Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!
|
|
Chương 35 Tối, tôi diện cái đầm trắng dịu dàng, tóc xõa bồng bềnh, còn mớ tóc ngố trước trán được kẹp hết lên để lộ khuôn mặt tròn trịa sáng sủa.
Thì ra nơi này cũng chẳng có gì đáng sợ, tuy có nhiều người nhưng chẳng ai quan tâm đến ai, với lại chẳng ai biết tôi là ai nên không cần phải lo lắng.
-Bé, sao bé lại ở đây?
Huy xuất hiện đúng lúc làm tôi mừng kinh khủng.
-Nhật Nam cho em đi để học hỏi kinh nghiệm.
-Ừm, mấy cái này có lợi cho ngành học của bé lắm đó, đi theo anh nè.
Huy thật dễ thương, nụ cười lại cực kỳ quyến rũ nữa chứ, đi với anh chắc có bao cô gái thầm ghen tỵ cũng không chừng.
-Hôm nay bé đẹp lắm, ăn đứt mấy cô tiểu thư ẻo lả kia luôn.
Câu nói của Huy làm tôi đỏ mặt, chẳng biết anh giỡn hay thật nữa.
-Anh làm em nở mũi rồi nè, xấu mất một miếng rồi thấy chưa.
-Vẫn chưa đủ to mà, mũi bé phải cỡ Trư Bát Giới mới đẹp.
-Nghĩ sao vậy hả?
Tôi đánh nhẹ vào tay Huy, tiện tay anh nắm tay tôi dắt đi luôn, làm như tôi là con nít nên sợ bị lạc vậy đó.
Thấy tôi vừa đi vừa nhìn chung quanh, Huy hiểu ý.
-Anh đang tiếp khách hàng, xíu nữa mới ra.
Vừa dứt lời đã thấy Nhật Nam đi cùng với cô người mẫu Anna xinh đẹp gì đó bước ra, ánh mắt anh ta nhìn tôi với Huy có phần khó chịu, tôi cũng thế có khác gì đâu, ả người mẫu đó cứ bám riết lấy anh ta như keo dán sắt vậy.
Sau bài phát biểu gì đó, Nhật Nam bước xuống tới chỗ tôi.
-Huy, tiếp khách phía bên kia giùm anh.
Thật ra chỉ là đuổi khéo Huy đi thôi, ai mà chẳng biết chứ.
Đợi Huy đi rồi, anh ta cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi.
-Hôm nay trông cô cũng xinh đó chứ.
-Tôi lúc nào chẳng xinh.
Cứ hễ nói chuyện với tên này là tôi không thể dịu dàng đàng hoàng được, cứ thích ngang như cua vậy thôi à. Đang trò chuyện vui vẻ thì có người nào ở sau lưng đi ngang đẩy trúng làm tôi mất thăng bằng ngã xuống, cũng may có Nhật Nam làm anh hùng cứu mỹ nhân đưa tay ra đỡ kịp, không thôi mặc váy mà ngã chỏng chơ chắc mất hết hình tượng quá.
-Có sao không?
-Không sao, cảm ơn anh.
Nhật Nam đưa tay định vén mấy cọng tóc trên mặt tôi xuống thì đúng lúc ả Anna Hồng Hạnh xuất hiện, nãy giờ ả chẳng hề rời mắt khỏi hai đứa tôi, từ khi nhận ra tôi là con nhỏ trên màn hình máy tính của người tình trong mộng.
-Anh, mọi người cứ hỏi chuyện của hai đứa mình hoài, em chẳng biết trả lời sao hết trơn.
Miệng cô ta dẻo đeo làm tôi ghét kinh khủng, nói bình thường không chịu, phải lắc lư qua lại mới được hay sao đó, ai chả biết cô có thân hình đẹp chứ.
-Kệ, em không cần nói gì là được. Nhật Nam lạnh nhạt.
-Nhưng họ cứ nhất định gặp anh cơ, anh qua bên kia một xíu nha.
Thấy hai người họ diễn cải lương ghê quá, tốt hơn hết là né ra cho an toàn. Tôi chọn một cái bàn hơi khuất đứng quan sát xung quanh, xem họ tổ chức sự kiện như thế nào. Đang yên tĩnh bỗng dưng ở đâu xuất hiện ả bánh bèo Hồng Hạnh, ả đến đây làm gì cơ chứ.
-Sao lại ngồi một mình ở đây thế? À quên, anh của chị đang bận tiếp khách hàng ngoài kia nên bỏ em bơ vơ ở đây phải không?
Ả chỉ giả bộ hỏi thăm chứ thật ra là đang ngầm khẳng định chủ quyền đây, gì mà “anh của chị” chứ, tôi thèm quan tâm chắc.
- Vậy chị cũng nên ra đó với ảnh đi, không thôi có em xinh đẹp nào hốt ảnh là mất phần đó.
Ả ta tức điên mà giả vờ bình tĩnh, vốn dĩ là người của công chúng mà, lại là người mẫu chính cho công ty quảng cáo của Nhật Nam, gia đình lại là khách hàng to bự của anh ta nữa chứ.
- Không cần đâu em, chị xinh đẹp quyến rũ thế này, đã vậy còn rất khéo mấy cái chuyện lên giường nữa nên anh rất thích.
- Vậy à, con trai nhanh chán lắm chị ạ.
Tôi chẳng thèm quan tâm đến ả nữa, đang yên đang lành tự nhiên đến nói mấy chuyện gì đâu không à, chắc nghĩ mình đẹp nên cứ đi lượn lờ khắp nơi thì phải.
Ả nóng mặt, cầm ly rượu trên bàn đi ngang qua chỗ tôi tự nhiên chới với sắp ngã làm đổ nguyên ly rượu lên cái váy trắng của tôi, kiểu này ả cố ý chắc luôn. Nhìn cái mặt kênh kiệu kia là biết ngay rồi, tôi với ả có liên quan gì đến nhau đâu mà lại rước phiền phức thế này, nếu không phải ở chỗ người ta làm ăn nãy giờ tôi bu lại đánh cho một trận tơi bời rồi.
- Sao em lại gạt chân chị?
Trời ạ, vừa ăn cướp vừa la làng đây, cố tình làm đổ rượu lên người tôi còn chưa chửi ở đó mà đổ thừa sang tôi, điên kinh khủng. Tôi chẳng thèm nói đứng lên định đi vào nhà vệ sinh thì ả kéo tay lại.
-Tôi nói cô biết, cô chỉ là một con vịt xấu xí, đừng có mơ được anh chú ý đến, đĩa mà đòi đeo chân hạc.
-Vậy sao chị còn sợ tôi cướp mất anh ấy của chị? Hay vì anh ấy thích tôi nên chị mới lo lắng như vậy?
Tức quá tôi bịa ra nói cho cô ả điên chơi, nhìn vẻ ngoài xinh đẹp mà bên trong lại như bà chằn vậy, chuyện ả với anh ta thì tự dẫn nhau đi giải quyết, chửi tôi thì được gì.
-Tôi không sợ anh ấy thích cô, chỉ là sợ cô dùng thủ đoạn hèn hạ thôi, nhìn cô biết chắc là không được giáo dục tốt rồi.
-Chị nói lại lần nữa xem.
Tôi mím môi tức giận, ả ta là ai mà dám nói tôi như vậy, đừng có mà đi quá giới hạn cho phép.
-Không nghe sao? Chỉ là một con nhỏ ít học mà dám leo vô đây, ba mẹ cô không dạy là phải biết thân biết phận à? Đồ không có giáo dục.
Lần này chịu hết nổi rồi, không cần nể nang ai nữa tôi vung tay tát cô ả một cái choáng váng, dám xúc phạm đến gia đình tôi hả, tôi không phải là đứa nhóc ngu ngốc đứng yên chịu trận cho người khác sỉ vả đâu.
Tiếng á của cô ả thu hút mọi ánh mắt của những người xung quanh, tay ôm một bên má, còn mặt mũi nước mắt đầm đề như oan ức lắm vậy, tôi nhếch miệng cười khinh bỉ con người của ả.
|
Chương 36 Nhật Nam có mặt ngay lập tức, vừa thấy ả ngã nhào vào lòng anh ta khóc nức nở, đúng là giả tạo. Còn tôi thì điên tiết mặt mũi đằng đằng sát khí, để xem anh ta xử lý vụ này như thế nào.
-Chuyện gì?
Giọng Nhật Nam đầy bực tức, cũng đúng thôi chuyện vừa rồi đã phá hỏng chương trình cả tháng chuẩn bị của công ty, cô ả lại là người của công chúng lỡ có chuyện gì là tiêu hết mấy cái hợp đồng.
-Anh ơi, em sợ quá, em đâu có làm gì quá đáng đâu mà cô bé lại đánh em..hức…hức…
Ả đóng kịch quá giỏi làm những người xung quanh hướng mắt nhìn tôi như người ngoài hành tinh, một bữa tiệc trang nhã như thế này lại lọt vô một người thô lỗi như tôi. Nhật Nam thì nhìn tôi chờ đợi, không lẽ anh ta tin lời cô ta nói? Mặc kệ họ nghĩ về tôi như thế nào, điều tôi cần quan tâm là suy nghĩ của anh ta mà thôi, nhưng ánh mắt của anh ta đã nói lên tất cả. Lẽ ra anh ta phải phủ nhận lời nói của ả kia chứ không phải chờ đợi sự giải thích từ tôi như vậy.
- Là tôi đánh chị ta đó.
Cái mặt vênh váo của tôi làm Nhật Nam tức điên, anh ta nhìn tôi hung tợn.
-Tôi gọi cô đến không phải để làm loạn, cô có biết điều này tổn thất như thế nào không? Đi ngay lập tức cho tôi.
Lần đầu tiên bị oan ức mà tôi vẫn không rơi một giọt nước mắt nào, thất vọng kinh khủng, tôi bỏ chạy một hơi ra ngoài dưới cái nhìn soi mói của mọi người. Anh ta là ai cơ chứ, chẳng qua cũng chỉ là một người ngu ngốc, ngay cả thật giả cũng không phân biệt được. Cho dù tôi có hành động quá đáng làm ảnh hưởng đến anh ta nhưng nếu đặt người khác vào hoàn cảnh này liệu họ còn đủ bình tĩnh để cư xử nhã nhặn không? Tôi đau lắm, đau không phải vì bị sỉ vả nhưng đau vì bị anh ta xem thường, thật là khờ khạo khi đến đây, nơi này vốn dĩ không phải thuộc về đứa nghèo nàn như tôi.
Không như anh mình, Huy biết tôi không phải vô duyên vô cớ làm vậy, anh quay sang nhìn Nhật Nam với ánh mắt tức giận rồi đuổi theo tôi.
-Bé đừng buồn, vẫn còn có anh mà.
Quay sang thấy Huy kế bên, như tìm được chỗ dựa tôi òa khóc, một con bé 19 tuổi chưa hiểu sự đời như tôi đã bị người khác coi thường, thật sự rất đau.
-Anh thật sự tin em không phải là người như vậy chứ?
-Anh tin, anh nhìn thấy cô ta đổ rượu lên người bé mà.
Huy kéo đầu tôi dựa vào vai anh, ước gì người ngồi bên cạnh tôi lúc này là Nhật Nam thì tốt biết mấy. Cứ thế, tôi khóc một trận đã đời, còn Huy cứ ngồi cạnh dỗ dành.
-Sao anh lại tốt với em như vậy.
Huy trở nên đăm chiêu với câu hỏi của tôi, dường như có tâm sự trong lòng rất khó nói ra.
-Vì bé rất giống người yêu cũ của anh.
Tôi bất ngờ ngước lên nhìn Huy, trông anh rất buồn, chắc không phải đang đùa.
-Thật sao? Giống ở chỗ nào?
-Giống lắm, từ giọng nói, dáng người cho đến cách tính cách, chỉ có điều cô ấy lớn hơn bé nhiều tuổi thôi.
Qua cách nói chuyện của Huy, tôi biết anh vẫn còn yêu chị ấy rất nhiều, nhưng lại không dám hỏi nữa, tôi sợ mình sẽ làm anh ấy buồn. Hai đứa cứ ngồi đó cho đến khi mệt mới trở về nhà.
-Anh dừng xe ở đây được rồi, cảm ơn anh nhiều nhé.
-Anh về đây, đừng buồn chuyện lúc nãy nữa biết không?
Tôi mỉm cười để Huy yên tâm ra về. Đi bộ vào nhà, trong đầu tôi cứ lởn vởn hình ảnh của Nhật Nam, người mà tôi không muốn gặp nhất vào lúc này.
….
Đến cửa nhà đã thấy Khánh đứng đó đợi, bây giờ tôi chẳng có tâm trạng mà nói chuyện với ai hết.
-Sao bà về trễ thế?
-Hôm nay tui mệt, có gì nói chuyện sau nha.
Nhìn cặp mắt sưng húp của tôi Khánh biết ngay là có vấn đề, cậu ta lấy mũ bảo hiềm đưa cho tôi.
-Có muốn đi dạo cho thoải mái hơn không?
Dù gì cũng không muốn vô nhà, tôi ngồi xe Khánh đến bờ sông.
-Sao lại khóc?
-Tui bị người ta ăn hiếp..hức…hức…
Tự dưng nhắc đến làm gì cho người ta khóc chứ, đã cố gắng quên đi chuyện này nhưng sao khó quá.
-Nói tôi nghe có chuyện gì?
-Khánh…ơi….tui…buồn…lắm….
Giọng tôi ngắt quãng, Khánh chẳng nói chẳng rằng chỉ vỗ vào vai tôi an ủi, giá như đừng nghĩ đến anh ta nhiều như vậy có lẽ mọi chuyện đã khác đi, là do bản thân tôi tự mơ tưởng hão huyền những thứ không thuộc về mình mà thôi.
-Bà cứ như vậy sao tôi yên tâm mà đi đây hả?
-Đi đâu?
Tôi hơi bất ngờ, lúc nào buồn cũng có Khánh bên cạnh an ủi, bây giờ cậu ta mà đi nữa thì tôi biết phải làm sao bây giờ.
-Tôi về nội một tuần, nên sinh nhật bà không có mặt ở đây được.
Rồi Khánh lấy trong túi ra một cái hộp nho nhỏ đưa cho tôi.
-Sinh nhật vui vẻ, tôi tặng sớm hai ngày.
Cảm động muốn rơi nước mắt, mặc dù chuẩn bị rời khỏi Thành phố nhưng Khánh vẫn không quên sinh nhật tôi, không có anh ta tôi vẫn còn có một người bạn tốt như Khánh mà.
-Cảm ơn ông nhiều lắm.
-Mở ra xem có thích không?
Tôi mở hộp ra, là một cái lắc tay rất xinh xắn, không nghĩ Khánh lại có thể chu đáo như vậy.
-Đừng buồn nhé, khi nào muốn thì cứ kể cho tôi nghe, lúc nào cũng được. Tôi không muốn thấy bà khóc như thế này, cho nên đừng khiến mình bị tổn thương nữa biết chưa. Hãy nhớ một điều cho dù cả thế giới có xoay lưng với bà thì tôi vẫn luôn đứng về phía bà.
Những lời nói của Khánh ngọt ngào đến nỗi bất kỳ người con gái nào cũng cảm động, sau này ai làm người yêu cậu ta nhất định sẽ được chiều chuộng và yêu thương lắm lắm.
……
|
Chương 37 Nằm một mình trên giường tôi trằn trọc hoài không thể nào ngủ được, đã tắt cả điện thoại, tìm mọi cách tống khứ tên Nhật Nam ra khỏi đầu óc nhưng không được. Ngay cả trong giấc mơ gương mặt hung tợn ấy cũng xuất hiện, sao cứ phải nghĩ về người không đáng như vậy chứ. Ngủ không ngon giấc, lại cứ suy nghĩ lung tung làm tôi mệt mỏi, không muốn bước chân ra khỏi nhà nửa bước.
-Bi, ốm hay sao mà cứ giam mình trong phòng hoài vậy con.
Thấy tôi là lạ mẹ lo lắng.
-Con không sao đâu mẹ, chỉ là hơi mệt thôi.
-Hai ngày nay con không chịu ra khỏi nhà rồi, đau ở đâu nói mẹ nghe.
Mẹ như vậy tôi càng thấy thương kinh khủng, đã lớn tuổi mà cứ phải dỗ dành đứa con gái ngốc nghếch của mình.
-Con không sao, đến chu kỳ nên mệt thôi.
Tôi nói dối cho mẹ yên tâm. Càng nằm một chỗ thì càng uể oải, tôi đâm ra ghét tất cả mọi thứ ngoại trừ chiếc giường xinh đẹp của mình mà thôi.
....
Hai ngày không thấy tôi đi làm, liên lạc cũng không được nên Nhật Nam nóng ruột chạy sang nhà.
-Con chào cô, có Gia Ân ở nhà không cô?
Anh ta đúng là mặt dày, chắc muốn tiếp tục chửi rủa tôi đây mà.
-Nó làm gì hai ngày nay cứ nằm hoài trong phòng không ăn gì hết, không biết có chuyện gì không nữa.
-Con vào trong thăm Bi xíu nha cô.
Biết anh ta sắp vào, tôi giả bộ ngủ luôn, đến đây làm gì cho người khác ghét thêm vậy không biết.
-Tôi biết cô đang thức, ngồi dậy nói chuyện với tôi một xíu thôi.
Có chuyện gì đâu mà nói chứ, tôi lấy chăn trùm kín đầu lại.
-Cô mà không dậy tôi sẽ nói với mẹ chuyện cô làm tôi thương tật, đã vậy còn thấy tất tần tật hàng của tôi nữa.
-Anh muốn gì hả?
Nghe tới đây tôi bật dậy ngay lập tức làm tên đó bật cười khoái chí, đang bực bội trong người mà có quái gì đâu đáng cười chứ.
-Chuyện tối hôm đó....
-Tôi quên rồi, anh về đi, sau này sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa đâu.
Nhắc đến chuyện này tôi buồn kinh khủng, sao tên đáng ghét này lại xuất hiện trong cuộc đời của tôi cơ chứ.
-Tôi xin lỗi, là do tôi quá nóng giận nên mới đối xử với cô như vậy.
-Đừng nói nữa, tôi không quan tâm.
Liệu tên đó có biết những lời nói đó làm tổn thương tôi như thế nào không, có biết tôi buồn đến mất ăn mất ngủ mấy ngày liền không? Có phải vì cô ta xinh đẹp, dịu hiền nên tất cả mọi người đều khinh bỉ con nhỏ thô lỗ như tôi? Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, những cử chỉ quan tâm trước kia là gì, những câu nói ngọt ngào đó có ý nghĩa gì cơ chứ.
-Em có thể nghe tôi giải thích được không? Em có biết khi em chạy đi tôi cũng rất đau lòng không? Nhưng là một người đứng trên cương vị tổ chức em nghĩ tôi còn có thể làm khác đi sao?
Nhật Nam cứ kiên nhẫn giải thích, còn tôi ngồi bó gối thút thít khóc.
-Tôi đồng ý là quá nóng giận cộng thêm áp lực công việc khiến tôi cáu gắt nên không nghĩ đến cảm giác của em lúc đó. Em đừng có như vậy nữa có được không?
-Tôi mệt mỏi lắm rồi, anh đừng nói nữa.
Tôi đưa hai tay lên bịt tai lại, tên đó kéo tay xuống rồi giữ chặt không buông.
-Nếu lúc đó tôi vạch mặt cô ta thì bao nhiêu hợp đồng, bao nhiêu quảng cáo sẽ không còn nữa, sự nghiệp cô ta gặp khó khăn còn công ty tôi cũng không tránh khỏi.
-Như vậy là anh có quyền đổ lỗi cho tôi? Anh có biết đứng trước hàng trăm con mắt khinh thường như vậy tôi khó chịu lắm không.
-Tôi biết tôi sai rồi, là tại tôi ngu ngốc nên mới để xảy ra chuyện này, tha lỗi cho tôi được không?
Giọng Nhật Nam thành khẩn đến nỗi tôi muốn tha thứ cho anh ta ngay lập tức, nhưng như vậy là quá dễ dàng rồi. Tôi biết là do tôi quá nóng giận nên mới hành động thô lỗ như vậy, nhưng bản thân quá tự cao nên không chấp nhận sự thật này.
-Gia Ân, em đừng giận nữa có được không? Mấy ngày nay tôi cũng không ngủ được vì chuyện này, tôi sai rồi, em muốn tôi làm thế nào cũng được miễn sao đừng lạnh lùng như vậy nữa.
-Lẽ ra giờ này anh phải an ủi cô ta mới đúng chứ?
-Không, tôi chỉ an ủi người tôi yêu thôi.
Tôi đơ mặt ra không hiểu anh ta đang nói gì, có phải tôi sốt rồi nên người không còn tỉnh táo nữa không? Hay là anh ta bị sốt nên mới nói nhảm linh tinh như vậy.
-Anh đang lảm nhảm cái gì vậy hả?
-Tôi nói là tôi nhận ra tôi yêu Anna Hồng Hạnh rồi, vì vậy hôm nay tôi mới thay cô ấy đi xin lỗi em, em nghỉ ngơi đi nhé.
Lại tiếp tục đơ tập hai, chuyện này là sao đây nhỉ, chẳng lẽ nãy giờ những lời ngọt ngào đó là nói thay cô ả sao? Thì ra là người Nhật Nam yêu là cô ả, vậy mà mình còn suýt vui mừng vì câu nói của anh ta, đúng là ngu ngốc quá rồi.
|
Chương 38 Theo dõi nét mặt hụt hẫng của tôi, anh ta khẽ mỉm cười, một người kinh nghiệm tình trường như thế tất nhiên đoán được suy nghĩ của con nhỏ ngây thơ này rồi.
-Anh nói xong thì về đi, tôi không muốn thấy mặt anh nữa.
Tôi buồn khủng khiếp chui vội vô chăn khóc cho anh ta khỏi phát hiện. Đợi tôi bình tĩnh trở lại, Nhật Nam mới nhẹ nhàng kéo chăn ra, bất ngờ cúi xuống hôn lên môi tôi. Tên này đúng là biến thái, anh ta lấy tư cách gì mà hôn tôi cơ chứ. Tôi dùng tay đánh thật mạnh vào ngực anh ta nhưng tên này đúng là lỳ lợm, làm cách nào cũng không chịu buông, mãi một lúc sau mới tha cho tôi.
-Anh làm cái trò gì vậy hả?
Tôi điên tiết hét lớn, cũng may mẹ không có ở nhà nếu không chắc tưởng con gái mình đang gặp nguy hiểm lắm. Thế mà tên này không có nét gì hối lỗi, cứ tủm tỉm cười suốt, chắc là lại quên uống thuốc rồi.
-Anh đùa thôi, chứ người anh yêu là con nhóc ngốc nghếch này nè.
-Hả????
Sao tên Nhật Nam đáng ghét cứ làm mọi chuyện rối tung thế này, cứ nói chuyện không đầu không đuôi ai mà hiểu nổi chứ.
-Anh thích em ngay từ lúc em ca Bài ca thuốc lá, mỗi ngày gặp em anh càng không kiểm soát nổi mình, anh thích đến nỗi lúc nào cũng muốn ở bên cạnh em, rồi trở nên ghen tuông khi em thân mật với người đàn ông khác. Những ngày này không có em, anh mới nhận ra anh yêu em nhiều như thế nào, đã tự nhủ với lòng không thể nhưng anh không làm được. Làm ơn đừng đối xử như vậy với anh được không?
Trời ạ, tôi có đang nghe nhầm không? Có phải anh ta đang tỏ tình với tôi không? Một con nhỏ tầm thường thế này mà anh ta lại yêu sao? Không thể nào, có lẽ có sự nhầm lẫn gì đó, hay là anh ta đang đùa giỡn với tôi.
-Đùa giỡn với tôi làm anh vui lắm đúng không?
-Những điều anh nói đều rất thật lòng, em không tin sao?
Mặc dù vẫn chưa thể tin được nhưng trong lòng tôi cảm thấy rất vui và phấn khởi, bao nhiêu mệt mỏi tiêu tan hết trơn
-Không.
-Vậy anh sẽ chứng minh cho em thấy.
-No no no, đừng nói là lại cưỡng hôn giống hồi nãy nữa nha.
Mặt tôi hài quá làm tên đó bật cười ha hả.
-Yên tâm, hôn em chán ngắt chẳng có gì thú vị hết, ai thèm.
-Nhớ câu này nha, sau này mà đến van xin được hôn tôi cũng không có đâu nhá.
-Hình như em nói ngược thì phải.
-Hâm nặng.
Nhật Nam đột nhiên nhìn tôi dịu dàng, tay nắm chặt tay tôi, tên này sắc mặt thay đổi như tắc kè vậy.
-Làm người yêu anh nhé.
Tôi mềm nhũn với câu nói của anh ta, nhưng không thể dễ dàng đồng ý như vậy, phải hành hạ cho bõ ghét mới được.
-Không, anh quen tùm lum cô, biết anh có thật lòng không? Với lại có người yêu già cả chán ngắt à.
Nhật Nam mỉm cười bẹo má tôi.
-Anh sẽ chứng minh cho em thấy làm người yêu anh hạnh phúc thế nào.
-Vậy anh cứ việc về nhà mà chứng minh, bây giờ tôi phải ngủ cái đã.
Tôi cố gắng đuổi Nhật Nam về, chứ anh ta ngồi đây xấu hổ chết được.
-Hai ngày nay em không đến, anh chẳng có gì để ăn hết.
Cái mặt anh ta thiểu não thôi rồi, làm như không có tôi là anh ta chết đói vậy á.
-Bộ không biết ra ngoài ăn à.
-Ăn đồ em nấu quen rồi.
-Vậy thì nhịn luôn đi.
Ngoài miệng nói vậy chứ trong bụng cũng thấy thương anh ta lắm, ăn ở bên ngoài hoài không tốt cho sức khỏe xíu nào.
-Vậy anh về đây, em nhớ ăn uống đầy đủ nha.
Nhìn Nhật Nam tội nghiệp quá tôi cũng không đành lòng, thế là cũng phải giúp anh ta.
-Nè, ra ngoài chờ tôi xíu.
Nghe tôi nói tên Nhật Nam vui ơi là vui, mục đích của anh ta chỉ có vậy thôi mà.
Tôi vội thay đồ rồi đi với anh ta.
-Đi thôi.
-Đi đâu? Anh ta giả vờ ngây thơ.
-Đến nhà anh chứ đi đâu, muốn nhịn đói không mà còn đứng đó.
Nhật Nam khoái chí lên xe chở tôi đi, vừa đi vừa huýt sáo, lâu lâu còn cười một mình nữa, đúng là người không được bình thường
……
|
Chương 39 Bước vào nhà nhìn thấy đồ đạc bừa bãi, mấy chai rượu vứt lăn lóc dưới sàn nhà tôi ngán đến tận cổ, chắc mấy ngày nay buồn nên anh ta mới uống nhiều như vậy. Ngứa mắt, tôi vội đi dọn dẹp thì bị Nhật Nam giữ tay lại.
-Để đó đi, anh đói rồi.
Thế là tôi vào bếp nấu thật nhanh vài món đơn giản, trong tủ lạnh cũng chẳng còn nhiều thức ăn nữa. Trong lúc tôi lụi cụi làm thì tên đó cứ ngồi nhìn làm tôi khó chịu.
-Anh nhìn vậy sao tôi nấu được chứ, ra ngoài đi.
-Hai ngày không gặp phải ngắm bù chứ, với lại anh nhìn có ảnh hưởng gì đến việc nấu ăn của em đâu mà cấm.
Tên này toàn lý sự cùn, không thèm chấp anh ta nữa, thích nhìn thì cho nhìn thoải mái.
-Gia Ân, em có bà con với rùa hay sao mà nấu chậm dữ vậy?
Đấy, ngồi không là thế nào cũng có chuyện mà.
-Anh ngon thì vô nấu cho nhanh, nhiều chuyện.
-Anh chỉ thích nhìn em nấu ăn thôi, em đẹp nhất khi làm bếp mà.
-Hâm.
Tên này càng lúc càng nặng rồi, lúc trước khi chưa tiếp xúc thấy cái mặt anh ta lúc nào cũng khó đăm đăm, chỉ mong sao làm thật nhanh rồi về vì sợ anh ta điên lên rồi chửi, nhưng càng ngày càng nham nhở, phải đề phòng mới được.
Dọn thức ăn xong xuôi, tôi tranh thủ dọn dẹp sơ rồi về.
-Em ngồi xuống ăn với anh chứ đi đâu vậy hả?
-Tôi không muốn ăn.
-Mẹ nói hai ngày nay em không có ăn gì hết, nhanh lên, không ăn anh cũng nhịn luôn.
Tên này đúng là nhiều chuyện, nấu cho ăn rồi còn đòi hỏi nữa, ăn thì ăn có gì lớn đâu chứ.
Vừa ngồi xuống được 3s là chén tôi đầy thức ăn rồi, anh ta làm như tôi là heo không bằng. Anh ta gắp vào, tôi lại bỏ ra, nhìn vào cứ như hai đứa bịnh vậy. Mấy lần như vậy anh ta đâm ra bực bội.
-Cấm em lấy ra nữa, ăn hết mấy cái đó cho anh.
Tự nhiên thấy mặt nghiêm nghị của anh ta tôi không dám cãi, ngoan ngoãn cặm cụi ráng ăn cho hết chén cơm. Nhật Nam nhìn tôi ăn mỉm cười, con nhỏ này phải dùng biện pháp mạnh chứ nhỏ nhẹ là không biết nghe lời.
Đang ăn thì điện thoại Nhật Nam reo phải ra ngoài nghe, chờ lâu quá tôi ngáp ngắn ngáp dài rồi gục mặt xuống bàn ngủ quên mất tiêu, mấy ngày nay không có đêm nào ngủ ngon giấc nên người lúc nào cũng lừ đừ, hai mắt cứ híp lại.
Vừa vào nhìn thấy tôi ngủ ngon lành, Nhật Nam khẽ mỉm cười vuốt tóc tôi.
-Bó tay với em rồi đó, chỉ có heo mới vừa ăn vừa ngủ như thế này thôi.
Rồi anh ta nhẹ nhàng bế tôi lên phòng, nhìn tôi say sưa ngủ một hồi rồi nghĩ thế nào lại leo lên nằm ngay bên cạnh. Tôi chẳng biết trời trăng mây gió gì, quay sang ôm anh ta ngủ một giấc liền 3 tiếng đồng hồ mới thức giấc.
Mắt nhắm mắt mở nhìn cái gối ôm trước mặt mà tôi há hốc mồm kinh ngạc, phải kiềm chế lắm mới không phải la hét thất thanh. Chẳng hiểu sao mình lại nằm ở đây ngủ, đã vậy lại lòi thêm tên này nữa, cũng may là tên đáng ghét này chưa dậy chứ lỡ biết mình ôm anh ta ngủ chắc xấu hổ chết mất. Sẵn tiện dậy sớm thôi nằm ngắm một xíu, phải công nhận anh ta đẹp trai thật, đàn ông con trai gì mà quyến rũ hơn con gái vậy nè.
-Đồ đáng ghét nhà anh, ngủ thôi có cần phải xinh trai vậy không hả? Làm người yêu của anh chắc cũng không đến nỗi đâu nhỉ.
Tôi lẩm bẩm một mình, rồi đột nhiên không kiềm chế được cảm xúc tôi rướn người lên hôn vào môi anh ta một cái. Trời ạ, cũng may là anh ta ngủ nếu không chắc phải độn thổ rồi. Tôi vội đứng lên ra ngoài liền bị một cánh tay kéo té xuống giường lại.
-Hôn người ta xong bỏ đi phũ phàng vậy đó hả?
Chết cha, không lẽ tên này có mắt của Dương Tiễn thật, ngủ mà cũng biết có người hôn mình sao.
-Ai hôn ai? Tôi chẳng hiểu gì cả.
-Anh thức dậy trước em luôn kìa, nhưng muốn coi em làm gì nên mới giả bộ ngủ thôi.
Quê ơi là quê, còn gì xấu hơn chuyện mặt tỏ vẻ không thích mà lại chủ động hôn người ta chứ, tôi lập tức chui đầu vô chăn liền bị anh ta kéo ra lại.
- Xấu hổ gì chứ, cái này là em cố tình mồi chài anh đó nhá.
Tôi hốt hoảng, gì mà mồi chải, chả lẽ anh ta định làm chuyện đó, không thể như thế được.
-Anh đừng nói là anh muốn...
-Chính xác là vậy, em châm lửa trước bây giờ không dập nổi nữa đâu.
Nhật Nam càng lúc càng xích sát lại chỗ tôi, cái mặt gian ơi là gian như mấy người biến thái, tôi phải làm sao bây giờ, chạy cũng không được, mà nằm yên thì càng không thể, chỉ còn cách la lêm cầu cứu thôi.
-Cứu tôi với…cứu tôi với... có người hiếp dâm tôi.
-Bớ người ta, cứu tôi với, có người hiếp dâm tôi.
-...
Hi vọng tiếng la của mình sẽ có người nghe và đến cứu. Tôi sợ kinh khủng còn tên Nhật Nam cười như điên như dại làm tôi rối não chẳng hiểu anh ta cười gì.
-Em đừng la nữa, thân hình em xấu xí như vậy ai mà thèm chứ, thà anh đi với người mẫu Hồng Hạnh còn thích hơn.
-Anh dám?
Tôi điên tiết hét lớn, dám đòi lên giường với ả trước mặt tôi hả, ai còn có thế du di cho qua chứ ả ta thì không bao giờ.
-Ghen hả?
-Tôi đâu có rảnh.
Bực quá tôi hậm hực bước thật nhanh xuống giường, luýnh quýnh thế nào hai chân lại mắc vào nhau làm tôi té cái đùng xuống sàn nhà nằm một đống ở đó. Vừa đau vừa quê vừa tức tôi ngồi dậy ôm cái đầu gối thút thít khóc. Nhật Nam nhìn cái bộ dạng thảm hại của tôi cũng không dám cười thành tiếng chạy tới đỡ tôi lên.
-Con gái gì mà hậu đậu quá, đưa anh xem có sao không?
Bực tức trong người nãy giờ bộc phát, tôi òa lên khóc như một đứa con nít.
-Tại anh hết đó, đồ đáng ghét nhà anh.
Nhật Nam mỉm cười ôm chặt tôi dỗ dành.
-Là lỗi của anh, được chưa? Nín đi, người yêu nhõng nhẽo quá.
Tự nhiên thấy mình vô lý kinh khủng, tự làm mình té rồi lại đổ thừa qua cho người khác, nhưng tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài việc khóc lóc hết.
-Đưa chân anh xem, lần sau đừng có hậu đậu như vậy nữa biết chưa.
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, đầu gối bị bầm xíu mà đi đâu cũng có người cõng thích thật, ngồi trên lưng Nhật Nam tôi cảm thấy lâng lâng hạnh phúc, con người ta khi yêu nhau quả thật rất ngọt ngào.
….
|