Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
|
|
phong vân: biến động, xảy ra biến cố
Khi Tả Thần An về đến nhà, người trong nhà quả thật đều đến đông đủ, ba mẹ, anh cả, chị dâu, Thần Hi Tống Sở, mỗi người đều làm chuyện của mình, thấy anh, bộ dáng ai cũng lộ ra mấy phần quỷ dị, hội nghị gia đình lần này, hiển nhiên là nhằm vào anh?
Y Thần cùng Hạo Nhiên vốn đang đùa giỡn, anh vừa vào cửa, Y Thần liền nhào tới, lớn tiếng hoan hô, "Cậu nhỏ! Cậu nhỏ vể rồi!"
Cái tiểu tinh linh này!
Y Thần hôm nay mặc một bộ váy nhỏ màu hồng, đeo cái băng đô nút hình bướm cùng màu, ánh mắt lấp lánh, đáng yêu khiến anh nhớ tới chủ đề trong phòng ăn của anh hai cũng là hình mèo hel¬lokit¬ty. Y Thần ở nhà không thích mang dép, hai cái chân trần chạy như bay trên mặt đất, thật giống như tại ngực anh gãi một cái để cho trái tim anh mềm mại không ít. . . . . .
"Tiểu Quai Quai!" Anh không nhịn được ôm bé giơ lên thật cao, chọc cho Y Thần cười khanh khách, "Nhớ cậu nhỏ rồi sao?"
"Nhớ!" Y Thần ôm cổ của anh, ở trên mặt của anh hôn một cái thật kiêu.
Trên mặt ẩm ướt mềm mại nhất thời tê dại đến trong lòng anh, cái này cùng với nụ hôn của tình nhân hoàn toàn bất đồng, đây là thuần khiết, ngây thơ, thân cận, giống như con gái hôn ba ba vậy, trong nháy mắt đó, lại để cho trong lòng anh tràn đầy cảm động, hơn nữa, sau khi biết Hạ Vãn Lộ không thể có đứa bé, bỗng dưng, loại cảm động này càng thêm thăng hoa. . . . . .
Anh không kìm lòng được nắm thật chặt cánh tay nhỏ bé, ở trên mặt Y Thần, trên cổ, ngực, khẽ cắn từng cái, vừa cười hỏi bé, "Là nơi nào nhớ cậu nhỏ? Nơi này? Nơi này? Hay là nơi này?"
Có thể là do nhột bé, Y Thần lắc lắc thân thể nhỏ bé cười to, dùng ngón tay út mềm mại chỉ từ đầu đến tim, "Nơi này nơi này nơi này, khắp nơi đều nhớ! Trong lòng là nhớ nhất!"
"Thật là ngoan! Không hổ là bảo bối của cậu nhỏ!" Anh ôm Y Thần đi về phía trước, mới phát hiện bên chân còn một bảo bối đang đứng! "Hạo Nhiên! Có nhớ cậu nhỏ hay không?" Anh cười hỏi.
Hạo Nhiên rất xem thường cau mũi một cái, "Chỉ có nha đầu kia mới làm nũng mà thôi!"
"Mới không phải! Cậu nhỏ cũng nhớ em, cậu nhỏ cũng không phải là nha đầu! Không tin anh hỏi anh Tiểu Bàn mà xem! Anh Tiểu Bàn, anh nói có đúng không?" Y Thần lập tức phản bác, còn kiên quyết muốn kéo Tiểu Bàn đến bên cạnh mình, Tiểu Bàn thực đúng là rất có quyền uy trong lòng bọn chúng.
Tả Tiểu Bàn hôm nay ở trường học nghịch ngợm, mới vừa bị cha giáo huấn xong, lúc này cúi gằm đầu không có tinh thần gì cả, nào có thời gian để ý hai đứa em nhỏ, tức giận vung tay, "Đi đi đi, em gái nhỏ phiền toái, đừng đến phá anh!"
"Ai là em gái nhỏ chứ! Hừ. . . . . ." Y Thần mất hứng nói thầm, "Đừng chê em là em gái nhỏ phiền toái, lớn lên chắc chắn hai người các anh nhất định đều tìm em gái nhỏ phiền toái này để khuyên bà xã!"
Lời này cũng chọc cười mọi người, vốn là không khí vẫn có chút nghiêm túc nhưng trong nháy mắt này đã thoải mái hơn không ít, Tả Thần Viễn không khỏi cảm thán, "Hiện tại đứa nhỏ đều trưởng thành sớm như vậy sao? Chuyện này có người nào dạy sao!"
"Trưởng thành? Tiểu Bàn nhà anh chỉ sợ còn sớm hơn! Em chính là nghe nói ở vườn trẻ nó còn nhận được không ít thư tình đâu!" Tả Thần Hi nghe được cười trêu ghẹo Tiểu Bàn.
Tả Tiểu Bàn tâm tình không tốt, đã vậy lại còn lấy bé ra trêu đùa? Muốn xù lông rồi, "Cô! Cái này mà được kêu là thư tình sao? Được kêu là thư tình sao?"
"Ơ, vẫn còn ngượng ngùng sao!" Tả Thần Hi cười.
Mọi người ai cũng cười, bạn học Tả Tiểu Bàn thật sự nổi giận rồi, bỏ lại một câu, "Con không ăn cơm tối!" Sau đó đùng đùng trừng mắt bước lên lầu.
Tả Thần Hi càng cảm thấy buồn cười, "Xem ra là em đã gây họa rồi. . . . . . Vậy phải làm sao bây giờ? Thật không ăn sao con?"
"Yên tâm đi! Chỉ cần vừa dọn món ăn lên bàn, con heo kia của nhà chúng ta nhất định sẽ chạy ào tới, nếu thật sự có một ngày nào đó không ăn, chị càng vui vẻ hơn, để cho nó giảm cân!" Người mẹ vô lương của bạn học Tiểu Bàn cứ như vậy ở sau lưng bố trí (tính kế) con trai.
Tả Thần Viễn không nhịn được cũng tới tham gia náo nhiệt, ôm eo của bà xã, "Cũng không biết con heo nhỏ tham ăn kia là di truyền từ con heo lớn nào? Bà xã, chỗ này lại nhiều thêm một chút thịt nữa rồi. . . . . ."
"Tả Béo! Anh muốn bị đánh phải không? Lấy móng vuốt của anh ra!" Loan Loan nghe vậy tức giận dùng sức vỗ trên mu bàn tay của chồng, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, anh cả đời đều muốn cười nhạo cô béo sao? Nhưng vì cái gì mỗi lần cô nói muốn giảm cân anh lại không cho phép? Còn nói phụ nữ có thịt một chút mới có thể yêu?
Thấy bà xã của cậu lớn kêu lên, Y Thần chợt nhớ tới cái gì, thần bí ở bên tai Tả Thần An nhẹ nói, "Đúng rồi, cậu nhỏ, hôm nay bà ngoại bảo cậu trở về là muốn cùng cậu nói chuyện cưới vợ của cậu. . . . . . Bà nội rất tức giận, cậu phải coi chừng!"
Wow, anh còn có thể có mật báo! Thật không thể không thương yêu bé!
"Ừ! Cám ơn Y Thần! Cậu nhỏ sẽ chuẩn bị tâm lý!" Anh để Y Thần xuống, tính toán không biết mẹ già nhà anh sẽ nói cái chuyện gì đây, cũng không để ở trong lòng, dắt tay nhỏ bé của bé ngồi trên ghế sofa, thuận tay cầm lấy khối rôbít Y Thần vừa mới chơi lúc nãy xoay lại.
"Cậu nhỏ, cậu cũng biết chơi sao? Cháu cùng anh trai làm cả một buổi chiều nhưng còn chưa có làm được. . . . . ." Y Thần rất là buồn bực nói.
"Ừ. . . . . . Cậu thử một chút!" Cái này là lúc anh đọc sách có học qua một chút, khối rôbít trong tay anh thật nhanh xoay chuyển, mười mấy giây sau, anh giao cho bé một khối rôbít hoàn chỉnh.
Y Thần quả thật sợ ngây người, dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn anh, "Cậu nhỏ, cậu quá xuất sắc rồi! Thật giỏi!"
Anh nhéo cái mũi nhỏ của bé, "Cái này, có phương pháp đấy! Bất luận làm chuyện gì, chỉ cần phương pháp đúng, là có thể làm được việc lớn! Cậu cả cũng có thể chơi nhanh như vậy, ba con cũng có thể!"
"Cậu nhỏ, cái gì gọi là làm được việc lớn?" Y Thần nghi ngờ nhìn anh, sau đó nháy mắt giải thích, "Là giống như cố gắng chơi khối rôbít sao? Cậu nhỏ dùng phương pháp đúng, nên tốn rất ít thời gian là có thể hợp lại, Y Thần phương pháp không đúng, cố gắng một buổi chiều cũng không ra được?"
"WOW! Con quá thông minh!" Đứa nhỏ này năng lực lĩnh ngộ thật không phải loại thấp, Tả Thần An tự đáy lòng than thở.
"Thế nào làm được chỉ có bé trai đây?" Hạo Nhiên phát hiện một quy luật, sau đó rất tự đắc kỳ thị em gái nhỏ, "Em gái chính là đần!"
"Anh mới đần! Anh cũng không có làm được!" Y Thần cũng không phục.
"Chờ đến lúc anh lớn như cậu nhỏ anh cũng có thể làm được! Đến lúc đó anh dạy cho em!" Hạo Nhiên tự nhận là rất rộng rãi nói.
Y Thần là cô em gái nhỏ phiền toái gặp phải kỳ thị như vậy thế nào có thể chịu thua, rất tỏ vẻ chu mỏ, "Em mới không cần anh dạy! Em hiện tại liền nhờ cậu nhỏ dạy em!"
"Vậy. . . . . . Cậu nhỏ cũng là cậu nhỏ của anh. . . . . ." Hạo Nhiên giảm kiêu ngạo xuống, lấy lòng nhìn Thần An, "Cậu nhỏ, cũng dạy cháu được không?"
"Dạy! Cả hai đứa cậu đều dạy!"
Anh mới vừa cầm lên khối rôbít, Tiêu Hàn liền bắt đầu kêu, "Cơm cũng dọn xong rồi! Còn phải đưa đến tận tay các người sao?"
Tính huống không tốt. . . . . . Mẫu thân đại nhân tâm trạng không được tốt. . . . . .
Đám người Tả Thần Viễn lập tức buông chuyện trong tay hướng phòng ăn đi tới.
Tả Thần An cũng buông xuống khối rôbít, một tay dắt Y Thần, một tay dắt Hạo Nhiên, nhẹ giọng nói, "Ăn cơm trước đi, cơm nước xong sẽ dạy!"
Tả gia có quy củ, lúc ăn cơm không nói chuyện làm ăn, không nói học tập, không cho cãi vả, không phê bình đứa bé, cho nên, bữa cơm này cũng ăn khá yên lặng.
Trong lúc đó, thề không ăn cơm Tả Tiểu Bàn đã xuống lầu, bên bàn ăn không ngừng lượn qua lượn lại, một lát lại ở bên này, một lát lại ở bên kia, dĩ nhiên, chết cũng sẽ không ngồi xuống ăn cơm, người ta cũng thề rồi còn gì. . . . . .
Cho nên, vô luận Tiêu Hàn gọi như thế nào, dùng thức ăn ngon hấp dẫn như thế nào, cũng không thể thay đổi Tả Tiểu Bàn cũng ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp tục đi qua đi lại, cho đến khi, Tả Thần Viễn gầm lên một tiếng, "Tả Tiểu Bàn, con lăn lại đây ăn cơm cho ba!"
Bạn học Tiểu Bàn mới như chim sợ ná, bịch một cái ngồi xuống chỗ ngồi của mình, len lén nhìn thức ăn ngon đầy bàn nuốt nước miếng một cái, ngoài mặt nhưng vẫn là một bộ dạng chịu uất ức bị buộc tới dùng cơm, thậm chí không quên chỉnh ba một câu, "Ông cố nói qua, lúc ăn cơm không cho phép la rầy con . . . . . ."
"Con ăn dĩ nhiên không bị mắng, không ăn mới phải bị mắng!" Tiêu Hàn gắp cho cháu nội đùi gà mình thích ăn nhất, trong ba đứa bé này, cũng chỉ có Tiểu Bàn còn thích ăn đùi gà, hai đứa kia nhìn thấy đùi gà chỉ lắc đầu ngầy ngậy.
Tả Tiểu Bàn cắn một miếng đùi gà, rất là tức giận, "Hừ, là mọi người ép con ăn!" Tiếng nói vừa dứt, liền vùi đầu vào công việc ăn cơm.
Tả Thần Viễn cùng Loan Loan nhìn nhau cười một tiếng, đứa con này, còn có chiêu này, cũng được, đã như vậy ba mẹ cũng nên phối hợp một chút. . . . . .
Từ đầu đến cuối, có hai người một câu đều không nói. Một là Tống sở, Tống Sở về Tả gia luôn luôn không nói chuyện nhiều lắm, mở miệng nói tất nhiên là công việc, cho nên, ở không cho nói công tác trong trường hợp, hắn cơ bản cũng là khó khăn lắm mới mở miệng nói; còn một là Tả Tư Tuyền, Tả Tư Tuyền bình thường trong trường hợp cả nhà họp mặt, rất vui vẻ cùng con trai, con rể uống mấy chén, nhưng hôm nay không hề đề cập đến chuyện này, xem ra, thật là có đại sự sắp xảy ra?
Tả Thần An bình tĩnh chờ đợi . . . . . .
Ăn cơm tối cuối cùng cũng kết thúc, Tiêu Hàn bảo Tả Tiểu Bàn trước mang em trai em gái lên lầu, những người còn lại thì lưu lại ở phòng khách Tả gia bắt đầu hội nghị gia đình.
Hội nghị dĩ nhiên là do Tiêu Hàn tự mình chủ trì, mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề, tuyệt không quanh co, dĩ nhiên, nhân vật chính lần này là Tả Thần An.
"Thần An, mẹ hỏi con, trong lòng con rốt cuộc có còn người mẹ, người ba này nữa hay không?" Này từ khi bắt đầu, không khí liền bị Tiêu Hàn làm cho giống như chuẩn bị đánh nhau!
Tả Thần An rất muốn hỏi, vậy trong lòng các ngươi có xem tôi là con trai của mình hay không? Chỉ là, đây không phải là phong cách lạnh nhạt trước nay của anh, cho nên, nhếch miệng mỉm cười, "Mẹ, ngài tự mình cảm thấy thế nào?"
|
"Mẹ cảm thấy? Mẹ căn bản là không sinh ra đứa con trai này! Cả ngày nhà không ở, ba tháng một năm cũng không thấy mặt lấy một lần, điều này cũng cho thôi đi, ngay cả kết hôn chuyện lớn như vậy cũng tự mình chủ trương? !" Lần này Tiêu Hàn thật sự rất tức giận, lời nói trước nay chưa từng sắc bén như vậy, trên mặt trắng nõn bởi vì tức giận mà sung huyết đỏ bừng, ngay cả đôi môi đều khẽ phát run.
Đây là Tả phu nhân nổi tiiếng trấn định tự nhiên thành thạo trên thương trường sao?
Tâm trạng Tả Thần An "bộp" một cái trùng xuống, thì ra là đã biết. . . . . . Lúc đầu còn khiếp sợ, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, chuyện này sớm hay muộn cũng biết, vừa đúng lúc giúp anh tiết kiệm bớt thời gian suy nghĩ biện pháp tới hồi báo, chỉ là không biết người nào mật báo? Anh và Hạ Vãn Lộ ở cũng một chỗ với nhau chuyện này có rất nhiều người biết, nhưng biết được việc bọn họ đã kết hôn thì cũng không nhiều lắm. . . . . .
Trong nhà trừ Tả Tư Tuyền những người khác cũng đều không biết sự kiện này, tất cả đều kinh ngạc nhìn Tả Thần An, vốn là mọi người đều cho rằng hôm nay hội nghị gia đình là vì hôn sự Thần An cùng Diệp Khả Tâm, ngay sau đó, Thần Hiliền minh bạch mọi chuyện, nhìn Thần An, lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn trên lầu, cuối cùng cúi đầu.
Thấy anh thủy chung không nói lời nào, Tiêu Hàn càng thêm tức giận, đập bàn một cái, "Con cũng không tính toán giải thích cho mọi người sao?"
Anh lúc này mới lười biếng đáp lại, còn mang theo vài phần giễu cợt bất cần đời, "Giải thích? Mẹ không phải cũng biết rồi sao? Con còn giải thích cái gì? Con kết hôn, đơn giản chỉ có như vậy!"
"Cái gì gọi là con kết hôn đơn giản chỉ có như vậy? !" Trong phòng khách, Tiêu Hàn giọng nói sắc bén vang vọng, đây là lần đầu tiên mấy anh em nhìn thấy mẹ đại nhân nói chuyện mà rống như vậy. . . . . .
Ngồi ở bên cạnh Tả Thần An, Thần Hikhông khỏi lôi kéo ống tay áo của anh, nhắc nhở anh chú ý, đừng tìm cách đối nghịch với mẹ. Tả Thần An vụng trộm vỗ vỗ tay của cô, bày tỏ mình biết chừng mực.
Tiêu Hàn kích động dùng ngón tay chỉ vào anh, "Con thằng nhóc thúi tha! Mẹ mười tháng hoài thai sinh ra con, lại nuôi con lớn đến bây giờ, chính là nuôi một đứa nghịch tử để đến chọc giận ta sao?"
Tả Thần An cảm thấy không thể nói lý, thật ra thì không cần thiết phải đi đến bước này, để cho anh thuận lợi cùng Hạ Vãn Lộ kết hôn, Hạ Vãn Lộ là người ưu tú như vậy, nhất định sẽ là một người con dâu tốt, người một vợ hoàn mỹ, tại sao phải như vậy chứ? Đây quả thực chính là do mẹ tự tìm khó chịu. . . . . .
Chỉ là, chuyện đi đến bước này, cũng không thể nào thay đổi nữa? Những lời ngày hôm nay tựa hồ cũng không cần thiết tiếp tục nữa, mẹ kích động như vậy, cho dù có nói chuyện gì cũng không thể giải quyết, nhìn tình huống này, đoán chừng mẹ cả đời cũng sẽ không tiếp nhận Hạ Vãn Lộ, vậy còn có cái gì đáng để nói đây?
Anh đứng dậy, còn là bộ dạng bất cần đời kia, "Mẹ đại nhân bớt giận, nếu con khiến ngài không muốn gặp như vậy, vậy con xin phép đi được chưa, tạm biệt!"
Anh xoay người, sắc mặt như chùm đèn thủy tinh phát ra ánh sáng lành lạnh bao trùm cả căn phòng cao cấp.
"Đứng lại cho mẹ!" Sau lưng vang lên tiếng rống lớn hơn cùng một tiếng vỗ bàn thật to, ngay sau đó trên khay trà cái ly cũng oanh liệt hi sinh.
"Thần An! Ngồi xuống!" Tả Thần Viễn cùng Thần Hicũng gấp như kiến nằm trên chảo, lo lắng cho em trai sẽ bị thua thiệt, cha luôn luôn nghiêm khắc, lúc này mà tức giận, chỉ sợ không chịu nổi thôi. . . . . .
"Còn có việc sao?" Anh thậm chí không quay đầu lại, đưa lưng về phía cha mẹ hỏi.
"Buồn cười! Gia quy nhà họ Tả có đưa lưng về phía cha mẹ nói chuyện sao? Tả Thần An! Con càng ngày càng quá đáng rồi!" Tả Tư Tuyền cả giận nói.
Tả Thần An không phải người hay kích động, từ trước đến nay xử sự luôn mạch lạc rõ ràng, không vội không hấp tấp, nhưng lần này cũng là cố chấp, nhất quyết không chịu xoay người, thủy chung đưa lưng về phía bọn họ, đợi Tả Tư Tuyền nói cho hết lời, anh tiếp tục cất bước đi ra ngoài.
"Loảng xoảng!" Tiếng đồ sứ vỡ vụn dưới chân anh phát ra, trên bắp chân thậm chí cảm thấy có mấy giọt nước nóng văng tung tóe trúng mình.
Không cần nhìn cũng biết, đúng là cha đập cái ly ở bên chân anh rồi. . . . . .
"Ngươi cút cho ta!" Tả Tư Tuyền quyền uy bị khiêu khích, lửa giận thiêu đốt đến điểm cao nhất.
Anh ngược lại không có cảm giác gì, bị dọa sợ là Tả Thần Viễn cùng Thần Hi, hai người một hàng cùng chạy tới bên cạnh anh, gắt gao túm chặt lấy anh không cho phép rời đi, đồng thời, Thần Hi nhỏ giọng đối với anh nói, "Em đừng đi! Ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng không được sao? Em cứ như vậy bỏ đi, ba mẹ vĩnh viễn cũng sẽ không thích cô ấy!"
"Không cần bọn họ thích. . . . . ." Anh giọng điệu trả lời tuy nhẹ nhàng, nhưng trong con ngươi cũng là mười phần kiêu căng.
Thần Hi vẫn như cũ gắt gao lôi kéo anh, "Nhưng em cũng phải vì cô ấy suy nghĩ một chút! Nếu như cô ấy biết em vì mình mà cùng người nhà náo loạn không vui, cô ấy nhất định sẽ rất khổ tâm?"
Tả Thần Viễn cũng lôi anh đi trở về, kề bên tai anh nói nhỏ, "Em chịu thiệt thoài một lần thôi không được sao? Có chuyện gì ngồi xuống rồi nói, sau này chúng ta còn nhiều thời gian mà!" Sau đó cùng Thần Hi hợp lực, kéo anh đến trước mặt cha mẹ, vỗ vỗ vai anh.
Anh đứng nghiêm.
"Tả Thần An! Con học nhiều nền giáo dục như vậy, đọc nhiều năm sách vở như vậy, cũng đi rất nhiều nơi? Hiếu thuận phải đứng lên đầu, vậy hiếu của con ở đâu? Đều nói càng lớn càng chững chạc, con lại càng lớn càng hồ đồ! Mau hướng mẹ con nói lời xin lỗi!" Tả Tư Tuyền ra lệnh.
Nếu như nói xin lỗi xong mà có thể đi, vậy anh sẽ nói xin lỗi! Chỉ là, cái này cũng không đại biểu anh làm sai! "Thật xin lỗi!" Anh cứng rắn nói, thậm chí không gọi một tiếng "Mẹ".
Tả Tư Tuyền vẫn còn phân nửa tức giận chưa phát tát, bị Tiêu Hàn ngăn cản. Tiêu Hàn là một người thông minh, giải quyết mâu thuẫn này nhất định cần một người mặt đen đóng vai phản diện, nếu Tả Tư Tuyền phát hỏa, bà cũng không cần phải tiếp tục phát giận, tránh cho đẩy con trai càng ngày càng xa, cho nên, vào lúc này bà ngược lại thay đổi giận dữ lúc trước bây giờ cũng hòa hoãn hơn nhiều rồi, điều này đủ để minh chứng Tả phu nhân khéo léo mạnh mẽ, lửa giận muốn thu muốn phát vô cùng tự nhiên.
"Thần An. . . . . ." Bà đổi thành tiếng thở dài, "Con cũng quá không hiểu chuyện rồi, bảo sao mẹ cùng cha con không tức giận được? Làm cha mẹ, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con, vui vẻ nhất là lúc thấy con mình thành gia lập nghiệp, chúng ta mong con kết hôn đã bao lâu! Hiện tại tốt rồi, cưới cũng đã cưới rồi, cô dâu ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho chúng ta gặp, con cho chúng ta người làm cha mẹ này thành cái gì? Chúng ta lại không nói muốn người ta cao sang quyền quý, tối thiểu con kết hôn cũng để cho chúng ta chào hỏi chứ? Nếu không, chúng ta thật sự mất trắng đứa con nuôi bao nhiêu năm này rồi? Con xem một chút, anh cả, chị hai con, đứa nào kết hôn không phải theo từng bước từng bước mà tiến tới? Đây là tôn trọng tối thiểu đối với chúng ta!"
Tả Thần An hiểu rất rõ mẹ mình, giỏi nhất là nói lời ngoan tiếng ngọt, không khỏi lạnh nhạt, "Nếu như mẹ tức giận chỉ là vì con trước đó không có cùng mọi người thương lượng, vậy con thật sự sai lầm rồi, con xin lỗi! Thật xin lỗi, mẹ, còn có chuyện khác phải làm? Thật sự là phải rời đi trước!"
Tiêu Hàn tất nhiên sẽ không chỉ vì khách sáo, thật vất vả kéo anh trở lại, không có đạt tới mục đích sẽ không dễ dàng thả anh đi, tiếp tục khuyên, "Thần An, chúng ta cùng Diệp gia có hôn ước! Làm sao con có thể tùy hứng như vậy? Nói cũng không nói liền cùng người khác kết hôn, con nói xem sau này mẹ và ba con phải thế nào gặp người khác? Con nói ba mẹ sau này phải làm sao? Còn nữa, con dâu là do mẹ và cha con chọn trúng, người ta cũng đợi con bao nhiêu năm, con cuối cùng cũng nên cho người ta một cái công đạo chứ?"
Tả Thần An âm thầm buồn cười, vừa ý hôn ước, anh có thừa nhận qua sao, muốn công đạo với anh? "Mẹ, người đến tột cùng muốn nói cái gì? Nếu nói hôn ước cho tới bây giờ chính là người vẫn cố gắng vung trồng! Con đã sớm cùng mẹ nói rõ ràng, con cùng cô ấy không thể nào! Cho nên, con không có gì phải chịu trách nhiệm, nếu như nhất định đòi công đạo từ chỗ con, đó chính là mời cô ấy đến tiệc cưới của chúng con!"
"Con hỗn láo! Mẹ có dạy con làm người vô trách nhiệm như vậy sao!" Tiêu Hàn lại một lần nữa nổi giận.
Anh càng cảm thấy buồn cười, "Con thế nào không chịu trách nhiệm? Con đồng ý lúc nào? Mẹ, nếu như người gọi con tới chỉ để mắng con, người vui vẻ mắng chửi đi, con nghe là được!"
"Không, mẹ không phải mắng con! Mẹ là nghĩ nói cho con biết, không có trải qua sự đồng ý của mẹ và cha thì người con dâu này chúng ta sẽ không thừa nhận! Trong lòng mẹ, Khả Tâm vẫn là con dâu tốt nhất mà mẹ chọn!" Tiêu Hàn nghiêm mặt nói.
Anh "A" bật cười, "Mẹ, người không thừa nhận nhưng luật pháp thừa nhận, chẳng lẽ mẹ cảm thấy mình so với luật pháp còn lớn hơn sao?"
"Khốn kiếp! Con nói nhăng nói cuội cái gì đó? !" Tả Tư Tuyền nghe lời của anh, vỗ bàn la lớn.
"Tốt! Con khốn kiếp! Nếu không còn chuyện gì khác để nói? Con phải đi, bất kể trong lòng các ngươi ai là con dâu, con bây giờ đã kết hôn, đây là sự thật, con cuối cùng cũng không thể phạm tội trùng hôn được? Ngủ ngon!" Anh lần thứ hai chuẩn bị đi.
"Đứng lại!" Tiêu Hàn lại một lần nữa gọi lại anh, tỉnh táo mà rõ ràng nói cho anh biết, "Chúng ta dĩ nhiên sẽ không để cho con phạm tội trùng hôn, con có thể. . . . . . Ly hôn!"
Con đột nhiên xoay người lại, hơn cả khiếp sợ là tức giận, từ trong hàm răng nặn ra ba chữ, "Không có khả năng!"
"Không có gì là không thể!" Tiêu Hàn khuôn mặt lạnh lẽo, dung nhan đoan trang hiện lên kiên quyết, "Giữa cha mẹ và người phụ nữ kia con chọn ai, muốn chúng ta, hay là muốn nó! ?"
Tả Thần An quả thật khó có thể tin, xã hội hiện đại như thế này nhưn còn cha mẹ cùng gia đình như vậy? Tốt, anh là con, anh không muốn đi tới một bước cuối cùng kia, cho nên nhịn một hơi, hỏi, "Mẹ, thật muốn như vậy sao? Con muốn các người, cũng muốn cô ấy, không thể được sao?"
Anh không hiểu mẹ, oán hận mẹ, nhưng là nói thật, còn chưa có nghĩ tới muốn cùng bà quyết liệt như vậy. . . . . .
"Không thể!" Tiêu Hàn như chém đinh chặt sắt, sắc mặt càng kéo căng hơn.
|
Thật muốn dồn ép anh sao?
Anh ngưng mắt nhìn sắc mặt tái xanh của mẹ mình, trong lòng dần lạnh.
Trước mắt không ngừng xuất hiện dáng hình Hạ Vãn Lộ ở trong lòng anh khóc không thành tiếng, còn có từng tiếng khóc lóc nỉ non của cô, em không bao giờ có thể sinh con, không bao giờ có thể nữa rồi……
Từng hàn băng lãnh nhè nhẹ len lỏi vào lòng, cuối cùng làm lòng anh kết thành băng……
Nhưng mà, đồng thời cũng làm đầu óc anh rối rắm, còn có tay anh sau khi phẫu thuật mẹ vẫn ngày đêm chăm sóc anh tận tình, bất kể anh bạo phát bản tính thiếu gia đến cỡ nào, bất kể anh tự hành hạ giận mình đến đâu, Tiêu Hàn vẫn chảy nước mắt kiên trì ở bên cạnh anh……
Mâu thuẫn như vậy làm cho lòng anh đau như xoắn lại, bất kể dứt bỏ bên nào đều làm anh đau đớn nhất!
Nhưng mà, mặt mẹ lạnh như băng còn đang đợi anh lựa chọn, anh kềm chế tâm tình phập phồng cùng nội tâm hỗn loạn, đứng thẳng người, thái độ cứng rắn cùng một dáng với mẹ mình, “Con, sẽ không buông bỏ cô ấy!”
“Chát”! Thanh âm thanh thúy vang lên, trên mặt anh liền hằn một cái dấu tay.
Tiêu Hàn đánh cái tát này, cả người sau khi đánh vẫn còn tức giận đến phát run, chỉ vào Thần An, giọng nói cũng thay đổi, “Được! Được lắm! Đây chính là đứa con trai tôi yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay đó! Vì một cô gái không biết rõ, ngay cả cha mẹ tổ tông con trai tôi cũng không cần!”
Nửa bên mặt của Tả Thần An hằn năm dấu ngón tay đỏ bừng, nhưng mặt vẫn cứ đơ ra, không có một dấu hiệu thừa nhận sai lầm.
Tiêu Hàn trách mắng giống như đấm vào đống bông vải, anh không lên tiếng, một chút âm thanh cũng không có, bà giận quá rồi, ngược lại nổi giận với Tả Tư Tuyền, “Ông xem xem con của ông kìa! Ông tự xem đi! Ông hỏi nó, có phải muốn không cần đến nhà họ Tả này luôn rồi!”
Bà nói lớn tiếng như vậy, tự nhiên không cần bà truyền đạt cho Tả Tư Tuyền, anh cũng nghe thấy, anh không khỏi cười lạnh, “Con họ Tả, đây là sự thực không thể thay đổi, cũng không thể lựa chọn. Bạn đang xem tại diễn đàn lê quý đôn.Cho tới bây giờ, không phải là con không nhớ đến gia đình mình, mà chính là mọi người không buông tha cho con! Nếu như con có thể lựa chọn, con thà rằng không phải họ Tả!”
“Họ Tả làm cho con mất mặt sao?” Lần này giận dữ mắng mỏ anh là Tả Tư Tuyền, làm cha, nghe con trai nói như vậy, đã chạm đến sự kiên nhẫn đến cực hạn, Tả Tư Tuyền tức giận vỗ bàn, “Quỳ xuống cho ta! Thần Viễn, lấy gia pháp!”
“Ba……” Tả Thần Viễn khó xử khuyên can, “Thôi đi, lớn như vậy còn bị gia pháp, làm con trẻ chê cười!”
Tả Tư Tuyền nghiêm túc dạy con trước sau như một, Tả gia chịu ảnh hưởng lớn từ ông nội Tả, thi hành tác phong quân nhân, mà thiên chức quân nhân chính là phục tùng, cho nên, ba đứa trẻ Tả gia, như Tả Thần An phản nghịch như vậy, không vâng lời cha mẹ như vậy, Tả Tư Tuyền sao có thể dễ dàng tha thứ? Vì vậy, không chút do dự tiến hành gia pháp, lại không cho phép bất cứ người nào cầu xin cho anh, Tả Thần Viễn vừa nói, không khác nào như châm dầu vào lửa.
“Trưởng thành thì thế nào? Trưởng thành cánh cứng cáp rồi? Có thể thoát khỏi quan hệ cha con với tôi hay sao? Tôi nói cho các người biết, cho dù muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con, cũng phải bị tôi đánh rồi muốn gì hẵng nói! Còn không mau tới đây? Con còn muốn không nghe lời như vậy? Cũng muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi hay sao!?”
Buổi nói chuyện này nói sao Tả Thần Viễn cũng không thể phản bác được, đồng tình liếc nhìn em trai, đi lấy gia pháp.
Gia pháp nhà này nghe nói là ông nội dùng để quản giáo ba, được xem như gia bảo, khi còn bé ba người bọn họ cũng từng bị qua, nhưng kể từ khi Thần An vào trung học, cũng chưa từng thấy nó xuất hiện, hôm nay, nó lại tái xuất giang hồ……
Cầm gia pháp, Tả Tư Tuyền giơ lên thật cao, quát lên, “Còn không mau quỳ xuống!”
Tả Thần Viễn và Thần Hi ở một bên không ngừng nháy mắt với anh, ý là muốn anh đừng có chọi cứng, đây là thời điểm thích hợp để nhận tội, anh lại giả vờ như không thấy, thẳng tắp quỳ xuống.
Tả Tư Tuyền hỏi Thần An lần cuối, “Biết sai rồi sao?”
Đầu Tả Thần An ngước lên, “Con trai ngu ngốc!”
“Con……” Tả Tư Tuyền giận kinh khủng, gia pháp nặng nề quất xuống, đánh vào lưng anh.
Anh đau đến cả người run lên, chỉ là lập tức chịu đựng, lần nữa lại quỳ thẳng tắp.
“Biết sai rồi sao?” Tả Tư Tuyền lại hỏi.
Anh lại còn ưỡn ngực, lần này một câu cũng không nói.
Tả Tư Tuyền giận quá, lại một lần đánh xuống, trở tay, quất vào bộ ngực của anh, một trận đau đớn làm cho anh không nhịn được lung la lung lay.
“Còn không biết lỗi sao?” Từng cái từng cái roi của Tả Tư Tuyền không ngừng nghỉ quất lên người anh, cuối cùng ngay cả Tiêu Hàn cũng phải đau lòng, vội vàng nháy mắt với con gái Thần Hi.
Thần Hi sớm bị một màn này dọa sợ, mặc dù lúc nhỏ cũng từng bị cha dụng gia pháp, nhưng chỉ là đánh hai ba cái là xong chuyện, lần này bị đánh như vậy không biết Thần An có bị đánh cho đến chết hay không, trong lòng khẩn trương, lại không dám nhiều chuyện, chỉ sợ chọc ba giận thêm, em trai càng thêm gặp nạn, lúc này nhận được ám chỉ của mẹ, cô lập tức khóc lóc chạy tới, ôm em trai không để cho ba đánh tiếp, “Ba, đủ rồi, em trai nó đã biết lỗi rồi, đánh nữa thật có thể xảy ra chuyện! Em trai chịu không nổi nữa đâu!”
“Chịu không nổi? Lúc nó tuyên bố không còn là người nhà họ Tả sao nó không nghĩ đến chuyện sẽ chịu không nổi?! Hừ! Không chịu nổi! Không chịu nổi thì tốt nhất đánh cho chết luôn! Cũng không cần phải đoạn tuyệt quan hệ cha con với ta!” Cục tức Tả Tư Tuyền còn chưa tiêu hết, nhưng thấy Thần Hi bảo hộ Thần An quá kín kẽ, muốn đánh cũng nhất thời không tìm được khe hở nào, giận dữ ném luôn roi gia pháp, vì vậy cũng kết thúc.
Mặc dù như thế, Tả Thần An vẫn bị đánh rất thảm, trước ngực và sau lưng đều nóng rát. Anh từu từ đứng dậy, khe khẽ mở tay Thần Hi, chậm rãi nói: “Con bất hiếu cũng được, con phản nghịch cũng được, đều là lỗi của con, không có bất cứ quan hệ gì với cô ấy! Lỗi của con, con cam tâm tình nguyện chịu phạt, xem như con tự làm tự chịu! Mọi người ngày nào đó nghĩ tới thấy không vừa mắt, có thể đánh con thêm một lần nữa là được! Nhưng mà, ngàn vạn lần không được tổn thương cô ấy! Nếu như cô ấy mất một cọng tóc, con cũng có bản lãnh nháo loạn cả thành Bắc Kinh!”
“Con……” Tả Tư Tuyền nhất thời bị anh làm tức đến không nói nên lời.
“Ba, nếu ngài nguyện ý nghe con gọi một tiếng ba. Bây giờ mắng cũng mắng xong rồi, đánh cũng đã đánh xong, ngài giữ lại chút thể lực để lần sau đánh tiếp đi! Nếu như hôm nay ngài không có ý định nhốt đứa con trai này, vậy con đi đây! Ba, mẹ ngủ ngon!” Nói xong anh dừng lại một lát, tựa như thật sự đang đợi Tả Tư Tuyền bắt nhốt.
Anh dường như, đợi khoảng mấy giây nhưng không có động tĩnh gì, anh xoay người rời đi.
Tiêu Hàn kéo tay chồng mình, ý bảo ông mở miệng giữ lại, Tả Tư Tuyền lại vung tay lên, “Cút thì cút! Coi như đứa con trai này bị chết non! Lão tử chưa từng sinh đứa con này!”
Tả Thần An rời đi cũng không hề quay đầu lại, kết quả thế này anh thật sự không muốn, không có ai đau hơn so với anh!
Tả Thần Viễn cũng không nhìn sắc mặt của lão cha mà đuổi theo, thật ra thì cũng không phải không chú ý đến cảm thụ của ba mình, làm con trai lớn, hơn nữa cũng đã làm ba, anh có lẽ hiểu rõ ba hơn so với em trai, em gái. Mặc dù ngoài miệng ba nói chuyện độc mồm độc miệng, thế nhưng chỉ là tức giận nhất thời, máu mủ ruột thịt, sao có thể dễ dàng cắt đứt như vậy? Người làm ba, bản tính chính là luôn luôn muốn chứng minh quyền uy của mình……
“Thần An!” Lúc anh đuổi theo tới nơi, Tả Thần An đã chuẩn bị lên xe, vội vàng gọi em trai lại, “Thần An, hôm nay em thật là hồ đồ!?”
Tả Thần An tung hứng chìa khóa xe trong tay, tâm tình vẫn chưa bình ổn, “Anh cũng nói em hồ đồ? Anh cả, kính xin anh nghĩ tới tình yêu dành cho Loan Loan mà hiểu cho lòng em, nếu có người muốn ép anh ly hôn với Loan Loan, anh sẽ làm thế nào?”
Tả Thần Viễn vỗ vỗ vai anh, “Anh không phải có ý này, mọi việc phải lưu một con đường sống, cùng chơi cứng với ba mẹ thật không tốt chút nào, em hoàn toàn có thể lùi một bước, co được dãn được,banj ddang xem taij dieenx ddan lee quy ddoon, ngoài mặt có thể đồng ý nghe theo, sau này lại tính toán tiếp không tốt sao? Không nên huyên náo đến người ngã ngựa đổ (làm lớn chuyện đến cả hai bên đều không được gì), chính em cũng bị thiệt!”
Ngoài mặt đồng ý nghe theo?
Anh suy nghĩ, vẫn kiên định lắc đầu. “Không!”
Chỉ một chữ, cũng không muốn nói gì thêm nữa.
Anh không cần phải làm cái việc giả vờ này. Anh và Hạ Vãn Lộ yêu nhau, vốn đã nhiều gian nan chông gai, cho tới bây giờ Hạ Vãn Lộ còn lo được lo mất, anh đây đều phải tự khuyến khích mình, quyết không buông tha, tuyệt không dao động, nếu như ở chỗ mấu chốt này, anh còn giả vờ nghe theo, không nghi ngờ sẽ có người cố tình đưa tin cho Hạ Vãn Lộ luôn ấy chứ, không nghi ngờ sẽ làm cho hôn nhân bọn họ gia tăng thêm nhân tố không ổn định, cần gì phải thế?
Có lẽ, ở trên thương trường anh có thể nói một đằng làm một nẻo, thủ đoạn ngươi lừa ta gạt, nhưng trên phương diện tình yêu và hôn nhân, anh muốn tuyệt đối nói lời giữ lời. Anh yêu cô, anh muốn cô, từ trong ra ngoài, không thể nghi ngờ! Chủ yếu nhất, anh biết, bất kể anh chọn lựa cách nào, mẹ cũng sẽ không đồng ý cho Hạ Vãn Lộ vào cửa, cho nên, có dùng sách lược gì cũng đều vô dụng!
Tả Thần Viễn thấy anh như thế, cũng không nói nhiều, chỉ khuyên nhủ, “ Thần An, ba mẹ chỉ là nhất thời nói lẫy, em cũng đừng có để trong lòng. Chờ một thời gian nữa, chờ cho bọn họ hết giận rồi, chúng ta lại cùng nhau tác động.”
Lúc tứ phía đều phản bác, có thể được anh trai ủng hộ, trong lòng anh cảm thấy ấm áp gấp bội, cũng vỗ vỗ vai anh trai, “Em cũng chỉ nói lẫy vậy thôi, cơ thể em chảy dòng máu Tả gia, đây là sự thực không thể thay đổi, yên tâm đi, em hiểu mà!”
“Hiểu là tốt rồi!” Tả Thần Viễn thở phào nhẹ nhõm, anh thật đúng là đang lo chuyện này không biết phải xử lý thế nào……
“Vậy em về trước đây. Đúng rồi, Thần Hi, chị lại đây!” Anh phát hiện Thần Hi đứng cách sau lưng Thần Viễn không xa ngẩn người nhìn mình, cũng không biết chị ấy đang suy nghĩ cái gì.
“À....... Đến ngay!” Cô giống như vừa tỉnh lại từ trong mộng, chạy chầm chậm đến trước mặt anh.
“Thần Hi, gần đây công ty ba có vấn đề gì không?” Anh suýt chút nữa đã quên sứ mạng hôm nay đến đây của mình.
Thần Hi hơi suy tư, “ Không có…… Tất cả đều yên ổn bình thường…… Sao vậy?”
“Không sao cả! Chị là người quản lý bộ phận tài vụ, bình thường phải chú ý nhiều thêm một chút, có thời gian rảnh thì chỉnh lý lại một số hồ sơ, kiểm tra tỉ mỉ, có vấn đề gì chúng ta bàn bạc thêm!”
“Thần An, em muốn quản lý chuyện công ty?” Thần Hi cảm thấy kỳ quái khi anh đột nhiên ham thích quản chuyện công ty gia đình, chỉ là, cũng âm thầm vui vẻ, nếu như em trai chịu về công ty làm việc thật là tốt biết bao.
“Không, em chỉ là nhắc chị chú ý nhiều chút thôi, được rồi, em đi đây, anh cả nếu có rảnh cũng chú ý đến công ty một chút đi!” Anh lên xe, Tả Thần Viễn và Thần Hi nhìn dõi theo anh rời khỏi Tả gia, ánh mắt của Thần Hi, có vẻ cực kỳ lo lắng…...
|
Tả gia.
Phòng ngủ của Tiêu Hàn và Tả Tư Tuyền.
Tiêu Hàn vẫn đang khóc.
Ba đứa trẻ ở nhà, đứa thứ nhất Tả Thần Viễn từ nhỏ chững chạc hiểu chuyện, hôm nay thêm gia đình hòa thuận sự nghiệp thành công; đứa thứ hai là con gái, cũng từ nhỏ chiếm được cảm tình của mọi người trong nhà yêu thương như một công chúa, đứa thứ ba là Tả Thần An bẩm sinh thân thể yếu kém, tuổi lại nhỏ nhất, cho nên, vẫn là đứa bé bà thương yêu nhất, sau lại bị tai nạn bất ngờ, hai mắt mù lòa, hơn nữa trở thành nỗi đau sâu nhất trong lòng bà, bà dùng hết tâm lực để yêu thương anh, không nghĩ tới kết cục con trai lại phản bội bà như thế……
Tả Tư Tuyền thấy bà khóc càng ngày càng thương tâm, ngồi xuống an ủi bà, “Được rồi, đừng khóc, chẳng lẽ nó thật sự không phải là họ Tả sao? Nó, chính là do bà quá cưng chiều, hoàn toàn làm hư luôn rồi, bà coi đó Thần Viễn và Thần Hi có đứa nào dám nói ra nửa câu?”
Rốt cuộc vẫn là nhất gia chi chủ (chủ một gia đình), sau khi bạo phát tính khí, lý trí rất nhanh trở lại, đầu óc cũng có thể suy tính vấn đề cho rõ ràng.
Nhắc tới hai người này, Tiêu Hàn càng tức giận hơn, “Hai cái đứa này, gọi bọn nó tới chính là muốn bọn nó giúp một tay khuyên bảo Thần An, kết quả thế nào? Chuyện gì cũng không làm, chỉ ở một bên xem náo nhiệt!”
“Loại chuyện tình cảm như này, người ngoài làm sao nói được? Không xem náo nhiệt thì làm gì?” Tả Tư Tuyền nói.
Tiêu Hàn nghe, không thể tin nhìn ông chằm chằm, “Chẳng lẽ ông cũng là xem náo nhiệt hay sao?”
“Cái này……” Tả Tư Tuyền suy nghĩ một chút, cân nhắc trả lời, “Thật cũng không phải là xem náo nhiệt, chính là cảm thấy Tả Thần An quá để tâm đến cô gái này rồi, nếu đã như vậy, không bằng thành toàn cho nó đi! Cần gì huyên náo cả nhà lên. Bây giờ cũng là thời đại nào rồi, cha mẹ quản chuyện hôn nhân của con quả thật không còn hợp, nó thích người nào thì cưới người đó đi! Nhà chúng ta cũng không cần phải cùng kết thân với gia tộc nào đó, hơn nữa, cho dù muốn kết thân, Diệp gia so ra vẫn có chút kém.”
Tiêu Hàn nghe xong, lập tức ngừng khóc thút thít, “Ông cũng không đứng cùng phe với tôi đúng không? Ông cũng cùng con trai khi dễ tôi sao?”
Thấy bà xã tức giận, ngược lai Tả Tư Tuyền lại cười, vẫn giống như thời trẻ nhéo nhéo mũi, “Tôi làm sao dám khi dễ bà? Chỉ là bọn nhỏ cũng lớn rồi, tự nhiên cũng có chính kiến, năm đó không phải tôi còn cự tuyệt kết hôn chỉ muốn kết hôn với bà thôi sao? Cái này coi như là con trai làm theo tôi……”
Nhắc tới chuyện năm đó, sắc mặt Tiêu Hàn mới hòa nhã một chút, “Vậy sao hồi nãy ông lại nổi giận đánh con trai như vậy? Đánh đến tôi đau lòng!”
“Đó là do tôi giận nó không tôn trọng bà, không tôn trọng người lớn, quả thật coi trời bằng vung! Sao nó lại nói chuyện như vậy? Muốn có đàn bà mà không cần cha mẹ? Còn không muốn làm người họ Tả nữa? Loại lời nói đại nghịch bất đạo như thế này cũng dám nói ra ngoài, cần phải đánh!”
“Nhưng mà…… Tôi vẫn không thể đáp ứng cho bọn nó kết hôn, ông biết nó kết hôn với ai không? Là nữ y tá năm đó, là tên trộm kia! Nó quả thật trúng tà rồi, đã xa cách nhiều năm như vậy, nhưng vẫn còn nhớ mãi không quên cô ta, thủ đoạn con bé kia cũng thật cao minh, năm năm không gặp mà vẫn có thể quyến rũ nó, có thể thấy là hồ ly tinh! Bỏ qua mấy điều này không nói tới đi, phẩm hạnh không tốt tham tiền cũng không tính, cũng là câu nói kia của ông, nhà chúng ta có tiền, nếu như cô ấy thật thích tiền, chúng ta cũng cấp nổi, cô ấy thích miếng Long ngọc đó, chúng ta cũng có thể cho cô ấy, dù sao gả vào thì cũng thành người của mình, Chuyện tôi không thể chấp nhận là, trong năm năm này, cô ấy vì tiền, đã vào làm trong hộp đêm! Con dâu Tả gia nhà ta, tại sao lại không trong trắng như vậy? Cho nên, vạn vạn không thể nào!”
“Vậy sao?” Nghe nói như thế Tả Tư Tuyền cũng không nói được lời nào, ham muốn hư vinh phẩm hạnh không tốt ông đã không thích, theo như lời nói của Tiêu Hàn, vì con trai, còn có thể miễn cưỡng tha thứ, nhưng mà, cô gái không tự trọng là người ông căm hận nhất.
“Đương nhiên là thật! Chẳng lẽ tôi sẽ lừa ông? Không tin thì chính mình tự đi tìm hiểu!” Tiêu Hàn có chút tức giận.
Ông cười cười, “Tôi sao lại không tin tưởng bà chứ? Bà nói như thế nào thì là như thế đi, chỉ là muốn Thần An nghe lời, thật là khó khăn nha!” Thường dùng gậy gộc dạy con, đối với đứa con trai này ông khá hiểu rõ tính nết, đối với quân tử chi đạo (đạo làm người của người quân tử nói chung, đàn ông nói riêng), giàu sang, nghèo hèn, quyền thế, mấy tư tưởng đó đặt trên người Tả Thần An đều vô dụng, cho nên sau khi đánh con trai rồi, ngược lại ông xem như không còn chuyện gì nữa…… Đáng thương cho lòng dạ cha mẹ nha……
“Đúng! Thật khó…… Khó như lên trời……” Tiêu Hàn thở dài, “Nhưng mà…… Cũng không thể trơ mắt nhìn con trai bị mê hoặc, nhìn hạnh phúc cả đời của nó bị hủy!”
——— —————— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Lại nói tại thời điểm nhà Tả gia khói thuốc súng đầy trời, Hạ Vãn Lộ lại đang cùng một nhà Tôn Tôn đang dùng cơm.
Tôn Tôn đã khỏe lắm rồi, mắt thấy sẽ phải xuất viện, mà Hà Khả Chí đi công tác cũng đã trở về, để tỏ lòng cảm ơn đối với cô y tá Hạ Vãn Lộ, ông bà nội của Tôn Tôn lần nữa nhấn mạnh, muốn Hà Khả Chí mời Hạ Vãn Lộ ăn cơm.
Thật ra thì bệnh viện có quy định, không thể cùng người nhà bệnh nhân ăn cơm, cho nên, cô lấy cớ này để cự tuyệt, nhưng bà nội Tôn Tôn ngay lập tức nói, “Ai nói là người nhà bệnh nhân chứ? Cô không phải chính là người thân nhà chúng ta sao? Cùng người thân của mình ăn cơm cũng không được sao?”
Người thân……
Này thật là làm Hạ Vãn Lộ kinh ngạc, giữa bọn họ có quan hệ gì thân thuộc đâu?
Chỉ nghe bà nội Tôn Tôn lập tức nói với Tôn Tôn, “Tôn bảo, không phải con nói là rất thích dì sao, muốn dì làm mẹ của con hay sao?”
“A?” Một tiếng “A”, nhưng lại từ miệng Hạ Vãn Lộ và Hà Khả Chí đống thời phát ra.
“Không đúng không đúng! Là mẹ nuôi! Mẹ nuôi! Miêng ta nhanh nhảu, nhất thời nói nhầm rồi!” Bà nội Tôn Tôn vội vàng giải thích, nháy nháy mắt với Tôn bảo nhà mình.
Hà Tôn cũng là tiểu tinh quái, bà nội vừa mới nói như thế, cậu nháy mắt, lập tức hiểu ngay, nhào tới đầu gối Hạ Vãn Lộ, một đôi mắt to trong veo ngập nước nhìn cô làm nũng, “Dì à, có được hay không? Làm mẹ nuôi của Tôn Tôn có được không?”
“Chuyện này……” Cô có chút do dự.
“Dì ơi, Tôn Tôn không có mẹ…… Mấy người bạn nhỏ khác đều có mẹ nấu cơm cho bọn nó ăn, chỉ có Tôn Tôn không có……. Tôn Tôn rất thích dì, thích dì làm bánh xếp nha……” (trong cv là bánh ngọt Thiên Tầng) Hà Tôn vừa nói trong mắt dường lại bị khe khuất một tầng nước mắt.
Hình ảnh bánh Thiên Tầng đây!!!
“Hà Tôn!” Nghe con trai nhắc tới chuyện này, Hà
Khả Chí lập tức nhắc nhở.
“Không sao! Không quan trọng……” Hạ Vãn Lộ vội nói, đồng thời trong lòng dâng lên cảm giác không đành lòng.
Cô vốn rất thích trẻ con, mình lại không thể sinh, đứa bé nhà người ta nhìn thật đáng yêu quá, huống chi, Hà Tôn còn dùng giọng nói và dáng vẻ ấy để cầu xin cô.
Cô than thầm trong bụng, trời cao tại sao lại tàn nhẫn với cô như vậy? Cô muốn có con, nhưng sao lại khó khăn như thế, mà có người có con, lại không chịu hoàn hoàn chỉnh chỉnh yêu thương con cái……
Nghĩ tới đây, cô quyết định, không thể không đáp ứng……
“Được rồi, thì là mẹ……”
Bà nội Tôn Tôn vui mừng trông mong, “Vậy là được rồi, Tôn Tôn con còn không mau mau gọi một tiếng mẹ nuôi? Còn lo lắng gì nữa?”
Hà Tôn bò lên trên người Hạ Vãn Lộ, ngọt ngào gọi, “Mẹ nuôi……”
Thì ra Hà Tôn cũng có lúc bám người như thế…… Cô không ngừng trả lời lại……
Bà nội Tôn Tôn lúc này mới vui mừng thúc giục, “Vậy còn không đi? Đi ăn! Đây chính là cùng người trong nhà mình ăn cơm, không phải ăn với người nhà bệnh nhân!”
Hạ Vãn Lộ bất đắc dĩ cười cười, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy Tôn Tôn, cùng cả gia đình Hà gia đi ăn khách sạn đã được đặt tốt.
Hà Khả Chí biết trong lòng mẹ mình đang đánh chủ ý gì, không khỏi cau mày nói nhỏ, “Mẹ, mẹ như vậy thật không tốt!”
Bà nội Tôn Tôn liếc anh một cái, “Còn không phải là vì con sao? Chỉ vì không muốn con cả đời sống độc thân, cố gắng lên đi! Con gái nhà người ta không tệ, ta thích, Tôn Tôn cũng vui mừng……”
Hà Khả Chí bất đắc dĩ cười khổ……
Chợt nghe con trai ở trước ngực Hạ Vãn Lộ ở phía trước kêu lên, “ Ba! Cho ba ăn cái này!”
Hạ Vãn Lộ cười dừng chân lại, để Hà Khả Chí đi đến, Tôn Tôn liền xé một phần nhỏ bánh xếp cho anh ăn, còn nói cho anh biết, “Ba, ăn ngon không! Con và bà nội đều thích ăn đó!”
Con trai tự mình đút cho mình ăn, sao có thể cự tuyệt? Anh mở miệng cắn một cái, bánh xếp…… Thật đúng là rất ngon! Ngày thường anh cũng không thích ăn đồ ngọt cho lắm nhưng cũng phải giơ lên một ngón tay cái.
Anh không khỏi tò mò, cô bé này nhìn cũng còn trẻ, con gái bây giờ thường không thích làm những chuyện như thế này (ví như vợ trước của anh), cô làm cái bánh ngọt mỹ vị (vừa đẹp vừa ngon) đến như vậy, không tầm thường nha……
Anh không tự chủ được bắt đầu quan sát cô. (Hoacodat: anh Tả bắt đầu có thêm tình địch mới… keke)
Vóc dáng không cao lắm, da rất trắng, ngũ quan xinh xắn mà tinh xảo, toàn thân có một loại thanh mát tao nhã, đôi con ngươi sáng long lanh, toát ra hương vị một cô gái Giang Nam linh động.
Cảm giác lúc cô mỉm cười, giống như tắm trong mưa xuân, từng chân tơ kẽ tóc, nhẹ nhàng khoan khoái……
Anh nhìn có chút ngây ngẩn, cô gái như vậy chắc là rất khéo tay…… So với vợ trước của anh, rõ ràng là hai người khác nhau…….
Không khỏi bật cười lần nữa…….
“Ba, đây là điểm tâm ngon nhất mà con từng ăn đó, ba, mẹ nuôi còn có thể làm các điểm tâm khác nữa, ăn cũng ngon lắm! Ba, không bằng bảo mẹ nuôi đến ở nhà chúng ta, con lại có thể ngày ngày ăn điểm tâm của mẹ nuôi rồi!” Hà Tôn rất thức thời đổi sang gọi mẹ nuôi luôn rồi.
“Như vậy sao được? Mẹ nuôi cũng có nhà của mình! Sẽ không tới làm cho con ăn đâu!” Mặt mũi của Hà Khả Chí đều bị thằng con này vứt sạch hết rồi.
“Như vậy sao!” Trong nháy mắt Hà Tôn xịu xuống, nhưng là lập tức lại có chủ ý mới, ánh mắt sáng lên, “Ba, vậy ba với mẹ nuôi kết hôn đi! Như vậy dì có thể đến ngụ cùng một chỗ với nhà chúng ta rồi!”
|
Khi Tả Thần An trở lại Vân Hồ, việc đầu tiên muốn làm chính là ôm cô vào lòng, lấy lại năng lượng và sự an ủi từ thân thể mềm mại của cô, cô từ trước đến nay chính là nguồn dũng khí của anh, không phải sao?
Vậy mà, mở cửa ra, bên trong lại khoảng không gian đen kịt, cô không biết tung tích. . . . . .
Tim, kéo căng theo bóng tối, ngay cả mong muốn mở đèn cũng không có, trong một mảnh tối đen đi tới bên sofa, ném mình vào, không biết ngồi lên thứ gì, đập lên lưng anh thật đau, tiện tay ném ra, cũng không có thời gian đi xem rốt cuộc là cái gì, liền lấy điện thoại di động ra, tìm cô.
Lúc anh gọi điện thoại đến, Hà Khả Chí đang đưa cô về.
Người có thể sống ở Vân Hồ, không phú cũng quý. Hạ Vãn Lộ thật chỉ là một y tá bình thường sao? Hà Khả Chí trong lòng suy đoán.
Vừa thấy di động gọi đến nhắc nhở, cô liền không nén được tình cảm lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng nói một tiếng "A lô", khóe môi đuôi mắt đều cùng nổi lên ánh sáng nhu hòa. . . . . .
"Em ở đâu?" Anh như đứa bé bị uất ức, bởi vì trong bóng tối không tìm được cô mà tâm tình buồn bực.
"Đang ở trước cửa nhà, lập tức tiến vào đây." Mơ hồ, cô cảm thấy tâm tình anh không tốt, dự đoán ước chừng là về nhà ăn cơm lại bị ức hiếp rồi. . . . . .
Nghe được giọng của cô, biết được rất nhanh có thể nhìn thấy cô, trong lòng anh mới hơi bình yên, hoàn toàn lười biếng nằm vật xuống trên ghế sofa, hỏi, "Em ăn tối ở đâu rồi?"
Cô trả lời không chút suy nghĩ, "Ăn với gia đình Tôn Tôn."
Tôn Tôn? Còn gia đình? Anh lập tức ngồi dậy, "Cái gì gọi là gia đình? Còn có ai?"
"Còn có ông bà nội. . . . . . và ba Tôn Tôn. . . . . ." Nhớ tới việc lúc trước Tôn Tôn bảo cô và Hà Khả Chí kết hôn, cô do dự một chút có nên nói thật hay không, nhưng cuối cùng vẫn không giấu diếm anh.
Anh nghe rồi, một hồi lâu không có lên tiếng, sau đó, cúp điện thoại. . . . . .
Cô cầm điện thoại di động, có chút lúng túng, tạm biệt Hà Khả Chí, "Tôi đi lên trước đây, cám ơn anh đưa tôi về nhà, cũng cám ơn sự chiêu đãi của anh hôm nay."
Hà Khả Chí lại hết sức nhạy cảm, liếc nhìn điện thoại di động của cô, hỏi, "Điện thoại của bạn trai?"
Cô cười lắc đầu, "Không, là . . . . . ông xã."
Khi cô rất tự nhiên nói ra hai chữ này, chính cô cũng có mấy phần chấn động, mặc dù đã kết hôn, nhưng ở trước mặt người ngoài dùng xưng hô này nói tới anh, vẫn là lần đầu tiên, việc này đối với cô, cũng là một việc cần dũng khí. . . . . .
Hà Khả Chí hiểu rõ gật đầu, "Có muốn tôi giải thích một chút hay không?"
Thì ra là Hà Khả Chí đã nhìn ra. . . . . .
Cô có chút thẹn thùng, sắc mặt trở nên hồng từ chối, "Cám ơn, không có chuyện gì đâu, thật!"
Hà Khả Chí cười, "Vậy tôi đi đây, cảm ơn sự chăm sóc của cô dành cho Tôn Tôn, tạm biệt."
"Tạm biệt!" Cô nhẹ nhàng vẩy tay, vào chung cư.
Khi cô mở cửa ra, bên trong một mảnh tối đen, cô liền cho rằng anh còn chưa trở về, nhưng, đèn vừa mở, cô lại bị cái người nằm trên ghế sa lon kia làm giật mình.
"Sao lại không bật đèn?" Cô đi tới, để túi xách xuống, ngồi trên sàn nhà cạnh anh.
Anh nhìn trần nhà, không để ý cô.
A. . . . . . Thật đúng là kiêu ngạo rồi. . . . . .
Cô nắm được mũi của anh, giọng nũng nịu, "Này. . . . . . sao vậy? Tức giận?"
Vẫn không nói chuyện. . . . . .
Được rồi, vậy chỉ đành hy sinh sắc rồi. . . . . .
Hai tay cô nâng mặt của anh, quay lại đối diện với mình, đang chuẩn bị hôn xuống, chợt phát hiện bên mặt anh dấu tay đỏ chót, không khỏi kinh hãi, "Đây là chuyện gì xảy ra? Ai đánh?" Nhưng chốc lát liền hiểu, "Người nhà của anh sao?"
Anh nhất thời lúng túng, nắm tay cô, che mặt của mình, "Không có việc gì. . . . . . Không có người nào. . . . . ."
Còn nói xạo! Mắt cô vừa lườm, "Không phải? Vậy chẳng lẽ là anh vô lễ với cô gái khác, bị người ta tát vào mặt rồi hả ?"
"Nói đi đâu vậy?" Anh hung ác trừng cô một cái, còn chưa tính sổ với cô đâu, cô lại buộc tội anh trước rồi!
"Vậy anh còn nói không có việc gì?! Còn nói không có việc gì!?" Nghĩ tới anh ở nhà nhất định là vì cô mà bị đánh, trong lòng đau đến chua xót, lay tay của anh, không cho phép anh che mặt.
"Thật không có việc gì. . . . . ." Anh thấy cô còn dùng ánh mắt như Mẫu Dạ Xoa nhìn mình lom lom, chỉ đành thừa nhận, "Được rồi, coi như bị ba mẹ anh đánh cũng không có gì??, Con trai bị cha mẹ đánh rất bình thường . . . . . ."
Nhưng vì cô thì không bình thường. . . . . .
Ánh mắt cô chán nản, bộ dáng tâm tình sa sút.
Thấy cô như vậy, lòng anh vừa động, có cơ hội mượn đề tài để nói chuyện. . . . . .
Sắc mặt cũng rũ xuống như cô, "Nếu như em thật đau lòng anh, thì nên biết, anh trở về mong đợi nhất là cái gì. . . . . ."
"Cái gì?"
Anh ôm chặt cô, "Anh muốn nhìn thấy em đầu tiên, sau đó ôm em, những thứ khác đều không quan trọng. . . . . ."
Cô lộ vẻ xúc động thật sâu, cũng không kìm hãm được hồi báo anh, biết anh ở trong nhà chịu một bụng tức giận, trở về lại không thấy cô, trong lòng nhất định không thoải mái, tình cảm sâu đậm của anh đối cô, cô nên báo đáp như thế nào, sự ỷ lại của anh đối với cô, lại bảo cô làm sao có thể gánh vác?
"Về sau, không cho phép đi ra ngoài ăn cơm với người đàn ông khác, ba của người khác cũng không được!" Anh nắm thật chặt cánh tay nhỏ giọng nói, giống như đứa trẻ xấu tính vừa thích tranh thủ tình cảm lại cố chấp . . . . . .
Đây cũng quá bá đạo rồi. . . . . .
"Hẹp hòi!" Cô nhẹ nhàng cắn một cái trên đầu vai anh.
"Liền hẹp hòi! Bà xã là của một mình anh, không bồi anh chẳng lẽ đi bồi người khác? Không làm! Anh liền hẹp hòi thì sao!" Anh còn giống như càng nói càng tùy hứng. . . . . .
"Được rồi được rồi, đồ đàn ông hẹp hòi! Anh nằm đây, em đi lấy đá tới thoa cho anh!" Cô đứng dậy.
Nhưng, còn chưa bước một bước, liền bị anh bắt được cổ tay cô.
Rồi sau đó, cổ tay kéo căng, cô liền bị anh kéo ngược, vừa đúng ngã vào trong lòng anh.
Anh nhấn eo của cô, để cho cô nằm trên người anh, ở bên tai cô phun khí nóng hỏi, "Anh không cần đá! Anh lại không phải phụ nữ! Nói cho anh biết, em mới vừa rồi muốn làm cái gì?"
"Cái . . . . . . gì làm cái gì?" Cô giả bộ ngu.
"Chính là em mới vừa ôm đầu của anh, muốn làm gì?" Anh có chút nổi nóng rồi, rõ ràng giả bộ ngu mà. . . . . .
"Nha. . . . . ." Cô nghiêng đầu, không bị kiềm chế, "Em chính là thấy trên mặt anh hình như thêm một nốt mụn rồi. . . . . ."
"Còn mụn! Xem anh mới mười tám tuổi hả?" Sắc mặt anh âm trầm giống như nồi lửa, sau đó đem mặt bị đánh cho cô nhìn, quả quyết lại bắt đầu giả bộ đáng thương, "Đau. . . . . ."
Cô bất đắc dĩ cười, "Em nói lấy đá cho anh thoa. . . . . ."
"Không cần đá! Anh muốn em hôn! Em hôn là được rồi!" Anh không nhịn được, nói thẳng ra.
Cô không khỏi âm thầm buồn cười, thật ra thì hôn anh có gì khó khăn? Chính là muốn trêu chọc anh mà thôi. . . . . .
Vì vậy cúi thấp đầu xuống, ở nơi anh bị đánh, ấn xuống nụ hôn dịu dàng cẩn thận dày đặc.
Anh nhắm mắt lại hưởng thụ, khi cô hôn lên đến gần khóe môi thì anh chợt xoay đầu một chút, hai cánh môi liền thật chặt kề nhau. . . . . .
Sau khi cô thở nhẹ một tiếng, âm thanh bị anh nuốt hết. . . . . .
Tay đặt trên lưng cô chợt dùng sức, cô liền cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, sau đó, phát hiện mình đã bị anh đặt ở dưới thân. . . . . .
Sau lần thất bại lần trước, anh và cô vẫn chưa hoan ái lại, cho nên, anh có chút nghẹn lâu gấp gáp, cuồng nhiệt mà thô lỗ chiếm đoạt cô.
Không có dịu dàng trằn trọc, lưỡi của anh trực tiếp mở hàm răng cô ra, ở trong môi cô mạnh mẽ đâm tới, lộn xộn rồi lại thành thạo quét qua từng góc trong răng cô.
Cô rất nhanh bị nghẹn đỏ mặt, nụ hôn sâu nặng như vậy, cô thật không chịu nổi, anh mỗi một lần xâm nhập đều giống như muốn đưa vào cổ họng mình. . . . . .
Cô bắt đầu ô ô kêu lên, âm thanh ấm ức này, khi anh nghe được lại càng thêm hưng phấn, tay cũng ở trước ngực cô lục lọi, cách quần áo bắt đầu vê / bóp, lúc đầu còn nắm được độ mạnh yếu, sau lại càng ngày càng kích động, thậm chí bóp đau cô. . . . . .
"Thần An. . . . . . nhẹ một chút có được không . . . . . ." Cô nũng nịu mềm giọng lầu bầu. Thất bại lần trước, trong lòng cô là đau lòng, lần này, nhất định phải bồi thường cho anh thật tốt!
"Bà xã, không khống chế nổi. . . . . ." Anh bắt đầu thật nhanh cởi quần áo của cô, cho đến khi nắm được 70B, anh không kịp chờ đợi nắm chặt. . . . . .
"Ông xã, đi lên giường. . . . . . đi lên giường. . . . . ." Mặt cô ửng đỏ, ghế sa lon hai người nằm vẫn có chút chật chội, mà anh mỗi một lần hoạt động đều gây tiếng động như vậy, ghế sa lon này có thể thích hợp dùng sao?
Anh nghe câu nói này, lại phấn chấn khác thường, lập tức ôm lấy cô liền đi đến phòng ngủ, vừa đi vừa đem những thứ cản trở trên người tất cả đều tháo xuống. . . . . .
Vừa vào phòng ngủ, anh liền đem cô ném lên giường, mình cũng thật nhanh nhào tới, hôn, lần nữa hừng hực khí thế mà thiêu đốt . . . . . .
"Bà xã. . . . . . bà xã. . . . . ." Anh rất kích động, không biết nguyên nhân là mấy ngày không có hoan ái, hay là hôm nay ở nhà bị kích thích, tốc độ hô hấp của anh rối loạn càng hơn mấy ngày trước, ánh mắt và giọng nói cũng mê ly hơn, đặc biệt là âm thanh sầu triền miên này, lẫn vào hô hấp nong nóng, ở hai bên, làm cho người ta muốn ngừng mà không được. . . . . .
"Thần An. . . . . ." Cô ăn ý trả lời anh, nghiêng đầu chủ động tìm kiếm môi anh, tìm được rồi, liền toàn thân đi đưa vào. . . . . .
Anh còn mặc quần áo ban ngày, cọ trên da trần truồng của cô, có chút đau đớn thô ráp, cũng có. . . . . . một loại cảm giác kỳ lạ. . . . . .
"Thần An. . . . . . Thần An. . . . . ." Cô lần lượt gọi tên anh, đồng thời, bắt đầu cởi quần áo của anh.
Cô cũng có chút gấp gáp, một lát liền cởi quần áo của anh ra và ném đi.
Động tác này trêu chọc anh nhẹ nhàng cười, "Con hổ nhỏ là nóng lòng sao?"
|