Hoàn Châu Công Chúa
|
|
CHƯƠNG 37
Vua Càn Long thở dài, rồi nói: - Đáng tiếc, đáng tiếc thật! Người xưa đã từng nói "Nhìn cây liễu rũ xa xa, tiếc thay đã để chàng mê công hầu. " Những đôi vợ chồng trẻ, thường vì tương lai phải xa nhau. Nếu biết coi trọng lời biệt ly, thì đâu phải mỏi mòn chờ đợi cả đời. Tử Vy nhìn vua, lòng trăm mối: - Hoàng thượng đã phân tích rất sâu sắc. Tiếc là lúc ba mẹ con chia tay. Nào có dự liệu sẵn? Vì lúc đó tình huống quá bất ngờ, chẳng ai biết được. Chuyện chia tay lại ly biệt suốt cả đời. Nhưng mà, mẹ con lúc lâm chung đã có trăn trối lại mấy lời, làm con ghi nhớ mãi… Nói đến đây chợt Tử Vy dừng lại, rồi nói: - Có lẽ Hoàng thượng không thích nghe tiếp nữa đâu. Vua Càn Long lắc đầu: - Không, không, trẫm thích nghe lắm, cứ nói tiếp đi. Tử Vy nhìn vua, chậm rãi nói. - Mẹ con bảo là… Người đã chờ hết một quãng đời, hận cả đời, nhớ cả đời, oán cả đời… Nhưng mà, người vẫn thấy cảm ơn trời cao, vì trời đã để cho người được chờ, được hận, được nhớ, được oán. Nếu không thì, cuộc đời sẽ giống như một chiếc giếng khô, chẳng có một dư vị gì cả. Vua Càn Long nghe vô cùng cảm động. Trên đời này có một người đa tình, hữu nghĩa như vậy ư? Vua gật gù: - Mẹ ngươi là một người đàn bà có tâm hồn sâu sắc, mới nói được những lời như vậy. Cái tình cảm của mẹ con dành cho chồng. Trẫm chỉ nghe qua mà đã thấy cảm động khôn cùng. Cha con rõ bạc! Phụ lòng một người rất đáng yêu! Tiểu Yến Tử đứng gần đấy mắt tròn xoe, hết nhìn vua Càn Long, đến nhìn Tử Vy, và không dằn được, cũng tham gia vào. - Hoàng A Ma! Hoàng A Ma có thấy là phụ nữ lúc nào cũng ngu muội, thiệt thòi không. Mẹ của Tử Vy rất đáng thương. Con chỉ mới nghe qua đã thấy tức giận. Bắt người ta chờ suốt cả một cuộc đời, mà bà ấy lại quá hiền. Tại sao lại còn phải cám ơn ông trời? Tự nhiên rồi một mình phải gánh chịu cái khổ. Đàn bà ngu quá! Bất lực quá! Cứ ngồi đó đợi, mà không biết tranh thủ, cầm lấy hạnh phúc trong tay mình? Vua Càn Long nhìn Tiểu Yến Tử dò xét: - Trẫm hiểu. Có phải vì con cũng đang nghĩ đến mẹ con không? Giữa con và Tử Vy. Tuy hiện tại có hai hoàn cảnh khác nhau. Nhưng quá khứ là một bản sao như một. Tiểu Yến Tử nghe vua nói ngơ ngác, còn Tử Vy thì lặng người trái tim thổn thức thêm. Vua Càn Long nhìn ra màn đêm bên ngoài, khảng khái nói như tự bào chữa. - Nghĩ lại. Làm thân nam nhi, cũng có nhiều điều không thể tự chủ. Nam nhi chí tại bốn phương, hoài bão to lớn vì vậy rất ít khi để bị ràng buộc. Nên yêu thì dễ mà giữ lại khó. Giữa tình yêu và tổ quốc sự lựa chọn đầy mâu thuẫn gay go. Bên nước bên tình, gánh nặng hai vai. Cũng vì quả tim người đàn ông to. Mộng tưởng lớn, nên tham lam đủ thứ. Mãi đến phút cuối đành phải vứt lại hạnh phúc của bản thân. Sự suy nghĩ đó, đàn bà các ngươi không hiểu được đâu… À!… này giờ ta nói hơi xa đấy chứ? Quay lại ông nhìn Tiểu Yến Tử, rồi thương hại nhìn Tử Vy thú nhận. - Lâu lắm rồi, trẫm không được cùng ai tâm sự Nói được những điều này với các ngươi quả là điều không dễ. Và ông nói riêng với Tử Vy: - Tử Vy này, với tài khí như con mà phải làm cung nữ, là hơi thiệt thòi đấy. Tiểu Yến Tử nhanh miệng: - Hoàng A Ma, hay là người cũng nhận Tử Vy làm dưỡng nữ nữa đi? Vua Càn Long trợn mắt: - Bộ con tưởng nhận dưỡng nữ là một chuyện đơn giản lắm sao? Nói năng phải cẩn thận đấy. Coi chừng cái đầu của con. Tử Vy thấy vua giận, giật mình sợ Tiểu Yến Tử lại nóng nảy tiết lộ sự thật nên vội nói. - Cách cách nói một cách vô tâm, xin Hoàng thượng đừng hiểu lầm. Tiện nữ được ở cạnh cách cách làm cung nữ đã là điều diễm phúc. Nhưng Tiểu Yến Tử lại không hài lòng. - Khổng Tử chẳng đã từng nói: "Nhân bất độc thân kỳ thân, bất độc tử kỳ tử" (Người không chỉ thích người thân của mình, không coi con riêng mình mới là con). Vậy Hoàng A Ma sao không nhận hết những đứa con gái trên đời này có hoàn cảnh giống con làm cách cách cả đi? Vua Càn Long nhìn Tiểu Yến Tử mừng rỡ. - Ồ, con cũng nói được câu "Nhân bất độc thân kỳ thân, bất độc tử kỳ tử" nữa ư. Hay quá! - Sao lại không được? Con đã viết hơn một trăm bận bài đó mà. - Đấy thấy không, bắt chép bài cũng lợi lắm. Vậy từ đây về sau phải chép nhiều một chút nhé? Tiểu Yến Tử kêu lên: - Hoàng A Ma ơi! Xin tha mạng! Vua Càn Long cười, Tử Vy cười và cả Kim Tỏa cũng cười. Gian phòng tràn ngập không khí vui vẻ. Tử Vy nhìn vua Càn Long với ánh mắt trìu mến, nói: - Thưa Hoàng thượng, nãy giờ hẳn Hoàng thượng đã đói lắm rồi, để con bảo Kim Tỏa nấu miếng cháo, còn Hoàng thượng thích ăn gì cứ nói. Kim Tỏa đều làm được cả. Vua Càn Long xoa xoa bụng: - Vậy ư? Nhờ ngươi nhắc, trẫm mới thấy đói. Tiểu Yến Tử nói chen vào: - Vâng, con cũng thấy đói nữa. Kim Tỏa cười: - Vậy thì để con vào nấu ngay! Kim Tỏa thấy rất vui, bước xuống nhà bếp. Như vậy, vua Càn Long đã ăn khuya tại Thấu Phương Trai. Vừa ăn xong, thấy tinh thấn rất phấn chấn, vua nhìn Tử Vy hỏi. - Nghe Tiểu Yến Tử bảo, ngươi cầm kỳ thi họa đều biết rành cả, đúng không? Tử Vy đỏ mặt: - Cách cách như thế đấy, nói gì cũng hay thêm thắt một chút, chứ tiện nữ tài hèn… Tiểu Yến Tử nghe vậy, không chịu, cắt ngang: - Ta mà khoa trương ư? Ngươi đừng quên là Hoàng A Ma đã từng đọc chữ viết của ngươi, đã từng nghe đàn hát nhé. - Nhưng trẫm chưa đánh cờ với cô ta bao giờ! Ngay lúc đó Tiểu Lộ Tử đi vào, phủ phục xuống, tâu: - Tâu vạn tuế, giờ đã quá canh ba rồi. Vua Càn Long trừng mắt: - Quá canh ba rồi sao? Trẫm đương vui, đừng có phá cuộc vui của trẫm, hãy ra ngoài đứng chờ. - Vâng. Kết quả vua Càn Long hôm ấy cùng Tử Vy đánh một mạch đến bốn ván cờ. Ván đầu, vua thắng, nhưng chỉ thắng có một nước. Điều này làm vua hơi bất ngờ. Vì tài đánh cờ của vua nổi tiếng là cao. Ít có ai thua vua chỉ một nước. Đến ván thứ hai, vua cũng thắng một nước. Ván thứ ba, vua hơn được nước rưỡi. Đến lúc đó, vua dừng lại hỏi. - Đánh cờ thế này, ngươi mỏi lắm rồi phải không? Tử Vy vội nói: - Đánh cờ với Hoàng thượng, nô tỳ chẳng thấy mỏi mệt gì cả. - Sao lại không? Ta thấy ngươi vừa đánh, vừa lựa nước cờ thế nào để đừng thắng được trẫm, như vậy không mệt ư? Nhưng có điều, trẫm thấy lạ, là tại sao ngươi cố ý để thua, mà lại thua một cách hợp lý, để ta không thấy ngươi nhường. Ngươi học cách đó ở đâu hay vậy? Ta chỉ thắng ngươi được một nước khít khao. Tử Vy đỏ mặt, nói: - Hoàng thượng rõ là anh minh. Nhưng thật ra thì con nào có muốn thua? Chẳng qua vì nước cờ Hoàng thượng cao quá. Hoàng thượng đã nương tay với con thì có. Vì con thấy Hoàng thượng đi cờ nước hư, nước thực, dương đông kích tây. Làm con phải đỡ muốn bở hơi. Nếu không cố gắng thì đã thua đến mấy nước… Chẳng qua con muốn mình đừng thua nhiều nước quá khó coi thôi. Vua Càn Long cười lớn: - Ha ha! Thì ra nãy giờ ta nói ngươi chẳng chơi thật tình gì cả. Bây giờ trẫm hạ lệnh cho ngươi, phải đánh cờ đàng hoàng với trẫm, không được cố tình thua, nghe chưa? - Dạ, con nghe. Và hai người tiếp tục đánh cờ. Ván cờ này kéo dài mãi đến sáng sớm. Cuộc cờ giằng co giữa hai người gần như bất phân thắng bại. Kết quả vua thua và lại thua đúng một nước cờ. Ván cờ vừa tan là đúng ngay giờ lâm triều của vua. Tuy thua, nhưng vua Càn Long lại rất vui, người đứng dậy cười nói. - Ngươi thắng rồi đấy. Hay! Hay lắm! Lần đầu tiên mới có một người dám thắng trẫm! Và vua nhìn Tử Vy chăm chú, hỏi: - Những nước cờ này, cũng là do mẹ ngươi dạy ngươi à? - Dạ mẹ con dạy một phần, trước kia con còn có một cố sư bá, dạy con vừa đọc chữ vừa chơi cờ… Mẹ con dạy dỗ con như dạy một đứa con trai vậy. Vua Càn Long có vẻ thích thú: - Hay, hay lắm. Trẫm đã có địch thủ. Cờ gặp đúng tay, rượu gặp tri âm, đó đều là cái hay trên đời. Tử Vy, rồi trẫm sẽ gặp lại ngươi ít hôm nữa nhé! Lúc đó Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử, Minh Nguyệt, Thể Hà đều đã thức, chúng thấy vua bước tới sụp lạy. - Hoàng thượng kiết tường. Lúc đó vua Càn Long mới giật mình: - Mấy giờ rồi vậy? - Dạ giờ thìn rồi ạ. Tử Vy giật mình: - Bẩm Hoàng thượng, sắp đến giờ lâm triều rồi đấy. Và quay đầu ra sau gọi: - Kim Tỏa đâu mang nước rửa mặt ra. Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử mau sang cung vua lấy triều phục, còn Minh Nguyệt, Thể Hà đi lấy nước rửa mặt nhé. Cả phòng bận rộn hẳn lên. Nhưng Tiểu Đặng Tử bước ra tới cửa đã đụng ngay Lệnh Phi đang bước vào. Cả đám nô tỳ quỳ xuống tung hô. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com - Lệnh Phi nương nương kiết tường! Lệnh Phi nương nương bước vào, thấy mặt vua Càn Long thở phào nhẹ nhõm. - Hoàng thượng làm thần hết hồn. Đến Thấu Phương Trai sao bệ hạ chẳng thông báo một tiếng nào cả. Làm bọn nô tài chúng đi khắp nơi tìm kiếm. Vua chỉ cười: - À. Tại trẫm… Trẫm và Tử Vy đánh cờ quên cả thời gian, nhớ sực ra thì trời đã sáng hẳn… Thôi để trẫm thay triều phục… - Thần thiếp đã mang đến đây rồi! Lệnh Phi là người rất hiểu ý vua, dâng triều phục lên nói. Tử Vy mang khăn, rồi lấy nước để vua rửa mặt. Vừa trông thấy triều phục của vua, đã bước tới phụ Lệnh Phi mặc áo cho vua. Chỉ một lúc là mọi thứ đã chu tất. Vua vừa bước ra cửa. Tiểu Yến Tử, Tử Vy và Kim Tỏa đều sụp xuống. - Hoàng thượng thượng lộ bình an! - Nô tỳ cung tiễn bệ hạ! Vua bước đi, vẫn quay đầu lại nhìn Tử Vy một cái rồi mới cùng đoàn tùy tùng đi thẳng đến triều.
|
CHƯƠNG 38
Biết được giữa Tử Vy và vua Càn Long đã có được một khởi đầu tốt đẹp, mọi người đều mừng rỡ. Mà người mừng nhất phải nói là Tiểu Yến Tử. Những ngày sau đó Tiểu Yến Tử gần như lúc nào cũng líu lo. Cô nàng như càng bạo hơn, nên định cùng Tử Vy đến Cảnh Dương Cung để gặp Ngũ A Ca. Và sau khi hội ý với Tử Vy, Tiểu Yến Tử quyết định sẽ đến Cảnh Dương Cung một cách đường đường chính chính. Thế là Tiểu Yến Tử mặc áo cách cách màu đỏ. Tử Vy trong chiếc áo cung nữ màu xanh. Hai người đều trang điểm đẹp. Phía sau có Kim Tỏa, Minh Nguyệt, Thể Hà, Tiểu Đặng Tử và Tiểu Trác Tử theo hầu. Họ đi một cách bình thản, dù biết dọc đường có rất nhiều ánh mắt theo dõi của bọn thái giám. Và đúng như vậy. Bước đến hoa viên, Tiểu Yến Tử thấy Tử Vy giật nhẹ gấu áo của mình. Tiểu Yến Tử bèn quay lại, phát hiện ngay Dung ma ma đang núp sau hòn Giả Sơn. Tiểu Yến Tử hiểu ngay mưu đồ của Dung ma ma, nhưng vẫn giả bộ lớn tiếng với Tử Vy để cho mụ ta nghe thấy. - Tử Vy. Hôm nay ta đưa ngươi đến nhà Ngũ A Ca chơi nhé. Trong đám huynh muội trong cung, Ngũ A Ca là người hợp với ta nhất. Vậy mà không hiểu sao mỗi lần ta nói chuyện với Ngũ A Ca, đều có bọn xấu xa rình mò, vảnh lỗ tai thúi ra nghe. Đấy bữa nay mình đi thế này cũng có một đứa, nó núp đằng kia lén nhìn kìa. Tiểu Yến Tử vừa nói xong, là nhanh như cắt phóng nhanh đến đằng sau chiếc cột trước mặt chộp cổ ngay một tay thái giám lôi ra xô ngã xuống đất, hét: - Ai bảo người theo dõi bọn ta? Nói mau! Tiểu thái giám hồn phi phách tán, quỳ dưới đất lạy lấy lạy để. - Xin cách cách tha mạng, chẳng có ai sai nô tài theo dõi cách cách cả. Chẳng qua nô tài định vượt qua hoa viên để đến Khôn Ninh cung thì gặp cách cách. Tiểu Yến Tử đạp chân lên ngực Tiểu thái giám. - Mày chịu khai thật không? Nói mau! Tử Vy kéo tay Tiểu Yến Tử, nói: - Cách cách đừng nóng nảy quá như vậy. Lần trước người cũng vì quá giận, đạp bể ngực một thái giám, khiến hắn ói máu. Cách cách quên rồi sao? Sức lực cách cách mạnh, coi chừng làm chết người đấy. Tử Vy khoa trương trong khi Tiểu Yến Tử giả vờ ấn mạnh lên ngực tên thái giám kia. - Kệ ta! Nếu hắn mà không nói thì ta sẽ giẫm chết hắn ngay! Tên tiểu thái giám nghe vậy run rẩy, nói lớn: - Cách cách! Xin cách cách hãy tha mạng. Oan con lắm, không phải tại con… Cách cách đừng đạp mạnh nữa! - Nhưng chân ta lại nhắc lên không được đây, nếu ngươi mà không nói thật. Nội lực của ta có thể làm nát ngực ngươi như tên trước đấy! Tiểu Yến Tử vừa nói vừa ấn nhẹ một cái nữa. Tên tiểu thái giám sợ quá, nói. - Dạ… Dạ… Dung ma ma đấy! Dung ma ma bảo đấy, chớ nô tài đâu dám! Và nó gọi to lên: - Dung ma ma ơi, hãy cứu con! Dung ma ma thấy đã lộ việc, vội quay lưng định bỏ chạy, không ngờ, có một cái bóng phóng nhanh tới. Chận ngay trước mặt bà ta. Thì ra đó là Vĩnh Kỳ. Vĩnh Kỳ hét: - Dung ma ma! Hãy đứng lại! Dung ma ma sợ hãi đứng yên. Vĩnh Kỳ trừng mắt. - Luật lệ trong triều thế nào, ngươi rõ chứ? Dung ma ma giả vờ bình thản nói: - Nô tài chẳng hiểu Ngũ A Ca muốn nói gì? Vĩnh Kỳ lại hét: - Mi chẳng hiểu à? Ta hỏi ngươi, Cách cách lớn hay là ngươi lớn hơn? - Dĩ nhiên là cách cách lớn hơn! Tiểu Yến Tử nhân cơ hội đó nhảy vào: - Vô lễ! Mi nói chuyện sao chẳng biết xưng là nô tỳ. Muốn làm phản ư? Kim Tỏa đâu! Hãy sang dạy cho nó một bài học coi. Kim Tỏa sợ hãi: - Dạ… Cách cách… cách cách! - Kim Tỏa! Ngươi không nghe lời ta biểu ư? Cứ tiến tới cho nó mấy bạt tai, giống như lần trước nó đã đánh ngươi vậy đó! Kim Tỏa ngần ngừ, lúng túng: - Cách cách… mà nô tỳ không quen làm chuyện đó ạ! Tiểu Yến Tử bực dọc, quay ra mau: - Minh Nguyệt đâu! Ngươi thi hành cho ta! Minh Nguyệt giật mình: - Dạ… Cách cách. Nô tỳ không dám ạ. Tiêu Yến Tử giậm chân: - Thật là vô tích sự. Tại sao các ngươi không dám dạy bà ta chứ? Vậy thì xem đây! Ta sẽ đích thân vậy! Tiểu Yến Tử vừa nói là đã phóng nhanh đến trước. "Bốp!" Một cái. Cái tát như trời giáng đã vào má Dung ma ma. Làm bà ta ngã bật ra sau. Dung ma ma từ nào đến giờ là nhân vật uy quyền cạnh Hoàng hậu, không ai dám đụng đến, vậy lần này bị Tiểu Yến Tử làm nhục trước mặt mọi người, nên giận lắm. Nhưng người trước mặt, một là cách cách, một là hoàng tử. Nên chẳng dám phản ứng gì cả. Tiểu Yến Tử đánh xong nói: - Cái tát tai ban nãy là của ta trả lại ngươi lần trước, ngươi đã ỷ quyền đánh ta. Còn bây giờ là nợ của Tử Vy và Kim Tỏa mà ngươi thiếu. Ta sẵn đây tính luôn cả. Tiểu Yến Tử vừa nói vừa đưa tay lên định đánh tiếp, nhưng ngay lúc đó một bóng người đã nhảy tới chận giữa Tiểu Yến Tử và Dung ma ma. Đó là Trại Oai vừa đến kịp. Trại Oai nói: - Xin cách cách bớt giận. Dung ma ma dù gì cũng là người thân cận của Hoàng hậu, lại đã già cả. Cách cách hãy nể tình cho. Tiểu Yến Tử vừa trông thấy Trại Oai đã nổi giận lên, hét. - Trại Oai! Ngươi giỏi võ công, thân pháp giỏi. Ta nghĩ ngươi là trang nam nhi hảo hán. Tại sao việc tốt ngươi không làm, mà cứ tối ngày đi kiếm chuyện với ta mãi vậy? Trai Oai thấy Tiểu Yến Tử nổi nóng, bối rối: - Dạ nô tài đâu dám. Nô tài chỉ là nô tài. Bên trên có chủ, chủ sai sao là phải làm vậy. Bắt chết phải chết. Nếu bất trung với chủ, thì cũng nào được coi là hảo hán? Tiểu Yến Tử nghe Trại Oai lý luận, ngẩn ra: - Cái gì mà chủ chủ tớ tớ. Mi dài dòng quá, nhưng mi nói cũng có lý đó. Rồi hét: - Sao? Bây giờ mi cứ đứng đây, chứ không chịu tránh ra ư? Trại Oai khom mình kính cẩn: - Xin cách cách bớt giận tha cho! Tiểu Yến Tử chống mạnh, trợn mắt: - Bữa nay nhất định phải đánh Dung ma ma. Nếu ngươi không đồng ý thì hãy đánh ngã ta đi, rồi tha cho. Như vậy cho ngươi trung thành với chủ. Nào ra tay đi chứ? Tiểu Yến Tử sấn tới. Trại Oai đành sụt lui. Vĩnh Kỳ đứng gần đó đe dọa. - Trại Oai! Ta nói cho ngươi biết. Ngươi mà chạm đến cách cách một cái là phạm ngay vào tội phạm thượng. Đó là một trọng tội có thể bị chém đầu. Hãy suy nghĩ cho kỹ đi. Rờ thử lên cổ xem ngươi có tất cả mấy cái đầu, sao lại có chuyện nô tài mà dám cản cách cách. Bộ mi tính làm phản ư? Đến lúc này Dung ma ma mới thấy tình hình đã trở nên vô cùng nghiêm trọng. Đám cung nữ các nơi đổ về càng lúc càng đông. Sợ là kéo dài sẽ chỉ thiệt thòi, đành xuống nước. - Xin cách cách bớt giận. Nô tỳ đã biết lỗi của mình. từ đây về sau nô tỳ sẽ không dám nữa. Tử Vy thấy Dung ma ma tuổi đã cao mà phải chịu xuống nước như vậy, nên bước tới nói với Tiểu Yến Tử. - Bẩm cách cách, người xưa có nói. "Người lớn không nên để tâm lỗi lầm của người nhỏ làm." Vì vậy xin cách cách hãy tha cho Dung ma ma. Như lời vị dũng sĩ ban nãy đã nói, phía trên Dung ma ma còn có chủ. Mà chủ đã ra lệnh thì tớ phải nghe theo. Đã sinh ra làm kiếp nô tài, thì đâu có tự chủ được bản thân. Dung ma ma cũng là nô tỳ. Nhưng ở trong cung lâu năm, cũng có thể xem như bậc trưởng thượng. Cách cách còn nhớ "Người không chỉ thân với người thân" vì vậy xin hãy tha thứ cho người khác nếu thấy có thể tha thứ được! Tiểu Yến Tử trừng mắt với Tử Vy. - Mi nói gì ngu vậy? Tử Vy. Mi quên là bà ta đã từng đánh ngươi ư. Còn xin xỏ giùm nữa. Bữa đó ta thấy ngươi bị đánh đến sưng cả má. Đây là cơ hội cho ngươi trả thù mà mi lại không chịu ư? Tử Vy lắc đầu: - Cách cách, nô tỳ không muốn làm điều đó! Tiểu Yến Tử ngạc nhiên, quay qua nhìn Dung ma ma, vẫn chưa nguôi giận, nên nói: - Ngươi bỏ qua, nhưng còn nợ của Kim Tỏa phải thanh toán thôi. Kim Tỏa vội bước tới, nói: - Cách cách! Nô tỳ cũng giống như Tử Vy. Cô ấy không chịu thì nô tỳ cũng không muốn trả thù. Tiểu Yến Tử nghe vậy, tức quá, giậm chân: - Trời ơi ở cái Thấu Phương Trai của ta sao toàn là lũ hèn không vậy? Chỉ biết tội nghiệp cho người khác, còn bản thân mình cứ chịu thiệt thòi. Rồi quay sang Vĩnh Kỳ. Tiểu Yến Tử hỏi: - Ngũ A Ca. Ngũ A Ca thấy thế nào? Vĩnh Kỳ bước tới trước mặt Dung ma ma nói: - Dung ma ma! Hôm nay ta và Hoàn Châu cách cách tha cho ngươi một lần. Nhưng sự tha thứ này không phải vì có Trại Oai ngăn cản. Bởi vì Trại Oai dù có võ nghệ cao cường đến đâu, cũng không dám động thủ với chủ nó đâu. Ngươi phải biết cái sự thật đó. Mà hôm nay ta tha cho ngươi vì tuổi tác ngươi đó, vì ở cái tuổi ngươi mà bị ăn đòn thì còn mặt mũi gì với đám cung nữ đứng quanh đây? Ngươi đã lớn tuổi rồi, làm việc ở đây cũng lâu năm, nên ta tha. Nhưng hãy ngồi mà suy nghĩ cho kỹ đi. Đứng phía đối lập với ta, với Hoàn Châu cách cách. Ngươi có lợi lộc gì? Hay là gặp hại? Nghĩ kỹ đi rồi hãy hành động nhé! Dung ma ma nghe nói tái cả mặt, cúi đầu nói: - Cảm ơn Ngũ A Ca đã tha cho không phạt. Nghe Ngũ A Ca và cách cách khuyên dạy, nô tỳ đã biết lỗi rồi. Tiểu Yến Tử thấy Dung ma ma chỉ cúi người. Không buông tha, hét: - Quỳ hẳn xuống! Dung ma ma đành quỳ xuống. Tiểu Yến Tử trừng mắt nói: - Ta cảnh cáo cho ngươi biết, đừng tưởng mình có thế có thần là vượt qua tất cả. Hãy nhớ là, đi đêm mãi là có ngày gặp ma. Bữa nay Ngũ A Ca tha cho ngươi, Tử Vy và Kim Tỏa cũng muốn vậy, nên ta tha cho ngươi. Và ta báo cho ngươi rõ. Bữa nay ta đến bên Ngũ A Ca ngồi chơi đấy, ngươi cứ về bẩm báo lại cho chủ ngươi rõ. Khỏi cần phải tiếp tục theo dõi làm gì. Còn nếu Hoàng hậu nương nương rảnh rỗi muốn sang đấy đùa giỡn thì cứ đến tham gia chung cho vui. Chớ có lén lén lút lút theo dõi người khác. Với ta chẳng nghĩa lý gì cả. Đừng tiếp tục, vô duyên lắm. Tiểu Yến Tử nói xong, quay sang đám Tử Vy ra lệnh: - Thôi bọn mình đi! Và cả bọn, kể cả Vĩnh Kỳ tiếp tục kéo nhau đi về phía trước. Kim Tỏa, Minh Nguyệt, Thể Hà, Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử khoái chí ra mặt, họ cảm thấy như trả được một món thù xưa. Còn Dung ma ma quỳ đó ủ rũ như con gà mắc nước. Không dám nhìn ai cả. Sau khi dạy được cho Dung ma ma một bài học. Tiểu Yến Tử rất đắc ý cùng Tử Vy và Vĩnh Kỳ bước vào thư phòng của Vĩnh Kỳ. Vừa bước vào đã thấy Nhĩ Khang và Nhĩ Thái cũng có mặt ở đấy. Tiểu Yến Tử vừa nhìn thấy hai huynh đệ nhà họ Phước, đã mừng rỡ reo lên. - Mấy người có biết không, bọn này vừa đụng với Dung ma ma một trận. Tôi với Ngũ A Ca đã làm bà ta một mách. Coi như trả được một nửa mối thù, cũng hả hê! Nhĩ Thái hỏi: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com - Sao lại chỉ một nửa! - Đúng ra thì tôi đã có thể đánh bà ta mấy tát tai, để bà ta phồng mỏ lên trước mặt đám cung nữ cho bõ ghét, coi như xong nợ. Không ngờ, Tử Vy lại cản tôi rồi Ngũ A Ca cũng cho là bà ta đã lớn tuổi, hãy để lại một chút sỉ diện… đủ thứ. Kết quả là tôi đành phải nể tình nhẹ tay. Vì vậy mà cơn giận chỉ mới vơi được có một nửa. Nghĩa là mới trả được nửa mối thù. Nhĩ Khang nghe nói, giật mình: - Trời ơi sao lại chỉ vì một sự hả dạ nhất thời mà làm hại việc lớn vậy? Tiểu Yến Tử tròn mắt: - Cái gì nhất thời mà cái gì việc lớn? Tôi chẳng hiểu gì cả. Trong khi Vĩnh Kỳ nói: - Lúc đó chẳng làm sao nhịn được. Mà tôi cũng tán đồng cái cách làm việc của Tiểu Yến Tử. Phải dằn mặt để Dung ma ma biết là đâu phải dễ ăn hiếp. Có mặt cách cách và cả một hoàng tử mà mụ còn chưa nể, còn kênh kiệu, thấy ghét. Nhĩ Khang lắc đầu nhìn Tử Vy: - Nhưng mà các người quậy tung lên như vậy, rồi lát nữa Hoàng hậu sẽ kéo đến đây. Lúc đó, ta làm sao nói chuyện, hay vui vẻ được? Tiểu Yến Tử nghe vậy, đẩy Tử Vy đến trước mặt Nhĩ Khang: - Thôi thì, các người có chuyện gì muốn nói cứ nói nhanh đi. Bọn này kéo hết ra ngoài cửa canh cho hai người tâm sự. Bao giờ nghe tôi ho một tiếng là biết họ đang đến đấy nhé.
|
CHƯƠNG 39
Rồi quay qua Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái, Yến Tử nói: - Nào, bọn mình ra ngoài để họ nói chuyện riêng đi. Tử Vy nghe vậy đỏ mặt: - Mọi người ngồi đây nói chuyện cho vui, đừng đi đâu cả. Tiểu Yến Tử trêu: - Nếu vậy rồi những lời thì thầm cô làm sao có thể phát biểu tự nhiên trước mọi người. Tử Vy đỏ mặt thêm: - Muội… muội làm gì có chuyện gì thì thầm? Tiểu Yến Tử quay qua Nhĩ Khang: - Vậy thì Nhĩ Khang làm sao thì thầm với muội được? - Làm gì có! Tiểu Yến Tử nhìn Tử Vy rồi Nhĩ Khang hỏi: - Chắc không? Nếu vậy tôi ở lại đây, lúc đó đừng có hối hận nhé? Nhĩ Khang nghe vậy chỉ còn nước bước tới rạp người bái Tiểu Yến Tử. Nhĩ Thái thấy vậy cười to. - Thôi Tiểu Yến Tử, đừng có làm mất thì giờ của người ta mà, chúng ta đi ra ngoài thôi! Tiểu Yến Tử cười to theo, rồi cùng Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ bước ra ngoài. Trong phòng chỉ cón lại hai người Tử Vy và Nhĩ Khang. Nhĩ Khang xúc động nắm tay Tử Vy, hỏi: - Nghe nói Hoàng thượng đã đánh cờ với muội suốt cả đêm, đúng không. Tử Vy vui vẻ gật đầu, Nhĩ Khang cười nói: - Muội chưa hề cho huynh biết là muội cũng biết đánh cờ. Vậy là có nhiều chuyện thuộc về muội huynh còn chưa biết. Muội giống như một đại dương sâu thẳm vậy. Tử Vy nghe nhắc đến vua Càn Long, chợt vui mừng nói: - Bây giờ thì muội mới biết tại sao mẹ muội chịu lãng phí cả một cuộc đời để chờ cha, và lúc sắp chết lại trối trăn bắt phải đi tìm tìm cha cho được. Cha muội rõ là một người học rộng, có sự hiểu biết thông thái, muội rất khâm phục ông ấy. Vì vậy mỗi lần nghĩ đến cha là lòng muội ngập đầy hạnh phúc. Lần thứ ba khi người hỏi đến mẹ, muội đã run rẩy không nói được thành lời. Nếu không vì sự an nguy của Tiểu Yến Tử, có lẽ muội đã khai toạc ra cả. Nhĩ Khang chăm chú nghe Tử Vy nói, vừa vui vừa lo. - Huynh đã biết ngay từ đầu. Cái hào quang của muội dù núp dưới dạng nào cũng đều tỏa sáng. Nhưng huynh thật bất ngờ. Không liệu được sự việc lại tiến triển nhanh đến vậy. Lúc muội vào cung. Huynh vừa mừng, vừa lo. Mừng là vì biết muội là người dễ phục nhân tâm, nhưng lo là vì ở trong cung, sự hiểm nguy luôn rình rập. Sợ là một ngày nào đó, Hoàng thượng yêu quý muội quá sẽ trở thành bất lợi cho muội. Vì vậy, Tử Vy, muội phải cẩn thận. - Muội biết, lúc nào muội cũng hết sức cẩn thận, muội luôn cẩn thận để bảo vệ cả muội và Tiểu Yến Tử nữa. Nhĩ Khang nghe nói rất yên tâm, quay sang chuyện khác: - Thế trong đấy muội có nhớ huynh không? Tử Vy lắc đầu, e thẹn: - Không. Nhĩ Khang lại hỏi: - Thế có lời thì thầm gì muốn nói cho huynh biết không? Tử Vy cúi đầu nói: - Có một câu. - Nói đi! Tử Vy nói như thở vào tai Khang: - Đó là nói không nhớ là giả đấy! Nhĩ Khang xúc động ghì Tử Vy vào lòng. Hai người cứ thế bịn rịn bên nhau. Một lúc Tử Vy nói. - Có một việc cứ vấn vương trong lòng, muốn nhờ huynh gỡ hộ cho. - Việc gì đấy? - Có lẽ lâu lắm muội chẳng thể nào gặp được huynh muội Liễu Thanh, Liễu Hồng. Hôm trước nhờ hai huynh muội họ giấu giùm bọn muội ở ngôi nhà tranh kia. Rồi bị các huynh tìm thấy đưa thẳng vào đây, muội đã mất liên lạc với họ. Từ đó không nói được một lời chia tay nào cả. Điều đó làm muội hết sức bứt rứt. Vì vậy muốn nhờ huynh nên đến gặp họ, cho biết muội vẫn bình an và hãy ghé qua Đại Tạp Viện thăm những người ở đấy. Nhĩ Khang nhìn Tử Vy xúc động, hứa: - Vâng, huynh biết. Giữ đúng lời hứa, ngày hôm sau, Nhĩ Khang mang một số tiền lớn đến Đại Tạp Viện, trao cho Liễu Thanh nói. - Số tiền này là của Tiểu Yến Tử và Tử Vy nhờ tôi mang đến đưa cho huynh. Trong đó tất cả có năm mươi lạng bạc, số tiền này bọn họ muốn nhờ huynh tìm giùm một chỗ nào rộng rãi một chút, để cho tất cả người nghèo ở đây có được một nơi ở thoải mái, sạch sẽ. Liễu Thanh không hiểu ý, trừng mắt: - Có nghĩa là huynh muốn mọi người trong Đại Tạp Viện này phải sơ tán đi nơi khác đúng không? Nhĩ Khang nói: - Không phải như vậy mà chỉ là muốn người già có một nơi an dưỡng tử tế, trẻ con thì có một sân chơi rộng rãi. Nếu không tìm được nơi thích hợp, thì với số tiền này đử để mua đất, cất nhà. Nhưng cái nơi mới đến cần phải xa nơi này, càng xa càng tốt. Liễu Thanh thấy có điều bí ẩn trong chuyện, nên nói với Nhĩ Khang: - Thôi chúng ta đi tìm một nơi nào khác nói chuyện đi! Và hai người đi ra vùng ngoại ô. Đứng trên một quả đồi, ở đấy chẳng có ai ngoài hai người cả. Liễu Thanh nghiêm nghị nói: - Huynh nói thật cho ta biết Tiểu Yến Tử và Tử Vy hiện nay ra sao rồi? Nhĩ Khang cười: - Cái chuyện đó tôi không nói cho huynh biết được đâu. Huynh chỉ cần biết một điều họ hiện sống rất vui vẻ. Và như vậy là ở Đại Tạp Viện các huynh, đã có hai người vào cung. Chuyện đó hay mà cũng không hay, nếu tin loan truyền ra sẽ làm cho nhiều người chú ý. Và vì sự yên ổn của mọi người, tôi mới đề nghị bọn huynh dời đi. Liễu Thanh cười nhạt nói: - Huynh tưởng bọn này chẳng biết gì cả sao mà giấu, nè nhé, để tôi nói huynh nghe. Cách cách giả đã vào cung. Sau đó huynh đưa cách cách thật vào phủ. Bây giờ, huynh lại đưa Tử Vy tiếp tục vào cung, định để Hoàng thượng có thêm một cô cách cách nữa chứ gì? Nhĩ Khang nghe nói giật mình: - Ai nói những điều đó cho các người biết? Liễu Thanh cười, tiếp: - Huynh đừng quên. Tiểu Yến Tử sống ở Đại Tạp Viện năm sáu năm nay. Mọi chuyện tôi đều rõ. Còn Tử Vy, thì mới vào đấy. Mà ngày nào cũng có vẻ trông ngóng chuyện đi tìm cha. Và lúc hai người thì thầm to nhỏ. Một phần câu chuyện cũng bị lộ ra ngoài. Đến lúc Tiểu Yến Tử mất tích rồi trở thành cách cách. Tử Vy thì lăn xả vào cái đám tuần hành của vua để làm gì? Sau đó lại ở luôn trong phủ các huynh, không trở về nữa… Rồi chuyện kéo dài đến ngày hôm nay. Nếu tôi không hiểu điều gì đã xảy ra thì có phải tôi chỉ là một thằng khờ không? Nhĩ Khang gật đầu, thành thật nói vời Liễu Thanh: - Tử Vy bảo huynh là hiệp khách, có chuyện gì khó khăn là tìm huynh, còn Tiểu Yến Tử lại muốn đưa cả hai huynh muội huynh vào cung làm thị vệ. Họ đều coi trọng huynh. Bây giờ tôi mới biết tại sao? Quả họ đã không nhầm người. Liễu Thanh nghe Nhĩ Khang ngợi ca nóng mũi, thấy tự hào, nhưng vẫn giả vờ hỏi: - Thế ư? Họ đều nói vậy chứ? Nhĩ Khang nhìn Liễu Thanh, thành thật: - Vâng họ đã nói như vậy. Huynh là người thông minh phân tích rõ được sự việc như vậy, tôi chẳng có gì giấu huynh cả. Tiểu Yến Tử với Tử Vy là một trường hợp rồng rắn lộn xộn. Đúng ra Tử Vy mới thật là Hoàn Châu cách cách. Lúc này bọn tôi để Tử Vy vào cung là muốn trả lại sự thật cho mọi người, ý tôi muốn là Tử Vy nhận được cha, nhưng Tiểu Yến Tử vẫn bình an. Không gặp sự nguy hiểm nào cả. Liễu Thanh nghĩ ngợi, sự thắc mắc đã được giải quyết, gật gù nói: - Ngay lúc đầu bọn tôi đã thấy Tử Vy khác người, thì ra cô ấy đúng là cách cách thật! - Tôi mong rằng rồi huynh sẽ giữ kín được bí mật này. Liễu Thanh có vẻ không vui: - Huynh nghĩ tôi là người gì mà dặn dò kỹ thế? Tôi đâu phải là kẻ nhiều chuyện? - Đương nhiên là không phải. Tôi nào dám nói xấu huynh, vì tôi còn nợ huynh nhiều quá, nhất là những sự giúp đỡ dành cho Tử Vy. Liễu Thanh cười: - Các người đều lo cho sự an toàn của Tiểu Yến Tử và Tử Vy chứ gì? Nhĩ Khang thành thật: - Chúng tôi bảo vệ họ bằng tất cả sinh mệnh mình. Liễu Thanh gật đầu, rồi nói: - Vậy thì, tôi sẽ lo bão vệ những người ở Đại Tạp Viện. Huynh yên tâm. Trong vòng mười ngày nữa. Tất cả những người trong Đại Tạp Viện sẽ mất tích cả. Các huynh sẽ không phải lo chuyện bí mật bị lộ. Còn nếu có điều gì muốn tìm tôi, thì cứ đến cái nơi mà Tử Vy từng ở nhắn với ông già Trương ở đó, là có mặt tôi ngay. Hãy biết rằng không phải chỉ có các người, mà bọn tôi cũng rất quan tâm đến sự an nguy của Tiểu Yến Tử. Nhĩ Khang cảm kích: - Tử Vy nói huynh là con người nghĩa hiệp. Điều đó quả là không sai. Liễu Thanh cười. Hai người đàn ông không cần nói nhiều nhưng đã hiểu ý nhau. Tiểu Yến Tử từ lúc có Tử Vy vào cung làm bạn, lại trả thù được Dung ma ma, là cảm thấy vô cùng hả hê, thỏa mãn. Vì vậy những lời cảnh cáo của Nhĩ Khang chẳng bỏ vào tai. Hôm ấy, Tiểu Yến Tử huy động hết mấy cô gái trong Thấu Phương Trai, rồi mang thêm một đống vải lụa ra phòng khách, bắt tất cả cắm cúi may may, vá vá cả buổi trời. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY Tử Vy cũng có trong số đó, vừa may vừa nói: - Tiểu Yến Tử này. Muội cảm thấy là tỉ tỉ cho may cái này chẳng có ích lợi gì đâu. Biết có sử dụng được không? Tiểu Yến Tử gạt ngang: - Sao lại không? Ta nói cho ngươi biết, đến khi may xong. Mỗi đứa sẽ cột vào gối mình hai cái. Ta đã suy nghĩ điều này lâu lắm rồi mới nảy ra ý chứ bộ. Hãy nghĩ cho kỹ đi. Ngày nào cũng từ tối đến sáng, sáng đến tối bắt quỳ liên tục. Mình cũng phải bảo vệ cái đầu gối của mình chứ? Mà ta nghĩ hoài, nghĩ mãi vẫn không hiểu được. Hoàng A Ma thông minh sáng suốt như vậy, mà sao đụng chút lại cứ bắt người ta quỳ. Có lợi ích gì đâu? Tử Vy thắc mắc: - Tỉ tỉ mang thứ này trên hai đầu gối. Đi tới đi lui chẳng thấy khó chịu ư? Kim Tỏa đã may xong một đôi, đưa cho Tiểu Yến Tử, hỏi: - Cách cách, cách cách có muốn thử một chút không? - Được! Tiểu Yến Tử thích chí nói, rồi ngồi xuống. Bắt Kim Tỏa mang vào đầu gối cho mình. Phải có cả Minh Nguyệt, Thể Hà phụ mới xong. Kim Tỏa nói: - Xong rồi đấy. Cách cách thấy thế nào? Có cộm nhiều lắm không? Nếu có tôi sẽ sửa lại một chút. Tiểu Yến Tử cột xong, kéo ống quần xuống, đứng dậy. Cô nàng nhảy tới nhảy lui trong phòng, rồi thích chí cười lớn: - Ha ha! Tuyệt lắm! Tuyệt lắm! Đi cũng nào có bận bịu lắm đâu? Vừa nói vừa nhảy, rồi quỳ xuống, lại cười: - Đấy thấy không, ở gối như có hai miếng bông tha hồ mà quỳ! Thôi tất cả hãy làm nhanh lên, nhanh lên. Ta còn đem tặng cho những người khác nữa. Đây là sáng tác độc quyền của ta đấy nhé. Ta đặt cho nó cái tên "Quỳ dễ dàng". Mỗi người trong Thấu Phương Trai ta đều mang một đôi. Còn dư ta sẽ mang tặng cho Ngũ A Ca, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Tiểu Thuận Tử, Tiểu Quế Tử, Lạp Mai, Đông Tuyết… Người nào họ cũng cần có một đôi. Các người hãy suy nghĩ đi. Ở đây còn đỡ, có khi đang đi ngoài đường, đá lục cục bị bắt quỳ. Mấy lần gối ta cứ bị bầm tím cả lên. Tử Vy cười, lắc đầu: - Tỉ tỉ đừng có tặng ai cả. Đám Ngũ A Ca họ mà nhận được quà của tỉ tỉ là họ sẽ ôm bụng cười lăn cho xem. Muội bảo đảm với tỉ tỉ là rồi trong bọn họ chẳng ai mang cái thứ này của tỉ tỉ đâu. Tiểu Yến Tử trợn mắt: - Sao vậy? Một đồ vật thực dụng thế này sao lại không mang? Chưa đâu. Vài hôm nữa ta sẽ phát sinh ra cái món "Cứ đánh đi" nữa. Lúc đó sẽ chẳng ai sợ ăn đòn nữa. Kim Tỏa tò mò: - Cái món "quỳ dễ dàng" này của tỉ tỉ cột ở đầu gối thì không nói đi, còn cái món "Cứ đánh đi" tỉ tỉ định cột ở đâu chứ? Tiểu Yến Tử suy nghĩ, rồi nói: - Ờ hé! Nghĩ ra thì dễ mà cột thế nào đây? Minh Nguyệt hiến kế: - Từ đây về sau cách cách lót bông trong quần là được rồi. Tử Vy cười: - Vậy sao được. Lúc này trời nóng, mặc cái nệm đó trong người chắc cứ trúng gió mất! Mọi người cười ồ. Không khí trong phòng thật vui. Nhưng ngay lúc đó Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử từ bên ngoài đã chạy vào bẩm: - Bẩm cách cách, Hoàng thượng đang ở thư phòng, gọi cách cách sang ngay! Tiểu Yến Tử vừa nghe nói, tái mặt: - Vậy là không xong rồi. Hoàng A Ma lại kiếm chuyện bắt ta viết "Vận may vận xui" hay "thùng lớn thùng nhỏ" gì nữa đây!
|
CHƯƠNG 40
Tiểu Yến Tử vừa bước vào ngự thư phòng, nhìn lên đã thấy Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái đều có mặt. Ngoài họ ra còn có cả thầy giáo Kỷ Hiểu Phong ở đấy. Tiểu Yến Tử bối rối nhưng cũng hiểu là chắc mình lại phạm phải sai lầm gì nữa đây. Đầu gối của Tiểu Yến Tử vẫn còn hai miếng "quỳ dễ dàng". Tiểu Yến Tử thích chí quỳ trước mặt vua, tung hô: - Hoàng A Ma kiết tường. - Đứng lên! Tiểu Yến Tử đứng dậy cảm thấy "cái món quỳ dễ dàng" này quả là hữu dụng, quỳ xuống chẳng thấy đau gối tí nào cả. Vì vậy muốn thử thêm lần thứ hai, nên Tiểu Yến Tử lại quỳ xuống trước mặt Kỷ sư bá, tâu: - Kỷ sư bá kiết tường! Nhưng sự việc này khiến thầy Kỷ Hiểu Phong giật mình, ông vội đỡ Tiểu Yến Tử dậy. - Mời cách cách đứng lên, sao lại hành đại lễ với tôi thế? Tiểu Yến Tử vừa đứng dậy, lại tiếp tục quỳ xuống trước mặt vua Càn Long: - Bẩm Hoàng A Ma, có phải hôm nay con lại phạm tội gì nữa ư? Vua Càn Long giật mình. Con bé này có lẽ bị hù dọa nhiều quá nên khủng hoảng đến vậy sao? Gặp gì cũng quỳ cả. Vua vội bảo: - Thôi đứng dậy! Đứng dậy đi! Khỏi quỳ nữa. Nhưng Tiểu Yến Tử lại nói: - Thôi để con quỳ vậy. Quỳ dù gì cũng sướng hơn là đứng! Vua Càn Long nghe không hiểu, nên lại chỉ tay: - Đã bảo con đứng dậy mà. Nào có phạt gì con đâu mà sao cứ quỳ mãi vậy? nguồn t r u y ệ n y_y Bấy giờ Tiểu Yến Tử mới miễn cưỡng đứng dậy. Vua Càn Long lấy mấy quyển vở trên bàn lên, nói với Tiểu Yến Tử. - Hôm nay, trẫm đã cùng Kỷ sư bá xem xét bài vở của bọn con, xem chuyện học tập tiến triển cỡ nào. Xem bài của Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái ta thấy hài lòng, nhưng mà khi Kỷ sư bá đem bài của con làm cho ta xem, thì thật là ta muốn ngất xỉu luôn. Rồi vua Càn Long lấy một quyển tập đưa cho Tiểu Yến Tử. - Đây là bài thơ con làm phải không? Tiểu Yến Tử cần lên xem, đáp: - Dạ. - Vậy con đọc cho trẫm nghe xem nào? - Con thấy tốt hơn là không nên đọc ra. - Ta đã bảo con đọc thì cứ đọc, sao lại không nên đọc? Tiểu Yến Tử bất đắc dĩ cầm lên, đọc: Bước vào một căn phòng Bốn bên đều là vách Nhìn lên thấy con chuột Ngó xuống thấy gián bò Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái nhìn nhau, không nhịn được cười. Thầy Kỷ Hiểu Phong thì lúng túng vì thành quả dạy dỗ của mình. Vua Càn Long hỏi: - Con làm thơ gì mà kỳ vậy? Tiểu Yến Tử đáp tỉnh bơ: - Con làm thơ tả thực cơ mà! Hiện tại con sống trong hoàng cung, đương nhiên là cái gì cũng tốt, nhưng trước khi vào đây con đã ở trong cái phòng có hoàn cảnh như vậy. Vì vậy cái ông Lý Bạch gì đó viết được là: "Nhìn lên thấy trăng sáng, cúi xuống nhớ quê hương". Điều đó là vì có thể nhà ông ta có cái cửa sổ to, ông ta lại nằm ngủ bên cửa sổ nên mới trông thấy trăng sáng. Còn cái phòng mà con đã ở, cửa sổ nhỏ xíu, nên nhìn lên chỉ thấy chuột chạy trên kèo nhà kêu chít chít. Còn chuyện những con gián ư? Cũng là "tả thực" thôi. Vua Càn Long trợn mắt: - Con còn dám cho đó là "tả thực" ư? Tiểu Yến Tử thấy vua không hài lòng, vội nói: - Nếu Hoàng A Ma không muốn thì lần sau không viết "tả thực" nữa là xong. Vua Càn Long lại lấy một bài thơ khác ra, hỏi: - Bài thơ này cũng là của con viết hả? Tiểu Yến Tử cầm lên xem, rồi gật đầu. - Có thể đọc cho trẫm nghe được không? - Không đọc không được sao? - Không được. Vua nói, Tiểu Yến Tử đành phải đọc. Trước cửa một con chó Đang gặm một cục xương Đâu lại một con khác Thế là đánh vỡ đầu Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái lại cố nén cười, đau bụng không chịu nổi. Ông Kỷ Hiểu Phong cũng không nhịn được. Trong khi vua Càn Long trừng mắt: - Thơ vậy mà cũng là thơ ư? Thế mà dám nộp bài? Tiểu Yến Tử gãi đầu nói: - Con biết làm sao bây giờ? Sư bá nói: "Cách cách muốn viết về một đề tài nào cũng được. Đánh lộn hay chó giành xương cũng tốt, miễn sao có một bài thơ nộp cho tôi là được". Vì vậy con nghĩ tới nghĩ lui sau cùng thấy "tả thực" đi. Vì quỷ đánh nhau con chưa thấy, chứ chó cắn lộn thì con gặp hoài. Thế là con viết bài thơ này, có điều bài thơ hơi thiếu vì con chưa lột tả được hết đề tài… Tiểu Yến Tử nói tới đó quay sang thầy Kỷ Hiểu Phong cầu cứu. Kỷ Hiểu Phong vội chen vào: - Bẩm Hoàng thượng, cách cách như vậy là đã tiến bộ nhiều rồi đấy. Bây giờ cách cách đã chịu học. Đôi khi có sử dụng một vài từ không nhã thì từ từ uốn nắn. Như vậy rồi sẽ tiến hơn. Vĩnh Kỳ cũng bước tới nói: - Bẩm Hoàng A Ma. Trước đây Tiểu Yến Tử chỉ biết có mấy chữ lõm bõm. Bây giờ đã làm được đến hai bài thơ thế này là đã tiến bộ lắm rồi. Không nên ép cô ấy phải làm việc nhiều hơn, sợ rồi gặp chữ sẽ phát hoảng. Nhĩ Thái cũng chen vào: - Con biết thì ngay cả thơ, cách cách cũng đã phân biệt được thế nào là "Ngũ ngôn" cái nào là "Thất ngôn", vậy là hay lắm rồi. Cách cách học trễ mà tiến bộ như vậy, là nhờ công thầy và sự cố gắng của bản thân nữa. - Hừ! Vua Càn Long nhìn Tiểu Yến Tử cơn giận giảm bớt một phần, nhưng vẫn làm ra vẻ không hài lòng: - Làm thơ dở như vậy mà còn có người biện hộ bao che giùm thật hết biết. Rồi ông lấy trên bàn thêm mấy bài thơ nữa đưa cho Tiểu Yến Tử: - Con đọc thêm mấy bài này cho trẫm nghe coi. Tiểu Yến Tử thở ra, lấy hơi đọc: Hôm qua chẳng được bài thơ Hôm nay làm tiếp lệ rơi hai hàng Ngày ngay cứ mãi làm thơ Chắc là có nước theo ông theo bà! - Bài này cũng gọi là "tả thực" đấy ư? - Dạ. - Làm thơ khổ như vậy đó hả con? - Chắc là như vậy! - Còn dám chắc là nữa ư? - Dạ nếu không nói vậy là nói dối, mà như vậy là phạm tội khi quân! Vua Càn Long nghe vậy vỗ bàn, cầm một bài thơ khác lên hỏi: - Thế còn bài này? Bài này không phải là "phạm tội khi quân" ư? Ai viết cho con đấy? Hãy thành thật nói ngay. Bài thơ này tuy có sử dụng ngôn ngữ của con. Nhưng rõ ràng là cách sử dụng từ không phải do con làm ra. Bài này do Vĩnh Kỳ hay Nhĩ Thái viết đây? Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái xem đều lắc đầu. Tiểu Yến Tử thấy khó mà giấu được, đành nói: - Hoàng A Ma thông cảm cho chứ chuyện làm thơ nào có phải dễ dàng gì. Cứ "bằng bằng trắc trắc" rồi "âm vần" lộn xộn. Con chẳng làm sao nhớ được. - Con đừng có dông dài định đánh lạc hướng. Ta hỏi con, bài thơ này là của ai làm. Ta muốn tra cho ra lẽ! Tiểu Yến Tử nghe vậy sợ hãi: - Hoàng A Ma muốn phạt thì phạt một mình con thôi, đừng có phạt cô ấy… Rồi sự nhớ ra điều gì. Tiểu Yến Tử tươi tỉnh hẳn lên. - Có phải Hoàng A Ma muốn chép phạt nữa không? Vậy thì cứ phạt cô ấy. Cô ta không sợ chép phạt đâu, chữ viết vừa đẹp lại vừa nhanh nữa. Vua Càn Long hỏi: - Cô ta là ai vậy? - Thì Tử Vy đấy. Vua Càn Long giật mình. Tử Vy? Lại Tử Vy! - Vậy bài thơ này là của Tử Vy viết ư? - Dạ. Tử Vy bảo con làm thơ sao mà khổ thế. Vừa nói là đặt bút xuống viết liền hai câu thơ. Lời của Tiểu Yến Tử khiến nhà vua liên tưởng ngay đến khuôn mặt của Tử Vy. Cái ánh mắt trong xanh thông minh trên khuôn mặt đều đặn. Chiếc mũi dọc dừa, đôi môi nhỏ thanh tú. Bên tai vua tưởng chừng còn nghe tiếng hát buồn thảm trách phận kia. Ồ! một cung nữ đa tài, phải nói là kỳ nữ, sao mệnh bạc thế? Chợt nhiên, vua ngẩn người ra. Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ nhìn nhau nháy mắt. Rất lâu sau đó, vua mới quay sang thầy Kỷ Hiểu Phong: - Hiểu Phong này. Trẫm thấy là khanh phải giám sát Tiểu Yến Tử kỹ một chút. Vì nó lúc nào cũng có cả đám người hổ trợ. Từ trong lớp học đến tận bên ngoài, tận nhà riêng nữa đấy. - Thần xin tuân chỉ! Thầy Kỷ Hiểu Phong đáp rồi nhìn vua tiếp: - Kỳ thật ra thì tư chất của cách cách cũng khá thông minh. Cách cách lại lanh lợi, điều đó cũng rất hay. Những ràng buộc trong lớp học đối với cách cách như cực hình. Vì vậy thần thấy là nếu cách cách học theo kiểu vừa học vừa chơi hẳn tiến bộ hơn. Vua Càn Long suy nghĩ, gật gù: - Kỷ hiền khanh nói cũng có lý, thôi được, chuyện dạy dỗ ta giao lại cho khanh. Còn gần đây, trẫm chợt có ý muốn ra ngoài làm một cuộc tuần du, để tìm hiểu dân tình. Ta muốn Kỷ hiền khanh, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Thái cùng theo, được không? - Dạ được! Vĩnh Kỳ và Nhĩ Thái không chờ vua hỏi tới đáp. Tiểu Yến Tử nghe vậy cũng nói vào: - Con cũng muốn đi nữa! Nhà vua phán. - Con là con gái, không được đi! Tiểu Yến Tứ đâu chịu thua, năn nỉ: - Lúc Hoàng A Ma đi tuần du, chắc chắn là không mặc triều phục ra ngoài, vậy thì con sẽ cải tramg làm đầy tớ của Hoàng A Ma theo hầu người cũng được vậy? Hoàng A Ma, con năn nỉ mà, bắt con ở mãi trong hoàng cung con sẽ buồn sinh bệnh mất. Còn cho con theo hầu, dọc đường con sẽ pha trò, kể chuyện, như vậy cũng giúp vui cho Hoàng A Ma được vậy? Vua Càn Long nhìn Tiểu Yến Tử: - Con muốn đi?… Được, với một điều kiện. - Điều kiện gì? - Trả thuộc làu làu bài "Cổ tùng quân hành" của Lý Kỳ cho ta nghe. "Cổ tùng quân hành" là cái gì vậy? Tiểu Yến Tử suy nghĩ. Mặc nó là cái gì cũng kệ. Ta phải được đi. Nên nói với vua: - Hoàng A Ma! Con sẽ trả bài thuộc. Nhưng nếu con thuộc bài thì Hoàng A Ma phải đáp ứng một điều kiện của con nhé! - Ngươi mà cũng bày đặt điều kiện với ta nữa ư? Điều kiện gì? - Hoàng A Ma đi đường không chỉ có một đầy tớ mà phải có cả Tử Vy cùng đi theo nữa. Vua Càn Long ngẫm nghĩ. Tử Vy đi theo? Dọc đường sẽ có người đánh cờ, ca hát giải khuây? Vậy thì tốt chứ sao? Nên vua gật đầu: - Được, Tử Vy và con cùng đi! Tiểu Yến Tử nghe vậy reo lên: - Hoàng A Ma vạn tuế vạn vạn tuế! Và rồi vì vui quá. Tiểu Yến Tử nhảy nhỏm lên, rồi mới quỳ xuống, dập đầu. - Tiểu Yến Tử này xin cảm ơn ân điển của Hoàng A Ma! Tiểu Yến Tử nói, không ngờ vì cử động mạnh quá, nên hai chiếc kê gối "quỳ dễ dàng sút ra, rơi tuột ra ngoài. Vua Càn Long nhìn thấy kinh ngạc: - Cái đó là cái gì vậy? Tiểu Yến Tử vội vã nhặt lên: - Dạ… dạ nó là "Quỳ dễ dàng" ạ. Ủa sao lại rớt ra ngoài thế này? Vậy thì đã trở thành "sút dễ dàng" rồi. Không được, phải cải tiến thêm nữa mới được. Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ và thầy Kỷ Hiểu Phong đứng đấy tròn mắt nhìn. Không hiểu đó là vật dụng gì, để làm chi. Vua Càn Long cũng kinh ngạc, không hiểu lẩm bẩm: - "Quỳ dễ dàng" là cái gì vậy cà? Ngay sau khi Tiểu Yến Tử bị vua Càn Long bảo sang Càn Long Cung để hỏi bài. Thì vị thái giám lớn tuổi nhất trong cung đình là Cao công công, đã dẫn theo một đám thái giám hùng hậu khác đến Thấu Phương Trai. Cao công công nói như ra lệnh: - Hoàng hậu nương nương ngự chỉ gọi Tử Vy vào Khôn Ninh Cung để hỏi chuyện. Tử Vy cả kinh, đứng dậy: - Lệnh của Hoàng hậu nương nương ư? - Vâng, phải đi ngay! Kim Tỏa, Minh Nguyệt, Thể Hà cũng đứng cả lên, tất cả cùng bối rối. Kim Tỏa vội thưa: - Cách cách không có ở nhà. Lệnh là chẳng ai được rời Thấu Phương Trai cả. Đợi bao giờ cách cách về, mới được đi! Bọn Thể Hà cũng nói theo: - Vâng, bọn tôi phải nghe theo lệnh cách cách, chẳng ai dám đi đâu cả. Cao công công bình thản nói: - Lệnh của Hoàng hậu nương nương, là phải đi ngay, ai dám trì trệ là kháng chỉ, có tội! Đám tiểu thái giám đứng sau lưng Cao công công đồng loạt tiến tới một bước, Tử Vy thấy khí thế căng thẳng như vậy, biết là khó lòng mà thoát khỏi, nên bước tới nói: - Được rồi. Tôi sẽ đi theo các người. Kim Tỏa nói: - Vậy tôi cũng đi theo cô. Nhưng Cao công công đã nói: - Hoàng hậu nương nương có lệnh là chỉ một mình Tử Vy, những người khác không được theo. Và quay sang đám thái giám đi cùng ra lệnh: - Thôi đi! Chúng ta đừng để nương nương chờ. là đã bị áp giải đi như kẻ có tội. Kim Tỏa tái mặt, quay qua nói với Minh Nguyệt và Thể Hà: - Bọn mình phải đi tìm cách cách, Ngũ A Ca và thiếu gia nhà họ Phước ngay! Tử Vy chỉ kịp nháy mắt ra hiệu cho Kim Tỏa, là đã bị áp giải đi như kẻ có tội. Kim Tỏa tái mặt, quay qua nói với Minh Nguyệt và Thể Hà: - Bọn mình phải đi tìm cách cách, Ngũ A Ca và thiếu gia nhà họ Phước ngay! Tử Vy bước theo Cao Công Công với một trái tim căng thẳng. Suốt dọc đường Cao Công Công chẳng nói một lời nào cả. Con đường đến Khôn Ninh Cung rất dài, phải qua nhiều hành lang, qua cả hoa viên, khi đến trước một căn phòng không đủ ánh sáng, có không khí ngột ngạt. Tử Vy còn chưa rõ đây là đâu, thì lập tức bị đóng lại. Tử Vy nhìn lên, thấy Hoàng Hậu ngồi giữa bàn, Dung ma ma và ba lão ma ma khác đứng hầu bên cạnh. Ánh sáng trong phòng tối thui.
|
CHƯƠNG 41
Tử Vy vừa thấy Hoàng hậu vội quỳ xuống, dập đầu: - Nô tỳ Tử Vy khấu kiến Hoàng hậu nương nương! Hoàng Hậu đứng dậy bước tới bên Tử Vy, lạnh lùng ra lệnh: - Ngẩng đầu lên xem. Tử Vy vội ngẩng lên, sợ hãi nhìn, Hoàng hậu hỏi: - Nghe nói ngươi vừa biết hát, biết đánh cờ còn biết viết chữ thảo nữa ư? - Dạ, bẩm con chỉ biết một ít thôi ạ. Hoàng hậu cất cao giọng: - Một ít của ngươi đã làm cho người ta để ý, thì cái phần giỏi của ngươi hẳn sẽ ăn tươi nuốt sống người. Tử Vy nghe vậy giật mình, kêu lên: - Bẩm Hoàng hậu nương nương… Nhưng Hoàng hậu đã vỗ mạnh bàn, cắt ngang: - Ngươi phải thành thật khai báo. Chuyện ngươi trà trộn vào cung là với mục đích gì? Khai ra mau! Có phải là Lệnh Phi đã huấn luyện ngươi, nhà họ Phước đã mưu toan để ngươi vào đây mê hoặc Hoàng thượng, phải không? Nói mau! nguồn t r u y ệ n y_y Tử Vy nghe Hoàng hậu nói điếng cả người, mặt cắt không còn giọt máu. Trời ơi! Sao lại có chuyện hiểu lầm kỳ quái như vầy? Nhưng lý do để Tử Vy nhập cung đâu thể nói thật ra được? Tử Vy vội dập đầu liên tục, nói: - Bẩm Hoàng hậu nương nương, xin đừng hiểu lầm, giữa con và Lệnh Phi nương nương gần như hoàn toàn không quen biết trước. Những gì nô tỳ học được là do mẹ nô tỳ dạy. Sự học của nô tỳ có trước cả khi đến nhà Phước đại nhân. Nô tỳ cũng chẳng hề có ý quyến rũ Hoàng thượng gì cả. Nô tỳ xin thề với trời đất. Quyết không hề có chuyện đó! Hoàng hậu đi một vòng quanh Tử Vy, ngắm nghía một lúc rồi quát: - Ngươi đẹp như hồ ly thế này. Đã làm cái chuyện không đứng đắn. Còn dám chối hả. Dung ma ma, Lý ma ma đâu, hãy dạy cho nó một bài học xem! Dung ma ma nghe lệnh dẫn thêm ba bà khác bước tới, Dung ma ma đá ngay vào bụng Tử Vy một cái, các bà khác thì ấn Tử Vy xuống. Tử Vy hồn phi phách tán. - Hoàng hậu nương nương, oan cho con quá! Oan quá! Con xi thề với Hoàng hậu nương nương là con không phải hạng người như thế. Con chẳng có ý gì cả. Đối với Hoàng thượng con chỉ là con số không. Thì làm gì… Hoàng hậu nghiến răng nói: - Mi bảo mi là con số không ư? Vậy thì nếu nhà ngươi mà không khai thật ta sẽ cho ngươi thành con số không ngay, ngươi sẽ không còn được tồn tại trong cõi đời này nữa đâu. Tử Vy thấy trên sàn nhà có để một vuông lụa đỏ, trên đó để vô số kim nhọn. Dung ma ma nhặt một chiếc kim lên, đâm mạnh lên vai Tử Vy. Coi như một phát súng lệnh. Các ma ma khác mỗi người nhặt lên một cây làm theo. Tử Vy thấy như đau xé cả người. - Ui da! Mẹ ơi! Xin các người đừng! Các người đừng làm như vậy. Tử Vy kêu hét lên, nước mắt như mưa: - Tôi nói thật mà. Tôi chỉ kính Hoàng thượng như bề trên… Trời ơi! Trời biết cho con, trời hãy cứu con! Ôi! Hoàng hậu thản nhiên: - Ngươi cứ gọi trời, ngươi cứ gọi đất đi! Gọi đi cũng chẳng hiển linh đâu. Bởi vì ta biết ngươi đã bằng mọi thủ đoạn để lọt vào đây. Hừ! Ta biết ngươi là người có học lại cam phận làm cung nữ. Vậy thì hẳn có mưu đồ. Dung ma ma đâu? Bắt nó ngẩng đầu lên xem nào! Dung ma ma nắm tóc Tử Vy giật ngược ra sau. Tóc tai Tử Vy sút sổ rơi cả chiếc trâm cài tóc ra ngoài. Dung ma ma nhặt lấy trâm, đâm thẳng vào người Tử Vy. Tử Vy đau quá, không ngừng la hét: - Mẹ ơi mẹ! Sao vậy mẹ? Mẹ đâu sao chẳng giúp con! - Dung ma ma! Hãy nói rõ cho nó biết đi! Dung ma ma kéo ngược đầu Tử Vy lên, dằn từng tiếng: - Nương nương không có thì đâu mà đôi co với ngươi, vì vậy hỏi thì ngươi phải đáp thật, nếu muốn bảo tồn mạng sống. Nếu ngươi chẳng nói, thì cái mặt tốt đẹp của ngươi sẽ không còn. Những ngón tay đàn địch kia sẽ bị cắt đứt hết. Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ đi. Trong cơn đau tột cùng, Tử Vy không còn biết sợ hãi, nói: - Nương nương, con chỉ là một cung nữ thấp hèn, có chết cũng không sao. Nhưng ban nãy khi đến đây, là con đã phụng chỉ của nương nương mà đến. Tất cả cung nữ, thái giám đều thấy rõ cả. Và khi Hoàn Châu cách cách quay về, chắc chắn sẽ hỏi chuyện mất tích của con. Bản chất của cách cách hẳn nương nương cũng biết rồi. Rồi sẽ có màn nổi đình nổi đám xảy ra. Nương nương là một người quyền uy nhất trong cung đình. Chẳng lẽ vì một kẻ vô danh tiểu tốt như nô tỳ. Mà để mang tiếng là giết người vô tội ư? Hoàng hậu hừ một tiếng: - Ngươi nói năng mồm mép như vậy, được lắm. Cái cần nói thì không nói. Còn cái không cần thì nói. Dung ma ma đâu tiếp tục! Dung ma ma đạp chân lên lưng Tử Vy, mấy tay ma ma khác người ngắt, người véo, rồi đâm kim. Tử Vy đau quá hét lên: - Dung ma ma ở tại ngự hoa viên, tôi đã cứu giúp ngươi, vậy mà ngươi lại nỡ nhẫn tâm với tôi vậy ư? Tất cả chúng ta đều là nô tỳ cả mà? Dung ma ma trợn mắt: - Không nhắc chuyện ngự hoa viên ta còn nới tay với ngươi, còn nhắc ư. Ta phải xuống tay mạnh hơn mới được. Mi đừng tưởng ta không biết. Ngươi và cô nàng Hoàn Châu cách cách hôm ấy đã diễn kịch. Hạ nhục ta rồi làm bộ nhân từ nữa ư? Dung ma ma vừa nói vừa đấm mạnh lên lưng của Tử Vy. Hoàng hậu bắt đầu hỏi: - Nầy hãy nói cho ta biết, mi và Lệnh Phi, đám ở Phước Luân, Tiểu Yến Tử và Ngũ A Ca đã mưu đồ gì? Nói ngay! Tử Vy nghĩ, cái chuyện này khó nói quá. Mà có nói thì cũng không làm sao trình bày rõ ràng được, nên tốt hơn là im lặng. Dung ma ma chụp lấy đống kim bắt đầu ghim mạnh lên lưng Tử Vy. Cái đau làm Tử Vy cả người đổ mồ hôi như tắm. Tử Vy hét lớn: - Hoàng hậu sao lại tàn nhẫn như vậy? Ai cũng có cha mẹ, ai cũng có con cái, bà hãy để đức lại cho thập nhị A Ca con trai bà. Hãy xem kìa. Con bà đang đứng bên ngoài nhìn vào… Hoàng hậu giật mình. Vội chạy đến bên cửa sổ nhìn ra. Chẳng có bóng dáng ai cả. Khiến bà ta nổi giận, quay vào đạp cho Tử Vy một đạp. - Mi chết đến nơi rồi mà còn nói năng bậy bạ, hãy nhớ là hôm nay ta có đập chết ngươi, thì chẳng qua chỉ là giết chết một đứa nô tỳ thôi! Nhưng Tử Vy lại tiếp: - Đấy rõ ràng là Thập nhị a ca đang đứng ngoài cửa kìa! Hoàng hậu lại giật mình nhìn ra, cũng chẳng thấy ai, tức quá hạ lệnh cho Dung ma ma: - Dung ma ma! Mạnh tay một chút xem? Dung ma ma lấy kim đâm khắp người Tử Vy, làm Tử Vy đau quá, hét: - Hoàng hậu! Hãy nhìn ra cửa xem. Thập nhị A Ca đang đứng ngoài cửa nhìn bà kìa. Hãy nhớ là trên có trời, dưới có đất, trồng gì quả nấy, rồi bà sẽ lãnh quả thôi! Hoàng hậu nghe vậy sợ hãi, vội nói: - Dung ma ma, ta giao nó cho ngươi đấy. Hãy chăm sóc nó thật kỹ hỏi cho ra lẽ rồi mới thôi. - Vâng. Dung ma ma ứng. Và Hoàng hậu vội vã rời khỏi mật thất. Dung ma ma thấy Hoàng hậu vừa khuất là trổ tài ngay. Lấy mấy cây kim ra đâm vào từng ngón tay của Tử Vy. Tử Vy đau quá hét to, rồi ngất lịm. Hoàng hậu vừa ra đến đại sảnh, thì đã thấy Tiểu Yến Tử cùng Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Kim Tỏa… Ùa tới, Tiểu Yến Tử giận dữ, hỏi: - Hoàng hậu nương nương, bà đem Tử Vy đi đâu? Bà định làm gì đấy, hãy mang ra đây trả cho tôi! Hoàng hậu ung dung đứng đấy. Phía sau lưng một hàng cung nữ rồi một hàng thái giám. Canh chừng rất cẩn mật. - Sao lạ vậy? Vào cung ta mà lại la lối om sòm thế? Cách cách hãy nhớ là ở Thấu Phương Trai, cách cách muốn làm gì thì làm, còn ở Khôn Ninh cung này, ít ra cũng phải biết lễ độ một chút chứ! Tiểu Yến Tử lòng đang như lửa đốt, biết là đang ở địa phận người khác, đành xuống nước sụp xuống: - Hoàng hậu nương nương kiết tường, nghe nói là Tử Vy phòng tôi được nương nương gọi sang đây. Nếu hỏi chuyện xong, xin làm ơn trả cô ấy lại cho tôi. Tôi có một đống công việc ở nhà cần phải có cô ta làm! Hoàng hậu nương nương đắc ý, chậm rãi: - À, Tử Vy nào? Cái cô cung nữ mới vào đấy phải không? Tiểu Yến Tử cố nén cơn giận xuống, nhưng lớn tiếng. - Đúng rồi đấy! Cung nữ mới vào đấy, người đã được Hoàng hậu nương nương dạy dỗ một lần. Vĩnh Kỳ sợ Tiểu Yến Tử làm rùm beng, vội bước tới một bước. - Hoàng Ngạc nương! Cái cô cung nữ kia là người rất hạp ý với Hoàn Châu cách cách. Cách cách rất ưa thích cô ta, nếu Hoàng Ngạc nương thấy không cần cô ta nữa, thì xin cho về đi ạ. Hoàng hậu nhìn Vĩnh Kỳ, rồi nhìn cả hai huynh đệ nhà họ Phước cười nhẹ: - Có một con cung nữ nhỏ nhoi như vậy, mà nhọc lòng cả Ngũ A Ca và các Phước thiếu gia. Như vậy có phải là chuyện bé xé ra to không? Nhĩ Khang không dằn được nữa, tiến tới trước: - Bẩm Hoàng hậu. Chuyện cô cung nữ kia quả là chuyện nhỏ, nhưng có liên hệ đến Hoàn Châu cách cách là việc lớn. Cả hoàng cung này ai lại chẳng biết Hoàng hậu và cách cách chẳng thuận thảo gì nhau. Vì vậy làm gì chỉ một chuyện nhỏ này, lại để cho mối hiềm khích kia xé to. Nếu Hoàng hậu chịu thả cô cung nữ kia ra, thần nghĩ là mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp trở lại. Hoàng hậu thấy Nhĩ Khang có vẻ căng thẳng, sự nghi ngờ càng tăng, nên lạnh lùng hỏi: - Ai nói với các ngươi là con a đầu đó còn ở đây? Kim Tỏa không dằn được, bước tới nói: - Hoàng hậu, chính người đã phái người sang Thấu Phương Trai bắt. Chính mắt tôi thấy, sao bảo là không chứ? Hoàng hậu nổi giận: - Mi chỉ là một đứa cung nữ, dám đến Khôn Ninh Cung này khuấy rối ư? Và quay ra sau, bà ra lệnh: - Thúy Hoàn ra đây dạy cho nó một bài học xem. Vả mồm nó! Tiểu Yến Tử bước tới chấn ngang trước mặt Kim Tỏa: - Đứa nào muốn đánh Kim Tỏa, hãy sang đây đánh ta trước đi. Rồi quay sang Hoàng hậu. Tiểu Yến Tử nói: - Bà có giận ai, muốn phạt ai, phải nói với tôi một tiếng chứ, đâu thể tự nhiên cho người đến nhà tôi bắt đi. Bữa nay bà phải trao trả Tử Vy cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cho Hoàng A Ma biết. Tôi không sợ làm lớn chuyện đâu. Tiểu Yến Tử này từ xưa đến giờ đã nổi tiếng về chuyện không biết tôn trọng nội quy. Thế Hoàng hậu bây giờ, bà cũng muốn được nổi tiếng về việc đó nữa ư? Nhĩ Thái thấy thái độ của Tiểu Yến Tử dữ dằn quá, vội đẩy cô nàng qua một bên cung kính nói: - Hoàng hậu! Thần nghĩ là chỉ vì một chuyện Tử Vy nhỏ nhoi, không nên để thành to chuyện! Vĩnh Kỳ cũng nói: - Hoàng ngạc nương, con nghĩ đây là chuyện nhỏ, tốt hơn chẳng nên để thấu tai Hoàng thượng. Nhĩ Khang cũng xuống nước: - Nếu Hoàng hậu có gọi Tử Vy lên để hỏi chuyện, thì đại khái hẳn cũng đã hỏi xong rồi, xin để Hoàn Châu cách cách đưa về ạ. Hoàng hậu có vẻ lúng túng nhưng vẫn giữ vẻ bình thản: - Mấy người thật là kỳ lạ. Ta bảo Tử Vy đến hỏi chuyện thì có gì đâu mà làm huyên náo thế? Vả lại, cái con Tử Vy kia chỉ ở lại đây chưa hết một tuần trà, thì ta đã bảo nó về rồi, mấy người còn đến đây gây sự gì? Sao không quay về Thấu Phương Trai hoặc qua bên Lệnh Phi nương nương tìm xem! Tiểu Yến Tử nghi ngờ: - Như vậy là Hoàng hậu đã thả Tử Vy rồi ư? - Ờ! Đi từ lâu rồi! Nhĩ Khang liếc nhanh về phía Nhĩ Thái, Nhĩ Thái nói nhỏ: - Hay là chúng ta quay về xem, cách cách có vẻ không dằn được rồi sợ nổ lớn chuyện đấy! Vì vậy Nhĩ Khang cúi người, tâu: - Vậy thì bọn thần xin cáo từ. Tiểu Yến Tử đành rút lui, chẳng chào hỏi gì cả. Tử Vy chẳng có về Thấu Phương Trai, chẳng có ở đằng Lệnh Phi nương nương, chẳng có ở bất cứ một nơi nào trong hoàng cung cả. Tìm mãi đến chiều mà chẳng thấy. Tiểu Yến Tử buông người ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm lấy đầu khóc, Tiểu Yến Tử khóc, khiến Kim Tỏa cũng khóc theo. - Đúng ra muội phải đi theo. Nhưng muội vừa đuổi theo thì bị công công gì đó chặn lại. Không cho đi theo, mà sao muội ngu quá. Sao chẳng liều? Nhĩ Thái thấy vậy an ủi: - Nếu ngươi theo nữa thì mất thêm một người chứ ích gì. Chẳng có lợi lộc gì đâu! Tiểu Yến Tử tự trách: - Đúng ra Hoàng A Ma gọi đi, tôi phải dẫn cả Tử Vy theo. Tại sao để cô ấy ở lại Thấu Phương Trai? Nhĩ Khang, huynh hãy giết tôi đi, vì tôi đã đòi đưa Tử Vy vào đây… Tiểu Yến Tử nói đến đấy, chợt nói: - Thế này chẳng được, tôi phải đi báo cho Hoàng A Ma biết mới được, để Hoàng A Ma phân xử xem sao. Vĩnh Kỳ ngăn lại: - Đừng có phản ứng mạnh vậy, để thương lượng xem, chừng nào không được hãy tính. - Đợi tới huynh thương lượng xong, thì Tử Vy đã là cái xác không hồn. Nhưng Vĩnh Kỳ nói: - Bộ cô tưởng Hoàng A Ma có thể vì sự mất tích của một cung nữ, mà có thể đến Khôn Ninh Cung vấn tội Hoàng hậu ư? Nếu Hoàng ngạc nương cả quyết Tử Vy không có ở Khôn Ninh cung thì sao? Muốn đi gặp Hoàng A Ma, cô phải có chứng cớ là Tử Vy còn ở trong cung của Hoàng hậu mới được. Bằng không, chẳng những không cứu được Tử Vy mà còn khiến Hoàng hậu phải sử dụng đến phương thức giết người phi tang. Lúc đó tội cho Tử Vy! Nhĩ Khang vừa nghe đến bốn chữ giết người phi tang là giật mình, nhảy nhỏm dậy. Tiểu Yến Tử cũng xanh mặt: - Nếu theo đúng sự phân tích của huynh thì coi như Tử Vy đã rồi đời rồi! Nhĩ Khang đứng dậy cương quyết nói: - Các người nghe rõ đây nhé! Một chút nữa, trời tối. Tức là khoảng nữa canh giờ nữa, tôi sẽ làm một cuộc thám thính Khôn Ninh cung. Vĩnh Kỳ ngạc nhiên: - Thám thính Khôn Ninh cung? - Vâng, bởi vì tôi thấy là những điều Ngũ A Ca phân tích rất đúng. Nhưng hiện nay lòng tôi giống như là lửa đốt, không thể sử dụng lý trí xét đoán nữa. Nếu để tình trạng này kéo dài, chắc tôi sẽ điên mất. Tôi phải hành động thôi, tôi phải làm rõ là Tử Vy bây giờ ở đâu? Mọi người ở đây hẳn biết cô ta vẫn còn ở Khôn Ninh cung chứ chẳng đâu khác. Khôn Ninh cung cũng không rộng lắm. Tôi có thể lục soát từng căn một. Khi đã biết chắc Tử Vy còn ở trong Khôn Ninh cung, thì Tiểu Yến Tử có thể đi thẳng đến báo cho Hoàng thượng biết ngay. Nếu tôi có không may mà bị bắt thì mọi người phải bằng mọi cách giúp tôi, cứu tôi và cả Tử Vy nhé! Mọi người lo lắng nhìn Nhĩ Khang, Nhĩ Thái thở dài nói: - Nếu huynh muốn đến Khôn Ninh cung thám thính, thì tôi không thể làm ngơ được. Tôi sẽ đi với anh. Vĩnh Kỳ nói: - Nếu muốn đi, thì không thể đi ngay bây giờ được, phải đợi đến thật khuya. Và lúc đó, tôi cũng tham gia nữa. Bởi vì nếu có xảy ra điều gì thì tôi là hoàng tử cũng được dung thứ hơn, họ sẽ không chụp mũ thích khách cho chúng ta được! Tiểu Yến Tử nghe nói, hưởng ứng ngay: - Vậy để tôi theo nữa. Các người đã hành động vì nghĩa không lẽ không cho tôi tham gia? Vĩnh Kỳ nghiêm giọng nói với Tiểu Yến Tử: - Nếu thật sự cô muốn giúp một tay. Muốn cứu Tử Vy, thi tốt nhất nên ở lại Thấu Phương Trai này. Ở yên chẳng nên làm điều gì cả và chớ tin tức của chúng tôi. Chớ nếu đi thám thính mà còn phải lo cho cô nữa, thì trói tay trói chân lắm. Tiểu Yến Tử nghe Vĩnh Kỳ nói, biết là với cái võ công hạng bét của mình đến Khôn Ninh cung như vào hang cọp. Không giúp được gì cả. Nên đành gật đầu ở lại.
|