[Tản Văn] Em Là Nhà (22+)
|
|
#71
Đêm đó, mình trằn trọc hoài luôn, đếm mấy trăm mấy ngàn con cừu vẫn không tài nào mà ngủ nổi. -"Nguyệt!" Điên rồi! Đi chết đây! Bị tên đó ám ảnh đến nỗi giờ nhắm mắt cũng nghe thấy giọng hắn là sao? Khổ không cơ chứ! -"Nguyệt, ngủ chưa em?" Má hơi man mát, bị ai đó vỗ vỗ. -"Dậy đi em..." Không phải ảo tưởng...là thật. -"Nhanh em, anh có chuyện gấp!" Đất trời ơi, cả buổi tối nghĩ ngợi, giờ người ta tới lại nóng người thẹn thùng mới vãi chứ! Nhiều lúc không hiểu nổi chính bản thân mình nữa! Ai đó lay lúc một mạnh, khiến mình chẳng thể trả vờ được nữa. Mắt hơi he hé, vừa nhìn thấy hắn mặt đã nhuộm hồng, đành phải trùm chăn, lèo nhèo giả bộ. -"Tôi nhọc quá...có gì để mai được không?" Hắn không nói gì, mình nghe có tiếng bước chân ra khỏi phòng mới dám thở phào. Tiếc là, rất nhanh sau, chăn bị kéo ra, tên khốn nạn nào đó đập lên mặt mình cái khăn lạnh buốt, ngay sau đó lại ngọt giọng quan tâm mới giả tạo chứ. -"Tỉnh ngủ chưa em?" Bà nhà anh, ngủ éo đâu mà tỉnh? Phòng đang để đèn ngủ, thành ra không khí cứ kì quái kiểu gì ấy, mình đành bật thêm bóng lớn, nheo mắt nhìn đồng hồ, gì chứ? Ba giờ sáng, tên này hâm, hâm nặng. -"Rồi, tỉnh lắm rồi, xảy ra giết người cướp của ở đâu à?" -"Anh...anh...ban nãy vừa mới đi nhậu cùng bọn đàn em của em..." -"Sao?" -"Anh đã biết...em và Đức..." Người tính không bằng trời tính đây mà, thật uổng công mình suy nghĩ cả buổi, tính trăm phương ngàn kế xem làm thế nào để nói chuyện này cho hắn một cách khéo léo nhất. Hắn ngồi sát mình hơn, tay đan tay mình, ấp úng. -"Em...em...có thể nào..." -"Em..." -"Thực ra thì...anh..." Chết với hắn mất, muốn chọc người ta phát điên à? Cuộc đời mình, thề chưa bao giờ kiên nhẫn đến thế, có người ngập ngà ngập ngừng, mồ hôi toát ra như tấm, mất cả thế kỉ sau mới mở lời được. -"Nguyệt, anh...cho anh một cơ hội!" Trống ngực đập thình thịch, nghe cũng ngộ ngộ ra rồi, mà thấy giáo sư căng thẳng quá, mình nổi lòng tà dâm muốn trêu chọc. -"Cơ hội gì cơ? Đằng ấy nói gì đây nghe không hiểu?" Hắn khổ sở như kiểu bị bắt nạt ý, tay siết chặt hơn, chậm rãi bảo. -"Anh, thú thực là có hơi già, con người cũng còn nhiều điểm cứng nhắc, nhưng anh...tóm lại là...anh...cho anh làm...người yêu em!" Ép người ta nói ra, tới lúc người ta nói ra rồi, cổ họng lại bị nghẹn cứng. Giây phút ấy, ngọt ngào khó tả, ngọt ngào phát khóc luôn. -"Đừng vậy...anh xin lỗi...em khó xử à..." Mình càng khóc tợn, hắn càng cuống. Biết làm sao đây? Hắn lịch sự nho nhã là thế, mình thì mở miệng câu nào là bậy bạ câu đấy. Người ta là giáo sư, mình bằng đại học cũng không có. Hơn nữa, còn là con đại gia, anh trai con Vi, người con Mai thích... Nghĩ thì hay, lúc đối diện thực tế mới thấy khó khăn. Mình tạm thời bế tắc, hắn bối rối kéo mình vào trong lòng, ra sức lau nước mắt nước mũi, ân cần vỗ về. -"Là anh sai ...anh rút lại những lời vừa xong..." Nhìn ai đó, tội chết đi được, lòng mình mềm nhũn luôn, nghẹn ngào nức nở. -"Không phải...không phải thế..." -"Sao em? Em nói đi...nghe em tất!" -"Không được rút lại, cho tôi chút thời gian." Ai đó hơi ngạc nhiên, rồi tự dưng mặt rạng ngời hẳn lên, ôm chặt mình, khẽ ngả người xuống giường. -"Như vậy có thể suy luận rằng em cũng có chút chút cảm xúc với anh không?" Mình ngượng, quay lưng về phía hắn, đánh trống lảng. -"Bổ đề mới à?" -"Ừ, hơi mới..." -"Anh...có thật lòng không?" -"Thật!" -"Nhỡ mai sau có người đẹp hơn tôi, hoàn hảo hơn tôi bày tỏ với anh, có hối hận không?" -"Đó là góc nhìn của em thôi, còn với góc nhìn của anh, em là chuẩn nhất!" Hắn đáp rồi kéo mình gần hơn, cũng không làm quá đáng cả, chỉ là đặt đầu mình tựa lên cánh tay rắn chắc ấy, tay kia nghịch mái tóc dài, thỉnh thoảng đưa lên cánh mũi khẽ ngửi. Hành động đơn giản, lại khiến mình cảm giác rất được trân trọng, trái tim tan chảy ngọt ngào. -"Vì sao lại...có ý với tôi?" -"Không biết!" -"Thế từ bao giờ?" -"Không rõ nữa." Ghét thật, hỏi gì cũng không nói được. -"Hồi về nước, sao nhận ra tôi? Lớn vậy mà?" -"Vừa đanh đá vừa to mồm, chẳng khác xưa chút nào..." Ai đó thì thầm nơi vành tai, hơi thở ấm áp phả vào cổ hại mình nóng bừng. Cái người này, không thể nói giảm nói tránh thành cá tính được hay sao? -"Ngày xưa mình thân lắm à?" -"Đâu có, là em cứ quấn lấy anh, đi một bước bám một bước, suốt ngày đòi bế đòi ẵm, anh chẳng còn cách nào..." Giọng rõ đểu, mình làm bộ dỗi dỗi. -"Giờ đây không thèm bám nữa nhé, tha hồ mà tự do!" -"Nhưng giờ anh lại quen hơi mất rồi!" Trời, ngọt như rót mật vậy, đêm đó, tâm sự mãi à, tình cảm lắm, ấm áp lắm, không gian tràn ngập hạnh phúc.
|
#72
Ngày hôm sau tỉnh dậy đã là quá trưa rồi, người ta cũng không còn ở bên cạnh, mình tự nhiên thấy hoang mang, cứ như kiểu chỉ là giấc mơ thôi ý, liền chạy quanh nhà tìm kiếm. Chẳng có ai cả, chỉ có mẩu giấy nhỏ, nét chữ phóng khoáng. "Anh làm thịt cừu kiểu Pháp, hi vọng em thích. Anh có seminar, tối sẽ qua quán đón em." Chuyện hắn tỏ tình, là thật, là thật đó! Phải tự véo mình mấy cái, thấy đau đau mới yên tâm thưởng thức thịt cừu, không biết nên gọi là bữa sáng hay bữa trưa nữa. Ặc, mặn quá. Giáo sư thật, lần nào cũng vậy! Trách trách thế thôi, mà vẫn ăn hết, công nhận ngon, mặn nhưng vẫn thấy ngon mới sợ, đúng là vị giác của mình bị người ta thuần chủng rồi. Xong xuôi, sờ đến túi xách thấy xấp ảnh nóng, chợt nhớ tới con Mai. Mình chắc tý phải tới nhà nó thôi, tới xin lỗi nó. Nó tha thứ thì chính thức nhận lời hắn, nó không tha thứ, kiểu này chắc phải cạnh tranh công bằng mất. Mình lỡ thương hắn nhiều nhiều lắm rồi, và quan trọng nhất là, hắn và Mai, hiện tại cũng chẳng có gì. Mình bắt taxi tới khu nhà nó, không ngờ gặp con xe vàng choé như cứt chó ấy, tuy bị mình tẩn một lần nhưng chắc được con Vi mang đi sang sửa, nhìn lại như mới. Một lát, con Mai đi ra, tươi cười rạng rỡ. Mình thử gọi điện cho nó rủ đi chơi, giọng nó làm như tiếc nuối lắm ý. -"Chán quá, tao đang ở Viện Toán mày ạ! Tuần này nhiều việc quá..." Ức chứ, nói thật thì chết ai? Sao phải giấu, vậy mà hôm qua đưa ảnh còn làm như căm thù thằng An con Vi lắm ấy. Nghĩ thấy bực bực, mình bảo lái xe đi theo. Bọn chúng rẽ vào Time City, hai hotgirl sành điệu lượn lờ hết cửa hàng này tới cửa hàng kia, trông con Mai vui vẻ phải biết, chẳng giống nó lý giải nó bất đắc dĩ phải thân với con Vi, rất khổ tâm một chút nào. Đến đi WC cũng rủ nhau kìa? Nhất hai chị! Mình định bụng đi về, hôm khác nói chuyện sau thì lại cảm thấy hơi có nhu cầu, đành vào giải quyết tạm. Mình vào sau nên không giáp mặt với bọn chúng, mà một lúc, nghe tiếng nước xả, lại được nghe giọng nói thánh thót của chị Vi. -"Chẳng có cái nào ưng ý mày ạ, tao thấy cái váy ở cái hàng lúc đầu tiên mình bước vào đó, cũng được nhưng giá rẻ quá, mặc lên mất điểm..." -"Ừ, mày nói phải!" Con Mai tán thành nhiệt tình. -"Mày đưa ảnh cho con Nguyệt chưa?" Ảnh nào đây? Đừng nói là ảnh hôm qua nhé, chắc không phải, ảnh nóng của chồng nó mà nó bình tĩnh được thế à? -"Đưa rồi." -"Mày làm thế nào kích động nó, để nó tới công ty làm loạn lên, tao sẽ tìm cách đưa ba mẹ tới, thách nó còn bước được vào cửa nhà tao nữa..." -"Dễ ợt, cái con bốc đồng đấy, cứ để tao xử." Hai đứa cười phớ lớ, mình trong nhà vệ sinh, cả người cứng đờ luôn. Sốc. Sốc nặng. Con Vi thì khỏi nói, còn con Mai, đúng là không thể ngờ, cũng chưa bao giờ ngờ tới. Mang tiếng học thức văn hoá, còn lên hẳn kế hoạch cẩn thận tỉ mỉ dụ một con vô học là mình đây vào tròng. Nham hiểm vãi. Đàn em nói không nghe, giờ thì nhục rồi, người ta bảo ngu thì chết mà, bệnh tật gì đâu! -"Mày và lão Trung tới đâu rồi?" -"Cứ bình tĩnh, đàn ông càng khó có được họ càng trân trọng." -"Triết lý vớ vẩn, đàn ông là động vật thân dưới, cứ đưa lên giường là ruột gan moi ra được hết..." -"Tao không tranh luận với mày chuyện đó, mỗi người một cách." -"Suốt ngày ra gặp con Nguyệt là cách à?" -"Thầy làm nghiên cứu, chuyện tình cảm khờ quá, mà tao chủ động thì cảm thấy mất mặt, nên cần nó làm chất xúc tác, còn dùng nó nhiều nhiều." -"Nói thật, mày và nó đặt cạnh nhau, đến thằng đần cũng sẽ chọn mày, sao mày cứ phải so đo với nó thế? Lão Trung chắc chỉ coi nó là em gái thôi, nghe bảo ngày xưa ở nhà nó mà." Một ả thắc mắc, một ả õng ẹo trả lời. -"Mày sai rồi, đến tư cách đặt cạnh tao nó cũng chẳng có..." Mịa nhà mày, bà mày nhổ vào. -"Biết chắc chắn một người như thầy sẽ không yêu cái loại ngu ngu bốc đồng như nó đâu, nhưng thỉnh thoảng thấy thầy tốt với nó quá, lại thường xuyên ra quán bánh, tao rất ngứa mắt." -"Thế cho nên mày muốn thằng anh tao thấy nó làm loạn, không ra thể thống gì à?" -"Đây là tao tốt bụng thôi, giúp thầy nhận thức được mà tránh xa cái loại rác rưởi đấy, đến nói chuyện với thầy, tao cũng cảm thấy nó không xứng." -"Nghĩ lại bực cả mình, mẹ tao chuyển hết cổ phần cho lão rồi, mà rõ ràng thằng cha chẳng liên quan gì tới công ty cả. Mày nhớ lời hứa đấy, tao giúp mày về làm dâu, mày lấy lão ấy rồi thì ngọt nhạt nịnh lão ấy chuyển lại sang cho vợ chồng tao..." -"Nhất trí...còn phần của ba mày cơ mà, lo gì..." -"Được rồi, mày trang điểm kĩ quá đấy, tô đi vẽ lại, ra được chưa?" -"Phải làm cho giống để mặt mộc chứ, mày thật!" ... Đắng. Nghẹn. Uất điên cả người, không biết kiếp trước có phải mình làm việc gì có lỗi với bạn bè không mà kiếp này nhục thế không biết? Bây giờ có nên xông ra vả cho mỗi đứa vài cái? Hay là, mình có thể giả bộ không biết, tương kế tựu kế, chơi lại con Mai y như thằng Tùng? Làm như vậy, liệu có tiểu nhân quá? Nhưng mà cục tức này, mình nuốt không trôi, ức đến nỗi sắp không thở được mất. Nóng hết cả máu, con ranh con, loại mất nết. Đợi đấy, đợi bà mày xử mày!
|
#73
Thật sự lúc đó nhẫn nhịn được để ngồi yên trong nhà vệ sinh mà không xông ra đánh nhau, với mình, đúng là một kì tích. Về tới quán, việc đầu tiên là chui ngay vào bếp. Bí quyết làm một vài loại bánh ngon, đặc biệt là bánh giò, là pha bột bánh với nước hầm xương. Chính vì thế, quán mình lúc nào cũng có xương, rất nhiều xương. Và mỗi lúc điên máu hay phẫn nộ, mình thường chọn con dao phay to nhất, sắc nhất, mang hết xương ra chặt, nghiến răng nghiến lợi mà chặt. Nghe tiếng dao, rất sướng tai, tưởng tượng mấy đứa kẻ thù của mình là đống hổ đốn trên mặt thớt, hả dạ chết đi được. Mình dùng hết công lực, chém tới chém tấp, chém đến khi vụn nát hết cả ra thì thở hổn hển, tâm trạng dù sao cũng khá khẩm hơn một chút, chỉ có điều, vừa ngẩng mặt đã thấy có ai đó, đang nhìn mình, rất chi là chăm chú. Trời đất, ngượng muốn độn thổ luôn! Tóc tai bù xù, áo quần xộc xa xộc xệch, người cũng toàn mùi xương, vừa hôi vừa tanh, mình ngại đỏ cả mặt, luống ca luống cuống, còn hắn, bình thản điềm nhiên, khóe môi hơi cong cong, ghét thế cơ chứ! -"Đến sớm thế?" -"Tan sớm thì qua luôn..." Biểu cảm của hắn kìa, cứ như vừa đi xem hài kịch về vậy, kiểu chế nhạo mình hay sao? -"Cười cái gì mà cười? Cút ra ngoài ngay không tôi cho banh xác bây giờ..." Cái người này, điếc không sợ súng rồi, vừa cười giòn giã, vừa tiến về phía trước, hai tay chạm lên má mình, cẩn thận lau đi chỗ tiết và tủy bắn ra từ xương, dịu dàng hỏi. -"Xong chưa?" Mình lén lút ngước lên nhìn trộm, tự dưng thấy bực tức bay đi đâu hết, trong lòng nhẹ nhàng, ấm áp vô cùng, tóm lại là, mấy cân xương lợn cũng không bằng ánh mắt trìu mến của ai đó. -"Rồi." Mình thẹn, đáp nhỏ. Người ta không nói không rằng kéo mình ra vòi nước, giúp gột rửa lại chân tay mặt mũi, thật là, cứ như mình là trẻ con ý. Giây phút ấy, hạnh phúc lắm, và đột nhiên, một vài hình ảnh trong quá khứ xuất hiện, giống như thước phim đẹp, tươi tắn đầy màu sắc. -"Ngày bé, anh cũng rửa tay cho tôi như này?" -"Ừ, em hay nghịch lắm, người lúc nào cũng nhọ nhem..." -"Tôi còn bôi bùn lên mặt anh nhỉ? Sau đó anh giận rồi tôi ôm cổ anh làm nũng...có phải không?" Lời chưa kịp nghĩ đã thốt ra, khiến cho không gian đột nhiên yên ắng lạ thường, những ngày đó, bỗng chốc ùa về, với hắn, có thể là rõ ràng, nhưng với mình, chỉ là những mảnh ghép không hoàn hảo. -"Anh ơi sao lâu thế?" -"Phải rửa xà phòng mới sạch vi khuẩn..." -"Nhưng mà chán quá à." -"Ngồi ngoan nào, sắp xong rồi!" ... -"Hôm nay em thấy anh cho chị Nga hai ngàn nha, ghét!" -"Hơi tý đã xị mặt, cho em ba mươi ngàn rồi còn gì?" ... -"Bắt đền anh đấy, em đợi anh bao lâu bao lâu rồi ý, mỏi chân rồi đây này..." -"Anh thương, tý mua bóng bay nha!" ... Có lần gọi điện về hỏi thăm, mình trách ba, trách mẹ, cớ sao một người thân như vậy, bao nhiêu năm chẳng ai nhắc tới câu nào? Khiến mình hồi đó không có chút ấn tượng gì? Ba mẹ bảo, ngày anh đi mình khóc lóc, gào thét kinh quá, cả nhà tránh không nhắc tới một thời gian, sau này lớn rồi, quên rồi, cũng có đôi lần nói chuyện, thấy mình nhanh nhanh chóng chóng ăn rồi đi chơi, chẳng thèm đếm xỉa gì cả, làm cho ai cũng nghĩ mình giận anh ghê lắm. Thì ra là mọi người đề cao mình như vậy, có nhớ đếch gì đâu mà phát biểu? Cứ nói anh cả anh cả, lại tưởng nói anh Hoàng. Với lại, một thời trẻ trâu xổng ra là lêu lổng khắp trốn, lập bang lập hội, thời gian, tâm trí đâu mà quan tâm. Ngẫm lại, cũng có đôi chút tiếc nuối. ... -"Anh ơi hôm nay ở nhà trẻ bọn nó rủ em chơi trò cô dâu chú rể đấy, em được chọn làm cô dâu nhưng em không chơi..." -"Sao không chơi?" -"Thằng Tiệp bảo nếu làm cô dâu của nó là mai sau phải sinh em bé cho nó nha, ở với nó nữa, nhưng mà..." -"Nhưng gì?" -"Nhưng mà em thích ở với anh ý, em không ở với nó đâu, nó hôi rình, kinh chết đi được, anh thơm hơn, anh có thích chơi trò cô dâu chú rể với em không? Rồi em sinh em bé cho anh bế nha!" -"Còn xem thái độ Nguyệt thế nào đã?" -"Thái độ như nào là như nào hả anh?" -"Xem hôm nay có đi ngủ sớm không? Ăn có đủ ba bát cơm không?Tuần này có được phiếu bé ngoan không?" -"Tuần này em đẩy thằng Tùng ngã sưng mỏ rồi, cô không cho đâu, phiếu bé ngoan, để tuần sau được không?" -"Cũng được..." ... Chẳng thể nhớ nổi tuần sau đó mình có được phiếu bé ngoan không nữa? Cuộc đời, cái chữ duyên phận, đôi khi thật diệu kì. Có những lúc, chỉ ngồi xem người ta mân mê chăm chú rửa tay cho mình, cảm thấy còn ngọt ngào hơn hàng trăm, hàng vạn lời yêu thương.
|
#74
-"Chị Nguyệt, chị Mai qua, bảo làm bánh bột lọc tôm to ạ..." Tiếng nhân viên kéo hồn mình đang lơ lửng phương nào rơi về mặt đất. Vãi thật, vừa nãy vẫn còn đang đi chơi với con Vi cơ mà? Chẳng biết tình báo gài chỗ nào mà nhanh thế? Biết là nàng ấy đến để gặp người khác chứ gặp gì mình, nhưng thôi thì kịch, cứ diễn tiếp đi, để bà đây xem mặt mày dày đến mức nào? -"Lên trước đi, tôi còn bận..." -"Ở đây cũng được mà, không vướng víu em đâu!" Ai đó trán cụng vào trán mình, quyến luyến thương lượng. Nhìn cái mặt kìa, tim mình mềm luôn mẹ nó rồi, quyết tâm lắm mới đẩy người ta đi được. Quán hết tôm sú rồi, đành bảo con Hoa chạy ra siêu thị mua tạm. Mình gọi điện cho thằng Tùng xong cũng vào tắm gội sạch sẽ, xoa kem dưỡng ẩm, xịt nước hoa thơm lừng cả gian rồi mới đàng hoàng ra bê bánh lên. Cứ đợi đấy, bữa tối nay, đích thân chủ quán tôi sẽ phục vụ thầy trò nhà anh chị. ... -"Vâng, nhưng chỗ đó là chỗ em thắc mắc thầy ạ, chẳng phải bài báo trước Nicolas đã chứng minh việc nhận dạng loại graph này là NP-complete rồi hay sao?" -"Đúng là như vậy, nhưng bạn nên để ý kĩ một chút, bạn nhìn lại hình vẽ này xem." -"Dạ." Khiếp, hăng say quá nhỉ? Đã là thầy giáo, chả nhẽ trò hỏi bài lại không trả lời, con Mai này, càng ngày càng nhận ra nó lợi hại ghê gớm luôn! -"Bánh bột lọc tôm đại to của mày đây, bánh giò cho thầy mày nữa!" Mình cười như hoa, tận tình xếp bánh, nước chấm và rau thơm gọn một góc, xong xuôi, cũng chẳng muốn ở lại nghe mấy cái thứ đồ thị đồ thẹo đau đầu đấy đâu, mà khổ nỗi, có cái tên nào đó, tay phải thì vẽ hình giảng cho học trò, mặt rất chi là nghiêm túc, có ai ngờ được tay trái đang ngang nhiên siết chặt tay mình dưới ngăn bàn. Người đâu mà ghét ghê! Nói vậy thôi chứ thấy tay người ta ấm áp quá, không nỡ bỏ ra. Bàn ở quán thiết kế kiểu nhiều ngăn nhiều hộc cho khách tới bỏ đồ, nên từ phía con Mai không nhìn ra được hành động gian tà của giáo sư, nó thấy mình cứ đứng kì đà cản mũi, ngẩng lên nháy mắt, khổ là mình "ngây thơ" lắm cơ, chẳng hiểu gì sất. -"Mày sao vậy?" -"..." -"Đau mắt à, có cần tao sai bọn nó đi mua thuốc nhỏ không?" Nó chắc cáu lắm, mà khổ con người hoàn hảo mà, nên phải cố giữ phép lịch sự, kéo mình lại gần, nói nhỏ. -"Tao với thầy còn thảo luận, mày lấy lý do gì xuống dưới kia đi..." Thảo thảo cái lờ! Đạp cho bay xuống tầng một bây giờ, láo nó quen à! Không được, giờ việc nhỏ không nhịn, việc lớn bất thành, mình cố hít một hơi, cố nói năng đầy duyên dáng. -"Hai người cứ tự nhiên nhé, tao phải ra chợ..." -"Em kêu nhân viên đi cũng được mà?" Giáo sư bỗng dừng giảng bài, quay sang hỏi. -"Đúng vậy, anh cả nói chí lí, chợ búa cái éo gì. Uầy, bánh bột lọc tôm sú này, bà Nguyệt nhá, hôm nọ tôi năn nỉ thì bà không làm, bà khốn nạn vừa thôi nhá. Ô hay, chị Mai cũng ở đây ạ, trời ơi lâu lắm mới gặp, quý hóa quá, quý hóa quá..." Ơn giời, thằng Tùng đây rồi! Cu cậu đẩy mình ngồi xuống cạnh hắn, còn nó tự nhiên như ruồi bâu tới con Mai, gạt sách vở giấy tờ của hai người đó xuống dưới, mồm mép liến thoắng. -"Hiền ơi mang cho anh thêm bánh xèo, bánh tôm, bánh răng bừa nữa nhé!" -"Anh cả, bài vở thì hôm bờ nào làm chả được? Ăn đi đã, ăn mới có sức khỏe, có sức khỏe mới là tốt, chứ cứ yếu như em bị người ta chê buồn lắm..." Có đứa tím mặt mà đứa kia vẫn chưa tha. Em là nhà, viết bởi Lan Rùa, được đăng tải trên wattpad và wordpress. Tất cả các trang khác là hành vi sao chép trái phép và mình không thể kiểm soát được nội dung, không chịu trách nhiệm, cũng như không liên quan. -"Chị Mai này, chị làm gì mà yêu quý em đến nỗi gửi hẳn mấy thằng đầu gấu tới thăm em thế?" Con này ăn gì mà ngu vãi, mình có lẽ quên chưa nhắc nó thằng Tùng có đai đen từ năm mười sáu tuổi, bao nhiêu năm qua, môn phái nào nó cũng ham hố dùi mài luyện công, bây giờ đã đạt tới đẳng cấp dùng tay không chém tan năm viên gạch rồi. Đầu gấu đất Bắc, cái tên khiến nó kiêng dè, chắc chỉ có Quốc mặt ngựa mà thôi. -"Đây là chút tiền, em nhờ chị gửi cho chúng nó trị thương!" -"Em nói năng linh tinh vậy, chị đâu có gửi ai đâu, oan chị quá, thầy...thầy đừng hiểu lầm..." -"Thầy..." Hắn mải ngồi bóc bánh giò rồi đặt vào bát mình, rắc hành phi tương ớt, hình như là không để ý tới bọn nó. Nói ra sợ không ai tin, nhưng giáo sư là thế đấy, có lần hắn tập trung viết paper, mình gọi khản cả cổ mới được. -"Tối về anh có được lên nhà chơi không?" Ai đó quay sang, thì thầm, chỉ đủ hai người nghe thôi, tai mình đỏ ửng luôn. Thấy con Mai tức tức, thằng Tùng cũng bắt chước, cũng môi ghé tai, nhưng mà nó lại éo nói thầm mà hét to. -"Dạo này chị Mai xinh lắm, cái mặt trông như con khỉ đột vậy." Đoạn, nó kéo tay giáo sư, chân thành nắm lấy, vẻ mặt khổ sở. -"Anh à, em có điều muốn hỏi..." -"Ừ!" -"Em yêu chị Mai từ lâu lắm rồi, nhưng thấy anh và chị thầy thầy trò trò thân quá, nếu anh có ý gì với chị ấy thì em xin rút lui, em tự biết mình sức hèn lực mọn, không đấu nổi anh..." -"Anh chỉ là thầy hướng dẫn của Mai thôi, chú cứ tự nhiên thoải mái." -"Chắc không ạ? Nhỡ sau này anh đổi ý thì chết em à?" -"Anh chắc chắn!" -"Sao mà biết được tương lai, chả lẽ anh có người trong lòng rồi à? Ai vậy? Có ảnh không, cho em xem mặt?" Người này thuộc kiểu kín kẽ, ít khi nói về bản thân, không ngờ hôm nay hắn lại điềm nhiên trả lời. -"Hiện tại người ta chưa nhận lời, khi nào mọi việc ổn thì anh giới thiệu, chú yên tâm tiến tới nhé!" Cả bữa ăn, có đứa bị thằng Tùng làm cho ức nghẹn, mình chỉ thấy nó uống nước không à, chẳng biết sau nụ cười nhàn nhạt kia, uất hận dâng tới như nào rồi?
|
#75
Nói chung là có vẻ như nhận thức được thái độ của giáo sư, thấy tình hình bất ổn, nên lúc ăn xong có con cáo kéo mình vào gác xép nói chuyện. Nó khóc lóc đau lòng thương tâm lắm. -"Nguyệt, giúp tao đi mà..." -"Giúp gì hả mày?" Con bé sụt sà sụt sùi. -"Nguyệt à, mày thấy đó, giờ thầy cứ khờ khạo như thế, tao tin là thầy thích tao, nhưng vì lại cả nể thằng Tùng đó nên mới nói vậy, cả tao cả thầy cùng không có động tĩnh, sợ rằng không ổn, mày đứng ra làm chất xúc tác được không?" Chất chất cái cờ! -"Lúc nào đó chỉ có mày và thầy, mày bảo với thầy là tao không hề có ý với thằng kia, nói tốt tốt giúp tao vài câu..." -"Nói như nào cơ mày?" Mình giả đò ngốc ngốc, éo cho nó nói ý nữa, ép phải khai ra. -"Thì mày nói tao là con nhà gia giáo, xinh đẹp, lại hiền dịu nữa, ai lấy được về làm vợ thì thật tốt phúc, bây giờ nếu có cả tao ở đấy mày cứ vun vén ác vào, mưa dầm thấm lâu mày hiểu không..." -"Vậy à?" -"Ừ, rồi thi thoảng mày bảo với thầy có nhiều người theo đuổi tao lắm, nếu thầy không nhanh nhẹn chủ động thì có ngày mất hối không kịp..." Mịa kiếp, máu nóng sộc hẳn lên não rồi. Coi con tó này là bạn thân ngần ấy năm, éo ngờ trong mắt nó mình là cái công cụ như thế này đây. -"Chút nữa mày làm cách nào đuổi hộ tao thằng Tùng về, rồi tao ngã, chân đau không đi được, mày nói ý bảo thầy bế rồi chở tao về nhà nhé..." -"Sao mày biết mày ngã?" Mình hỏi, chắc nó tức vì độ ngu như bò của mình lắm đây, ngại ngùng véo mình một phát, thẹn thà thẹn thùng. Sói ạ, bà cũng muốn đồng ý với mày lắm nhưng đíu thể đâu, bà đây cũng có trái tim, cũng biết yêu nha con! Mình cố chớp chớp, nặn nước mắt mà diễn xuất kém cỏi quá, không ra được giọt nào, rốt cuộc là chỉ làm được bộ mặt khổ sở, sụt sịt đau lòng. -"Mai à, có một sự thật này...mong mày đừng trách tao..." -"Có gì mày cứ bảo?" -"Mày biết đấy, anh ấy ra quán rất thường xuyên, quan tâm tới tao, tỷ mỉ từng chút một, thương yêu tao, tao biết mày thích anh, nhưng tao...tao trót thương nhớ anh rồi...mày, mày tha thứ cho tao được không?" Khiếp, nhìn nó tím mặt mà mình sướng hết cả người. Sững sờ một lúc con ranh mới ôm mình, khổ sở phân tích. -"Nguyệt à, đừng nói như vậy, chúng ta là bạn thân, tha thứ cái gì cơ chứ? Chỉ là mày nghĩ kĩ chưa, tao lo cho mày..." -"Tốt quá, tao còn tường mày ghét tao, hay là chúng mình cạnh tranh công bằng đi mày!" -"Mày ngốc quá, sợ mày đau lòng, nhưng có lẽ hôm nay phải nói rồi...thực ra, thầy, thầy chỉ coi mày là em gái thôi, chăm sóc mày vì chịu ơn ba mẹ mày, chính thầy nói với tao như thế, mày đừng ôm tình cảm đơn phương nữa, tội nghiệp lắm..." Mịa con cờ hó này, điêu toa phét lác éo chớp cả mắt. -"Sao có thể như vậy chứ? Tối qua anh ấy vừa tỏ tình với tao mà, không ngờ anh lại là con người như thế, được rồi, mày làm chứng cho tao, chúng ta cùng đi ra hỏi anh..." Nhìn bộ dạng run rẩy của nó mình suýt nữa không nhịn được cười. Nó năn nỉ van xin mãi, rằng có lẽ giờ thầy đổi ý, tao thề là tao nói thật, mày đừng sồn sồn lên như vậy, thầy lại nghĩ tao là người đưa chuyện, mày nể mặt tao các kiểu. Thôi con bé khổ sở quá, mình cũng tạm bỏ qua, nó cao thượng lắm, chúc phúc cho mình này, nói vẫn là chị em tốt này, ôi trời, mình cảm động đíu thể chịu được luôn.
|