Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Tổng Giám Đốc Mặt Lạnh
|
|
Chương 25: Ngày đầu tiên làm việc "Rời giường, rời giường, con heo lười rời giường a" nghe tiếng chuông êm tai nhớ đến, công chúa giường người trên da thịt trắng như tuyết, một đôi mắt bồ câu chậm rãi mở ra, giống như thiên sứ thức tỉnh ở trên nhân gian, dụi mắt, ấn rơi đồng hồ báo thức, nhìn thời gian đã là sáu giờ sáng, ai nha, hôm nay người nào đó không thể được ngủ nướng, hai ngày trước Tuyết Nhi chuyển sơ yếu lý lịch đến một công ty, tổng giám đốc công ty thiết kế này là nhà thiết kế Lưu Phàm nổi tiếng trong và ngoài nước, nhà thiết kế này có nghe giáo sư nói qua, phong cách của hắn cực kỳ độc đáo, phần phóng khoáng không chịu trói buộc cũng là khuyết điểm của mình, giáo sư có nói thiết kế của mình rất nữ tính, nhưng lại ít đi một phần phóng khoáng, làm Tuyết Nhi có cơ hội học tập Lưu Phàm, nghe nói tính cách của Lưu Phàm giống như phong cách thiết kế của hắn phóng đãng không chịu trói buộc, không để bất luận kẻ nào để vào mắt, nhưng lại vẫn tài hoa hơn người, sau lưng có tập đoàn lớn chống đỡ, đại khái hắn đắc tội rất nhiều người, nhưng vẫn ở trong giới thiết kế đỏ thẫm đó như cũ.
Tuyết Nhi rửa mặt xong, đổi bộ đồ công sở, đây là bộ đồ công sở màu đen bình thường, nói thật trang phục quá mức người lớn như vậy, cũng không có phác thảo được dáng người Tuyết Nhi, nhưng dường như Tuyết Nhi đối với trang phục này cực kỳ hài lòng, soi gương nhìn mình ăn mặc quê mùa, dung nhan tuyệt sắc trong gương rõ ràng cùng trang phục này hoàn toàn không hợp, Tuyết Nhi cầm lấy gọng kính đen bên cạnh, đeo lên, lần này trang phục cùng gương mặt đã tương xứng, trong gương xuất hiện là một cô gái ăn mặc quê mùa, tướng mạo bình thường, Tuyết Nhi cười cười hài lòng, trong hai năm qua soi gương thường xuyên cảm thấy giống như không phải nhìn mình, dung nhan tuyệt mỹ như vậy cho dù là mình nhìn cũng có chút si mê, vẫn nên bình thường một chút, cho nên lúc ở nước ngoài mình cũng đeo kính mắt này, bởi vì không muốn để cho người khác bàn luận gì về dung mạo của mình, cũng muốn cho thấy tài năng chân chính mình một chút. Soi gương ngọt ngào cười, rốt cục có thể đi làm rồi.
"Xin chào." Tuyết Nhi hướng về phía trước nhân viên lễ tân ngọt ngào gọi.
"A..., tiểu thư, xin chào, xin hỏi có thể giúp gì cho cô?" Cho dù đối với người ăn mặc quê mùa trước mắt này không có thiện cảm gì, nhưng không hổ là công ty lớn, vẫn duy trì lễ phép cơ bản nhất.
"Tôi là Lăng Phỉ Tuyết mới tới làm trợ lý công ty Thần Phàm."
"A..., bên này mời." Nhân viên lễ tân lễ phép đưa cô đi vào.
"Chị Tiểu Phân, đây là trợ lý mới tới, chị sắp xếp đi." Xuất hiện ở trước mắt có thêm gương mặt đẹp hơn, trang điểm tinh tế, chỉ là ở đây, trên người dày đặc mùi nước hoa làm cho khứu giác Tuyết Nhi bị đả kích lớn. Nhưng vào lúc lễ phép vẫn nên chủ động chào hỏi.
Lý phân nhìn trợ lý quê mùa trước mắt cái này, không có cảm giác uy hiếp quá lớn, yên tâm, nhưng nhìn người mới cho nên chưa cho sắc mặt hoà nhã gì, kêu cô đơn giản đi pha chút trà, chỉnh lý văn kiện vụn vặt rồi không để ý đến.
Đồng chí Lăng Phỉ Tuyết rất buồn bực, có vẻ như mình là trợ lý tổng giám đốc, nhưng bây giờ không nhìn thấy mặt mũi tổng giám đốc, còn một buổi sáng giúp bọn họ pha trà, pha coffee, chạy chạy, âm thầm cảm thán xã hội này.
"Cậu là người mới tới, xin chào, mình tên là Ngô san, gọi mình San San thì được rồi, mình cũng là trợ lý nhà thiết kế, rất hân hạnh được biết cậu." Vẻ mặt cô gái thanh tú xấp xỉ tuổi với mình trước mắt này thiện chí cười với mình, nhất thời làm cho Tuyết Nhi có ấn tượng tốt.
"Xin chào, mình tên là Lăng Phỉ Tuyết, gọi mình Tuyết Nhi."
"Tuyết Nhi, ừ ừ, tên rất dễ nghe, ha ha, tới đây đã quen chưa."
"Ừ, không tồi, mới một buổi sáng cũng …. chưa thấy tổng giám đốc."
"Ha ha, vừa đến đều như vậy, mình cũng mới đến, bị không ít bạch cốt tinh hành hạ." Đến gần Tuyết Nhi lặng lẽ nói, ánh mắt nhìn về phía Lý Phân, Tuyết Nhi nháy mắt liền hiểu ngụ ý của cô, bạch cốt tinh … ha ha. Quả thật là tên gọi không sai, cứ như vậy, hai cô gái trẻ tuổi cứ như vậy trở thành bạn thân, có bạn tốt này, có thể nói Tuyết Nhi ít rất nhiều phiền phức, cũng rất nhanh hiểu biết rất nhiều chuyện về công ty, trong này bao gồm hai mặt trái phải, còn có thêm thành phần bát quái. Lúc giữa trưa Ngô San cùng Tuyết Nhi đến nhà ăn ăn cơm, hai người nói chuyện thật sự hợp.
Từ trong miệng San San, Tuyết Nhi biết bạch cốt tinh nồng nặc mùi nước hoa buổi sáng này là thư ký tổng giám đốc thâm niên nhất ở Thần Phàm, cao ốc 27 tầng này đều là bộ phận thiết kế Thần Phàm, tổng giám đốc Lưu Phàm có một văn phòng rất lớn, Lưu Phàm là một người có cuộc sống cực kỳ hỗn độn, nhưng khi làm việc thì cực kỳ nghiêm túc, là một người điên cuồng làm việc, tính tình cũng cực kỳ thối nát, lúc hắn đang làm việc nếu ai đến quấy rầy hắn, sẽ bị một chửi như tát nước vào mặt, sai sẽ trực tiếp bị đuổi ra ngoài, trước có một trợ lý cũng như thế bị đuổi đi, chỉ là hai ngày này Lưu Phàm xuất ngoại, cho nên Tuyết Nhi mới không thấy hắn đến, theo như San San miêu tả, Tuyết Nhi trực tiếp tưởng tượng Lưu Phàm thành người rất có thần kinh nghệ thuật, đến nỗi về sau nhìn đến khuôn mặt Lưu Phàm anh tuấn đó, không có biện pháp cùng người kia liên hệ cùng một chỗ. Tuyết Nhi còn biết rất nhiều người khác trong công ty, còn có mấy nhà thiết kế có vẻ xuất sắc Trương Lâm, Lý Ngọc, tóm lại mấy người trong công ty có vẻ nổi tiếng toàn bộ San San đều đã giới thiệu một chút, Tuyết Nhi cũng cực kỳ dụng tâm nhớ kỹ, dù sao mình lần đầu tiên đi làm, rất hi vọng có thể cùng đồng nghiệp ở chung hòa hợp.
Tuyết Nhi cứ bận rộn như vậy lại nhẹ nhõm dưới tình huống qua một ngày, lúc về đến nhà Âu Dương Thần còn gọi điện thoại trở về, những ngày qua Âu Dương Thần ra nước ngoài, cho nên cũng không biết Tuyết Nhi đi làm, Tuyết Nhi chỉ đại khái nói ra, thấy giọng nói Tuyết Nhi vui vẻ anh cũng không tiện trách mắng gì, chỉ ở trong lòng suy nghĩ nên âm thầm điều tra, vừa suy nghĩ xong, Tuyết Nhi bên kia giống như đã đoán được suy nghĩ của Âu Dương Thần, hi vọng Âu Dương Thần đừng nhúng tay vào công việc của mình, nếu không... Dĩ nhiên, hậu quả này tuyệt đối là Âu Dương Thần gánh không nổi được, mất đi Tuyết Nhi, đối với anh mà nói mất đi toàn bộ thế giới còn đáng sợ hơn, cho nên cũng không tiện áp dụng các biện pháp gì, đến nỗi đến thật lâu sau Âu Dương Thần mới biết thì ra là Tuyết Nhi đang đi làm ở công ty nhà mình, thật sự là người một nhà không biết người nhà.
|
Chương 26: Tìm nhà Hôm nay là Chủ nhật, Tuyết Nhi cùng San San hẹn cùng đi xem nhà, đã đi làm gần được một tuần, mặc dù trong công ty vẫn thường hay bắt nạt người mới, nhưng có San San chăm sóc, Tuyết Nhi vẫn làm việc rất vui vẻ, nhưng mà, ngôi nhà nhỏ của Âu Dương Thần ở vùng ngoại ô, có thể nói là ở trên núi, mặc dù xung quanh có rất ít người, đối với việc đi làm của Tuyết Nhi cũng không dễ dàng, mỗi ngày hơn năm giờ đã phải rời giường, quan trọng nhất là cô không có xe, mỗi ngày vất vả chen lên xe buýt cũng rất cực khổ, cô lại không quen, cho nên lôi kéo San San cùng nhau đi xem một chút, có thể tìm nơi nào gần thành phố một chút để thuê hay không, đi làm cũng dễ dàng.
"Tuyết Nhi, tại sao đột nhiên lại muốn tìm nhà vậy, trước đây cậu ở chỗ nào?"
"Mình à, trước ở chỗ người khác, nhưng cách chỗ này xa quá."
"A, như vậy sao, cũng đúng, ở cùng người khác cũng không có thoải mái, nhưng mà, dạo này, giá nhà rất đắt, thuê nhà thì phải mất hơn nửa tiền lương nha." Ở trong nhận thức San San biết, Tuyết Nhi ăn mặc mộc mạc, lại khiêm tốn, nhất định là gia cảnh không tốt, hơn nữa, Tuyết Nhi không quen thuộc thành phố cho nên San San vẫn cảm thấy Tuyết Nhi là ở tại đây học đại học, sau đó ở chỗ này tìm việc làm, nói không chừng, trong nhà vẫn chờ cô phị dưỡng, ai, mặc dù trong nhà mình cũng không phải là giàu có gì, nhưng mà cha cũng có công ty nhỏ, cũng cho tự mua một phòng trọ nhỏ, cuộc sống thì không cần lo nghĩ. Trong tiềm thức, San San vẫn muốn chăm sóc Hạ Tuyết nhiều hơn.
"Đúng vậy nha, xem trước một chút thôi." Tuyết Nhi nhàn nhạt đáp lại, nói thật mình rất yêu thích ngôi nhà nhỏ, anh Thần đối với cô cũng rất tốt, nghĩ đến anh Thần, Tuyết Nhi cảm giác mấy ngày nay cô luôn nghĩ đến anh, thói quen đúng là điều rất đáng sợ.
"Ai nha, người môi giới này cũng quá lừa gạt đi, dẫn chúng ta đi xem cái loại phòng đó còn thu 200 đồng, nơi như vậy người có thể ở sao? Thật là tức chết tớ rồi. . . . . ." San San ở một bên lảm nhảm oán trách, hai người tìm nửa ngày, nhìn hồi lâu, vẫn là không có hài lòng, không phải quá đắt, chính là phòng ốc quá tồi tàn, thật ra thì Tuyết Nhi cũng không phải là không có tiền, khi Âu Dương Thần đi đã để lại một số tiền mặt lớn, còn có một tờ giống như ghi mã số thẻ tín dụng, chỉ là trong tiềm thức, Tuyết Nhi có tư tưởng độc lập, cô cũng không muốn dùng đến tiền của Âu Dương Thần, bây giờ mặc dù cũng có tác dụng, nhưng mà cô vẫn còn tiền lương, hiện tại công việc trợ lý này cũng chỉ có 4000 đồng, tiêu thoải mái một chút một tháng cũng còn hơn 1000 đồng, hơn nữa còn ăn ở, ai, cảm thán nha, đúng là muốn giết người nha, thật ra thì tiền lương của Tuyết Nhi cũng không coi là thấp bởi vì ở tiền lương ở công ty Thần Phàm đã cao hơn nhiều so với những công ty khác, nhưng mà tiền nhiều hơn cũng cảm thấy không đủ nha.
"Ai, Tuyết Nhi còn đứng đó làm gì vậy, đừng như vậy, nếu không, cậu ở nhà tớ đi, dù sao bình thường cũng chỉ có một mình tớ, nhiều bạn thật tốt nha, cách công ty cũng không xa, như thế nào."
"Ở nhà cậu." Tuyết Nhi chần chừ.
"Đúng vậy, chủ ý của tớ quá tốt đi, tại sao tớ lại đần như vậy chứ, hiện tại vừa nghĩ đến nha, được rồi, coi như giúp tớ đi."
"Nhưng. . . . . ."
"Chớ nhưng là, bình thường giúp tớ quét dọn vệ sinh nha, ừ ừ, không tệ nha." San San ở một bên tưởng tượng. . . . . .
"Vậy, vậy cũng tốt."
"Oa, thật tốt quá." San San ở một bên hưng phấn, tưởng tưởng cùng Tuyết Nhi tan làm cảnh tượng thật tốt đẹp, nhưng tưởng tượng vĩnh viễn chỉ là ảo tưởng, người nào đó đang ở trên máy bay tuyệt đối sẽ không đồng ý. Tuyết Nhi khéo léo từ chối ý tốt của San San chủ động muốn tới giúp cô cầm hành lý, một mình cô lại trở về ngôi nhà nhỏ, mặc dù mới ở cái phòng nhỏ màu trắng này gần một tháng, nhưng cũng có không ít tình cảm, thậm chí so với nhà họ Diệp càng làm cho cô cảm thấy không nỡ, cái xích đu gần cửa đó, Tuyết Nhi lần nữa ngồi lên, còn nhớ rõ khi lần đầu tiên thấy cái xích đu này liền yêu thích, trong nháy mắt, một tháng sắp hết, anh Phi tìm được hạnh phúc của anh, mà anh Thần đâu rồi, cô không dám nghĩ, anh đối với mình rất tốt, trong lòng rất đau khổ, nhưng cô lại cảm thấy những điều tốt như vậy rất không chân thật, Tuyết Nhi sợ, sợ mình mê luyến loại dịu dàng trí mạng này, sẽ không bỏ được, cho nên cô vẫn muốn giống như con rùa lựa chọn trốn tránh trong chính mai rùa của mình, cô luôn tránh né ánh mắt yêu say đắm của Âu Dương Thần, cô sợ sẽ đắm chìm trong đó.
Trở về phòng, thu thập một chút hành lý đơn giản, đột nhiên phát giác, ban đầu cũng là một mình đi tới nơi này, nhưng không biết, lại có nhiều đồ như vậy, trừ một xấp bản thiết kế thật dầy, còn có những vật nhỏ do anh Thần đưa cho, lại lâm vào một phen trầm tư, hai ngày nữa anh Thần trở về, khi biết mình đi anh sẽ có cảm giác gì, trước thấy anh uống thuốc dạ dày, không biết có ăn cơm đúng giờ hay không, nghĩ đi nghĩ lại, Tuyết Nhi không khỏi lại lo lắng cho Âu Dương Thần.
|
Chương 27: Đêm không ngủ Vừa xuống máy bay Âu Dương Thần không kịp chờ đợi chỉ muốn trở về gặp người trong lòng, mà hoàn toàn không để ý đến bạn đồng hành, đồng bạn hợp tác kiêm bạn tốt Lưu Phàm, trời mới biết những ngày qua Âu Dương Thần làm thế nào chịu đựng nổi, thậm chí đang làm việc mà trong đầu luôn hiện lên bóng dáng của Tuyết Nhi, thật sự không muốn đi công tác lâu như vậy, thế nhưng đơn đặt hàng rất có lợi đối với mình, hơn nữa còn có bạn tốt Lưu Phàm cơ hội thật tốt, không thể không nghiêm túc đối đãi nha, nhưng mà rất nhớ Tuyết Nhi, cho nên lượng công việc trong hai ngày liền gộp lại làm thêm hai giờ, thảo luận xong các điều khoản, lập tức đặt chuyến bay gần nhất để trở lại.
Lưu Phàm đang phía sau lảm nhảm Âu Dương Thần đúng là người cuồng công việc, thật vất vả mới đàm phán xong, vốn nên ăn mừng một bữa, thế nhưng tên kia trực tiếp dặt chuyến bay sớm nhất để trở về, ở trong nhận thức Lưu Phàm biết, những ngày qua Âu Dương Thần là liều mạng làm việc mặc dù thường ngày vẫn điên cuồng làm việc, nhưng đây chính là Âu Dương thần loại công việc này cuồng sẽ làm chuyện, nhưng mà anh hoàn toàn không ngờ lần này làm việc cuồng điên cuồng như thế, là vì một người phụ nữ, hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đương nhiên biết Âu Dương Thần không gần phụ nữ, còn không có người nào có thể đến gần anh, trừ cô gái kia, nhưng mà không có người thấy cô, rất nhiều bạn thân đã hoài nghi khi đó Âu Dương Thần nói dối, thật ra thì anh ta là gay, âm thầm cũng mất không ít tiền đánh cuộc, chỉ là những thứ này không thể nào nói ra ở trước mặt Âu Dương Thần, đừng nói Âu Dương Thần này bản lĩnh, thế lực sau lưng, ngay cả công ty Thần Phàm cũng là một vị thần tài đó nha, chỉ cần thích đồ thiết kế của anh là tốt rồi, để cho anh ta phụ trách đi kiếm tiền, thật tốt nha, Lưu Phàm tự nhận là anh không có ngu như vậy dám đi đắc tội với Âu Dương Thần, cho nên bất mãn thì bất mãn, oán hận thì oán hận, vẫn là ngoan ngoãn để cho anh tự do đi. . . . . . .
Âu Dương Thần cho tài xế đi về trước, anh lái xe trở về ngôi nhà nhỏ, cả quãng đường đều với tốc độ 200, giống như là một trận gió, dừng xe xong, thấy phòng của Tuyết Nhi vẫn sáng đèn, một loại cảm giác về nhà lại tự nhiên sinh ra, đúng vậy nh, đây chính là nhà, là nhà của anh và Tuyết Nhi, đối với Âu Dương Thần mà nói nơi nào có Tuyết Nhi nơi đó chính là nhà của anh.
Nhẹ nhàng lên lầu, thấy cửa phòng Tuyết Nhi cũng không có khóa, nghĩ thầm nhất định là cô nhóc này lại đang nghiêm túc thiết kế rồi, nhưng khi nhìn vào trong phòng lại là cảnh tượng hoàn toàn khác, vali hành lý được sửa sang lại, còn có Tuyết Nhi đang ngẩn người, chẳng lẽ. . . . . . Cô phải đi, phải trở về bên cạnh Diệp Phi, giờ khắc này trong lòng của Âu Dương Thần bùng lên cơn giận dữ, trời mới biết anh ôm một ý nghĩ như thế nào khi trở lại, tưởng tượng vô số cảnh tượng, khi nhìn thấy Tuyết Nhi, lại không nghĩ tới tình huống như thế này, cô lại muốn thừa dịp khi anh không có ở đây rời đi, anh lại nghĩ muốn nhìn thấy cô rất vui mừng khi thấy anh trở lại, ha ha, thật châm chọc nha.
"Cứ như vậy muốn rời khỏi anh sao?" Giọng nói lạnh lùng của Âu Dương Thần truyền đến, cũng làm Tuyết Nhi sững sờ.
"Thần. . . anh Thần, làm sao anh trở lại." Một giây trước còn đang suy nghĩ đến anh, một giây sau đột nhiên xuất hiện đối với Tuyết Nhi mà nói không thể nghi ngờ là rất vui mừng, vì vậy cô hoàn toàn không để ý đến Âu Dương Thần đang lạnh lùng chất vấn.
"Nếu anh không trở về, có phải là em cứ đi như thế hay không, không kịp chờ đợi muốn đoàn tụ với Diệp Phi như vậy sao."
"Thần. . . anh Thần, em không phải. . . anh Phi anh ấy."
"Không nên nói với anh về anh Phi của em, anh không muốn nghe."
Anh Phi, vẫn cho là mình khác biệt, đã từng thích nhất hai chữ anh Thần, bây giờ thật châm chọc, cho dù cô mất trí nhớ, anh vẫn còn có lòng tin để cho cô lại yêu anh lần nữa, nhưng. . . . . . Tuyết Nhi uất ức chu cái miệng nhỏ nhắn, như thế vừa thấy đã thương, Âu Dương Thần vừa nghĩ tới Tuyết Nhi cũng bày ra dáng vẻ này trước mặt Diệp Phi, càng thêm căm tức, còn nghĩ Tuyết Nhi vui sướng ở phía dưới Diệp Phi càng thêm phẫn hận, một phát kéo Tuyết Nhi ngã xuống giường, hung hăng che ở trên người Tuyết Nhi, hung hăng gặm cắn môi Tuyết Nhi.
"Ô ô, anh Thần. . . ." Âu Dương Thần không cho Tuyết Nhi cơ hội nói chuyện, lại một lần nữa nặng nề hôn sâu, không, là cắn, giống như dã thú, trong đầu Âu Dương Thần chỉ có một ý nghĩ muốn cô, hai mươi mấy năm độc thân thanh tâm quả dục ở một khắc sụp đổ, anh nghĩ muốn cô, chỉ muốn muốn cô, cởi quần áo của Tuyết Nhi ra, trong nháy mắt da thị nhẵn nhụi trắng hồng cứ như vậy bại lộ ở trong không khí. . . . Thật lạnh, rất lạnh.
Tuyết Nhi hoảng sợ, một hồi sợ hãi tràn đầy trời đất đánh tới hoàn toàn không có bất kỳ sức chống cự, Âu Dương Thần như vậy rất xa lạ, Tuyết Nhi run rẩy khóc, hai hàng lệ chậm rãi chảy xuống, Âu Dương Thần thấy nước mắt của Tuyết Nhi trong nháy mắt do dự, nhưng nghĩ đến cô có tình cảm với Diệp Phi, anh nắm chặt tay hung hăng xé nát che đậy dưới hạ thân Tuyết Nhi.
"Không. . ." Âu Dương Thần lại một lần nữa chặn lại môi Tuyết Nhi, anh cướp đi không khí của Tuyết Nhi, lập tức nắm lấy đôi chân mảnh khảnh của Tuyết Nhi vội vàng vọt vào thân thể khô khốc của Tuyết Nhi .
Đau đớn giống như sóng biển đánh tới, đôi mắt của Tuyết Nhi trợn to, trong nháy mắt toàn thân cứng đờ. . . .
Có chướng ngại, không vào được, Âu Dương Thần sửng sốt, điều này đã nói rõ rồi. . . . . . Mặc dù không có trải qua tình hình, nhưng Âu Dương Tthần vẫn biết, anh lập tức rút lui khỏi thân thể Tuyết Nhi, không có cướp đi thuần khiết của cô, ôm thân thể Tuyết Nhi, nhẹ nhàng vỗ Tuyết Nhi, Tuyết Nhi chỉ còn lại hoảng sợ, cô dùng quả đấm nho nhỏ đánh Âu Dương Thần, không, anh không phải là anh Thần, anh Thần không bao giờ làm như vậy với cô. Tuyết Nhi nhẹ nhàng nức nở. Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Tuyết Nhi Âu Dương Thần thật sự hối hận, mình rốt cuộc đang làm gì thế này, đây là Tuyết Nhi mình thích nhất. Nhìn Tuyết Nhi vẫn còn đang khóc thầm, trong nháy mắt Âu Dương Thần cảm thấy mình không biết nên làm cái gì, chỉ biết dùng toàn bộ sức lực ôm Tuyết Nhi, để cho cô đánh, cuối cùng Tuyết Nhi mệt mỏi chậm rãi ngủ thiếp đi ở trong ngực Âu Dương Thần, ở trong tiềm thức của Tuyết Nhi, cái ôm này ấm áp như vậy, còn có cảm giác rất an toàn, cho nên cô liền ngủ. Hoàn toàn không nghĩ tới đây là ngực của người đàn ông vừa rồi thiếu chút nữa cưỡng ép cô.
Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt đang ngủ say của Tuyết Nhi, Âu Dương Thần đứng dậy đi pha nước nóng rồi vội laui mặt cho Tuyết Nhi, sau đó kéo chăn đắp kín choTuyết Nhi, nhẹ nhàng khép cửa, trở về phòng, chuyện tối hôm nay, quá ngoài ý muốn, nhìn bảo bối của mình vẫn ngẩng đầu đứng thẳng như cũ, Âu Dương Thần quyết định ở phòng vệ sinh tắm rửa, mấy giờ nước lạnh, trong lúc đó càng thêm suy nghĩ thật kỹ chuyện lúc tối, đối với hành động thú tính của mình, Âu Dương Thần trừ ảo não càng thêm tự trách, suốt đêm mất ngủ. . . .
|
Chương 28: Âu Dương Thần phúc hắc "Rời giường, rời giường, con heo lười rời giường." Tiếng chuông quen thuộc ở bên tai Tuyết Nhi vang lên, mỗi ngày đúng 5 giờ 30 phút báo thức, bởi vì cách công ty rất xa, cho nên Tuyết Nhi không thể không sớm rời giường để chuẩn bị, mơ mơ màng màng tắt đồng hồ báo thức, cảm thấy vẫn còn buồn ngủ, nhìn thân thể mình trần trụi, dấu ấn ô mai đầy trên ngực kia, trí nhớ tối hôm qua như sóng thần kéo tới, giống như anh Thần rất tức giận chất vấn hỏi chuyện mình muốn chuyển đi, sau đó... Sau đó... . Chẳng lẽ mình cứ như vậy trở thành người của anh Thần sao? Nhưng nghe nói hạ thân sẽ đau đớn phải không, vì sao mình không có cảm giác gì, đúng rồi, cuối cùng anh Thần dường như đã ngừng lại, một màn kia như phim điện ảnh chiếu lại, Âu Dương Thần xa lạ như thế, làm cho Tuyết Nhi rất sợ hãi, người luôn đối xử với mình đầy dịu dàng che chở đột nhiên dùng sức mạnh với mình, cho dù ai cũng không thể tiếp nhận được. Nhất định anh Thần có nguyên nhân, có thể do uống rượu, hoặc mình không báo trước chuyện này với anh cho nên anh mới tức giận.
Quên đi, quên đi, không nghĩ nữa, dù sao hôm nay là chủ nhật, còn sớm, ngủ thêm một lát nữa, nhưng nằm sấp xuống được vài phút trái lo phải nghĩ vẫn không ngủ được, dứt khoát đứng lên đi rửa mặt, xuống dưới lầu làm bữa sáng, cô không muốn suy nghĩ chuyện Âu Dương Thần thất lễ, coi như anh say rượu loạn tính đi, trên thực tế Âu Dương Thần cũng không uống rượu, chỉ là Tuyết Nhi không muốn đi tra cứu cái này, hoặc là trốn tránh đi.
Tuyết Nhi vừa mở cửa phòng đã thấy Âu Dương Thần cũng từ phòng ngủ đi ra, Âu Dương Thần một đêm không ngủ đang muốn ra ngoài chạy bộ, sau đó trở về làm bữa sáng cho Tuyết Nhi, không nghĩ tới Tuyết Nhi thức dậy sớm như vậy.
"Tuyết Nhi, ngày hôm qua".
"Anh Thần, ngày hôm qua ".
Hai người đồng thời mở miệng, lúc này trong không khí có chút xấu hổ, nhất là Âu Dương Thần anh không biết làm sao đối mặt với Tuyết Nhi, ngày hôm qua đã tổn thương cô sâu như thế, không biết Tuyết Nhi có thể tha thứ cho mình không.
"Tuyết Nhi, thực xin lỗi, ngày hôm qua anh."
"Anh Thần, ngày hôm qua anh uống hơn nhiều, em giúp anh làm bữa sáng, dạ dày trống rỗng sẽ không tốt." Nói xong muốn đi xuống lầu dưới, giờ phút này Âu Dương Thần có chút cảm động, bởi vì Tuyết Nhi thật sự rất lương thiện, anh kéo Tuyết Nhi. Một câu "Anh cùng em làm" không còn cái gì khác, nếu Tuyết Nhi không muốn nói, vậy thì để cho nó qua đi, chẳng qua cảnh cáo mình một cái, không bao giờ cho phép mình tổn thương Tuyết Nhi, không bao giờ nữa.
Hai người bận rộn ở phòng bếp, hai chén cháo nhỏ thơm ngào ngạt đặt ở trên bàn ăn, mùi thơm chén cháo tỏa ra dường như cũng làm tăng không khí ấm cúng, hai người ngồi đối diện ở trên bàn cơm nhỏ, toàn bộ hài hòa như thế.
"Anh Thần, em muốn chuyển đi là bởi vì nơi này cách quá xa chỗ em làm việc, không thuận tiện, thật ra em thật sự rất thích nơi này, em cũng muốn đợi anh trở về để nói với anh, hơn nữa em ở cùng với một đồng nghiệp, ngay trong thành phố, cách chỗ em đi làm cũng không xa, thật sự, em không phải cố ý, anh đừng nên tức giận." Tuyết Nhi phá trầm mặc trên bàn cơm, vội vàng giải thích, cô không muốn Âu Dương Thần hiểu lầm, tuyệt không muốn.
"Vì quá xa sao?"
"Vâng, từ khi đi làm, mỗi ngày em phải dậy từ 5 giờ rưỡi." Giọng Tuyết Nhi càng ngày càng nhỏ, thậm chí còn cực nhỏ, nhưng Âu Dương Thần vẫn nghe rõ ràng. Anh biết Tuyết Nhi rất thích ngủ nướng, đoạn thời gian trước Tuyết Nhi ngủ thẳng đến chín giờ tự nhiên tỉnh, hơn năm giờ quả thật đã làm khó cô, nhưng.
"Từ đây lái xe đến nội thành cũng mất hơn một giờ đồng hồ, sao sáng em dậy sớm để làm gì."
"Em không có xe, bắt taxi lại rất đặt, em mỗi ngày phải đuổi theo xe buýt còn chen chúc trên tầu điện ngầm." Nói xong cái miệng nhỏ nhắn có chút oán giận, lúc này Âu Dương Thần mới nhớ đến không đưa xe cho Tuyết Nhi, nhất thời chán nản, mình quá sơ sót, hại Tuyết Nhi trong khoảng thời gian này chịu khổ rồi.
"Về sau anh đưa em đi làm, không thì thuê tài xe lái xe cho em, hoặc em muốn tự mình lái xe, thì anh đưa em đi mua."
"Không cần, một tháng tiền lương cùa em mới mấy vạn, em không cần xe đi cũng không cần tài xế, anh Thần, anh để cho em ở cùng đồng nghiệp đi, cô ấy là một cô gái rất đáng yêu, rất tốt, em sẽ chăm sóc bản thân, anh yên tâm."
"Không được, " Âu Dương Thần kiên quyết nói, chuyện này không có bất kỳ thương lượng gì.
"Vì sao?"
"Tuyết Nhi, em biết không? Anh chờ em ròng rã hai năm, em thật sự muốn bỏ lại một mình anh, để cho anh tiếp tục cô đơn sao?" Âu Dương Thần rầu rĩ nói, được rồi, giờ phút này Âu Dương Thần cô đơn như thế, như một thiên sứ rơi xuống nhân gian, Tuyết Nhi thật sự rất không nhẫn tâm, Âu Dương Thần thấy Tuyết Nhi không đành lòng bỏ thêm một câu."Anh nhất định phải cô đơn, anh nên tập thói quen cô đơn thôi." Được rồi, thật ra Âu Dương Thần thật sự rất phúc hắc, anh thấy Tuyết Nhi không đành lòng. Cho nên dở bài đau khổ.
"Anh Thần, không phải như thế, không phải, em chỉ là... Em vẫn sẽ ở cùng anh, anh không chỉ có một mình, Tuyết Nhi, em từ trước đến nay vẫn bằng lòng ở cùng một chỗ với anh Thần, thật sự." Tuyết Nhi vội vàng nói.
"Thật sao?" Âu Dương Thần nhìn chằm chằm vào Tuyết Nhi.
"Ừ, thật." Tuyết Nhi thật sự trả lời, hoàn toàn không biết mình giống như con dê con rơi vào bẫy của con sói. Bóng dáng hai người gắt gao ôm nhau thật chặt, ánh mặt trời sáng sớm hôm nay thật lấp lánh sáng lạng.
|
Chương 29: Chỗ ở mới "Tuyết Nhi, em đi làm ở đâu."
"Em, làm ờ một công ty nhỏ, gần cao ốc Minh Vũ. Tuyết Nhi ấp úng nói, mặc dù cô không biết Âu Dương Thần là ai, ở trong giới thương nhân có địa vị gì, nhưng cảm giác Âu Dương Thần tuyệt đối không phải thương nhân bình thường, từ phong cách ăn mặc, đến khí chất trên người anh. Khí chất cao quý đó như hoàng tử, không, phải là quốc vương, cảm giác anh giống như một đế vương. Cô không muốn anh can thiệp đến công việc của mình, bây giờ cô chỉ muốn làm một trợ lý nhỏ thật tốt.
Cao ốc Minh Vũ sao, khéo như vậy, nha đầu kia là sợ anh ảnh hưởng đến cô, còn không chịu nói cho anh biết, "Tuyết Nhi, đưa em đến một nơi."
"A." Tuyết Nhi đang trong kinh ngạc đã bị Âu Dương Thần lôi kéo ra khỏi phòng.
"Đây là..."
"Đây là nhà anh, trước kia anh thường xuyên ở đây, giống như em nói thuận tiện cho công việc, một mặt là phòng làm việc của anh, còn một phần là chỗ ở của anh. Như thế nào, cao ốc Minh Vũ ở ngay bên cạnh, hiện tại đã đủ gần, con heo lười nhỏ có thể tiếp tục ngủ nướng." Cưng chiều vuốt cái mũi của Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi thật sự quá bất ngờ khi Âu Dương Thần đột nhiên dẫn cô đến đây, lúc ngồi ở trên xe, nhìn xe đi đến chỗ này, Âu Dương Thần đưa cô đến công ty, tòa nhà của tập đoàn Âu Thị, cô nghe San San nói qua, một chút tiếng tăm của Âu Thị, nổi tiếng trong và ngoài nước, Âu Thị ở thành phố A dậm chân một cái, thì nền kinh tế thành phố A sẽ đảo lộn, thậm chí tất cả trong ngoài nước đều chịu ảnh hưởng, khi đó Tuyết Nhi cảm thấy San San có chút khoa trương, đồng thời cũng bội phục người lãnh đạo tập đoàn Âu Thị, không ngờ tổng giám đốc này là anh Thần ở ngay bên cạnh mình, giờ phút này Tuyết Nhi cảm thấy mình thật may mắn, biết được một người xuất sắc như vậy. Hơn nữa, anh Thần có tình cảm với cô.
Mặt Âu Dương Thần nhất thời đen lại. "Tuyết Nhi, em không phải đã đáp ứng với anh, phải ở cùng một chỗ với anh Thần sao? Không thích ở đây sao? Vậy chúng ta đổi chỗ ở khác."
"Không, không phải, anh Thần, đây rất tốt, chỉ là. . . ." Chính xác căn nhà này rất tốt, phòng ốc rất lớn, là khu vực phồn hoa nhất ở đây, nên cần phải rất nhiều tiền, hơn nữa, tất cả mọi thứ trong này đều đã đầy đủ, cách công ty cũng rất gần, chỉ là, mình thật sự có thể ở đây sao? Cảm giác không thể tin được.
"Chỉ là cái gì? Tuyết Nhi, không thích phong cách trong nhà sao? Trước kia anh Thần chỉ lo làm việc không chú ý nhiều như vậy, chỉ cố định để một người đến dọn dẹp, nếu em không thích, anh lập tức mời kiến trúc sư thiết kế lại." Quả thực, căn nhà này rất tốt, nhưng trong nhà không có hơi ấm của một gia đình, hương vị tình yêu, cảm giác nhìn qua giống như nhà trọ độc thân. Làm cho người ta có cảm giác cô độc, anh Thần thật sự rất cô độc, từ nay về sau có cô làm bạn, giờ phút này Tuyết Nhi hạ quyết tâm muốn làm bạn ở bên cạnh Âu Dương Thần.
"Không cần không cần, anh Thần, em rất thích, chỉ cần sửa sang căn phòng lại một chút là được rồi. Chủ nhật chúng ta có thể trở về căn nhà nhỏ kia không? Em thích căn nhà kia hơn."
"Đương nhiên có thế. Chủ nhật chúng ta trở về đó." Giờ phút này trong lòng Âu Dương Thần rất yên bình, nhẹ nhàng ôm Tuyết Nhi.
"Nếu anh nói yêu em không có nếu như." Tiếng hát của Lương Tĩnh Như truyền đến, Tuyết Nhi xấu hổ cầm ra điện thoại nhìn, là San San, nguy rồi, mình đã quên hôm nay muốn dời đến chỗ San San.
"Uy "
"Tuyết Nhi, bạn còn đang ở nhà sao, mình đi xách giúp cậu đồ, một cô gái như bạn làm sao có thể xách đồ, bạn yên tâm, mình lái xe của ba đến...." Giọng nói San San phấn khởi truyền đến.
"Ạch, San San, mình. . . ."
"Ai nha, Tuyết Nhi bạn đừng nói nữa, không cần xấu hổ, hai người bọn mình chứ có ai đâu."
'Không phải, San San, mình, mình đã tìm được nhà, cách công ty cũng rất gần, bạn không cần phải lo lắng a."
"Cái gì, con rùa nào dám cướp đoạt dê con như bạn với mình."San San tức giận nói, Âu Dương Thần ở bên cạnh nghe San San nói nhất thời đen mặt, dám mắng anh, không muốn sống nữa.
Tuyết Nhi, thấy Âu Dương Thần đen mặt thầm kêu không ổn, Tuyết Nhi vội vàng nói còn có việc liền cúp điện thoại.
"Anh Thần, anh đừng tức giận, San San chỉ lo lắng cho tôi, cô ấy, là bạn tốt nhất của em bây giờ, anh đừng so đo, cô ấy không phải cố ý chửi anh là con rùa." Vừa nghe đến cái này, mặt Âu Dương Thần càng đen thêm, Tuyết Nhi biết mình nói sai, lại không dám mở miệng, vẻ mặt như cô vợ nhỏ oán hận, làm cho Âu Dương Thần không đành lòng.
"Được, anh không tức giận, cũng sẽ không so đo với cô ấy, Tuyết Nhi, nhìn xem chúng ta cần mua thêm thứ gì không, em thích cái gì, chúng ta cùng bàn bạc với kiến trúc sư, cho em bố trí phòng."
"Ừ, được." Vì thế một ngày cuối tuần của Tuyết Nhi ở nơi này sắp xếp lại căn phòng. Qua ngày cuối tuần phong phú này, cũng thuận lợi đến công ty mới. Tuyết Nhi, đổi bức rèm trong phòng khách thành màu sắc ấm, còn ở trong phòng khách bày thêm một chút hoa, làm cho người ta cảm giác cực kỳ ấm áp. Trải qua Tuyết Nhi bố trí, nhà Âu Dương Thần không còn vẻ lạnh lùng độc than nữa, mà giống căn nhà nhỏ có mùi vị gia đình, Âu Dương Thần về đến nhà cho rằng mình đi nhầm vào nhà người khác, đêm đó, Tuyết Nhi lại cùng Âu Dương Thần đi một chuyến siêu thị, lâu lắm không ở, trong tủ lạnh rỗng tuếch, Tuyết Nhi mua thêm đồ lại càng có cảm giác gia đình.
|