Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
|
|
Con hổ nhỏ? Cô lúc nào thì lại biến thành con hổ rồi vậy? Không phải Heo Con sao? Không thích cái tên này! Cô cũng không hung dữ như vậy! Hổ mẹ không phải là con vật tốt!
"Em mới không phải. . . . . ." Cô bĩu môi phản bác lại.
"Tại sao không phải? Heo con càn qyấy cũng là con hổ nhỏ. . . . . .Ăn anh đến gắt gao. . . . . . Đến đây đi, tới ăn anh!" Trong tròng mắt đen của anh, tình dục bắt đầu nổi lên.
Cô cũng không tránh khỏi động tình, bị ngọn lửa trong mắt anh thiêu đốt. . . . . .
Vậy mà, ở trong nháy mắt rút đi toàn bộ quần áo anh, cô lại giật mình.
Bộ ngực của anh như thế nào cũng có một đạo một đạo dấu đỏ? Có chỗ còn hiện ra vết bầm xanh tím. . . . . .
"Anh đây là. . . . . ." Cái này rõ ràng là bị mộc trượng hoặc là mộc côn (trong phim cổ trang hay có đó mọi người) đánh! Chẳng lẽ cha mẹ anh nhẫn tâm như vậy sao? Nói thế nào con cái cũng là máu mủ của cha mẹ, lại càng là miếng thịt rớt xuống từ trên người người mẹ, cô nhìn cũng đau lòng, cha mẹ anh thế nào cũng không đau lòng?
Tay cô chỉ nhẹ nhàng chạm một cái vào vết thương của anh, sợ đụng đau anh, lập tức lại rút tay về.
Anh bắt được ngón tay cô, đặt ở bên miệng nhẹ nhàng cắn xuống, "Không đau. . . . . . Thật. . . . . ."
Anh vừa nói như thế, trong lòng cô càng khó chịu hơn, nói đau cũng chính là anh, nói không đau cũng là anh, dù sao vết thương chồng chất đều ở trên người anh, cô đến tột cùng có thể mang cho anh cái gì?
Cô đã từng nghe nói, không được chúc phúc trong tình yêu thì sẽ không hạnh phúc, không phải sao? Huống chi, cô lại không thể sinh đứa bé cho anh. . . . . .
Cái bóng ma này, cô nghĩ muốn quên đi nghĩ xem nhẹ nó, nhưng vì cái gì lại muốn vào lúc này chui đi ra?
Nhưng lại không dám đối mặt với ánh mắt của anh nữa, cô rũ rèm mắt xuống.
"Heo con!" Anh đè ở phía trên cô, giọng điệu ra lệnh gọi tên cô. Anh hiểu rất rõ cô, ánh mắt thế này đại biểu cho cái gì? Đại biểu sợ sệt cùng lùi bước! Người này, lại muốn nửa đường bỏ cuộc sao?
Cô bị anh gọi cả người run lên, vội vàng ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt bức người của anh thì cũng hiểu một tiếng rống này có ý tứ gì. . . . . .
"Thật xin lỗi. . . . . ." Cô khẩn trương giải thích, thậm chí có chút yếu ớt giải thích, "Em. . . . . . Em không muốn đẩy anh đi. . . . . . Em chỉ là . . . . . Chẳng qua là cảm thấy. . . . . ."
Anh thở phào nhẹ nhõm. . . . . .
Không muốn đẩy anh ra chạy trốn là tốt rồi, anh thật sợ cô một lần nữa lại trốn vào cái vỏ ốc của mình, thật vất vả mới kéo cô ra ngoài được. . . . . .
Chỉ là, cô cảm thấy cái gì đây?
"Em cảm thấy? Em có phải cảm thấy có lỗi với anh hay không? Có phải cảm thấy bởi vì em nên anh mới cùng cha mẹ bất hòa hay không? Phải hay không cảm thấy bởi vì em nên anh mới bị đánh? Có phải cảm thấy em cho anh hạnh phúc không đủ nhiều hay không?" Anh liên tiếp hỏi nhiều chuyện có phải hay không, từng câu từng chữ đâm trúng chỗ sâu nhất trong nội tâm của cô.
Không biết nên thừa nhận hay là phủ nhận, nhưng là, xác thật mỗi một câu đều là suy nghĩ trong lòng cô. . . . . .
Anh ngưng mắt nhìn bộ dáng xinh đẹp của cô, một thoáng ưu thương nhàn nhạt kia càng làm cho anh cảm thấy thương tiếc, nhưng mà, cô bây giờ là muốn như thế nào? Quần áo đều đã cởi hết, chuyện mới chỉ làm được một nửa, định lúc này cứ để cho anh nằm trên cô như vậy sao? Anh chắc chắn sẽ bị nổ tung mà chết. . . . . .
Cúi người , nhẹ nhàng cắn vành tai của cô, "Nếu như, em thật sự nghĩ như vậy. . . . . . Vậy thì hồi báo anh thật tốt. . . . . . Hảo hảo. . . . . . Để cho anh hạnh phúc. . . . . ." Nói xong mấy chữ cuối cùng, đã là nhỏ giọng thầm thì, trong đêm tối thẳng thắn thành khẩn lẫn nhau, càng thêm mị hoặc. . . . . .
Cô cũng không phải là không muốn cho anh hạnh phúc. . . . . .
Anh có thể hạnh phúc, là chuyện cả đời này cô mong đợi nhất. . . . . .
Nhưng mà, cô thật sự cố gắng, vì cái gì càng cố gắng thì lại càng hoàn toàn ngược lại đây? Có lẽ là bởi vì có bóng ma lần trước, lần này trong lòng cô rất khẩn trương, tay của anh, mỗi lần ở trên người cô lướt qua một chỗ, thì da thịt ở những chỗ đó liền bắt đầu căng thẳng.
Cô thật rất muốn đáp lại anh, giống như trước kia vậy, tay anh lướt qua nơi nào, cô liền biến thành nước, nhưng cô làm không được. . . . . .
Khi anh vuốt ve cô từ trên xuống dưới một lần, cô toàn thân đều đã kéo căng cứng ngắc rồi. . . . . .
Anh tất nhiên là cảm giác được, không cần thử cũng cảm thấy rồi. . . . . .
Mặc dù khát vọng muốn cô đến dời núi lấp biển, nhưng anh vẫn là lựa chọn buông tha tất cả, chỉ là hôn nhẹ lên trán cô, vỗ lưng của cô trấn an, "Đừng khẩn trương, đừng sợ, còn chưa có chuẩn bị xong thì thôi, anh không để ý. . . . . ."
Nói xong, cưỡng ép chính mình từ trên người cô rời đi, một mạch chui vào phòng tắm, bắt đầu xối nước lạnh từ đầu đến chân. . . . . .
Nghe trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào, cô cảm thấy có lỗi, cô sâu sắc cảm thấy mình rất vô dụng, anh lại như thế đợi mình, cô lại lần thứ nhất rồi đến lần thứ hai để cho anh thất vọng. . . . . .
Anh nói, nếu như cô thương anh, nếu như cô đau lòng cho anh, như vậy phải thật tốt hồi báo anh, thật tốt, để cho anh hạnh phúc. . . . . .
Đây mới là những điều anh nghĩ muốn. . . . . .
Nhưng là, như thế nào mới có thể để cho anh hạnh phúc?
Cô cả người trần truồng cuộn mình ở trong drap, suy tư cái vấn đề này đồng thời cũng bội phần cảm thấy khổ sở.
Đang suy nghĩ, anh đã tắm xong đi ra. Hôm nay, thời tiết nóng mùa hè còn chưa có đi quá, ngày thường anh tắm xong luôn thích chỉ quấn cái khăn tắm ở bên hông, mà hôm nay, thế nhưng anh lại ăn mặc thật chỉnh tề, một thân quần áo ở nhà thoải mái.
Sau khi ra ngoài, liền hướng bên người cô nằm xuỗng, cách cô một chút cự ly, giống như là cố ý cùng cô cách xa, rồi sau tắt đèn trên bàn, giọng ôn hòa an ủi cô, "Tốt lắm, ngủ đi!"
Trong bóng tối, cô nhìn thẳng phương hướng trần nhà, không cách nào thanh thản ổn định nhắm mắt lại, đối với Thần An, có ngàn vạn xin lỗi, cũng không cách nào nói ra ba chữ "Thật xin lỗi" này, tựa hồ, Thần An không thích nghe cô nói ba chữ này, mà ba chữ kia nói quá nhiều, cũng không còn ý nghĩa. . . . . .
Cô hôm nay như vậy, nên làm cái gì?
Chợt, một ý niệm to gan dâng lên trong đầu, lại nói cô cho tới bây giờ cũng không có làm qua như vậy. . . . . . Chỉ là suy nghĩ một chút, trong lòng liền cuồng loạn không dứt. . . . . .
Tay của cô, đè tại ngực của chính mình, theo bản năng muốn vuốt lên cuồng loạn trong lòng, sau đó, từ từ hướng bên cạnh đưa tới. . . . . .
Từng chút từng chút đến gần. . . . . .
Từng chút từng chút cảm thấy mình đầu ngón tay mình đã ra đầy mồ hôi. . . . . .
Rốt cuộc chạm được cánh tay hơi lạnh của anh, thế nhưng anh lại giống như bị bàn ủi ủi trúng, lập tức rút về. . . . . .
Trốn tránh như vậy để cho trong lòng cô đau nhói, nhanh chóng xoay người ôm lấy anh.
Thân thể anh cứng đờ, cố gắng gỡ tay của cô ra, cô còn ôm anh như vậy, là muốn anh chết sao?
"Không. . . . . ." Cô cũng sợ anh đẩy mình ra, ôm chặt hơn nữa, hơn nữa càng cố chấp bò đến trên người anh.
Da thịt trơn mềm của cô dính vào trên người anh, hương thơm nhàn nhạt trên cơ thể cô từng luồng từng luồng một chui vào trong hô hấp của anh, anh thật vất vả mới bình phục lại được thế nhưng dục vọng vào lúc này lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, hô hấp cũng dần dần nặng nề.
"Ngoan, em ngủ đi. . . . . . Đừng làm rộn. . . . . ." Anh cố gắng khắc chế mình, tiếp tục như vậy nữa, anh thật muốn chảy máu mũi!
Anh nghĩ kéo cô từ trên người anh xuống, nhưng ngón tay đụng phải thân thể trần truồng cô, giống như bị dính chặt, không thể tiếp tục dời đi. . . . . .
Cô trong lòng hoàn toàn rối loạn, vả lại sắc mặt đỏ rực, thật may là không có mở đèn, nếu không cô nhất định không có dũng khí tiếp tục nữa. . . . . .
Cô nhìn chằm chằm vào anh, không biết có phải là gần đây thời tiết nóng hơn hay không, môi của anh cũng bị nứt nẻ rồi. . . . . .
Vì vậy, cúi thấp đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi khô nứt của anh, đầu lưỡi trơn bóng từng chút từng chút lướt qua đôi môi khô khốc của anh, từng chút từng chút, trêu chọc hô hấp của anh đến rối loạn không chịu nổi.
Khi anh không cách nào nhịn được, đang chuẩn bị lật người áp đảo cô, cô lại rời đi môi của anh, hôn, trượt đến cằm của anh, lưu luyến không chịu rời.
Rồi sau đó, đến cổ, ở hầu kết, cô hé miệng, ngậm trọn cả hầu kết. . . . . .
Cô nghe thấy anh nhẹ nhàng hút một ngụm khí, nghe anh dùng giọng nói run rẩy nói, "Heo con. . . . . . Đừng làm rộn. . . . . . Em em sẽ phải hối hận. . . . . ."
Không! Cô không làm rộn mới phải hối hận! Cô ở trong lòng tự nhủ.
Sau đó, tiếp tục đi xuống, vén lên vạt áo của anh, giống như anh mút hôn cô, mút lên hai điểm nổi lên trước ngực anh. . . . . .
Anh chỉ cảm thấy cả người bị ngọn lửa đốt nướng đến đau khổ không chịu nỗi, so với trước khi xông vào tắm nước lạnh càng nóng, càng điên cuồng hơn, anh thật không dám bảo đảm, nếu cô còn dám làm xằng làm bậy đi xuống, anh sẽ như thế nào. . . . . .
"Dừng lại, Heo con!" Giọng anh quát lớn cũng biến thành vừa thô vừa khàn. . . . . .
Vậy mà, cô lại giống như không có nghe thấy, tiếp tục đi xuống, học bộ dạng anh dừng lại trước rốn cô, rồi sau đó, đầu lưỡi đánh vòng. . . . . .
"Heo con!" Toàn thân anh run rẩy, tự nhận là đã đến giới hạn chuẩn bị sụp đổ, còn sót lại tia lý trí cuối cùng nói, "Heo con, dừng lại! Nếu không dừng lại anh liền bất chấp tất cả, thật sự mạnh mẽ muốn em rồi!"
Nhưng, khi anh rối rắm, cô lại nhanh như chớp dùng lực xé ra, quần của anh bị kéo đến đầu gối, giống như năm năm trước gặp gỡ. . . . . .
"Heo con! A. . . . . ."
Động tác của cô quá nhanh, anh không còn kịp ngăn cản nữa, cô thế nhưng ngậm vào của anh. . . . . .
Khiếp sợ đồng thời anh cũng cảm thấy một loại cảm thụ thoải mái chưa bao giờ trải qua, vả lại, thoải mái tận cùng mà mãnh liệt đến bất ngờ như vậy, anh bị chấn đọng bật người lên. . . . . .
Cô là lần đầu tiên làm chuyện này, cho nên động tác cũng không thuần thục, có thể nói hết sức mới mẻ, thậm chí, hàm răng còn bất chợt quét đến anh, nhưng là, lại đủ để cho anh huyết mạch tăng vọt. . . . . .
Phương thức mới mẻ mà kích thích như vậy, cũng không lâu lắm, anh liền cảm thấy bụng mãnh liệt buộc chặt, anh vội vàng đẩy cô ra, chất lỏng nong nóng liền nhanh chóng phun ra ngoài, may mắn kịp thời đẩy ra cô, không có làm dơ cô. . . . . .
Chịu đựng những ngày qua rốt cuộc lấy được phóng thích, anh cũng không có thoải mái sau vui vẻ, ngược lại sắc mặt tái xanh, đứng dậy đi phòng tắm.
Cô nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, không biết vì sao sao anh mất hứng. . . . .
|
"Em là từ đâu học được cái này?"
Sau khi anh tắm rửa sạch sẽ một lần nữa, nằm ở trên giường tra hỏi cô, trong tròng mắt đen đang áp chế lửa giận.
Mặt của cô không tự chủ được đỏ bừng một mảng, ấp a ấp úng trả lời, "Em. . . . . . Em còn cần phải học sao? Em em là. . . . . . Hộ sĩ. . . . . . Là hộ sĩ. . . . . ."
Anh liền không nói nữa, trầm mặc hồi lâu, kéo cô hướng trong ngực ôm lấy, đơn giản mà tỉnh táo nói hai chữ: "Đi ngủ!"
Đi ngủ. . . . . .Đi ngủ. . . . . . Cô cũng không dám nhiều lời, cô hôm nay, đã dùng hết can đảm của mình, nhưng dường như anh không thích lắm, lại không dám truy đến cùng tại sao anh không thích, đừng để cho cô đối mặt sự việc này một lần nữa là tốt rồi. . . . . .
Chỉ là, cô nghĩ mãi cũng không ra, tại sao chính mình hai lần đều sẽ thất bại như vậy? Trước đây rõ ràng còn có thể, cho nên nhất định không phải là sinh bệnh, có lẽ, ngày mai nên tìm hiểu thử nguyên nhân là gì. . . . . .
Nhưng mà, chuyện như vậy, cô thật đúng là rất xấu hổ khi phải đi hỏi người khác. . . . . .
Trùng hợp ngày hôm sau giờ tan việc, anh còn chưa có về nhà, cô liền lặng lẽ trốn vào trong thư phòng, mở máy vi tính ra, tìm vấn đề cô vẫn suy nghĩ, bắt đầu điều tra.
Sau khi xem vô số websites, cô nghe thấy cửa trước có tiếng động, hơn nữa rất nhanh, tiếng bước chân liền đi tới cửa thư phòng, cô luống cuống khẩn trương tắt websites đi, cửa thư phòng liền bị đẩy ra, bóng dáng của anh xuất hiện, "Em đang xem cái gì?"
Trên mặt cô không che giấu được đỏ ửng, cười hắc hắc, "Không có. . . . . . Không có xem cái gì. . . . . . Em đi phòng bếp giúp dì một tay. . . . . . Đi hỗ trợ. . . . . ."
Nói xong xoạt một cái từ trước mặt anh lẻn qua.
Anh kinh ngạc nhìn bóng lưng của cô, ngồi xuống trước máy vi tính mở ra lịch sử duyệt web, tất cả đều là sinh hoạt cuộc sống không hòa hài giữa vợ chồng, thậm chí còn có vô sinh có ảnh hưởng đến sinh hoạt tình cảm vợ chồng hay không. . . . . .
Nhớ tới tối hôm qua lúc anh thẩm vấn cô tự cho là đúng nói cho anh biết, cô là hộ sĩ, cái gì cũng không cần học, hơi cảm thấy buồn cười, không phải là cái gì đều biết sao? Cũng có lúc không xác định sao? Chỉ là, sau khi cười xong, trong lòng lại cảm thấy chua xót. Hiển nhiên, cô có quá nhiều áp lực, nếu quả thật muốn tìm nguyên nhân không hòa hợp, tuy anh không phải là người chuyên nghiệp cũng có thể nói cho cô biết, là bởi vì cô quá khẩn trương, tâm lý tác dụng, nguyên nhân chính là anh từng lơ đãng nói ra câu kia: anh muốn làm ba ba. . . . . .
Về vấn đề cô vô sinh, anh một mực cố ý bỏ qua, cũng không đi nhắc tới, thậm chí không thèm nghĩ cô có thể chữa khỏi hay không, chính là không muốn làm cho cô có áp lực, không muốn làm cho cô khổ sở, anh hi vọng cô hiểu, anh cùng cô ở chung một chỗ, không phải là vì nối dõi tông đường, chỉ là bởi vì đơn giản là yêu cô, đứa bé, chỉ là một nhân tố có cũng được mà không có cũng không sao. . . . . .
Nhưng mà, mặc dù là như vậy, cô vẫn là một phụ nữ, vẫn là không cách nào quên được , anh hiểu*****.
Có lẽ, muốn chữa trị vết thương trong lòng của cô, còn cần một khoảng thời gian khá dài, không sao, anh có thời gian cả đời, cũng có đầy đủ kiên nhẫn. . . . . .
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———————
Hôm đó, cô vẫn đang trong giờ làm việc, có người tìm, chỉ danh muốn gặp cô.
Cô vừa thấy, vậy mà chính là Ninh Vũ Khiêm. . . . . .
Ninh Vũ Khiêm tìm cô, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì tốt! Cô có dự cảm.
Nhưng, Ninh Vũ Khiêm nhưng chỉ là cười cười đi tới, đặt nhè nhẹ thiệp mời ở trước mặt cô, nghiễm nhiên không mất đi dáng vẻ tiểu thư khuê các, cùng người hôm đó ở Ám Hương gây sự với cô tưởng là hai người.
"Xin chào, Hạ Hạ tiểu thư, tôi cùng Hứa Tiểu Soái thứ sáu tuần này sẽ đính hôn, hoan nghênh cô đến tham dự bữa tiệc đính hôn của chúng tôi."
Thì ra là như vậy. . . . . .
Hạ Vãn Lộ nhìn chằm chằm những chữ vàng trong thiệp mời, nhưng mà trong nội tâm lại vì Hứa Tiểu Soái cao hứng, cô thật không hy vọng Hứa Tiểu Soái vì mình mà lãng phí thêm thời gian nữa.
"Chúc mừng cô!" Cô chân thành đối với Ninh Vũ Khiêm nói.
"Cám ơn! Cô đến lúc đó nhất định phải tới!" Ninh Vũ Khiêm liên tục dặn dò.
"Dĩ nhiên, tôi sẽ tới!" Cô cũng hết sức chắc chắn mà đáp ứng.
Ninh Vũ Khiêm hài lòng rời đi, chỉ là Hạ Vãn Lộ nhất thời không hiểu tại sao muốn mời chính cô, thật ra thì cô rất rõ ràng, loại trường hợp này, Hứa Tiểu Soái tuyệt đối sẽ không mời cô, như vậy thiệp mời này chính là Ninh Vũ Khiêm tự mình làm chủ đi? Cô với Ninh Vũ Khiêm cũng không có giao tình, Ninh Vũ Khiêm cường điệu nhiều lần cô nhất định phải đi có lẽ là muốn cô hoặc là Hứa Tiểu Soái đều chết tâm, dù sao từng hiểu lầm cô với Hứa Tiểu Soái có mập mờ. . . . . .
Nhưng, có lẽ, trong này còn có nguyên nhân khác? Trong đầu cô thoáng hiện ra hình ảnh lần trước Ninh Vũ Khiêm cùng Diệp Khả Tâm tới bệnh viện chăm sóc đứa bé, lần đó cô đeo khẩu trang, sẽ không ai biết sau khẩu trang như thế nào lại là cô, Ninh Vũ khiêm làm sao cũng không thể biết cô làm việc ở khoa nhi đi? Hơn nữa, cô còn rõ ràng nhìn thấy, khi hai người này đi khỏi khoa nhi. . . . . .
Nếu là như vậy. . . . . . Trong lòng cô buồn bã, lắc đầu một cái, thôi, không muốn nghĩ nữa, Hứa Tiểu Soái đính hôn, cô nhất định là phải đi, có một số việc, cho dù trốn tránh cũng không được, lần này không xảy ra, về sau cũng sẽ xảy ra. . . . . .
Dĩ nhiên, cô sẽ không dấu Thần An tin tức này, cho nên, sau khi về nhà liền lấy thiệp mời để ở trước mặt anh.
Anh vừa nhìn, mặt mày liền hớn hở, "Hứa Tiểu Soái muốn đính hôn? Thật tốt!"
Cô liếc anh một cái, đồ đàn ông keo kiệt này, cô còn không biết trong lòng anh có chủ ý gì sao?
Anh chú ý đến ánh mắt của cô, ngầm hiểu, ôm ấp lấy cô, cười gượng, "Anh là thật lòng chúc phúc, người có tình sẽ thành gia quyến (người cùng một nhà), thật tốt. . . . . ."
"Đúng vậy, thật tốt. . . . . ." Cô theo lời của anh, cũng không nói gì với anh.
Anh liền lôi kéo cô đi tới phòng ăn, "Mau ăn cơm, thứ sáu chính là ngày kết hôn rồi, phải chuẩn bị thật tốt, em phải mua một bộ lễ phục thật tốt, đem các cô gái kia đánh bại hết!"
Cô dở khóc dở cười, "Người khác đính hôn, em làm gì muốn trở thành người nổi trội nhất chứ? Tại sao phải đem người khác đẩy đi xuống!"
"Muốn muốn! Anh cũng muốn chuẩn bị thật tốt, đem mấy người đàn ông kia đánh bại tất cả!"
Cô kinh ngạc trợn tròn mắt, "Anh cũng đi?" Lại nói cô không có nghĩ tới cùng đi với anh. . . . . .
"Dĩ nhiên! Em đi nên anh cũng phải đi rồi!" Phải biết, bất luận là Hứa gia hay là Ninh gia, đều là kinh thành vọng tộc (gia đình quyền thế của thành phố), hai nhà có chuyện vui, làm sao sẽ không biết Tả gia? Ngày trước là vì anh lười đi, cho nên một lần cũng không có xuất hiện, nhưng lần này không giống vậy, còn không biết bữa tiệc đính hôn này có những loại người nào, Hạ Vãn Lộ muốn đi, anh có thể nào không đi theo?
"Nhưng là, em và anh cùng nhau xuất hiện, nếu để cho người trong nhà của anh biết. . . . . ." Cô cũng không biết, thật ra thì Tả gia đã biết chuyện này.
Anh khẽ mỉm cười, "Cô dâu cho dù xấu xí cũng phải gặp cha mẹ chồng, biết thì biết thôi!"
Thứ sáu rất nhanh đã tới, anh và cô cùng mặc lễ phục cùng màu xuất hiện tại bữa tiệc đính hôn.
Sự xuất hiện của bọn họ, đúng như anh dự liệu, đoạt hết sự chú ý của mọi người, thậm chí vượt qua các tân khách nhắm chính xác vị trí chú rễ cùng cô dâu đi tới.
Bởi vì Tả Thần An rất ít khi xuất hiện tại các bữa xã giao, cho nên, mọi người từ trước đến giờ chỉ nghe qua danh tiếng của anh, chưa bao giờ chân chính gặp mặt, lúc này vừa thấy, không khỏi kinh ngạc, nhưng là biết anh là hoa đã có chủ, chỉ có thể hâm mộ mà thôi, chẳng qua, nhận thức chỉ dừng lại ở vị hôn thê của anh là Diệp Khả Tâm mà thôi. Nhưng, trong lúc các cô nhìn kỹ, phát hiện bạn gái bên cạnh anh cũng không phải là Diệp Khả Tâm thì cũng không khỏi sợ hãi than, trường hợp như vậy, lại còn công khai bên ngoài loạn thất bát tao phụ nữ cùng đàn ông (chỉ mấy người nhiều chuyện ó, tại mình thấy để vậy hay hơn nên không sửa nha), cũng là khó có dịp như vậy, đến nỗi, vừa hâm mộ Diệp Khả Tâm đồng thời cũng vừa đối với cô sinh lòng thương hại.
Về phần Hạ Vãn Lộ, vừa vào trường hợp khoe khoang này, liền bắt đầu khẩn trương, kéo cánh tay anh tay không kìm được giữ chặt, trong lòng bàn tay càng chảy nhiều mồ hôi lạnh.
"Đừng sợ, có anh ở đây!" Anh vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay cô, cười nhạt tự nhiên.
Hứa Tiểu Soái cùng Ninh Vũ Khiêm còn không có xuất hiện, các tân khách tốp năm tốp ba, cùng nhau thảo luận chuyện của mình.
Trường hợp như vậy, bình thường là một đống đàn ông khoác lác, tình hình quốc tế tình hình trong nước không chỗ nào không nói, hoặc là cùng nhau tâng bốc lẫn nhau, mà những người phụ nữ là sẽ cùng nhau tụ lại một chỗ, hàn huyên một chút ông xã cùng con cái của mình, lại nói một ít đề tài nhàm chán gần đây.
Hạ Vãn Lộ mặc dù mắt nhìn thẳng, nhưng dư quang khóe mắt cũng đang tìm tòi chung quanh, cô lo lắng ở trong bữa tiệc gặp cha mẹ Tả Thần An, mà chuyện càng lo lắng, lại càng phải xảy ra, cô đã nhìn thấy người lớn nhất Tả gia Tả Tư Tuyền cùng phu nhân Tiêu Hàn của mình, bên người Tiêu Hàn còn có Diệp Khả Tâm đang ngồi khéo léo. . . . . .
Thậm chí, cô còn nhìn thấy có người đụng cánh tay Diệp Khả Tâm một cái, mặt Diệp Khả Tam trong nháy mắt liền trắng bệt. . . . . .
Trong gia đình giàu có luôn là một vòng luẩn quẩn, còn có nhiều người lòng dạ khó lường, đấu đá với nhau, ai biết một cái chạm tay nhẹ này là ý tốt nhắc nhở hay là ác ý muốn xem chuyện vui?
Hạ Vãn Lộ thật lòng cảm thấy, mình không thích hợp với cuộc sống này, có chút muốn rời đi lắm rồi, nhẹ nhàng nói một câu, "Thần An, chúng ta hay là đi trước thôi!"
Chỉ là, tựa hồ không còn kịp rồi. . . . . .
Có người hướng Tả Thần An đi tới, hữu nghị đưa tay phải ra, "Tiểu Tam Tử đây coi như là nể mặt Chú Ninh sao? Mời cũng chưa chắc mời được vị khách quý này! Hoan nghênh hoan nghênh!"
Người này trên dưới năm mươi tuổi, tự xưng Chú Ninh, chắc là cha của Ninh Vũ Khiêm, cô âm thầm suy nghĩ.
"Chú Ninh vẫn khỏe chứ, Tiểu Tam Tử trẻ tuổi liều lĩnh, không hiểu lễ nghĩa, mong Chú Ninh bao dung, đây là vợ cháu, Chú Ninh gọi cô ấy Lộ Lộ là được rồi." Tả Thần An rút cánh tay ra, thật tự nhiên khoác tay lên hông của cô, giới thiệu cô cho đối phương.
|
Hạ Vãn Lộ hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ giới thiệu cô như vậy, nhất thời luống cuống, hết sức ngạc nhiên nhìn chăm chú khuôn mặt tươi cười ôn hòa của anh, vẫn là anh nhẹ nhàng nhắc nhở cô, "Chào Chú Ninh."
Cô mới phản ứng, vô cùng mất tự nhiên cười cười, "Chú Ninh xin chào."
Người này chính là cha của Ninh Vũ Khiêm, Ninh Tổ Tắc. Ninh Tổ Tắc chỉ nghe thấy con thứ ba của Tả gia muốn kết hôn với thiên kim của Diệp gia, nhưng không biết Tả Thần An khi nào thì đã có vợ rồi? Cho nên vừa nghe thấy lời giới thiệu này cũng hơi kinh hãi, nhưng cũng may ông là người từng trải có chuyện gì mà chưa gặp qua? Cũng chỉ kinh ngạc trong chút lát sau đó liền trở nên lạnh nhạt thong dong như cũ, khách khí chào hỏi Tả Thần An.
Hai nhà Ninh Hứa kết thân, cũng coi là sự kiện lớn trong giới thượng lưu của xã hội, hơn một nữa con cái của các danh gia vọng tộc đều tới, cũng đủ cho Ninh gia và Hứa gia mặt mũi.
Những người này cùng Tả Thần An căn bản đều là quen biết, chỉ là bình thường cũng không có lui tới, dĩ nhiên, nguyên nhân là ở Tả Thần An, như lời nói của đại đa số mọi người vừa châm biếm vừa trào phúng mà nói, đó là Tả Tam thiếu quá thanh cao rồi, khinh thường cùng "Tục nhân" (người thường) làm bạn, mà trên thực tế, được rồi, coi như là anh thanh cao đi, anh cũng không phủ nhận. . . . . .
Cho nên, dạ tiệc đêm này dù có rất nhiều người, nhưng chân chính cùng anh quen biết cũng không nhiều, sau khi Ninh Tổ Tắc cùng những vị khách khác rời đi, tiếp theo cũng chỉ có lẻ tẻ vài người tới cùng anh chào hỏi, mà vô luận là người nào cùng anh hàn huyên, anh cũng sẽ không e dè giới thiệu với đối phương cô gái bên cạnh mình, "Đây là bà xã tôi" hoặc là "Đây là vợ tôi".
Mỗi lần như vậy, Hạ Vãn Lộ cũng có chút quẫn bách, nhưng vẫn sẽ nghĩ đây chỉ là trường hợp xã giao, không thể để cho anh mất mặt, cho nên ngoài mặt vẫn là thoải mái tươi cười, cuối cùng thời điểm chỉ còn hai người bọn họ, cô túm túm góc áo của anh, oán trách, "Tại sao muốn nói như vậy?"
"Chẳng lẽ anh nói không đúng sự thật sao?" Anh cúi đầu cười hỏi.
"Mặc dù là sự thật. . . . . . Nhưng cũng không cần thiết phải công khai với toàn bộ mọi người chứ? Ba mẹ anh mà biết nhất định sẽ cho anh biết tay!" Cô nhẹ nhàng nhíu lại đầu lông mày thanh tú.
Anh không thích bộ dạng lo lắng của cô như vậy, đầu ngón tay khẽ vuốt, xoa đi nếp nhăn giữa đầu lông mày của cô, "Yên tâm đi, bọn họ thật ra thì đã sớm biết rồi!"
"Sớm biết? Làm sao biết? Anh nói? !" Cô nhớ rõ chính mình vẫn rất khiêm tốn, mà biết bọn họ kết hôn cũng không có bao nhiêu người!
Anh lắc đầu một cái, cười nói, "Không phải là anh nói, nhưng anh rất là cảm kích người này, anh sớm muốn gì cũng phải nói rõ, cho dù em có đồng ý hay không!"
Sớm nói rõ? Nói rõ có cái gì tốt? Còn không phải là một hồi huyên náo gà bay chó sủa hay sao, sau đó cả gia đình anh chắc chắn sẽ cùng nhau phản đối, không biết còn có thể sử dụng thủ đoạn gì để tới phá hư bọn họ! Cô trừng mắt liếc anh một cái, không khỏi suy tư, "Rốt cuộc là ai nói? Đã nói những gì?"
Trước mắt cô sáng lên. . . . . .
Lẩm bẩm nói, "Em biết rõ là ai nói rồi. . . . . ."
"Người nào?" Anh hỏi ngược lại.
Tâm tình của cô trong nháy mắt trùng xuống, trong mắt là một mảnh mờ mịt, bị anh truy hỏi tới cùng, nâng lên tinh thần, "Em cũng là đoán mò thôi! Chắc không phải đâu. . . . . . Không phải. . . . . ."
Chỉ mong là không phải. . . . . .
Hai người bọn họ ở chỗ này nói chuyện, cũng không có cảm thấy, bộ dạng hết sức thân mật. Tay của anh thủy chung không rời đi thân thể của cô, thỉnh thoảng vén lên tóc mai của cô, thỉnh thoảng ở trên mặt cô khẽ vuốt, thật sự không có gì không thể làm, tay vẫn khoác lên eo cô, hiện lên trên mặt cũng là tình cảm lưu luyến tràn đầy yêu thương. . . . . .
Thân mật như vậy tất nhiên sẽ dẫn đến một số ánh mắt, lời đồn đãi cũng ở ở chỗ các tiểu thư rãnh rỗi nhiều chuyện truyền đi ra, tại đây phụ nữ đối với người không có danh tiếng gì làm Tam Thiếu phu nhân vừa ao ước lại vừa ghen tỵ, nhìn cả bữa tiệc, có người đàn ông nào không bỏ rơi nữ nhân của mình, đi tìm nam nhân khác khoác lác? Chỉ có Tả Tam Thiếu, thủy chung bồi ở bên người cô. . . . . .
Có người liền không chịu nổi đi tới bên cạnh cạnh Tiêu Hàn, một bộ dạng ân cần hỏi thăm, "Oa, Tả phu nhân, không phải nghe nói Tam thiếu gia nhà các người muốn cùng Khả Tâm tiểu thư đám cưới sao? Thế nào bây giờ, Tam thiếu gia ở chung quanh giới thiệu, người phụ nữ bên cạnh anh là vợ của mình vậy?"
Tiêu Hàn mặt liền biến sắc, Diệp Khả Tâm bên cạnh Tiêu Hàn sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Người tới liền thoáng qua một tia vui sướng khi người gặp họa không dễ dàng phát giác . . . . .
Tiêu Hàn là người nhạy cảm, tự nhiên nhìn thấy, cái gì gọi là Quý tộc một cách rõ ràng, thật ra thì nói cho cùng cũng là rồng rắn lẫn lộn, hạng người gì đều có, có khối người đối với Tả gia của bà luôn hâm mộ cùng ganh tỵ, ngoài mặt a dua nịnh bợ lấy lòng, sau lưng không biết lại nói xấu những gì, cho nên, người trước mắt này quan tâm là giả, chế giễu mới là thật?
Bà âm thầm hừ một tiếng, "Ai nói bên cạnh nó chính là vợ của nó chứ? Ah, đó không phải là tiên sinh nhà ngươi sao? Ông ấy đang cùng ai nói chuyện vậy?"
Người nọ đưa mắt nhìn sang, không phải là người đàn ông nhà mình đang ân cần lấy thức ăn cho một người phụ nữ sao? Sắc mặt lập tức suy sụp, phẫn nộ rời đi. . . . . .
Tiêu Hàn kiêu ngạo mà hất cằm lên, khẽ mỉm cười, "Gia đình giàu có trong xã hội này, không biết có bao nhiêu nhà trong sạch, nam trộm nữ chang (cái này hà không biết nên để nguyên có bạn nào biết chỉ hộ hà với), đàn ông càng thành công, dĩ nhiên bên cạnh không thể thiếu ong bướm (phụ nữ ó mn) vây quanh, cho nên, cũng đừng nói đàn ông hoa tâm, xét đến cùng cũng do phụ nữ bây giờ, quá nhiều người không biết xấu hổ, tranh nhau muốn được bay lên cao làm phượng hoàng muốn vào gia đình chức cao quyền trọng, Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ tầng tầng lớp lớp, bất quá những nữ nhân không biết xấu hổ này lại có mấy người chân chính có thể bước chân vào gia đình danh gia vọng tộc đây? Nói cho cùng chúng ta muốn cũng là nhân phẩm cùng gia thế trong sạch, mọi người nói sao?"
Lời này rõ ràng là để trấn an Diệp Khả Tâm, các vị đang ngồi đây đều là vợ lớn cho nên tất nhiên nghe thấy như vậy liền liên tiếp gật đầu, họ suy cho cùng đều trải qua đau khổ khi chồng có Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ, thậm chí, một vài người cũng đã vào tuổi ngũ tuần (50tuổi) rồi, còn có phụ nữ mới hai mươi tuổi đưa tới cửa, thói đời này đến tột cùng đã thối nát đến trình độ nào rồi? Chỉ là, nói đi thì cũng phải nói lại, vô luận những người phụ nữ không biết xấu hổ kia ở bên ngoài như thế nào lăn qua lăn lại, địa vị đương gia chủ mẫu (chủ gia đình) của họ cũng chưa từng dao động qua, đây cũng là điều duy nhất đáng giá để họ lấy ra khoe khoang trong cái nơi hỗn tạp này rồi.
Vì vậy, đám bà lớn liền ngươi một lời ta một câu bắt đầu chửi bới đám hồ ly tinh không ra gì, đề tài nhất thời chuyển thành cuộc chiến Tiểu Tam.
Tiêu Hàn yên lặng nghe, nắm tay Diệp Khả Tâm, khẽ mỉm cười, coi như là nói cho cô biết, cô mới là con dâu duy nhất Tả gia công nhận nhân phẩm trong sạch.
Diệp Khả Tâm sắc mặt như cũ trắng bệch, cũng không vì những lời Tiêu Hàn nói mà có thêm một chút lòng tin, chỉ là không muốn phật ý trưởng bối, chỉ là nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó, ánh mắt liền chuyển dời đến một góc khác, lúc đó, Tả Thần An đang dùng cây tăm găm trái cây, đút vào trong miệng Hạ Vãn Lộ, Hạ Vãn Lộ cầm tay của anh ăn, lại vẫn mím môi hướng anh cười ngọt ngào một tiếng. Diệp Khả Tâm nhìn ở trong mắt, trong lòng liền đau, trong mắt không khỏi nhẹ nhàng dâng lên một tầng hơi nước. . . . . .
Tiêu Hàn thấy, trong lòng thương yêu, mở miệng trấn an, lại nghe một phu nhân khác hâm mộ lên tiếng, "Vẫn là Tả phu nhân biết cách quản xuyến gia đình, mấy chục năm này cũng không có nghe thấy tin xấu Tả tiên sinh lăn nhăn ở bên ngoài, thật là làm cho người khác phải ghen tỵ!"
Tiêu Hàn nghe xong cảm thấy vô cùng đắc ý?
Ánh mắt cũng không kìm hãm được nhìn về phía ông xã mình, trong đám người Tả Tư Tuyền mặc dù lớn tuổi, nhưng mỗi cử động giơ tay nhấc chân, thành thục chững chạc, là mẫu người đàn ông điển hình. Nghĩ tới tình cảm vợ chồng mấy chục năm, từ khi tay trắng dựng nghiệp, cho tới bây giờ đại phú đại quý (giàu sang), ông xã đối với mình vẫn chỉ có duy nhất, hai người tình cảm thủy chung như một, sao không phải hạnh phúc đời người chứ?
Trong con ngươi của bà tràn ra hạnh phúc lăn tăn, "Tôi nào biết cách quản lý gia đình chứ, là ông cụ Tả gia đối với Tư Tuyền từ nhỏ đã quản giáo rất chặt, mới tạo nên nhân cách Tư Tuyền tận tâm kiên trung như hiện nay, có thể gả cho ông ấy, là do phước đức ba đơi nhà tôi để lại!" Lời này nói ra ngoài mặt là khiêm tốn phủ nhận công lao của mình, trên thực tế cũng là đang khen ngợi ông xã của mình đối với mình thủy chung đến mức nào, qua đó cho thấy hôn nhân của bà là cỡ nào hạnh phúc.
Mặc dù đám bà lớn đối với bà hâm mộ không ngừng, nhưng chỉ có thể hâm mộ thôi, ai bảo ông xã bọn họ không có tiền đồ như vậy đây?
Tiêu Hàn trong lòng hết sức thỏa mãn, bà đến tuổi này, đã thật sâu hiểu được, một người phụ nữ cái đáng giá nhất để khoe khoang không phải là mình có bao nhiêu tiền tài, mà là ông xã mình đối với mình có bao nhiêu thâm tình. . . . . .
Nghĩ tới đây, trong mắt bà một tia u ám không dễ dàng phát giác lóe lên, nghĩ đến Diệp Khả Tâm bên cạnh, trong lòng có chút hoảng loạn, vừa rối loạn, liền dễ dàng làm ra quyết định sai lầm. . . . . .
Bà mang theo Diệp Khả Tâm, đứng dậy nhỏ giọng nói, "Đi, đi theo ta!"
Diệp Khả Tâm từ trước đến giờ luôn nghe lời, theo bà đi về phía trước, nhưng khi cô phát hiện Tiêu Hàn là dẫn mình đi về phía Tả Thần An thì không khỏi hoảng sợ, sợ hãi không dám, "Dì Tiêu. . . . . . Hay là đừng. . . . . ."
"Sợ cái gì?" Tiêu Hàn quay đầu lại trừng cô một cái, "Con, chính là rất nhát gan! Thứ mình thích, phải học đi tranh giành! Dì mới vừa nói nhiều như vậy Tiểu Tam Tiểu Tứ, họ tại sao có thể lấy được ưu ái của đàn ông? Còn không phải chính là không biết xấu hổ? Quấn quít chặt lấy? Bao gồm cả người phụ nữ bên cạnh Thần An kia, chính là luôn làm cho đàn ông vui vẻ, con biết Thần An tại sao thích cô ta không? Chính là cô ta chủ động đuổi theo Thần An, còn chủ động leo lên giường của Thần An!"
Lời này vừa nói ra đã là Diệp Khả Tâm không cách nào tiếp thụ được, mặc dù biết Thần An cùng người phụ nữ này kết hôn, nhưng là cô đơn thuần cũng không có nghĩ đến vấn đề giường chiếu, lúc này được Tiêu Hàn nhắc nhở, cô chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mờ mịt. . . . . .
Tiêu Hàn thấy cô như thế, cũng không nhẫn tâm, dịu dàng khuyên, "Dĩ nhiên, dì không phải muốn con học họ không biết xấu hổ, chỉ là muốn nói cho con biết, phụ nữ có lúc cũng nên chủ động một chút mới được, nếu không, nhiều năm như vậy, con cái gì cũng không có biểu hiện, khó trách Thần An xem con trở thành em gái mà đối xử! Đến đây đi, không có việc gì, cùng dì tới chào hỏi Thần An!"
Nói xong lôi kéo tay của cô tiếp tục đi về phía Tả Thần An.
Diệp Khả Tâm thấy không có đường lui, cũng chỉ có thể mặt dày đi theo phía sau Tiêu Hàn.
|
Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ đang thì thầm với nhau, bị một tiếng gọi “Thần An” của Tiêu Hàn cắt đứt.
Nhìn thấy hai vị vừa đến trước mặt không có ý tốt, nhất thời Hạ Vãn Lộ không tự chủ được lui về sau một bước, nhưng bị Tả Thần An ôm quanh hông mình, gắt gao chế trụ, tạo cho cô có dũng khí, làm cô đứng vững, anh mới nở ra nụ cười thương hiệu của mình, không kiêu ngạo không tự ti, ôn tồn hỏi, “Mẹ, buổi tối tốt lành, Khả Tâm, buổi tối tốt lành.”
Tiêu Hàn cười khanh khách, đôi mắt chỉ nhìn Tả Thần An, giống như đứng ở nơi đó không có một người là Hạ Vãn Lộ, “Thần An, sao tới đây cũng không đến chào hỏi với mẹ một tiếng? Còn phải để mẹ đến đây tìm con?”
Tả Thần An khẽ khom người, không hề mất một chút lễ tiết, “Không phải là sợ mẹ nhìn thấy con sẽ ngột ngạt sao?”
“Đứa nhỏ này! Người trong nhà nào có dễ thù nhau?” Tiêu Hàn thấy con trai vẫn cung kính mình như cũ, cũng không giống như tình hình ngày hôm đó ở Tả gia một phen phải cùng mình đoạn tuyệt quan hệ, trong lòng cũng buông lỏng.”
Tả Thần An nở nụ cười tươi tắn, không cần phải nhiều lời nữa, cũng không chủ động giới thiệu Hạ Vãn Lộ, chỉ là ôm hông cô, từ đầu đến cuối không chịu buông tay.
Ngược lại nghĩ, nhất định Hạ Vãn Lộ thật sự càng không được tự nhiên, cho nên, anh không có ý định đứng ở chỗ này, ôm Hạ Vãn Lộ, chuẩn bị đi đến nơi khác.
Nhưng Tiêu Hàn vẫn không bỏ qua cho bọn họ, mượn cơ hội đột nhiên nói, “Thần An, đút cho Khả Tâm ăn cái gì đi!”
Thân thể Hạ Vãn Lộ khẽ cứng lại, đây là công khai đánh chủ ý tới cô, tới Thần An, cũng khiêu chiến với hôn nhân của cô và Tả Thần An……
Mặt cô cũng không biến sắc, chỉ là muốn biết Thần An sẽ làm gì.
Lại nghe Thần An lại cười khẽ, ôn hòa nhìn cô một cái, sau đó trả lời Tiêu Hàn, “Đút cho Khả Tâm ăn? Vậy phải hỏi bà xã của con có đồng ý hay không đã!”
Trong nháy mắt đó, có lệ tràn quanh hốc mắt.
Nếu như không có nhiều người ở chỗ này như thế, cô nhất định sẽ ôm lấy anh, cho anh một nụ hôn nhiệt tình……
Thần An! Thần An của cô! Đến tận bây giờ đều không để cho cô thất vọng……
“Con……” Tiêu Hàn tức giận đến mặt mày trắng bệch. Ddiieenn ddaan llee qquuyy ddoonn. Sở dĩ không chút lo ngại diễu võ dương oai ở trước mặt Tả Thần An, là bởi vì nghĩ Tả Thần An sẽ cho bà một sắc mặt tốt, sẽ cố gắng chống đỡ mặt mũi, bà hiểu, con trai vẫn là con trai, sẽ không mang thù, như vậy tự nhiên cũng sẽ như trước đây, sẽ không ở trước mặt công chúng mà không biết vâng lời bà, như thế cũng có thể trấn an được Khả Tâm, nào biết con trai lại dám nói ra câu này!
Về phần Khả Tâm, sau khi nghe những lời này, đã bị thương tổn lớn lao, xoay người che mặt chạy đi.
Tả Thần An cũng không đuổi theo Khả Tâm, lại càng không chú ý đến sắc mặt của Tiêu Hàn, mỉm cười ôm lấy Hạ Vãn Lộ, “Mẹ, con ở đây lâu rồi, hơi mệt, gặp lại sau nhé.”
Nói xong liền không để ý, ôm Hạ Vãn Lộ ra ngoài.
Ngược lại, Hạ Vãn Lộ cảm thấy anh như vậy, không nhịn được nhỏ giọng oán hận, “Anh thật là quá đáng!”
Anh chỉ cười, “Chẳng lẽ em hi vọng anh đút cho Khả Tâm ăn?”
Cô hất cằm, nụ cười nở rộ trên mặt, “Thật ra thì coi như đút thật cũng không có gì……”
“Được! Đây chính là em nói đấy nhé!” Anh dung túng để cô đắc ý, cô nàng này a, hoàn toàn thấy được đang làm ra dáng của người chiến thắng, nếu anh thật làm theo lời của Tiêu Hàn, chỉ sợ lại chịu khổ sở một trận nữa…… Không khỏi cong khóe môi, buông cô ra, “Vậy anh đi đây! Tránh để mẹ anh tức giận!”
“Được……” Câu trả lời của cô có chút do dự.
Anh càng cảm thấy buồn cười, hơn nữa còn bật ra tiếng, tiếng cười thật thấp, giống như đang chuyển động trong cổ họng.
Cô nghe được anh đang trêu chọc cô, trừng mắt nhìn anh, biện giải cho mình, “Em là nói…… Ngộ nhỡ mẹ anh nổi giận, vứt hết mặt mũi, anh và em cũng không còn mặt để đặt chỗ nào đi!”
Anh không khỏi đưa tay nhéo mặt cô, “Này là nói như thế nào đây? Bé ngốc! Làm sao có thể mất thể diện? Anh và em làm sao không có mặt mũi đặt chỗ nào? Em là vợ danh chánh ngôn thuận của anh, anh và em ở chung một chỗ có điểm nào mất mặt sao?”
Cô nhất thời ngơ ngẩn.
Thật a! Cô là bà xã của anh mà! Sợ mất mặt gì chứ? Có chút bối rối, quả thật, mặc dù đã là vợ của anh, nhưng dường như cô vẫn chưa tìm thấy vị trí chính xác của mình, dường như anh đã cho cô thấy được ánh sáng trong đêm tăm tối, vì vậy cười ha ha, chọc cho anh phải búng nhẹ lên trên trán cô lần nữa, mắng cô “Đứa ngốc.”
“Bất kể nói thế nào, ầm ĩ với nhau thật không tốt!” Cô vẫn hơi băn khoăn.
“Cái này em yên tâm đi. Loại thể diện như thế này, ở trong mắt mẹ anh, còn quan trọng hơn nhiều so với chúng ta. Trường hợp tai tiếng như thế này, mẹ anh tuyệt sẽ không làm cho chính mình mất mặt! Thể diện anh không tốt cũng tương đương bà cũng không tốt!” Anh hờ hững cười cười. Thể diện? Cho tới bây giờ anh cũng chưa đặt nó ở trong lòng, lúc trước là tôn trọng mẹ, cho nên bất kể là ở nhà hay là ở bên ngoài, cũng sẽ không hề phản bác làm mất mặt mẹ, thế nhưng cũng phải xem là chuyện gì, chuyện của Hạ Vãn Lộ, anh tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, cũng sẽ không cấp mặt mũi cho người nào, anh cho là lần trước ở Tả gia đã biểu hiện thái độ quá rõ ràng, nhưng hiển nhiên, mẹ vẫn chưa có chết tâm……
So sánh với hành động của Tiêu Hàn, thái độ của cánh đàn ông bình tĩnh hơn nhiều, Tả Tư Tuyền và cha của Diệp Khả Tâm đều nhìn thấy rõ ràng hành động của Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ, chỉ là không có tra xét mà thôi, vẫn chuyện trò vui vẻ như cũ trong đám đàn ông.
Bọn họ giả ngu, Tả Thần An càng sẽ giả bộ ngu hơn, tìm một góc yên tĩnh, cùng Hạ Vãn Lộ ngồi xuống, hai người không coi ai ra gì, anh nhìn những khách khứa đi tới đi lui mang nụ cười dối trá trên mặt, lấy mấy chuyện cười trong nhà hào môn nói cho cô nghe, để cho cô xao lãng, cô tựa vào ngực anh cười nhiều đến mức thiếu chút nữa lạc cả giọng.
“Thần An, anh đúng thật là xấu xa, ở sau lưng người ta nói chuyện xấu, còn chỉ chỉ chõ chõ, đúng là người nhỏ nhen mà!” Cô cười khẽ khiển trách anh.
Anh nhướn mày, “Anh không muốn làm người tốt, anh cũng không cần làm người kiêu ngạo, anh chỉ làm người đàn ông tốt của em là đủ rồi!”
Anh vốn là như vậy, lúc lơ đãng nói ra một câu, hoặc là làm một chuyện nào đó, làm cho cô cảm động đến muốn khóc……
“Thần An……” Trên mặt thể hiện sự xúc động rõ ràng, kêu tên anh xong còn khẽ vểnh miệng cười.
Anh có phần đắc ý, “Cảm động? Muốn hôn anh? Lại đây, anh không ngại đâu!” Anh chỉ chỉ vào gò má của mình.
Cô mặt mày đỏ bừng, không sai cô cũng đã từng rất lớn mật, nhưng lá gan chưa có lớn đến mức đang ở trước sảnh đường có nhiều khách khứa mà đi hôn anh, huống chi trong đám khách khứa còn có cha mẹ của anh!
“Về nhà lại nói!” Cô nhẹ nhàng nói nhỏ, nhéo nhéo cánh tay anh.
“Về nhà? Này là phải có lãi à nha…… Như thế nào?” Trong mắt anh hiển hiện một ánh sáng khác thường.
“Tùy anh……” Sắc mặt cô càng thêm đỏ, cái lãi này ý chỉ là gì? Mấu chốt ở chỗ cô có được hay không à?
Anh chăm chú nhìn vào gương mặt đỏ hồng của cô, Ddiieenn ddaan llee qquuyy ddoonn, nội tâm rung động mãnh liệt, hận không thể lập tức ôm cô vào trong ngực, hung hăng hôn lên cánh môi mềm mại của cô……
Nhưng một màn tốt đẹp hài hòa như vậy lại cứ có người muốn tới phá hỏng, hơn nữa còn là một người làm người ta ghê tởm……
Hạ Vãn Lộ cảm thấy người nọ nhìn khá quen mặt, lại không nhớ rõ đã gặp ở đâu, đã uống một ít rượu, hơi say, vừa đi tới liền lôi cô từ bên người Tả Thần An ra, hơn nữa động tác rất nhanh đã ôm cô vào lòng, miệng đầy hơi rượu phả lên mặt cô, còn la hét, “Con nhóc, lại đây bồi gia!”
Tả Thần An giận dữ, dám vô lễ kéo tay kéo chân với bà xã anh ngay dưới mí mắt anh sao, người này quả nhiên thật không muốn sống nữa sao?
Anh đánh một quyền qua, người nọ không hề đề phòng, bị đánh ngã xuống mặt đất.
Tả Thần An vội vàng kéo Hạ Vãn Lộ ra sau người mình, dùng thân thế mình che chở cho cô.
Người nọ từ dưới đất đứng lên, do say rượu, hai con mắt đỏ bừng, muốn đánh trả lại Tả Thần An, Hạ Vãn Lộ rất lo lắng, không muốn Tả Thần An đánh nhau với người nọ mà bị thương tích, vì vậy cũng không để ở trong lòng chuyện mình bị phi lễ, lôi kéo anh rời đi.
Người nọ lại rất vô lại, chặn lại trước mặt hai người bọn họ, cười hung ác, “Nhóc con, đánh người rồi muốn đi sao? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! Còn chưa có ai dám động đến một cọng tóc của ông đây đâu!”
Tả Thần An cực kỳ chán ghét phẩm hạnh này của hắn, nhìn thấy trên bàn có một cái chai rượu sâm banh trống rỗng không biết của ai, quơ lấy, đặp lên đầu hắn, cười lạnh, “Không đi thì thế nào? Muốn đánh nhau sao?”
Người nọ không nghĩ động tác của Tả Thần An lại nhanh như vậy, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có chất lỏng màu đỏ thẫm từng giọt từng giọt chảy xuống.
Mà lúc này, đã có người phát hiện ở bên này có chuyện, rất nhiều người chạy qua đây.
Nhìn gương mặt Tả Thần An nghiêm nghị làm hắn cảm thấy sợ hãi, hắn cũng không dám dọa dẫm nhiều lời thêm nữa, chỉ là chỉ vào mặt Hạ Vãn Lộ cười nhạo, “Có gì đặc biệt hơn người? Không phải là cái đàn bà ông đây chơi chán rồi sao? Mày nhặt được lại coi như bảo bối? Ông đây nói cho mày biết, loại đàn bà như này ông đây không lạ gì, đưa tiền ra, là quơ lấy liền!”
Chỉ nghe “Bộp” một tiếng, trên mặt người nọ bị một cái tát khá nặng, Tả Thần An sắc mặt trắng xanh đứng ở trước mặt hắn đang mẳng mỏ, uy hiếp nhìn hắn ta.
Còn có người của Ninh gia cũng đi lại đây, tỏ vẻ xin lỗi với Tả Thần An, hơn nữa bày tỏ không biết người nọ là ai, cũng không biết đã đi theo ai vào được đây, lại gây ra trò hề như vậy.
Vì vậy quản gia Ninh gia liền thu xếp muốn đưa người này ra ngoài.
Người nọ không cam lòng, vừa giãy giụa vừa mắng chửi, “Tôi không nói sai! Cô ta vốn chính là người làm việc trong hộp đêm Ám Hương! Không biết đã qua tay bao nhiêu cậu ấm! Ông chủ Ám Hương Hứa Tiểu Soái đã bao cô ta bốn năm! Tôi cũng chơi qua cô ta, qua đêm hai lần, thật sự phục vụ tôi rất thoải mái!......”
|
“XX, ra ngoài bán còn giả bộ thanh cao cái gì! Loại đàn bà này đưa cho tôi tôi còn sợ sẽ bị lây bệnh truyền nhiễm nữa là! Nhắc nhở cậu! Đừng quên dùng bao đấy!” Người nọ bị người của Hứa gia tóm lôi đi xềnh xệch nhưng miệng vẫn còn kêu la, không ngừng tuôn ra những lời lẽ xúc phạm (cv: đầy ô ngôn uế ngữ) trên suốt đường đi.
Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ nhất thời trở thành tiêu điểm của mọi người, vô số ánh mắt đang nhìn về phía họ, có loại xem náo nhiệt, có loại khinh bỉ, có loại vui mừng vì kẻ khác gặp họa, ngay cả ba mẹ của Tả Thần An, trong ánh mắt cũng chẳng có một tia ấm áp nào, giống như là đang nói, không chịu nghe lời như này chỉ làm cho con hổ thẹn đi?
Đám nhà báo nhìn vào danh vọng của Tả gia, cũng không có người nào dám công khai cười nhạo, chỉ là trong đám người đó cũng có chút tiếng xôn xao bàn luận cùng thỉnh thoảng truyền tới tiếng cười khẽ, cơ hồ có thể xác định, đám người đó đang bàn luận về cái gì, đang cười nhạo về cái gì……
Đối mặt với các loại ánh mắt không thân thiện, Hạ Vãn Lộ càng núp sâu ở sau lưng Tả Thần An, giống như chú chim non đang hoảng sợ, thân thể khẽ run rẩy.
Tả Thần An trở tay lôi cô vào trong lồng ngực mình, bảo vệ chặt chẽ, chuẩn bị rời đi.
Tiêu Hàn xuất hiện bên người anh, đồng thời, điện thoại của anh khẽ rung chuông.
Anh lấy điện thoại ra nhìn, là một cái tin nhắn Tiêu Hàn vừa gửi cho anh, nội dung là: lập tức phủ nhận cô gái này là vợ của con, hãy nói chỉ là tùy tiện chơi đùa một chút, còn có thể cứu vãn mặt mũi của Tả gia!”
Sau khi xem xong, anh quả quyết xóa sạch, anh phải làm ngược lại hoàn toàn……
Ngay trước mặt rất nhiều người còn ở trong phòng, anh khẽ mỉm cười, dịu dàng nâng người con gái với gương mặt tái nhợt đang ở trong ngực, cúi người khẽ hôn lên mi tâm của cô, sau đó nói ra một câu rất êm ái, “Bà xã, đừng sợ, chúng ta về nhà thôi……”
Một tiếng “Bà xã”, một tiếng “Đừng sợ”, một tiếng “Về nhà”, mặc dù rất nhẹ rất êm ái, lại như từng quả bom, lấn át tất cả giọng nói ở trong phòng, chấn động màng nhĩ của mọi người đến tê dại, sau cơn chấn động, chính là một khoảng yên lặng như tờ…...
Mới vừa rồi có các loại ánh mắt chế nhạo nhìn đến, nháy mắt đã biến hóa, hơn nữa trong ánh mắt của các cô gái, tràn đầy lòng hâm mộ đối với Hạ Vãn Lộ, dưới tình huống thế này, còn có thể được Tả Thần An thương yêu dịu dàng hết mực, là hạnh phúc đến nhường nào? So sánh người đàn ông của mình với Tả Thần An, thật cái gì cũng không sánh nổi……
Chỉ là, ở trong ánh mắt của người nào đó, hành động như thế quả thật chính là mất mặt…….
Tiêu Hàn lớn tiếng phá vỡ sự yên tĩnh này, “Thần An! Ai là bà xã của con chứ? Ta không có thừa nhận loại con dâu như thế này! Mất hết mặt mũi còn chưa đủ sao? Loại con gái như vậy, ở bên ngoài vui đùa một chút còn chưa tính! Không phải con lại hồ đồ đến như vậy chứ?”
Loại con gái như vậy……
Mấy chữ này làm cho Tả Thần An nhíu nhíu mày, anh rất không thích người khác dùng mấy chữ này hình dung người phụ nữ của anh, ôm chặt Hạ Vãn Lộ hơn, nói với mẹ, cũng là nói với tất cả mọi người, giọng nói có lực vang vang trong sảnh, “Cô ấy là người phụ nữ như thế nào, con còn rõ ràng hơn so với bất cứ ai! Con kiêu ngạo vì cô ấy, vẻ vang vì cô ấy! Không sai, con và cô ấy đã kết hôn, con còn thiếu cô ấy một cái hôn lễ, đây vốn là bữa tiệc đính hôn của người khác, con không muốn làm nhân vật chính, nhưng có người muốn nhân cơ hội này để gây chuyện, vậy con không ngại ở nơi đây lập lời thề đã thiếu khi cưới: có thể lấy được em, là anh tam sinh hữu hạnh (ba đời mới gặp may)! Anh Tả Thần An đời này nhất định không phụ em! Ai không biết mà muốn khi dễ em, chính là khi dễ Tả Thần An anh, tự mình suy tính nặng nhẹ thiệt hơn!”
“Thần An! Con thật là làm cho chúng ta thất vọng! Con đặt cha mẹ mình ở đâu? Con đặt gia tộc mình ở chỗ nào? Con còn xứng mang họ Tả sao?” Tiêu Hàn nóng nảy, nét mặt của bà luôn luôn dịu dàng đoan trang, phong độ thể hiện ở trước mặt mọi người bây giờ đã hoàn toàn không có.
Tả Thần An nghe lời nói của mẹ mình, không khỏi cười lạnh, “Nếu như cái dòng họ Tả này tượng trưng cho sự cao quý, như vậy, con nghĩ, người chân chính không xứng cũng không phải là con……”
Đột nhiên sắc mặt của Tiêu Hàn bỗng trắng bệch, những lời lẽ này của Tả Thần An giống như đang uy hiếp, câu này của nó là có ý gì? Là chỉ chuyện năm năm trước bà ép Hạ Vãn Lộ, hay là nó đã biết thêm chuyện gì?
Tả Thần An thấy rốt cuộc Tiêu Hàn đã ngừng nói, cũng không nói nhiều nữa, ôm lấy Hạ Vãn Lộ rời khỏi chỗ này, đi nhanh đến cửa lớn thì ánh mắt anh thoáng nhìn thấy, liếc thấy một bóng dáng quen thuộc lướt nhanh qua, muốn nhìn rõ thì không kịp thấy nữa……
Vẫn như cũ, Hạ Vãn Lộ mặc quần dài, váy áo bồng bềnh, thân hình nhỏ gầy ở bên cạnh Tả Thần An, đường cong theo gió bay múa phiêu diêu, bóng dáng hai người rời đi nhanh nhẹn như cảnh thần tiên, như một đôi uyên ương cách xa trần thế.
Dường như, tất cả mọi người đã quên chủ nhân bữa tiệc hôm nay là ai, chỉ rung động vì đôi tình nhân này, đại đa số khách khứa, bất kể là đàn ông hay phụ nữ, ngược lại đối với Tả Thần An lại nảy sinh mấy phần khâm phục. Dĩ nhiên, cũng có người có ánh mắt âm u, cực kỳ khác biệt, đó chính là ba của Diệp Khả Tâm, luôn đứng trong đám người đó cười lạnh, lại không hề lên tiếng……
“Đi! Về nhà!” Tiêu Hàn chỉ cảm thấy mặt mũi mình và Tả gia đã mất hết trong bữa tiệc hôm nay, bảo Tả Tư Tuyền người từ đầu đến cuối đều không nói một lời nhanh rời khỏi chỗ này.
Vào trong xe, Tiêu Hàn mới oán trách ông, “Linh hồn bé nhỏ của ông hồi nãy có ở trong đó không vậy? Thần An hồ đồ sao ông cũng không ngăn cản?”
Tả Tư Tuyền than nhẹ một tiếng, người vợ ngày thường tỉnh táo đoan trang thế nào gặp đến chuyện này của Thần An lại mất khống chế đến vậy? “Tiêu Hàn, hồi nãy đáng lẽ bà cũng không nên day vào! Chẳng lẽ bà còn không hiểu rõ tính tình của Thần An sao? Bà càng buộc nó, nó càng phản lại? Hôm nay cái mặt mũi này, là do bà tự mình đánh mất đấy!”
“Cái gì? Ông còn oán trách tôi?” Tiêu Hàn không cách nào tiếp thu nổi câu nói của chồng mình, kết hôn lâu như vậy, Tả Tư Tuyền khi nào nói bà không đúng đâu?
Tả Tư Tuyền lắc đầu, “Không phải tôi oán trách bà. Chuyện như thế Tả Thần An đã làm tốt hơn bà! Bất kể người say đó nói là thật hay giả, duy nhất có thể giữ lại mặt mũi Tả gia chính là làm giống như Thần An vậy, đối với những lời nói khinh thường cố ý gây chuyện, qua thời gian, dĩ nhiên mọi người cũng sẽ quên, bà thật tốt rồi, cứ làm mâu thuẫn trở nên gay gắt, bây giờ mới chân chính làm chúng ta mất thể diện!”
Tiêu Hàn sau khi yên tĩnh suy nghĩ, cũng không thể nói gì nữa. Chính mình mấy ngày nay, quả thật gấp gáp ép Tả Thần An, khắp nơi gấp gáp đến mất cả lý trí, đến không còn là chính bà, có lẽ, thật cần phải cẩn thận suy nghĩ bước kế tiếp nên làm cái gì……
“Về nhà đi!” Tả Tư Tuyền cũng không nhẫn tâm nhìn thấy vợ mình có bộ dạng như thế, bảo tài xế lái xe trở về.
Người của Tả gia vừa rời đi, không khí bữa tiệc có chút không giống lúc trước nữa, cũng không nói được không giống ở chỗ nào, tóm lại mọi người giống như đối với cái tiệc cưới này cũng không còn có hứng thú.
Vợ chồng Ninh Tổ Tắc thấy thế liền bảo phát nhạc, hơn nữa còn đi thúc giục Ninh Vũ Khiêm và Hứa Tiểu Soái chuẩn bị xuống lầu.
Vậy mà, không có ai hay biết, lúc này trong căn phòng ở lầu hai, Hứa Tiểu Soái và Ninh Vũ Khiêm đang cãi vả nhau kịch liệt.
Hứa Tiểu Soái sắc mặt trắng xanh chất vấn Ninh Vũ Khiêm “Ai mời cô ấy tới hả? Ai đã bày ra cái trò này chứ? Là cô! Đúng không?”
Ninh Vũ Khiêm chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng tức giận đến như vậy của Hứa Tiểu Soái, gương mặt dữ tợn giống như một ngụm đã nuốt chửng cô vào bụng, trong lòng thật sợ hãi, không tự chủ lui ra sau, “Không…… Không phải……”
“Cô còn nói dối?! Hồi nãy cái người đàn ông kia chẳng phải là người lần trước đi chung với cô đến Ám Hương náo loạn sao?” Ngọn lửa trong mắt anh càng ngày càng dâng cao. Lấy tính tình của Tả Thần An, anh ta chắc chắn không muốn dây dưa ở một bữa tiệc đính hôn như vậy, đáp án duy nhất chính là Hạ Hạ muốn tới, Tả Thần An không thể không đi theo, mà Hạ Hạ sao vô duyên vô cớ lại tới tham gia tiệc cưới mà không được mời? Nếu anh đã không mời Hạ Hạ, vậy ngoại trừ Ninh Vũ Khiêm còn có ai sẽ làm cái chuyện này?
Ninh Vũ Khiêm vốn cũng không phải là một người giỏi che giấu chuyện nói dối, tính tình cũng thẳng thắn, thấy dáng vẻ này của Hứa Tiểu Soái, trong lòng cũng tức giận, “Đúng! Là em mời cô ấy, vậy thì sao chứ? Loại phụ nữ như cô ấy, nếu có làm chuyện xấu, còn sợ người ta nói sao? Còn anh vẫn cứ che chở cho cô ấy là ý tứ gì? Chẳng lẽ anh còn muốn đánh em sao?”
Trong mắt Hứa Tiểu Soái thoáng qua nét đau đớn, cái tiệc cưới này, vốn cũng không phải là anh nguyện ý, khi anh bất đắc dĩ tổ chức tiệc đính hôn, còn trả lại cho Hạ Hạ một sự thương tổn, tổn thương này so với tổn thương của anh còn khó chịu hơn, “Ninh Vũ Khiêm, tôi thật sự đã nhìn lầm cô, cô khi nào bắt đầu biến thành một cô gái giỏi mưu kế đến vậy, một lòng muốn hại người?”
Ninh Vũ Khiêm vô cùng không phục, “Em nào có hại người?! Em là cứu người! Cứu anh! Cũng cứu Khả Tâm! Hạ Hạ là loại con gái không biết xấu hổ, lúc trước quyến rũ anh, sau đó lại cướp Tả Tam Thiếu của Khả Tâm, cô ta chính là một con hồ ly tinh không biết xấu hổ! Em muốn vạch trần diện mạo thật của cô ta! Em muốn thay mình thay Khả Tâm làm một chút công sức.”
“Chát”, Hứa Tiểu Soái đánh một bạt tai vào mặt Ninh Vũ Khiêm, cũng tức giận đến cực điểm, “Ninh Vũ Khiêm, tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ! Cô đã làm tôi phá lệ! Cô nghe đây, tôi và Hạ Hạ có quan hệ thế nào, Hạ Hạ và Tả Thần An có cái quan hệ gì, từ nay về sau với cô cũng không có quan hệ gì nữa!”
“Ý anh là gì?” Ninh Vũ Khiêm uất ức khóc lóc, từ nhỏ đến lớn, ba mẹ còn không dám động đến một ngón tay của cô, thế nhưng Hứa Tiểu Soái lại dám ra tay đánh cô, còn là vì một cô gái như vậy mà đánh cô!
“Ý của tôi là, cái tiệc này, tôi không đính hôn nữa! Tôi tuyệt đối sẽ không cưới một cô gái có đầy một bụng ý nghĩ xấu!” Hứa Tiểu Soái nói xong đi ra khỏi phòng, nhanh chóng xông ra phía cửa chính, Ninh Vũ Khiêm bất chấp mặt mũi khóc nháo cả lên.
Trong đám người có người cười nhạo, “Ơ, chú rể xuống rồi sao! Cô dâu đâu rồi?”
Mấy người khác cũng ồn ào phụ họa theo, cho đến khi phát hiện Hứa Tiểu Soái cứ xông về phía cửa, lại thấy sắc mặt anh âm trầm, có điểm khác thường, cảm thấy có cái gì không đúng, dần dần trở nên yên tĩnh lại, vừa mong đợi vừa hoài nghi, chẳng lẽ tối nay còn có một màn kịch vui còn chưa được xem?
|