Chương 49: Nói chuyện ở trong rừng Editor: Táo đỏ phố núi
"Tiểu Hựu!" Đông Lang muốn chạy theo bà xã tương lại, nhưng lại bị mẹ vợ tương lai túm lại không cho đi, "Đừng đi theo con nhóc kia, lập tức trở lại đây. Ôi chao Tiểu Đông à, trước tiên cậu hãy nói chuyện với tôi một chút đã, cậu là người sói, con gái nhà chúng tôi là loài người, vậy nếu như sau này hai người sinh con thì sẽ sinh ra cái gì? Có giống như Trân Ny Đặc có cái đuôi to đáng yêu như vậy không?”
Đông Lang nghiêm túc giải thích, "Khả năng chính sẽ là người sói, cũng có thể sẽ là một con người.”
Nhất thời mẹ Tiền có chút mất mát, "Ôi, tôi còn tưởng rằng nhất định sẽ có một cái đuôi mềm mại đáng yêu..."
Đông Lang hơi hơi chua xót nở một nụ cười, "Dì, thật ra cháu càng hy vọng con của chúng cháu sẽ là một con người hơn, dù sao... Như vậy đối với bé mà nói cũng an toàn hơn.” Die nd da nl e q uuydo n.
Lập tức mẹ Tiền liền hiểu ra, ôi, đưa nhỏ này từ nhỏ lớn lên đã không dễ dàng rồi! Bà vỗ vỗ lên bả vai của Đông Lang, "Đừng lo lắng, cho dù là người sói thì có làm sao, có dì và chú ở đây, nhất định sẽ giúp cháu nuôi bảo bối lớn lên một cách an toàn, ai dám khi dễ bảo bối, dì là người đầu tiên sẽ không tha cho họ!”
Đông Lang nhay nhay trán, thu hồi lại sự chua xót trong lòng, nhẹ nhàng gật đầu: "Cảm ơn ngài."
Mẹ Tiền ôm Trân Ny Đặc vào trong lòng, thở dài một hơi, "Ôi, tôi biết tính tình của bản thân mình, tình tình hơi lớn lối, tôi không muốn bởi vì tính của mình, mà làm hại Tiền Hựu cả đời không tìm được hạnh phúc. Có thể nhìn ra được cậu thật lòng yêu con gái chúng tôi, lần trước, tuy rằng tôi có nói là muốn giao con gái cho cậu, nhưng bây giờ tôi muốn xác nhận lại một lần nữa với cậu, Tiểu Đông, mời cậu lấy thân phận của một người sói ra để bảo đảm, sau này cậu sẽ bảo vệ con bé thật tốt, chăm sóc cho con bé, không để cho con bé bị thương.”
"Cháu sẽ làm như vậy dì ạ.” Đông Lang bình tĩnh nói, “Cháu bảo đảm với dì cả đời này cháu chỉ yêu một người là cô ấy thôi.”
Vẻ mặt của mẹ Tiền cũng dần dần giãn ra, mỉm cười, "Nếu như vậy, tôi và ba nó càng phải khẩn trương muốn gặp mặt ba mẹ của cậu, không biết khi nào thì bọn họ rảnh?”
Đông Lang nói "Gần đây bọn họ đang ở xử lý một số chuyện ở nước ngoài, xong việc sẽ quay trở về ngay ạ.”
Tiền mẫu gật gật đầu, lại hiếu kỳ nói: "Tôi còn có một chuyện muốn hỏi, cái người giới thiệu bữa trước đó, xem ra là cô ấy không biết chuyện cậu là người sói, cho nên tôi có chút buồn bực, rốt cuộc thì ai lại muốn giới thiệu cậu cho con gái của tôi?” Die nd da iunl e q gfuuydo n.
Đông Lang cười nói "Kỳ thật... Là một trưởng lão trong tộc của chúng cháu, thấy cháu đã tới tuổi kết hôn, thì lại sốt ruột thay cháu. Ông ấy tìm những người bạn tốt là con người, người bạn tốt của ông ấy lại tìm tới một người bạn tốt khác, cứ như vậy truyền đi từng tầng từng tầng một, sau đó con gặp được Tiền Hựu.”
Tiền mẫu cảm thán, "Ôi, cái này đúng là sự kỳ diệu của duyên phận rồi."
"Đúng vậy ạ, vô cùng kỳ diệu." Đông Lang ngẩng đầu nhìn về phía Tiền Hựu chạy đi, "Dì, cháu đi tìm Tiền Hựu đây, cháu sợ cô ấy chạy quá xa sẽ bị lạc đường.”
"Đi đi." Mẹ Tiền cười gật đầu, nhìn Đông Lang vội vàng đuổi theo, sự lo lắng cho con gái trong nhiều năm qua cũng được buông lỏng ra một chút.
Bên kia, Tiền Hựu chạy đi không được bao lâu, đã bị những đoá hoa xinh đẹp mọc trên đám cỏ hấp dẫn, lấy điện thoại di động ra chụp chỗ này một tấm, chỗ kia một tấm, lúc điện thoại đang ngắm để chụp một con bươm bướm, bỗng nhiên trên màn hình xuất hiện một đôi mắt màu xanh lam rất đẹp, "Meo..."
"Tiểu Nhung!" Tiền Hựu vui mừng thu điện thoại lại, đưa tay ra ôm lấy con mèo ở trước mặt, "Sao mày lại tới đây?"
Tiểu Nhung vui vẻ cọ cọ lên mặt của Tiền Hựu, chỉ vào rừng cây cách đó không xa, kêu meo meo, ý bảo Tiền Hựu đi về hướng đó.
Tiền Hựu đoán được cái gì đó, đi theo hướng nó chỉ, quả nhiên thấy Hạ Khiêm Nghiêu đang tựa vào một gốc cây, hôm nay Hạ Khiêm Nghiêu mặc một chiếc áo sơ mi màu xám rộng thùng thình, đứng ở ánh mặt trời khẽ xuyên qua tán lá cây, cái đuôi mèo đong đưa ở sau lưng, nhìn qua giống như một tên yêu quái trong thần thoại.
"Oa! Anh đã đến rồi nhưng sao lại không đi qua tìm chúng tôi vậy?” Tiền Hựu hỏi.
Hạ Khiêm Nghiêu hừ một tiếng, liếc mắt nhìn cô một cái, "Tôi mới không thèm ở cùng một chỗ với cả đám người sói như vậy.”
Tiền Hựu biết mình không khuyên nổi anh ta, đành phải hỏi "Vậy anh... Tới tìm tôi có việc gì à?"
Hạ Khiêm Nghiêu không chút để ý hỏi "Mẹ của cô... Đồng ý cho các người ở cùng một chỗ rồi hả?"
"Làm sao anh biết được?" Tiền Hựu cúi xuống, rất nhanh đã hiểu ra, "A..., Tiểu Nhung nghe được nên đã nói lại cho anh sao?"
"Ừhm." Giọng nói của Hạ Khiêm Nghiêu nghe rất nhẹ, anh ta ngửa đầu lên nhìn lên ngọn cây một lúc lâu, bỗng nhiên quay đầu lại rống lên với Tiền Hựu, “Đồ phụ nữ ngu ngốc! Lại muốn ở cùng với người sói! Khuyên cô bao nhiêu lần cô vẫn không chịu nghe lời! Tôi chắc chắn không chúc phúc cho các người đâu!”
Tiền Hựu phì cười, sờ sờ mũi, "Không biết vì sao nữa, nhưng mà trước kia tôi cực kỳ ghét, khi luôn bị anh mắng chửi, tuy nhiên nghe lại một chút, trong lòng lại cảm thấy rất phong phú.” Dienx dandf Kê quyu dong.
"Bởi vì cô rất ngu dốt! Bộ dạng khù khờ ngốc nghếch này của cô, nếu như không có tôi ở bên cạnh giúp đỡ cô, cô đã sớm chết vì tội ngu ngốc rồi có biết không hả!”
Tiền Hựu cười vô cùng ấm áp, "Ừhm, tôi biết, kỳ thật anh rất tốt đối với tôi, cám ơn anh Hạ Khiêm Nghiêu."
Hạ Khiêm Nghiêu trừng mắt nhìn cô một lúc, ánh mắt màu hôt phách ở trong mắt đè nén xuống, anh ta quay đầu nhìn về phía bên kia, "Tiểu Nhung muốn đi theo cô."
Tiền Hựu khựng lại một lúc, "Anh nói là anh tặng nó cho tôi? Đúng là tôi đã lo lắng - - "
"Nếu như cô không muốn thì thôi!" Hạ Khiêm Nghiêu lập tức nói, "Thấy tôi chướng mắt thì cũng thôi đi, ngay cả Tiểu Nhung cũng thấy chướng mắt nữa sao, tôi sớm biết cô là một người phụ nữ tuyệt tình xấu xa mà!”
"Không có đâu!" Tiền Hựu bất đắc dĩ giải thích, "Tôi chỉ sợ nó không thích ở cùng một chỗ với người sói thôi, hơn nữa Đông Lang lại nuôi rất nhiều chó.”
Tiểu Nhung lập tức ôm lấy cổ của Tiền Hựu kêu to, "Meo hu hu hu, gào khóc oa meo meo."
Hạ Khiêm Nghiêu phiên dịch giúp cô, "Nó nói chỉ cần đi theo cô, cái gì nó cũng không sợ nữa.”
"Thật vậy sao, Tiểu Nhung?" Tiền Hựu xoa xoa lên người của Tiểu Nhung, “Mày thật sự muốn ở cùng tao và Đông Lang sao, cùng sống chung sao?”
"Meo!" Tiểu Nhung gật đầu một cái thật mạnh.
Kỳ thật Tiền Hựu vẫn rất yêu thích con mèo nhỏ này, cô nhớ là lúc trước nó sống trong nhà họ Hạ, hơn nữa lại không hợp với loài chó, cho nên sau này mới không nhắc lại chuyện đem Tiểu Nhung về nuôi nữa, nhưng bây giờ Tiểu Nhung cũng đã đồng ý rồi, đương nhiên cô cũng đồng ý! Dienxs danidf Kê quuyu dong.
"Vậy sau này, mày cũng theo chúng ta đi du lịch khắp thế giới đi! Có được không?” Tiền Hựu ôm lấy Tiểu Nhung giơ nó lên cao, cười hỏi nó.
"Meo hu hu hu!"
Hạ Khiêm Nghiêu phiên dịch, "Nó không dám ư, được, không thành vấn đề… Từ từ, cô mới vừa nói cái gì? Cô muốn đi du lịch vòng quanh thế giới sao?”
"À, đúng vậy! Thiếu chút nữa đã quên nói với anh, Hạ Khiêm Nghiêu, tôi muốn từ chức rồi." Tiền Hựu nói, "Trước tiên tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian, sau đó đi du lịch vòng quanh thế giới với Đông Lang, đi xem những yêu tốc khác mà tôi chưa từng nhìn thấy, cho nên không thể tiếp tục đi làm trong công ty của anh được nữa.”
Hạ Khiêm Nghiêu trố mắt, phản xạ có điều kiện định nói, anh ta có thể chờ cô đi du lịch vòng quanh thế giới về cũng được mà! Anh ta không ngại vẫn để trống vị trí đó cho cô đâu!
Nhưng rất nhanh anh ta đã nghĩ lại, người con gái ở trước mắt này, bây giờ đã là bạn gái của người khác, mà có thể rất nhanh sẽ trở thành vợ của người khác.
Anh ta thật sự không có lý do gì để tiếp tục khiến cho cô thường xuyên xuất hiện trước mặt của mình nữa rồi.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Hạ Khiêm Nghiêu mới có thể bình thường lại mở miệng nói, "... Vậy thì từ chức đi, khù khờ ngốc nghếch, kỳ thật thì tôi đã sớm muốn đuổi cô đi rồi.”
Tiền Hựu cũng không tức giận, ôm Tiểu Nhung nói với anh ta "Cảm ơn anh vẫn luôn giúp đỡ tôi, Hạ Khiêm Nghiêu, anh là một cấp trên rất tốt."
Hạ Khiêm Nghiêu không kiên nhẫn phất tay, "Đi đi, đừng ở đây nhiều lời nữa, cũng đã từ chức rồi, cô nghĩ rằng tôi rất muốn tới gặp cô sao.”
Tiền Hựu đi tới bìa rừng, lại quay đầu lại nhìn anh ta, ngay lúc cô quay đầu lại kia phát hiện Hạ Khiêm Nghiêm đang dùng ánh mắt uất ức và không nỡ buông nhìn chằm chằm vào mình, nhưng khi bị cô phát hiện lại kiên cường quay mặt đi.
Tiền Hựu dùng sức hét to lên với anh ta, "Hạ Khiêm Nghiêu, anh sẽ tìm được hạnh phúc!" Sau đó liền dẫn theo Tiểu Nhung nhanh chóng đi ra khỏi rừng cây.
Mới vừa đi ra ngoài, liền nhìn thấy Đông Lang đứng ở bên ngoài.
Tiền Hựu cười chạy về phía anh, nói "Sau này Tiểu Nhung sẽ sống chung với chúng ta, có được không?” Táo đỏ le^e quyy do^nn.
"Đương nhiên là được." Đông Lang cười dắt tay cô, xoay người quay trở về, Tiểu Nhung ngoan ngoãn ghé vào vai của Tiền Hựu.
"Em vừa mới từ chức với Hạ Khiêm Nghiêu."
"Ừ, tốt.”
"Còn nữa còn nữa, chúng ta cũng không thể sinh bảo bảo nhanh như vậy có được không, em... Em rất muốn có một bảo bảo đáng yêu, nhưng mà chúng ta hãy đi du lịch vòng quanh thế giới đã có được không?"
"Tất cả đều nghe theo em."
Tiền Hựu hôn một cái lên miệng anh, "Ông xã của em là tốt nhất!"
"Nếu đã gọi là ông xã rồi thì..." Đông Lang lộ ra một nụ cười rất mê người và tuấn lãng, "Trước tiên chúng ta hãy cử hành hôn lễ đã.”
|
☆, Chương 50【 Hôn lễ long trọng】
Hôn lễ của bọn họ cử hành vào nửa tháng sau.
Thật ra thì Tiền Hựu ý định làm một hôn lễ đơn giản là tốt rồi, nhưng Đông Lang lại cố ý làm cho cô một hôn lễ tuyệt đẹp vô cùng long trọng.
Về phần người được chọn làm phù dâu, Tiền Hựu chọn Khuê Mật quen biết nhiều năm với mình, nói thực với cô, khi Khuê Mật biết Đông Lang là người sói, thật sự là giật mình, nhưng sau lại thấy bộ dạng người soí nhỏ đáng yêu, lập tức giống như Tiền Hựu bị manh hóa, ôm ôm người sói nhỏ đáng yêu không buông tay.
Khuê Mật còn sợ Tiền Hựu làm khó, đặc biệt chạy đi bảo đảm với Đông Lang, nói cô tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện tộc người sói, tất nhiên Đông Lang và Tiền Hựu tin cô. Ngay sau đó Khuê Mật lại mong chờ nhìn Tiền Hựu, để cho cô cũng giới thiệu một bạn trai người sói cho mình.
"Dáng dấp đẹp trai như vậy, còn có cái đuôi đáng yêu, hơn nữa đủ cường đại có thể bảo vệ mình, người sói quả thật quá hoàn mỹ! Tiểu Hựu, cậu giới thiệu cho mình một người thôi!"
Tiền Hựu cũng không dám dễ dàng đáp ứng Khuê Mật, nghiêm túc nói qua với cô lúc đêm trăng tròn người sói không thể chống chế bản tính, nhưng Khuê Mật lại nói "Nhưng không phải Đông Lang nhà cậu khống chế được sao? Sức mạnh của tình yêu là vĩ đại, mình tin tưởng, nếu như mình có thể tìm được một người soid yêu mình, anh ấy cũng đều vì mình thay đổi!"
Tiền Hựu và Đông Lang không có cách nào với cô, Đông Lang còn cười nói "Bạn bè của em quả nhiên cũng thiện lương giống như em."
Không có cách nào, chuyện giới thiệu đối tượng như vậy Tiền Hựu không dám tùy tiện làm, sau lại đề nghị Đông Lang mời Khuê Mật tới làm phù dâu cho mình, dù sao hiện trường hôn lễ sẽ có rất nhiều người sói, cũng có thể để Khuê Mật ở khoảng cách gần cảm thụ một chút cảm giác tiếp nhận người sói, nếu như cô ấy thật sự thích người sói, đến lúc đó nghiêm túc đưa ra quyết định cũng không muộn.
Tiền Hựu cảm thấy cái biện pháp này không tệ, vì vậy chuyện Khuê Mật làm phù dâu cứ định ra như vậy. CHẳng qua bên Đông Lang có hai phù rể, một là Khẳng, một người khác là con trai trưởng lão trong tộc, bên Tiền Hựu còn kém một. Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng liền đi tìm Shani.
Lúc Shani nhận được lời mời của cô rất kinh ngạc, thậm chí cũng có chút sợ hãi, "Tôi. . . . . . Tôi có thể sao. . . . . . Tôi không thích hợp. . . . . ."
Tiền Hựu biết, Shani vẫn còn áy náy về chuyện trong quá khứ, liền cười lôi kéo cô nói"Thích hợp chứ, sao lại không thích hợp, Shani, tôi và Đông lang thật sự cũng rất hi vọng cô tới. Trước sự kiện kia, tôi thật sự đã không còn trách cô nữa, Đông Lang cũng giống vậy, tôi hiểu tâm tình của cô, thích một người, có một số việc thật sự không khống chế được, nhưng tôi biết bây giờ cô sẽ không giống quá khứ, có phải hay không?"
Shani suy tư hồi lâu, cuối cùng gật đầu, "Được rồi, tôi đồng ý với ngài. Phu nhân, trong thời gian trước đó, tôi. . . . . . Tôi và anh trai tôi, vẫn luôn có thành kiến với loài người, cho nên trước đây đã không tôn kính ngài, nhưng bây giờ cuối cùng tôi cũng biết, tại sao Đông tiên sinh thích ngài. Tôi chúc ngài và Đông tiên sinh luôn luôn hạnh phúc."
Tiền Hựu cảm động ôm cô, "Cám ơn cô! Cô cũng vậy, nhất định cô sẽ hạnh phúc !"
Vì vậy chuyện phù dâu cứ quyết định như vậy đi. Trừ tìm phụ dâu, những chuyện khác trong hôn lễ đều do một mình Đông Lang ôm lấy mọi việc, Tiền Hựu không có cũng làm, mỗi ngày liền đợi ở trong biệt thự mặc áo cưới và chơi đùa với Trân Ny Đặc. Mỗi lần mẹ cô sang đây đều nhìn thấy cô đang mắc váy cưới chạy quanh phòng, đều phải khuyên bảo cô, "Ai nha chiếc áo cưới đắt tiền như vậy cũng bị cô làm dơ, cô không thể để hôm hôn lễ mặc sao?"
Lúc này mẹ Đông Lang sẽ cười giảng hòa, "Không có sao không có sao nữa, bộ dạng tiểu Hựu mặc áo cưới rất đẹp! Bà thông gia, bà tới thật vừa lúc, tôi có chỗ không thể thêu được, bà xem giúp tôi một chút?"
"À, được được!"
Đoạn thời gian trước, Mẹ Tiền si mê thêu thùa, đúng lúc mẹ Đông trở về nước nhìn thấy, vì vậy hai người đồng loạt si mê chuyện này, hiện tại vừa thấy mặt là đã thêu, đến chồng hai người ba phen mấy bận khuyên bảo bọn họ nghỉ ngơi, cũng không nghe lọt.
Buổi tối, chờ Đông Lang từ công ty trở lại, mọi người cùng nhau dùng cơm. Trong khoảng thời gian này Đông Lang bận rộn nhiều việc, bởi vì sau khi cưới anh sẽ nghỉ một thời gian dài, cùng Tiền Hựu đi vòng quanh thế giới, vì vậy trước khi đi, anh phải cố gắng xử lý tốt chuyện công ty.
Trên bàn ăn, ba Đông hỏi"Sau khi con và Tiểu Hựu đi du lịch, công ty người nào quản, tìm nhân lực tốt sao?"
Đông Lang gật đầu, "Vâng, sẽ để Khẳng tới thử."
Đông phụ gật đầu, "Có thể, tiểu tử kia gần đây thành thục rất nhiều, rèn luyện cũng tốt."
Mẹ Đông không bỏ được nói"Ai ui, lúc này mới vừa kết hôn, muốn đi, tôi lại không bỏ được tiểu Hựu nha."
"Mẹ, chúng con sẽ luôn liên lạc với mẹ." Đông Lang an ủi.
Ba Đông cũng nói"Đúng vậy, bà đó, người ta sắp tân hôn ngọt ngào rồi, để cho bọn nhỏ trải qua thế giới hai người đi."
Mẹ Đông một tay ôm lấy tiền hựu vào trong ngực, "Nhưng mà Tiểu Hựu thật đáng yêu, hu hu hu, tiểu Hựu, đến lúc đó nhất định mỗi ngày phải gửi hình cho mẹ."
Nghe được tiếng"Mẹ", Tiền Hựu rất là cảm động, liền vội vàng gật đầu, Vâng, nhất định con sẽ."
Nhìn con gái được nhà chồng thích như vậy, mẹ Tiền rất an ủi, nhưng ngoài miệng lại nói "Bà thông gia, bà đừng nuông chiều con bé, quen quá sẽ làm hư đó."
Tiền Hựu lập tức giả bộ ủy khuất nói"Mẹ gần đây đều chỉ cưng chìu Trân Ny Đặc, không cưng chìu con hu hu hu."
Mẹ Tiền cười đi véo mặt của cô, "Ai bảo con không có cái đuôi đáng yêu. Nếu con biến thành bộ dạn đáng yêu khi còn bé, ta cũng cưng chìu con."
Mọi người nhất thời nở nụ cười, không khí trong phòng rất vui vẻ.
Vì vậy ngày tiếp tục bình thản lại hạnh phúc như trước, cho đến trước hôn lễ một ngày.
Bởi vì ngày thứ hai Tiền Hựu phải rời giường chuẩn bị sớm, cho nên Đông Lang liền khuyên cô đi ngủ sớm. Nhưng Tiền Hựu không hề buồn ngủ, hưng phấn ôm Đông Lang không buông tay, anh chỉ có thể cùng cô nằm ở trên giường.
Tiền Hựu tựa vào lồng ngực anh, ngửi mùi hơi thở phái nam dễ ngửi của anh, khi cọ tới cọ lui trước ngực anh. Đông Lang đưa tay nắm cả hông cô, một cái tay khác vỗ nhẹ phía sau lưng cô, dụ dỗ cô ngủ, "Mau ngủ đi, nếu không ngày mai sẽ rất mệt mỏi ."
Tiền Hựu làm nũng nói"Em muốn nhìn màu mắt của anh."
Đông Lang nhắm mắt lại, mở ra lần nữa, trong tròng thâm thúy nhuộm thành màu vàng đẹp mắt.
Tiền Hựu đưa tay, sờ từ cằm của anh một đường đi tới sống mũi cao thẳng, cuối cùng dừng ở gần mắt của anh, chọc chọc lông mi uốn cong của anh, "Nhìn thật đẹp."
Đông Lang cười một tiếng, "Em mới nhìn thật đẹp."
Tiền Hựu nhìn một chút, không nhịn được nhào tới hôn loạn một mạch trên mặt anh, vừa hôn còn vừa kêu lên, "Chồng em quá đẹp trai, em thật cao hứng! Em rất đắc ý!"
Đông Lang ôm cô không để cho cô cọ loạn, bất đắc dĩ nói"Ngoan, mau ngủ."
Tiền Hựu vểnh môi, còn nói"Em muốn nhìn cái đuôi!"
Đông Lang không thể làm gì khác hơn là lấy cái đuôi ra lần nữa. Tiền Hựu sờ sờ cái đuôi lông xù, chưa đủ nói"Nếu đuôi của anh lớn hơn một chút nữa thì tốt, giống như sóc vậy, em sẽ có thể ôm ngủ."
Không có cái đuôi sóc thủ lĩnh người sói đột nhiên cảm giác được có chút tự ti.
"Chẳng qua, như vậy cũng rất tốt." Tiền Hựu lại nói tiếp, cười hôn anh một hớp, "Chồng em là tốt nhất!"
Đông Lang bị câu làm làm cho mỉm cười ấm áp, hôn lên trán cô một cái, "Em cũng là tốt nhất. Được rồi, không cho phép náo loạn, nhanh lên ngủ đi, nếu không một tuần lễ sau không cho em chơi cái đuôi."
Tiền Hựu vội vàng co rúc ở trong ngực anh, không dám náo loạn, nhắm mắt lại yên ổn ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai, hôn lễ cử hành đúng hạn.
Tiền Hựu mặc áo cưới trắng tinh xinh đẹp , kéo cánh tay cha, cùng Trân Ny Đặc và một tiểu hoa đồng khác, từng bước từng bước chậm rãi đi qua thảm đỏ rắng đầy kim phấn cánh hoa, đi tới người đàn ông cách đó không xa.
Trân Ny Đặc giơ giỏ hoa lên, ở trước tung cánh hoa, cái đuôi to tuyết trắng ở phía sau lúc ẩn lúc hiện, không biết dánh gục được bao nhiêu người. Nếu không phải là Tiền Hựu đan cử hành hôn lễ, chỉ sợ cũng không nhịn được phải đi đến ôm cô bé ra hôn một cái rồi.
Từng bước từng bước, cuối cùng cô đi tới trước mặt Đông Lang. Tiền Hựu xuyên thấu qua tấm lụa trắng trước mặt, kích động và hạnh phúc địa nhìn người mình yêu, mà Đông Lang mang theo vẻ mặt chuyên chú khẩn trương nhìn lại cô.
Anh đưa một cánh tay ra, tiền Hựu run rẩy đưa tay mình ra ngoài, Đông Lang lập tức cầm thật chặc,
Giống như vĩnh viễn cũng sẽ không buông ra.
Bọn họ nói ra lời thề lẫn nhau, trao đổi nhẫn cho nhau, cuối cùng, anh nhẹ nhàng hôn một cái lên má cô, sau đó cả hiện trường hôn lễ càng sôi trào.
Tộc người sói vốn thích náo nhiệt, mới vừa làn nghi thức kết hôn tất cả mọi người phỉa giữ yên lặng, xem như nín hỏng, bây giờ vừa nhìn nghi thức kết thúc, đám người sói kích động lập tức nhảy lên, có chạy tới chúc mừng Tiền Hựu và Đông Lang, có người phía dưới lên tiếng ca hát, còn có người đói bụng không chịu được vỗ bàn, "Tôi muốn ăn thịt, cho tôi chậu thịt kho lên!"
Đầu bếp vừa vội vàng đem phong phú thức ăn ngon vừa làm xong lên, khiến đám ngưới sóithoải mái.
Tiền Hựu tính toán ném hoa cưới, một đám cô gái và nữ người sói lập tức thét lên cùng nhau, "Phu nhân, ném cho tôi ném cho tôi, tôi muốn tìm một nhân loại đáng yêu kết hôn!"
"Tôi tương đối cần! Tôi đã ngóng tiểu ca người sói nhà cách vách thật lâu rồi!"
Tiền Hựu bị bọn họ chọc cho cười không ngừng, cầm nó hoa, đưa lưng về phía mọi người, đem dùng lực ném về phía sau, sau đó quay đầu nhìn lại, phát hiện bó hoa lại bị Khuê Mật và Shani đồng thời bắt được.
Tiền Hựu cười nhào qua ôm hai người, "Xem ra hạnh phúc của hai người sẽ sắp đến!"
Shani đỏ mặt nói"Cám ơn ngài, phu nhân."
Khuê Mật kích động thét chói tai, "Ha ha ha ha ha, quá tốt nữa! Mới vừa rồi mình nhắm ngay một người sói, mình đây liền đi hỏi anh ấy phương thức liên lạc thôi!"
Tiền Hựu vội vàng lôi kéo cô hỏi"thật sao, là ai? Cậu nói cho mình biết, mình đi hỏi Đông Lang một chút người nọ có đáng tin cậy không."
Khuê Mật chỉ tới cái bàn chỗ xa, "Chính là người đó, mang theo mắt kiếng nhìn qua rất lịch sự."
Tiền Hựu vội vàng kéo ông xã tới đây, "Người sói đó là ai vậy, Khuê Mật nói có hứng thú với anh ta."
Đông Lang chỉ nhìn một cái liền nhíu mày, "Người đó không phải là người sói."
"A? Vậy là cái gì? Là loài người sao?"
Vừa dứt lời, người đàn ông kia liền đứng dậy đi về phía Tiền Hựu và Đông Lang. Anh ta mặc một tây trang đắt tiền, nhìn qua người rất nho nhã, lịch sự cười một tiếng với Tiền Hựu, vươn tay ra, "Tiền tiểu thư, chào cô."
"Anh. . . . . . Chào anh, xin hỏi anh là?" Tiền dữu có chút mờ mịt, lại mơ hồ cảm thấy hình như anh ta có chút quen mặt.
Đối phương cười giải thích, "Tôi là anh trai Hạ Khiêm Nghiêu. Hôm nay cậu ấy có chuyện, không thể tới, kêu tôi mang quà cho cô." Sau đó, liền đưa một cái hộp tinh xảo cho Tiền Hựu, "Quà tặng đã đưa đến, vậy tôi đi trước, không quấy rầy mọi ngươi."
"A, giúp tôi cám ơn anh ấy." Tiền Hựu vội vàng nói, "Nếu đã tới, cứ ngồi xuống, ăn chút gì rồi đi?"
Người đàn ông hành thục chững chạc mỉm cười lắc đầu, "Không được, nơi này không thích hợp với tôi."
Lúc này Tiền Hựu mới nhớ tới, đúng vậy, người nọ là anh trai Hạ Khiêm Nghiêu, vậy anh ta cũng là tộc mèo, chung quanh đều là người sói, anh ta không thấy quen là đúng, vì vậy cũng không dám kêu anh ta lại, "Vậy, vậy cũng tốt, cám ơn anh."
Người đàn ông vừa cười, lại lịch sự dật đầu với Đông Lang, tiếp đó liền xoay người rời đi.
Khuê Mật nhìn thấy người đàn ông định đi, kêu rên một tiếng đuổi theo, "Này —— đẹp trai chớ đi, anh đẹp trai dừng bước, cho tôi số di động của anh đi——"
"A, sao cô ấy đã chạy, em còn chưa có nói cho cô áy biết Hạ Khiêm Nghiêu là mèo mà!" Mắt thấy Khuê Mật chờ cái không thấy bóng đâu, Tiền Hựu có chút nóng nảy.
Đông Lang an ủi cô nói"Đừng lo lắng, cô ấy là người lớn, nêu để cô ấy tự chủ động."
Tiền Hựu suy nghĩ một chút cũng đúng, hơn nữa nhìn qua anh trai Hạ Khiêm Nghiêulà người đàn ông tốt, cũng không biết có bạn gái không, Khuê Mật nhà cô có cơ hội hay không. . . . . .
Đang tự hỏi, Trân Ny Đặc từ đâu nhào tới ngực cô, nhét một viên đường vào trong miệng Tiền Hựu, dùng phát âm non nớt nói"Chị, Ngọt ngọt, cho chị ăn."
Tiền Hựu hôn cô bé một cái, "Trân Ny Đặc thật tốt!"
Lúc này mẹ Đông tới đây hỏi thăm"Ai, chúng ta mau đến chụp ảnh thôi!"
Đám người sói vừa nghe, lập tức để đồ ăn xuống, oa oa nhào tới, vậy Tiền Hự và Đông Lang, còn có hai bên cha mẹ ở chính giữa, mọi người hướng về ống kính nở ra nụ cười.
Ngay lúc nhấn nút, Tiền Hựu và Đông Lang tâm ý tương thông quay đầu nhìn nhau, sau đó nhắm mắt lại, mặt mỉm cười nhẹ nhàng hôn nhau.
Cuối cùng không khí hôn lễ vui mừng cũng kết thúc, nhưng mà hành trình vòng quanh thế giới hạnh phúc của Tiền Hựu và Đông Lang, giờ mới bắt đầu.
( Toàn Văn Hoàn )
Mèo Cám ơn mọi người đã ủng hộ
|