Sổ Tay Yêu Đương Của Người Sói
|
|
Chương 44【 nhìn thấy người sói】
Ba Tiền và mẹ Tiền đứng ở dưới chung cư cùng hàng xóm khác trò chuyện một chút, một lúc sau, phát hiện lại không thấy Khẳng đâu!
Không chỉ có Khẳng, tất cả chó ở khu đều không thấy! Mọi người nhất thời kinh hoảng, tìm kiếm khắp nơi, nghe thấy trong góc gần chung cư truyền đến tiếng chó sủa, vội vàng chạy tới.
Ba Tiền và mẹ Tiền chạy trước tiên, chỉ thấy mấy con chó vây bên cạnh tường rào chung cư, kêu inh ỏi về về phía bức tường, bộ dạng giống như rất lo âu.
Các hàng xóm rối rít tìm tới chó nhà mình, duy chỉ có Khẳng là không thấy bóng dáng.
Nhất thời ba Tiền và mẹ Tiền hoảng hồn, ngộ nhỡ Khẳng đi mất rồi, sau khi tiểu Hựu trở về nó sẽ đau lòng? Huống chi mấy ngày này chung sống, hai người bọn họ cũng rất thích Khẳng, bây giờ lòng như lửa đốt.
Có một hàng xóm có đôi mắt rất tinh, chợt chỉ vào tường rào nói: "Ông Tiền, trước ông đừng có gấp, ông xem, có phải trên tường có vết cào hay không? Chẳng lẽ là chó nhà ông trèo qua tường chạy?"
Mọi người lập tức tiến gần nhìn, quả nhiên ở trên mặt tường phát hiện vết cào mới. Chỉ là. . . . . .
"Cái vết cào có chút quá lớn? Chó có thể có móng vuốt lớn như vậy sao?" Một hàng xóm còn ôm lấy chó của mình, lấy móng vuốt so sánh vết cào trên tường, nhất thời kêu lên, "Oa, thật rất lớn! Là lớn gấp ba móng vuốt chó nhà tôi! Đây không phải chó chứ!"
"Tôi nhìn cũng không giống, có phải là dã thú gì hay không ..., chạy đến chung cư sao?"
"A, thế nhưng đây là thành phố, sẽ không có dã thú đâu. . . . . ."
Mọi người thảo luận sôi nổi, ba Tiền và mẹ Tiền lại không thể đợi thêm, bọn họ cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó lập tức rời khỏi chung cư, đi vòng qua phía sau tường rào.
Sau tường rào là một con đường nhỏ, bình thường cơ bản không người đi qua, trời vừa chập tối, mẹ Tiền đi vào trong hẻm yên tĩnh, không khỏi sợ kéo tay áo chồng
Ba Tiền quay đầu lại nhìn bà, "Nếu không bà trở về trước đi, tôi đi tìm là được."
Mẹ Tiền lắc đầu một cái, "Không được, tại sao có thể để cho một mình ông đi, ngộ nhỡ thật sự có dã thú gì đấy."
Ba Tiền cau mày, đang muốn nói gì, sau trong ngõ hẻm chợt truyền đến một tiếng bọn nức nở nghẹn ngào bọn họ vô cùng quen thuộc.
Hai người mắt đều sáng lên, nhất thời không nghĩ ngợi nhiều, dùng di động chiếu sáng, tiếp tục đi về phía trước.
Xa xa, hình như bọn họ thấy cuối ngõ hẻm có một bóng đen rúc ở trong.
Mẹ Tiền không khỏi bị hù dọa, bởi vì cái bóng đen kia nhìn qua rất khổng lồ, ba Tiền cũng dừng bước lại, hạ thấp giọng nói: "Nhìn không giống Khẳng, nếu không chúng ta đi về trước đi."
"Được." Mẹ Tiền nổi da gà cả người, đang muốn cùng chồng rời đi, chợt, cái bóng đen trong góc kêu ai oán một tiếng, hoàn toàn tương tự tiếng của Khẳng nhà họ!
Hai người không khỏi giật mình, ông nhìn tôi, <diendanlequydon.com>tôi nhìn ông, cuối cùng ba Tiền đẩy mẹ Tiền ra sau lưng, nhỏ giọng nói: "Tôi đi xem thử, bà đứng tới đây, có vấn đề thì chạy mau!"
Sau đó ông không đợi vợ đáp lại, liền đi tới cuối ngõ hẻm. Nhưng khi ông mới vừa xoay người nói chuyện với vợ lúc đó, chờ ông quay đầu nhìn lại, cái bóng đen trong góc lại biến mất!
Ba Tiền kinh hãi, cuối ngỏ hẻm này là một ngõ cụt, cái bóng đen kia lại không đi qua bên cạnh ông, làm sao sẽ bỗng nhiên không thấy đâu?
Ông ngạc nhiên đi về phía trước một bước nhỏ, muốn xác nhận một chút có phải trong góc thật sự không có thứ gì hay không, cũng đúng lúc này, nghe được trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nam xa lạ khàn khàn, "Đi. . . . . . Mau. . . . . . Đi. . . . . ."
Ba Tiền và mẹ Tiền ng thời ngẩng đầu, đã nhìn thấy đứng ở bên cạnh tường rào, một thứ thở hổn hển, một bóng dáng đầy lông! Thân thể anh ta khổng lồ thậm chí che cả trăng sáng trên đầu, da lông màu đen trên người rạng rỡ phát sáng dưới ánh trăng, hai chiếc răng nanh bên trên phản màu bạc, cặp mắt màu tím sẫm vô cùng lay động, gắt gao nhìn chằm chằm hai con người trước mặt.
Khẳng lại khó khăn nói một lần nữa, "Đi. . . . . . Mấy người. . . . . . Đi đi. . . . . ."
Anh ta quên tối nay là trăng rằm, căn bản trên người không mang thuốc ức chế biến thân, hiện tại chỉ là dựa vào ý chí bắt buộc chính mình giữ vững lý trí, nhưng anh ta không giống Đông Lang, chưa bao giờ tiếp nhận qua huấn luyện, cho nên anh ta không biết mình có thể chống đỡ bao lâu, ngộ nhỡ mất trí, sẽ xảy ra cái gì anh ta biết rõ, vì vậy chỉ có thể khiến ba Tiền và mẹ Tiền mau trốn đi.
Nhưng hình như hai người trước mặt lại bị anh ta dọa sợ ngây người, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Khẳng nhắm lại mắt, lúc mở ra lần nữa gần như bi ai gầm thét, "Đi mau đi! Tôi không muốn ăn mấy người!"
Ba Tiền chợt lấy lại tinh thần, xoay người lôi kéo vợ bỏ chạy, rất nhanh biến mất ở trong bóng đêm.
Khẳng ngửi thấy mùi họ trong không khí, cho đến khi xác nhận bọn họ đã chạy xa, mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta lướt qua tường rào, chạy về phía nơi có ít người.
Một lát sau, cuối cùng ba Tiền kéo mự Tiền chạy trở về chung cư.
Mấy hàng xóm khác thấy bọn họ trở lại, quan tâm hỏi bọn họ có tìm thấy chó không, nhưng bất kể hỏi như thế nào, hai người cũng ngây ngốc không trả lời.
Mọi người cũng không nghĩ nhiều, cho là hai người bởi vì mất chó cho nên tâm tình không tốt, liền an ủi bọn họ một lát, cuối cùng là ba Tiền chủ động nói: "Chúng tôi đi về nghỉ trước."
Mọi người gật đầu một cái, sau khi bọn họ đi thở dài nói: "Thật đáng tiếc, con chó vừa đẹp và thông minh như vậy, làm sao lại mất chứ. . . . . ."
Mà đổi thành lúc này, ba Tiền và mẹ Tiền cũng không biết mình về đến nhà như thế nào.
Hai người an tĩnh ngồi trên ghế sa lon, ai cũng không lên tiếng.
Cho đến khi điện thoại trên bàn chợt kêu, là con gái gọi điện thoại từ nước ngoài về, mẹ Tiền trấn tĩnh một chút, lúc này mới nhận lấy, "A lô ?"
"Mẹ, hai người ăn xong cơm tối chưa?"
". . . . . . Ừm, tiểu Hựu, con thì sao? Ngươi ở đó làm cái gì?"
"Ha ha, con ở nông trường nhà Đông Lang chơi, rất nhiều động vật nhỏ đáng yếu! Một lát nữa con sẽ gửi hình anh cho mẹ."
"Được." Mẹ Tiền dừng một chút lại hỏi, "Đúng rồi, khi nào các con trở lại?"
"Ưmh, ngày mai, mẹ không nhớ rõ sao?"
"Không có, không có, gần đây quá bận rộn, quên mất."
"Vâng. . . . . . Nhưng sao con cảm thấy giọng mẹ không đúng lắm, mẹ không sao chớ?" Tiền Hựu lo lắng hỏi.
Mẹ Tiền vội vàng đổi giọng nói, "Không có việc gì không có việc gì, có thể có chuyện gì, ta và cha con mới vừa tản bộ về đến nhà, có thể hơi mệt, con đừng đoán mò."
"Vâng. . . . . . Vậy thì tốt, nếu như có chuyện nhất định mẹ phải nói cho con biết đó."
Mẹ Tiền ngẩn người, nhìn chồng bên cạnh một cái, mới nói: "Được, con đừng lo lắng."
"Ừm, à, mẹ có muốn Đông Lang nói nói chuyện với hai người không, anh ấy đang ở bên cạnh, con chuyển điện thoại --"
"Không, không cần!" Cũng không biết vì sao, mẹ Tiền lập tức cắt đứt đề nghị này, "Mấy đứa cứ chơi thật tốt đi, hai ông bà già chúng tôi sẽ không quấy rầy hai đứa."
". . . . . . A, vậy cũng được." Tiền Hựu dừng một chút, "Mẹ thật sự không có sao chứ?"
Mẹ Tiền hít sâu một hơi, nói: "Thật sự không có chuyện, con chỉ cứ thích đoán mò! Được rồi, không nói nữa lãng phí tiền điện thoại, cúp đây."
Nói xong bà liền cúp điện thoại, sau đó quay đầu nhìn về phía chồng. Chồng bà cũng nhìn lại, ánh mắt có chút mê mang, ông hỏi: "Bà xã, mới vừa. . . . . . Cái sinh vật trong ngõ hẻm kia. . . . . . Bà nhìn thấy rồi chứ?"
Mẹ Tiền gật đầu một cái, "Nhìn thấy. Da lông đen, nanh dài, mắt tím, đúng không?"
Ba Tiền gật đầu liên tục, "Đúng, đúng, đúng! <diendanlequydon.com>Tôi còn tưởng rằng vừa rồi chúng ta xuất hiện ảo giác! Thì ra là không phải! Bà xem, sinh vật này cũng quá lớn!"
Đôi môi mẹ tiền trắng bệch, "Hình như là sói."
Ba Tiền lại nói: "Không thể nào, sói không có vóc dáng lớn như vậy, sói cũng sẽ không trèo tường, quan trọng nhất là, sói sẽ không nói tiếng người!"
Mẹ Tiền dùng sức bấm mình một cái, "Không phải là tôi đang nằm mơ. . . . . ."
"Hẳn không phải?" Ba Tiền cũng có chút do dự, "Chúng ta có nên nói chuyện này cho người khác không?"
"Trước không cần." Mẹ Tiền cảm thấy chuyện này dù là thật, nói ra cũng không còn người tin, làm trên đời này có thể có sinh vật khác biệt biết nói tiếng người!
"Vậy chúng ta có nên trốn hay không? Tên kia nhìn qua mặt của chúng ta, ngộ nhỡ buổi tối tới tìm chúng ta phiền toái thì làm thế nào?"
Mẹ Tiền lại lắc đầu một cái, nói ra suy đoán mới vừa nổi lên trong lòng, "Tôi cảm thấy được nó sẽ không tới tìm chúng ta."
"Tại sao?"
"Đầu tiên, mới vừa rồi rõ ràng anh ta không muốn thương tổn chúng ta, cho nên để cho chúng ta chạy; tiếp theo. . . . . ." Mẹ Tiền chậm rãi nhìn về phía ba Tiền, ánh mắt nghiêm túc, "Anh có chú ý đến ánh mắt của anh ta hay không, còn có tiếng nức nở nghẹn ngòa, chẳng lẽ ông không cảm thấy cái sinh vật kia rất giống Khẳng . . . . ."
Trong đầu baTiền thoáng qua một tia sét đánh, kêu to ra tiếng, "Bà nói Khẳng?"
·
Khẳng chạy một đường như điên không ngừng ở trong bóng đêm. Thế giới con người dù ở đêm khuya cũng bật đèn sáng rỡ, nhưng anh ta không dám dừng lại, chỉ cần còn có đèn sáng anh ta cũng không dám dừng lại, bởi vì anh ta sợ sau khi mình mất trí, sẽ bị ánh đèn hấp dẫn và tổn thương loài người.
Anh ta cứ chạy, cuối cùng chạy vào một rừng cây ở dưới chân núi bên cạnh thành phố.
Khẳng tựa vào một cây đại thụ nghỉ ngơi, chạy một đường hao phí rất nhiều tinh lực của anh ta, để cho anh ta long đong mệt mỏi, nhưng trên mặt anh ta lại mang theo một tia mỉm cười nhàn nhạt.
Anh ta bây giờ, giống như cuối cùng có thể cảm nhận được những lời trước kia Đông Lang đi nói với anh ta.
Nhớ lại mấy ngày nay, ba Tiền và mẹ Tiền tận tâm chăm sóc cho mình, anh ta không khỏi dùng móng vuốt che kín ngực.
Thật ấm áp, thật ấm áp, cho nên bất kể như thế nào anh ta cũng sẽ không để cho bọn họ bị thương tổn.
Một hồi đau nhức kịch liệt lan truyền khắp người anh ta, Khẳng biết đây là hoàn toàn hóa thành người sói, nhưng lần này anh ta cũng không hưng phấn, mà ý chí chiến đấu sục sôi khiến tay nắm thành quả đấm.
Đông Lang có thể khống chế hoàn toàn mình không mất đi lý trí, như vậy nhất định anh ta cũng phải làm được, hơn nữa anh ta còn phải làm được tốt hơn so với anh!
Nghĩ đến đây, anh ta ngẩng đầu lên, hướng về phía vầng trăng mà tru một tiếng thật dài, âm thanh này nhất truyền khắp đỉnh núi bên cạnh, khơi dậy mảng lớn chim chóc trong rừng cây.
·
"Cho nên, bà cảm thấy con chó chúng ta nuôi, chính là sinh vật nhìn thấy trong ngõ sao?" Ba Tiền vừa dạo bước trong phòng khách, vừa hỏi vợ.
Mẹ Tiền trả lời:"Chẳng biết tại sao, chính là tôi có loại trực giác này. Hơn nữa ông không phải cảm thấy kỳ quái sao? Tại sao trong mấy ngày trườc con gái chúng ta, luôn cùng chúng ta nhắc tới những chuyện liên quan tới sói sao?"
Ba Tiền vừa nghe, bước chân không khỏi dừng lại, kinh ngạc nói: "Hình như. . . . . . Đúng vậy, hơn nữa con bé đã từng nói. . . . . ."
Ông nhớ lại ngày đó Tiền Hựu cùng với bọn họ xem ti vi, nói: "Đừng thấy dáng vẻ sói hung ác, nhưng trên thế giới còn có một loại sinh vật gọi người sói, bình thường bọn họ đều duy trì bộ dáng loài người, lúc đầy tháng sẽ biến thân thành người sói. Nhưng mà bọn họ lại rất thân thiện với loài người, rất hy vọng có thể sinh sống cùng nhau với loài người."
Lúc ấy hai người chỉ cảm thấy con gái có ý nghĩ kỳ lạ, dù sao từ nhỏ đến lớn, con gái bọn họ thường có cái tư tưởng không bình thường, vì vậy bâ Tiền và mẹ Tiền chỉ cười cười, cũng không coi là quan trọng.
Nhưng mà bây giờ suy nghĩ một chút, chuyện giống như không có đơn giản như vậy!
Ba Tiền chợt sực nhớ ra gì đó, chợt đi tới bên cửa sổ kéo màn cửa sổ ra, nhìn chằm chằm đỉnh đầu, lẩm bẩm nói: "Tối nay trăng rằm. Nếu như theo lời con gái nói, đêm trăng tròn, cho nên phải biến thân thành người soi, đúng hay không?"
Ông vừa mới dứt lời, cửa nahf liền chợt bị người gõ!
|
Chương 45: Dấu vết Editor: Táo đỏ phố núi
Ba Tiền mẹ Tiền giật mình, ba Tiền cảnh giác phất tay với bà xã một cái, "Bà trở về phòng ngủ trước đi!"
Mẹ Tiền lại không chịu đi, chỉ đứng núp ở bên cạnh, ba Tiền cầm cây lau nhà ở trong tay, cẩn thận đi ra cửa, nhìn xuyên qua mắt thần nhìn ra ngoài, ". . . . . . Ai vậy?"
Ngoài cửa vang lên một giọng nói của đàn ông rất điềm đạm, "Chú Tiền, chào chú. Cháu là nhân viên trong công ty của Đông tiên sinh, cháu ở cùng một tiểu khu với chú, mới vừa rồi cháu nhìn thấy chú và dì hoảng hốt chạy về nhà, cháu không biết đã xảy ra chuyện gì, nên cháu tới đây hỏi xem hai vị có sao không ạ?”
"Cậu là nhân viên trong công ty của Tiểu Đông sao?” Ba Tiền hỏi ngược lại một câu, quay đầu lại liếc mắt nhìn vợ mình một cái, trong mắt của hai người đều là vẻ không tin.
"Dạ, đúng vậy ạ. Một lát nữa Đông tiên sinh sẽ gọi điện thoại cho chú dì ngay thôi——" Diễng đáng ele quiý don.
Người ngoài cửa mới nói tới đây, điện thoại của ba Tiền đã vang lên, quả thật là do Đông Lang gọi tới, trong lòng ba Tiền sinh ra cảm giác rất khác thường, nhưng vẫn nhận điện thoại, bên kia đầu điện thoại truyền tới giọng nói của Đông Lang, có đôi chút khẩn trương, "Chú à, ngài và dì không có sao chứ?"
"À. . . . . . Chúng tôi không có việc gì, nhưng mà làm sao cháu lại biết . . . . . ."
"Thuộc hạ của cháu ở cùng một khu chung cư với ngài, anh ta mới vừa điện thoại cho cháu biết." Đông Lang nói, "Xin lỗi, thật sự cháu có chút không yên tâm, nếu như chú không ngại, có thể để cho cậu ta vào trong nhà của chú kiểm tra một chút xem có an toàn không?”
Con rể tương lai đã nói như vậy, sự nghi ngờ dưới đáy lòng của ba Tiền đã tiêu tán đi không ít, bàn bạc lại một lần nữa với vợ, rồi mở cửa ra, người đồng nghiệp có thân hình rất cao lớn kia tên là Chu Chính, đứng ở ngoài cửa rất lễ phép mà gật đầu một cái với hai người, rồi mới đi vào trong nhà, "Xin chào chú dì, xin lỗi đã quấy rầy."
Bấy giờ Đông Lang nói với ba Tiền: "Chú ơi, có thể làm phiền ngài đưa điện thoại cho thuộc hạ của cháu không? Cháu có lời muốn nói với cậu ta."
"À ừ. . . . . ." Bố Tiền đưa di động cho nhân viên nam kia, đối phương vừa nghe điện thoại, vừa kiểm tra xung quanh ở trong phòng, mẹ Tiền để ý thấy cậu ta một mực dùng mũi ngửi ngửi, giống như muốn ngửi thấy cái gì ở trong phòng vậy.
". . . . . . Được, thủ. . . . . . À, ông chủ, tôi biết rồi." Cuối cùng nhân viên nam kia đưa điện thoại trả lại cho ba Tiền, mỉm cười với bọn họ nói: "Được rồi ạ, không sao nữa rồi, thành thật xin lỗi, đã quấy rầy mọi người nghỉ ngơi rồi."
Mẹ Tiền hỏi: "Như vậy là. . . . . . đã kiểm tra xong?"
Nhân viên nam gật đầu một cái, "Đúng vậy, mời hai người đi nghỉ ngơi sớm đi ạ, sẽ không có chuyện gì nữa đâu.”
Sau đó anh ta liền lui ra khỏi phòng, còn đóng cửa lại giúp bọn họ.
Để lại ba Tiền và mẹ Tiền, hai người nhìn nhau. Ba Tiền nhớ tới điện thoại của Đông Lang còn chưa cắt đứt, liền vội vàng hỏi: "Tiểu Đông à, người đó cứ như vậy rời đi rồi." Diễng đáuing ele quiý don.
"Dạ, đã không sao rồi, hai người cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi ạ, hôm nay cháu và Tiểu Hựu sẽ trở về.”
"À? Không phải nói ngày mai sao? Sao lại về trước?"
"Tiểu Hựu và cháu không yên tâm về mọi người, cho nên đã trở về sớm hơn một chút.” Đông Lang nói, "Xin ngài và dì đừng lo lắng, không có việc gì nữa rồi."
Nói xong, anh liền cúp điện thoại.
Mẹ Tiền lại gần, cau mày hỏi chồng mới vừa rồi con rể tương lai đã nói những gì, ba Tiền đã kể lại tất cả những lời đối thoại lúc trước cho bà nghe, nhất thời bà càng cảm thấy kỳ lạ hơn. dii@een*dyan(lee^qu.donnn).
"Ba nó à, ông có cảm thấy. . . . . . Đông Lang rất kỳ lạ không?" Mẹ Tiền phân tích, "Đầu tiên, cái gì gọi là ‘không có việc gì’, nó ở tận bên kia đại dương, làm sao có thể biết được đêm nay chúng ta đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, chúng ta đã ở đây nhiều năm như vậy, người đàn ông kia, nếu quả thật nhân viên nam kia ở cùng một khu chung cư, sao tôi lại chưa từng gặp? Chẳng lẽ cậu ta đi vào kiểm tra một lần, thì cái sinh vật vừa rồi chúng ta nhìn thấy sẽ không tìm tới chúng ta nữa sao?”
Ba Tiền trầm tư một lát , "Chẳng lẽ ý của bà là. . . . . . Tiểu Đông biết loại sinh vật kia hay sao?"
"Nếu không, thật sự tôi không thể nào hiểu được một loạt hành động kỳ lạ của nó.” Mẹ Tiền nói, "Hơn nữa quan trọng nhất là, Khẳng là con chó mà Đông Lang nuôi."
Ba Tiền trợn to hai mắt, "Bà xã à, bà nói xem có khi nào Khẳng thật sự là một người sói gì đó không? Nhưng nếu như đúng là như vậy, làm sao Đông Lang lại dám nuôi nó vậy? Còn nữa, tại sao Tiểu Hựu lại nhắc tới chuyện người sói ở trước mặt chúng ta? Tôi. . . . . . Tôi cảm thấy đầu óc mình đang loạn cả lên rồi. . . . . ."
Có lẽ là rất hiểu rõ con gái nhà mình, có lẽ là vì vốn rất nhạy cảm, rất nhanh mẹ Tiền nghĩ tới một khả năng, bà chậm rãi ngồi dậy khỏi ghế sô pha, từ từ nói: "Mặc kệ như thế nào đi nữa, Đông Lang và loài sinh vật kia nhất định có mối liên hệ nào đó, và điều quan trọng nhất là, nhất định Tiểu Hựu đã sớm biết điều này, nhưng nó không nói lại với chúng ta.” dii@een*dyaxcvn(lee^qu.donnn).
*
Nhân viên nam vừa mới vào kiểm tra nhà họ Tiền kia, khi vừa đi ra khỏi ngôi nhà không lâu, lại gọi điện thoại lại cho Đông Lang một lần nữa, anh ta chính là một người sói trong tộc được Đông Lang đặc biệt phái trở lại bảo vệ ba Tiền mẹ Tiền.
"Thủ lĩnh, tôi đã rải ít bột thuốc khử mùi trong nhà ba mẹ của phu nhân rồi, cho dù Khẳng có hoàn toàn biến thành người sói, thì cũng không thể ngửi thấy mùi của bọn họ nữa.” Nhân viên nam nói, "Tôi sẽ ở dưới lầu canh chừng, nhất định sẽ không để cho bọn họ xảy ra nguy hiểm gì."
Đông Lang trả lời: "Cám ơn cậu."
"Không cần khách khí, có thể cống hiến vì ngài là niềm vinh hạnh của tôi." Đối phương đáp lại.
"Được, có chuyện gì lập tức liên lạc với tôi."
Sau khi cúp điện thoại, đồng nghiệp nam kia tìm một chỗ an tĩnh để ẩn náu, cảnh giác quan sát tất cả những động tĩnh ở xung quanh. Tối nay anh ta dùng thuốc ức chế biến thân, cho nên không cần lo lắng sẽ mất khống chế, nhưng tên Khẳng kia lại không chịu dùng. Mới vừa rồi anh ta đi vào nhà họ Tiền, thì vừa vào cửa đã ngửi thấy trên người của ba Tiền và mẹ Tiền có mùi của người sói rất nồng đậm, đồng nghiệp nam không nén được tiếng thở dài, cái tên Khẳng này, vẫn chuyên là người quấy rối ở trong tộc, cũng không biết lần này trở về rốt cuộc cậu ta muốn làm gì? điễnn dàn nên quýndon.
Đang lúc anh ta cảm thấy buồn bực thì cùng lúc đó chợt anh ta nghe thấy một tiếng tru của sói ở xa xa nơi chân trời.
Đồng nghiệp nam chỉ nghe một cái liền nghe ra đó là tiếng của Khẳng, từ nơi phát ra âm thanh, có thể nhận ra được bây giờ tên kia đang ở cách đây rất xa. Chẳng lẽ vì để tránh tổn thương tới loài người, cho nên cậu ta cố ý chạy xa như vậy sao? Hình như chuyện này cũng không giống như cá tính của cậu ta!
Giữa lúc Khẳng dựa vào cây đại thụ gào thét lên thì cùng lúc đó có một con mèo hoang đang ẩn náu ở trong rừng giơ móng vuốt lên hóa thành một tia sáng màu hổ phách, sau đó phóng lên trời bay đi. Cái nơ đeo ở cổ cũng không tiếng động phi theo, cuối cùng rơi vào bên trong một căn biệt thự.
Tiểu Nhung ngồi chồm hổm ở cửa sổ phòng ngủ, sau khi thu ánh sáng màu hổ phách lại, trợn to hai mắt lên kêu, "Meo meo ngao meo meo ngao" rồi chạy vào trong phòng.
Hạ Khiêm Nghiêu đang ngồi ở trong phòng khách thấy nó vội vàng hấp tấp chạy xuống, nói: "Từ từ rồi nói, thế nào?" điễnn dàn nênsf quýndon.
Tiểu Nhung huơ tay múa chân, "Meo meo ô, gào khóc ngao meo meo!"
Chân mày của Hạ Khiêm Nghiêu càng ngày càng nhíu lại, như muốn nhíu lại cùng một chỗ, "Tao biết rồi, để tao đi xem một chút."
"Meo meo!" Tiểu Nhung lập tức quấn lấy chân của anh ta.
Hạ Khiêm Nghiêu bất đắc dĩ nói: "Được rồi, mày cũng đi cùng đi, nhưng cũng đừng để bị thương đó, nếu như mày bị thương, tao sẽ không biết phải ăn nói như thế nào với Tiền Hựu nữa."
"Meo meo!" Tiểu Nhung gật đầu lia lịa, nhảy lên đầu vai của Hạ Khiêm Nghiêu, cùng anh ta đi ra khỏi cửa.
*
Sau khi cúp điện thoại, Đông Lang xoay người nhìn về phía Tiền Hựu đang ở trong khu vườn chơi đùa với những con thỏ nhỏ. Nhìn bóng lưng không buồn không lo của cô, trong lòng Đông Lang dâng lên cảm giác vô cùng áy náy, không nhịn được bước tới ôm lấy cô, khàn khàn nói: "Thật xin lỗi."
"Hả? Sao thế?" Tiền Hựu quay đầu lại nhìn anh, "Đột nhiên sao lại nói cái gì mà thật xin lỗi chứ, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Đông Lang thở dài một tiếng, rồi mới nói: "Anh đã đổi lại vé máy bay, hôm nay chúng ta sẽ lên đường trở về thôi. Sợ rằng, thân phận người sói của anh đã không lừa dối được nữa rồi." điễnn dànsd nên quýndon.
Tiền Hựu kinh hãi, "Tại sao lại có thể như vậy? Chúng ta đều ở nước ngoài mà. . . . . . Chẳng lẽ là Khẳng sao?"
"Ừhm." Đông Lang day day trán, "Bên kia đúng lúc là trăng tròn, thuộc hạ của anh nói với anh, hình như cậu ta không khống chế được mình, nên bị biến thân ngay trước ba mẹ em. Vì để bảo vệ bọn họ, anh không thể không bảo thuộc hạ đi vào nhà ba mẹ em xem một chút, nhất định bọn họ sẽ phát hiện ra cái gì đó không đúng."
Tiền Hựu lẩm bẩm nói: "Em vừa mới gọi điện thoại, giọng nói của mẹ nghe kỳ lạ sao sao đó, thì ra là. . . . . . Thì ra là như vậy sao. . . . . ."
"Thật xin lỗi, nhưng anh sẽ cố gắng." Đông Lang nói, "Lập tức anh sẽ dẫn em trở về, nếu như ba mẹ em không tiếp nhận nổi, anh. . . . . . Anh sẽ dùng mọi cách để nói xin lỗi bọn họ nếu có thể, hoặc là nếu bọn họ bắt buộc em phải rời khỏi anh...anh sẽ . . . . . ."
"Anh nói linh tinh cái gì chứ." Tiền Hựu để con thỏ nhỏ xuống, xoay người ôm lấy mặt của anh, "Nếu chuyện đã xảy ra như vậy, chúng ta sẽ trở về và cùng nhau đối mặt thôi. Em sẽ không rời khỏi anh đâu, anh không cần phải quá đáng như vậy chứ, mới đeo nhẫn cho em xong, giờ lại không cần em nữa?"
"Không phải vậy, anh chỉ lo lắng. . . . . ."
"Em hiểu, anh lo lắng ba mẹ em giận em có đúng không?" Tiền Hựu mỉm cười nói, "Cho dù bọn họ có tức giận, cũng là vì không hiểu anh thôi, nhưng tới lúc bọn họ biết anh là người đàn ông tốt như thế nào, nhất định sẽ rất vui mừng. Dù sao thì, em vốn cũng định nói hết chân tướng cho bọn họ biết, bây giờ chúng ta cần cùng nhau cố gắng, để cho bọn họ tiếp nhận anh thật tốt biết không?"
Đông Lang vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô, thì chợt mẹ Đông nhảy vào, ôm lấy đầu của Tiền Hựu, cọ tới cọ lui, "Tiểu Hựu nhà chúng ta thật sự là rất đáng yêu, vô cùng đáng yêu luôn!" Dienx dandf Kê quyu dong.
Tiền Hựu bị hoảng nghiêng trái nghiêng phải, cuối cùng Đông Lang phải giữ cô lại, mặc dù xung quanh còn có những người khác đang nhìn, thế nhưng vào giây phút này, thật sự anh rất muốn hôn cô.
Nhưng không đợi anh kịp hành động, mẹ của anh ở bên cạnh chợt đẩy Tiền Hựu vào người của anh, "Mau hôn đi, mau hôn đi——"
"Ưmh ——"
"Ui da! !" Cái đầu của Tiền Hựu trực tiếp đụng vào cằm của Đông Lang, nhất thời bị đau tới mức ứa nước mắt, không nói được lời nào.
"Á! Thật xin lỗi, dì không ngờ lại bị như vậy. . . . . ." Mẹ Đông ở bên cạnh bụm mặt lại, đau lòng sờ sờ vào đầu của con dâu tương lai, "Tiểu Hựu, con có đau không?"
Tiền Hựu lắc đầu thật mạnh, "Ưmh. . . . . . Không sao, không sao đâu ạ."
Mẹ Đông ôm lấy cô, "Đứa bé đáng thương, đi thôi, dì đi lấy cho con rất nhiều ăn ngon, con mang về nước mà ăn."
Vừa nghe đến có ăn, nhất thời Tiền Hựu không còn cảm giác đau, đôi mắt lóe sáng lên, "Tốt quá ạ, cám ơn dì."
Cô bị mẹ Đông dắt đi ra được mấy bước, rồi quay đầu lại ngoắc ngoắc tay với Đông Lang, "Mau tới đây, tới đây."
Đông Lang lại không biết phải làm thế nào, cười dịu dàng, bước nhanh lại dắt tay của cô, phía trước là ánh mặt trời sáng rỡ, trong lòng anh chợt tràn đầy lòng tin, giống như chỉ cần có Tiền Hựu ở bên cạnh, thì anh có thể vượt qua mọi khó khăn.
|
Chương 46【 bị phát hiện rồi 】
Hạ Khiêm Nghiêu lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới gần rừng cây mà Khẳng đang ở.
Còn chưa bước vào rừng cây, anh ta liền chú ý tới trong rừng nhiều hơn các loài hoang dã bình thường tuyệt đối sẽ không có. Cho dù có con thỏ, con nhím hay con chồn cũng coi như xong, lại còn có mấy con sói hoang, cũng không biết là từ đâu chạy tới.
Vừa nhìn thấy sói, Hạ Khiêm Nghiêu liền ghét bỏ dựng đuôi, Tiểu Nhung trên bả vai cũng phát ra tiếng meo meo khàn khàn từ trong cổ họng. Cùng vậy, mấy con sói cũng không phải rất ưa thích hai người bọn họ, mắt sói sắc bén lấp lóe phát sáng trong bóng tối.
Hạ Khiêm Nghiêu bất đắc dĩ than thở, "Tên kia làm cái gì, biến thân thì biến thân, còn kéo ra nhiều động vật vây xem như vậy! Anh ta cho là mình rất tuấn tú sao?"
Thật ra thì tộc mèo cùng cung người sói là một dạng, cũng có năng lực gọi động vật nhỏ, chẳng qua bình thường Hạ Khiêm Nghiêu rất ít dùng cái năng lực này, coi như dùng, cũng chỉ cho gọi động vật họ mèo ra ngoài.
Anh ta vuốt ve đầu Tiểu Nhung trên bả vai, "Đi thôi, đi vào với ta xem một chút."
Khi bước vào rừng rậm, anh ta nghiêng đầu quét mắt nhìn sói bên cạnh, "An phận một chút, nếu như đánh nhau, các người không phải đối thủ của ta. Nói không chừng mấy chục năm thành quả tu luyện đều không còn."
Mấy con sói hai mặt nhìn nhau, cuối cùng đứng tại chỗ không có tiến lên.
Cũng không còn gì nữa. Hạ Khiêm Nghiêu dùng lỗ mũi hừ một tiếng, càng đi vào trong rừng rậm, trong không khí mùi vị thuộc về sói lại càng nồng, anh ta không nhịn được cau mày, vừa tìm người vừa tùy tiện mắng, "Khó ngửi chết! Ta không thể hiểu, rốt cuộc Tiền Hựu thích người sói cái gì! Lại hung tàn, mùi lại không dễ ngửi, cô ấy không cảm thấy khó chịu sao!"
Tiểu Nhung trên bả vai vội vàng gật đầu theo, "Meo meo!" ( phiên dịch: đúng là vậy! )
Một người một con mèo đồng loạt bỏ quên Tiền Hựu thân là loài người căn bản không ngửi thấy mùi thật sự của sói.
Cuối cùng, anh ta dừng chân tại một dòng suối nhỏ trong rừng. Khẳng đã hóa nửa người sói, đang đứng ở mép nước thở dốc, hai móng ôm đầu, cánh tay và trước ngực bị chính mình cào ra rất nhiều dấu vết, nhìn qua dáng vẻ rất khổ sở.
Hạ Khiêm Nghiêu đứng lại, híp mắt nói: "Này, anh muốn làm gì, kêu lớn tiếng như vậy, là sợ người khác không phát hiện ra mình sao?"
Khẳng nghe thấy giọng anh ta, nghiêng đầu dùng cặp mắt đục ngầu nhìn một chút, thở hổn hển nói: ". . . . . . Tránh ra."
"Anh cho rằng tôi nguyện ý quản anh sao, nếu không phải là nhìn anh và Đông Lang quen biết, Đông Lang lại vừa là bạn trai của Tiền Hựu ngốc đó, tôi chẳng thèm quan tâm anh." Hạ Khiêm Nghiêu hừ hừ nói, chỉ chỉ chỗ càng sâu trong rừng rậm, "Nếu như muốn nổi điên, thì vội vàng tới nơi càng xa đi, nơi này cách loài người vẫn còn quá gần."
Một hồi đau nhức kịch liệt đánh tới, Khẳng ôm lấy đầu, sau khi khổ sở gào thét mấy tiếng, mới miễn cưỡng trả lời: "Tôi. . . . . . Muốn. . . . . . Học được khống chế. . . . . . Mình. Không muốn lại bị, khụ khụ, ánh trăng . . . . . . Khống chế."
Hạ Khiêm Nghiêu suy nghĩ một chút, "Chuyện này đối với anh mà nói thì rất khó đó." Anh ta biết có lẽ Đông Lang đã thành công, nhưng tên này vì Tiền Hựu, mà người sói khác chỉ sợ không có dễ dàng thành công như vậy.
". . . . . . Tôi hiểu biết rõ." Khẳng mỗi lúc càng đau đớn hơn, không ngừng dùng móng vuốt cào rách thân thể, lấy lại được chút tỉnh táo, "Mà tôi muốn thử một chút, ta. . . . . . Không muốn. . . . . . Người quan trọng đối với tôi, bị tổn thưogn."
Hạ Khiêm Nghiêu khẽ mở to mắt.
Anh ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng một lát, cuối cùng thở dài, đặt Tiểu Nhung ở một bên, sau đó nói với Khẳng: "Tôi tới giúp anh."
Khẳng đau đến sắp hôn mê, nghi hoặc nhìn Hạ Khiêm Nghiêu, "Anh. . . . . . Giúp tôi sao?"
"Đúng vậy." Hai tay Hạ Khiêm Nghiêu sếp thành chữ thập, khép hờ mắt trong lòng đọc một đoạn pháp chú, ngay lúc nhất thời lòng bàn tay của anh ta phát ra ánh sáng màu hổ phách, "Mặc dù trước kia chưa thử qua, chỉ là thử một chút so với việc hiện tại anh đang cố gắng kiềm chế thì tốt hơn."
Khẳng nhắm mắt suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu một cái, "Được."
Vì vậy Hạ Khiêm Nghiêu đi về phía anh ta, ép tia sáng màu hổ phách trong lòng bàn tay vào bả vai của anh ta, gần như là trong nháy mắt, những vết thương trên người Khẳng liền được ánh sáng màu hổ phách bao trùm, hai người cũng nhắm chặt hai mắt, Tiểu Nhung khẩn trương đứng ở một bên, cho dù vô cùng lo lắng cũng không cách nào đến gần, bởi vì hiện tại chung quanh hai người có một tầng khí thế hết sức cường hãn, nó mà đi qua sẽ bị thương.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trên người Khẳng dần dần xuất hiện biến hóa, da lông dần dần rút đi, khôi phục tướng mạo con người bình thường lần nữa. Nhưng ngay khi anh ta chỉ còn dư lại một cái đuôichưa khôi phục hết, Hạ Khiêm Nghiêu đột nhiên rên lên một tiếng, bị hơi thở trên người Khẳng đánh văng ra, sau đó tã ngã ra ngoài.
"Meo meo!" Tiểu Nhung vội vàng nhào tới, lo lắng dùng móng vuốt vỗ vỗ mặt Hạ Khiêm Nghiêu.
"Khụ khụ. . . . . ." Hạ Khiêm Nghiêu đứng dậy từ dưới đất, có chút biểu hiện kỳ lạ, anh ta quay đầu nhìn lại, phát hiện rõ ràng cái đuôi mèo của mình mọc ra! Hơn nữa còn giống như không thu về được rồi!
Mà Khẳng cũng như anh ta, mặc dù diện mạo khôi phục bình thường, nhưng cái đuôi chó sói khổng lồ phía sau không có cách nào làm cho người ta bỏ qua!
Anh ta giận đến nghiến răng, "Anh! Mới vừa rồi đã tôi đã cảm thấy không đúng, có phải trước anh đã ăn thứ thuốc kỳ quái gì hay không?"
Khẳng ngẩn người, nói: "Tôi luôn dùng chất thuốc có thể khiến người sói chúng tôi có thể biến thành chó. Thế nào, có ảnh hưởng với anh sao?"
Hạ Khiêm Nghiêu giơ cái đuôi lên, gấp đến độ muốn cào tường, "Anh nói thử xem! Cái đuôi của tôi không thu về được rồi! Vậy là thuốc gì, mau đưa thuốc giải cho tôi!"
Khẳng nói: "Cái đó không cần thuốc giải, chỉ là sau khi chúng tôi ăn vào, trong một thời gian ngắn, có thể tự do biến thành chó mà thôi."
". . . . . . Đáng chết đáng chết đáng chết!" Hạ Khiêm Nghiêu giận đến hận không được đánh cho Khẳng một trận, "Tôi có ý tốt giúp anh, kết quả anh lại hại tôi thành cái bộ dáng này! Như vậy để tôi đi làm thế nào đi!"
Khẳng trả lời: "Xin lỗi, tôi không biết thuốc của chúng tôi sẽ có ảnh hưởng tới anh. Chỉ là hiệu lực của thuốc kéo dài 24h, tối mai lúc này là anh sẽ tốt thôi."
"Bảo tôi đợi tới tối mai, anh có biết mỗi ngày tôi rất bận nhiều việc không?" Hạ Khiêm Nghiêu tức chết, chỉ vào mũi của anh ta mắng, "Mấy người soi đáng ghét các người, chỉ làm cho người khác thêm phiền! Anh định đi đâu đấy, tôi còn chưa có mắng xong!"
Khẳng quay đầu lại nhìn anh ta, "Tôi muốn đi tìm cha mẹ của Tiền Hựu."
"Cái gì? Anh điên rồi sao? Không thấy sau lưng anh còn có cái đuôi sao!"
"Tôi thấy được, nhưng tôi vẫn phải đi tìm bọn họ. Cám ơn anh đã giúp tôi, mặc dù không có hoàn toàn thành công, nhưng bây giờ tôi có thể khống chế mình ở đem trăng rằm, tôi muốn nói cho bọn họ biết tôi sẽ không làm thương tổn bọn họ." Nói tới chỗ này, Khẳng dừng lại một chút nói tiếp , "Chuyện chúng tôi là người sói, không thể nào gạt nhà họ Tiền cả đời, đã như vậy, nên càng sớm nói cho bọn họ biết càng tốt, anh cảm thấy thế nào?"
Hạ Khiêm Nghiêu trầm tư một lát, đã hiểu ra cái gì, nhưng vẫn có chút lo lắng, "Nhưng loại chuyện này cũng không phải là ai cũng thể lập tức tiếp nhận, anh sẽ dọa đến bọn họ. . . . . ."
"Tôi đã hù được bọn họ." Kkẳng nói, "Bọn họ đã thấy qua dáng vẻ người sói của tôi rồi."
". . . . . . Cái gì! Anh trở lại cho tôi, có tin tôi đánh chết anh hay không! Này anh đừng có chạy, cái đám người sói đáng chết!" Hạ Khiêm Nghiêu ôm Tiểu Nhung vào trong ngực, chạy như bay đuổi theo Khẳng.
·
Mấy giờ sau, Tiền Hựu và Đông Lang trở lại trong nước, trên đường về nhà, hai người một mực thương lượng nên nói chân tướng cho cha mẹ như thế nào.
Nhưng người sói canh giữ ở dưới nhà họ Tiền lại đột nhiên gọi điện thoại tới, "Thủ lĩnh, tôi thực xin lỗi."
Ánh mắt của Đông Lang đột nhiên trợn to, "Lời này của cậu có ý gì? Cậu không có chăm sóc tốt cho bọn họ sao?"
"Không phải không phải, bọn họ rất an toàn. . . . . ." Người sói thuộc hạ có chút phát điên nói, "Tôi...tôi không giải thích rõ ràng được, ngài và phu nhân tự mình đến xem một chút."
Cúp điện thoại, Đông Lang không hiểu, nếu ba Tiền và mẹ Tiền không có việc gì, tại sao thuộc hạ lại nói xin lỗi anh?
"Sao vậy, đã xảy ra chuyện sao?" Tiền Hựu lo lắng hỏi, Đông Lang cũng không trả lưofi được, chỉ có thể bảo tài xế gia tăng tốc độ.
Một lát sau hai người tới dưới nhà họ Tiền, cách thật xa, đã nhìn thấy thuộc hạ người sói đang ngồi chồm hổm ở trước cửa lầu, hai cánh tay ôm đầu gối, một bộ không thể tuyệt vọng hơn. Bên cạnh còn có mấy quần chúng tò mò vây xem.
Tiền Hựu bị hù sợ, cuống quít xông lên, "Đã xảy ra chuyện gì? Ba mẹ của tôi đâu?"
Thuộc hạ ngẩng đầu nhìn lên là cô, lộ ra mỉm cười thê thả, "Bọn họ không có việc gì, một chút cũng không có. Chỉ là phu nhân, ngài vẫn nên tự mình đi vào trong nhà xem tình huống."
Tiền Hựu và Đông Lang đều nghi hoặc, vội vàng xông lên lâu, nhấn chuông cửa, nhưng khi cửa mở ra, người đứng ở trong phòng lại là Hạ Khiêm Nghiêu.
"Sao giờ mới trở về, tốc độ mấy người cũng quá chậm." Anh ta không kiên nhẫn quan sát hai người ngoài cửa, nhường ra một con đường, "Mau vào đi."
"À. . . . . ." Tiền Hựu mờ mịt đi vào nhà, khóe mắt chợt lóe lên tia sáng, kêu to lên, "Oa oa! Hạ Khiêm Nghiêu, đuôi của anh! Cái đuôi lộ ra rồi!"
Mặt Đông Lang trầm trọng chuyển đầu cô sang phòng khách, "Ngươi Em nên nhìn cái này trước."
Chỉ thấy trên sofa phòng khách, ba Tiền bị vô số chú mèo con đáng yêu vây vào giữa, vẻ mặt ngây ngốc bị được đám mèo xoa bóp bả vai.
Ba Tiền chớp mắt mấy cái, cầm hạt dưa khô trên bàn cắn ăn, trên sàn nhà trước mặt ông, Tiểu Nhung mang theo mấy con mèo khác giúp ông quét dọn vệ sinh trong nhà.
Quả thật trong miệng Tiền Hựu có thể nhét hai quả trứng, ngạc nhiên nhìn tất cả trước mặt, một chữ cũng không nói được.
Hạ Khiêm Nghiêu đi tới, đỉnh đạc ngồi xuống bên cạnh ba Tiền, còn nói: "A, con sói kia đang ở trong phòng bếp giúp mẹ cô nấu cơm đấy."
"Hả?" Tiền Hựu hét thảm một tiếng, liền cùng Đông Lang chạy vào phòng bếp, chỉ thấy chịu Khẳng mang một cái tạp dề, đang đứng ở trước tấm thớt, hỏimẹ Tiền bên cạnh, "Dì, cái khoai tây này phải cắt thế nào?"
Vẻ mặt mẹ Tiền thừ ra , "Cầm đao cắt."
"À." Khẳng gật đầu một cái, cầm một con dao gọt trái cây, dọc theo khoai tây cẩn thận cắt xuống từng li từng tí, sau lưng cái đuôi to còn theo động tác của anh ta thoáng lắc qua lắc lại.
Nhìn tình cảnh này hai giây, Tiền Hựu chợt ngã vào trong ngực Đông Lang, "Mau đánh em tỉnh lại, em không muốn mơ tiếp nữa, cái cơn ác mộng này thật đáng sợ!"
Đông Lang ôm lấy cô, đang muốn gọi Khẳng ra đánh một trận, mẹ Tiền chợt để món ăn trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía con gái mình, "COn, cùng ta đến phòng ngủ đi."
"Mẹ. . . . . ." Tiền Hựu yếu ớt kêu một tiếng.
Đông Lang cũng vội vàng mở miệng, "Dì, chuyện này đều là con --"
"Không cho phép cậu nói chuyện!" Mẹ Tiền hét lớn một tiếng, chỉ vào Tiền Hựu, "Cùng ta đến phòng ngủ đi!"
Tiền Hựu qua về phía vị hôn phu lộ ra vẻ mặt bi thống "Gặp lại sau", cúi đầu theo mẹ cùng đi vào phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ đóng "Phanh" một tiếng, Tiền Hựu còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng, liền bị mẹ bắt được mặt ra nhàu véo, "Cái đứa con gái không thể để cho người ta bớt lo, con muốn hù chết ba mẹ sao! Vừa người sói vừa mèo, rốt cuộc con còn có bao nhiêu chuyện gạt chúng ta, nhanh nói rõ ra cho mẹ!"
|
Chương 47: Dạy dỗ con gái Editor: Táo đỏ phố núi
"Huhu, mặt con đau! Mẹ, mẹ buông tay ra trước có được không!" Tiền Hựu nước mắt lưng tròng nhìn mẹ của mình, "Không phải con cố ý không nói cho mẹ biết sự thật..., thật sự là con không biết phải mở miệng như thế nào, hơn nữa gần đây con mới biết Đông Lang là người sói —— hu hu đau quá, mẹ con sai rồi hu hu!"
"Còn dám nguỵ biện với mẹ! Chuyện lớn như vậy, vậy mà con lại lừa gạt mẹ và ba của con, con muốn hù chết chúng ta có phải không? !" Mẹ Tiền vừa tức giận vừa có chút sợ hãi, "Nếu như không phải do Khẳng chủ động tới tìm chúng ta, có phải con và Đông Lang định lừa gạt chúng ta cả đời không hả?"
"Không phải vậy, con đang suy nghĩ làm thế nào để nói cho mẹ biết, trong khoảng thời gian vừa rồi, con cũng cố gắng để cho ba mẹ tiếp thu dần dần —— hu hu con sai rồi ô ô ô. . . . . ." DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn
Nhìn con gái thật sự khóc tới mức đáng thương, rốt cuộc mẹ Tiền cũng mềm lòng, bà xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, kéo cô ngồi lên trên giường, "Vậy bây giờ con hãy nói hết tất cả mọi chuyện lại cho mẹ, khi nào thì con biết nó là người sói!”
Tiền Hựu không thể làm gì khác, đành phải nhỏ giọng đem tất cả mọi chuyện đã xảy ra trước kia kể lại một lần, nói xong còn có chút lòng riêng hỏi, "Vậy. . . . . . Khẳn nói cho mẹ biết cậu ấy là người sói, cậu ta nó nói người sói cũng có một chút nguy hiểm không?”
"Con cũng biết tính nguy hiểm của người sói!" Mẹ Tiền tức giận chọc chọc vào cái trán của Tiền Hựu, "Biết nguy hiểm còn nói chuyện yêu đương với nó!"
Tiền Hựu đưa bàn tay nhỏ bé có chiếc nhẫn kim cương ra, "Con còn không ngừng nói chuyện yêu đương nữa kìa, thật ra thì chúng con đã. . . . . . Đính hôn —— gào khóc gào khóc, con thật sự rất xin lỗi hu hu, ba ơi cứu con, A Lang cứu em ——"
"Cái con nhóc hư hỏng này! Để xem hôm nay mẹ dạy dỗ con như thế nào!”
Tiền Hựu bị sợ đến mức náu vào trong chăn, làm bộ tội nghiệp thò ra đôi mắt, uất ức nhìn mẹ mình, "Nhưng. . . . . . Nhưng khi vừa bắt đầu, rõ ràng là ba mẹ đã giới thiệu Đông Lang cho con mà, còn nói, nói anh ấy rất ưu tú, bây giờ con ở cùng với anh ấy rồi..., tại sao ba mẹ lại tức giận. . . . . ." Diytễnđààn LêêQuýýĐôôn
Nhất thời mẹ Tiền bị lời nói của con gái làm cho khựng lại. Không sai, lúc đó bà vì chuyện cả đời của con gái mà cảm thấy buồn phiền, dường như muốn hỏi tất cả những người bên cạnh, thế nhưng chất lượng của những đối tượng hẹn hò thì thật sự là tốt xấu lẫn lộn, nên cũng không dám tuỳ tiện bắt ép con gái lập gia đình. Cho nên, sau khi được một người bạn rất vất cả mới giới thiệu được một người ưu tú về mọi mặt, tự nhiên bà hy vọng con gái bảo bối có thể nắm chắc được cơ hội này.
Ai ngờ, ai ngờ được là, cơ hội tuy rằng đã nắm được rồi, nhưng mà căn bản người ta không phải là loài người! Cho dù dáng dấp có đẹp trai, năng lực có mạnh hơn nữa, hoàn cảnh gia đình có khá hơn nữa, thì cũng không bù đắp được việc nó là người sói biến thân đâu!
Nghĩ tới đây, nhất thời mẹ Tiền có chút tức giận, vỗ đùi, "Đúng rồi! Sao mẹ lại có thể quên đi nguyên nhân của chuyện này, người giới thiệu ban đầu cũng quá là không có trách nhiệm rồi, mẹ muốn gọi điện thoại hỏi bà ta một chút, bà ta có biết Đông Lang là người sói hay không!"
Tiền Hựu liền vội vàng kéo bà lại, "Không cần không cần, lỡ như chuyện này lan truyền ra, Đông Lang bị người ta bắt đi làm thí nghiệm thì làm thế nào? Mẹ, một người tốt bụng và dịu dàng như vậy, mẹ lại có thể trơ mắt nhìn anh ấy bị biến thành vật thí nghiệm sao?"
Động tác của mẹ Tiền lập tức dừng lại, Tiền Hựu nhìn vẻ mặt nặng nề của bà, chợt cảm thấy chuyện này vẫn có khả năng hồi chuyển, vội vàng đi lại gần nói: "Anh ấy là một người sói không sai, nhưng mẹ à, bây giờ Đông Lang đã có thể hoàn toàn khống chế bản thân mình, cho dù vào đêm trăng tròn cũng sẽ không biến thân. Anh ấy rất muốn hoà nhập vào xã hội loài người, vì để được ở cùng với con anh ấy đã cố gắng rất nhiều, con có thể cảm nhận được anh ất thậy lòng yêu con...con cũng rất thương anh ấy. Trừ việc anh ấy biết biến thân ra, thì những cái khác cũng không có gì khác chúng ta cả. lrr, quuuuyw đonn Con nghĩ cả đời này của con, sẽ không gặp được người trong lòng nữa đâu, cho nên. . . . . . Mẹ, con có thể cầu xin ba mẹ hãy cho phép bọn con ở cùng một chỗ với nhau có được không?”
Mẹ Tiền trầm mặc một lúc lâu, mới thở dài một tiếng, "Vậy con có thể bảo đảm, vĩnh viễn nó sẽ không gây tổn thương cho con không?"
Ánh mắt của Tiền Hựu nhất thời sáng lên , "Con...con có thể! Con tin tưởng anh ấy, anh ấy sẽ tuyệt sẽ không gây tổn thương cho con đâu!"
"Chỉ là tin tưởng, có tác dụng không. . . . . ." Đôi mắt của mẹ Tiền đỏ lên, sờ sờ đầu của con gái, "Mẹ chỉ có một đứa con gái là con thôi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, con nói xem mẹ và ba con sau này biết làm thế nào, hả?"
Tiền Hựu bị lây, mắt cũng đỏ lên, cô nhào tới ôm lấy mẹ của mình, "Con hiểu là ba mẹ lo lắng cho con. Nhưng ba mẹ phải có lòng tin với con chứ, con không sẽ chọn lầm người. Hơn nữa, khoảng thời gian này ba mẹ cũng nhìn thấy biểu hiện của Đông Lang rồi mà, trước khi biết anh ấy là người sói, không phải ba mẹ cũng rất hài lòng với anh ấy hay sao? Bây giờ chỉ vì anh ấy có chút khác biệt với chúng ta, ba mẹ lại cảm thấy thất vọng với anh ấy sao?"
Mẹ Tiền lại thở dài một tiếng, "Cái này cũng không phải thất vọng, nhưng mà, chuyện lớn như vậy, người nào có thể tiếp nhận nhanh như vậy được chứ."
Tiền Hựu đang muốn nói tiếp, thì Đông Lang đã đẩy cửa phòng bước vào, vẻ mặt anh vô cùng áy náy nhìn về phía mẹ Tiền, "Xin lỗi dì, cháu. . . . . . Cháu biết cháu không nên xông vào lúc này. Nhưng cháu có mấy lời nhất định phải nói, chú dì không có cách nào tiếp nhận cháu nhanh như vậy...cháu hiểu, chú dì lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Hựu, cháu càng hiểu. Cho nên cháu muốn như thế này, cháu sẽ thật cố gắng, trước khi chú dì tiếp nhận được cháu, cháu sẽ không bắt buộc Tiền Hựu kết hôn với cháu, dĩ nhiên, cháu sẽ càng không làm gì đối với cô ấy. Nhưng mà, nếu như cháu đã cố gắng rất lâu, mà chú dì vẫn không có cách nào tiếp nhận được cháu, thì cháu cũng có thể sẽ chọn cách rời khỏi ——"
Tiền Hựu còn chưa kịp nói câu "Không được" ra khỏi miệng, mẹ Tiền đã cau mày trừng mắt nhìn anh một cái, "Cậu nói cái gì? Chúng tôi không chấp nhận cậu...cậu liền rời khỏi con gái nhà chúng tôi?" die,n; da. nlze.qu; ydo /nn .
Đông Lang sửng sốt một chút, chớp chớp mắt mấy cái, "Hả. . . . . ."
Anh bối rối, chẳng lẽ dì không nghĩ như vậy sao?
Mẹ Tiền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Thiệt thòi cho tôi khi đi nói với ba của nó là cậu là một đứa bé có nghị lực, không ngờ cậu lại nghĩ tới chuyện rút lui nhanh như vậy! Như vậy sao tôi có thể yên tâm mà giao con gái của tôi cho cậu được chứ?”
Cả Đông Lang và Tiền Hựu đều ngây người ra. Mấy giây sau Tiền Hựu kích động lôi kéo tay của mẹ, ánh mắt sáng ngời, "Mẹ mẹ, chẳng lẽ mẹ đã đồng ý ——"
"Mẹ không đồng ý!" Mẹ Tiền thở phì phò chỉ tay vào Đông Lang, "Chính là mẹ chê cậu ta không có nghị lực! Hừ, quả nhiên tôi nhìn lầm cậu rồi, lại còn là người sói nữa chứ, năm đó ba của Tiền Hựu theo đuổi tôi, gặp phải sự ngăn trở còn nhiều hơn cậu nữa, ông ấy cũng không lùi bước, cậu nhìn lại cậu xem! Cậu là người sói sao, tôi không thể nào tin được, cậu thử biến thành tôi xem một chút nào!”
Đông Lang vừa hối hận vừa mắc cỡ cúi đầu thấp xuống, "Cháu biết cháu sai rồi. . . . . . Ngài thật sự muốn nhìn thấy cháu biến thân sao?"
Mẹ Tiền cốc lên đầu anh một cái, "Ai muốn nhìn! Đó là nói lẫy cậu không hiểu sao! Thật là, ngu hết biết, con gái của tôi sao lại coi trọng cậu như vậy chứ, ôi, không nói không nói nữa, tôi đi làm đồ ăn đây!” die,nczf; da. nlze.qu; ydo /nn .
Nói xong, mẹ Tiền giận đùng đùng xông vào trong bếp.
Đông Lang kinh ngạc nhìn Tiền Hựu, vẻ mặt mất mác, "Tiểu Hựu, làm thế nào đây, trước giờ dì chưa từng mắng anh như vậy, có phải bây giờ dì rất ghét anh không?”
Con ngươi của Tiền Hựu đảo xung quanh, không nói lời nào, nhưng mà bả vai cười mức run run lên.
Đông Lang bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh cô, "Chuyện đã tới nước này, em còn cười anh nữa, đừng cười nữa, em mau chỉ anh phải làm như thế nào để bù đắp lại đi.”
"Không cần bù đắp lại đâu ..., ngu ngốc." Tiền Hựu càng cười càng vui vẻ, "Chẳng lẽ anh không cảm thấy mới vừa rồi mẹ em nói chuyện với anh rất lớn lối sao, giống y như lúc bình thường dạy dỗ em vậy?”
Hình như là như vậy. . . . . . Nhưng Đông Lang vẫn không hiểu, "Cho nên? Bà ấy tức giận với cả hai người chúng ta sao?”
"Không phải đâu!" Tiền Hựu siết chặt lấy gương mặt tuấn tú của Đông Lang, "Điều này nói lên là, thật sự mẹ đã xem anh là người trong nhà..., đây là chuyện tốt đó." dfien ddn lie quiu doon
"Có thật không?" Đông Lang vừa mừng vừa sợ.
Tiền Hựu lại dở khóc dở cười, "Thật mà, ôi chao em lại phát hiện ra..., có đôi khi khả năng lý giải của anh rất tệ! Mẹ em chính là như vậy đấy, có lúc ở ngoài miệng làm như không chịu tha, nhưng thật ra thì rất thương anh đấy. Em. . . . . . Em cảm thấy chuyện của chúng mình rất có hy vọng!"
Đông Lang dần dần buông lỏng lộ ra mỉm cười, "Vậy thì tốt, anh sẽ cố gắng. . . . . ."
Tiền Hựu hừ một tiếng, "Cố gắng cái gì chứ, nói dối! Mới vừa rồi là ai đã nói nếu thật sự không được liền rời khỏi em?"
Đông Lang vội vàng ôm lấy cô, "Anh. . . . . . Anh không có ý đó, em cũng biết. . . . . . Anh chỉ không muốn vì anh mà khiến cho em và ba mẹ em không vui. . . . . ."
Tiền Hựu dựa vào lòng của anh, "Em hiểu mà, nhưng không thể buông tay được, em không cho phép anh buông tay."
Đông Lang dần dần ôm chặt cô, giọng điệu vang lên rất có lực, "Được, vĩnh viễn anh sẽ không buông tay."
Hai người đang ngọt ngào, trong phòng bếp chợt vang lên giọng nói nóng nảy của mẹ Tiền đang hét ầm lên, “A a a món ăn của tôi! Làm sao lại bị cậu biến thành như vậy rồi! Người sói tay chân vụng về kia, đi ra ngoài cho tôi!”
Sau đó Khẳng liền bị mẹ Tiền đuổi ra, trong tay là một gốc rau cải thìa bị anh ta vặt trụi, mờ mịt đưa tay lên gãi đầu, không hiểu mình đã làm sai chỗ nào? Không phải dì để cho anh ta đi vặt rau sao? Anh ta đã vặt rồi mà!
"Ha ha ha ha ha!" Hạ Khiêm Nghiêu đang ngồi trên ghế sa lon chỉ tay vào Khẳng cười to, "Đáng đời! Ngu ngốc! Nhặt rau cũng không biết nhặt!"
Khẳng đen mặt lại, đi tới trước mặt của Hạ Khiêm Nghiêu, giơ cánh tay cường tráng của mình ra, "Quả nhiên vẫn là con mèo làm cho người ta chán ghét như vậy, đừng ở đây mà khua môi múa mép, có bản lĩnh chúng ta ra kia đánh một trận.”
Hạ Khiêm Nghiêu lườm anh ta một cái, "Ngu ngốc chỉ biết đánh nhau. Cậu có biết căn phòng này căn bản không chứa nổi cậu sau khi cậu biến thân không? Cậu muốn phá nhà của chú hư tới cỡ nào? Đúng không, chú thấy cháu nói đúng không?”
Ba Tiền lại nghiêm trang nhìn về phía Hạ Khiêm Nghiêu, "Tiểu Hạ à, bộ dạng sau khi biến thân của Khẳng chú đã nhìn thấy rồi, quả thật rất lợi hại. Chú rất tò mò sau khi biến thân cháu sẽ có bộ dạng như thế nào, cháu có thế để cho chú xem một chút không?"
Hạ khiêm Nghiêu: ". . . . . ." Die~nn ddan leê Quy ido nn.
Tiền Hựu từ trong phòng ngủ chạy ra, "Ha ha ha ha! Anh hãy biến thân cho ba tôi xem đi, Hạ mèo con!"
"Không được gọi tôi là Hạ mèo con!" Nhất thời Hạ Khiêm Nghiêu xù lông lên, "Tiền Hựu, cái người phụ nữ không có lương tâm này! Thiệt thòi cho ý tốt của tôi, tôi không màng nguy hiểm, đem bí mật yêu tộc nói cho ba mẹ cô biết, cô lại đối xử với tôi như thế này sao!"
Tiền Hựu le lưỡi, "Tôi đối xử với anh như thế nào..., chỉ bảo anh biến thân một lần thôi mà, ừ, hay là anh cảm thấy bộ dạng sau khi biến thân của anh không đủ đẹp trai, nên không dám biến thân?”
"Cô ——" Hạ Khiêm Nghiêu tức giận tới mức muốn bốc hoả, nhưng ba Tiền vẫn còn ở bên cạnh chờ xem anh ta làm như thế nào, anh ta nên làm cái gì? Nếu như bị ba Tiền nhìn thấy bộ dạng đáng yêu như vậy sau khi biến thì mặt mũi của tộc trưởng Hạ Khiêm Nghiêu còn đặt chỗ nào?
Cũng may là Tiền Hựu chỉ đi tới vỗ vỗ vào bả vai anh ta, cười nói: "Được rồi, tôi chỉ chọc chơi anh thôi. Sẽ không buộc anh phải biến thân đâu."
"Hừ!" Hạ Khiêm Nghiêu vẫy cái đuôi mèo của mình ra.
Tiền Hựu cười nói: "Ưmh, cho dù như thế nào đi nữa, cũng cám ơn anh.” Mặc dù phương pháp bọn họ nói cho ba mẹ cô biết rất trực tiếp, nhưng mà, dù sao cũng đỡ hơn là lừa gạt ba mẹ của cô. Die~nn didan lieê Qouy ido nn.
"Còn nữa, cũng cám ơn cậu nha Khẳng." Tiền Hựu nghiêng đầu mỉm cười với Khẳng một cái.
Khẳng nhún nhún vai, "Không có gì. Chú dì đã đồng ý các người qua lại rồi sao?”
Tiền Hựu quay đầu lại liếc nhìn mẹ đang ở trong phòng bếp, thoáng có chút buồn rầu, "Vẫn chưa. . . . . . Còn phải tiếp tục cố gắng. . . . . ."
Nhưng mà, nhất thời cô cũng chưa nghĩ ra phải cố gắng như thế nào.
Lúc này, Đông Lang đi tới đưa cho cô xem một tấm hình, nhếch môi cười nói: "Em cảm thấy cái biện pháp này như thế nào?"
Tiền Hựu nhìn chằm chằm vào người trong hình, nhất thời ánh mắt liền sáng lên.
|
Chương 48:【 thuyết phục cha mẹ 】
Sáng sớm mấy ngày sau, Tiền Hựu thúc giục cha mẹ mình lên xe.
Mẹ Tiền ngồi ở trong xe, vẻ mặt còn có chút không muốn, "Haizz, cái con nha đầu này, đều đã nói với con mẹ vốn không có hứng thú đi chơi, lại càng muốn mang ta đi."
Mẹ Tiền vốn tương đối lưu luyến gia đình, hơn nữa những năm này lớn tuổi, dĩ nhiên là càng không hứng thú đối với việc đi xa nhà.
Trái lại ba Tiền rất vui lòng, cười ha hả nóiã: "Đi chơi cùng con gái chúng ta, cũng là một chút hiếu tâm, hơn nữa, chúng ta cũng không phải đi chỗ rất xa, chỉ đi tới chân núi gần đây giải sầu, nhìn thiên nhiên một chút, không phải vô cùng tốt sao."
Mẹ Tiền hừ một tiếng, mắt nhìn Tiền Hựu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nói: "Tôi lại không tin sẽ chỉ đơn giản nhìn thiên nhiên như vậy, ông không phát hiện mấy ngày nay nó và Đông Lang luôn xúm lại nói nhỏ, khẳng định đang thương lượng cái mưu ma chước quỷ gì ."
Đông Lang đang lái xe không biết làm sao cười một tiếng, lộ ra một nét mặt đối với Tiền Hựu"Dì quá thông minh".
Tiền Hựu lè lưỡi với anh, vội vàng quay đầu lại trêu chọc mẹ vui vẻ, vừa làm nũng, lúc này cuối cùng mới dụ được mẹ vui.
Đông Lang dẫn bọn họ đi tới chỗ cách nội thành khá xa, đợi lúc đến nơi, đã gần đến buổi trưa. Đó là một bãi cỏ bao la bằng phẳng dưới chân núi, chung quanh bãi cỏ có rất nhiều cây to cao lớn, bao bọc vây quanh bãi cỏ, nếu như không phải là biết chuyện trước, người bình thường rất khó tìm được nơi này.
"Dì, chú, mời theo chúng con, không cần lo lắng, nơi này là chỗ tộc nhân con thường xuyên đến, chung quanh không dã thú gì." Đông Lang vừa đi, vừa ở phía sau giải thích cho ba Tiền và mẹ Tiền.
Mẹ Tiền hừ một tiếng, trợn mắt nhìn con gái một cái, "Tôi không nói sai chứ! Tiểu nha đầu này sẽ có mưu ma chước quỷ, nói mau, hai người dẫn chúng ta tới chỗ này xa xôi này để làm gì? Đừng tưởng rằng để cho tôi thưởng thức phong cảnh một chút, tôi liền có thể đồng ý cho hai đứa ở chung một chỗ."
Tiền Hựu lấy lòng khoác tay mẹ, cười nói: "Mẹ, mẹ theo chúng con tới liền biết."
Vẻ mặt mẹ Tiền không tình nguyện cùng com gái đi vào rừng cây, một lát sau chợt nghe thấy cái gì, "Ah, tại sao dường như tôi nghe được tiếng trẻ con nhỉ? Ba đứa bé, ông nghe thấy không?"
Ba Tiền gật đầu một cái, "Tôi cũng nghe được, còn giống như không chỉ một, đây là một vùng hoang vu, ở đâu ra đứa bé?"
Đông Lang chạy tới cuối rừng cây, nghe vậy, liền mỉm cười đưa tay vạch ra nhánh cây trước mặt ra, trước mặt bọn họ phơi bày phong cảnh đồng cỏ sau rừng cây--
Trên cỏ nở đầy các loại hoa tươi, giờ phút này đang có một đám người bạn nhỏ đáng yêu đang chạy tới chạy lui! Phía sau bọn chúng đều đều có đuôi lông to, bọn nhỏ cười vui đuổi theo chơi đùa, cái đuôi to cũng lúc ẩn lúc hiện sau lưng bọn chúng, ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu trên người đám bạn nhỏ, khiến tất cả nhìn qua giống như là một bức tranh sơn dầu.
Nhất thời mẹ Tiền và ba Tiền cũng trợn to hai mắt, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Tiền Hựu nhìn ba mẹ một chút, hả hê cười, đi tới bãi cỏ, hô: "Trân Ny Đặc, chị tới tìm em chơi nữa!"
Trong đám người sói lập tức truyền ra tiếng kêu vui mừng của một cô bé, cô bé tóc vàng mặc váy công chúa màu trắng như tiểu thiên sứ, nhanh chóng chạy tới nhào vào trong ngực Tiền Hựu, non nớt gọi, "Chị!"
Tiền Hựu ôm Trân Ny Đặc lên, voay quanh tại chỗ vài vòng, "Trân Ny Đặc càng ngày càng xinh đẹp á!"
Người sói nhỏ phát ra tiếng cười khanh khách, lấy ra một chiếc vòng trái tim làm bằng lông xù, muốn nhét cho Tiền Hựu, "Tỷ tỷ, đưa cho chị."
Tiền Hựu kinh ngạc nói: "Oa, thật đáng yêu, đây là em mua sao?"
"Không phải vậy." Trân Ny Đặc lắc lắc cái đuôi to màu trắng của mình, dùng tiếng trung không lưu loát nói, "Trân Ny Đặc, gần đây thay lông. Mẹ giúp con, lấy lông đã đổi, làm thành cái này."
Tiền Hựu cảm động đến không chịu được, chà chà gương mặt nhỏ non nớt của con bé, "Oa cám ơn em! Chị thật sự thích quà tặng này!"
Trân Ny Đặc ha ha ha hôn một cái ở trên mặt Tiền Hựu.
Tiền Hựu ôm con bé đi tới trước mặt cha mẹ, trong mắt lóe ra ánh sáng ranh mãnh, "Mẹ ba, đây là Trân Ny Đặc! Con bé cũng là người soi, hai ngươi xem, không phải con bé vô cùng đáng yêu sao!"
Căn bản Trân Ny Đặc không cần người khác dạy, liền lộ ra mỉm cười ngọt ngào, chào hỏi với ba Tiền mẹ Tiền, "Chào ông, chào bà!"
Ba Tiền vui vẻ không thôi, "Ai ui, đứa nhỏ này thật là đáng yêu!"
Tiền Hựu vội vàng đi qua quan sát vẻ mặt mẹ, từ khi thấy Trân Ny Đặc đến bây giờ, mẹ của cô vẫn giật mình tại chỗ!
Một bên Đông Lang có chút lo lắng, nghĩ thầm không thể nào, chẳng lẽ kế hoạch của bọn họ thất bại, mẹ Tiền không thích người soid nhỏ đáng yêu? Đang muốn hỏi cho ra nhẽ, mẹ Tiền chợt xông lên, vỗ nhẹ nhẹ Tiền Hựu, giáo huấn: "Nha đầu ngốc, tư thế ôm đứa trẻ không đúng chút nào, ôm lâu như con cô bé sẽ khó chịu, mau đưa cô bé cho ta!"
Nói xong, cũng không đợi Tiền Hựu phản ứng, liền nhận Trân Ny Đặc đáng yêu ôm vào trong lòng ngực mình.
"Con tên gì vậy? À. . . . . . Trân Ny Đặc, ai nha, cái đuôi của con thật là đáng yêu! Con so với Tiểu Hựu khi còn bé nghe lời hơn nhiều! Có đói bụng không, bà nội có đồ ăn, con có muốn ăn hay không?"
Mẹ Tiền vừa nói, vừa quay đầu lại nhìn chồng, "Còn không mau mang đồ ăn tôi mang tới đây!"
"A ồ!" Ba Tiền liền đưa tay lấy đồ trong túi ra, mẹ Tiền lấy ra đồ ăn ra đưa cho Trân Ny Đặc, mặt hiều dịu nói: "Từ từ ăn, không nóng vội, chút nữa cả túi đều là của con!"
Trân Ny Đặc cười đến vô cùng ngọt ngào, cũng hôn một cái ở trên mặt mẹ Tiền, "Cám ơn bà!"
"Ai ui! Tiểu tâm can nhỏ bé!" Tiền mẫu cũng ôm Trân Ny Đặc quay vài vòng tại chỗ, cái nhưng đứa trẻ người sói khác nghe thấy được bên này có thứ ăn, nhất thời cũng tụ tới. Bọn chúng vây mẹ Tiền vào giữa, mười mấy mắt to ngậm nước đồng loạt nhìn bà, sau lưng còn có cái đuôi ve vẩy, Mẹ Tiền quả thật hồi hộp, về phần những người khác bà đã sớm quên đến sau đầu.
Nhìn mẹ Tiền thích người soid nhỏ như vậy, lòng Đông Lang chua xót nghĩ tới cái đuôi của mình khi biến ra, rồi lại nhìn cái đuôi của mấy người sói nhỏ khác, nghĩ thầm cũng không khác biệt lắm, tại sao cha mẹ vợ tương lai không thích cái đuôi của anh?
Tiền Hựu cũng giống vậy rất chua xót, hu hu hu, mẹ đem toàn bộ đồ ăn cho đám bạn nhỏ..., cô một chút cũng chưa được ăn, hu hu hu cô thật muốn ăn mà!
Nhìn thái độ hai người, ba Tiền cười vỗ vỗ bả vai bọn họ, "Tốt lắm tốt lắm, mẹ con như bây giờ, không phải các con có hi vọng sao? Chớ đau lòng."
Cũng đúng nha. . . . . . Tiền Hựu gật đầu một cái, tiến tới nói với cha: "Cha, một lát cha khuyên nhủ mẹ nhiều hơn nữa có được hay không, cha xem, những người sói kia rất thiện lương nha."
Ba Tiền cười gật đầu, "Không thành vấn đề, con cũng biết, mẹ tính khí mẹ con có chút có chút thất thường, thật ra thì theo ta thấy bà ấy đã sớm không phản đối hai đứa."
Nhìn vẻ mặt mẹ tươi cười, cùng chơi đùa với đám người sói, hi vọng trong lòng Tiền Hựu cũng càng ngày càng cao.
Cô kéo tay Đông Lang, nói: "Chúng ta cũng đi qua cùng nhau chơi đùa đi!"
"Được."
Vì vậy mọi người cùng nhau ngồi ở trên cỏ, cùng với một đám người bạn nhỏ chơi trò chơi, ăn cơm dã ngoại, bọn nhỏ không buồn không lo khiến người soid cũng biến thành vui vẻ.
Mẹ Tiền còn có chút không yên lòng, hỏi Đông Lang, "Bọn chúng cứ lộ cái đuôi chạy như vậy, ngộ nhỡ bị người gần đây nhìn thấy làm sao?"
Đông Lang giải thích: "Gần chỗ này ngoại trừ người trong tộc con ra, thì có rất ít người biết. Hơn nữagần đây đều có người soid trong tộc đi tuần tra, nếu như có nguy hiểm, bọn họ sẽ kịp thời nói cho con biết. Dì yên tâm, chỗ này tộc của chúng con thường xuyên đến, không có việc gì."
Lúc này mẹ Tiền mới yên tâm chút, một lát sau lại hỏi: "Ba mẹ đám trẻ kia đều đi chỗ nào rồi?"
Đông Lang ngượng ngùng gãi gãi đầu, "À, thật ra thì đều ở trong rừng cây gần đây ăn cơm dã ngoại, chỉ là tất cả mọi người sợ sẽ dọa đến mọi người, cho nên. . . . . ."
Tiền mẫu không đồng ý cau mày, "Dọa tôi? Cho tới bây giờ, tôi còn có cái gì đáng sợ. Tiểu Đông, cậu cùng gọi mọi người ra ngoài, cùng ăn chung cùng nhau chơi đùa, nếu không lòng tôi thấy quá mức không yên."
Trong lòng Đông Lang trào lên một hồi ấm áp, "Được."
Một lát sau, đám người sói trưởng thành từ trong rừng cây đi ra, Trân Ny Đặc vừa kêu"Mẹ" vừa vui mừng nhào tới ngực mẹ.
Mẹ Trân Ny Đặc có chút cẩn trong đi tới trước mặt mẹ Tiền, mỉm cười nói: "Chào bác. . . . . ."
Mẹ Tiền sảng khoái vỗ vỗ đất trống bên cạnh, "Ngồi đi ngồi đi! Ai ui, con gái cô thật sự rất là đáng yêu! Còn biết điều như vậy, cô dạy như thế nào hả?"
Mẹ Trân Ny Đặc không ngờ mẹ Tiền rộng lượng nhiệt tình như vậy, rất nhanh liền cùng bà trò chuyện giết thì giờ, các người soid khác cũng dần dần ngồi quanh bên cạnh, trường hợp này nhìn qua, tổng số gần giống ngày trước Tiền Hựu tham gia hội đốt lửa trại, chỉ là lần này, trong đám người có thêm ba mẹ của cô.
Nhìn ba mẹ cùng người soid khác trò chuyện với nhau thật vui dáng vẻ, Tiền Hựu hạnh phúc tựa vào trong ngực Đông Lang, nhẹ giọng nói: "A lang, em cảm thấy bây giờ cuộc đời của em không còn thiếu gì."
Đông Lang hôn lên trán của cô, đáp một tiếng, "Anh cũng thế."
Ai ngờ bọn họ vừa dứt lời, mẹ Tiền liền chợt xuất hiện trước mặt hai người, dạy dỗ: "Cái gì gọi là không thiếu cái gì? Các con thiếu một thứ! Các con còn thiếu đám bảo bảo! Nhanh chóng sinh một đứa, nhà người ta cháu gái cháu trai khiến tôi nhìn mà đố kỵ muốn chết!"
. . . . . . Đây là dạng phát triển gì á! Rõ ràng buổi sáng trước khi ra cửa còn mang vẻ mặt"Bất kể mấy đứa lấy lòng tôi thế nào...tôi cũng sẽ không đồng ý cho hai đứa ở chung một chỗ", nhưng mà bây giờ tại sao lại dể cho cô và Đông Lang sinh con a!
"Mẹ. . . . . . Suy nghĩ của mẹ có chts nhanh. . . . ." Tiền Hựu run rẩy nói, cảm giác tóc gáy cả người chợt nổi lên.
Mẹ Tiền trừng cô, "Thế nào mà nhanh, không nhanh chút nào! Nhanh kết hôn rồi sinh một đứa đi , nhất định phải cùng đáng yêu giống Trân Ny Đặc mới được! Đông Lang, ngươi cậu xem tôi nói có đúng không!"
Đông Lang suy nghĩ một chút, "Cái này. . . . . . Muốn có đứa bé lúc nào, con đều có thể, đều nghe Tiểu Hựu, nếu như cô ấy đồng ý --"
Lời còn chưa nói hết, Tiền Hựu chợt nhảy dựng lên, chạy về phía rừng cây xa xa, "Oa, tại sao có thể như vậy, em không tin! Người ta còn muốn trước đi du lịch vòng quanh thế giới xem các Yêu Tộc mà--"
|