Sổ Tay Yêu Đương Của Người Sói
|
|
Chương 39: Sống chung ngọt ngào Editor: Táo đỏ phố núi
Một giấc ngủ này, Tiền Hựu ngủ rất ngon giấc.
Cô có cảm giác hình như mình đang trôi lơ lửng bất định ở trên biển, mặc dù con thuyền dập dềnh, sấm chớp ầm ầm nhưng kho cô dựa vào ngực của Đông Lang, nghe thấy nhịp tim ổn định của anh, thì lại cảm thấy vô cùng yên tâm.
Dần dần, gió trên thuyền cũng ổn định lại, ánh mắt trời chiếu vào khuôn mặt của Tiền Hựu, cô từ từ mở mắt ra, phát hiện mình vẫn ngủ trong phòng ngủ của mình, Đông Lang vẫn ôm cô rất chặt.
Tiền Hựu nằm im, cũng không nói chuyện, cứ nằm nghiêng dựa vào ngực anh như vậy, ngoảnh đầu nhìn gương mặt ngủ say của anh. Râu ria trên cằm anh hình như rậm hơn, nhưng không khiến cho người ta có cảm giác dơ dáy bẩn thỉu, mà lại thấy nam tính hơn. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn .
So với Tiền Hựu ngủ ngon giấc cả đêm, thì hình như Đông Lang không được như vậy. Chân mày anh nhíu chặt lại, mí mắt dưới không ngừng cử động.
Nhất định là anh đã gặp phải ác mộng rồi.
Tiền Hựu cẩn thận đưa tay ra, vuốt ve một đường từ trên trán anh tới sống mũi, gương mặt, cuối cùng đi xuống dưới ngực anh.
Cái vuốt ve nhẹ nhàng như vậy hình như an ủi được Đông Lang, vẻ mặt của anh thả lỏng hơn, nhưng mà cánh tay vẫn ôm Tiền Hựu rất chặt, giống như sợ hãi chỉ cần thả lỏng ra là cô chạy đi mất.
Tiền Hựu nhớ lại hành động ngây thơ muốn ngéo ngón út với mình tối qua của anh, không khỏi cười khẽ một tiếng, nhưng chỉ tiếng cười nhỏ như vậy, lại khiến cho Đông Lang tỉnh lại.
Trong chớp mắt mở mắt ra kia, đôi mắt màu vàng lợt của anh vô cùng thấp thỏm, nhưng lúc anh nhìn thấy Tiền Hựu vẫn nằm tựa vào trong ngực của mình thì ánh mắt lo lắng và tức giận đã tiêu tán hết.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng lại không lên tiếng, Tiền Hựu chỉ không muốn phá vỡ không khí hạnh phúc này, nhưng Đông Lang yên lặng một lát, bỗng nhiên lại thấy bồn chồn lo lắng: "Em…… Có phải đang tức giận hay không?"
Tiền Hựu không hiểu được: "Tại sao?"
Đông Lang chống tay ngồi dậy, Tiền Hựu giống như một con gấu koala quấn lên người anh, tiếp tục ôm lấy ngực của anh, nghe thấy giọng nói lo lắng của anh: "Nếu không tại sao em lại không nói lời nào? Có phải là chê anh tối qua đã hung dữ quá không?" die,n; da. nlze.qu; ydo /nn .
"Phốc. . . . . ." Tiền Hựu chôn mặt trong ngực của anh cười lên không ngừng: "Không có, em chỉ cảm thấy anh rất vạm vỡ, đẹp trai, muốn yên lặng để ngắm nhìn anh tới mức ngẩn người, đây là không khí là không khí đó, đó hiểu hay không."
Đông Lang lắc đầu một cái, nhưng một lát sau lại gật đầu một cái, nhẹ nhàng ôm lấy cô, cũng học bộ dạng của cô im lặng không nói.
Tiền Hựu rất hạnh phúc cọ tới cọ lui cái đầu ở trong ngực của anh, một lát sau không nhịn được nói: "Trên người anh có mùi rượu nồng nặc."
"Vậy để anh đi tắm?" Đông Lang lập tức hỏi
"Ừhm, cũng được." Tiền Hựu đồng ý, sau khi đẩy anh vào phòng về sinh xong, chợt nhớ tới nhà cô căn bản là không có quần áo đàn ông mà, lát nữa Đông Lang tắm xong lấy gì mặc đây?
Trong lòng cô dâng lên một ý nghĩ tà ác, mở tủ quần áo ra tìm kiếm quần áo, lúc này điện thoại di động chợt vang lên. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Thấy mẹ mình gọi điện thoại tới, cô vội vã nghe máy: "Mẹ?"
"Tiểu Hựu à, rời giường đi, hai ngày nay không thấy con gọi điện thoại cho chúng ta, sao rồi, Đông Lang đã đi công tác về chưa?"
"Dạ, về rồi, đã về rồi ạ." Tiền Hựu trả lời.
"Về rồi? Vậy thì tốt, các con. . . . . . Hai đứa con vẫn chung sống tốt chứ?"
Câu hỏi của mẹ mặc dù hàm xúc, nhưng Tiền Hựu cũng hiểu. Khoảng thời gian trước cô có cảm giác Đông Lang không chịu tiếp xúc thân mật với cô là vì anh không thương mình, nhưng bây giờ cô mới hiểu được, thì ra biểu hiện quái dị đó của anh là do sợ đột nhiên bị biến thân sẽ gây tổn thương cho mình!
Nhưng chuyện Đông Lang là người sói, Tiền Hựu vẫn chưa nghĩ ra cách nào để nói cho ba mẹ cô biết, chỉ có thể lấp liếm nói: "Tốt, rất tốt! Anh ấy……. Khoảng thời gian trước có thể là do quá mệt mỏi, cho nên không quá nhiệt tình với con, nhưng lần này trở về đã tốt hơn rồi, mẹ cứ yên tâm."
"Thật sao?" Mẹ Tiền nghi ngờ, "Sao mà mẹ cảm thấy giọng nói của con đang run run thế?"
Tiền Hựu thầm than một câu không hổ là mẹ, như vậy mà cũng có thể nghe ra được, liền vội vàng giải thích, "À con vừa mới dậy khỏi giường, hai ngày nay hơi lạnh một chút. . . . . ." Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
"Vậy con mau mặc quần áo ấm vào, cần thận kẻo bị cảm lạnh!" Mẹ cô lập tức quở trách.
"Dạ được, con biết rồi. Mẹ gọi có gì không?"
"Ừ, con mau đi mặc vào. Đúng rồi cuối tuần này nếu bọn con rảnh, thì hãy về nhà ăn cơm đi, mẹ và ba con cũng lâu rồi chưa nhìn thấy Đông Lang rồi."
"Dạ. . . . . . Được, để con nói với anh ấy."
Đột nhiên xuất hiện cuộc điện thoại này khiến cho tâm trạng vui vẻ của Tiền Hựu chợt thấy thấp thỏm một chút. Cô phải nói như thế nào về thân phận thật sự của Đông Lang cho ba mẹ cô biết đây? Nếu quyết định sống chung với anh ấy suốt đời, thì chắc chắn phải nói cho ba mẹ biết, dù sao chủ động nói ra vẫn đỡ hơn ngoài ý muốn bị phát hiện.
Ba Tiền và mẹ Tiền cũng là những người tương đối bảo thủ, nếu như sau này một ngày nào đó họ vô tình phát hiện con rể của bọn họ là người sói thì nhất định sẽ bị dọa sợ. SSdienng dànlew quy9on.
Tiền Hựu buồn bực nghiêng đầu dựa vào tủ quần áo, lúc này cửa phòng tắm chợt mở ra, vừa tắm xong nên khí nóng bốc lên, Đông Lang lộ ra nửa người cường tráng thò đầu ra nhìn cô: "Tiền Hựu, khăn tắm để ở đâu?"
Quá, quá mê người rồi! Tiền Hựu một tay bịt mũi, tay kia chỉ chỉ lên hộc tủ phía trên phòng tắm.
Đông Lang đáp lại một tiếng sau đó đóng cửa lại.
Tiền Hựu lộ ra nụ cười gian, tìm trong ngăn tủ một cái áo T shirt mặc ở nhà có in họa tiết như hạt ô mai màu hồng, chờ Đông Lang mặc quần cụt ra thì liền đưa cho anh, đôi mắt sáng trưng lên nói: "Thật xin lỗi, nhà em không có quần áo đàn ông, anh mặc đỡ cái này đi được không?"
"Ừ." Tiên sinh Đông rất đơn thuần không nghi ngờ gì, lập tức ngoan ngoãn mặc áo T shirt vào, bộ quần áo này ở trên người Tiền Hựu thì rộng thùng thình, nhưng khi mặc trên người anh thì được bó sát vào người, Tiền Hựu nhìn những đường cong cơ bắp trên người anh, không nhịn được nữa nhào vào lòng anh: "Anh rất cường tráng, rất đẹp trai! Oa oa oa em thừa nhận em chính là một hoa si!"SSdienng dànlew quy9on.
Đông Lang mỉm cười ôm lấy cô, sờ sờ đầu của cô, "Anh sẽ cố gắng luôn đẹp trai như thế này, để em mãi mãi hoa si anh."
"Đúng đúng đúng!" Tiền Hựu hạnh phúc nói.
"Vừa rồi....... Mẹ em gọi điện thoại cho em hả?"
Tiền Hựu tò mò ngẩng đầu lên, "Làm sao anh biết? Anh nghe lén à?"
Đông Lang mang theo áy náy cười cười trả lời: "Thật ra thì không cần nghe lén, mọi giác quan của bọn anh đều nhạy bén hơn so với con người, hơn nữa em cũng không đi quá xa, cho nên khó tránh khỏi anh nghe thấy giọng nói của mẹ em. Em...... Có phải em lo lắng chuyện không biết nói như thế nào để bọn họ biết anh là người sói?"
Tiền Hựu che mặt, "Thảm rồi..., anh còn có thể đọc được suy nghĩ của sao?" Những suy nghĩ hoa si trong lòng cô có phải anh đều biết hết không?
Đông Lang dở khóc dở cười nói: "Anh chỉ đoán mò thôi. Bản lĩnh đọc được suy nghĩ của người khác là của Tộc người cá, người sói bọn anh không có bản lĩnh đó."
"Tộc người cá, chẳng lẽ là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết sao?" Nhất thời Tiền Hựu cảm thấy kích động, "Anh đã gặp qua họ chưa? Có phải hình dáng của bọn họ vô cùng xinh đẹp hay không?"
Nhớ lại lúc mình học đại học đã gặp mấy người đàn ông người cá, nào chỉ xinh đẹp không thôi, quả thật diện mạo có thể so sánh với thiên thần. Tinh thần cảnh giác của Đông Lang nhất thời phát tác, anh quyết định nói dối với Tiền Hựu: "Không có, chưa từng nhìn thấy bọn họ, anh cũng không biết bọn họ nhìn có đẹp hay không." SSdiexcdnng dànlew quy9on.
"À. . . . . ." Tiền Hựu cũng không nghĩ nhiều, chỉ thở dài nói, "Thật hâm mộ anh, được gặp rất nhiều yêu tộc mà em chưa từng nhìn thấy."
Đông Lang nhẹ nhàng cầm tay của cô, nói: "Nếu như em đồng ý, sau này anh sẽ dẫn em đi du lịch vòng quanh thế giới, đi xem các chủng loại Yêu Tộc, có được không?"
Nói xong trong lòng anh tự thêm vào một câu, dĩ nhiên là tộc người cá thì bỏ đi.
Tiền Hựu gật đầu lia lịa, "Dĩ nhiên đồng ý! Anh có thể tìm thấy bọn họ sao?"
"Ừ. Yêu Tộc mặc dù có khác nhau, nhưng cũng tương đối dễ dàng phát hiện ra nhau. Ví dụ như dựa vào mùi, hoặc là năng lượng đặc biệt ở trên người."
Tiền Hựu bừng tỉnh hiểu ra, "Khó trách Hạ Khiêm Nghiêu lại nói anh ta sớm biết anh là người sói rồi, sao anh ta có thể phát hiện ra anh?"
"Chắc là anh ta ngửi thấy mùi của anh." Đông Lang không thích Tiền Hựu nhắc tới Hạ Khiêm Nghiêu, nên anh lặng lẽ nói sang chuyện khác: "Tiểu Hựu, về chuyện thân phận của anh, nếu như em không biết phải mở miệng như thế nào với ba mẹ em, vậy thì giao cho anh, anh sẽ tìm một cơ hội thích hợp để nói cho bọn họ biết."
Tiền Hựu lại lắc đầu một cái, "Không, em không thể quăng tất cả mọi vấn đề khó khăn cho anh được, em và anh cùng nhau xử lý vấn đề này, được không?"
Đông Lang cảm thấy ấm áp ở trong lòng, khẽ gật đầu một cái, hôn lên má cô một cái: "Được."
Sau đó chợt Tiền Hựu lộ ra vẻ mặt nhăn nhó, chọc chọc vào cơ ngực cường tráng của anh, nói: "Cái đó. . . . . . Anh có thể thỏa mãn một yêu cầu nhỏ của em được không."
"Dĩ nhiên rồi, em nói đi." Đông Lang không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Ánh mắt của Tiền Hựu sáng lên như sao, làm nũng nói: "Để cho em nhìn thử cái đuôi của anh có được không!"
". . . . . ." Đông Lang bất đắc dĩ xoa xoa cái trán, "Được rồi."
Mười phút sau, Đông Lang ở trong phòng bếp làm bữa ăn sáng cho hai người, Tiền Hựu đi theo sau lưng của anh, vẻ mặt rất hưng phấn và vui vẻ bắt lấy cái đuôi màu xám tro của anh chơi tới chơi lui.
"Oa, thật là mềm! Lông rất dày, đuôi của anh so Tiểu Nhung còn đáng yêu hơn! Oa oa oa oa quả thật là dễ thương quá đi!" Tiền Hựu nắm lấy cái đuôi ở quét quét xuống đất: "Anh xem, còn có thể quét sân được ha ha ha!"
Đông Lang cong khóe môi, nghiêm túc chuẩn bị bữa ăn sáng, cũng không để ý tới việc cô quấy rối ở sau lưng.
Tiền Hựu hạnh phúc ôm lấy anh: "Cho anh ở lại quả thật là rất tốt, vừa biết nấu cơm, vừa có thể dùng đuôi quét sân, lại vẫn đẹp trai như vậy, anh thật sự là người bạn trai hoàn mỹ nhất trên thế giới! Theo như câu nói đang lưu hành hiện nay thì kiếp trước nhất định em đã cứu vớt toàn vũ trụ, ha ha ha."
Đông Lang đem bữa ăn sáng thịnh soạn để vào trong đĩa, quay đầu lại hôn người bạn gái đã cứu vớt cả vũ trụ, "Được rồi, đi ăn cơm thôi."
"Dạ!"
Hai người dựa vào ghế sô pha, ăn bữa sáng ngọt ngào, một lát sau Hạ Khiêm Nghiêu gởi nhắn tin hỏi cô, "Dậy chưa? Muốn tôi đưa cô đi tìm người nữa không?" SSdienng dànlđhew quy9on.
Đông Lang lấy bánh bao nhét vào trong miệng của Tiền Hựu, cầm lấy điện thoại di động của cô, nhắn tin trả lời giúp cô: "Không cần, cám ơn. Tôi đang cùng ăn sáng với Tiểu Hựu."
Mấy giây sau Hạ Khiêm Nghiêu nóng nảy nhắn tin lại, "Con sói đáng chết, tôi tặng anh một câu ân ái quá sẽ sớm chia tay!"
Đông Lang hả hê thu lại điện thoại di động, nghiêm túc răn dạy Tiền Hựu nói: "Lúc ăn cơm có thể nghịch đuôi của anh, nhưng không được nghịch điện thoại di động."
"Ồ!" Tiền Hựu ngoan ngoãn gật đầu.
Đông Lang hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của cô một cái, nói: "Tiểu Hựu, em. . . . . . Có muốn đi chung với anh về nhà anh không, về gặp ba mẹ anh?"
|
Chương: 40【 Hoà thuận vui vẻ 】
Chủ nhật, Tiền Hựu dẫn Đông Lang trở về nhà cùng ăn cơm với cha mẹ.
Vốn là đã hẹn thời gian vào buổi tối, nhưng buổi chiều Đông Lang liền mua xong các loại nguyên liệu nấu ăn, mang theo Tiền Hựu tới nhà mẹ vợ tương lai, vừa vào cửa liền vén tay áo lên, nói với mẹ Tiền: "Dì, hôm nay con tới xuống bếp, dì và chú cứ nghỉ ngơi đi."
Đoạn thời gian trước, Đông Lang vẫn đối với con gái mình lúc lạnh lúc nóng, trong lòng mẹ Tiền còn có chút ý kiến với anh, thế nhưng lúc người ta vừa tới, liền thân thiện muốn giúp đỡ nấu ăn, còn mang theo một đống lớn quà tặng, mẹ Tiền không khỏi có chút ngượng ngùng, "Ai nha, như vậy sao được, hay là ta và ba con bé làm là được."
"Con tới là được rồi." Đông Lang mỉm cười nói, "Gần đây con học tập không ít món ăn mới, tiểu Hữu nói ăn rất ngon, cho nên hôm nay nhất định con phải làm chút cho mọi người nếm thử."
Tiền Hựu kéo mẹ mình từ phòng bếp i ra, "Mẹ, mẹ để cho anh ấy làm đi, anh ấy sẽ nấu cơm! mẹ mau tới phòng khách, chúng ta cùng nhau xem ti vi thôi."
"Ai, được rồi được rồi." Mẹ Tiền cười cởi tạp dề, ai ngờ quay người lại, phát hiện trong phòng khách có thêm con chó!
"Ai nha, chó này từ đâu tới?" Nhìn con chó màu bạc có sọc đen trên sàn nhà, mẹ Tiền sợ hết hồn.
Ngược lại ba Tiền rất vui vẻ, đưa tay xoa đầu con chó, Tiền Hựu vội vàng giải thích, "Nó là vật nuôi nhà Đông Lang, nhưng ngoan lắm..., chúng con dẫn nó tới đây chơi."
Mẹ Tiền lo liệu trong nhà nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng nuôi con vật gì, cũng không phải là bà không thích, chẳng qua là cảm thấy nuôi một con gái cũng đủ mệt mỏi, nào còn dư thừa tinh lực nuôi thú cưng. Vì vậy hiện tại, bà theo phản xạ nhăn đầu lông mày, "Ai nha, không phải đứa bé Đông Lang có công việc vô cùng bận rộn sao? Vậy có thể nuôi nó sao?"
"Nuôi được mà, mẹ, con chó này rất nghe lời, không có cần người khác quan tâm chút nào." Ánh mắt Tiền Hựu lóe sáng, vội vàng biểu diễn cho mẹ xem, "Mẹ xem, con khiến nó làm mấy động tác."
Sau đó cô ngồi bẹp xuống đất chỗ chó, ý bảo nó theo thứ tự làm"Bắt tay", "Nằm vật xuống" , "Nhảy" , "Cầm thứ này".
Mẹ Tiền nhìn một chút, cũng không nhịn được vui vẻ, "Thật đúng là nghe lời! Con sai nó lấy cái gì liền lấy cái đó, con chó này cũng quá thông minh!"
"Đúng không đúng không." Tiền Hựu lôi kéo mẹ ngồi xuống ghế sofa , "Đều là Đông Lang huấn luyện được, cho đầu rất ưa thích anh ấy. Mẹ, không phải mẹ ghét chó sao, mẹ xem mắt nó to, rất đáng yêu nha."
Mẹ Tiền thở dài, "Không ghét, ta chỉ là lo lắng các con nuôi nó làm trễ công việc mà thôi. Chỉ là, con cũng lớn, ta không giống như khi còn bé phải quản con...nếu con muốn ở cùng Đông Lang cùng nhau nuôi nó, thì cứ theo ý các con. Nhưng mà các con đã nuôi, sẽ phải phụ trách với nó, biết không?"
"Vâng!" Mẹ dễ dàng tiếp nhận con chó như vậy, Tiền Hựu cực kỳ kích động, cô bắt đầu hành động bước thứ hai"Ngấm ngầm khiến ba mẹ tiếp nhận bạn trai là người sói", cô mở ti vi, đúng lúc có một kênh ang phát phim phóng sự về loài sói, vì vậy cô liền lôi kéo cha mẹ cùng nhau xem.
Mà con chó ngồi chồm hổm dưới đất thấy nhiệm vụ bản thân hoàn thành không kém lắm, liền đứng dậy đi tới phòng bếp, nâng chân sau đóng cửa lại, sau đó vặn cổ, nhỏ giọng kêu với Đông Lang đang thái đồ ăn: "NGAO...OOO ô ô."
Đông Lang cũng không quay đầu lại, "Không được, cậu không thể đi, cậu phải lấy hình chó ở lại đây cả đêm, đây là trừng phạt do cậu và em gãi mình đã công kích Tiền Hựu."
". . . . . . Gâu!" Khẳng biến thân thành chó trợn mắt nhìn Đông Lang một cái, sau đó chợt nhảy lên bếp lò, ngậm một miếng thịt tươi ngon, sau đó liền chạy trốn ra ngoài.
Đông Lang cũng không quản anh cậu ta, tiếp tục nấu cơm, mà, Khẳng ngậm thịt trở lại phòng khách, liền an tĩnh bên cạnh bàn ăn ăn.
Trên ti vi đang chiếu tộc đàn sói hoang như vậy làm sao tìm được đồ ăn trong mùa đông, bởi vì mùa đông con mồi thưa thớt, mỗi một lần bọn chúng tiến công cũng phải dùng hết toàn lực, mẹ Tiền xem hình ảnh có chút tàn nhẫn trên ti vi, lại nghiêng đầu nhìn con chó đang ăn thịt, không khỏi cảm thán, "Vẫn là chó khá hơn một chút, sói cũng quá dữ tợn, con nhìn răng chúng xem, dài hơn bén nhọn hơn nhiều!"
Trong lòng Tiền Hựu thầm nói không ổn, đang muốn giải thích, ba Tiền lại nói chuyện thay cô trước, "Bà xã, cũng không thể nói như vậy, bọn chúng cũng là vì sinh tồn. Còn có, sói vừa đẹp, dáng vẻ uy phong lẫm liệt, lúc tôi còn nhỏ còn thường nằm mơ có thể nuôi sói đấy ha ha."
Tiền Hựu nghĩ ở trong lòng, giấc mơ này con sẽ giúp cha thực hiện!
Mẹ Tiền liếc chồng mình một cái, "Sói là có thể làm vật nuôi sao? Ông đấy, lớn tuổi còn ý nghĩ kỳ lạ, không chỉ có như thế, còn đem tính tình này di truyền cho con gái bảo bối chúng ta."
"Hồn nhiên thật tốt, hồn nhiên khiến lòng người càng thêm trẻ, đúng không con gái?" Ba Tiền lập tức hướng tìm kiếm trợ giúp từ con gái.
Tiền Hựu vội vàng gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy, mẹ, ngươi mẹ ở cùng hai người hồn nhiên, có phải cảm thấy cuộc sống đặc biệt vui vẻ hay không?"
Mẹ Tiền nhéo lỗ mũi con gái, cười mắng, "Ta vui vẻ cái gì, cũng biết làm nũng với ta!"
Tiền Hựu áp vào trong ngực mẹ cười lên, người một nhà hoà thuận vui vẻ, đeuf chui vào mắt Khẳng ngồi bên cạnh.
Chẳng biết lúc nào, miếng thịt ngọn trong miệng anh ta đã rới xuống đất, anh ta chỉ là ngây ngốc nhìn gia đình loài người trước mắt, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp vừa chua xót.
Thì ra đây chính là dáng vẻ gia đình loài người sao? Giống như không có kinh khủng như anh ta tưởng tượng trước kia vậy. Mặc dù gia đinhg dù người sói cũng không thiếu ấm áp, nhưng bởi vì chịu khống chế bởi ánh trăng, nên mỗi trăng rằm, đối với gia đình người sói mà nói đều không òn cách nào. Chịu đã nhớ không rõ có bao nhiêu lần, sau khi anh ta biến thân tỉnh dậy phát hiện, đồ dùng cả nhà bọn họ trong lúc vô ý thức bị hủy sạch sẽ. Sau lại vì để tránh cho tình huống như thế, rất nhiều người sói lựa chọn đén gần trăng tròn đi tới rừng rậm lân cận tránh né.
Dĩ nhiên cũng không có thiếu người sói, bọn họ không bỏ được cuộc sống của con người, vì vậy phải cố gắng học tập khống chế lúc biến thân đầy tháng, Đông Lang chính là một người trong số đó.
Khẳng không thể nói hai chủng loại này ai đúng ai sai, bởi vì người sói vốn chính là chủng tộc tạo ra bởi loài người và Lang yêu, nhưng bây giờ anh ta mới hiểu được, anh ta càng muốn cuộc sống gì.
Anh muốn một gia đình giống như Tiền Hựu tràn đầy hạnh phúc. Chỉ là, bởi vì quá khứ anh ta có thành kiến với loài người, cho nên căn bản không có nỗ lực. Không biết hiện tại bắt đầu cố gắng, còn còn có được hay không?
Khẳng nằm trên mặt đất khổ tư suy tưởng, Tiền Hựu và cha mẹ hàn huyên một lát, phát hiện con chó bên cạnh nản lòng, dáng vẻ nản chí, cô đi tới xoa xoa đầu nó, "Làm sao vậy, thịt ăn không ngon sao?"
Khẳng nâng đôi mắt màu tím nhìn cô một cái, dùng lỗ mũi hừ một tiếng, nghiêng đầu qua một bên.
Tiền Hựu đang muốn hỏi rốt cuộc thì anh ta bị sao, Đông Lang liền đồ món ăn từ phòng bếp ra ngoài, "Không cần phải để ý đến nó, tới dùng cơm đi."
"Ai nha, tiểu Đông, đây là con làm sao?" Mẹ Tiền nhìn thấy món ăn trong tay Đông Lang màu sắc hấp dẫn, liên tiếp tán dương, giúp đỡ anh bưng đồ ăn lên trên bàn ăn, Tiền Hựu và ba cũng đi qua giúp một tay, ba Tiền rất nhanh bị bà xã châm chọc, "Ông nhìn người ta một chút đi, nhìn lại ông một chút đi, đã nhiều năm như vậy đến thái măng tây cũng không biết!"
|
Chương 41: Giành cầu hôn trước Editor: Táo đỏ phố núi
"Oa —— nhìn kìa, thật là đẹp ——"
Đứng ở giữa ruộng lúa mạch rộng bát ngát, Tiền Hựu không nhịn được vui sướng bắc tay lên miệng làm loa lên hét về phía xa xa một tiếng thật to, thật thoải mái.
"Từ nơi này nhìn sang, em cảm thấy mình thật nhỏ bé! Đông Lang, Đông Lang, anh mau tới đây đi!" Tiền Hựu rất hoạt bát, quay về phía Đông Lang đang đứng trên bờ của cánh đồng lúa mạch gọi.
Đông Lang mỉm cười đi về phía cô, Tiền Hựu dựa vào trong ngực anh, hạnh phúc nói: "Em có thể ngửi thấy mùi thơm của cánh đồng lúa mạch! Từ nhỏ anh đã sống ở nơi này sao? Em thật sự rất hâm mộ anh đó!" Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Đông Lang cũng không nói chuyện, chỉ dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ vào trán của cô, Tiền Hựu thưởng thức phong cảnh một lát, rồi lấy điện thoại di động ra, gọi Khẳng đang đứng chỗ xa xa, nói: "Khẳng, cậu giúp tôi chụp tấm hình tôi và Đông Lang được không?"
Vốn đang đưa lưng về phía cô, vẻ mặt của Khẳng bất đắc dĩ quay đầu lại, nhận lấy điện thoại di động của cô, cau mày nói: "Chụp như thế nào?"
Tiền Hựu ôm chặt Đông Lang, "Cứ chụp hình chúng tôi cùng với cánh đồng lúa mạch là được rồi! Muốn chụp được cảnh vui vẻ và hạnh phúc như vậy! Tôi muốn chụp lại để cho mẹ tôi xem!”
Khẳng đen mặt lại, chụp mấy tấm hình cho hai người, rồi trả lại điện thoại cho Tiền Hựu, "Được chưa? Nếu Đông Lang không chịu đánh một trận với tôi, vậy tôi đi trước."
Đông Lang gật đầu, "Tối gặp lại."
Khẳng khoát tay, xoay người đi về phía xa xa.
Đông Lang đưa tay lên sửa lại mái tóc dài của Tiền Hựu bị gió thổi rối tung lên, "Có muốn ở lại đây chơi thêm một chút nữa không?”
"Không cần, không cần, chúng ta nhanh chóng đi gặp ba mẹ anh đi!" Tiền Hựu kiểm tra hình xong, vội vàng nghiêng đầu nhìn chung quanh, "Nói xem nhà anh ở đâu?" Táo đỏ lddle^e quyy do^nn.
Đông Lang chỉ chỉ vào căn biệt thự bằng đá cách đó không xa, "Ở chỗ đó."
Tiền Hựu lập tức vui vẻ chạy về phía căn nhà anh chỉ, "Giống y như đúc trong tấm hình chụp cả gia đình mà anh để ở văn phòng!”
"Chậm một chút, cẩn thận kẻo té xuống." Đông Lang xách túi lớn, túi nhỏ quà tặng, nhanh chóng đuổi kịp Tiền Hựu, kéo tay của cô, từ từ đi đến trước cửa nhà.
Phía ngoài cổng nhà Đông Lang có một khu vườn nhỏ, bên trong nuôi không ít những động vật nhỏ, thậm chí còn có vài con bò sữa, nhìn thấy Đông Lang mấy con bò còn rống lên vài tiếng thật dài.
Những cảnh tượng này khiến cho anh nhớ lại tuổi thơ đẹp đẽ và ngắn ngủi, Đông Lang không khỏi cười cười, lôi kéo Tiền Hựu đi về phía trước, vì cả người cô đứng yên bất động.
Nhưng mà chỉ cần nhìn cô một cái, anh liền đoán ra được là cô đang khẩn trương.
"Thật sự không cần lo lắng, ba mẹ của anh đều là những người rất dễ gần.”
Đông Lang vừa mới dứt lời, trong nhà liền có người mở cửa ra, ba mẹ anh cùng nhau đứng ở cửa, mẹ Đông vừa nhìn thấy Tiền Hựu, thì không nhịn được che mặt nói: "Oa, ông xã à, cô ấy còn đáng yêu, còn hơn cả trong hình nữa!”
Ba Đông nhìn vợ bao dung mà cười, nhìn về phía hai người đang ở ngoài cửa nói: "Mau vào đi, bên ngoài nắng lắm." Di3n~đ@n.l3,quý.d0n.
Tiền Hựu đi vào trong phòng, lúc này mới chợt hoàn hồn, lắp ba lắp bắp : “Con chào chú, chào dì, con...con là Tiền Hựu."
Mẹ Đông không đợi cô nói xong, liền kích động ôm Tiền Hựu vào lòng, "Chào con, dì cũng rất vui mừng khi nhìn thấy con. Đông Lang nói con rất thích ăn đồ ăn vặt, hôm nay dì đặc biệt đi tới siêu thị gần đây để mua một ít thức ăn vặt, hơn nữa tự tay dì làm không ít món, con tới nếm thử một chút xem sao!”
Tiền Hựu bị mẹ Đông ôm đi thẳng tới phòng khách, nhìn thấy đống đồ ăn vặt được chất cao như một ngọn núi nhỏ ở trong góc, thì cô kinh ngạc há hốc miệng, "Nhiều như vậy. . . . . ."
Cô ăn nửa năm cũng không hết được ấy chứ!
Mẹ Đông cau mày lại, nói: "Như vậy mà nhiều cái gì, dì còn cảm thấy mua hơi ít, con xem con gầy như thế này, phải ăn nhiều vào dì mới yên tâm được.”
Nói xong, liền bóc hai túi đồ ăn vặt ra, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Tiền Hựu.
Tiền Hựu nghiêng đầu nhìn Đông Lang đang đứng bên cạnh một chút, Đông Lang cười nói: "Em cứ ăn đi." Ba Đông cũng nói: "Tính tình của dì con tương đối nhiệt tình, cứ ăn đi, những thứ này đều mua cho con hết đó."
"Vậy. . . . . . Con cám ơn." Tiền Hựu đang cầm túi đồ ăn vặt, cùng ngồi trên ghế sa lon với mẹ Đông, vừa ăn vừa nói chuyện. Bên ngoài biệt thự nhìn rất đơn giản, nhưng bên trong lại có cảm giác rất tân tiến hiện đại, trang trí gọn gàng ngăn nắp, dường như tất cả đều được làm bằng thép, mẹ Đông chú ý tới ánh mắt của Tiền Hựu, vừa nhóp nhép ăn đồ ăn vặt, vừa giải thích: “Con biết đó, sức của chúng ta hơi lớn một chút, cho nên tất cả những món đồ cần phải tốt một chút, nếu không thì sẽ phải thay đổi thường xuyên.”
"Đúng vậy ạ, nếu không sẽ rất lãng phí tiền." Tiền Hựu cũng vừa nhóp nhép ăn đồ ăn vặt vừa gật đầu, rõ ràng hai người mới gặp mặt lần đầu tiên, nhưng không tới mấy phút đã trở nên thân thiết. Di3n~đ@n.l3,qcxsguý.d0n.
Nhìn thấy Tiền Hựu và mẹ của mình chung sống tốt như vậy, Đông Lang cũng yên tâm hơn, anh quay đầu lại nói chuyện với ba mình, "Ba, buổi tối đốt lửa trại, đã chuẩn bị xong hết chưa?"
Ba Đông gật đầu, "Có thể thông báo được cho ai trong tộc thì đã thông báo hết rồi.”
"Tốt quá."
Lỗ tai của Tiền Hựu rất thính, đi lại hỏi mẹ Đông, "Dì, buổi tối còn đốt lửa trại nữa sao?"
"Có chứ, là do A Lang đặc biệt chuẩn bị tiệc tối nay cho con đó.” Mẹ Đông cười nói, "Đến lúc đó ngoại trừ nhà chúng ta ra, những người sói khác cũng tới đây, tất cả mọi người đều muốn tới gặp con một chút.”
Tiền Hựu kinh hãi, cô vốn cho là lần này mình chỉ tới đây để gặp ba mẹ của Đông Lang thôi, ai nghĩ được là còn gặp cả dì bảy, cô tám nữa chứ? Bọn họ đều là người sói, ngộ nhỡ họ không hoan nghênh mình thì làm thế nào?
Mẹ Đông cười nhéo nhéo mặt của Hựu mặt, nói, "Con đó, giống y như lời A Lang nói, nghĩ cái gì đều hiện hết ở trên mặt. Không cần lo lắng, Đông Lang là thủ lĩnh của người sói, những người khác phải nghe nó hết, hơn nữa thật ra ở trong tộc người sói, bây giờ con rất nổi tiếng đó nha."
"Con? Con nổi tiếng?" Tiền Hựu không thể kinh ngạc hơn được nữa, đồ ăn vặt ở trong miệng cũng rớt xuống ghế sa lon, cô cúi đầu muốn nhặt lên, lại bị Đông Lang ngăn lại, "Bẩn rồi, đừng ăn nữa." Dien_dan l3_quy1don^.
"À. . . . . ." Tiền Hựu rất nghe lời, không nhịn được kéo Đông Lang lại, hỏi, "Dì nói, bây giờ ở trong tộc của anh, em rất nổi tiếng, Đông Lang, chuyện gì xảy ra ở đây vậy..., có phải anh đã len lén nói xấu em với bọn họ không!"
Đông Lang xấu xa cười một tiếng, sờ sờ đầu của cô, "Đúng vậy, anh đã nói xấu em rất nhiều đấy."
"Anh —— cái người xấu xa này, em đánh anh chết!" Tiền Hựu dùng quả đấm nhỏ xíu đánh vào người anh, "Ghét, biết rất rõ là em rất coi trọng cuộc gặp mặt lần này, anh còn đi nói xấu em như vậy!"
Mẹ Đông ở bên cạnh nhìn thấy một cảnh tượng ấm áp như vậy, không ngừng cười lên khanh khách, kéo Tiền Hựu ôm vào trong lòng, an ủi, "Được rồi, được rồi, nó đùa với con đó. Chẳng lẽ con còn không nhìn ra? Đông Lang yêu thích con như vậy, sao lại có thể đi nói xấu con được?"
Tiền Hựu nhìn mẹ Đông một chút, lại quay đầu nhìn Đông Lang một chút, dần dần hiểu ra, nhất thời đỏ mặt lên.
Mẹ Đông cười nói: "Cho nên việc con nổi tiếng, là bởi vì dạo trước Đông Lang tiếp nhận huấn luyện kiềm chế khi biến thân, đã phá vỡ kỷ lục đã duy trì rất nhiều năm, rất nhanh đã hoàn thành khoá huấn luyện… Rất nhiều người sói muốn tới học tập kinh nghiệm của nó, nó liền nói với mọi người là tất cả đều vì con.”
". . . . . . Con?" Tiền Hựu lẩm bẩm lặp lại.
"Đúng vậy đó, bởi vì trong lòng suy nghĩ tới người yêu, muốn làm vì cô ấy, giữ vững lý trí vào đêm trăng tròn, cho nên cuối cùng cũng hoàn thành khoá huấn luyện. Bây giờ, và cả trong tương lai, chồng của con đã có thể khống chế được bản thân mình, cái này đối với người sói mà nói thật ra là rất khó, bởi vì coi như có hoàn thành khoá huấn luyện, độ khống chế của chúng ta cũng không thể đạt tới mức một trăm phần trăm được, nhưng mà Đông Lang đã làm được. Cho nên, Tiểu Hựu đáng yêu của chúng ta mới có thể nổi tiếng như vậy, tất cả mọi người đều rất muốn gặp con!" Dien_dan lee3_quy1don^.
Sau khi Tiền Hựu nghe xong thì sững sờ quay đầu nhìn về phía Đông Lang, cô biết anh vì mình đón nhận khoá huấn luyện, nhưng lúc trước, cô hỏi anh nội dung huấn luyện là gì, Đông Lang cũng không chịu nói chi tiết, bây giờ nhìn lại, huấn luyện khống chế biến thân đó nhất định rất vất vả đúng không? Anh nhất định đã phải chịu đựng những khổ sở vô cùng lớn, mới có thể thành công như vậy?
Tất cả đều. . . . . . Tất cả đều vì mình. . . . . .
Bây giờ Tiền Hựu rất muốn ôm chặt lấy anh, nhưng ngại còn có người lớn ở bên cạnh, cô thật sự xin lỗi, chỉ có thể nhéo tay của anh.
Hai tay của mẹ Đông chống cằm, tràn ngập mong đợi nhìn cô, "Dì không ngại hai đứa trao nhau nụ hôn nóng bỏng đâu, tốt nhất là nhanh chóng sinh cho dì một đứa cháu gái bảo bối, dì rất mong có một đứa cháu gái, con không biết cháu gái nhà họ Lý bọn họ, nó đáng yêu như thế nào đâu . . . . . ."
Ba Đông một tay nâng trán, vội vàng đi tới kéo bà xã lôi đi.
"Làm gì thế, em còn muốn tán gẫu với Tiểu Hựu nữa mà.”
"Khụ khụ, cái kia. . . . . . Người trong tộc cũng sắp tới rồi, chúng ta đi sắp xếp một chút, để cho hai người bọn họ nghỉ ngơi tí đi, mới vừa xuống máy bay, nhất định sẽ rất mệt mỏi." dienndnle,qu.y don
"À. . . . . ." Mẹ Đông không nghi ngờ gì, đi theo ông xã ra khỏi cửa.
Rốt cuộc Tiền Hựu cũng nhào tới ôm bạn trai của mình, "Mẹ anh rất là nhiệt tình!”
"Ừhm, bởi vì bà ấy rất yêu thích em." Đông Lang cười nói.
Tiền Hựu ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của anh, "Nhưng mà hình như anh trông giống rất ba của anh, tính tình cũng giống ông ấy nữa.”
"Đúng là như vậy." Đông Lang lau lau khóe miệng của cô vẫn còn đang dính vụn đồ ăn vặt, "Có muốn ngủ một lát không? Còn mất tiếng nữa mới bắt đầu đốt lửa trại."
Quả thật Tiền Hựu có chút mệt mỏi, liền đi theo Đông Lang đi vào phòng ngủ của anh lúc còn nhỏ. Phòng của anh vẫn giữ nguyên bộ dạng như khi còn nhỏ, trên tường còn dán mấy tờ áp-phích của mấy ngôi sao cầu thủ nào đó, nhìn sơ qua cũng giống như những căn phòng của những bé trai bình thường, nhưng. . . . . . Mấy vết cào trên sàn nhà lại lộ ra tất cả.
Nhìn thấy Tiền Hựu trầm mặc như vậy, Đông Lang biết trong lòng cô đang thương xót cho mình, liền cười giải thích, "Không có gì, đều đã qua cả rồi."
Tiền Hựu tựa sát vào trong ngực anh, gật đầu lia lịa, "Sau này em sẽ trải qua cùng anh, cho dù vào lúc trăng tròn, anh không khống chế được mình, em cũng sẽ tuyệt đối không rời khỏi anh.”
Đông Lang cụng trán mình vào trán cô, "Nhưng nếu như thật sự có tình huống như vậy xảy ra, thì cho dù như thế nào anh cũng sẽ khiến em phải cách xa anh ra.”
"Nhưng. . . . . ." dienndxzvnle,qu.y donzv
"Không có nhưng nhị gì hết, chuyện này em nhất định phải nghe anh." Đông Lang rất hiếm khi cứng rắn, anh nhét Tiền Hựu vào trong chăn, "Ngủ đi, tới giờ anh sẽ gọi em."
Tiền Hựu cong cong môi, thừa dịp lúc anh muốn đi đưa tay ra ôm lấy cổ của anh, sau đó hôn một cái lên mặt của Đông Lang.
Nhất thời cổ của Đông Lang cũng đỏ lên, "Khụ, được rồi, anh phải đi ra ngoài rồi, có chuyện gì thì gọi cho anh."
Tiền Hựu kéo anh cười khanh khách, "Không phải anh sẽ nghỉ ngơi cùng với em à?"
Ánh mắt màu vàng lợt loé lên trong đôi mắt của Đông Lang, chợt nhào lên ngăn cô lại, dùng giọng nói khàn khàn mà cám dỗ nói bên tai của Tiền Hựu: "Em cho là anh không muốn sao? Không nên trêu chọc anh, nếu không thật sự anh sẽ ăn em đó.”
Tiền Hựu vùi mặt ở trong chăn, chỉ lộ đôi mắt ra ngoài, lắp bắp nói: "Thật ra thì. . . . . . Anh. . . . . . Anh có thể ăn mà."
Đông Lang nghiêm túc nhìn vào cô, tình cảm nóng bỏng ở trong mắt dường như muốn phun ra ngoài. Tiền Hựu có thể cảm nhận được, hơi thở của anh cũng trở nên dồn dập, nhưng cuối cùng anh chỉ nhẹ nhàng hôn cô một chút, "Không sao, anh hiểu em mà, đợi sau này kết hôn đi.”
Sau đó anh liền nhanh chóng đứng dậy, đi ra ngoài, giống như chờ lâu thêm một giây sẽ không khống chế được mình vậy.
Tiền Hựu lăn qua lăn lại trên chiếc giường mềm mại, trong lòng cảm thấy vừa ngọt ngào vừa bối rối, ngọt ngào vì Đông Lang rất quan tâm cô, bối rối là vì, rốt cuộc khi nào Đông Lang mới cầu hôn cô đây, thật sự rất mong đợi, vô cùng mong đợi, nhưng lại không thể đi thúc giục anh được……
Cô đang phiền não về vấn đề này thì dần dần thiếp đi.
d,0dylq.d Đợi tới lúc tỉnh lại thì sắc trời đã tối. Ngoài cửa vọng tới giọng nói của mẹ Đông, “Tiểu Hựu, dì có thể đi vào được không?”
Tiền Hựu ngồi dậy khỏi giường, trả lời một tiếng, mẹ Đông đi vào cười cười với cô, "Đã khoẻ chưa? Đi xuống ăn chút gì đi đã, rồi chúng ta còn đi đốt lửa trại vui chơi nữa."
"Cám ơn dì. . . . . ." Tiền Hựu mới vừa nói xong, liền nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng người huyên náo, hình như ở dưới lầu có rất nhiều người đang nói chuyện.
Mẹ Đông cười nói: "Đều là những người sói khác đã tới rồi, tất cả mọi người đều đòi gặp con, bị A Lang ngăn cản, con có thể ——"
Nói còn chưa dứt lời, thì đã có một bóng dáng nho nhỏ xông vào trong phòng ngủ, sau đó té nhào vào trên người Tiền Hựu.
Tiền Hựu sợ hết hồn, định thần nhìn lại lần nữa, nhất thời bị người bạn nhỏ ở trong lòng làm cho giật mình.
Trước mặt là một bé gái có mái tóc xoăn màu vàng nhạt, gương mặt trắng nõn nà, đôi mắt màu xanh biếc, mặc một bộ váy công chúa màu hồng, quan trọng hơn là, sau lưng của cô bé còn có một cái đuôi to màu trắng!
"Chị ——" Cô bé cười tươi như hoa, nói với Tiền Hựu một câu tiếng Trung mà bé mới học được, cái đuôi to ở phía sau vẫy sang bên trái rồi lại vẫy sang bên phải.
Mẹ Đông cười nói: "Ây da, bị tên nhóc con này lén đi vào rồi, Tiểu Hựu, giới thiệu với con một chút, đây chính là cháu gái nhà họ Lý mà mẹ đã nói với con rồi đó, Trân Ny Đặc."
"Oa ——" Tiền Hựu vui mừng hét lên một tiếng chói tai, nhanh chóng ôm lấy cô bé, "Bé thật đáng yêu, đáng yêu quá đi mất!"
Cô bé nghe thấy Tiền Hựu nói cái gì đó thì không hiểu lắm, nhưng lại cười híp mắt lại, để mặc cho cô ấy ôm mình, còn lấy gương mặt non nớt của mình cọ tới cọ lui vào người của Tiền Hựu, liên tục lặp lại, "Chị. . . . . ."
Tiền Hựu vui tới mức muốn khóc, "Cô nhóc nhỏ người sói sao lại có thể đáng yêu như vậy, quá là không có đạo lý rồi!” d,xgư 0dylq.d
Mẹ Đông che miệng cười không ngừng, "Cho nên dì mới nói các con mau chóng sinh một đứa đi, như vậy thì mỗi ngày dì sẽ không cần qua nhà họ Lý để nhìn cháu gái nhà họ nữa rồi.”
Dưới đáy lòng của Tiền Hựu điên cuồng gầm thét lên, cô muốn kết hôn, cô muốn kết hôn ngay bây giờ, cô muốn kết hôn ngay lập tức!
"Chị dẫn em đi ăn đồ ăn ngon nhé?” Tiền Hựu vô cùng yêu quý cô bé nhìn giống thiên sứ này, ôm bé đi ra ngoài, bé gái ngoan ngoãn ôm lấy cổ cô, thấy Đông Lang đang ở dưới lầu, lập tức chỉ vào anh gọi, “Anh!”
"Đúng rồi, anh. Trân Ny Đặc rất thông minh!" Tiền Hựu ôm bé gái đi tới trước mặt của Đông Lang, "A Lang, anh mau nhìn nè..., có phải cô bé cực kỳ đáng yêu không! Ô ô ô nhất là cái đuôi này, ô ô ô quả thật đáng yêu chết mất thôi!"
"Ừhm, thật đáng yêu." Đông Lang gật đầu một cái, dùng tiếng Anh nói với bé gái, "Mẹ em đang đi tìm em ở ngoài cửa kia kìa.”
"Mẹ. . . . . ." Bé gái nhìn về phía ngoài cửa, Tiền Hựu ôm bé ra cửa, một cô gái trẻ tuổi có mái tóc vàng vừa nhìn thấy Trân Ny Đặc liền thở phào nhẹ nhõm, "Bảo bối, đừng có chạy lung tung như vậy nữa!"
Tiền Hựu đưa bé cho mẹ của bé, bé gái không vui lắm, trong đôi mắt to màu xanh chợt nhạt đi, bàn tay mũm mĩm kéo cô không buông, "Chị. . . . . ."
Cô gái tóc vàng trấn an nói: "Chị không đi mà, mọi người chúng ta cùng nhau đi đốt lửa trại, một lát con sẽ được chơi cùng với chị, được không?"
Lúc này bé gái mới khe khẽ gật đầu, kéo Tiền Hựu lại, hôn lên mặt cô một cái, sau đó không ngừng cười lên khanh khách.
Tiền Hựu nói với cô gái tóc vàng: "Bé thật sự rất đáng yêu!"
"Cám ơn." Cô gái tóc vàng cười cười, thấy Tiền Hựu thật sự, không khỏi có chút kích động, "Cuối cùng cũng gặp được ngài rồi, phu nhân thủ lĩnh, ngài giống như sự tưởng tượng của chúng tôi, rất dịu dàng và lương thiện."
"Tôi. . . . . . Tôi cũng không làm được gì mà. . . . . ." Tiền Hựu thật xin lỗi, Đông Lang đi tới ôm cô, giải thích thay cô, "Cô ấy hơi xấu hổ."
Cô gái tóc vàng cười cười: "Cũng nhìn ra được, vậy tôi không quấy rầy các người nữa, lát nữa gặp lại trong buổi tiệc."
"Được."
Cô gái tóc vàng mang theo bé gái rời đi, bé gái vẫn giơ bàn tay mũm mĩm ra vẫy chào Tiền Hựu, cái đuôi to cũng quẫy qua quẫy lại trong không trung.
Tiền Hựu cái gì cũng không quên được, chợt nhào vào trong ngực của Đông Lang, "Chúng ta kết hôn đi, mau kết hôn đi! Thật sự em rất muốn có một đứa bé đáng yêu như vậy!” Dizcfenx dandf Kê quyu dong.
". . . . . ." Đông Lang sửng sốt một chút, sờ sờ vào trong túi lấy ra cái hộp bằng nhung, dở khóc dở cười nghĩ thầm, sao cô ấy lại giành cầu hôn trước vậy chứ?
|
Chương 42:【 tiệc tối vui vẻ】
Nhìn Tiền Hựu kích động đến không còn dáng vẻ, Đông Lang nghiêm túc suy tư chốc lát, lấy cái hộm chứa chiếc nhẫn kim cương ra giao cho cô, "Vốn là nghĩ ở trong hội lửa trại sẽ cầu hôn với em, nơi đó không khí lãng mạn một chút. . . . . . Chỉ là, nếu không trước mắt em cứ nhận chiếc nhẫn này đi?"
Tiền Hựu chớp chớp mắt to, chậm rãi há to mồm, "Anh. . . . . . Anh nói anh lập tức muốn cầu hôn sao?"
"Đúng vậy." Đông Lang dịu dàng nhìn cô.
Tiền Hựu nhất thời hối hận muỗn kêu trời kêu đất, "Oa hu hu hu đây tính là cái gì..., đến màn cầu hôn lãng mạn cũng không có, đều tại mình, tại sao gấp gáp như vậy hu hu, em muốn vào cánh đồng chạy như điên!"
Đông Lang dở khóc dở cười tóm cô trở lại, vây ở trong ngực, an ủi: "Ngoan, mặc kệ như thế nào, nhất định anh sẽ cho em một màn cầu hôn lãng mạn. Chỉ là xem dáng vẻ em giống như rất gấp, cho nên --"
"Em...em không gấp, con mắt kia của anh nhìn nhầm rồi!" Một giây trước Tiền Hựu mới chính miệng nói mình"gấp gáp", hiện tại hoàn toàn không thừa nhận.
"Được, được, được, em không gấp." Đông Lang khẽ hôn cô, "Vậy, bây giờ chiếc nhẫn là cho em hay là?"
Tiền Hựu nhìn cái cái hộp nhỏ đó, nhịn lại nhịn, mới nói: "Một lát. . . . . . Một lát nữa cho em đi."
Đông Lang cười kéo tay của cô, "Được, đi thôi, cùng đi tiệc tối."
Vì vậy một đoàn chậm rãi, xuyên qua ruộng lúa mạch bao la bát ngát, đi tới khu rừng rậm phía xa. Trời đã hoàn toàn tối, nhưng bởi vì Đông Lang giơ tay cầm đèn, chung quanh lại có rất nhiều người đang nói chuyện phiếm, vì vậy Tiền Hựu cũng không sợ, ngược lại có loại cảm giác kích động.
Cô. . . . . . Cô và nhiều người sói đi cùng một chỗ như vậy! Tiền Hựu tò mò đánh giá người sói chung quanh, đám người sói cũng tò mò quan sát cô. Có người vì nhìn Tiền Hựu lâu mấy lần, đã đã lượn lờ trước mặt cô và Đông Lang mấy lần.
Tiền Hựu chú ý tới trong rừng rậm vừa đi vào, cũng rất nhiều người lộ cái đuôi ra, nhưng mà cũng không có người ở trước mặt cô hoàn toàn hóa người sói, có lẽ là sợ hù cô thôi. Cô không nhịn được nói với Đông Lang: "Thật ra thì mọi người có thể biến thân, em sẽ không sợ ."
Trước cô đeo bám dai dẳng, cuối cùng Đông Lang cho cô nhìn dáng vẻ anh hoàn toàn biến thân một lần, đó là một con có lông màu xám tro, hai mắt màu vàng tĩnh mịch, nhìn qua uy nghiêm mà lạnh lùng cường tráng, so với Tiền Hựu cao hơn rất nhiều rất nhiều, chỉ có ngước đầu mới có thể nhìn thấy mặt của anh. Thế nhưng khi anh dùng móng vuốt vỗ vỗ đầu mình thì Tiền Hựu cũng biết đây là Đông Lang của mình, cho nên từ lần đó, hình ảnh khiến trong lòng cô chịu tổn thương, lại hoàn toàn tiêu tán.
Đông Lang trả lời: "Anh biết. Chỉ là biến thân có nguy hiểm tương đối lớn, cho nên hiện tại trừ phi gặp phải nguy hiểm hoặc là trăng tròn, mọi người sẽ không biến thân, nhiều nhất để lại cái đuôi ra ngoài. Còn người ham thích đánh nhau như Khẳng là số ít."
"Đúng vậy, Khẳng đâu? Sao không nhìn thấy anh ta? Anh ta không tới sao?" Tiền Hựu hỏi.
Đông Lang chuyển động cổ, lập tức chỉ chỉ phía trước, "Ở bên kia cùng người nhà của cậu ta."
Tiền Hựu nhìn về phía trước, phát hiện Khẳng ôm hai tay đi tuốt đằng trước, đi theo phía sau có cha mẹ anh ta và có Shani.
. . . . . . Shani! Nhìn thấy cô ấy lần nữa, trong lòng Tiền Hựu có chút cảm giác phức tạp. Bởi vì kể từ khi Đông Lang biết lần trước Shani phái bốn người sói tới bắt Tiền Hựu, liền đuổi Shani khỏi công ty, hơn nữa cũng không biết anh và Shani nói những gì, cô còn đặc biệt chạy tới nói xin lỗi với Tiền Hựu. Tiền Hựu nghe được lời xin lỗi vô cùng thành khẩn, liền tha thứ cho cô ấy.
Từ đó về sau cô cũng không gặp qua cô ấy, sau lại nghe Khẳng nói, hình như cô về nhà, bây giờ nhìn lại quả thế.
Cô do dự có muốn đi lên chào hỏi Shani hay không, ai ngờ đối phương lại chủ động mang cha mẹ tới.
"Thủ lĩnh, Tiền tiểu thư." Shani lễ phép gật đầu một cái với hai người, giọng nói có chút trầm thấp, "Giới thiệu với Tiền tiểu thư, hai vị này là cha mẹ tôi."
"Chào mọi người." Cô mỉm cười theo chào hỏi cha mẹ đối phương, Shani là giống lai, cha cô ấy có một mái tóc bạch kim, nhìn thấy Tiền Hựu, dùng Trung văn thuần thục nói: "Phu nhân tương lai thủ lĩnh,<DDLQD.com? lúc trước con gái của tôi đã tạo thành tổn thương cho ngài, tôi thay nó xin lỗi ngài."
"Không có, không có chuyện gì, đều đã qua." Tiền Hựu vội vàng nói, phát hiện hình như cha mẹ của Shani rất chờ mong Đông Lang đáp lại, cô còn lôi kéo Đông Lang, "A Lang, anh nói phải hay không?"
Đông Lang trầm ngâm chốc lát, mới nói: "Nếu Tiền Hựu nói qua rồi, vậy thì đã qua. Chẳng qua về sau tôi không bao giờ hi vọng nhìn thấy những chuyện tương tự xảy ra."
"Chúng tôi sẽ quản giáo hai đứa bé cho tốt." Cha mẹ của Shani lập tức gật đầu nói.
"Đi đi, tiệc tối cứ việc chơi, nếu đều qua đi, cũng không cần nghĩ lại." Đông Lang nói.
Lúc này cha mẹ đối phường mới thở phào nhẹ nhõm, mang theo Shani rời đi.
Đông Lang khẽ thở dài một tiếng, Tiền Hựu hỏi anh làm sao, anh bất đắc dĩ trả lời, "Anh vẫn cho là, mặc dù Khẳng thích quậy, nhưng vẫn có thể tin em gái cậu ta, ai nghĩ tới Shani luôn luôn chững chạc lại làm ra những chuyện như vậy."
Tiền Hựu nghĩ thầm, Vậy chịu thôi, cô ấy thích anh nha.
Cô lôi kéo tay Đông Lang đi về phía trước, "Được rồi, không cần nhớ ..., khẳng định Shani chỉ là kích động làm việc nhất thời, em nghĩ về sau cô ấy sẽ không thế. Vả lại, anh thật sự duổi cô ấy sao? Nếu không đợi qua một thời gian ngắn, nếu như cô ấy biểu hiện tốt, cứ để cho cô ấy về công ty chứ?"
Đông Lang nhéo cái mũi của cô, "Không được, vị trí thư ký anh đã nghĩ kỹ cho ai rồi."
"Ai vậy?"
Đông Lang tiến gần nói: "Cho vợ tương lai đại nhân của anh."
"Em?" Tiền Hựu mở to hai mắt, "Anh để cho em tới công ty anh đi làm sao? Nhưng. . . . . . Nhưng bây giờ em cũng có công việc. . . . . ."
"Không phải là em nói muốn cùng anh du lịch vòng quanh thế giới sao, tìm để tìm chủng tộc khác sao? Nếu như là vậy, thì vừa đúng lúc chỉ cần bỏ việc ở bên Hạ Khiêm Nghiêu, tới bên cạnh anh thôi." Đông Lang nói.
Tiền Hựu gãi gãi đầu, "Cái này là tốt, nhưng mà bên Hạ Khiêm Nghiêu, đột nhiên đi mất có thể không tốt lắm hay không . . . . . ."
"Anh sẽ đi giải thích với anh ta, anh ta sẽ tiếp nhận." Đông Lang kiên định nói, "Chờ cha mẹ em đón nhận thân phận của anh, chúng ta liền cùng đi du lịch vòng quanh thế giới, được không?"
Tiền Hựu nhìn anh một chút, cuối cùng dùng sức gật đầu một cái, ánh mắt tràn đầy mong đợi, "Được!"
Trước mặt dần dần hiện lên ánh sáng, là đã đến nơi đốt lửa trại. Để tránh lửa, lúc này ở đây trống trải chung quanh đều là Nham Thạch, cũng không có cây cối tồn tại, mấy năm qua, bộ tộc người sói nếu đốt lửa trại, vẫn luôn cử hành chỗ này.
Rất nhiều người sói vây tụ tại bên cạnh đống lửa, vừa nướng thịt vừa tâm sự, nhìn thấy Đông Lang dắt Tiền Hựu xuất hiện, tất cả mọi người rối rít đứng lên gật đầu hành lễ với họ.
Nét mặt Đông Lang có mấy phần uy nghiêm, "Vẫn là giống như ngày trước, cứ tùy ý chơi và ăn đi, không cần gò bó."
Mọi người nhanh chóng khí thế ngất trời trò chuyện lần nưuax, cũng không có thiếu người gan lớn lại gần nói chuyện với Tiền Hựu.
Có một người đàn ông trẻ tuổi giơ một xâu thịt nướng đưa tới, cười híp mắt hỏi: "Thủ lĩnh phu nhân, ngài ăn không?"
"A, cám ơn, ở chỗ tôi cũng có. . . . . ." Tiền Hựu nói phân nửa, chợt dừng lại, "Ah, sao tôi cảm giác anh có chút. . . . . . Quen mặt?"
"Ha ha, trí nhớ cô thật tốt, trước kia ngài đã gặp tôi ở công ty thủ lĩnh!" Người đàn ông hưng phấn nói, "Tôi chính là người bị những đồng nghiệp khác kéo đi, chở thành mì kéo vung qua vung lại!"
"Ồ ồ ồ, là anh! Thì ra anh là người sói, tôi đã nói rồi, thế nào bị đánh nhiều như vậy không có việc gì. . . . . ."
"Ha ha, tôi. . . . . . Tôi cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ chúc ngài và thủ lĩnh sớm sinh quý tử, ha ha."Người đàn ông nói xong, liền cười chạy đi.
Những lời này rất hợp tâm ý Tiền Hựu, cô nhớ tới phía trước nhìn thấy một cô bé xinh đẹp, không nhịn được hỏi Đông Lang, "Trân Ny Đặc chạy đi nơi nào vậy? Em rất muốn chơi cùng cô bé."
Đông Lang hít mũi một cái, chỉ sang bên kia đống lửa, "Ở nơi nào."
Tiền Hựu định đi đến, lại bị anh tóm lấy, "Khụ, em muốn tiếp nhận cầu hôn của anh, hay là trước đi chơi cùng bạn nhỏ?"
Tiền Hựu ngẩn người, tiếp lập tức nói: "Oa oa cầu hôn, em muốn cầu hôn!"
Đông Lang nhếch môi cười, ánh lửa chiếu lên gò má của anh, cho ánh mắt anh tăng thêm mấy phần nóng bỏng, lúc anh ở trước mặt tất cả tộc nhân, một chân quỳ xuống trước mặt Tiền Hựu, lấy ra cái hộp nhung đó, chậm rãi mở ra ở trước mặt cô, dùng giọng nói hơi run rẩy nói: "Tiểu Hựu, anh rất cảm kích ông trời đã để cho anh biết được cô gái thiện lương tươi đẹp như em, anh rất cảm kích sau khi em biết tát cả lại lựa chọn ở bên cạnh anh, anh rất cảm kích em dũng cảm với anh, bao dung và yêu anh, <DDLQD.com? anh muốn dùng tất cả cuộc sống này để khiến em hạnh phúc, em. . . . . . Gả cho anh được không?"
Chỉ là ngắn ngủn mấy câu, lại chọc nước mắt Tiền Hựu như bị mở vòi, cô vừa gật đầu, vừa nói: "Em. . . . . . Em đồng ý, em gả! Hu hu hu. . . . . ."
Đông Lang cuống quít đeo chiếc nhẫn kim cương lên cho cô, đứng dậy ôm lấy cô, "Tại sao khóc, anh nói không hay sao?"
"Hu hu hu, thật tốt quá, em chính là bị cảm động, không nhịn được. . . . . ." Tiền Hựu tựa vào trong ngực an hnói, "A Lang, em cũng rất cảm kích anh, cảm kích anh thích người ngốc nghếch ngơ ngác như em."
Đông Lang cúi người khẽ hôn lên trán của cô, đám người sói quần chúng vẫn yên tĩnh Lang vậy xem, cuối cùng phát ra tiếng hoan hô.
"Oa hu hu hu!" Có mấy người không ngừng kích động nhảy về phía trước, trong lúc nhất thời hội đốt lửa trại trở nên cực kỳ náo nhiệt.
"Kết hôn, kết hôn!" Trân Ny Đặc đáng yêu cũng từ đối diện xông tới, ôm lấy Tiền Hựu làm nũng, "Chị gái, kết hôn!"
Tiền Hựu ôm lấy người bạn nhỏ, "Không sai không sai, A Lang, em muốn để cô bé làm hoa đồng trong hôn lễ chúng ta?"
"Được, tất cả nghe theo em."
Cha Đông mẹ Đông ở một bên nhìn thấy cuối cùng con trai cũng tìm được hạnh phúc, cũng cảm khái cực kỳ, rúc vào nhau mỉm cười hạnh phúc .
Mọi người nhanh chóng vây quanh đống lửa chơi đùa, có người khiêu vũ, có người đang hát, còn có người xúm lại muốn đánh nhau.
Có một người sói nữ kích động chạy tới kéo tay Tiền Hựu, nghẹn ngào nói: "Kia, thật ra thì tôi cũng rất thích loài người, về sau nhất định tôi muốn tìm một người giống dịu dàng là loài người giống ngài làm ông xã!"
Tiền Hựu cười gật đầu, "Nhất định có thể."
"Oa hu hu hu ngài thật tốt. . . . . ." Lang Nhân nhào tới trong ngực Tiền Hựu khóc lên, cái đuôi to lại vung vẩy, Tiền Hựu nhìn cái đuôi bay múa khắp nơi, cảm giác mình sắp bị cảm hóa rồi.
Khẳng một thân một mình ngồi ở góc, nhìn cảnh tượng vui vẻ hoà thuận trước mắt, ngẫm lại hơn mười năm trước, đông đảo người sói cùng nhau trốn trong rừng rậm nghèo túng và cô độc, trong lòng có cảm giác chua xót.
Có lẽ, Đông Lang thật không có nói sai, bọn họ có thể cùng loài người sống chung.
Khẳng nhìn trên người Tiền Hựu thấy được hi vọng.
Anh ta suy nghĩ, xoay ngườiđi về phương xa.
Có lẽ, anh ta có thể làm gì đó cho Đông Lang và Tiền Hựu.
|
Chương 43: Suy nghĩ của Khẳng Editor: Táo đỏ phố núi
Trong lúc Tiền Hựu ở nước ngoài, cùng chơi đùa vui vẻ với những người sói, thì cùng lúc đó Khẳng đã lặng lẽ lên máy bay trở về nước.
Vì vậy vào sáng sớm ngày chủ nhật, mẹ Tiền tính đi chợ mua ít đồ về nấu ăn, vừa mới mở cửa ra, thì nghe thấy ở dưới chân có tiếng của con vật nhỏ đang nức nở nghẹn ngào, "NGAO...OOO ô."
"Ôi chao." Mẹ Tiền lùi về phía sau một bước, cúi đầu nhìn xuống đất, trước mắt thấy có một con chó. . . . . . Không phải là con chó mà thời gian trước Đông Lang đã mang tới sao? Làm sao lại chạy đến chỗ này được?
"Làm sao mày tìm tới đây được thế này?" Mẹ Tiền vừa hỏi, vừa sờ sờ vào đầu của con chó, "Kỳ quái thật, bọn Tiểu Hựu tuần sau mới về mà?”
Con chó mở to đôi mắt ngập nước, đem móng trước giơ ra cho bà nhìn, phía trên đó còn có mấy vết máu, Mẹ Tiền vừa nhìn thấy máu thì nhất thời vô cùng đau lòng, "Chao ôi, làm sao mà lại bị như thế này?" Taoo do leê quíy dđono.
Dứt lời, cũng không kịp đi ra ngoài mua thức ăn nữa, vội vàng ôm con chó đi vào trong nhà.
Ba Tiền đang tưới hoa ở bệ cửa sổ, nghe được tiếng động cũng đi ra, trong tay vẫn còn cầm bình xịt nước, "Sáng sớm, có ai tới —— Hả? Con chó này. . . . . ."
"Là con chó mà bọn Tiểu Hựu nuôi, không biết chạy thế nào mà lại tới được nhà của chúng ta, lại còn bị thương nữa." Mẹ Tiền vừa nói, vừa chỉ huy chồng, "Đi vào lấy hòm thuốc ra đây, rồi lấy thêm ít vải mềm nữa.”
"Ừ, được được được." Ba Tiền vội vàng đi lấy đồ rồi quay trở lại, lấy vải trải lên trên ghế sa lon, nói, "Trong nhà của Tiểu Đông không phải có người giúp việc sao? Sao lại không trông chừng con chó vậy, lại còn để nó bị thương?”
"Không biết . . . . . ." Mẹ Tiền xử lý một chút vết thương cho con chó, nhớ tới Đông Lang đã để lại số điện thoại của người giúp việc trong nhà, nên nói: "Nếu không chúng ta gọi điện thoại cho người giúp việc đi, chó chạy mất, chắc là người cũng lo lắng."
"Cũng được." Ba Tiền vội vàng đi tìm điện thoại di động, nhưng con chó chợt cao giọng nức nở, cũng không để ý tới móng vuốt đang bị thương, trực tiếp nhảy xuống ghế sa lon, cầm một chiếc lắc tay trên bàn trà, ngậm vào trong miệng không chịu buông ra, sau đó dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn ba Tiền và mẹ Tiền.
"Đó không phải là chiếc lắc tay của Tiểu Hựu sao?” Ba Tiền chợt nhớ lại, đây là một con chó rất có linh tính, nói, "Nó muốn nói với chúng ta điều gì? Chẳng lẽ muốn nói Tiểu Hựu đã xảy ra chuyện ở nước ngoài sao?"
". . . . . ." Con chó màu đen vội vàng lắc đầu một cái, để lắc tay xuống, dùng móng vuốt cẩn thận sờ sờ từng li từng tí. Taoo do leiêy quíy dđono.
Mẹ Tiền vỗ tay một cái, "Ồ! Tôi hiểu rồi, chắc là nó nhớ Tiểu Hựu nhà chúng ta, cho nên chạy tới đây để tìm con bé, nó cho là Tiểu Hựu đang ở đây.”
"Ẳng ẳng ẳng!" Rốt cuộc cũng có người hiểu được nó muốn nói gì, con chó kích động kêu lên, lại còn gật đầu một cái thật mạnh.
"Ôi chao, vậy nó cũng thật lợi hại, nhà của tiểu Đông cách nhà của chúng ta cũng rất xa mà?" Ba Tiền lại một lần nữa ôm con chó đặt lại lên trên ghế sa lon, từ từ giải thích với nó, "Nữ chủ nhân và nam chủ nhân của mày đã đi ra nước ngoài rồi, còn mấy ngày nữa mới trở về."
"NGAO...OOO. . . . . ." Con chó nnhe được tin tức này, nhất thời cái đầu và cái đuôi cùng nhau tiu nghỉu xuống, dáng vẻ rất cô đơn.
Nhất thời ba Tiền và mẹ Tiền rất đau lòng, "Đừng buồn, đừng buồn nữa, mặc dù Tiểu Hựu không có ở đây, nhưng mà chúng ta sẽ ở cùng với mày, có đúng không?"
"Đúng vậy, đúng vậy, mày muốn ăn cái gì, lát nữa tao sẽ làm cho mày ăn."
Con chó nghe bọn họ nói vậy, một lát sau mới cảm thấy tốt hơn .
Từ sau khi con gái dọn ra ngoài sống một mình, ba Tiền và mẹ Tiền cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó trong cuộc sống hàng ngày. Mặc dù bọn họ rất nhớ nhung con gái, nhưng lại muốn con mình học được khả năng tự lập, nên cho dù rất nhớ, nhưng lại không muốn bảo Tiền Hựu trở về.
Nhưng bây giờ, trong nhà có thêm một con chó hiếu động, nhất thời không khí trong nhà trở nên vui vẻ hơn nhiều. Dđienn damn leie quyýdon.
Mẹ Tiền còn đặc biệt lên mạng tra một số cách làm món ăn dành cho chó, sau đó liền dùng chiếc xe đẩy nhỏ muốn ra khỏi nhà đi mua ít thức ăn, con chó vừa nhìn thấy, vội vàng nhảy lên chiếc xe nhỏ của bà, sử dụng ánh mắt nói cho bà biết mình cũng muốn đi theo.
"Mày đang bị thương, hay là ở nhà mà nghỉ ngơi cho thật tốt đi. . . . . ." Mẹ Tiền mới nói phân nửa lại thay đổi chủ ý, "Thôi, mày đi theo tao ra ngoài cũng được, ở gần đây có một bệnh viện thú y, tao dẫn mày tới đó kiểm tra một chút."
"NGAO...OOO." Con chó ngoan ngoãn đồng ý, vì vậy theo mẹ Tiền đi ra khỏi nhà, ba Tiền ở nhà lại làm việc nhà.
Hai mươi phút sau mẹ Tiền đưa con chó từ trong bệnh viện thú y ra ngoài, sau khi bác sĩ kiểm tra phát hiện con chó bị thương không nghiêm trọng lắm, hơn nữa còn khen mẹ Tiền rất nhiều, "Con chó này của bà rất thông minh, bà đã dạy nó rất tốt." Dđienn dain leie quyýdon.
Mẹ Tiền rất tự hào cười cười, "Con rể tương lai của tôi dạy đó."
Con chó chui vào trong xe đẩy nghe thấy bọn họ nói như vậy, lại len lén xì mũi một cái, cái gì mà Đông Lang dạy, cái này rõ ràng là do mình thông minh bẩm sinh có được không! Ôi, nếu không phải vì muốn giúp hai tên đần độn kia một tay, anh ta mới không uất ức biến mình thành một con chó, núp mình ở trong cái xe đẩy đựng thức ăn này đâu!
Đang suy nghĩ, mẹ Tiền lại nhẹ nhàng sờ sờ đầu của nó, "Vết thương không có gì đáng ngại, tao yên tâm rồi. Đi thôi, tao đi mua thức ăn ngon cho mày nhé.”
Sự tức giận ở dưới đáy lòng của Khẳng nhất thời bị lời nói dịu dàng này làm cho tiêu tán. Nó ngẩng đầu lên nhìn gương mặt phúc hậu của mẹ Tiền, nghĩ thầm, khó trách Tiền Hựu và những người gây tổn thương cho nó lại có sự khác biệt như vậy, có lẽ là do cô ấy được di truyền sự dịu dàng tốt bụng từ ba mẹ của mình.
Mẹ Tiền đi tới chợ mua thức ăn, cò kè mặc cả với tiểu thương, mua món gì, Khẳng cũng giúp bà sắp xếp các món ăn thật chỉnh tề ngăn nắp vào trong hai cái túi nhỏ ở trong xe đẩy. Những người đi đường đi qua và tiểu thương nhìn thấy cảnh này, thì thích vô cùng, "Dì à, con chó này của dì rất biết nghe lời đó.”
"Đúng vậy, còn thông minh như vậy nữa, tôi cũng muốn nuôi một con chó thông minh như vậy.” dfien ddn lie qiu doon
Mẹ Tiền nói chuyện mấy câu với mọi người, mua xong các món ăn, trên đường đi về nhà, không khỏi suy nghĩ, thật ra thì nuôi một con chó cũng tốt vô cùng, trước kia chồng của bà luôn muốn nuôi một con, nhưng mà bà luôn lo lắng hai người sẽ không chăm sóc tốt được nên đã phản đối.
Bà không khỏi lại nhớ tới ngày đó Tiền Hựu cho bọn họ xem phóng sự động vật hoang dã. Chú ý thấy trên TV có con chó sói hung ác khát máu, rồi nhìn lại con chó đáng yêu khéo léo trong xe đẩy này một chút, mẹ Tiền không khỏi sờ sờ đầu nó cảm khái, "Mày nói đi, hình dáng của bọn mày giống nhau như vậy, tại sao tính cách lại kém xa nhau như thế chứ?”
Tia sáng trong mắt của Khẳng chợt lóe lên, không nói gì, chỉ làm nũng cọ cọ vào tay của mẹ Tiền.
Sau khi về đến nhà, ba Tiền nói cho bà xã biết, ông đã gọi điện thoại cho người giúp việc nhà Đông Lang, sau khi người giúp việc biết con chó của nhà bọn họ ở bên này, đã cảm ơn ông rất nhiều. Ba Tiền vốn muốn đưa con chó trở về, nhưng người giúp việc lại nói kể từ khi Đông Lang và Tiền Hựu ra khỏi nước xong, con chó liền rất không nghe lời, thật sự họ sợ không quản lý nó được, bây giờ con chó lại nghe lời của ba Tiền và mẹ Tiền như vậy, họ liền nói muốn ông hãy chăm sóc nó một thời gian.
Ba Tiền vẫn rất yêu thích chó, dĩ nhiên là rất vui lòng, chỉ sợ bà xã không đồng ý, vì vậy đang lo lắng, chờ bà xã về mới trả lời chắc chắn, ai ngờ mẹ Tiền đi ra ngoài mua một ít thức ăn quay trở lại, vậy mà không nói hai lời liền đồng ý để Khẳng ở lại trong nhà.
"Mẹ nó à, bà đồng ý rồi hả? Ha ha, vậy sau này chúng ta cũng sẽ nuôi một con chó có được không? Bà xem Khẳng nó ngoan như vậy, chẳng lẽ bà không thích nó sao?” dfien dadn lie qiu doon
Mẹ Tiền thở dài một hơi, "Thích, dĩ nhiên thích. Nhưng tôi chỉ nghĩ tới chó cũng giống sói, trong lòng lại có chút sợ hãi.”
"Cái đó đương nhiên không giống nhau, bà xã à, bà đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta sống ở trong thành phố lớn, sao có cơ hội nhìn thấy chó sói chân chính được chứ."
Mẹ Tiền suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, "Được rồi, vậy thì nuôi đi."
"Ha ha ha, quá tốt rồi." Ba Tiền lập tức vui vẻ ôm lấy Khẳng bắt đầu đi loanh quanh trong phòng, nhưng con chó ở trong ngực lại có vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ cái gì đó, nhưng mà ba Tiền đang vô cùng vui vẻ nên không hề phát hiện.
Buổi tối, mẹ Tiền nói cho Tiền Hựu nghe chuyện người giúp việc nhà bọn họ nhờ nuôi con chó một thời gian, rồi từ con gái bà được xem rất nhiều hình chụp chung với Đông Lang và ba mẹ của anh, trong lòng mẹ Tiền vô cùng vui mừng, gương mặt của ba mẹ Đông Lang nhìn rất hiền lành, chắc là người dễ sống chung, bà nghĩ sau này có cơ hội nhất định phải tự mình đi thăm hỏi đối phương.
Mà ở bờ bên kia Đại Dương, Tiền Hựu nói tin tức này cho Đông Lang biết, sau đó anh nhíu mày lại, "Khẳng chạy tới nhà ba mẹ em sao?"
"Đúng vậy." Tiền Hựu gật đầu một cái, "Thì sao, nét mặt của anh hơi lạ?"
Đông Lang thở dài, "Cái tên Khẳng kia rất thích gây chuyện thị phi, đột nhiên cậu ta trở về, nhất định là muốn làm cái gì đó ở sau lưng anh. Nhưng mà anh cũng không biết rốt cuộc cậu ta muốn làm cái gì?" Die^n dan\ & le^ê quy/y do^nn .
Tiền Hựu an ủi: "Có lẽ là cậu ấy lo lắng ba mẹ em sẽ cảm thấy vắng vẻ, lần trước ba mẹ em chăm sóc cậu ấy như vậy, em thấy cậu ấy rất yêu thích bọn họ. Được rồi, anh đừng suy nghĩ nhiều, em cảm thấy, mặc dù trước kia Khẳng lỗ mãng, nhưng mà cậu ấy đã thay đổi rồi, bây giờ cũng sẽ không gây rối nữa đâu."
Đông Lang chỉ có thể gật đầu. Anh biết bây giờ Khẳng đã hoá giải được khúc mắc trong lòng, chắc chắn sẽ không gây tổn thương cho ba mẹ của Tiền Hựu, nhưng anh vẫn có chút băn khoăn đối với chuyện Khẳng lặng lẽ về nước. Gần đây trong tộc có rất nhiều công việc, nhất thời Đông Lang không thể nào dứt ra được để trở về nước, suy nghĩ một hồi, anh đã sai hai người sói ở trong tộc, để bọn họ lén về nước quan sát xem cuối cùng thì Khẳng đang muốn làm cái gì.
Vì vậy mấy ngày sau vẫn bình thản trôi qua, thoáng một cái ba bốn ngày đã trôi qua mất.
Mấy ngày nay, Khẳng và ba mẹ của Tiền Hựu cùng chung sống, khiến cho cuộc sống của bọn họ có thêm nhiều niềm vui mà trước đây chưa từng có. Khẳng hoá thân thành một con chó nhỏ có hình dáng vô cùng đáng yêu, lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, chọc cho ba Tiền và mẹ Tiền vô cùng vui vẻ, hai người vừa tan tầm về đến nhà, liền trước sau ôm lấy con chó cùng chơi với nó, còn chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon cho nó.
Khẳng được mẹ Tiền chăm sóc rất kỹ, không tới mấy ngày mà nó đã mập lên một vòng, rốt cuộc nó cũng biết tại sao Tiền Hựu lại thích ăn vặt như vậy, thì ra là do di truyền mà ra!
Gần tối ngày hôm nay, hai người cộng thêm một con chó, vẫn giống như mọi ngày sau khi ăn cơm tối xong liền đi ra ngoài đi tản bộ. Bây giờ Khẳng đã là một con chó rất nổi tiếng ở trong khu chung cư! Mỗi lần nó xuất hiện, sẽ dẫn tới rất nhiều người cũng đi tản bộ ở xung quanh vây lại xem, tất cả mọi người đều trầm trồ khen con chó này thông minh. Diee^n dan\ & lei^ê quy/y do^nn .
Còn có những người hàng xóm khác cũng dắt chó nuôi nhà mình tới chơi đùa cùng với Khẳng, có lẽ vì Khẳng có linh tính cho nên những con chó ở xung quang đặc biệt yêu thích nó, mỗi lần đều dùng ánh mắt sùng bái để nhìn nó, thường là khi Khẳng đi về phía trước, phía sau sẽ có hơn mười con chó yên lặng đi theo.
Dưới đáy lòng của Khẳng có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn để mặc cho những con chó đi tản bộ theo nó, ai ngờ đi một lát, trong đám mấy con chó ở sau lưng chợt truyền đến tiếng chó sủa, Khẳng quay đầu lại nhìn bọn nó, ai ngờ những con chó khác vẫn kinh ngạc nhìn vào gót chân của nó.
Khẳng cúi đầu xuống xem xét, nhất thời mở to hai mắt ra, chân sau của nó lại đang bất tri bất giác hoá thành chân sói, mặc dù không hoàn toàn thay đổi, nhưng so với chân của con chó bình thường thì chân sau của nó cường tráng hơn nhiều. Giờ phút này, trên người của nó tản mát ra mùi của người sói, khiến cho những con chó khác không khỏi hưng phấn sủa ầm lên.
Chợt Khẳng sực nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn lên, trên bầu trời đêm ở trên đỉnh đầu, đột nhiên nhìn thấy trăng sắp tròn!
Đáng chết, tối nay là đêm trăng tròn, tại sao nó lại có thể quên mất chuyện này! Gửi thanks
|