Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
|
|
Ba Hứa thấy tình huống khác thường, sải mấy bước tới trước, quát Hứa Tiểu Soái, "Con đi đâu?"
Hứa Tiểu Soái bước chân dừng một chút, vốn định cứ như vậy rời đi không nói một lời, đem cục diện rối rắm này giao cho những người khác đi dọn dẹp, nhưng nghĩ lại, vẫn là xoay người lại tuyên bố, "Các vị quan khách, tiệc đính hôn ngày hôm nay hủy bỏ, chỉ là, nếu đã tới Hứa gia, các vị vẫn có thể tận tình tận hứng chơi đùa, Hứa mỗ có chuyện quan trọng, cáo từ trước!"
Nói xong, không quan tâm ba có vẻ mặt gì, vọt ra khỏi cửa chính.
Người lớn hai nhà Ninh Hứa đều bị lời nói của Hứa Tiểu Soái làm chấn động, đặc biệt là ông bà Ninh, có thể nói là sỉ nhục lớn nhất từng gặp trong đời này, đính hôn của thiên kim nhà họ Ninh bọn họ, chú rể lại chạy mất! Sắc mặt không khỏi hết sức khó coi, cũng không để ý phong độ và lễ nghi, chất vấn tại chỗ, "Anh Hứa, đây chính là cam kết anh thực hiện cho nhà họ Ninh chúng tôi sao?"
Sắc mặt Ba Hứa cực kỳ lúng túng, liên tiếp bày tỏ xin lỗi, cũng tràn đầy tức giận đối với đứa con trai không có tiền đồ này.
Trùng hợp Ninh Vũ Khiêm đuổi theo xuống lầu, trên mặt còn vương nước mắt, vừa thấy khách khứa đầy sảnh, cô vô cùng hối hận, lần này mất hết mặt mũi rồi, sớm biết không nên xuống lầu . . . . . . Không, nên nói sớm biết sẽ như vậy, thì không nên nghe và tin lời những người khác, gây ra một màn này, cuối cùng đến mức không cách nào thu dọn hiện trường. . . . . .
Ông bà Ninh thấy trên mặt con gái còn vương lệ, càng thêm đau lòng, không khỏi hừ một tiếng, "Khóc cái gì? Ninh gia tôi không muốn tiệc đính hôn này nữa! Kiệu lớn tám người khiêng, chúng tôi cũng không gả! Đi!"
Hứa Tiểu Soái lúc gần đi còn bảo mọi người tận tình tận hứng chơi đùa, còn chơi được nữa sao? Người Ninh gia hùng hổ rời khỏi nhà họ Hứa, người nhà họ Hứa vừa giận vừa thẹn, sau này, bảo người hai nhà này làm sao có chỗ đứng trong giới thượng lưu?
Nhớ tới đứa con trai không nên thân kia, ba Hứa liền hận đến nghiến răng.
Khách khứa từng người một mượn cớ cáo từ, cuối cùng chỉ còn lại người nhà họ Hứa, những trang sức hoa lệ, thức ăn bắt mắt kia, dường như đều đang cười nhạo chuyện cười này.
Ba Hứa giận không kềm được, lập tức liền gọi điện cho con trai, điên cuồng hét lên, "Mày rốt cuộc là phát điên cái gì?! Bây giờ tính toán giải quyết như thế nào?"
"Ba, thật xin lỗi. . . . . ." Trong lòng Hứa Tiểu Soái vẫn có áy náy, dù sao thoái hôn không phải một chuyện nhỏ, chuyện này không chỉ có khiến nhà họ Hứa mất hết thể diện, càng sẽ ảnh hưởng đến giao tình hai nhà Ninh Hứa.
"Người mày xin lỗi không phải là tao! Là bác Ninh của mày! Còn có Vũ Khiêm! Mày nhanh chóng, tự mình nghĩ biện pháp đi xin lỗi nhà họ Ninh, dỗ dành Vũ Khiêm trở lại!"
Hứa Tiểu Soái kiên nhẫn chờ ba Hứa hét xong, mới bình tĩnh nói, "Thật xin lỗi, ba, con sẽ không đi! Con cũng sẽ không cưới Vũ Khiêm!"
"Mày. . . . . . quả thật khốn kiếp! Tao cho mày biết, mày không dỗ dành Vũ Khiêm trở lại, mày cũng không cần trở về nữa! Tao sẽ xem như chưa từng sinh ra thằng con trai là mày!" Lửa giận của ba Hứa lại một lần nữa bị lời của con trai đẩy tới cao điểm.
"Ba. . . . . ." Hắn không hiểu, tại sao trong nhà luôn lấy một chiêu này.
"Đừng gọi tao là ba! Tao không có đứa con trai có tiền đồ như vậy! Bắt đầu từ ngày mai, chờ tao khóa hết thẻ của mày, còn quầy rượu rách của mày nữa, chờ bị đóng cửa!"
Hứa Tiểu Soái cười khổ, "Ba, tạm biệt."
Hắn cúp điện thoại. Thật ra, tâm đã dần dần bình tĩnh lại, lời nói của ba không tạo thành uy hiếp đối với hắn, ba hình như quên rồi, hắn có kinh nghiệm từng lưu lạc làm người rảnh rỗi không nghề nghiệp, tài phú tính là cái gì? Địa vị lại coi là cái gì? Hắn thật không để ở trong lòng. . . . . .
Hắn tỉnh táo lại, việc thứ nhất nghĩ tới chính là phải giải thích vì Hạ Vãn Lộ.
Lời nói tối nay của Tả Thần An ở trên bữa tiệc làm cho hắn rung động, cũng làm cho hắn hết sức phục Tả Thần An, Hạ Hạ yêu anh ta, không phải là không có lý do, nhưng mặc dù thái độ của Tả Thần An có thể khen, nhưng hắn vẫn cần nói rõ sự tình.
Cho nên, lần đầu tiên bấm số điện thoại của Hạ Vãn Lộ sau thời gian thật lâu không liên lạc với cô.
"Tiểu Soái, chào cậu." Giọng Hạ Vãn Lộ dịu dàng vang lên.
Lúc này nghĩ đến cô là đang ở cùng Tả Thần An, chuyện an ủi như vậy cũng không tới phiên hắn, cho nên, chỉ là nói với cô, "Hạ Hạ, bảo Tả Thần An nghe điện thoại."
Vì vậy, vài giây sau truyền đến giọng nói của Tả Thần An, "Xin chào, tôi là Tả Thần An."
"Xin chào, Hứa Tiểu Soái." Lời nói khách khí giữa hai người nói rõ sự xa cách cùng đề phòng lẫn nhau bao nhiêu, Hứa Tiểu Soái cười một tiếng, thật ra thì giữa bọn họ không cần như vậy. . . . . ." Tả Thần An, có chuyện tôi phải nói rõ với anh, thời gian Hạ Hạ ở Ám Hương của tôi ca hát, trong sạch cao quý, chưa bao giờ từng lui tới với bất kỳ người đàn ông nào, quan hệ với tôi cũng chỉ là bạn bè. Tôi thừa nhận, tôi theo đuổi cô ấy bốn năm, nhưng cô ấy cho tới bây giờ đều chưa từng động lòng. . . . . ."
"Tôi biết." Không đợi hắn nói xong, Tả Thần An liền chen lời.
"Anh biết là chuyện của anh, tôi nói hay không là việc của tôi, nói ra, trong lòng tôi mới yên tâm. Giúp tôi nói với cô ấy lời xin lỗi, gây ra cho cô ấy tổn thương và quấy nhiễu lớn như vậy." Hứa Tiểu Soái trong lòng lại tăng thêm điểm cho Tả Thần An. Chuyện của bốn năm qua, Tả Thần An chưa chắc thật sự biết, hoàn toàn là dựa vào sự tin tưởng đối với Hạ Hạ . . . . . .
"Được, tôi sẽ nói. Hoặc là, tự anh nói với cô ấy?" Tả Thần An vẫn trả lời ngắn gọn.
Hứa Tiểu Soái cười một tiếng, "Không cần. Chỉ là, Tả Thần An, anh phải đối tốt với cô ấy, cô ấy đáng giá!"
"Đó là tất nhiên!"
"Không có việc gì nữa rồi, tạm biệt!" Hắn không nói cuối cùng là ai đạo diễn trò cười này. Thứ nhất là bởi vì cho dù như thế nào, chuyện này bởi vì hắn mà ra, hắn không phải là một người đàn ông đẩy trách nhiệm lên thân phụ nữ, thứ hai, anh ta cũng rất rõ ràng, không cần hắn nói, Tả Thần An nếu thật tâm muốn tra, tất nhiên có thể tra ra là chuyện gì xảy ra.
Tả Thần An nghe giọng điệu của hắn, mơ hồ mà cảm thấy có cái gì không đúng, câu "Tạm biệt" này là có ý gì? Chưa kịp hỏi lại, Hứa Tiểu Soái đã cúp điện thoại.
Hạ Vãn Lộ thấy thần sắc anh khác lạ, không khỏi hỏi tới, "Thế nào rồi?"
Anh có chút nghi ngờ, "Hứa Tiểu Soái nói tạm biệt với anh, giọng nói là lạ. . . . . ."
"Vậy sao?" Hạ Vãn Lộ lo lắng đoạt lấy điện thoại di động, lập tức gọi trở lại, nhưng Hứa Tiểu Soái đã tắt máy. . . . . .
Cô cầm điện thoại di động, thất vọng, một câu tạm biệt của Hứa Tiểu Soái, ý là rời đi sao? Hắn lại biết đi nơi nào. . . . . .
Cuối cùng, nhớ tới cảm nhận của Tả Thần An, vội vàng giải thích, "Thần An, Hứa Tiểu Soái là bạn tốt nhất của em, cho nên em. . . . . ."
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng ngăn chận môi cô, ôn hòa cười một tiếng, "Không cần giải thích, anh hiểu. Thật ra thì anh nên cần cám ơn hắn, trong bốn năm không có anh, chăm sóc em tốt như vậy, nếu như không phải là hắn, em sẽ chịu nhiều cực khổ hơn."
Khúc mắt với Hứa Tiểu Soái, tới hôm nay mới coi như toàn bộ tiêu tán rồi chứ?
Thật ra thì Hứa Tiểu Soái cũng là người đàn ông mà anh tán thưởng. . . . . .
Hạ Vãn Lộ nghe vậy, rưng rưng nhào vào trong ngực anh, "Thần An, cám ơn anh, cám ơn anh đối với em tốt như vậy, cám ơn sự tin tưởng của anh đối với em."
Anh ôm lấy cô, mỉm cười khẽ vuốt tóc của cô, dùng lời của Hứa Tiểu Soái mà nói, cô đáng giá anh đối đãi như vậy. . . . . . Nhưng là, có một số việc anh phải nói rõ với cô, "Nếu như em thật muốn cám ơn anh, thì lấy dũng khí tới yêu anh, không cho phép lui bước! Heo nhỏ, em cũng nhìn thấy, tình yêu của chúng ta tồn tại bao nhiêu ngăn trở, có lẽ, tương lai, còn có nhiều khổ nạn và trở ngại hơn đang chờ chúng ta, nhưng cho dù còn có thể xảy ra ra chuyện gì, anh đều sẽ không buông tay em, anh muốn em, cũng giống anh. Dĩ nhiên, cũng không phải muốn em tới đối mặt khó khăn mưa bão, những thứ này đều hoàn toàn giao cho anh xử lý, cái anh muốn, chỉ là em mãi bên cạnh anh! Đây là lời cảm ơn tốt nhất em dành cho anh! Có thể hứa với anh không?"
Trên buổi tiệc tối hôm nay, uy hiếp của mẹ, cùng tình cảnh Hạ Vãn Lộ bị kinh ngạc vẫn còn quanh quẩn trong đầu óc anh, anh thật lo lắng, quyết tâm của Hạ Vãn Lộ kia, sẽ ở bất kỳ thời điểm một cái gian khổ đánh tới sẽ sụp đổ tan rã. . . . . .
Anh ngưng mắt nhìn cô, chờ đợi câu trả lời của cô.
Trên lông mi của cô còn ngưng tụ giọt nước mắt cảm động, trang điểm tối nay đã lau, làn da trắng sứ phủ lên sự sáng bóng mà hồng hào tự nhiên, con ngươi sáng bóng hơi nước mịt mờ, một thân quần ngủ tơ tằm màu trắng, càng lộ vẻ nhỏ yếu mềm mại của cô, thật như một đóa hoa nhài ngậm sương. . . . . .
Cô như vậy, làm cho anh khó có thể khống chế, cơ hồ không cách nào đợi cô đáp lời nữa, thì muốn ôm cô vào trong ngực, hung hăng hôn, hung hăng yêu, vậy mà, biểu hiện tiếp theo của cô lại làm cho anh từ trên mây rới xuống đáy vực. . . . . .
Chỉ thấy cô nhẹ nhàng lắc đầu một cái, rất nhẹ, lại rất kiên định, "Không!"
Anh bị đả kích thiếu chút nữa không đứng vững, không kìm hãm được bắt được hai vai cô, đau không nói nổi, "Heo nhỏ!"
Khi anh cho là đến bên bờ tuyệt vọng thì lại thấy cô khẽ mỉm cười, trong mắt còn thoáng qua một tia nghịch ngợm, "Em nói không! Tại sao tất cả khó khăn phải giao cho anh giải quyết? Chẳng lẽ không liên quan tới em sao? Đây là tình yêu, hạnh phúc, đó cũng là khó khăn của hai người chúng ta! Em không những muốn đứng chung một chỗ với anh, còn phải sóng vai chiến đấu với anh! Cùng nhau cố gắng vì hạnh phúc chúng ta!"
"Heo nhỏ!" Tay của anh dùng sức chế trụ bả vai cô, sau đó chợt đem cô ôm vào trong lòng, thật chặt, niềm vui và đau thương lớn như vậy anh thật không chịu nổi! Oán trách cắn vành tai cô, "Em tiểu bại hoại này! Anh sắp bị em làm điên rồi!"
Anh ôm chặt như thế, giống như phải đem cô khảm vào trong thân thể của anh, cô thiếu chút nữa không thở nổi, chỉ là, đây là ngạt thở của tình yêu, là ngạt thở của hạnh phúc, cô nguyện ý trầm mê. . . . . .
Không kìm hãm được, cũng vây quanh hông của anh, nghiêng đầu, nghênh hướng tới môi anh đang cắn hôn lỗ tai cô. . . . . .
|
Sáng sớm, Tả Thần An bị chuông điện thoại đánh thức.
Anh không thể không cảm thán, giấc ngủ gần đây thật là càng ngày càng sâu rồi. . . . . .
Năm năm qua, hàng đêm trằn trọc, giấc ngủ bây giờ giống như là muốn đem giấc ngủ của năm năm bù lại, Hạ Vãn Lộ thức dậy lúc nào anh cũng không biết.
Trong chăn vẫn còn dư hương của cô, chính là mùi hương này, làm cho anh say đắm không biết trời sáng. . . . . .
Lắng nghe, có thể nghe được trong phòng bếp truyền đến tiếng nói nhỏ của cô và dì, không khỏi bật cười, cô vẫn không đổi được cái thói quen này, không biết nói với cô bao nhiêu lần, mời bảo mẫu chính là vì để cho cô thoải mái chút, nhưng cô cố tình thích tự mình đi làm. . . . . .
Sau khi xác nhận sự tồn tại của cô, anh mới đi nghe điện thoại, lại là Đại Liệt gọi tới.
Đại Liệt cũng coi là một trong những người bạn sống chết của anh. Trung học liền quen biết nhau, Đại Liệt khi đó còn là một tiểu côn đồ, sớm mấy năm trưởng đã thành đại côn đồ rồi, còn là loại siêu cấp lớn đó. Làm ngành nghề âm nhạc này, khó tránh khỏi cũng sẽ tiếp xúc với đủ hạng người, chuyện có thể làm công khai, Tả Thần An giải quyết không tốn sức chút nào, nhưng chuyện không thể công khai làm, thì sẽ bảo Đại Liệt đi làm, cho nên, Đại Liệt này cũng coi như đi theo anh nhiều năm rồi.
Sớm như vậy Đại Liệt đã gọi điện thoại đến, là bởi vì Tả Thần An bảo anh đi tra một người, chính là người gây chuyện đêm đính hôn của Hứa Tiểu Soái.
"Tam Thiếu, tra được rồi. Là người của lão tam nhà họ Ninh." Đại Liệt báo cáo với anh.
Lão tam nhà họ Ninh? Em họ của Ninh Chấn Khiêm? Lại là em họ của Ninh Chấn Khiêm. . . . . .
Anh nhớ ra rồi, tại sao luôn cảm thấy người đó quen mặt, chắc là người từng gặp lần trước khi Ninh Vũ Khiêm ở Ám Hương gây chuyện. Nhưng, trong đầu anh lại thoáng qua bóng dáng quen thuộc trong sảnh buổi tiệc của nhà họ Hứa. Trong lòng có nghi vấn, có lẽ, chuyện này không đơn giản như vậy, người liên quan chắc chắn nhiều hơn, nếu quả như thật là sự xúi giục của Ninh Vũ Khiêm, vậy cô ta sẽ không ngu xuẩn như vậy, làm cho Hứa Tiểu Soái được bao nuôi bốn năm cũng bùng nổ ra, đó là làm mất mặt bản thân cô ta, cho nên. . . . . .
Anh nghĩ nghĩ, "Đại Liệt, tiếp tục tra, xem một chút Ninh Vũ Khiêm lui tới mật thiết với người nào."
Thật ra, suy đoán trong lòng anh đã bước đầu hình thành.
Đang nói chuyện, Hạ Vãn Lộ rón rén đẩy cửa tiến vào, thấy anh tỉnh lại, bày ra một nụ cười dịu dàng, đi tới gần anh.
"Cứ như vậy đi, có chuyện trước tiên liên lạc tôi." Anh vội vã cúp điện thoại, ôm chặt được cô nghiêng tới, vừa cúi đầu, dễ dàng liền tìm được môi cô, ngậm lấy, sáng sớm nụ hôn đầu tiên triền miên mà mát lạnh. . . . . .
Nụ hôn đi qua, trên mặt cô ửng hồng tự nhiên, thủy mâu mê ly, cánh tay mềm mại quấn vòng quanh cổ của anh, hơi thở như hoa lan, "Thần An, chuyện lần trước em nói với anh, việc làm thủ tục cho Hiểu Thần ra nước ngoài học như thế nào rồi?"
"Ừ, mệnh lệnh của bà xã đại nhân, làm sao dám chậm trễ? Đang liên lạc với trường học của Austria, mấy ngày nay chắc có hồi âm rồi, đáng tiếc tựu trường mùa thu đã qua rồi, phải xếp lớp đi vào, có thể tốn không ít tinh thần của anh. . . . . . Ưmh. . . . . . có phần thưởng hay không?" Anh tranh công đem mặt tiếp cận qua.
Cô nhoẻn miệng cười. Austria? Thủ đô của âm nhạc? Đối với Hiểu Thần học âm nhạc mà nói hẳn là không tệ. Trong lòng cảm kích, mổ nhẹ xuống trên môi anh.
Cái này làm sao đủ? Anh kéo cô một cái, lật người một cái nữa, liền đè lại cô, nụ hôn lửa nóng vào sáng sớm mùa thu bốc cháy lên.
Cô vòng quanh cổ của anh, nhiệt tình đáp lại, nhiệt độ thân thể anh nóng rực, môi anh rừng rực, còn có mái tóc thô cứng của anh, đâm vào lòng bàn tay cánh tay cô có chút ngứa, những cảm giác này đều đang nhắc nhở sự hiện hữu của anh —— một người yêu cô hơn chính bản thân anh, một người ở trước mặt người trong thiên hạ thề không phụ cô. . . . . .
Anh như vậy, nếu như cô còn không hiểu được quý trọng, vậy cô thật là không cần sống trên đời này rồi. . . . . .
Trong khi triền miên, nổi khổ trong lòng vẫn lặng yên không tiếng động lan ra, thế gian này, người không hiểu cảm ơn đã quá nhiều, tư vị bị cô phụ đau đến không muốn sống, chính là bởi vì nổi đau khổ không muốn sống, cô mới càng hiểu, cô làm sao có thể để cho anh người thương yêu cô, người dành cho cô tình yêu sâu đậm cũng chịu đựng tư vị này?
Cho nên, Thần An, cuộc đời này, em cũng sẽ không phụ anh nữa. . . . . .
Cô nhiệt tình đáp lại như vậy, bảo anh như thế nào còn có thể kiên nhẫn? Vật sưng lên giữa hai chân dường như đã đến cực hạn, hai tay ôm chặt lấy thân thể cô, không kìm lòng được lục lọi ở trên người cô, cuối cùng trượt vào bên trong áo cô.
Trong khoảnh khác nắm được nơi đẫy đà của cô, máu toàn thân cũng sôi trào, từng cái tế bào đều đang kêu gào muốn cô, muốn cô. . . . . .
Lại nghe đột nhiên một tiếng "loảng xoảng", tất cả, đều ngưng lại sau âm thanh này. . . . . .
Thanh âm là ở phòng bếp phát ra, chắc là bảo mẫu đánh vỡ cái mâm.
Tả Thần An lại một lần nữa thành công kiềm chế kích động, cố nhẹ nhàng mổ một cái cuối cùng trên trán cô, "Nếu không đứng lên nữa, đi làm sắp trễ rồi!"
Trên thân thể chợt mất đi áp bức của anh, không khí giống như đều lạnh đi, cô đưa mắt nhìn bóng lưng anh tiến vào phòng tắm, có chút áy náy. Dục vọng của anh, cô làm sao không biết? Mỗi đêm khi ôm lấy cô ngủ, cô đều có thể cảm thấy vật rất cứng rắn vẫn chống đỡ mình, cuộc sống như thế, đối với anh là hành hạ, chính cô cũng không nhẫn tâm rồi, nhưng là, anh lại không cho phép cô dùng cái loại phương thức đó giải quyết cho anh, có lẽ, cô cần phải cẩn thận suy nghĩ cố gắng thế nào mới được. . . . . .
Trong đầu cô thoáng qua một cái ý nghĩ, nhưng lập tức chính mình cũng vì cái này ý tưởng cảm thấy xấu hổ!
Cho nên, khi Tả Thần An từ phòng tắm đi ra, thấy chính là bộ dáng ngẩn người nằm trên giường với vẻ mặt đỏ bừng và đôi mắt sáng lên. . . . . .
Không tự chủ được đùa giỡn cô, "Làm cái gì vậy? Chưa thỏa mãn dục vọng?"
Cô trừng anh một cái, người chưa thỏa mãn dục vọng chính là anh có được không?
Hỏa tốc bật lên từ trên giường, chui vào phòng ăn, tiếng cười của anh vang vọng trong phòng ngủ.
Tả Thần An giống như thường đưa cô đến bệnh viện đi làm, anh hôm nay, sẽ không nghe theo lời cấm kỵ của cô nữa, vẫn đưa cô đến khu nội trú mới để cho cô xuống xe. Lại nói cô bây giờ là bà xã danh chánh ngôn thuận của anh, chồng đưa vợ đi làm, là chuyện đương nhiên, có cái gì lại trốn tránh giấu diếm chứ?
Cô thấy anh kiên trì như vậy, cũng tùy anh, huống chi anh nói không sai, cô là vợ của anh, không đưa cô chẳng lẽ để cho anh đi đưa người khác?
Đúng thời điểm bác sĩ y tá đổi ca, người lui tới khu nội trú vẫn rất nhiều, lại còn đụng phải Kỷ Tử Ngang, Kỷ Tử Ngang nhìn thấy cô, chủ động đứng yên, mỉm cười ý bảo, "Vừa đúng muốn tìm em, đi theo anh một chút!"
Kỷ Tử Ngang mang cho cô một tin tức tốt, về đánh giá trình độ nghiệp vụ.
Thật ra quy định y tá hợp đồng có tư cách tham dự đánh giá trình độ nghiệp vụ đã sớm có, nhưng bệnh viện vẫn luôn không cách nào thực hiện, cô không biết bệnh viện khác như thế nào, chỉ là ở trong bệnh viện này, y tá chính thức hoàn toàn không giống với các cô, giống như chênh lệch của công dân nhất đẳng và công dân nhị đẳng, hơn nữa y tá trẻ tuổi lại nhiều, cạnh tranh cũng kịch liệt, quan trọng hơn là, ở bệnh viện này người có thể làm y tá chính thức, ai cũng có lai lịch, cho nên, loại chuyện tốt trình độ nghiệp vụ này, khó rơi trên đầu các cô, Hạ Vãn Lộ lúc trước cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới.
Vận may của cô là ở, trình độ học vấn không tệ, tốt nghiệp năm ấy Tả gia cho cô một loạt đặc cách tốt, cũng cho cô các loại chứng chỉ nên có, thậm chí đem thực tập một năm kia cũng xem như chính thức hành nghề, những năm gần đây, cô làm việc cẩn trọng, năng lực nghiệp vụ tốt, các loại đào tạo kiểm tra phía trên tổ chức cô cũng toàn bộ ghi danh tham gia, cho nên, các loại chứng chỉ đánh giá năng lực nghiệp vụ cần có đều có, mà Kỷ Tử Ngang còn nói cho cô biết, lấy điều kiện của cô như vậy, đã có thể trực tiếp trình báo chủ quản y tá, bởi vì lần đánh giá nghiệp vụ này áp dụng quy chế chấm điểm, cạnh tranh rất kịch liệt, muốn cô làm xong lựa chọn và chuẩn bị tốt.
Cô nhận được tin tức này, vẫn là rất hưng phấn, năng lực nghiệp vụ vật này mặc dù chỉ là một tờ giấy chứng chỉ, nhưng làm nghề ai không quan tâm? Hạ Vãn Lộ cô cũng không phải là thần tiên, cũng là người có thất tình lục dục, cái cô nên lấy được, cô tự nhiên cũng muốn tranh thủ.
Vì vậy, bắt tay chuẩn bị tất cả tài liệu cần thiết để đánh giá trình độ nghiệp vụ.
Việc đáng được ăn mừng chính là, cái hộp nhỏ mà cô ban đầu đặt tất cả chứng chỉ chung với bảo bối của cô, không bị trận lửa lớn đó thiêu hủy, nếu không, đánh giá trình độ nghiệp vụ bây giờ cô có thể gặp phải phiền toái lớn rồi.
Tả Thần An thấy tâm tình cô tốt, tự nhiên cũng vui vẻ, mặc dù đối cái gọi là trình độ năng lực này đối với cô không cho là đúng, chỉ là ủng hộ chuyện cô muốn làm, vẫn ở một bên cổ động, "Chỉ là cái thứ đồ này, có muốn anh giúp một tay hay không? Trực tiếp cho em làm cái cấp bậc phó giáo sư? Trung cấp rất không ý nghĩa!"
"Không cần!" Cô trừng anh, "Chuyện này anh nhất định không được nhúng tay, nếu không anh không xong với em đâu!"
Anh nhướng nhướng mày, "Em chính là ngốc! Để ông xã tốt như vậy không dùng! Chẳng lẽ anh không nhúng tay vào, y tá khác của bệnh viện em cũng sẽ không tìm người nhúng tay?"
"Người ta như thế nào em không quản! Dù sao chính là không cho phép anh nhiều chuyện!" Cô luôn luôn quật cường, nhận định chuyện sẽ không sửa đổi.
"Được được được! Anh không quản, chờ khi em khóc đi cầu anh anh mới quản!" Anh nằm soài trên giường, nhìn cô bận, chợt nhớ tới một chuyện, hôm nay bận rộn một ngày ở văn phòng, chính là vì chuyện này! Ho hai tiếng thanh giọng, giọng thẩm vấn, "Bà xã đại nhân, em mua thứ gì ở TaoBao?"
Cô đang xuất thần bận rộn, bị anh đột nhiên một câu như vậy dọa cho hết hồn, đồ trong tay cũng rớt trên đất, sắc mặt lập tức đỏ bừng, "Cái gì. . . . . . À?"
Sắc mặt anh hung ác, "Em còn hỏi anh là cái gì? Emn mua đồ dùng tình thú tại sao muốn gửi đến công ty anh còn để cho anh ký nhận?"
|
Cô nở nụ cười xấu xa, ấp a ấp úng, "Cái đó. . . . . . Em . . . . . Không phải dọa anh rồi chứ. . . . . ."
"Em sẽ không dọa anh sợ rồi chứ?"
Cô cười hắc hắc, tiến tới trước mặt anh, vươn tay ra, "Đồ đâu?"
"Ném!" Anh xụ mặt, vẻ mặt mất hứng.
"Tại sao vứt chứ? !" Cô chính là phải lấy dũng khí thật lớn mới dám mua. . . . . . Thậm chí vô cùng ngượng ngùng cùng chủ tiệm trao đổi, dứt khoát mua cho bằng được. . . . . .
"Hạ Vãn Lộ! Anh ở trong lòng em là người như thế nào?" Anh thật sự nổi giận rồi. . . . . .
Giận thật! ? Có cái gì phải tức giận chứ? Cô kinh ngạc nhìn anh, cái này không phải chỉ là vì cô nghĩ đến hạnh phúc của bọn họ thôi sao. . . . . . Còn không phải là đau lòng vì anh kìm nén đến cực khổ sao. . . . . .
Anh thấy biểu tình này của cô, trong lòng không khỏi mềm nhũn, vốn cũng không phải thực sự giận cô, anh thế nào có thể giận cô chứ?
Thầm thở dài một tiếng, sờ sờ tóc của cô, thuận tay kéo cô vào trong ngực, "Heo con, em coi anh là cái gì? Không có thịt thịt liền không sống nổi sao? Không có em ở bên cạnh năm năm anh cũng không vấn đề không phải sao? Loại chuyện đó, anh hi vọng là hai người cùng nhau hưởng thụ, không phải là anh đơn phương phát tiết dục vọng, anh không muốn em có áp lực quá lớn, em cũng không cần làm như vậy! Thuận theo tự nhiên, bây giờ anh, có em ở bên cạnh anh, đã vô cùng thỏa mãn!"
Cô lẳng lặng nghe, trong nội tâm cảm động, chỉ có dùng sức ôm chặt anh hơn để đáp lại anh. . . . . .
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Thời gian ngày từng ngày trôi qua, đánh giá chức vụ cũng đến hồi kết thúc,
Hôm đó cô trực xong ca sáng, giao ban về nhà mới nhớ tới mình đánh rơi một vài thứ ở phòng làm việc, vì vậy quay trở lại lấy.
Y tá trong phòng làm việc không có ai, bên cạnh phòng pha chế thuốc lại truyền đến giọng nói, tựa hồ là việc có liên quan tới cô, không khỏi dừng bước lại lắng nghe.
"Tôi thực sự không hiểu, một nhân viên hợp đồng tại sao có thể cùng tranh giành với tôi! Chú tôi lần này không biết đầu óc có phải bị nước vào rồi không, thế nhưng y tá hợp đồng cũng được đánh giá chức vụ! Tức chết tôi rồi!" Giọng nói này, là Julie, cháu gái của viện trưởng, là một trong những người đầy đủ tư cách đánh giá bình chọn chức vụ y tá trưởng khoa nhi, chỉ là ở trình độ học vấn so với Hạ Vãn Lộ thấp hơn, có thể vào bệnh viện này làm y tá chính thức, hoàn toàn là nhờ chú của cô ta.
Một y tá khác cũng than một tiếng, là giọng nói của Tiểu Văn, "Đây là do cô không biết, lần này chức vụ trưởng ban đánh giá là phó viện trưởng Kỷ, nghe nói chú cô cũng sắp về hưu luôn rồi? Tuy phó viện trưởng Kỷ còn trẻ tuổi, nhưng là người kế nhiệm duy nhất chức vụ viện trưởng, về phần phó viện trưởng Kỷ có quan hệ với Hạ Vãn Lộ, cô cũng không phải không biết. . . . . ."
"Hừ! Một phụ nữ lẳng lơ vô liêm sỉ! Thật là vũ nhục cho danh xưng thiên sứ áo trắng!" Giọng nói của Julie càng thêm phẫn uất.
"Tôi nói này Julie, nói như thế nào cô cũng là cháu gái của viện trưởng, chẳng lẽ so với tình nhân của phó viện trưởng kém hơn sao?" Lời nói của Tiểu Văn chính là chỉ sợ thiên hạ không loạn mà còn đổ thêm dầu vào lửa.
Mà Julie thì lại bị thù nghịch làm cho đầu óc hôn mê, nói chuyện càng ngày càng chua ngoa, "Cái gì tình nhân của Phó Viện Trưởng? Chẳng lẽ cô ta cũng chỉ có một người đàn ông là Phó Viện Trưởng? Lần trước tôi còn thấy cô ta lên xe của một người đàn ông khác, là lái BMW, cũng là người có tiền!"
"Dạo này, lái BMW cũng không là gì! Cô biết không? Bạn thân của chị họ tôi, người ta mới gọi gia đình thế gia vọng tộc, thiên kim tiểu thư, lần trước tham gia bữa tiệc đính hôn, chính mắt thấy được mấy người đàn ông vì tranh giành tình nhân là cô ta, còn đánh nhau, nghe nói có một người đàn ông giàu có đẹp trai bao nuôi cô ta bốn năm, chú rễ vì cô ta, ngay cả lễ cưới đều không chịu tiếp tục! Julie, cái này kêu là bản lãnh! Cô có bản lãnh này sao?"
"Hừ! Dạo này, thật chẳng lẽ tình nhân cũng hơn cả vợ cả rồi sao? Tôi cũng không tin loại chuyện này!"
A! Hạ Vãn Lộ nghe đến đó, lấy đồ rời đi, không ai biết cô đã đứng đó. Cô tới khoa nhi lâu như vậy, theo tính tình của cô, cùng đồng nghiệp chung đụng coi như hòa hợp, cũng chỉ có hai người kia cùng cô là không hợp nhau, nếu như nói Julie cùng cô mâu thuẫn là vì chức vụ, vậy Tiểu Văn này là tại sao? Làm sao khắp nơi đều nhằm vào cô để khiêu khích chứ?
Cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một lý do. Có một lần, Tiểu Văn tiêm thuốc cho một đứa trẻ bốn tháng tuổi, tiêm vài lần cũng không có thành công, làm cho mọi người trong nhà đau lòng khóc không ngừng, dứt khoát không cần cô tiêm lại nữa, đích danh muốn Hạ Hạ đi. Kể từ đó, ánh mắt Tiểu Văn nhìn cô giống như địch nhân (kẻ thù cho dễ hiểu).
Hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này, nếu như là năm năm trước, cô nhất định sẽ chạy đến trước mặt bọn họ chỉ vào mặt các cô mà nói cho các cô biết, chị đây có bản lãnh đó thì sao! Chị đây có thể quyến rũ! Hơn nữa còn “thông đồng” với nhân vật các ngươi không chọc nổi! Thế nào! ? Cáo mượn oai hùm chuyện này ai mà không biết làm? Viện trưởng coi là cái gì? Cùng Thần An nhà cô so ra kém thật xa!
Chỉ là, cô đã không còn là cô gái năm năm trước, bị chó cắn, cũng không thể quay đầu lại đi cắn nó chứ? Phải! Về nhà! Thần Anh nhà cô vẫn đang đợi cô! Những thứ bát quái nhàm chán kia mọi người nhanh chóng đến xem đi, hôm nay lại là một chiếc xe có giới hạn, Thần An lái không phải BMW trân quý nữa, cho nên cô lại đổi chủ rồi!
Tất cả những chuyện này, cô cũng không có nói với Thần An. Chính cô cũng thanh tỉnh không ít, có phải cô cùng Kỷ Tử Ngang quá thân thiết hay không? Nhưng là giống như cũng không có! Muốn trách chỉ có thể trách Thần An, mỗi lần xin nghỉ cứ thông qua Kỷ Tử Ngang tới truyền lời, khó trách người khác sẽ có suy đoán như vậy. . . . . . Chỉ là, Kỷ Tử Ngang người này cũng quá kỳ quái, tuổi cũng không còn nhỏ, lại không thấy bên cạnh anh từng có một người phụ nữ, nếu không, lời đồn đãi cũng không tự xuất hiện!
Tiếng còi xe hơi ở phía trước cắt đứt suy nghĩ của cô, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc kia, bên môi cô hiện lên một nụ cười.
Bước nhanh lên xe, mới vừa đóng cửa lại, liền bị Thần An nâng mặt lên một cái.
Anh hôm nay, thật là càng ngày càng thích dính người rồi, luôn thích như vậy, đưa cô đi làm lúc tạm biệt hôn, tới đón cô về nhà gặp mặt cũng hôn, bất qua, anh như vậy, cô thích. . . . . .
Sau khi hôn, tất cả không vui đều biến mất, cuộc sống như vậy, để ý nhiều việc nhiều người như vậy làm gì, cần gì vì mấy thứ râu ria kia mà cảm thấy khó chịu? Cuộc sống của cô, chỉ cần có Thần An là đủ rồi. . . . . .
Nhưng, có người chính là như vậy, mình càng ẩn nhẫn, người ta càng ngông cuồng. Hạ Vãn Lộ thế nào cũng không ngờ được, tại buổi đánh giá chức vụ cuối cùng, xảy ra chuyện như vậy. . . . . .
Ngày đó, cô vẫn còn đang làm việc, liền bị gọi vào phòng làm việc của viện trưởng, nói là có chuyện khẩn cấp.
Chờ cô thở hổn hển chạy vù vù đến, trong phòng làm việc đã có vài người ngồi, tất cả đều là những người có chức vụ tổ trưởng, đứng đầu là viện trưởng, cư nhiên lại không có Kỷ Tử Ngang, lúc này mới nhớ tới, mấy ngày trước nghe nói Kỷ Tử Ngang phải đi vùng khác dạy học.
Cô có một loại dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, vẻ mặt viện trưởng nghiêm túc, mời cô ngồi xuống, sau đó liền chậm rãi tuyên bố, "Hạ Hạ, chúng tôi có chuyện cần cùng cô nói rõ, từ khi cô tới viện công tác, nghiệp vụ luôn nổi trội, làm việc chăm chỉ, trên cương vị y tá có thể nói không thể bắt bẻ, nhưng là, chúng ta thân là thiên sứ áo trắng, đầu tiên nhân phẩm phải đoan chính, nhưng là cô. . . . . . Ai. . . . . . Nếu như có thể mở một mắt nhắm một mắt, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm khó dễ cô, nhưng là hiện tại đơn tố cáo đều đã giao cho tổ bình chọn chức vụ cùng khoa y rồi, chúng ta không thể che chở cô thêm được nữa. Nhưng là, trên nguyên tắc giúp đỡ quý trọng nhân tài tuổi trẻ, chuyện như vậy chúng tôi cũng không phơi bày, cũng không xử phạt, chỉ là, nếu như cô vẫn tiếp tục đánh giá chức vụ này, khó tránh khỏi sẽ khiến cho nhiều người tức giận, đến lúc đó, chỉ sợ chúng tôi nghĩ muốn bảo vệ cô cũng không giữ được! Cho nên, tư cách bình chọn cô, liền hủy bỏ đi!"
Nói thật, chuyện chức vụ này Hạ Vãn Lộ thật đúng là chưa từng hy vọng xa vời, bởi vì cô quá rõ ràng thân phận y tá hợp đồng của mình, nhưng là, hiện tại cho cô hi vọng, sau đó lại không giải thích được dập tắc hi vọng của cô, là có ý gì?
Nếu như nói Hạ Vãn Lộ cô không bằng người ta, bị chấm điểm so với người khác thấp hơn, cô sẽ tâm phục khẩu phục, không có nửa câu oán hận, nhưng lại bị buộc một tội danh vô thực, cái gọi là nhân phẩm không đứng đắn liền muốn bỏ qua cô, cô cũng nuốt không trôi giọng điệu này!
Cô cố gắng để cho mình bình tâm tĩnh khí (bình tĩnh), cùng những người lãnh đạo nỗ lực tranh luận, "Viện trưởng, các vị lãnh đạo, lời này không thể nói tùy tiện, nhân phẩm không đủ từ này cũng quá nặng rồi, Hạ Hạ tôi tự thấy đảm đương không nổi, cho nên kính xin các vị lãnh đạo nói rõ ràng, nhân phẩm tôi làm sao lại không đủ rồi?"
Viện trưởng cùng mấy vị lãnh đạo tổ bình chọn chức vụ trao đổi ánh mắt, lấy ra một xấp hình, ném ở trên bàn, "Chính cô nhìn đi! Tin tố giác tôi cũng lấy ra rồi! Đây là vật chứng, lúc cần thiết, chúng tôi còn có người làm chứng!"
Hạ Vãn Lộ vừa nhìn, phần lớn là hình Thần An tới bệnh viện đón cô. Chỉ là, Thần An chưa bao giờ xuống xe, cho nên chỉ là chụp được hình cô lên Mercerdes-Benz, hình ảnh lên xe, nghiêm trọng nhất, chính là hình cô cùng Thần An ở trong xe hôn nhau, nhưng mà bởi vì thủy tinh phản chiếu, mặt Thần An thấy không được phải rất rõ ràng, cô cũng chỉ có thể dựa vào quần áo cùng hình dáng để nhận định là cô.
Trừ lần đó ra, còn có mấy hình là cô cùng Kỷ Tử Ngang ở chung một chỗ vừa nói vừa cười, điều này có thể nói rõ cái gì? Là ai làm những thứ chuyện nhàm chán này? Trong lòng cô cũng hiểu rõ mấy phần.
"Hạ Hạ, người ở trong hình là cô sao?" Viện trưởng lại hỏi.
Cô thở nhẹ một hơi, thản nhiên thừa nhận, "Là tôi!"
Viện trưởng cười, "Vậy còn có cái gì có thể nói? Người trẻ tuổi, cuộc sống bừa bãi một chút, tôi hiểu, nhưng là cũng phải có chừng mực, dù sao chúng ta cũng là những thiên sứ áo trắng. . . . . . Được rồi, chuyện này chúng ta liền xử lý nội bộ trong viện thôi, về phần Phó Viện Trưởng Kỷ, tôi sẽ nói chuyện với anh ta một chút, cô có thể đi ra ngoài."
Cuối cùng vẫn là muốn kéo Kỷ Tử Ngang vào! Nếu như lời đồn đãi bên trong viện là thật, như vậy việc Kỷ Tử Ngang làm viện trưởng nhiệm kỳ sau cực kỳ có sức cạnh tranh rồi, nếu không làm sao viện trưởng lại muốn gặp, viện trưởng nghĩ cất nhắc người khác là chuyện hoàn toàn dễ dàng đi?
|
Tựa hồ, viện trưởng là đang cân nhắc lúc Kỷ Tử Ngang không có ở đây mà tới tìm cô. . . . . .
Cô cũng không có theo sắp xếp của viện trưởng mà đi ra ngoài, ngược lại vẫn đứng bất động tại chỗ.
"Như thế nào? Còn có lời gì muốn nói?" Bộ dạng viện trưởng giống như một trưởng bối hòa nhã dễ gần.
Cô nhìn tất cả lãnh đạo chung quanh một vòng, những người này cũng là thành viên của tổ bình chọn chức vụ, nhưng từ đầu đến cuối cũng chưa có nói qua một lời, tất cả đều là một mình viện trưởng nói.
Cô cảm thấy chính mình ngày càng trưởng thành, đối mặt với những tình huống như thế này nhưng càng ngày càng tỉnh táo, nếu như là cô ngày trước, nói không chừng đã xù lông nhím lên rồi, cái này không thể không nói, là học từ khí chất cùng phong cách xử sự của Thần An, giống như cô bây giờ, chỉ là tỉnh táo nhẹ nhàng cười một tiếng, "Viện trưởng, coi như là tòa án định tội, cũng sẽ cho nghi phạm biện hộ cùng quyền biện minh mình trong sạch, chẳng lẽ tôi ngay cả một câu nói đều không có quyền nói, viện trưởng cứ như vậy định cho tôi một cái tội rồi sao?"
Sắc mặc viện trưởng hơi hơi cứng đờ, nụ cười có chút xấu hổ, "Dĩ nhiên, cô có thể nói. Mời nói." Trong lòng ông vẫn có chút lo lắng, chẳng lẽ người trong xe này chính là bạn trai của cô? Vậy coi như không dễ giải quyết rồi. . . . . . Chỉ là, nhiều ảnh chụp như vậy, có ít nhất ba bốn chiếc xe, rõ ràng không phải là cùng một người đàn ông, hơn nữa tin này là do cháu gái tố cáo còn nói khẳng định như vậy, huống chi ở bên trong còn có liên quan đến Kỷ Tử Ngang, cho nên sẽ không có vấn đề gì, vì vậy ông lại càng thêm yên tâm.
Hạ Vãn Lộ cũng nhìn chăm chú một ít tấm ảnh, trong đó còn có một tấm chụp được bảng số xe, không khỏi âm thầm cười lạnh, nếu như cô là viện trưởng, cô nhất định sẽ đi điều tra trước một chút chủ nhân bảng số xe này là ai, chỉ sợ là vì cái lợi nhỏ trước mắt, khinh thường cô chỉ là một cái y tá nho nhỏ. . . . . .
"Viện trưởng, tôi muốn biết, có thể cho tôi xem đơn tố cáo một chút hay không?" Cô ngẩng đầu ưỡn ngực hỏi.
Thấy cô trấn định như thế, viện trưởng trong lòng cũng không khỏi hoảng sợ, chỉ nói, "Dĩ nhiên không thể, đây là đối với người tố cáo bảo vệ danh tính, nếu như công bố ra ngoài, về sau còn ai dám đưa đơn tố cáo những người có hành vi sai trái nữa chứ?"
"Nhưng, nếu như tố cáo không đúng sự thật thì sao? Đó chính là phỉ báng! Có phải cũng là trái pháp luật hay không?"
Viện trưởng cười ha ha, giữ lại cho cháu gái mình một con đường lui, "Phỉ báng thì nói có vẻ quá nghiêm trọng, chỉ là hướng cấp trên phản ảnh tình huống mà thôi, nói ra mà nghiêm trọng như thế này, còn ai dám nói ra sự thật?"
Viện trưởng này, rõ ràng cho thấy đang che chở cháu gái nhà mình?
Cô cười, được, cô không có cái năng lực khiến lãnh đạo bao che mình, tự nhiên có người có năng lực này! "Viện trưởng, các vị lãnh đạo, tôi không có yêu cầu khác, chỉ yêu cầu thời điểm bệnh viện xử lý chuyện này nên công bằng không thiên vị, không bao che, có thể không?"
Quang minh chính đáng mà nói, những người lãnh đạo này chắc chắn am hiểu rõ nhất, lấy viện trưởng đứng đầu, mọi người đều gật đầu tự xưng là người công chính nhất.
Cô gật đầu, "Tốt, vậy thì xin những vị lãnh đạo này cho tôi một ít thời gian, tôi muốn gọi điện thoại!"
Trước mặt bao người, cô bấm số điện thoại của Thần An, chỉ nói một câu, "Có người nói em là tình nhân của anh, cùng Kỷ Tử Ngang “thông đồng”, nên làm thế nào?"
"Ở đâu?"
"Phòng làm việc của viện trưởng."
"Được! Anh lập tức tới ngay!"
Điện thoại vừa dứt, Hạ Vãn Lộ nhìn xuống thời gian cuộc gọi, chỉ có ba mươi mấy giây.
Ngay sau đó, điện thoại trong phòng làm việc của viện trưởng liền vang lên, viện trưởng có chút do dự, trùng hợp như thế? Cú điện thoại này có liên quan tới cô sao? Chột dạ nhận lấy, giọng nói của đối phương tao nhã lễ độ, "Chú Chu, cháu là Tả Thần An, nghe nói vợ cháu đang ở chỗ của người?"
"Ơ, là Tiểu Tam. . . . . . Không, là Tam Thiếu sao, không biết cậu nói vợ là. . . . . . ?" Viện trưởng nhìn sang Hạ Vãn Lộ, thế nào cũng cảm thấy không có khả năng. . . . . .
"Chú Chu cứ gọi cháu là Tiểu Tam Tử đi! Gọi Tam Thiếu ông nội cháu mà biết nhất định sẽ không tha cho cháu đâu! Vợ cháu, cô ấy gọi là Hạ Hạ, đang làm y tá tại bệnh viện của chú! Cháu bận quá nên quên nhờ chú Chu chiếu cố cô ấy hơn, Tiểu Tam Tử thất lễ, chú Chu đại nhân đại lượng!"
"Cái này. . . . . . Tam Thiếu làm sao không chịu nói sớm?" Viện trưởng đánh chết cũng không nghĩ ra một y tá hợp đồng không có tiếng tăm gì như vậy lại là con dâu Tả gia (gia đình họ Tả), dạo này, người nào có chút quan hệ mà không gây ồn ào chỉ vì e sợ người khác không biết, Hạ Hạ này cư nhiên khiêm tốn như vậy?
Tả Thần An cười cười, "Bây giờ không phải đã nói cho chú rồi sao? Cháu đang trên đường tới bệnh viện, cố ý cùng chú Chu chịu đòn nhận tội!"
Anh cắn răng nói bốn chữ chịu đòn nhận tội thật sự khoa trương, sau đó liền chấm dứt cuộc gọi. Viện trưởng cầm ống nghe, toàn thân chảy mồ hôi lạnh.
Ông từ một bác sĩ nho nhỏ không có danh tiếng gì, có thể leo đến chức vị ngày hôm nay, còn phải nhờ sự yêu mến năm đó của Tả lão gia (ông nội của Thần An) giúp đỡ, vì nịnh bợ Tả gia, không biết phải xuất ra bao nhiêu khuôn mặt tươi cười. Hôm nay, mặc dù Tả lão đã thối lui, nhưng là thuộc hạ của Tả lão trải rộng khắp các ngành, ai dám không cho lão thủ trưởng mặt mũi chứ? Mà bản thân Tả gia ở trong thành phố này cũng là thanh danh hiển hách, mặc dù Tả Tư Tuyền vứt bỏ Chính theo Thương (bỏ chính trị làm thương nhân đó mọi người), nhưng cùng chính giới liên lạc qua lại là không thể thiếu. . . . . .
Ông cũng sắp về hưu, không muốn đến cuối cùng vẫn là không giữ được. . . . . .
Đối mặt với Hạ Vãn Lộ trước mắt, ông khí thế không khỏi thấp đi một nửa, lần nữa mời cô ngồi xuống, còn tự tay rót trà cho cô.
Cô ngồi thì ngồi rồi, nhưng ly trà kia cũng là không động, trong miệng chỉ nói không dám nhận, viện trưởng càng thêm kinh hoàng, để các vị lãnh đạo khác rời đi trước, ông nghĩ coi như đợi lát nữa mất mặt cũng không cần trước mặt nhiều người như vậy. . . . . .
Vậy mà Hạ Vãn Lộ lại nói, "Đừng đi! Tại sao các vị có thể đi vào lúc này chứ? Mới vừa rồi không phải các vị nói muốn làm việc theo nguyên tắc công bằng chính trực sao? Nếu như lúc này ai cũng rời đi, chỉ còn một mình viện trưởng, như thế nào thể hiện dân chủ? Thế nào thể hiện công bằng?"
Vì vậy, mọi người thấy sắc mặt của viện trưởng càng ngày càng kém, còn lộ vẻ tức giận, để cho bọn họ ngồi trở lại, bắt đầu đứng ngồi không yên nhớ lại cuộc điện thoại vừa rồi với Tả Thần An. Tựa hồ lúc Tả Thần An nói chuyện với ông, giọng nói ôn hòa, còn giống như kèm theo ý cười. . . . . . Nhưng là, lại nghe nói Tam Thiếu này tính tình rất là cổ quái, càng tức giận càng bình thản. . . . . .
Trong lúc đang rối rắm này, Tả Thần An rốt cuộc đến nơi.
Đi tới phòng làm việc chuyện đầu tiên làm chính là hướng các vị đang ngồi hỏi thăm, sau đó trịnh trọng dẫn Hạ Vãn Lộ đứng lên, giới thiệu cho mỗi người, nói xong, đây là vợ anh, ở quý viện đi làm, xin mọi người chăm sóc nhiều hơn.
Đang ngồi ở đây cũng không phải ai cũng đều biết Tả Thần An, chỉ là thấy viện trưởng ngày thường ngông cuồng tự đại không xem ai ra gì, đã sắp về hưu còn đối với một người trẻ tuổi như thế nhún nhường, nói như vậy người này lai lịch chắc chắn không nhỏ, một phen nhiệt tình khách sáo đi qua, mọi người bắt đầu giả bộ vô tội, giống như đối với chuyện này không hay biết chút gì, tất cả đều ném cho viện trưởng.
Lấy gia giáo Tả gia như vậy, ba đứa trẻ của Tả gia cũng không phải "Cha tôi là Lý Cường" (ám chỉ người nhà của quan chức chính phủ, dựa hơi để làm càn.) người như vậy, từ xe của Tả Thần An cũng có thể thấy được anh khiêm tốn, chỉ là, một khi nóng nảy lên Tả Thần An chính là một con Tiếu Diện Hổ (một con hổ biết cười), giống như anh hiện tại, vẻ mặt tươi cười một tay cầm tay vợ, một tay đưa hai tờ giấy hôn thú bỏ lên trên bàn viện trưởng, "Nghe nói chú Chu muốn kiểm tra giấy hôn thú của cháu cùng vợ? Cháu đã mang đến, chú Chu xem một chút là thật hay giả?"
Viện trưởng làm sao dám nhìn, đẩy giấy hôn thú trở về, cười, "Tam Thiếu nói đùa, thật là nói đùa. . . . . ."
Tả Thần An mỉm cười, "Vậy cháu đã đưa chú Chu kiểm tra rồi?" Ánh mắt của anh rơi vào những tấm hình trên bàn.
Những tấm hình này vốn là sau khi viện trưởng nhận điện thoại liền muốn lấy lại, kết quả Hạ Vãn Lộ nhất quyết không đồng ý, nói là vì mục đích công bằng, những chứng cớ này làm sao có thể lấy lại?
Cho nên Tả Thần An mới có thể nhìn thấy.
Chỉ thấy anh vừa nhìn vừa cười khen ngợi, "Cháu thật đúng là không biết người đó đối với xe của cháu cảm thấy hứng thú như vậy, mỗi một chiếc xe đều bị chụp lại. Ừ, đây là xe hôm nay cháu lái, bảng số xe là XXXXXX, chiếc này cũng là của cháu, bảng số xe XXXXXX. . . . . ."
Anh nhanh chóng nói ra mỗi một bảng số xe, sau đó đối với viện trưởng nói, "Chú Chu nhớ cho kĩ? Có thể đến đội cảnh sát giao thông thẩm tra đối chiếu. Lần sau thời gian cháu tới đón vợ không cần phải chụp hình! Chỉ là, quý viện đối với nhân thân trong sạch của vợ cháu chú ý như vậy, cháu vẫn muốn nói lời cảm tạ . . . . . ."
Anh nói chuyện rõ ràng là mỉm cười, giọng nói cũng rất nhẹ, nhưng nghe vào trong tai mọi người, lại làm cho người ta không thể nào tự nhiên. . . . . .
Viện trưởng nhất thời không biết nên nói cái gì, Tả Thần An cũng chú ý tới hình chụp Hạ Vãn Lộ cùng Kỷ Tử Ngang, liền cười, "Chú Chu vẫn là đang trách cứ Tiểu Tam Tử sao? Tiểu Tam Tử cùng Kỷ Tử Ngang trước giờ qua lại thân thiết, cho nên cũng nhờ cậu ấy quan tâm một chút công việc của vợ cháu, đây thật là có lỗi?"
"Nào có nào có! Không thể nào!" Viện trưởng vội vàng phủ nhận, không khỏi oán giận cháu gái, làm mình chọc vào một cái đại phiền toái lớn như vậy!
Tả Thần An nếp nhăn trên mặt khi cười càng sâu, "Chú Chu, Tiểu Tam Tử có một thỉnh cầu, không biết chú Chu có thể đáp ứng hay không?"
"Cái này. . . . . ." Không đáp ứng có thể được sao?
"Chú Chu, Tiểu Tam Tử ở trong mắt người có phải là một đứa trẻ ngu ngốc hay không?"
"Không phải, dĩ nhiên không phải. . . . . ."
"Ha ha, tốt lắm. Cháu có muốn ngu ngốc thêm nữa chắc người cũng hiểu hình này là có ý gì, Tả gia có gia phong (giống như nội quy trong gia đình í mn) như thế nào, cả đời ba cháu xem trọng nhất chính là danh dự, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, chung quy cũng nên cho người nhà Tả gia một cái công đạo chứ?" Anh không cần Hạ Vãn Lộ nói cũng biết, cái này chính xác là do bình chọn chức vụ gây nên.
Viện trưởng cười cười gật đầu, "Đó là đương nhiên. Cái này. . . . . . Tôi đại diện bệnh viện hướng các người nhà họ Tả nói lời xin lỗi." Ông thế nào cũng không nguyện ý nói là hướng Hạ Hạ xin lỗi, hướng gia thế Tả gia nói xin lỗi cũng không tính là hạ thấp ông chứ. . . . . .
Tả Thần An khôn khéo như thế, sao không hiểu tâm tư của ông? Thật sự cũng không cưỡng cầu ông, chỉ là cười nói, "Sao dám, Tiểu Tam Tử chính là vãn bối, sao dám tiếp nhận lời xin lỗi của viện trưởng chứ? Hãy để cho người khởi xướng ra ngoài nói xin lỗi, cháu nghĩ, ai là người chụp những hình này, viện trưởng nhất định biết!"
|
Viện trưởng do dự, không nguyện ý nói ra cháu gái mình.
Tả Thần An dường như đã dự liệu được kết quả này, cười cười, “Dĩ nhiên, bác Chu nhất định sẽ nói không biết, là tố cáo nặc danh đi! Nhưng mà, con có biện pháp biết được! Tốt nhất, đừng để con tra ra……”
Lúc anh nói chuyện, vốn vẫn là dáng vẻ cười nhạt như vậy, nhưng mỗi câu nói đều có trọng tâm, mang theo tính uy hiếp, làm cho người ta nhìn thấy trong đôi mắt ẩn chứa ý cười kia, lóe ra tia sáng lạnh……
Viện trưởng quả là gừng càng già càng cay, đầu óc suy nghĩ vẫn rất nhanh nhạy, bệnh viện lớn như thế này, cùng với Hạ Hạ có xung đột với nhau cũng chỉ có mấy người, chỉ sợ hôm nay Hạ Hạ đã nghi ngờ cháu gái ông làm rồi, Tả Thần An muốn điều tra chỉ sợ cũng là chuyện rất dễ dàng.
Thay vì đến lúc đó mới bị tra ra bị Tả gia trách cứ ông bao che, sao không bằng hiện tại chủ động thừa nhận, ít nhất có thể phủi sạch liên quan đến mình chứ……
Vì vậy tiếp tục cười làm lành, “Nói ra thật là mất mặt, chuyện như vậy là do cháu gái ta không hiểu chuyện làm ra. Trước ta cũng không biết Hạ Hạ là Tam Thiếu phu nhân, ta là người, Tam Thiếu cũng biết rõ, rất ghét ác như cừu (ghét cái ác như kẻ thù), nhìn thấy y tá của bệnh viện mình làm ra chuyện như vậy, nhất thời bị kích động, nên gọi Hạ Hạ tới tra hỏi tình huống vấn đề, cũng chỉ là điều tra thôi, cũng không có ý gì khác……”
Tả Thần An thầm hừ lạnh, còn nói ghét ác như cừu…… Mệt ông ta còn dám dát vàng lên mặt mình…… Viện trưởng dáng vẻ khoe khoang kiểu này anh còn không rõ ràng sao? Anh cũng học theo kiểu cách của ông ta, “Viện trưởng, hôm nay Tiểu Tam Tử thật là được mở rộng tầm mắt, thì ra các bạch y thiên sứ của chúng ta lại là những linh hồn bẩn thỉu đến bực này! Người như vậy cũng muốn làm thiên sứ? Bác Chu là người có tấm lòng ghét ác như cừu như thế, nhất định sẽ không bao che đâu nhỉ?”
“Dĩ nhiên…… Sẽ không……” Viện trưởng không ngừng kêu khổ!
Hạ Vãn Lộ không nhịn được chen vào nói một câu, “Thần An, điều này thì anh yên tâm đi, hồi nãy ngay trước mặt tất cả các vị lãnh đạo ở đây viện trưởng đã nói, nhất định sẽ công bằng công chính đó (công bằng không thiên vị)! Các vị lãnh đạo, có phải hay không?”
Các vị lãnh đạo bị chèn ép đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể gật đầu nhận đúng.
Cô gái ngoan! Càng lúc càng giống anh! Tả Thần An âm thầm buồn cười, trên mặt vẫn biểu hiện nhàn nhạt, “Vậy thì tốt rồi! Bác Chu, ngài tính xử lý chuyện này như thế nào đây? Theo con thấy, người như vậy không xứng đáng đứng trong hàng ngũ y tá rồi, nhưng mà thế nhưng, nếu là cháu gái của bác Chu…… Ha ha, vậy thì lại là chuyện khác rồi……”
Câu này nói ra nghe thật bùi tai…… Nhưng là, đây rõ ràng là đang chèn ép ông mà, nếu xử lý nhẹ, chính là ông xử lý việc theo tình riêng…… Nhưng mà, chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện này mà bị sa thải sao? Vậy thì quá mức nghiêm trọng đi? Bệnh viện cũng chưa có qui định nào như vậy, hơn nữa Chu Lệ là công chức chính thức, cũng không phải nói muốn sa thải thì sa thải…… Nhưng nếu như kết quả xử lý chuyện này không làm Tả Thần An hài lòng, vậy chuyện ông muốn đưa con trai đang công tác ở bệnh viện khác sang đây lúc ông còn tại vị không phải cũng đi tong luôn sao?
Viện trưởng suy nghĩ, nếu ở trước mặt nhận lỗi, cầu xin tha thứ, chuyện lớn sẽ chuyển thành nhỏ, Hạ Hạ cũng chỉ muốn chút thể diện, cho cô ấy chút thể diện, chuyện như vậy liền kết thúc!
Nghĩ như vậy, nên cho người tìm Chu Lệ.
Chu Lệ vui sướng hài lòng, nghĩ chú đã xử lý chuyện tốt rồi, nhưng vừa vào phòng họp, phát hiện không khí chỗ này có cái gì không đúng……
Viện trưởng thấy cháu gái đến, trước mặt mọi người bất đắc dĩ phải biểu hiện bộ mặt giả tạo, sắc mặt âm trầm dạy dỗ cháu gái, “Chu Lệ, cháu xem cháu đã làm chuyện gì đây?! Còn không mau đi nói câu xin lỗi với Hạ Hạ?!”
Chu Lệ cũng không phải là cô gái mới đôi mươi, đã qua cái tuổi theo đuổi thần tượng, cho nên sẽ không biết được Tế Hạ đại danh đỉnh đỉnh đang đứng ngay trước mắt là ai, hơn nữa Tả Thần An lại rất ít xuất hiện trước công chúng, cô lại càng không biết đây là một người nổi tiếng rồi, muốn cô tạm thời nói câu xin lỗi? Cô làm sao chịu mất mặt như thế? Còn không biết sống chết châm chọc, “Tại sao? Con vì sao phải nói câu xin lỗi với một người phụ nữ mèo mả gà đồng không biết liêm sỉ chứ?!”
Nhìn thấy, dù sao chuyện cũng đã vỡ lở ra rồi, trong lòng không khỏi oán giận chú nói tên mình ra, nhưng mà, nếu việc đã đến nước này, đúng dịp làm lớn ra cho tất cả mọi người biết được một chút, người đàn ông trước mắt này là bạn trai của cô ta đúng không? Là một trong những đàn ông của cô ta? Bất kể như thế nào, cũng phải làm cho anh ta biết người phụ nữ của anh ta là người phụ nữ không biết kiềm chế như thế nào!
Cô ta vừa nói xong, liền bị viện trưởng đánh một cái tát tai, “Nói nhăng nói cuội gì vậy?! Người ta là vợ danh chánh ngôn thuận của Tả Tam Thiếu!”
Cô ta bị tát đến choáng váng, thật lâu mới chắt lọc được cái từ Tả Tam Thiếu từ trong câu nói này ra, đầu óc mới sắp xếp được trật tự. Tả Tam Thiếu, người liên quan với Tả gia mà chú thường hay nhắc tới sao? Cô nàng này lại là vợ của Tả Tam Thiếu? Thật không thể tưởng tượng nổi!
Vậy những bức hình này? Cô ta hoảng sợ nhìn chằm chằm những bức hình kia.
“Nhanh nhanh nói lời xin lỗi!” Viện trưởng thậm chí cũng không muốn nói với cô ta những bức hình đó là chuyện gì nữa, chỉ muốn giải quyết cái đại phiền toái này kết thúc càng nhanh càng tốt.
Chu Lệ cuối cùng cũng hoàn hồn, người đàn ông kia chính là Tả Tam Thiếu rồi? Cô gái Hạ Hạ này thật đúng là có phúc đi…… Mặc dù giọng điệu nghèn nghẹn, nhưng cũng coi là thức thời, biết chú cũng không thể bảo vệ được mình, nín nhịn, bất đắc dĩ nói, “Thật xin lỗi, là tôi đã nghĩ sai!”
Cô ta nói lời xin lỗi, Hạ Vãn Lộ cũng không để ý đến, mặt nhìn sang chỗ khác.
Ngược lại vẻ mặt Tả Thần An lại tươi cười, “Nếu đã như thế, Tiểu Tam Tử sẽ yên lặng chờ bác Chu xử lý công bằng công chính, hai ngày sau lại gọi điện thoại tới thăm hỏi đến bác Chu!”
“Chuyện này…… Nhất định sẽ xử lý thích đáng, xin Tam Thiếu yên tâm!” Xem ra nói ra một câu xin lỗi cũng không thể kết thúc được chuyện này a…… Viện trưởng có chút buồn bực liếc cháu gái trách cứ một phen, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, hôm nay còn làm liên lụy đến ông!
Tả Thần An cười lên, cũng không để ý đến, không coi ai ra gì, ôm bả vai Hạ Vãn Lộ, “Không phải em còn phải đi làm sao? Đi thôi, anh đi làm với em!”
“Vậy anh không đến công ty sao?” Cô nhìn anh.
Nhẹ ôm anh theo anh đi ra ngoài.
“Ừ! Anh sẽ đợi em! Em cứ bận việc của em, anh ngồi chờ ở phòng làm việc của em là được!”
Hai người cứ như vậy đi ra ngoài, Chu Lệ vẫn còn phẫn hận, ôm một bên má bị tát giậm chân trút giận, “Chú!”
Viện trưởng nhanh chóng bảo những người khác trong phòng đi ra ngoài, những người này, xem náo nhiệt cũng xem đủ rồi, từng người từng người đều bàng quang, không chịu nói giúp ông ta một tiếng đấy!
Đợi bọn họ đều đi ra ngoài, Chu Lệ càng thêm không hề kiêng kỵ, “Chú! Tại sao lại sợ anh ta như vậy! Coi như cô ta là vợ của Tả Tam Thiếu thì như thế nào? Chú xem đó, cô ta cùng lui tới với nhiều người đàn ông như vậy, đúng lúc ở trước mặt Tả Tam Thiếu vạch mặt cô ta ra, làm cho chồng cô ta ghét bỏ cô ta!” Cô ta không cam lòng chỉ vào chồng ảnh trước mặt.
Viện trưởng nhìn cô ta, sau đó nổi cáu cầm những bức hình kia xé nát vứt vào sọt rác, “Hình hình! Con còn có ý nói ra cái hình đó sao! Lúc con chụp hình sao không chịu nhìn kỹ một chút? Người đàn ông trong những chiếc xe kia đều là cùng một người? Xe này đều của một người là Tả Tam Thiếu đấy!”
Một người hay sao? Chu Lệ bị dọa sợ rồi! Tại sao cô ấy lại được gả cho một người đàn ông có tiền như vậy? Coi xe như một món đồ chơi?
Viện trưởng thấy dáng vẻ ngu ngốc của cô ta, càng tức giận, “Con a! Tuổi cũng không còn nhỏ, sao làm việc lại không có đầu óc thế chứ? Lần này, con cũng không cần đi tranh cử chức y tá trưởng nữa đi, sang năm rồi tính!” Chỉ mong cái kết quả xử lý này Tả Tam Thiếu có thể chấp nhận……
“Sang năm? Sang năm càng không có hy vọng, chú cũng thoái……” Chu Lệ nói ra phân nửa cũng không dám nói thêm, bây giờ chuyện chú ghét nhất chính là người khác nói ông ấy sẽ phải về hưu……
Quả nhiên, viện trưởng hung hăng lườm cô một cái, cô không dám nói tiếp nữa……
Trong phòng làm việc của viện trưởng không khí rất đè nén khó thở, nhưng lòng Hạ Vãn Lộ lại đang rất thỏa mãn, đi bên cạnh Tả Thần An, cùng nhau trở về văn phòng khoa.
Trên đường, Tả Thần An vẫn rất buồn nôn mà ôm cô, điều này làm cho cô cảm thấy muốn ói, làm ơn, cô vẫn còn đang mặc trên người chiếc áo y tá đó có được không?
Anh cũng cảm thấy cô không được tự nhiên, ở bên tai cô cười nói, “Chẳng lẽ đến hôm nay em còn chưa nếm trải được chỗ tốt của Tả phu nhân sao? Sớm tuyên bố em là vợ anh, làm sao xảy ra chuyện như ngày hôm nay chứ?”
Cô không khỏi buồn cười, “Đúng vậy đúng vậy, lần sau em sẽ dán cái nhãn lên trên người, trên đó viết là phu nhân Tả Thần An, chớ chọc!”
“Anh cầu còn không được!” Anh cười nói nhỏ, anh chính là hận không thể tuyên bố cho toàn thế giới biết cô là người của riêng anh! Chỉ là, hôm nay cô đã biểu hiện rất khá, biết lúc mấu chốt đưa anh ra, “Ưhm…… Anh muốn nói một câu, hôm nay Hạ Hạ rất dũng cảm, lúc bị người ta khi dễ biết đưa ông xã ra! Đáng được ăn mừng a, thế này phải gọi điện thoại cho dì giúp việc, đừng làm cơm tối cho chúng ta, chúng ta ra ngoài ăn một bữa!”
Cô có chút thay đổi, anh đều nhìn thấy, từ quá khứ trốn tránh, đến tiếp nhận, rồi đến hiện tại càng ngày càng can đảm, anh thật sự vui vẻ……
Mà cô làm sao không có cảm giác có sự thay đổi chứ? Những dũng cảm, vui vẻ, toàn tâm toàn ý thương yêu anh, Tiểu Lộ châu đang từng chút từng chút phục hồi, mà hết thảy nguồn gốc của sự thay đổi này, cũng đến từ chính anh, là anh cho cô hi vọng và hạ quyết tâm có can đảm……
Hai người tay nắm tay đi vào văn phòng khoa, mỗi khi nhìn thấy người quen, cũng sẽ bắt gặp những ánh mắt hiếu kỳ, Hạ Hạ định thoải mái chào hỏi, Tả Thần An cũng không thua kém, triển khai thương hiệu nụ cười chết người của mình tự giới thiệu, “Chào cô, tôi là chồng của Hạ Hạ - Tả Thần An.”
Nghĩ anh là người khiêm tốn lạnh nhạt, lại ở trước mặt đồng nghiệp của cô tổn hao công sức, không khỏi xúc động, đây đều là làm vì cô đó……
Trong thời gian còn lại, cô phát hiện, anh đi làm cùng cô, thuần túy chính là để thể hiện đôi vợ chồng thắm thiết.
|