Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
|
|
Anh cũng nhớ lại mẹ mình, người phụ nữ đoan trang, dịu dàng, nhưng cũng đầy lão luyện.
Ở trong ký ức của anh, mẹ xinh đẹp dịu dàng, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, cho dù là đối với người không quen biết hay bạn bè, người thân, cũng vô cùng thân thiện. Khi bạn bè thân thích, người nào nhắc tới mẹ, cũng sẽ giơ ngón tay cái. Sau khi giúp đỡ ba xử lý công việc của công ty, càng thêm đột phá ra năng lực thật sự, trở thành trợ thủ đắc lực nhất của ba, trên thương trường có thể nói là người lão luyệ chu toàn.
Quan trọng hơn là, trong trí nhớ của anh mẹ luôn thích làm việc thiện, lấy giúp người làm niềm vui, hơn nữa những việc này luôn làm trong âm thầm và khiêm tốn, chưa bao giờ có bộ dạng phu nhân nhà giàu.
Đối với mẹ, anh luôn kính yêu cùng tôn kính.
Nhưng là, từ lúc nào bắt đầu, mẹ đã thay đổi thành một người khác?
Chính anh cũng không có ấn tượng. . . . . .
Mẹ đã từng tốt đẹp như vậy nhưng bây giờ lại trở nên nịnh hót dối trá, tàn nhẫn vô tình, thậm chí không từ thủ đoạn nào. . . . . . Anh cảm giác không thể tin được.
Không thể không nói, Hạ Vãn Lộ đau thương cùng thống khổ nhưng hiện nay, mẹ không thể không có trách nhiệm trong này! Nếu như không phải bà dùng thủ đoạn hèn hạ ép Hạ Vãn Lộ rời đi, nếu như bà có thể vui vẻ tiếp nhận cô gái anh yêu làm con dâu, Hạ Vãn Lộ làm sao sẽ lưu lạc bên ngoài chịu khổ? Làm sao sẽ mất đi đứa bé còn mất đi khả năng sinh con?
Nghĩ tới đây, trái tim anh như bị khoét đi một lỗ càng thêm đau đớn không ngừng, vì Hạ Vãn Lộ đau lòng, vì bỏ lỡ đứa bé mà đau lòng, đồng thời, cũng vì mẹ mà đau lòng, đau lòng cho người mẹ anh đã từng yêu sâu sắc bây giờ biến thành một người hoàn toàn xa lạ như vậy. . . . . .
Cứ giày vò đau đớn cả đêm như vậy, kết quả là anh cũng ôm Hạ Vãn Lộ ngồi bên cửa sổ cả đêm. . . . . .
Không phải cố ý giày vò mình, chỉ là không có buồn ngủ, càng suy nghĩ sâu sắc, đối với người con gái trong ngực càng áy náy, càng thương yêu. Mẹ anh sai lầm, anh không có quyền tới trừng phạt, điều duy nhất có thể làm, chính là càng đối xử tốt với người trong ngực hơn, những gì mẹ anh nợ cô anh sẽ trả thay, cho nên anh sẽ dùng cả đời để yêu thương bù đắp cho cô, mặc dù, anh cố gắng thế nào, cũng không cách nào chữa trị toàn vẹn vết thương lòng của cô. . . . . .
Nhìn thấy tia nắng mặt trời đã bắt đầu ló dạng ở đường chân trời, anh mới hít một hơi thật sâu, ôm cô, đặt cô lại trên giường.
Tối hôm qua ầm ĩ cả đêm, cô cả người mệt mỏi, lúc này ngủ rất sâu, anh ở trên trán cô nhẹ nhàng ấn xuống một cái hôn, cũng không có quấy rầy cô, để cho cô tiếp tục ngủ.
Một ngày mới bắt đầu, cuộc sống mới, đến lúc này, sẽ không chỉ là một người. . . . .
Từ trung tâm thể hình ra ngoài, đã là hơn một giờ sau đó, trải qua một hồi vận động kịch liệt, cuối cùng thoáng tiêu tan một phần nặng nề trong lòng. Lúc này mặt trời đã lên cao lắm rồi . . . . . .
Nhìn lên bầu trời xanh biếc, anh cảm thấy mình là đàn ông nên có trách nhiệm với gia đình, không đủ thời gian cũng như không cần thiết vì chuyện quá khứ mà đau lòng, mặc dù nỗi đau này vẫn như cũ tồn tại, nhưng tồn tại với ý nghĩa chỉ là vì nhắc nhở anh hạnh phúc quan trọng cỡ nào, làm cho cô hạnh phúc mới là quan trọng nhất. . . . . .
Khi về đến nhà bảo mẫu đã tới, trong phòng mùi thơm từ bữa ăn sáng lan tỏa, đây chính là hương vị gia đình, tuy bình thường nhưng lại làm cho người ta thỏa mãn.
Anh khóe môi nâng lên một nụ cười bình thản, ai cũng không thể biết anh mới vừa rồi ở phòng tập thể thao là như thế nào hung dữ mà phát tiết ra ngoài, chính anh như vậy, từ nay sẽ không còn thấy nữa. . . . . .
Cho là cô còn đang ngủ, anh cũng rón rén đẩy ra cửa phòng ngủ, trên giường cũng là trống không, trong lòng anh chợt giật mình, vừa định gọi bảo mẫu tới hỏi, lại thấy một góc quần ngủ màu trắng tinh ở sau rèm của sổ trên ban công theo gió phiêu động, tâm, trong nháy mắt liền an bình.
Anh khẽ mỉm cười, đi về phía ban công.
Cô đứng đưa lưng về phía anh, chân trần, tóc đen thật dài ở trong gió mai bị thổi tung bay bốn phía, thân thể gầy nhỏ bị bao quanh trong váy ngủ màu trắng thật dài, gió vừa thổi, liền hiện ra đường nét thân thể cô, nổi bật lên khung xương nhỏ gầy. . . . . .
Anh lặng lẽ nhìn chăm chú vào cô, cô dường như không chú ý tới, toàn tâm toàn ý tưới nước cho những bông hoa trên ban công kia.
Cô gái này làm cho anh anh, để cho anh yêu, khiến anh yêu thích không buông tay . . . . . .
Không kìm lòng được đi lên phía trước, từ phía sau che kín ánh mắt của cô. Trong gió sớm, tiếng cười vụn vặt của cô liền truyền ra . . . . . .
Bỗng dưng, chỉ thấy cổ tay cô xoay một vòng, nước trong bình liền phun ra, dính đầy mặt anh.
Anh cười rộ lên, tất cả phiền não đều ở thời khắc này tan thành mây khói. . . . . .
Heo Con của anh cuối cùng cũng bắt đầu nhớ lại phải "Nghịch ngợm", đây đã là bao nhiêu tiến bộ?
"Em được lắm! Lá gan càng lúc càng lớn!" Anh đoạt lấy bình nước trong tay cô, vung vẫy lung tung, đem hai người đều làm ướt.
Cô một bên tránh công kích anh đùa giỡn, hi hi ha ha, từ ban công chạy vào phòng ngủ, sợ anh đuổi theo, chạy thẳng đến phòng khách.
Tình cờ gặp bảo mẫu ở phòng khách lau đồ dùng trong nhà, thấy hai người đùa giỡn, cũng không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ từ nội tâm, vợ chồng trẻ tuổi nên thế này mới đúng, Tả tiên sinh cùng phu nhân cuối cùng cũng hòa hỏa rồi sao? Không khí trước kia, thật làm cho lòng người đều nặng nề. . . . . .
Hạ Vãn Lộ chạy trốn quá nhanh, thiếu chút nữa đụng vào bảo mẫu, cô vội vàng dừng chân, gương mặt hơi hồng, "Thật xin lỗi, dì. . . . . ."
Bảo mẫu tươi cười rạng rỡ, "Không có việc gì. . . . . . Không có việc gì. . . . . ."
Tả Thần An từ trong phòng ngủ đuổi tới, ôm cô lên, "Xem em còn chạy trốn chỗ nào!"
Cô xấu hổ không dứt, quẫn bách nói nhỏ, "Dì vẫn còn ở đây. . . . . ."
Bảo mẫu cười ha ha, vội vàng hướng phòng bếp đi tới, để lại một câu, "Dì cái gì cũng không nhìn thấy!"
Cô càng xấu hổ hơn, nhéo cánh tay của anh, "Đều tại anh!"
Anh chỉ là cười, ôm cô trở lại phòng ngủ, quần áo của cô ướt cả rồi, quần ngủ dính vào trên người, hiện ra thân hình xinh đẹp của cô, không có mặc áo lót, cho nên, hai điểm nhỏ đáng yêu ở trước ngực đều nổi cả lên. . . . . .
Anh trong nháy mắt miệng đắng lưỡi khô, hạ thân chỗ đó rõ ràng nổi lên biến hóa.
Đóng lại cửa phòng ngủ, liền đặt cô ở trên giường, tìm môi của cô, hôn, cứ như vậy rơi xuống.
Khi anh bắt đầu không an phận thoát quần ngủ của cô, thời điểm vuốt ve chân của cô đi lên, cô vội vàng đè xuống tay của anh, "Đừng. . . . . . Đừng. . . . . . Dì sẽ nghe thấy. . . . . ."
Anh ngừng lại, ở phía trên buồn cười nhìn cô, "Em đừng lên tiếng là được!"
Mặt của cô hồng đến càng thêm đáng yêu, ánh mắt cầu khẩn nhìn anh, "Không cần. . . . . . Eo của em đến bây giờ vẫn còn đau . . . . . ."
Anh cười, thở dài, "Heo Con. . . . . . Em rút lui. . . . . ."
Cái gì gọi là cô lui bước? Là anh quá đói khát có được hay không? Thật giống như là nhiều năm không có ăn thịt. . . . . .
Thật sự anh mấy năm qua chưa ăn thịt bao giờ sao? Cô ánh mắt tò mò nghiên cứu nhìn anh.
"Em nhìn chằm chằm anh như vậy làm gì? Nhìn anh đẹp trai không?" Anh bóp mặt của cô, rất mềm mại, rất thoải mái.
Cô lắc đầu một cái, không có ý định nói ra.
Anh lập tức mất hứng, sắc mặt cũng trầm xuống, "Heo Con! Không ngoan! Mới viết giấy cam đoan, không thể gạt anh, em muốn như thế nào? Mười vạn nhân dân tệ hay là lấy em bồi thường?" Tay của anh trượt đến bên eo cô, để cho cô dán thật chặt vào mình, để cho cô cảm thụ được khát vọng khó có thể nhịn của anh, anh đúng là cố ý dao động qua lại trên người cô.
Cô bị cường đại cứng rắn của anh dọa sợ, như vậy dao động đi xuống nữa, chỉ sợ lại muốn tạo ra lửa, cô vội vàng đầu hàng, "Em nói! Em nói không phải là được sao?"
"È hèm. . . . . ." Anh chờ.
"Là. . . . . . Anh mấy năm qua không cùng người khác ừ. . . . . . Làm qua cái gì kia sao?" Cô cẩn thận từng li từng tí hỏi, cô nhớ, anh từng nói qua, anh từ đó tới nay chưa từng có người khác. . . . . . Nhưng là. . . . . . Nhiều xì căng đan như vậy. . . . . . Được rồi, cô nguyện ý tin tưởng anh, anh nói không có liền không có đi!
Lời cô vừa nói ra, anh liền nóng nảy, chỉ kém không thề độc, "Không có! Thật sự không có! Những xì căng đan kia không phải đã viết thư giải thích qua cho em rồi sao?"
Thư? Cô căn bản là không có đọc, hiện tại cũng không biết để ở nơi đâu. . . . . .
Chỉ là, vẫn là câu nói kia, cô tin tưởng anh!
Cô tiếp tục ánh mắt tò mò. . . . . .
Anh cho là cô đang chất vấn, giơ tay lên thề, "Anh thề, nếu như anh Tả Thần An. . . . . ."
"Em không phải ý này!" Không đợi anh nói xong cô đã dùng tay ngăn chặn cái miệng của anh.
"Vậy em có ý gì? Tại sao ánh mắt kỳ quái như thế? Nói! Nếu không nói anh muốn trừng phạt em!" Anh một lần nữa cử động.
"Chúng ta. . . . . . Có thể hay không đổi lại tư thế nói chuyện?" Anh như vậy đè ép cô, thật sự là tùy thời đều có nguy hiểm. . . . . .
"Đừng nghĩ đánh trống lãng qua chuyện khác! Nói nhanh một chút!" Tả Tam Thiếu không ngừng thúc giục, chỉ là, lập tức chính anh liền hối hận. . . . . .
Cô bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là theo dõi anh hỏi, "Vậy anh mấy năm qua làm sao chịu được? Năm năm! Không nghẹn chết anh rồi sao?"
Nếu như tính toán cẩn thận, giống như bọn họ tối hôm qua đến bây giờ cách nhau còn chưa tới năm tiếng? Theo như tần suất này của anh, năm năm qua thế nào chịu đựng?
Khuôn mặt trắng nõn của anh bắt đầu biến hóa hơi hồng , tránh né ánh mắt của cô, ấp a ấp úng, "Cái này. . . . . . Em không nên hỏi nhiều. . . . . ."
"Là anh muốn em hỏi!" Anh như vậy ngược lại thật gợi lên lòng hiếu kỳ của cô, bản chất nghịch ngợm từ trong xương cũng bị dụ dỗ ra ngoài, những thứ khó chịu kia thậm chí tạm thời đã quên mất luôn, chỉ lo trêu chọc anh, "Còn là. . . . . . Trong năm năm anh cũng. . . . . . Không được?"
"Dĩ nhiên không phải. . . . . ." Đàn ông không thể dễ dàng tha thứ cho việc chính là bị người khác nói không được, hơn nữa còn là người phụ nữ mình yêu!
"Vậy anh làm sao?" Cô thật sự tính toán, nhìn chằm chằm anh bộ dạng lúng túng của anh không tha, "Chính anh nói, không thể có điều giấu giếm! Mười vạn nhân dân tệ!"
"Anh lựa chọn lấy thân bồi thường!" Anh không chút do dự giơ tay.
|
“……” Cô mặt đầy vạch đen, anh nguyện cho cô lại không muốn đâu…… Cô vuốt ve tay anh, “Tả tiên sinh, ngài đây là đang muốn làm gương sao? Được…… Vậy lần sao ngài có nguyện ý cho ta lừa gạt ngài sau đó bồi thường không?”
Thật là tự đào hố chôn mình mà, vừa giận dỗi từ trên người cô đứng dậy, không quên cưng nựng vỗ vỗ mặt cô, “Cái vấn đề này không cần hỏi bảo bối à…… Đứng dậy tắm rửa thay quần áo, anh dẫn em đi ra ngoài!” Nói xong nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Cô bò dậy nhất quyết không buông tha gõ cửa phòng tắm, “Anh vẫn chưa trả lời đó? Là…… Lấy tay sao?”
Cô nghe bên trong truyền ra tiếng “Lạch cạch”, đoán chừng là tiếng động của sữa tắm rơi xuống đất đi.
Không nhịn được cười rộ lên, Tả Tam Thiếu bình tĩnh thản nhiên cũng có thời điểm chật vật không chịu nổi sao?
Ngồi xuống trước bàn trang điểm, cô nhìn thấy nụ cười trên mặt mình như đang tỏa nắng, cô cảm nhận được như nội tâm đã có thể dễ dàng vui vẻ, sau khi khóc lớn, vui vẻ như thế thật chân thật và trân quý biết bao……
Sáng sớm hôm nay, từ năm năm trước đến nay là thời khắc cô cảm thấy thoải mái nhất, giống như tảng đá nặng trong lòng đã tan biến đi.
Thật ra thì, năm năm ở nơi này, cô mỗi ngày tất cả đều là cười, cười với bệnh nhân, cười với đồng nghiệp, cười với em gái, hướng về Hứa Tiểu Soái cũng là cười, gọi điện thoại trò chuyện với mẹ cũng cười, nhưng mà, cuộc sống luôn luôn cười thì nhất định sẽ hoàn mỹ sao? Chưa chắc…… Nhưng thật ra là, suy cho cùng, cô thiếu chính là một trận khóc……
Cuộc sống có khóc có cười mới là đầy đủ.
Cười đến chảy cả nước mắt, mới càng không giả dối……
Cuộc đời này, cũng chỉ có anh, mới có thể làm cho cô vui vẻ đến khóc lên đó sao? Chẳng lẽ đây chính là trời cao ấn định? Chỉ định anh và cô là thuộc về nhau?
Nếu như, cô vui vẻ, anh cũng vui vẻ, như vậy, cô sẽ thử, chân chính vui vẻ ……
Trong lúc đang suy tư, anh đã từ trong phòng tắm đi ra ngoài, sắc mặt cực kỳ khó coi, mắt cũng không nhìn cô, cắm đầu cắm cổ ở trước mặt cô cởi khăn tắm thay quần áo. Vẫn còn xấu hổ sao? Cô buồn cười.
Trong gương, có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh nhìn cả thân thể của anh, đường cong mê người, bắp thịt rắn chắc, còn có…… Ừ……
“Muốn nhìn thì quang minh chính đại quay lại đây mà nhìn đi! Trộm nhìn ở trong gương thì xem là cái gì?” Anh chậm rãi mặc quần lót vào, chậm rãi cất tiếng nói.
“Ai xem anh chứ? Cũng không phải chưa từng xem qua……” Mặt cô đã có chút hồng hồng.
Dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn gương mặt phiếm hồng của cô thì anh có chút buồn cười, cô nàng này lần đầu tiên gặp mặt liền cởi quần của anh, hiện tại, đã trải qua bao đêm xuân rồi, còn có thể đỏ mặt? Không biết thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy như vậy có đỏ mặt hay không? Đáng tiếc, những chuyện tốt đẹp kia anh lại không được nhìn thấy ……
Cô chống đầu, nhìn anh mặc vào từng cái từng cái quần áo, cuối cùng mới giật mình khi thấy quần áo anh mặc chính là một bộ quần áo thoải mái đơn giản, lúc này mới nhớ đến anh muốn đưa cô đi ra ngoài, chẳng lẽ hôm nay anh không đến công ty làm sao? Nhưng mà cô còn phải đi trực ca đêm nha!
“Anh định đi đâu thế?” Cô quay đầu lại hỏi.
“Đi hưởng tuần trăng mật!” Đầu anh cũng không ngước, sửa sang lại quần áo của mình.
“Trăng mật? Anh đã sắp xếp xong rồi sao? Sao lại không bàn bạc với em? Em còn phải đi làm!” Cô nhất thời kích động, bật người đứng dậy.
Anh nghiêng người nhìn lại cô, “Bàn bạc? Mọi việc mà chờ bàn bạc với em vĩnh viễn cũng không có kết quả!”
Cô biết, anh ám chỉ là chuyện kết hôn……
Nói thật, nếu như không phải anh bức hôn đến như vậy, muốn cô chân chính đáp ứng lời cầu hôn của anh, thật không biết phải đợi đến bao giờ……
“Nhưng mà…… Đó chẳng phải lại muốn xin nghỉ phép nữa sao?! Thần An! Tạm thời không nên đi! Em mới vừa đi làm trở lại, xin nghỉ nhiều quá thật không tốt lắm!” Cô nghĩ tới liền nhức đầu, mặc dù có Kỷ Tử Ngang bao che, nhưng mà cũng phải luôn luôn để ý ảnh hưởng đến khoa, đồng nghiệp phải ở lại làm thêm giờ, thay đổi giờ giấc quá nhiều, không có ý kiến mới là chuyện lạ!
Anh đến gần cô, sắc mặt dường như thật không tốt lắm, “Có thời gian nghỉ để kết hôn đó! Luật pháp quy định, ai dám nói nhăng nói cuội?”
“…… Lời tuy nói là như vậy, nhưng mà em mới vừa đổi sang khoa khác, thấy rất ngại, hơn nữa, anh biết em muốn đến chỗ nào sao? Cũng chưa chuẩn bị gì cả, không phải có chút gấp gáp sao? Nếu không, hoãn lại một thời gian đi?”
Cặp mắt anh sắc bén, chỉ nhìn cô chằm chằm, thâm ý sâu xa.
Giọng nói của cô nhỏ dần, đầu cũng càng ngày càng cúi xuống thật thấp, hình như kể từ khi gặp lại anh, cô luôn luôn nói “Không”, bất kể anh làm cái gì, cô đều cứ phản đối cự tuyệt…… Như vậy, có phải rất quá đáng hay không? Thôi thì……
“Anh thật…… Rất muốn đi sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.
“Nếu như anh nói là như thế?” Lời nói của anh lại chuyển lên trên đầu cô.
“Vậy…… Đi đâu vậy?”
“Đi…… Giang Nam.” Anh suy nghĩ.
“Lại đi Giang Nam?” Nghiện luôn rồi sao?
“Ừ……” Anh “ừ” lên một tiếng, trong mắt thoáng qua chút khác thường.
“Vậy cũng được……” Nếu như anh thích, cô cứ đi theo anh, cùng lắm thì ở trước mặt Kỷ Tử Ngang da mặt dày thêm một chút, cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng mà, nhất định đây phải là lần cuối cùng……
Anh cười cười, chợt cúi đầu cuống, mặt khẽ nghiêng.
“Làm gì?” Cô không hiểu ý tứ của anh.
“Nếu như nói lời ngon ngọt, anh có thể suy tính đi lần sau, đi Hy Lạp hoặc là châu Âu hoặc là một nơi nào đó……” Anh chỉ chỉ vào mặt của mình, chớp chớp ánh mắt.
“Nhưng mà không phải anh muốn đi sao?” Cô cũng không hy vọng anh bị thiệt thòi.
“Ừ, cũng không phải là gấp đến thế, Giang Nam cũng không xa……” Anh nghiêng mặt, chờ đợi cô
Ngon ngọt.
Trong lòng thầm nói, Thần An, anh thật tốt……
Sau đó, không chút do dự ôm mặt anh, dùng sức hôn lên một cái.
“Này cũng không khác mấy, ngoan, thay quần áo, chúng ta đi ra ngoài! Em còn phải đi làm ca đêm đấy, chúng ta đi nhanh về nhanh!” Anh hài lòng vuốt ve tóc cô.
“Nhưng mà đi đâu vậy?” Sáng sớm đã ầm ĩ, cô cũng không biết rốt cuộc anh muốn đưa cô đi đâu.
Thế nhưng anh lại thừa nước đục thả câu, “Đến nơi thì biết! Nhất định em sẽ vui vẻ!”
——— —————— —————— —————— —————— ————————
Đâu chỉ là vui vẻ?
Khi Hạ Vãn Lộ thấy Tả Thần An cho cô tất cả, thiếu chút nữa lại muốn tan chảy rồi, nước mắt cũng đã giăng trên khóe mi, thế nhưng lại chịu đựng không rơi xuống, chỉ là, đó là nước mắt cảm động, là nước mắt hạnh phúc……
Thì ra là, đây chính là Giang Nam như lời của anh.
Anh đã từng nói, cho cô Giang Nam thuộc về bọn họ. Cho nên, mua một cái biệt thự ở Kinh Giao tiến hành tu sửa cải tạo, cả đình viện đều giống như đúc phong cảnh sông nước thành Giang Nam, nước chảy róc rách, phồn hoa rực rỡ.
Nước là do nhân công dẫn đến, nước chảy phía dưới trên bờ có trúc, có cầu đá bắc ngang, bên ngoài biệt thự cũng cải tạo lại, hoàn toàn chính là mái cong lầu các của Giang Nam, cửa sổ khắc hoa, cửa gỗ thanh mạc.
Bên trong biệt thự nội thất tất cả cũng đều cả hương vị cố hương cổ xưa gỗ chạm khắc hoa văn, bài biện tất cả đều là gốm sứ. Cô không hiểu về gốm sứ, lại càng không hiểu cổ đồng, thật không biết những bình hoa kia như cái bình cái vại kia thoạt nhìn giống như con ngựa kiểu gốm đời Đường rốt cuộc đáng bao nhiêu tiền. Ngay cả giường ngủ trong phòng của bọn họ, cũng chạm khắc những hoa văn phức tạp cổ xưa, rất mới, có thể nhìn ra là mới chế tác gần đây, hết sức rộng rãi, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật.
Cô vuốt ve chạm vào những vật dụng điêu khắc tinh xảo kia âm thầm nghĩ ngợi, giường như vậy, nỡ nằm lên sao? Làm hư một cái điêu khắc tinh xảo có đau lòng không chứ?
Anh dường như hiểu được tâm tư của cô, khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói ở bên tai cô, “Ừ, rất bền chắc, chúng ta gây ra tiếng động bao nhiêu cũng sẽ không sập xuống đâu……”
Cô trừng mắt, liếc anh một cái, sau lưng còn có nhân công đi theo đấy, thật ngại mất mặt, nghĩ sang hướng nào rồi à?
Vụng trộm liếc nhìn một người công nhân, cũng không biết người ta có nghe thấy hay không, thật là làm mất hết mặt mũi rồi mà……
Vội vàng đem lực chú ý từ giường nơi này dời đi, chỉ thấy trên bàn khắc hoa vắn bày biện một loạt vật dụng cũ kỹ dường như cô rất quen thuộc……
Cô cực kỳ kinh ngạc, cầm lên nhìn từng cái một: ống đựng bút tự chế bằng ống tre lúc cô học trung học đã dùng đến, hũ keo đường trái cây khi còn bé đã dùng qua, còn có tấm hình cô lần đầu tiên mặc khăn quàng đỏ, bộ dáng kia ngu ngốc giống như một cái gì tựa như……
“Những cái này sao tất cả đều ở đây vậy?” Cô đang cầm khung hình kinh ngạc hỏi anh.
“Lần trước về nha anh nhìn thấy cảm thấy thật là dễ thương, nên nhờ ba mẹ tặng cho anh thôi!” Anh mở ngăn keo ra, bên trong lại đựng thêm một số vật dụng của cô!
“Á?! Những thứ này……. Đều là bảo bối của em!” Cô tỉ mỉ nhìn từng món đồ, phiếu tên sách ngày trước cô từng dùng đến, hộp bút máy cô từng dùng qua, lưu bút của cô và các bạn học của cô, cô cầm lưu bút xoay người lại hô to, “Thế nào những thứ này cũng lấy đến được hả? Đây là bí mật của em nha! Sao tất cả đều cho anh? Anh thật xấu xa! Ba mẹ em cũng thế, rốt cuộc ai mới là con của họ nha!”
Công nhân thấy khung cảnh này của bọn họ, sớm lặng lẽ rời đi, khi không còn người nào, mặt Tả Tam Thiếu liền đen lại bắt đầu tra khảo, “Bí mật? Anh đang muốn thẩm vấn em đây! Người đó là ai? Tên là gì, viết thư nhắn nhủ lại với em là chuyện gì xảy ra? Còn có người tên Giang gì đó, tại sao nói em là ánh mặt trời của hắn?”
“Anh nhìn lén đồ của em?!” Cô nhăn chân mày, mặc dù đều là chuyện đùa giỡn lúc còn nhỏ, nhưng cũng là ** của cô a!
Anh hừ hừ, “Anh được coi là nhìn lén sao? Toàn thân cao thấp trên người em nơi nào anh chưa từng nhìn qua? Nhìn này cũng gọi là nhìn lén? Anh chính là nhìn quang minh chính đại!”
Ngồi trên ghế ở đình viện, cô mở ra ảnh của các bạn cùng lớp, những lời ngây thơ mà buồn cười kia làm cho cô trong nháy mắt quay về những tháng ngày ngây thơ thời trẻ, thấy được tấm ảnh thú vị, không nhịn được cười ha ha.
Nhưng, lập tức lại bị một giọng nói lạnh lùng truyền tới, “Có như vậy mà vui vẻ thế sao? Trước mặt có một soái ca đẹp trai như vậy không chịu nhìn, lại đi nhìn những đứa trẻ béo ục ịch!”
Cô nghiêng người nhìn lại anh, không biết từ lúc nào anh cũng đến cạnh bên cô, đang đứng phía sau cô nói lời châm chọc đây……
Cô đứng lên, chỉ vào một tấm hình của một bạn học không phục, “Lâm Giang người ta là béo ục ịch đó sao? Năm đó người ta chính là hoàng tử trong lòng tất cả các nữ sinh đó! Hotboy cấp cao đó! Cưỡi bạch mã đó!”
Tất cả nữ sinh? Chẳng lẽ cũng bao gồm cả cô? Này là làm cho người ta thật không thoải mái……
Anh càng thêm phát hỏa, “Mọi người cũng nói, cưỡi bạch mã cũng có khả năng là Đường Tăng! Không bằng em nên quý trọng người trước mắt lái xe BMW này đi!
“BMW là giỏi lắm sao? Thô thiển!” Cô xem thường trừng mắt liếc nhìn “hoàng tử BMW” bên cạnh, đi ra bên ngoài hướng đình viện đi tới.
Lúc đi vào hoàn toàn bị cảnh sắc tinh xảo trong đình viện hấp dẫn, đến nỗi không nhìn quang cảnh ở bên ngoài, cô muốn nhìn một chút có phải tất cả các các biệt thự đều có quang cảnh xinh đẹp giống như thế này hay không.
Nhưng chạy ra cửa chính mới phát hiện, phía trên Tả Thần An tự mình viết lên lưu niệm – Giang Nam.
Hóa ra đây chính là lời anh nói, trăng mật muốn đi Giang Nam……
Cô lùi bước……
Khi không bị anh lừa gạt đạt được lợi lộc……
Chỉ là, anh tặng Giang Nam, cô thật thích……
Khu vực này một một cái biệt thự cách nhau rất xa, mỗi ngôi biệt thư đều có đình viện của mình, nhưng xa ca nhìn đến, tựa hồ giống như phong cách của một ngôi nhà cổ Giang Nam.
Chỉ một nơi ở như vậy, không nói đến tốn bao nhiêu tiền của, chỉ với việc anh phí tâm như này, cũng đủ làm cho cô cảm động……
Anh cũng chậm rãi từ trong viện đi ra ngoài, bối cảnh là hình ảnh thu nhỏ của cây cầu nhỏ bắc ngang dòng nước chảy lượn lờ nơi Giang Nam, anh mặc một thân quần áo trắng thoải mái, nhàn nhã cước bộ, khí độ hiên ngang, giống như nam tử bước ra từ trong tranh……
Ai, cái này mới thật sự là hoàng tử……
Cô âm thầm ca thán……
“Thế nào? Là cảm thán chữ của anh viết rất tốt, em có luyện mười năm nữa cũng không sánh kịp?” Anh mặt mày hào hứng mà cười nhạo cô.
Cô thật tâm kính phục!
Anh ưu tú như vậy, bất cứ ở mặt nào cũng có thể làm cho nổi bật, đừng nói mười năm, cô đời sau đầu thai một lần nữa cũng không biết có thể vượt qua anh hay không……
Chỉ là, một người đàn ông như vậy, sao lại thương yêu một cô gái bình thường như vậy……
Đợi đến gần, không còn lời nào có thể nói, nhét album ảnh bạn đồng học vào trong ngực anh, thân mình ôm chặt lấy anh, “Thần An…… Cám ơn anh……”
Cánh môi anh nở nụ cười, giống như hoa nở rộ, “Cám ơn thế nào?”
Chẳng lẽ lại nghĩ đến thịt thường (đền đáp bằng thân xác)? Trong đầu cô nhảy ra hai chữ này, hai chữ này thật phá hỏng bầu không khí, trừng mắt liếc anh một cái, “Đừng mơ tưởng!”
Anh cười càng sâu sắc, “Anh đang nghĩ cái gì đâu chứ? Là do em tự suy nghĩ nhiều đi?”
“Ôi chao, gia của tôi, nãi nãi của tôi ơi! Thật làm tôi mệt chết luôn rồi!”
Lúc hai người đang ôm nhau, giọng nói Sa Lâm lại phát ra.
|
Chỉ thấy anh ta ló cái đầu ra ngoài xe, “Cho người tới phụ một tay với! Coi như tôi cực khổ, mà tôi cũng không phải lực sĩ đâu à!”
Có công nhân ở trong đình viện nghe thấy, vội vàng tới phụ một tay.
Thì ra Sa Lâm mang tới ảnh cưới của bọn họ, cô mặc một loạt bộ áo dài sườn xám cổ điển của Trung Quốc, treo ở nơi này lại rất hợp lý.
Cô luôn luôn biết ảnh nghệ thuật dù là xấu xí cũng biến thành xinh đẹp thần kỳ, dù lúc trước đã nhìn thấy ảnh mẫu trong máy vi tính, nhưng sau khi rửa ảnh, chính cô cũng bị kinh diễm, hình này thật sự quá đẹp……
Ảnh cưới chụp cô gái trông rất xinh đẹp, cái này cũng không có gì là lạ, khó được nhất chính là nam nhân yêu nghiệt này nha, tại sao nhìn qua còn đẹp hơn so với cô, rõ ràng anh không hề trang điểm gì cả mà……
“Không gì sánh được nha!” Anh đứng một bên than thở.
Cô nghe vào tai, trong lòng âm thầm kiêu ngạo, cũng may, mắt anh nhìn đến là mình……
Được khen thưởng rồi, đương nhiên là muốn giả vờ khiêm tốn mấy câu, “Hoàn hảo…… Nhờ trang điểm đấy…… Hơn nữa hậu kỳ chỉnh sửa kỳ công mới được……”
“Ừ……” Người nào đó chậm rãi bổ sung nửa câu sau, “Anh là đang nói chính anh……”
“Tả Thần An!” Lẽ nào như vậy! Muốn bạo phát nha! Đàn ông tuấn tú xinh đẹp như vậy thì có ích gì?!
Anh nhìn cô, cười híp mắt, chính là muốn nhìn bộ dáng xù lông của cô, tức giận đến vậy, đó mới vốn là cô. Cô ngày trước, tính tình vốn như lửa, mấy năm nay bị đè nén, cho nên, từng chút từng chút kích thích cô, từng chút từng chút nhìn cô thức tỉnh, bọn ho sẽ lại trở về dáng vẻ như lúc ban đầu……
Bất kể anh nói thế nào, nhưng tấm hình này cô thực sự rất thích, cho nên tự mình nhờ những người công nhân treo vào nơi cô nghĩ là thích hợp.
“Phòng này, xem như đã hoàn mỹ!” Tả Thần An lại thở dài, “Cũng thật là trùng hợp, chúng ta vừa mới kết hôn thì cũng làm xong, hình cũng đem đến kịp thời như vậy.”
“Nhưng mà có hơi xa……” Hạ Vãn Lộ nghĩ đến mỗi ngày phải đi đường xa như vậy, muốn không bị kẹt xe quả là không thể đi.
Anh cúi đầu cười một tiếng, “Em muốn mỗi ngày đều ở chỗ này? Cũng được, không phải có anh làm tài xế miễn phí sao! Chỉ là, cần phải hai tháng sau nữa tu sửa xong rồi mới dọn qua được. Dĩ nhiên, em cũng có thể tự mình lái xe, anh sẽ cho em đi học trường lái xe, có cái bằng lái cho hợp lẽ!” Anh nghĩ nên mua cho cô một chiếc xe thật xinh đẹp, lần trước theo Tiêu Y Đình đi chọn xe, thấy có một chiếc Rambo màu hồng, thật rất xinh đẹp, nhưng mà có hơi khoa trương, mà cô luôn luôn không thích khoa trương.
“Sau này hãy nói……” Đối với xe cộ, cộ thật một chút hứng thú cũng không có. Nghĩ cô là một y tá nhỏ bé, ngồi xe sang trong đi làm, tiền lương cả đời cũng không mua nổi một chiếc xe đó, thật không biết người ta sẽ bàn ra tán vào như thế nào!
Lúc hai người nói chuyện, Sa Lâm vẫn muốn chen miệng vào, khổ nỗi lại không tìm được cơ hội nào, rốt cuộc chờ hai người dừng lại, anh vội vàng nói, “Ông chủ, khi tôi đến gặp được Tiêu thiếu gia, bọn họ bọn họ……”
Lời còn chưa dứt, giọng nói Tiêu Y Đình đã vang lên rồi, “Lão Tam! Tôi nói trong thời gian này không thấy bóng dáng cậu! Tiểu tử cậu cư nhiên đi kết hôn! Kết hôn cũng không thông báo cho anh em một tiếng, cậu sợ chúng tôi không chuẩn bị nổi bao lì xì hay sao vậy?”
Đi theo sau lưng Tiêu Y Đình còn có Ninh Chấn Khiêm, mặc toàn thân quân trang.
“Lão Đại mới trở về, nhà cũng không đi liền đi đến nhà cậu luôn rồi, cái người này có tân hôn còn thêm dời đến nhà mới, nói thế nào cũng phải mời bọn tôi uống một ly rượu mừng mới phải?” Tiêu Y Đình không xem mình như người ngoài cứ tự nhiên ngồi xuống, cuối cùng, đánh mắt nhìn một vòng chung quanh, than thở, “Nhà này, thật là tuyệt! Vẫn là Lão Tam có tiền nha, tôi nói thế gian này gian thương kiếm tiền là tốt nhất, Lão Đại, chúng ta cũng thay đổi đi, tôi muốn đổi nghề!”
Tả Thần An đứng sau Hạ Vãn Lộ, cười nói, “Được rồi Lão Nhị, cậu nhận làm một vụ án bằng tôi thu vào một quý, đừng ở trước mặt tôi than khóc, cũng chẳng ai tìm cậu vay tiền! Sẵn đây chính thức giới thiệu một chút với mọi người, đây là lãnh đạo nhà chúng tôi, Hạ Vãn Lộ, đây là Ninh đại ca, Tiêu Nhị ca, thật ra thì đều đã gặp nhau rồi mà!”
“Còn là lãnh đạo! Có tiền đồ!” Tiêu Y Đình xem thường nhìn Tả Thần An một cái, cười cười chào hỏi cùng Hạ Vãn Lộ, “Đệ muội, cần phải cảm tạ tôi nha, nếu không có tôi và Lão Tam cấu kết nhau làm chuyện xấu, chuyện tốt của hai người làm sao mà nhanh đến vậy!”
“Nói nhăng nói cuội gì đó? Ai cùng cấu kết với cậu làm chuyện xấu?” Tả Thần An nháy nháy mắt.
Hạ Vãn Lộ ngửi ra chút mùi vị mờ ám, nghi ngờ nhìn Tả Thần An, rõ ràng là có quỷ đây mà…… Còn chen cái gì mà chen? Thật sao…… Lại có chuyện lừa gạt cô…… Thế này cần phải thẩm tra lại……
Ninh Chấn Khiêm vẫn là người trầm mặc nhất, từ khi vào đến giờ vẫn chưa nói câu nào, chỉ là nhìn Hạ Vãn Lộ bằng ánh mắt khác lạ.
Vì vậy Tiêu Y Đình lại la hét muốn Tả Thần An có nhà mới phải mời khách uống rượu ăn cơm, nói cài gì mà món ăn của khách sạn đã ngán lắm rồi, muốn nểm thử một chút khẩu vị gia đình của người Giang Nam. Đây rõ ràng chính là muốn nếm thử tay nghề của phu nhân Tam đệ đó mà……
Tả Thần An nắm tay Hạ Vãn Lộ không cho phép cô vào phòng bếp, còn quát Tiêu Y Đình, “Vừa vừa phải phải thôi! Vợ tôi là chuyên nấu cơm cho cậu ăn sao? Tôi còn không nỡ để cô ấy xuống bếp!”
Tiêu Y Đình nhìn anh chằm chằm, người an hem, vợ không nên nuông chiều đến vậy nha! Nuông chiều riết sẽ sinh hư đó!
Ngay cả Hạ Vãn Lộ cũng cảm thấy ngượng ngùng, làm cho người ta nhìn vợ mình, khi bạn bè của anh tới chơi cô nên xuống bếp làm vài món cũng đúng đi, anh làm như vậy, có phải có chút quá đáng lắm hay không? Nhưng Tả Thần an không có ý định buông cô ra, hơn nữa còn cùng Tiêu Y Đình hai người cùng nhau đưa ánh mắt nhìn về phía Ninh Chấn Khiêm.
Ninh Chấn Khiêm lông mày khẽ nhíu, “Nhìn cái gì? Lão tử mới trở về, mệt mỏi!”
Hai người này, cũng biết sai bảo anh đi nấu cơm? Anh biết làm cơm đây thật là chuyện uất ức nhất cả đời này……
Cuối cùng vẫn không có kết quả, cả đoàn người quyết định.
Lái xe về nội thành ăn cơm.
Trên đường, Hạ vãn Lộ nghĩ đến vẫn có một chút thẹn, “Thần An, anh đối với em…… Thật tốt quá……”
Anh nhìn cô, đưa mặt đến gần cô.
“Làm gì?” Lại là bộ dạng này, cô cố ý giả vờ không hiểu.
“Không phải nói anh tốt sao? Nếu cảm thấy anh tốt thì cho quà đi!”
Cô nhanh chóng hôn một cái lên mặt anh, “Lái xe! Nhìn đường cho kỹ!”
Anh cười, “Ý của em là, lúc không lái xe có thể hôn từ từ sao?”
Cô im lặng, xem như không nghe thấy!
Lúc Tả Thần An và Tiêu Y Đình mấy người bọn họ đi chung với nhau, chơi rất vui vẻ, so với ngày thường an tĩnh kín kẽ thật sự rất khác biệt, có lẽ mỗi người đều là như vậy, chắc chắn cũng sẽ có mấy bạn xấu như vậy, ở trước mặt bọn họ có thể buông thả chính mình. Mà mấy người đó trừ Sa Lâm ra, Tiêu Y Đình là người cực kỳ bận rộn, Ninh Chấn Khiêm là bộ đội, bình thường cũng khó gặp mặt được nhau, chính bởi vì như thế, Hạ Vãn Lộ không muốn làm anh mất hứng, đến chiều tối phải đi làm ca đêm cô tính toán thời gian để quá giang xe đi đến bệnh viện, nhưng làm sao Tả Thần An có thể đồng ý? Nên bỏ lại ba người bạn, đưa cô đi làm sau đó sẽ quay lại cùng chơi với bọn họ.
Trên đường đi làm còn gặp kẹt xe, đến nỗi thời điểm đến bệnh viện, đã trễ năm phút, cô thầm kêu không ổn, vội vội vàng vàng đi vào văn phòng khoa.
Lúc chạy nhanh đến phòng làm việc của y tá, lại nghe thấy từ bên trong vọng ra giọng nói của y tá Tiểu Văn, “Còn chưa đến nhận ca? Có phải lại xin nghỉ hay không đây? Tăng ca hoài chắc chết luôn quá!”
Một giọng nói của một y tá khác cũng theo đó vọng ra, “Ai biết được nha! Người ta có Phó Viện trưởng bảo bọc! Nếu không cô cũng tìm viện trưởng bảo bọc đi?”
“Hừ! Tôi làm chuyện xấu không được! Ai biết bao bọc ở chỗ nào? Đừng có bao bọc lên trên giường nha! Ngày thường thì mọi thứ đều nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh giống như cái gì gì đi!”
“Cô đừng ăn nói lung tung……”
“Ai ăn nói lung tung chứ hả? Cô không nhìn thấy cô ta mặc quần áo gì sao, tất cả đều là hàng hiệu! Còn có xe đưa tới đón đi, không phải là BMW cũng chính là Mercedes – Benz, không biết đi theo bao nhiêu kim chủ! Nghe nói trước kia cô ta còn làm thêm ở hộp đêm……”
“Có thật không? Đó không phải gọi là ban ngày giả bộ bạch y thiên sứ, ban đêm liền thoát xác thành mỹ nhân hộp đêm phóng đãng?”
“Ai nói không phải chứ!”
A……. Cô đứng ở cửa lắc đầu, thế gian này……
Vì tránh cho hai người y tá này bị lúng túng, cô định đứng một lát ở cửa mới đi vào, đi vào, lại phát hiện Hiểu Thần cũng ở bên trong, hơn nữa còn lớn tiếng quát hai nữ y tá này, “Cái người nói năng bừa bãi cái gì vậy? Còn đặt chuyện chị tôi như thế nữa tôi sẽ không khách khí đâu!”
Cô cười, “Hiểu Thần, em ở đây nói bừa cái gì thế? Ai lại đặt chuyện chị đây?”
Tiểu Văn và Lưu Lệ thấy cô tới, sắc mặt biến đổi hơi lúng túng, một người lấy cớ đi làm việc, một người lấy cớ tan việc, lập tức tránh đi.
“Chị……” Hiểu Thần dáng vẻ vẫn còn bất bình tức giận.
“Sao vậy?” Cô làm bộ cái gì cũng không biết.
“Chị, mấy người đồng nghiệp đó của chị thật là xấu! Nói xấu sau lưng chị!” Hiểu Thần mất hứng chu miệng.
“Vậy sao?” Cô cười cười, không xem là quan trọng, ngược lại nhớ đến một chuyện khác, “Hiểu Thần, chị có một chuyện muốn bàn bạc với em, bây giờ em vẫn còn nhỏ, nếu quả thật như lời em nói có hứng thú với âm nhạc, có muốn ra nước ngoài đi du học hay không?”
“Ra nước ngoài? Không! Em không muốn! Em muốn ở cùng một chỗ với chị thôi!” Cô sáp tới, ôm cổ Hạ Vãn Lộ.
“Hãy nghe chị nói đã, không phải là đi mà không trở về! Đi ra ngoài đào tạo thêm mấy năm, trở về đối với sự phát triển của em càng thuận lợi hơn!”
“Nhưng mà em không muốn đi! Em luôn sống lẻ loi hiu quạnh, thật vất vả gặp lại chị ở Bắc Kinh, muốn em và người thân lại xa cách nhau, em không muốn!”
“Trước em đừng vội trả lời ngay, trở về suy nghĩ thêm rồi hẵng trả lời! Vài ngày nữa rồi đưa câu trả lời chắc chắn cho chị! Đúng rồi, hôm nay em đến đây tìm chị có chuyện gì không?”
|
"Chị. . . . . ." Hiểu Thần phe phẩy quần áo của cô khẩn cầu, "Em xin chị một việc nhé!"
"Việc gì? Em nói đi! Làm gì nói chữ cầu xin chứ?" Cô vội vã cần thay quần áo y tá, thúc giục.
"Chính là. . . . . . em không muốn ở cùng Thư Khai! Chị cũng biết em với nó là kẻ thù không đội trời chung, ở cùng nó mỗi ngày đều gây gổ! Phiền chết rồi!" Hiểu Thần cau mày kể khổ với chị.
Hạ Vãn Lộ như có điều suy nghĩ nhìn cô, "Hả? Vậy em muốn sống ở đâu?"
"Chị. . . . . ." Hạ Hiểu Thần có chút do dự, mè nheo một lát mới sợ hãi nói, "Chị, em có thể ở cùng chị không? Em biết bây giờ chị kết hôn với anh rể rồi, nhưng em bảo đảm em chỉ trở về ăn cơm và ngủ, hơn nữa sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng mình, nhất định sẽ không làm phiền hai người, chị. . . . . . hay là. . . . . . chị sẽ ghét bỏ em cái bóng đèn lớn này đây?"
Hạ Hiểu Thần vốn là một bộ dáng xinh đẹp động lòng người, làm ra dáng vẻ đáng thương, luôn sẽ làm cho người sinh lòng thương tiếc khó có thể cự tuyệt.
Hạ Vãn Lộ suy nghĩ một chút, trả lời cô, "Hiểu Thần, em cũng nói chị và anh ấy đã kết hôn, cái nhà này không phải là nhà của mình chị, trong nhà thêm một người, đừng nói là em gái, cho dù là mẹ tới, chị cũng cần thương lượng với anh ấy, không thể tự tiện làm chủ, đây là cái thứ nhất, cái thứ hai, em là cô gái độc thân, để cho em ở cùng Thư Khai dĩ nhiên là có lợi đối với em, lại nói, nó là con trai, có thể phối hợp với em, thứ ba, chị cho rằng, em tốt nhất vẫn là ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, mở rộng tầm mắt một chút, cho nên, sống ở đâu cũng đều sẽ không lâu dài, thì đừng dọn đến dọn đi phiền toái. Về phần Thư Khai, chị sẽ nói với nó! Em thấy sao?"
Mặt Hạ Hiểu Thần lặp tức cúi xuống, "Em cho rằng? Em cho rằng chị có anh rể thì không cần em gái! Chị gả vào hào môn liền xem thường thân thích nghèo hèn chúng em! Là sợ chúng em làm dơ bẩn chỗ của chị hay là thế nào? Cũng không mời chúng em đến nhà của chị làm khách, huống chi ở? Em ngay cả nhà chị hình dáng như thế nào ở đâu cũng không biết! Đây là điều chị em ruột nên làm sao?"
Hạ Vãn Lộ nhìn biểu tình của em gái, trong mắt thoáng qua một tia ưu thương, giọng nói khẽ run, "Hiểu Thần, thì ra chị ở trong lòng em là người như vậy sao?"
Hạ Hiểu Thần tự biết im bặt, chu miệng một cái, "Chị. . . . . . thật xin lỗi. . . . . . em. . . . . . nhất thời không lựa lời nói. . . . . . nhưng em thật sự không muốn ở đó nữa rồi, ban nhạc của bọn Thư Khai luyện Rock and roll, mỗi ngày đều luyện đến rất trễ, làm cho em ngủ không yên, ngày thứ hai cũng không còn tinh thần làm việc, mấy ngày nay công việc của em cũng chịu ảnh hưởng!"
"Vậy sao?" Hạ Vãn Lộ tìm tòi nghiên cứu ánh mắt nhìn cô, "Nếu như là vậy, chị sẽ nói chuyện với Thư Khai một chút, ngoài ra, chị và anh rể em thương lượng một chút, xem làm thế nào. Hiểu Thần, mua một ngôi nhà ở Bắc Kinh này không phải là một con số nhỏ, việc anh ấy làm cho nhà chúng ta đã rất nhiều, chúng ta phải biết đủ."
"Chị đương nhiên biết đủ. . . . . . một căn lại một căn nhà cấp cao. . . . . ." Hạ Hiểu Thần nhẹ nhàng nói thầm.
"Hiểu Thần!" Cô thấy trong ánh mắt em gái nhiều nghi ngờ.
Hạ Hiểu Thần bẹt bẹt miệng, "Không có gì, em chỉ là oán mình số mệnh không tốt! Chị đừng nói với anh rể, tránh cho người ta nói chúng ta không hiểu được cảm ơn!" Nói xong, quay đầu bước đi.
Hạ Vãn Lộ nhìn cô bóng lưng cô, nhíu chặt chân mày, lâm vào một mảnh hoang mang. . . . . .
Một hồi lâu, cô mới nhớ tới gọi điện thoại cho Thư Khai, nói đến chuyện này, Thư Khai ở đó bắt đầu oán trách, nói Hiểu Thần như thế nào,như thế nào . . . . . .
Hai người này, thật đúng là kẻ thù trời sinh, đều chán ghét lẫn nhau!
Cô âm thầm lắc đầu, chỉ có thể nói, "Thư Khai, chị biết rõ Hiểu Thần và em không phải anh em ruột, em và nó cũng không ưa thích lẫn nhau, nhưng, nó là em gái ruột của chị, em mặc dù không phải là em trai ruột của chị nhưng lại hơn cả em ruột, đối với chị mà nói, các em đều là người quan trọng nhất của chị, cho nên, cầu xin em, làm nam tử hán, giúp chị chăm sóc Hiểu Thần một chút, coi như là giúp chị, được không?"
"Em biết rồi! Em sẽ! Anh rể cũng nói với em như vậy, hai người yên tâm!" Thư Khai mặc dù không tình nguyện, nhưng là lời của chị và anh rể nói không dám không nghe.
Đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, cô vội vã cúp điện thoại đi ra ngoài nhìn, thì ra là người tình nguyện tới bệnh viện tặng quà cho bọn nhỏ.
Cô nhanh chóng thay quần áo y tá, đi theo ra nhìn, chỉ cảm thấy hai cô gái dẫn đầu kia hết sức quen mắt, nhìn kỹ lại, lại là vợ chưa cưới của Hứa Tiểu Soái Ninh Vũ Khiêm và vị hôn thê của ông chồng nhà cô Diệp Như Ý. . . . . .
Vị hôn thê của chồng? Cô nghĩ đến cái xưng hô này, rất là buồn cười. . . . . .
Chỉ là, hai vị tiểu thư yêu kiều nhà giàu này cũng làm người tình nguyện sao? Điều này lại làm cho cô không nghĩ tới.
Đoàn người tình nguyện này đều phát quà cho trẻ con ở mỗi phòng bệnh, hơn nữa còn ở trong phòng bệnh biểu diễn tiết mục, huyên náo xôn xao toàn bộ phòng bệnh khoa nhi, tài nghệ biểu diễn của Trữ Vũ Khiêm và Diệp Như Ý rất đặc sắc, đối đãi với trẻ con cũng là thật lòng, nếu như không phải giữa bọ họ bị kẹp với mâu thuẫn của hai người đàn ông, có lẽ, cô sẽ thích họ. . . . . .
Huyên náo đi qua, người tình nguyện liền muốn rời đi.
Cô mang khẩu trang, cũng không có lộ mặt. Cô cũng không nghĩ cố ý nghe lén họ nói chuyện, nhưng giọng nói của bọn vẫn rõ ràng truyền vào trong tai cô: "Cuối cùng cũng hết bận! Một ngày này mệt quá rồi!" Đây là giọng nói của Ninh Vũ Khiêm.
Sau đó Diệp Như Ý liền cười, "Đúng vậy, anh Hứa Tiểu Suất của cậu sẽ đến đón cậu chứ?"
"Sẽ không!" Ninh Vũ Khiêm trả lời rất dứt khoác, "Anh ta mới không tới! Hừ!"
Nghe ra cô mất hứng, Diệp Như Ý cảm thấy kỳ quái, "Sao vậy? Cãi nhau rồi? Không phải nói các cậu sắp kết hôn sao?"
"Báo chí còn đồn cậu sắp đính hôn với anh Thần An, các cậu thì khi nào?" Ninh Vũ Khiêm thở dài, "Chỉ là, sắp rồi phải không, ngày hôm qua người lớn hai nhà chúng tớ còn ngồi cùng nhau thương lượng chuyện này, tiểu Soái cũng có, hình như nói tùy người lớn sắp xếp như thế nào.”
"Vậy chúc mừng cậu, rốt cuộc đợi đến cái ngày này!" Diệp Như Ý lại nói.
"Nhưng tớ cũng không biết rốt cuộc là phúc hay là họa, thôi, không nói tớ nữa, cậu thì sao? Cùng anh Thần An như thế nào. . . . . ."
Theo bước chân hai người dần dần đi xa, giọng nói cũng không nghe thấy nữa cô trở về, bắt đầu nghiêm túc làm việc. Khoa nhi không thể so với khoa nội lúc trước của cô, thời gian đợi ở khoa nội dài, quan hệ với chị em cũng tốt, còn có một y tá trưởng lãnh đạo tốt, cho nên hết sức sự hòa thuận, giữa y tá khoa nhi đều thích ganh đua so sánh hơn khoa nội, người ngán chân lẫn nhau cũng nhiều, cô là người mới tới, mọi chuyện càng thêm cẩn thận! Nhưng là, nằm cũng trúng thương, ví dụ chuyện hôm nay. . . . . .
Cũng may cô không để ý những thứ này, làm một y tá, làm việc đàng hoàng mới là bổn phận của cô.
Chỉ là, hình như hôm nay quá kích động, đến nỗi quên chút chuyện. . . . . .
Khi cô đi tới phòng bệnh của Tôn Tôn, mới nhớ tới hứa làm món ăn vặt phương Nam Tôn Tôn chưa bao giờ ăn. . . . . .
Cô vừa đi vào, Tôn Tôn liền nhìn chằm chằm trong tay cô, kết quả thất vọng thật lớn.
"Tôn Tôn, thật rất xin lỗi, dì hôm nay quá bận rộn, cho nên không có làm. . . . . . Là lỗi của dì, ngày mai được không? Ngày mai nhất định mang cho con!"
Bà nội Tôn Tôn ở một bên nghe vội vàng nói, "cô Hạ, đừng nói như vậy, cô bận rộn, làm sao có thời giờ quản đứa bé này, đừng để ý đến nó!"
"Vậy làm sao không được! Không thể làm người nói không giữ lời, con đã sai lần một lần rồi, cũng không thể sai lần nữa! Tôn Tôn, con nói đúng không?" Cô cười bóp khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Tôn Tôn, toàn thịt, khi sờ rất có cảm giác.
Hà Tôn ngược lại rất là đại nhân, "Dì, không sao! Dì là con gái, con gái có thể tha thứ!"
Lời của cậu chọc cười Hạ Vãn Lộ, "Tôn Tôn là nam tử hán nho nhỏ, cho nên, hôm nay chích kim có khóc không?"
Nhắc tới chích kim chính là tổn thương của người bạn nhỏ Hà Tôn, nhưng, lần này lại tỏ ra rất dũng cảm, "Không có! Con hứa với dì Hạ không khóc!"
Bà nội cũng cười, "Thật sự là kỳ quái, đứa nhỏ này từ nhỏ đã sợ chích kim, ai khuyên nó đều không được, lại nghe lời của cô, điều này cũng gọi duyên phận!"
"Bà nội! Chuyện con trai hứa với con gái nhất định phải làm được!" Hà Tôn rất nghiêm túc nói với bà nội, "Nếu không dì Hạ Hạ sẽ không đồng ý làm bạn gái của con!"
". . . . . ." Bạn gái. . . . . . Hạ Hạ mặt đầy vạch đen. . . . . ."Tôn Tôn, không thể nói bậy!"
"Con không có nói bậy! Bạn gái chính là người con gái mình thích, con thích dì, dì chính là bạn gái của con!"
Bà nội nghe mừng rỡ, "Đứa nhỏ này! Thật trưởng thành sớm! Chỉ là, cô Hạ Hạ, Tôn Tôn chúng tôi vẫn rất thích cô! Hình như cô cũng rất thích trẻ con? Rất nhiều phụ huynh có con nằm viện này đều nói bọn nhỏ thích cô?"
Đúng vậy, bởi vì chính mình không có, cho nên đặc biệt thích. . . . . .
Cô không biến sắc, cười đáp, "Đúng vậy, con thích trẻ con! Đáng yêu lại thuần khiết!"
Bà nội Tôn Tôn như có điều suy nghĩ, "Nha. . . . . . vậy thì tốt. . . . . . vậy thì tốt. . . . . ."
Hạ Vãn Lộ không hiểu bà nội là có ý gì, nói chuyện với Tôn tôn mấy câu, lại hứa hẹn ngày mai nhất định mang đồ ăn ngon đến, mới đi phòng bệnh khác, bà nội Tôn Tôn thì nhìn theo bóng lưng cô cười trộm.
Buổi tối công việc cũng không bận, lúc không có chuyện gì cô liền đang cầm một quyển sách chuyên ngành xem, một lát liền sắp đến giờ tan tầm.
Lúc này Tả Thần An đang cùng Tiêu Y Đình đợi ba người ở trong phòng bao khách sạn mở một bàn mạt chược.
Bốn người cũng không đánh tốt, nhưng mỗi lần Ninh Chấn Khiêm trở lại, đều muốn tiêu khiển mấy vòng, mà đêm nay, vận may của Tả Thần An đặc biệt tốt, ăn một lần ba, thắng hết lần này đến lần khác.
|
Tiêu Y Đình và Ninh Chấn Khiêm còn may, Sa Lâm không ngừng kêu khổ, "Ông chủ, đó chính là tiền mồ hôi nước mắt của tôi. . . . . ."
"Kêu ông chủ anh thanh toán hóa đơn cho công ty! Sa Lâm, tôi thật sự hoài nghi cậu có phải gian lận hay không? Tại sao mỗi lần đều cùng cậu thua?" Tiêu Y Đình lại một tay bài xấu, khó tránh khỏi oán trách.
Khi hai người đang nói chuyện, Tả Thần An lại hồ rồi, còn tự lấy được bài! Vừa nhìn thời gian, đem bài ném đi, "Thôi, không chơi nữa, tiền này cũng không cần, coi như tôi mời các cậu ăn đêm đi!"
"Cậu đi đâu?" Tiêu Y Đình đánh đang cao hứng, không chịu buông tha anh.
"Tôi bây giờ là người đàn ông tốt ở nhà, phải đúng giờ về nhà, đúng giờ đón bà xã! Hai người các cậu thức thời thì đừng cản trở tôi!" Anh đứng lên, thu lại xấp tiền lớn đó, mở cửa rời đi.
"Nhà thắng muốn rời đi! Thật không có đạo đức!" Tiêu Y Đình đuổi theo, đi lên trên hành lang lại một lần nữa gọi anh lại, "Thần An, có vụ án. . . . . ."
"Thế nào?" Anh quay đầu lại, Tiêu Y Đình rất ít khi nói chuyện vụ án với anh.
"Tôi cũng không rõ. . . . . ." Tiêu Y Đình lắc đầu một cái, "Nếu có thời gian thì chú ý tới công ty của ba cậu đi!"
"Lời này nói . . . . . . Lão Nhị, có không đáng tin?"
"Không có! Thật không có! Tôi không rõ lắm, nếu không làm sao sẽ không nói với cậu? Chỉ là. . . . . . giác quan thứ sáu!"
Giác quan thứ sáu của luật sư đại biểu cái gì? Tả Thần An hơi trầm tư, gật đầu một cái, rời đi.
Mười hai giờ, Hạ Vãn Lộ và Lưu Lệ cùng nhau tan việc, xa xa, liền nhìn thấy xe anh, anh cũng nhìn thấy cô, kịp thời nhấn còi.
Lưu Lệ nhạy cảm cười cười, "Chị Hạ, em đi trước đây, bái bai!" Nói xong bỏ lại Hạ Vãn Lộ đi về phía khác.
Hạ Vãn Lộ nhớ tới lúc xế chiều, lời nói của Lưu Lệ và tiểu Văn ở văn phòng, vừa tức giận lại cảm thấy buồn cười, đoán chừng ngày mai phòng làm việc sẽ có nhiều lời đồn đại hơn, nghĩ tới nếu như đem chuyện này nói cho Thần An anh sẽ nói thế nào? Không có gì hơn hai cách làm, hoặc chính là kiêu ngạo mà ôm lấy cô tuyên bố với cả thế giới cô là vợ của anh; hoặc, chính là nói cho cô biết, lời đồn đãi không tổn thương người, không cần quan tâm. . . . . .
Nghĩ như vậy, cũng cảm thấy không có gì, đại khái có thể cười một tiếng mà qua, liền đi về phía Thần An.
Vừa lên xe, liền bị anh ôm hôn một cái trước, bộ dạng rất vui vẻ, ánh mắt tỏa sáng. Thấy anh như vậy, thì càng không muốn đem những thứ không vui kia nói cho anh biết, ngay cả chuyện hôm nay Hiểu Thần nói, cô cũng không có ý định nói, anh đối với cô thật quá tốt, tốt đến nổi làm cho cô không dám phụ lòng anh, cho nên, cô cũng phải từ từ học che chở tình cảm không dễ dàng đến của bọn họ, không cần do dự bàng hoàng nữa. . . . . .
"Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Cô tựa vào ghế dựa, cảm thấy xương cốt toàn thân cũng buông lỏng, rất là thoải mái.
Anh nhẹ nhàng huýt gió, "Cũng không có gì to tát, chỉ là hôm nay vận may quá tốt! Thắng một ít, đưa em hết!" Thật ra chỉ là trò tiêu khiển, chưa từng quan tâm thắng thua, chỉ là nhìn thấy cô thì cảm thấy tâm tình thật tốt, cho nên tìm cớ cho mình mà thôi.
Anh cầm lấy bao, đưa cho cô, Hạ Vãn Lộ lười phải mở ra xem "Em không cần. . . . . . cầm tiền nhiều mệt mỏi!"
"Vậy ngày mai lấy đi tiêu hết! Mua hai bộ quần áo xinh đẹp, giầy của em nên mua thêm rồi? Ngày mai anh đi cùng em!"
"Không cần!" Cô bây giờ, đã bị người ghen tỵ, còn mua thêm, không biết người khác còn đỏ mắt thành cái dạng gì, hơn nữa, cô cũng không có thói quen sống xa hoa. Nhưng, lại sợ anh mất hứng, dù sao người ta toàn tâm toàn lực muốn tốt cho mình, liền nghĩ ra chủ ý, "Như vậy đi, em đi gửi tiết kiệm là được rồi! Xem như là tiền quỹ đi du lịch trăng mật của chúng ta, như thế nào?"
Anh quả nhiên cười, "Không tệ! Ba người anh em đó tặng tiền đi du lịch trăng mật cho chúng ta! Chỉ là, không thể tiện nghi cho bọn họ, chút tiền này là tuyệt đối không đủ!"
Hai người một đường nói cười, cũng chỉ là chút chuyện nhỏ vụn vặt, nhưng trong lòng đều là vô cùng yên bình.
Hạ Vãn Lộ nghĩ tới, thật ra như bây giờ thật rất tốt, rất hạnh phúc, mặc dù mới tân hôn ngày thứ hai, mặc dù có một chút tiếc nuối, nhưng, so vơi bất kỳ thời khắc nào năm năm này cũng làm cho cô cảm thấy đầy đủ rồi, cảm nhận của anh tất nhiên cũng giống như vậy, điểm này từ trong mắt anh đều có thể nhìn ra được. Có lẽ, lúc trước thật sự là cô sai lầm rồi. . . . . . Anh nói rất đúng, yêu một người, nên giống như bây giờ cùng nhau đối mặt, mà không phải cô một mình lặng lẽ gánh chịu. . . . . .
Mãi cho đến khi trở lại trong nhà ở Vân Hồ, cô nằm ở trên giường rồi, còn đang suy nghĩ cái vấn đề này, nghĩ đến những lời ông xã vĩnh viễn là đúng, cô càng cảm thấy uất ức rồi, phải vui mừng vì sự kiên trì của anh, sự bá đạo của anh, mới để cho bọn họ có được buổi tối như vậy, tân hôn như vậy. . . . . .
Anh sau khi tắm rửa xong cũng chen lấn đi lên, trên người còn có một vài giọt nước, dán vào da của cô, có chút lạnh.
"Đang suy nghĩ gì?" Môi của anh rơi vào trên mắt cô, ấm áp trơn bóng.
Cô biết anh nghĩ muốn cái gì, bắp đùi đã cảm thấy rõ ràng dục vọng của anh. . . . . .
Khẽ híp mắt, tròng mắt đen của anh dưới ánh đèn mờ sáng rực lên, cô nâng khóe môi lên, nụ hôn sầu triền miên liền từ từ đốt lên. . . . . .
Tay của anh, trượt vào trong áo ngủ cô, hơi dùng sức, cởi váy dài bằng tơ ra. . . . . .
Nhưng, cô không biết vì sao có thể như vậy, cô thật dụng tâm tập trung tinh thần, nhưng, vào thời điểm khi anh muốn đi vào lại vẫn khô khốc, anh thử tiến vào một chút, căng cứng đau đớn làm cho cô cảm thấy khó chịu, mặc dù không có hừ ra, nhưng hơi nhíu lông mày và cắn chặt môi đều đang nói rõ điểm này.
Hơn nữa, trong nháy mắt này, cô kìm lòng không được nhớ lại cái câu nói kia: anh muốn làm ba. . . . . .
Cô không tự chủ bóp chặt bắp thịt trên cánh tay anh, có chút sợ hãi, anh sẽ nghĩ như thế nào? Cô thật không có ý cự tuyệt, cũng không có cố ý đi nghĩ đến cái vết sẹo này, cô là nghĩ phối hợp với anh thật tốt, nhưng có một số việc lại không tự chủ được xảy ra. . . . . .
Anh có chút thất bại, lui ra ngoài bỏ qua, chỉ là, không quên an ủi cô, hôn chóp mũi và cánh môi của cô, "Không sao, ngủ đi!" Sau đó ôm cô vào trong ngực.
"Nếu không. . . . . . thử lại một lần nữa. . . . . . không đau. . . . . ." Mặt của cô chôn ở ngực anh, giọng nói có chút buồn buồn.
"Thôi! Em mới vừa tan ca đêm, mệt mỏi!" Anh vỗ vỗ lưng cô, để cho cô ngủ yên trong lòng mình, không đem cái vấn đề này coi là gì, càng đối với đề nghị của cô không có hứng thú, anh không phải là người đàn ông ác liệt như vậy, càng không phải là súc sinh, chuyện như vậy vốn là chia sẻ hưởng thụ tốt đẹp của hai vợ chồng, mà không phải thỏa mãn dục vọng cá nhân của anh, nếu miễn cưỡng khác gì cưỡng gian?
"Nhưng. . . . . ."
"Đừng nhưng nữa! Không nghỉ ngơi tốt làm sao có hơi sức làm việc?" Anh hôn tóc cô, tay vẫn vỗ lưng cô, giống như dỗ một đứa bé.
"Ừ. . . . . ." Cô bất đắc dĩ đáp ứng, vùi trong ngực anh, thật biết điều, trong đầu nhưng vẫn đang suy nghĩ làm sao lại xuất hiện tình huống như thế này, tối hôm qua còn tốt mà, là nguyên nhân tâm lý sao? Có lẽ, giống như anh nói, là cô quá mệt mỏi thôi. . . . . . Có lẽ, một lần không nói lên được vấn đề gì, không chừng ngày mai thật sự tốt lên !
——— —————— —————— —————— —————— —————
Hạ Vãn Lộ ở trong phòng bếp nghiêm túc làm bánh, đây là tuyệt kỹ của mẹ, cũng không coi là món ăn vặt của Tô Hàng, rất nhiều nơi đều có, nhưng loại này của mẹ không giống với người khác làm, coi như là sáng tạo độc đáo, làm cực kỳ mất công và tốn thời gian, Thư Khai và Hiểu Thần đều thích ăn, mà mẹ lại quá bận rộn, không có nhiều thời gian và tinh lực như vậy để làm, cho nên, cái người làm chị là cô đây không thể làm gì khác hơn là đi học làm, nhưng mất không ít thời gian thất bại N lần mới học được .
Hứa với Tôn Tôn làm món ăn vặt này, mấy ngày nay làm ca đêm mãi không có thời gian và tinh lực để làm cái này, nếu không thực hiện được lời hứa nữa, Tôn Tôn cũng sắp xuất viện rồi, thật không dễ dàng mới đổi ca đêm, thừa dịp nghỉ ngơi, buổi sáng mua nguyên liệu trở lại, buổi chiều luôn bận rộn ở phòng bếp, phải trước lúc cơm tối nhanh chóng làm ra mới được. Lại nói, từ trước đến nay không phải là sở trường của cô, lại thêm rất lâu chưa làm, đến bây giờ đã thất bại mấy lần rồi, trên bồn rửa một mảnh hỗn độn. . . . . .
Mà Tả Thần An vẫn nằm vùng coi chừng ở cửa phòng bếp, hứng thú nhìn cô làm, một bên chỉ chỉ chõ chõ, "Cái này cái này! Anh thích ăn bánh vị trà, tại sao không thêm bột Matcha?"
Cô lườm anh, "Cũng không phải làm cho anh!"
Cái gì?! Từ mua nguyên liệu đến tỉ mỉ chế biến, mỹ vị tốn thời gian gần một ngày lại không phải làm cho anh hay sao?! Mặc dù biết không nên có cảm giác này, nhưng trong lòng lại chua. . . . . ."Vậy. . . . . . là cho ai?"
"Tôn Tôn!" Đầu cô cũng không ngẩng lên trả lời.
"Lại là thằng nhóc kia!" Lại nói dựa vào cái gì? Anh đại soái ca này cũng chưa từng hưởng qua mỹ vị này, tiểu soái ca đó lại được ăn trước?
"Được rồi được rồi, nhất định có phần của anh! Nhưng bánh vị trà hôm nay thật sự không kịp rồi, ngày khác, ngày khác em sẽ đặc biệt làm cho anh!" Cô giơ tay còn dính đầy bột, nhón chân lên hôn một cái trên môi anh để làm yên lòng anh, sau đó tiếp tục bận rộn.
Anh còn có thể nói gì? Anh nhìn chằm chằm cái bánh này, chưa hết giận nói, "Quan tâm anh nhiều một chút, ít quan tâm thắng nhóc đó đi!"
"Được được được, biết rồi!" Cô không khỏi cảm thấy buồn cười, mắt thấy cái người gần tuổi băm, còn so đo với đứa bé. . . . . .
Anh lúc này mới không có ý kiến, lại không nỡ rời đi, canh giữ ở bên người cô, nhưng, điện thoại di động của anh lại vang lên.
"Đi nhận điện thoại đi!" Cô thúc giục. Lại nói anh vẫn đứng ở bên người cô như vậy, áp lực bao nhiêu a, khó trách cô thất bại nhiều lần như vậy. . . . . .
"Ừ. . . . . ." Anh bất đắc dĩ rời đi.
Cuộc gọi này lại là trong nhà gọi tới, giọng điệu của Tiêu Hàn thật không tốt, "Thần An, con đang ở đâu?"
"Ở nhà. . . . . ." Anh ngồi xuống, chậm rãi trả lời. Kể từ sau khi biết chuyện Hạ Vãn Lộ gặp phải, càng thêm cảm thấy xa lạ đối với mẹ mình.
"Công ty không cần quản nữa? Thư ký nói con mấy ngày chưa đến công ty rồi!"
Anh cảm thấy buồn cười, trong lời nói mang theo trào phúng, "Mẫu thân đại nhân lúc nào thì quan tâm tới công ty của con vậy?"
". . . . . ." Tiêu Hàn vốn là tìm câu chuyện để nói, bị anh một trách móc nhất thời im lặng, sau đó vào thẳng vấn đề chính, "Tối nay về nhà ăn cơm, cả nhà đều có mặt, chúng ta triệu tập cuộc họp gia đình! Con phải tới! Nếu không, ba con không bỏ qua cho con!"
Nói thật, anh đối cái gọi là cuộc họp gia đình không có hứng thú, cái nhà đó, anh càng ngày càng cảm thấy không thân thuộc với mình, cả nhà liên hoan cũng tốt, cuộc họp gia đình cũng được, anh đều không có ý định đi, về phần ba có thái độ gì, anh lại càng không quan tâm, nhưng chợt nhớ tới lời nói của Tiêu Y Đình ngày đó, trong lòng khó tránh khỏi dao động, đáp ứng, "Được rồi! Con sẽ tới!"
Thời gian hiển thị trên điện thoại di động đã là bốn giờ chiều, cũng không còn sớm nữa, anh trở lại phòng bếp, thấy bánh của cô cũng làm sắp xong rồi, liền nói, "Heo nhỏ, tối nay anh muốn về nhà một chuyến, em đồng ý đi với anh không?"
Cô nhìn anh một cái, nhưng thật ra là hiểu rõ ý tưởng trong lòng anh, cười cười, "Em hay là không đi đi, em muốn đưa bánh cho Tôn Tôn ăn!"
Anh gật đầu một cái.
Trong lòng anh cũng nghĩ như vậy, người trong nhà khẳng định vẫn không cách nào tiếp nhận cô, cứ như vậy mang cô trở về, tất nhiên sẽ làm cho cô bị bắt nạt chịu nhục, anh không muốn cô bị bất kỳ tổn thương nào. . . . . .
Chỉ là, vẫn lo lắng trong lòng cô có vướng mắc, tiến lên ôm lấy cô, cam kết, "Heo nhỏ, tin tưởng anh, anh sẽ không để cho em chịu uất ức! Bất kể xảy ra ra chuyện gì, bất kể người ta nói như thế nào, em đều phải nhớ, ngươi em gả là anh, em chỉ cần băng khoăn đến cảm nhận của anh là được, lời người khác nói, em đều xem là đánh rắm!"
"Em biết! Em không để trong lòng! Anh cứ yên tâm đi đi, trở về sớm một chút, Em làm nóng bánh cho anh!" Cô ngẩng đầu lên, hôn một cái trên cằm anh.
"Ưmh. . . . . . Thật xin lỗi, thật không dễ dàng em mới được nghỉ, nên ăn tối với em!" Anh làm sao sẽ bỏ qua cho cơ hội này? Thừa dịp cắn môi cô triền miên một phen mới bỏ qua.
Lưu luyến buông cô ra, giúp cô gói bánh lại, hơn nữa, như lời anh nói, giữ lại hơn phân nửa cho mình, mang đi cho Tôn Tôn chỉ gần một nửa, "Đi thôi, anh đưa em đi bệnh viện rồi trở về nhà!"
Cô xem chỉ có thể lắc đầu buồn cười, còn thật có người đàn ông tích cực như vậy?
"Đó là đương nhiên! Phúc lợi của anh có thể chia cho nó gần một nửa chính là anh rộng lượng rồi! Nếu để cho anh biết, em còn làm cho người đàn ông trưởng thành khác ăn, thì chờ anh xử lý em!" Người nào đó rất không biết thẹn thùng, còn lấy một trái nho từ trên bánh của Tôn Tôn xuống ăn.
|