Hôn Trộm 55 Lần
|
|
Chương 670: Tin nhắn trong điện thoại di động (20)
Editor : Meitu Cô đi từ cầu thang ra ngoài, cũng không đến sảnh, mà trước rẽ vào phòng vệ sinh, đứng trước bồn rửa tay, mở vòi nước, rửa mặt, để cho mình thoạt nhìn bình tĩnh chút. Kiều An Hảo đi tới sảnh, liếc mắt liền thấy được Lục Cẩn Niên đứng trước cửa quay lưng lại, lúc này là mùa đông, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, nhìn có vẻ như không cảm thấy lạnh, tư thế đứng cũng ung dung thong thả. Tay Kiều An Hảo dùng sức nắm váy, hít sâu một hơi, mở miệng: "Lục Cẩn Niên." Lục Cẩn Niên nghe được giọng nói của cô, nhanh chóng quay đầu, xảy ra chuyện lớn như vậy, anh lại không có nửa điểm khẩn trương và kinh ngạc, ngược lại gương mặt còn giãn ra, ánh mắt đen nhánh sâu xa, giống như lóe ra chút vui sướng, mở miệng nói, cũng rất nhẹ nhàng: "Sao lại đi lâu như vậy?" Anh bị cô bắt tại trận với người phụ nữ khác trong phòng, sao dáng vẻ anh lại như người không có việc gì? Hoặc đối với anh mà nói, bị cô nhìn thấy cũng thờ ơ? Anh hoàn toàn không quan tâm? Thái độ Lục Cẩn Niên như vậy khiến đáy lòng Kiều An Hảo càng thêm bất an. Cho đến lúc tay của cô bị Lục Cẩn Niên nắm, cô mới sững sờ tỉnh táo, nhìn gương mặt Lục Cẩn Niên, rõ ràng cảm thấy trên gương mặt lạnh lùng của anh, có mấy phần thần phấn khởi. Kiều An Hảo càng thêm đoán không ra trong lòng Lục Cẩn Niên nghĩ cái gì, trong ngực bất ổn đập liên hồi, không được yên bình. Trở về Cẩm Tú viên dọc theo đường đi, hai người không có nói chuyện với nhau, Kiều An Hảo thỉnh thoảng len lén quan sát Lục Cẩn Niên lái xe, nhiều lần, sẽ bị Lục Cẩn Niên bắt gặp, anh lại làm ra vẻ như không thấy, chẳng qua là nhìn chằm chằm con đường phía trước, nghĩ đến lúc cô ở khách sạn Bốn Mùa nói những câu đó với Lucy, khóe môi không nhịn được cong lên, sau đó anh nhìn qua kính chiếu hậu thấy Kiều An Hảo tiếp xúc nụ cười của anh, ánh mắt trở nên có chút ảm đạm, tội nghiệp nắm chặt túi trong tay, một bộ thấp thỏm bất an, chọc cho tâm tình Lục Cẩn Niên càng tốt. Không phải là anh không muốn mở miệng giải thích cho cô, mà là, anh rất muốn nhìn bộ dạng bất an của cô lâu một chút. Nói thế nào... Khiến trong lòng anh ấm áp, ngọt ngào, có một cảm giác được yêu thương. Xe vững vàng dừng ở trong Cẩm Tú viên, Lục Cẩn Niên cởi dây an toàn ra, vừa chuẩn bị xuống xe giúp Kiều An Hảo mở cửa xe, động tác cô gái lại thật nhanh đẩy cửa xe ra, dẫn đầu nhảy xuống, vội vã chạy vào nhà. Lục Cẩn Niên cười khẽ một tiếng, không nhanh không chậm bước đi vào theo, vừa vặn Kiều An Hảo đổi giày, đang chuẩn bị lên lầu, anh vừa đổi dép vừa gọi cô: "Kiều Kiều." Kiều An Hảo nghe tiếng Lục Cẩn Niên, toàn thân chợt run run. Anh gọi cô làm gì? Sẽ ngả bài với cô sao? Anh bị cô bắt gian, còn bình tĩnh như vậy, có phải anh thật sự không quan tâm hôn nhân của bọn họ? Chẳng lẽ kế tiếp anh sẽ nói bây giờ anh không thích cô nữa, thích người phụ nữ ở khách sạn kia? Kiều An Hảo càng nghĩ càng hoảng sợ, cô không chờ Lục Cẩn Niên mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên xoay người, nhìn Lục Cẩn Niên, cắt đứt lời anh muốn nói tiếp: "Em muốn uống nước, Lục Cẩn Niên." Lục Cẩn Niên gật đầu, lập tức đi rót cho Kiều An Hảo một ly nước, đưa tới, lại gọi một câu: "Kiều Kiều." "Để sau đi, em uống nước trước." Sau đó Kiều An Hảo liền ngẩng đầu lên, một hơi uống hết nước.
|
Chương 671: Tin nhắn trong điện thoại di động (21)
"Để sau đi, em uống nước trước." Sau đó Kiều An Hảo liền ngẩng đầu lên, một hơi uống hết nước. Sau đó liền đưa ly nước rỗng cho Lục Cẩn Niên, nghiễm nhiên giống như quên mình muốn nói điều gì, nhìn về phía Lục Cẩn Niên vội vã ném lại một câu: "Em buồn ngủ, muốn ngủ trước, có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói." Cũng không chờ Lục Cẩn Niên nói chuyện, liền xoay người, chạy lên lầu. Lục Cẩn Niên cầm ly nước, đứng ở cầu thang, nhìn bóng dáng rất nhanh đã biến mất, khóe môi không nhịn được lại cong lên. Làm sao anh không biết... Cô sợ anh mở miệng nói điều cô không muốn nghe, nên nghĩ biện pháp qua loa và trốn tránh. Cho nên... Thật ra thì, Kiều Kiều, em có thật sự để ý tới anh, có đúng không? Lục Cẩn Niên di chuyển ly nước, tựa vào tay vịn cầu thang, nhìn chằm chằm ánh đèn sáng trên vách tường, bất chợt cảm thấy sự lo lắng đè ở ngực suốt 1 thời gian dài, từng chút từng chút biến mất. Qua tầm hai phút, Lục Cẩn Niên mới thu hồi tầm mắt, xoay người đi tới phía phòng ăn, kết quả đi hai bước, chân lại giẫm lên món đồ, anh cúi đầu, thấy là một cuốn màu đỏ, phía trên có ghi giấy hôn thú. Lục Cẩn Niên cau mày, khom người nhặt lên, anh nghĩ đến giấy hôn thú của mình đặt trong tủ, cho nên giấy hôn thú này, nhất định là Kiều An Hảo rơi? Lúc nãy còn cầm giấy hôn thú cho người khác xem, một giây sau lại làm rơi, thật buồn cười... Lục Cẩn Niên mang theo vài phần cưng chìu lắc đầu, đặt ly nước trong phòng ăn, sau đó lên lầu. Đẩy ra cửa phòng ngủ, Kiều An Hảo đã thay áo ngủ, nằm trên giường, nhắm mắt lại, dáng vẻ khốn đốn. Lục Cẩn Niên cất bước, đi tới mép giường, thấy lông mi Kiều An Hảo thật dài bất an run rẩy, liền biết cô chú ý động tĩnh của mình, vì vậy liền vươn tay, chọc gò má trắng noãn của cô: "Kiều Kiều, giấy hôn thú của em đâu?" Giấy hôn thú, anh hỏi cô giấy hôn thú làm gì? Chẳng lẽ là muốn ly hôn? Kiều An Hảo theo bản năng nắm chặt mền, càng nhắm chặt mắt. Cô ngủ thiếp đi, không nghe gì cả. Vì biểu hiện giống như thật, Kiều An Hảo còn cố ý để cho mình phát ra tiếng ngáy. Lục Cẩn Niên dù bận vẫn ung dung đứng ở mép giường, rất có kiên nhẫn nhìn chằm chằm Kiều An Hảo nhìn một lát, sau đó cầm hôn thú mình nhặt được, sức lực nhẹ vô cùng vỗ vỗ mặt của cô. Kiều An Hảo khẽ động mi, Lục Cẩn Niên cầm cái gì vỗ vào mặt cô? Sao nó lại nhỏ nhỉ? Kiều An Hảo lặng lẽ mở mắt ra, sau đó thấy trong tay Lục Cẩn Niên cầm một cuốn sổ màu đỏ, vì nhìn rõ ràng hơn một chút, mở to mắt hơn 1 chút, sau đó liền thấy dòng chữ khắc giấy hôn thú. Lục Cẩn Niên cũng cầm giấy hôn thú, tìm giấy hôn thú của cô? Anh nhất định là muốn ly hôn... Kiều An Hảo trực tiếp cầm lên chăn che đầu của mình. Cô cũng không nhìn thấy cái gì, cái gì cũng không có nghe thấy, cái gì cũng không biết. Cô ngủ thiếp đi. Rốt cuộc Lục Cẩn Niên không kềm chế được cười ra tiếng, sau đó anh liền ngẩn ra, hình như lâu rồi anh cũng không buồn cười đến vậy? Chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, Lục Cẩn Niên liền kéo chăn, kéo Kiều An Hảo ra ngoài, cầm giấy hôn thú giơ trước mặt cô: "Đây là của em..."
|
Chương 672: Tin nhắn trong điện thoại di động (22)
"Lục Cẩn Niên, anh là tên trộm!" Kiều An Hảo nghe Lục Cẩn Niên nói câu kia, cả người giống như phát cáu lên, tức giận nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, cắt đứt lời của anh. Thật là quá đáng! Anh lại tự tiện trộm giấy hôn thú của cô, muốn cùng cô ly hôn! Kiều An Hảo đảo mắt, sau đó chợt cướp đi giấy hôn thú trong tay Lục Cẩn Niên. Lục Cẩn Niên vốn muốn nói tiếp câu “Em không muốn?", kết quả là bị Kiều An Hảo một câu "Anh là tên trộm!" Mắng trong nháy mắt ngơ ngẩn, đợi đến lúc anh phục hồi tinh thần lại, giấy hôn thú trong tay đã bị cô cướp đi, hai tay cô nắm giấy hôn thú, hết nhìn tới nhìn lui, giống như là tìm thêm chỗ nào có thể giấu đi vậy. Lục Cẩn Niên bị dáng vẻ này của Kiều An Hảo chọc cho không nhịn được lần nữa cười thành tiếng. Chỉ là tiếng cười của anh còn chưa dừng lại, liền thấy Kiều An Hảo mở to hai mắt, giống như nghĩ tới điều gì, bất chợt cầm giấy hôn thú xé thành hai nửa, sau đó cảm thấy giống như còn chưa đủ, tiếp tục xé, cho đến khi xé thành mảnh vụn, cô mới ngừng lại, vừa định nắm giấy vụn vào trong thùng rác, đưa tay ra, rồi lại chợt dừng lại, giống như sợ anh phục hồi lại thành nguyên dạng, bất chợt nhét mảnh vụn vào trong miệng của mình. "Kiều Kiều!" Vốn vẻ mặt Lục Cẩn Niên đang thưởng thức bị bộ dáng này của Kiều An Hảo dọa sợ, anh nhất thời không cần suy nghĩ vươn tay, ôm cánh tay của cô, kéo cô đến trước mặt mình: "Nhổ ra!" Kiều An Hảo lại càng cầm nhét vào trong miệng mình, thậm chí cổ họng còn hung hăng chuyển động, một bộ muốn nuốt xuống, Lục Cẩn Niên nhanh chóng vươn tay, một tay giữ cằm của cô, nâng mặt cô lên, đưa bàn tay khác dò vào trong miệng cô, móc giấy vụn ra ngoài. Lục Cẩn Niên móc ra hơn phân nửa, sợ trong miệng cô còn, lần nữa bỏ tay vào trong, lần này còn chưa đụng được giấy, bất chợt cô liền hung hăng cắn ngón tay của anh. Vì lực rất mạnh, một cỗ bén nhọn đau đớn, theo đầu ngón tay của anh truyền khắp toàn thân. Lục Cẩn Niên bị đau, nhăn trán lại, vừa định rút tay ra, lại cảm giác được trên tay mình có giọt nước ấm áp rơi xuống, trong nháy mắt biến mất, cứ như vậy bình tĩnh đứng ở mép giường, không nhúc nhích để tùy cô cắn. Cho đến khi có mùi máu tươi khắp trong miệng Kiều An Hảo, cô mới buông ra, cả người giống như mất hết sức lực, đứng trên giường, cắn môi dưới im lặng chốc lát, sau đó liền ngẩng đầu lên, nước mắt ràn rụa, đáng thương nhìn Lục Cẩn Niên, nhỏ giọng nói: "Lục Cẩn Niên, anh đã nói kết hôn cũng không ly hôn, giấy hôn thú cũng xé, không ly hôn được, có đúng không?" Lúc này Lục Cẩn Niên cũng không cười được nữa vì Kiều An Hảo, cảm giác vui sướng trong lòng cũng biến mất, thay vào đó là vô cùng vô tận đau lòng, anh nhìn chằm chằm gương mặt cô ướt đẫm hồi lâu, chợt vươn tay, kéo cô lên giường, ôm vào trong ngực của mình: "Đã nói kết hôn thì cả đời không ly hôn." "Thật sự?" Kiều An Hảo ràn rụa nước mắt quay đầu, nhìn Lục Cẩn Niên, tìm kiếm xác định. "Thật." Lục Cẩn Niên ôm chặt Kiều An Hảo trong ngực thêm chút nữa.
|
Chương 673: Tin nhắn trong điện thoại di động (23)
Anh ôm cô, một câu khẳng định đơn giản, khiến cho tâm tình Kiều An Hảo lo lắng đề phòng lâu như vậy, rốt cục cũng thả lỏng, giống như mất sức lực, nằm ở bả vai Lục Cẩn Niên, "Oa" một tiếng khóc. Lục Cẩn Niên nghe tiếng khóc của cô, cổ họng giật giật, nhưng không có trấn an, chẳng qua để cô khóc cho đã, mới ôm cô xoay người, đặt cô ngồi trên bàn trang điểm, sau đó nâng gương mặt của cô, lấy tay lau từng giọt nước mắt trên mặt: "Kiều Kiều, Lucy là vợ của 1 đạo diễn bên Mỹ, giữa anh và cô ấy không phải có loại quan hệ đó như em tưởng tượng đâu, hơn nữa, chồng của cô ấy cũng ở trong khách sạn, chỉ là ngủ sớm mà thôi. " Kiều An Hảo chớp lông mi ướt đẫm, hỏi: "Chồng của cô ấy cũng ở trong phòng sao?" Lục Cẩn Niên gật đầu, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô: "Em không tin, anh có thể dẫn em đi xem. " Thì ra khó chịu lâu như vậy, cuối cùng chỉ là hiểu lầm thôi, người phụ nữ kia cũng kết hôn, hơn nữa chồng của cô ấy còn ở trong phòng... Cô còn chạy tới nói những lời đó... Kiều An Hảo cảm thấy có chút mất mặt, cô mới không cần đi qua đó! Sau đó, Kiều An Hảo vội vàng lắc đầu: "Vậy tại sao anh không nói cho em, hơn nửa đêm lại một mình chạy đến khách sạn chứ?" "Có chút chuyện riêng, cũng đã qua." Lục Cẩn Niên đáp rất khéo léo, giống như không muốn nói nhiều, sau đó liền đổi đề tài: "Kiều Kiều, giấy hôn thú ăn ngon không?" Kiều An Hảo nghĩ đến mình mới vừa nóng nảy làm những chuyện kia, vỗ vỗ má, sau đó nhận ra trong miệng còn giấy, ánh mắt khẽ nháy mắt hai cái, rồi nhìn Lục Cẩn Niên vẫy vẫy tay: "Anh tới đây, em cho anh biết." Lục Cẩn Niên nghiêng đầu. Kiều An Hảo bỗng dưng ngẩng đầu lên, ngăn chặn miệng của anh. Toàn thân Lục Cẩn Niên cứng đờ, một giây kế tiếp, môi Kiều An Hảo liền rời đi, sau đó anh phát hiện trong miệng mình có thứ gì. Lúc đầu lưỡi anh tìm kiếm, thấy Kiều An Hảo cười híp mắt ngẩng đầu, học cách anh vừa nói, hỏi: "Lục tổng, giấy hôn thú ăn ngon không?" Trên mặt cô còn nước mắt chưa khô, cười giảo hoạt mà lại lộ vẻ xúc động. Cô ngồi trước mặt anh, đưa tay là có thể chạm đến. Lục Cẩn Niên có chút thất thần, cổ họng chuyển động, nhất thời không có chú ý, cho nên thật sự dùng đầu lưỡi đẩy giấy vụn mà Kiều An Hảo nhét vào nuốt xuống. Anh lại không có phản ứng gì, vẫn như cũ bình tĩnh nhìn cô, mà cô lại lo lắng nhảy xuống bàn trang điểm, vươn tay, đi vỗ phía sau lưng của anh: "Lục Cẩn Niên, nhổ ra…” Kiều An Hảo chưa nói xong, tay của cô liền bị anh ôm lấy, sau đó người liền bị anh lần nữa ôm lấy, đặt lại trên bàn trang điểm ngồi xuống, một giây kế tiếp môi của cô liền bị anh chặn lại... Kiều An Hảo bị hôn thân thể nhẹ nhàng run rẩy, ngay sau đó cũng cảm giác được tay của anh, dò vào trong áo ngủ của cô, cô hô hấp trở nên càng dồn dập, mà nụ hôn của anh, càng thêm nóng bỏng điên cuồng. Khi anh xông vào trong thân thể cô, cô nắm lấy bả vai của anh, không nhịn được dùng sức, móng tay bấm vào bắp thịt của anh, dường như càng khiến cho anh thêm hưng phấn. Chuyện trên bàn trang điểm, chỉ là làm một nửa, Kiều An Hảo liền bị Lục Cẩn Niên kéo trên giường... - Ngày hôm sau, Lục Cẩn Niên bị chuông điện thoại đánh thức, lúc anh mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời đã sáng choang.
|
Chương 674: Tin nhắn trong điện thoại di động (24)
Editor : Meitu Ngày hôm sau, Lục Cẩn Niên bị chuông điện thoại đánh thức, lúc anh mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời đã sáng choang. Anh có chút khó chịu nhíu mày, cầm lên điện thoại di động, thấy đã là mười giờ sáng, kinh ngạc hồi lâu, mới nhận nghe điện thoại. Điện thoại là số bên Mỹ gọi đến, có hội nghị khẩn cấp, cần anh đi một chuyến, đã giúp anh đặt vé máy bay. Cúp điện thoại, Lục Cẩn Niên liếc mắt nhìn thời gian, thời gian cất cánh chỉ còn 3 tiếng, anh cũng không có gấp gáp ngồi dậy, ngược lại ôm Kiều An Hảo, tiếp tục nhắm hai mắt lại. Trong ngực mềm mại, trên người cô hương vị ngọt ngào cùng anh và cô tối hôm qua kích tình còn vương vấn, tràn ngập trong hơi thở của anh, khiến cho anh trong nháy mắt có cảm giác yên lòng. Anh thật sự không thể tin được, xa cách 5 tháng, sẽ có 1 ngày anh cảm nhận được ánh bình minh, giống như 5 tháng kia đã biến mất, anh ở Mỹ, suốt một đêm thức trắng, không ngừng hút thuốc, không thể ngủ, cũng không dám ngủ, chẳng qua là một cơn ác mộng. Không ai biết, trong thời gian anh ở Mỹ..anh phải chịu đựng từng giây từng phút thế nào. Anh yêu cô, cho dù cô đối xử với anh như vậy, anh vẫn yêu cô. Nhưng anh lại hận cô, hận cô tàn nhẫn khiến anh chờ đợi. Anh muốn quên cô, rồi lại **** hàng đêm suy nghĩ cô. Tâm trạng mâu thuẫn như vậy, đơn giản hành hạ anh đến điên. Nếu như có thể, cả đời này anh không muốn có bất kỳ ai nhắc đến đoạn thời gian trải qua trong bóng tối kia. Nếu như không nhờ Lucy, có lẽ lúc đó anh đã mất mạng ở tha hương. Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, chậm rãi mở mắt, dù thế nào anh cũng khó quên được cảm giác mình đã từng trải qua đó. Một đêm đó, anh chờ ở nhà họ Kiều, nhận được tin nhắn của cô, lại một lần nữa xẹt qua trong đầu anh, anh lại phát hiện, mình cũng không còn cảm giác đau đớn và tan vỡ không thể hít thở như trước, thay vào đó là có chút hoảng hốt, giống như thoáng qua.. Thì ra là... Người anh yêu, có sức mạnh đáng sợ như vậy, có thể đẩy anh vào Địa Ngục, cũng có thể dẫn anh trở về nhân gian, có thể một đao khiến anh mất mạng, cũng có thể khiến cho anh cải tử hồi sinh. Thật ra thì bất kể như thế nào, cô đúng là vẫn còn thích anh, không phải sao? Nếu như mười ba năm đau đớn để yêu, có thể đổi lấy kiếp này còn thời gian nắm tay nhau đi cùng, cũng hài lòng cũng cảm thấy thỏa mãn. Cuối cùng ông trời vẫn không bạc đãi anh . Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, khóe môi cong lên, anh nghiêng đầu, nhìn Kiều An Hảo mệt mỏi còn đang ngủ say, không nhịn được vươn tay, say đắm sờ gương mặt cô, sau đó cúi đầu, hôn lên trán cô, không quấy nhiễu cô, mà lặng lẽ vào phòng tắm, thay quần áo, sau đó cầm giấy giờ, đính giấy nhắn lên phòng tắm, đơn giản thu dọn hành lý, rời đi. Trước khi Lục Cẩn Niên khởi động xe, giống như nhớ ra việc gì, còn cầm lên điện thoại di động, gọi một cú điện thoại: "Lucy, là tôi... Không có, cô ấy rất tốt... Chẳng qua tôi muốn nhờ cô và ông xã đến nhà tôi làm khách... Ừ, sau đó tôi sẽ nhắn địa chỉ cho cô, tạm thời tôi có chút việc phải về Mỹ... Ừ, cám ơn cô..." Cúp điện thoại, Lục Cẩn Niên nhìn qua cửa sổ xe liếc mắt nhìn biệt thự đang tắm dưới ánh mặt trời, mới chậm rãi chuyển xe, quay đầu, rời đi. Mặc dù tối hôm qua cô tin anh, nhưng anh vẫn muốn nhờ Lucy tới đây, giải thích một lần cho cô. Mặc dù anh rất tham luyến sự bất an của cô, nhưng lại không muốn cô vẫn cứ bất an.
|