Em Yêu, Gặp Nhau Trên Giường Nhé!
|
|
Chương 6.2:
"Đó là trước kia." Âm thanh thật thấp, Quý Thư Nhan cau mày, lầm bầm lầu bầu nói: "Người đàn ông kia là ai chứ, em nên giúp cô ấy như thế nào. . . . . ."
"Người đàn ông nào?" Nhạy bén nghe được câu này, Hứa Tri Hằng cũng nhăn mày lại, "Vừa rồi có người tới trêu chọc em ư, là ai?"
"Không biết." Nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, Quý Thư Nhan rất phiền não, "Thôi, không nghĩ nữa." Thay vì suy đoán lung tung như vậy, còn không bằng cô tìm Tiểu Huyên hỏi rõ ràng.
Từ khi gặp lại tới nay, đây là lần đầu tiên Hứa Tri Hằng thấy Quý Thư Nhan phiền não thành bộ dạng này, còn là vì một người đàn ông xa lạ không biết tên, trong lòng của anh liền không có chút cảm giác gì.
Hơn nữa ngẫm lại cô ở nước ngoài ba năm, trong thời gian đó không biết có bao nhiêu người đàn ông từng theo đuổi cô, nói không chừng cô cũng từng động lòng rồi, nghĩ vậy Hứa Tri Hằng lại càng khó chịu.
Nghĩ tới đây, tâm tình tốt của anh cũng biến mất, đưa tay kéo Quý Thư Nhan lên, "Đi, đi gặp Cố Thừa Kiều với anh, sau đó chúng ta trở về."
Nếu như ở lại nữa, không biết còn có bao nhiêu tên háo sắc mơ ước bảo bối của anh, anh phải bình tĩnh đã, sau khi trở về mới hỏi cô nhóc này một chút, lúc nãy người đàn ông dám trêu chọc cô là ai.
Hừ, lại có người dám giành bảo bối mà Hứa Tri Hằng anh nhất định phải có được, phải xem coi ai dám ăn gan hùm mật gấu này.
Lôi kéo Quý Thư Nhan chạy một vòng, Hứa Tri Hằng nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông sau đó lộ ra nụ cười, bưng ly rượu đi tới.
Ngăn hơn nửa người Quý Thư Nhan ở phía sau, Hứa Tri Hằng đi tới trước mặt người đàn ông kia, "Tổng giám đốc Cố, chào anh."
Cố Thừa Kiều đang nói chuyện phiếm với người khác, sau khi xoay người nhìn thấy người trước mắt thì trên mặt cũng lộ ra nụ cười thỏa đáng, "Tổng giám đốc Hứa, chào anh."
Liếc mắt nhìn người nói chuyện trời đất với Cố Thừa Kiều, Hứa Tri Hằng mỉm cười, "Mạo muội tới đây, không quấy rầy hai vị chứ?"
"Dĩ nhiên không có." Trong tươi cười lộ ra vẻ ôn tồn, Cố Thừa Kiều khách khí nói: "Thật ra thì ban nãy tôi đã thấy được tổng giám đốc Hứa, muốn tới chào hỏi, chỉ là vẫn bị người khác làm chậm trễ."
"Xem ra tôi và tổng giám đốc Cố có cùng suy nghĩ." Trên mặt Hứa Tri Hằng treo nụ cười ưu nhã, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Đàn ông trên thế giới luôn có nhiều lời khách sáo như vậy, Quý Thư Nhan chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với những thứ này, nhưng thời điểm nghe Cố Thừa Kiều nói xong những lời này, ánh mắt của cô đột nhiên sáng lên, nhờ Hứa Tri Hằng che chắn, cô suồng sã nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt này.
Từ sau khi đi vào đại sảnh liền thấy nhiều nam sĩ thành công có bụng bia, Quý Thư Nhan còn tưởng rằng người này cũng sẽ không ngoại lệ, lại không nghĩ rằng người đàn ông tên là Cố Thừa Kiều sẽ khác như vậy, thân hình cao lớn, mặt mũi tuấn lãng, khi giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự trầm ổn của đàn ông.
Xem ra Cố Thừa Kiều lớn hơn Hứa Tri Hằng mấy tuổi, nhưng đây không phải là nguyên nhân Quý Thư Nhan chú ý đến anh ta, sở dĩ cô cảm thấy hứng thú đối với người đàn ông này, là bởi vì giọng nói của anh ta và giọng đàn ông vừa mới nói chuyện ở chỗ hẻo lánh rất tương tự.
Quý Thư Nhan trời sinh rất nhạy cảm đối với âm thanh, nếu như cô đoán không sai, người này hẳn là người đàn ông cãi nhau với Tiểu Huyên, nhưng không biết, sao bọn họ lại dính líu quan hệ.
Quý Thư Nhan nhìn Cố Thừa Kiều ngẩn người thật sự là quá lâu, hai người đàn ông đều phát hiện sự khác thường của cô.
"Nhan Nhan, sao vậy?" Nhìn cô si ngốc nhìn chằm chằm vào Cố Thừa Kiều, Hứa Tri Hằng chỉ cảm thấy một luồng khí nóng xông thẳng lên đầu, giọng điệu đã không còn dịu dàng nữa.
"A, không có gì." Phục hồi tinh thần lại mới phát hiện hành động nhìn lén của mình bị phát hiện, Quý Thư Nhan lúng túng đỏ mặt, "Không có gì á, em chỉ nghĩ tới chuyện khác."
Nhìn dáng vẻ này của cô, tâm tình Hứa Tri Hằng càng thêm hỏng bét, trong lòng không nhịn được phỏng đoán lung tung, rốt cuộc tại sao cô nhìn chằm chằm vào Cố Thừa Kiều, chẳng lẽ là vừa gặp đã yêu? Gặp quỷ, anh càng ngày càng hối hận vì đã mang theo Quý Thư Nhan tới đây, đầu tiên là người đàn ông xa lạ đến gần cô, sau đó lại nhảy ra Cố Thừa Kiều, quả nhiên quyết định của ngày hôm nay là sai lầm.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn vẻ mặt không hiểu gì của Cố Thừa Kiều, Hứa Tri Hằng bất đắc dĩ thừa nhận người đàn ông trước mặt thật sự rất ưu tú, nếu không anh cũng sẽ không mong đợi hợp tác với anh ta như vậy, nhưng dính dáng đến Quý Thư Nhan, lại nhìn Cố Thừa Kiều cũng đầy hăng hái nhìn ánh mắt của cô, Hứa Tri Hằng rất không vui.
Đột nhiên đưa tay ôm hông của Quý Thư Nhan, Hứa Tri Hằng nở nụ cười trên mặt rồi giới thiệu với Cố Thừa Kiều, "Tổng giám đốc Cố, đây là Quý Thư Nhan, "bạn" tốt nhất kiêm trợ lí của tôi, Nhan Nhan, đây là tổng giám đốc Cố."
"Tổng giám đốc Cố, chào anh." Bị động tác bất ngờ xảy ra của Hứa Tri Hằng dọa sợ hết hồn, Quý Thư Nhan không được tự nhiên chào hỏi.
Từ đầu tới cuối đều im lặng đứng ở bên cạnh, nhìn Hứa Tri Hằng và Quý Thư Nhan ‘liếc mắt đưa tình’, nụ cười trên mặt Cố Thừa Kiều sâu hơn, ý vị sâu xa nắm lấy tay của Quý Thư Nhan, "Quý tiểu thư, rất hân hạnh được gặp cô."
"Tôi cũng thế." Gần như có thể xác nhận người đàn ông vừa mới gây gổ chính là Cố Thừa Kiều, Quý Thư Nhan cũng hứng thú đối với anh ta, "Tổng giám đốc Cố, chúng ta từng gặp mặt hay chưa, tôi cảm thấy giọng nói của ngài rất quen thuộc."
"Chắc là chưa từng gặp mặt, nếu như có, tôi nhất định sẽ nhớ cô gái xinh đẹp như Quý tiểu thư." Đuôi lông mày của Cố Thừa Kiều nhíu lại, giọng nói thay đổi: "Chỉ có điều, hình như tôi cũng đã từng nghe nói tên tuổi của Quý tiểu thư, cũng không biết người nào nhắc qua với tôi."
"Không thể nào."
"Sợ là tổng giám đốc Cố nhận lầm người."
Tiếng nói của Quý Thư Nhan và Hứa Tri Hằng vang lên cùng lúc, một ngạc nhiên, một âm dương quái khí*.
*Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Cố Thừa Kiều còn muốn giải thích nữa, một người khác lại bước nhanh tới, đi thẳng tới trước mặt ba người bọn họ, hô một tiếng: "Tổng giám đốc Cố." Vừa ngạc nhiên nhìn Quý Thư Nhan, "Nhan Nhan, sao cậu lại ở chỗ này?"
Bất ngờ nhìn thấy Tống Cẩn Huyên, Quý Thư Nhan trợn mắt hốc mồm.
Nếu như tình hình trước mắt là một tuồng kịch, vậy thật sự là bạn mới dừng hát tôi bước lên sân khấu; nếu như vốn còn đang nghi ngờ mình nghe lầm âm thanh, thì hiện tại cô có thể khẳng định, người vừa mới cãi nhau ở góc, chính là Tống Cẩn Huyên và Cố Thừa Kiều.
Nhưng, sao hai người bọn họ lại có loại quan hệ đó?
"Tiểu Huyên." Trên mặt mang nụ cười cổ quái, Quý Thư Nhan nhìn Tống Cẩn Huyên, "Cậu . . . . ."
Trên mặt Tống Cẩn Huyên tràn đầy vui vẻ, không có một chút xíu dáng vẻ mất khống chế vừa rồi, "Hôm nay cậu cũng tới đây à, lần trước mình có gọi điện thoại nói cho cậu biết đã đi công tác về hay chưa?"
Gật đầu một cái, ánh mắt của Quý Thư Nhan chuyển động ở trên người của Cố Thừa Kiều và Tống Cẩn Huyên, "Mình còn nhớ, nếu không phải là gần đây mình quá bận rộn, đã sớm đi tìm cậu chơi, cậu và vị tổng giám đốc Cố này. . . . . ." Cô nói được nửa câu thì không biết nên tiếp tục như thế nào nữa, Quý Thư Nhan chỉ có thể cười gượng.
"Cũng như cậu, mình đang làm việc ở công ty Cố thị, là thư ký của tổng giám đốc Cố." Nhắc tới Cố Thừa Kiều thì sắc mặt của Tống Cẩn Huyên thay đổi, nhưng lại khôi phục rất nhanh, liếc mắt nhìn Cố Thừa Kiều, trên mặt là nụ cười lạnh nhạt.
|
Nếu như không xảy ra chuyện phía trước, Quý Thư Nhan sẽ không cảm thấy không khí bây giờ có gì không đúng, nhưng chính tai nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, hiện tại nhìn lại nụ cười trên mặt Tống Cẩn Huyên, đã cảm thấy có điểm không đúng, bởi vì cô cảm giác trong nụ cười kia mang theo sự tự giễu.
"Thì ra là bạn của thư ký Tống, tôi nói sao cái tên này lại quen thuộc như thế, trước kia cô ấy cũng không chỉ nhắc tới tên tuổi của Quý tiểu thư một lần ở trước mặt tôi." Mặc dù cảm thấy không khí kỳ lạ, Cố Thừa Kiều vẫn chuyện trò vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Hứa Tri Hằng ở bên cạnh nhìn ba người khách sáo ở giữa, chỉ cảm thấy trong lòng không có tư vị gì, ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn Quý Thư Nhan, lại gọi Cố Thừa Kiều đi sang một bên, nói là để cho bạn bè các cô tâm sự.
Cười gật đầu một cái, Quý Thư Nhan kéo tay Tống Cẩn Huyên lại, cho đến khi hai người kia đi xa, mới buông lỏng khuôn mặt tươi cười, "Tiểu Huyên, vừa rồi cậu. . . . . . Đi đâu, mình tới đây lâu rồi mà không thấy cậu."
Thấy Cố Thừa Kiều rời đi, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng, Tống Cẩn Huyên mang theo áy náy lôi kéo tay Quý Thư Nhan, "Ban nãy mình đang bận rộn, Nhan Nhan rất xin lỗi, mấy ngày nay mình thật sự quá bận rộn, cũng không có thời gian tới chỗ cậu."
"Không có gì nha, mình cũng rất bận rộn." Nghe cô ấy không hoảng không loạn mà tránh đề tài này, Quý Thư Nhan đột nhiên có chút không biết làm sao đối mặt với Tống Cẩn Huyên nên nói quanh nói co.
Hiển nhiên tâm tình của Tống Cẩn Huyên cũng không tốt, hai người hiếm khi gặp phải một tình huống đều không biết nên nói gì như vậy, cuối cùng vẫn là Hứa Tri Hằng đi tới, nói muốn trở về.
Cười cùng Tống Cẩn Huyên hẹn lần sau đi chơi, Quý Thư Nhan theo Hứa Tri Hằng rời đi, lúc ra cửa thì quay đầu lại liếc mắt nhìn bóng lưng của bạn tốt, Tống Cẩn Huyên đứng ở trong đám người, thoạt nhìn lại có vẻ cô đơn như vậy.
Nghĩ tới cuộc tranh cãi nghe được, ngẫm lại dáng vẻ gượng cười của Tống Cẩn Huyên, trong lòng Quý Thư Nhan không có tư vị gì, trên mặt cũng không còn tươi cười, dựa vào cửa sổ xe ngẩn người.
Từ hội trường ra ngoài thì tâm tình của Hứa Tri Hằng hỏng bét đến rối tinh rối mù, sắc mặt cũng cực kỳ thối, "Em lại đang nhớ đến ai vậy?"
Nghe được câu hỏi có giọng điệu quái lạ của anh, Quý Thư Nhan không có tinh thần trả lời: "Cái gì em cũng không nhớ." Nhưng lại nghĩ đến Hứa Tri Hằng và Cố Thừa Kiều có qua lại trên phương diện làm ăn, xem ra hai người cũng rất quen thuộc, Quý Thư Nhan lại có tinh thần.
Ngồi ngay ngắn lại rồi xoay người về phía Hứa Tri Hằng, Quý Thư Nhan liếc mắt nhìn tài xế nghiêm túc lái xe trước mặt, lúc này mới treo nụ cười lấy lòng lắc lắc cánh tay của anh, "Anh Tri Hằng, em hỏi anh một chuyện có được hay không?"
Đôi mắt khẽ nâng, Hứa Tri Hằng không lạnh không nóng nhìn cô, "Chuyện gì?"
"Chính là Cố Thừa Kiều, người đàn ông nói chuyện làm ăn với anh hôm nay đó, không phải trước kia hai người từng hợp tác à?"
Nghe được cái tên này thì nhịp tim của Hứa Tri Hằng đập nhanh hơn, ánh mắt nghiên cứu quét tới quét lui ở trên mặt Quý Thư Nhan, "Trước mắt đang thương lượng hợp tác, có vấn đề gì?"
"Không có, em lại không hiểu những chuyện kia." Quý Thư Nhan hoàn toàn coi thường mặt lạnh của anh, có việc cầu người ta thì tự nhiên phải nhiệt tình một chút, cho nên vẻ mặt của cô vẫn tươi cười như cũ, "Em chỉ muốn biết, anh hiểu rõ anh ta cỡ nào."
"Cũng được."
"Nhân phẩm cũng không tệ sao?"
"Coi như quang minh lỗi lạc." Đè nén tức giận, Hứa Tri Hằng sắp không nhịn nổi muốn lay đầu nhỏ của cô thật mạnh, vừa gặp người ta ngày đầu tiên đã vội vã hỏi thăm về nhau như vậy, thật sự không biết rốt cuộc cô còn nghĩ cái gì.
Hít sâu một cái, Quý Thư Nhan nhắm mắt, lớn tiếng nói vấn đề quan tâm nhất ra khỏi miệng: "Vậy anh ta có vợ hay không, kết hôn chưa?"
Vốn đang nghi ngờ cô nhóc này hỏi tới chuyện của Cố Thừa Kiều là do có tâm tư khác, nghe được câu này thì Hứa Tri Hằng quả thật muốn nổ tung.
Đột nhiên nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô, trên mặt Hứa Tri Hằng chỉ thiếu viết lên bốn chữ "Anh rất tức giận" mà thôi.
"Em hỏi chuyện này làm cái gì?"
"Đương nhiên là hữu dụng, anh nói đi." Quý Thư Nhan vội vàng muốn biết đáp án, nếu như Cố Thừa Kiều chính là người đàn ông thần bí sau lưng Tiểu Huyên, vậy tại sao anh ta không dám thoải mái công khai tình yêu với Tống Cẩn Huyên đây? Hay là, anh ta đã có gia đình?
Cắn răng nghiến lợi nhìn Quý Thư Nhan, Hứa Tri Hằng lạnh lùng nói: "Anh ta không có gia đình, nhưng không có nghĩa là bên cạnh không có phụ nữ."
"Người phụ nữ bên cạnh anh ta là ai ?" Cả người đều muốn bò đến trên người của Hứa Tri Hằng, Quý Thư Nhan rất hồi hộp nhìn anh.
"Nhan Nhan, em cho rằng anh là tạp chí lá cải sao? Nếu như em muốn hiểu rõ anh ta, tại sao không hỏi bạn tốt của em là Tống Cẩn Huyên, không phải cô ấy mới là thư ký của Cố Thừa Kiều sao?"
"Nếu như có thể hỏi cô ấy, em cần gì phải xin anh như vậy." Trên mặt lộ ra thất vọng, Quý Thư Nhan than thở, "Nói như vậy, anh cũng không biết anh ta có người phụ nữ khác hay không ư?"
Đó chính là nói, quan hệ của Tống Cẩn Huyên và Cố Thừa Kiều thật sự không muốn người ta biết, a, chuyện này phiền chết rồi.
Bên kia Quý Thư Nhan bởi vì quan tâm tương lai của bạn tốt mà phiền não, bên này Hứa Tri Hằng lại bởi vì hiểu lầm cô động lòng mà tức giận.
Nhìn dáng vẻ cô mặt ủ mày ê, Hứa Tri Hằng nắm chặt quả đấm hơn nữa, rốt cuộc nhẫn nại không giễu cợt cô đứng núi này trông núi nọ.
Không được, không thể phát giận, nhất định không thể phát giận, rất vất vả mới thay đổi được ấn tượng xấu ngày xưa ở trước mặt cô, cũng không thể thất bại trong gang tấc vào lúc mấu chốt này.
Hứa Tri Hằng nhìn Quý Thư Nhan sâu sắc một cái, vẫn đè nén tức giận xuống đáy lòng.
|
Chương 7.1:
Chuyện của Tống Cẩn Huyên và Cố Thừa Kiều giống như một nút thắt, chôn xuống mầm mống nghi ngờ ở bên trong lòng của Quý Thư Nhan, không nghĩ được biện pháp tốt hơn để tìm ra chân tướng, lại không có dũng khí chất vấn Tiểu Huyên, mấy ngày liên tiếp tâm tình Quý Thư Nhan đều rất hỏng bét.
Hoạ vô đơn chí nhất chính là, không chỉ tâm tình của cô không tốt, tâm tình của Hứa Tri Hằng cũng đột nhiên trở nên kém, động một chút là nổi giận cắn răng nghiến lợi.
Sau mấy ngày liên tiếp cảm nhận được Hứa Tri Hằng xấu tính, tất cả mọi người ở trên dưới công ty Hằng Viễn đều trở nên cẩn thận, nhất là mỗi khi tới gần lầu mười bảy, mười tám, luôn luôn ngừng thở, nơm nớp lo sợ, chỉ sợ lấy hơi cũng có thể chạm đến đầu lông mày của tổng giám đốc.
Làm việc trong không khí như vậy, Quý Thư Nhan là người đầu tiên bị ảnh hưởng, đầu tiên là không biết tại sao cô làm việc đều khiến Hứa Tri Hằng không hài lòng, sau đó anh còn không chịu nghe giải thích, bắt cô làm lại giống như một bạo chúa vô lý, dưới tình huống như thế, cô trở lại trạng thái thật thảm thương như lúc vừa vào công ty, mỗi ngày đều bận đến một giây sau cùng trước khi tan việc, thậm chí còn phải làm thêm giờ với anh.
Không phải là Quý Thư Nhan không biết Hứa Tri Hằng có một tính xấu, chẳng qua là thời gian dài như vậy chỉ thấy vẻ mặt dịu dàng của anh đã thành thói quen, hiện tại chẳng biết tại sao đột nhiên lại bị anh hành hạ, lửa giận trong lòng cũng từ từ lên cao.
Vì vậy, hôm nay ở lần thứ ba cô bị gọi lên lầu mười tám, Quý Thư Nhan không bao giờ chịu im hơi lặng tiếng nữa.
"Trợ lí Tiểu Nhan, tổng giám đốc Hứa đang bận, cô đừng đi vào." Ở trong tiếng ngăn cản đầy lo lắng của thư ký Tề, Quý Thư Nhan đẩy thật mạnh cửa phòng làm việc ở lầu mười tám ra.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Tức giận đùng đùng nhìn anh chằm chằm, Quý Thư Nhan cũng không còn tức giận, "Những ngày qua đều âm dương quái khí, tại sao phải làm cho tất cả mọi người rất căng thẳng?"
Nghe được tiếng của Quý Thư Nhan, Hứa Tri Hằng cười khổ ở đáy lòng, nhưng vẫn gắng gượng giữ mặt lạnh, con mắt sắc bén liếc mắt nhìn thư ký Tề đứng ở cửa, "Đóng cửa lại, đi làm việc của cô đi."
Rất ít thấy ông chủ lạnh lùng như vậy, cho dù thư ký Tề muốn ở lại xem náo nhiệt cũng không còn lá gan đó, chỉ có thể cười theo, đóng cửa lại rời đi.
Đợi đến khi cửa đóng lại, ngón tay Hứa Tri Hằng đè cái trán lại, gương mặt mệt mỏi, "Nhan Nhan, sau này không thể tiếp tục không gõ cửa liền chạy vào nữa."
Còn tưởng rằng anh sẽ giải thích, kết quả đợi hơn nửa ngày lại được một câu như vậy, Quý Thư Nhan nổi trận lôi đình nhìn anh, "Tổng giám đốc Hứa, hiện tại anh có thể trả lời vấn đề của em không? Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Những tài liệu kia là từ phía dưới gửi tới trong tay em, em chỉ giúp sửa sang lại rồi gửi lại xuống dưới, có chuyện gì thì anh tìm bọn họ là được, sao lại gọi em lên nhiều lần vậy?"
Nghe Quý Thư Nhan tố cáo, Hứa Tri Hằng không phản bác được, chỉ có thể lặng lẽ nhìn cô chằm chằm.
Trên thực tế, anh cũng muốn biết rốt cuộc mình bị sao vậy, không phải là Nhan Nhan chỉ hỏi đôi câu về chuyện của Cố Thừa Kiều thôi ư, sao anh lại mất trí rồi, trả thù trẻ con giống như thằng nhóc mới lớn, cầm những tài liệu kia lựa xương trong trứng gà, nếu nói không phải là giày vò người khác thì chính anh cũng không nói được.
Hứa Tri Hằng thừa nhận, anh rất quá đáng, nhưng anh thật sự không khống chế được, chỉ cần vừa nghĩ tới mỗi một câu nói chuyện, từng khuôn mặt tươi cười giữa Cố Thừa Kiều và Nhan Nhan, trong lòng của anh giống như bị người ta châm một cây đuốc, tâm tình như vậy, sao anh có thể có sắc mặt tốt cho mọi người nhìn chứ?
Nghĩ tới những ngày cố tình gây chuyện, Hứa Tri Hằng hơi chột dạ, vẫn chỉ có thể cứng rắn nói đạo lý, "Nhan Nhan, em là trợ lý của anh, rất nhiều chuyện anh không muốn trực tiếp tìm người phía dưới, chuyển tới trong tay của em thì không tính là làm sai mà."
"Em là trợ lý, không phải nơi trút giận." Giận quá thành cười, Quý Thư Nhan đi tới trước bàn làm việc của anh, "Hứa Tri Hằng, rốt cuộc anh làm sao vậy, âm dương quái khí, phiền anh nói cho em biết lúc nào thì anh mới có thể khôi phục bình thường, mọi người đều bị anh làm cho rất căng thẳng, một đám run run rẩy rẩy."
"Có sao?" Hứa Tri Hằng cười gượng.
"Anh cứ nói đi, hơn nữa em cảm thấy, có phải anh có ý kiến với em hay không?" Nói đến đây, Quý Thư Nhan cũng hơi như đưa đám, giảm nhẹ âm lượng: "Ban đầu em nói không đến Hằng Viễn làm việc, là anh nói công việc là công việc, tốt nhất không nên trộn lẫn tình cảm cá nhân, chính vì tin những lời này nên em mới quyết định tới nơi này, nhưng bây giờ nhìn anh âm dương quái khí, em lại bắt đầu hối hận. Nếu như anh cảm thấy em không thích hợp với công việc này thì có thể nói rõ, dù sao thời gian hai tháng thử việc của em còn chưa hết."
Nhìn bộ dạng cô như đưa đám, Hứa Tri Hằng hoàn toàn luống cuống, thật vất vả giữ cô ở bên mình, sao có thể dễ dàng để cho cô chạy mất?
Không phải là anh giỏi che dấu tâm tư nhất ư, tại sao dễ dàng bị cô nhìn thấu như vậy, Hứa Tri Hằng đột nhiên cảm thấy mình rất ngây thơ, quả nhiên tình yêu làm cho người ta mù quáng.
Đứng dậy đi tới trước mặt cô, Hứa Tri Hằng thẳng thắn nhìn cô, "Nhan Nhan thật xin lỗi, trong khoảng thời gian này tâm tình của anh hơi tệ, cũng không liên quan đến công việc của em."
"Em có thể biết nguyên nhân không?" Nghe anh ăn nói khép nép như vậy, Quý Thư Nhan đột nhiên cảm thấy rất không thích ứng, có chút đau lòng, "Anh Tri Hằng, nếu như em có chỗ nào làm không tốt, anh có thể nói trực tiếp cho em biết, em chưa bao giờ cho rằng mình đã hoàn mỹ."
"Không phải, không phải là lỗi của em, là anh tự quấy phá trong lòng." Hứa Tri Hằng cười khổ, "Nhan Nhan, nếu như thật sự phải nói lý do, vậy chính là anh không muốn để cho em và Cố Thừa Kiều liên lạc."
|
"À?" Nghe được lý do kỳ lạ này, Quý Thư Nhan không hiểu.
Khổ sở liếc nhìn cô một cái, Hứa Tri Hằng do dự có nên nói ra nguyên nhân thật sự hay không, suy nghĩ một chút, cuối cùng lại vẫn lựa chọn lấy cớ khác: "Gần đây công ty đang nói chuyện làm ăn với công ty Cố thị, em là trợ lí của anh, nếu như liên lạc quá nhiều thì sẽ bị người ta nghi ngờ, nói như vậy, em hiểu không?"
Nhìn vẻ mặt khó xử của anh, suy nghĩ một chút, cô cười bất đắc dĩ, "Không phải là em hiểu hết quan hệ trong này, nhưng, em cố gắng làm được."
"Cám ơn em." Hứa Tri Hằng lấy được bảo đảm, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn vẻ mặt sau cơn mưa trời lại sáng của anh, đột nhiên Quý Thư Nhan lại nghĩ đến vẻ mặt khóc lóc thảm thiết nào đó, "Anh Tri Hằng, hôm nay em chạy tới chất vấn anh như vậy, có phải rất đanh đá hay không? Không cho phép anh cười em."
Trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ nhất trong mấy ngày qua, Hứa Tri Hằng siết chặt gương mặt của cô, "Không biết."
Bởi vì, cho dù em như thế nào, anh đều thích!
Năm giờ sáng, Quý Thư Nhan còn đắm chìm trong trong mộng đẹp, đột nhiên xuất hiện một cuộc điện thoại đánh thức cô.
Chuông điện thoại di động thật sự có vẻ chói tai ở sáng sớm yên tĩnh, Quý Thư Nhan cau mày bắt được điện thoại, thấy dãy số hiện ở phía trên, cô ngẩn người, sáng sớm như vậy thì Tiểu Huyên tìm cô có chuyện gì?
"Alo, Tiểu Huyên, cậu làm sao vậy, sớm như vậy đã gọi điện thoại cho mình?"
Đầu kia của điện thoại di động vốn trầm mặc chốc lát, ngay sau đó lúc Quý Thư Nhan cho rằng đây là một giấc mơ thì tiếng nói của Tống Cẩn Huyên truyền tới, khàn khàn nặng nề: "Nhan Nhan, mình phải đi."
Nghe được câu nói kia, cô có chút không hiểu, "Có ý tứ gì?"
"Hiện tại mình muốn rời đi mà thôi." Tống Cẩn Huyên lặp lại một lần nữa.
Kinh ngạc kêu thành tiếng, Quý Thư Nhan có chút không tin điều mình nghe được, "Cậu làm sao vậy, muốn đi đâu hả, Tiểu Huyên, cậu đang trêu chọc mình sao?"
"Không phải vậy, Nhan Nhan, mình thật sự phải rời khỏi đây một thời gian, chờ mình ổn định cuộc sống bên kia, mình sẽ gọi điện thoại nói cho cậu." Tống Cẩn Huyên khổ sở cười, "Chỉ có điều trong khoảng thời gian này mình có thể không có biện pháp liên lạc với cậu, cậu không cần lo lắng, mình rất khỏe."
"Tiểu Huyên, cậu làm sao vậy, đừng dọa mình." Nghe giọng nói khàn khàn của Tống Cẩn Huyên thì trong lòng có dự cảm xấu, Quý Thư Nhan nóng nảy ngồi dậy.
"Đứa ngốc, mình có thể làm sao chứ, chính là rời khỏi thành phố này mấy ngày, qua mấy ngày nữa sẽ liên lạc với cậu." Đột nhiên cười, Tống Cẩn Huyên khẽ nói ra: "Nhan Nhan cậu biết bên cạnh mình có một người đàn ông, mà mình vẫn không nói cặn kẽ cho cậu biết, nói thật, thật ra thì mình rất muốn nói tất cả mọi chuyện cho cậu nghe, nhưng khi đó cậu và Hứa Tri Hằng ồn ào không hợp, lại muốn ra khỏi nước, cho nên mình thật sự không đành lòng nói phiền não của mình cho cậu biết, cậu đừng giận mình."
"Tiểu Huyên. . . . . ." Quý Thư Nhan không biết nên nói gì.
"Nhan Nhan, đừng im lặng như vậy, cũng không phải là sinh ly tử biệt, mình chỉ muốn rời khỏi một người, rời khỏi anh ấy thì mình sẽ càng vui vẻ hơn, cậu sẽ ủng hộ mình có đúng hay không?"
"Cậu nói người kia. . . . . . Có phải Cố Thừa Kiều hay không?" Đầu trống rỗng, Quý Thư Nhan buột miệng nói ra.
|
Chương 7.2:
Tống Cẩn Huyên không bị nhìn thấu vẻ cấp bách, cô ấy chỉ khẽ cười một tiếng, "Mình biết ngay không thể gạt được cậu mà, nhưng bây giờ mình không có nhiều thời gian để giải thích rõ hơn, sau này có cơ hội mình nhất định sẽ nói ra tất cả, hiện tại cậu chỉ cần tin tưởng mình là được. Được rồi, mình không nói nhiều nữa, xe lập tức phải lên đường, Nhan Nhan, chờ mình liên lạc với cậu."
Quý Thư Nhan còn muốn nói điều gì, Tống Cẩn Huyên bên kia đã cắt đứt điện thoại, đợi cô gọi lại, chỉ có một kiểu máy móc lặp lại từng lần một: "Thật xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy, xin gọi lại sau."
Bất kể là rửa mặt, ăn cơm, hay trên đường đến công ty, Quý Thư Nhan vẫn gọi số kia, đáng tiếc lại chỉ có thể nghe được kiểu âm thanh máy móc đó.
Đợi cô tới công ty đổi điện thoại rồi gọi lại, kết quả vẫn như cũ, lòng của cô lập tức luống cuống.
Đã tháo gỡ được vướng mắc nên tâm tình của Hứa Tri Hằng vốn rất tốt, nhưng chờ khi buổi chiều anh xuống lầu lại nhìn thấy Quý Thư Nhan ngơ ngác ngẩn người, rốt cuộc chú ý đến sự khác thường của cô.
Hai tay chống góc bàn nhìn Quý Thư Nhan, Hứa Tri Hằng khẽ cười một tiếng, "Đang suy nghĩ gì, không yên lòng?"
"Điện thoại của một người bạn." Quý Thư Nhan mặt ủ mày chau nhìn anh, "Tâm tình cô ấy không tốt, không gọi điện thoại được."
"Có số khác hay không, thử nhiều lần một chút." Hứa Tri Hằng cũng cùng hiến kế bày mưu.
"Chỉ có một." Quý Thư Nhan quả thật muốn tự trách chết đi.
Rõ ràng đã sớm phát hiện bí mật của Tống Cẩn Huyên, tại sao cô không thẳng thắn nói rõ chuyện này ra, nhất định chờ tới bây giờ chuyện đã trở nên càng không thể cứu vãn nữa thì mới có dũng khí, thì có thể có ích lợi gì.
Nhìn dáng vẻ tâm thần bất định của cô, Hứa Tri Hằng đau lòng lắc đầu, "Anh thấy bây giờ em cũng không còn tâm tình đi làm, có muốn đi về nghỉ hay không, giao công việc cho người khác xử lý là được rồi."
Mặt ủ mày ê ngẩng đầu, Quý Thư Nhan nhìn anh, "Có thể không?"
"Dĩ nhiên có thể."
"Vậy em đi thật." Không có lòng dạ làm việc, Quý Thư Nhan cũng thật sự không muốn đợi ở chỗ này, nếu như tan việc sớm hơn, cô còn có thể đến chỗ ở của Tống Cẩn Huyên xem một chút, nói không chừng có thể tìm được đầu mối gì.
Nhìn Hứa Tri Hằng thu dọn đồ đạc giúp mình, Quý Thư Nhan cho anh một nụ cười cảm kích, lại sơ ý đánh rơi điện thoại di động xuống đất, đúng lúc tiếng nhạc vang lên.
Còn tưởng rằng điện thoại di động bị rơi bể, Quý Thư Nhan vội vàng nhặt lên, lại thấy phía trên là một dãy số hoàn toàn xa lạ.
Đợi tin tức cả ngày cũng chờ được Tống Cẩn Huyên có thể gọi điện thoại tới đây, Quý Thư Nhan vui vẻ trong lòng, tay chân luống cuống nhấn phím kết nối.
"Alo, là Tiểu Huyên sao?"
Nhưng, âm thanh vang lên ở đầu kia của điện thoại di động phá vỡ hi vọng của cô.
"Quý tiểu thư, xin chào, tôi là Cố Thừa Kiều."
Mặt liền biến sắc, Quý Thư Nhan dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn điện thoại di động của mình, làm sao Cố Thừa Kiều lại biết số di động của cô? Cô muốn hỏi rõ ràng, lại thấy Hứa Tri Hằng ở bên cạnh tò mò nhìn cô.
Nhìn ánh mắt quan sát của anh, Quý Thư Nhan đột nhiên nhớ lời cam kết sẽ không liên lạc nhiều với Cố Thừa Kiều của mình, đã cảm thấy rất không được tự nhiên, không tự chủ tránh né ánh mắt của Hứa Tri Hằng, đi tới bên kia.
"Xin chào, Cố tiên sinh, xin hỏi làm sao anh biết số điện thoại di động của tôi vậy?" Nói thẳng, Quý Thư Nhan không muốn nói nhiều lời vô ích.
Ở thời khắc cô lo lắng cho Tống Cẩn Huyên như thế, lời vô ích gì cũng làm chậm trễ thời gian, hơn nữa nghĩ đến chuyện bạn tốt rời đi có liên quan trực tiếp đến anh ta, trong lòng Quý Thư Nhan càng phức tạp hơn.
|