Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai
|
|
40. Cùng đường
Viện trưởng thấy thần sắc của cô không đúng, vội vàng nói: "Hai người bọn họ có vấn đề gì sao? ! Anh em bọn họ mới từ nước ngoài trở lại, vốn là được sắp xếp ở lớp nhỏ hơn, nhưng tôi thấy bọn họ rất thông minh, nên đem bọn họ sắp xếp vào lớp này, nếu phu nhân không thích, tôi có thể chuyển bọn họ đi. . . . . ."
Lâm Khả Nhân lắc đầu một cái, nhìn biểu tình Khả Khả vui vẻ như vậy, cô không hạ được quyết tâm. Khả Khả ở nhà vẫn sợ hãi , không dám nói chuyện lớn tiếng, không dám chơi đùa, ở chỗ này, ngược lại giống như rất vui vẻ. . . . . .
Cô thất hồn lạc phách bước lên xe, trong óc tất cả đều là hình ảnh hai khuôn mặt kia, sẽ không, nhất định sẽ không, chỉ là giống như mà thôi, giống nhau mà thôi. . . . . . Trong óc lại xuất hiện khuôn mặt thâm tình trên báo, cô ghen tỵ muốn nổi điên, chỉ cần vừa nghĩ tới niềm vui khi nằm bên dưới anh cô lại muốn nổi điên, không nhịn được muốn lái ô-tô đi tìm anh, nhưng cô cứng rắn nhịn xuống, đi chất vấn sao? ! Đi gặp người phụ nữ kia, không, không đúng, mấy ngày qua báo chí vẫn đăng tin tức tìm kiếm như cũ, người phụ nữ kia vẫn chưa có tìm được, cô nhịn lại, đến thời cơ. . . . . . Lại nói.
Huống chi hai đứa bé kia cũng không nhất định có quan hệ với cô gái đó. . . . . .
Bên này Trình lão nhìn tờ báo, diện mạo âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Quản gia thông báo đi vào, "Hôm nay phu nhân đưa tiểu thiếu gia đến vườn trẻ Song Tinh. . . . . ."
Trình lão khẽ mỉm cười, đột nhiên hung ác nói, "Tốt, rất tốt, tôi muốn bẻ gảy một cái cánh này của tên nghiệt chủng. . . . . ."
Quản gia kinh hãi, mặt lại không lộ ra chút thay đổi, Trình lão lướt mắt nhìn ông, thản nhiên nói: "Lão quản gia, ngươi cũng sống ở Trình gia mấy thập niên rồi, có một số việc, chỉ cần theo như ta nói đi làm là tốt rồi. . . . . ."
". . . . . . Vâng" Quản gia cả kinh, vội vàng thu lại suy nghĩ.
"Ừ." Trình lão trầm ngâm một lúc, liền cười lên, "Gần đây nó rất bận, như vậy cũng tốt. . . . . . Không có cách nào mà nó có thể chuyên tâm. . . . . . Ha ha. . . . . ." Tiếng cười kinh hãi, làm người ta rợn cả tóc gáy, rất đáng sợ.
*
Mấy ngày nay, An Tâm Á rất muốn nổi điên, cô thật muốn cắn răng nghiến lợi, người đàn ông này làm sao mặt có thể dày đến như vậy ở trước ống kính dùng vẻ mặt thâm tình như vậy để khiến cho cô tự chui đầu vào lưới sao? !
"A a. . . . . ." An Tâm Á mất khống chế thét chói tai, trong lòng bàn tay vò tờ báo thành một mãnh nhăn nhó, vần vò đến nát bấy.
Cô thật là bị chọc giận điên rồi, tên khốn kiếp này tại sao có thể làm như vậy đối với cô, anh ta làm như vậy không phải muốn ép cô đến con đường cùng sao? ! Hiện tại cô không có cách nào ra ngoài tìm việc làm, chỉ có thể ở trong nhà làm ổ ngủ đông, tiếp tục như vậy nhất định sẽ đói chết. . . . . .
Chẳng lẽ? ! Cô lại muốn tự chui đầu vào lưới? !
Nghĩ đến đây, tim An Tâm Á muốn ngừng đập, hiện tại biện pháp duy nhất chính là chuyện tới đâu hay tới đó.
An Bình cùng An Tĩnh từ vườn trẻ trở về liền nhìn thấy bộ dạng An Tâm Á ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi với biểu tình tràn đầy bi phẩn này, thần sắc kia nhìn giống như muốn ăn thịt người. . . . . .
"Mẹ. . . . . ." An Tĩnh giật mình thất thanh kêu to.
An Tâm Á vô lực xoay đầu qua, một bộ mặt xám mày tro.
|
41. Hai tiểu quỷ đòi nợ
An Bình nhún vai, dường như không để ý hỏi: "Mẹ, mẹ là làm thế nào mà đắc tội với hắn à nha?! Hắn nhất định phải làm như vậy đối với mẹ? ~"
Một câu nói nháy mắt giết An Tâm Á, An Tâm Á muốn giải thích nhưng cũng vô lực, cô lắc đầu: "Lỡ chân dẫm lên đuôi heo rồi, bây giờ bị heo đả kích. . . . . ."
An Bình cùng An Tĩnh dĩ nhiên là biết chuyện gì xảy ra, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, hôm nay nhìn thấy Trình Khả Khả, cậu nghĩ đến sự thương yêu mà Trình Quân Hạo dành cho cậu, bọn họ càng muốn nhanh chóng hơn được ở bên cạnh cha.
Vì vậy, An Bình giựt giây cô: "Mẹ, bất kể mẹ trước kia đối với hắn làm cái gì, mẹ bây giờ cũng chỉ có thể vào CBD làm việc, nếu không mẹ con chúng ta thật sự phải chết đói, sớm một chút đến đó, còn có thể làm cho hắn nhanh hết giận. . . . . ."
=.=!!
An Tâm Á rơi lệ: "Hai bảo bối, các con thật muốn đem mẹ đưa vào hang hổ?! Tên biến thái đó bất kể chuyện gì cũng có thể làm được. . . . . ."
An Bình cười híp mắt: "Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?! Mẹ, mẹ đành phải nhẫn nhục. . . . . ." Ánh mắt thương xót của cậu, làm cho sự bình tĩnh của An Tâm Á bay biến mất, cô thế nào lại sinh ra hai bảo bối không có lương tâm?!
Nhưng cũng giống như lời An Bình nói, chuyện tựa hồ cũng đã đến tình cảnh khó giải quyết rồi?!
Nhưng An Tâm Á trong lòng rối rắm, rốt cuộc mấy cái tin tức đó là ai làm ra?! Thật chẳng lẽ chính là anh?! Bất kể như thế nào, cũng phải đi tìm anh tính sổ. . . . . .
An Tâm Á quyết định không như con rùa đen rúc đầu nữa, né mấy ngày cũng không phải là biện pháp, còn muốn kiếm tiền ăn cơm, thay vì bị mấy người đi đường bắt được dẫn đi CBD, không bằng chính cô đi tìm anh, con mẹ nó.
"Vậy mẹ sẽ đi tìm hắn. . . . . ." An Tâm Á rơi lệ.
An Bình hì hì cười: "Mẹ yên tâm a, con cùng Lẳng Lặng sẽ chăm sóc tốt chính mình, mỗi ngày sẽ đúng giờ đi học, sẽ tự mình làm cơm giặt quần áo, mẹ, mẹ không được để thua kém người khác . . . . ."
An Tâm Á: ". . . . . ."
Sao cảm giác giống như bị anh em bọn họ đá cô ra khỏi cửa vậy?!
An Tĩnh cũng cười: "Mẹ, mẹ phải làm ra tiền nhiều hơn, mua KFC, làm ra tiền nhiều hơn cho con với anh hai đóng học phí. . . . . ."
An Tâm Á: ". . . . . . Hai người các ngươi là tiểu quỷ đòi nợ."
*
CBD quốc tế, tầng cao nhất, phòng làm việc tổng giám đốc, Trình Quân Hạo đang phiền lòng khiển trách quản lý bộ phận kỹ thuật, tâm phiền ý loạn: "Cứ tiếp tục như vậy, một nhóm người các ngươi, cút đi hết cho ta. . . . . ."
Anh kéo kéo cà vạt, vô cùng khó chịu.
Quản lý bộ phận kỹ thuật rơi lệ: "Tổng giám đốc, không phải kỹ thuật chúng tôi không giỏi, mà là đối phương quá xuất sắc, chúng tôi những cái này. . . . . . Cho dù xuất thân chính thống, đại học danh tiếng hàng đầu, cũng không phải là đối thủ. . . . . ."
Trình Quân Hạo giận: "Mình tài nghệ không bằng người, còn muốn kiếm cớ?!"
". . . . . ." Quản lý bộ phận kỹ thuật lặng yên, lần này. . . . . . Từ trước tới nay, cái này là đại hạn lớn nhất, lại còn là chuyện tình của tổng giám đốc.
"Đi ra ngoài. . . . . ." Trình Quân Hạo giận dữ.
Quản lý bộ phận kỹ thuật ảo não đi ra, mồ hôi đầm đìa.
Văn 囧 nghiêm mặt, nói: "Anh hai, chuyện này cũng không thể trách nhưng người bên bộ phận kỹ thuật, quả thật chuyện này rất quỷ dị. . . . . ."
42. Tự chui đầu vào lưới
Trình Quân Hạo nhíu chặt lại chân mày, không lên tiếng, đích xác là như thế, bộ phận kỹ thuật CBD tất cả đều là nhưng người xuất sắc do anh trả lương cao mang về, từng người đưa ra ngoài đều là nổi tiếng, ở quốc nội khó gặp địch thủ, lần này, có tài năng như vậy, đây tất cả, thật sự là người phụ nữ kia làm sao?! Anh đối với cô càng ngày càng hiếu kỳ rồi. . . . . . Một loại cảm giác thất bại chưa bao giờ có, chẳng biết tại sao, một màn này có một chút quen thuộc.
Trình Quân Hạo hiện tại vò đầu bức tóc, trải qua chuyện này anh cảm thấy, giận dữ đến muốn tổn thọ tận mười năm.
Điện thoại vang lên, tiếng chuông ở không gian im lặng trong phòng làm việc tổng giám đốc có vẻ bén nhọn ly kỳ đáng sợ.
Trình Quân Hạo giận không kềm được, giận dữ bắt máy, thư ký thanh âm nhắn nhủ đến trong lỗ tai anh: "Điện thoại của tiếp tân nhắn tổng giám đốc, nói là chuyện An Tâm Á. . . . . ." Thư ký Lâm cũng có chút không thể tin.
Trình Quân Hạo con ngươi nhíu lại, sâu thẳm không dứt: "Nhận đi vào. . . . . ."
Giọng nói mềm mại của tiếp tân truyền đến, có vẻ có chút kích động, lại có điểm sợ hãi: "Tổng, tổng giám đốc. . . . . . An, An tâm Á tiểu thư ở phía trước sảnh nơi này. . . . . ."
Trình Quân Hạo vọt từ trên ghế nhảy lên, cũng không nói chuyện, chạy như điên ra phòng làm việc, giống như một trận gió.
Văn sờ sờ lỗ mũi, im lặng.
"Uy. . . . . . Tổng, tổng giám đốc. . . . . ." Cô gái tiếp tân thấy nửa ngày không có phản ứng, cũng không dám cắt đứt, chỉ là thận trọng hỏi, Văn nhận lấy điện thoại: "Nói cô ấy đợi ở bên dưới. . . . . ."
"Vâng . . . . ." Tiếp tân cúp điện thoại, mồ hôi lạnh đổ toàn thân. Gần đây không khí trong CBD cực kỳ căng thẳng, người người cảm thấy lo lắng, bởi vì CBD có chuyện lớn xảy ra, sắc mặt tổng giám đốc mỗi ngày rất không tốt, điều này làm cho bọn họ cũng không tốt được. Cô thận trọng liếc mắt nhìn An Tâm Á, cười híp mắt nói: "Tổng giám đốc nói chị chờ một chút, mời đến ghế salon bên kia ngồi một chút, tôi sẽ mang cho chị một ly trà. . . . . ."
An Tâm Á đang muốn cảm tạ, đột nhiên thang máy "Đing. . . . . ." mở ra, một trận gió thổi qua, chớp mắt liền bị kéo vào thang máy.
Tiếp tân ngẩn người một hồi, tay cứng duy tư thế mời An Tâm Á đến ghế salon ngồi, buồn bực, mới vừa. . . . . . Một trận gió nhỏ là tổng giám đốc? !
A a, có gian tình gì hay không? !
Hổn hển. . . . . .
Thang máy chạy bằng điện đóng cửa lại, Trình Quân Hạo mắt không rời cô, nhấn lầu trên cùng, thang máy từ từ đi lên, hai người đều không nói chuyện, chỉ còn lại tiếng hít thở trong thang máy, An Tâm Á cảm giác một chút hít thở không thông, người đàn ông này, ánh mắt nhìn cô bây giờ, là rất kinh khủng. . . . . .
Dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, không khỏi quá đáng sợ, không chỉ là dục vọng, còn có thứ khác, cô nhìn không ra. . . . . .
Trình Quân Hạo tiến một bước tới gần cô, dán chặt vào cô, giữa hai người khe hở nhỏ đáng sợ, anh nhìn cô đe dọa, đưa tay nâng cao cằm của cô, lạnh lẽo mở miệng: "Cô gái, mục đích của cô đạt được rồi, bây giờ sao còn dám xuất hiện ở đây? Không sợ chết sao?!"
Cô cũng có thể đoán được anh có rất nhiều tức giận, lại vẫn dám chủ động xuất hiện, chẳng lẽ. . . . . . ?! Trình Quân Hạo giận dữ, lại muốn tới lợi dụng anh?! Mẹ nó, trong lòng của anh cực kỳ khó chịu.
|
43. Còn dám tới đòi tiền? !
An Tâm Á cười gượng cứng ngắc, ngón tay có chút run run: "Cái này. . . . . . Ha ha. . . . . . Tôi sợ sẽ chết chứ, chỉ là, ngộ nhỡ thật phải chết, anh có thể đem mười vạn đưa trước cho tôi hay không. . . . . ."
"Cái gì mười vạn!?" Trình Quân Hạo tức điên.
"Chính là tiền treo giải thưởng. . . . . ." An Tâm Á híp mắt, trong lòng thầm tính toán.
Trình Quân Hạo một hơi thiếu chút nữa nghẹn chết, ngón tay đột nhiên dùng sức, nhìn cô mỉm lại cái miệng nhỏ nhắn, một cỗ hỏa khí ngùn ngụt toát ra, không nói lời nào hôn lên môi của cô, áp bức dùng sức. . . . . .
Còn dám tới gặp anh đòi tiền?! Trình Quân Hạo bị ép điên rồi, mấy ngày nay. Người phụ nữ này, thật không biết sống chết.
"Ưmh ưmh. . . . . ." An Tâm Á trong nội tâm bi phẫn, tên cầm thú này, làm sao lại đột nhiên hôn cô?! Ô ô. . . . . . Cô giãy giụa, tay lại bị anh đè lên vách thang máy, cô vô lực a. . . . . .
Khoảng cách giữa hai người thu nhỏ lại đến không còn gì, rốt cuộc không khí thở cũng không có, An Tâm Á một hồi bi ai, xong rồi, đưa tới cửa chính là cho hắn ăn. . . . . .
Hổn hển, hổn hển. . . . . . Tiếng hít thở nặng nhọc, tròng mắt đỏ sậm chỗ sâu nhất ẩn chứa khát vọng, An Tâm Á nhìn thấy mà ghê.
Trình Quân Hạo gắt gao chiếm lấy môi của cô, anh không biết, chuyện này giống như là theo bản năng, thấy cô di động cái miệng nhỏ tràn đầy tính toán, anh liền muốn nuốt cô vào trong bụng. . . . . . Tiêu hóa hết.
Cô gái này, mê hoặc người đến đáng chết.
"Đing. . . . . ." Cửa thang máy mở ra, bên ngoài thang máy Văn trợn mắt hốc mồm, vội vàng thừa dịp anh còn chưa có phản ứng kịp thì nhanh nhẹn chuồn mất.
Ách, tình huống này, phát triển có chút khiến người ta ngoài ý muốn chứ sao.
Trình Quân Hạo xoa nắn thân thể nhỏ nhắn của cô, kéo cô vào phòng làm việc của tổng giám đốc, có trời mới biết, anh dùng bao nhiêu hơi sức để nhẫn nhịn, mới không có lập tức đem cô nuốt luôn vào bụng, trời mới biết. . . . . . Anh dùng bao nhiêu tự chủ, mới có thể nhịn được không chiếm lấy cô, vì chút, Trình Quân Hạo tâm phiền ý loạn, anh thế nào ở trước mặt cô, lại cứ như vậy. . . . . .
Anh kéo kéo cà vạt, có vẻ tàn ác âm ngoan đáng sợ, ném cô lên trên ghế sofa, lùi lại một bước, cắn răng giận dữ hỏi: "Cô còn dám tới?!"
An Tâm Á tâm lo lắng trực nhảy, thân thể yếu đuối vô lực, mặt đỏ tới mang tai, mắt sáng tỉnh táo, Trình Quân Hạo nhìn nuốt nước miếng một cái, mẹ nó, anh thật muốn lập tức sẽ làm cô. . . . . . Nhịn, phải nhịn, cô gái này. . . . . .
"Bởi vì là không có biện pháp khác nha, bị anh bức đến đường cùng rồi. . . . . ." An Tâm Á yếu ớt nói: "Hiện tại ngay cả ra ngoài cũng không dám, ngộ nhỡ bị người khác bắt được rất không có lời, mười vạn này lại không tới được tay tôi. . . . . ."
". . . . . ." Trình Quân Hạo giận dữ: "Tiền?! Chỉ vì 10 vạn tiền thưởng?!"
Khóe mắt anh hung hăng bắn ra, người phụ nữ này, thật đúng là thành thực đến mức đáng chết?! Tốt, rất tốt, anh thật sự bức cô đi ra không phải sao, có hiệu quả là tốt rồi.
44. Chí khí không bao nhiêu tiền
"Hừ, cô không phải cũng là vì muốn nổi tiếng sao?! Thế nào? Cô dám nói cô tới đây không phải là vì muốn có được một công việc tốt?!" Trình Quân Hạo châm chọc cô.
An Tâm Á híp mắt, nhẹo đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Cũng có thể nói như vậy. . . . . ."
Trình Quân Hạo nghẹn thiếu chút nữa nổi điên: "Cái người phụ nữ này. . . . . ." Sao lại có thể thành thực như vậy, lợi dụng anh mà cũng nghĩ là đúng tình hợp lý như vậy. Thật là ghê tởm: "Tôi sẽ không để cho cô làm người mẫu. . . . . ."
Ý tứ rõ ràng là tâm cơ của cô đã uổng phí, đừng hy vọng có thể nổi tiếng.
"Ai nha. . . . . ." An Tâm Á siêu cấp bình tĩnh: "Cũng được a, công việc tùy tiện gì, có tiền lương là được, làm phụ tá, thư ký, tạp vụ, cái gì cũng đều được, chỉ cần có thể kiếm tiền. . . . . ."
Trình Quân Hạo lần nữa bị buộc đến nổi điên: "Cô cô. . . . . ." Anh cắn răng nghiến lợi: "Cô thiếu tiền đến như vậy sao?!"
An Tâm Á gật đầu một cái, đích xác là cô cực kỳ thiếu tiền, lệ rơi. . . . . . Cái bộ dáng hiện tại này, chính cô cũng muốn khi dễ chính mình, trong lòng có chút yếu ớt , dù sao cũng cực kỳ sợ anh phát hiện bí mật của cô, nhưng hiện tại với tình trạng này, cô ở bên ngoài không thể nào tìm được công việc, hơn nữa, như vậy một loạt xì căng đan, cô cũng là không thể nào ra ngoài, dù sao. . . . . . Cho nên, với tính hình này bị bắt làm lao công tạp vụ chính là có khả năng cao nhất?! An Tâm Á nghĩ rất rõ rồi, bất kể, chỉ cần có thể cầm được tiền lương, cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là hai bảo bối, dù là bây giờ đối với hắn phải ăn nói khép nép, có thực mới vực được đạo. . . . . .
Không có chí khí, An Tâm Á âm thầm khinh bỉ mình, ai, tiền cộng với hai bảo bối trước mặt, cái chí khí thứ đồ này không đáng bao nhiêu tiền.
Cô đáng thương nhìn anh, chẳng khác gì là tới xin khoan dung.
Nhưng càng nhìn trái tim Trình Quân Hạo càng thêm bốc lửa, cô giằng co nhiều như vậy, chính là vì muốn làm một nhân viên tạp vụ?! Đánh chết anh cũng sẽ không tin?!
Cô gái này, đơn giản đúng là vì tới CBD, không giống như Ôn Tâm, dù đùa giỡn nhưng lại là người không có thủ đoạn, nghĩ đến chỗ này, con mắt Trình Quân Hạo liền lạnh lẽo.
Nắm cằm của cô: "Thích tiền như vậy sao, tốt, rất tốt, làm nghệ sĩ cô nghĩ cũng đừng nghĩ tới, cho cô một lựa chọn, làm phụ nữ của tôi, hầu hạ tốt cho tôi, tự nhiên cho cô tiền đếm không hết. . . . . ."
Chịu đựng chịu đựng ~~
An Tâm Á ngây ngẩn cả người, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngây ngô mất một hồi, chẳng lẽ hắn còn muốn tiếp tục chuyện lần trước?! A a, 囧 cô trầm mặt, lần trước đắc tội hắn quá ác, hắn có thể phát tiết muốn chơi chết cô hay không?!
"Thế nào, sợ?!" Trình Quân Hạo âm thầm khinh bỉ: "Đây là lựa chọn duy nhất của cô. . . . . ."
An Tâm Á phàn nàn cả mặt, cảm giác cực kỳ bi kịch: "Cái này. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Không muốn nghe lời nói tính toán của cô nữa, trực tiếp chận lại miệng cô, hành động tốc chiến luôn tốt nhất. . . . . . Bàn tay trực tiếp tập kích đến trước ngực của cô, hai ngón tay nhảy lên, áo lót liền bị đẩy ra. . . . . . Thật chặt bao lấy.
An Tâm Á toàn thân cứng đờ, tên dã thú này, cô nên biết đi tới nơi đây, chạy không khỏi một kiếp này.
|
45. Đưa tới cửa để ăn
"Ưmh. . . . . . Không, không cần. . . . . . Không nên ở chỗ này. . . . . ." An Tâm Á bị anh hôn đến choáng váng không chịu nổi, vừa được thả lỏng, miệng liền kháng nghị, do chuyện cô làm được lần trước, Trình Quân Hạo biết cô có chút bản lĩnh, đột nhiên dùng hết sức tay để áp chế cô, phòng ngừa cô phản kích, cho nên cô chỉ có thể sử dụng miệng kháng nghị, nhưng cũng chẳng có chút giá trị nào, thanh âm lại thay đổi có chút ám muội, Trình Quân Hạo trong sự phản ứng này liền có thể dò thám sâu vào trong miệng. . . . . .
Anh phát ra tiếng kêu rên, đem quần áo cô lột sạch sẽ từ đầu tới chân, chỉ kém một bước cuối cùng.
An Tâm Á thật lệ rơi rồi, thế nào có thể như vậy?! 囧 Khuôn mặt nhỏ nhắn cô muốn nổi điên, cô cần y phục a, y phục a. . . . . .Đều đã bị phá hỏng, bị tên dã thú này một động tác đã làm cho nó thành vô số miếng vải tả tơi, đáng thương. . . . . .
Trình Quân Hạo có chút mất khống chế, nhưng vẫn còn có chút lý trí, anh rũ đầu, dùng sức cúi ở cái cổ nhỏ của cô thầm than thở, sao anh lại thế?! Thế nào đối với người phụ nữ này, mê luyến như thế, thật rất muốn, rất muốn, nhưng anh đối với cô có một ít nghi ngờ, rất nhiều nghi ngờ, cô gái này, đúng như biểu hiện đơn giản như vậy sao?!
Có khi nào đụng vào rồi về sau sẽ không dứt ra được nữa không?! Có thể mang đến cho mình phiền toái hay không, anh luôn luôn là con người của lý trí, nhưng vì sao đối với cô gái này, anh nghĩ muốn, thật là rất muốn cô, tựa như một người nghiện thuốc, nếu không hút một chút, sẽ nổi điên mất.
Tại thời điểm sau cùng Trình Quân Hạo liều mạng khắc chế mình, con mắt đỏ ngầu, nguy hiểm hỏi cô, thanh âm ấm ách, có chút đáng sợ: "Lần trước. . . . . . Làm thế nào cô vào được trong phòng của tôi? Vào bằng cách nào?!"
Bức cung?! An Tâm Á toát mồ hôi lạnh ra ngoài, a a, mới vừa rồi chính là Mỹ Nam Kế, quá đáng sợ, quá đáng sợ, thiếu chút nữa liền bị mê hoặc, cô cắn môi, không dám nhìn anh, ánh mắt lóe lên, giống như một con vật nhỏ đáng thương, nhìn Trình Quân Hạo rên lên một tiếng, rốt cuộc anh hoàn toàn mất tự chủ, ôm thân thể của cô, nâng cái mông, thân thể của cô kìm ở trước người, trực tiếp chạy vào phòng nghỉ ngơi phía sau, ném cô lên giường lớn, nhưng vẫn là không quên giữ hai tay của cô, không để cho cô phản kháng, chỉ dùng một tay, phí sức mà nóng nảy cởi y phục của mình.
Cà vạt, áo sơ mi. . . . . . thắt lưng. . . . . . quần dài. . . . . . Toàn bộ rơi lại phía sau, cuối cùng cởi ra quần nhỏ, điều này làm cho An Tâm Á trợn mắt hốc mồm, quên mất phản kháng, người đàn ông này. . . . . .
Thế nào lại yêu nghiệt như vậy?! Thế nào mà hình ảnh cởi y phục cũng . . . . . . hấp dẫn như vậy?!
Vẻ mặt ngơ ngác của cô quả thật làm cho Trình Quân Hạo chút lý trí cuối cùng cũng mất đi, chống đỡ đẩy hai chân cô ra, quả quyết đâm vào. . . . . .
"Ách a. . . . . . Ưmh. . . . . ." An Tâm Á chóp mũi thấm ra mồ hôi lạnh, này choáng nha. . . . . . Cô mới vừa nhìn ngây người, ngay cả anh muốn xâm nhập vào, cô đều chưa chuẩn bị, ưmh, thật đau. . . . . .
Đang muốn phản kháng, lưỡi nhọn của Trình Quân Hạo liền ngậm lấy nụ hoa nhỏ ở trước ngực cô, An Tâm Á cứng lại, hoàn toàn mất đi sức chống cự.
46. Chuyên tâm một chút
Bảy năm thân thể chưa bị khai phá, hơi có vẻ ngây thơ, cái này lại làm cho Trình Quân Hạo tức cười, cô gái này. . . . . . Không phải là giả vờ, thật cực kỳ cứng ngắc, làm cho anh động tâm.
Trình Quân Hạo bỏ qua một bên những ý niệm này không muốn nghĩ tiếp, anh thật, thật. . . . . . Muốn nhanh chóng phóng ra một lần.
Giai điệu mãi mãi bất biến, bắt đầu, giường lớn có chút đung đưa, dưới hành động mãnh liệt cùng sự kích thích tột cùng của anh, An Tâm Á lý trí có chút tan vỡ, cô không thế nào biết tại sao chuyện lại biến thành như vậy, rõ ràng không phải tới hiến thân à?!
Mặc dù đã làm tốt tâm lý chuẩn bị không thể làm người mẫu được nữa, nhưng cũng không phải là vì làm người phụ nữ của anh mà đến a. . . . . . Cô thế nào lại, thế nào lại, a a, bị sắc dụ rồi.
Một màn này, cô thật không biết, rốt cuộc là người nào sắc dụ người nào, rốt cuộc là ai vì ai mà hiến thân, bởi vì. . . . . . Dường như người chiếm được tiện nghi là cô mới đúng?! Dù sao một người đàn ông phải gắng sức như vậy. . . . . . Ách. . . . . . phi, đang suy nghĩ cái gì đấy. . . . . .
Trình Quân Hạo vào ra vào ra càng thêm mạnh mẽ, anh có phần thích thú với sự ngây thơ của cô, nhất thời ý loạn tình mê, ở bên tai cô nỉ non: "Cô, bất kể cô. . . . . . Lai lịch ra sao, bất kể cô. . . . . . Mục đích gì, về sau. . . . . . Chỉ cần an tâm sống ở bên cạnh tôi, làm người đàn bà của tôi. . . . . . Muốn tiền, tôi cho cô. . . . . ."
Ách, chuyện này có chút làm cho cô hơi sững sờ, nhìn cô mất hồn, anh càng dùng lực hơn, tiếp tục tình thâm ý động: "Nếu như. . . . . . Có thể càng làm tôi hài lòng, cô muốn nổi tiếng. . . . . . Chỉ cần một câu nói của bản thiếu gia. . . . . . Điều này cũng. . . . . . Không phải là việc gì khó? !"
". . . . . ." An Tâm Á lệ rơi, thế nào lại biến thành cô hiến thân, dường như hiến còn chưa đủ, muốn cô càng làm anh hài lòng mới được. . . . . . Ý tứ của anh là sao chứ?!
An Tâm Á hai tay cũng đã bị buông ra, anh tựa hồ cũng sáng tỏ, chỉ cần anh đang trong cơ thể cô, cô còn có thể làm gì được?!
An Tâm Á cũng biết nỗ lực, chủ động nâng lên hai cánh tay, ôm cổ của anh, hôn lên môi của anh, Trình Quân Hạo mừng rỡ dị thường, một cỗ rung động từ môi đến trái tim đến tứ chi làm anh giật mình, rung động đáng sợ, anh hôn lại, càng thêm ra sức .
Đối với cô gái này, dục vọng tràn đầy của anh kích động hiếm thấy, càng như vậy lại càng không cách nào tự kềm chế.
An Tâm Á trong ý loạn tình mê, như cũ vẫn không quên kiếm tiền: "Nói hay lắm. . . . . . Trước tiên đem mười vạn. . . . . . Treo giải thưởng này. . . . . . Cho tôi. . . . . . Ách a. . . . . ."
Trình Quân Hạo: ". . . . . ." Giận, làm ơn, loại thời điểm này, có thể chuyên tâm một chút hay không?!
|
47. Nguy hiểm cận kề
CBD quốc tế tràn đầy chuyện bát quái, tổng giám đốc lôi một cô gái vào phòng làm việc, đến bây giờ cũng không thấy động tĩnh, không có gây gổ, không có đánh nhau. . . . . . Ách, có gian tình. . . . . .
Toàn bộ công ty người trên kẻ dưới đều dựng lỗ tai lên, tai nghe tám hướng, mắt thấy sáu phương. . . . . .
Nhất là phòng thư ký tầng trên cùng, có phần hơi náo nhiệt, thông thường cũng có thế đi đến tất cả các bộ phận, động một chút là đi tìm hiểu mấy chuyện vô vị này, thật ra thì cũng không có chuyện lớn gì, ánh mắt của bọn họ cũng chỉ dám liếc cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.
Bí thư Lâm tự nhiên sáng tỏ, hạ lệnh cấm: không có chuyện gì quan trọng, không cần lên tầng cao nhất, CBD cự tuyệt bát quái.
Còn phân phó rõ ràng các nữ thư ký thuộc hạ cho hắn, không được nhiều chuyện, nếu không chén cơm khó bảo toàn. . . . . .
Rõ rệt là không được nói chuyện tào lao rồi, chỉ là, mấy chuyện đồn thổi vụng trộm càng thêm bắt đầu khởi động.
*
An Bình ở dưới gốc cây ngáp một cái, An Tĩnh cau mày, thầm nói: "Tại sao không thấy được nữa rồi, ưmh, thật là không thú vị nha. . . . . ."
". . . . . ." An Bình lặng yên, chẳng lẽ cái lão cha kia trong chính phòng nghỉ của mình không biết rút kinh nghiệm gắn máy thu hình, để ngừa chụp ảnh sao? Có thể động tới phòng làm việc tổng giám đốc một lần cũng là giỏi rồi, ít nhất cũng đã chứng kiến một chút mùi vị gian tình, Lẳng Lặng còn không biết chừng mực.
An Bình buồn bực, tiếp tục như vậy, hai anh em bọn họ nhất định bị đám người của cha chúng giáo huấn một trận mất.
Vừa nghĩ sau này mình cũng giống như cha một dạng ép một người phụ nữ giống như muốn ăn tươi nuốt sống không chừa chút xương nào, An Bình hoa lệ lệ muốn phát quẫn 囧, không cần, cậu dùng sức vỗ vỗ đầu, thầm bực tức chính mình tự suy nghĩ quá nhiều rồi.
Cha thật là thuộc phái hành động 吖, nhanh chóng nổi lửa như vậy, cậu thích, An Bình cười cợt, chỉ có An Tĩnh ôm laptop ngó đông ngó tây, thật muốn đem hình ảnh tái xuất hiện trở lại. . . . . .
An Bình gõ lên đầu cậu một cái: "Lẳng Lặng, trẻ em không nên nha. . . . . ."
An Tĩnh trừng cậu: "Hừ hừ, dù sao xem cũng xem rồi, nhìn một hồi nữa cũng sẽ không sao mà?!"
"Các cậu đang làm gì vậy?!" Trình Khả Khả từ phía sau chạy tới, đôi mắt nhỏ sáng trong, tràn ngập tò mò: "Đây là laptop sao?! Trữ Trữ, Lẳng Lặng, các cậu thật lợi hại a, thế nhưng lại có cái này. . . . . ."
An Bình bình tĩnh khép lại laptop, giở chiêu bài ưu nhã cười: "Chỉ biết mở một chút trò chơi mà thôi. . . . . ."
Trình Khả Khả mặt hâm mộ cùng sùng bái: "Thật là lợi hại a, lợi hại giống anh trai. . . . . ."
An Tĩnh vẻ mặt vui vẻ: "Có thật không? !"
"Dĩ nhiên, anh trai cũng là siêu cấp lợi hại. . . . . ." Trình Khả Khả cười híp mắt, cõng túi sách nhỏ: "Ngày nào đó mình dẫn các cậu đi gặp anh hai, anh ấy nhất định cũng sẽ yêu mến các cậu . . . . . ."
An Bình cùng An Tĩnh hưng phấn cười một tiếng, tràn đầy chờ mong, nhưng lại lo lắng hắn có lẽ. . . . . . Không cần hai cậu con trai dư thừa này?!
Vườn trẻ sắp tan học, bọn nhỏ đều ở đây chơi, ba cậu nhóc dáng dấp rất giống, nhìn từ đàng xa, cũng thật giống như ba anh em, nguy hiểm đến thật gần. . . . . . Ba người hồn nhiên không để ý.
*
Trình Quân Hạo thở dài thỏa mãn, nhìn cô gái mệt mỏi đang ngủ vùi ở trong ngực anh, anh âm thầm có chút khó chịu, sao anh lại như vậy? Tại sao lại có chút lo lắng rồi, rõ ràng chỉ là một người phụ nữ, lại làm cho anh cảm thấy cảm giác an toàn và lòng trung thành trước nay chưa bao giờ có, điều này làm anh thật sự có chút ngoài ý muốn.
Anh muốn khôi phục lãnh khốc, có chút khó khăn, đối với cô, hoàn toàn mất đi hiệu lực.
48. Cái chuyện cười này rất nhạt
Không ngủ được, cho dù đã làm năm lần, vẫn là không ngủ được, còn muốn cô, nghĩ hành động liền hành động, đem lo lắng chôn xuống đáy lòng, môi nhanh chóng tìm thấy môi của cô, đi xuống, đi xuống, xuống chút nữa. . . . . .
Đột nhiên chợt vén chăn lên, ánh mắt anh giận dữ mở to, không có. . . . . . Tại sao không có?!
Cô, không phải trinh nữ?! Trình Quân Hạo ngẩn ngơ, lòng có tỉa lạnh, một ít dục vọng cũng bởi vì một màn này mà biến mất vô ảnh vô tung, tình cảm mới vừa tuôn trào lên, cũng rút về không ít.
Anh luôn luôn không quan tâm những người phụ nữ khác có phải trinh nữ hay không, nhưng đối với cô gái này, anh có ý muốn độc chiếm đến chết, thậm chí khi anh tưởng tượng có một người đàn ông khác dạy dỗ qua cô, anh liền hận cắn răng nghiến lợi.
Lần trước, cô là bộ dạng quyến rũ anh, mặc dù không phải nói, nhưng cũng từng trải qua nhiều việc, Trình Quân Hạo càng nghĩ càng tâm lãnh.
Không thể, dù thích người phụ nữ này thế nào, anh cũng không thể để cô ảnh hưởng tâm tình của mình, lại trở nên lạnh lùng, không thể.
Anh âm thầm nghĩ, nếu như, lời nói của cô giống như. . . . . . Anh về sau đều không muốn giấu cô điều gì, thương yêu cô, rồi sau đó, cô thành điểm yếu của anh, Trình Quân Hạo đau lòng, nhưng ngược lại vừa nghĩ, đây cũng là chuyện tốt.
Chỉ là phụ nữ, dùng để làm ấm giường, không cần để ý cái này, không cần. . . . . .
An Tâm Á bị làn khí lạnh làm cho bừng tỉnh, cô chuyển cái đầu nhỏ, vừa quay đầu lại nhìn ánh mắt anh lạnh như băng, lập tức liền tỉnh táo, 囧, ánh mắt này là có chuyện gì, sao lại có chút đáng sợ?!
Cỗ khí lạnh kia thì ra là đến từ chính anh?! Cô 囧 rồi. . . . . . Bộ dạng này vẻ mặt này có chút đáng sợ a, không biết muốn trả thù cô thế nào, An Tâm Á có chút khẩn trương. Khẩn trương cái gì, cô cũng không biết.
"Lần đầu tiên của cô cho người nào?!" Trình Quân Hạo lạnh lùng hỏi, trong nội tâm lại thầm buồn, rõ ràng không muốn để ý, làm sao lại hỏi ra lời rồi?! MD, Anh âm thầm mắng mình.
An Tâm Á: ". . . . . ." 囧 một hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói một chữ: "Anh. . . . . ."
Trình Quân Hạo giận dữ, trên mặt cũng rất bình tĩnh, cười lạnh ra tiếng, "Cái chuyện cười này rất nhạt. . . . . ."
"Là rất nhạt. . . . . ." An Tâm Á nhún vai, cẩu thả cười cười, hơn nữa còn là vào bảy năm trước, chỉ là, đánh chết cô cũng sẽ không nói, nói là anh, cũng biết anh sẽ không nghĩ là thật, như vậy nói làm chi cho mệt.
Trình Quân Hạo tâm tình khó chịu, biết cô không muốn nói, lại càng tỏ ra lạnh lùng cùng khó chịu, đột nhiên liền tiến tới gần cô, hung tợn nói: "Bất kể người đàn ông kia là ai? Nếu cùng hắn dây dưa không rõ nửa, tôi nhất định giết hắn cùng cô. . . . . . Sau này cô sẽ là của tôi, hiểu chưa?!"
". . . . . ." An Tâm Á lặng yên, choáng nha, về sau cô nhất định sẽ lại cùng người đàn ông kia dây dưa không rõ rồi, Trình Quân Hạo, anh có thể tự giết chính mình sao?! Nếu như anh tự sát, cô liền thanh tỉnh, An Tâm Á vì cái ý tưởng này chọc cười.
|