Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
|
|
“Nhưng mà……” Diệp Như Ý nghe xong, có chút bị thuyết phục.
“Không nhưng nhị gì cả! Con thích Tả Thần An có đúng không? Nếu thích thì phải biết tranh thủ hạnh phúc của mình! Nhớ kỹ, ba luôn ủng hộ con! Nhất định sẽ giúp con đạt thành ước nguyện!”
Có thật không? Trong mắt Diệp Như Ý một mảnh mịt mờ……
“Nếu như…… Các báo đều đăng tin, cuối cùng anh Thần An cũng không muốn lấy con, vậy con thật mất mặt…..” Cô ngưng mắt nhìn qua những tấm hình trên các báo, tấm ảnh khiêu vũ lấy góc máy thật là tốt, giống như anh và cô như dán chặt vào nhau, nhưng có ai biết được, anh nói chuyện với cô lời nói có biết bao vô tình, thế nhưng lại một lần nữa cảnh cáo cô chớ cùng mẹ anh làm càn, hôn nhân không có tình yêu đối với cô mà nói thật không công bằng, anh cho tới bây giờ đều chưa từng yêu cô……
Cô luôn cho rằng những lời này, thời điểm hai năm trước dì Tiêu lần đầu tiên đề cập đến hôn sự anh đã nói qua, cô cho là, cô cố gắng thật lâu như vậy, ít nhất anh sẽ vì những gì cô đã làm mà cảm động, nhưng một chút thay đổi anh cũng không có……
Vì anh, cô chịu rất nhiều cực khổ……
Anh thích Hàng Châu, trong một năm thì có hơn nửa thời gian sống ở Hàng Châu, cô liền xa lìa cha già ở Bắc Kinh, mà đi đến Hàng Châu học nghiên cứu sinh, nhưng, cô ở Hàng Châu hai năm rồi, số lần cô gặp được anh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay……
Anh thích hoa lài, tất cả đồ dùng vật dụng của cô đều là hương hoa lài hình ảnh hoa lài, hơn nữa cũng yêu hoa lài, thậm chí nhà trọ của cô cũng trồng hoa lài, còn đích thân tự học phơi trà hoa lài, nhưng trà của cô, thế nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng hưởng qua một hớp……
Anh có nhiều scandal đến như vậy, liên tiếp nhìn anh cùng các nữ minh tinh trình diễn cảnh ân ái thân mật, cô tức giận đến nước mắt giàn giụa, nhưng vẫn nghe theo lời nói của ba, đại gia khuê tú phải biết độ lượng và tha thứ, cho nên anh có nhiều scandal như vậy, cũng có thể sáng tỏ tim của anh chưa bao giờ đặt lên trên người nào, loại đàn ông kiểu này, kết hôn sẽ hồi tâm chuyển ý thôi.
Cô suy nghĩ một chút thấy đúng, nếu anh thật chung tình với người nào, thì tại sao lại chung đụng với nhiều cô gái đến như vậy?
Chỉ là, hôm nay, cô cũng trở thành một nhân vật trong các vụ tai tiếng tình cảm của anh, cô sẽ là diễn viên chính hay là diễn viên phụ đây?
Diệp Thuần Lập nhìn con gái, thở dài, “Con à…… Con chính là không có lòng tin, sao cứ mãi nghĩ là cậu ta không muốn con chứ? Đặt mình xuống thấp như vậy làm gì? Con yên tâm, ba có thể cam đoan với con, anh Thần An của con, người cuối cùng cưới nhất định sẽ là con! Con, chỉ cần làm tốt bổn phận của một người phụ nữ là được, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, dùng tinh thần mà suy nghĩ làm thế nào để hấp dẫn đàn ông, ít đọc sách một chút! Bây giờ ba có chuyện phải ra ngoài một chuyến, con có thể gọi điện hẹn cậu ấy đi chơi, đừng cứ ở nhà buồn bực như vậy! Ngoan!”
——— —————— —————— —————— —————— —————— ————————
Đến lúc ăn cơm tối, y tá cùng khoa ở căn tin đưa cho Hạ Vãn Lộ phần cơm, thừa dịp công việc không gấp gáp, cô đang chuẩn bị ăn, một túi nilon xuất hiện trước mắt cô, chữ trên bao bì nói cho cô biết, là thức ăn mua bên ngoài - vịt nướng của Toàn Tụ Đức.
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt Hứa Tiểu Soái tức giận đang lườm cô.
Cô thở dài, đem thìa để xuống, rốt cuộc anh cũng biết cô trở lại.
“Em không có gì muốn nói với anh sao?” Anh cầm chiếc ghế, để trước mặt cô ngồi xuống, bộ dạng rất giống như nghiêm hình bức cung.
“Tiểu Soái, tôi……” Cô không biết phải nói làm sao, “Bây giờ là giờ làm việc……”
“Lúc đi không nói tiếng nào! Quay trở lại cũng không nói một tiếng! Rốt cuộc em xem anh là cái gì hả? Anh ở trong lòng em coi là cái gì hả?!” Kinh thành Tam Thiếu _ Diễn đàn Lê Quý Đôn, Hứa Tiểu Soái không kiên nhẫn nghe lý do của cô, rống lớn một tiếng, dược sĩ kế bên nghe được, trộm quan sát sang bên này.
Cô cúi đầu không nói, Tiểu Soái, chính bởi vì xem anh như là một người bạn thân tốt nhất, chính bởi vì anh ở trong lòng em rất quan trọng, cho nên em mới lựa chọn lặng yên không một tiếng động, mới không muốn quấy nhiễu đến anh. Tiểu Soái, để cho em thoát ra khỏi cuộc sống của anh, đi yêu cô gái đáng giá anh nên yêu……
“Nói chuyện a! Anh và em chơi với nhau mấy năm nay còn không chỗ nào không thể nói đến sao?” Cô càng trầm lặng, anh càng phát hỏa.
Cô cảm thấy anh đang chuẩn bị phát ra mùi thuốc súng, cũng cảm thấy đám y tá xung quanh đang dòm ngó, đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại di động vang lên đã cứu vớt cô, cô cũng không thèm xem là ai đang gọi tới, lập tức nhận máy, “Alô, ngài khỏe chứ.”
“Khách khí như vậy? Là anh! Mang cho em bữa ăn tối, dì giúp việc làm, mau ra đây ăn!”
“……” Một cái phiền phức còn chưa giải quyết xong, một người gây phiền toái khác đã đến…… Nhưng mà có thể thừa dịp lấy cớ rời phòng làm việc, tránh lại tiếp tục mất mặt ở đây! “Đợi chút, lập tức ra ngay!”
“Em đi ra ngoài có chút việc!” Cô vội vã chạy ra khỏi phòng làm việc.
Sau lưng, Hứa Tiểu Soái dĩ nhiên vẫn đuổi theo, thấy cô hướng một chiếc xe chạy tới, vừa nhìn thấy, liền biết chủ nhân của chiếc xe kia là Tả Thần An, trong lòng buồn bực, kéo tay cô lại, chất vấn, “Anh ta đối với em quan trọng vậy sao? Anh tới tìm em, em hờ hững xa cách, anh ta tới tìm em, em liền chân không cham đất chạy ra ngoài? ! Trước kia em không như thế, chẳng lẽ sau khi có anh ta, anh ở trong lòng em thật cái gì cũng không còn nữa sao?”
Không phải! Không phải! Trong lòng có một giọng nói đang lớn tiếng kêu gào, anh vĩnh viễn là người em cảm kích nhất! Nhưng mà, những lời này lại không thể nói ra miệng……
Cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh, dùng giọng nói xin lỗi, “Tiểu Soái, thật xin lỗi, Thần An anh ấy…… Không thích em và anh tiếp xúc quá nhiều, cho nên……” Xin lỗi, Tiểu Soái, đau khổ là tạm thời, nhưng em vì tốt cho anh, nếu không quyết tuyệt, anh sẽ vĩnh viễn không tiếp nhận thực tế.
Một cô gái khác, tiếp nhận hạnh phúc của anh, không muốn anh vì em mà chậm trễ chuyện tình cảm……
Hứa Tiểu Soái trong mắt tràn đầy đau thương, nắm cổ tay cô mà tay cũng phát run, "Được. . . . . . Hạ Hạ. . . . . . Anh hiểu rồi. . . . . . Đã hiểu. . . . . ." Ngưng mắt nhìn biểu tình bứt rứt của cô, tâm, đau đớn giống như bị cắt xé, "Tốt. . . . . . Anh sẽ không gây phiền phức cho em. . . . . ."
Bàn tay nắm cổ tay cô, dần dần buông lỏng, con ngươi rối rắm, càng co lại càng chặt, giống như lòng của anh càng đau càng co lại chặt. . . . . .
Như vậy đang đối mặt, chợt *** một thanh âm khác, "Buông tay vợ của tôi ra !"
Một giây kế tiếp, Hạ Vãn Lộ liền bị cuốn vào trong ngực một người khác, bên cạnh Tả Thần An mắt nhìn chằm chằm, Hứa Tiểu Soái cười khổ, cuối cùng nhìn cô một cái không thôi, xoay người rời đi, bóng lưng ở trong ánh nắng chiều, man mác đến khiến người đau lòng. . . . . .
"Tiểu Soái, hẹn gặp lại. . . . . ." Nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, hai hàng lông mày cô tạo thành một hàng, suốt bốn năm dài, tái hiện trong nháy mắt, nhất thời, lệ ướt hoen mi.
|
Cánh tay căng thẳng vòng bên eo cô, đỉnh đầu truyền đến giọng nói rét run của người nào đó, "Hạ Vãn Lộ, em có ý gì?"
Cái gì có ý gì? Tối nay người tới bới móc có phải quá nhiều hay không?!
"Người đã đi rồi em còn muốn nhìn? Tại sao không nhìn người bên cạnh em là anh?! Còn nữa, cho tới bây giờ em cũng không cho phép anh vào phòng em, tại sao hắn lại có thể?!" Tả Tam Thiếu cảm thấy rất không công bằng, giống như cô làm anh rất mất mặt, trừ lúc giả bệnh nằm viện, anh cho tới bây giờ cũng không được phép vào chỗ cô làm việc, cho dù là đón hay tiễn, vẫn luôn là ở bên ngoài đợi, tại sao Hứa Tiểu Soái lại có thể vào? Còn cùng cô lôi lôi kéo kéo đi ra, bảo anh làm sao chịu nổi?
Lúc này vừa đúng thời gian ăn cơm của bệnh viện, người đến người đi, sớm có không ít người chú ý tới tư thế mập mờ của họ.
Cô giãy giụa, không thể tránh thoát thành công, Tả Tam Thiếu có quyết tâm chiêu cáo thiên hạ, tuyên bố quyền sở hữu cô, ôm chặc không thả, còn ở bên tai cô nghiêm khắc cảnh cáo, "Hạ Vãn Lộ! Đừng quên, em là vợ anh!"
Cô cảm thấy rất buồn cười.
Không phải là không tức giận. Nói thật, sau khi thấy được dấu son môi trên cổ áo anh và tin tức anh sẽ kết hôn cả thế giới đều biết, nếu như nói thật tất cả đều bình tĩnh, đó chỉ có thể nói cho tới bây giờ cô chưa từng yêu anh, chỉ là, bởi vì bản thân cô không có quyền yêu, cho nên dùng lý trí kiềm chế mình, hơn nữa lừa mình dối người tự nói với mình, đây là kết quả cô muốn, hi vọng tất cả những người đàn ông yêu cô hạnh phúc, bao gồm Thần An của cô, cái cô đợi chính là ngày này!
Nhưng, đã như thế, anh còn mặt mũi nào tới chỉ trích quan hệ của cô và Hứa Tiểu Soái? Anh dựa vào cái gì lại nói mình là vợ của anh?
Tính tình của cô vốn quật cường, hơn nữa lại kiên cường, bởi vì cái bí mật trong lòng cô không thể cho ai biết, từ rất lâu, cô thu lại tài năng của mình, chỉ hy vọng tất cả nhanh kết thúc nhanh một chút, anh kết hôn, anh buông tay, cô trở lại cuộc sống của chính cô, nhưng, không thể không nói, cô đánh giá cao khả năng chịu đựng của mình, cho dù nói thế nào, cô cũng là phụ nữ, một người phụ nữ từng bị tổn thương thật sâu, mắt thấy người yêu của mình phải cưới người khác, cô vốn định một mình yên lặng thương tâm, bị thái độ của anh khơi dậy bản tính của cô, có mấy lời chôn sâu trong lòng bật thốt lên:
"Ai là vợ của anh? Cái người in dấu son môi cho anh mới là vợ của anh! Cùng anh khiêu vũ mới là vợ của anh!"
Thật ra thì, nói xong cô liền tỉnh táo, cũng hối hận.
Trong những lời này bao hàm bao nhiêu ghen tức? Nhẫn nại và ngụy trang lâu như vậy đều ở một khắc này bị thất bại rồi. . . . . .
Cô thật ngốc, bị anh vòng trong khuỷu tay, anh không có nói chuyện, chỉ chốc lát sau, cô nghe anh thở ra một hơi, sau đó lại bắt đầu gọi điện thoại, "Alo, là tôi, Tả Thần An. Hiện tại còn nửa tiếng nữa các cậu tan ca, tôi không xác định trong vòng nửa tiếng có thể chạy tới hay không, nhưng, trước khi tôi chưa tới không cho phép tan việc!"
Cô hồ nghi, anh muốn đi đâu? Không cho phép ai tan việc?
Nhưng chốc lác, cuộc điện thoại tiếp theo anh gọi cho Kỷ Tử Ngưng, hung thần ác sát tự giới thiệu, "Tả Thần An! Kỷ Tử Ngang tôi cho cậu biết, tôi còn chưa kịp truy cứu việc cậu ép vợ tôi đi làm, chỉ là, hiện tại vợ tôi muốn xin nghỉ, tự cậu xem mà làm!"
Bên kia Kỷ Tử Ngưng bị gầm đến nổi lỗ tai nổ tung, kỳ oan thiên hạ mà, anh nào có ép vợ anh ta đi làm? Anh dám sao? Lại xin nghỉ. . . . . . Kể từ sau khi Tả Thần An xuất hiện, y tá Hạ Hạ vẫn luôn chuyên cần đã biến thành đại vương xin nghỉ, tiểu tử Tả Thần An có biết tìm người làm thay cũng là chuyện rất phiền phức hay không? Trọng điểm là, Tả Thần An cũng nên khách khí với anh mới phải, còn hung hăng với anh?
Hạ Vãn Lộ nghe rồi, nhìn chằm chằm anh chỉ cảm giác không thể tưởng tượng nổi, xin nghỉ? Cô nói muốn xin nghỉ lúc nào?
Anh có thể không cần luôn lấy công việc của cô làm trò đùa hay không? Xin nghỉ thường xuyên như vậy, cũng chỉ có Kỷ Tử Ngưng nơi này mới có thể chứa chấp cô. . . . . .
Anh kéo cô đến nơi dừng xe, cô chết sống không chịu, nhưng làm sao qua được sức lực của anh, một đường nửa ôm nửa kéo, bị anh nhét vào trong xe.
"Tôi không xin nghỉ! Anh muốn mang tôi đi nơi nào? Tôi không đi?!"
Kháng nghị của cô chỉ phí công, anh khóa cửa xe lại, đeo dây an toàn cho cô, xe, giống như tên rời cung bay đi.
Một đường, anh đều xị mặt lái xe, không nói đi nơi nào, càng không nhìn ra anh đang vui hay đang giận, cô lúc đầu ở trong xe không ngừng làm ầm ĩ muốn xuống xe, bị anh xanh mặt gầm lên một tiếng, "Ngồi yên!"
Anh ngược lại hiếm khi nghiêm túc hét lên với cô như vậy, không giống ngày trước gây gổ tranh hơn thua, lần này, hình như thật rất nghiêm túc, giống như sắp xảy ra chuyện lớn gì. . . . . .
Cô nghĩ tới cú điện thoại kia của anh lúc trước nói gì anh không tới cũng không cho phép người ta tan việc, không khỏi liên tưởng, chẳng lẽ là công ty xảy ra chuyện gì?
Rốt cuộc bởi vì yêu anh, nghĩ đến đây liền không dám la lối nữa, lặng yên ngồi bên cạnh anh.
Đều nói Tả Tam Thiếu hỉ nộ vô thường, người khác từ sắc mặt của anh căn bản không thể nào phán đoán tâm tình của anh, điều này ở cô mà nói lại chưa từng có khó khăn, theo thổ ngữ dân gian thô tục, chính là cái mông của anh vừa nhấc lên cô cũng biết anh muốn đi ị, (>.
Sau một đường lo lắng, anh cuối cùng dừng xe lại, "Đến rồi, xuống xe." Giọng điệu ra lệnh.
Cô không giải thích được xuống xe, thấy anh còn lấy xuống từ trên xe một túi văn kiện, nhìn lần nữa, trước mắt chỗ này lại là. . . . . . Cục dân chính?
"Tới nơi này làm gì?" Cô kinh ngạc không thôi, đứng tại chỗ không chịu dịch bước.
"Đi!" Anh níu chặc lấy cánh tay, kéo cô vào bên trong.
"Anh muốn làm gì? Tôi không đi!" Cô cảm thấy mình chân không chạm đất bị anh xách lên đi, đây chính là sự chênh lệch cao thấp về thể lực! Anh cao hơn cô hai mươi centimét, ở trước mặt anh, nếu như anh muốn dùng bạo lực, mình nhất định chỉ là một con gà con, nhẹ nhàng bóp một cái sẽ ngủm, cho nên, trừ lớn giọng với anh, cô thật một chút ưu thế cũng không có, nhưng, anh hôm nay, rõ ràng không muốn cùng cô so giọng, xách cô lên không nói câu nào.
Cứ như vậy vẫn bị anh xách đến cửa một văn phòng, anh ném cô đi vào, sau đó đóng cửa, nói với người trong phòng làm việc, "Tôm Tép, tôi tới rồi, cũng may chưa muộn! Nhanh lên đi, tôi muốn kết hôn! Làm thủ tục cho tôi."
Cái người gọi là Tôm Tép kia nhìn dáng vẻ cũng là lãnh đạo Cục dân chính, đoán chừng là bạn của Tả Thần An, đường đường một lãnh đạo nào đó mang chức vụ XX lại bị người gọi thành Tôm Tép, chỉ có thể may mắn không có thuộc hạ ở chỗ này, càng thêm may mắn là, nhủ danh của anh lúc nhỏ không gọi Cẩu Thặng ..., nếu không anh thật là không có mặt mũi gặp người rồi. . . . . .
Vậy mà, lúc này để cho anh khiếp sợ không phải anh tên gì, mà là câu nói Tả Thần An mới vừa nói kia, anh nghiêm trọng hoài nghi mình nghe lầm, "Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói tôi muốn kết hôn! Lập tức! Làm thủ tục cho tôi!" Tả Thần An ném túi giấy trên bàn anh, "Có phải cần những thứ đồ này hay không? Tôi mang đến rồi!"
Đợi đã nào...! Đợi đã nào...! Còn có một người càng không biết rõ tình huống hơn Tôm Tép, đó chính là Hạ Vãn Lộ. . . . . .
Anh nói anh muốn kết hôn? Nếu như cô không nghe lầm, nơi này chỉ có một người phụ nữ là cô, mà luật pháp Trung quốc còn chưa cho phép gay kết hôn, nói cách khác, Tả Thần An cũng không phải cùng cái người gọi là Tôm Tép này kết hôn, vậy chính là cùng cô?
Trong đầu cô vòng vo ba đường mười tám ngoặt mới suy nghĩ ra một điểm này, một khi suy nghĩ ra, mới cảm thấy cái loại sụp đổ trời long đất lở, "Cái gì? Tả Thần An? Anh đang nổi điên cái gì? !"
Kết hôn?! Trời ạ! Kết hôn?! Cô là xuyên qua, nằm mơ hay là sống lại rồi?
Trả lời cô, là ánh mắt hung ác của Tả Thần An cộng thêm một tiếng rống to, "Câm miệng!" Xanh mặt giống lúc mới vừa rồi ở trong xe.
Cô thật ngậm miệng rồi. . . . . .
Không phải sợ anh, mà là. . . . . . được rồi, cô thật ngốc rồi, đây. . . . . . đây quá không thể tưởng tượng nổi. . . . . .
Tôm Tép cũng chưa bao giờ gặp qua trường hợp như vậy tới kết hôn, rốt cuộc là kết hôn còn là ép hôn? Rõ ràng con gái người ta hoàn toàn không hiểu rõ tình hình, giống như bị dọa ngốc rồi. . . . . .
Lại nói Tả Thần An không phải giá thị trường rất tốt sao? Còn cần như vậy tới kết hôn? Anh rất muốn cười, nhưng dưới ánh mắt hung hổ hăm dọa của Tả Thần An lại không dám phát ra một chút âm thanh, anh vẫn không muốn chết rất khó coi.
Anh không khỏi nhìn chằm chằm Hạ Vãn Lộ mấy lần, người có thể để cho Tả Tam Thiếu phát điên như vậy sẽ là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ là thiên kiều bá mị đại gia khuê tú Diệp Như Ý trong truyền thuyết trên báo hôm nay? Nhưng là. . . . . . Ah? Như vậy không giống?
"Tiểu Tam Tử, cô dâu này. . . . . . ?" Bạn học của Tả Thần An căn bản đều theo ông nội Tả gọi anh là Tiểu Tam Tử, giống như Tả Thần An cũng gọi nhủ danh bọn họ, chỉ là, những lời này Tôm Tép không thể nói xong, bị một ánh mắt Tiểu Tam Tử trừng trở về.
"Được được được, làm thủ tục kết hôn. . . . . ." Tôm Tép thức thời ngừng nói, đem đồ vật trong túi giấy đều lấy ra, trong miệng đọc, "Ừ, chứng minh thư của hai người, hộ khẩu. . . . . ."
Hạ Vãn Lộ kinh ngạc phát hiện chứng minh thư của mình và hộ khẩu đều ở trong đó. . . . . .
"Chứng minh thư của tôi! Tại sao lại ở chỗ của anh?" Cô không nhịn được hoảng sợ kêu lên.
Anh nhướng nhướng mày, không lên tiếng, vụng trộm hừ hừ, trải qua sự kiện mất tích Ô Long tối hôm qua, còn dám đem chứng minh thư để bên người em sao? Sáng nay lén trộm ra, không có chứng minh thư xem em chạy loạn như thế nào!
|
Hạ Vãn Lộ cũng dự đoán được là anh lén lấy đi, cái vấn đề này pass cho qua đi, nhưng hộ khẩu thì sao?"Hộ khẩu của tôi tại sao cũng ở chỗ anh?"
Anh mím môi, hồi lâu, nói thầm ra một câu, "Ba của chúng mình cho. . . . . ."
Ba. . . . . . Ba. . . . . .của chúng mình? Có người như vậy sao? Đầu óc của cô bị đông lại rồi, vòng vo lần nữa rốt cuộc hiểu ba của chúng mình mà anh nói là Thư Đại Hưng. . . . . .
"Tả Thần An! Anh càn quấy cái gì?" Anh bị điên rồi, không có nghĩa là cô cũng đi theo anh cùng nhau điên khùng! Kết hôn? Trò đùa trẻ con gì chứ? Ấu trĩ!
Cô xoay người muốn đi ra ngoài, nhưng làm sao chạy được? Bị anh ôm một cái trở lại, cũng không buông tay nữa, chỉ thúc giục Tôm Tép, "Cậu làm nhanh một chút cho tôi! Mè nheo làm gì đó?"
Tôm Tép cười trộm, liều chết nói một câu, "Tiểu Tam Tử, cậu chẳng lẽ còn chưa có cầu hôn thành công đã tới bức hôn dân nữ hả?"
Tả Thần An sắc mặt cương cứng, cầu hôn phải không? Được! Gậy ông đập lưng ông!
Anh nắm tay của cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, "Hạ Vãn Lộ, em đồng ý gả cho Tả Thần An làm vợ không?"
Quay về thời gian năm năm, một màn này sao mà tương tự, giống như năm đó cô ở bên ngoài giáo đường hỏi anh. . . . . .
Cô đương nhiên sẽ không nói đồng ý, "Tôi. . . . . ."
"Đồng ý!"
Cô nghẹn họng nhìn trân trối, cô chỉ nói ra một chữ "Tôi", Tả Thần An người này tự nhiên liền tiếp hai chữ "Đồng ý". . . . . .
Được rồi! Báo ứng! Báo ứng! Cô thật tin tưởng cõi đời này có báo ứng!
Bồ Tát ơi Bồ Tát! Đừng chơi như vậy chứ? Năm năm trước mặc dù cô cũng chơi bức hôn, nhưng đó là làm việc thiện! Anh là người tàn tật! Cô có tấm lòng yêu thương! Không phải nói thiện có thiện báo sao? Bồ Tát cũng gạt người hay sao?
"Được rồi, cô ấy nói đồng ý rồi! Tiểu tử cậu đừng nói nhảm nhanh đưa biểu mẫu cho tôi!" Anh không nhịn được, chân mày rối rắm một giây sắp muốn đánh người rồi!
Tôm Tép cũng một dạng ngây mặt ra, lại nói đây là màn cầu hôn trâu bò nhất anh đã từng gặp trong lịch sử! Những lời này anh không nói ra miệng, nếu như nói ra Tả Tam Thiếu nhất định muốn xem thường bác bỏ anh, đây tính là gì? Người nghĩ ra là vị bên cạnh kia, năm năm trước đã từng dùng chiêu này, sớm lỗi thời rồi!
Mặc dù trong lòng lo lắng trùng trùng cảm khái muôn vàn, nhưng vì để tránh cho bị đánh, Tôm Tép vẫn là quyết định trước tiên đem cái vị thần này dụ dỗ tốt rồi nói sau. . . . . .
Vì vậy nghiêm túc lấy biểu mẫu ra, chỉ đạo anh, "Điền vào, còn phải chụp hình, nơi này, nơi này, hai người đều phải ký tên, in dấu tay! Hay là, hai người đi theo tôi chụp hình trước!"
"Tôi không. . . . . ." chữ "chụp" của cô còn chưa nói ra, thì đã bị cánh tay Tả Thần An kẹp lại, dễ dàng kẹp cô đi.
Trước máy chụp hình, hai người đều ngầm so tài, cô liều mạng muốn trốn, anh liều mạng ôm cô không cho phép cô lộn xộn, đẩy tới đẩy lui, đáng thương là Tôm Tép, ở bên kia vẫn hét lên, "Đừng động, đừng lộn xộn, nhìn ống kính, cười một cái a, cười một cái. . . . . ."
Nhưng mà, dường như không có ai nghe anh . . . . . .
Hình này làm sao chụp?
"Tôm Tép cậu nhanh lên một chút cho tôi!"
Tả Thần An bạo rống một tiếng, tay tôm tép run lên, ấn nút chụp, hình chụp được rồi. . . . . .
Mặt anh âm trầm ôm cô, vẻ mặt cô đau khổ ở đó giãy giụa. . . . . .
Cũng may hình chỉ chụp từ ngực trở lên, tranh đấu gay gắt của bọn họ không bị chụp trong ảnh, hai khuôn mặt cũng coi là chụp chính diện, cứ như vậy đi, chấp nhận dùng một chút. . . . . . Ai, người biết thì đây là chụp hình kết hôn, người không biết. . . . . . còn tưởng rằng hai người này có thù giết cha. . . . . .
Thật lâu về sau, Hạ Vãn Lộ hỏi anh, rõ ràng là đi kết hôn, tại sao bắt đầu từ lúc lên xe mãi cho đến cuối cùng, đều nghiêm mặt, giống như ra chiến trường vậy? Anh mè nheo nửa ngày, mới chậm chạp hừ ra một câu, "Khẩn trương chứ sao. . . . . . chưa từng kết hôn mà. . . . . ."
Nói nhảm, người nào từng kết hôn à?
Dĩ nhiên, đó là chuyện rất lâu sau này rồi, lại nói hình chụp xong, Tôm Tép liền bảo hai người bọn anh điền vào biểu mẫu, Tả Thần An sợ cô chạy trốn, một tay lôi cô không thả, một cái tay khác cầm bút viết, viết xoạch xoạch trên giấy, Hạ Vãn Lộ nhìn thông tin anh điền vào biểu mẫu dần lấp đầy, trong lòng quyết định chủ ý cho dù như thế nào cô cũng sẽ không hợp tác, kiên quyết không điền là được!
Nhưng mà, anh đây là đang làm gì? Ngay cả thông tin của cô cũng toàn bộ điền rồi? Anh nhớ rõ ràng như thế sao? Đều không cần hỏi cô hay sao?
Được rồi, đến cuối cùng, anh ký tên rồi, cô chết cũng không ký, được rồi chứ?
Mắt thấy anh đặt bút xuống, ánh mắt chuyển qua trên mặt cô, mặt đối mặt với cô. Cô cho là anh muốn thuyết phục cô ký tên, cổ cứng ngắc, xoay đầu, kiên quyết nói, "Tôi không ký! Tôi không kết hôn!"
Một bên Tôm Tép trợn tròn mắt, hình cũng chụp rồi, còn như vậy sao? Tiểu Tam Tử thật là kém. . . . . .
Tả Thần An lại nhìn chằm chằm gò má cô, cũng không nói chuyện, đột nhiên, lấy tay kìm chặt cằm cô, quay mặt cô lại đối diện với mình, sau đó, nụ hôn của anh liền rơi xuống. . . . . .
Điên rồi. . . . . .
Anh hôm nay uống lộn thuốc rồi phải không?
Bên cạnh còn có Tôm Tép đang nhìn!
Tất cả hôm nay đều tới quá đột ngột! Từ lúc anh giống như bệnh thần kinh muốn kết hôn, đến bây giờ ở trước mặt người ngoài hôn mãnh liệt, đều là điều mà trái tim nhỏ của cô chịu không nổi, cho nên, khi anh công hãm thành trì, khi đầu lưỡi khều đầu lưỡi cô, cô vẫn còn đang ngẩn người. . . . . .
Kết quả như thế là, anh càng hôn càng sâu, đợi khi cô phản ứng kịp, đã hãm sâu vào sự mê hoặc của anh, không còn lực tự cứu. . . . . .
Anh giữ chặt đầu cô, không cho phép cô có một tấc đều rời đi, một cái tay khác theo sống lưng cô mà xuống, lục lọi đến tay của cô, sau đó, nhẹ nhàng cùng cô đan xen. . . . . .
Cô cho là, chỉ là đan xen. . . . . .
Vậy mà, chợt cảm thấy ngón tay bị thứ gì thấm ướt hạ xuống, sau đó lại có cái gì chất giấy gì đó dính vào, ở trên ngón tay cô ấn một cái. . . . . .
Rốt cuộc đang đùa cái gì?
Đợi khi cô chợt tỉnh ngộ, Tả Thần An đã buông cô ra, vui mừng đứng đối diện với cô, dùng một loại nụ cười như hồ ly nhìn cô.
Cô ngơ ngác, cúi đầu nhìn ngón tay của mình, bị mực đóng dấu đỏ thẫm nhuộm sắc. . . . . .
Cái đầu gỗ của cô hiểu được rồi, cô chẳng những bị cường hôn rồi, còn bị cưỡng bách ấn dấu tay, hôn, chỉ là anh bày ** trận mà thôi, khi anh hôn cô, thời điểm cô mê hoặc không rõ, Tôm Tép phối hợp tốt với anh đem hộp mực đóng dấu in lên ngón tay cô, sau đó, ngón tay của cô liền ấn ở nơi nên ấn. . . . . .
Nhìn lại anh, tiêu sái nâng bút bắt chước chữ của cô ký lên nơi cô in dấu tay, lại chấm mực đóng dấu, bên cạnh dấu tay cô, in dấu tay của mình bên cạnh chữ ký của anh. . . . . .
Ký tên đồng ý cộng thêm in dấu tay, cô cứ như vậy mà bán thân rồi?
Cô sững sờ, vẫn là không cách nào tin tưởng chuyện đã xảy ra hôm nay. . . . . .
Cho đến Tôm Tép giao hai quyển sổ màu đỏ cho Tả Thần An, đồng thời chúc mừng anh, thời điểm bọn họ chính thức kết thành vợ chồng, cô vẫn ngơ ngác hỏi, "Tôi. . . . . . kết hôn rồi?"
"Đúng vậy! Chúc mừng hai người, chúc vĩnh kết đồng tâm, sớm sinh quý tử!" Tôm Tép nói lời tốt đẹp.
"Đúng vậy, vợ, chúc mừng em chính thức trở thành Tả phu nhân!" Tả Thần An cười híp mắt, nói như thế. Ngoài thả mồi nhử lừa gạt cộng thêm ép hôn, bộ dáng Tả Tam Thiếu xanh mặt hiện lên đối lập rõ rệt với lúc trước.
Chúc mừng!? Cô tại sao một chút cũng không cảm thấy vui? Quả thật chính là không giải thích được! Điều này thật đúng là phù hợp với phong cách trước sau như một của Tả Tam Thiếu, làm theo ý mình, muốn gió có gió!
Sau khi mơ hồ một lúc lâu, cô rốt cuộc bộc phát, không bộc phát trong mơ hồ, thì diệt vong trong mơ hồ. . . . . .
"Chúc mừng em gái anh a!" Giờ đến phiên cô rống giận rồi.
Anh cười cười, "Anh không có em gái, chỉ có chị gái, ưmh. . . . . . Đợi lát nữa nói với Thần Hi một chút, bảo chị ấy cho chúng ta phong bì lớn! Là phải chúc mừng chúng ta!"
Cô cảm thấy phổi mình sắp nổ tung, anh còn có tâm tình nói đùa? Anh choáng nha, tâm tình khẳng định rất tốt. . . . . ."Tả Thần An! Tôi không kết hôn!" Cô phẫn nộ mà gào thét.
Anh cười dung túng, chỉ quyển sổ cho cô xem, "Không kịp rồi, đã kết hôn rồi!"
". . . . . ." Cô làm sao lại cảm thấy lửa giận của cô giống như đánh một quyền vào bọt biển, cô khóc không ra nước mắt! Làm thế nào? Nhìn Tôm Tép nhờ giúp đỡ, "Cầu xin anh, thu hồi quyển sổ lại được không? Thu hồi đi đi! Trên thương trường người ta bán một số thứ còn bao đổi một tuần mà, Taobao cũng có thể trả lại hàng mà!" (Taobao: một kênh mua bán trên mạng ở Trung Quốc)
"À?" Tôm Tép làm dân chính nhiều năm như vậy, còn chưa từng nghe nói là kết hôn cũng có trả lại hàng . . . . . ."Cái này. . . . . . Ừ. . . . . . Người ta đó là chất lượng có vấn đề mới trả lại hàng. . . . . ."
"Có! Anh ta chất lượng có vấn đề! Thật sự có!" Cô chỉ vào Tả Thần An gài tang vật, được rồi, thật ra thì chất lượng có vấn đề là bản thân cô. . . . . .
Tôm Tép nghe lời của cô rất là kinh ngạc, mắt không tự chủ được nhìn lướt qua giữa hai chân Tả Thần An, trong đôi mắt vẻ từng dấu chấm hỏi, có vấn đề về chất lượng? Chẳng lẽ không sinh được? Khó trách cô nương người ta không muốn gả, khó trách Tiểu Tam Tử muốn bức hôn. . . . . .
Tả Thần An cảm nhận được ánh mắt của anh, nổi giận, người đàn ông không thích nghe nhất chính là cái này. . . . . . Liền rống về phía Tôm Tép, "Nhìn đâu vậy?" Vì danh tiếng của chính mình, rống xong lại gầm thét với Hạ Vãn Lộ, "Chất lượng có vấn đề hay không em không phải rõ sao? Hay là tối nay nghiệm chứng một chút?!"
Ách. . . . . . Cô tự biết lỡ lời, vừa ngẫm nghĩ lại, sinh ra chủ ý mới, "Không thể trả, vậy ly hôn thì có thể chứ? Tôi muốn ly hôn! Ly hôn!"
|
"Cái này. . . . . . Hai người vừa mới kết hôn bây giờ lại ly hôn. . . . . ." Lúc mấu chốt, Hà Mễ còn biết phải kiên quyết ủng hộ Tiểu Tam Tử.
"Có điều luật nào quy định mới vừa kết hôn không thể ly hôn sao?" Hạ Vãn Lộ nói năng hùng hồn phản bác.
"Cái này. . . . . . Nhưng là. . . . . . Tôi mặc kệ, chúng tôi đã đến giờ tan việc rồi, muốn ly hôn cũng phải ngày mai mới làm được!" Không còn cách nào khác nói dối cũng là một biện pháp có hiệu quả. . . . . .
"Tôi cũng mặc kệ! Nếu hôm nay không cho tôi ly hôn tôi sẽ ở nơi này không đi! Tôi nhất quyết không đi!" Tựa hồ, phụ nữ so với đàn ông vĩnh viễn cố chấp hơn. . . . . .
Không, lời này không đúng, phải xem đối thủ là ai mới được. . . . . .
Chỉ thấy Tả tiên sinh móc ra một tấm chi phiếu, ném cho Hà Mễ, "Cậu có thể tan việc! Đi đi! Muốn điền bao nhiêu thì cứ điền, cầm đi mua bánh kẹo cưới mà ăn!"
Cái này có tính là hối lộ hay không?
Nhưng mà cậu ta nói mua bánh kẹo cưới ăn. . . . . .
Lại nói bọn họ là anh em. . . . . .
Sau một phen rối rắm, anh ta cầm chi phiếu tông cửa xông ra, cũng không quên giao phó hai người sau khi rời đi nhớ đóng cửa!
Mắt thấy Hà Mễ vì vậy bỏ chạy, cuối cùng còn một đường hi vọng biến mất, cô như muốn sụp đổ, cố gắng cùng anh nói rõ, "Kết hôn như vậy mà được sao? Chữ ký cũng không phải của em, có thể kiểm tra nét chữ, tóm lại em sẽ không thừa nhận!"
Tả Thần An không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô, dấu tay màu đỏ nổi lên trang giấy đâm vào mắt cô, chứng minh đây là sự thật nghiễm nhiên không thể thay đổi, có nhiều lời cũng vô ích.
Trong lòng cô rối rắm, không biết làm như thế nào mới có thể tiêu hủy mảnh giấy ấy, dậm chân, "Tả Thần An! Hà Mễ nói đúng! Anh đây chính là cưỡng ép con gái nhà lành! Đây là phạm pháp! Em. . . . . . Em muốn kiện anh!" Luật hôn nhân quy định, phải dưới tình huống nam nữ hai bên tự nguyện mới có thể kết hôn không phải sao?
Anh bị bộ dáng của cô chọc cười, "Được, đi kiện, anh cùng em đi! Trực tiếp giao đơn kiện cho thẩm phán tòa án được không?"
Cô ngẩn ra, "Anh ỷ thế hiếp người!" Đúng là như vậy? Ỷ vào anh có Tả gia tài cao thế lớn? ! Khẳng định cho dù cô có đi kiện cũng không thể thắng? !
Trong lòng anh suy sụp, thái độ của cô cuối cùng cũng làm cho anh cảm thấy bi thương, vì cưới cô, anh đã thành tâm như thế, cô rốt cuộc là đang quật cường cái gì? Chẳng lẽ gả cho anh thật sự là một chuyện thống khổ như vậy sao? Chẳng lẽ cô không thương anh? Không, anh không tin! Nhưng là, nếu như yêu vậy mục đích cuối cùng không phải kết hôn vậy thì là cái gì? Chỉ một việc này, cũng làm anh không thể nào hiểu được cô. . . . . .
Hơi đi về phía trước một bước nhỏ, dựa vào cô gần hơn một chút, vươn tay ôm chặt cô.
Liếc mắt, nhìn thấy trên bàn làm việc Hà Mễ cũng để báo ngày hôm nay, anh và Diệp Khả thân mật chụp ảnh chung đập ngay vào tầm mắt, anh lại nghĩ tới sáng nay tại gương trên bàn trang điểm thấy vẽ thật nhiều dấu son môi, cắn lỗ tai của cô hỏi khẽ, "Là bởi vì cái này sao?"
"Cái gì?" Cô nghe không hiểu anh đang nói cái gì, bị anh cắn nên hơi ngứa một chút, vừa tránh né vừa hỏi.
"Vì nhìn thấy nên tức giận, cho nên không chịu cùng anh kết hôn?" Hắn chỉ chỉ tờ báo trên bàn.
Cô cũng hỏi ngược lại mình, là bởi vì cái này sao? Nói nhảm, khẳng định không phải. . . . . . Cô so với bất kỳ người nào cũng rõ ràng hơn, Tả Thần An yêu Hạ Vãn Lộ. . . . . . Những hình ảnh này chỉ làm cho cô không thoải mái, căn bản cũng không phải vấn đề giữa cô và anh. . . . . .
Nhưng, đáy mắt lại dâng lên đau thương, nhẹ nhàng nói thầm, "Thật ra thì. . . . . . Anh nên cưới cô ấy. . . . . ."
Cánh tay ôm cô của anh chợt xiết chặt hơn, cứ tưởng cô thật sự để ý đến chuyện này, không khỏi mỉm cười, "Nói em ngốc, em thật sự ngốc thật. . . . . . Trong lòng anh có ai, em chẳng lẽ không hiểu rõ ràng? Mọi người sống trên đời, không quản được chính là miệng lưỡi của người khác, có thể quản cũng chỉ có chính mình. Anh làm nghề này, đã sớm nhìn thấu lòng người trên đời, cũng không thể bảo người ta không được nói, có chuyện gì xảy ra, vốn là càng tô càng đen, cái gọi là thanh giả tự thanh trọc giả tự trọc (??? có ai biết chỉ hộ để hà sửa nha), thời gian là con đường tắt duy nhất để kiểm chứng mọi việc, người khác không hiểu anh, chẳng lẽ em cũng không hiểu sao? Coi như trước kia không hiểu, bây giờ còn giả vờ ngớ ngẩn? Đối với tin tức này anh đã cho câu trả lời tốt nhất, nói anh muốn kết hôn? Anh thật sự kết hôn, chỉ là, là cùng người anh yêu kết hôn mà thôi. . . . . . Chẳng lẽ, đáp án này em lại không phải hài lòng? Cùng em kết hôn, là cách tốt nhất anh dùng để chứng minh anh yêu em, Heo Con, chẳng lẽ em không phải yêu anh rồi sao?"
Một câu "Heo con, em không phải yêu anh rồi sao?", khiến cô ở trong lòng anh nước mắt chảy xuống.
Cô liều mạng lắc đầu, nếu như không yêu, cũng sẽ không đau đớn, càng sẽ không rối rắm đến như vậy. . . . . .
Lòng của anh tạm thời yên ổn lại, chỉ cần có yêu, còn có cái gì gian nan hiểm trở không thể vượt qua được?
Anh mỉm cười thầm thì, "Heo Con ngốc. . . . . . Thật là càng ngày càng ngốc, ngốc đến nỗi ngay cả nói cũng sẽ không nói sao? Sáng sớm vẽ nhiều dấu môi son trên gương vậy chính là có ý tứ gì? Nghi ngờ anh sao? Rồi lại không chịu hỏi anh? Dấu môi son là vì Thần Hi dựa vào trên vai anh một lát mà dính vào, bả vai của anh, trừ người thân, chỉ có em mới có tư cách dựa, điểm này còn cần anh nhấn mạnh sao? Ai, năm năm không gặp, Heo Con dũng cảm mạnh mẽ của anh như thế nào biến thành tiểu quỷ nhát gan rồi? Có cái gì buồn bực cũng để ở trong lòng không nói với anh, không tin tưởng anh sao?"
Trong lòng cô phòng tuyến đã bị sụp đổ, năm năm, cô gánh vác quá nhiều tổn thương, quá nhiều áp lực, cô cũng rất muốn nói hết toàn bộ cơn ác mộng ra, để cho cuộc sống của cô không phải có quá nhiều áp lực, nhưng là. . . . . .
Cô nước mắt đầy mặt ngẩng đầu lên nhìn anh, trong con ngươi đen bóng phát sáng của anh, rõ ràng chỉ có bóng dáng của cô, ánh mắt của anh chân thành thiết tha, lốm đóm những ngọn lửa, mỗi một ánh mắt, mỗi một cái nhìn, đều viết là thâm tình. Lời của anh, từng câu từng chữ vẫn còn vang vọng ở bên tai: cùng em kết hôn, là cách tốt nhất anh dùng để chứng minh anh yêu em. . . . . . Heo Con, chẳng lẽ em không phải yêu anh sao. . . . . .
Cô nhào vào trong ngực anh, khóc không thành tiếng, "Không phải. . . . . . Thần An. . . . . . Cho tới bây giờ đều không phải là vấn đề của anh. . . . . . Là em. . . . . . Là em chưa đủ tốt. . . . . . Em đã không phải là Heo Con của năm năm trước nữa rồi. . . . . . Thật xin lỗi, Thần An. . . . . . Là em không xứng với tình yêu của anh. . . . . ."
"Không cho nói như vậy!" Anh trừng phạt cắn lỗ tai của cô, "Nếu như nhất định nói không xứng, là anh không xứng với em. Cho dù năm năm qua đã thay đổi những gì, em ở trong lòng anh đều là Heo Con của năm năm trước, cho nên, có lời gì, nói cho anh biết, không cần giấu ở trong lòng một mình. . . . . ."
Có lẽ, năm năm qua xảy ra rất nhiều chuyện, nếu như, những chuyện này trong lòng cô lưu lại ám ảnh, anh hi vọng, có thể khích lệ cô nói ra, vậy mà, cô chỉ là ở trong lòng anh khóc.
Chưa bao giờ thấy cô khóc thành ra như vậy, thật giống như trong nháy mắt này phát tiết đau khổ của năm năm qua ra ngoài, nhưng mà một chữ cũng chưa từng từ trong miệng cô phun ra.
Không phải là không muốn nói, không phải sợ sau khi nói ra sẽ mất đi tình yêu của anh, chính là bởi vì cô rất rõ ràng anh yêu cô đến cỡ nào, cho nên một khi biết chuyện này, anh sẽ càng không buông tha cô, cô phải làm thế nào bây giờ? Nên làm cái gì? Chẳng phải sẽ làm trở ngại cuộc sống tốt đẹp của anh hay sao?
Anh âm thầm thở dài, cũng âm thầm mừng rỡ, cô chịu ở trong lòng anh khóc lên, còn không phải là rất tệ, không chịu nói cũng không sao, chỉ cần vẫn còn yêu, như vậy đủ rồi. . . . . .
Nếu như, năm năm qua, cô không cách nào nói rõ bi thương trong lòng, vậy sứ mạng của anh chính là từng bước từng bước chữa trị thương thế cho cô.
Cúi đầu hôn tóc của cô, một tay ở bên má cô nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, nhỏ giọng an ủi, "Heo Con, đừng khóc, quá khứ nên để nó qua đi, chúng ta bây giờ là vợ chồng rồi, cuộc sống sau này, có anh, sẽ không bao giờ để cho em chịu uất ức nữa, sẽ không để cho em khóc, chỉ cần em nguyện ý giao tất cả cho anh."
Đúng vậy, họ đã là vợ chồng rồi. . . . . .
Cô chảy nước mắt, gò má dán vào lồng ngực anh, trên bàn giấy hôn thú màu đỏ giữa làn nước mắt của cô cũng dần dần mơ hồ, cô nghẹn ngào khóc không nói nên lời, "Thần An. . . . . .Anh. . . . . . Quá xúc động rồi. . . . . . Quá xúc động rồi. . . . . . Như vậy không tốt. . . . . ."
Nha đầu này, còn tưởng rằng anh là nhất thời xúc động sao? Muốn như thế nào, mới tin tưởng anh, từ một khắc bắt đầu gặp lại kia, anh liền không giây phút nào không nghĩ tới biến mọi chuyện hôm nay thành sự thật?
Anh cẩn thận nâng mặt của cô lên, lau đi nước mắt của cô, như một loại tuyên thệ nghiêm trang, "Nhìn anh, Heo Con. Cưới em, là quyết định quan trọng nhất của anh. Không phải kích động, cũng không phải là trò chơi, là anh chuyện anh đã mong ngóng ngày đêm, nếu không, cũng sẽ không muốn hộ khẩu của em. Người người nói anh Tả Thần An chơi đùa với cuộc sống, anh chơi đùa âm nhạc, chơi đùa công ty, đem thành bại được mất đều nhìn thành trò chơi giống như không sao cả, cô đơn đối với em, thận trọng mà nghiêm túc, phần thận trọng cùng nghiêm túc này, từ năm năm trước cùng em đứng ở trước giáo đường nói ‘ Anh nguyện ý ’ lúc đó liền bắt đầu, chưa bao giờ từng thay đổi qua! Cho dù tương lai biến thành cái dạng gì, đều không thể thay đổi!"
"Thần An. . . . . ." Thật vất vả dần dần dừng lại tiếng khóc lớn, cô lại một lần nữa dựa đầu trong ngực anh khóc ồ lên, ôm cổ của anh, trừ kêu tên của anh, không biết nên nói gì. Có thể được một người như vậy yêu, cuộc đời này còn cầu mong cái gì nữa? Cô Hạ Vãn Lộ có tài đức gì, có thể hưởng thụ tình yêu như vậy?
Tựa hồ cảm thấy cô không hề kháng cự nữa, anh thở phào một cái, ở bên tai cô hỏi khẽ, "Hiện tại, chú rễ có thể hôn cô dâu rồi sao?"
Cũng không đợi cô gật đầu, liền từ vành tai của cô bắt đầu khẽ hôn, một đường, tới bên quai hàm, mắt, khóe môi. . . . . .
Hôn lên tất cả nước mắt của cô, cuối cùng, hôn lên môi của cô.
Răng môi giao nhau, mùi vị nước mắt khổ sở cũng dần dần nhạt đi, thay vào đó, là của hương vị của anh, nhẹ nhàng, mềm mại, dần dần xâm nhập lấy cô, bao phủ lấy cô. . . . . .
Hồi lâu, anh mới buông cô ra, cười mổ môi của cô nói, "Hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, chẳng lẽ em nghĩ ở phòng làm việc của Hà Mễ vượt qua đêm Động Phòng Hoa Chúc của chúng ta?"
Mặt cô có chút hồng, là biểu hiện của việc thiếu dưỡng khí sau một thời gian dài hôn môi, hơi ngượng ngùng nghiêng mặt sang một bên, ngưng mắt nhìn giấy chứng nhận kết hôn trên bàn, trong lòng vẫn còn hoảng hốt lay động.
Kết hôn? Cô thật sự đã kết hôn. . .
|
Ai, cho đến bây giờ cô vẫn khó mà tin được sự chân thật của việc này. . . . . .
"Muốn một hôn lễ như thế nào?" Thời điểm Tả Thần An dắt tay cô đi ra khỏi cục dân chính đã hỏi như vậy.
"Hôn lễ. . . . . . Vẫn là. . . . . . Quên đi. . . . . . Thôi. . . . . ." Cô lẩm bẩm, hiện tại dường như không phải thời gian thích hợp để cử hành hôn lễ, Tả Tam Thiếu phu nhân. . . . . . Cái danh hiệu này hào quang bắn ra bốn phía, nếu như nhất định bắt cô lựa chọn, cô tình nguyện trốn ở phía sau, không người nào phát hiện mà ở một góc lặng yên không tiếng động tồn tại. . . . . .(!!!! có không hay mọi người thông cảm nha)
Anh gật đầu một cái, "Nếu như em tạm thời không muốn, vậy thì hoãn một thời gian, chỉ là, bây giờ chúng ta nên nghĩ muốn đi đâu ăn mừng!"
Mỹ nhân rốt cuộc cũng thuộc về tay, anh tất nhiên tâm tình thật tốt, tất cả đều có thể thương lượng, bao gồm hôn lễ, có lẽ, hiện tại quả thật không phải thời điểm tốt nhất để cử hành hôn lễ, anh cũng không nghĩ làm cô mất hứng, cho nên hoãn một thời gian, sau đó cho cô một hôn lễ thật long trọng.
Hai người lên xe, địa điểm ăn mừng còn chưa có nghĩ ra, điện thoại di động của Tả Thần An liền vang lên, anh nhìn thấy sau đó cười một tiếng, "Là Thư Khai."
Cô không khỏi nhướng mày, lúc nào thì quan hệ của Thư Khai cùng Tả Thần An tốt như vậy? Tới Bắc Kinh lâu như vậy, không thấy nó gọi cho cô được mấy lần, có chuyện gì chỉ biết tìm anh rễ! Anh rễ. . . . . . Cô lắc đầu một cái, hiện tại thật sự trở thành anh rễ rồi. . . . . .
Tả Thần An sau khi nói mấy câu, đối với cô cười nói, "Thư Khai thằng oắt này, có cái chìa khóa mà cũng quên mang, anh còn có giữu mấy cái dự phòng, chúng ta đến đưa cho nó đi, thuận tiện dẫn nó cùng đi ra ngoài ăn cơm! Cái bóng đèn lớn này! Thật là không thức thời!"
Nói xong, anh khởi động xe, thuận tiện mở radio.
Người đàn ông với giọng hát thâm tình mà trầm ấm từ trong radio truyền ra, hẳn là anh tự mình biểu diễn《 lộ gặp thần an 》, anh cười một tiếng, không tiếp tục đổi đài khác nữa.
Bài hát này cuối cùng không có cho vào album đi, cứ như vậy mà phát hành ca khúc đơn rồi, Tế Hạ tự mình biểu diễn, có thể nào không thịnh hành chứ? Hôm nay đi tới chỗ nào cũng có thể nghe thấy bài hát này, Hạ Vãn Lộ đã sớm quen với việc này rồi. Mà hôm nay nghe thấy, vừa vặn cảm giác so với ngày thường đồng dạng không giống nhau, giống như anh tự mình ở bên tai cô nhẹ nhàng ca hát, bất giác nhập thần.
Sau khi ca khúc chấm dứt liền vang lên giọng nói dễ nghe của người chủ trì, "Bài hát 《 lộ gặp thần an 》 giống như để cho chúng ta lại trở về thời gian lúc mới bắt đầu yêu, những thính giả thân thiết, các vị có phải cũng có một người như vậy hay không, là một người không thể thiếu trong sinh mệnh và không có ai có thể thay thế được? Cho dù thời gian có trôi qua bao lâu cũng không vứt bỏ không xa rời lời hứa? Ca khúc này do Tế Hạ tiên sinh tự mình biểu diễn, trong tên bài hát cũng chứa tên thật của Tế Hạ, nghe nói có liên quan đến một đoạn tình yêu chân thật của anh, vì thế liền có thể xông thẳng lên TOP1 trên các đại bảng xếp hạng, mà gần đây lại tung ra tin đồn đám cưới của Tế Hạ tiên sinh, không biết tin đồn lần này có thật hay không? Nhưng cho dù có như thế nào đi nữa, chúng ta hãy cùng nhau cầu chúc cho Tế Hạ tiên sinh cùng người mình yêu thương nhất vĩnh kết đồng tâm trở thành người một nhà hạnh phúc vui vẻ. . . . . . Kế tiếp, chúng ta cùng lắng nghe yêu cầu của vị thính giả tiếp theo nào. . . . . ."
Nghe đến đó, anh giảm tốc độ xe, ánh mắt ấm áp nhìn về phía cô, trong con ngươi lóe lên tia sáng nghịch ngợm cùng đắc ý, giống như một đứa bé thực hiện được mưu kế, cùng thế giới này bày ra một trò đùa tinh quái.
Cô bỗng nhiên, cũng muốn cười, cảm thấy rất buồn cười, lúc cả thế giới đều truyền nhau anh và Diệp Khả muốn kết hôn, thì anh lại cùng cô nhận giấy hôn thú. . . . . . Không thể không thừa nhận anh chính xác, lời đồn đại truyền đến rồi lại truyền đi, chỉ có anh giống như người đứng ngoài cuộc bình thản nhìn mọi thứ, để cho bọn họ có thể bình tĩnh, thậm chí có một chút mừng rỡ, ở trong xe hoàng hôn mùa hè, nghe truyền thuyết anh cùng người khác kết hôn. . . . . .
Trước mắt cô không tự chủ được phác họa ra một người vừa đấm ngực vừa giậm chân cùng người khác tranh luận để bảo vệ lợi ích bản thân "Tôi cùng XX không có quan hệ. . . . . . Tôi cùng XXX cái gì cũng không có" Tả Thần An thế này thật không phải là anh, không phải. . . . . . Nếu như anh thật sự biến thành bộ dáng kia, cô chỉ cảm thấy buồn cười, mà cô, thật sự đã cười ra tiếng rồi. . . . . .
"Tiểu mít ướt! Hiện tại vui vẻ rồi sao? Có phải nhớ tới bộ dạng tức giận đến phát khóc cảm thấy đắc ý hay không?" Đã bao lâu không thấy cô nở nụ cười rồi. . . . . . Trong lòng anh nhộn nhạo, lái xe cũng không nhịn được vươn tay ra bấm mặt của cô.
Nụ cười của cô lập tức thu lại, giống như mình cười quá đột ngột rồi. . . . . . Dường như trải qua mấy ngày đã có thói quen lạnh lùng, trên mặt bắp thịt cũng cứng ngắc. . . . . .
Thư Khai đứng ở cửa chung cư chờ, nóng lòng mong mỏi nên mới nhìn thấy anh rễ lái xe tới đây, hơn nữa trong xe còn có chị gái. Hình như người một nhà đã rất lâu không có tụ họp, anh vui vẻ chạy tới, ngọt ngào kêu, vẫn là kêu Tả Thần An, "Anh rễ khỏe! Chị, em nhớ chị muốn chết!"
Hạ Vãn Lộ cáu anh một cái, "Nghĩ tới chị tại sao lại gọi điện thoại tới cho anh rễ?"
Thư Khai kinh ngạc há to miệng, mặc dù anh bình thường gọi "Anh rễ anh rễ" có ngọt đến mấy, nhưng Hạ Vãn Lộ chưa từng thừa nhận qua nha, hôm nay là trời sắp đổ mưa máu rồi sao? Anh không kìm lòng được nhìn lên trời xem một chút trời hôm nay có gì bất thường không. . . . . .
Hạ Vãn Lộ cũng nhận thấy được mình lỡ lời, âm thầm ảo não, đều là tại Thư Khai làm hại, hại cô theo nói chuyện lỡ lời theo nó. . . . . .
Tả Thần An cũng chen ngang vào, "Không sai! Là anh rễ! Từ hôm nay chính thức gọi, anh rễ em hôm nay đã nhận giấy chứng nhận rồi, có chứng cứ hẳn hoi! Lên xe đi, theo anh chị cùng đi ăn mừng!"
Sau một lúc Thư Khai vẫn còn chưa có phản ứng kịp, gãi gãi đầu, mới bừng tỉnh hiểu ra, chỉ vào Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ, so với hai người trong cuộc còn kích động hơn, "Hai người. . . . . . Hai người. . . . . . Hai người. . . . . ."
"Anh chị kết hôn! Nhóc con! Nhanh lên xe!" Tả Thần An kiêu ngạo mà lớn tiếng tuyên bố.
"Này. . . . . . Thật tốt quá! Thật đáng để ăn mừng! Anh rễ, hôm nay em muốn cùng anh uống say! Chị, không cho phép mắng em! Em phải suy nghĩ thật kỹ. . . . . . Náo động phòng tân hôn nha. . . . . . Đáng tiếc ba mẹ không có ở đây! Không phải vậy. . . . . ." Anh một bên nói thầm một bên vừa lên xe.
Thời điểm mọi người đã ngồi an vị chuẩn bị khởi động xe rời đi, một giọng nói khác ở bên ngoài vang lên, "Mọi người đi đâu vậy? Em cũng muốn đi!"
Người tới chính là Hạ Hiểu Thần, một đôi tay trắng nõn ngăn lại cửa xe sắp đóng, Hạ Hiểu Thần nhanh chóng chui lên xe, miệng còn nhếch lên thật cao, "Mọi người làm cái gì vậy? Sau lưng em đi ăn một mình sao? Chị, chị thật sự quên đứa em gái này rồi sao?"
"Làm sao lại như vậy? Đương nhiên là phải cùng nhau rồi!" Hôm nay Hạ Vãn Lộ đã trải qua quá nhiều việc kinh tâm động phách, cũng không còn có tâm trạng giải thích.
Tả Thần An sắc mặt lại hơi trầm xuống, nhàn nhạt nói một câu, "Mọi người ngồi đàng hoàng rồi chứ? Đi thôi!"
Thư Khai cũng không biết quan hệ phức tạp giữa ba người này, tinh thần vẫn còn tập trung ở việc làm sao chỉnh anh rễ, hai mắt nhìn cửa sổ trên mái nhà, bỗng nhiên trong con ngươi tỏa sáng, hướng về phía Tả Thần An nói, "Anh rễ! Anh cứ như vậy mà cưới chị gái không phải quá tiện nghi rồi chứ?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hạ Hiểu Thần nhất thời biến đổi, hai mắt thẳng tắp, nhìn chằm chằm gò má Tả Thần An đang lái xe.
Tả Thần An khóe môi lại nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, "Nói cũng đúng, hình như là chiếm được tiện nghi thật lớn!"
"Cho nên, anh rễ, phải cho chúng ta nhà mẹ cô dâu nhìn đến thành ý của anh!" Thư Khai trong con ngươi lóe lên tia giảo hoạt.
"Ừ. . . . . ." Anh gật đầu đồng ý, tính toán nên cho nhà Hạ Vãn Lộ một lễ vật là không thể thiếu.
Thư Khai cười hắc hắc, "Cho nên. . . . . . Anh rễ, hiện tại liền để cho chúng em xem một chút đi!"
Tả Thần An nhất thời không hiểu, hiện tại? Thế nào nhìn?
Thư Khai chỉ chỉ cửa sổ trên mái nhà, "Anh rễ, mở cửa sổ trên mái nhà ra, anh đứng ở đó, giống như đứng kiểm duyệt vậy, sau đó để cho chị lái xe, anh phải cởi quần áo, mặc áo sát nách, ừ. . . . . . Còn phải tìm cây kẹp ghim tóc thành chùm nhỏ, một đường hô khẩu hiệu, cứ hô ‘ hôm nay tôi kết hôn! ’"
Rõ ràng, mọi người cảm thấy sườn xe lảo đảo một cái, Thư Khai cùng Hạ Hiểu Thần chưa chuẩn bị kịp, trọng tâm bị nghiêng về phía trước, cái trán đụng vào hàng ghế trước.
Thư Khai che cái trán ồn ào la lên, "Em sai lầm rồi, em thật sự xin lỗi, không nên lấy sinh mệnh chính mình nói giỡn. . . . . . Nhưng là. . . . . ." Anh không sợ chết lần nữa đem mặt tiến tới giữa Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ, "Anh rễ, chỗ chúng em thời điểm kết hôn, chú rễ đều là hô như vậy đấy! Lại nói anh đãi ngộ không tệ, Mercedes, cùng lãnh đạo kiểm duyệt, quê hương chúng em, chú rễ nhưng là ngồi máy kéo hoặc là xe đẩy tay đấy! Còn phải hóa trang đấy!" (???? bó tay)
"Khụ khụ. . . . . ." Tả Thần An sắc mặt một màu đỏ tím, ho hai tiếng, muốn anh làm như vậy? Không bằng giết anh cho rồi. . . . . .
"Anh rễ! Không phải đâu? Điểm này dũng khí cũng không có? Còn nói cái gì đến chuyện yêu đương, có thể lên núi đao xuống biển lửa, một ít khó khăn như vậy liền bỏ cuộc nửa đường rồi hả ?" Thư Khai không muốn sống tiếp tục kích động.
Được lắm thằng nhóc! Còn biết cùng anh chơi phép khích tướng. . . . . . Anh liếc mắt nhìn Hạ Vãn Lộ một chút, cô lại ngồi im không nói tiếng nào, không cho hắn nửa điểm ám hiệu, lại nói lấy chỉ số thông minh ngày thường của anh để phán đoán, anh tuyệt sẽ không tin tưởng thằng nhóc Thư Khai này, nhưng bây giờ. . . . . . Anh không phải là không bình thường sao? Nữa len lén quan sát Hạ Vãn Lộ một cái, nhỏ giọng hỏi một câu, "Là thế này phải không?"
Hạ Vãn Lộ thật ra thì vẫn kìm nén đến rất vất vả, cô thật rất muốn cười, Thư Khai cũng làm quá rồi? Như vậy chỉnh anh? Mà buồn cười hơn chính là, anh cư nhiên nghiêm túc tới hỏi cô có phải như vậy không. . . . . . Biểu tình anh hỏi cái này, thật là đáng yêu. . . . . . Dễ thương không tả được. . . . . .
Cô lập tức cười ầm lên, bởi vì kìm nén quá lâu, tiếng cười bộc phát còn có chút khoa trương, chẳng lẽ nếu như cô nói "Phải", anh thật sự sẽ làm như vậy? Trong óc YY ra cảnh anh mặc áo sát nách bện tóc khua tay múa chân hô to "Hôm nay tôi kết hôn", càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, lần này cười lên nhưng lại không có khả năng dừng lại.
Tả Thần An nhướng nhướng mày, tấp xe vào lề đường, bắt đầu cởi nút áo.
Trong lúc cười to Hạ Vãn Lộ bị anh làm kinh sợ, "Anh thật tính toán làm như vậy?"
"Không phải?" Anh liếc mắt một cái nhìn sang, "Lại đây ngồi lái xe!"
|