Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
|
|
“Muốn thu dọn cái gì? Những thứ đó của con, đều là nhà người ta cho! Chúng ta là người nghèo, nhưng chí không nghèo! Người ta cho chúng ta không thể giữ! Cũng không thể muốn! Cứ như vậy trở về với mẹ đi! Mẹ cũng không tin để con chết đói?” Lúc Chu Lan nói ra mấy lời này, căm hận thoáng nhìn qua Tả Thần An.
“Mẹ, đừng nói như vậy, đều là người một nhà, phân cái gì người ta với chúng ta……” Tả Thần An vẫn cười cười như cũ, nhẹ nhàng nói.
“Người một nhà? Đừng! Gia đình chúng tôi như vậy làm sao dám trèo cao tới gia đình nhà cậu được?” Mặt mày Chu Lan xanh mét, Tả Thần An nói chưa nói hết câu, mỗi lần nhiều nhất là chen vào một câu, sắc mặt bà ấy liền xanh thêm một tầng, cuối cùng vẫn là đem tức giận phát lên người con gái, “Lộ Lộ! Con nên trở về đi a! Nương nhờ nơi này làm gì? Con không biết xấu hổ nhưng ta xấu hổ! Đi!”
Nói xong kéo cổ tay Hạ Vãn Lộ đi ra ngoài.
Hạ Vãn Lộ thật khó xử nhìn sang Tả Thần An, nhẹ giọng nói nhỏ, “Mẹ, không cần……”
Nhưng, ba chữ mới vừa thốt ra, liền thấy Chu Lan giận tím mặt, quay đầu đánh một bạt tai lên mặt Hạ Vãn Lộ, còn dùng hết sức lực, Hạ Vãn Lộ bị đánh đến nửa bên mặt cũng sưng lên, cô đau đến kêu nhẹ một tiếng, che mặt không biết rốt cuộc mẹ mình làm sao, uất ức nhẹ nhàng rơi lệ.
Bạt tai này đánh lên mặt cô, nhưng lại đau lòng Tả Thần An, anh lập tức đi đến ôm Hạ Vãn Lộ vào trong lòng mình, cúi đầu muốn gỡ bàn tay của cô xem xem đã đánh ra thành dạng gì, nhưng Hạ Vãn Lộ che đậy khít khao, không để anh nhìn thấy.
Lòng anh đau, lại vội vàng, cô mới vừa khỏi bệnh vẫn đang trong thời kỳ nhạy cảm, đừng có xảy ra chuyện gì, làm cô lại mắc bệnh! Cho nên nhất thời cũng lẹ miệng, “Mẹ, có gì từ từ nói, đừng đánh cô ấy, sức khỏe Lộ Lộ không tốt lắm……”
Chu Lan nghe càng thêm giận đến toàn thân phát run, chỉ vào Tả Thần An lại tức giận mắng Hạ Vãn Lộ, “Có nghe thấy không? Cô có nghe thấy không?! Bây giờ người người đều có thể tới đây chỉ trích tôi! Tôi sống mấy chục năm vẫn là lần đầu tiên bị mất mặt lớn như vậy! Mẹ đã là như vậy, con trai lại cũng như thế! Lại còn nói tôi không biết dạy con gái! Rốt cuộc là nhà người nào không có gia giáo!? Người lớn mà cũng có thể bị chỉ trích?!”
Trong nháy mắt Tả Thần An liền hiểu, nguyên do chính là mẹ mình cư nhiên đi tìm Chu Lan, nhất định đã nói mấy lời gì đó khó nghe……
“Mẹ, con xin lỗi, con thật không cố ý muốn chống đối người, con chỉ là lo lắng Lộ Lộ, còn nữa, mẹ con đã nói cái gì, cũng không thể đại biểu cho con như vậy, xin người đừng để ở trong lòng, ở nơi đây, con chân thành nói lời xin lỗi với mẹ!”
Chu Lan căn bản không thèm nghe lời anh nói, tiến lên túm cổ tay Hạ Vãn Lộ, kéo cô đến bên cạnh mình, Hạ Vãn Lộ không muốn, vẫn chỉ lắc đầu che mặt núp trong lòng Tả Thần An, “Mẹ……. Không cần…… Mẹ……”
Lần này Chu Lan hoàn toàn bị chọc giận, tiện tay nhặt lên cái gì đó gần xung quanh liền chào hỏi lên trên người Hạ Vãn Lộ, Thư Khai trông thấy, không được, đó chẳng phải là thanh chặn khi ủi quần áo mà mẹ dùng để đánh cậu hai hôm nay đó sao? Cái thân thể bé nhỏ của chị làm sao có thể chịu đựng nổi? Vội vàng chạy tới ngăn mẹ, nhưng đã muộn, nhanh chuẩn chính xác giáng thẳng xuống, lại không giáng lên trên người chị, anh rể ngăn cản, hơn nữa còn đang dùng thân mình che chở cho chị rồi, cậu thở phào một cái nhẹ nhõm……
Nhưng Hạ Vãn Lộ thấy thế lại bị dọa sợ, nhô đầu ra khỏi thân mình đang che chở của Tả Thần An, liều mạng ôm lấy đầu của Tả Thần An, khẩn cầu, “Mẹ! Đừng có đánh! Đừng có đánh Thần An! Anh ấy không chịu nổi đâu! Muốn đánh thì cứ đánh con đi!”
Thần An đã bị giải phẫu qua, nếu đánh lên trên đầu anh ấy, sẽ lại xảy ra vấn đề…...
Hạ Vãn Lộ che chở cho Tả Thần An càng khiến lửa giận của Chu Lan tăng lên vùn vụt, lại vung tay cầm thanh chặn quần áo muốn đánh tiếp, lần này lại bị Thư Khai kéo, Chu Lan nổi giận, vung mạnh thanh chặn quần áo đánh lên người con trai, “Nực cười! Từng đứa một đều đã lớn hết rồi! Cánh cứng cáp rồi! Người làm mẹ như tôi đây cũng không thể quản giáo được nữa!”
“Mẹ - mẹ đánh con đi! Đánh con là được! Đừng đánh chị con!” Bất kể Chu Lan đánh mạnh tay thế nào, Thư Khai vẫn cứ không buông tay.
Nhất thời, trong phòng loạn thành một đoàn, Hạ Vãn Lộ không thể trơ mắt nhìn em trai thay mình bị đánh, tiến lên muốn khuyên can, Tả Thần An lại sợ Hạ Vãn Lộ bị đánh, cũng đi tới lôi kéo, tiếng huyên náo, tiếng mắng, tiếng khóc, khuyên can nhất thời loạn cùng một chỗ.
Cuối cùng, Hạ Vãn Lộ không có biện pháp nào khác, quỳ xuống, khóc lóc nói, “Mẹ, con van người, đừng đánh nữa có được không? Đừng đánh!”
Hành động này, làm cả gian phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Chu Lan phát tiết một lúc, cũng đã cảm thấy mệt mỏi, ném thanh chặn quần áo xuống đất, bắt đầu lau nước mắt, Thư Khai nhanh tay lẹ mắt, vội vàng nhặt công cụ đánh người giấu đi.
“Thôi! Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chúng ta bị người ngoài chế giễu như thế cũng đủ rồi! Mặt của ta cũng bị mất rồi! Muốn nói gì trở về nhà rồi hẵng nói đi!” Trải qua trận náo loạn này, Chu Lan vẫn không thay đổi lập trường, lau nước mắt kiên định nói.
Hạ Vãn Lộ tất nhiên không muốn, vẫn cứ quỳ thẳng tắp, không lên tiếng.
Chợt, cảm thấy ở bên cạnh thân người Tả Thần An thấp hơn, anh thế nhưng cũng quỳ xuống, hơn nữa còn nắm tay cô, thành khẩn thỉnh cầu, “Mẹ, van người. Lộ Lộ sẽ về nhà, nhưng không phải bây giờ, không phải trở về trong tình cảnh này, đến lúc Tết, con sẽ cùng Lộ Lộ, đưa Thư Khai về nhà ăn Tết.”
Chu Lan dường như không nghe thấy lời của anh, cũng không nói chuyện với anh, chỉ hỏi hai đứa con của mình, “Các con! Thật không cùng ta trở về sao?”
Thư Khai không dám nói lời nào, chỉ nhìn chị mình, Hạ Vãn Lộ mặc dù đầm đìa nước mắt, tâm ý lại rất kiên định, lắc đầu nói, “Mẹ, đừng như vậy có được không?”
“Con thì sao?” Chu Lan lại hỏi Thư Khai.
Nếu chị mình còn dũng cảm như vậy, cậu làm sao có thể e sợ lui bước đây? Sự nghiệp của cậu mới vừa bắt đầu, giấc mộng của cậu còn đang thực hiện, bất kể như thế nào cũng không thể buông tha dễ dàng như vậy được, vì vậy, cũng lắc đầu một cái.
Chu Lan sau một hồi tức giận, rơi lệ chỉ vào Hạ Vãn Lộ, “Tốt! Tốt! Tôi nuôi một đứa con gái tốt! Khó trách người khác lại xem thường cô! Hơn nữa cũng xem thường luôn người làm mẹ là tôi đây! Mấy cái việc không biết xấu hổ này mà cô còn gánh vác nổi! Sớm biết như vậy, tôi thế nào cũng sẽ không đồng ý cho hai người các ngươi lấy nhau! Người ta mắng con gái tôi không có gia giáo, tôi còn không tin, con gái của tôi tôi còn không quản được? Xem ra nói như vậy thật không có sai, quả nhiên tôi không quản được! Quả nhiên là không có gia giáo!”
Khi người làm mẹ nói ra những lời này, khó chịu đâu chỉ một mình bà? Người làm con gái cũng rất đau đớn, “Mẹ, người đừng nói như vậy…… Con……”
“Vậy muốn tôi nói như thế nào?” Chu Lan tức giận, cắt đứt lời giải thích của cô, “Người ta cũng từ Bắc Kinh gọi điện thoại tới nhà, muốn tôi quản giáo tốt con gái mình, đừng để mặc cho nó ở Bắc Kinh đi câu/ dẫn người đàn ông có tiền! Cô còn muốn tôi phải nói thế nào?”
“Mẹ! Không phải như thế!” Tả Thần An sao nghe được người phụ nữ của mình chịu vũ nhục như thế, tranh thủ giải thích.
“Không phải như vậy thì là gì?” Chu Lan nhìn chằm chằm Hạ Vãn Lộ, đau lòng không thôi, con gái của mình, ở trong miệng người ta bị bôi bác như thế, trong lòng bà không đau sao? “Là năm năm trước thừa dịp làm một cô hộ lý chăm sóc nhân cơ hội câu/dẫn lên giường với một cậu ấm có tiền, còn chưa cưới đã mang thai? Còn rơi vào cảnh vô sinh cả đời? Năm năm sau, cậu ấm kia sớm đã quên cô đến ngoài chín tầng mây cũng dự định đính hôn, cô còn muốn ngang ngạnh cướp đoạt làm một Tiểu Tam (tình nhân, vợ bé)? Kiên quyết phá đi nhân duyên tốt nhà người ta? Cậu ấm nhà người ta không nhớ đến cô, cô liều chết níu kéo người ta, còn phát bệnh điên! Bởi vì cô kết giao với thiếu gia có tiền, nhà của chúng ta cũng lây dính không ít hào quang, em trai cũng mặt dày mày dạn chạy tới Bắc Kinh? Là như thế này phải không? Sao hả? Phải hay không?”
Chu Lan rống ra mấy câu liên tiếp có phải hay không, đau lòng đứt ruột, nước mắt giàn giụa, người đang quỳ chính là con gái của bà, mặc dù ở nhà kém cao quý chút so với nhà giàu có người ta, nhưng con gái cũng là cục thịt trong lòng bà, nghe mẹ nhà người ta vũ nhục con gái thương yêu của mình như vậy, giọng điệu của bà làm sao có thể nhỏ được?
Cho nên, điện thoại vừa cúp, không nói hai lời lửa giận ngút trời liền chạy tới Bắc Kinh, muốn lôi hai đứa con không có tiền đồ trở về.
Thật ra thì, bà cũng không phải thật sự hoài nghi nhân phẩm con gái, bà tin tưởng con gái bà không phải là loại người mà mẹ người ta đã nói, chỉ là, con gái gả vào gia đình như vậy liệu có hạnh phúc sao? Thường hay chịu uất ức khi dễ không rõ ràng? Bà thế nào chịu con gái mình ở nhà chồng bị xem thường như vậy, chịu lời ong tiếng ve chứ?!
Huống chi, bà là người đã trải qua hai đời chồng, đối với hai chữ tình yêu này nhìn càng vô cùng thấu đáo, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Đáng giá để con gái mình chịu uất ức nhẫn nhịn như vậy? Lại còn hai chữ bất hảo của gia đình nữa, thậm chí bị bệnh bà cũng không biết, kêu bà làm sao không đau lòng? Nghĩ đến con gái không có cách nào sinh con được nữa, nghĩ đến tinh thần con gái có vấn đề (Tiêu Hàn nói như vậy), trong lòng bà giống như dao cắt qua, rất đau! Nếu như, nếu nói một phần kết quả tình yêu của con gái như vậy mà là hạnh phúc, vậy còn có cái gì gọi là hạnh phúc đây? Lấy mấy mươi năm kinh nghiệm của cuộc đời bà nói cho bà biết, hôn nhân tuyệt đối không phải cứ hai người yêu nhau là đủ, con dâu hào môn càng khó làm, huống chi tình yêu này của con gái đều là đau khổ, cái “hạnh phúc” này không cần cũng được!
Lời của bà vừa thốt ra, đủ làm ba người bọn họ phải kinh hãi, Tả Thần An phản ứng khá quyết liệt, là người không kiên nhẫn đầu tiên, “Mẹ! Không phải như thế! Dĩ nhiên không phải! Năm năm trước là con yêu Lộ Lộ khờ dại dũng cảm, năm năm sau là con khổ sở cầu xin Lộ Lộ ở bên cạnh con, gì đính hôn gì Tiểu Tam đều hoàn toàn là chuyện bịa đặt! Lộ Lộ không thể mang thai, con không quan tâm! Người con yêu là cô ấy! Con không cần một cái máy sinh con! Về phần bệnh điên gì đó càng thêm không thể nào! Lộ Lộ chỉ là mang chứng bệnh trầm cảm mà thôi, bây giờ đã khỏe rồi! Không sai, chứng bệnh trầm cảm của Lộ Lộ con không thể không gánh một phần trách nhiệm, nhưng mà không phải con không cần cô ấy! Mà là con không bảo vệ tốt cô ấy, con để cô ấy bị thương tâm đau khổ! Nhưng mà, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa! Ngày tháng sau này, con sẽ trân quý cô ấy như sinh mạng! Có lẽ nhà con còn có chút hiểu lầm với Lộ Lộ, nhưng mà người Lộ Lộ gả là con! Không phải là mẹ con! Có lẽ, nhất thời con không thay đổi được lập trường của mẹ con, nhưng mà con sẽ không để Lộ Lộ bị uất ức thêm lần nào nữa! Mẹ, người tin tưởng con đi!”
|
Lời nói của Tả Thần An cũng không đả động được Chu Lan.
Bà làm sao cũng không quên được giọng điệu của Tiêu Hàn khi gọi điện thoại cho bà. Bà và Tiêu Hàn là người ngang hàng nhau, Tiêu Hàn đối với bà còn vô lễ như vậy, bà hoàn toàn có thể tưởng tượng, Hạ Vãn Lộ trước mặt Tiêu Hàn sẽ có đãi ngộ gì. Người sống trên đời, ai mà chẳng kiêu ngạo? Huống chi cả đời Chu Lan bà đều mạnh mẽ, mặc dù gia sản tích lũy không bao nhiêu, nhưng cũng tâm cao khí ngạo, làm sao chịu được người như vậy khi dễ người nhà bà?
Sống trong những gia đình kiểu này, có kiểu mẹ chồng thế này, cũng có thể lý giải được tại sao Hạ Vãn Lộ lại mắc chứng bệnh trầm cảm, tính tình của con gái bà có chuyện gì cũng giấu trong lòng, coi như không điên cũng sẽ bị bức điên! Cho nên, lần này phải quyết tâm, nhưng nhìn tình hình này, dường như con gái cũng không muốn thỏa hiệp.
Bà vừa tức giận vừa không nhẫn nại, cuối cùng chỉ có thể ép buộc, “Hai đứa các con! Đã quyết định muốn ở bám Bắc Kinh luôn sao?”
“Mẹ, đừng có nói khó nghe như vậy nha……” Thư Khai chậm rãi lầu bầu một tiếng.
“Ta hỏi các con có phải hay không?!” Chu Lan lạnh lùng quát nói, vào giờ phút này, bà làm sao còn bận tâm đến cách dùng từ? Lúc Tả Thần An đi vào, bà không cầm dao chém nó, đã là đang rất khống chế lý trí của mình lắm rồi! Giao con gái vào tay nó, nó chính là tùy tiện để người khác làm nhục đi!
Thư Khai và Hạ Vãn Lộ cúi thấp đầu không dám lên tiếng, không lên tiếng liền chứng tỏ cho đã đồng ý rồi sao?
Chu Lan hừ lạnh, “Được…… Được…… Chúng mày trưởng thành rồi…… Người làm mẹ như tôi đây cũng không quản được chúng mày…… Được! Bây giờ sẽ không còn giống như thời chúng mày còn bé, không nghe lời tôi liền kẹp một phát đã ôm chúng mày trở về! Tôi già rồi, ôm không nổi! Coi như tôi chưa sanh cũng chưa có nuôi! Miễn cho người ta nói sau lưng! Nói tôi không biết dạy chúng mày!”
Chu Lan nói xong liền nhấc túi đi ra ngoài, nỗi đau từ Hiểu Thần còn chưa bình phục xong, hôm nay nói ra những lời này, chính bà cũng đau không chịu nổi, hốc mắt nhất thời phiếm hồng.
Ba đứa con thấy vậy, làm sao có thể chịu được? Cùng nhau đi đến kéo bà, Hạ Vãn Lộ quỳ trên đất ôm lấy chân mẹ mình, khóc đến thở không ra hơi, “Mẹ…… Người như vậy…… Làm con phải làm sao? Mẹ……”
Hạ Vãn Lộ vẫn ôm chặt chân bà, khóc nói, “Mẹ…… Không phải như vậy…… Con gái muốn người…… Nhưng mà con cũng muốn anh ấy…… Hai người đều là người con yêu…… Mẹ…… Con không uất ức…… Thật…… Một chút cũng không có uất ức…… Mặc dù mẹ anh ấy không muốn gặp con…… Nhưng anh ấy rất thương con…… Những người khác trong gia đình anh ấy cũng rất tốt…… Con cảm thấy rất hạnh phúc…… Thật…… Mẹ…… Đừng ép buộc con có được không?”
“Không phải là mẹ ép con! Ta chỉ đang biểu đạt quan điểm của mình! Chuyện kết hôn của con ta thật không hài lòng! Gia đình nó còn khinh bỉ gia đình nhà chúng ta? Nói cho con biết, Chu Lan ta còn nhìn không vừa mắt nhà bọn họ! Cái gì chứ, chẳng phải chỉ là mấy đồng tiền dơ bẩn hay sao? Nhưng mà bây giờ ta đối mặt con nói chuyện cũng vô dụng rồi! Vậy ta cũng không còn biện pháp nào nữa, chỉ có thể tùy ý con! Đây là con đường con chọn, tự chính con lo liệu lấy đi! Con nguyện ý ở đây mất mặt ăn bám, đó là chuyện của con! Mà mặt mo này của ta cũng bị vứt sạch rồi! Trái tim của ta cũng không chịu nổi bị chúng mày kích thích mấy lần, sau này không gặp, cũng sẽ thảnh thơi!” Chu Lan nói xong dùng sức rút chân ra, bước nhanh đi ra ngoài cửa, xoẹt một cái kéo cánh cửa ra.Truyện đăng duy nhất trên
Ba người trong phòng khẩn trương, nhanh chóng đuổi theo, lại thấy Chu Lan đứng bất động trước cửa, bên ngoài truyền vào một giọng nói ôn hòa trầm ấm, “Dì, người khỏe chứ, con là Thần Viễn anh trai của Thần An, lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp người, Thần Viễn vô cùng vinh hạnh, không biết dì ở đây, Thần Viễn thật sự lễ nghĩa không chu toàn, xin dì tha thứ cho cháu đã chậm trễ.”
Anh cả?! Hạ Vãn Lộ liếc mắt nhìn Tả Thần An, Tả Thần An nhướng nhướng mày, dùng hình khẩu nói ra một câu: này là khách sạn của anh cả.
Ặc, thật đúng là không phải người một nhà không vào chung một cửa……
Thư Khai vò tóc, đây là khách sạn gần nhất cách chung cư nhà cậu, trong lòng nghĩ mình hôm nay đã là người làm ra tiền rồi, mẹ đến Bắc Kinh thế nào cũng muốn để bà một lần ở khách sạn cao cấp, cho nên liền dẫn đến nơi này, không nghĩ tới lại là người nhà của anh rể mở……
Lại nói Tả Thần An trước đã cảm thấy, nếu Chu Lan vào ở khách sạn của anh cả, nói thế nào anh cả cũng phải đến gặp mặt người ta một lần cho hợp lễ nghĩa, nếu không về sau người hai nhà gặp mặt nhau, đến lúc đó lại nói người Tả gia nhà anh kiêu căng, đứng ở nơi của nhà họ Tả mà cũng không ra gặp mặt, người trong gia đình đến khách sạn mà còn muốn thu tiền, này đã có thể quá xem thường…… Cho nên lúc trong thang máy đã nhắn một cái tin cho anh cả, đem nguyên do sự việc nói rõ, nhờ anh cả phải khách sạn một chuyến.
Tả Thần Viễn vốn không ở trong khách sạn, sau khi nhận được tin nhắn của em trai liền tức tốc lái xe trong thời gian ngắn nhất đến đây. Em trai và Hạ Vãn Lộ quyết tâm sống cùng nhau, anh biết rõ, nhà mình bên này đã huyên náo gà bay chó sủa, cha mẹ người ta tới, cha mẹ là không thể ra ngoài nghênh tiếp rồi, nhưng mà thân gia bên kia cũng ngàn vạn lần không thể đắc tội nữa, nếu không hạnh phúc của em trai càng khó khăn được kết thúc viên mãn, cho nên, người anh trai như anh đây thế nào cũng phải xuất mã.
Dáng dấp anh vốn ngọc thụ lâm phong, lúc này một thân trang phục thương nhân, so ngoại hình với Tả Thần An, lại thêm mấy phần chững chạc, thái độ cũng cực kỳ khiêm tốn, nụ cười cũng thành khẩn, không giống với những nụ cười xã giao thương nghiệp, cộng thêm lời nói nói ra cũng rất cung kính với mình, ngay cả Chu Lan đang một bụng lửa giận, cũng không thể trút giận lên anh, chỉ hừ hừ trong lòng, người làm anh cả này còn có chút tính người, thật không biết người mẹ nhà Tả gia ấy làm sao lại dạy ra đứa con trai xuất sắc như thế…… Truyện đăng duy nhất trên
Chỉ là, bây giờ bà muốn đi ra ngoài lại bị Tả Thần Viễn chặn lại không ra được, mà bà cũng không có ý định nhượng bộ, Tả Thần Viễn lại không vào được.
Tả Thần Viễn là người tinh thông bực nào, làm sao không biết
Đã xảy ra chuyện, nhưng anh hiểu, bất kể là xảy ra chuyện gì, điều duy nhất anh có thể làm chính là phải đầy đủ lễ nghĩa, tỏ rõ thành ý, cho nên liếc nhìn đồng hồ, cúi thấp đầu cười nói, “Dì à, thời gian không còn sớm, cũng nên ăn cơm tối, lần đầu gặp mặt, không biết dì có thể nể mặt cháu chút hay không, xuống lầu đến nhà ăn cùng dùng cơm với nhau có được không ạ?”
Chu Lan không khỏi nhìn chằm chằm vào Tả Thần Viễn, đứa con trai này và mẹ nó thật đúng là như hai người a! Mẹ một thân tư thái ngưỡng cao khinh nhục (khinh thường, vũ nhục) người khác, còn con trai lại là tư thế cúi đầu hạ thấp, nâng cao người khác. Lấy hiểu biết mấy mươi năm bà sống qua, bà có thể nhìn rõ ràng, thật ra đối với cách đối nhân xử thế, người có tư thái cúi càng thấp người, nội tâm càng cường đại! Nếu không phải Thần Viễn có một người mẹ thế kia, bà thật đúng sẽ thích cậu trai này! Nhưng chỉ cần nghĩ tới những lời Tiêu Hàn nói trong điện thoại lúc ấy, bà liền lập tức đưa Tả Thần Viễn vào danh sách kẻ địch rồi, người ta là nhà tư bản, mình là người dân lao động, sao có thể ngồi ăn cơm cùng bàn được chứ.
Vì vậy chỉ nhàn nhạt nói, “Ăn cơm cũng không cần! Xin Tả đại công tử nhường cái, tôi còn muốn bắt xe lửa về nhà! Vé xe cũng mua xong rồi!”
“Mẹ - ” bên trong Hạ Vãn Lộ gọi bà một tiếng, theo ra ngoài, nhìn thấy Tả Thần Viễn bị chặn bên ngoài, có chút xấu hổ, kéo cánh tay mẹ mình nói, “Mẹ, nếu không trước vào nói chuyện chút đi!”
“Không được! Muốn nói gì các người cứ tự từ từ nói! Tôi muốn về nhà! Đừng có nhầm nhọt!” Sắc mặt của bà vẫn rất khó coi.
Tả Thần Viễn nhìn thấy sau lưng Chu Lan là em trai và em dâu, sắc mặt hai người rất ủ rũ, đoán là chẳng lẽ Thần An đã đắc tội với mẹ vợ rồi sao? Lắc đầu đồng thời liều mạng thay em trai khắc phục hậu quả, “Dì à nếu đã đến Bắc Kinh, không bằng chơi thêm hai ba ngày nữa đi, Bắc Kinh nơi này không thể so với Giang Nam khí hậu ôn hòa phong cảnh tươi đẹp, duy nhất có cũng chỉ là nhìn mấy căn nhà cũ phủ đệ xưa gì đó thôi, về phần chuyện vé xe, cháu giúp dì lùi ngày lại, người xem được không?”
“Không được!” Đối mặt với Tả Thần Viễn lễ nghĩa chu toàn, Chu Lan cũng không thể nói gì được nữa, chỉ nhã nhặn từ chối, “Nhà tôi còn có một ông lão cần phải chăm sóc, đang mùa đông, càng dễ phát bệnh, một mình ông ấy ở nhà tôi không yên tâm, hơn nữa, sắp hết năm, công việc cũng khá bận rộn, hôm nay phải về!”
Tả Thần Viễn chỉ có thể biểu hiện vẻ mặt tiếc nuối, nói thêm, “Vậy cháu sẽ đưa dì đến trạm xe lửa nha!” Anh cũng không đặt vé máy bay khoang hạng sang gì gì đó cho bà, làm như vậy chỉ làm người ta cảm thấy anh tự cao, thậm chí có người còn cho rằng anh đang xem thường những người ngồi xe lửa, phương thức sống phải tôn trọng người khác, theo ý anh, là chuyện rất quan trọng. Truyện đăng duy nhất trên
“Cũng không cần! Cũng không có hành lý gì nhiều, tự tôi bắt taxi đi là được! Mọi người cũng gấp, không dám làm trễ nãi thời gian của mọi người!” Chu Lan đanh mặt nói.
Tả Thần Viễn biết chưa có đối đãi tốt cha mẹ vợ của em trai, chỉ là giống như vẫn chưa dỗ ngọt được, thấy Chu Lan kiên trì như vậy, cũng không nài ép nữa, gọi điện thoại đến bộ phận nhà bếp, để bọn họ chuẩn bị trong vòng ba phút làm xong một phần cơm tối, đưa đến trước cửa phòng, anh nhanh chóng nhận lấy.
Chu Lan thấy vậy mới biết, thì ra khách sạn này hẳn là của nhà Tả gia đi!
“Mẹ……” Hạ Vãn Lộ thấy Chu Lan nhất quyết muốn đi, rất khổ sở, nắm tay mẹ nhẹ nhàng nói.
Chu Lan chỉ lườm cô một cái, “Tự con giải quyết cho tốt đi!”
Sau đó, liền sải bước ra ngoài.
Bốn người trẻ tuổi lập tức đuổi theo, Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ cùng đồng thanh nói, “Mẹ, để con tiễn mẹ……”
“Không cần! Đừng để tôi nhìn thấy các người! Nhìn thấy tôi phiền!” Đối với hai người này, Chu Lan liền không khách khí mà nổi giận rồi.
Thư Khai giơ đầu ngón tay thẳng đứng “Hư” một tiếng, “Chị, thôi đi, tính khí của mẹ chị không phải không biết, lửa đã bốc lên đầu, chị càng muốn tiễn mẹ càng nổi giận hơn, không bằng chờ thêm một thời gian nữa tức giận của mẹ tiêu tan đi rồi hãy nói, hai người ai cũng đừng đi tiễn, để em đi là được!”
Nhưng mà, bốn người vẫn cùng nhau đi xuống lầu, Tả Thần An lấy chìa khóa xe của anh trai, đưa cho Thư Khai, cũng không thể để lúc trời đang lạnh thế này cho mẹ vợ chen chúc đi xe buýt được, Tả Thần Viễn lại lấy cơm tối bộ phận nhà bếp chuẩn bị xong đưa cho Thư Khai mang theo, chuẩn bị để Chu Lan ăn trên xe.
|
Chu Lan đi rồi.
Hạ Vãn Lộ vẫn dõi theo, vẫn nhìn chiếc xe chen chúc trong dòng xe cộ nhộn nhịp của đường xá Bắc Kinh, cho đến khi không nhìn thấy nữa, vẫn đứng bất động.
Tả Thần An rất lo lắng cô, nắm tay cô. Cô quay đầu lại, nhớ anh bị đánh không ít roi, bật thốt hỏi, “Có đau hay không?”
Anh có chút không thích ứng, vốn là đang lo lắng tâm tình của cô, không nghĩ tới cô lại nhớ tới anh bị đánh, sau khi trả lời cô “Không đau”, an ủi cô, “Yên tâm, mẹ sẽ nghĩ thoáng thôi.”
Cô gật đầu, “Chỗ mẹ em em và Thư Khai có thể đối phó được……”
“Muốn nói gì vào rồi nói, bên ngoài lạnh lắm!” Tả Thần Viễn, “Mấy người chúng ta cũng đã lâu không có tụ hội với nhau, hôm nay dứt khoát ở chỗ anh dùng cơm đi! Gọi Thần Hi đến đây!”
Bữa cơm này ngược lại là cuộc gặp gỡ giữa anh chị em ruột thịt với nhau, cũng không có gọi Loan Loan và Tống Sở đến, chỉ có cô cô đơn lẻ loi, còn có Y Thần.
Ba người bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, thỉnh thoảng cũng có Y Thần nhiều chuyện chen vào một hai câu, cô chỉ lẳng lặng nghe, có lúc đề tài chuyển sang hỏi đến cô, cô mới trả lời một câu.
Chỉ là, cô có thể cảm nhận rõ anh trai và chị gái Thần An đều tiếp nhận cô, hơn nữa thái độ nói chuyện cũng làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, Thần An còn đem mấy hành động việc làm của Tiêu Hàn nói ra, Thần Hi vỗ vỗ tay em trai mình, mỉm cười, “Đừng lo lắng, từ từ rồi cũng tốt thôi, thật, sẽ qua thôi. Chỉ là, Thần An, mẹ…… Người rốt cuộc vẫn là mẹ của chúng ta……”
Tả Thần Viễn và Tả Thần An là đàn ông, tâm tư không tinh tế tỉ mỉ, người trong nhà mở tiệc liên hoan, bình thường nhạy cảm cũng dễ dàng buông lỏng, chỉ có Hạ Vãn Lộ ngồi đối diện với Thần Hi mới phát hiện khi Thần Hi nói ra những lời nói này thì trong mắt chợt lóe lên chút khác thường……
Cuối cùng, ba người bọn họ nhắc tới chuyện đại thọ của Tả lão gia, vậy mà, ngay ngày hôm sau, Thần Viễn và Thần Hi đã bắt đầu tìm quà để tặng, hỏi Thần An, Thần An nói là bí mật, nói mình du lịch Hongkong, tự nhiên có chuẩn bị.
Hàng năm sinh nhật Tả lão gia, là chuyện lớn của Tả gia, nhưng ông cụ cả đời tiết kiệm, không thích phô trương ra ngoài, cho nên, con cháu nhà Tả gia đều cùng trở về đại viện, làm một bữa tiệc chúc thọ ông cụ.
Mặc dù vẻ mặt của Hạ Vãn Lộ rất trấn định, nhưng nội tâm lại rất khẩn trương.
“Nghĩ không muốn đi thì đừng đi! Anh cũng không đi! Ở cùng em!” Tả Thần An cởi ra nỗi lòng của cô, cô giả bộ trấn định làm sao có thể giấu giếm được anh?
“Không phải không muốn! Em không sợ! Sớm muộn gì cũng phải đối mặt! Lại nói, trước mặt ông nội, lại là sinh nhật ông nội, hẳn sẽ không nháo đến nổi ông nội nổi giận đi?” Như là đã quyết tâm muốn làm con dâu nhà họ Tả, sẽ không thể dao động như vậy nữa, vậy thì phải đi đối mặt, mà không phải trốn tránh, không phải sao? Huống chi, Tả gia gia đối với mình cũng không tệ lắm, tiệc sinh nhật của ông mà cô không đi, không những phụ lòng Tả gia gia đối tốt với mình, ngược lại còn là làm cho tình cảm của cô và Tả Thần An mới vừa tăng lên bị chặn lại, cần gì?
Vì vậy, ngày tiếp theo, sáng sớm hai người đã mang theo Y Thần đến đại viện.
Ai ngờ, bọn họ đến sớm, người khác còn đến sớm hơn bọn họ nữa, Tả gia nơi này cũng chỉ thiếu ba người bọn họ rồi.
Y Thần trở về nhà của gia gia, rất là vui vẻ, hoàn toàn có thể hóa giải sự lúng túng lần đầu tiên Hạ Vãn Lộ chính thức ra mắt gia đình nhà họ Tả.
Thừa dịp Y Thần đang phân phát cho mỗi người quà tặng khi đi du lịch Hongkong về, Hạ Vãn Lộ cũng cùng mỗi người Tả gia chào hỏi tốt, hơn nữa, cũng không quên chúc gia gia thọ tỷ Nam Sơn, Tả Thần An còn mang ra chiếc bình cổ Ngọc Yên mua được ở Hongkong làm lễ thọ, nói là Lộ Lộ chọn, ông cụ hết sức hài lòng.
Khi Thần An dắt tay cô đến trước mặt Tả Tư Tuyền thì trong lòng vẫn rất khẩn trương, một chút tư vị gia pháp trong ký ức kia vẫn còn đó, trong lòng tính toán, chỉ cần một khi ba nổi giận, anh lập tức mang Hạ Vãn Lộ đi!
“Ba!” Kể từ sau khi bị đánh cũng không có gặp Tả Tư Tuyền nữa, Tả Tư Tuyền cũng đã nói không nhận đứa con trai này……
“Ba……” Hạ Vãn Lộ cũng đi theo nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Tả Tư Tuyền nhìn hai người bọn họ thật lâu, cuối cùng mở miệng nói, “Ừ, mẹ con đang ở phòng bếp.”
Ngụ ý, mẹ con đang không dễ chịu nha……
Nhưng rốt cuộc, đã mất đi một người ngăn cản…... Trong lòng Thần An thở phào nhẹ nhõm thật sâu, chỉ cần qua cửa ải của ba rồi, chỗ mẹ là chuyện sớm muộn thôi, bởi vì mẹ mặc dù cường thế, tình huống thông thường mọi thứ ba cũng sẽ theo mẹ, nhưng một khi ba cường ngạnh, mẹ cũng không dám phản đối nữa, sẵn khi sắt còn đang nóng phải theo vỗ mông ngựa mới được……
Tả Tư Tuyền vừa mới thốt hết câu, lại cảm thấy không khí trong phòng dường như cũng đầy đủ hơn, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc đó, quà tặng của Y Thần cũng đã phát xong, chỉ còn cái cuối cùng là cà vạt, bé đưa cho Tống Sở, “Ba, tặng cho ba.” Lúc nói chuyện,còn có chút sợ hãi.
“Cám ơn!” Đột nhiên Tống Sở lại dịu dàng cười với bé, còn sờ sờ tóc bé.
Y Thần cảm thấy trong lòng ấm áp, có cảm giác khác thường, bé còn nhỏ không hiểu cảm giác này từ đâu mà đến, người trong nhà thường thích sờ tóc bé, nhưng mà ba không…… Nên bé cho là mọi người sờ tóc bé là vì yêu thích bé mới sờ, vậy, bây giờ ba đã thích bé rồi sao?
Bé vừa trộm liếc nhìn, trong lòng lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ, bất kể nói như thế nào, được ba thích thì thật vui a…….
Tống Sở thấy Y Thần đều mang quà cho mỗi người Tả gia, nhưng lại không mang cho ông bà nội Tống gia cùng cô cô, trong lòng nói không được là tư vị gì, nói thế nào anh cũng là ba của bé 4 – 5 năm, chỉ là, chính mình cũng cảm thấy không có hứng thú, người nhà mình đối đãi với bé ra sao, anh lại quá rõ ràng, nhưng mà, cũng không có nói gì.
Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ hai người cùng xuống phòng bếp.
Tiêu Hàn ở bên ngoài là một nữ cường nhân phong vân một cõi, ở nhà cũng chỉ là một người vợ, một nàng dâu, cho nên sinh nhật của ông cụ, bà phải đích thân xuống bếp. Hai chữ hiếu thuận này, giáo dục con trẻ bằng hành động gương mẫu vĩnh viễn so với lời nói càng hiệu quả hơn, từ lúc làm con dâu Tả gia Tiêu Hàn đã bắt đầu thực hành nguyên tắc này, mấy năm nay, Tả gia ngày càng giàu có, cái thói quen này của bà vẫn không thay đổi. Về điểm này, con trai con gái cũng rất bội phục bà, mẹ bất kể ở đâu mọi mặt bà đều nghiêm khắc yêu cầu mình rất cao, nếu không sự nghiệp cũng không thể phát triển nhanh như vậy.
Hạ Vãn Lộ và Tả Thần An dắt nhau đi xuống phòng bếp, vừa đến cửa, liền nghe
Thấy bên trong truyền ra tiếng cười khẽ dịu dàng xen lẫn trong mấy câu đối thoại, “Khả Tâm, con đi ngồi đi, nơi này không cần con xuống giúp một tay đâu!”
Giọng nói này tất nhiên là của Tiêu Hàn rồi, giọng nói Tiêu Hàn lúc ôn hòa cũng rất dễ nghe, Hạ Vãn Lộ không biết khi nào mình mới có đãi ngộ như vậy.
Chỉ nghe Khả Tâm cũng ôn hòa như thế nói, “Dì Tiêu à, người không phải chê con phiền đấy chứ?” Giọng nói kia, hoàn toàn giống như kiểu con gái đang làm nũng vậy.
“Làm sao như thế chứ? Đứa bé ngốc này!” Giọng nói Tiêu Hàn càng thêm ôn hòa.
Tả Thần An có chút xấu hổ nhìn thoáng qua Hạ Vãn Lộ, trong lòng như đánh trống, tiệc nhà Tả gia, mẹ cũng gọi Khả Tâm đến, thật là rất kiên trì cố gắng nha! Không biết lão bà (bà xã) có tức giận không……
Trái lại Hạ Vãn Lộ khá lơ đễnh, hướng anh le lưỡi, sau đó nắm tay anh đi vào.
Phòng bếp to lớn, ba người phụ nữ đang bận rộn, Tiêu Hàn, Thần Hi, còn có Khả Tâm, nhìn tình cảnh này, lại nhìn dáng vẻ thân thiết của Tiêu Hàn và Khả Tâm, trái ngược là cô mới là con gái của Tiêu Hàn, Thần Hi lại lộ vẻ xa cách……
“Mẹ!” Vẫn là Thần An nói trước.
Tiêu Hàn nghe giọng nói của con trai lập tức xoay người lại, trên mặt còn có nụ cười lúc đang nói chuyện với Khả Tâm chưa lịp rút đi, nhưng là, trong nháy mắt khi nhìn thấy Hạ Vãn Lộ, nụ cười này lập tức đơ ra.
“Mẹ……” Nói thật, đối mặt với khí thế của Tiêu Hàn, hơn nữa lần trước xảy ra chuyện ép cô tự sát kia, Hạ Vãn Lộ đối với Tiêu Hàn vẫn chưa tiêu tan nỗi khiếp sợ, hôm nay, coi như rất nể mặt Tả Thần An, lấy hết dũng khí mới tới đây, thậm chí ngay cả rốt cuộc phải gọi Tiêu Hàn là cái gì cũng phải rối rắm thật lâu.
Quả nhiên, Tiêu Hàn rất không chào đón khi Hạ Vãn Lộ gọi bà một tiếng “Mẹ”, lạnh lùng nói, “Tôi nhưng khi……”
“Mẹ, tụi con đi đây!” Thần An lạnh lùng chặn đứt trước câu nói đả thương người chưa kịp nói ra của mẹ mình, anh đã thề trước mặt Chu Lan, sẽ không bao giờ để Hạ Vãn Lộ chịu uất ức nữa, bây giờ mẹ vẫn còn thái độ này, vậy cũng đừng trách anh không để ý đến đại cục! Hiện tại người không để ý đến đại cục là mẹ!
Tiêu Hàn bị con trai chặn họng, không nói lời nào nữa, sinh nhật ba chồng, bà không dám gây chuyện……
Vì vậy chỉ nhàn nhạt nói, “Cơm cũng không ăn sao? Đang giận ông nội con à?”
Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ ngây ngốc nhìn, chứng tỏ trận chiến mở màn đã thắng lợi.
Hạ Vãn Lộ thấy phụ nữ đều ở trong phòng bếp (dĩ nhiên ngoại trừ người cho tới bây giờ không dính đến khói dầu là chị dâu Loan Loan), mình lần đầu đến nhà, cứ như vậy ở bên ngoài chờ đồ ăn sẵn đưa tới quả thật không tốt lắm đi, vì vậy cũng đi vào phòng bếp, nói, “Để con đến giúp một tay!”
Lần này, Tiêu Hàn không nói gì.
Đây cũng là ngầm cho phép đi? Hạ Vãn Lộ đến bên cạnh Thần Hi, giúp cô rửa một ít rau cải đại bồn tử, Thần Hi cười cười với cô, coi như là khích lệ.
Nhìn tình hình trước mắt, Tả Thần An luôn muốn bảo vệ vợ làm sao an tâm để một mình cô ở chỗ này chứ? Cho nên, cũng đi theo vào, cùng nhóm Thần Hi đi rửa rau.
Tiêu Hàn nhìn thấy không khỏi chua chát, không kìm lòng nói ra ngoài, “Hừ, ở nhà hai mươi mấy năm cơm tới há mồm áo tới vươn tay, người cưới vợ rồi cũng biết làm việc nhà rồi sao!”
Đây là đang nói đến Tả Thần An đi!
Tả Thần An nghe, cũng xem như không liên quan đến mình, ở trong chậu rửa rau nắm tay Hạ Vãn Lộ đùa nghịch, chỉ là, ai cũng không nghĩ tới, chuyện chơi đùa nho nhỏ này lại dưỡng ra một màn bi kịch…
|
“Rửa xong chưa? Rửa xong trước lấy một hai cái lại đây đi, với hiệu suất này, đừng nói đến trời tối còn chưa có cơm ăn!” Lúc đó Tiêu Hàn muốn lấy rau cắt xong, chỉ chờ thức ăn chín.
Lúc đó, Tả Thần An đang nắm tay Hạ Vãn Lộ, Tiêu Hàn đột nhiên nói ra câu như vậy, làm Hạ Vãn Lộ giật mình, sợ Tiêu Hàn nhìn thấy mình và Thần An ầm ĩ không chuyên tâm làm việc, vội vàng rút tay lại.
Trên sàn vốn đã có chút nước, cô đang ngồi chồm hổm đột nhiên xích ra, chân sẽ không vững, đặt mông chạm xuống đất không nói, hai chân duỗi ra một cái làm một cái thau lớn đang đựng thức ăn và nước ngã đổ, nhất thời nước chảy đầy sàn.
Vì vậy tình hình có chút rối loạn, Thần An vội vàng đến đỡ cô, Thần Hi vội vàng thu dọn thức ăn trên đất.
Tiêu Hàn vốn đã không thích cô, hôm nay nhìn càng thêm không thuận mắt, mở miệng sẽ mắng chửi người, Diệp Khả Tâm thấy thế vội vàng giảng hòa, “Dì Tiêu à, con đi lấy cho!”
Phòng bếp Tả gia có hơi lớn, Diệp Khả Tâm vì muốn nhanh lấy thức ăn đưa tới, đi nhanh hai bước, vừa đúng lúc đến bên cạnh Hạ Vãn Lộ, Hạ Vãn Lộ đột nhiên đứng dậy, lập tức muốn cùng Diệp Khả Tâm đụng trúng nhau.
Mặt sàn có nước, vốn đã rất trơn, Diệp Khả Tâm lại đi nhanh, lúc thấy muốn cùng Hạ Vãn Lộ đụng trúng nhau, cô ý thức được mình nên tránh ra, vì vậy sải một bước dài qua, nhưng, cuối cùng vẫn đụng trúng phải Hạ Vãn Lộ, hơn nữa cứ như vậy, trọng tâm cô liền ngã chúi về phía trước, cuối cùng ngã xuống mặt đất.
Nếu như chỉ là té ngã không thôi cũng không quan trọng, Diệp Khả Tâm đầu tiên là chạm vào tảng đá bên cạnh hồ xong mới ngã xuống đất.
Hồ nước nhà Tả gia có hai bậc thang, một cao, một thấp, Diệp Khả Tâm vừa vặn đụng trúng bậc thang thấp, cho nên có sự sai khác rất lớn, mức độ cũng lớn hơn rất nhiều. Hơn nữa còn là đập trúng mặt, sau khi ngã xuống đất máu màu đỏ liền chảy ra trong nước, lan rộng ra, toàn bộ gương mặt cũng tràn ngập một màu đỏ rồi……
Tiêu Hàn, Thần An và Thần Hi đều nhìn thấy bộ phận bị đụng trúng là mắt, nhất thời sắc mặt ba người bọn họ đều trắng bệch……
Ước chừng vài giây, ba người bọn họ đều bị một màn này kinh hãi, cuối cùng, Tiêu Hàn là người phản ứng đầu tiên, giọng sang sảng to tiếng quát Thần An, “Con còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đưa nó đi bệnh viện?”
“A!” Tả Thần An như người trong mộng vừa tỉnh lại, lập tức ôm lấy Diệp Khả Tâm đang ở trên đất chạy nhanh ra ngoài.
Dáng vẻ Diệp Khả Tâm khá yếu ớt, hai mắt nhắm nghiền, máu trên mặt cũng không biết chảy xuống từ chỗ nào, cô nắm chặt áo Thần An, nhẹ giọng hỏi, “ Anh Thần An, em không phải…… Không phải lại không nhìn thấy nữa……”
“Không! Sẽ không đâu!” Thần An ôm cô tăng nhanh bước chân.
Tiêu Hàn vừa chạy theo vừa gọi điện thoại, liên lạc bệnh viện, bác sĩ.
Hạ Vãn Lộ cũng cùng Thần Hi hốt hoảng chạy ra ngoài, phòng khách Tả gia, lúc này đã loạn thành một đoàn, một bữa tiệc mừng sinh nhật thật tốt đẹp, cứ như vậy bị hủy, tất cả mọi người trong gia đình đều lên xe chuẩn bị cùng nhau chạy đi bệnh viện.
Tả Tư Tuyền vội vàng nhưng không bất loạn, chỉ huy nói, “Thần Hi Loan Loan Tống Sở ở lại chăm sóc ông nội và mấy đứa nhỏ!”
Lúc này Tiêu Hàn nhớ đến Hạ Vãn Lộ, cũng không cần để ý đến mặt mũi của Tả lão gia gì nữa, quay đầu tát một bạt tai thật nặng lên mặt cô, “Cái người họa thủy này! Có thể không hại người hay không hả? Hại một lần lại một lần! Cô còn đi làm gì hả? ! Sao mẹ cô còn không dẫn cô đi về đi!”
Trên mặt Hạ Vãn Lộ đỏ gay/ rất đau, cô đi xem Thần An, Thần An ôm Khả Tâm lên chiếc xe đầu tiên, lúc này đã rồ ga lái đi, Tiêu Hàn đánh cô và nói ra những lời này, anh cũng không nhìn thấy……
Cô chợt nhớ tới, lúc Thần An ra cửa rất vội vàng, nhưng lại chỉ mặt một cái áo len, khi đó lúc vào cửa thậm chí áo khoác cũng quên cầm đi……
Trong lòng cô căng thẳng, đang chuẩn bị quay người lấy áo khoác cho anh, lại thấy anh cả Tả Thần Viễn đã lấy ra cho anh, cô lo lắng dư thừa rồi……
Cô đứng tại chỗ, nhìn thấy từng người từng người nhà Tả gia lần lượt lên xe, mình không đi theo nữa……
Rốt cuộc, rối ren qua đi, tất cả đã bình tĩnh lại.
Mấy đứa nhỏ Tả gia, Tả Tiểu Bàn, Tống Hạo Nhiên, còn có Y Thần, cũng bị một màn này làm sợ đến choáng váng, đứng không nhúc nhích phía sau lưng cô, ngay cả Tả lão gia cũng đứng trước cửa, thở dài nhìn bọn họ rời đi……
“Cũng vào nhà hết đi, Thần Hi, ông nội và mấy đứa nhỏ vẫn là nên ăn chút gì đi!” Tống Sở đứng ở trước cửa, dìu Tả lão gia nói.
“Vâng……” Thần Hi hơi nhíu mi, rồi sau đó cùng Loan Loan cùng gọi mấy đứa con đi vào, sắc mặt có chút nặng nề.
Mắt thấy già trẻ Tả gia đều đã đi vào, Hạ Vãn Lộ vẫn đứng bên ngoài không biết nên đi đâu, cánh cửa này của Tả gia, cho tới bây giờ cô đều không có chân chính bước vào được, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, Thần An lại không không có ở bên cạnh đây, cô làm thế nào để bước vào đây? Hôm nay gây ra họa vẫn là cô sao? Nếu như Diệp Khả Tâm thật sự xảy ra chuyện không hay gì, vậy cô và Thần An đều sẽ không yên lòng, hơn nữa, mới vừa rồi Diệp Khả Tâm còn nói, cô ấy không phải lại không nhìn thấy nữa rồi, những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ cô ấy cũng từng bị mù sao?
Cô suy nghĩ, nhớ lại từ đó về trước chính cô và Thần An đã có một hố sâu, lần cô rất cố gắng rời khỏi lại đi không quá xa? (hoacodat: cái đoạn này ta không hiểu, ai hiểu, chỉ bảo dùm ta)
Chợt, có một đôi ta mềm mại nhỏ bé nắm chặt tay cô, giọng nói ngọt ngào mềm mại của Y Thần vang lên, “Mợ út, chúng ta vào nhà đi, ở ngoài lạnh lẽo lắm……”
Cô cứng ngắc bước theo Y Thần, bàn tay mềm mại ấm áp của Y Thần từng chút, từng chút thấm sâu vào trong lòng cô, có người yêu mến cô, giống như khoác lên cái áo bông, cũng dần ấm áp lại. A! Cô còn có Y Thần! Còn có Y Thần nhớ đến sự tồn tại của cô, thật tốt……
Nhưng mà, thật ra thì Y Thần cũng không thuộc về cô, mà là cô mượn về……
Tự dưng, cô bỗng dưng cảm giác như không có chỗ nương tựa vậy, có lẽ là bởi vì Thần An không có ở đây, cô mới có cảm giác này đi, cô đã quá lệ thuộc vào Thần An rồi……
Cảm giác này làm cô lo sợ, cho nên, bế Y Thần lên, mặt dán lên bả vai nho nhỏ của bé, không khỏi, lại sinh ra một cảm giác gắn bó thân thiết. Cô lại có cảm giác mãnh liệt gắn bó với một đứa trẻ của người ta, điều này làm cho cô cảm thấy kỳ quái, cũng rất ấm áp……
Cô không biết người Tả gia có ý kiến gì với cô, mới vừa rồi Tiêu Hàn khiển trách cô như thế ngoại trừ chiếc xe đầu tiên có Thần An và Tả Tư Tuyền, những người còn lại đều nghe hết, cho nên, chỉ ôm Y Thần, cúi đầu, giống như Y Thần là người……
Duy nhất trên đời cô có thể nương tựa……
Không khí trong nhà rất trầm lắng khó chịu, Tả lão gia cũng đã vào phòng không ra nữa, mấy đứa trẻ bình thường ở nhà cũng rất quậy phá cãi cọ đùa nghịch cũng không gây ồn ào.
Sau khi ngồi một lúc, trước mắt Hạ Vãn Lộ bỗng có một bộ quần áo.
“Quần áo em ướt rồi, này là của chị, sạch sẽ, đi thay đi.”
Hạ Vãn Lộ biết, người đang nói là Loan Loan, nhà Loan Loan cũng ở trong đại viện, rất gần Tả gia, vừa rồi cô ấy vào nhà liền đi ra ngoài, hóa ra là lấy quần áo cho cô.
“Cám ơn……” Cô nhận lấy, đi vào phòng tắm, bố cục nhà Tả gia, cô rõ ràng rất quen thuộc.
Lúc trở ra thì thấy Loan Loan và mấy đứa bé đang xem phim hoạt hình, Tống Sở cũng đang ngồi cùng, Thần Hi nói với cô, “Lộ Lộ, theo chị vào phòng bếp mang chút gì ra ăn.”
Cô cũng không muốn đợi ở phòng khách, ở Tả gia, trừ Y Thần, cũng chỉ có Thần Hi là người cô quen thuộc nhất, vì vậy đi theo vào phòng bếp.
Trong phòng bếp thức ăn vẫn còn bừa bãi trên đất, mấy vết máu của Diệp Khả Tâm cùng nước hòa cùng nhau, cô thậm chí cũng không dám dẫm lên.
Thần Hi thấy thế, tay chân nhanh nhẹn dọn dẹp sạch sẽ thức ăn bừa bãi trên đất, mỉm cười với cô, “Được rồi, có thể rồi, vào đi! Tình hình bây giờ cũng không cần làm bữa tiệc lớn gì nữa cả, nấu chút mì sợi ăn đi!”
“Dạ!” Cô gật đầu, Thần Hi mỉm cười càng làm lòng cô cảm thấy chua sót. Trong ấn tượng của cô, Thần Hi vẫn là một người rất ấm áp, ban đầu lúc nghe được cái tên này, cô vẫn cho là hai chữ này là “Tia nắng ban mai”, mà quả thật Thần Hi, quả thật như tia nắng ban mai ấm áp tốt đẹp, năm năm trước như thế, năm năm sau vẫn là như thế, xảy ra chuyện ngày hôm nay, sau khi Tiêu Hàn cho cô một cái tát vẫn là như thế.
Cô rất cảm kích, nhanh nhẹn thay Thần Hi nấu nước.
Thật ra thì nấu mì là chuyện hết sức đơn giản như vậy, Thần Hi căn bản không cần cô đến giúp một tay, gọi cô vào, cũng chỉ là có lời muốn nói với cô đi?
Mà sự thật quả nhiên bị cô đoán đúng.
Thần Hi vừa băm thịt, vừa chầm chậm mở miệng, “Lộ Lộ, thật ra thì Khả Tâm và em trai chị quen biết nhau ở trong bệnh viện. Khi đó Thần An đã phẫu thuật xuất viện rồi, nhưng phải định kỳ đến bệnh viện làm kiểm tra. Em biết đó, Thần An là cấy ghép giác mạc mới phục hồi được thị lực, mẹ chị nói mắt nó có thể hồi phục cũng nên cảm tạ Bồ Tát đã phù hộ, chúng ta phải bày tỏ lòng cảm ơn, phải làm nhiều việc thiện để tích đức. Bất kể sau này mẹ chị biến thành người thế nào, hoặc là nói đối với em ra làm sao, bà ấy lúc nói ra những lời này vẫn rất có đạo lý, cả nhà chúng ta quả thật đối với việc có thể lấy lại ánh sáng của Thần An lòng đầy cảm kích, chúng ta lập nhiều quỹ từ thiện, hàng năm cũng đều ủng hộ cho sự nghiệp từ thiện, em trai chị cũng như thế, đối với việc làm từ thiện cũng cực kỳ ham thích.
Khi đó Khả Tâm chính là bệnh nhân mù của bệnh viện, em trai chị mỗi lần đi kiểm tra cũng sẽ đến khoa mắt xem qua một chút, nhìn một chút những bệnh nhân mù ấy, bọn họ chính là quen biết nhau ở đó…… Khi đó Khả Tâm rất bi quan, chị không biết nguyên nhân có phải là vì em trai chị hay không, mà lại có niềm tin vào cuộc sống, tóm lại, sau đó lại rất quý trọng em trai chị…… Chị nghĩ, trong sự việc này Thần An là nhân vật góp phần tích cực nhất, chỉ là, em không cần lo lắng, đối với em trai chị mà nói, Khả Tâm chỉ là một nhân vật trong sự nghiệp từ thiện của nó, không hơn.”
|
Hạ Vãn Lộ cảm thấy Thần Hi có thuật đọc tâm, vào giờ phút này lại là người duy nhất quan tâm đến tâm trạng của cô, ngay cả Tả Thần An, lúc này chỉ sợ cũng không thể phân thân ra để chiếu cố đến cô. . . . . .
Cô cười cười, "Em hiểu." Cuối cùng, lại nói thêm câu, "Cám ơn chị, Thần Hi."
Thần Hi hơi chấn động, ánh mắt nhìn cô hết sức phức tạp, cuối cùng vẫn là mỉm cười dịu dàng với cô, "Quần áo của chị dâu em mặc không hợp, lớn quá, là em quá gầy, phải nuôi mập thêm mới được." Lại
"Ừ. . . . . ." Cô nghĩ nói cám ơn lần nữa, nhưng lại cảm thấy quá kiêu ngạo, chỉ ừ một tiếng rồi không hề nói thêm điều gì.
Đã từng cùng Thần Hi, cũng là ở trong đại viện này, từng có một đoạn thời gian thân như bạn tốt, lúc ấy cô vẫn là y tá vô ưu vô lo (không có gì phải lo lắng, trăn trở) Hạ Vãn Lộ, Thần Hi mới vừa cưới không lâu, thường thường trở lại thăm ông nội cùng em trai, dạy cô lái xe chính là Thần Hi.
Thời gian năm năm, làm cho Thần Hi thành thục không ít, giữa hai người không biết tại sao không còn thân thiết như ngày trước, trong đôi mắt Thần Hi nhiều hơn một chút dấu vết của năm tháng, cô cảm thấy cô không nắm bắt được ánh mắt của Thần Hi rồi.
Chỉ là, giống như trước kia, cô cảm kích Thần Hi, một là bởi vì cho cô một bảo bối thiên sứ, thứ hai là vào thời khắc như hôm nay là người duy nhất mỉm cười với cô.
Hai người rất nhanh liền nấu mì xong, bưng từng chén từng chén đi ra ngoài, ông nội Tả cũng đi ra, Hạ Vãn Lộ ngồi ở cạnh bàn ăn, một miếng ăn cũng không trôi.
Sinh nhật ăn mì, hàm ý trường thọ, nhưng hôm nay người nào còn có thể bưng tô mì nói một câu "Sinh nhật vui vẻ, khỏe mạnh trường thọ đây?"
Có. . . . . .
Tống Hạo Nhiên. . . . . .
Đứa bé không hiểu chuyện, ở trước mặt ông nội lấy lòng, "Ông cố ngoại sinh nhật vui vẻ!"
Nhất thời, Thần Hi cùng Tống Sở thiếu chút nữa đã bị sặc. . . . . .
Tống Sở vội vàng muốn con nói ít lại, ăn nhanh một chút!
Ông nội Tả thật cũng không tức giận, hừ hừ, "Cám ơn cháu cố! Đứa trẻ này, khi còn bé là đáng yêu nhất, ba đứa cháu khi còn bé cũng là miệng lưỡi ngọt ngào làm người ta yêu thích không thôi, càng lớn lên càng kỳ cục! Xem những chuyện vừa xảy ra đi! Cái này là chuyện gì! Chỉ là một buổi sinh nhật nho nhỏ của ta, lại có hai người phụ nữ tới cửa, là muốn cho Tiểu Tam Nhi (ông là đang nói Tả Thần An) có vợ lớn vợ nhỏ cho đầy đủ sao? Hừ!"
"Ông nội, Khả Tâm là con gái nuôi của mẹ. . . . . ." Làm sao Thần Hi không biết ý định của mẹ chứ? Chỉ là, vẫn ở trước mặt ông nội cho một lời giải thích.
"Cái gì làm ướt đấy! Ta ăn no rồi! Đi ra ngoài dạo, chính các ngươi ăn đi!" Ông nội Tả ném chiếc đũa xuống, ra cửa tìm lão hàng xóm đi dạo, giống như đối với chuyện Khả Tâm bị thương cũng không để ở trong lòng.
Đúng vậy, cả đời ông cụ có trường hợp nào chưa từng gặp qua? Một cái Diệp gia không đủ làm cho ông để ở trong mắt, trò cười lần này, theo ý ông, cũng chỉ là một trò hề mà thôi.
Ông cụ vừa đi,Tả Tiểu Bàn liền muốn về nhà ông ngoại, không khí nơi này cậu bé không thích, cậu bé ầm ĩ một hồi, Tống Hạo Nhiên cũng muốn đi theo, bé mới vừa bị ba mắng, mới không muốn ở lại nơi này.
Lằng nhằng một hồi hai cậu bé cũng đi rồi. Duy chỉ có Y Thần, bất luận Tống Hạo Nhiên gọi bé như thế nào, bé đều không chịu đi, chỉ ngồi ngay ngắn bên cạnh Hạ Vãn Lộ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mùa đông ban ngày vốn ngắn, rất nhanh, màn đêm liền hoàn toàn bao phủ. Tống Sở nhận điện thoại, cũng nói là có chuyện, đi ra ngoài, còn lại Thần Hi cùng cô mang theo Y Thần, không khí càng thêm nặng nề.
"Mợ út, mẹ, Y Thần hát cho hai người nghe được không?" Đứa bé cũng không biết thời điểm nào thì thích hợp ca hát, chỉ đơn thuần cho là chỉ cần bé ca hát thì có thể làm cho mẹ cùng mợ út vui vẻ.
"Được, mẹ thích nghe!" Đối với Y Thần, Thần Hi từ trước đến nay đều là cưng chiều, gần như là xin gì được nấy, huống chi lúc này Y Thần rõ ràng nghĩ trêu chọc họ vui vẻ, có thể nào làm cho con bé thất vọng?
Y Thần hứng trí bừng bừng bắt đầu hát, một bài đi qua, Thần Hi cùng Hạ Vãn Lộ đều vô cùng nể mặt mà vỗ tay cổ vũ, nhưng Hạ Vãn Lộ cũng không che giấu được tâm tình xuống thấp.
Y Thần rất là vui vẻ, hát một bài lại một bài, lúc đầu Hạ Vãn Lộ còn có thể chăm chú lắng nghe, từ từ, liền thất thần, vỗ tay cũng có chút qua loa, Y Thần liền không hát nữa, cực hiểu chuyện cầm tập tranh, ngồi ở bên người cô lật xem.
Cuối cùng, điện thoại Thần Hi vang lên.
"Là Thần An!" Sau khi Thần Hi nói với cô lập tức liền nhận, "Này, Thần An, như thế nào?"
Không biết Thần An ở bên kia nói những gì, chỉ là Thần Hi không ngừng đáp tốt tốt tốt.
Đợi cô ấy nói xong điện thoại, Hạ Vãn Lộ dùng ánh mắt khẩn trương và mong đợi nhìn cô, Thần Hi trấn an mỉm cười, "Thần An nói gọi điện thoại cho em nhưng không ai nhận, hỏi em đang làm gì."
"Em. . . . . . Không mang điện thoại di động." Lúc đi ra khẩn trương cùng hốt hoảng, di động rơi ở trong nhà.
Thần Hi gật đầu một cái, "Thần An nói, muốn chị chăm sóc em thật tốt. Nó rất nhớ em."
Cái này cô dĩ nhiên biết, nhưng là tại sao Thần An không cùng cô nói vài lời đây? Lúc này cô muốn nghe nhất chính là giọng nói của anh!
Mặc dù có một chút xíu thất vọng, nhưng cô vẫn là vì Thần An tìm lý do giải thích, có lẽ trong bệnh viện lúc này đang bề bộn hỗn loạn đi, không biết Khả Tâm bị thương thế nào. . . . . .
"Khả Tâm. . . . . . Hiện tại như thế nào?" Cô hỏi.
Thần Hi lắc đầu một cái, "Vẫn còn trong phòng cấp cứu, không biết như thế nào. . . . . ."
Sắc mặt Hạ Vãn Lộ rõ ràng tối sầm lại, Thần Hi thấy vậy an ủi, "Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì. . . . . ."
Làm sao Hạ Vãn Lộ không biết Thần Hi là muốn an ủi cô? Chính cô là y tá, tình hình lúc ấy cô cũng nhìn thấy, thật rất nguy hiểm. . . . . .
"Đúng rồi, Thần An nói, để cho em đi về trước, không nên ở trong đại viện suy nghĩ lung tung, không bằng chị đưa em và Y Thần về trước!" Thần Hi lại nói.
"Anh ấy không nói lúc nào thì trở lại sao?" Cho dù biết anh lúc này không thể rời đi bệnh viện, nhưng vẫn là không nhịn được hỏi cái vấn đề này.
Thần Hi lần nữa lắc đầu, "Chị cùng nó còn chưa nói xong, bên kia liền bắt đầu ầm ĩ, Thần An liền cúp điện thoại!"
Cô gật đầu một cái, "Vậy cũng tốt, em đi về trước!" Ở chỗ này, cô cũng cảm thấy không cách nào tự nhiên.
Thần Hi cầm chìa khóa xe, dắt Y Thần, ba người rời đi Tả gia.
Sau khi về đến nhà, Hạ Vãn Lộ mở tất cả đèn trong nhà, sau đó lấy quyển truyện ra, ôm Y Thần kể chuyện xưa cho bé.
Cô cảm thấy mình phải nói chuyện, nếu không sợ hãi trong lòng sẽ cắn nuốt cô.
Kể xong một quyển truyện, cô đổi một quyển khác, kể xong, lại đổi, cho đến cuối cùng, Y Thần bình thường thích nhất là nghe kể chuyện xưa cũng nghe đến mệt mỏi, che cái miệng nhỏ nhắn liên tiếp ngáp.
"Mợ út, không kể nữa. . . . . ." Y Thần vừa đánh ngáp vừa nói.
Hạ Vãn Lộ xem đồng hồ, thế nhưng đã nửa đêm rồi, khó trách Y Thần mệt mỏi như vậy, chính cô cũng kể đến miệng đắng lưỡi khô rồi, nhưng là, Thần An vẫn chưa về.
"Mợ út, tại sao cậu út còn chưa về?" Y Thần buồn ngủ hỏi.
Cô hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Thần một cái, "Ừ, cậu út. . . . . . Tạm thời không thể trở về, Y Thần ngủ trước có được hay không?"
Mí mắt trên dưới của Y Thần đã muốn đánh nhau, nhưng vẫn là dụi dụi con mắt, miễn cưỡng chống đỡ nói, "Không cần. . . . . . Cậu út không về. . . . . . Y Thần thức với Mợ út. . . . . ."
Tiểu Quai Quai này! Bảo sao cô không yêu thương cho được?
Trong lòng Hạ Vãn Lộ một hồi ấm áp, nhìn lại lần nữa thì bé đã nhắm mắt lại rồi, hô hấp cũng dần dần trầm ổn. . . . . .
A! Đây là tiếng cười khẽ đầu tiên tối nay cô phát ra, là vì tiểu bảo bối đáng yêu này. . . . . .
Cô ôm Y Thần về phòng, đặt nhè nhẹ trên giường, mình cũng nằm ở bên cạnh bé, dán chặt vào thân thể mềm mại của bé, chỉ có ôm Y Thần, tâm một mảnh hỗn độn của cô mới có thể thoáng an bình.
Chỉ là, Y Thần ngủ, còn cô hai mắt tỉnh táo, làm sao mới có thể vượt qua đêm dài đau khổ này đây?
Điện thoại di động của cô để ở đầu giường, cô cách mấy phút lại nhìn thời gian một lần, chưa từng cảm thấy thời gian khổ sở như vậy.
Không biết xem thời gian qua bao nhiêu lần, nhiều lần nghĩ không biết có nên gọi điện thoại cho Thần An hay không? Nhưng là, vừa nghĩ tới chỉ trích của Tiêu Hàn, vừa nghĩ tới máu theo nước mà lan tỏa đầy đất, cô liền rút lui. . . . . .
Vì vậy, tiếp tục đếm thời gian, cũng tiếp tục chịu đựng thời gian. . . . . .
Một đêm này, cô cả đêm chưa ngủ, lỗ tai luôn bảo trì trong trạng thái khẩn trương cao độ, hi vọng sẽ nghe được tiếng động ở cửa, nhưng, mãi cho đến sắc trời trắng bệch, cô cũng không nghe thấy âm thanh chờ mong.
Cô cũng không nằm nữa, nằm cả đêm, suy nghĩ cả đêm, đầu bắt đầu căng đau, cô phải rời giường!
Vừa đứng dậy, liền không để cho chính mình nhàn rỗi, vì vậy bắt đầu vào phòng bếp làm bữa ăn sáng, làm một bữa ăn sáng phong phú, món ăn càng phức tạp cô càng làm, như vậy mới có thể khiến cho thời gian chờ đợi ngắn hơn một chút. . . . . .
Khi cô làm xong toàn bộ bữa ăn sáng, đã là 9h sáng, Y Thần còn chưa có tỉnh lại. Tối hôm qua bởi vì theo cô, Y Thần ngủ quá muộn, cho nên cô không có ý định đánh thức Y Thần.
Đang lúc cô không biết làm gì chuẩn bị tìm thêm một chút chuyện gì đó để làm, liền vang lên tiếng mở cửa, tâm cô liền nhảy đến cổ họng, chạy gấp đi ra ngoài nghênh đón.
Quả nhiên là anh.
"Anh về rồi!" Cô tiến lên, giúp anh treo áo khoác ngoài mới cởi ra lên, chỉ cảm thấy trên quần áo cũng ngưng một tầng không khí lạnh lẽo, thấm lạnh vào người.
"Đúng!" Bộ dạng của anh xem ra cực kỳ mệt mỏi.
"Ăn điểm tâm chưa? Em làm điểm tâm, lấy cho anh." Cô rất muốn hỏi vết thương của Khả Tâm, nhưng không biết mở miệng như thế nào.
Anh lắc đầu, hướng phòng ngủ đi, vừa đi vừa nói, "Không cần! Đã ăn một chút!"
Cô đi vào theo, còn muốn nói chút gì, anh đã nằm vật xuống ở trên giường.
Cô hiểu, anh chắc chắn là mệt muốn chết rồi. . . . . .
"Khả Tâm. . . . . . Sao rồi?" Cô vẫn là nhịn không được thật cẩn thận hỏi.
|