Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh
|
|
Chương 110: Cô ấy chưa chết Lời nói của Vũ Hạ giống như chánh án xử người ta tử hình, San San và Cầm Vận cảm thấy suy sụp, , , , , , mà Âu Dương Thần, , , , , ,
Giờ phút này Âu Dương Thần dường như chẳng nghe được bất cứ điều gì nữa, điềm tĩnh khác thường, ngay cả đi bộ cũng có vẻ trầm ổn như thế.
"Đều là tại anh, đều là tại anh, tại sao lại đối xử với Hân Nhi như vậy, tại sao phải trưng dụng cô nhi viện, tại sao? Anh biết rất rõ Hân Nhi đặc biệt quan tâm đến nơi đó mà, có nhiều đứa trẻ dễ thương như vậy, làm sao anh lại nỡ dỡ bỏ nơi đó để bọn chúng không có nhà. Sao anh làm thế được chứ?" San San giống như nổi điên xông tới chất vấn Âu Dương Thần. San San có hành vi kịch liệt như vậy, làm cho những người ở đây đều sợ hết hồn, vì San San mà họ toát mồ hôi dầm dề, ngay cả Cầm Vận to gan nhất cũng chưa bao giờ dám đối xử như thế Âu Dương Thần. Nhưng San San lại dám, giờ phút này San San đã hoàn toàn mất hết lý trí, Hân Nhi chết đi đối với San San mà nói thật sự là một đả kích quá lớn.
Nhưng Âu Dương Thần không có phản ứng nào. Không có phản kháng, , , không có giải thích, , , , cứ như một người ngơ ngác, ngây ngô, sững sờ như vậy, có lẽ trước kia nếu có người dám nói như vậy với Âu Dương Thần, thì dù đối phương là nam hay là nữ cũng sẽ bị chết không toàn thây, nhưng bây giờ là San San, bạn thân nhất của Hân Nhi, Âu Dương Thần hình như cam tâm tình nguyện để mặc cô làm vậy.
Âu Dương Thần tiếp tục đi về phía trước , vẫn đi, , , , , ,
"Thần, , , , , " Vũ Hạ lo lắng nhìn Thần, có lẽ người khác không biết, nhưng cùng là đàn ông, Vũ Hạ biết trong lòng Thần hiện tại nhất định rất khó chịu. Nếu như Âu Dương Thần bộc phát cũng còn đỡ, thế nhưng giờ đây Âu Dương Thần lại tỉnh táo khác thường làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.
"Cô ấy chưa chết." Bằng thái độ kiên định khác thường, Âu Dương Thần mở miệng nói với Vũ Hạ. Không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài, bởi vì câu nói này, tất cả mọi người dừng ngay động tác lại, ngay cả San San đang đau thương căm giận, cũng kinh ngạc mà nhìn Âu Dương Thần, Âu Dương Thần chỉ nói mấy chữ ngắn ngủn, mà như có ma lực, khiến San San cũng có chút tin tưởng.
Đúng, tin tưởng, , , , không có chứng cớ xác thật chứng minh Hân Nhi đã chết, như vậy nghĩa là cô ấy vẫn chưa chết, cô ấy. Nhất định còn sống.
Âu Dương Thần một mình lái xe tới chỗ Hân Nhi xảy ra chuyện, chung quanh nơi này đã hoàn thành xong tuyến phòng bị. Nhìn những mảnh vụn kia ở hiện trường, trong đầu Âu Dương Thần hiện lên hình ảnh Hân Nhi đang ở trong xe giãy giụa khủng hoảng, ngay sau đó ý nghĩ kia nhanh chóng biến mất, sẽ không, cô ấy nhất định không có việc gì, chúng mình còn có bản chứng nhận kết hôn, còn tới một trăm năm, , , , , , , cô ấy nhất định không thể đi. Không thể.
"Tại sao cậu đến đây?" Đang lúc Âu Dương Thần tìm cách phá bỏ ý nghĩ kia, nghe được âm thanh quen thuộc.
Diệp Phi tức giận đùng đùng chạy tới, ở phía sau Palace, Diệp Phi tới đây tìm người, chủ yếu là hắn không muốn cùng Âu Dương Thần ở cùng một phòng để chờ đợi tin tức của Hân Nhi. Thực ra hắn mới ra ngoài không bao lâu, liền nhận được tin tức San San báo Hân Nhi bị nổ tung bên trong xe, nghe được tin này Diệp Phi khiếp sợ không thôi, lập tức lái xe chạy tới, nhưng không ngờ Âu Dương Thần còn sớm hơn một bước, tại sao lúc nào cũng vậy, đến nỗi chỉ có mỗi việc nhìn thấy Hân Nhi lần cuối, Âu Dương Thần vẫn đến trước hắn một bước.
"Không liên quan gì đến cậu." Thấy Diệp Phi, Âu Dương Thần cũng nổi giận.
"Tại sao cậu lại muốn hại Hân Nhi, cô ấy thiện lương như vậy, cô ấy yêu cậu như vậy, tại sao?"
"Chính là cậu, là cậu lừa gạt tôi."
"Tôi chỉ muốn xem rốt cuộc cậu có yêu cô ấy hay không thôi, , , , "
"Cậu, , , " Mâu thuẫn giữa hai người đàn ông này không phải chỉ dùng ngôn ngữ là có thể giải quyết được, rất nhanh hai người cứ như vậy mà đánh nhau, Âu Dương Thần không dùng bất kỳ võ công nào, chỉ dùng thế mạnh của mình đánh nhau với Diệp Phi, hai người đàn ông cùng yêu một người phụ nữ mà lại đang vì người phụ nữ kia đánh nhau . Cứ như vậy anh một quyền, tôi một quyền, thật ra nếu nói về dùng vũ lực, Diệp Phi không phải là đối thủ của Âu Dương Thần, nhưng Âu Dương Thần cũng cam chịu bị đánh, mặc dù trong lòng tin chắc Hân Nhi chưa chết, truyencuaDd&LQd^*nhưng nghĩ đến cảnh tượng kia trong bệnh viện, Âu Dương Thần không cầm được đau lòng, anh vẫn luôn nâng niu, chìu chuộng cô trong lòng bàn tay, khi đó làm sao lại nỡ tổn thương nàng, làm thế nào làm vậy được? Nghĩ tới đây, hình như mỗi một quyền Diệp Phi đánh ra giống như là Hân Nhi đang đánh mình, khiến Âu Dương Thần cảm thấy có chút thoải mái, nhưng mặt khác nghĩ đến việc Diệp Phi lừa gạt, Âu Dương Thần cũng nổi giận, cho nên cũng hung hăng từng quyền từng quyền đánh lại Diệp Phi, sau một thời gian ngắn, trên mặt hai người đều chảy máu, một quyền cuối cùng của Diệp Phi hung hăng đánh vào mặt Âu Dương Thần, máu đỏ tươi từ khóe miệng Âu Dương Thần tràn ra, đẹp như thế, dễ thấy như thế, , , , , , , nhưng Âu Dương Thần cũng không quan tâm, nhiều năm qua, Âu Dương Thần không có bị thương gì, sau khi sống với Hân Nhi, đặc biệt chú ý không để cho người khác làm tổn thương mình, vì nếu cô ấy biết nhất định sẽ rất lo lắng, vì sự lo lắng của cô ấy thể hiện sự quan tâm, nên anh luyến tiếc, không nhẫn tâm chỉ vì việc riêng của mình mà để cho cô ấy lo lắng. Lần này anh và Diệp Phi đánh nhau nghiêm trọng nhất là vết thương trên mặt, chí ít thì ngày mai tất cả mọi người đều biết Âu Dương Thần bị thương.
Diệp Phi thấy vết thương trên mặt của Âu Dương Thần, hình như cũng cảm thấy thoải mái một chút, nhặt áo khoác từ dưới đất lên, phủi bụi một cái, chuẩn bị rời đi.
"Cô ấy tên là Hân Nhi?" Giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía sau Âu Dương Thần, trong giọng nói này còn bí mật mang theo tia ẩn nhẫn.
"Dạ, ngày đó, lúc từ bệnh viện ra ngoài, cô ấy nói, cô ấy nói không thích người khác gọi là Tuyết Nhi, bởi vì cô ấy không phải, , , , , "
Âu Dương Thần nhớ lại cái ngày đứng ở bên đường, Diệp Phi bảo Âu Dương Thần đưa Hân Nhi đi bệnh viện, bởi vì câu cuối cùng của Diệp Phi là “tôi không yên lòng”, nên Âu Dương Thần giận dữ ngút trời, hung hăng nói một câu"Cậu không xứng."
Còn có ngày đó lúc ở bệnh viện, Âu Dương Thần nói câu"Tôi vẫn yêu Tuyết Nhi, từ đầu đến cuối đều là, , , , , " hình ảnh hai người thoáng qua trong đầu Âu Dương Thần, lòng Âu Dương Thần đau đớn, tại sao anh lại có thể, , , , , , , , tại sao có thể, , , , , , , ,
"Thật ra bây giờ cậu đã yêu Hân Nhi rồi." Diệp Phi trước khi đi để lại những lời này, nói xong hắn nhẹ nhàng đi đến chiếc xe BMW màu bạc phía trước, nổ máy xe rời đi, để lại không gian yên tĩnh cho Âu Dương Thần, có như vậy lúc Hân Nhi trở lại anh mới quý trọng cô ấy. Trong tiềm thức của Diệp Phi, chỉ có Âu Dương Thần mới tin tưởng Hân Nhi chưa chết, nhất định chưa chết.
"Thật ra bây giờ cậu đã yêu Hân Nhi rồi." Trong đầu Âu Dương Thần luôn luôn lẩn quẩn những lời này, đã là Hân Nhi rồi sao? Từ trước tới nay, vấn đề này thỉnh thoảng cũng xuất hiện trong đầu Âu Dương Thần, nhưng mà chưa có đáp án, lời hứa với Tuyết Nhi giống như một cây gai ở trong lòng Âu Dương Thần, khiến Âu Dương Thần dù yêu Hân Nhi nhưng cũng không chịu thừa nhận lại càng không muốn phủ nhận, vẫn mâu thuẫn, có lẽ thật đã yêu, ngay cả chính anh cũng không biết bắt đầu từ khi nào, từ ban đầu ngộ nhận đến bây giờ, nếu như không phải là những ghen tức lộn xộn, anh cũng không đành lòng làm tổn thương cô ấy, chỉ cần cô ấy trở lại, dù có làm trái với cam kết cũng không sao, chỉ cần có thể yêu, dù xuống Địa ngục thì cũng có việc gì chứ ?
"Ưmh. Chiếc nhẫn, , , , , " Hân Nhi nhẹ nhàng nỉ non. Trong đầu thoáng qua hình ảnh lần đó Âu Dương Thần đem chiếc nhẫn đặt vào tay mình, thời điểm ở trong giáo đường, nhớ lại lúc ở trong xe làm thất lạc chiếc nhẫn.
"Cô đã tỉnh." Hân Nhi cố gắng mở mắt, chỉ thấy trước mắt là một người đàn ông dịu dàng, có chút quen lại có chút xa lạ, đúng rồi, là người đàn ông này cứu mình, Hân Nhi cử động muốn đến gần Lê Cận nói cám ơn.
"Cô muốn làm gì? Hiện tại thân thể cô còn rất yếu ớt, chưa thể cử động được đâu, cô cứ yên tâm rằng đứa trẻ không có chuyện gì, chỉ là động thai, đứa nhỏ này nhất định rất ngoan cường." Lê Cận dịu dàng nói với Hân Nhi.
Ầm
Cái gì?
Đứa trẻ ư?
Hân Nhi kinh ngạc trợn to hai mắt, thận trọng lấy tay vuốt ve bụng mình, chính là nơi này đã hình thành một sinh mạng, thì ra mình đã làm mẹ, nhưng mình không biết, thực sự không biết, thiếu chút nữa hại chết con, mẹ nhất định là một người mẹ tồi tệ nhất thế giới, không xứng đáng làm mẹ. Thậm chí ngay cả đứa con yêu quý của mình tồn tại cũng không biết, con à, con có tha thứ mẹ không?
"E hèm, bởi vì cô không có điện thoại di động, nên tôi không có cách nào liên lạc với người nhà của cô, cô có muốn tôi đưa cô trở về không? Để cô tìm người nhà?" Lê Cận thấy Hân Nhi dịu dàng vuốt ve bụng của mình, vô thức nhớ lại mẹ mình vẫn còn bệnh, bà cũng thương yêu con của mình như vậy. Vô thức khuôn mặt của Hân Nhi dần dần hợp lại thành khuôn mặt của mẹ anh ta.
Người nhà, , , , , ,
Hai từ này lại một lần nữa làm tổn thương lòng của Hân Nhi, cô là Lam Hân Nhi, đến giờ vẫn không có người thân nào, cho tới bây giờ người nhà của cô cũng chỉ có những người bạn nhỏ ở cô nhi viện, cho tới bây giờ cô chỉ có mẹ là viện trưởng, trên luật pháp ngay cả người đàn ông thân cận cô nhất cũng không còn là người nhà của cô nữa rồi, không phải rồi. Nhưng cô vẫn giữ được nhà của mình, hi vọng Cầm Vận có thể giúp đỡ các bạn nhỏ ở cô nhi viện.
|
Chương 111 "Tôi không có người thân." Hân Nhi buồn buồn nói ra những lời này.
"Vậy cha của đứa bé kia đâu?" Lê Cận vô ý hỏi, nhưng sau khi hỏi xong liền hối hận, nếu Hân Nhi nói cô ấy không có người thân vậy tại sao anh làm sao có thể hỏi đây, quả nhiên, Lê Cận chú ý tới sắc mặt của Hân Nhi sắc mặt tối sầm lại.
Cha ư?
Cha của đứa trẻ ư?
"Thần, anh xem người phụ nữ đó thật đáng thương đó nha, chồng cô ta có con ở bên ngoài, người phụ nữ này nên đối mặt với vấn đề này ra sao đây, người chồng này thật là quá đáng, thật là quá đáng." Hân Nhi tức giận xem kịch trên tivi.
"Được rồi, đứa ngốc, em cứ yên tâm đi, chồng em nhất định không làm những chuyện như vậy đâu." Âu Dương Thần vuốt ve đầu Hân Nhi.
"Vậy nếu như anh cũng giống như người chồng kia không cẩn thận có con bên ngoài thì sao đây?" Hân Nhi chỉ là tùy ý hỏi.
"Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không có chuyện này xảy ra, trừ em ra, không có người phụ nữ nào khác có tư cách sinh ra đứa bé của Âu Dương Thần."
Trừ em ra, không ai có tư cách sinh ra đứa bé của Âu Dương Thần. Hân Nhi vẫn dừng lại ở những lời này.
Khi đó Thần nghĩ mình là Tuyết Nhi, còn bây giờ thì sao đây? Đứa bé của Hân Nhi không được phép tồn tại, không, không thể, đứa bé này là của ta, không thể, cô không thể không có đứa bé này.
"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý." Lê Cận thấy Hân Nhi thể hiện nét khổ sở trên mặt, cho là lời của mình gợi cho Hân Nhi chuyện đau lòng.
"Không có việc gì." Hân Nhi nhàn nhạt đáp lời, nghĩ tới mình nên trốn đi đâu mới có thể bảo vệ đứa bé đây, với thế lực của Âu Dương Thần chỉ sợ ở nơi này không có cách nào sống nổi, nếu để cho anh ấy biết đứa trẻ này tồn tại, như vậy đứa bé nhất định sẽ, , , , ,
"Aida, thật xin lỗi tôi nghe điện thoại một chút."
"Alo." Sắc mặt Lê Cận trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.
"Thưa Tổng giám đốc, bốn giờ chiều nay máy bay sẽ khởi hành."
"Ừ, tôi biết rồi, giờ tôi đang bận chút chuyện, đến lúc đó tôi sẽ đến thẳng phi trường." Nói xong, Lê Cận liền cúp điện thoại.
“Tôi quên giới thiệu, tôi họ Lê, gọi Lê Cận, còn cô?" Lê Cận lại ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh của Hân Nhi.
"Gọi em là Hân Nhi." Hân Nhi hướng về phía Lê Cận hơi cười cười, đối với người ân nhân cứu mạng này, Hân Nhi không biết vì sao cô có cảm giác vô cùng thân quen, cảm giác anh ta sẽ không làm thương tổn mình.
Hân Nhi
Trong đầu Lê Cận thoáng qua một khuôn mặt trong sáng đang tươi cười, em gái nhỏ của anh cũng gọi là Hân Nhi, Hân Nhi, , , , , người phụ nữ trước mặt và em gái nhỏ của hắn cũng tên là Hân Nhi, người phụ nữ tên Hân Nhi này khiến cho người ta thương tiếc? Còn em gái, em được ông trời an bài như thế nào đây?
"Hân Nhi." Lê Cận kêu cái tên này mấy ngày này, cái tên Hân Nhi này, trong lòng Lê Cận kêu gào rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên gọi ra miệng, có cảm giác khổ sở.
"Ừ."
"Chiều nay anh muốn xuất ngoại sao?" Hân Nhi chú ý nội dung câu chuyện anh mới vừa nói.
"Ừ, à, đến thành phố A chủ yếu là có một ít chuyện riêng, nhưng đã giải quyết xong, nhà tôi ở nước Pháp, không cần lo lắng, tôi sẽ tìm người chăm sóc cho cô."
"Anh có thể dẫn tôi đi không?" Cô nhất định phải giữ được đứa bé, hơn nữa Hân Nhi cảm thấy người đàn ông này rất đáng tin tưởng. Hiện tại đây là biện pháp duy nhất, nhìn người đàn ông dịu dàng trước mắt, giờ phút này Hân Nhi bất lực mà nắm được bè gỗ giữa đại dương.
Đưa cô ấy đi, Hân Nhi nói ra yêu cầu này làm Lê Cận rất là kinh ngạc, thật ra vấn đề này Lê Cận cũng đã nghĩ tới, lúc thấy Hân Nhi rơi lệ cộng với việc nhìn vẻ mặt bất lực của Hân Nhi tối qua khi ở trên xe này thì trong lòng Lê Cận cảm thấy Hân Nhi không đáng bị tổn thương. Cô gái như thế nên được người khác yêu thương xem như trân bảo, không nên bị thương tổn như vậy, thế nhưng ý niệm tồn tại cũng không lâu, anh và cô ấy là lần đầu tiên gặp mặt, tại sao có loại tư tưởng đó trong đầu? chắc chắn cô sẽ không đồng ý , giờ Hân Nhi lại yêu cầu như thế, Lê Cận cũng thật sự kinh ngạc.
"Tôi van ngươi, van anh hãy dẫn tôi đi đi, chỉ cần dẫn tôi ra nước ngoài, tôi sẽ không liên lụy anh, tôi thật sự không thể ở lại thành phố A được nữa, tôi thật sự không thể mất đi đứa bé." Hân Nhi thấy Lê Cận trầm tư, cho là anh không muốn, nên tiếp tục mở miệng van xin.
"Được." Lê Cận đã ra quyết định quan trọng rồi, quay về phía Hân Nhi nói.
"Cám ơn. Cám ơn" nghe được Lê Cận đồng ý, Hân Nhi giống như được hít thở không khí, vui đến nỗi sắp khóc. Chỉ biết nói cám ơn không thôi.
Lê Cận xoay người đi gọi điện thoại.
"Paty, hãy hủy bỏ chuyến máy bay cho tôi, dùng máy bay tư nhân của tôi. Nhanh lên” Lê Cận cúp điện thoại, gửi cho Hân Nhi một ánh mắt an tâm.
"Thưa chủ tử, đã điều tra ra, chính là hai người đàn ông kia bắt cóc phu nhân, sau đó dẫn tới đây, xảy ra tranh chấp, hai người đàn ông này, một người bị dao gọt trái cây đâm chết, còn một người bị súng bắn chết , hiện trường không có dấu vết đánh nhau. Tôi đã điều tra được thủ phạm giết chết hai người này ở lầu Tiểu Lâu chính là Roan, còn có việc làm người khác nổ tung chính là Lâm Hiểu"
"Giết." Âu Dương Thần lạnh lùng buông ra hai chữ, có thể thấy giờ phút này Âu Dương Thần lửa giận bừng bừng. Bắt cóc phu nhân của chủ tử, chủ tử làm sao có thể dễ dàng bỏ qua đây.
"Thưa chủ tử, điện thoại của bí thư."
Tập đoàn Âu Thị
“Đúng là Âu Dương Thần tiên sinh đây sao? Chúng tôi là, , , , "
"Đi vào rồi nói." Âu Dương Thần chỉ lạnh lùng liếc nhìn tổ trọng án cao cấp Đốc sát nói, sau đó trực tiếp đi đến phòng làm việc.
Giống như bậc vua chúa bước lên ngai vàng, lịch sự mở nút cài, ngồi xuống, "Nói đi."
Mấy vị cảnh sát âm thầm liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên là vua thương mại Âu Dương Thần, ở mức độ này, , , , ,
"Âu Dương Thần tiên sinh, chúng tôi thuộc tổ trọng án, chuyện là như vầy, về vụ án bắt giam thủ phạm làm nổ tung con đường, căn cứ vào nhân viên pháp chứng đã chứng minh, phát hiện chiếc nhẫn của nạn nhân, chúng tôi điều tra được chính là Ngài đặc biệt yêu cầu đại sư Fell từ nước ngoài thiết kế, toàn thế giới chỉ có một chiếc, chính là chiếc nhẫn này, xin hỏi Ngài và nạn nhân có quan hệ như thế nào."
"Cô ấy chưa chết." Thời điểm Âu Dương Thần thấy chiếc nhẫn kia, thái độ thay đổi rõ ràng, ngay sau đó là tức giận, cô ấy chưa chết. Làm sao cô ấy có thể chết được đây.
Ngạch
Các thành viên thuộc tổ trọng án đều sợ hết hồn, bởi vì câu nói này của Âu Dương Thần rõ rang có ý cảnh cáo. Cô ấy chưa chết như thể là lời xác định rõ ràng.
"Vậy xin hỏi ông và chủ nhân chiếc nhẫn này có quan hệ như thế nào?" Lúc này chỉ có Đốc sát cao cấp phản ứng nhanh nhất, biết người phụ nữ này đối với Âu Dương Thần nhất định co ý nghĩa quan trọng, nếu không tâm tình của hắn cũng sẽ không kích động như thế.
"Là vợ tôi." Âu Dương Thần lạnh lùng nói.
|
Chương 112 Ba từ “Là vợ tôi”, làm cho những người ở đây đều kinh sợ. Cái tên Âu Dương Thần khắp cả thành phố A đến ngay cả những đứa trẻ cũng đều biết nhân vật này, vị vua tốt nhất còn độc thân. Lúc nào thì kết hôn, thật sự chưa có một chút tin tức nào lọt ra ngoài.
"Hãy để chiếc nhẫn lại đây, các ông có thể đi được rồi." Ngay lúc chưa kịp tiếp nhận tin tức kia, thì giọng nói Âu Dương Thần lành lạnh truyền tới.
"Thật xin lỗi, . Âu Dương Thần tiên sinh,"chiếc nhẫn này là vật chứng của chúng ta, có trong hồ sơ tử, , , , "
"A, , , , , " Âu Dương Thần chỉ nói một âm đơn giản, lại làm cho không khí của phòng làm việc nhất thời lạnh lẽo rất nhiều.
"Éc. Âu Dương Thần tiên sinh thật xin lỗi, chúng tôi giao cho Ngài chiếc nhẫn này, nếu không còn việc gì nữa, chúng tôi xin phép đi trước đây." Vị Đốc sát cao cấp kia lanh trí một chút, biết Âu Dương Thần là người không thể đắc tội, lập tức kéo những đồng nghiệp đi luôn.
"Thưa sếp, đó chính là vật chứng." Một tên không hiểu chuyện nói.
"Thôi đi, còn vật chứng à, đắc tội Âu Dương Thần, cậu sẽ biến thành bằng chứng hy sinh."
"Ặc, , , , , , "
"Tiểu Khả, cố gắng học tập nhiều một chút."
"Dạ, thưa sếp"
Âu Dương Thần cầm chiếc nhẫn lên, nghĩ tới hình ảnh Hân Nhi luôn mang chiếc nhẫn theo bên mình, "Hân Nhi, em nhất định phải bình an, nhất định bình an, đã hứa rồi đấy, chúng ta phải cùng sống với nhau đến đầu bạc, đã hứa rồi mà." Mặc dù chiếc nhẫn kia hiện tại chứng minh Hân Nhi đã chết, nhưng Âu Dương Thần vẫn trước sau như một tin tưởng, tin tưởng, , , , , lần này không giống với lúc Lăng Phỉ Tuyết chết đi, khi đó Âu Dương Thần chỉ muốn báo thù, phá hủy mọi thứ chỉ để báo thù, nhưng lần này thì không, Âu Dương Thần không như thế. Anh một mực tin chắc Hân Nhi chưa chết, bà xã anh chưa có chết, dù có nhiều chứng cớ hơn nữa đặt ở trước mắt, thì Âu Dương Thần cũng không tin, nói anh lừa mình dối người cũng được, nói anh có con mắt tin tường cũng được, tóm lại, anh cứ ôm lòng tin như thế, một mực tin tưởng như vậy.
Âu Dương Thần kéo bàn làm việc ra, phía sau tường chính một cơ quan, cũng đã lâu rồi, lần đầu tiên anh có dũng khí bước vào nơi này xem một chút, nhìn ngôi nhà sống cùng với Hân Nhi, nhớ lại toàn bộ hình ảnh của Hân Nhi, toàn bộ đều là, , , , , , , ,
Trong nhà một mảnh tối đen như mực, Âu Dương Thần mở đèn, trong nhà tất cả đều quen thuộc như vậy, nhớ lại ngày đó cùng Hân Nhi trang trí ngôi nhà.
"Thần, anh xem cái này để ở chỗ này được không?"
"Được."
"Thần, em cảm thấy để ở chỗ này một chậu hoa, ừm, thật ấm áp nha."
"Được." Lúc Âu Dương Thần định thần nhìn lại, khuôn mặt tươi cười của Hân Nhi lại biến mất.
Âu Dương Thần từng bước từng bước đi tới nhà bếp.
"Thần, anh về rồi, hôm nay em làm rất nhiều món ăn ngon, cho anh ăn món cá dấm đường mà anh thích nhất đây này."
"Được rồi, đừng lộn xộn, đi nào, đi ăn cơm thôi."
Giờ phút này phòng bếp trống rỗng, không có gì cả.
Âu Dương Thần lại từng bước từng bước đi tới phòng ăn, phía trên thật sự có rất nhiều thức ăn, toàn bộ đều là món mình thích ăn.
"Em mặc kệ, em mặc kệ, hôm nay nhất định phải phạt anh, phạt anh phải ăn hết những thức ăn này. Sau đó giúp em rửa chén."
Âu Dương Thần bước đến gần bàn ăn, thì ra là đêm hôm đó cô đã làm nhiều thức ăn như vậy để chờ mình, nhưng cuối cùng phải nhập viện, các món ăn trên bàn cũng bị hư, còn có một mùi hôi bốc lên, lỗ mũi Âu Dương Thần cảm thấy chua xót, nhìn món rau quen thuộc kia, nhìn lại tất cả nơi này, trong lòng như có dây cung đang kích thích thật sâu, hình như trong phòng này khắp nơi đều là bóng dáng của Hân Nhi.
Âu Dương Thần muốn bắt nhưng bắt không được, tại sao bắt không được, tại sao, , , , , , ,
Âu Dương Thần có chút chán chường ngồi trên sofa phòng khách, bất chợt, , , , lơ đãng đụng phải một cái túi gì đó. Âu Dương Thần lấy cái túi ra, chỉ thấy đó là một cái túi tuyệt đẹp, chẳng lẽ là, , , , , Âu Dương Thần không kịp chờ đợi lấy đồ trong túi ra, quả thật đó là một chiếc khăn quàng cổ.
"Không liên quan đến Thần, nhưng liên quan đến Tuyết Nhi, bà xã tớ nói là lúc gặp Tuyết Nhi nhìn thấy cô ấy đang đan cho Thần chiếc khăn quàng cổ nên mới muốn học, nghiêm chỉnh mà nói Tuyết Nhi còn là sư phụ của Vận Nhi đấy. Các cậu nói tôi có nên cảm tạ cô ấy hay không?" Lời nói của Vũ Hạ đột nhiên vang vọng trong đầu Âu Dương Thần. Nhưng Âu Dương Thần lại nghĩ ngày đó ở quán rượu, lúc Diệp Phi cầm chiếc khăn quàng cổ kia.
Lấy điện thoại di động ra, lần này, Âu Dương Thần muốn hỏi rõ ràng, không muốn ngờ vực nữa.
"Ngày đó ở trong khách sạn, ai tặng cậu chiếc khăn quàng cổ." Điện thoại vừa nối, Âu Dương Thần liền hỏi thẳng vấn đề chính.
"Một cô gái không có tiền, tìm ta, cô ấy đưa cho ta chiếc khăn quàng cổ thế chân, cậu cho là Hân Nhi đưa tôi sao." Diệp Phi hỏi ngược lại.
"Không." Anh không muốn nhiều lời cùng Diệp Phi .
"Âu Dương Thần, cậu đã khinh thường Hân Nhi, người yêu của cậu."
Diệp Phi sau khi nói xong câu đó cũng lập tức cúp điện thoại, Diệp Phi cũng biết chuyện chiếc khăn quàng cổ, ngày đó lúc gặp Hân Nhi, trong giỏ có len sợi và sách hướng dẫn đan khăn quàng cổ, lúc đó Diệp Phi thật sự ghen tỵ, thật sự là ghen tỵ với Âu Dương Thần.
Khinh thường tình yêu của Hân Nhi, ha ha, xem ra chính mình thật sự coi thường cô ấy rồi, Âu Dương Thần nắm thật chặt chiếc khăn quàng cổ kia, hình như có thể cảm thấy hơi ấm của Hân Nhi, giờ khắc này, Âu Dương Thần chắc chắn rằng anh yêu cô ấy, có rất nhiều thứ đợi đến sau khi mất đi mới biết quý trọng, nhưng lần này thật sự là cái giá quá đắt.
"Tôi đã sắp xếp máy bay tư nhân, chúng ta sẽ đi vào buổi tối, thân thể của cô còn rất yếu ớt, nhất định phải chú ý, nếu đau ở đâu thì hãy nói với bác sĩ, bác sĩ sẽ cùng đi với chúng ta."
"Ừ, cám ơn anh."
"Không cần khách sáo với tôi, còn cô hãy hỏi thăm chuyện của cô nhi viện, mọi chuyện giống như đã không sao, nghe nói tập đoàn Âu thị đã trả lại đất cho cô nhi viện rồi, thật ra thì chủ tịch tập đoàn Âu thị là một người rất tốt, dù sao tôi nghe nói vụ án kia rất quan trọng." Lê Cận nhàn nhạt nói, nhân vật Âu Dương Thần này, có nghe qua, nhưng chưa từng giao du, nên cũng muốn khen ngợi Âu Dương Thần.
"Ừ, có lẽ vậy...! ." Nghe tin cô nhi viện bình an, Hân Nhi rốt cuộc thở dài một hơi, Vận Nhi thật được việc, chỉ cần bọn họ thật yên ổn là tốt rồi. Chỉ là San San, hiện tại chỉ sợ không thể liên lạc với San San được, đối với người bạn thân này, Hân Nhi dĩ nhiên là không muốn vậy, nhưng mà, còn đứa trẻ, , , , , San San, thật xin lỗi.
|
Chương 113: Tạm thời thay thế em gái của tôi. Ròng rã cả một buổi chiều, Âu Dương Thần tìm tất cả những nơi đã đi qua với Hân Nhi, cửa hàng, công viên, nhà hàng, tất cả tất cả, đi mỗi một chỗ, những kỷ niệm tốt đẹp như chiếu phim ở trong đầu Âu Dương Thần hiện lên, một mặt Âu Dương Thần không muốn rời đi, cứ như vậy có khả năng nhìn thấy Hân Nhi nhiều một chút, dường như cũng có thể cảm nhận được hơi thở của Hân Nhi. Nhưng mặt khác Âu Dương Thần có nói với bản thân, có lẽ Hân Nhi ở một chỗ khác. Có lẽ…, Cứ như vậy Âu Dương Thần lại không thể không rời đi mà đến một chỗ khác, nhưng, không có, đều không có, Hân Nhi chỉ xuất hiện ở trong đầu Âu Dương Thần, cũng không xuất hiện ở trong tầm mắt Âu Dương thần.
Âu Dương Thần thậm chí đến cây đàn cổ nơi mà lần đầu tiên gặp Hân Nhi, hi vọng có kỳ tích phát sinh, nhưng, không có…. không có bóng dáng quen thuộc ở trong mộng kia…. không có bóng dáng Hân Nhi, đều không có…. mỗi một lần Âu Dương Thần đều ôm hi vọng đến một chỗ, nhưng, mỗi một lần Âu Dương Thần cũng đều ôm thất vọng đi đến một nơi khác…. mỗi một lần kết quả đều giống nhau…. một lần lại một lần thất vọng như vậy….
Âu Dương Thần tê liệt ngã xuống ở trên ghế sofa, gắt gao ôm chiếc khăn quàng cổ kia, giống như bây giờ chỉ có chiếc khăn quàng cổ này có thể cho anh một chút ấm áp. Dường như phía trên thật sự vẫn lưu lại nhiệt độ của Hân Nhi, cứ ôm như vậy, giống như thật sự có thể cảm nhận Hân Nhi vẫn ở bên cạnh mình. Dường như một lúc nữa Hân Nhi có thể về đến nhà, xuất hiện ở bên cạnh mình. Còn làm nũng với mình, hoặc cho dù là mắng mình cũng tốt.
Leng keng
Leng keng
Chuông cửa vang lên, Âu Dương Thần chợt giật mình, chẳng lẽ Hân Nhi đã về rồi, Âu Dương Thần không chút suy nghĩ liền xông đến mở cửa.
"surprise" Trình tâm cùng Âu Dương Tường hai người lại không mời tự đến, lúc thấy Trình Tâm trên mặt Âu Dương Thần rõ ràng hiện lên thất vọng, tại sao không phải cô ấy, tại sao?
"Thần nhi, tại sao con thấy mẹ thì có vẻ mặt này. Ông xã, em bị ghét bỏ sao?" Vẻ mặt Trình Tâm bi thương nhìn Âu Dương Tường, biết Âu Dương Thần sẽ không bị lừa bởi vẻ ngoài kia của mình, cho nên chỉ có thể làm nũng với ông xã của mình.
"Bà xã, anh sẽ không ghét bỏ của em." Âu Dương Tường cười nói.
"Mẹ, ba mẹ có chuyện gì không?" Giờ phút này Âu Dương Thần thật sự không có tâm tình nhìn Trình Tâm cố gắng đang làm nũng kia, bây giờ Hân Nhi sống chết không rõ. Anh chỉ muốn đợi Hân Nhi trở về, hoặc là tin tức của Hân Nhi.
"Không có việc thì không thể tìm các con sao, mẹ mới không tìm con, mẹ tìm Tuyết Nhi, Tuyết Nhi đâu? Lần này mẹ và cha con đi du lịch mua rất nhiều quà cho Tuyết Nhi, con bé nhất định sẽ thích." Vừa nói, Trình Tâm tự đi vào trong nhà.
"Tuyết Nhi. Tuyết Nhi…" Trình Tâm vừa vào cửa đã bắt đầu gọi to Tuyết Nhi, nói thật Trình Tâm thật lòng thích Hân Nhi, không chỉ vì Âu Dương Thần thích, mà vì Trình Tâm nhìn qua vô số người biết người nào có phẩm hạnh gì. Tuy nhiên không thường xuyên tiếp xúc với Hân Nhi, nhưng trong lòng Trình Tâm biết đứa nhỏ Hân Nhi này rất thiện lương hơn nữa còn rất yêu con trai của mình, đây mới là điều quan trọng nhất.
"Cô ấy không có ở đây." Âu Dương Thần lạnh lùng nói.
"Không có ở đây, đi công tác sao? Oa, Thần nhi, Tuyết Nhi không có ở đây con liền làm cho nhà cửa bẩn như vậy, lúc Tuyết Nhi trở về sẽ rất tức giận. Hay là kêu má Vương qua đây dọn dẹp một chút." Trình Tâm nhìn trên mặt bàn dường như có một lớp bụi.
Lúc trở về sẽ tức giận, nếu, cô ấy còn có thể trở về, còn có thể vì vậy tức giận, thì dù cho Âu Dương Thần lên núi đao xuống biển lửa anh cũng nguyện ý, mặc dù vẫn tin tưởng Hân Nhi sẽ trở về, nhưng trong những tư liệu mà Long Nhị điều tra, Hân Nhi thật sự rất có khả năng ở trong vụ án nổ tung, còn có chiếc nhận kia, cô ấy sẽ không vứt lung tung chiếc nhẫn kia. Như thế…. Thì có ý nghĩa… không, chắc chắn không, Âu Dương Thần lập tức phủ định suy nghĩ này, mỗi khi vừa nghĩ đến đây Âu Dương Thần liền lập tức đình chỉ ý nghĩ này, vẫn như cũ tự an ủi mình, đã gọi người đi thăm dò mọi nơi, bệnh viện, hắc bạch đạo cũng đi, nhất định sẽ có kết quả, nhất định sẽ tìm được.
"Thần nhi… Thần nhi… con làm sao vậy?" Hiểu con không ai bằng mẹ, thấy Âu Dương Thần hiện lên thống khổ, trong lòng Trình Tâm biết nhất định đã xảy ra chuyện gì?
"Thần nhi, con cãi nhau với Tuyết Nhi có phải không " Trình Tâm cũng ngồi xuống sô pha, nghiêm mặt nói.
Trầm mặc… Âu Dương Thần vẫn như cũ trầm mặc. Nếu thật là cãi nhau thì tốt rồi.
"Âu Dương Thần… rốt cuộc Tuyết Nhi ở đâu?" Trình Tâm cũng đề cao âm điệu.
"Bà xã, đừng kích động." Âu Dương Tường lập tức lên tiếng an ủi, hiển nhiên cũng nhìn ra Âu Dương Thần không thích hợp, đứa con trai này vẫn làm cho Âu Dương Tường rất yên tâm, ngoại trừ trên chuyện tình cảm, từ sau khi Tuyết Nhi xuất hiện, Âu Dương Tường coi như đã hoàn toàn yên tâm, nhưng bây giờ, thấy con trai như vậy, Âu Dương Tường cũng không thể không lo lắng.
"Ông xã, em thế nào có thể không kích động? Nhưng con dâu của em, bị con trai bảo bối của chúng ta làm cho tức giận đi rồi." Hiển nhiên Trình Tâm vẫn cho rằng Âu Dương Thần có lỗi, vẫn bảo vệ Hân Nhi.
"Con nhất định sẽ tìm được cô ấy, cô ấy sẽ trở lại" Lời này của Âu Dương Thần vừa là an ủi Trình Tâm, cũng là một lần nữa an ủi mình.
"Vậy con còn không mau đi. Mẹ còn chờ ôm cháu?" Trình Tâm tức giận nói đến.
Reng reng
Đúng lúc chuông điện thoại di động của Âu Dương Thần vang lên.
Âu Dương Thần mệt mỏi cầm lấy điện thoại "Nói?"
"Chủ tử, tất cả bệnh viện cùng khách sạn đều đã kiểm tra qua không có tin tức của phu nhân."
Trầm mặc hai giây.
"Sân bay…."
"Đều đã kiểm tra qua, không có tin tức của phu nhân, cũng không có nhân vật khả nghi ra vào."
"Làm sao vậy, là ai, tìm được không? Ở đâu?"
Trình Tâm ở một bên kích động cướp lấy di động của Âu Dương Thần.
"Con dâu của tôi tìm được không?"
"Ngạch, phu… phu nhân…" Bên kia điện thoại Long Nhị có chút kinh ngạc, làm sao có thể là phu nhân, chẳng lẽ phu nhân đã biết sao?
"Nói mau, Tuyết Nhi ở đâu?"
"Ngạch, theo bằng chứng của cảnh sát suy đoán, phu nhân là ở trong vụ án nổ tung kia…" Giọng Long Nhị trầm thấp truyền đến, đoán rằng phu nhân cũng giống như chủ tử vẫn ôm hi vọng.
Vụ án nổ tung…. ba chữ kia làm Trình Tâm dường như muốn tê liệt ngã xuống.
"Cái gì nổ tung, lặp lại lần nữa,,,, "
"Ngạch, phu nhân là như vậy…." Long Nhị đại khái đem tất cả chuyện nói ra.
"Như thế Tuyết Nhi….." Trình Tâm thật sự đã không thể đứng thẳng, ngã vào trong lòng Âu Dương Tường.
"Ông xã, con bé Tuyết Nhi, thật sự đã chết."
"Không, cô ấy sẽ không chết." Âu Dương Thần vội vàng nói, anh không cho phép bất kỳ kẻ nào nói Hân Nhi đã chết.
"Vậy còn muốn thế nào? Tại sao cãi nhau với Tuyết Nhi, tại sao không có phái người bảo vệ con bé, con biết rõ Tuyết Nhi đã từng gặp nguy hiểm." Trình Tâm cũng bắt đầu kích động nói, còn nhớ rõ khi đó Hân Nhi cùng Trình Tâm nói Âu Dương Thần đối với mình rất tốt, ngay cả lúc ra ngoài đi dạo phố cũng nhớ sẽ mua cho Âu Dương Thần cái gì, lúc nấu ăn cái gì dinh dưỡng làm thế nào có vẻ thích hợp dưỡng dạ dày. Đứa bé nhu thuận như thế, cứ như vậy không có….
Đúng vậy, giờ phút này Âu Dương Thần lại càng tự trách, nghĩ đến ngày đó kêu tất cả người của Ám Dạ rút lui không bảo vệ cho Hân Nhi nữa, khi đó mình là làm sao vậy, vẫn cho là mình rất bình tĩnh, nhưng vì sao lại như vậy? Tại sao tổn thương đến người mình yêu nhất sâu như thế.
Nhìn giờ phút này Âu Dương Thần đau khổ, Trình Tâm cũng không muốn nói cái gì nữa. Cầm lấy túi sách lôi kéo Âu Dương Thần đi, lòng bàn tay lưng bàn tay đều là thịt, con trai hại chết con dâu, Trình Tâm đau lòng, rất đau lòng, nhưng, dù sao cũng là đứa con mình mang thai mười tháng sinh ra, bản thân có năng lực thế nào, giờ phút này Trình Tâm rất tự trách vì sao mấy năm nay chỉ biết cùng Âu Dương Tường ở bên ngoài sống phóng túng, không có làm tròn trách nhiệm của người mẹ, tại sao mấy ngày hôm trước không gọi điện thoại cho Tuyết Nhi…., nhưng, không còn kịp, thật sự không còn kịp rồi.
|
Chương 114 "Đây là nhà của tôi." Lê Cận thân sĩ dắt Hân Nhi xuống xe, nhìn tòa thành trước mắt này, Hân Nhi vẫn hơi kinh ngạc một chút, mặc dù biết thân phận Lê Cận không đơn giản, nhưng vẫn bị tòa thành trước mắt này làm cho dọa tại chỗ, nơi này so với nhà họ Âu còn tráng lệ hơn.
"Cảm ơn."
"Thiếu gia, người đã trở về." Một người đàn ông trung niên mặc tây trang sớm nghênh đón ở cửa. Nhìn hắn đối với Lê Cận cung kính lại không mất hèn mọn, Hân Nhi đoán rằng đây là quản gia. Chỉ thấy người đàn ông kia đưa ánh mắt nhìn trên người mình. Trong mắt khó có thể che dấu kinh ngạc cùng vui sướng.
"Vị này là tiểu thư, tiểu thư hoan nghênh về nhà." Người đàn ông kia cũng tránh không được cung kính với Hân Nhi.
Tiểu thư.
Tình huống này là sao.
"Xin chào, tôi tên là Hân Nhi."
"A..., Hân Nhi tiểu thư, xin chào." Người đàn ông kia lại một lần hơi hơi khom người với Hân Nhi.
"Xin chào." Hân Nhi cũng hơi cười với quản gia nói.
"Vào đi thôi." Lê Cận cũng không có giải thích cái gì, trực tiếp mang theo Hân Nhi đi vào, nhìn thấy một người đều phải giải thích một lần, quá mệt mỏi, lúc đi vào vẫn thống nhất nói một chút.
"Tiểu Tuyết Nhi, con rốt cục đã trở về, mẹ rất nhớ con, thật xin lỗi, đều là lỗi của mẹ, mẹ không có chăm sóc tốt cho con." Còn chưa bước vào cửa, Hân Nhi đã bị một vòng tay ấm áp cho ôm lấy, Hân Nhi thậm chí còn chưa kịp thấy người ôm mình là ai? Chỉ cảm thấy vòng tay ôm ấp này thật sự rất ấm áp, dường như có thể làm ấm áp tim Hân Nhi 23 năm này, chỉ là Tiểu Tuyết Nhi, xem ra lại là nhận sai người, đời này cô Lam Hân Nhi nhất định phải làm thế thân cho Tuyết Nhi sao? Trong long Hân Nhi một trận bi ai. Nhìn vẻ mặt Lê Cận trước mắt cùng có vài phần tương tự, chỉ thấy vẻ mặt anh ta cũng là từ ái nhìn mình.
"Khụ khụ khụ" đột nhiên người ôm lấy mình kia ho khan kịch liệt.
"Vãn Tình "
"Mẹ."
Lê Thịnh cùng Lê Cận hai người đều rất nhanh qua đỡ lấy Vãn Tình, Hân Nhi rất nhanh chóng đỡ bà, lúc này mới nhìn rõ người phụ nữ được bảo dưỡng rất tốt một cái, dung mạo rất xinh đẹp, chỉ là vẫn khó có thể che dấu sắc mặt trắng xanh kia.
"Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là quá kích động, thấy Tiểu Tuyết Nhi rốt cục trở về, thì để cho em chết cũng bằng lòng." Vãn Tình khó nhọc nói, hai mắt sớm đã ươn ướt.
"Vãn Tình, nói cái gì ngu ngốc vậy? Con gái vừa trở về, em cứ như vậy rời bỏ chúng ta sao? Người một nhà chúng ta mới vừa đoàn tụ cùng một chỗ."
"Đúng đúng đúng, Tiểu Tuyết Nhi. Quá đây, để cho mẹ nhìn con xem. Con gái của mẹ thật sự rất đẹp". Vãn Tình nhìn khuôn mặt Hân Nhi vui mừng.
"Gọi tôi là Hân Nhi." Một miệng một câu Tiểu Tuyết Nhi, làm cho Hân Nhi thật sự không cách nào tiếp nhận, tại sao luôn luôn ngộ nhận mình là là Tuyết Nhi, đã trải qua một lần thê thảm rồi, Hân Nhi thật sự không muốn trở lại một lần nữa. Thật sự không muốn….
Cái gì
Vãn Tình cùng Lê Thắng liếc nhau một cái, không biết chuyện gì xảy ra?
"Ngạch, mẹ, cha, tên bây giờ của em gái không phải Tiểu Tuyết Nhi, gọi là Hân Nhi, cha mẹ vẫn gọi em ấy là Hân Nhi đi, nếu không em gái sẽ không quen." Lê Cận thâm sâu nhìn mắt Hân Nhi, trong mắt kia rõ ràng có khẩn cầu, Hân Nhi tự nhiên nhìn đã hiểu, đối với Hân Nhi mà nói Lê Cận là ân nhân cứu mạng mình, hơn nữa đối với vợ chồng này cũng cho mình cảm giác rất thân thiết, nhìn sắc mặt mẹ Lê Cận trắng xanh như thế, nói vậy thân thể cũng không tốt, Hân Nhi vẫn nên cùng Lê Cận phối hợp.
"Vâng, có phần không quen." Không quen, không phải không quen, mà là vì quá quen, trong hai năm qua vẫn bị người khác gọi Tuyết Nhi, dường như đã từ từ quen, vừa nghe đến người ta gọi Tuyết Nhi liền cho rằng là gọi mình, nhưng, dù sao không phải, mình chỉ là Hân Nhi, nhưng cho đến bây giờ, toàn bộ chân tướng, toàn bộ cũng phải trở về quỹ đạo vốn có.
"A... A..., là mẹ sơ sót, về sau mẹ sẽ gọi con là Hân Nhi." Vãn Tình hiền hòa nói.
"Đúng, Hân Nhi cũng rất dễ nghe." Lê Thắng cũng nói, đối với đứa con gái này, hai vợ chồng thật sự hận không thể đem tất cả tình yêu chưa cho Hân Nhi 20 năm qua này đều có thể cho Hân Nhi.
"Mẹ, cha, Hân Nhi mới trở về rất mệt, trước con mang em ấy trở về phòng nghỉ ngơi đã, lát nữa xuống ăn cơm. Mẹ cũng cần nghỉ ngơi." Lê Cận lo lắng cho thân thể Hân Nhi, dù sao cũng là thân thể người, hơn nữa ngày hôm qua lại, kém chút nữa đẻ non. Tự nhiên là phải cẩn thận.
"A... A..., cũng đúng, Cận nhi, con mang em gái con về phòng nghỉ ngơi trước, chăm sóc tốt cho em gái con, xem còn thiếu cái gì, lập tức bảo người đi đặt mua, một lúc nữa mẹ để cho chhus Vương gọi các con." Vãn Tình vội vàng nói, sợ Hân Nhi không thoải mái.
"Được, mẹ." Lê Cận mang Hân Nhi lên lầu, Hân Nhi cũng mỉm cười với Vãn Tình cùng Lê Thắng, đi theo sau Lê Cận.
"Ông xã, con gái chúng ta rốt cục đã trở về." Vãn Tình nhìn Lê Thắng, nước mắt trong mắt không tự chủ được rớt xuống. Trông mong con gái trọn vẹn 20 năm, rốt cục đợi con gái trở về, cảm giác này thật sự chỉ có người làm ba mẹ mới có thể hiểu.
"Đúng, Vãn Tình, con gái đã trở về, em cũng phải kiên cường mới được, chúng ta thiếu tình yêu con bé nhiều năm như vậy, mẹ nhất định phải trả, nếu khôg thì một mình anh làm thế nào." Lê Thắng nói với vợ yêu của mình.
"Dạ dạ."
"Chỉ là ông xã, Hân Nhi giống như không phải rất quen thuộc với chúng ta, trước đây Tiểu Tuyết Nhi rất đáng yêu." Vãn Tình nói đến.
"Bà xã, Hân Nhi chỉ là vừa trở về mà thôi, tóm lại con bé là con gái của chúng ta. Chúng ta sẽ yêu thương con bé, con bé sẽ giống như trước đây, yên tâm đi."
"Vâng vâng."
Hai vợ chồng nhìn nhau, có một tình càm gọi là giúp nhau trong lúc hoạn nạn.
"Phòng của cô là ở đây." Lê Cận đưa Hân Nhi vào phòng.
"Có thể nói rồi chứ?" Hân Nhi nhìn chằm chằm vào Lê Cận, chuyện này quả thật Lê Cận thiếu Hân Nhi một lời giải thích.
"Ngồi xuống trước đã, tôi từ từ nói với cô." Lúc này, Lê Cận vẫn quan tâm thân thể của Hân Nhi. Cũng biết, chuyện này nhất định phải nói rõ ràng với Hân Nhi, thật ra Lê Cận cũng không nghĩ tới tình huống này, nhưng nhìn mẹ vui mừng như vậy, Lê Cận thật sự không đành lòng nói ra chân tướng, nhất là nhìn gương mặt mẹ trắng xanh như vậy.
"Cảm ơn."
"Thật ra tôi lần này đến thành phố A chính là vì tìm kiếm em gái của tôi, em gái tôi lúc ba tuổi liền đi mất, cha mẹ vì tìm kiếm em gái mà hao phí hết tâm tư, nhưng về sau biết được em gái đã chết, mẹ đau lòng muốn chết, sau cùng cha tôi quyết định việc làm ăn trong nhà dời đến nước Pháp, cũng vì mẹ có thể rời xa nơi đau lòng, nhưng khoảng thời gian trước tìm được người năm đó đưa em gái đi, biết để em gái tôi lại ở một Cô Nhi Viện ở thành phố A, cho nên tôi đi tìm em ấy, nhưng, chừng hai năm trước em gái tôi đã chết, cô cũng thấy đấy tình hình thân thể mẹ bây giờ rất tệ, tháng sau phải mổ, thấy cô đến, mẹ nghĩ cô là em gái tôi. Cho nên…"
Thì ra là như vậy, Hân Nhi đột nhiên cảm thấy Tiểu Tuyết Nhi rất hạnh phúc, bởi vì cô ấy còn có người nhà, còn có người nhà yêu thương cô ấy như thế, nhưng mình? Mình cũng là cô nhi, nhưng, mình đã không có người thân, thậm chí ngay cả cha mẹ của mình là ai cũng không biết.
"Tôi biết yêu cầu này rất đường đột, tôi cũng không nghĩ tới cục diện như vậy, tôi sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với mẹ, chỉ là hi vọng cô có thể tạm thời thay thế em gái tôi một tháng này." Lê Cận biết yêu cầu này thật sự rất quá phận, anh cũng không dám khẳng định Hân Nhi có thể đáp ứng hay không.
Tạm thời thay thế… lại là vật thay thế. Nhưng nghĩ đến người mẹ ôn nhu mà lại ốm yếu kia, nghĩ đến khuôn mặt của Lê Thắng kia, Hân Nhi cảm thấy rất đau lòng.
"Được." Như là hạ một quyết tâm rất lớn, Hân Nhi nói chữ được, còn Tiểu Tuyết Nhi đã chết kia, thật xin lỗi, để cho tôi tạm thời thay thế cô, tôi sẽ tận lực làm một người con gái ngoan, chăm sóc của cha mẹ cô thật tốt. Đợi cho thân thể mẹ cô tốt hơn, tôi sẽ rời khỏi. Lam Hân Nhi, không muốn cả đời đều làm vật thay thế, cô muốn cuộc sống của bản thân.
"Cảm ơn." Lê Cận thật lòng nói lời cảm tạ, thật ra ở trong lòng Lê Cận cũng đem Hân Nhi này trở thành em gái Hân Nhi của mình, cảm giác khó hiểu từ lần gặp mặt đầu tiên, sau này biết cô là Hân Nhi, đến bây giờ…. trong lòng Lê Cận âm thầm nhớ lại, bắt đầu từ giờ phú này, Hân Nhi là em gái của mình, về sau anh nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho em gái của mình, nhất định….
|