Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
|
|
Anh mở mắt ra, trong mắt tràn đầy tia máu đỏ li ti.
Lúc này cô mới phát hiện ra, má trái anh có chút sưng đỏ, hình như là. . . . . . Bị người khác đánh qua?
Cô đi lên phía trước, ngồi xuống ở bên giường, khẽ vuốt mặt của anh.
Anh rất nhạy cảm, liền đè lại tay của cô, nghĩ muốn cười với cô, nhưng nụ cười cũng rất là gượng ép.
Vì vậy, cô tự động xem nhẹ dấu vết trên mặt anh, làm như cái gì cũng không nhìn thấy, trong lòng có dự cảm chẳng lành, Khả Tâm nhất định. . . . . . Lại
Anh nắm tay của cô, ở trên mặt mình nhẹ nhàng ma sát, hồi lâu, mới nói, "Khả Tâm cô ấy. . . . . . Rất có thể sẽ mù một lần nữa. . . . . ."
Trong lòng cô "Đông" một tiếng, có đồ vật gì đó rơi xuống, chìm xuống. . . . . .
"Chỉ là ngoài ý muốn, dđ em ngàn vạn lần không được để ở trong lòng." Giọng nói của anh nghe dịu dàng như vậy.
Cô gật đầu một cái, hoàn toàn bỏ quên chữ "Nữa" trong lời nói của anh.
"Anh ngủ một chút đi!" Cô đắp chăn cho anh thật tốt, nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ.
Lần nữa trở về phòng thì anh đã ngủ, nghiêng thân, chóp mũi chạm vào gò má của Y Thần, mặt Y Thần khi ngủ tròn tròn đỏ hồng, cái miệng nhỏ nhắn còn khẽ cong lên, sợi tóc mềm mại tinh tế có chút rối loạn, dung nhan ngọt ngào của tiểu bảo bối thiên sứ, cùng đường cong cứng rắn mạnh mẽ trên mặt của anh, hiện lên tương phản như thế, nhưng là, hai người này mặt mày mắt mũi sao lại tương tự nhau như vậy. . . . . .
Đây là hạnh phúc mà cô vô cùng quý trọng, hôm nay, vẫn mong đợi như cũ, chỉ mong, không chỉ là mong đợi. . . . . .
Tả Thần An ngủ cũng không sâu, khoảng chừng là một giờ sau, Y Thần tỉnh dậy, mang theo một chút mơ hồ mở mắt, phát hiện ngủ bên cạnh mình không phải là mợ út, mà là cậu út.
Không biết cậu út mấy giờ về nhà, nhưng bởi vì thói quen mấy ngày nay mỗi ngày đều ngủ cùng cậu út, không biết vì sao, một buổi tối không thấy, bây giờ cũng đặc biệt không muốn rời xa, nên thân thể mềm mại nhỏ nhắn liền hướng trong ngực cậu út chui vào, miệng còn mềm mại gọi, "Cậu út. . . . . ."
Anh đột nhiên tỉnh dậy, chỉ cảm thấy một mùi hương ngọt ngào xông vào mũi.
Anh thật không biết trên người đứa bé này mùi thơm từ đâu bay tới, cũng không cần nước hoa, sữa tắm bột giặt quần áo cái gì đều giống bọn họ, tại sao khi dựa vào trên người bé liền có một cỗ mùi sữa ngọt ngào? Bé đã sớm không còn bú sữa nữa nha. . . . . .
Hơn nữa, không chỉ trên quần áo có, ngay cả khi nói chuyện cũng tỏa ra một mùi thơm cực kỳ ngọt ngào, trong lòng anh vốn có chút không ổn định, trong khoảnh khắc liền bị hương thơm ngát này tràn đầy, ở trên mặt Y Thần hôn một cái, thuận tay ôm thân thể nho nhỏ của bé vào trong ngực, "Bảo bối ngủ với cậu út một lát nữa nha!" Bạn đang đọc truyện trên Diễn Đàn Lê Quý Đôn
"Ừkm. . . . . ." Giọng nói Y Thần kéo được thật dài, thân thể nho nhỏ không an phận lộn xộn, "Y Thần muốn rời giường rồi. . . . . ."
Anh bất đắc dĩ, chỉ đành phải buông tay, nhìn chính bé tốn sức mặc quần áo cho bản thân, nhìn cái mông nhỏ của bé chuyển chuyển chuyển đến bên giường sau đó trượt xuống giường, tiếp tục mang tất chạy đi tìm Hạ Vãn Lộ.
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến tiếng gọi mợ út của bé, cùng với Hạ Vãn Lộ nhẹ giọng dặn dò, "Bảo bối Y Thần, nhỏ giọng một chút, đừng quấy rầy cậu út ngủ. . . . . ."
Chỉ là, anh lại không cách nào ngủ thêm nữa, tối hôm qua tình hình trong bệnh viện ở trong đầu anh lần nữa tái hiện.
Sau khi Diệp Khả Tâm bị đưa vào phòng cấp cứu, Tiêu Hàn liền báo cho cha của Khả Tâm là Diệp Thuần Lập.
Anh có thể cảm thấy khi mẹ gọi điện thoại vô cùng khẩn trương, dĩ nhiên, mẹ mang Khả Tâm đi, cô lại ở Tả gia xảy ra chuyện lớn như vậy, bà như thế nào hướng ba người ta giao phó?
Diệp Thuần Lập cũng chỉ có một cô con gái yêu, ngày thường cũng xem như trân bảo, biết được tin tức này lập tức chạy đến bệnh viện. Trong tình huống chưa biết tình hình con gái yêu trong phòng cấp cứu, ông cực kỳ nóng nảy, hỏi tới cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tiêu Hàn liên tiếp nói xin lỗi cùng Diệp Thuần Lập, chỉ nói mình không có chăm sóc tốt Khả Tâm, hướng ông xin lỗi, cũng bày tỏ nhất định sẽ phụ trách với Khả Tâm tới cùng, vậy mà, một chữ cũng không nói chuyện đã xảy ra đến tột cùng là như thế nào.
Diệp Thuần Lập liền thể hiện thái độ không hài lòng đối với Tiêu Hàn, tiếp tục truy vấn đến cùng. Cuối cùng không thể gạt được, Tiêu Hàn vẫn là ấp a ấp úng nói, dù sao đến cuối cùng chỉ cần Khả Tâm nói chuyện gì xảy ra thì mọi người liền biết hết rồi, lừa gạt cũng không gạt được, dĩ nhiên, trọng điểm là đẩy trách nhiệm lên người Hạ Vãn Lộ, nói Hạ Vãn Lộ là như thế nào như thế nào đụng vào Khả Tâm, hại Khả Tâm dẫm nước dưới chân nên bị trượt chân,..vân...vân.
Mặc dù Tả Tư tuyền cùng Tả Thần Viễn ở bên cạnh, nhưng cũng không có chính mắt thấy chuyện gì đã xảy ra, trên đường lại rối rắm, cũng không có hỏi kịp, chỉ có Thần An, thấy mẹ như thế nào không cho Hạ Vãn Lộ lối thoát, trong lòng bực tức, vì vậy đứng dậy, cải chính lời của mẹ, "Mẹ, không phải! Trách nhiệm là của con! Là con hại Lộ Lộ ngã xuống, mới có thể xảy ra một loạt chuyện sau đó, cùng Lộ Lộ hoàn toàn không có quan hệ, chú Diệp muốn truy cứu trách nhiệm thì hãy truy cứu cháu đi!"
Tiêu Hàn lúc ấy liều mạng kéo tay áo anh, nhưng anh chỉ nói một câu, "Mẹ, nam nhân đại trượng phu dám làm dám chịu, để phụ nữ thay con chịu tiếng xấu không phải là tác phong của con!"
Lúc ấy Diệp Thuần Lập hết sức tức giận, vung tay đánh một quyền lên trên mặt anh, hơn nữa mắng to, "Cái người vong ân phụ nghĩa này! Con gái của ta kém điểm nào? Chỉ vì cậu bỏ ra nhiều thứ như vậy! Cậu không muốn gặp nó còn chưa tính, còn hại nó thành như vậy! Cậu hại người còn để ý nhiều thứ vậy sao? Còn dám nói dám làm dám chịu? Ngược lại ta muốn xem lần này cậu chịu trách nhiệm như thế nào! Tốt nhất để ông trời làm cho cậu mù lòa một lần nữa!"
Tả gia cũng là gia đình bao che con cái, hơn nữa Tả Tư Tuyền, mặc dù đối với việc giáo dục con trai cực kỳ nghiêm nghị, nhưng là đứa bé nhà mình cũng chỉ có thể để mình đánh, bị Diệp Thuần Lập đối xử như vậy, hơn nữa còn nguyền rủa Thần An mù một lần nữa, đã có thể động chỗ thương tâm của người Tả gia rồi, vì vậy Tả Tư Tuyền cùng Tả Thần Viễn lập tức che chắn Thần An, Thần An nhà ông cũng không dễ đụng nha! Nếu một quyền này đánh trúng mắt, ai biết sẽ như thế nào?
"Diệp lão đệ, khuyển tử (cách dùng cho người nhỏ) không tốt, nhất định sẽ nghiêm gia quản giáo, Diệp lão đệ xin bớt giận!" Tả Tư Tuyền ngoài mặt khuyên ông, thực tế là bảo vệ con trai mình.
Tiêu Hàn lại càng đau lòng con trai, ở trước mặt Diệp Thuần Lập hết lời nói tốt, hơn nữa liên tục cường điều sẽ phụ trách đối với Khả Tâm.
"Phụ trách? Các người là như thế nào phụ trách? Tiền? Diệp gia tôi rất thiếu tiền sao? Tôi cho các người biết, nếu như mà con gái tôi không có việc gì, thì cũng thôi đi, nếu như có việc gì không hay xảy ra, Tả Thần An, ông trời nếu không để cho mắt cậu mù thì chính là ông trời mắt bị mù!"
Quan hệ của Tả gia cùng Diệp gia từ trước đến nay coi như bình thường, thế nhưng sự kiện này lại làm cho Diệp Thuần Lập mất đi lý trí, nói ra những câu không cho Tả gia mặt mũi.
Nhưng bên Tả gia thật sự đuối lý, khôn khéo như Tiêu Hàn cũng không thể nói được gì, chỉ để Tả Tư Tuyền ra mặt, hết lời đều nói đến mọi phương diện, mới dần dần làm cho cảm xúc của Diệp Thuần Lập bình tĩnh lại.
Vậy mà, khi Khả Tâm từ phòng cấp cứu được đẩy ra ngoài, kết quả lại là. . . . . . Quả thật bị mù lần nữa. . . . . .
Diệp Thuần Lập nghe xong vẻ mặt lập tức trở nên dữ tợn có thể giết chết Tả Thần An, nếu không phải hai người Tả Tư Tuyền cùng Tả Thần Viễn lôi kéo, tình hình nhất định hỗn loạn một mảnh.
Vì vậy Diệp Thuần Lập bị nắm kéo chỉ là chỉ vào Tả Thần An mắng, mắng anh vong ân phụ nghĩa, muốn anh hãy giữ mắt mình cho cẩn thận. . . . . .
Sau khi Khả Tâm được đưa vào phòng bệnh, Diệp Thuần Lập liền canh giữ bên người con gái, mới bỏ qua Tả Thần An.
Tiêu Hàn liền nhân cơ hội này kéo Tả Thần An đến chỗ không người, đau lòng nhìn nhìn chỗ bị đánh trên mặt con trai, thấy chỉ là sưng đỏ trên da mới yên tâm.
Bà vuốt mặt con trai, may mắn rất nhiều than thở, "Con, ánh mắt là thứ vô cùng quý giá, ngàn vạn lần không được để cho có cái gì sơ xuất. . . . . . Mắt của con có khỏe không? Không có gì khác thường chứ?"
Anh lắc đầu một cái.
"Tất cả bác sĩ đều nói, vài năm sau con có thể xuất hiện một vài phản ứng. Diệp Thuần Lập cũng thế, cái gì không nói, cố tình nguyền rủa mắt của con! Thật là tức chết ta rồi! Con trai, con nhất định phải thật tốt! Mẹ cũng không thể chịu nổi bị kinh sợ nha!" Tiêu Hàn yêu thương con trai là phát ra từ nội tâm, hơn nữa cái tên nhóc này, từ nhỏ đến lớn, càng để bà phải bận tâm nhiều hơn. . . . . .
"Mẹ, con không sao! Chỉ là Khả Tâm. . . . . . Quá không may mắn rồi! Thật ra thì, cô cũng là một cô gái tốt. . . . . ." Chỉ là yêu sai người thôi. . . . . . Anh hiểu rất rõ thống khổ của người mù, hiểu rõ Khả Tâm đối với chuyện bị này có nhiều sợ hãi, Khả Tâm năm đó, bởi vì bị mù mà trở nên u buồn đối với cuộc sống hoàn toàn mất đi hi vọng, một lần nữa bị mù? Cô có năng lực chịu đựng chuyện này hay không?
"Khả Tâm cũng thật là đáng thương! Con trai! Con cũng thế. . . . . . Ai. . . . . . Mẹ chọn nhân duyên cho con làm sao có thể sai? Nếu như con cùng Khả Tâm kết hôn, chuyện hôm nay thế nào lại xảy ra? Con trai! Con quá cố chấp rồi! Mẹ cũng từng trải qua tuổi trẻ, tình yêu cái này coi là cái gì! Tình cảm có thể bồi dưỡng! Chỉ cần hai người không ghét lẫn nhau, ở chung một chỗ lâu ngày, tự nhiên sẽ có tình cảm, có tình cảm sẽ từ từ thăng hoa thành tình yêu, con cứ không tin. . . . . ." Tiêu Hàn thở dài nói.
"Mẹ là ở thời đại nào, mà hiện tại là thời đại nào?" Tả Thần An không thích nhất mẹ nói đến cái đề tài này, lập tức phản bác, nhưng sau khi phản bác xong, lại ở trong lời nói của mẹ nghe ra chút tin tức, "Mẹ, chẳng lẽ mẹ cùng ba kết hôn không phải là bởi vì tình yêu?" Anh vẫn cho là cha mẹ vợ chồng tình thâm, là lựa chọn vì yêu mà đến với nhau, nghe nói năm đó ba vì đoạn tình yêu này với mẹ mà cùng người trong gia đình phản đối chuyện kết thân. . . . . .
Tiêu Hàn trừng mắt liếc anh một cái, "Làm sao có thể như vậy? Đương nhiên là bởi vì tình yêu! Ta nói như vậy là vì ta đã gặp nhiều, những phu nhân bằng hữu của ta muốn khá hơn chút không phải đều là kết thân gia tộc sao? Cuối cùng còn không phải là cùng nhau đi qua mấy chục năm?"
Tả Thần An chỉ hừ một tiếng, không lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ, đúng vậy, cùng nhau đi mấy chục năm, chỉ sợ những người kia không biết chồng mình bên ngoài nuôi bao nhiêu phụ nữ. . . . . .
Tiêu Hàn thấy anh như thế, không thể làm gì khác hơn lại than thở, "Con trai, Khả Tâm là toàn tâm toàn ý yêu con, người vừa dịu dàng lại hiền thục, hoàn toàn có thể trở thành một người vợ tốt, con cùng nó một chỗ, tuyệt đối sẽ không giống như cùng Hạ Vãn Lộ ở chung một chỗ khổ sở nhiều như vậy, cuộc sống của các con sẽ rất yên tĩnh ngọt ngào, bình bình đạm đạm (bình thường) trôi qua!"
"Mẹ, đừng nói nữa... Con đã kết hôn, Khả Tâm vẫn ở trong phòng bệnh, nói những thứ này không hay chút nào." Anh nhanh chóng cắt đứt lời của mẹ.
Tiêu Hàn cười lắc đầu, trong tươi cười có khổ sở khó nói, "Thần An, con biết giác mạc của con năm đó là có được như thế nào sao?"
|
Sau khi Tiêu Hàn nói những lời này, anh liền bối rối. . . . . .
Lúc ấy giác mạc trong kho cực kỳ thiếu, anh biết, có vài người đợi nhiều năm cũng không có đợi được giác mạc. Anh cũng biết, người nhà vì để cho anh trong thời gian ngắn nhất được thay giác mạc, đã cố gắng làm rất nhiều chuyện, dựa vào thế lực nhà họ Tả tất nhiên đã cùng viện trưởng bệnh viện trao đổi.
Anh vẫn cho là trình tự như vậy, bệnh viện có giác mạc liền thông báo cho người nhà, sau đó anh có thể thuận lợi thay giác mạc, có lẽ, bên trong có ưu thế về sự ảnh hưởng của Tả gia, để cho anh so với bệnh nhân khác sớm hơn, so với bệnh nhân khác may mắn hơn, đây cũng là lý do tại sao sau khi phẫu thuật xong anh đi thăm cũng như chú ý những bệnh nhân bị mù, luôn luôn cho rằng là mình đoạt đi cơ hội của người khác, nhưng là, chẳng lẽ cái này còn có ẩn tình gì khác sao?
"Con trai, con có thể hiểu tâm tư của mẹ năm đó sao? Con là đứa con trai ta thương yêu nhất, con và Thần Hi là thai đôi, vốn sữa mẹ cũng không đủ, cho hai đứa các con bú thì càng thêm không đủ, chỉ vì hai đứa, không biết mẹ đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết. . . . . . Sức khỏe con lại không tốt, ba ngày hai bữa thì liền vào bệnh viện, mẹ có lần nào sai bảo mẫu trông chừng con không? Đều là mẹ suốt đêm không ngủ ở cùng với con, quan sát biến hóa của con, cho dù bình thường, mẹ cũng không cho bảo mẫu ru con và Thần Hi ngủ, mỗi đêm đều là chính mẹ, khi đó ba con lo lắng chuyện sự nghiệp, một mình mẹ mang theo hai đứa các con, mặc dù có bảo mẫu giúp một tay, mà mẹ lại đối với bảo mẫu không yên tâm, mọi chuyện trong nhà, khổ cực trong đó chỉ có người đã từng làm mẹ mới hiểu. . . . . . dđ Sau lại thật vất vả để cho con ăn thêm thức ăn, con mỗi một bữa đều là do tự tay mẹ điều phối, ăn như thế nào cho dinh dưỡng nhất, phối hợp như thế nào cho hợp lý nhất, đều là mẹ tìm kiếm từ các phương thuốc truyền thống, chỉ cần nghe nói có thứ gì đó giúp tăng cường sức khỏe, cũng không tiếc tiền bạc mua cho con. . . . . . Dĩ nhiên, những thứ này đều là việc mẹ phải làm, cũng không đáng để lấy ra khoe khoang, nhưng là, khi mẹ thật vất vả nhìn con từng ngày từng ngày khỏe mạnh lại, cuối cùng trưởng thành thành một người đàn ông 1m8 đẹp trai, kết quả vui vẻ không được mấy năm, con lại làm cho hai mắt trở nên mù lòa, cái này so với khoét trái tim của mẹ còn đau hơn. . . . . ." Nhớ lại những ngày đó, trong lòng Tiêu Hàn vẫn còn đau, vẫn là không nhịn được lòng chua xót rơi lệ. bạn đang đọc truyện tại
Tả Thần An không phải động vật máu lạnh, từ nhỏ đến lớn, mẹ đối với anh như thế nào, che chở anh ra sao, anh chưa từng quên, vì vậy, mặc dù đôi khi cũng sẽ cùng mẹ tranh chấp giận dỗi, nhưng phần máu mủ ruột thịt này nhưng chưa bao giờ gạt bỏ đi. Mẹ nhắc lại chuyện cũ, cũng gợi lên trong lòng anh tình cảm dịu dàng, "Mẹ, những thứ này con đều biết. . . . . ."
"Biết! Con biết cái gì? Chỉ biết giận mẹ! Chỉ biết cùng mẹ tranh luận! Khi còn bé con ngoan ngoãn như thế nào, hiện tại trưởng thành. . . . . ." Tiêu Hàn phát hiện đề tài đi quá xa, liền dừng lại, than một tiếng trở lại chuyện giác mạc, "Hai mắt người này vừa bị mù, nhưng do mẹ kéo dài, khi đó mẹ, đã bước vào giai đoạn đầu của bệnh tâm lý, chỉ cần nghe được giác mạc hoặc là âm tương tự giác mạc, ánh mắt đều đã tỏa sáng, khi đó Tả gia chúng ta có thể nói là muốn cái gì có cái đó, nhưng lúc này không thể dùng đến tiền, lại không thể mua được giác mạc cho con. . . . . . Sau đó, cuối cùng có một bệnh viện gọi điện thoại tới cho mẹ, nói là có giác mạc rồi, chỉ là, không thể thay cho con, đối phương chờ đợi còn trước cả con, hơn nữa người ta cũng rất để tâm chú ý, thế lực của người ta cũng không nhỏ, bác sĩ gọi cuộc điện thoại này cũng là vì quen biết mẹ nên mới len lén gọi cho mẹ, để cho mẹ nhanh chóng nghĩ biện pháp, nếu không người ta chuẩn bị giải phẫu rồi."
Tiêu Hàn nhìn anh một cái, thấy anh giống như ngộ ra điều gì, liền gật đầu nói, "Không sai! Đối phương chính là Khả Tâm. . . . . . Khi đó, giác mạc chính là cuộc sống của mẹ! Mẹ so với bất kỳ ai đều xem trọng hơn! Vừa nghe thấy có giác mạc cũng không quan tâm tới bất cứ điều gì, mẹ tìm được ba Khả Tâm, cầu xin ông ấy nhường lại giác mạc cho mẹ trước, để cho chúng ta làm phẫu thuật trước, nếu không có nguyên do làm sao người ta có thể đáp ứng? Ai biết cơ hội này qua đi, phải đợi bao lâu nữa mới đến lượt mình? Mắt thấy tuổi trẻ của con trôi qua trong bóng tối đầy đau khổ, cha mẹ nào cũng sẽ đều không nhẫn tâm . . . . . . Sau đó, mẹ kiên quyết, lời nói nào cũng nói ra hết, giác mạc này bất kể như thế nào tôi đều muốn lấy, tôi có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của anh!
Lúc ấy Diệp Thuần Lập nói, biết Tả gia chúng ta tài cao thế lớn (có tiền có quyền), nhưng tài cao thế lớn cũng không thể khi dễ người khác được, chẳng lẽ lại uy hiếp dụ dỗ cướp đi giác mạc của người khác hay sao? Mẹ dĩ nhiên không dám nói như vậy, lại nài nỉ ông ấy rất lâu, chỉ kém quỳ xuống cầu xin ông ấy, cuối cùng ông ấy mới nói, con gái ông ấy chờ đợi giác mạc cũng chờ lâu lắm rồi, việc học dừng lại ở đó, tuổi trẻ cũng trôi qua ở đây, lần này nếu bỏ qua, lần sau không biết lại chờ đợi bao lâu, hơn nữa thay giác mạc cũng có nguy hiểm, xuất hiện biến chứng liền không thể thay giác mạc được, ai cũng không dám bảo đảm tương lai đứa trẻ sẽ như thế nào, Khả Tâm lại là con gái, trễ nãi quá lâu, sau này con bé kết hôn sinh con cũng sẽ chịu ảnh hưởng. . . . . . Mẹ đã đoán ý tứ của ông ấy, quả nhiên, cuối cùng ông ấy nói ra điều kiện của mình, khi đó con cũng là nhạc sĩ có chút danh tiếng, mà Khả Tâm là của người mê ca nhạc, rất yêu thích con, người làm cha như ông ấy nếu có thể hoàn thành chuyện này, cũng không có cái gì tiếc nuối, điều kiện của ông ấy đúng là, cho dù sau này Khả Tâm có thể hồi phục thị lực hay không, Tả gia chúng ta đều phải chịu trách nhiệm tương lai của nó, là được. . . . . . Cùng con kết hôn. . . . . ."
Tả Thần An chưa bao giờ biết còn có một đoạn chuyện xưa như vậy, khó trách mẹ vẫn cố gắng gán ghép anh và Khả Tâm ở cùng nhau, nhưng là tại sao mẹ cho tới bây giờ chưa bao giờ kể chuyện này ra?
"Chuyện này. . . . . . Ba con cũng không biết. . . . . . Ba con không thích mẹ độc đoán như vậy. . . . . ." Tiêu Hàn giải thích như thế, "Hiện tại mẹ cũng chỉ là nói khó xử của mình cho con biết, Khả Tâm xảy ra chuyện như vậy, Diệp Thuần Lập sẽ càng không từ bỏ ý đồ, con xem làm sao thì làm đi, vẫn là đừng nói cho ba con biết, ba con đã đủ mệt mỏi lắm rồi, đừng tăng thêm phiền não cho ông ấy!"
Tả Thần An rất đau lòng, nói với mẹ, "Mẹ! Mẹ không biết, con tình nguyện cả đời sống trong bóng tối, chỉ muốn cùng Lộ Lộ ở chung một chỗ!"
Tiêu Hàn vừa nghe nước mắt đã rơi xuống, "Con nói lời này từng nghĩ qua cảm thụ của mẹ sao? Người làm mẹ này, mỗi ngày nhìn thấy cuộc sống của con ở trong bóng tối, trong lòng mẹ có bao nhiêu khó chịu? !"
"Vậy. . . . . . Chẳng lẽ hiện tại mẹ không khó chịu sao?" Tả Thần An hỏi ngược lại.
Nước mắt Tiêu Hàn làm lem đi lớp trang điểm của bà, "Khó chịu. . . . . . Nhưng trên thế giới này không có cách nào quay trở lại . . . . . . Thần An. . . . . . Không có cách nào quay trở lại. . . . . ."
Tả Thần An không biết vì sao, cảm giác tinh thần Tiêu Hàn lúc này giống như sa sút, hoàn toàn không có phong thái thoải mái mạnh mẽ trong ngày thường, tựa như một. . . . . .
Bị năm tháng làm già đi một người phụ nữ bình thường. . . . . .
Anh cuối cùng trả lời mẹ như vậy, "Mẹ, theo như lời mẹ, không có cách nào quay trở lại, hôn nhân của con đã cho Lộ Lộ, không có cách nào cho con quay trở lại một lần nữa, con sẽ không quay trở lại."
"Nhưng là, làm sao con có thể để cho mẹ nói không giữ lời!" Tiêu Hàn gắt gao bắt anh lại, bộ dáng kia, giống như bắt được rơm rạ cứu mạng.
"Vậy thì tại sao có thể để cho con nói không giữ lời với Lộ Lộ?" Tả Thần An cảm thấy mẹ giống như đèn đã cạn dầu, một lời hứa mà thôi, sao phải tích cực thực hiện đến vậy?
Cho dù là hiện tại, anh nằm ở trên giường, cuối cùng dáng vẻ kia của mẹ vẫn còn in ở trong đầu anh, đây không phải là tác phong làm việc trong ngày thường của mẹ, không phải. . . . . .
Anh nhắm mắt lại, trong bóng tối suy nghĩ lần lượt thay đổi, lộn xộn, nghĩ không ra một cái nào . . . . . .
Mẹ lúc ấy là sắp điên sao? Lại chính vì giác mạc mà cùng một người không quen biết như Diệp Thuần Lập đáp ứng cam kết?
Nếu chỉ là một lời cam kết suông như vậy? Phải để cho mẹ dùng thủ đoạn ép Hạ Vãn Lộ rời đi như vậy sao? Sau đó còn ủng hộ anh làm từ thiện, ủng hộ anh đi mỗi bệnh viện an ủi bệnh nhân? Hơn nữa còn rất đúng lúc, để cho Diệp Khả Tâm cùng anh gặp nhau? Chỉ sợ đúng lúc này cũng là cố ý an bài mà thôi. . . . . .
Không ai biết, anh sở dĩ yêu thích từ thiện như vậy, còn có một nguyên nhân, là tại tu thiện duyên (ko biết, ai biết chỉ hà với). Nếu như ông trời chứng giám, nhân quả tuần hoàn, anh làm việc thiện như vậy có thể để cho anh sớm ngày đạt thành mong muốn trong lòng hay không? Mà ước nguyện duy nhất của anh chính là tìm được Hạ Vãn Lộ. . . . . .
Đang trầm tư, tiếng chuông điện thoại di động của anh không biết ở trong xó xỉnh nào vang lên, anh vẫn còn mặc quần áo ngủ, trong túi cũng không có cảm giác chấn động, nhớ tới là ở trong túi áo khoác, bị Hạ Vãn Lộ treo bên ngoài.
Đứng dậy đi ra ngoài, tiếng chuông dần dần rõ ràng, thấy Hạ Vãn Lộ cầm điện thoại di động do dự ở đó, là do dự nhận hay là không muốn nhận chứ?
Nghe âm thanh anh ra ngoài, vội vàng đưa tới cho anh, "Mẹ anh gọi điện thoại tới."
Anh nhận, trong tai nghe truyền đến giọng nói của mẹ, "Con! Tâm tình Khả Tâm rất không ổn định. . . . . ."
"Mẹ, người lại đến bệnh viện rồi sao?" Mẹ đối với Khả Tâm quá để ý, mọi người trở về nhà đã mấy phút đâu?
"Đúng vậy! Nói thế nào chuyện này Tả gia chúng ta cũng có trách nhiệm, xảy ra ở phòng bếp nhà chúng ta! Nếu như là người khác, chỉ sợ phải ra tòa gặp nhau, cũng may là có giao tình cùng Diệp gia, mặc dù Diệp Thuần Lập tính tình hơi nóng nảy, nhưng cuối cùng vẫn là đau lòng con gái, con thông minh một chút, né tránh một chút là được. . . . . ."
Tả Thần An quay đầu lại liếc mắt nhìn Hạ Vãn Lộ, không biết cô gái ngốc này có thể vì chuyện này này mà đang tự trách mình hay không? Không khéo lại làm bệnh tình nặng thêm. . . . . .
"Con hiểu rồi!" Anh cúp điện thoại, đi tới trước mặt cô.
Hạ Vãn Lộ thử hỏi, "Nếu không. . . . . . Em cũng đến bệnh viện xem qua tình hình cô ấy? Dù sao cũng là em. . . . . ."
Anh nhẹ nhàng che môi của cô, "Đừng đoán mò! Cùng em không liên can! Em ngàn vạn không được nghĩ như vậy! Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi! Em ở nhà chăm sóc tốt Y Thần là được! Sinh hoạt từ trước đến giờ thế nào thì bây giờ vẫn vậy! Cuộc thi của chung cư chúng ta vẫn phải tiếp tục làm tiếp, em cũng đừng buông xuống! Còn có Y Thần, nghỉ ngơi xong hôm nay cũng nên đến nhà trẻ rồi, đã trễ rất nhiều ngày!"
|
Tả Thần An rốt cuộc vẫn đi đến bệnh viện.
Đứng trước cửa phòng bệnh, bên trong truyền ra giọng nói của Tiêu Hàn.
“Khả Tâm, con không cần khổ sở như vậy, bác sĩ cũng không có nói không thể cấy ghép giác mạc lần hai, chỉ là nói tình hình này của con, hơi khó, khó không có nghĩa là không thể a! Bác sĩ nói sau khi tiến hành kiểm tra sẽ lại bàn bạc, hơn nữa chúng ta đã giúp con liên lạc với chuyên gia nước ngoài, nhất định giúp con có thể phục hồi thị lực mà!”
Tả Thần An nghe lời mẹ mình nói, không khỏi cảm khái, không biết, còn tưởng rằng Tiêu Hàn là mẹ của Khả Tâm đi…… Không biết chừng nào mẹ mới nói chuyện với Hạ Vãn Lộ như vậy …… Anh thật hoài nghi, sẽ có một ngày như vậy sao?
Nhưng, bất luận mẹ nói thế nào, Khả Tâm vẫn trước sau không hề trả lời.
Anh nghĩ nghĩ, đẩy cửa đi vào.
Tiêu Hàn vừa nhìn thấy anh liền mừng rỡ nói, “Khả Tâm, Thần An đến rồi!”
Đôi mắt Diệp Khả Tâm đang bị che băng gạc, không nhìn thấy rõ vẻ mặt, chỉ có đôi môi mím chặt tỏ rõ cô vẫn còn ngây ngốc, nghe những lời này, bờ môi có hơi xúc động, nhưng là, chỉ thoáng qua rồi lại lâm vào ngây ngốc.
Tả Thần An ho nhẹ một tiếng, nếu đã đến đây, cũng phải nói chút gì đó……
“Khả Tâm……” Anh nghĩ muốn nói “Thật xin lỗi”, nhưng lời đến bên miệng, lại cảm thấy ba chữ này thật không có ý nghĩa gì cả, nói ra lời xin lỗi có thể trả lại cho Khả Tâm một đôi mắt sáng sao? Sau khi trầm mặc trong giây lát, chỉ có thể cứng nhắc an ủi, “Khả Tâm, mẹ anh nói không sai, nhất định sẽ có cách phục hồi thị lực, Bắc Kinh không được, chúng ta sẽ ra nước ngoài!”
Những lời này nói cho Khả Tâm nghe cũng vô dụng.
Anh không nhớ ra được lúc ban đầu mình đã an ủi Khả Tâm đang mù như thế nào, khi đó, giống như tùy tiện nói gì đó, cũng có thể làm cho cô cười. Tiêu Hàn nói, tròn năm năm cô chính là mê những ca khúc của anh, yêu thích anh, chẳng lẽ bởi vì, anh khi đó, đối với cô mà nói chính là dược liệu trị thương tốt nhất? Nhưng mà hôm nay, mắt anh đã dõi lên người Hạ Vãn Lộ, cho nên đối với Khả Tâm mà nói, dược liệu trị thương này đã mất hiệu nghiệm, thuốc không còn tác dụng nữa?
Cửa phòng bệnh lại vang lên, lại có người đi vào, lần này là Diệp Thuần Lập.
Diệp Thuần Lập vừa nhìn thấy Tả Thần An lửa giận liền bùng nổ, bác sĩ cũng vừa nói cặn kẽ làm cho ông thật vất vả đè xuống lửa giận lần nữa đang dâng cao, xông lên muốn đánh người, miệng còn la hét, “Cái thằng trời đánh này! Mày làm Khả Tâm thành ra như vậy! Tao không đánh chết mày tao không phải họ Diệp!” (hoacodat: mình nghĩ lúc này Diệp Thuần Lập đang giận nên dùng từ thô lỗ một chút)
Tiêu Hàn sợ con trai lại bị đánh, chạy lên trước ngăn trước mặt Tả Thần An, nói ngay, “Chú Diệp xin bớt giận! Nể mặt giao tình hai gia đình nhà chúng ta xin bớt giận!”
Diệp Thuần Lập đang lửa giận bốc lên đầu, lời Tiêu Hàn khuyên nào nghe lọt, vẫn muốn đuổi theo đánh Tả Thần An, Tiêu Hàn giống như gà mẹ bảo hộ Tả Thần An, dáng vẻ như nhận lỗi, trong phòng nhất thời loạn thành một đoàn.
Sau mấy phen lôi lôi kéo kéo, Tả Thần An đẩy mẹ mình ra, ngay thẳng đứng trước mặt Diệp Thuần Lập, “Đánh đi! Nếu như đánh có thể làm chú Diệp hết giận thì đánh đi!” Anh vì mẹ khổ sở ăn nói khép nép……
“Ba! Đủ rồi!” Quả đấm của Diệp Thuần Lập còn chưa đánh xuống, Khả Tâm ở trên giường đã mở miệng nói chuyện rồi, đây là lời nói đầu tiên kể từ khi cô vào bệnh viện đến nay.
Diệp Thuần Lập gạt ngang Tả Thần An, vội vàng chạy tới, “Khả Tâm, Khả Tâm con yêu, ba đã làm con sợ hãi sao! Bây giờ thấy thế nào?”
Diệp Khả Tâm không trả lời cha mình, chỉ cứng ngắc nói, “Dì Tiêu à, anh Thần An, hai người về đi!”
“Khả Tâm……” Tiêu Hàn nhỏ giọng gọi tên cô.
“Dì Tiêu, cám ơn dì quan tâm con, hiện giờ con không có sức lực tiếp đón nhiều người đến thăm, con cũng cần nghỉ ngơi, dì Tiêu, xin thứ cho Khả Tâm thất lễ.” Diệp Khả Tâm nói chuyện vô cùng lễ phép nhưng cũng vô cùng xa cách.
“Hai người vẫn là đi đi!” Diệp Thuần Lập cũng xoay người lại nói.
Tiêu Hàn ít khi nào bị mất mặt như vậy, lập tức cũng thấy mất mặt nếu như vẫn còn ở lại đây, kéo Tả Thần An rời khỏi phòng bệnh.
Diệp Thuần Lập thấy bóng dáng bọn họ đã biến mất, mới nói với con gái, “Không phải con luôn tâm tâm niệm niệm (ghi nhớ trong lòng) với Tả Thần An sao? Nó tới sao con lại đuổi nó đi?”
Diệp Khả Tâm vẫn không nói lời nào.
Diệp Thuần Lập liền thở dài, “Đều nói lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển, Khả Tâm, con muốn nói gì cứ việc nói ra ngoài, đừng để ba suy đoán, suy đoán rất mệt mỏi!”
Trên đời này, Diệp Khả Tâm chỉ có Diệp Thuần Lập là người thân duy nhất, nghe ông nói như thế cũng cảm thấy đau khổ, càng thêm thương cảm cho cha mấy năm nay chăm sóc mình cũng không dễ dàng gì, liền nói, “Ba, con không có suy nghĩ gì cả, người đừng đoán mò.”
“Vậy, Tả Thần An……”
“Ba, Thần An đã kết hôn rồi, chẳng lẽ muốn con đi làm tiểu tam sao?” Cô nhẹ nhàng nói.
“Ai nói? Chỉ cần con muốn, ba sẽ có biện pháp khiến thằng nhóc đó chia tay con nhóc kia, cùng con danh chánh ngôn thuận ở chung một chỗ! Con gái Diệp Thuần Lập ta khi nào phải làm tiểu tam chứ! Làm sao có thể!” Diệp Thuần Lập hầm hừ nói.
Diệp Khả Tâm lại lâm vào trầm mặc……
Diệp Thuần Lập cho là con gái đang tán thưởng ông làm như thế, liền thề, “Khả Tâm! Con chờ đi! Không bao lâu nữa ba nhất định sẽ làm cho Tả Thần An danh chánh ngôn thuận cưới con vào cửa!”
“Ba! Đừng……” Khả Tâm vội nói.
“Thế nào? Rốt cuộc con muốn thế nào?” Diệp Thuần Lập bị con gái xoay mòng mòng làm cho ông không biết phải làm sao cho phải, “Con nói đi, con nói sao ba sẽ làm vậy!”
Diệp Khả Tâm cắn môi nửa ngày, mới nhỏ giọng cực thấp nói ra một câu, “Ba…… Hiện giờ con càng thêm không xứng với anh ấy……”
Thì ra là như vậy……
Thì ra là do con gái cảm thấy mình có thể sẽ không thể cấy ghép giác mạc lần thứ hai mà tự ti……
“Ai nói con gái của ba không xứng với nó?! Con gái của ba xinh đẹp, huệ chất lan tâm, dư sức xứng cùng thiếu gia nhà giàu! Con gái à, con yên tâm đi! Ba nhất định sẽ làm cho con sáng mắt lại! Cái thằng nhóc Tả Thần An đó, nhất định sẽ là của con! Vẫn còn có dì Tiêu của con giúp đỡ cho con! Đừng lo lắng! Nhiệm vụ chính yếu nhất bây giờ của con chính là ăn được ngủ được, khỏe mạnh! Sau đó chờ ba sắp xếp cấy ghép giác mạc cho con, rồi thuận lợi vui vẻ gả vào nhà họ Tả!”
Diệp Khả Tâm nghe cha già nói như đây là một câu chuyện thần thoại vậy, sau đó cười khổ, “Ba, con rơi vào kết cục ngày hôm nay cũng nên tự trách bản thân mình……”
“Nói bậy! Có trách cũng là trách thằng nhóc thối tha Tả Thần An!” Diệp Thuần Lập không muốn nghe những lời này.
“Không…
…” Diệp Khả Tâm yếu ớt nói, “Không trách anh Thần An, trách là tự chính con….. Nếu như không phải con suy nghĩ viễn vông, thế nào lại xảy ra chuyện như vậy? Rõ ràng anh Thần An đã kết hôn rồi, con không nên ôm hi vọng, liên tiếp xuất hiện ở những trường hợp không nên xuất hiện, trừ tự rước lấy nhục còn có gì đâu? Lần này cũng như vậy, rõ ràng là bữa tiệc sinh nhật của ông nội anh Thần An, con là một người ngoài đi làm gì chứ? Còn không phải là tự mình chuốc lấy phiền phức sao? Chính là vì lòng con ôm động cơ không tốt, ông trời mới làm cho con bị báo ứng thế này…… Là báo ứng a……”
“Không cho nói bậy như vậy nữa!” Diệp Thuần Lập không vui cắt đứt lời con gái nói, “Khả Tâm à! Con ngàn vạn lần đừng suy nghĩ như vậy! Cái gì là báo ứng chứ? Con lại không làm chuyện gì xấu thì sao gọi là báo ứng? Có báo ứng cũng không báo ứng lên trên người con, có báo ứng cũng báo ứng lên cái thằng nhóc Tả Thần An cái người vong ân phụ nghĩa kia mới phải!”
“Ba…… Ba đừng nói anh Thần An như vậy……”
Diệp Thuần Lập liền nói, “Nhìn đi nhìn đi! Mới vừa rồi còn nói gì kia? Bây giờ lại nói giúp cho thằng nhóc đó rồi! Con a, cứ bảo vệ cho nó đi! Ba còn không biết tâm tư của con sao? Chính là không bỏ được nó! Con còn nhớ không? Từ nhỏ đến lớn, bất kể con thích cái gì ba đều cũng sẽ mua về cho con, cho nên, Khả Tâm, ba sẽ không làm cho con thất vọng đâu!”
“Ba…… Thần An cũng không phải là đồ……”
“Quản nó khỉ gió có phải là đồ hay không, không phải con thích nó sao? Con a, bây giờ mặc dù té ngã mắt bị thương, nhưng mọi thứ cũng phải suy nghĩ theo hướng tích cực, ba nhận thấy, lại nghĩ đây là cơ hội tốt, con nên lợi dụng cơ hội này để chiếm được sự đồng tình từ Tả Thần An, con xem bây giờ đi, không phải hễ kêu Tả Thần An một cái là nó tới hay sao? Trong lòng nó vẫn còn áy náy, con tốt nhất lợi dụng phần áy náy này của nó, sau đó lại nghĩ biện pháp tăng quan hệ thêm một bước, đàn ông mà, ba rất rõ! Chỉ cần con chiếm phần chủ động, hơn nữa ba ở bên giúp con thêm lửa, sẽ không thể không thành công!”
Diệp Khả Tâm lặng lẽ nghe, không nói gì thêm……
Trên đường từ bệnh viện trở về, Tiêu Hàn không lái xe của mình, mà ngồi trong xe của con trai, dáng vẻ giống như rất phiền não.
“Mẹ, con đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi một lát nha?” Anh hỏi. Mẹ của anh và anh, từ tối hôm qua vẫn thức trắng đêm không hề chợp mắt.
“Ừ! Cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi!” Tiêu Hàn tựa lưng vào ghế xe, thở ra một hơi.
Tiêu Hàn và Tả Tư Tuyền vẫn ở nhà của anh tại Vân Hồ, vì vậy, anh hướng nơi ấy đi đến.
“Thần An a! Mẹ nghĩ con nên trả lại Y Thần đi, chuyện làm con thừa tự như thế đối với cảm nghĩ trong lòng một đứa trẻ sẽ có ảnh hưởng, trong lòng nó khó tránh khỏi sẽ nghĩ ba mẹ nó không cần nó, mới có ý tưởng đưa nó cho cậu nuôi.” Tiêu Hàn dựa lưng vào ghế, mắt khép hờ chậm rãi nói.
“Mẹ, chuyện này mẹ đừng nên quan tâm……” Nghĩ, mẹ quan tâm chuyện này nhiều quá rồi……
Tiêu Hàn nghe vậy liền nhíu mày, “Tại sao mẹ không thể quan tâm? Con nói xem tại sao mẹ không thể quan tâm nào? Chuyện của Khả Tâm cũng đủ làm cho đầu mẹ choáng váng cả rồi!”
“Mẹ! Người cũng không cần phiền não như vậy, có mấy lời con nói ra cũng có chút máu lạnh, nhưng mà chuyện của Khả Tâm thực sự là chuyện ngoài ý muốn, chúng ta ai cũng không mong muốn như thế! Hiện tại chúng ta chỉ có thể tận lực tìm cách chữa trị cho cô ấy, trợ giúp cô ấy, về phần chuyện nào khác, mẹ vẫn cứ âu lo phiền não cũng không có tác dụng gì!” Tả Thần An cảm thấy mẹ mình thật sự lo lắng quá mức, anh cũng đồng tình với Khả Tâm, cũng thực cảm thấy áy náy, nhưng mà, trừ việc lo trị mắt cho Khả Tâm còn có thể làm gì được nữa? Chẳng lẽ lưng phải treo lên thập tự giá mới có ích sao? Nếu đã tận lực, Diệp Thuần Lập vẫn cảm thấy không cam tâm, vậy thì có thể kiện ra tòa đi, sơ suất đánh người cũng được đánh người ngoài ý muốn cũng tốt, anh đều nhận trách nhiệm!
|
“Sao lại vô dụng? Nếu như không phải con không chịu kết hôn với Khả Tâm thì sao sẽ vô dụng!” Tiêu Hàn nghe con trai nói vậy, lại bắt đầu nhắc chuyện cũ.
Tả Thần An mặt xụ xuống vẻ mặt khó coi, muốn nói cái gì, lại nhịn xuống.
“Nếu như mắt của Khả Tâm thật không thể khôi phục lại thị lực, chúng ta làm sao có thể phụ lòng người ta! Mấy năm nay, tình cảm Khả Tâm đối với con luôn một lòng, nói trắng ra là, lần này nó bị mù, thật sự là do con nhóc họ Hạ kia có lỗi, mẹ sợ đến sau này lòng con cũng không an tâm nha……” Tiêu Hàn thấy anh không lên tiếng, nói trầm trọng thêm.
Rốt cuộc Tả Thần An cũng không thể nhịn được nữa, nặng nề nói, “Nếu như cô ấy không còn cách nào khôi phục thị lực, con sẽ lấy đôi mắt mình bồi thường cho cô ấy, được rồi chứ?”
“Con…..” Tiêu Hàn á khẩu không trả lời được, cuối cùng chỉ nói một câu “Thật là làm mình tức chết mà!” để chấm dứt.
Cuộc trò chuyện của hai mẹ con bị chấm dứt như vậy, mặt Thần An như bị phủ một lớp mây đen, mắt Diệp Khả Tâm bị thương anh có trách nhiệm, anh không phủ nhận, nhưng nếu lấy trách nhiệm này dính lên chuyện hôn nhân, vậy thì thật không được! Tiêu Hàn bị lời nói ác độc thốt ra từ miệng con trai làm cho kinh hoảng không dám nói lung tung thêm nữa, một đường im lặng đến Vân Hồ, Tiêu Hàn còn chần chờ như muốn nói gì, ngồi nán lại trên ghế một lát, khi thì thấy sắc mặt kia của con trai, mới chịu xuống xe.
Sau đó, Tiêu Hàn không còn nhắc lại hôn sự của anh và Khả Tâm nữa, mà mắt của Khả Tâm, bác sĩ nói không khả quan, cảm xúc của Khả Tâm cũng theo đó càng xuống thấp, thường thường nằm trên giường bệnh cũng hơn nửa ngày, cả người đều không nhúc nhích.
Đối với Khả Tâm, Tiêu Hàn ngược lại thương cảm cô là người bệnh, huống chi lòng áy náy nhà họ Tả thiếu nợ cô, cho nên bất kể lúc trước có hiềm khích, vẫn sẽ đi đến thăm cô, mỗi lần đến, Khả Tâm vẫn luôn yên tĩnh như vậy, giống như toàn bộ thế giới cũng không hề tồn tại.
Diệp Khả Tâm không bao giờ nói chuyện nữa, khiến Diệp Thuần Lập và Tiêu Hàn đều hết sức lo lắng, trừ càng gấp gáp liên lạc với các bệnh viện nước ngoài ra, cũng không còn cách nào khác.
Hôm nay lúc chạng vạng tối, Diệp Thuần Lập và Tiêu Hàn đều không ở đây, Diệp Khả Tâm đột nhiên nói với y tá chăm sóc đặc biệt, cô muốn đi ra ngoài một chút.
Y tá chăm sóc đặc biệt không dám tự làm chủ, muốn gọi điện thoại xin phép Diệp Thuần Lập.
Diệp Khả Tâm ngăn lại, nói nếu ba cô nghe được thì biết cầu xin càng không được, không cần làm chuyện thừa đi.
Y tá chăm sóc đặc biệt không thể làm gì khác hơn là mặc cho cô bộ quần áo thật dày, đẩy cô ra cửa.
Không nghĩ đến, cô lại muốn đón taxi, nói tên một nơi, ngay cả y tá chăm sóc đặc biệt cũng không biết đó là nơi nào.
Sau khi đến nơi, cô ngồi trên xe lăn, miệng lại chỉ điểm cho y tá chăm sóc đặc biệt đẩy theo hướng cô chỉ, đã lâu không đến nơi này, hoàn cảnh đã có chút thay đổi, mất chút thời gian gian nan mới tìm được chỗ ngồi cô muốn.
Nơi này khó có được có một mảnh đất trống, phía trước có một cái hồ nho nhỏ, hoặc là nói hồ nước càng thích hợp hơn, bởi vì là mùa đông, cỏ cây tiêu điều, nếu vào xuân hè, nói vậy cũng là một thảm hoa cỏ xanh ngát, chỗ như vậy, ở một thành phố ồn ào này, cũng coi như là một chốn bồng lai.
Diệp Khả Tâm ngồi lẳng lặng, không nói lời nào, y tá chăm sóc đặc biệt cũng không biết cô muốn làm gì, không thể làm gì khác hơn là lẳng lặng cùng ăn với cô.
Hồi lâu, nhìn thấy trời sắp tối, Diệp Khả Tâm đột nhiên lại hỏi, “Trời nơi này, là màu gì?”
Y tá chăm sóc đặc biệt như vừa thoát khỏi mộng, “Là màu xám! Diệp tiểu thư, trời sắp tối rồi, chúng ta tranh thủ về phòng ăn tối, chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian trở về thôi!” Lại chỉ có hai người con gái là hai người họ, một còn bị mù, nếu lỡ có người xấu đến thì phải làm thế nào?
“Trên mặt đất có cỏ không?” Cô dường như bỏ quên lời nói nửa câu sau của y tá chăm sóc đặc biệt, tiếp tục hỏi.
“Bây giờ là mùa đông làm gì có cỏ chứ?” Y tá chăm sóc đặc biệt có chút lo lắng rồi, nơi hẻo lánh này, lại chỉ có hai người con gái là bọn họ, một người còn bị mù, nếu như gặp phải người xấu thì phải làm sao?
Diệp Khả Tâm vẫn không nghe ra trong lời nói của y tá chăm sóc đặc biệt có lo lắng, hít một hơi thật sâu, “Vậy trong hồ chắc cũng không có hoa sen rồi, vào mùa hè, hoa sen nơi này rất đẹp, không có ai quấy nhiễu đến cảnh đẹp nơi này…… rất đẹp, so với Viên Minh Viên và Thanh Hoa Lý Diện còn thanh cao hơn, hoa sen vốn là loài thanh cao, không nên bị nhiều du khách đến quấy rầy, dính mùi tiền hôi tanh.”
Y tá chăm sóc đặc biệt nào có tâm tình nghe cô nói hoa sen nơi này, đang muốn lần nữa khuyên cô nhanh nhanh trở về, lại thấy bên bờ hồ không biết lúc nào lại thêm một người.
Cô có chút sợ, nhẹ giọng nói với Diệp Khả Tâm, “Diệp tiểu thư, vẫn là đi về thôi, có người đến, sợ là người xấu……”
Diệp Khả Tâm nhẹ giọng có chút đau khổ trào phúng, “Dáng vẻ tôi thế này, không tài không sắc, bây giờ còn sợ người xấu gì nữa?”
Nhưng mà tôi sợ a…… Trong lòng y tá chăm sóc đặc biệt không ngừng kêu khổ.
Chợt, đột nhiên lại truyền tới tiếng kèn acmonica, cô không khỏi cảm thán, “Nếu giờ là mùa hè, từ đây hướng đến hồ sen, thổi một khúc kèn acmonica, cũng là hợp với tình hình, chỉ là……” Chỉ là người thổi kèn này, lại thổi bài hát Tế Hạ…… Tế Hạ, là ma chướng trong lòng cô…... Hẳn là đi tới chỗ nào cũng không trốn thoát bóng dáng của anh, ngay cả nơi hoang vu bên hồ sen không ai biết tới này cũng có người nhắc nhở cô, sự tồn tại của anh……
Nhưng mà, cô tới nơi này cũng không phải là đến tìm kiếm hình ảnh tồn tại của anh đó sao? Năm ấy, vào tháng này, ngày đó, anh đã từng theo cô đến nơi này, nói cho cô biết bầu trời xanh thăm thẳm, lá cỏ rất xanh, hoa sen đang khoe sắc nở rộ……
Đó là một trong những kỉ niệm ít ỏi giữa cô và anh, vậy năm ấy tháng ấy ngày ấy hoa sen giữa gió sương đầm hồ trong thế giới bóng tối u ám của cô đã phác họa ra một bức tranh xinh đẹp……
Chỉ là, chuyện cho tới bây giờ, cô thà sẽ không biết bầu trời như vậy, cỏ như vậy, hương hoa sen như vậy……
Nghe nữa, chỉ cảm thấy lòng càng ngổn ngang.
Biết rõ sẽ khó chịu, cũng muốn vì thế mà rời đi không nghe nữa, nhưng mà, bài hát này cùng con người của anh như có ma lực, ngày càng tăng sức hấp dẫn với cô, cho đến cuối cùng, người nọ cũng không thổi bài hát Tế Hạ nữa, cô mới thở dài một hơi nhẹ nhõm……
“Đi thôi.” Cô nhẹ giọng nói với y tá chăm sóc đặc biệt, tránh quấy rầy nhã hứng thổi kèn của người này.
Cô không biết anh ta (cô ta) là ai, hơn nữa cũng không nhìn thấy thân hình anh ta (cô ta), cũng không biết anh ta (cô ta) là già hay trẻ, thậm chí là nam hay nữ cô cũng không biết, cô cũng không có ý định tìm hiểu, nhưng mà, cô vẫn cảm kích anh ta (cô ta), cảm kích anh ta (cô ta) giống như cô đều thích Tế Hạ, cảm ơn giờ phút này, bọn họ cùng nhau chia sẻ Tế Hạ……
Diệp Khả Tâm, Tế Hạ người này, đến tột cùng ở trong lòng mày là vết thương khắc sâu thế nào?
Khi trở về bệnh viện, cũng đã khá muộn, Diệp Thuần Lập đứng trong phòng bệnh gấp đến độ đi lại vòng vòng, đang cầm cái điện thoại
Mắng người, đoán là đang mắng đối phương sao lại vô dụng đến vậy, tìm khắp mọi nơi mà người vẫn không thấy……
“Ba, con đã về.” Cô nhẹ nhàng nói một tiếng, khiến toàn bộ lửa giận Diệp Thuần Lập đều tiêu tán. Truyện chỉ đăng trên diễn.đàn.lê.quý.do0n.com
“Khả Tâm! Con đã đi đâu chứ? Hù chết ba rồi!” Diệp Thuần Lập vội vàng ôm con gái từ trong ghế xe lăn lên, nhét vào trong chăn. Cô đi ra ngoài một chuyến, toàn thân lạnh cóng như băng, Diệp Thuần Lập không khỏi cau mày, “Con xem con đi, bên ngoài rất lạnh nha!”
“Chỉ là hóng gió thôi mà, hít thở chút không khí trong lành, đến bệnh viện đã lâu như vậy, người cũng muốn ngộp thở chết rồi.” Cô nói.
Hôm nay khó có được con gái đột nhiên mở miệng nói chuyện, Diệp Thuần Lập cực kỳ cao hứng, “Hả? Đi đâu vậy?”
Bờ môi Diệp Khả Tâm hờ hững nói, “Chỗ đó, người phàm tục không nên biết……”
Diệp Thuần Lập vừa buồn bực vừa buồn cười, “Nói như vậy trong mắt con ba chính là người phàm tục sao?” Bất kể nói thế nào, chỉ cần con gái nghĩ thông suốt trong lòng ông rất cao hứng, con gái trào phúng ông cũng không thèm để ý.
Diệp Khả Tâm cũng không nói nữa, coi như là đồng ý.
Diệp Thuần Lập thấy cô khó có lần mở miệng nói chuyện, muốn nói đùa nhiều với cô, tiếc rằng cô lại không chịu mở miệng nói chuyện nữa, đành thôi.
Từ đó về sau, Diệp Khả Tâm thường sẽ bảo y tác chăm sóc đặc biệt đẩy cô đi đến bờ hồ ấy, mà chỗ đó, giống như là nơi chữa bệnh hiệu quả, làm cho cảm xúc của cô chuyển biến tốt lên không ít.
Y tá chăm sóc đặc biệt đối với việc cô thích đi đến đó cảm thấy không hiểu nổi, nếu như là mùa hè, như lời của cô ấy, còn có thể đi ngắm hoa sen, nhưng làm như thế vào mùa đông lạnh lẽo thế này, tất cả đều tiêu điều, gió ở mép nước còn lạnh cóng, quả thật muốn thổi người ta thành băng luôn ấy chứ……
Diệp tiểu thư nói đó là nơi người phàm tục không biết đến, có lẽ cô là một người phàm tục, không hiểu được vẻ đẹp của nó, nhưng đứng nơi chỗ tồi tàn đó, nào có thể cảm nhận vẻ đẹp để nói chứ? Hơn nữa, cho dù là nơi rất đẹp, Diệp tiểu thư cũng không nhìn thấy nha…… Dĩ nhiên, lời này đánh chết cô cũng không dám nói ra……
Chỉ là Diệp Khả Tâm vào giờ phút nào cũng chỉ lầm bầm một câu, “Đẹp, nó là cảnh đẹp trong lòng gì đó.”
Được rồi, y tá chăm sóc đặc biệt càng không hiểu…… Chỉ cần không xảy ra chuyện là tốt rồi…… Nếu không cô là một y tá chăm sóc đặc biệt nho nhỏ làm sao đảm nhận nổi trách nhiệm này đây……
——— —————— —————— —————— —————— —————— —————
Chớp mắt đã tới Tết Nguyên Đán rồi.
Chỗ chung cư bọn Hạ Vãn Lộ ở sau một tháng chuẩn bị hội diễn văn nghệ, rốt cuộc cũng chính thức mở màn.
Tả Thần An coi đây là chuyện trọng đại, buổi diễn tối hôm đó, đem thợ trang điểm chuyên nghiệp ban nhạc gì gì đó tất cả đều gọi tới, cho tất cả người tham gia dự thi đều hóa trang phối nhạc ra sao thế nào, dĩ nhiên, chút ý nhất vẫn là bà xã mình, nhất định phải trang điểm cho thật xinh đẹp.
Tiết mục hát đơn của Hạ Vãn Lộ là tiết mục thứ năm, hát và múa bài “Hồng Mai Tán”, một ca khúc nhạc đỏ kinh điển nha!
Là đề nghị của Tả Thần An, để cô hát chính, sau đó để những người khác làm người múa minh họa cùng cô, ngay cả nhóc Y Thần cũng thêm vào làm tăng điểm mới lạ. (hoacodat: đang chém)
Đồng phục cũng là màu đỏ, cô hoàn toàn đã bị hóa trang thành chị Giang, vẫn đeo trên người chiếc khăn quàng cổ kinh điển, hơn nữa còn mang tóc giả giống như kiểu của chị Giang, cô nhanh chóng cũng không nhận ra chính mình trong gương luôn rồi.
Vẫn không hiểu Tả Thần An tại sao muốn dựng tiết mục bài hát nhạc đỏ như vậy, nhưng mà, sau khi cô lên trên sân khấu, cô rốt cuộc cũng đã hiểu……
|
Dưới sân khấu hàng ghế thứ nhất người ngồi chính giữa, không phải là ông nội Tả đó sao?
Còn có mấy cái ghế ngồi bên cạnh ông, hả? Lại có thể là ba của chị Loan Loan ngồi đấy! Còn có mấy người đã từng câu cá ngày ấy khi cô gặp ông nội……
Cô bỗng dưng thấy hồi hộp, nhìn ra phía sau cánh gà nhìn anh, người kia, còn giơ cánh tay ra dấu OK với cô…….
Hừ, toàn bộ những thủ đoạn trước kia đều là do anh mưu kế giở trò cả……
Lại nhìn, Y Thần cũng ở bên cạnh anh hướng cô làm mặt quỷ……
Được rồi, cũng không thể so đo với con nhóc kia được!
Nhưng mà, cô thật sự rất lo lắng thanh quản nhỏ của cô hát có ra nổi không……
Nhớ đến Tổng giám đốc âm nhạc trong công ty Thần An tự mình đến dạy kèm cho mình, mỗi ngày ép chặt cổ cô luyện tập như gà gáy, cô đầu gỗ như vậy chỉ sợ đây là lần đầu tiên tổng giám đốc ấy gặp phải đi, tổng giám đốc sắp phát khóc rồi. Lại nói cô thực sự chỉ thích hợp hát mấy làn điệu dân ca ở quán bar, lừa mấy con ma men mà thôi……
Chỉ là, tổng giám đốc vẫn là tổng giám đốc, so với với Thần An còn lợi hại hơn nhiều, nhớ đến đoạn thời gian Thần An luyện tập cho cô, thật là làm cho cô giống như trở về ngày trước giải phóng a!
“Em yêu! Hát như vậy không đúng!”
“Em yêu! Lạc giọng rồi!”
“Em yêu! Câu này em lạc giọng đến Vân Nam luôn rồi!”
“Em yêu! Giọng gió! Giọng gió lại quên sao? Em xướng lên âm cao thật giống như gà ô gáy vậy!”
Cô chuyên tâm hát, rất muốn dựa dẫm vào anh, “Đừng có em yêu nữa! Anh mới là gà ô gáy! Em không muốn anh dạy nữa! Em thích hát sao thì hát vậy! Em vốn là nghiệp dư mà! Cũng không phải là ca sĩ công ty anh!” Lại còn chỉnh lên âm cao đoạn ca kịch có độ khó như vậy muốn cô hát, cô là miếng bánh mềm sao? Thật không biết công ty anh phát triển lên được như thế nào, với ánh mắt này của anh, nhìn người còn bị lầm, có thể chọn được ca sĩ thích hợp sao?
Hừ, anh còn cười! Anh lại còn cười! “Em yêu, anh chưa bao giờ tự mình chỉ dạy các ca sĩ trong công ty hát……”
“Khó trách trình đô dạy học của anh lại kém như vậy!” Hừ! Chưa từng nghe học trò là phải khích lệ từ nhỏ mới lớn lên sao? Dạy như kiểu bây giờ của anh, thiên tài cũng sẽ bị tàn phế mất! truyện chỉ đăng duy nhất trên diễn; đàn; lê; quý; đôn; com.
Được rồi, lại có thể ghét bỏ trình độ dạy học kém này của anh, vậy thì mời cái vị trình độ dạy học tốt qua đây, vì vậy tổng giám đốc rực rỡ chói lọi đã lên sàn. Tổng giám đốc quả là tổng giám đốc! Dạy rất dễ hiểu! Hơn nữa người ta cũng rất đẹp trai nha…… Sau một thời gian huấn luyện, cô liều chết liều sống cuối cùng cũng làm cho chất giọng mình trong trẻo hơn, Tổng giám đốc đẹp trai đã nói, nếu như cứ phát huy như vậy như trong ngày bình thường luyện tập, sẽ không thành vấn đề……
Được rồi! Cô liều thôi! Vì tổng giám đốc soái ca đẹp trai!
Ừ! Trước khi cô ra sân khấu đã tuyên bố như vậy! Vì Tổng giám đốc Cao soái ca đẹp trai, cô liều mạng! Dĩ nhiên, tiếp đến cô lại nhìn thấy Tả tổng giám đốc trong nháy mắt liền đen mặt, còn có tổng giám đốc âm nhạc có nỗi khổ khó nói a……
Ách, tổng giám đốc tự cầu nhiều phúc đi, người kia chắc không quan báo tư thù giảm anh tiền lương đâu nhỉ?
Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ, âm nhạc, sau lưng là màn máy chiếu lớn bắt đầu phát ra hình ảnh những hoa tuyết trắng xóa, hình ảnh hoa mai đỏ nở rộ, ánh đèn cũng sáng lên, tạo nên cảnh hoa mai đỏ cảnh đẹp ý vui, trên đầu hoa tuyết tuôn rơi, cô vừa ra trận, liền đẹp đến ngây người……
Người xem bên dưới bắt đầu vỗ tay, cũng bắt đầu ồn ào buôn chuyện bông đùa, “Tổng giám đốc Tả thiên vị nha! Tổng giám đốc Tả làm cho vợ đẹp như vậy! Tổng giám đốc Tả không công bằng!”
Dưới sân khấu, mấy ông lão lớn tuổi nghe thấy liền cười nói với ông nội Tả, Lục Chính Vũ thấy trên mặt ông nội Tả tỏ vẻ không phục, vội nói đùa, “Nói nhảm! Không thiên vị chính là biếu không vợ mình, chẳng lẽ muốn biếu vợ mình cho vợ người khác a! Người ta còn chưa đồng ý nha!”
“Đúng vậy!” Ông nội Tả vội vàng góp lời.
Lực chú ý của Hạ Vãn Lộ lúc này đã từ trong suy nghĩ mông lung hoàn toàn tập trung đến dưới đài trên người mấy ông lão, thấy bọn họ nói nhỏ, hiển nhiên là đang bàn tán về mình, sắc mặt ông nội cũng không vui vẻ, chẳng lẽ là đang nói không tốt về mình sao?
Nhưng bây giờ cũng không còn thời gian để suy nghĩ, cô thầm nhẩm đếm giai điệu nhịp phách, sau đó bắt đầu hát, “Hoa mai đỏ trên núi đất hồng, chân giẫm lên ngàn dặm băng sương…….”
“Hay – ” vừa bắt đầu hát, không biết ai đã mào đầu hét lên, còn vỗ tay.
Nhất thời, tiếng vỗ tay toàn trường như nước thủy triều, trong lòng cô dần dần ổn định lại, càng hát trạng thái càng tốt, cảm giác như mình đâu chỉ phát huy như lúc bình thường, quả thật như phát huy toàn bộ tài nghệ bản thân.
Sau khi nhạc dần kết thúc, cô và những diễn viên múa dần dần lui vào trong cánh gà, sau đó Y Thần mặc toàn thân quân trang màu đỏ, múa một vòng lá cờ đỏ so với bé còn cao hơn vòng quanh sân khấu, sau đó một bước bay vọt lên không trung, đẹp giống như một con linh dương đang phóng tới, lại nói ba tuổi Y Thần đã bắt đầu học múa, điểm này đã chân thực thật không phải nói chơi, sau khi thuận lợi hoàn thành tạo hình của mình, bé hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang lui ra sau sân khấu……
Được rồi, này là nhóc Y Thần đã đòi nằng nặc nhất định phải thêm vào tiết mục một đoạn ngắn, nhưng mà dường như hiệu quả thật không tệ, tiếng vỗ tay của đoàn người cứ sóng sau cao hơn sóng trước.
“Ô! Cô nhóc Hồng Quân nhỏ này là nhị tiểu thư nhà ông sao? Người sao đáng yêu như vậy chứ? Hay! Hay!” Một ông lão giơ ngón tay cái lên.
“Vợ của thằng nhóc Tiểu Tam Tử cũng khá nha! Hát hay, hóa trang tốt, diễn hình ảnh chị Giang, thật hay! Cùng thằng nhóc Tiểu Tam Tử nhà ông cũng xứng đôi đấy chứ! Đều là ca hát!”
“Đúng rồi! Khó trách thằng nhóc Tiểu Tam Tử nhà ông khuyến khích bọn tôi tới xem, này là cố ý muốn khoe khoang vợ mình đây mà, bây giờ còn có mấy người trẻ tuổi nào muốn hát những ca khúc nhạc xưa này nữa đâu? Cho nên tôi nói ông Tả này, thằng nhóc Tiểu Tam Tử nhà ông thật là có phúc, tính tình nàng dâu này nhất định rất tốt!”
Nghe mọi người khen, trên mặt ông nội Tả cũng lộ ra nụ cười đắc ý, cái gọi là già trẻ lớn nhỏ, người tuổi càng lớn càng giống như một đứa con nít, mà con nít thì có đứa nào không thích khen chứ?
Thật ra thì con nhóc Lộ Lộ này, lúc trước ông đã thích rồi, chỉ là không biết vì sao lại chia tay với thằng nhóc Tiểu Tam Tử, chỉ là, có thể tìm được về cũng là chuyện tốt. Con nhóc này, thích hợp hơn đứa con gái nhà họ Diệp kia! Cũng không phải nói con gái nhà họ Diệp không tốt, chỉ là thằng nhóc Tiểu Tam Tử nhà ông là con ngựa đứt dây, con nhóc nhà họ Diệp quá hiền lành, không trị được nó, vẫn là tính tình của Lộ Lộ đối với nó có chút tác dụng……
Tiết mục nhà mình đã biểu diễn xong rồi, những tiết mục khác cũng không còn tâm tình để nhìn xem nữa, chỉ chờ công bố giải thưởng nữa thôi. Chỉ thấy người dẫn chương trình còn chưa lên sân khấu, trên sân khấu trống không rộng lớn Hồng Quân nhỏ lại trở lại rồi, còn đứng giữa sân khấu hướng xuống phía dưới nói, “Ông cố! Con có giống Hồng Quân nhỏ hay không? Có giống không?”
Dưới sân khấu nhất thời đồng loạt cười ầm cả lên, rất nhiều người đã trả lời thay, “Rất giống! Rất giống – ”
“Ha ha – ” con nhóc đứng trên sân khấu cười khúc khích, sau đó đưa tay hướng ông cố đang phía dưới sân khấu, “Y Bảo muốn xuống! Ông cố ôm – ”
“Cái con nhóc ngốc nghếch này! Mới vừa rồi còn làm Hồng Quân nhỏ! Bây giờ đã làm nũng!” Ông nội Tả không khỏi cười.
Ở đây Lục Chính Vũ là người trẻ tuổi nhất, tự nhiên sẽ không để ông nội Tả đứng lên ôm, tự mình đi lên trước, đưa hai cánh tay cười nói, “Để ông Lục ôm nào!”
Y Thần cũng không có ngượng ngùng, nhảy lên liền nhảy chồm tới, vừa đúng nhảy vào trong lòng ông, sau khi Lục Chính Vũ bắt lấy được, cười ha ha quay lại ngồi xuống bên cạnh ông nội Tả.
Người xem ở gần đó mới phát hiện, người này nhìn khá quen mắt nha……
Lại nhìn hàng ghế thứ nhất và thứ hai thậm chí ngay lối vào lối ra tất cả đều là những thanh niên trai tráng khỏe mạnh, sắc mặt từng người giống như mang mặt nạ sắt, trong lòng liền biết người này là……
Mọi người không ngừng chặc lưỡi.
Lục Chính Vũ sợ ông nội Tả tuổi đã cao không ôm nổi Y Thần, nên tự mình ôm lấy bé xem tiết mục, vậy mà Y Thần lại không chịu ngoan, cứ bò qua bò lại giữa ông và ông nội Tả, một chút cũng không chịu an phận.
Đối với thế hệ thứ tư này của nhà mình, ông nội Tả thật đã nuông chiều đến cùng cực, Y Thần cố gắng như vậy muốn bò lên người ông, ông làm sao có thể không ôm nó đây?
Vươn tay ôm lấy, thuận miệng hỏi, “Cậu út và mợ út con đâu? Sao lại đi mặc kệ con vậy? Để cho con ra ngoài đứng trên sân khấu bêu xấu hả?”
“Y Bảo đâu có bêu xấu đâu?" Y Thần rất không vui chu miệng lên, rõ ràng tất cả mọi người đều rất vui, còn vỗ tay khen bé mà, “Mợ út đang tháo nữ trang, cậu út đang hôn mợ út……”
Các ông lão lại cười rộ lên.
“Thật là lời con nít không kiêng kỵ gì!” Ông nội Tả cũng cười nói, “Y Bảo mặc một thân Hồng Quân nhỏ rất đẹp mắt!”
“Y Bảo cũng không dám nhìn! Y bảo không đổi…… Ông cố…… Bây giờ Y Bảo ở nhà của cậu út, ông cố cũng đừng về đại viện, đến cùng ngủ với Y Bảo……” Suy nghĩ của Y Bảo chuyển rất nhanh, từ chuyện Hồng Quân nhỏ nhảy một phát chuyển sang vấn đề ngủ, nhưng mà lập tức nhảy thêm xa hơn, “Không được rồi…… Nhà cậu út rất nhỏ ở không dưới…… Ông cố…… Ông mua cho cậu út một ngôi nhà lớn hơn một chút đi, được không?”
“A! Ông Tả này, con nhóc này quá thông minh đi, nhỏ như vậy mà đã muốn móc của của ông rồi! Không nhọc lòng thằng nhóc Tiểu Tam Tử phí công thương yêu nó!” Một đám Lão Ngoan Đồng yêu thích trêu chọc con nít, nghe Y Thần nói vậy, rất vui vẻ!
Ông nội Tả chỉ híp mắt cười, thầm nghĩ, cậu út nhà con còn nhiều tiền hơn ông nữa kia, con lại còn theo phe cậu út! Thật là con nhóc không có lương tâm! Chuyện cho làm con thừa tự, ông cũng nghe nói, cảm thấy như vậy cũng tốt, lớn tuổi, chỉ cần có mấy bọn nhóc nhỏ vui vẻ, sau này cũng luôn vui vẻ là được!
Đang nói, Thần An và Hạ Vãn Lộ tay trong tay dắt nhau đến, đi đến trước mặt thì Hạ Vãn Lộ còn kiêng dè vùng tay khỏi Tả Thần An.
Ông nội Tả nhìn thấy, cũng không khỏi buồn cười, còn che che giấu giấu gì nữa hả! Y Thần đã sớm nói chuyện hai đứa ra hết rồi!
“Chào ông nội, chúc mừng năm mới các ông! Chúc mừng năm mới chú Lục!” Hạ Vãn Lộ chào hỏi từng người một.
“Tốt, lấy mấy câu con muốn nói đều nói hết, con không còn lời nào để nói!” Tả Thần An cười nói.
“Con nhóc này! Thật giỏi! Tiểu Tam Tử! Vợ con rất giỏi!” Một ông lão nhìn quen mắt giơ ngón tay cái lên.
|