Tớ Sẽ Lấy Cậu... Thật Đấy!
|
|
Chương 24 Chậc…
Thư cười. Nụ cười thích thú .
Siêu nhân cũng cười toe .
– Hay là hôm nay đổi ngược lại nhá . Cô gái xinh đẹp phải làm theo siêu nhân. Được ko ?
– Làm cái gì ?
– Một ngày ko khóc nhé . Một ngày cười thật tươi.
THƯ nhìn Quang .
Gật đầu .
Phải. Ngay lúc này đây. Nó cần Quang, cần cười với cậu bạn chí cốt .
« Một ngày cười thật tươi nhé ! »
~~****~~~
Chiều dần ngả xuống. Tiết trời se lạnh. Không gian như thấm đượm nỗi buồn của lòng người.
Nó ko khóc. Cũng sẽ ko buồn. Bởi lẽ, nó đã hứa với Quang…
Quang đèo nó trên chiếc xe đạp màu cam rực rỡ. Màu cam, màu của sự sôi động. Của lòng nhiệt huyết đang căng tràn …của . Màu Cam cũng khiến nó cảm thấy ấm áp hơn. Nó yêu màu cam mà.
Nó cùng Quang lượn khắp thành phố. Hay nói chính xác hơn thì…Quang chở nó đi đâu, nó theo đấy. Càng về chiều, thành phố càng đông đúc, náo nhiệt hơn. Nó vẫn cứ ngồi sau xe Quang, tận hưởng cái cảm giác yên bình, dễ chịu ấy. Lòng nặng trĩu giờ đã vơi bớt buồn phiền.
Quang cũng im lặng. Có lẽ , cậu chỉ cần thế này thôi. Cậu chỉ muốn Thư luôn tin tưởng và có thể dựa vào bờ vai vững chãi của cậu bất cứ khi nào con bé cần. Như thế là quá đủ.
Con bé ngồi sau cậu lại khe khẽ hát. Chà! Giai điệu quen thuộc.
Là em chân ngắn yêu anh nhất chên đời...
Bàn chân nhỏ bé theo anh đi khắp nơi...
Nó đã trở nên yêu đời trở lại chưa nhỉ? Chắc là chưa đâu. Thoang thoảng đâu đây trong lời nói của con bé, cậu vẫn có thể cảm nhận được nỗi buồn…
Lượn khắp buổi chiều. Quang đỗ xe trước bờ hồ. Hai đứa im lặng ngồi bên nhau.
– Hết buồn chưa?
– Chưa.
– Cười lên xem nào.
– Không cười được.
– Cậu hứa với tớ thế nào hả?
– Một ngày cười thật tươi?
– Thế mà cậu đã cười đâu.
– Cậu đã làm gì để tớ cười ?. – Thư nhìn Quang, cự nự.
À phải rồi! Quên! Cậu im lặng theo nó suốt từ chiều đến giờ mà.
– Lên Vincom đập gián nhé !
– Chán phèo à. Cậu ko nhớ là cậu thua tớ bao nhiêu làn rồi hở ?
– Lần này ngoại lệ. Mọi lần tớ toàn nhường cậu mà .
– Thôi đi. – Nó trề môi. Phản đối kịch liệt câu nói hoàn toàn sai sự thật của cậu bạn . Mà cũng ko thể ngờ, một con người hoàn hảo như Quang…lại luôn thua nó, trong tất cả các trò chơi ở vincom. Đặc biệt là đập gián. Tệ hại nhất.
…
Chủ nhật. VinCom đông khủng khiếp. Ấy vậy mà chúng nó vẫn len vào được một cách dễ dàng mới sợ chứ. Hay là mấy chị soát vé thiên vị cho Quang nhỉ ? Chà ! Có thể lắm. Nhìn mặt mấy bà chị là biết. Lù lù hai chữ « dại trai ! » trên trán kìa…
Nó cùng Quang bước tới bàn đập gián. Chuẩn bị chiến đấu.
– Hey ! lần này đừng hòng tớ nhường. – Quang cười toe.
– Xì – Nó trề môi. – Đừng dối lòng nữa. Tiếp tục chuẩn bị thua nhá.
Thế rồi, 2 đứa nó lao vào cuộc chơi quên ngày tháng… ý nhầm, quên giờ giấc. Và phần thắng. Dĩ nhiên ! Thuộc về Anh Thư.
Nhưng mà cũng công nhận. Trò này vui lắm. Nó cười, cười nhiều là đằng khác. Cái miệng nhỏ xinh cứ toe toét ko ngớt.
Nó cứ đập, đập hết con này đến con khác. Luôn tay, nhanh…Mỗi con gián tựa như một nỗi buồn vậy, bay hết rồi. Bay đi để trả lại nụ cười như nắng mai của nó, như vốn dĩ nó phải thế.
Quang nhìn nó. Hãnh diện. Thư cười. Ha… Nhìn con nhỏ cười ko cười theo mới lạ.
Vui quá!
Quang thích nhìn thấy nó cười. Nó cười… đẹp lắm!
– Vui ko?
– Cũng vui.
– Cậu… đừng buông nữa nhé. Được ko?
– …
– Hứa đi nào. Vứt bỏ cái quá khứ đau buồn ấy đi. Sống tốt hơn với những gì mình đang có, như thế cuộc sống sẽ có ý nghĩa gấp nhiều lần.
– Có thể…vứt bỏ dễ dàng …thật sao?
– Đương nhiên rồi. chỉ cần cậu nghĩ đến những cái tốt đẹp nhất. Nghĩ rằng, mỗi ngày ta được sinh ra trên thế gian, được sống… đã là điều hạnh phúc và có ý nghĩa nhất rồi. Bên cạnh cậu vẫn còn rất nhiều người quan tâm tới cậu và…ko ai muốn nhìn thấy một Trần Anh Thư lúc nào cũng ủ rũ đâu.
– Nhưng…
– Mẹ cậu… đã rất đau lòng khi thấy cậu như thế.
– …
– Tớ cũng vậy. Ko dễ chịu chút nào đâu.
Nó vòng tay ôm ngang bụng Quang ( lúc này, Quang vẫn đang đèo nó), tựa vào lưng cậu bạn.
– Cho tớ mượn nhờ lưng cậu một chút nhé. Tớ buồn ngủ rồi.
Huy cười nhẹ. Tiếp tục đạp. Những guồng xe có phần nhẹ nhàng hơn. Chậm chạp hơn.
Dường như..cô bé đã hiểu ra… “Giũ bỏ quá khứ buồn, sống tốt hơn với những gì mình có.” Nó ko cô đơn.
Trời ko trăng. Nhưng có sao. Lấp lánh cả một bầu trời. Ánh đèn đường chiếu rọi vào chiếc xe đạp màu da cam nổi bật đang lặng lẽ lăn trên đường. Bóng hình đôi trai gái in xuống mặt phố với bao suy nghĩ khác nhau. Nhưng sao… đâu đó..trên môi 2 người bạn trẻ…vẫn thấp thoáng nụ cười .
....
– Này , chị uống nước đi. – Kent đặt ly nước cam trên bàn, bảo nó.
– Sao tự dưng tốt bụng thế nhóc. – Nó ngạc nhiên.
– Không uống thì thôi. Tôi uống. – Thằng nhóc gắt gỏng.
– Ấy, chị có bảo là ko uống đâu. Cậu để đấy đi.
Kent để ly nước về chỗ cũ. Kéo ghế ngồi xuống cạnh nó.
– Nghe nói…tâm trạng chị ko … được tốt hả?
– Ừm. Nhưng giờ thì tốt hơn rồi. Chị… ko muốn làm mọi người lo lắng nữa. Từ nay, chị sẽ…cười. Sẽ ko buồn vì quá khứ nữa….sẽ.. yêu đời hơn.
|
Chương 25 – Thế mới tốt chứ. Thế này mới đúng là bà chị đanh đá của tôi. – Kent vươn người ra sau, nói bâng quơ…
– Hì…cậu cũng quan tâm…chị hả?
– Hơ…chị đừng tưởng bở quá. Tại mấy hôm nay chả có ai để tôi chọc tức cả. Nên chán. Qua đây hỏi chị xem bao giờ chị khoẻ để…hehe…
– Thế mà tôi lại nghĩ tốt cho cậu… – Nó xị mặt.
– Thì cứ coi tôi là người tốt đi. Tôi ko phản đối. Há há…
– Cái đồ… đười ươi.
– Ế. ko có con đười ươi nào đẹp trai như tôi đâu bà chị à.
– Xí…
Nó cười vang. Ah! Quang nói đúng. Cuộc sống sẽ càng có ý nghĩa hơn khi ta vui, khi ta cười.
– Chị…có định chơi piano nữa ko?
– Cậu cũng biết tôi biết chơi đàn hả?
– Đương nhiên. Hồi nhỏ . Tôi có nghe chị đàn rồi.
– Cũng ko biết nữa.
– Chị tham gia văn nghệ ở trường đi. Chị chơi đàn rất hay mà.
– Cậu đang khen tôi đấy hả?
– Cứ cho là thế đi. Nói đi nào. chị sẽ tham gia chứ.
– Sao lại muốn tôi tham gia thế?
– Vì chị chơi đàn rất tuyệt.
– Nhưng …lâu rồi..tôi ko…
– Đừng lo. Tôi sẽ giúp chị.
– Giúp…?
– Phải! – Thằng nhóc cười tươi.
~~~******~~~~~~
Nó lững thững bước đi trên con đường quen thuộc. Không khí trong lành, mát mẻ, dễ chịu.
Hôm nay, nó nói với Quang và Kent là muốn đi học một mình,cho tinh thần sảng khoái hơn. Ban đầu, Quang nhất quyết ko chịu, sợ nó…nghĩ bậy bạ. Nhưng rồi…khi nghe “tiếng thét ra lửa” của nó, cậu đành ngậm ngùi đồng ý. Mặc dù trong lòng ko vui chút nào. Nghĩ lại, nó cũng thấy buồn cười quá. Cái mặt của Quang lúc tức xì khói mà ko làm được gì nó. Trông như trẻ con bị giành mất cây kẹo ngon ý, khổ sở lắm…
Đang đi, bỗng…
– Hi! Em. Em đi học một mình hả?
Nó quay lại. Trố mắt nhìn vào kẻ lạ mặt. Là anh chàng bí thư hôm trước đây mà … ôi chao!!
– Ớ…chào…chào anh. Anh..cũng đi đường này ạ. – Sao hôm nay nó ngoan thế nhỉ?
– Anh thì hôm nào chả đi đường này. Nhà em…gần đây hả?
– Vâng. À ko. Cũng ko gần lắm. Bình thường à…
– Ừ. – Anh Bí thư cười. Công nhận anh ý cười duyên thật. Lại đẹp trai nữa.
“Anh bí thư tên là Nguyễn Thiên Tuấn. Hiện đang học 12C1. Học trên nó 1 lớp. Tướng tá cao ráo, da trắng, mũi cao, rất ra dáng công tử bột. thêm vào đó là mái tóc lãng tử, và nụ cười chết người, chết cả “ruồi”. Thành tích học tập: Đáng nể. Thành tích thể thao: Miễn bàn. Thành tích “Sát gái”: Hiện chưa rõ thông tin. Túm lại là:duyệt.Anh là mẫu bạn giai lý tưởng của mọi cô gái hiện đại.”
– Sắp tới. Trường ta tổ chức kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường. Em có tham gia ko?
– Em…cũng ko biết.
– Sao thế? Sao lại ko biết?
– Em…khó nói lắm ạ. Anh… đừng hỏi em được ko?
– Có chuyện gì với em à? Nói cho anh được ko? … ừm…nếu em thấy anh đáng tin cậy…hì…
– …
– …
– Anh bí thư này…
– Gọi anh là Tuấn đi. Đừng gọi bí thư. Nghe ko thân thiết gì cả.
“Thân thiết ư? “
– À, vâng. Anh Tuấn. Nếu một người…vì em…mà… Ừm…em…em..xin lỗi. Nhưng em ko biết nói thế nào cả. Nói nữa thì em…sẽ khóc mất. Em xin lỗi.
– Ko sao mà. Khó nói thì thôi. Em thấy tin tưởng anh là anh thấy vui rồi.
– …
– Anh ko biết em buồn vì chuyện gì. Nhưng anhvẫn muốn nói với em rằng. Hãy luôn mỉm cười cho dù điều đó có khó khăn đến thế nào đi chăng nữa. Và, hãy khóc…khi điều đó làm cho em thấy dễ chịu hơn. Thế thôi. Cố lên nhé.
– Cám ơn anh. – Nó mỉm cười. Anh ấy thật sâu sắc.
– Ừ. ko có gì đâu. Rất vui khi được làm quen với em. À, mà em tên gì nhỉ ? Nói chuyện mãi mà vẫn chưa biết tên em ?
– À. ANH THƯ ạ.
– Hẹn gặp lại em nhé. Cố gắng lên. Anh sẽ rất vui nếu em tham gia hội diễn văn nghệ lần này. Sẽ vui lắm đấy. – Nói rồi, anh nháy mắt với nó rồi chạy thẳng vào lớp.
Chà ! Nhanh thật đấy. Mới đây mà đã đến trường rồi.
Hơi tiếc !!!
Mà hình như, nó…có…dịu dàng hơn thì phải.
~~~~******~~~
– Hôm nay mày đến sớm thế ? – Hà my trố mắt ngạc nhiên. Cũng có gì là lạ đâu. Bình thường, nó luôn luôn là đứa đi học muộn nhất lớp mà.
– Thì phải có lúc người ta đổi khác chứ. chẳng nhẽ lúc nào tao cũng đi muộn à. – Nó cãi lại.
– Ơ. Là tao thấy…lạ…thôi mà. Mà này, chuẩn bị văn nghệ văn gừng đến đâu rồi ? Mày định hát hay hoà tấu….
– Zời ơi. Mệt quá. Tránh ra cho tao ngủ, cái bọn này.
***
Linh xù bước vào lớp. Đã thấy nhỏ bạn đến từ lúc nào. Mặt nhỏ gục xuống bàn. Vẫn buồn ư ? Linh thấy mình vô tâm quá. Từ hôm trước tới giờ, nó ko gọi điện hay nhắn tin hỏi thăm Thư lần nào. Nó ghét mình quá. Đáng nhẽ lúc này, nó phải là người hiểu Thư nhất, luôn ở bên cạnh mỗi khi con bé buồn mới phải. Vậy mà….
Nhỏ để cặp xuống bàn. LẶng lẽ nhìn Thư. Mới có 2 ngày mà sao thấy con bé xanh xao quá. Có lẽ nó ko nên bắt ép Thư nhớ về cái quá khứ đó. Chính nó đã khơi nguồn sợ hãi, ám ảnh trong lòng Quang. Phải ! chính nó. Vậy thì giờ đây, nó lấy tư cách gì để an ủi nhỏ bạn bây giờ. Ngay cả nó cũng tự ghét bản thân mình ghê gớm. Chắc có lẽ Thư cũng thế. cũng ghét nó, ghét cay ghét đắng con bạn thân vô tâm.
LINH toan bước ra ngoài thì …
– Mày đến rồi à? – Giọng Anh Thư vẫn bình thản đến lạ. Dường như ko có chuyện gì xảy ra.
– Ờ..tao…
– Đi ăn sáng với tao nhé. Còn sớm mà.
– Ơ…
|
Chương 26 LINH chưa kịp phản ứng thì Thư đã kéo tay nó đi. THƯ ko ghét nó sao? Sau ba nhiêu chuyện xảy ra. THƯ vẫn coi nó là bạn sao?
– Mày…còn giận tao ko? – Linh ngập ngừng.
– Giận? Giận mày về cái gì mới được chứ? – Thư ngạc nhiên.
– Chuyện hôm trước…về…
– À. Ko. Có gì phải giận mày. Cái con này. Ko hiểu sao tao có thể làm bạn thân lâu năm với một con nhỏ “máu lên não chậm” như mày nhỉ? Đồ ngốc! Tao phải cám ơn mày mới đúng. Giận dỗi gì nào?
– Tao …ko hiểu.
– Haizzz… Nghe này Linh. Bây giờ, tao hết buồn rồi. Thật đấy. Nhờ mày mà …tao có thể sống tốt hơn. Ko còn chìm trong cái nỗi buồn tưởng chừng như vô hạn ấy nữa. Và tao biết. chị Phượng, chị sẽ giận tao, nếu suốt ngày tao ủ rũ mà quên đi thực tại. Xung quanh tao, tất cả mọi người đều rất quan tâm tao, yêu quý tao. May mắn đến với tao còn chả hết. Thử hỏi, tao còn buồn cái gì nữa nào.
– …
– Bởi vì, tao có một người mẹ tuyệt vời, một cậu bạn chí cốt vui tính, quan tâm. Và…một con nhỏ bạn thân “ngốc” nhất quả đất nữa. Tao còn mong gì hơn.
– Thật chứ!
– Mày thấy tao giống nói đùa lắm hả?
– Ko. Mày làm tao…ngạc nhiên. Tao còn tưởng…mày sẽ ghét tao. Sẽ ko còn muốn làm bạn với tao nữa…
– Ngốc! Ngốc! Ngốc! Mày mà còn có cái ý nghĩ dở hơi ấy nữa thì tao sẽ …cạo trọc đầu mày đấy. Rõ chưa?
– Ừm. Rồi.
– Bây giờ, tao sẽ thông báo một quyết định quan trọng cho mày nghe.
– ???
– Tao sẽ tham gia hội diễn văn nghệ sắp tới. Yêu cầu mày cổ vũ thật nhiệt tình.
– Thật sao? – Linh hét lên vui sướng . Cũng lâu rồi nó ko được nghe Thư chơi đàn mà .
– Và mày phải lấy công chuộc tội ngay bây giờ. Can tội làm tao tốn mất mấy trăm kilo calo để giải thích cái điều “tất yếu” với mày. Khao tao chầu hôm nay đi.
– Ui zời. Tưởng gì. Vô tư đê. Nhưng ko được vượt quá giới hạn cho phép nghe chưa.
– Tao lại cứ thích vượt đấy. Ko đủ tiền thì “cắm” mày ở đây rửa bát bù. haha..
– haahaa….còn lâu….
Hai con nhỏ cười lớn. Làm ai nấy cũng phải hiếu kỳ quay lại. Mặc kệ. Chúng nó đang vui mà. Chẳng phải mọi người vẫn thường nói “ko nên hoãn sự sung sướng đó lại” sao? Huống hồ…chúng nó đang rất vui mà.
Ôi sao yêu thế!
Cách đó ko xa, cũng có một anh chàng đang cười.
Ở đâu đó trog trường...
– Các chị…các chị…là ai? –Uyên sợ sệt nhìn đám con gái trước mặt mình, mặt ai nấy cũng đằng đằng sát khí.
– Hỏi nhiều làm gì hả em gái. Chị chỉ đến để cảnh cáo cho em biết , khôn hồn thì tránh xa hội trưởng Quang ra. Ko thì đừng có trách bọn chị ác độc. – Một con nhỏ nhuộm tóc vàng, phấn son loè loẹt chỉ thẳng vào mặt Uyên, nói.
– Em..em ko có…
– Còn chối sao? – Tiếng nói trong trẻo cất lên. Nhỏ Ngân bước lên trước, dáng vẻ kiêu sa, thanh cao, khác hẳn lũ con gái phía sau. Nhìn vào đôi mắt sợ hãi của Uyên, nước mắt chỉ chực trào ra.
– Em…em…
– Chẳng phải mày cũng thích Quang sao?
– Em…
– Hôm đó, sau vườn trường. Tao đã thấy mày, và Quang. Cái cách mày nhìn Quang, ai cũng có thể hiểu mày đã thích cậu ấy. Mày còn quanh co chối cãi sao?
– Chị…
– Đừng nhiều lời nữa Ngân. Tát cho nó mấy cái là im re liền. – Con nhỏ tóc vàng hùng hồn.
– Bình tĩnh. Nào, nói đi, mày có thể tránh xa Quang được chứ…
– Em…
– Nói. – Ngân gằn giọng.
– Ko. Em ko thể. Em xin chị. Những hãy để em âm thầm thích anh ấy có được ko? Em sẽ…em sẽ ko nói cho anh ấybiết. Em…
– Ko bao giờ. Ha. Thích trong âm thầm ư? Thật nực cười. – Ngân cười lớn. Lũ con gái đằng sau cũng bắt chứơc cười theo. – Mày nghĩ tao sẽ ngu ngốc đến mức đó sao. Nói lại lần nữa. Mày có tránh xa Quang được ko?
– Em…em xin lỗi. Nhưng em …em ko thể…- Lúc này, nước mắt dường như ko nghe lời Uyên nữa. Nó cứ tuôn ra, ướt đẫm khuôn mặt bé bỏng đang run lên vì sợ hãi.
– Thế là ko nhân nhượng được rồi. Đáng tiếc thật. – Ngân nói lớn. Bất ngờ, con nhỏ tát mạnh vào mặt Uyên, khiến con bé chao đảo rồi ngã nhào.
– Tao đã nói rồi mà. Quang là của tao. Tốt nhất là nên tránh xa cậu ấy ra. Cho mày thêm một cơ hội đấy. Nói lại xem nào.
– Ko. Em sẽ vẫn thích anh ấy, cho dù anh ấy ko thích em. em cũng vẫn yêu anh ấy…
CHÁT!!!
Cái tát như trời giáng lại vang lên, hạ xuống mặt Uyên, khuôn mặt con bé đỏ rộp lên, chan hoà cùng nước mắt, nóng bỏng.
– Ngoan cố thật. Chẳng nhẽ tao ko còn cách nào trị nổi mày nhỉ? Con nhóc cứng đầu. Nhưng cũng đáng khen cho tình yêu đầu đời chứ nhỉ…Hi sinh lớn đấy. Haizzz… Thực ra tao cũng ko muốn dung đến hạ sách này đâu. Nhưng tại mày…cứng đầu quá.
Nói rồi, Ngân rút từ trong túi ra một con dao nhỏ. Ánh sáng chiếu vào khiến con dao loé sáng lên, chói mắt. Uyên lùi lại, ko thể ngờ, bọn người này lại dùng đến chiêu này. Độc ác quá. Nó kêu lên, hy vọng tìm được sự giúp đỡ của ai đó. Nhưng…vô ích. Giờ đã tan học. Các lớp đã tan từ lúc nào, hơn nữa, khu vực này lại ít người lui tới. Tuyệt vọng, con bé khóc trong sợ hãi, trong sự hoảng loạn.
– Thế nào, thay đổi quyết định chưa?
– Chị…chị định làm…làm…gì…?
– Chà, ngây thơ nhỉ? Còn phải hỏi sao? Tô điểm thêm cho khuôn mặt nhỏ bé kia vài đường …hoa văn. Chắc sẽ đặc biệt lắm nhỉ?
|
Chương 27 – Đừng…chị… đừng…
– Giờ hối hận cũng ko kịp nữa đâu. Tao cũng muốn thử xem, với vết rạch trên mặt, mày còn có thể tự tin mà thích Quang nữa được ko.
– Chị…làm như thế là …là vi phạm…vi phạm..pháp luật…
– Pháp luật ư? Mày nghĩ bọn tao sợ à. Tiền nhiều để làm gì? Ngây thơ. ngây thơ!!!
Ngân cầm con dao tiến đến gần Uyên hơn, con dao đang kề gần vào khuôn mặt vẫn nóng đỏ sau 2 cái tát lúc nãy. Toàn thân con bé run lẩy bẩy, sợ hãi. Bất chợt, con bé đẩy nhỏ Ngân ra, toan chạy đi, nhưng lại bị 2 con nhỏ khác túm lại. Nhỏ Ngân chao đảo, suýt ngã. Tức giận, nhỏ tát vào mặt Uyên cái nữa. Rồi, từ từ giơ con dao nhỏ lên, rạch một đường nho nhỏ ở má phải của con bé. Lũ con gái đằng sau cười vang.
– Thế nào hả? có cảm nhận được gì ko thế?
– Chị…chị..là một..con..rắn độc. Anh Quang…sẽ ko bao giờ thích chị…ko bao giờ…Uyên nhìn thẳng vào mặt Ngân, nói, mặt ko biểu lộ chút cảm xúc nào. Từng giọt máu trên má con bé từ từ chảy xuống. Gió phả vào mặt làm vết thương xót hơn.
– Câm mồm. Mày còn được quyền nói nữa sao? Quang là của tao. Quang sẽ yêu tao, chỉ nay mai thôi. Nghe rõ chưa hả con nhỏ ngu ngốc. Hay mày chê vết rạch này vẫn còn nhỏ. Để tao giúp mày thêm vậy nhé. – Ngân giơ con dao lên, chuẩn bị rạch đường thứ 2 trên má con bé.
Uyên nhắm chặt mắt lại. Nó mong…mong ai sẽ đến cứu nó lúc này đây. Anh Quang, ko…anh Quang ko thể đến, anh Quang sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy nó lúc này. Thương hại ư? Ko. Nó ko muốn thế. Ko bao giờ. Bạn bè? Nó ko có bạn. Ko có một ai. Nó cô đơn, trống trải. Nó chỉ là một con nhỏ thừa thãi trong lớp, trước một lũ nhà giàu khinh người, nó chỉ là người vô hình trong cái tập thể 10C3 đó thôi. Thế đấy, nó còn trông mong cái gì bây giờ. Sẽ ko ai đến cứu nó đâu. Ko ai cả…
Nỗi sợ hãi choáng ngợp tâm trí. Nó ngất đi, và ko biết gì cả. Nó chỉ cảm nhận được rằng, có ai đó, ai đó đang bế nó đi… ấm quá…Là anh Quang ư? ko phải rồi…vậy thì là ai…
~~***~~~
– Chết tiệt . Làm gì mà lâu thế ko biết. Tính ngủ trong văn phòng luôn chắc . Đăng ký văn nghệ mà cứ như… – Kent đá đi đá lại đống lá dưới chân. Làu bàu . Cũng phải ! Giờ đã hơn 12h trưa. Vậy mà bà chị “yêu quái” vẫn bắt cậu đứng đợi “mòn mỏi” ngoài này để đi lo cái vụ “văn thị nghệ” sắp tới. Đói sắp lả người ra rồi đây này . Mỏi quá! Đi kiếm cái gì ăn đã !!!
Rời canteen với 1 đống đồ ăn trong tay. Kent hí hửng bước ra sau trường. Nơi yên tĩnh nhất và nhàm chán nhất mà cậu từng thấy. Nhưng mặc kệ, lúc này cần “giải toả căng thẳng” cho cái dạ dày yêu quý của cậu đã . Rồi …tính sau .
– Phải rồi đấy Ngân. Cho nó nhát nữa đi. Cái vết lúc nãy còn nhỏ quá. Nó chưa sợ đâu . – Chà ! Giọng con gái. Nghe mà váng vất cả đầu óc. Con gái mà giọng cứ the thé lên.
– Chị…
– Nào, chuẩn bị tinh thần chưa em gái … Chắc lần này ko đau đâu nhỉ ? – Giọng của đứa con gái khác . Chắc đứa này chủ mưu đây. Giọng bình thản đến lạ. Lại có gì đó khiến con người ta rợn người .
Có vẻ như “nạn nhân” đã kiệt sức rồi thì phải. Có nên ra tay làm “anh hùng” một lần ko nhỉ? Kent nghĩ bang quơ . “Thôi, mình là người tốt mà. MẶc kệ cô gái đáng thương kia có là “mĩ nhân” hay ko. Cứ cứu đã.”
Kent bước tới trước. Bàng hoàng nhận ra người con gái đó. Là Uyên!!! Nhỏ đó làm gì bọn người này để ra nông nỗi vậy chứ. Đối diện Uyên là một …à ừ …coi là “mĩ nhân” đi. Cũng đẹp mà ! Nhưng ánh mắt cô ta đáng sợ quá. Khiến Kent hơi lạnh sống lưng. Nhưng ko sao! Cậu cũng quá quen với những màn đánh nhau này rồi. Huống hồ, cậu là “con trai”.
– Ỷ đông hiếp yếu. Như vậy là ko công bằng đâu mấy chị à?
Kent dựa lưng vào tường. Hai tay đút túi quần, bình thản. Gió lay động vài lọn lóc nhỏ loà xoà trước trán. Trông…đẹp trai!!!. Lũ con gái mắt sáng hơn đèn pha, nhìn Kent đắm đuối.
Duy chỉ có một người, ánh mắt vẫn ko đổi.
– Cậu là ai? Đây ko phải chuyện của cậu . Đừng xía vào.
– Nhưng tôi lại muốn “xía” vào thì sao đây. Huống hồ, cô gái kia…là bạn cùng lớp với tôi.
– Đừng nhiều lời nữa. Cậu tránh ra đi.
– Chà ! Tiếc thật đấy. Ko biết mọi người sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy những tấm hình này nhỉ? Bà chị xinh đẹp, chị “ăn ảnh” lắm đấy. – Kent cười khẩy. Nụ cười đẹp mê hồn. Lắc lắc chiếc ip 6plus trên tay.
– Cái gì…
– Xin lỗi. Nhưng tôi lại là người…hơi bao đồng. Nên vô tình chụp được những bức ảnh…đẹp.
– Ngân. Bỏ đi. Ảnh đấy… – Mấy con nhỏ khác sợ, lay tay kẻ cầm đầu. Ngu thật! Mắc bẫy rồi!
Ngân quay lại phía nhỏ Uyên, tức tối. Rồi quay gót bỏ đi. Ko quên tặng Kent 1 tia nhìn sắc lẹm.
– Xoá đi.
– Xoá gì?
– Ảnh.
– Oh! Ok. Ok. If you want.
Nói rồi, Kent giả vờ lôi điện thoại ra bấm bấm. MÀ thực ra thì có bức ảnh nào đâu. Lừa lũ đầu heo này dễ dàng thật.
Xong, sau khi lũ con gái bước đi. Kent chán nản nhìn Uyên. Ngất rồi sao? Nhỏ này …gan bé thật .
Kent nhún vai. Đành cúi thấp người bế Uyên lên.
(tg phải đi chs vs gấu oy.pipi các mem.mai tg up tiếp)
~~~~~
|
Chương 28 Khi tỉnh dậy.
Mỏi mệt quá !!
Đầu óc Uyên dường như vẫn đang quay cuồng . Vết rạch trên má vẫn còn rát mặc dù đã được ai đó băng bó cẩn thận lại. Nó khó nhọc nhấc 2 hàng mí mắt lên, chợt nhận ra có rất nhiều người đang ở bên cạnh nó. Có bác Lan, anh Quang, chị Linh, chị Linh và cả cậu bạn khó ưa , Kent nữa. Sao lại có nhiều người thế này . Chuyện gì đã xảy ra??? Ai…ai đã đưa nó về đây …
- Cháu tỉnh rồi à? – Bác Lan dịu dàng hỏi.
- Bác. Cháu ổn ạ.
- Nhìn mặt cháu kìa . Sao lại ra nông nỗi nàu chứ, may mà thằng Kent…
- Kìa bác… - Kent huých tay bác Lan.
- Là Kent? Cám …cám ơn…cậu…
- Ko có gì. Tôi chỉ tình cờ đi qua thôi.
- Ai đã đánh em thế . Nói đi Uyên. – Thư sốt sắng.
- Mày yên đã. Để cho em nó nghỉ ngơi đã chứ. – Linh trách.
- Ừ nhỉ? Quên. Thôi, em nghỉ đi nhé . Chị ra ngoài đây.
- Này, bố mẹ cô ấy đâu.???- Kent ghé tai Thư, hỏi nhỏ.
- Con bé tội nghiệp lắm. Bố mẹ nó chỉ lo kiếm tiền thôi. Ko quan tâm gì cả. Sáng thì đi làm sớm. Tối mịt mới về. Có bố mẹ mà cũng như ko…Hầu như con bé chỉ có 1 mình thôi…
- Thế à . Kent quay lại nhìn Uyên, nét mặt có vẻ khá hơn nhiều. Con bé…đáng thương thật…
- Uyên này...
- Dạ ???
- Là ai đã đánh em vậy ? – Quang hỏi.
- À...Em ko biết. Các chị ấy ko nói tên.
- Xinh lắm đấy anh Quang. - Giọng Kent chen vào. Nhưng mắt vẫn tập trung vào chiếc Ip 6plus.
- Vậy tại sao họ lại đánh em. Em biết ko ?
- À...em...
Uyên ngập ngừng. Ko, nó ko thể nói cho anh Quang biết cái lý do ấy được. Làm sao có thể nói rằng các chị ấy đánh nó là vì nó... thích thầm...anh Quang chứ.
Nó ko muốn anh biết. Bởi ...người mà anh Quang thích ko phải là nó. Mà là người ấy, nó...mãi mãi ko thể bằng chị ấy được. Ko thể thay thế vị trí của chị ấy trong trái tim anh.
Nó...chỉ có thể... âm thầm thích anh mà thôi.
Và...nó cũng chỉ mong có vậy. Nhìn thấy anh vui, với nó là quá đủ. Được anh quan tâm. Thế là đã rất hạnh phúc rồi...
- Sao?
- À...chỉ là xích mích nhỏ thôi ạ.
- Vậy à...Thế tại sao lại ra tay độc ác như thế chứ. – Thư từ trong bếp đi ra, nói giọng bất bình.
- Ừ. Lúc đầu tao cứ tưởng là đánh ghen cơ đấy. Dám rạch mặt ngươì ta. Bọn này ghê thật. - Nhỏ Linh nói thêm vào.
- Không...không phải đâu chị.... đánh ghen gì chứ...- Uyên giật mình.
- Ờ..thì chị có bảo người ta đánh em vì ghen đâu nhóc. Ngốc ạ. Lần sau đừng dại mà gây sự với những loại người như thế nữa nhé. Nguy hiểm lắm. May mà lần này có thằng Kent... Kent nhờ ..
- Chị ko phải đá đểu em nhớ chị Linh. Tình cờ thôi mà.
- Đá đểu á. Oh no no. Nhóc đẹp trai...bà chị hiền lành tốt bụng là chị đây đâu nỡ nào làm thế. hì ...
- Hiền lành cơ đấy....- Thư bĩu môi với cái câu nói hoàn toàn sai sự thật của nhỏ bạn.
- Chứ sao.
- Y hệt bà chằn Thư. Anh Quang nhờ .
- Ê...nói gì đấy.... – Thư gầm gừ.
- Anh đồng ý cả 2 tay 2 chân.
Nói xong, 2 anh em cười ha hả khoái chí. Còn 2 mụ sư tử hà đông kia thì ...khói bốc nghi ngút...
Tới số rồi nhá ...2 thằng kia...
Grrrrrrr...!!!
….
– Bọn chị về nhá, vào nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi rồi mai còn đi học.
– Vâng. Em cám ơn anh chị nhiều lắm.
– Thôi, vào nhà đi.
Uyên lặng lẽ nhìn 4 bóng dáng bé nhỏ ấy, chợt thở phào nhẹ nhõm. May mà mọi người ko biết cái lí do chết tiệt ấy.
…
“Hãy để em âm thầm thích anh…cho đến lúc em…tìm thấy hoàng tử thật sự của đời em, anh nhé…”
…
– Quang này…
– Gì ???
– Cậu có thấy cái lý do “xích mích” của cái Uyên hơi vô lý ko?.
– Tại sao?
– Uyên vốn rất trầm tính. Ít nói thì…gây sự với ai được chứ. Con bé vốn rất hiền lành mà.
– Tớ cũng ko biết được. Nhưng cũng có nhiều lý do mà, đâu cần phải nói nhiều thì mới xảy ra xích mích đâu.
– Cậu…chả hiểu gì cả … – Nó cau có vì cái vẻ mặt ngây thơ vô số tội của cậu bạn rồi quay sang phía thằng nhóc Kent, nãy giờ vẫn câm như hến, chẳng nói câu nào. Bình thường, thằng nhỏ đâu có thế.
– Này, cậu có nhìn thấy mặt lũ đánh Uyên ko?
– Có.
– Như thế nào?
– Chị hỏi làm gì nhiều thế?
– Tôi muốn…biết thôi. Xem bọn người đó như thế nào… để mà tránh.
– À. Đúng rồi. hè hè …- Kent cười vô cùng đểu.
– Grrrrr……..
– Xinh. Model. Tóc đỏ. Cao. Da trắng.
– Cứ như hot girl ý nhỉ?
– Đúng rồi đấy. Xinh nhưng ác.
– Ờ…
Vừa đi. Nó vừa tiếp tục suy nghĩ. Tóc đỏ ư? Chẳng nhẽ…
Đúng rồi. Trường nó vốn ko cho nhuộm tóc, nhất là những màu rực lửa như thế. Duy…chỉ có 1 ngươì…. nhờ vào thế lực gia đình nên được tự do.
Nhưng tại sao...Uyên lại giây vào con nhỏ đó chứ ….
…
– Thư…
– hả …???
– Cậu suy nghĩ cái gì thế. Gọi mãi từ nãy đến giờ mà mặt cứ đơ đơ ra.
– Nghĩ gì đâu… Mà cậu bảo gì?
– Cậu đã đăng ký văn nghệ rồi hả?
– Ừ. Độc tấu piano. Nhưng tớ ko rõ là mình còn có thể đàn sau ngần ấy năm ko tập luyện ko nữa…
– Ko sao đâu. Tớ tin là cậu vẫn sẽ làm được thôi.
– Mong là thế. Nhưng hiện giờ …tớ làm gì có đàn. Cây đàn cũ bị tớ phá tan tành rồi. Mà giờ chắc cũng chả đủ tiền mua cái mới. Piano đắt lắm. Đành phải tập ở trường thôi.
– Tôi đã nói là sẽ giúp chị rồi mà . Yên tâm đi. – Kent nói chắc nịch.
...
|