Hôn Trộm 55 Lần
|
|
Chương 845: Hồi cuối (5)
Bao nhiêu người lúc còn trẻ, nhất thời cố chấp, trở thành chấp niệm cả đời? Thật ra thì tình yêu chân chính, không phải là ích kỷ, mà là thành toàn. Ban đầu cô nhìn thấy Lục Cẩn Niên đối với Kiều An Hảo tốt như vậy, không phải bởi vì cô còn yêu Lục Cẩn Niên, cũng không phải bởi vì cô ghen tỵ với Kiều An Hảo, mà là bởi vì cô không cam lòng, cô không phục. Cuối cùng, vẫn là cô thiếu đi tình yêu. Nếu thật sự yêu một người, sao lại khiến anh khó xử? Bởi vì, anh đau khổ, cô sẽ đau hơn... Chỉ tiếc, đến hiện tại, cô mới suy nghĩ rõ ràng đạo lý này. Khóe mắt Kiều An Hạ rịn ra một giọt nước mắt, nhưng mà cô lại nhìn Trình Dạng cười, cười như vậy, so với nụ cười sảng khoái trước kia thì khác hoàn toàn, là nụ cười mềm mại trong suốt, tinh khiết như đứa trẻ ngây thơ. "Trình Dạng, nếu như em biết, em... Sinh thời, gặp anh... Ban đầu... Ban đầu em cũng sẽ không để cho mình... Bỏ lỡ nhiều như vậy..." Kiều An Hạ nói tới chỗ này, chợt, khóe miệng có máu tươi tràn đầy ra ngoài, mắt của cô rõ ràng đã bắt đầu khép lại, cô liều mạng khống chế mình mở to mắt, nhìn Trình Dạng thật lâu, nhưng mà cô ấp a ấp úng nói xong ba chữ "Bạn trai" cuối cùng, vẫn không thể chống cự nổi nữa chậm rãi nhắm hai mắt lại. Cô nói là sự thật... Lục Cẩn Niên là người cô thích nhất, cô không chiếm được anh, cô với ai cũng thờ ơ, cô muốn dùng phương thức đó, nói cho Lục Cẩn Niên, cô Kiều An Hạ có người muốn. Còn trẻ khinh cuồng khăng khăng một mực... Đợi đến tương lai có một ngày, gặp được người mình thật lòng muốn nắmtay đi cả đời, mới biết, cái gì gọi là hối hận. Nếu như có thể làm lại cuộc đời... Nếu như thời gian có thể quay lại... Nếu như cô biết cô tương lai sẽ gặp được tình yêu, cô nhất định, nhất định, nhất định sẽ làm một cô gái tốt. Chẳng qua là, có chút đạo lý, lúc đầu không hiểu, phải đích thân trải qua, mới hiểu những hàng chữ thâm thúy. Kiều An Hạ suy nghĩ rồi lại mở mắt lại mắt nhìn Trình Dạng, nhưng mí mắt của cô lại giống như bị dính nhựa cao su, mặc cho cô dùng sức thế nào cũng không mở nổi. Trong phút chốc, đáy lòng trở nên có chút sợ. Cô có chết dễ dàng như vậy? Cô sẽ không bao giờ thấy Trình Dạng vàKiều Kiều nữa? Cô... Rõ ràng đã hối hận, cô rõ ràng cảm thấy rạr1 tội lỗi, cô rõ ràng hôm nay tới "Bách niên hảo hợp" là muốn nói xin lỗi anh, nhưng mà, tại sao, tại sao lại biến thành như vậy? Kiều An Hạ vùng vẫy một lúc lâu, cũng không mở mắt nữa, cuối cùng vẫn chưa từ bỏ, cánh môi cô giật giật, muốn gọi một câu "Trình Dạng", nhưng mà cô chưa mở miệng, ý thức cả người liền tiêu tan, hoàn toàn lọt vào một mảnh đen nhánh. Có một giọt nước mắt, theokhóe mắt, nặng nề đập vào trên cánh tay Trình Dạng ôm cổ cô. Toàn thân Trình Dạng run rẩy, chẳng qua là ôm lấy Kiều An Hạ thật chặt, trán của anhđặt lên trán của Kiều An Hạ, mặc dù không có phát ra tiếng khóc, nhưng bả vai lại rõ ràng đang run rẩy. Đúng vậy... Anh yêu cô gái này, tên là Kiều An Hạ, không phải là cô gái tốt nhất trên thế giới này, thậm chí rất nhiều người đều nói cô không tốt. Cô gái anh yêu, có rất nhiều bạn trai, tuổi thanh xuân đẹp nhất cũng cho rất nhiều người đàn ông.
|
Chương 846: Hồi cuối (6)
Nhưng mà vậy thì sao? Đối với anh mà nói, cho đến bây giờ anh để ý không phải là quá khứ của cô, anh chỉ muốn tương lai của cô. Thời gian gần đây, mặc dù không có liên lạc với cô, nhưng cũng không có nghĩa là anh không muốn nhớ cô, không quan tâm cô, anh chỉ là muốn xem đáy lòng cô có thật sự có sự hiện hữu của anh không… Nhưng mà, ai ngờ được, cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy? "Hạ hạ..." Trình Dạng mở miệng giọng nói mang theo nghẹn ngào. Một bên Kiều An Hảo quỳ ngồi dưới đất, nằm ở trong lồng ngực Lục Cẩn Niên khóc không thành tiếng, tay của cô níu áo sơ mi của Lục Cẩn Niên, bởi vì dùng sức, trên mặt áo nhăn lại. Khóc đến cuối cùng, hình như động thai khí, đau đớn khiến cho Kiều An Hảo vùi trong lòng Lục Cẩn Niên, thân thể run rẩy mãnh liệt. Ngoài cửa "Bách Niên hảo hợp", có tiếng xe cứu thương truyền đến. - Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư đi ra từ cục cảnh sát, đã là năm giờ chiều, ngoài cửa sổ mặt trời chiều ngã về tây, đường phố bị vẩy một mảnh hồng. Ở trong đồn cảnh sát, vẫn không có dùng điện thoại di động, đứng ở cửa, mới lấy ra ngoài, Lục Cẩn Niên gửi tin nhắn, nói Kiều An Hạ đã thoát khỏi nguy hiểm, vẫn chưa tỉnh lại, Trình Dạng ở bên cạnh coi chừng, nhưng mà, lưỡi dao đâm vào tử cung, sợ rằng cả đời này không có cơ hội mang thai. Nhìn xong tin nhắn, sắc mặt Hứa Gia Mộc khó nhìn tới cực điểm, trên mặt còn có dấu móng tay của Hàn Như Suảnổi điên ở trong phòng thẩm vấn, vết máu đã khô, nhưng lại nhìn có mấy phần dữ tợn. Mang Hàn Như Sơ tới cục cảnh sát, chính là Hứa Gia Mộc lái xe đi. Đi tới bên cạnh xe, Tống Tương Tư liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc, cảm thấy tinh thần của anh có chút không phấn chấn, lên tiếng nói: "Để tôi lái xe. " Hứa Gia Mộc dừng lại một chút, quay đầu, nhìn Tống Tương Tư, liền kéo ra ghế ngồi bên cạnh. Tống Tương Tư khởi động xe, chậm rãi lên đường, trước khi quẹo trái vào con đường, quay đầu liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc, anh dựa vào lưng xe, nhắm mắt lại, đôi mắt yên tĩnh giống như là đã ngủ. Tống Tương Tư cũng không đánh thức Hứa Gia Mộc, xe dừng ở bãi đậu xe nhà trọ Tô Uyển, cô còn chưa mở miệng, Hứa Gia Mộc cũng đã mở mắt, giọng nói rất bình tĩnh: "Đến rồi?" Tống Tương Tư khẽ gật đầu, Hứa Gia Mộc liền đẩy cửa xe ra, xuống xe. Trở lại nhà trọ, Hứa Gia Mộc trực tiếp ngã xuống trên ghế sa lon, giơ tay lên che lại hai mắt của mình. Tống Tương Tư rất yên tĩnh, nhìn Hứa Gia Mộc một lát, đi rót cho anh một ly nước, nhẹ nhàng đặt ở trên khay trà, sau đó từ phía dưới lấyhộp thuốc, vươn tay vừa mới chuẩn bị kéo xuống tay Hứa Gia Mộc, bôi thuốc vết thương trên mặt, lại thấy đầu ngón tay của anh che kín mặt, có nước mắt ướt đẫm tràn đầy ra ngoài. Động tác của Tống Tương Tư, chợt dừng lại. Bên trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, ước chừng qua nửa giờ, truyền đến tiếng Hứa Gia Mộc nức nở rất nhỏ. Từng chút từng chút, đánh trúng nơi sâu nhất của Tống Tương Tư, khiếncô đau lòng, cuối cùng vẫn giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm tay Hứa Gia Mộc, thấp giọng nói: "Không sao, tôi sẽ bên cạnh anh.” Thật ra thì cô rất muốn nói, em vẫn sẽ bên anh. Nhưng mà, cô biết, cô không thể ở bên cạnh anh, cô chỉ có thể ở bên anh lúc khó khăn nhất, chăm sóc cho anh, chờ anhnguôi ngoai, dễ dàng, cô cũng phải rời đi. Bởi vì, khi đó, anh cũng không cần cô.
|
Chương 847: Kết thúc [7]
Hứa Gia Mộc và Tống Tương Tư sống với nhau hơn bảy năm, tuy rằng da thịt chi thân vô số lần, nhưng mà ai cũng chưa từng mở miệng nói qua một câu ái - muội đa tình với ai hết. Lúc này một câu “Tôi đều ở bên cạnh anh” của Tống Tương Tư, thẳng tắp liền động đến chỗ sâu nhất trong tâm Hứa Gia Mộc, làm cho toàn thân anh cứng ngắc khoảng năm phút đồng hồ, vừa động một chút cũng không nhúc nhích được, sau đó liền ngồi mạnh dậy, một phen kéo Tống Tương Tư vào trong lòng, ôm thật chặt. Tống Tương Tư bị hành động thình lình của Hứa Gia Mộc, khiến cho có chút kinh ngạc, cô sửng sốt vài giây, mới nâng tay lên, vỗ về Hứa Gia Mộc. Ở trong trí nhớ của cô, đây chính là lần đầu tiên anh ôm cô như vậy. Một phòng im lặng, hai người cứ ôm nhau như vậy, hồi lâu, lâu đến khi cảm giác bất an trong tâm Hứa Gia Mộc, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, anh nhắm mắt lại, xung quanh là toàn bộ mùi thơm trên người Tống Tương Tư phát tán ra, trong nháy mắt này, Hứa Gia Mộc đột nhiên lại nổi lên xúc động giống buổi sang khi ở “Trăm năm hảo hợp”, tưởng mua một cái nhẫn cho Tống Tương Tư, muốn cùng cô kết hôn, muốn cùng cô trôi qua cả đời như vậy...... Thường thường thản nhiên, vô cùng đơn giản...... Không hề nghĩ tới kế hoạch lớn mở rộng thương trường, không hề nghĩ trở thành người mạnh ở trên thương trường...... - Xe cứu thương tới kịp, tuy Kiều An Hạ mất máu nhiều, nhưng mà, cứu chữa đúng lúc, nhặt trở về một cái mệnh. Chỉ là giống như tin nhắn ngắn Lục Cẩn Niên gửi cho Hứa Gia Mộc, dao nhỏ đâm trúng tử cung của Kiều An Hạ, tạo thành một lỗ hổng lớn như vậy, tuy rằng khâu lại, nhưng mà cơ hội mang thai, nhỏ đến cơ hồ không thể nhìn thấy. Nghe cái tin tức như thế, khó trôi qua nhất không phải Trình Dạng, cũng không phải ba Kiều mẹ Kiều, mà là Kiều An Hảo, vốn là cô tức giận động thai, nằm ở trên giường bệnh, ánh mắt khóc thũng như là hạch đào, trong lòng có biết bao nhiêu áy náy. Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo thương tâm như vậy, tự nhiên rất không đành lòng, cố ý liên hệ Lộ Tây, nói cô ta tìm một bác sĩ khoa phụ sản tốt nhất ở nước ngoài, xem có thể nghĩ ra biện pháp tốt để cứu chữa hay không. Cuối cùng bác sĩ nước ngoài, còn cùng Kiều An Hảo nói chuyện qua điện thoại, nói bọn họ sẽ dốc hết toàn lực nghĩ biện pháp, còn nói với Kiều An Hảo, ở nước của bọn họ cũng cũng từng có ca bệnh tương tự, nhưng mà cuối cùng vẫn là nói khi làm mẹ, phải tin tưởng trên cái thế giới này, kỳ tích luôn tồn tại . Kiều An Hảo nghe xong những lời này, cảm xúc rốt cục ổn định xuống dưới, đi ngủ. Đợi cho Kiều An Hảo ngủ say, Lục Cẩn Niên đắp chăn cho cô, rón ra rón rén tiêu sái ra phòng bệnh, đứng ở trên hành lang, gọi điện thoại cho Lộ Tây: “Cám ơn cô, hôm nay giúp tôi diễn diễn.” Thật là diễn, bác sĩ ở nước ngoài sau khi nghe xong Lục Cẩn Niên thuật lại, đều là đồng thời lắc đầu, tử cung hỏng rồi, làm sao còn có khả năng mang thai. Kỳ thật lúc trước khi Lục Cẩn Niên liên hệ với Lộ Tây, trong lòng cũng rõ ràng, cả đời này Kiều An Hạ cơ bản là không có khả năng làm mẹ. Nhưng mà, anh vẫn để cho mọi người diễn giúp anh một tuồng kịch. Kiều An Hảo muốn bất quá là một tia hy vọng, như vậy anh liền cho cô một tia hy vọng. Không riêng gì cô, còn có Kiều An Hạ còn hôn mê chưa tỉnh lại. Thời gian là loại thuốc hữu hiệu nhất trên thế gian, một ngày nào đó, sẽ xoa nhẹ đi vết thương ở dưới đáy lòng của các cô. - Kiều An Hạ tìm các bác sĩ tốt nhất, dùng loại thuốc tốt nhất, qua ba ngày nguy hiểm ban đầu, sau đó tốc độ khôi phục tương đối nhanh. Kiều An Hạ nằm trên giường dưỡng thương, tuy có mẹ Kiều và Trình Dạng làm bạn 24 giờ, nhưng mà mỗi ngày Kiều An Hảo đều đến đây thăm cô.
|
Chương 848: Kết thúc [8]
Hai người đều rất ăn ý không hề nói chuyện không vui, giỗng như lúc trước, vừa cười vừa nói, thoạt nhìn chính là một đôi chị em tương thân tương ái, ngay cả hộ sĩ có một lần thấy qua, còn vụng trộm khen với mẹ Kiều, bà sinh một đôi nữ nhi thật tốt. Kỳ thật rất nhiều lúc, đối với đúng đúng sai sai, thị thị phi phi, không có cách nào bình phán . Trên cái thế giới này, không có thiện lương tuyệt đối, cũng không có ác độc tuyệt đối, rất nhiều lúc, sở dĩ ta nguyện ý đi tha thứ, là vì ta để ý. - Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đến ngày Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên kết hôn. Vốn Kiều An Hảo là muốn đẩy lùi hôn lễ, tưởng chờ Kiều An Hạ xuất viện rồi tổ chức, nhưng mà, cô lúc này, có bầu đã hai tháng, bụng hở ra rõ ràng, nếu là chậm lại, chỉ sợ bụng sẽ lớn hơn nhiều, áo cưới và lễ phục không thể mặc không nói, sợ là muốn tổ chức hôn lễ, đều phải đợi cho đứa nhỏ sinh ra qua ngày ở cữ, huống hồ thiếp cưới đều đã phát ra, nếu lâm thời sửa đổi ngày, còn phải lần lượt báo tin. Cho nên thương lượng đi thương lượng lại, vẫn là ấn đinh thời gian cũ. Kiều An Hạ không thể xuống giường đi lại, khẳng định không thể làm phù dâu, nhưng mà hôn lễ cô vẫn muốn tham gia, cuối cùng Trình Dạng trực tiếp suy nghĩ một biện pháp rõ ràng, chính là tìm bác sĩ, cùng Kiều An Hạ trực tiếp đi đến hội trường hôn lễ, cho dù là thật sự có tình trạng đột xuất, cũng có thể xử lý đúng lúc. - Trong đồn công an chỉ có người trực ca, Hứa Gia Mộc đưa ra một hộp thuốc, sau đó có một người dẫn anh đi nơi thẩm vấn. Bên trong chỉ có một bóng đèn, ánh sáng hỗn loạn, còn có một cỗ mùi vị nói không nên lời. Hàn Như Sơ ngồi ở sau song sắt, nghe được âm thanh trầm đục, hơi hơi nâng đầu một chút, chỉ vài ngày không gặp, thoạt nhìn bà ta già đi rất nhiều rất nhiều, rất nhiều tóc đen đổi thành màu bạc. Hàn Như Sơ chỉ nhìn lướt qua Hứa Gia Mộc, liền cúi đầu, ánh mắt lạnh như băng giống như đang nhìn cừu nhân. Hứa Gia Mộc sụp mi mắt xuống một chút, nói với người đứng phía sau: “Tôi có thể ở một mình trong này với bà ấy được không?” Người nọ gật gật đầu, sau đó rời đi. Trong phòng thẩm vấn một mảnh im lặng, Hứa Gia Mộc đứng tại chỗ một lát, mại bước chân đi tới trước song sắt, sau đó không hề dấu hiệu liền “Phù phù” một tiếng, hướng về phía Hàn Như Sơ đang ngồi bên trong song sắt quỳ xuống. Hàn Như Sơ nghe thấy tiếng vang, hơi hơi xoay đầu một chút, nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt lạnh như băng, không có chút buông lỏng. “Mẹ, con biết hiện tại mẹ không muốn nhìn thấy con, nhưng mà con vẫn phải đến thăm người.” “Hạ Hạ bị một đao kia của ngài, cả đời này đều không khả năng sẽ mang thai .” “Ngài ủy thác Vân di tìm luật sư cho ngài, đều bị con chặn lại, vân di cũng bị con đuổi về quê, ba con xuất ngoại, gần nhất trong khoảng thời gian ngắn khả năng sẽ không trở lại, nhà cũ của Hứa gia con chuẩn bị bán, phỏng chừng cũng chỉ qua hai ngày nữa, cục công an sẽ gửi chống án lên tòa án, yêu cầu phát quyết đối với ngài.” Lúc Hứa Gia Mộc nói tới đây, tiếng nói khẽ run một chút: “Trong ngục giam ngày, khẳng định sẽ đặc biệt không dễ chịu, ngài tuổi lớn như vậy, thân thể cũng không tốt, ở bên trong cố gắng chiếu cố bản thân cho tốt.” “Cách một thời gian con sẽ tới thăm ngài một lần ...... Tuy rằng, ngài không muốn gặp con.” “Con hy vọng ngài ở bên trong có thể tư kiểm lại chính mình, nếu...... Nếu 20 năm sau, ngài đi ra , buông xuống những cừu hận trước kia, ngài vẫn người mẹ tốt của con.”
|
Chương 849: Kết thúc [9]
Cánh môi Hàn Như Sơ giật giật, như là muốn mở miệng nói gì đó với Hứa Gia Mộc, nhưng mà cuối cùng vẫn không có nói. Đáy mắt Hứa Gia Mộc nổi lên vẻ thất vọng, anh cúi dập mạnh đầu xuống đất một chút: “Thực xin lỗi, mẹ.” Những lời này, anh chỉ là đơn thuần đứng ở lập trường của một người con nói . Đối Hàn Như Sơ mà nói, anh chung quy là đứa con bất hiếu. Trong phòng thẩm vấn thực im lặng, đầu Hứa Gia Mộc giữ nguyên ở trên sàn lạnh lẽo hồi lâu, mới chậm rãi đứng lên, anh liếc mắt thật sâu liếc nhìn Hàn Như Sơ một cái, để lại một câu “Bảo trọng”, sau đó đợi một đoạn thời gian thật lâu, Hàn Như Sơ vẫn không mở miệng nói chuyện như cũ, cuối cùng mang theo vài phần cô đơn xoay người, rời đi. Hàn Như Sơ nhìn chằm chằm bóng dáng Hứa Gia Mộc, ánh mắt một mảnh phức tạp. Ở trong khoảnh khắc Hứa Gia Mộc mở cửa ra, cuối cùng vẫn không thể nào nhịn xuống, mở miệng: “Gia Mộc, chiếu cố thật tốt bản thân.” Tuy rằng chỉ là đơn giản một câu, nhưng mà bỗng dưng hốc mắt Hứa Gia Mộc vẫn đỏ lên, anh quay đầu, nhìn Hàn Như Sơ, hơi hơi cười cười: “Mẹ, con chờ người đi ra.” Lúc nói những lời này, tâm Hứa Gia Mộc thực lòng ngóng trông 20 năm sau, lúc Hàn Như Sơ từ trong ngục đi ra, lúc đó tất cả tóc của bà đã trắng xóa, anh chăm sóc bà trong những ngày cuối đời. Nhưng mà anh chung quy không nghĩ tới, cuối cùng, Hàn Như Sơ vẫn là không có cho anh cơ hội chờ bà đi ra. - Lúc trang trí hội trường hôn lễ, tất cả mọi người dù có việc quan trọng, cũng đều tham dự, nhưng mà đợi đến ngày hôn lễ chân chính tiến hành, bọn họ mới phát hiện ra hội trường được trang trí so với tưởng tượng của bọn họ lúc ban đầu còn kinh diễm hơn nhiều, quả thực giống như là hình ảnh trong truyện cổ tích. Ánh sáng ngọc của đèn thủy tinh, cuồn cuộn không ngừng chiếu xuông những cánh hoa tạo hiệu quả vô cùng đặc biệt, thủy tinh lung linh, tân khách ngăn nắp xinh đẹp, một chiếc bánh chín tầng cao hơn cả người...... Còn có trên màn hình lớn không ngừng chiếu ảnh cưới và hành khúc hôn lễ của Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên. Mười hai giờ, tân khách đến đầy đủ. Mười hai giờ mười lăm phút, trợ lý lên sân khấu bắt đầu đọc diễn văn, toàn trường một mảnh im lặng. Mười hai giờ hai mươi phút, trợ lý mời chú rể lên sân khấu, vỗ tay như nước. Ngày kết hôn giờ lành là mười hai giờ hai mươi tám, cho nên khoảng thời gian cô dâu bước vào hội trường còn 8 phút, bởi vì công việc MC đều giao cho trợ lý, cho nên trong thời gian 8 phút này, trợ lý liền thuận thế phỏng vấn Lục Cẩn Niên một chút, kết quả cuối cùng hỏi ra hai vấn đề, vòng đến vấn đề mà chính anh ta tương đối tò mò: “Tôi nghe nói, lúc trước khi chú rể và cô dâu giả làm vợ chồng, là cô dâu khiến cho chú rể không cần tiết lộ ra ngoài quan hệ của bọn họ lúc đó, xin hỏi là cô dâu đã làm như thế nào ?” Đây rõ ràng là lấy quyền mưu tư, thỏa mãn ý nghĩ của cá nhân......Đáy lòng Lục Cẩn Niên âm thầm oán thầm trợ lý một câu, bất quá hôm nay là ngài vui của anh, anh cho phép anh ta tùy hứng một lần, vì thế Lục Cẩn Niên giơ lên mic, mở miệng không chút nào che lấp nói: “Đêm tân hôn lúc giả làm vợ chồng, cô ấy vừa mở miệng, liền nói với tôi ba cái không được.” Trợ lý càng cảm thấy hứng thú: “Ba câu không được gì? Không biết chú rể còn nhớ rõ không?” Nhớ rõ, như thế nào có khả năng không nhớ rõ? Cô nói qua mỗi một câu, xấu tốt, anh đều nhớ rõ. Chỉ là, này rõ ràng từng là lời nói làm cho anh khổ sở, hiện tại nói ra, lại thích thú nhớ lại. Lục Cẩn Niên đối với microphone, nói rõ ràng lưu sướng:“Không được ở nơi công cộng chạm vào tôi.” “Không được công khai nói tôi là vợ của anh.” “Không được làm cho người ta biết tôi với anh ở cùng một chỗ.”
|