Hôn Trộm 55 Lần
|
|
Chương 165: Gieo gió gặt bão (7)
Lục Cẩn Niên bước nhanh vào trong thang máy, dùng sức ấn nút, lại nhìn những con số màu đỏ liên tục thay đổi, trong lòng lo lắng như đang bị thiêu đốt, cuối cùng thang máy cũng dừng ở tầng bốn, anh bực bội nâng cánh tay lên ấn nút mở thang máy, sau đó xoay người trực tiếp đi về phía cầu thang bộ. Sau khi Kiều An Hảo đem mọi chuyện nói lại với Lâm Thi Ý xong thì thong dong trở lại trường quay, thời gian đạo diễn cho nghỉ ngơi cũng vừa hết, mọi người bắt đầu tiến hành lượt quay thứ hai. Tống Tương Tư vẫn duy trì trạng thái tốt như lần quay đầu tiên, mà Kiều An Hảo bởi vì tâm tình tốt hơn nhiều nên diễn xuất lại càng tự nhiên hoàn mỹ hơn. Đạo diễn chăm chú theo dõi biểu hiện của hai người, hài lòng gật đầu, lại nhìn Lâm Thi Ý đang đứng ở phía xa xa, đưa tay ra hiệu, ý bảo cô chú ý học hỏi. Mà Lâm Thi Ý không biết đang suy nghĩ gì, đối mặt với sự ra hiệu của đạo diễn, lại không có phản ứng gì. Đạo diễn nhíu mày, lại đưa tay ra hiệu một lần nữa nhưng Lâm Thi Ý vẫn ra vẻ thờ ơ, cuối cùng vẫn là người đại diện đứng bên cạnh lo lắng đẩy nhẹ cô một cái, cô mới hồi phục lại tinh thần, nâng bước chân đi vào phim trường. Trạng thái của Lâm Thi Ý hiện giờ nhìn qua đã thấy không tốt, nhưng cũng không có bất ổn gì quá lớn, chỉ là lúc ba người đứng cùng một chỗ giằng co nhau, ánh mắt của cô ta vẫn như lần đầu tiên, hung ác găm chặt lên người Kiều An Hảo. "Cắt cắt cắt!" Đạo diễn tức giận đến mức hô cắt ba lần liền, giơ microphone lên không để ý gì cả quát mắng Lâm Thi Ý: "Lâm Thi Ý, cô rốt cuộc bị làm sao vậy, sai hai lần liên tiếp, tại sao lần nào cũng giống nhau. Tôi đã nói rồi, người cô phải trừng mắt là Tống Tương Tư, Tống Tương Tư chứ không phải Kiều An Hảo, Tống Tương Tư mới là tình địch của cô chứ không phải Kiều An Hảo, cô và cô ấy không có thâm thù đại hận gì hết." Chỉ là một cảnh diễn đơn giản như vậy, mà lại để bị NG đến hai lần vì cùng một lỗi như nhau, khó tránh khỏi đạo diễn vô cùng tức giận, ngữ điệu cũng có phần nghiêm khắc. Lâm Thi Ý bị mắng như vậy có chút chật vật, mà nguyên nhân lại vì bản thân mình, cũng không thể phát tác ra, chỉ có thể xấu hổ, đỏ mặt giải thích: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đạo diễn, thật sự xin lỗi." Đạo diễn tức giận nên cũng không thèm để ý đến lời xin lỗi của đạo diễn, chỉ trực tiếp vung tay lên, ý bảo nhân viên đạo cụ đi dựng lại phim trường. Trang điểm của ba người nhìn qua vẫn ổn nhưng nhân viên trang điểm vẫn đến chăm chút lại một lượt. Tống Tương Tư bị một đám người vây quanh, tùy ý để bọn họ động chạm mình, khóe mắt lại liếc qua, nhanh chóng vụt lên tia sáng, quả nhiên giống hệt dự đoán của cô, (haha) từ đằng xa đã thấp thoáng bóng dáng của Lục Cẩn Niên đang vội vã tiến lại đây.
|
Chương 166: Gieo gió gặt bão (8)
Tống Tương Tư chờ Lục Cẩn Niên đến gần, mới giơ tay lên, vẫy vẫy tay, bước chậm rãi đến bên cạnh anh, bộ dạng giả vờ lịch sự, mở miệng nói:”Anh còn đến nhanh hơn tôi dự đoán rất nhiều đó!” Nói xong, Tống Tương Tư còn đánh giá Lục Cẩn Niên từ trên xuống:”À, Lục ảnh đế chắc chắn rất sốt ruột, đi đến toát cả mồ hôi, còn nữa…Có phải anh chạy đến đây không? Tóc cũng bị rối loạn…” Lục Cẩn Niên vốn không để ý đến Tống Tương Tư, chỉ là gương mặt không chút thay đổi lướt nhanh, sau đó nhìn thấy Kiều An Hảo đang ngồi nghỉ ngơi ngoài ghế, không biết đang nói gì với Triệu Manh mà lắc đầu, ý cười tràn đầy trên mặt, hoàn toàn không có nửa điểm mâu thuẫn ầm ĩ với người khác, nhất thời Lục Cẩn Niên nhận thấy mình bị Tống Tương Tư trêu chọc, vì thế vẻ mặt u ám, lạnh lùng nhìn lướt qua Tống Tương Tư, xoay người rời khỏi. "Ai, Lục ảnh đế, anh đừng đi!” Tống Tương Tư đuổi kịp bước chân của Lục Cẩn Niên, hoàn toàn không sợ chết lại đánh giá anh từ trên xuống, sau đó nhìn có chút hả hê mở miệng nói:”Lục ảnh đế, sao anh lại đổ mồ hôi nhiều vậy, không phải là chạy thật nhanh tới chứ? Ơ, thật sự là…do chạy mà tóc đều rối hết lên…nhưng mà vẫn rất đẹp trai…” Lục Cẩn Niên biết tính cách của Tống Tương Tư, càng để ý càng hăng hái, cho nên không nhìn cô tiếp tục lải nhải, bước chân nhanh hơn. Tống Tương Tư có chút không theo kịp, hai người dần dần cách xa, rõ ràng cô đã dừng lại, nhìn xung quanh một chút, vì đề phòng có người khác nghe được, phát hiện khoảng cách đã xa, hơi lớn tiếng gọi Lục Cẩn Niên đang đi thẳng về phía trước:”Lục ảnh đế, tôi không có lừa anh, thật sự cô ấy có mâu thuẫn ầm ĩ với người khác, à, không, giữa lúc bọn họ đang cãi nhau đó tôi có quan sát, hình như cô ấy đã toàn thắng, có thể bị người ta phản kích hay không, tôi đây sẽ không biết rõ?" Tống Tương Tư rõ ràng nhìn thấy trong tích tắc lời nói của mình khiến anh dừng bước, môi nở nụ cười, rồi xoay người trở về phim trường. Vừa lúc đạo diễn kêu người tìm Tống Tương Tư thì đã thấy cô trở về, lập tức nói quay lại lần thứ ba. Tống Tương Tư đi vào phía trước phim trường, nhìn lướt qua xung quanh, thấy Lục Cẩn Niên vốn dĩ đã rời đi, không biết lúc nào mà tư thế lạnh lùng kia đã đứng gần phim trường. - Người đại diện của Lâm Thi Ý dường như cảm thấy tình trạng Lâm Thi Ý rất không ổn, nên đi theo cô ta vào trong, không ngừng nhắc nhở Lâm Thi Ý phải tập trung diễn xuất. Lâm Thi Ý không nói gì, chỉ gật đầu liên tục, kết quả lại thấy Kiều An Hảo đứng trước mặt mình, đáp trả bằng ánh mắt.
|
Chương 167: Gieo gió gặt bão (9)
Vẻ mặt Kiều An Hảo trông rất nhẹ nhõm, ngay cả tia sáng nơi đáy mắt cũng mềm mại. Thậm chí giây phút đối diện với Lâm Thi Ý, cô còn đưa ra bộ dáng tươi cười rất chi là thân thiện. Đối với Lâm Thi Ý lúc này mà nói, nếu Kiều An Hảo cho cô ta nụ cười khiêu khích chế nhạo, cô ta sẽ tức giận, sẽ kìm nén. Nhưng hết lần này đến lần khác, Kiều An Hảo biểu hiện rất bình tĩnh, như thể chỉ đơn giản là không để cô ta vào mắt, như thể cô ta sinh ra đã định trước là bị bại bởi cô. Lâm Thi Ý cảm thấy bị sỉ nhục không kể xiết, tâm can cào cấu, cô ta siết tay thành nắm đấm,trong lòng phập phồng chấn động càng lúc càng kịch liệt. Cảnh quay kế, thể hiện của Lâm Thi Ý càng tồi tệ hơn. "Cắt, Lâm Thi Ý, cô còn có thể đóng được không? Cảnh đơn giản như vậy, làm sao cứ liên tục NG thế hả?" "Cắt, Lâm Thi Ý, tôi cũng đã nói rồi, cô không được nhìn Kiều An Hảo, KHÔNG NHÌN, không hiểu hai chữ này viết sao hả?" "Cắt, Lâm Thi Ý, cô nói đó là lời thoại sao? Lộn xộn, câu văn không lưu loát!" "Cắt, Lâm Thi Ý, Kiều An Hảo chưa từng bắt chuyện bắt chuyện với cô, cô liền liếc cô ấy một cái, bắt đầu nói phía dưới lời kịch, vội vã đầu thai sao?" Lâm Thi Ý càng tệ hại,thể hiện của Kiều An Hảo liền càng tốt. Sự tương phản tốt kém giữa hai người hiển hiện cực kỳ rõ ràng, cứ thế liên tục NG bảy tám lần. Đám diễn viên và mấy người ê kíp dđ.lqđ đang vây xem xung quanh cũng nhịn không được bắt đầu chộn rộn. "Lâm Thi Ý rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhỉ? Cảnh quay dễ như húp cháo cũng quay hỏng cho được." "Thì đó, bộ này quay cho tới giờ cũng chưa có cảnh nào NG nhiều lần đến vậy!" "Đúng ha, cô ta rốt cuộc có biết diễn không vậy, so ra còn tệ hơn người mới Kiều An Hảo nữa..." "Một cảnh đơn giản như vậy, mọi người phải ở chỗ này mệt mỏi cùng cô ta, hôm nay chắc tới khuya mới kết thúc công việc được. Thiệt là!" Không khí bồn chồn chung quanh khiến Lâm Thi Ý có chút lo lắng, cộng thêm áp lực càng tăng, đến cuối cùng, do hoảng quá, vừa vào sân cô liền nói sai lời thoại. Đạo diễn bực tức ném mạnh cái loa trong tay xuống đất. Toàn bộ trường quay ngay lập tức lặng như tờ, đạo diễn xanh mét mặt mày, phẫn nộ trừng mắt nhìn Lâm Thi Ý, miệng co giật, bộ dáng lười phải chửi bới, trực tiếp giơ một ngón tay chỉ vào Lâm Thi Ý, biểu thị một cơ hội cuối cùng. Có thể bị dồn đến đường cùng, con người sẽ bạo phát. Tuy thể hiện của Lâm Thi Ý còn rất cứng ngắc, nhưng không có lỗi quá lớn. Có lẽ đã bị lãng phí quá nhiều thời gian vào cảnh quay này, đạo diễn đã hạ thấp yêu cầu, biết rõ Lâm Thi Ý đã dốc hết sức rồi nên miễn cưỡng thông qua, nhưng gương mặt vẫn âm trầm, hô một tiếng: "Qua!"
|
Chương 168: Gieo gió gặt bão (10)
Nghe được từ đó, Lâm Thi Ý như bắt được kim bài miễn tử, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, toàn thân đang căng thẳng phút chốc được giãn ra, đôi chân trở nên mềm nhũn vô lực, phải dựa vào cạnh bàn mới đứng vững. Đây tuyệt đối là buổi quay phim ác mộng trong đời cô. Ngay khi Lâm Thi Ý nghĩ ác mộng này rốt cục đã đi qua, trong lúc bất chợt trong trường quay truyền đến một giọng nói lạnh như băng, cũng làm cho đạo diễn nghe được: “Tôn Chính, khi nào thì yêu cầu diễn xuất của ông lại thấp như vậy?” Tôn Chính là tên của đạo diễn. Đạo diễn vẫn luôn đặt sự chú ý đến diễn xuất trong phim trường, căn bản không biết Lục Cẩn Niên đã đến trường quay từ lúc nào, trong lúc bất chợt thình lình nghe được giọng nói của Lục Cẩn Niên, ông mới theo giọng nói quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Lục Cẩn Niên thần thái lạnh như băng đứng ở một bên, ánh mắt thản nhiên nhìn lướt qua ba nữ nhân đang diễn trong trường quay, sau đó liền nhấc chân, hướng về phía màn hình giám thị đi tới. Kiều An Hảo cũng không có lưu ý đến Lục Cẩn Niên, bất chợt nghe được giọng nói của anh, thân thể cô theo bản năng căng thẳng một chút, vụng trộm nhìn thoáng qua anh, liền cúi đầu xuống, ngoan ngoãn cẩn thận đứng yên. Nhưng thật ra Tống Tương Tư bên người Kiều An Hảo, một bộ dáng xem kịch vui, mỉm cười nhìn Lục Cẩn Niên, đáy mắt đều toát lên sự kích động. Lâm Thi Ý thật vất vả ổn định tâm, lại một lần nữa bị nhắc đến mà nhảy lên. Lực chú ý của toàn bộ mọi người trong trường quay, đều đặt trên người của Lục Cẩn Niên. Đạo diễn nhìn thấy Lục Cẩn Niên đi tới, lập tức kêu một tiếng: “Ông Lục.” Mí mắt Lục Cẩn Niên cũng không động đậy một chút, trực tiếp đi đến trước màn hình, vươn tay bấm một chút, đem cảnh quay lúc trước xem lại một lần, sau đó vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng, anh nâng tay lên, chỉ chỉ vào màn hình theo dõi, đối với đạo diễn bên cạnh mình, giọng điệu nhấn mạnh nói: “Lâm Thi Ý diễn xuất kém như vậy, ông cũng nói với tôi là cho qua? Tôi đầu tư nhiều tiền như vậy, để làm bộ phim này, không phải để cho ông lừa khán giả, mà ông rõ ràng là đang xúc phạm chỉ số thông minh của khán giả! Tuỳ tiện kiếm một người ngoài đường, cũng đều diễn tốt hơn cô ta!” Lời này của Lục Cẩn Niên, bén nhọn trực tiếp, không lưu tình chút nào, giọng điệu của anh cũng không lớn, nhưng lại vững vàng vang lên. Sắc mặt Lâm Thi Ý trong nháy mắt trở nên tái nhợt, không có chút máu. Người xung quanh, cũng đều nhịn không được âm thầm hít một hơi. Những lời này, nói ra đúng là không nể mặt a… Nói như thế nào, Lâm Thi Ý cũng là nữ minh tinh có tiếng vài năm nay, thế nhưng bị Lục Cẩn Niên phê phán không đáng một đồng. Đạo diễn âm thầm đổ mồ hôi, hướng về phía Lục Cẩn Niên thận trọng cười, mang theo vài phần lấy lòng nói: “Kia, ông Lục, không bằng như vậy, chúng ta quay cảnh tiếp theo trước, để cho Lâm Thi Ý điều chỉnh lại tâm trạng, rồi quay lại sau?”
|
Chương 169: Lục ảnh đế nổi giận (1)
Lục Cẩn Niên với khuôn mặt lạnh lùng không nói một lời. Đạo diễn lúc này mới vội vàng khiển trách nặng Lâm Thi Ý đôi câu: "Lâm Thi Ý, cô tốt nhất chỉnh tâm trạng đi, tí nữa còn quay lại nữa!" Sau đó, không chờ Lâm Thi Ý mở miệng, liền thúc giục mấy nhân viên công tác xung quanh: "Mấy người còn đứng ngây đó làm gì, chuẩn bị cảnh quay kế nhanh lên!" Cảnh tiếp theo vẫn quay trong quán cà phê, là cảnh quay của Trình Dạng và phản diện nam số 3. Tống Tương Tư và Kiều An Hảo đợi lát nữa vẫn còn cảnh quay, bởi vì cảnh vừa rồi quay hơi lâu. Kiều An Hảo đến giờ vẫn chưa được giải tỏa, bèn tranh thủ lúc rảnh chạy vào phòng toilet. Còn Tống Tương Tư từ tốn cầm lấy chai nước suối trợ lý đưa, đi tới chỗ Lục Cẩn Niên đang đứng. Lục Cẩn Niên chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua Tống Tương Tư đứng bên cạnh, không có ý nói chuyện, rồi hướng tầm mắt quay về trường quay. Tống Tương Tư nâng chai nước, nhìn theo hướng Lục Cẩn Niên đến cảnh diễn cách đó không xa, sau đó hơi áp sát đầu về phía Lục Cẩn Niên, thấp giọng nói: "Lục đại ảnh đế, vừa nãy không phải anh đi rồi sao? Sao lại trở về rồi?" Lục Cẩn Niên vô cảm, khẽ dịch người sang một bên. Tống Tương Tư cũng dịch người theo, tiếp tục thấp giọng lắng nhắng trước mặt Lục Cẩn Niên: "Anh đặc biệt ở lại làm thêm giờ sao?" Lục Cẩn Niên mắt điếc tai ngơ như không nghe thấy Tống Tương Tư nói nhảm, duy trì tư thế quan sát trường quay. Tống Tương Tư nhàm chán nhún vai, không thèm nói chuyện với Lục Cẩn Niên nữa, chỉ nhìn xung quanh một lượt, D༯i༯e༯n༯D༯a༯n༯L༯e༯Q༯u༯y༯D༯o༯n༯ sau đó thấy Kiều An Hảo và Triệu Manh từ toilet quay lại, liền mở miệng: "Em tới rồi." Lục Cẩn Niên đương nhiên biết "Em" trong miệng Tống Tương Tư là chỉ Kiều An Hảo, mặt không nhúc nhích, nhưng khóe mắt quét một bên. Tống Tương Tư thấy bộ dạng Lục Cẩn Niên bình tĩnh, thuận miệng phun ra câu "Làm bộ", sau đó liếc thấy cái ghế ngồi nghỉ bên cạnh Lục Cẩn Niên, rồi như sáng tỏ, cô cười bí hiểm, liền "Chậc chậc chậc" vài tiếng, ghé sát bên Lục Cẩn Niên, dùng tầng số âm chỉ hai người nghe được, thì thầm: "Anh biết cái ghế nghỉ bên cạnh là của ai sao?" Lục Cẩn Niên mặt không đổi. Tống Tương Tư tiếp tục hỏi: "Anh cố tình đứng đây à?" Lục Cẩn Niên vẫn bình tĩnh. Tống Tương Tư "à" một tiếng, trực tiếp không nhanh không chậm vạch lớp ngụy trang của Lục Cẩn Niên: "Anh thiệt tưởng tôi không biết, bởi vì đó là vị trí của Kiều An Hảo vị trí, nên anh mới đứng ở chỗ này sao?" - Kiều An Hảo đi nửa đường, mới phát hiện Lục Cẩn Niên đứng cạnh ở chỗ ghế nghỉ của mình,cô vô thức rảo bước chậm lại.
|