Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa
|
|
Chương 70: Ba của Viêm Dạ Tước (Thượng) Tiếu Chấn Vũ nhất thời cảm nhận được không khí quỷ dị trong phòng, lúc này không đi thì cũng không chừng bị ánh mắt Viêm Dạ Tước giết chết, vì vậy, cười gượng hai tiếng: "Tôi còn có chuyện, các người tán gẫu, tôi đi ra ngoài trước."
Nói xong, trước khi vị anh em này đi, vẫn không quên cho Trình Du Nhiên một ánh mắt tự cầu nhiều phúc.
Trình Du Nhiên thật muốn bóp chết vị bác sỹ tự xưng là nổi tiếng khoa giải phẫu thần kinh, thở dài trong lòng, vào lúc này Viêm Dạ Tước tìm cô là có chuyện gì?
Không phải lần đó ở đất tuyết cô nói anh đều nghe được hết chứ? Đây là muốn đoạt quyền nuôi dưỡng Tiểu Nặc với cô?
Hay trước vẫn hỏi rõ ràng rồi nói, nghĩ thế, cô đi vào trong phòng, ho hai tiếng, chỉ vào cái ghế trước mặt, nói: "Lão đại có vấn đề gì, ngồi xuống trước rồi hãy nói."
Mặc dù mình cũng đang bệnh, nhưng cô cũng là bác sỹ, có thể biết thân thể của mình đã tốt hơn nhiều, nhưng vị trước mắt này còn là bệnh nhân bị thương, thật sự là một bệnh nhân căn bản cũng không biết chăm sóc mình.
Tuy nhiên, Trình Du Nhiên quay người lại chuẩn bị đi đến cái ghế đối diện ngồi xuống đàm phán với anh, liền bị một tay Viêm Dạ Tước bắt được, cả người ngã ngồi vào trong lòng anh.
Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, "Anh ——"
Lời nói chưa dứt, giọng nói lạnh lẽo của Viêm Dạ Tước đã cắt ngang lời cô, "Làm ở chợ đen bao lâu rồi?"
Không có việc gì hỏi chuyện cô làm ở đấy làm gì, với phong cách làm việc của anh, không phải anh đã sớm phái người đi thăm dò mình rõ ràng rồi ư? Lúc này chạy tới hỏi cô, thật đúng là hết sức kỳ quái.
Trong đầu Trình Du Nhiên suy tư lung tung, Viêm Dạ Tước thấy cô như vậy, nhíu nhíu mày, tay thu lại ôm chặt bên eo cô, "Trả lời."
Âm thanh này thật bình tĩnh, lại mang theo khí phách xông về phía cô, nhưng cô hồi hồn cũng do tay anh ôm khư khư bá đạo, Du Nhiên giật giật thân thể, nói: "Không phải sáu năm, chính là bảy năm, tôi làm sao nhớ rõ ràng, tóm lại chính là lớn hơn so với tuổi Tiểu Nặc."
Cô dĩ nhiên nhớ lần đầu tiên mình làm giải phẫu chợ đen chính là làm cho anh, khi đó còn chưa có Tiểu Nặc, tính như vậy có phải nên lớn hơn so với số tuổi Tiểu Nặc hay không.
"Sáu năm trước chúng ta đã từng gặp nhau?" Giọng Viêm Dạ Tước càng ngày càng bình tĩnh, giống như là có cái gì muốn bộc phát.
Mà Trình Du Nhiên nghe đến đó, thân thể nhất thời cứng đờ, cười một cái nói: "Lão đại, sẽ không phải là mất trí nhớ chứ, chuyện tình sáu năm trước của anh không phải chính anh nên rõ ư? Tại sao chạy tới hỏi tôi." Chẳng lẽ muốn cô nói cho anh biết, lão đại, sáu năm trước tôi cứu anh...anh còn cưỡng bức tôi, đây chính là lần đầu tiên của tôi, anh nhất định phải phụ trách.
Trình Du Nhiên cô mới không nói ra những lời này, đánh chết cũng không nói, dù thế nào đi nữa chính anh đã làm gì thì chính anh nhớ, nếu đã quên mất cô thì không còn gì để nói nữa.
"Trừ khi còn bé tôi đã gặp em, chúng ta cũng chưa từng gặp lại." Viêm Dạ Tước nói khẳng định, điểm này anh có thể khẳng định, dù trước có tìm được cô, nhưng sau mới biết cô chính là cô nhóc gặp khi còn bé, Cathy thoa thuốc cho anh.
Từng gặp khi còn bé? Cô cũng không nhớ, cũng không muốn truy cứu cái này, nhưng anh nói gì, nói bọn họ chưa từng gặp nhau, sáu năm trước cũng không có?
"Nói cho tôi biết, tại sao em nói Tiểu Nặc là con trai tôi?" Viêm Dạ Tước ngắm nhìn Trình Du Nhiên suy tư, trong giọng nói tràn đầy chất vấn, cũng vơi bớt lãnh khốc thường ngày, cứ mải miết nhìn người trong ngực.
Trình Du Nhiên ngước mắt nhìn anh, quả nhiên, quả nhiên, đúng như cô nghĩ, muốn tranh Tiểu Nặc cùng mình!
"Lão đại, anh nghe lầm thôi." Trình Du Nhiên cười gượng, nhưng vẫn cẩn thận nhìn Viêm Dạ Tước, rất muốn thấy cái gì từ trong mắt anh, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Viêm Dạ Tước theo thói quen một tay bao trùm trên đầu cô, nói: "Đừng nghĩ nói cho có lệ."
Anh không thể nào nghe lầm, điểm này anh rất khẳng định, song anh phải hỏi rõ ràng chuyện này.
"Tôi không có qua loa, đáp án chính anh phải tự đi tìm, đừng hỏi tôi, dù sao tôi cũng không muốn nói gì hết!" Trình Du Nhiên cũng không chịu khuất phục, tóm lại, đánh chết cô cũng không nói, tại sao người ta căn bản cũng không có đem chuyện năm đó coi là quan trọng, mình còn muốn dán cái mông lạnh lên người khác. "Tôi nói anh nghe lầm chính là nghe lầm, anh thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó, còn nữa, lão đại, anh cũng không thể ngược đãi tôi...tôi phát sốt một buổi tối, cũng đói bụng lắm, hiện tại muốn đi bổ sung thức ăn."
Viêm Dạ Tước dĩ nhiên biết cái người này trừ ăn chính là ngủ, ngủ dậy nhất định phải tìm thức ăn, vì vậy, buông tay cô ra, thản nhiên nói: "Quẹo trái xuống lầu quẹo phải là phòng ăn."
Trình Du Nhiên vốn định đi ra gian phòng, nghe anh nói vậy, bước chân chợt dừng lại, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không có nói, liền nhanh chóng rời đi.
Viêm Dạ Tước nhìn cô rời đi, trầm mặc ngồi xuống ghế, ánh mắt càng ngày càng tối, nhìn ngoài cửa sổ, anh khẳng định, sẽ không nghe lầm, hơn nữa, thời điểm đến gần cô, cũng có một cảm giác quen thuộc, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Lúc này Trình Du Nhiên nghe Viêm Dạ Tước nói, rốt cuộc xuống lầu dưới, không khỏi cảm khái, nơi này thật như mê cung,
Vậy mà, đến phòng ăn, trên mặt bàn đã sớm bày xong bữa ăn sáng, Tiếu Chấn Vũ đã thản nhiên ngồi ở chỗ này ăn điểm tâm, giương mắt thấy Trình Du Nhiên, nhạo báng nói: "Ơ, cô vẫn còn rất hoàn hảo, tôi còn tưởng rằng không có nhanh như vậy đấy."
Trình Du Nhiên không nói gì, chỉ tặng anh ta một cái xem thường, kẻ không có lương tâm, vừa nãy bỏ lại cô, nghĩ vậy, Trình Du Nhiên đi tới ngồi xuống, nhìn nhiều món ăn ngon, cô sờ bụng một cái, thật đúng là rất đói.
Vì vậy, không chút khách khí, đối với Trình Du Nhiên cô mà nói, ăn cũng là chuyện siêu cấp hưởng thụ cuộc sống, đặc biệt là thím Vân làm, nhưng bây giờ không có, cô trước hết chấp nhận, ăn thôi, Tiếu Chấn Vũ để dao nĩa xuống, cười nói: "Cô từ từ hưởng dụng, tôi còn có chuyện làm."
"Anh nhanh đi làm đi, đừng làm tôi chậm trễ ăn điểm tâm." Trình Du Nhiên vừa ăn vừa nói.
Tiếu Chấn Vũ lắc đầu một cái, xoay người rời phòng ăn, Trình Du Nhiên tiếp tục ăn quên mình, đặc biệt là cái đĩa salad trái cây, cô ở lại, nhìn người làm bưng lên, cô liền một tay cầm qua, sắc mặt người làm tái nhợt muốn ngăn cản, đã quá chậm, vừa định mở miệng nói đâu không phải là của cô.
Bị một bàn tay nâng lên ý bảo không sao cả, để cho cô ăn trước, người làm gật đầu một cái, đem một ly sữa tươi đưa cho ông chủ, liền xoay người rời đi.
Vậy mà, vừa lúc đó, Trình Du Nhiên ăn salad trái cây nhìn thấy một cái tay cầm ly sữa tươi, liền cho rằng là cho cô, lập tức vươn tay: "Cám ơn."
Muốn cầm sữa tươi uống một hớp, vào lúc này, thế nào đều không thể lấy từ trong tay đối phương, cô nhíu nhíu mày, có chút không vui ngẩng đầu lên. . . . . .
|
Chương 71: Ba của Viêm Dạ Tước (Hạ) Người làm trong tòa thành cổ này ăn mặc thật đúng là gọn gàng, nhìn qua hẳn là hàng hiệu.
Đợi chút, người này nhìn thế nào cũng không giống là người làm, khuôn mặt gầy gò, ánh mắt sắc bén, tùy ý ngồi ở chỗ đó, khí thế uy nghiêm không giận tự uy.
Thoạt nhìn ngược lại khá quen mắt, hơn nữa trong tròng mắt còn lộ ra hơi thở nguy hiểm, người này rốt cuộc là ai? Có lẽ là khách nơi này hoặc là có chuyện liên quan với Viêm bang, nghĩ vậy, Trình Du Nhiên buông tay ra, nhếch miệng, nói: "Lão tiên sinh, đừng nhìn tôi như vậy, ông muốn uống..., tôi nhường ông."
Thiệt là, không phải là một ly sữa tươi thôi ư, Trình Du Nhiên cô mới không hẹp hòi.
Viêm Lệnh Thiên nhìn cô gái trước mắt nhíu mày nói chuyện, ông đã sớm nghe nói qua, cũng biết cô gái trước mắt là ai, Trình Du Nhiên, xuất thân từ nhà họ Mộ y học, có một tay y thuật thật tốt, trước đây không lâu cứu Văn Tĩnh.
Viêm Lệnh Thiên cúi đầu nhìn qua, lấy kinh nghiệm nhiều năm của ông về phụ nữ, dáng dấp ngược lại cực phẩm, có tư thế trung thượng, nhìn dáng dấp cũng sẽ không thể là người Viêm Dạ Tước con ông có thể nhìn trúng, nhưng tất cả cũng ngoài dự liệu của ông, từ cuộc chiến đảo Tường Long, bữa tiệc đính hôn nhà họ Lãnh, Hội nghị Ngũ đại gia tộc. . . . . .
Ông luôn không tốn ý định lo lắng phương diện tình cảm của con trai Viêm Dạ Tước, nhưng chút chuyện xảy ra ở nơi này càng quái dị, chẳng những số lần bị thương tăng nhiều, còn nhiều lần bởi vì cô, xảy ra xung đột cùng các thế lực lớn, chuyện này với ông cùng Viêm bang mà nói, không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Đối với ông mà nói, Viêm Dạ Tước là công cụ để ông chiếm lấy lợi ích, càng thêm là một quân cờ quan trọng để duy trì nhà họ Viêm có thể tiếp tục thịnh vượng, cho nên, ông tuyệt đối không có khả năng để một cô gái thân phận không rõ phá hư kế hoạch của ông, càng không thể nào để một người chưa lập gia đình đã chửa trước, cô gái có con của người khác tiến vào nhà họ Viêm.
Viêm Lệnh Thiên mỉm cười, hình như cũng không hề để ý đối với chuyện vừa rồi, nhìn như không chút để ý hỏi” "Cô tên là Trình Du Nhiên? Nghe nói y thuật của cô vô cùng cao minh, không biết sau này có dự định gì không?"
Trình Du Nhiên nhìn ông, cảm giác giống như là thấy được một con cáo già, ngay cả nụ cười kia, cũng làm cho cô có loại cảm giác không rét mà run.
Dời ánh mắt đi, vừa ăn salad vừa nói: "Tôi làm việc chưa bao giờ tính toán, thuận theo tự nhiên."
Nghĩ làm bộ trước mặt cô, nghĩ cùng đừng nghĩ, dẫu sao cô cũng lăn lộn lâu cùng A Tư là thành viên đám chó săn, điểm này vẫn có thể hiểu được.
Viêm Lệnh Thiên nhìn dáng vẻ cô nhẹ nhàng bình thản như mây gió, ngồi xuống, lại nói: "Cô vẫn cứ muốn lưu lại ở bên người Viêm Dạ Tước? Có mục đích gì?"
"Lão tiên sinh, lời này của ông đã nói sai rồi, không phải là tôi muốn lưu lại bên cạnh anh ấy, mà là anh ấy giữ tôi lại." Thật không biết lão già này rốt cuộc muốn hỏi cái gì, tại sao lại nhắc đến Viêm Dạ Tước, còn không e dè kêu tên của anh.
"Thật sao? Đó chính là nói, chỉ cần nó không giữ cô lại, tự cô sẽ rời đi?" Viêm Lệnh Thiên rất có tính nhẫn nại, nhìn Trình Du Nhiên hỏi.
"Lời này của ông, hình như rất muốn tôi rời khỏi Viêm Dạ Tước?" Trình Du Nhiên lấy một miếng táo bỏ vào trong miệng, nhíu mày, tiếp tục nói: "Muốn tôi đi đương nhiên được, tôi cũng không thèm ngày ngày nổi giận phát cáu, ông có bản lĩnh khuyên Viêm Dạ Tước?"
Hôm nay sau khi Viêm Dạ Tước hỏi cô một vài chuyện, cô cũng có ý nghĩ này, trở về bình thường thôi, Tiểu Nặc cũng có thể an tâm đi học, lớn lên thật tốt.
Viêm Lệnh Thiên chỉ cười cười, lại nói: "Nếu như cô muốn đi, tôi liền có biện pháp, hơn nữa bảo đảm cô và con trai cô có một cuộc sống bình thường."
Lão già này nói xác thực là rất hấp dẫn, nhưng Trình Du Nhiên cô cũng không phải là không có đầu óc, ngước mắt nhìn lão hồ ly này, cô cũng không thể tùy tiện bị lừa.
"Ông là ai?" Trình Du Nhiên cảnh giác hỏi.
Viêm Lệnh Thiên nhấp ngụm sữa bò, vẻ mặt cũng biến thành lạnh lẽo hơn, chậm rãi nói: "Tôi là ai, cô không cần thiết biết, cô chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi."
Trình Du Nhiên nghe giọng điệu của ông ta, trong bụng nặng trĩu, trên thế giới này, sợ rằng trừ Viêm Dạ Tước, cũng chưa có bất luận kẻ nào có thể uy hiếp cô.
Vậy mà, vừa lúc đó, một âm thanh lạnh lẽo vang lên.
"Cô ấy chỉ có thể ở bên cạnh tôi." Lời nói lạnh lẽo, Trình Du Nhiên không cần quay đầu lại cũng biết là giọng người nào, trừ vị lão đại Viêm lạnh lùng kia ra thì còn ai vào đây, cũng may tới đúng lúc, tránh cô đối mặt với lão già kỳ quái.
Viêm Dạ Tước đi tới phía sau cô, theo thói quen đem bàn tay bao trùm trên đầu cô, nhìn người ba trước mắt, nói: "Tôi nói rồi, đừng đụng cô ấy."
"Giọng điệu này của anh là đang nói chuyện với ba mình ư?" Viêm Lệnh Thiên nhẹ nhàng đặt cái ly xuống, thản nhiên nói.
Trình Du Nhiên ngẩn ra trong lòng, không trách được cô nhìn có chút quen thuộc, bọn họ, bọn họ là cha con.
Viêm Dạ Tước không nói gì, kéo tay cô ý bảo cô đứng dậy rời đi cùng anh, mà lúc này đây, Viêm Lệnh Thiên giương con mắt, mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói: "Tước, anh phải biết nhà họ Viêm là kiểu gia tộc gì, sẽ không cần một cô gái có thân phận như vậy."
Viêm Dạ Tước khẽ hừ lạnh trong lòng, bá đạo ôm chầm eo Trình Du Nhiên, gắt gao đem cô đè ở trong ngực mình: "Cô ấy là cô gái của tôi."
Lời này tựa hồ đang nói cho ba đại nhân của anh biết, thân phận của Trình Du Nhiên cô chính là cô gái của Viêm Dạ Tước anh!
Ông có lẽ đã quen với việc con trai đối mặt với mình thế này, cười cười, nói: "Anh phải nhớ, nhà họ Viêm chắc là sẽ không thừa nhận cô ta."
Viêm Dạ Tước khẽ hừ lạnh, sắc mặt thâm trầm, thản nhiên nói: "Tôi không cần bất luận kẻ nào tới thừa nhận."
Nói xong, anh nắm tay Trình Du Nhiên, kéo cô rời phòng ăn, Trình Du Nhiên cũng hơi sửng sốt, nhưng nghe rõ bọn họ nói chuyện, cho nên, vào giờ khắc này mới có thể ngây ngốc nhìn Viêm Dạ Tước, nhìn người đàn ông mạnh mẽ.
Viêm Dạ Tước nói: "Về sau tôi không có ở đây, không cần một mình gặp người kia."
Anh cũng không có gọi ông ta là ba, mà dùng từ ngữ xa lạ, người kia.
Trình Du Nhiên bĩu môi, nói: "Cũng không phải là tôi đặc biệt đi gặp ông ta." Rõ ràng chính là cô ăn điểm tâm ở đó, chính ông ta tới, rốt cuộc anh và ba anh là quan hệ gì? Xem ra thật kỳ quái, nhưng cô lại cảm thấy Viêm Dạ Tước muốn bảo vệ mình, trong lòng nhất thời ấm áp, nhìn gò má của anh, chỉ thấy anh lạnh lùng nói: "Không được tôi đồng ý, em không thể rời đi."
"Tôi chưa nói muốn rời đi, chỉ suy nghĩ một chút mà thôi." Trình Du Nhiên cười cười nhàn nhạt, Viêm Dạ Tước chợt quát lớn: "Nghĩ cũng không được!"
Bởi vì, anh còn chưa tìm được đáp án trên người Trình Du Nhiên, anh nhất định phải tìm được đáp án.
|
Chương 72: Anh đi đâu, tôi đi đó Bởi vì, anh còn chưa tìm được đáp án trên người Trình Du Nhiên, anh nhất định phải tìm được đáp án, cho nên, anh không thể để cho cô rời xa mình.
Chỉ là, trước đó, anh phải xử lý một chút chuyện quan trọng hơn, tính toán nợ nần với Lục Tường đã sáu năm rồi, cũng nên đến lúc kết thúc.
"Tối nay, em hãy cùng Tiếu Chấn Vũ về Newyork trước." Bàn tay Viêm Dạ Tước bao trùm ở trên đầu Trình Du Nhiên, trầm giọng nói.
Trình Du Nhiên nghe lời anh nói, giương mắt, dường như cảm giác có chút ít kỳ quái, trước kia cô không muốn đi đều muốn cô đi theo, lần này lại muốn cô rời đi trước, nghe đến đó, cô mở miệng tò mò hỏi: "Tôi trở về Newyork, anh muốn đi nơi nào?"
"Tôi có chút chuyện phải làm, em tốt nhất ở nhà, chớ rời đi."
Giọng điệu của anh mang theo ra lệnh, tựa hồ đang cảnh cáo cô, nếu như khi anh trở về, lại không biết cô chuồn đến chỗ nào, vậy thì nhất định khiến cô khó coi.
Trình Du Nhiên liếc Viêm Dạ Tước một cái, anh luôn dùng loại giọng điệu này uy hiếp cô, nhưng lần này anh muốn đi làm việc, tại sao không mang theo mình đi, trong lòng ngược lại có chút kỳ quái, chẳng lẽ sẽ có chuyện nguy hiểm? Chẳng lẽ anh không biết trên người mình còn có thương thế nặng sao?
Trình Du Nhiên nghiêng đầu né tay anh, đón nhận ánh mắt của anh, nhìn anh, kiên định mà nói ra: "Tôi không rời đi, anh đi đâu, tôi đi cùng với anh."
Canh chừng ánh mắt cô, không biết vì sao làm cho Viêm Dạ Tước nhớ tới ánh mắt kiên định của cô ở trong đống tuyết không chịu bỏ lại anh rời đi, chuyện lần này hơi nguy hiểm, đây chính là nguyên nhân anh muốn cô ở Newyork chờ anh, nhưng anh ngược lại có thể hiểu rõ cô quật cường.
"Em chắc chứ?" Anh hỏi tùy ý.
Trình Du Nhiên gật đầu một cái, nói: "Rất xác định, trước lúc vết thương của anh khỏi hẳn, anh đi đâu, tôi đi đó."
Trong lòng Trình Du Nhiên rất khẳng định điểm này, nhiều lần anh đều bị thương vì mình, cô tuyệt đối không mặc kệ thương thế của anh.
Viêm Dạ Tước liếc mắt nhìn cô, thu hồi ánh mắt, xoay người, "Vậy thì lập tức đi chuẩn bị, năm phút sau lên đường."
Trình Du Nhiên cười cười, lần này không làm khó được cô, cô không cần dọn dẹp cùng chuẩn bị, dù sao thời điểm tới hai tay trống trơn, lúc đi dĩ nhiên cũng không nhiều rồi, ở chung với Viêm Dạ Tước lâu, cô ngược lại học được lên đường đơn giản.
Nhưng cô trước sau không ngờ, mấy giờ sau, để cho cô hối hận đến mức có muốn bóp chết sự vọng động của mình.
Mấy giờ sau xe chạy ở trong núi tuyết, hiện tại cô ở trên mặt biển mênh mông bát ngát.
Trình Du Nhiên lớn ngần này, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tàu chiến nguy nga, khổng lồ mà khí thế hào hùng, phá vỡ mặt biển yên ả, giống như là con ưng khổng lồ bay lượn, làm cho người ta khiếp sợ.
Vào giờ phút này Trình Du Nhiên không có tinh thần đi thưởng thức chiếc tàu chiến chỉ có thể thấy trong ảnh, sắc mặt tái nhợt ngồi ở trong khoang thuyền, từ lúc đi lên tàu chiến đến bây giờ, không biết đã nôn ọe bao nhiêu lần, nếu như không phải là gần đây cô không có làm chuyện xấu gì, thật đúng cho là mình lại mang thai.
Thật ra thì, cũng không phải là như thế, cô, Trình Du Nhiên, sợ chó sợ sói, ngoài kỹ thuật bắn rách nát ra, chính là sẽ say tàu.
"Chị dâu, chị còn ói ở đây nữa, em cũng sắp phun rồi." Bôn Lang nhún nhún vai bất đắc dĩ, anh không ngờ chị dâu lái xe hạng nhất lại sẽ say tàu, luôn nhìn cô chạy tới chạy lui toilet, mình cũng cảm giác sắp bị lây bệnh, "Dầu gì cô cũng là bác sĩ, không thể nghĩ biện pháp cho mình sao?"
Nếu có thể có biện pháp giải quyết, cô có thể ói ở chỗ này à?
Trình Du Nhiên che ngực, liếc Bôn Lang, trong lòng không ngừng hối hận, không có chuyện gì làm lại muốn đi theo, lần này xong rồi, đem mình tiến vào cái hố.
Sớm biết là ngồi thuyền, cô đã chẳng trông nom Viêm Dạ Tước bị thương, chung quy lại mình phải chịu tội.
Lúc này, đang oán trách ở trong lòng thì có người đi vào khoang thuyền, mặt Viêm Dạ Tước không có bất kỳ biểu tình đi tới bên cạnh Trình Du Nhiên, tay đưa cho cô một tách trà.
Trình Du Nhiên nhìn tách trà còn bốc hơi nóng, đưa tay đón lấy, uống một hớp, vuốt ngực, hi vọng không say tàu nữa.
Vậy mà, sau khi cô uống một ngụm trà, Viêm Dạ Tước đem một viên thuốc bỏ vào miệng cô, lạnh giọng nói: "Ở đây, sẽ không có người có thời gian chăm sóc em."
Lời anh lạnh lẽo còn mang theo trách mắng, nhưng lại không nghe ra bất cứ tức giận nào, như là đang nói cho cô biết, nên chăm sóc mình thật tốt, dù sao cũng chính là cô muốn đi theo.
Trình Du Nhiên không nói gì, nuốt thuốc xuống, hình như cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.
Lúc này, Phi Ưng vội vã đi vào, nói: "Lão đại, chúng ta đã tiến vào vùng biển Sicili rồi."
Sắc mặt Viêm Dạ Tước lạnh lẽo, hướng Bôn Lang nói: "Chú ý cảnh giới."
Bôn Lang vỗ ngực bảo đảm: "Yên tâm đi lão đại, có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu!"
Nói xong, Bôn Lang liền cùng Phi Ưng rời khỏi khoang thuyền, Viêm Dạ Tước liếc mắt nhìn Trình Du Nhiên, nói: "Đi theo tôi...tôi đi đâu, em hãy cùng tôi đi đó."
Lần này giọng nói Viêm Dạ Tước mang theo kiên quyết, như là tiếp đó sẽ có chuyện gì xảy ra, Trình Du Nhiên để tách xuống, nhanh chóng đứng lên.
Kỳ thực lần này bọn họ vội vã rời khỏi Thụy Sĩ tuyết bay đầy trời, đi tới vùng biển Sicili thuộc Italy, trừ anh không muốn nhìn thấy người ba kia ra, chính là còn có một việc nhất định phải đi xử lý.
Sáu năm qua, Lục Tường vẫn luôn đối nghịch với Viêm bang, không những có liên minh với Viêm bang, trước đó hủy diệt đảo Tường Long xong, bây giờ lại còn cấu kết với Mafia Italy.
Lần này, anh sẽ phải làm cho thế lực của Lục Tường tan rã hoàn toàn!
Mà ở nơi đây, bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, cô chỉ có ở trong phạm vi tầm mắt của mình, anh có thể bảo vệ được cô.
Viêm Dạ Tước mang theo Trình Du Nhiên đi tới boong thuyền, gió thổi mát lạnh làm sắc mặt Trình Du Nhiên tê dại, tuy nhiên vào lúc này cô đã tốt hơn nhiều, không muốn nôn, không ngờ thuốc Viêm Dạ Tước cho thật là có hiệu quả.
Song vừa lúc đó, cô quay đầu, liền nhìn thấy sóng trên mặt biển dâng lên, hai chiếc tàu chiến nhanh chóng chạy đến thì mắt Trình Du Nhiên nhất thời trợn to, bắt lấy cánh tay anh hỏi: "Viêm Dạ Tước, đó là kẻ địch hay người mình?"
|
Chương 73: Khoe khoang đồng minh Trình Du Nhiên vừa mới nói xong, liền nhìn thấy nơi xa có hai chiếc tàu chiến khổng lồ có trọng tải đến ngàn tấn, đột nhiên như hai con rồng phá vỡ mặt nước, mạnh mẽ lái tới, nơi đi qua, sóng lớn lăn lộn, sương trắng ngập trời.
Bề ngoài tráng lệ, khí thế uy vũ, âm thanh hùng tráng, trong nháy mắt làm Trình Du Nhiên bái phục, hai hình ảnh trong đầu từ từ hợp lại, trong giây lát Trình Du Nhiên trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía trên mặt nước, đáy lòng rất rõ ràng hai chiếc phía trước là đồ chơi gì.
Tàu bảo vệ cấp Công Tước, một trong mười tàu bảo vệ cấp nhất thế giới, mặc dù có danh tiếng, làm thế nào cũng có chứa bốn chữ "Số mười cấp", uy lực tuyệt đối không phải xét!
Viêm Dạ Tước không trả lời thắc mắc của Trình Du Nhiên, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Dừng thuyền."
Vào lúc tàu chiến của bọn họ dừng lại, hai chiếc tàu chiến không ai bì nổi đột nhiên phát ra một tiếng ré dài, dừng lại tại chỗ, đúng lúc người chịu trách nhiệm tầm bắn bên mình đã vào chỗ, giống như là đã sớm tính toán tốt lắm.
Chợt, rầm rầm rầm ——
Tiếng gầm rú chấn động ở trên vùng biển Sicili vang dội bầu trời, tựa như một tiếng sét san bằng đất, tất cả chim nhất thời bị sợ đến đổi đường bay, cá bơi lội lặn mất tăm.
Vậy mà, pháo đạn cũng không có rơi vào trên tàu chiến của bọn họ, thậm chí căn bản cũng không có rơi xuống, quả pháo nhiều màu lần lượt nổ tung ầm ầm ở trên trời, dù là ban ngày, ánh sáng cũng lấp lánh chói mắt.
Bắn súng chào? Lại dùng bắn súng để tiếp khách, hóa ra Viêm Dạ Tước bảo người dừng thuyền, bởi vì hai chiếc tàu chiến trước mặt đón chào anh.
Trình Du Nhiên thở ra một hơi, vừa nãy còn tưởng là kẻ địch, xem ra là tự mình nghĩ nhiều, có điều lễ pháo này có phải quá nhiều rồi không.
Liên tục vang lên 21 tiếng vang, coi như Trình Du Nhiên không hiểu, nhưng lấy kinh nghiệm những lần nhìn thấy, phải biết đây chính là 21 tiếng vang, chỉ có nguyên thủ quốc gia mới được đãi ngộ đó.
Vậy mà, như vậy nghi thức hoan nghênh còn chưa kết thúc, phía sau tàu bảo vệ cấp Công Tước, ba điểm đen chạy nhanh đến, đợi cô phục hồi tinh thần lại, điểm đen đã lớn bằng tàu bảo vệ cấp Công Tước, đồng thời còn đang không ngừng tăng.
Trình Du Nhiên nhất thời trợn to hai mắt, hóa ra cấp Công Tước chỉ là chút thức khai vị ăn, đồ tốt chân chính vẫn còn ở phía sau, lại là F—100.
Bởi vì Tiểu Nặc thường nghiên cứu những tài liệu này, cho nên cô biết, tàu bảo vệ F—100 cấp Châu Âu là tác phẩm kinh điển nhất của cường quốc hải quân Tây Ban Nha ở thế kỷ 21, trên thế giới loại đầu tiên được chế tạo ráp hệ thống tàu bảo vệ "Aegis combat system" đẹp nhất, đồng thời cũng là tàu bảo vệ tính năng phòng không mạnh nhất ở Châu Âu.
Mạnh mẽ ỷ thế, có phải hơi cường điệu quá rồi không, Trình Du Nhiên thở dài một cái, thật không biết đối phương là người nào, thích khoe khoang như vậy.
Nhưng cô không ngờ càng thêm khoe khoang vẫn còn ở phía sau, tiếng gầm rú so với trước càng cường vang lên lớn hơn, một chiếc tàu khu trục Đế Vương khổng lồ sáng chói ngược gió mà đến, trước mắt là tàu khu trục hỏa ti Burke-class tân tiến nhất nước Mĩ.
[IMG]
Tàu khu trục hỏa ti Burke-class tiếp tục lái tới phía trước, năm chiếc tàu bảo vệ phía sau như sao vây quanh trăng, nhất trí trong hành động chậm rãi cùng đi phía sau.
"Tước, đối với ngạc nhiên tôi đưa đến cho cậu thì có cảm giác như thế nào?" Âm thanh từ tính vang lên từ trong thiết bị điện tử, chỉ thấy trên màn ảnh xuất hiện một bóng dáng tóc vàng mắt màu xanh dương, khóe môi nhếch lên cười tà mị.
Thì ra là cái người khoe khoang của là Daniel, cái này cũng không kỳ quái, song có phải đại ca này chơi quá lớn rồi không.
Daniel nhướng lông mày tuấn dật, nhìn về phía Trình Du Nhiên trong ánh mắt tràn đầy nụ cười: "Tiểu thư xinh đẹp, chúng ta lại gặp mặt!"
Trình Du Nhiên nhìn nụ cười của anh ta, trong lòng thở dài lần nữa, ngay sau đó liền bị cơn buồn nôn cắt đứt cuộc nói chuyện, ngoan ngoãn đến phía sau nôn ọe, vừa nãy vẫn không có say tàu, hẳn là bị tình cảnh lớn dọa sợ, hiện tại bình tĩnh lại, lại tới.
Daniel nhìn Trình Du Nhiên cứ nôn ọe, mở miệng nhạo báng: "Ơ, Tước, hai người nhanh như vậy đã. . . . . ."
"Chuyện gì xảy ra?" Giọng Viêm Dạ Tước lạnh lẽo cắt đứt lời nhạo báng của Daniel.
"Tôi cũng đi Russia mới biết, lần buôn bán súng ống này bị người động tay động chân, trừ Lục Tường cùng Kim gia ở Viêm bang giở trò quỷ sau lưng ra, quan trọng hơn là Shawn đã theo dõi giao dịch cùng quân đội Russia, thật ra hiện tại anh ta bị gia tộc Clovis nhét làm người cầm lái, một khối thịt béo như thế có thể không phân một miếng!"
"Có liên quan gì đến Shawn?" Sắc mặt Viêm Dạ Tước không tốt lắm, anh cũng không hoài nghi lời Daniel nói, chỉ là mối nguy hiểm sẽ bị lên cao, nếu như chỉ có anh và thuộc hạ chính là các anh em thì coi như xong, mà bây giờ. . . . . .
"Nên không sai được!" Vẻ mặt Daniel nghiêm túc gật đầu, sau đó lại lộ ra bộ áy náy: "Đám lão già trong gia tộc kia bảo tôi không nên nhúng tay, sau lưng hiển nhiên chính là nhân vật khiến bọn họ sợ hãi ba phần, ở cả Italy thậm chí Châu Âu, tôi nghĩ không ra trừ Shawn còn có người nào nữa!"
Viêm Dạ Tước vỗ vỗ bờ vai anh ta: "Cậu đã làm nhiều rồi."
"Tước, vậy cậu chuẩn bị xử lý chuyện này như thế nào?" Daniel luôn cảm thấy tự mình làm không đủ bạn chí cốt, hi vọng vô luận như thế nào cũng có thể giúp chút gì: "Shawn hẳn là đáng sợ hơn nhiều so với Lục Tường."
"Sáu năm rồi, chuyện kia nhất định phải chấm dứt." Giọng Viêm Dạ Tước lạnh lẽo, trong tròng mắt bắn ra ánh lạnh.
Daniel khẽ nheo mắt lại, hình như cũng lộ ra vẻ ác độc: "Lần này rất nhanh sẽ có một màn kịch vui rồi!"
"Tích tích. . . . . ." Trên ra đa tàu khu trục hỏa ti Burke-class đột nhiên truyền đến còi báo động liên tiếp vang lên, ngay sau đó một âm thanh từ phòng điều khiển bên kia truyền đến: "Thiếu gia, phát hiện hai mươi mấy chiếc máy bay chiến đấu không rõ bay tới hướng tới chúng ta, xin chỉ thị!"
Đồng thời, Viêm Dạ Tước ngồi trên chiếc tàu chiến này cũng phát ra âm thanh báo động, Trình Du Nhiên vốn còn muốn ói bỗng xoay người, nhìn màn ảnh, chỉ thấy, bầu trời xanh thăm thẳm, từng chiếc máy bay chiến đấu phát ra tiếng gầm rú khổng lồ, giống như dã thú cắn người, kéo ra răng nanh hung tàn, nhào tới hướng đoàn tàu chiến. . . . . .
|
Chương 74: Đại chiến bừng bừng (1) Trên biển rộng mênh mông, gợn sóng cuồn cuộn, mây đen chợt thổi qua, nhất thời làm cho cả khung cảnh trở nên khắc nghiệt hơn rất nhiều.
Viêm Dạ Tước cúi đầu nhìn biểu hiện trên màn ảnh, trên gương mặt lạnh lùng không nhìn ra chút xao động nào: "Số lượng, loại."
Nghe Viêm Dạ Tước hỏi, An Nhẫn trực tiếp đem một bộ máy bên cạnh kéo tới, lốp bốp loạn một hồi, không lâu sau, chỉ thấy mặt anh ta nặng nề nói: "Tổng cộng có 22 chiếc máy bay chiến đấu, trong đó có một chiếc diều hâu, hai chiếc ưng sư, còn lại toàn bộ đều là máy bay chiến đấu gió lốc!"
Tòa mặt hàng cao cấp! Trước đó Daniel khoe khoang, Trình Du Nhiên cũng đề cao sức mi dịch hơn rất nhiều đối với trang bị cao nhất thế giới, huống chi đối phương còn không có đạt tới độ biến thái như Daniel, máy bay chiến đấu cao nhất thực sự chỉ có ba chiếc mà thôi!
Cũng trong lúc đó, trên tàu khu trục hỏa ti Burke-class, trong nháy mắt sắc mặt Daniel trở nên khó coi, làm chúa tể trên biển, thật không ngờ bị người coi nhẹ, hơn nữa còn vào thời điểm anh ta tới đón tiếp khách quý, rõ ràng là tát vào mặt anh ta!
Trên khuôn mặt anh tuấn thoáng qua âm u: "Bắn tín hiệu đạn gia tộc ra, đồng thời hướng đối phương kêu đầu hàng, tôi ngược lại muốn nhìn xem, rốt cuộc kẻ nào to gan như vậy, dám động thủ trên đầu thái tuế!"
Ầm! Một luồng khói mù từ tàu khu trục hỏa ti Burke-class bắn thẳng về phía chân trời, ngay sau đó nổ tung ầm ầm, trên tầng mây, một con sư tử bễ nghễ thiên hạ ngửa mặt lên trời gầm thét, dường như nó muốn nuốt cả thiên địa, nanh vuốt sắc bén cùng khuôn mặt dữ tợn đầy sát khí, ngạo nghễ nhìn về phía trước.
"Bọn mày là ai, dám can đảm diễu võ dương oai ở vùng biển Sicili, chẳng lẽ bọn mày không biết trước mặt là gia tộc Sư Tâm vĩ đại sao?" Tiếng trách giận uy nghiêm xuyên thấu tàu chiến nổ vang bị bắn ra xa, vang vọng trên mặt biển sóng lớn mãnh liệt.
Gia tộc Ander Leo, lại xưng gia tộc Sư Tâm, năm đó chủ nhân đầu tiên đã từng tay không vật lộn đọ sức sư, sau lại được phong làm Công Tước Sư Tâm, ký hiệu của gia tộc này chính là một con sư tử hùng dũng! Ở cả Phương Tây, chỉ cần có ký hiệu đó, hoàn toàn tương đương với lấy được thánh chỉ, tất cả gia tộc đều phải kính nể ba phần, bởi vì nó đại biểu thành viên dòng chính gia tộc Sư Tâm!
Lúc này thật đúng là không có khoe khoang! Trình Du Nhiên lắc đầu bất đắc dĩ, tiếp tục đứng đàng hoàng ở một bên, loại chuyện này cô căn bản không xen tay vào được, huống chi cô tin tưởng Viêm Dạ Tước, tình huống này vốn không làm khó được anh!
Trong không trung sư tử hùng dũng từ từ trở thành nhạt, cuối cùng biến mất ở trong tầng mây, trên tàu khu trục hỏa ti Burke-class tiếng chất vấn vang vọng ba lần, nhưng không có lấy được bất kỳ đáp lại, chỉ có tiếng gầm rú càng ngày càng mãnh liệt cùng bóng dáng máy bay chiến đấu từ từ trở nên lớn.
"Được, rất tốt!" Daniel trực tiếp bị biểu hiện máy bay chiến đấu trên không trung chọc cười, hướng về phía máy bộ đàm điện tử nói: "Tước, tôi bao toàn bộ những thứ này, cậu không có ý kiến gì chứ!"
Mặt Viêm Dạ Tước không vẻ gì gật đầu một cái, lạnh lùng nói: "Tôi cho các cậu hộ tống." 22 chiếc máy bay chiến đấu, có thể chính xác tìm được bọn họ dưới tình huống không có máy bay trinh sát, rõ ràng đã nói lên có vấn đề, vả lại bọn họ không cần nỗ lực lên, tình huống như thế chỉ có một khả năng: đối phương còn có chiêu sau!
Chỉ là rất tốt, kết ân oán trước, trước đó thu chút lợi tức, thật là chuyện tính toán nhanh!
Mặt Bôn Lang u oán, nói lầm bầm: "Thiếu gia Daniel, anh ăn thịt cũng nên lưu cho chúng tôi chút nước uống chứ, thật vất vả mới có một cơ hội vui đùa, đảo mắt đã không có!" Nhưng mà anh ta cũng biết hiện tại nói cái gì cũng không được dùng, cũng không chú ý màn hình nữa, ôm "bà xã" "người tình" qua một bên trao đổi tình cảm.
"Vậy thì đa tạ!" Trên mặt Daniel tà ác, khóe miệng hơi vểnh, đem lưới nối thông mỗi tàu chiến, giọng tràn đầy tức giận quát: "Nói cho tôi biết, ai mới là chúa tể vùng biển Sicili?"
"Ander Leo! Ander Leo!" Âm thanh đều nhịp từ bốn phương tám hướng hội tụ mà đến, làm dũng sĩ gia tộc, Ander Leo vinh dự cao hơn tất cả.
"Vậy tôi lại hỏi các anh, hôm nay có người thế nhưng không nhìn thấy tồn tại gia tộc Ander Leo tôi, công khai khởi xướng khiêu khích gia tộc Ander Leo, các anh nên làm cái gì?"
"Giết! Giết! Giết!" Tiếng la giết kinh trời vang lên từ tất cả các thuyền, cơ hồ trùm xuống tiếng sóng biển chung quanh.
"Tốt!" Trước khi chiến đấu động viên vô cùng thành công, Daniel vung tay lên: "Tất cả tàu chiến chuẩn bị tên lửa, nghe tôi ra lệnh sau đó lập tức bắn!"
Nhìn từng chiếc máy bay chiến đấu sẽ phải lập tức tiến vào tầm bắn của tên lửa, Daniel quả quyết quát lên: "Tàu khu trục hỏa ti Burke-class, mục tiêu, máy bay chiến đấu diều hâu! Tàu bảo vệ cấp Công Tước, mục tiêu, máy bay chiến đấu ưng sư! Tàu bảo vệ cấp F-100, tương tự tập kích máy bay chiến đấu gió lốc!"
Zíu zíu zíu ——
Tiếng xé gió liên tục vang lên từ trên tàu chiến, một viên lại một viên đầu đạn khổng lồ, mang theo tiếng rít bén nhọn vội vã đi đến hướng mục tiêu, khói mù dày đặc vẽ ra trên không trung một đường tượng trưng sợi chỉ tử vong.
Bùm bùm! Tiếng nổ mạnh chấn động liên tiếp vang lên, hai chiếc máy bay chiến đấu bất gió lốc bất ngờ không kịp đề phòng, trực tiếp bị đánh trúng đầu, trong nháy mắt bị nổ tung chia năm xẻ bảy, một chiếc khác thì bị đánh trúng cánh trái, mang theo khói đen thật dài rơi hướng biển rộng.
"Làm rất khá!" Daniel hưng phấn vỗ tay, kích thứ nhất đã có thể bắn rơi hai chiếc máy bay chiến đấu, đây đã là một khởi đầu vô cùng thành công, tuy hơi đáng tiếc là ba chiếc máy bay chiến đấu bay cao nhất, ở thời khắc mấu chốt bắn rơi tên lửa, nếu như có thể đánh một trận là xong, đối với kẻ địch tuyệt đối là một kích trí mạng!
"Tên lửa tàu chiến tiếp tục tìm cơ hội đánh bất ngờ, tất cả đại bác ở mũi tàu bắn cùng!" Uy lực của tên lửa quả thật rất lớn, có điều số lượng thực sự là có hạn, vào lúc đả kích tinh thần đối phương cùng lúc mấu chốt mới có thể dùng, đại bác ở mũi tàu mới là vật chính phía sau!
Thuốc nổ căm phẫn phát ra tiếng gào rú rầm rầm rầm, bay lên từ trên tàu chiến, hướng về phía máy bay chiến đấu trong không trung chính là một hồi mưa đạn liên miên bất tuyệt, đồng thời máy bay chiến đấu của đối phương lên, cũng truyền tới tiếng nổ đùng đoàng, cả vùng biển trong nháy mắt lâm vào cuộc chiến súng đạn.
"Đánh nhau hả?" Trên vùng biển ngoài một trăm hải lý, khuôn mặt Diehl dữ tợn vặn vẹo từng đợt: "Viêm Dạ Tước, chúng ta cũng nên tính toán nợ nần trước kia, chỉ mong mày sẽ không dễ dàng chết!"
Nói qua nhìn thuộc hạ chính là ba chiếc tàu chiến quát: "Lên đường, tôi muốn để Viêm Dạ Tước biết được kết quả đắc tội với Diehl tôi!"
Lạnh lùng nhìn chằm chằm tàu chiến trên màn hình, Viêm Dạ Tước hiểu rõ trong lòng đối với tất cả tình huống chiến đấu, 22 chiếc máy bay chiến đấu đã mất một nửa, ngay tiếp theo hai chiếc ưng sư cũng bị đánh rơi, bên Daniel cũng có chút tổn thương, một chiếc tàu bảo vệ cấp Công Tước bị đánh chìm, mặt khác đuôi thuyền hai chiếc tàu bảo vệ cấp F-100 cũng bốc khói mù, nhưng đều không ảnh hưởng đến sức lực chiến đấu của bọn họ.
"Lão đại, có ba chiếc tàu chiến ẩn hình dựa sát hướng chúng ta!" Lời An Nhẫn nói trong nháy mắt đem ánh mắt mọi người tập trung tới, Bôn Lang càng thêm vui mừng oa oa kêu to.
Mặt Viêm Dạ Tước bình tĩnh quét một lần ở trên mặt mọi người, đầu ngẩng cao, trầm giọng nói: "Đến lúc chúng ta ra sân rồi."
|