Hôn Trộm 55 Lần
|
|
Chương 850: Kết thúc (10)
Trợ lý đã đi theo Lục Cẩn Niên nhiều năm, chưa từng thấy có người nào dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với anh, không nhịn được dâng lên một sự bội phục trong lòng với Kiều An Hảo: “Cô dâu đúng là có khí phách...” Trợ lý còn chưa nói xong, liền nhận được ánh mắt của Lục Cẩn Niên, theo người ngoài, có thể là ánh mắt rất lạnh nhạt bình thương, nhưng với anh mà nói, lại biết... Kia rõ ràng là uy hiếp trắng trợn, trợ lý vội vàng cười rạng rỡ nói: “Thế nhưng, tôi vẫn tương đối tò mờ, nếu như hiện tại, cô dâu nói với chú rể những cái này không được, chú rể phải làm sao bây giờ? Vẫn lựa chọn như cũ?” Nếu là hiện giờ... Lục Cẩn Niên nghĩ ngợi, liền mở miệng nói: “Ở nơi công cộng không thể đụng vào, nhưng có thể mò mẫm.” Cả hội trường cười ngất. Trợ lý âm thầm mắng một câu, sau đó liền giơ micro tiếp tục hỏi: “Cái thứ hai không được?” Sắc mặt của Lục Cẩn Niên vẫn như cũ không thay đổi: “Không cho tôi công khai nói cô ấy là vợ, tôi có thể nói tôi là chồng cô ấy.” Trả lời ảo diệu như vậy, khiến cả hội trường vỗ tay không ngớt. Quả thực là vô cùng biến thái... trong lòng trợ lý yên lặng nói thêm một câu: “Cái thứ ba thì sao?” Thứ ba? Không được để cho người khác biết anh và cô ở cùng nhau? Lục Cẩn Niên yên lặng tầm vài giây, ngay lúc trợ lý cho rằng rốt cuộc mình có thể làm khó được Lục Cẩn Niên mà thấy đắc chí, đột nhiên Lục Cẩn Niên bình tĩnh ung dung nói: “Tôi có thể nói, mỗi khi trời tối, tôi và Kiều An Hảo đều ngủ trên cùng một chiếc giường.” Dưới sân khấu có tiếng thét chói tai vang lên. Trợ lý cũng vỗ tay theo, nhưng trong lòng lại có thêm một tính tứ, đâu chỉ là biến thái, quả thực là biến thái đến mức không biết xấu hổ! Mười hai giờ 28 phút, nghi thức kết hôn chính thức bắt đầu. Tất cả hội trường đều vô cùng yên tĩnh, khúc nhạc kết hôn vang lên. Trên hành lang dẫn đến sân khấu, cửa gỗ mở ra, có ánh mặt trời tươi đẹp từ bên ngoài chiếu vào, cả người cô dâu mặc váy cưới màu trắng, choàng cánh tay của bác trai, ngược lại với ánh sáng, chậm rãi bước vào hội trường hôn lễ. Lục Cẩn Niên đã đứng ở giữa hành lang đợi một lúc lâu. Từ cửa đến vị trí của anh, tầm vài chục bước chân, Kiều An Hảo bước đi không hề nhanh. Khách khứa chung quanh, trên mặt đều treo một nụ cười vui vẻ. Cô nhìn không rời mắt khỏi người Lục Cẩn Niên, từng bước đến gần anh, mà ánh mắt của anh, cũng thâm sâu chăm chú nhìn cô. Lúc bác trai đưa tay của Kiều An Hảo cho Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo nghiêng đầu liếc bác trai một cái, nhìn thấy trong mắt ông có chút ẩm ướt dù vẻ mặt vô cùng tươi cười, hốc mắt Kiều An Hảo cũng không nhịn được có chút hồng. Kiều An Hảo kéo cánh tay của Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên cầm tay cô, phù dâu và phù rể đứng sau bọn họ, cùng nhau đi đến sân khấu. Trên sân khấu được trang hoàng xa hoa, làm người ta ảo giác như đang đi vào cung điện. Trợ lý đứng bên cạnh, nghiêm túc đọc lời chúc mừng, qua tầm một phút đồng hồ, trợ lý khép lại, mở miệng nói: “Lục Cẩn Niên, anh có đồng ý nguyện lấy cô Kiều An Hảo làm vợ không, bảo vệ cô ấy, làm bạn với cô ấy, chung thủy với cô ấy, cho dù sinh lão bệnh tử cũng không rời bỏ sao?” Lục Cẩn Niên quay đầu, nhìn Kiều An Hảo, tầm mắt trịnh trọng vô cùng: “Tôi đồng ý.”
|
Chương 851: Kết thúc (11)
“Cô Kiều An Hảo, cô có đồng ý gả cho anh Lục Cẩn Niên làm vợ của anh ấy, yêu anh ấy, làm bạn với anh ấy, chung thủy với anh ấy, cho dù sinh lão bệnh tử cũng không rời bỏ không?” Kiều An Hảo nhìn vào mắt của Lục Cẩn Niên, khóe môi khẽ nhếch lên, trong mắt tràn đầy ý cười, giống như là tràn ra hạnh phúc: “Tôi đồng ý.” Cả hội trường đồng loạt vỗ tay, trong tiếng vỗ tay, trợ lý nhắc nhở hai người trao nhẫn cưới cho nhau. Hứa Gia Mộc đứng bên cạnh, vội vàng đưa nhẫn đến, Lục Cẩn Niên lấy chiếc nhẫn nữ, đeo vào cho Kiều An Hảo, Kiều An Hảo lấy chiếc nhẫn nam đưa cho Lục Cẩn Niên. Lại là một tràng vỗ tay. Trợ lý cũng vỗ tay, sau đó thúc giục chú rể và cô dâu hôn nhau, Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi Kiều An Hảo, đang chuẩn bị cúi đầu cuống hôn, đột nhiên trợ lý lên tiếng: “Phiền một chút, tôi có thể hỏi trước được không, chúng ta đều biết là, chú rể thầm mến cô dâu đã nhiều năm, mà cô dâu cũng thích chú rể lâu rồi, nhưng mà hai người lại vẫn không hề mở miệng nói ra, tôi nghĩ muốn thay tất cả mọi người ở đây hỏi thăm, là ai mở miệng trước chọc thủng tầng giấy ngăn cách này? Nói cách khác, người nào thổ lộ trước? Ai thổ lộ với ai trước? Vấn đề này, trái lại quẳng cho Kiều An Hảo.... Cô không cẩn thận làm vỡ búp bê sứ, thấy bên trong có tờ giấy, sau đó mới biết được Lục Cẩn Niên thích cô, cho nên mới theo đến tận Mỹ, quấn quýt làm phiền anh... Cho nên, cái này sao có thể tính? Ngay lúc Kiều An Hảo vắt óc suy nghĩ đáp án, Lục Cẩn Niên lại đột nhiên lên tiếng: “Cô ấy thổ lộ với tôi trước.” Cả hội trường náo động đến khó tin. Kiều An Hảo bị tiếng ồn ào của mọi người làm cho mặt có chút hồng lên, cô nghiêng đầu, nén giận liếc mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói thầm: “Nhưng là, không biết ai đưa búp bê sứ cho tôi, trong đó có một phong thư tình.” Trên áo cưới của Kiều An Hảo gắn micro, tuy âm thanh của cô rất nhỏ, nhưng lại vững vàng truyền khắp hội trường, khiến cho không khí lên cao. Lục Cẩn Niên học theo giọng điệu của Kiều An Hảo, không chút hoang mang lên tiếng nói: “Không biết là ai lúc trước theo anh chạy đến tận Mỹ, ở sân bay ôm anh, lại khóc lóc om sòm nói thích anh đây.” Trong nháy mắt Kiều An Hảo bị Lục Cẩn Niên nói như thế, có chút không nói nên lời, cô há to mồm, nghe được tiếng cười ở dưới hội trường, mặt càng trở nên hồng hơn, sau đó liền nói một câu chán ghét! Kiều An Hạ ngồi trên xe lăn ở dưới, nghe được lời nói của Lục Cẩn Niên, đưa cho Kiều An Hảo một ánh mắt không có tiền đồ, sau đó thuận thế nở một nụ cười sung sướng khi người khác gặp họa. Kiều An Hảo tiếp xúc với ánh mắt và nụ cười kia, trong lòng càng thêm căm giận và bất mãn, cô cong cong môi, không phục cãi lại: “Còn không biết là ai, mỗi lần chơi đoán số với em, đều lần lượt ra bao, kéo, búa, 520, thông báo cho em!” “Oa...” Dưới sân khấu không thiếu phụ nữ, nghe Kiều An Hảo nói xong, khoa tay múa chân một phen, không nhịn được tán thưởng ra tiếng. Lục Cẩn Niên nói: “Còn không biết là ai, tốt nghiệp đại học liền viết thư tình cho anh, nói là khi còn sống, em chỉ yêu anh!” Chán ghét... Vì sao không thể để cho cô nói là anh thổ lộ trước! Kiều An Hảo bất mãn cau mũi lại: “Còn không biết là ai lần nào tặng quà cho em, cả nhẫn cưỡi, cũng đều khắc shmily!”
|
Chương 852: Kết thúc (12)
Shmily... mọi người đều biết nhãn hiệu này, cũng biết ý nghĩa của nó, see, how, much, i, love, you... Thật ra Lục Cẩn Niên không phải không muốn để cho Kiều An Hảo nói, lúc ban đầu chỉ là đùa cợt với cô, nhưng lại không nghĩ, đùa với đùa, liền nhận được nhiều phản bác như vậy, sau liền thuận thế nói tiếp. “Kia còn không biết là ai, lúc trước vì muốn được học cùng lớp với anh mà cố gắng học tập hơn nửa năm thi được vào Ban 1. “Kia còn không biết là ai, vì muốn cùng lớp với em, liền để trống bài thi, chạy tới ban 3.” Kiều An Hảo không phục đáp lại, sau khi nói xong, còn bổ sung một câu: “Thậm chí còn cố tình dùng bàn học của em!” “Kia còn không biết là ai, sau cùng vì anh mà thi đỗ đại học A!” “Kia còn không biết là ai, vì em mà đi đến tận Hàng Châu!” Một thứ không đủ, Kiều An Hảo bổ sung: “Còn có, lúc học trung học mọi người cùng nhau ra ngoài chơi, không biết là ai, nửa đêm không ngủ được, vụng trộm đuổi muỗi giúp em.” Thật ra chuyện này, Kiều An Hảo vốn dĩ không biết, là mấy ngày nay nói chuyện với Kiều An Hạ, Kiều An Hạ nói cho cô biết. Đương nhiên, Kiều An Hạ còn nói cho cô biết một chuyện khác, vì thế Kiều An Hảo tiếp tục bổ sung: “Còn có, còn có, không biết là ai, trong mấy năm không liên hệ, mỗi ngày đều đi tìm người khác hỏi thăm hành tung của em!” Haha... Kiều An Hạ nói cho cô biết sao? Thế nhưng, Kiều An Hạ lại nói cho anh biết một chuyện khác.... Lục Cẩn Niên nhàn nhã mở miệng nói: “Không biết lúc trước là ai mỗi ngày lên máy bay, nói là tìm chị gái đi chơi cùng, thật ra là đến Hàng Châu tìm anh!” Lục Cẩn Niên nói xong, cũng yên lặng bổ sung: “A..., còn không biết là ai, để những vé máy bay và vé tàu lại, cùng với mấy trăm đồng tiền lúc trước anh đưa cho cô ấy, đều giữ lại đến tận bây giờ.” Ánh mắt của Kiều An Hảo bỗng mở to, sau đó lại nhìn về phía Kiều An Hạ. Phản bội! Mấy ngày nay cô đều bị Kiều An Hạ hỏi là khi nào thì thích Lục Cẩn Niên, liền mang hết những bí mật nhỏ của mình nói cho chị ấy biết, kết quả, chị ấy vậy mà nói lại hết cho Lục Cẩn Niên? Kiều An Hạ nhận được ánh mắt của Kiều An Hảo, cười khẽ một tiếng, hoàn toàn không quan trọng vẻ phẫn nộ đó, ngược lại còn nâng mặt lên, nhìn lại Kiều An Hảo một cái, vẻ mặt chị nói đấy, thì làm sao. Không dám tin chị em tình thâm mà! Hóa ra tất cả đều là gạt người! Kiều An Hảo âm thầm cắn chặt răng, quay đầu, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, tức giận mở miệng nói: “Còn không biết lúc trước là ai, nhiều lần đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, lại thường đến gần chỗ em đứng từ xa ngắm nhìn!” Kiều An Hảo nói câu này, khí phách trong người vô cùng cao, nhưng đợi sau khi cô nói ra, trong lòng cô có chút cảm động. Hóa ra, chỉ có lúc tan vỡ, mới có thể biết được, trong hồi ức của cô về anh, có nhiều tốt đẹp như vậy. Một bên vốn là lúc đầu chỉ muốn trêu đùa, bây giờ vẻ mặt của Lục Cẩn Niên đã trở nên thật sự thâm thúy, giọng điệu của anh không còn chỉ là cảm xúc nhạt nhẽo mà đã nhiễm tình cảm sâu nặng: “Còn không biết là ai, lúc tết âm lịch, thấy anh và cô ấy được bình chọn là cặp đôi đẹp nhất mà ngồi xổm khóc một mình trước cửa Kiều gia.”
|
Chương 853: Kết thúc (13)
Này cũng là Kiều An Hạ nói cho anh biết sao? Nhưng là lúc này, trong lòng Kiều An Hảo không còn cảm giác không phục như vừa rồi. Rõ ràng lúc đầu mọi người chỉ hi hi ha ha nói đùa, nhưng đến sau cùng, trong ngực lại dâng lên chân tình sâu sắc. Vốn dĩ lúc này đã đến thời điểm ăn cơm, nhưng là trợ lý điều khiển chương trình, không hề cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, nhắc nhớ bọn họ, ngược lại vụng trộm đi xuống sân khấu, đối mặt với nhân viên công tác, nói vài câu sau đó lại đi lên. Kiều AN Hảo dừng ánh mắt trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Cẩn Niên, trong mắt có nhiệt nóng, giọng nói có chút run rẩy: “Còn không biết là ai, trung học vì muốn mua một chiếc bánh ngọt Hắc thiên nga cho em, mà ban ngày đến trường, buổi tối đi làm thêm.” Theo lời nói của cô, âm nhạc đang phát liền dừng lại, làm thành một bài hát khác. Bài hát này, là thời gian trước là chủ đạo nhạc phim, rất nhiều người đã nghe qua. Nhưng mà, tiếng ca vang lên, cũng không phải tiếng hát mà là giọng của Kiều An Hảo. “Thường xuyên nhớ đến bàn học loang lổ của năm ấy, ngẩn người khi nhìn dáng vẻ của anh.” Đây là Hứa Gia Mộc nói cho cô sao? Lục Cẩn Niên nhìn thoáng qua Hứa Gia Mộc, Hứa Gia Mộc xoay đầu đi, nhìn về Tống Tương Tư ở bên cạnh. Giọng nữ vang lên, sau đó là giọng nam, ở đây mỗi người đều nhận ra, đó là giọng của Lục Cẩn Niên: “Ở cửa chờ em có anh và xe của anh, hơi lạnh chạng vạng có em và anh, ánh nắng chiều không đẹp bằng đôi mắt em, cũng không nói gì tạm biệt luôn luôn yên lặng.” Lần này Kiều An Hảo không đợi Lục Cẩn Niên mở miệng, lại nói tiếp: “Còn có, không biết là ai thấy em bị bệnh, sau đó ở trong phòng y tế chăm sóc em cả buổi trưa, về sau vì trốn học mà bị giáo viên phạt đứng một ngày.” Bởi vì có tiếng hát, lại chuyển thành tiếng hát của Kiều An Hảo: “Là không phải anh ngẫu nhiên sẽ nhớ đến em, giống em cũng thường xuyên kể ra chuyện cũ, chúng ta không nói, lại cuối cùng mất liên lạc.” Trên mặt Lục Cẩn Niên, có chút nghiêm túc: “Cũng không biết là ai, tiến vào giới giải trí, chỉ vì muốn làm tình nhân trên màn ảnh với anh.” Kiều AN Hảo nhẹ nhàng chớp lông mi, âm thanh nhợt nhạt nói: “Còn không biết là ai, một năm cấp hai kia đã thích em.” Lục Cẩn Niên nói: “Còn không biết là ai, một năm đó, cũng thích anh?” Rốt cuộc nước mắt của Kiều An hảo cũng rơi xuống, cô cong khóe môi, nói: “Là em”. “Là anh.” Đồng dạng Lục Cẩn Niên cũng nói tiếp hai chữ này. Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên nhìn nhau cười. Âm nhạc lưu luyến vang lên. “là không phải ngẫu nhiên anh sẽ nhớ đến em, cũng là em chẳng quan hệ gì đến cuộc sống của anh, may mắn đây đó thanh xuân đều chưa trải qua, tuổi trẻ của em có anh, thanh xuân của anh có em.” Qua tầm một phút đồng hồ, hai người lại đồng thời nói, giống y hệt nhau: “Yên anh/em 13 năm.” Rõ ràng không có tập luyện, lại có sự hiểu nhau như thế. Bây giờ, hội trường vô cùng yên tĩnh, hóa ra hai người cãi nhau đều đã cười, trên mặt đều vô cùng cảm động.
|
Chương 854: Hồi cuối (14)
Lục Cẩn Niên nở nụ cười yếu ớt đáp lại Kiều An Hảo, rồi vươn tay, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu, ngăn chặn hôn lên môi cô. Dưới con mắt của mọi người, cho cô một nụ hôn thật sâu. Kiều An Hảo nâng lên cánh tay, ôm cổ Lục Cẩn Niên, vụng về hôn trả Lục Cẩn Niên. Đèn thủy tinh rực rỡ, không ngừng xoay chuyển, như những cánh hoa, không ngừng bay bay theo gió. Trên sân khấu, người đàn ông và cô gái, không để ý ai mà chỉ hôn nhau. Bài hát tuổi trẻ kia, vẫn không ngừng lặp đi lặp lại. Mãi cho đến câu hát cuối cùng không biết lặp lại lần thứ mấy,hai người mới lưu luyến không rời tách ra. "Thật may là không bỏ lỡ thanh xuân, bài hát thời niên thiếu của anh có em - Lý Dịch Phong, thanh xuân của em có anh. " Toàn trường như cũ hoàn toàn yên tĩnh. Lục Cẩn Niên hơi cúi người, đặt trán lên trán Kiều An Hảo, theo lời ca hát: "Bài hát thời niên thiếu của anh có em - Lý Dịch Phong." "Thanh xuân của em có anh." Kiều An Hảo nối tiếp mởmiệng, thay đổi xưng hô trong lời ca. Không biết là người nào bắt đầu, vỗ tay trước, sau đó tiếng vỗ tay giống như thủy triều vang lên. Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo thật chặt vào trong ngực. Bài hát thời niên thiếu của anh có em - Lý Dịch Phong, thanh xuân của em có anh. Anh là hồi ức đẹp nhất khi còn trẻ của cô, cô là giấc mơ đẹp nhất trong thời thanh xuân của anh - Hôn lễ Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo, hoàn toàn không có mời bất kỳ ai trong giới truyền thông, nhưng mà không biết vị khách nào đã quay lại một đoạn video đăng lên mạng. Chỉ ngắn ngủi trong 2 giờ, liền có hai đề tài lên trang đầu. 【Đám cưới vợ chồng Lục Kiều】và【Vợ chồng Lục Kiều ân ái 】. 【Đám cưới vợ chồng Lục Kiều】chính là hình ảnh hiện trường kết hôn của Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên, hình ảnh đẹp như giấc mộng, say đắm lòng người. 【Vợ chồng Lục Kiều ân ái 】chính là video Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên cãi nhau, lúc ban đầu mọi người buồn cười khi xem, nhưng mà cuối cùng xem xong lại khóc rất nhiều. Không đơn thuần là vì tình yêu cảm động mười ba năm của bọn họ mà khóc, mà là vì tuổi thanh xuân của mình, cũng từng trải qua chuyện như vậy. Người nào cũng từng có tuổi thanh xuân, ai cũng có tình yêu đầu tiên thời trẻ, ai cũng bồng bột, điên cuồng yêu một người, nhưng mà liệu có ai có thể kiên trì yêu không ngừng? Cảm động nhất không phải là tình yêu, mà là Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo toàn vẹn, mọi người đã từng làm, cũng đều suy nghĩ, cuối cùng cũng thua thực tế, không thể kiên trì. Vốn Kiều An Hảođã từng vì gièm pha, mà bị mọi người công kích, sau đó nhờ Hứa Gia Mộc giải thích, nhưng cũng vẫn như cũ bị người khác không ngừng mắng chửi, nay hôn lễ của vợ chồng Lục Kiều thành công khiến cho tất cả mọi người dâng lên chúc phúc thật lòng. Chúc vợ chồng Lục Kiều, trăm năm hảo hợp, đầu bạc răng long. - Ba giờ chiều, Lục Cẩn Niên trực tiếp đưa Kiều An Hảo lên lầu khách sạn chuẩn bị phòng để nghỉ ngơi. Kiều An Hảo mang bầu, dây dưa mãi cũng mệt mỏi, Lục Cẩn Niên giúp đỡ Kiều An Hảo cởi bỏ áo cưới phức tạp, đổi một bộ quần áo thoải mái, sau đó ôm cô, hỏi: "Có mệt không?" Thật ra thì thật sự có chút mệt mỏi, nhưng mà mệt mỏi cũng rất hạnh phúc. Kiều An Hảo lắc đầu, nhẹ nhàng hôn môi Lục Cẩn Niên. Lục Cẩn Niên thuận thế hôn sâu hơn, sau đó chưa rời đi ngay, ở bên cạnh cô một lát, liền bị trợ lý gọi xuống lầu, tiếp tục chiêu đãi tân khách.
|