[Tản Văn] Em Là Nhà (22+)
|
|
#76
Tạm thời chắc bạn cáo còn sốc, từ đó thấy biệt tăm, phải hai tuần sau mới xuất hiện, nói là có việc gấp tìm mình. Cáo lại tung ra một xấp ảnh nóng của thằng An nữa. Cái tập ảnh đợt trước, mình và thằng Tùng đã bàn rõ rồi, thực ra còn cho người xác minh hẳn hoi, ảnh đó chỉ là ảnh ghép thôi, chẳng qua có tý tinh xảo, bọn nó cũng coi thường mình thật. -"Nghe tao nói này Nguyệt, tao ấm ức cho mày lắm, giờ có chứng cứ, mày cầm cái này đến Quốc Trung làm cho thằng đó bẽ mặt luôn đi." -"Nhưng tao không muốn con Vi li dị, tao muốn nó chịu thằng khốn nạn ấy năm, mười, hai mươi năm nữa..." -"Mày nói cũng có ý hay, nhưng nghĩ kĩ mà xem, người gây tổn thương lớn nhất cho mày là tên kia, giờ mày để nó ở đấy mấy chục năm, nó ăn sung mặc sướng, cuỗm hết của cải nhà đó, tao nghĩ mà ức thay..." -"Tao không biết nữa." Mình càng chần chừ, ranh con càng sốt ruột. -"Mày yên tâm, tao sẽ dụ con Vi đưa ba mẹ nó đến, lúc ấy mày chỉ cần làm loạn lên, thế là thằng kia không có lỗ chui luôn..." Thâm thật, còn rủ cả ba mẹ hắn tới, để làm gì cơ chứ? Cái bẫy này đâu phải cho thằng An, mà cho mình, rủ họ tới để họ xem mình làm loạn, mình là một con dở hơi bốc đồng cầm đống ảnh giả đi vu oan cho con rể họ. Đảm bảo mình mà cứ nghe lời nó, đến gia đình bình thường cũng chẳng bao giờ chấp nhận về làm dâu nữa là nhà ông Quốc mặt ngựa này. Quá thâm. Chắc giờ không dùng mình làm chất xúc tác được nữa thì quyết tâm triệt đây, mịa con tó con. -"Nguyệt à, tao vì thương mày nên mới thấy bức xúc thôi." -"Đừng ngốc như thế, người ta gây tổn thương cho mình, thì mình cũng phải đứng lên trả thù chứ, đến chị Dậu còn tức nước vỡ bờ cơ mà..." -"Nguyệt!" Thực ra thì thằng Tùng nó dặn dò hết rồi, mình ngồi nghe nó thuyết giảng tý cho vui thôi, trước sau gì mình cũng đồng ý đến đó mà, lúc nhận được cái gật đầu của mình, con bé mừng vui rõ rệt. ... Rồi ngày hoàng đạo cũng đến, cái Mai dẫn mình tới Quốc Trung. Một lát sau con Vi cũng dẫn theo cả ba mẹ nó, có cả ba mẹ thằng An luôn, đông đủ gớm. Mình liếc nhìn ông Quốc, người đúng như biệt danh, mặt vừa dài vừa vẩu như cái mặt ngựa. Cũng may giáo sư được cái giống mẹ không thì thành thảm hoạ mất, nói chung là người này hơi đáng sợ thật. Có vẻ thấy ông chủ không cấm đoán, bọn nhân viên lúc đầu còn đi ra đi vào, giờ đã tụ tập đông đủ ở đây rồi, cứ như chuẩn bị đi xem hài không bằng. Chỉ có giáo sư chưa tới thôi, con Mai cố đợi, mà các bậc tiền bối phía kia có vẻ sốt ruột, nó đành hành động, xúi mình rằng đến thời cơ rồi đấy. Mình chiều lòng người ta, cầm ra xấp ảnh, nhưng cố ý gấp gọn lại không để ai thấy rõ. Nhìn cái mặt nó kìa, chưa gì đã như vớ được vàng ý. Tiếc cho con bé, mình im thin thít, nửa lời cũng không hé. -"Nguyệt, mày sao vậy?" -"Nếu không tận dụng cơ hội này thì mai sau hối cũng không kịp đâu!" Nó ôn tồn khuyên giải, mà từ xa xa đã có đứa đi vào, nước mắt nước mũi tèm nhem, khổ sở vô cùng. -"Mai à, Mai ơi, sao em lại đối xử như thế với anh?" Mịa cái thằng, đáng nhẽ chú phải thi sân khấu điện ảnh mới đúng. Mình nói chung cũng tò mò lắm, căn bản thằng bé chỉ dặn mình cứ tới đây, chuyện sau nó lo chứ không hề tiết lộ gì cả. -"Em à, sáng nay tỉnh dậy giường chiếu nhà cửa trống trải, em biết cõi lòng anh tan nát đến mức nào không?" Đờ mờ diễn cứ như thật ý, đến mình còn suýt cảm thấy thương tâm cho nó. -"Mai ơi là Mai, em chơi anh xong em lại vứt anh đi như thế à? Lần đầu tiên của anh cũng trao cho em rồi, còn chưa đủ ư? Trinh nguyên của anh mất rồi, giờ em phủi tay anh biết sống sao?" -"Em xem này, hôm qua thấy em phải uống thuốc, anh hôm nay đã sưu tập bờ cờ sờ đủ các loại, có ai quan tâm tới em bằng anh không? Em là bầu trời, là công chúa, là bà hoàng của anh." Con Mai chết đứng, thằng Tùng không cho nó giải thích, vừa ôm chặt vừa gào thét inh ỏi. -"Em mà rời bỏ, anh sẽ nhảy lầu cho em xem!" Đoạn, nó làm bộ như lao ra cửa sổ thật ý, mọi người trong công ty, chứng kiến một màn, ai cũng rơm rớm cảm động, trên đời còn có người đàn ông si tình đến mức này ư? Bà con cô bác ngăn cản, người nhanh nhất có lẽ là Quốc mặt ngựa, công nhận, già rồi mà vẫn phong độ vãi cả chưởng. -"Này chàng trai trẻ, nam nhi đại trượng phu phải có bản lĩnh, cậu như vậy thật mất mặt quá..." -"Bác à, con có muốn thế đâu, nhưng con thương cô ấy nhiều lắm, không có người ta con sống không bằng chết..." Lão nhìn thằng bé, thương xót, rồi lại liếc qua con Mai, nó luống cuống hết cả. -"Hai bác, hai bác đừng hiểu nhầm, người này cháu không biết, cháu...cháu..." -"Em xem cổ anh này, còn có vết răng cắn của em. Giờ em lại nói không quen biết, một phát hắt anh ra khỏi cuộc đời em, có ai độc ác như vậy, anh cũng có lòng tự trọng nhé, nếu em đã nhất quyết như thế, anh không làm em vướng bận nữa..." -"Muốn chết thì đi chỗ khác, đừng làm bẩn Quốc Trung của tao! Còn cô kia, đã lên giường với người ta rồi thì đừng có giả nai đòi trèo cao!" Quốc mặt ngựa bực tức ra lệnh, sau đó dắt vợ lão về, mọi người cũng dần giải tán. Mình nhìn rõ mẹ thằng An còn lườm mình ghê lắm, mà kệ mịa bà ấy chứ, liên quan gì. Mình biết, một chiêu này mà hạ được thì nó đã chẳng phải con Mai, nhưng cứ kệ chứ, cho nó nhọc lòng nhọc công đi giải thích một bận. Con người cao quý như nó, nếm thử cảm giác bị oan ức xỉ nhục một lần xem sao?
|
#77
Kế hoạch kể ra sẽ rất hoàn hảo nếu như lúc mình vừa bước xuống tầng một không gặp ai đó. Hắn kéo mình vào nhà kho gần đấy, giật lấy xấp ảnh trên tay, xem một hồi, gương mặt tối sầm, cảm giác như muốn bóp chết mình lắm ý, chẳng hiểu nổi sao hắn lại giận đến như vậy? -"Em, thực ra vẫn còn quan tâm tới người cũ?" -"Anh nói linh tinh gì đấy..." -"Thế ảnh này từ đâu? Cho cả người đi dõi theo nhất cử nhất động của hắn, không quan tâm thì là gì? Đúng là thời đại thay đổi, xã hội giờ, phải chăng đàn ông càng đểu càng quyến rũ?" Không hiểu nổi người này bị hai đứa kia bơm đểu những gì nữa, rất là bực mà. -"Anh điên à, ảnh này là ảnh giả, tôi hận thằng chó đó còn không hết nữa là..." -"Đấy là vấn đề đấy, người ta bảo còn yêu là còn hận." -"Dở hơi mẹ nó rồi, hận thì tôi nói hận, chả nhẽ anh muốn tôi không có chút cảm xúc gì với nó, coi chó như người thường, tôi đíu thể cao thượng như thế được." -"Vì em còn để tâm nên mới vậy." Ôi điên mất, để cái đếch gì mà để, người này, đang bị ma nhập rồi, chẳng muốn tranh luận với hắn nữa. -"Tôi mệt rồi, về đây, anh chẳng hiểu gì sất..." Tưởng người ta cho qua, ai ngờ hắn càng kích động, tay đè vai mình, đau điếng. -"Anh không hiểu, vậy em hiểu chắc? Em hiểu thế nào là cảm giác người ta ôm mình mà lại gọi tên một người khác không? Biết đau như nào không?" -"Anh sao vậy? Lúc đó tôi điên loạn, anh chấp con điên làm cái gì?" -"Không phải anh chấp, mà là anh biết, tình cảm em dành cho hắn, rất sâu đậm...anh mãi mãi...cũng không có chỗ..." -"Thôi anh đã nghĩ thế thì tôi cũng chịu." -"Vậy em nói đi, chuyện hôm đó, em cho anh đáp án được không? Ngay bây giờ!" Rõ ràng là thích người ta, nhưng tính mình kiểu, cứ ai dồn ép mình quá đáng là mình có xu hướng phản kích lại. Hắn cũng không ngoại lệ, nói tóm lại là giờ mình đang điên tiết, máu nóng dâng tới tận đỉnh đầu, cho tiền cũng không nói lời ngon tiếng ngọt được. -"Nguyệt..." -"Nguyệt...em...không yêu anh phải không?" Hỏi mới chả hỏi, tức hết cả người. -"Phải, yêu cái quái gì mà yêu, tôi ghét anh chết bà đi được, vừa lòng chưa?" Hắn buông tay, cả người thẫn thờ, trông tội lắm, thương lắm. Mà mình cũng bí bách bực bội khó chịu, liền một mạch đẩy cửa đi về, ở đó, cũng chẳng biết làm gì cả. Dường như có người bị tổn thương nhiều nhiều. Không thèm liên lạc với mình luôn, mấy ngày rồi. Giáo sư với chả giáo seo, nói thật hay nói dối cũng không phân biệt nổi. Ghét không chịu được.
|
Cứ như kiểu giận hờn nhau ý, chưa yêu đương gì mà giận dỗi như thật. Bình tĩnh ngẫm lại, cũng không nên trách người ta, phải chăng là do yêu mình quá nhiều, đâm ra ghen? Đáng nhẽ mình nên ôm hắn vào lòng, an ủi rồi nói lời yêu thương mới đúng, mình cũng thật là, với người như giáo sư, bày đặt trò con gái nói không là có làm gì, hắn có biết đâu, lại tưởng thật. Hay giờ đi tìm hắn? Nhớ quá đi mất! Hắn phải tìm mình trước mới đúng, nếu hắn yêu mình chắc chắn sẽ tìm mình mà. Băn khoăn trăn trở cả ngày, tối cũng ngồi thu lu một góc trong quán, buồn ơi là buồn, sầu ơi là sầu. "Chuyển sang mục tin nóng, chiều tối ngày hôm nay, trên quốc lộ 6 xảy ra vụ tai nạn nghiêm trọng, ba người đang trong tình trạng nguy kịch và nhiều người khác bị thương. Theo như thông tin nhận được, đây là xe chở các cán bộ lên thăm trẻ em nghèo, trong xe gồm có giáo sư vật lý Vũ Việt Trung, nhà sử học Bùi Trọng Tùng, giáo sư toán học Hà Quốc Trung và một số cán bộ, giảng viên khác, nguyên nhân ban đầu được xác định là do xe bị trật bánh, hiện tại các nạn nhân đã nhanh chóng được đưa về bệnh viện tỉnh Sơn La..." Gì vậy? Sao nghe tên quen thế? Mình đơ một lúc, tự dưng người toát mồ hôi lạnh, tua đi tua lại, cảm giác như đang nghe tin vịt ấy. Đây là thời sự mà? Gọi cho hắn, không liên lạc được, lòng nóng như lửa đốt. Cố ai ủi, cố động viên chính mình mà không tài nào an tâm được, sợ kinh khủng khiếp. Rốt cuộc, không chịu được nữa, mình đành bắt xe lên đó. Cả đoạn đường đi, lo lắng gần chết, sợ không thở nổi, chỉ mong người ta bình an, thôi, chỉ cần không chết là được rồi. Vào đến bệnh viện, các bác sĩ bận tối mắt tối mũi, mình hỏi thăm mãi mới biết mấy người bị thương nhẹ thì nằm ở khu nhà C phía Nam. Trong tên những người phẫu thuật không có hắn, mình thở phào tìm đến khu nhà kia. Trán toát mồ hôi à, tìm mãi, tìm mãi không thấy hắn đâu cả. Đừng có nói hắn bị rơi xuống núi mất tích rồi nhé, người ta bỏ rơi không đưa về, làm ăn như thế à? -"Chị tìm ai vậy?" Y tá hỏi mình. -"À, mình tìm...Trung...Hà Quốc Trung, giáo sư toán...anh ấy có đây không?" -"Bệnh nhân Trung và bệnh nhân Mai được người nhà đưa về Hà Nội rồi chị ạ!" Đời đúng là, mình thì tới đây tìm hắn, hắn lại được đưa về rồi. Còn cả hai thầy trò nữa chứ! Cũng tốt, đưa về, thiết bị y tế hiện đại, nhiều bác sĩ giỏi hơn, chắc sẽ không sao đâu. Lại một lần nữa ra ngoài tìm xe, lần này thì khó khăn hơn, ở trên này mưa to bão lớn họ ngại đi, mãi mới có một bác tài xế tốt bụng. Lúc rẽ về nội thành mới nhớ ra chưa hỏi hắn nằm ở bệnh viện nào, liền điện cho mấy thằng em tra hộ. Người mình ngấm nước mưa, ướt như chuột lột, nên đành bảo bác ấy đưa về nhà thôi, lên thay bộ áo quần đã, xe trước cồng Royal lúc nào cũng có nên không lo. Vừa mở cái cửa đã nhận được điện thoại, chắc là thông tin về hắn, mình gấp gáp mở máy. -"Nguyệt à, anh cả...bác sĩ trả về rồi..." Chẳng hiểu sao nghe nó nghèn nghẹn nói, cả người mình lạnh buốt đi, giọng run cầm cập. -"Sao...khoẻ rồi phải không...khoẻ rồi nên được về, phải không?" -"Sáng mai cả bọn ra viếng, bọn em sẽ đưa chị đi!" -"Nguyệt, nói gì đi..." -"Bà nghe rõ đây, đừng đi đâu cả, bọn tôi qua với bà bây giờ." -"Sống chết có số rồi, đừng quá đau lòng..." -"Nguyệt...Nguyệt..." ... Điện thoại, rơi lúc nào không hay, mình căn bản chẳng nghe được gì nữa. Đùa à? Ước gì người báo tin là thằng Tùng, mình còn có một tia hi vọng. Nhưng người ấy, lại là thằng Dũng, nó hiền lành thật thà ai mà không biết, xưa tới nay có biết nói dối đâu? Cả người như bị đóng băng, đơ luôn. Không phải, có khi nhầm rồi, cái xác đấy chắc không phải của hắn đâu. Nhưng chả nhẽ người nhà lại không phân biệt được? Hay là bị thương mặt biến dạng? Nói tóm lại là tên chết bầm ấy, hắn ở đâu đó thôi, chết mà dễ thế ư? Mình không tin, nhất định không tin!
|
#78
Một ngày trong kí ức, mối tình đầu của mình, quỳ xuống, nói có con với một người con gái khác. Tiếp theo đó là đám cưới trang hoàng lộng lẫy, giữa người yêu và người bạn thân nhất. Rồi đứa bạn mà mình tin tưởng lâu nay, chỉ coi mình là một con cờ để nó tiêu khiển. Thì ra cuộc sống này, có thể xảy ra, rất, rất nhiều chuyện, cay đắng, đau khổ, đôi khi, muốn nuối tiếc cũng chẳng kịp. Nơi đâu đó trong trái tim, tê buốt nhói đau. -"Người đây rồi còn mượn xe làm gì?" -"Thực lòng thì anh mong cứ sốt như này cũng được!" -"Mượn tạm em nhé!" -"Bởi vì theo mình phương án là C, chàng trai đó cứu người mà anh ta hi vọng rằng sau này sẽ trở thành mẹ của các con mình." -"Nguyệt, anh...cho anh một cơ hội!" -"Anh, thú thực là có hơi già, con người cũng còn nhiều điểm cứng nhắc, nhưng anh...tóm lại là...anh...cho anh làm...người yêu em!" ... Còn chưa nghe câu trả lời của em mà, đã vội đi đâu? Có đau lắm không anh? Chắc là đau lắm, lúc em yếu lòng, em khổ sở, anh luôn ở bên, vòng tay anh, khi đó, ấm áp lắm. Vậy mà, Em sẽ không được anh ôm nữa, phải không? Giá như khi xưa anh hỏi, em gật đầu, giá như em đủ can đảm, đủ kiên định, đủ bình tĩnh mà nói, em yêu anh, em lỡ yêu anh mất rồi, nhiều lắm. Lý trí thôi thúc phải đi tìm anh, dù anh sống hay chết, cũng phải nói rõ ràng, mà sao chân bước không nổi nữa? Cả người mình khuỵ xuống, không nhúc nhích được, rét run. Em lạnh lắm, anh biết chứ? Em, rất lạnh, nhưng không ai xoa chân xoa tay cho em cả. Cuộc đời mình, một lần nữa lại rơi vào tuyệt vọng, đầu óc đờ đẫn, toàn thân chết lặng, không biết tiếp theo phải làm gì, không hiểu tương lai sẽ đi về đâu? -"Nguyệt..." -"Nguyệt thối, điếc à?" -"Mày xem mày doạ bà ấy kìa?" Có tiếng gọi, còn có tiếng cười quanh quẩn bên tai, mơ hồ lắm. -"Chị Nguyệt tha cho em, chỉ vì em trước giờ thật thà mà hôm nay bị bọn nó ép, chị ơi em cũng khổ lắm, năm thằng dí dao kề cổ, em không có quyền lên tiếng..." -"Là thằng Tùng đầu têu chị ạ." -"Chúng mày nói nhiều làm gì, tránh ra xem nào..." Rồi rất nhanh, mỗi bên ba đứa đứng gọn, ai đó chính giữa đi vào, càng ngày càng rõ nét. Giây phút ấy, tim tưởng như ngừng đập, cảm giác hoàn hồn là như thế nào, giờ mới thấu. -"Mấy thằng chó, bà giết!" Mịa, khốn nạn, một lũ khốn nạn. Tức hộc máu mà chân không lết nổi, bọn ranh kia chạy như vịt, có thằng Tùng còn cố vớt vát vài câu.
|
-"Nguyệt, anh cả biết bà mò lên Sơn La thế là nhất định đòi xuất viện đấy!" -"Tôi sợ anh ấy thẹn nên tôi nói hộ, tối nay hầu người ta cho tốt nhé." -"Bà mà không tỉnh ra có ngày..." Mình phải với cái dép, phi ra ngoài cửa nó mới chịu biến. Không gian bây giờ, không nháo nhác như vừa nãy, chỉ có anh và mình. Anh đây rồi, mặt có xước xát một chút, nhưng không sao, còn sống là tốt rồi. Vẫn đẹp trai lắm. -"Nguyệt..." Nghe anh gọi, chẳng hiểu sao, nước mắt chảy. Anh ngồi xuống, kéo mình vào lòng. Vài phút trước, còn nghĩ không bao giờ được gặp ai đó nữa, giờ đây, bên người ta rồi, bao nhiêu khổ sở đau thương tích tụ, đột nhiên vỡ oà, mình bấu víu, siết chặt lấy anh, giọng nghèn nghẹn, nức nở. -"Em...em...bọn nó...em...em sợ....em sợ lắm..." Anh khẽ nhấc mình đặt lên đùi, áp đầu mình vào lồng ngực, trìu mến vỗ về. -"Xin lỗi, lúc tới đây anh cũng mới biết...đừng khóc nữa...anh xin..." Mình sao lại không rõ, người nghiêm túc như anh, chẳng thể nào dính vào vụ này, cũng nhất định không đồng ý. -"Anh có đau không? Có nhọc không? Giờ mình tới bệnh viện nhé!" -"Không, anh bị thương nhẹ thôi...Nguyệt à, là anh sai trước, anh biết tính em mà lại cứ chấp nhặt với em, khờ khạo không hiểu rõ lòng em...xin lỗi, để em khổ rồi..." Lời thì thầm ấy, sự kiên nhẫn, dịu dàng ấy, đốt cháy tim gan người ta. Mình hơi rướn lên, cẩn thận chạm vào từng vết xước kia, bất giác xót xa. -"Đừng lo..." Tay anh nắm lấy tay mình, trấn an. -"Không có anh, rất tồi tệ...em...em...yêu...anh!" Có thể anh đã biết, Có thể anh nhận ra, Mà em vẫn muốn nói, ba từ, tám chữ... Thực ra vì thẹn, nên mình nói nhỏ lắm. May mắn là, ai đó nghe thấy. Anh sững sờ, im lặng nhìn mình, bàng hoàng ngỡ ngàng. Mình không dự trù được người ấy lại có phản ứng như thế, nhất thời chẳng biết nói gì, cả người hầm hập vì ngượng, nhưng cảm giác không khí, cứ ngọt ngào sao sao ấy. Mất một hồi, anh mới bình tĩnh trở lại, nhẹ nhàng cúi đầu, môi khép môi mình, mềm mại cọ cọ, dụ dỗ. Nụ hôn ấy, lúc đầu mơn trớn nhẹ nhàng, càng về sau càng dồn dập cuồng nhiệt. Tim mình đập mỗi lúc một nhanh, rung động bùng cháy. Áo quần ngấm mưa dính chặt vào người, đến khi bàn tay ấy từ từ trượt qua, cảm giác như da thịt bị chạm, nóng rực, hai má đỏ ửng. Khoảnh khắc đó, tâm hồn lơ lửng bay bổng, đầu óc mụ mị lâng lâng, toàn thân mềm nhũn như kiểu không xương, mình vô thức vòng tay qua, lấy anh làm điểm tựa. Anh cũng siết chặt mình hơn, bờ môi trượt qua cổ rồi xuống xương quai xanh phía dưới, mãnh liệt không ngừng. Bên anh, từng giây từng phút, ngọt ngào khó tả. Từng giây từng phút, ngỡ như đang mơ, thổn thức nghẹn ngào. Người này, thực sự là rất để tâm đến mình, chỉ một chút khác lạ cũng khiến giọng anh đầy lo lắng. -"Làm em đau à?" Mình cảm động không sao mở lời được, vùi mặt vào vai người ta trốn tránh, anh cẩn thận chạm lên má, lên trán, rồi chân tay mình, ân cần bảo. -"Đi thay áo quần đi em, ướt rồi lại cảm lạnh." -"Anh cũng bị em làm ướt rồi, em gọi bọn nó đến đưa anh về nhé!" Mình lí nhí, người ta điềm nhiên trả lời. -"Anh có quần áo ở đây mà?" Nghĩ cũng đúng, có phải lần đầu qua đêm đâu mà, mỗi tội tính mình cứ như con hâm ý, cứ thèn thẹn kiểu gì không biết, vụt dậy lấy áo quần, bằng tốc độ nhanh nhất chui tọt vào nhà tắm. Khổ, tim với chả gan, chẳng biết nghe lời gì sất, sắp rơi ra ngoài rồi.
|