Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành
|
|
Chương 41: Chương 34 Bóng bóng đèn đường vàng rực.
Hai chiếc bóng một cao một thấp bị kéo dài ra, Nhan Hàn Thành đút hai tay vào túi quần, đôi chân thon dài bước từng bước chậm như đang cố ý đợi người đằng sau, mà Mạc Thanh Ngải chỉ cúi đầu, hai tay khoanh lại trước ngực, bước đi.
Mạc Thanh Ngải có chút ảo não, căng thẳng không dám nói lời nào, đây là tình huống gì? Cô và Nhan Hàn Thành đã dây dưa với nhau hai mươi mấy năm, qua mười mấy năm cãi nhau tổn hại tế bào não, rồi lại mười mấy năm chia chia hợp hợp, còn có hai đứa con, vì sao bây giờ lại có cảm giác ngại ngùng như vậy?
Nhan Hàn Thành dừng bước lại, Mạc Thanh Ngải không kịp dừng đập thẳng mặt vào tấm lưng vững chắc của anh, lập tức ôm mũi kêu đau.
Nhan Hàn Thành bật cười, nhìn cô: "Bị đập đau rồi hả? Để anh xem."
"Không cần đâu." Mạc Thanh Ngải rầu rĩ không chịu buông tay, lẩm bẩm: "Tự nhiên dừng lại làm gì."
Nhan Hàn Thành không để ý đến những lời nói đó, kéo tay Mạc Thanh Ngải ra, sau đó thấy cái mũi đỏ rực của cô, bàn tay thon dài nhẹ nhàng xoa giúp cô: "May là không phải đi sửa, không bị lệch."
Cô khó tin nhìn chằm chằm Nhan Hàn Thành, người đàn ông này đang nói đùa cùng cô trong hoàn cảnh này?
Nhan Hàn Thành nhíu mày nhếch môi: "Sao?"
"Em không phải đi chỉnh."
... ........
Nhan Hàn Thành thở dài, sau đó hỏi: "Tốt hơn một chút chưa?"
"Ừ."
Nhan Hàn Thành rụt tay lại, tự nhiên chuyển sang nắm tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Mạc Thanh Ngải ngạc nhiên nhìn ót Nhan Hàn Thành, cảm thấy hốc mắt mình nóng bỏng, sau đó thong thả đi theo anh.
Nhan Hàn Thành nhẹ nhàng vuốt ve tay Mạc Thanh Ngải, anh phát hiện tay cô tuy mềm mại nhưng có vết chai ở mười đầu ngón tay, có vẻ đây là "chiến tích" của việc quanh năm suốt tháng gõ bàn phím, điều này cũng nhắc anh, đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc nắm tay cô.
"...Nhan Hàn Thành”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên đằng sau anh nhưng anh không quay đầu lại: "Ừ?"
"Đây là lần đầu tiên anh dắt tay em, đi dạo cùng em."
Tâm trạng hơi chua xót nhưng Nhan Hàn Thành không để lộ ra: "Thì sao?"
".... Em rất vui."
Nhan Hàn Thành lại dừng bước, xoay người, nhìn Mạc Thanh Ngải bằng ánh mắt kỳ lạ, biết rõ còn cố hỏi: "Ý của em là anh chưa bao giờ làm chuyện gì lãng mạn với em?"
"Cũng không hẳn." Chuyện lãng mạn Nhan Hàn Thành đã làm không thiếu, ví dụ dạy cô vẽ tranh, ví dụ luôn xuất hiện giúp cô lúc cô khó khăn,...
Nhưng, Mạc Thanh Ngải rút tay ra, cầm cánh tay Nhan Hàn Thành, lôi anh đi: "Em không cần anh thể hiện sự lãng mạn đến lay động trời đất, chỉ cần anh đi dạo cùng em như vậy hàng ngày là tốt rồi."
"....Đồ ngốc." Nhan Hàn Thành cười nhẹ, lắc đầu.
Trong nháy mắt, cảm giác ngọt ngào khó hiểu bao quanh trái tim hai người, thật ra, rất nhiều chuyện đều không quan trọng, kéo nhau tới rồi lại kéo nhau đi, chỉ còn lại hai người luôn phải chịu đau khổ, cần gì phải vậy chứ, đúng thế, cần gì.
Mạc Thanh Ngải không dè dặt nữa, quay sang đùa giỡn trong nháy mắt: "Nhan Hàn Thành, thật ra, lúc anh gọi em là đồ ngốc là dễ nghe nhất, nghe như anh yêu em vậy, ây da, rất ngượng."
Nhan Hàn Thành giật giật khóe mắt, anh nên biết, sở trường của Mạc Thanh Ngải là đắc ý: "Em dựa vào đâu mà tự tin vậy."
"Đừng như vậy, người ta chỉ tự tin ở điểm này thôi, haiz, đã qua mấy chục năm, nghĩ đến hồi còn học nhà trẻ, khi đó tự tin đến mức cho rằng cả vũ trụ đều bị em thống trị."
"Thì ra lúc ở nhà trẻ em chỉ nghĩ đến những việc này."
"Không phải, em chỉ đang nhớ lại kỷ niệm đẹp trước kia thôi, anh còn nhớ không, hồi sơ trung chúng ta xem kịch, người trong đó xăm bên trái Thanh Long, bên phải Bạch Hổ, mà chúng ta chỉ dán chuột Mickey lên tay, còn là dán giấy, rửa nước là trôi."
... ........
Cuối cùng Nhan Hàn Thành cũng phải phản bác: "Anh chưa bao giờ làm những chuyện ngu xuẩn như vậy."
"Đó là anh không có tâm hồn trẻ con." Mạc Thanh Ngải khinh bỉ liếc nht: "Cả ngày chỉ biết cười tít mắt, thực tế là bọn em chơi gì anh cũng không tham gia."
"Em đùa nghịch chuyện huy hiểm nào cũng có anh bên cạnh còn gì."
Ồ...
"Vậy cũng đúng, em muốn đi ăn trộm chuối, bọn Phỉ Phỉ không dám đi, chỉ có anh đưa em qua đường ray để hái trộm."
... ......
"Còn nữa còn nữa, chúng ta trèo vào nhà trẻ khác chơi, là anh dùng lưng đỡ cho em trèo qua tường."
... ........
"Đúng rồi đúng rồi, ha ha, em nhìn trộm đề thi của thầy toán, anh chịu oan giúp em, nhưng không phải thầy toán đánh chết cũng không tin là anh làm sao, anh cũng không bị sao cả, lần đó..."
"Em ồn ào quá." Miễn cưỡng ném ra một câu nói, lấy nụ hôn chặn lại.
Mạc Thanh Ngải thức thời ngừng khoa tay múa chân, đôi tay ôm cổ Nhan Hàn Thành, để mặc anh cọ xát đến tê dại, làm lòng cô cũng ngứa ngáy, nhưng cô thật sự rất thích môi của Nhan Hàn Thành, mềm đến nỗi khiến cô không còn nhớ điều gì nữa.
Dưới đèn đường, hai cái bóng như hòa làm một, may ra hơn nửa đêm không có ai ra ngoài tản bộ.
Thật lâu sau, Nhan Hàn Thành ngừng hôn, nhẹ nhàng ôm lấy cô, không nói chuyện.
Mạc Thanh Ngải tiếp tục bắt đầu câu chuyện vô nghĩa: "Này, nói vậy nghĩ là anh đã đồng ý kết hôn với em?"
"Không."
"Hả?"
"Anh sẽ trả tiền."
"Cái gì?"
"Trả tiền lấy giấy đăng ký kết hôn, để về sau em không phải mắng anh là đồ keo kiệt."
"Oa."
"Ngậm miệng lại."
Nói tới kết hôn, điều quan trọng nhất là phải thuyết phục cha mẹ hai bên, bởi vì nghe Nhan Hàn Thành phân tích, Mạc Thanh Ngải cũng đồng ý không nên gạt cha mẹ đi kết hôn.
Nếu bị cha mẹ phản đối, bọn họ cũng chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu.
May mà cha mẹ Nhan đều là người chịu nền giáo dục cao cấp, khi họ nói ra tất cả sự thật, Mạc Thanh Ngải thề cô thấy rõ ràng hai người cố ra vẻ trấn định, nhưng cuối cùng họ vẫn áp dụng kiểu giáo dục cởi mở, cho rằng cuộc sống con mình nên để con mình lựa chọn.
|
Mạc Thanh Ngải nghi ngờ, tính cách quái dị của Nhan Hàn Thành có phải được bồi dưỡng từ hình thức giáo dục kỳ lạ đó không.
Nhưng không sao, dù sao cha mẹ Nhan từ nhỏ đã đối xử với mình như con dâu, trong lòng hai người đều hiểu rõ nên không làm khó bọn họ, hơn nữa, hai người còn mừng rỡ như điên khi biết có Nhan Thiên Dục và Nhan Tiểu Vũ.
Vậy điều khó nhất chỉ sợ sẽ là cha mẹ Mạc.
Năm năm qua, vì phải chăm sóc hai đứa con, Mạc Thanh Ngải rất ít về nhà, mẹ Mạc và cha Mạc không biết sự tồn tại của Thiên Dục và Tiểu Vũ, Mạc Thanh Ngải thật sự nghi ngờ, có phải vừa tiến vào nhà sẽ bị đá lăn ra ngoài không?
Mạc Thanh Ngải đứng trước cửa suy nghĩ thật lâu vẫn lựa chọn quay người, đối mặt với một người lớn hai đứa nhỏ: "Hay chúng ta đổi ngày đi, mẹ thấy hôm nay không phải ngày hoàng đạo."
Nhan Hàn Thành nhíu mày: "Với em, ngày nói rõ mọi chuyện cho cha mẹ nghe đều không phải ngày hoàng đạo, cho nên chọn ngày không bằng tùy ngày, đi vào thôi."
"Không phải, chuyện này... không phải em mê tín, em thấy chúng ta vẫn nên về nghiên cứu thêm." Mạc Thanh Ngải căng thẳng nuốt nước bọt, bất giác lùi về sau một bước.
Nhan Tiểu Vũ giữ chặt áo Mạc Thanh Ngải, giật nhẹ: "Mẹ, không phải là đi gặp bà ngoại sao? Vì sao không gõ cửa, để Tiểu Vũ gõ hộ nhé?"
"Không được không được, mẹ không cần." Mạc Thanh Ngải giữ chặt Tiểu Vũ, lại lùi về phía sau.
"Mẹ, mẹ kéo rách váy con bây giờ."
Nhan Hàn Thành ôm Nhan Tiểu Vũ, nhíu mày an ủi con gái, nói: "Mạc Thanh Ngải, em xem Tiểu Vũ đã đặc biệt mặc váy ren xinh xắn đẹp đẽ cùng em đi mà em lại không có dũng khí."
Mạc Thanh Ngải tức giận lườm Nhan Hàn Thành: "Không phải đi cùng em, anh không biết con gái thích mặc ren rất quyến rũ sao?"
"Me!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Thiên Dục tràn đầy vẻ không đồng ý, có người mẹ nào lại nói con gái mình lẳng lơ sao?
Mạc Thanh Ngải nhanh chóng thay vẻ mặt lấy lòng Nhan Thiên Dục, nịnh nọt: "Con trai, làm ơn đi, lần sau, lần sau."
Trận chiến ba đấu một cứ thế giằng co mãi không xong, không biết qua bao lâu, tiếng mở cửa vang lên phá vỡ trận chiến, mẹ Mạc đang cầm muôi xào và gia đình bên ngoài đưa mắt nhìn nhau.
Trong nhà bếp vẫn vang lên tiếng của máy lọc khí, nhưng không khí trong phòng khách lại nặng nề vô cùng.
Mẹ Mạc mở to mắt nhìn chằm chằm Mạc Thanh Ngải ngồi đối diện, Nhan Thiên Dục và Nhan Tiểu Vũ ngồi bên cạnh mẹ Mạc như hai vị thần giữ cửa, cha Mạc lúng túng đứng ở đó không xa, Nhan Hàn Thành lại có vẻ nhàn nhã ngồi bên cạnh Mạc Thanh Ngải.
Cục diện này, có phần địch đến thì ta bất động.
Cuối cùng, mẹ Mạc đột nhiên đứng dậy làm phòng khách bắt đầu lộn xộn, Nhan Thiên Dục và Nhan Tiểu Vũ phối hợp nhau nắm chặt tay mẹ Mạc, giọng nói đáng yêu cùng vang lên: "Bà ngoại."
Mà Mạc Thanh Ngải đã sớm trốn sau lưng Nhan Hàn Thành, chỉ dám để lộ đôi mắt to nhìn mẹ Mạc cầu xin tha thứ.
Cha Mạc cũng bắt đầu giảng hòa: "Bà nó, có chuyện gì từ từ nói, đừng kích động đừng kích động."
Mẹ Mạc cười hiền từ với Thiên Dục và Tiểu Vũ: "Ngồi ngoan một chút, chờ bà ngoại đi làm đồ ăn ngon cho các con."
Hai bé cũng biết nên thức thời, lực uy hiếp của bà ngoại hai bé ở đẳng cấp rất cao, so với mẹ mà nói, tránh được thì nên tránh, cho nên hai phía ngồi yên tại chỗ, lộ vẻ mặt không thể làm gì.
Mẹ Mạc đi đến trước mặt Nhan Hàn Thành, thở dài: "Con ra đây, đừng trốn tránh, mẹ chưa muốn đánh con."
"Thật sao?" Mạc Thanh Ngải yếu ớt hỏi.
Mẹ Mạc trợn mắt, ra vẻ không nghe thì tự gánh hậu quả.
Mạc Thanh Ngải lặng lẽ đứng dậy, quay lại đứng cạnh Nhan Hàn Thành: "Mẹ..."
"Mẹ không đánh con thì không phải mẹ con nữa." Mẹ Mạc rống lên một câu, giơ cao cái muôi chuẩn bị gõ vào Mạc Thanh Ngải.
"Rầm" Một tiếng động nặng nề vang lên, không cần nhìn cũng biết mẹ Mạc ra tay mạnh thế nào, nhưng tay mẹ Mạc cứng đờ lại, vì không phải trúng đứa con gái bất hiếu nhà mình mà là Nhan Hàn Thành đột nhiên đứng chắn trước mặt Mạc Thanh Ngải, cái muôi đập vào trán Nhan Hàn Thành, lập tức sưng đỏ.
Mạc Thanh Ngải sợ hãi, ngẩng đầu xoa trán của anh, đau lòng nói: "Anh ngốc quá, làm anh hùng cái gì, cho em xem, có đau không?"
Nhan Hàn Thành không thể không thừa nhận một đòn này rất nặng làm anh nổ đom đóm mắt, nhưng cũng không sao, anh vẫn chịu được, không quan tâm đến Mạc Thanh Ngải, anh nhận lỗi với mẹ Mạc: "Mẹ, nếu mẹ vẫn chưa hết giận thì đánh con vài cái nữa đi, đây đều là lỗi của con, không liên quan đến cô ấy, cô ấy chịu khổ đủ rồi, chỉ cần mẹ có thể tha lỗi cho chúng con, mẹ đánh thế nào con cũng đứng yên."
"Nhan Hàn Thành." Mạc Thanh Ngải không nhịn được chảy nước mắt, sau đó quay đầu nhìn mẹ mình: "Mẹ, mẹ đánh con đi, là con bất hiếu, con xin lỗi mẹ."
... ...... .......
"Các con đừng hùa nhau nữa." Cuối cùng mẹ Mạc cũng hoàn hồn, không thèm nhìn hai người bỏ cái muôi ra, cởi tạp dề: "Đại Thành, con vào đây cùng mẹ, mẹ có chuyện muốn nói."
"Vâng."
Mạc Thanh Ngải lo lắng kéo góc áo Nhan Hàn Thành: "Nhan Hàn Thành."
"Không sao." Anh vỗ đầu cô rồi đi theo mẹ Mạc.
Cửa phòng vừa đóng, mẹ Mạc lập tức từ người mẹ hung dữ trở nên đau lòng, đỡ trán cười khổ, nói thẳng vào vấn đề: "Đại Thành, con thật sự yêu Tiểu Ngải sao? Nếu vậy, mẹ lấy tư cách một người mẹ cầu xin con, đừng để nó phải đau lòng nữa, yêu thương nó cho tốt, đúng là nó không thể không có con. Nếu không, đau dài không bằng đau ngắn, đời này hai con đã giày vò nhau đủ rồi, không nên tiếp tục nữa, mẹ và cha nó cũng không thể chịu thêm điều gì nữa đâu."
Nhìn tóc mai mẹ Mạc điểm bạc, Nhan Hàn Thành cảm thán thời gian qua nhanh, cũng đau lòng vì mặt sau của người mẹ này, anh thấy rất có lỗi, nhưng từ lời nói của mẹ Mạc, Nhan Hàn Thành hiểu được một việc khác, khó tin hỏi: "Mẹ, mẹ đã sớm..."
"Đúng vậy, mẹ đã sớm biết." Mẹ Mạc ngồi trên xích đu, cười, lại đau lòng: "Nó gạt mẹ là tòa soạn cử nó đi bồi dưỡng, mẹ và cha nó đã có lần tình cờ gặp nó trên đường, lúc đó, nó đã mang thai năm sáu tháng, bụng to hơn nhiều so với những người phụ nữ mang thai khác, xem ra rất vất vả, mẹ và cha nó không dám tin, điều này đúng là chấn động mạnh, vậy nên mẹ đành phải lén đi theo nó, biết nơi ở của nó, sau đó gọi điện thoại cho Phỉ Phỉ, biết rõ mọi chuyện từ Phỉ Phỉ."
Mẹ Mạc dùng đôi tay thô ráp lau giọt lệ tràn ra ở khóe mắt, thở dài cười cười :"Mẹ chưa bao giờ nghĩ nó có thể kiên cường đến vậy, nhưng cũng vì sự dũng cảm và bướng bỉnh này mà mẹ và cha nó mới quyết định theo ý nó, không đi vạch trần nó, chỉ âm thầm giúp đỡ. Ví dụ khi nó đến chợ gần nhà mua rau, mẹ sẽ làm trước thực đơn, nhờ cô bán rau ở chợ giả vờ nói cho nó biết, để nó có thể bổ sung dinh dưỡng, đầu óc nó đúng là ngu ngốc, haiz, mẹ cứ tưởng nó sẽ không kiên trì được, nhưng không nghĩ tới, nó lại có thể."
Nước mắt liên tục tràn ra, mẹ Mạc lắc đầu, như đang cười nhạo mình vô dụng: "Nhưng Phỉ Phỉ cũng không biết, đêm sinh Thiên Dục và Tiểu Vũ, nó tự mình gọi điện cho bệnh viện, sau đó mẹ chỉ có thể lén đến thăm nó vào buổi tối, nghe y tá bàn luận nó là người chưa kết hôn mà có con, ngay cả cha đứa bé là ai cũng không biết, mẹ đứng ở cửa nhìn nó, thì ra nó không hề nghỉ ngơi mà vẫn khóc tự an ủi mình, nói mình có thể tiếp tục kiên trì, mình có thể, hóa ra cái gì nó cũng biết, nó biết người ngoài nói mình thế nào, nhưng nó vẫn luôn cười, cho rằng mình làm bằng sắt, sẽ không sao. Thấy nó như vậy mẹ cũng không còn cách nào khác, mẹ nấu canh cho Phỉ Phỉ, dạy Phỉ Phỉ cách chăm sóc Tiểu Ngải. Đại Thành, mẹ thật sự rất đau lòng, mẹ và cha nó chỉ có một đứa con gái. Tuy trong cảm nhận của mẹ, Tiểu Ngải cùng con là uất ức cho con, nhưng làm gì có cha mẹ nào không bảo vệ con cái, Tiểu Ngải, là vận mệnh của mẹ."
Đầu óc Nhan Hàn Thành trống rỗng, không biết tiêu hóa nỗi đau trong lòng thế nào, chỉ hỏi đi hỏi lại chính mình, anh dựa vào đâu mà để một người mẹ phải đau lòng đến mức này. Nhan Hàn Thành im lặng cầm tay mẹ Mạc, nửa quỳ nửa ngồi trước mặt mẹ Mạc, lên tiếng nhưng không dấu nổi sự khàn khàn: "Mẹ, con thề, lần này, sẽ không để cô ấy một mình nữa, từ nay về sau, cô ấy có con, xin mẹ, cho con thêm một cơ hội."
Mẹ Mạc vội vàng đỡ Nhan Hàn Thành dậy, nắm tay anh, thở dài: "Mẹ không phải không tin, Đại Thành, mẹ biết, con rất để ý đến Tiểu Ngải, chuyện giữa hai con không phải con sai, Tiểu Ngải cũng có lỗi của nó, chỉ là mẹ sợ, mong con tha thứ cho sự ích kỷ của người mẹ, mẹ chỉ có thể mong con, hãy bao dung nó, yêu thương nó thật nhiều."
"Con hứa với mẹ, con sẽ đối xử thật tốt với cô ấy." Đây là lời nói nghiêm túc của Nhan Hàn Thành, bởi vì anh thật sự cũng nghĩ như vậy, trừ khi anh mất, nếu không anh sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.
Cuối cùng, Nhan Hàn Thành thấy sự thoải mái và yên tâm ở đáy mắt mẹ Mạc.
Chuyện này tất cả đều vì yêu, bọn họ yêu, cha mẹ yêu, bất cứ ai cũng không thể làm tổn thương đối phương, bọn họ chỉ có thể yêu thương nhau thật tốt mới có thể giúp đối phương thoải mái.
Mà anh, vẫn luôn nợ cô, anh sẽ trả, dùng cả đời để trả.
|
Chương 42: Chương 35 Từ tiểu khu đi ra, Mạc Thanh Ngải cảm nhận được rõ rệt, đã năm năm, lần đầu tiên cô cảm thấy thoải mái như vậy, giống như những năm tháng xa xôi trong quá khứ, luôn được tự do tùy hứng, bị Nhan Hàn Thành mắng là khóc, được dỗ lại cười, không phải lo lắng, không phải cẩn thận vì sợ một cái gì đó đã vỡ tan thì không gắn lại được.
Mạc Thanh Ngải nắm tay Nhan Thiên Dục, nghiêng đầu nhìn Nhan Tiểu Vũ đang dựa vào vai Nhan Hàn Thành, bất giác thấy lòng chua chua, nói: "Tiểu Vũ, cha bế con mệt rồi, xuống đi bộ một chút đi."
"Không sao." Nhan Tiểu Vũ ôm chặt cổ Nhan Hàn Thành, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào dán vào má Nhan Hàn Thành: "Cha không phiền, cha muốn ôm Tiểu Vũ."
"Con..." Mạc Thanh Ngải nhăn mặt, sau đó lườm Nhan Hàn Thành đang cười tự đắc: "Anh đừng bế nó nhiều, sẽ làm hư nó."
Nhan Hàn Thành nâng người Tiểu Vũ lên, dịu dàng nói: "Không sao, anh đã đến muộn năm năm, phải bù lại mọi chuyện trong năm năm đó."
Mạc Thanh Ngải tức giận lườm một cái, tiếp tục đi, nói thầm: "Sao không thấy anh bù lại cho em, chỉ biết dịu dàng với Tiểu Vũ, với em thì lại hung dữ, động một tí là bảo em ngậm miệng, nếu không lại chanh hỏi chảnh nói đi là đi, anh nghĩ rằng em nguyện ý bám lấy anh à, có gì đặc biệt hơn người . . . . . ."
"Em nói gì?"
Nhan Hàn Thành đuổi kịp, nhíu mày hỏi.
"Á." Mạc Thanh Ngải ngẩng đầu, lại nịnh nọt: "Có gì đâu, em chỉ đang lẩm bẩm thôi."
Nhan Thiên Dục không chịu nổi vỗ trán, thật không biết giúp hai người họ ở cùng một chỗ là tốt hay xấu, bé không muốn còn nhỏ đã bị đau đầu đâu.
Bất ngờ, Nhan Tiểu Vũ làm mặt quỷ với Mạc Thanh Ngải: "Mẹ đang ghen tị sao? Cha ôm con mà không ôm mẹ?"
"Nhan Tiểu Vũ!" Mạc Thanh Ngải ra vẻ ngạc nhiên nhưng lại lắp bắp: "Ai nói, ai nói cha chỉ ôm con, hừ! Về sau không cho cha ôm con nữa."
Nhan Tiểu Vũ bĩu môi: "Cha còn đồng ý chỉ hôn con."
"Không đời nào, về sau cũng không cho cha hôn con."
... ...... .....
Nhan Tiểu Vũ nhìn Mạc Thanh Ngải một lúc lâu rồi đột nhiên khóc lớn lên, giọng nũng nịu khiến người đi đường nghe cũng đau lòng: "Cha ôm Tiểu Vũ, còn phải hôn Tiểu Vũ nữa."
"Mạc Thanh Ngải..." Nhan Hàn Thành bất đắc dĩ giận tái mặt: "Em bao nhiêu tuổi rồi, lại đi bắt nạt con gái của mình."
Mạc Thanh Ngải không để ý đến Tiểu Vũ, không phục nói: "Là nó không nói lý lẽ trước."
Nhan Hàn Thành an ủi Tiểu Vũ, hôn nhẹ vào mặt bé: "Đừng khóc đừng khóc, mẹ đùa với con thôi, chúng ta đừng để ý tới mẹ."
Nhan Tiểu Vũ níu chặt áo Nhan Hàn Thành làm nũng, còn khóc đến đau lòng: "Hu hu hu hu, ghét mẹ, không chơi cùng mẹ nữa."
Ghét cô?
Mạc Thanh Ngải véo mặt Nhan Tiểu Vũ: "Con dám ghét mẹ, sau này không có váy ren mặc nữa đâu."
Lần này càng khóc không thể cứu vãn, tiếng lớn đến nỗi người đi đường đều để ý, cuối cùng Nhan Thiên Dục không chịu được lên tiếng: "Mẹ, đủ rồi."
Nhìn cha luống cuống tay chân an ủi Tiểu Vũ, Nhan Thiên Dục đành phải "tốt bụng" giúp đỡ, đôi mày nhỏ cau lại: "Tiểu Vũ, không được khóc."
Chỉ cần hai câu, Mạc Thanh Ngải và Nhan Tiểu Vũ đã im lặng, lời Mạc Thanh Ngải chuẩn bị nói bị chặn lại ở họng, chỉ có thể càu nhàu bực tức, còn Nhan Tiểu Vũ nước mặt đọng lại trong vành mắt, cố gắng không để nó rơi xuống, ngoan ngoãn nhìn anh trai mình.
Đây đúng là một cảnh quái dị.
Nhan Hàn Thành thật sự cảm thấy kính nể Nhan Thiên Dục, sao bé có thể chỉ nói một câu đã khiến hai mẹ con khó trị này yên lặng? Thật quá thần kỳ...
Chỉ chốc lát sao, theo ánh mắt Nhan Thiên Dục, Nhan Tiểu Vũ tự động nhảy xuống, ngoan ngoãn đi đến trước mặt anh trai, chủ động cầm tay anh rồi biết điều đứng bên cạnh anh.
Nhan Thiên Dục xoa đầu Tiểu Vũ, sau đó hạ lệnh cho Mạc Thanh Ngải và Nhan Hàn Thành: "Con đưa Tiểu Vũ về nhà trước, hai người tự giải quyết chuyện của mình đi, muốn kết hôn thì kết hôn, không kết hôn thì mỗi người tự kết hôn, buổi tối gặp!"
Nói xong, Nhan Thiên Dục bắt một chiếc taxi, nhường Tiểu Vũ lên trước rồi mình ngồi lên sau.
"Làm gì thế, cái gì mà mỗi người tự kết hôn, Nhan Thiên Dục, con đúng là không có ý gì cả." Mạc Thanh Ngải sờ mũi, nhìn chiếc taxi rời đi.
... .......
".......Mọi người vẫn sống chung với nhau như vậy?"
Cuối cùng, Nhan Hàn Thành thở dài, cười lên.
"Như thế nào?"
Mạc Thanh Ngải chưa kịp hiểu ý của Nhan Hàn Thành.
Kỳ lạ.
Nhan Hàn Thành nuốt những lời này, cầm tay Mạc Thanh Ngải: "Không như thế nào, em đó, còn trẻ con hơn cả trẻ con, đi thôi."
"Đi đâu?"
"Đi đăng ký."
"Không được, còn có chuyện."
"Cái gì?"
"Mạnh Đa..."
Nhan Hàn Thành mang tâm trạng miễn cưỡng đối mặt với Mạnh Đa, không khí vô cùng xấu hổ.
Mạc Thanh Ngải cũng cảm giác được không khí có vẻ kỳ lạ, đành phải pha trò: "Món cá luộc của nhà hàng này ăn không tệ, ăn món này được không"
Yên lặng.
"Ồ, hay ăn cà cũng được, ừm, với cá thì hương vị hơi lạ, chúng ăn thịt bò xào cà đi."
Vẫn yên lặng như cũ.
"Không được à...? Vậy thì ăn... ồ, món cá đác cây du mạch, Nhan Hàn Thành, hôm nay có rau này đó, anh chỉ ăn một loại rau, may là có, gọi món này đi, nhưng mà... anh không được như vậy, cho tới giờ chỉ ăn một loại rau, không tốt với thân thể đâu."
Lúc này tuy vẫn đang lặng yên nhưng Nhan Hàn Thành và Mạnh Đa cùng nhìn về phía Mạc Thanh Ngải đang vùi đầu vào thực đơn, cô cắn ngón tay, hình như vẫn đang suy tư chọn món, không nghĩ mình vừa nói gì.
Nhan Hàn Thành chuyển ánh mắt, trong con ngươi đen hiện lên vẻ đã phân thắng bại, cao giọng cười, đối với Mạnh Đa, anh không muốn che giấu chút nào, bởi vì anh không muốn làm bộ làm tịch với tên hung thủ chia rẽ bọn họ này.
Nhưng Mạnh Đa lại không thể làm gì, trong lòng Mạc Thanh Ngải từ đầu đến cuối chỉ có Nhan Hàn Thành, theo năm tháng hình thành nên thói quen và sự ăn ý, anh đã không còn cách nào chen chân vào được, nhưng Nhan Hàn Thành dựa vào đâu mà muốn đi thì đi, muốn ở thì ờ, mà Mạc Thanh Ngải còn có thể ngốc thành như vậy.
Một lúc sau, Mạc Thanh Ngải ngẩng đầu, có lẽ đã chọn món xong, cắn môi đi thẳng vào vấn đề: "Mạnh Đa, tôi quyết định kết hôn với anh ấy."
Mạnh Đa run nhẹ, muốn cười lại không cười nổi, rõ ràng trong lòng đã biết rõ đáp án nhưng vẫn không cam lòng: "Em không hối hận?"
"Đời người không có nhiều thời gian để hối hận, tôi đã hối hận đủ rồi, bây giờ không cần nữa." Mạc Thanh Ngải nói theo sự thật, chính mình cũng không phát hiện ra là đang nắm chặt tay Nhan Hàn Thành dưới gầm bàn.
Nhan Hàn Thành vẫn không nói chuyện, chỉ cầm tay cô.
Mạnh Đa kích động: "Nếu anh ta lại bỏ em thì làm sao? Em có thể chịu được một lần nữa sao? Nghĩ lại những khó khăn em phải chịu khi nuôi Thiên Dục và Tiểu Vũ một mình đi, đừng u mê nữa, Mạc Thanh Ngải."
"Đó là tôi cam tâm tình nguyện, anh ấy không biết."
Mạc Thanh Ngải nhẹ nhàng phản bác, người người đều nói cô ngốc, thật ra cô chỉ giả ngốc thôi, cô hiểu rất rõ mình đang làm gì, dù bị sa vào cảnh khó khăn cô cũng rất tỉnh táo nhìn mình bị quấn vào, cô tự nhận mình không phải người có nghị lực phi phàm, nhưng một khi đã hạ quyết tâm thì không chuyện gì không làm được, điều đó sẽ mãi không thay đổi, mà bây giờ, quyết định của cô là kết hôn cùng Nhan Hàn Thành, vậy thì phải kết hôn chứ.
|
"Anh ta chắc chắn sẽ ở lại sao? Anh ta có đáng để em làm như vậy?" Lúc nói những lời này, Mạnh Đa nhìn thẳng vào Nhan Hàn Thành.
Không lên tiếng có nghĩa là để cho đối phương nói, nhưng nếu đối phương đã đánh đến cửa mà Nhan Hàn Thành vẫn không nói chuyện chẳng phải rất hèn nhát sao? Như vậy không được, không phải cách làm của anh.
Nụ cười khoan thai tự đắc tràn ra khóe môi, Nhan Hàn Thành vỗ vai Mạc Thanh Ngải: "Đi gọi đồ ăn đi."
Gì, Mạc Thanh Ngải nhất thời không phản ứng kịp: "Gọi đồ thì bảo phục vụ tới..."
"Đi gọi món ăn." Nhan Hàn Thành nhìn cô nói nhẹ nhàng, không cho cô chút cơ hội phản bác nào.
"Được.." Mạc Thanh Ngải cào tóc mái, đứng dậy đến quầy lễ tân gọi đồ ăn.
Mạnh Đa rất không vui, vì anh có thể thấy mọi hành động giữa Nhan Hàn Thành và Mạc Thanh Ngải đều quen thuộc, cảm giác này chưa bao giờ tồn tại giữa anh và cô, mà anh cũng không dám hy vọng xa vời
Mạc Thanh Ngải đi mất, đôi mắt Nhan Hàn Thành không che giấu sự chán ghét dành cho Mạnh Đa, hai mắt đấu nhau: "Tốc chiến tốc thắng, tôi không muốn dây dưa cùng anh."
Mạnh Đa sửng sốt, cười lạnh đáp lại: "Vẫn lại là câu nói kia, anh thấy mình đáng để cô ấy làm vậy sao?"
"Có đáng hay không là chuyện của Mạc Thanh Ngải, liên quan gì đến anh? Còn nữa, anh dựa vào đâu mà chắc chắn tôi sẽ lại rời xa Mạc Thanh Ngải, để cô ấy đau khổ? Xin anh hiểu rõ một chút, nếu lúc trước không phải lời nói của anh thì sao chúng tôi lại rời xa nhau, đừng ở chỗ này giả từ bi, anh nói tôi không đáng, vậy anh không phải mới là người khiến cô ấy đau khổ sao? Hối hận... vậy tôi cho anh biết đời này chuyện tôi hối hận nhất là gì."
Con ngươi đen nheo lại, che đi ánh sáng khát máu: "Nên giải quyết anh ngay từ ban đầu, tránh anh bày ra cái trò chơi buồn cười của mình."
Sắc mặt Mạnh Đa trắng bệch trong nháy mắt: "Anh... biết hết rồi?"
"Biết thì sao, không biết thì sao, tôi thừa nhận, trong chuyện này tôi cũng có cái sai, nhưng dù vậy, anh cũng không có tư cách để chỉ trích tôi, đừng tưởng anh đoạt được cô ấy một lần thì có thể gióng trống khua chiêng tuyên bố quyền sở hữu, bởi vì anh cũng biết một sự thật, trong lòng cô ấy, anh chưa bao giờ tồn tại giây phút nào.
Từng chữ của Nhan Hàn Thành đều đánh vào lòng Mạnh Đa, đúng vậy, toàn bộ đều là sự thật, nhưng Nhan Hàn Thành còn chưa biết, anh... thật ra cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ đoạt được Mạc Thanh Ngải, sự thật này vẫn luôn nhắc nhở anh, mình chưa phải là người đê tiện.
"...Cô ấy, đã biết rồi?"
Mạnh Đa nhắm mắt lại, cam chịu nói.
"Cô ấy không cần biết." Nhan Hàn Thành tỉnh táo lại, nhìn Mạnh Đa: "Nếu anh thật sự có tình cảm với cô ấy thì đừng cho cô ấy biết, trong lòng cô ấy không có những thứ đáng ghê tởm này."
Đây là lần đầu tiên Mạnh Đa đối mặt với Nhan Hàn Thành, nhưng những lời này đã làm anh xúc động, anh vẫn nghĩ Mạc Thanh Ngải yêu Nhan Hàn Thành rất nhiều, Nhan Hàn Thành không theo kịp, nhưng thì ra, anh thật buồn cười, tình cảm Nhan Hàn Thành dành cho Mạc Thanh Ngải, người nào có tư cách bình luận? Người nào cũng không có.
"Anh... Không để ý chút nào?"
"Để ý..." Nhan Hàn Thành thẳng thắn, lạnh lùng nhìn Mạnh Đa: "Không có một người đàn ông nào không để ý, cho dù chỉ là một lần, nhưng tôi lại biết rõ, chỉ cần cô ấy yêu tôi, tôi sẽ không sao cả, mà trong chuyện này, bọn tôi là người bị hại, cô ấy chỉ là vật hy sinh mà Hạ Đồng dùng để đối phó với tôi, khiến cô ấy chịu đau khổ trong năm năm mà không dám nói với ai, vậy tôi dựa vào đâu mà nói tôi để ý?"
"Cho nên xin anh, đừng dùng chuyện này để uy hiếp Mạc Thanh Ngải, nếu không tôi sẽ..."
"Đủ rồi." Mạnh Đa đã hiểu rõ, ít nhất anh vẫn muốn giữ lại chút tự tôn cuối cùng: "Tôi không đê tiện đến mức vậy."
Mạnh Đa lặng im không biết nói cái gì nữa, đột nhiên, anh thấy sắc mặt Nhan Hàn Thành biến đổi, đứng dậy, chạy ra ngoài cửa, một cảm giác dọa người rất khó tưởng tượng xuất hiện trên mặt Nhan Hàn Thành.
Mạnh Đa cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, có một chiếc xe hơi đỗ ở ven đường, Mạc Thanh Ngải đứng ngây người trước xe, chủ nhân của chiếc xe thì không ngừng lớn tiếng mắng.
Mạnh Đa cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Khi ra bên ngoài, chiếc xe đã rời đi, Nhan Hàn Thành cau mày kéo Mạc Thanh Ngải đến bên cạnh cửa hàng bán đồ ăn Trung Quốc, giọng nói hung dữ nhưng ẩn chứa sự lo lắng: "Em chạy ra ngoài làm gì?"
Đầu Mạc Thanh Ngải cúi thấp đến nỗi không thể thấp hơn, ấp úng nói: "Trong nhà hàng không có đồ uống, em ra siêu thị đối diện mua."
... ........
Nhan Hàn Thành thở dài: "Em bao nhiêu tuổi rồi? Qua đường không nhìn tín hiệu à? Em muốn chết cũng đừng chết kiểu này, em còn nói muốn kết hôn với anh cơ mà, em muốn nhanh chóng nhìn vẻ mặt vui mừng của anh đến vậy sao?"
Mạc Thanh Ngải cẩn thận ngẩng đầu: "Không phải, em có nhìn đèn xanh, nhưng không ngờ thời gian đèn xanh lại ngắn như vậy, yên tâm, anh còn chưa tốt với em, em chưa nỡ chết đâu."
"Bớt cãi đi!" Nhan Hàn Thành trừng mắt nhìn Mạc Thanh Ngải: "Thời gian ít cũng đủ để em qua, em lại ngẩn người suy nghĩ cái gì?"
... .....
"Được rồi, thật xin lỗi." Mạc Thanh Ngải xấu xa giữ chặt góc áo Nhan Hàn Thành.
"Không phải chỉ một câu xin lỗi là xong đâu, em có hiểu vì sao anh mắng em không?"
"Em hiểu, vì anh yêu em."
"Em còn lắm mồm, cẩn thận anh cho em biết cảm giác chết là gì đấy."
"Anh sẽ không làm thế."
"Mạc Thanh Ngải!"
"Á, đồ uống hết lạnh rồi, chúng ta vào đi thôi."
"Em đừng nói lảng ra chuyện khác."
"Anh trở nên nhiều chuyện như vậy từ bao giờ thế, chậc chậc, chắc anh vào thời kỳ tiền mãn kinh rồi."
"...."
Cuối cùng, Mạnh Đa thở phào một tiếng, có cảm giác như trút được một gánh nặng, à, thì ra, đây chính là Mạc Thanh Ngải và Nhan Hàn Thành.
Nhan Hàn Thành và Mạc Thanh Ngải quay đầu vào liền thấy Mạnh Đa đứng ở cửa, hai người cùng ngạc nhiên, Mạc Thanh Ngải lập tức nói: "Vào thôi, tôi đã gọi đồ ăn ngon rồi."
"Thôi, hai người ăn đi, tôi còn có chút việc." Mạnh Đa cười bước xuống bậc thang, đi đến trước mặt bọn họ: "Nếu có cơ hội hai người mời tôi ăn một bữa ngon sau, hẹn gặp lại."
Mạc Thanh Ngải có vẻ khó hiểu: "Mạnh Đa..."
Mạnh Đa bước đi vài bước, hình như nghĩ ra điều gì, quay đầu, chân thành nhìn Mạc Thanh Ngải: "Thật ra, lần đó, chưa xảy ra chuyện gì."
Mãi đến khi bóng dáng Mạnh Đa biến mất, Mạc Thanh Ngải mới đột nhiên chảy nước mắt, Mạnh Đa không nói rõ nhưng cô vẫn có thể hiểu được nhưng lại không thể tức giận vì niềm vui đã lấn át mọi cảm xúc, cô chỉ muốn nói cảm ơn, vào lúc này, Mạnh Đa đồng ý nói ra sự thật đó, giúp cô nhận ra mọi chuyện, thì ra, chưa từng xảy ra chuyện gì cả...
Nhan Hàn Thành cũng chấn động không nhỏ như Mạc Thanh Ngải, mặc dù lúc này Mạc Thanh Ngải không biết tâm trạng của anh, nhưng anh hiểu, Mạnh Đa nói câu đó với Mạc Thanh Ngải, nhưng cũng là nói cho anh nghe, bỏ đi lá chắn cuối cùng giữa hai người bọn họ.
"Em làm sao vậy?" Nhan Hàn Thành biết rõ còn cố hỏi.
Mạc Thanh Ngải chỉ quay đầu vùi vào ngực Nhan Hàn Thành, khóc lớn lên, vòng tay ôm eo anh thật chặt, có chết cũng không buông ra, cô không lo lắng phải giải thích thế nào, Nhan Hàn Thành, vĩnh viễn không cần biết rõ.
"...Đồ ngốc." Vẫn là câu nói giống như "anh yêu em", Nhan Hàn Thành không muốn quấy rầy cô.
Sau một lúc lâu, người trong ngực Nhan Hàn Thành mới khàn khàn nói: "Nhan Hàn Thành”
"Ừ."
|
"Em đói bụng."
... .......
Kết thúc
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ha ha ha ha! ! !
Kết thúc, tung hoa nào!!! Cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận tung ra rồi!
Tới chúc mừng đi chúc mừng đi! *Leng keng leng keng*
Lau nước mắt, cuối cùng chính văn cũng đã kết thúc, không phải mọi người sẽ bỏ đi sao? Tâm trạng Tiểu Nhã có chút mất mát, hừ, viết văn gần ba tháng, từ cấu tứ đến bình cảnh, từ hứng trí bừng bừng đến hơi nản lòng, ngẫu nhiên cảm thấy truyện này quả là có vẻ cẩu huyết, nhưng vẫn không nỡ vứt bỏ.
Vì sao, ban đầu Tiêu Nhã cũng chỉ nghĩ muốn viết một câu chuyện bình thường mà ấm áp, vì yêu mà mặc kệ mọi chuyện, không có sự xoắn xuýt kinh thiên động địa, chỉ bình bình, chòm sao Sư Tử vốn là thiên địch của chòm sao Bọ Cạp, nhưng ai nói Sư Tử và Bọ Cạp không thể bên nhau chứ, trên thế giới này chính xác không gì gọi là không hợp, chỉ cần yêu, không gì là không thể.
Ha ha, các bạn thân mến, có lẽ có người đã tìm được tình yêu có mình, có người vẫn chưa thấy, nên biết quý trọng người bên cạnh mình, không có thì cùng Tiểu Nhã tiếp tục tìm kiếm ở tương lai đi, tôi tin, người kia không phải không có, chỉ là còn chưa xuất hiện mà thôi, ha ha.
Nhất định chúng ta sẽ được hạnh phúc.
P/s: Còn ngoại truyện, sẽ đuổi kịp sau.
Tiểu Nhã đã quyết định, có ba ngoại truyện, Nguyễn Phỉ và Cận Diêm, Đường Yên và Lam Ninh, Đại Thành và Tiểu Ngải đoạn nào còn thiếu cũng sẽ được tái hiện đầy đủ.
Còn nội dung ngoại truyện, Tiểu Nhã vẫn chưa nghĩ tới, nghi là mọi người sẽ đánh tôi mất, hahaha.
Cùng chờ mong nhé!
Cũng hi vọng khi Tiểu Nhã đào hố mới, mọi người nhất định phải có mặt đó! Đầy đủ nhé!
*********************
Đây là một ngày nắng tươi đẹp.
Buồn nôn mà nói, đối với Mạc Thanh Ngải, đây là một ngày thấm gió xuân, chim hót hoa thơm.
Ra khỏi cửa cục dân chính, Mạc Thanh Ngải giơ cao tờ giấy lên, ừm, Nhan Hàn Thành, khóe miệng nhếch cao, Mạc Thanh Ngải tràn đầy hạnh phúc suýt nữa là bùng nổ, muốn gào to với cả thế giới:
Nhan Hàn Thành đã thua trong tay tôi, ha ha ha.
"Em lại nghĩ lung tung cái gì rồi hả? Cười đến mức như vậy."
Đi theo đằng sau chính là Nhan Hàn Thành có vẻ mặt mệt mỏi bơ phờ, không phải là kết hôn cùng Mạc Thanh Ngải nên mất tinh thần, chính là buổi sáng tinh mơ đã bị người nào đó kéo ra khỏi chăn, mất hết tinh thần.
Mạc Thanh Ngải kéo tay Nhan Hàn Thành, hít sâu một hơi, cười: "Em nào có, chỉ là người ta có tâm trạng tốt thôi."
Nhan Hàn Thành không để ý đến Mạc Thanh Ngải đang cười ngây ngô, nhìn đồng hồ, quay đầu hỏi: "Không ngờ đi đăng ký kết hôn lại lâu như vậy, đã giữa trưa rồi, đói bụng không? Đi ăn cơm đi."
"Ừ, cũng được." Mạc Thanh Ngải không để ý nói: "Em hẹn Phỉ Phỉ rồi, em nói với cô ấy là hôm nay đi đăng ký kết hôn cùng anh, sau đó sẽ mời cô ấy đi ăn cơm."
Nhan Hàn Thành cứng đờ, ngồi xổm xuống vỉa hè, vẻ mặt ngượng nghịu nhìn Mạc Thanh Ngải
"Anh làm sao vậy? Đau bụng à?"
"Em mới đau bụng." Nhan Hàn Thành nhíu mày: "...Anh cũng hẹn Cận Diêm đi ăn trưa."
Sặc...
Lần này đến lượt Mạc Thanh Ngải giật giật khóe miệng, sau một lúc lâu mới lôi kéo Nhan Hàn Thành giúp đỡ: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, để họ gặp mặt lúc này không phải rất xấu hổ sao?"
"Hay là bảo với bọn họ không đi ăn nữa?" Nhan Hàn Thành nghĩ tới nghĩ lui, tạm thời chỉ có biện pháp này.
Hai vợ chồng đồng loạt lấy điện thoại ra, nhưng điện thoại di động cũng vang lên đúng lúc đó.
Hai người nhìn điện thoại rồi lại nhìn nhau, mấp máy môi:
"Phỉ Phỉ."
"Cận Diêm."
Hai người hít sâu một hơi, buồn bực nhận điện thoại.
"Cái gì? Cậu đã đến cửa cục dân chính rồi à?"
"Sao cơ? Cậu đã đến ngã tư đường rồi hả ?"
Mạc Thanh Ngải và Nhan Hàn Thành nhìn nhau, đột nhiên thấy một hẻm nhỏ cạnh cục dân chính, suy nghĩ vài giây, hai vợ chồng nháy mắt với nhau như đã tìm được ý kiến chung, trong ánh mắt tản mát ra ánh sáng "thật tốt", sau đó cùng nói:
"Đừng đi đường lớn, hôm nay kẹt xe, đi vào ngõ nhỏ cạnh cục dân chính ý."
"Đến ngã tư rẽ phải, đi ngõ nhỏ, hôm nay tắc đường lắm."
Đồng thời tắt điện thoại.
Mạc Thanh Ngải ăn no thỏa mãn: "Muôn năm!"
Nhan Hàn Thành bật cười, kéo tay Mạc Thanh Ngải: "Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Xem kịch vui."
Hai người bước nhanh đến ngõ nhỏ bên cạnh cục dân chính, quả nhiên, hai chiếc xe một đen một đỏ cùng đi vào, sau đó bị kẹt, tiến thoái lưỡng nan.
Sau đó, một bóng dáng cao gầy xinh đẹp và một dáng người thon dài anh tuấn cùng bước xuống, bất mãn nói: "Này..."
Không khí đông lại, hai người nhìn nhau, ánh mắt không dời đi, cũng không nói chuyện.
Nhan Hàn Thành che miệng Mạc Thanh Ngải, kéo cô đi, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."
Ra khỏi ngõ nhỏ, Mạc Thanh Ngải mới ầm ĩ nói: "Này, sao không xem nữa, anh không tò mò à?"
"Anh không tò mò." Nhan Hàn Thành đút hai tay vào túi quần: "Đây là chuyện của bọn họ, nên để bọn họ tự giải quyết, anh cũng tin, bây giờ, Cận Diêm biết làm như thế nào rồi."
Mạc Thanh Ngải nhìn chằm chằm Nhan Hàn Thành một lúc rồi vui vẻ nói: "Ái chà, không sai, anh tình cảm hơn nhiều."
"Làm như anh rất không có tình cảm vậy."
"Cái đó đúng." Mạc Thanh Ngải cười xấu xa, chạy đến đằng sau Nhan Hàn Thành, nhấn vai anh xuống: "Ngồi xuống ngồi xuống."
Sau đó nhảy lên tấm lưng vững chắc của Nhan Hàn Thành, dựa vào người anh, ôm cổ anh cười hì hì: "Có bằng chứng đó, rất nhiều cô gái nhìn anh mà anh không thèm liếc họ một cái, nhìn anh chẳng có tình cảm gì cả."
Nhan Hàn Thành bất đắc dĩ đỡ Mạc Thanh Ngải, nhìn xung quanh, may mà buổi trưa không có nhiều người: "Em hi vọng anh nhìn lại?"
"Không phải." Mạc Thanh Ngải sát vào má Nhan Hàn Thành: "Ha ha, từ giờ trở đi anh chỉ có thể nhìn em."
Nhan Hàn Thành tức giận lườm Mạc Thanh Ngải, anh chẳng muốn cãi nhau với cô, chỉ lặng lẽ cõng cô đi, dù con đường này dài thế nào, dù cô nặng đến đâu đi nữa, anh vẫn cõng cô, đến khi cô bảo dừng lại, hoặc là, khi đến tận cùng thế giới mới thôi. d,0dylq.d
"Nhan Hàn Thành..." Có giọng nói bối rối vang lên
"Ừ."
"Bây giờ đến lượt em bắt nạt anh rồi."
"Ừ."
"Bắt nạt thế nào cũng được?"
"Ừ."
"Nhưng em không cho phép người khác bắt nạt anh, cả thế giới chỉ em mới có quyền đó thôi!"
... .......
~HOÀN~
|