Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc
|
|
Chương 60: Mộ Hi chụp hình, bị bắt ngay tại trận, choáng "A - - "
Mộ Hi sợ tới mức đặt mông ngồi trước cửa phòng tắm, thảm, bắt ngay tại trận, Nam Cung Diệu đã quấn khăn tắm đi ra.
"Có muốn nhìn nhiều một chút hay không?"
Nam Cung Diệu đưa tay tháo khăn tắm ra, kỳ thật trong lòng anh rất vui vẻ, cuối cùng cô vẫn là phụ nữ, vẫn không ngăn cản nổi sự hấp dẫn.
"Lưu manh." dienddanlequyddon
Mộ Hi sợ tới mức lấy tay che mặt, nhắm chặt hai mắt, không dám mở ra, rõ ràng cô cảm thấy mặt mình dựa vào một nguồn nhiệt nóng, chẳng lẽ là thân thể anh, xong rồi xong rồi, lần này anh sẽ không bỏ qua cô, Vân Tĩnh Sơ, mình chính là bị cậu hại chết.
Hai tay Mộ Hi che mặt, trong lòng còn đang suy nghĩ, có phải bây giờ người đàn ông này còn đang trần trụi, nghĩ tới đây trái tim cô như muốn nhảy ra, chẳng lẽ thật sự cô phải nhìn thấy nơi đi tiểu đó, thật xấu hổ! Oa? Vì sao người đàn ông thối này lại không nói lời nào?
Ánh mắt Mộ Hi cực nóng nhìn xuyên qua từ kẽ tay, nhìn về phía phần eo trở xuống của người đàn ông kia.
"Cắt, thiếu chút là hù chết người, máy móc đi tiểu của anh đã sớm thấy qua."
Mộ Hi nói xong biết mình lỡ miệng, ngày đó ở trong xe, Nam Cung Diệu bị mộng du, cho nên anh còn không biết chuyện này, chính mình lại vừa lỡ lời!
Kỳ thật, bên trong Nam Cung Diệu còn mặc một cái quần lót, mặc dù mặc quần lót, nhưng nơi đó lại vẫn hết sức hùng vĩ cao lớn, Mộ Hi xấu hổ vội vàng xoay mặt đi.
Đúng lúc này Nam Cung Diệu đoạt lấy ảnh Mộ Hi chụp, nhìn thấy mình đang tắm rửa, anh nở nụ cười, xem ra con nhím này muốn đàn ông.
"Hóa ra cô đã thầm mến tôi đến loại trình độ này, tôi có phải không nên phụ lòng của cô hay không?"
Nam Cung Diệu mang theo giọng điệu khiêu khích hỏi Mộ Hi, dù sao Mộ Hi cũng là cô gái, trong lòng ngượng ngùng, trên mặt hừng hực, lúng túng không chịu được. Chao ôi! Xúi quẩy, chụp trộm ảnh nude của người ta, bị người ta bắt ngay tức thì, đối với Mộ Hi mà nói thì bầu không khí lúc này hết sức lúng túng.
"Tổng giám đốc, anh nghe tôi giải thích."
Mộ Hi đột nhiên nheo mắt to lại, chớp chớp, mang theo một tia xảo trá, tận lực để mình biểu hiện tự nhiên, hy vọng có thể che dấu phần chột dạ kia.
"Nói."
Nam Cung Diệu thật sự muốn nghe cô có thể nói cái gì?
"À, kỳ thật là như vậy, tôi, một người bạn của tôi đặc biệt sùng bái anh, cho nên tôi hy sinh một tý, muốn chụp trộm vóc người của anh, không ngờ mới chụp được vài tấm, đã bị anh bắt được. Chẳng qua, tổng giám đốc, tôi muốn hỏi anh một chút là chụp ảnh người có tiếng tăm có phải là rất đáng tiền hay không?"
Mộ Hi đột nhiên nhớ ra chính mình mỗi ngày ở cùng với anh, nếu như ảnh chụp rất đáng tiền, vậy thì sau này cô sẽ chụp trộm nhiều một chút, chẳng phải là sẽ phát tài. Vả lại, anh cũng không có tổn thất gì! Còn có thể nổi tiếng, còn có thể câu mỹ nữ, mà với vóc người kia, quả thật hết sức mê người .
Nam Cung Diệu hiểu rõ trong cái đầu nhỏ Mộ Hi đang suy nghĩ gì? Vốn vẻ mặt đắc ý bỗng trở nên rất lạnh lùng.
"Cô nghĩ cũng đừng nghĩ."
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, cắt đứt mộng tưởng hão huyền của Mộ Hi. dienddanlequyddon
"Hừ! Thật sự là con giun đũa, anh biết người ta đang suy nghĩ gì?"
"Cô nghĩ gì, tôi dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được, đến lượt tôi, cô phải đền bù tổn thất cho tôi như thế nào? Chẳng hạn như, phí tổn thất tinh thần?"
Nam Cung Diệu sẽ không dễ dàng buông tha Mộ Hi như vậy.
"Phí tổn thất tinh thần chó má gì, tôi không có cường gian anh, phải dùng tới phí bồi thường sao? Và lại anh cũng không thiếu tiền!"
Nam Cung Diệu hoàn toàn bị cô đánh bại, nói chuyện quá khó nghe, chẳng qua hết sức thỏa mãn.
"Ý của cô là, vừa rồi không chỉ chuẩn bị chụp hình, chẳng lẽ còn nghĩ tiến thêm một bước?"
Nam Cung Diệu cố ý bới móc cô, cái cô nhóc này nói chuyện quá lỗ mãng, người bình thường thật đúng là không chịu nổi! dienddanlequyddon
"Nguy rồi, nguy rồi, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp chuyện, tạm biệt."
Mộ Hi nhìn lại thời gian, hôm nay là buổi tối cuối tuần, còn có một màn biểu diễn, cho nên nhất định cô phải chạy nhanh tới phòng Cửu Châu.
"Đứng lại."
|
Chương 61: Tổng giám đốc cảm thấy hứng thú với chim bồ câu trắng
Nam Cung Diệu ra lệnh cho Mộ Hi đứng lại, người phụ nữ đáng ghét này, chọc mình một bụng lửa, mình còn muốn nán lại, đáng ghét.
"Tổng giám đốc, hôm nay là cuối tuần, tôi được tự do , bye bye."
Mộ Hi vội vã cầm túi sách chạy ra ngoài, để lại Nam Cung Diệu hai mắt phun lửa, anh vừa mới tắm xong, nên không thể lại tắm, phải đi tìm phụ nữ hạ hỏa, thân thể trướng đến khó chịu.
Nam Cung Diệu mặc quần áo tử tế rời khỏi biệt thự, đến chỗ Hạ Vi ở, người phụ nữ này chính là bị Mộ Hi tính toán, mưu trí, khôn ngoan đuổi đi.
"Diệu, người ta rất nhớ anh, mỗi lần đi tìm anh, anh cũng không ở đây, không biết đang bận cái gì!"
Hạ Vi nhìn thấy Nam Cung Diệu chủ động tới tìm cô, trong lòng rất vui vẻ, đi lên ôm hôn Nam Cung Diệu nồng nhiệt.
Nam Cung Diệu vốn là dục hỏa công kích, nên rất nhanh tiến vào đề tài chính, hai người gấp rút mồ hôi đầm đìa, sau khi xong việc Hạ Vi còn gắt gao quấn lấy Nam Cung Diệu không tha.
"Như thế nào? Còn muốn?"
Nam Cung Diệu sắc khí hỏi.
"Mới không kia, người ta là sợ anh rời đi, cho nên mới phải ôm lấy anh."
"Vậy cũng tốt, hôm nay cùng đi với tôi nghe hát."
Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, trong giọng nói không có có một chút tình cảm
"Thật sự?" Hạ Vi có chút không thể tin được, bởi vì Nam Cung Diệu nghe hát cũng không mang theo phụ nữ, mỗi lần đều là anh và Lãnh Đông đi, nên Hạ Vi còn muốn xác định một chút, không phải mình nghe lầm.
"Uh."
Nghe được Nam Cung Diệu ừ một tiếng sau, Hạ Vi thật nhanh đi rửa mặt chải đầu trang điểm, khoảng gần một tiếng đồng hồ mới trang hoàng xong, may mắn là thời gian đầy đủ, nếu không Nam Cung Diệu sớm đã mất kiên nhẫn, Mộ Hi thì khác biệt mỗi lần nói ra ngoài, chỉ cần vài phút liền OK, tuyệt đối là siêu tốc.
"Chúng ta đi thôi Diệu."
Hạ Vi rất tao nhã kéo Nam Cung Diệu đi ra khỏi nhà, trong lòng lại tính toán, hôm nay nhất định phải lợi dụng cơ hội lần này thật tốt, biểu hiện thật tốt, bắt lấy trái tim Nam Cung Diệu, khiến anh không rời bỏ mình mới được.
Kỳ thật những thứ mánh khoé phụ nữ này, Nam Cung Diệu đều biết, chỉ là anh vẫn không hiểu, phụ nữ bên cạnh đều nịnh nọt anh, duy chỉ có Mộ Hi kia liên tục kháng cự anh, thực hoài nghi khiếu thẩm mỹ của cô có vấn đề! Nam Cung Diệu tự nhận là có khuôn mặt có thể mê chết phụ nữ, nhưng vì sao con nhím này lúc nào cũng không chút động lòng chứ! Chẳng lẽ bởi vì tên đàn ông kia? Nếu như không phải là vì ngày đó dạy dỗ Hàng Thiên Vũ kia, mà bị Mộ Hi tàn nhẫn cắn, Nam Cung Diệu sẽ không dễ dàng buông tha người đàn ông kia như vậy.
Anh hiểu được, nếu như người đàn ông kia có chuyện, Mộ Hi nhất định sẽ cùng anh ta không kết thúc, nên tạm thời bỏ qua Hàng Thiên Vũ, hơn nữa Nam Cung Diệu cũng tự tin có thể đuổi Mộ Hi tới tay.
Cả đêm Hạ Vi đều quyến rũ Nam Cung Diệu, hy vọng buổi tối có thể tiếp tục giữ lại Nam Cung Diệu bên người, sau cùng một khúc hát xong.
"Lãnh Đông, cậu đưa Hạ Vi về nhà."
Nam Cung Diệu lệnh cho Lãnh Đông đưa Hạ Vi trở về, người phụ nữ này cả đêm căn bản không có nghe hát, liên tục phóng điện về phía anh, nhưng không biết tại sao mỗi lần ở cùng với Mộ Hi lúc nào cũng bị điện giật, hôm nay vì sao không thu được sóng điện của Hạ Vi?
"Diệu, em ở lại cùng anh một lát không tốt sao?"
Hạ Vi không muốn đi, nhưng cũng không dám phát cáu.
"Tôi có thời gian sẽ tìm cô."
Nam Cung Diệu dụ dỗ Hạ Vi nói, chỉ hy vọng người phụ nữ này nhanh rời đi.
"Vậy anh nhất định phải tới tìm em nha?"
"Uh."
Nam Cung Diệu lạnh lùng đáp một tiếng, xoay đầu lại, không nhìn cô, vì vậy, Hạ Vi ngoan ngoãn rời đi.
Nam Cung Diệu không yêu cầu chim bồ câu trắng đến đây gặp anh, bởi vì anh ở cửa phòng hát Cửu Châu chờ cô đi ra, hy vọng có thể đưa cô về nhà, anh cũng sớm đã tra xét lối ra ở đây, rất ít, ngoại trừ một lối sau, một cái cửa ra này, nên anh tin hôm nay có thể đợi chim bồ câu trắng ra.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chim bồ câu trắng chưa đi ra, Nam Cung Diệu biết rõ lại là chờ vô ích, vì vậy khởi động xe rời đi.
Kỳ thật, Mộ Hi sớm liền đi ra, cô như cũ đi lối sau, nên không đụng phải Nam Cung Diệu. Lúc cô đi đến dưới cầu, Mộ Hi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn thô kệch từ bóng đen xông ra, đi lên che miệng cô, phản ứng đầu tiên của cô chính là gặp biến thái.
|
Chương 62 Mộ Hi mất tích Tiếp theo là một mùi thơm nhàn nhạt tiến vào trong mũi cô, lập tức cô cũng mất đi tri giác, mà vừa rồi Mộ Hi vẫn còn vui vẻ nói chuyện điện thoại với em gái, bảo ngày mai là thứ hai sẽ rất nhiều việc, khả năng gần đây không thể quay về, nhưng mà một giây sau, cô lại như hàng hóa bị người ta nhét vào trong xe.
Nam Cung Diệu trở lại biệt thự phát hiện Mộ Hi vẫn chưa về, trong lòng cực kỳ khó chịu, người phụ nữ này mỗi ngày đi sớm về muộn không biết làm cái quỷ gì, vì vậy cầm điện thoại gọi điện cho cô.
Điện thoại liên tục vang lên, nhưng mà không có người nhận.
Đáng chết, lại dám không nhận điện thoại của anh, người phụ nữ đáng giận, trở lại xem trừng trị cô thế nào.
Một giờ đồng hồ chôi qua, hai giờ đồng hồ chôi qua, Nam Cung Diệu đứng dậy đi ra ngoài.
Anh gọi điện cho Lãnh Đông.
"Lập tức xuất hiện." Lãnh Đông nghe giọng Nam Cung Diệu nói, cũng biết đã xảy ra chuyện, chỉ là không rõ chuyện gì xảy ra?
"Vâng."
Lãnh Đông đi ra thấy Nam Cung Diệu đứng ở trước cửa biệt thự, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt u ám.
"Diệu tổng."
"Cậu ngay lập tức đi một chuyến tới nhà Mộ Hi, xem xem cô ấy có ở đấy không? Nhưng mà, không để cho họ biết được, là bí mật tiến hành."
"Vâng."
Lãnh Đông nhanh chóng rời đi, chạy tới nhà Mộ Hi, từ trong ánh mắt của tổng giám đốc anh thấy được lo lắng, tổng giám đốc đang lo lắng cho Mộ Hi, xem ra lần này tổng giám đốc đùa thật .
Ước chừng qua hai mươi phút, Lãnh Đông gọi điện thoại tới.
"Anh Diệu, Mộ Hi chưa có về nhà."
"Biết rồi, cậu lập tức phái người điều tra xem tối hôm nay Mộ Hi đi đâu? Có tin tức lập tức nói cho tôi biết."
"Vâng."
Nam Cung Diệu có dự cảm xấu, hiện tại đã hơn mười một giờ. Cô sẽ đi đâu? Vì vậy, lái xe ra ngoài, dọc theo đường đi ngày hôm quá tìm kiếm.
Nam Cung Diệu liên tục gọi điện thoại cho Mộ Hi, bởi vì điện thoại liên tục gọi thông, nhưng không có người nghe điện. Anh đi vô cùng chậm, hy vọng ở bên ven đường có thể tìm thấy được cô, mà ngay khi Nam Cung Diệu đi qua dưới cầu Mộ Hi bị người xa lạ mang đi, Nam Cung Diệu gọi cho Mộ Hi lần nữa, bởi vì là đêm khuya, trên đường rất ít người, Nam Cung Diệu nhìn thấy trên đường phía trước có một ánh sáng, vì vậy vội vàng xuống xe, đi đến bên cạnh nhìn, nét mặt của anh lập tức lạnh lùng, đây là di động của Mộ Hi, còn nhớ cô luôn treo ở trong cổ, tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ?
Nam Cung Diệu đi quanh xem xét một chút, phát hiện cách đây không xa có một máy quay, vì vậy anh lái xe tới phòng bảo vệ có máy quay.
Trong hình ảnh đúng là nhìn thấy Mộ Hi đi qua, còn giống như đang nói chuyện điện thoại, nhưng mà, thế như hình ảnh dưới cầu lại không nhìn tới, Nam Cung Diệu còn phát hiện ngay lúc Mộ Hi gọi điện thoại, giống như cách đó không xa liên tục có xe đi theo sau cô, hết sức khả nghi, bởi vì tốc độ xe rất chậm, hơn nữa liên tục đi theo đằng sau Mộ Hi, Nam Cung Diệu hiểu được Mộ Hi mất tích, chỉ có khả năng đó...
Nam Cung Diệu khẽ nắm chiếc điện thoại di động mang theo mùi thơm, môi mỏng khêu gợi lập tức lạnh lùng giương cao, lại dám ở trên địa bàn của anh bắt đi người phụ nữ tương lai của anh, cái bọn cướp xui xẻo kia tốt nhất cảm thấy giác ngộ, hy vọng bọn chúng biết rõ là đang muốn chết.
Nam Cung Diệu nhắm mắt lại cân nhắc, lần này Mộ Hi mất tích, khẳng định có quan hệ tới lần trước anh bị đuổi giết, mà cô sẽ không đắc tội người nào, mặc dù có lúc thích mắng chửi người, nhưng mà cũng không đến mức bị bắt cóc. Nghĩ đến chỗ này, Nam Cung Diệu bắt đầu lo lắng, sát thủ lần trước là người Nhật Bản, nếu như lần này cũng là người Nhật Bản làm, Mộ Hi rất nguy hiểm, bởi vì người Nhật Bản không biết nơi này địa bàn của ai, bọn họ sẽ ra tay thật độc ác đối với Mộ Hi, Nam Cung Diệu càng nghĩ càng lo lắng.
|
Chương 63: Ai sẽ bắt cóc kẻ nghèo hèn, chẳng lẽ là cướp sắc?
Nam Cung Diệu trở lại biệt thự, mở máy tính ra, bắt đầu tra rõ ràng là ai có thể làm như vậy? Mục đích bọn họ làm rất rõ ràng, là nhằm về anh , đối phương muốn dùng Mộ Hi uy hiếp anh, hoặc trả thù anh. Thật là một bọn hèn nhát, vậy mà lấy phụ nữ trút giận.
Đúng lúc này, Lãnh Đông vù vù chạy vào.
"Anh Diệu, không xong, không xong."
Nam Cung Diệu nhìn thấy Lãnh Đông bình thường luôn luôn bình tĩnh lúc này ngay cả cửa cũng không gõ liền hấp tấp chạy vào, anh đoán được Lãnh Đông nhất định là đã biết cái gì?
"Nói đi, chuyện gì?"
Mặc dù Nam Cung Diệu biết Mộ Hi bị bắt cóc, nhưng như cũ biểu hiện rất bình tĩnh, bởi vì lúc này xúc động và lo lắng không giải quyết được vấn đề gì, nên nhất định phải duy trì đầu óc ủinh táo, mới có thể nghĩ ra biện pháp tốt.
"Anh Diệu, thì ra khuya hôm nay thư kí Mộ chỉ đi phòng hát Cửu Châu, đi làm gì không rõ lắm, nhưng đi ra từ cửa sau phòng hát Cửu Châu, không hiểu sao cô ấy biến mất trên đường về đây, cho nên, tôi nghĩ cô ấy nhất định đã xảy ra chuyện."
Thì ra Lãnh Đông từ biệt thự bắt đầu điều tra tất cả màn hình giám sát, phát hiện Mộ Hi đến phòng hát Cửu Châu, qua thật lâu mới đi ra, căn cứ camera cho thấy cô mất tích trên đường trở về biệt thự Thắng Cảnh.
Lãnh Đông nói xong biết không chỉ anh lo lắng, nhìn tổng giám đốc mặt ngoài rất bình tĩnh, nhưng cà vạt của anh đã bị kéo qua một bên, đầu tóc còn có chút rối, đây lúc trước là chuyện hết sức hiếm có, bất luận thời điểm gì, tổng giám đốc rất ít biểu hiện ra lo lắng, lại càng không như thời điểm hiên tại bộ dáng này, nhìn được tổng giám đốc đã biết.
"Lãnh Đông, cậu đi ngay bây giờ triệu tập anh em Độc Dược lại, chúng ta nhất định phải cứu Mộ Hi ra trước khi cô ấy bị thương tổn, tôi không cho phép cô ấy gặp chuyện không may, cậu hiểu chứ?"
Nam Cung Diệu cố ý cường điệu một câu: Không cho phép Mộ Hi gặp chuyện không may, vì vậy tổ chức Độc Dược không có chuyện lớn chắc sẽ không hành động, Nam Cung Diệu đoán được đối phương cũng là sát thủ chuyên nghiệp, nên nhất định phải điều động tinh anh mới có thể nắm chắc mười phần cứu Mộ Hi ra, nghĩ đến Mộ Hi ở trong tay những người kia, tim Nam Cung Diệu liền đau nhức, thì ra con nhím này trong tim anh đã cắm sâu như vậy, giống như mọc rễ, an toàn của Mộ Hi kéo theo mỗi một dây thần kinh của Nam Cung Diệu.
Căn phòng tối.
Mộ Hi có chút ý thức, cảm thấy đầu đau nhức, trong mũi còn tràn ngập một mùi mốc meo.
Hơi khó nhọc mở mí mắt nặng nề ra, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy trước mắt có một băng ghế dài, bên cạnh còn một chút thức ăn dư lại, mùi mốc meo vừa rồi, chắc là từ chỗ đó truyền tới, nhìn bốn phía, bốn mặt là tường, trong phòng ngoại trừ băng ghế dài kia, không có bất kỳ trang trí gì.
Mộ Hi từ từ ngồi dậy, lắc lắc đầu choáng váng, hy vọng mình có thể tỉnh táo lại một chút, cô còn nhớ cô rõ ràng trên đường về biệt thự, tại sao lại tới nơi này?
Giải thích duy nhất chính là cô bị bắt cóc, ai sẽ bắt cóc một kẻ nghèo hèn? Muốn tiền không có tiền, muốn phòng không có phòng, chẳng lẽ là cướp sắc? Vậy thì thảm, nếu quả thật là như vậy, lần đầu tiên của mình tình nguyện cho cuồng tự kỷ kia, tối thiểu nhất còn có thể đạt được một khoản tiền thưởng! Đây chính là chính miệng người đàn ông kia nói, chỉ cần mình ngoan ngoãn sẽ có tiền thưởng.
Chao ôi! Thật sự là bội phục nha, đến lúc này, còn có thể nghĩ ngợi lung tung đem lần đầu tiên cho ai, mà không phải sợ tới mức chảy nước tiểu, hoặc là a a kêu to lên, những thứ này Mộ Hi cũng không có, kỳ thật cô cũng sợ, chỉ là ánh sáng sợ hãi dùng được gì, trước mắt chỉ có nghĩ biện pháp chạy trốn. Chỉ có giữ yên lặng mới có thể khiến kẻ địch buông lỏng cảnh giác, như vậy mới có cơ hội chạy trốn.
|
Chương 64: Gặp chuyện không may, Mộ Hi bị nhốt trong phòng tối Nhưng mà may mắn duy nhất chính là hiện tại tay chân Mộ Hi còn tự do, những tên đó không có trói chặt tay chân của cô, như vậy cô sẽ có cơ hội chạy trốn.
Kỳ thật, sở dĩ Mộ Hi tỉnh táo như vậy, hoàn toàn là có liên tới hoàn cảnh sống của cô, lúc nhỏ, bởi vì không có ba bảo vệ, dù sao vẫn còn một số người bắt nạt cô, cho nên lúc nhỏ cô rất đau khổ, bởi vì lúc nhỏ như vậy, Mộ Hi mới có tính cách không sợ trời không sợ đất.
Mộ Hi đi quanh căn phòng, nhìn xem có cơ hội chạy đi hay không. Nhưng, ở đây quả thực chính là nhà giam, cửa đều là sắt, hơn nữa còn bị khóa, cửa sổ càng đừng nghĩ, chỉ có một cửa sổ nho nhỏ, nếu như mình là chim nhỏ thì còn có thể bay ra ngoài.
Lúc này Mộ Hi mới nhớ tới cầm điện thoại lên chuẩn bị cầu cứu, nguy rồi, không thấy điện thoại, chẳng lẽ là bị những người đàn ông kia lấy mất, nhất định là sợ cô báo cảnh sát, nhất định là như vậy.
Vậy phải làm sao bây giờ? Không ra được, vẫn không liên lạc được bên ngoài!
Đúng lúc này, Mộ Hi nghe được có tiếng động đi tới bên này, vì vậy, vội vàng nằm xuống chỗ cũ giả bộ hôn mê, hiện tại chỉ có như vậy, thì còn có thể vụng trộm thăm dò lai lịch đối phương, xem cuối cùng bọn họ muốn làm gì?.
Ngay sau đó cửa sắt được mở ra, mặc dù Mộ Hi đang nhắm mắt, nhưng mà dựa vào tiếng bước chân cô cũng đoán ra không chỉ một người tiến vào.
"Làm sao còn chưa có tỉnh! Có phải chúng mày ra tay quá nặng hay không?"
Mộ Hi dựa vào giọng nói nghe ra người nói chuyện là một người đàn ông trung niên, bởi vì cảm thấy giọng nói ông ta hết sức già dặn.
"Cô ta không phải người phụ nữ bình thường, đi, qua xem một chút có còn thở hay không? Nếu như cô ta chết, mọi chuyện sẽ rất phiền toái, nếu không sau này không thể diễn nổi nữa."
Một người đàn ông khác đi đến chỗ Mộ Hi, ngồi xổm người xuống, đưa tay đến mũi Mộ Hi thử xem có còn thở nữa hay không, thử một lần này, rõ ràng cảm thấy được người đàn ông này thở phào nhẹ nhõm.
"Ông chủ, thở bình thường."
"Ừm."
"Kỳ lạ, tôi chỉ dùng một chút nước thuốc, như thế nào đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh lại? Ông chủ, có muốn dùng nước lạnh dội tỉnh cô ta hay không?"
Người đàn ông kia xin chỉ thị người đàn ông trung niên.
"Thôi, vẫn là chờ cô ta tự tỉnh đi, hai người các cậu trông coi, chờ chút nữa đi lấy một ít thức ăn đến, cô ta chính là người phụ nữ của tà ma, không nên để cô ta bị đói. Còn nữa, buổi tối chúng ta sẽ giao hàng, đây chính là người phụ nữ khó giải quyết, ra tay càng sớm càng tốt. Nhất định trong khoảng thời gian này phải cẩn thận, tà ma phát hiện không thấy cô ta, nhất định sẽ phái người đi tìm, cho nên mấy người từ giờ trở đi, ở đâu cũng không được đi, để tránh bứt dây động rừng."
"Vâng, ông chủ."
Mộ Hi nghe được lời người đàn ông trung niên kia nói, trong lòng gần như hiểu rõ một chút, hóa ra buổi tối muốn giao cô cho người khác, xem ra bọn họ nghĩ mình là người phụ nữ của Nam Cung Diệu, cho nên mới bắt cóc cô.
Nhưng mà, phải nói cho bọn họ biết mình và Nam Cung Diệu chỉ là quan hệ cấp trên thế nào? Hiện tại trong tình huống này chỉ sợ nói ra cũng là vô ích, khẳng định bọn họ không tin.
Ôi cuồng tự kỉ, lần này bị anh hại thảm, còn không biết buổi tối người kia như thế nào? Ngộ nhỡ lại là một tên buôn người, đem cô bán thành loại phụ nữ đó, thì cuộc đời của mình không xong rồi, không được, phải nghĩ biện pháp chạy trốn.
"Anh, chúng ta đi ra bên ngoài coi giữ đi? Dù sao cô ta cũng không chạy được."
"Được, đi."
Hai người đàn ông còn lại cũng đi ra ngoài, Mộ Hi nghe được tiếng động khóa cửa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã đi.
Mộ Hi xác định không có bất cứ động tĩnh gì, lặng lẽ đứng dậy, đầu tiên là đi đến cái cửa sổ nhỏ kia nhìn quanh, nhìn thấy hai người đàn ông ở phòng bên cạnh uống rượu, mới yên tâm.
Cô gấp đến độ giậm chân, chạy trốn như thế nào đây? Cái cuồng tự kỷ kia sẽ tới cứu cô hay không, hay là, anh sẽ mặc kệ sống chết của cô.
Trời càng ngày càng tối, Mộ Hi ở trong nhà tối, đưa tay không thấy được năm ngón, trong lòng bắt đầu sợ hãi, bởi vì sau đó cô sẽ bị người ở đây mang đi, đối phương là ai cô hoàn toàn không biết gì cả!
|