Chương 145: Thiên Dã nói cho anh biết sự thật! 【Đại Kết Cục】 Mặc Tiểu Tịch từ đâu vai anh ngẩng dậy, xoay người hôn lên trán anh: "Cảm ơn anh! Anh mãi mãi là người bạn tốt nhất của em, khi tỉnh lại, nhớ phải vui vẻ, đây là nguyện vọng lớn nhất của em, hy vọng anh có thể giúp em thực hiện."
Cô đứng lên, đi về phía trước mấy bước, sợ anh tỉnh, cô đầu lại nhìn xung quanh, liên tục mấy lần, cuối cùng tại giây phút ở cua quẹo, hạ quyết tâm, không quay đầu lại nữa.
Người đàn ông đẹp trai ngủ ở đó, bông tuyết rơi vào khóe mắt anh, nhanh chóng chảy xuống, không phân rõ là nước của tuyết hay nước mắt.
Dưới tàng cây sơn chi, bông tuyết bay lượn đầy trời, chôn vùi tình yêu của một người, thuần khiết giống như tuyết, bắt đầu và kết thúc, đều sạch sẽ, không nhuộm một chút bụi trần.
Mặc Tiểu Tịch đi trên đường, nhìn vạn vật thế gian biến thành màu trắng, bi thương trong lòng cô từ từ biến thành tự do, trở nên bình yên, không có một chút trôi nổi, hướng về một nơi nào đó, tăng bước chân.
Vì thế, cô đi càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp, cô vội vã muốn chạy về hướng đó.
Nghĩa trang.
Trong tay của Tập Bác Niên cầm hoa hồng màu trắng, đi xuống bậc thang, trên áo khoác lông cừu màu đen, trên những sợi tóc màu đen, đều nhuộm tuyết trắng, trong nghĩa trang chỉ có một mình anh, yên tĩnh như chết!
Anh đi đến một tầng trong đó, tới trước một tấm bia mộ, bên trên là một cô gái, bởi vì anh đến, dường như nụ cười càng thêm rạn rỡ.
"Vân Noãn, một năm nay vẫn khỏe chứ? Anh bận nhiều việc, nên không có thời gian đến thăm em, một mình em ở đây rất cô đơn phải không, anh mang theo hoa hồng em thích nhất, em có vui không?" Tập Bác Niên đặt hoa xuống trước mộ, đưa tay nhổ cỏ xung quanh bia mộ, đốt một điếu thuốc, ngồi xuống bên cạnh.
"Em hận anh lắm phải không, anh không thật sự trả thù cho em, Vân Noãn, năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh ly hôn với Ninh Ngữ Yên, anh vẫn yêu người đã từng làm hại em, muốn ở chung với cô ấy mãi mãi, em có hận anh không? Có trách anh không? Nếu trong lòng em nghĩ vậy, xin em mang tất cả oán hận, đổ lên người anh, đừng hận cô ấy, được không? Yêu cầu của anh đối với em, có phải hơi quá đáng không, Vân Noãn, anh rất yêu cô ấy, nói thế này, có phải khiến cho công chúa của chúng ta càng them không vui không, vậy thì trừng phạt anh, hôm nay ở đây với em cả ngày.” Tập Bác Niên vuốt ve khuôn mặt của cô gái trên tấm ảnh, cười dịu dàng.
Trời tối dần, trước mộ bia, còn có thể nhìn thấy đốm lửa nhỏ nhấp nháy, màn đêm nuốt chửng anh, hòa vào làm một.
Hôm nay là một ngày buồn, năm này sang năm khác, thời gian đối với người chết, sẽ dừng lại mãi mãi, đối với người sống, còn con đường rất dài phải bước tiếp, cho đến một ngày cuối cùng nào đó.
Mặc Tiểu Tịch bất chấp bão tuyết đi tới nhà họ Tập, dung sức ôm Hàn Hàn vào lòng, giờ khắc này, trái tim đã được lấp đầy.
Tập Bác Niên chưa về, người giúp việc nói cho cô biết, hôm nay là ngày giỗ của Tập Vân Noãn, ngày này hằng năm, anh đều trở về rất trễ, hoặc là không về nhà, không ai dám hỏi tới hay đi theo.
Mặc Tiểu Tịch nằm chung với Hàn Hàn trên giường nhỏ, nghe gió thổi vù vù bên ngoài cửa sổ, ôm cơ thể mềm mại của con trai, cả đêm không ngủ.
Ngày hôm nay cuối cùng cũng đi qua, khi gió tuyết từ từ ngừng lại, khi mặt trời chiếu sáng khắp nơi, tất cả mọi thứ sẽ tốt lên.
Cô không biết mình đã ngủ lúc nào, khi mở mắt ra, trời đã sáng, ánh sáng chói mắt chiếu vào rèm cửa màu trắng, cô đứng dậy, dung sức vén màn ra, khắp nơi đều là tuyết, bao phủ trời và đất, giống như thềm băng tráng lệ.
Trên mặt cô từ từ hiện lên nụ cười, càng ngày càng rạng rỡ, càng ngày càng tươi tắn.
Dưới tàn cây sơn chi, trước bia mộ, đã không còn ai, những nơi này đã từng có người nán lại, bây giờ bị tuyết bao phủ, giống như chưa từng có ai ngồi.
Cuộc sống của tất cả mọi người, đã bắt đầu lại một lần nữa sao?
Tuyết lớn giữa trưa, Tập Bác Niên mới trở về công ty, nhìn thấy Thiên Dã đứng ở cửa chờ anh.
Hai người tìm một quán cà phê, ngồi đối diện nhau.
“Cậu muốn nói gì?” Tập Bác Niên hỏi thẳng vào vấn đề.
“Tiểu Tịch đã quay về, chúng tôi đã không còn là người yêu nữa.”Thiên Dã thản nhiên nói, không nhìn thấy cảm xúc gì trên mặt anh.
Tập Bác Niên mở to mắt: “Thật sao? Là cậu nghĩ thông suốt hay cô ấy nói ra?”
“Việc này quan trọng sao? Tôi hy vọng sau này anh có thể đối xử tốt với cô ấy, còn có một việc, tôi nghĩ tôi cần phải nói ra, xem như làm một chuyện cuối cùng cho tiểu Tịch.” Thiên Dã nhìn anh nói.
“Chuyện gì?” Tập Bác Niên nhìn anh, nghi ngờ hỏi.
“Người hại chết em gái anh không phải tiểu Tịch, là Ninh Ngữ Yên, hai năm trước, tiểu Tịch đã điều tra rõ tất cả, nhưng cô ấy yêu anh, không muốn anh bị đã kích, nên thà tự mình gánh hết oan ức, cũng không nói ra, tôi hy vọng cô ấy cũng không gánh lấy tội danh này mãi mãi, người chết không thể sống lại, và người sống dù sao cũng phải sống vui vẻ, Tập Bác Niên, đừng rối rắm trong vấn đề này nữa.” Thiên Dã đẩy một tấm thẻ đến trước mặt anh: “Bên trong có một đoạn ghi âm, tôi không nghĩ lấy nó đả kích anh, cũng không cần điều tra nữa, người cần bị trừng phạt, đã nhận lấy trừng phạt nên có, tôi chỉ mong tiểu Tịch cả đời hạnh phúc.” Anh đã làm xong tất cả những việc anh cần làm.
Thiên Dã đứng dậy, đi ra khỏi quán cà phê, biến mất ở cuối đường.
Hai tay của Tập Bác Niên run rẩy, cầm lấy tấm thẻ, bỏ vào điện thoại di động, mở đoạn ghi ân kia ra, trong đó là cuộc nói chuyện của Mặc Tiểu Tịch và Ninh Ngữ Yên.
Nội dung bên trong khiến cho anh vô cùng chấn động, anh nhớ rất nhiều chuyện, nhớ hai năm trước Mặc Tiểu Tịch một mực nói không phải cô hại chêt Vân Noãn, nhớ những phản ứng kỳ lạ cuối cùng lúc cô rời đi, giống như đã biết rõ chuyện gì đó, quả thực có lần muốn nói lại thôi, nhớ cô có nói, hy vọng sau khi cô đi, anh có thể quên chuyện của Vân Noãn, sống vui vẻ, nhớ cô nói cô yêu anh.
Thì ra cô đã biết hết sự thật từ sớm, đúng là đồ ngốc, đồ ngốc, tại sao không nói cho anh biết.
Cho đến hôm nay, anh mới biết, người hại chết em gái, không phải ai khác, mà là anh, người Vân Noãn yêu, thì ra là anh, là người anh trai này, tại sao anh chưa bao giờ phát hiện ra.
Trời ạ! Rốt cuộc anh đã làm gì đối với Mặc Tiểu Tịch, làm gì đối với Vân Noãn, anh mới là người thật sự không thể tha thứ.
Tập Bác Niên muốn đứng lên, nhưng phát hiện chân đã sớm xụi lơ ngay cả sức lực đứng lên cũng không có, tim của anh đau giống như bị tưới a-xít-sun-phu-rít, anh nắm chặt điện thoại, gần như muốn bóp nát xương cốt trong nháy mắt.
Anh không biết mình lấy sức lực đâu ra để đứng lên, bây giờ anh muốn gặp Mặc Tiểu Tịch.
Xe điên cuồng chạy như bay trên đường, nhiều lần va vào xe khác, lúc bất chấp tất cả chạy về nhà, nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch đang ngồi đằng kia ăn sáng với Hàn Hàn, trong tích tắt hốc mắt anh đã ẩm ướt.
|
Chương 146: Duyên phận, tuyệt diệu không thể tả! 【Đại Kết Cục】 "Anh về rồi à!" Mặc Tiểu Tịch nhìn thấy Tập Bác Niên đứng ở cửa, có chút không được tự nhiên, cô không biết nói với anh thế nào, cô muốn về bên cạnh anh và Hàn Hàn, cảm thấy như vậy hơi mất mặt.
Nhìn vẻ mặt của anh hình như có phần kích động, cô đứng dậy đi tới trước mặt anh: "Này..., Tập Bác Niên, đừng khoa trương như vậy, tuy em quyết định trở về, nhưng anh cũng không cần cảm động đến khóc."
Đột nhiên, anh đưa tay rồi dùng sức ôm cô vào lòng: "Mặc Tiểu Tịch, người phụ nữ ngu ngốc này, cảm ơn em vẫn đứng trước mặt anh, cảm ơn em, cảm ơn em!"
"Không...cần cảm ơn." Mặc Tiểu Tịch bị hành động của anh làm cho giật mình, trả lời cũng có chút lộn xộn, nhưng anh thật sự khoa trương quá rồi.
"Này..., có phải đã xảy ra chuyện gì không, Tập Bác Niên anh như vậy rất kỳ quái, anh có biết không?" Mặc dù bị anh ôm kiểu này, nhưng trong lòng rất ấm áp, lại có chút khó hiểu.
Hàn Hàn mỉm cười nhìn bọn họ, đùa cợt nói: "Ba xấu hổ..."
Người giúp việc cũng nhịn không được nở nụ cười, từ sau khi biết những chuyện Ninh Ngữ Yên đã làm với Mặc Tiểu Tịch và Hàn Hàn, tất cả người giúp việc của nhà họ Tập đều mở rộng tầm mắt, nói thẳng ra là tri nhân tri diện bất tri tâm, những ấn tượng bên ngoài đối với Mặc Tiểu Tịch trước kia, cũng có chút thay đổi.
Tập Bác Niên buông Mặc Tiểu Tịch ra, kéo cô lên phòng trên lầu, ấn cô ngồi xuống ghế xô pha.
"Tiểu Tịch, anh đã biết hết tất cả sự thật, cho đến hôm nay, anh mới biết được." Tập Bác Niên để điện thoại bên tai cô, cho cô nghe.
"Chuyện này...sao anh biết chuyện này, di động kia rõ ràng đã huỷ rồi mà, Tập Bác Niên, anh...anh không sao chứ?" Mặc Tiểu Tịch lo lắng nhìn anh, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ đem chuyện này ra ánh sáng, đã qua thì cho qua.
Tập Bác Niên nắm chặt tay cô: "Đến bây giờ, em vẫn lo lắng đến tâm trạng của anh sao, vậy còn em, chưa từng nghĩ tới, sẽ sửa lại án oan cho mình sao? Em có biết không, nếu Thiên Dã không đưa cái này cho anh, có lẽ anh sẽ hiểu lầm em cả đời."
"Là Thiên Dã đưa cho anh?" Mặc Tiểu Tịch thầm giật mình, xem ra năm đó Thiên Dã đã nhặt lại chiếc điện thoại di động, vẫn giữ cho tới bây giờ, cô không thể không tin, trên thế giới này không có bí mật vĩnh viễn.
Cô cười khẽ: "Em không có vĩ đại như vậy, đương nhiên cũng muốn nói ra, nhiều lần em muốn nói, nhưng em đã yêu một người không nên yêu, sợ sau khi anh ta biết sẽ bị đả kích nặng, em không mở miệng được, cuối cùng quyết định giấu đi bí mật, bởi vì đối với anh, đây là một chuyện rất tàn nhẫn."
"Đối với em không tàn nhẫn sao?" Tập Bác Niên ôm lấy cô, thiếu chút nữa anh đã mất đi người phụ nữ yêu anh, may mà, cô còn ở đây.
"Quên đi, đừng suy nghĩ nữa, mọi chuyện đã qua, đừng tự trách mình, đây cũng là số mệnh, là số mệnh của Vân Noãn, cũng là số mệnh của em, anh quên, bọn em ra từ một cô nhi viện sao, duyên phận đối với anh đều rất sâu, em nghĩ Vân Noãn ở trên thiên đường cũng sẽ không trách anh, tin em đi, chắc chắn cô ấy đã tha thứ cho anh." Mặc Tiểu Tịch vỗ nhẹ vào vai anh, an ủi anh.
Tập Bác Niên mỉm cười ôm cô chặt hơn: "Vậy còn em, em cũng tha thứ cho anh phải không?"
"Anh thật ngốc, nếu em không tha thứ cho anh, em sẽ trở về sao, chuyện đã qua thì cho qua đi, em không tính toán, anh cũng phải học cách quên, năm tới, chúng ta cùng đi thăm Vân Noãn, được chứ?” Mặc Tiểu Tịch biết hôm nay là ngày giỗ của Vân Noãn, hôm nay biết sự thật, nhất định trong lòng anh rất đau khổ.
“Được! Em phải luôn ở bên anh, anh sẽ bù đắp nhưng gì em đã từng thiếu hụt.” Dù trong lòng anh bây giờ vẫn không thoải mái, nhưng sau khi có lời an ủi của cô, dường như không còn khổ sở nữa.
Mặc Tiểu Tịch nở nụ cười ngọt ngào: “Được, vậy em sẽ chờ, anh phải đền bù gấp đôi, tốt nhất là gấp năm lần cho em, biết không?”
“Đem cả mạng soogs cho em cũng được, Mặc Tiểu Tịch, anh yêu em! Dùng cả đời này của anh để yêu em.” Tập Bác Niên hôn lên tóc cô, sau này anh sẽ cùng cô tạo ra những kỷ niệm đẹp hơn, không bao giờ khiến cô cảm thấy đau khổ nữa.
“Ai muốn mạng của anh chứ, em chỉ muốn anh ở bên cạnh em và con, từng ngày từng ngày đi với em đến già, nhìn con trai của chúng ta lớn lên từng ngày, vậy là đủ rồi.” Lần đầu tiên Mặc Tiểu Tịch nghe được anh nói yêu cô, rất dễ nghe, rất tuyệt với và xúc động lòng người.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi.
Tuyết bao phủ những tình yêu đã từng có, khiến nó tan vào trong đất, gột rửa những nỗi buồn trong lòng của chúng ta, hướng về ánh mặt trời, không còn tiếng khóc nữa.
Một tuần sau.
Dù nhà họ Ninh đã mời đoàn luật sư tốt nhất, nhưng bởi vì chứng cứ vô cùng xác thực, nên Ninh Ngữ Yên bị phạt 22 năm tù có thời hạn, Ninh Hải Thành không gượng dậy nổi, mất đi sức lực đấu với Tập thị, giao công ty cho cháu trai quản lý.
Tập Bác Niên không cho phép Mặc Tiểu Tịch ở lại làng giải trí, để cô chuyên tâm ở nhà chăm sóc Hàn Hàn, bởi vì Mặc Tiểu Tịch không thực thi hợp đồng, nên phải bồi thường hợp đồng một số tiền lớn.
Ở một ngày nào đó, Thiên Dã đột nhiên tuyên bố rời khỏi làng giải trí, anh vác hành trang trên vai, bước lên một cuộc hành trình, cứ như vậy lặng lẽ biến mất khỏi thành phố, không ai biết anh đi đâu, nhưng Mặc Tiểu Tịch biết, anh sẽ ở một góc nào đó của thế giới, tự suy nghĩ về cuộc sống đã qua của mình.
Cso lẽ sẽ có một ngày, anh lại xuất hiện dưới tàng hoa sơn chi, vui vẻ ngửi hương thơm với cô, nên, mỗi mùa hè của hằng năm sau đó, Mặc Tiểu Tịch đều đến cô nhi viện, ngồi dưới tàng hoa sơn chi một lúc, ngủ một giấc, có thể khi mở mắt ra, sẽ nhìn thấy anh, mỉm cười với cô.
Nửa năm sau.
Tập Bác Niên đang đi dạo ở hoa viên với Mặc Tiểu Tịch, Hàn Hàn mỉm cười từ xa chạy tới, nhào vào trong lòng bọn họ, trên cổ đeo một cái ngọc hồ lô nhỏ.
“Hàn Hàn, ai cho con lén vào phòng cô, còn lấy đồ của cô đeo hả?” Tập Bác Niên nhìn thằng bé trách cứ.
“Không phải đâu ba, đây là đồ của mẹ, con tìm thấy trong quần áo của mẹ, đúng không mẹ?” Hàn Hàn ngửa đầu nhìn Mặc Tiểu Tịch: “Hồ lô này đẹp quá, có thể cho Hàn Hàn không ạ?”
Tập Bác Niên khó hiểu nhìn Mặc Tiểu Tịch: “Cái này sao lại ở chỗ em?” Anh nhớ rất rõ, đây là của Vân Noãn.
Mặc Tiểu Tịch ôm lấy con trai, cầm ngọc hồ lô trên cổ thằng bé, nói với Tập Bác Niên: “Có lẽ anh không biết, ngọc hồ lô này vốn là của em, nhưng ngày nhận nuôi Vân Noãn, em không cẩn thận làm rơi, em nghĩ có lẽ là bị cô ấy nhặt được, sau đó em đến nhà họ Tập, lén vào phòng của Vân Noãn, sau khi nhìn thấy, thì biết là của mình, đây là thứ duy nhất ba mẹ để lại cho em.”
Tập Bác Niên chết lặng nửa ngày, đột nhiên mỉm cười, duyên phận, đều kỳ tuyệt diệu không thể tả!
“Anh cười gì vậy?” Mặc Tiểu Tịch có chút khó hiểu nhìn anh.
“Không có gì, anh chỉ nhớ lúc anh nhận nuôi Vân Noãn, có đụng vào một cô bé, có thể chính là em.” Tập Bác Niên ôm chầm lấy cô, trong lòng vô cùng mềm mại, ba mẹ, con không có phụ sự giao phó của hai người, con đã tìm được con gái của bạn hai người, ở thiên đường, hai người có thể yên nghỉ.
20 năm trước, vợ chồng nhà họ Tập và vợ chồng nhà họ Mặc, cùng gặp tai nạn máy bay, để lại di ngôn cho Tập Bác Niên, kêu anh tìm cô gái đeo ngọc hồ lô mang về, anh tìm nhầm người, nhưng số phận không chặt đứt duyên phận của bọn họ.
Mặc Tiểu Tịch hết hồn nhìn anh: “Anh….. chính là anh trai kia?” Trời ạ! Cô nghĩ tới đôi mắt giống như ngôi sao kia, không phải đôi mắt trước mặt này sao!
Hàn Hàn khó hiểu nhìn ba mẹ, một tay ôm ba, một tay ôm mẹ, cười vô cùng rạng rỡ.
Tập Bác Niên và Mặc Tiểu Tịch nhìn nhau cười, trog lòng đã hiểu rõ tất cả, đám mây ở chân trời, nhuộm đầy màu sắc cho bầu trời, giống ba mẹ ở thiên đường, nở nụ cười chúc phúc!
|