Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ
|
|
151 cuộc sống chính là bảy đốt lửa, tám khói bay
Editor: Trà sữa trà xanh
"Không phải chỗ của anh còn thẻ sao? Mấy công tử như anh không phải ra ngoài đều dùng thẻ sao? Tiền mặt của anh cũng không có nhiều nha. Được rồi, đây là 5000, nhớ đó, sau này tôi trả anh." Bộ dạng Lạc Mật Mật lầm bầm khiến Giang Khải thật rất bất đắc dĩ.
Nhưng mà bất đắc dĩ có thể làm gì, không phải cũng là ngoan ngoãn cấp tiền cho người ta, "Tôi nói này, không đúng đi, em gái nhỏ, ở trong đó phải nhiều hơn chứ?"
Lạc Mật Mật liếc mắt một cái, "Ơ, anh tính toán thật là rõ ràng chi tiết nha, là nhiều hơn mấy ngàn, nhưng vừa rồi anh mới hôn tôi nên tôi phải lấy giá cao, cái này là tiện nghi cho anh rồi, tôi còn chưa có lấy hết đó."
Giang Khải một chữ cũng nói không xong, gặp phải Lạc Mật Mật còn có thể nói cái gì, chỉ có thể coi như xui xẻo.
Xe dừng lại ở bên lề đường cách cửa bệnh viện không xa, Lạc Mật Mật mở cửa xe, cầm quần áo bệnh nhân nhanh nhẹn ẩn nấp xuống xe, vô cùng dùng sức đóng cửa xe lại.
"Ai, tôi nói này, Lạc Mật Mật, cô có thể yêu quý lão bà của tôi hay không, rất quý nha!" Giang Khải thấy Lạc Mật Mật dùng sức đóng cửa d/dl[qd xe như vậy, nhất thời trong lòng đau lòng muốn chết. Cái này nếu đổi lại là người khác, không chừng bây giờ hắn đã xuống xe làm ầm lên rồi.
Mặt Lạc Mật Mật xám như tro tàn, liếc mắt nhìn Giang Khải nhô đầu ra, bàn chân dưới lòng hung hăng đạp mấy đá vào Rolls-Royce.
"Tốt lắm, coi như tôi chưa nói, cô đừng đánh nàng, lão bà của tôi sẽ rất đau." Giang Khải đau lòng nhe răng trợn mắt.
Lạc Mật Mật khinh thường trừng mắt một cái, "Còn là lão bà nữa, không trách được anh cao như vậy, thì ra là căn bản anh không phải loài người nha!"
"Vậy là sao?"
"Tìm đối tượng đều không phải là người!"
Giang Khải nhất thời bị bắt bẽ khó chịu không thôi, "Được rồi, cô có cần châm chọc tôi như vậy không?"
Nói xong, xe khởi động, nhưng chưa chạy được mấy mét thì dừng lại, Giang Khải nhô đầu ra ngoài, "Tôi nói này, cô cũng nên cho tôi số điện thoại chứ, bằng không về sau chúng ta gặp mặt thế nào?"
"Ai nói về sau muốn cùng anh gặp mặt? !"Lạc Mật Mật ưu tư.
Giang Khải ngược lại cười, "Không phải cô nói muốn trả lại tiền cho tôi sao? Không gặp mặt thì trả tiền thế nào?"
Lạc Mật Mật hít một hơi thật sâu, dùng sức đè xuống lo phiền trong lòng, "Ai nói, anh có thấy cái túi xách của tôi sao? Điện thoại di động của tôi ở trong đó, không chừng là bị người khác trộm rồi, bây giờ cho anh số về sau nếu thay đổi điện thoại chẳng phải là uổng phí sao? !"
Cái gì nha, không phải điện thoại của Lạc Mật Mật ở chỗ Văn Y sao! Vậy là trong lòng cô nhóc này đang suy nghĩ khác!
Giang Khải bất đắc dĩ, ngồi ngay ngắn lại chuẩn bị lái xe, nhưng chạy chưa được bao nhiêu thì dừng lại, "Lạc Mật Mật, cô thật sự muốn ở bệnh viện sao?"
Lần này Lạc Mật Mật rất liều lĩnh, cắn răng nghiến lợi chạy mấy bước theo xe chuẩn bị đá lần nữa, làm cho Giang Khải luống cuống tay chân, đạp ga chạy trốn thật xa.
"Bà nội quả bóng, chuyện của tôi ai cần anh lo, tại sao một người xa lạ phải biết nhiều như vậy, Stop!" Lạc Mật Mật hung hăng liếc bóng xe ở nơi xa, sau đó xoay người ném quần áo bệnh viện vào thùng rác.
Tay vung lên, lần này rất thuận lợi gọi tới một chiếc xe taxi, Lạc Mật Mật chui vào, lạnh lùng nói với tài xế, "Bác tài, lái xe."
Xe dừng lại dưới lầu nhà Văn Y, Lạc Mật Mật trả tiền xong bước xuống xe. Từ lúc rời khỏi Giang Khải cho đến bây giờ, cả người Lạc Mật Mật giống như là bị yểm bùa, phờ phạc rã rượi, mặt không nụ cười.
Con đường này rất quen thuộc, Lạc Mật Mật không biết đã từng vì giận dỗi Lạc Thiểu Trạch mà rời nhà trốn đi, tới nơi này đã bao nhiêu lần. Nhưng, trước kia chỉ là giận hờn vu vơ, hiện tại, trong lòng Lạc Mật Mật rất trống trải.
Không muốn về nhà, không muốn trở lại biệt thự thấy bộ dạng Lạc Thiểu Trạch cùng Bùi Nhã Phi thân mật, cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng lúng túng của ba mẹ, hiện tại Lạc Mật Mật cảm giác mình đã không còn có nhà để về rồi.
"Không biết bây giờ Văn Y trở về chưa, mình có nên đi lên xem một chút hay không đây?" Lạc Mật Mật rối rắm đứng ở dưới lầu, thật sự không muốn lãng phí một chút hơi sức còn sót lại trên người.
Chợt, bên phải đột nhiên lao ra một người, ôm lấy Lạc Mật Mật, Lạc Mật Mật không còn kịp kêu cứu nữa, theo bản năng hạ cùi chỏ xuống thọc về phía sau, chỉ nghe có một người hét thảm, từ từ cách xa mình.
"Cái giọng nói này rất quen thuộc. . . . . ." Lạc Mật Mật đã đoán được người này là ai, nhưng chính là không chịu lấy hết dũng khí quay đầu lại nhìn anh.
"Mật Mật, em đánh anh rất đau nha. . . . . ." Giọng nói trầm lắng xen lẫn một tia rên rỉ, cho thấy một khuỷu tay này quả thật rất lợi hại.
Rốt cuộc Lạc Mật Mật vẫn không nhịn được, xoay người lại vọt nhanh tới bên cạnh Lạc Thiểu Trạch, Lạc Thiểu Trạch đang khom lưng che ngực thấy tình thế nhanh tay ôm Lạc Mật Mật.
"Anh buông em ra!" Lạc Mật Mật dùng sức tránh khỏi, hung hăng trợn mắt nhìn Lạc Thiểu Trạch một cái, "Anh đến đây làm gì? Bây giờ không phải anh nên cùng cô vợ nhỏ bé của anh thân thiết sao?"
"Mật Mật. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch thử nắm bả vai Lạc Mật Mật làm nũng, lại bị Lạc Mật Mật lạnh lùng bỏ rơi.
Người này thật là…"Được rồi, chúng ta nói chuyện một chút." Giọng nói Lạc Thiểu Trạch chợt từ đỉnh cao ngã nhào xuống, lập tức biến thành anh trai nghiêm túc.
Lạc Mật Mật xì mũi coi thường, cười nhạo một tiếng, "Ai muốn cùng anh nói, em cho phép sao?"
"Vậy em nhờ người khác đóng giả bạn trai anh cho phép sao?"
"Vậy anh cùng người khác đính hôn em cho phép sao? !"
Không khí trong nháy mắt ngưng trệ, yên tĩnh giống như chỉ có thể nghe được âm thanh hô hấp.
Lạc Thiểu Trạch không thể không thừa nhận, lần này về mặt khí thế quả thật anh thua cô gái nhỏ vẫn chưa trưởng thành trước mắt này, thua trước người mình quan tâm nhất.
"Được rồi, chúng ta không nói cái này." Lạc Thiểu Trạch đưa tay ngăn lại, bất đắc dĩ gật đầu liên tục.
"Vậy chúng ta có cái gì để nói. Mới vài ngày d[d[l]q]d không gặp anh lại có thể làm ra nhiều chuyện như vậy, xem ra một chút em cũng không hiểu anh." Lạc Mật Mật rất ít nghiêm chỉnh nói chuyện như vậy, nhưng một khi nghiêm chỉnh nói chuyện như vậy, liền đại biểu chuyện rất nghiêm trọng, trong nội tâm Lạc Thiểu Trạch hiểu rõ ràng.
Lạc Mật Mật mặt xám như tro tàn, không nhìn ra là còn sức sống không, khiến Lạc Thiểu Trạch đứng bên cạnh rất là nghi ngờ.
Thấy hồi lâu Lạc Thiểu Trạch cũng không có nói chuyện, Lạc Mật Mật dùng sức trừng mắt một cái, đi tới lầu, nhưng đi chưa được mấy bước, sau lưng chợt bị một cỗ lực lượng cường đại lôi kéo trở lại, một tay đặt cô dựa trên tường.
Lạc Mật Mật chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, một dòng nước ấm mãnh liệt đập vào mặt, không đợi chính mình có phản ứng, cánh môi mềm mại đã bị người khác đặt lên, gắt gao kìm trụ.
Lạc Mật Mật "Ưmh ưmh" hai tiếng, đôi môi đã bị người cường thế mở ra, đầu lưỡi hung mãnh dùng lực gõ vào răng cửa, nỗ lực thăm dò bí mật bên trong. . . . . .
Rốt cuộc Lạc Mật Mật cũng phản ứng lại, dùng sức đẩy Lạc Thiểu Trạch ra, mi tâm nhíu chặt, mặt không đổi.
"Anh ta hôn em như vậy phải không?" Tròng mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào tất cả cử động của Lạc Mật Mật, giữ đôi tay của Lạc Mật Mật trước ngực của cô, gắt gao giữ chặt.
Ôi mẹ nó, người này là đang ghen sao? Phải sao? Cái người này là người đàn ông có vợ!
Lạc Mật Mật không trả lời, chỉ là cố gắng dùng sức thoát khỏi trói buộc của Lạc Thiểu Trạch, kết quả không thu hoạch được gì, khi cô không ngừng giãy giụa, Lạc Thiểu Trạch cúi đầu hôn lên một lần nữa.
Lần thứ hai bị Lạc Thiểu Trạch thành công bắt sống, Lạc Mật Mật không có cảm thấy mảy may cảm động, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, một loại cảm giác nhục nhã trong trái tim.
Thừa dịp Lạc Thiểu Trạch lấy hơi, Lạc Mật Mật vội vàng quay mặt đi chỗ khác, "Anh buông em ra!"
"Vậy em cùng anh trở về biệt thự!" Lạc Thiểu Trạch ghé vào trên mặt Lạc Mật Mật, ra mệnh lệnh.
Lạc Mật Mật như cũ nhẹo đầu, cắn chặt môi, "Trở về em gái anh nha, em không muốn thấy ba mẹ tức giận!"
"Ba mẹ đã đến nước Mỹ rồi, trong biệt thự chỉ có một mình anh!" Lạc Thiểu Trạch tận tình khuyên bảo.
Chỉ một mình anh, không đúng, coi như ba mẹ đến Mĩ, Bùi Nhã Phi mới vừa đính hôn với anh không ở cùng một chỗ với anh sao?
Vậy cô cũng không về! Trở về làm gì? Nhìn người đàn ông này nổi điên sao? Vốn sức miễn dịch của cô với anh rất yếu, tiếp tục cùng anh đơn độc ở chung một chỗ, chẳng phải là muốn mạng của cô sao? !
Huống chi, cô đã chuẩn bị từ bỏ.
Hi vọng như lửa, thất vọng như yên, cuộc sống chính là bảy đốt lửa, tám khói bay. . . . ..
"Anh buông em ra trước." Lạc Mật Mật liếc mắt nhìn Lạc Thiểu Trạch.
Lạc Thiểu Trạch từ từ buông tay, nhẹ nhàng nâng Lạc Mật Mật lên, thử dò xét nhìn biểu tình của Lạc Mật Mật.
"Em không trở về." Lạc Mật Mật mới vừa nói xong, Lạc Thiểu Trạch liền muốn chen vào nói, lại bị Lạc Mật Mật một tay cản trở, "Anh hãy nghe em nói trước, anh đi đi, em cũng cần yên lặng một chút, mấy ngày nay em sẽ ở nhà Văn Y, em rất khỏe, anh yên tâm!"
Sao anh có thể yên tâm? Nếu như em lại giống như mấy lần trước bị người bắt cóc nữa thì d[dlqd sao? Trái tim của anh không thể chịu đựng tình cảnh như vậy một lần nữa được, anh không thể chịu đựng được việc em lâm vào nguy hiểm một lần nữa!
Hơn nữa, còn có Giang Khải, lợi dụng trong lúc em xa anh, tiểu tử kia lao vào làm em say đắm thì sao.
Ban đầu thấy Giang Khải mang Lạc Mật Mật đến, trong lòng Lạc Thiểu Trạch cũng đã thấy không ổn. Mặc dù người kia đúng là bạn tốt của mình, nhưng mà ở lúc này xuất hiện bên cạnh Lạc Mật Mật, bảo vệ cô không chừng sẽ xảy ra những chuyện khác.
Huống chi luôn miệng nói là bạn trai Lạc Mật Mật!
Lạc Thiểu Trạch có thể không quan tâm ai, nhưng khi nghe được cô có bạn trai, tim của anh rất đau, nghiêm trọng hơn chính là, khi anh đi theo bọn cô rời đi, cư nhiên thấy được tiểu tử kia hôn cô!
Khi đó, cả trái tim của Lạc Thiểu Trạch như ngừng đập, anh đứng ở góc tường phía sau siết chặt hai quả đấm, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh. Anh muốn xông lên phía trước đánh tiểu tử kia mấy quyền cỡ nào, nhưng là cuối cùng, anh chịu đựng.
|
152 Đau lòng sợi len quả bóng nhỏ nha
Editor: Trà sữa trà xanh
"Mật Mật, chúng ta phải nói chuyện một chút."
Lạc Mật Mật lạnh nhạt, "Anh muốn em nghe lời, sau này vẫn còn cơ hội, nếu không cơ hội gì cũng không có."
"Cái này. . . . . . em đừng trêu chọc anh nha. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch như cũ không yên lòng.
Lạc Mật Mật trừng mắt một cái, "Đùa bỡn anh mới khốn kiếp nha, anh đi mau, nếu không em sẽ không bao giờ gặp anh nữa."
Lạc Thiểu Trạch rối rắm đứng ở nơi đó, cũng không có ý tứ muốn đi chút nào, cuối cùng vẫn là Lạc Mật Mật đi trước, như một làn khói chạy lên lầu.
Nhìn qua cửa sổ, Lạc Mật Mật đưa mắt nhìn Lạc Thiểu Trạch rời đi, chính cô lại bi thương tựa vào vách tường.
"Mật Mật, sao cậu ở chỗ này nha?" Đêm vào khuya, Văn Y về đến cửa nhà, lại phát hiện Lạc Mật Mật đứng ở nơi này, vì vậy mặt kinh ngạc tới gần.
Lạc Mật Mật ngồi ở trên cầu thang, che hai chân ngủ một lúc lâu rồi, nâng lên ánh mắt mông lung của mình nhìn, thì ra là Văn Y, không khỏi cao hứng, "Văn Y ơi Văn Y, rốt cuộc cậu đã trở về!"
"Trời ạ, cậu luôn luôn ngủ ở nơi này hả? Sao cậu không gọi điện thoại cho mình, ít nhất mình có thể trở về sớm chút mở cửa cho cậu nha!"
Nghe lời này, mặt Lạc Mật Mật nổi đầy vạch đen, "Mình muốn gọi, nhưng lúc sáng, điện thoại của mình đã bị cậu đoạt đi, còn nói sợ phúc xạ!"
Nhìn Lạc Mật Mật đen mặt, Văn Y chợt nhớ tới, vội vàng móc cái chìa khóa ra cùng điện thoại di động nhìn xem, "Đúng vậy nha, đây là điện thoại di động của cậu mà, mình quên mất, thật ngại quá. Mình thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ trong di động của cậu đó , di động của mình cũng không ít."
Hai cô gái nhìn nhau, rối rít mở điện thoại di động của mình ra xem một chút, phát hiện tất cả đều là Lạc Thiểu Trạch gọi tới. Xem ra, sau khi Lạc Thiểu Trạch rời đi vẫn không yên lòng, không biết đã gọi cho cô bao nhiêu lần.
"Chúng ta nên gọi cho anh ấy đi, bằng không sẽ làm anh ấy gấp đến chết."Nói xong, Văn Y muốn gọi điện thoại.
Lạc Mật Mật nhanh tay nhấn nút tắt, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Không cần, buổi sáng bọn mình đã gặp nhau, anh biết mình ở nơi này, cậu mở cửa trước đi!"
Văn Y mặt mờ mịt nhìn Lạc Mật Mật, tiếp theo cười một tiếng, quay người lại mở cửa.
Chờ Lạc Mật Mật ngồi ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi, rốt cuộc Văn Y không nhịn được nữa, "Mật Mật, nói cho mình biết, hôm nay người đàn ông kia là xảy ra chuyện gì vậy?"
"Người đàn ông nào?" Lạc Mật Mật lạnh lùng nói.
"Chẳng lẽ hôm nay cậu gặp đàn ông rất nhiều sao? Người mình nói không bao gồm mấy cái kia người trong hôn lễ." Văn Y hơi cảm thấy bất đắc dĩ, nháy nháy mắt có chút hối hận hỏi vấn đề này.
"À, hôm nay chính thức đã gặp có hai đấy. . . . . ."
"Đúng đúng đúng, chính là chỗ này nha, mình rất muốn biết, cậu nói nhanh lên!" Văn Y nhất thời giống như mèo thèm ăn gặp được cá, trong hai con mắt lóe ra ánh sáng.
Gò má Lạc Mật Mật liếc mắt nhìn, không nhịn được nói, "Cậu là ký giả bát quái sao? Tại sao muốn biết nhiều như vậy?"
Vừa nghe cũng biết Lạc Mật Mật còn đang tức giận. Thật là tính trẻ con, không phải chỉ là trở về muộn một lát hay sao, về phần lời nói cũng cần mang ý châm biếm sao?
Văn Y thật không có tâm tình chuẩn bị đứng dậy rời đi, Lạc Mật Mật ngồi ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, "Cậu là muốn hỏi cái người cùng mình tham gia nghi thức đính hôn sao?"
"Ừ ừ, chính là người đó." Văn Y bưng ly nước tới, đặt ở trong tay Lạc Mật Mật, "Anh ta là xảy ra chuyện gì, cậu có bạn trai khi nào, cậu gạt chúng ta . . . . . ."
"Ôi trời ơi!!, cậu giống như súng máy đầy đạn, có thể hỏi một vấn đề trước hay không, mình trả lời thế nào nha?" Lạc Mật Mật bất đắc dĩ uống một ngụm nước, liếc mắt nhìn Văn Y đang không hài lòng, "Được rồi được rồi, mình cho cậu biết." Lý do có người này là……
Kết quả, Lạc Mật Mật còn chưa nói được mấy câu, Văn Y đã sớm ở bên cạnh ngáy to ngủ rồi.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, Lạc Mật Mật mới nằm xuống, đợi đến tám giờ cô lại rời giường đến trường học. Dù sao mấy ngày nay một mực bên ngoài, bỏ qua rất nhiều khóa trình (chương trình dạy học), hôm nay không có chuyện gì, Lạc Mật Mật quyết định phải đến trường học liếc mắt nhìn.
Lạc Mật Mật thật rất khâm phục mình, cư nhiên nhịn cả đêm, ngày thứ hai còn có thể đúng giờ rời giường đến trường học. Trước kia ở biệt thự, mỗi lần chuông báo thức của điện thoại di động vang lên, Lạc Mật Mật đều dùng chăn che kín đầu, sau đó đưa tay sờ đến nút tắt, nhưng nếu là sờ không tới, Lạc Mật Mật liền trình diễn một màn "Bịt tay trộm chuông", làm bộ như không có nghe thấy ngủ tiếp. Cho đến khi Lạc Thiểu Trạch gọi dậy.
Chỉ là có lúc Lạc Thiểu Trạch đi tới phòng của Lạc Mật Mật, thấy chuông báo thức không ngừng vang, mà Lạc Mật Mật núp ở trong chăn không chịu rời giường, bên ngoài khí trời lại không tốt, Lạc Thiểu Trạch sẽ rất cưng chiều cô tắt đồng hồ báo thức của điện thoại di động, để cho cô ngủ thêm một lát .
Vốn cho rằng Lạc Mật Mật bỏ qua không ít khóa trình, mỗi khi lúc này, Lạc Mật Mật cũng sẽ giận trách Lạc Thiểu Trạch không có làm xong bổn phận "Đồng hồ báo thức", nhưng mỗi lần Lạc Thiểu Trạch cũng chỉ cười cười mà thôi.
Nhưng hôm nay, không có ai gọi dậy, Lạc Mật Mật lại đúng giờ rời giường. Tại sao vậy chứ? Bởi vì căn bản cô không có ngủ. Lạc Mật Mật không biết vì sao mình không ngủ được, mặc dù cô rất muốn nghỉ ngơi.
Đến học viện England, Lạc Mật Mật mới phát hiện ra đầu mình có cửu cá đại ( cửu cá đại chắc là rắc rối to). Những ngày qua không có tới, đã bỏ qua hơn phân nửa khóa trình mình thích nhất, hơn nữa còn phải đối mặt cuộc thi đại học Anh ngữ cấp bốn.
"Đây là trường học chết tiệt, cư nhiên thừa dịp lúc cô không có mặt an bài hơn phân nửa khóa trình thích nhất của cô, chẳng lẽ không thể chờ cô trở lại sao? Thiệt là. Ai, hiện tại cô cũng không thể học lại những khóa trình kia. Huống chi, cô còn phải ứng phó cuộc thi cấp bốn chết tiệt, muốn chết nha!"
Lạc Mật Mật vừa gõ đầu, vừa đi vào tiệm sách mua sách thi thử đại học Anh ngữ cấp bốn.
Tìm quán cà phê, Lạc Mật Mật đi vào, vốn định ngồi ở chỗ đó làm đề thi, nhưng mới làm mấy cái đã mất kiên nhẫn rồi. Vì vậy, cô lấy điện thoại di động ra bấm điện thoại của Văn Y.
Chỉ chốc lát sau, Văn Y liền chạy tới đây, "Tiểu tổ tông của tôi ơi, sao lại gấp gáp gọi mình đến nha, mình đang luyện giọng đấy."
"Ừ, cậu xem!" Lạc Mật Mật chu cái miệng nhỏ nhắn đưa bài thi tới, "Tới thi cấp bốn rồi sao, cái gì cũng không biết sao."
"Trời ạ, không phải cậu từ Mĩ quốc tới đây sao, loại đề thi Anh ngữ này sao làm khó cậu được? Đừng ở đây cố ý khoe khoang!" Văn Y liếc một cái, im lặng.
Vẻ mặt Lạc Mật Mật đau khổ, "Khoe khoang sợi len quả cầu nha, mình thật không biết, mặc dù mình nói Anh ngữ, nghe Anh ngữ, nhưng cũng chỉ có thể đối phó một cái bộ phận thính lực mà thôi. Nhưng, như loại đề thi Trung Quốc này, thật sự rất khó khăn."
"Không lẽ cậu nghĩ để cho mình giúp cậu giải quyết chứ? Mình không có học đại học, đừng hi vọng ký thác vào trên người của mình." Văn Y ôm đàn ghi-ta chuyển sang bên kia, chợt quay mặt lại nghi ngờ hỏi, "Vậy đại học Anh ngữ trước kia của cậu không có cuộc thi sao?"
"Có."
"Vậy cậu giải quyết như thế nào?" Văn Y tưởng rằng tìm được cây cỏ cứu mạng.
"Đều là tên khốn kiếp kia giúp mình làm cho á." Lạc Mật Mật không nhịn được nói.
Văn Y có chút không hiểu rồi, cau mày xông tới, "Khốn kiếp? Ai khốn kiếp nha?"
"Chính là Lạc Thiểu Trạch á."
"Hả? Khi nào thì Lạc Thiểu Trạch có biệt danh mới rồi, lại gọi là ‘ khốn kiếp ’, hắc hắc, thật ra thì nghe rất hay nha."
Thấy Văn Y ngồi ở chỗ đó nói đùa, Lạc Mật Mật cảm giác mình gọi cô tới là quyết định sai lầm, "Cậu có biện pháp nào giúp mình hay không?"
Văn Y cảm thấy mệnh mình rất xui xẻo, loại thi cử này còn mang tới hành hạ cô, chẳng lẽ là cố ý trêu chọc cô sao?
Nhìn dáng vẻ khổ sở của Văn Y, Lạc Mật Mật cảm thấy rất vui vẻ, "Văn Y, cậu sống hơn hai mươi năm, không thể vì tổ quốc, vì nhân dân làm chút gì, chẳng lẽ mỗi lần nghĩ đến, một chút cậu cũng không đau lòng sao?"
"Đau lòng sợi len quả cầu nha!" Văn Y róc xương lóc thịt một cái.
"Lời của mình cậu học rất nhanh nha, xem ra chúng ta cùng một loại người nha. Dạ dạ, mau ra chủ ý đi." Lạc Mật Mật tiến tới bên cạnh Văn Y, ngọt ngào như Tiểu Miêu.
Chợt ánh mắt Văn Y sáng lên, nụ cười nở rộ, "Ai, chủ ý cũng không phải là không có. Mình nhớ thấy trên tin tức nói, trên web có bán rất nhiều đáp án cuộc thi, đại học Anh ngữ cấp bốn đoán chừng cũng có thể có."
"Đúng vậy đúng vậy, vậy là sao, mình biết cậu là một yêu nghiệt nhiều quỷ kế nhất."
Nhìn Lạc Mật Mật vui vẻ lấy Iphone5 ra lên mạng tra xét, thế nào Văn Y cũng không cảm thấy mới vừa rồi là đang khen mình, liền không khỏi sửng sờ.
Yêu nghiệt? Nhiều quỷ kế? Ý nghĩ của mình mới mẻ cỡ nào, tại sao là gọi là nhiều quỷ kế, mấy cái kia của Lạc Mật Mật cậu mới có thể xưng là nhiều mưu kế.
Lạc Mật Mật vừa tra xét điện thoại di động, vừa cười ha hả với Văn Y nói, "Văn Y, mình quyết định, về sau hãy đi theo mình, đặc biệt vì mình bày mưu tính kế, gọi tắt là ‘ lão bà ’".
"À? !" Cằm Văn Y muốn rớt xuống đất rồi, "Bày mưu tính kế chính là quân sư, tại sao là lão bà? Hơn nữa bảo mình làm lão bà của cậu, người khác nghe còn tưởng rằng cậu đã ‘xuất quỹ’ rồi đó!"
Lạc Mật Mật cọ cọ tựa vào đi lên, mặt cười xấu xa không có ý tốt, "Mình mặc kệ người khác nói cái gì, dù sao mình đã chiếm trước rồi, đỡ cho Tô Trạch kia cả ngày nhớ đến cậu."
"Cái gì nha. . . . . ." Văn Y có chút xấu hổ tránh ra một bên. Mấy ngày nay tên kia quả thật rất là ân cần với cô, nhưng đến cùng có phải là ý tứ này hay không, Văn Y như cũ không có làm rõ ràng.
Nhưng, gần đây Văn Y giống như có mục tiêu khác.
Lạc Mật Mật gõ mấy cái bang bang xuống điện thoại di động, nở nụ cười chiến thắng.
"Tốt lắm, thành công, mình đã được cứu."
"Cái ý tứ gì? Mình xem một chút." Văn Y tiến tới trước mặt Lạc Mật Mật, mắt vừa nhìn, trên điện thoại di động lại là một đơn đặt hàng 8000 đồng.
Hơn nữa, là đã chuyển khoản.
Văn Y kinh ngạc, "Mật Mật, cậu mua cái gì?"
"Đáp án cuộc thi nha!" Lạc Mật Mật cười như hoa tươi.
"Cậu đã mua đáp án cuộc thi cấp bốn? Còn là 8000 đồng? Mắc như vậy! Đến cùng phải thật hay không, cậu đã nghiệm chứng chưa? Hơn nữa, tiền của cậu từ đâu tới nha?"
"Cướp." Lạc Mật Mật càng vui mừng hơn.
Văn Y ngày càng không hiểu chuyện gì xảy ra, "Cậu cướp? Cướp của người nào?"
"Chính là Giang Tiểu Khai ngu ngốc nha!"
"Cô đang nói tôi sao?" Một giọng nói dồi dào từ tính bay vào lỗ tai, giống như là ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người, rất ấm áp thoải mái.
"Tại sao là anh? !"
Lạc Mật Mật còn chưa có ngẩng đầu lên, liền nghe bên cạnh truyền đến giọng nói y hệt hoa si.
"Lão bà, cậu có thể rụt rè một chút được không, là ai có thể làm cậu si mê thành như vậy. . . . . . Giang Tiểu Khai, tại sao anh lại ở chỗ này?"
Lạc Mật Mật nghi hoặc nhìn Giang Khải đang cười hì hì, sao khắp nơi đều có anh ta, càng không muốn gặp lại anh cô lại càng gặp anh, có phải ông trời uống rượu nhiều quá hay không, lại đi trêu cợt người nha.
"Vừa lúc tôi đi ngang qua, thấy hai người ở chỗ này, liền tới đây chào hỏi." Ngôn ngữ thân sĩ của Giang Khải tựa hồ không có một chút tác dụng với Lạc Mật Mật, nhưng lại làm cho Văn Y bị mê hoặc.
"Giang tiên sinh thật là khách khí, nếu như không vội thì ở lại chỗ này nói chuyện đi, dù sao bọn tôi cũng không có chuyện gì." Khuôn mặt Văn Y ửng hồng xấu hổ mời Giang Khải.
Lạc Mật Mật ngồi ở một bên không liên quan, dùng khuỷu tay chọc Văn Y, nhẹ giọng nói ra, "Cậu làm gì thế, mình không thích người này."
"Không phải anh ấy là bạn trai của cậu sao?" Văn Y nhẹ giọng đáp lại.
"Cái gì bạn trai? Đều không phải."
"À, vậy mình an tâm."
Lạc Mật Mật nhướng cặp mắt đen bóng, kinh ngạc nhìn Văn Y, "Không được, mình phải nhanh gọi điện thoại, nếu không lão bà của mình sẽ phải xuất quỹ!"
Giang Khải vốn là đang hàn huyên cùng Văn Y, nhưng thấy Lạc Mật Mật lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, hiếu kỳ tới gần, "Cô đang gọi cho Lạc Thiểu Trạch sao?"
"Hả?" Lạc Mật Mật liếc Giang Khải, "Ai cần ngươi lo!"
"Anh ta ở bên kia, lập tức sẽ tới."
{ tình trạng gì? Cô không muốn gặp lại bánh nướng áp chảo nha, sao người này lại dẫn anh tới! } Lạc Mật Mật nháy mắt ra hiệu với Văn Y.
Văn Y cũng nháy mắt, { không biết nha, mình cũng vậy không biết sao có thể như vậy, vậy để mình hỏi anh ấy. Nhưng mà, mới vừa rồi cậu gọi cho ai vậy? }
Lạc Mật Mật không trả lời, xoay người trốn sang một bên. Giang Khải ngồi ở đối diện đưa tay muốn lôi cô lại bị Văn Y ngăn cản, "Sao Giang tiên sinh lại cùng tới với Lạc Thiểu Trạch vậy? Các anh không phải nên. . . . . ."
"Ha ha, cô nói chúng tôi nên Thủy Hỏa Bất Dung sao?" Giang Khải rất là trầm ổn, mi tâm rộng lớn, "Chúng tôi là bạn rất thân, hôm nay cũng là ở chỗ này ngẫu nhiên gặp."
Lạc Mật Mật liếc nhìn phương xa lại nhìn một chút đôi nam nữ lân cận kia, vội vàng cúi đầu gọi điện thoại.
"Tô Trạch, anh mau tới đây, nếu không món ăn của anh bị người khác trộm tôi không phụ trách nha!"
Điện thoại bên kia không hiểu ra sao, "Món ăn? Món gì? Còn trộm món ăn, rất lâu rồi tôi không chơi trò chơi nông trường nha, à, tôi biết rồi, có phải cô muốn mời tôi ăn cơm phải không? Mật Mật, cô thật là chu đáo, lại biết mời tôi ăn cơm. . . . . ."
"Ăn cái đầu anh nha, anh đừng có nói nhảm nhiều như vậy, cẩn thận tôi thiến anh."
Tô Trạch nghe lời này vội vàng che bảo bối của mình, sau lưng một hồi mồ hôi lạnh, nghĩ thầm lần này mình càng không dám đi rồi.
"Tôi hạn cho anh mười phút chạy tới, nếu không, anh chờ bị thu thập đi!" Lạc Mật Mật lưu loát cúp điện thoại.
"Nhưng mà cô chưa nói cô ở nơi nào nha. . . . . ." Bên kia điện thoại Tô Trạch cầm điện thoại di động đầu đầy vạch đen.
Lạc Mật Mật ngồi ngay ngắn lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc, một bộ như sắp gặp đại địch.
"Mật Mật, cô phải đi đâu?" Giang Khải thấy Lạc Mật Mật thu dọn đồ đạc, đoán cũng có thể đoán ra là cô muốn chạy trốn, vốn không nên hỏi nhưng là vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.
Lạc Mật Mật nâng mí mắt trừng Giang Khải, tức giận nhỏ giọng mà nói ra, "Còn không phải là bởi vì anh dẫn tên khốn kiếp kia tới, nếu không tôi cũng không cần rời đi ngay."
Giọng nói thấp như bụi bậm, ai cũng không có nghe thấy.
Thu thập xong tài liệu, Lạc Mật Mật vừa mới chuyển thân muốn cất bước, trước mắt liền không có ánh sáng, lâm vào một mảnh âm u. Dừng bước lại, trước mặt Lạc Mật Mật lại xuất hiện một người cao lớn uy mãnh.
"Là ai không có mắt như vậy, dám cản đường bản cô nương, không biết là chó ngoan không chắn đường sao? !" Lạc Mật Mật cúi đầu rống giận, ngẩng đầu lên không khỏi hít một hơi tức giận, "Thì ra không phải là con chó ngoan nha!"
"Em muốn đi chỗ nào?" Lạc Thiểu Trạch nén nụ cười xấu xa, khúc khích nhìn cô gái nhỏ trước mắt.
"Ai cần anh lo, em rất bận rộn." Lạc Mật Mật đứng thẳng sống lưng, "Em mua đồ, hiện tại muốn đi lấy."
"Em mua đồ ở chỗ nào, anh giúp em lấy, anh có xe, đưa em đi." Lạc Thiểu Trạch không buông tha lấy lòng.
"Em mua ở trên mạng, có phải anh sẽ mang em lên mạng hay không?" Lạc Mật Mật xem thường, "Thật đáng ghét, thế nào càng không muốn gặp lại người nào lại càng có thể thấy đến ai đó."
Giang Khải ngồi ở đối diện không nhịn được cười ra tiếng, "Mật Mật là mua đồ thật, chỉ là muốn tìm lý do chạy đi đấy."
"Giang Tiểu Khai, anh muốn chết cứ việc nói thẳng, lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi sao, không biết nói chuyện nhiều sẽ bị nghẹn chết sao? !"
Giang Khải nhất thời không có biểu tình, "Nói chuyện nhiều. . . . . . Sẽ bị nghẹn chết?"
"Đúng, cẩn thận ông trời trừng phạt anh." Lạc Mật Mật lại bắt đầu nói xằng nói bậy rồi, nhưng ai cũng không biết loạn ở đây không phải là cái miệng mà là trong tâm, "Không tin, anh hỏi Văn Y đi, em xác thực là mua đồ."
"Đúng vậy, đúng vậy, tốn 8000 đồng đấy." Văn Y rất là bất đắc dĩ.
"8000 đồng? ! Lạc Mật Mật có phải cô tiêu sạch hết tiền tôi cho cô mượn hay không?" Giang Khải nhất thời đau lòng.
"Thôi đi, tốn thì thế nào? Hiện tại tiền là của tôi đấy, tôi muốn chi phối thế nào liền thế nào chi phối." Lạc Mật Mật nói hợp tình hợp lý.
Lạc Thiểu Trạch híp mắt mỉm cười sáp đến, "Không có chuyện gì, chỉ là chi tiền tiêu xài, không có bưu phí anh giúp em."
"Đại ca, anh thật là cỗ hủ! Anh có biết hiện tại Sơn Thủy Giang Nam, hình dung cái gì đất lành đã là những tính từ sáo ngữ rồi không, khen ngợi cao nhất chính là Giang Chiết Thượng Hải." Lạc Mật Mật róc xương lóc thịt Lạc Thiểu Trạch một cái.
Kết quả mặt nóng dán mông lạnh, Lạc Thiểu Trạch chỉ đành phải ngoan ngoãn ngồi ở nơi đó.
Giang Khải đau lòng nhìn dáng vẻ Lạc Mật Mật rất không thoải mái. Thật may là người này thật không phải là bạn bè thân thiết của mình, nếu như có người bạn keo kiệt như thế, mỗi ngày tính toán chi li cho mình sẽ bùng nổ chết.
Nhưng, tại sao hai người kia có thể sống chung như vậy?
Lạc Mật Mật vốn tính lắc cái mông chuẩn bị đi, nhưng đến giữa chừng lại ngồi xuống, "Tôi nói, sao hai người các anh lại tốt như vậy?"
"Ý của em là hai chúng ta nên kết thù sao?" Lạc Thiểu Trạch cười hắc hắc, cùng Giang Khải ăn ý nhìn nhau, "Thật ra thì, Giang Khải đã nói với anh, ngày đó chẳng qua là giúp cho em mà thôi."
Nhất thời sắc mặt Lạc Mật Mật đủ mọi màu sắc.
Tên phản đồ này! Nhanh như vậy đã phản bội cô, chẳng lẽ lời của anh nói ngày đó đều là giả sao? Vận mệnh của cô thật bi thống, cư nhiên gặp người nào cũng là tiểu quỷ nhát gan, độ trung thành đều là thấp như vậy, ai, đầu năm nay sao gặp toàn khó khăn vậy!
Lạc Mật Mật nghẹn gần chết, vừa định mắng Giang Khải một trận, kết quả Giang Khải mở miệng, nhất thời ngăn lại ý định mắng người của cô.
"Thật ra thì, tôi rất muốn trở thành bạn trai chân chính của Mật Mật."
Lời này vừa nói ra, nhất thời tất cả mọi người sửng sờ, không khí cũng chợt trở nên khác thường.
Nhìn bộ mặt Giang Khải phớt tỉnh, Lạc Mật Mật hít vào thở ra một hơi thật sâu. Xem ra, người này thật sự là một trái bom nặng kí, không nói lời nào cũng may, vừa nói ra liền có thể oanh chết mọi người.
Giang Khải không để ý đến phản ứng của người xung quanh, vẫn thâm tình nhìn Lạc Mật Mật, chờ đợi câu trả lời của cô. Mà Lạc Mật Mật nhìn Giang Khải, lại nhìn Văn Y đang há to miệng kinh ngạc không thôi, ánh mắt bắt đầu bối rối.
Lạc Mật Mật không nhìn phản ứng của Lạc Thiểu Trạch, nói một cách khác, căn bản cô không có dũng khí nhìn anh. Cô không cần giương mắt cũng có thể cảm nhận được ở bên kia Lạc Thiểu Trạch đã dâng lên khí lạnh, tất cả vi sinh vật trong vòng năm mét đều không đủ may mắn để sống sót.
Lạc Thiểu Trạch nghiêng đầu về Giang Khải, cứ lẳng lặng duy trì tư thế như vậy, mặt không thay đổi, trong ánh mắt lại lộ ra lạnh lẽo.
Hồi lâu, tất cả mọi người không nói gì.
"Tôi nói, thì ra mọi người ở chỗ này, rất dễ tìm thấy nha. Mật Mật, cô nói món ăn ở nơi nào nha, không phải gọi tôi tới dùng cơm sao?" Không biết từ lúc nào Tô Trạch đã chạy vào, vừa vào cửa liền vọt tới bên cạnh Lạc Mật Mật nhai đi nhai lại lời nói, còn thỉnh thoảng vẫn cúi đầu bye bye Lạc Mật Mật.
Văn Y ngồi ở một bên không ngừng nháy mắt với Tô Trạch, nhưng người đần đần một chút cũng không hiểu.
Cho đến khi Lạc Mật Mật không chịu được nữa, ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn Tô Trạch một cái, "Ăn cái đầu anh nha, Tô Trạch, anh là Cật Hóa sao( chắc là ăn nhiều), cả ngày chỉ có biết ăn thôi, anh nghĩ coi ai mà gọi anh tới quán cà phê ăn cơm."
"Đúng vậy, tôi còn đang buồn bực này, bình thường tới quán cà phê đều là uống cà phê nha, chẳng lẽ nơi này có đặc sắc ăn vặt sao?" Tô Trạch bị Lạc Mật Mật mắng thành thói quen, vô luận Lạc Mật Mật mắng cái gì cũng đều nghe tai này lọt qua tai khác, anh lắc đầu nhìn trần nhà không ngừng suy tư, cho đến khi cúi đầu lần nữa phát biểu kết luận, mới nhìn đến Lạc Thiểu Trạch ngồi bên cạnh.
"Lão đại, sao anh ở chỗ này?" Tô Trạch giật mình thiếu chút nữa muốn sặc khí.
Lạc Thiểu Trạch không để ý tới anh, vẫn như cũ lạnh lùng nhìn Giang Khải, mặt không chút thay đổi.
Tô Trạch cảm giác không ổn, vội vàng lui về phía sau mấy bước tìm địa phương ngồi xuống, trong lòng càng không ngừng đánh trống, lúc này anh thật hối hận mình tới nơi này "Tìm chết" rồi.
Giang Khải vẫn nụ cười ngọt ngào như cũ nhìn Lạc Mật Mật, chờ đợi câu trả lời của cô, "Mật Mật, cô có thể nói không?"
"À? Anh nói cái gì? Cái gì có thể hay không? Có phải muốn uống cà phê hay không, cái này có thể, có thể." Lạc Mật Mật ngẩng đầu lên giả vờ cười, nhìn Giang Khải đang nghiêm túc bắt đầu giả vờ ngây ngốc.
"Mật Mật, chúng ta phải nói chuyện một chút." Lạc Thiểu Trạch như lâm đại địch (=bảo vệ), nhanh chóng chuyển sang Lạc Mật Mật, giọng nói kiên định mà nói ra.
Xem ra, một cuộc chiến tranh sắp xảy ra.
Cô nên làm như thế nào? Nên làm cái gì? Không được, cô phải đi, phải đi!
"Em. . . . . . Em mua gì đó, em phải đi lấy , bye bye mọi người."Nói xong, Lạc Mật Mật cầm xách tay lên xông ra ngoài.
|
153 Kết hôn, lập tức kết hôn
Editor: Trà sữa trà xanh
Lần này, Lạc Mật Mật chạy trốn thật nhanh, ai cũng không thể đuổi theo, cô càng không biết những người còn lại rời đi lúc nào. Bây giờ trong lòng cô rất loạn, rất nhiều chuyện đặt ở cùng nhau, cô có chút mơ hồ.
Lờ mờ cũng khiến cô quên đi mọi thương tâm.
Đáp án cuộc thi đại học Anh ngữ cấp bốn sao có thể tới nhanh như vậy, Lạc Mật Mật chỉ là tìm lý do rời đi thôi. Nhưng, tốc độ chuyển phát bây giờ quả thật đáng tán thưởng, mới hai ngày, Lạc Mật Mật đang ở trường học đã nhận được hàng.
"Ôi mẹ nó, đây chính là đáp án trong truyền thuyết à? !"Lạc Mật Mật nhìn một chồng giấy A4, đầu bắt đầu kêu ong ong, "Chẳng lẽ muốn mình nhớ tất cả đáp án sao? Trên web gì đó d[dlqd] thật là *** lừa bịp nha!"
Chuông điện thoại di động vang lên.
Giống như là chụp được cây cỏ cứu mạng, Lạc Mật Mật lấy điện thoại di động ra nụ cười ngọt ngào nghe điện thoại, "Văn Y, cậu tìm mình có chuyện gì sao?"
"Mật Mật, bây giờ cậu đang ở trường học phải không? Tối hôm nay chúng ta liên hoan ca hát ở KTV, cậu qua đây đi."Giọng nói thanh thúy của Văn Y ở bên tai vang lên.
"Liên hoan? Ca hát? Cái đó. . . . . . Cái đó khốn kiếp sẽ đi sao?"
"Chắc không có, cậu tới đi, chơi với tụi mình. Mấy ngày nay cậu vội vàng chuẩn bị cuộc thi khẳng định cũng mệt mỏi, đến đây, chúng ta thả lỏng một chút."
Nghe lời nói của Văn Y, tại sao Lạc Mật Mật lại cảm thấy rất thư thái, "Tốt, mình tới liền, lập tức tới ngay."
Thời gian trong nháy mắt, Lạc Mật Mật liền đến KTV, đi vào gian phòng, Văn Y, Tô Trạch, Mạc Triết Hiên đều ở đây cắn hạt dưa tiêu khiển, nơi này là nơi Tô Trạch không chút kiêng kỵ bộc lộ bản tính, khiến Lạc Mật Mật vừa vào cửa nhất thời muốn thủng cả màng nhĩ.
"Tô Trạch đáng chết thật không có tiền đồ, ca hát cũng khó nghe như vậy, nếu cùng Văn Y giọng hát tuyệt mỹ ghép cặp thì như thế nào? Suy nghĩ một chút cũng cảm thấy không có khả năng." Lạc Mật Mật nhắc đi nhắc lại, ghét bỏ nhìn Tô Trạch một cái.
Lạc Mật Mật ngồi xuống ghế sofa, Văn Y liền xông tới, "Mật Mật, hát một bài đi, thả lỏng một chút. Cậu xem mấy ngày mặt cậu luôn nhăn nhó, mình biết trong lòng cậu không dễ chịu, cho nên tất cả mọi người tán thành cậu tới phát tiết một chút. Mọi người chúng ta cũng có thể làm bao cho cậu trút giận, cậu muốn phát tiết như thế nào, chúng ta cũng có thể như thế nào đó."
Mạc Triết Hiên ngồi trong góc ghế sa lon nhìn Lạc Mật Mật nặng nề gật đầu một cái.
Tô Trạch đứng trước màn hình TV cũng quay đầu lại kiên định nhìn cô.
Lúc này trong lòng Lạc Mật Mật rất cảm động, thì ra là đám người này kêu mình tới chính là sợ mình kiềm nén trong lòng.
Nói thật, mấy ngày nay Lạc Mật Mật chính là không bình thường, đi trên đường, ngồi ở trong lớp, cả người giống như là ba hồn mất hai hồn, Thất Phách mất Ngũ Phách, cả người đều rối rắm, căn bản không biết mình làm cái gì.
Hơn nữa, những ngày qua nói chuyện cũng là hết sức xung khắc. Mỗi lời nói nói ra đều giống như là người khác thiếu mình phải chịu sự phách lối của mình. Thật ra thì cô biết tất cả mọi người đều biết cô nói chuyện có cái gì không đúng, mọi người cũng hiểu trong lòng cô không dễ chịu, đều tụ tập ở đây, đều vì muốn nghĩ biện pháp giúp cô. Trong lòng cô đều hiểu.
Trong lòng cô hiểu hơn, cô gặp chuyện gì.
Nhưng, chính cô không chịu cúi đầu xuống đối mặt cảm giác thất bại của mình, chính là không muốn chân chính biểu đạt nội tâm của mình... Nội tâm đau đớn bi thương. Cô đang chịu đựng, đang trốn tránh, đang rèn luyện. . . . . .
Mặc dù Lạc Thiểu Trạch đã nhiều lần muốn nói chuyện với cô, cô đều lựa chọn cự tuyệt lắng nghe. Bởi vì cô biết hiện tại mình giống như một quả khí cầu tràn đầy tức giận, ngộ nhỡ câu nào của Lạc Thiểu Trạch đâm chọt mình, quả cầu này nổ tung không chỉ làm tổn thương cô, còn có thể tổn thương nhiều người mà cô thương yêu.
Cho nên, cô chịu đựng.
Nhìn ba người trước mặt dụng tâm lương khổ thế nào, trong lòng Lạc Mật Mật mặc dù vẫn còn khó chịu, nhưng trên mặt vẫn nặn ra nụ cười, "Không có chuyện gì, mình rất tốt nha, không cần d[dl]q[d] lo lắng cho mình. Thật ra thì mình không biết ca hát, Mạc Triết Hiên, anh trước đi, để tôi nghĩ coi muốn hát cái gì."
Mạc Triết Hiên ngoan ngoãn nhận lấy micro của Tô Trạch, lại bắt đầu hát hò.
Tô Trạch ngồi trở lại bên cạnh Văn Y, Văn Y liền bắt đầu nháy mắt với anh, "Này, lão đại của các anh đâu rồi, tại sao còn chưa tới, không phải nói lần này nhất định phải cho bọn họ cơ hội sao, lại không tới, tôi sợ tôi giữ cậu ấy không được đó."
Văn Y quay đầu nhìn biểu tình của Lạc Mật Mật, vừa thúc giục Tô Trạch, vì vậy Tô Trạch cầm điện thoại di động đi ra gian phòng.
Điện thoại di động gọi vô số lần, thủy chung không có ai nghe, cả người Tô Trạch đều đổ mồ hôi lạnh.
Biệt thự Lạc gia.
"Lạc Thiểu Trạch, anh nói cho em biết, nghi thức đính hôn có ích lợi gì, mỗi ngày anh đều đi ra ngoài tìm cô nhóc kia, anh nói coi đây là ở chung một chỗ với em sao?" Bùi Nhã Phi giương nanh múa vuốt, mặt đỏ vì tức giận bắt đầu không hiểu chuyện.
Mấy ngày nay Lạc Thiểu Trạch đang làm gì, thật ra thì trong lòng Bùi Nhã Phi cũng rõ ràng. Cô có thể mặc kệ Lạc Thiểu Trạch có phải đuổi theo Lạc Mật Mật hay không, nhưng cô không thể bỏ mặc nợ đánh bạc đã là vô cùng cấp bách của mình. Nếu như chưa kết hôn, Lạc gia sẽ không cho cô sinh hoạt phí, càng không thể nào động vào công ty Lạc gia hay bất kỳ tài sản nào. Nợ đánh bài của cô càng không thể nào trả.
Cái này mới là chuyện cô cực kỳ quan tâm.
Những thứ khác, như tình yêu gì đó, vào lúc này đều phải nhường đường cho kế hoạch của cô, mục đích của cô là muốn từng bước một thực hiện.
Lạc Thiểu Trạch ngồi ở trên ghế sa lon, đầu muốn nổ tung. Vốn đã cầm lên áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài đến nơi hẹn rồi, nhưng vừa đi đến cửa liền bị người phụ nữ này chặn lại. Vừa vào cửa liền bô bô mà nói suốt. Cả người Lạc Thiểu Trạch cũng bị làm cho chết lặng.
"Tôi nói này, tôi còn có chuyện quan trọng muốn đi làm, cô có thể đi về trước hay không, chuyện kết hôn của chúng ta thương lượng sau đi, có được hay không?" Mặc dù trong lòng Lạc Thiểu Trạch phiền muốn chết, nhưng vẫn nhịn được nội tâm nóng nảy, tâm bình khí hòa cùng Bùi Nhã Phi thương lượng.
"Miệng lưỡi ít lại cho em!" Bùi Nhã Phi đưa tay vung lên, không buông tha, "Anh đừng ở chỗ này dọa em, cùng em đính hôn là được sao? Bây giờ bên ngoài đều nói chúng ta ở cùng một chỗ, nhưng thật ở cùng một chỗ sao? Bây giờ anh chiếm người của em, cũng không cho em danh phận chân chính, chẳng lẽ tới tình cảnh này rồi mà anh còn không làm được bước cuối cùng này sao?"
Đối mặt Bùi Nhã Phi đang gây sự, Lạc Thiểu Trạch cảm giác mình chính là một kẻ ngu, ban đầu mặc cho cô nói điều kiện, hôm nay cùng cô đính hôn vẫn không hài lòng, cần phải kết hôn, chẳng lẽ nghi thức kết hôn thật sự rất quan trọng như vậy sao?
"Có ý gì? Cô cứ muốn kết hôn như vậy?" Lạc Thiểu Trạch ngồi ở trên ghế sa lon, bất đắc dĩ nhìn người điên trước mắt này.
"Đúng, em muốn anh chính thức đưa em vào cửa, không thể cứ như vậy nữa. Nếu không, đừng trách em lật lọng phản lời." Bùi Nhã Phi mắt to nhìn chằm chằm, khí thế hung hăng.
"Cô dám!" Lạc Thiểu Trạch đột nhiên đứng dậy, giống như là sư tử phát khùng đứng ở trước mặt Bùi Nhã Phi, vô tận ngọn lửa ở chỗ này thiêu đốt, "Cô dám làm như vậy, tôi dám xác định cái gì cô cũng đừng hòng lấy được."
Thấy Lạc Thiểu Trạch giận thật, Bùi Nhã Phi mới chậm rãi thu lại một chút, không nói lời nào chỉ là tức giận nhìn anh.
Đôi tay Lạc Thiểu Trạch chống nạnh, thở phì phò đi tới đi lui, "Cái này là bức hôn! Được, không phải chỉ là một cái nghi thức sao, đã cùng cô đính hôn, nhận chứng nhận rồi, còn sợ một nghi thức kết hôn sao? ! Kết hôn, lập tức liền kết hôn."
Nghe lời này, Bùi Nhã Phi nhất thời vui vẻ ra mặt, mở ra điện thoại di động ra bắt đầu tra ngày, "Tốt, chúng sẽ kết hôn vào Thứ hai, anh lập tức hạ lệnh ban bố ra ngoài. Như vậy chúng ta cũng có thể thuận lợi làm việc."
Đột nhiên quay đầu lại, Lạc Thiểu Trạch trừng lớn tròng mắt nhìn người phụ nữ xa lạ trước mắt, "Gấp gáp như vậy sao?"
"Em không phải gấp gáp nha, Thiểu Trạch, em thật muốn cùng anh ở cùng nhau, chúng ta. . . . . ."
Lạc Thiểu Trạch quay đầu lại, đưa tay trên không trung không ngừng đung đưa, bất đắc dĩ nhìn trần nhà.
Người phụ nữ này là hoàn toàn điên rồi. Cô ta là thật yêu anh sao? Là thật muốn cùng anh ở chung một chỗ sao. . . . . .
Lạc Thiểu Trạch im lặng, cúi đầu cầm điện thoại di động lên. Trên điện thoại di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đều là điện thoại của Tô Trạch. Anh biết hôm nay bọn họ an bài, anh cũng biết hôm nay mình còn cần đi sao?
Điểm nhẹ điện thoại di động, Lạc Thiểu Trạch gọi đi.
"Lão đại, rốt cuộc anh cũng trả lời điện thoại rồi, tại sao anh còn không qua đây, chúng ta cũng không chịu nổi rồi, không tới. . . . . ."
"Tô Trạch, cậu lập tức thông báo bộ phận PR, tôi cùng Bùi Nhã Phi thứ hai cử hành hôn lễ, để cho bọn họ lập tức ban bố tin d[dlq]d tức ra ngoài, hơn nữa lập tức chuẩn bị." Giọng nói lãnh cực điểm.
"Cái gì lão đại, em không có nghe nhầm chứ. . . . . ." Tô Trạch cầm điện thoại di động, cả người sửng sờ ở bên này.
Lạc Thiểu Trạch hoàn toàn tức giận, nhỏ giọng rống giận, "Nhanh đi!"
Nói xong lập tức cúp điện thoại di động. Bùi Nhã Phi nhìn bóng lưng Lạc Thiểu Trạch trong lòng không thể nói là cao hứng cỡ nào. Lần này, mình thật có thể làm được.
KTV bên ngoài gian phòng.
Tô Trạch cầm điện thoại di động đứng ở cửa, sững sờ thẫn thờ. Không phải nói hôm nay cùng Lạc Mật Mật làm hòa sao, sao đột nhiên hạ thông báo muốn kết hôn đây? Chuyện này tới quá đột ngột, đầu của Tô Trạch căn bản xoay không kịp.
Tô Trạch vô số lần cúi đầu nhìn điện thoại di động xác nhận lão đại đúng là gọi điện thoại tới. Nhưng sau khi đã chân chính xác định, anh liền không biết làm sao.
Đẩy nhẹ cửa ra, Tô Trạch dò đầu vào kêu Mạc Triết Hiên.
Mạc Triết Hiên rất là biết điều, vừa nghĩ Tô Trạch chỉ cần gọi mình nhất định là có chuyện gì không có cách nào giải quyết, vì vậy mặt giả cười nhìn đứa bé lớn xác này, "Làm sao rồi, có phải điện thoại không gọi lão đại được hay không, không tới được à?"
Tô Trạch vô tội cúi đầu, mí mắt nâng không dậy, mím môi ừ một tiếng, "Đó là chuyện mới vừa rồi."
"Chẳng lẽ bây giờ còn có chuyện?" Mạc Triết Hiên vặn lông mày.
"Đúng vậy, lão đại nói. . . . . . Nói. . . . . ."
"Chớ cà lăm nha, nói gì nha, cậu muốn gấp chết tôi hay sao?"
Tô trạch bất đắc dĩ mà lắc đầu, dằn lòng lớn tiếng nói, "Lão đại nói thứ hai muốn cùng Bùi Nhã Phi kết hôn, kêu chúng ta đi chuẩn bị!"
"Cái gì? !"
"Cái gì? !"
"Cái gì? !"
Đột nhiên ba giọng nói vang lên, Tô Trạch sợ hết hồn, trợn to hai mắt ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào Lạc Mật Mật và Văn Y cũng xuất hiện ở cửa.
Trong nháy mắt, cả người Lạc Mật Mật giống như là bị người rút đi hồn phách, hai mắt cũng mất đi ánh sáng, cả người như người đá đứng ở cửa không nhúc nhích.
Mạc Triết Hiên và Văn Y không còn kịp kinh ngạc nữa, cũng rối rít quay đầu đi quan sát biểu tình của Lạc Mật Mật.
Trừ trắng bệch cũng là trắng bệch. Lạc Mật Mật si ngốc đứng tại chỗ, mắt không mục đích, vu vơ, bâng quơ nhìn về phía phương xa. Sau đó lui về phía sau một bước, đẩy cửa phòng ra, chui vào, lúc vào còn nhẹ nhàng nói một câu, "Tôi đi vào trước."
Đứng ở bên ngoài gian phòng, ba người đột nhiên gấp đến độ dậm chân tại chỗ, rốt cuộc Tô Trạch không nhịn được hỏi Văn Y, "Hai người không ở bên trong đợi, ra ngoài làm gì?"
"Chúng ta vốn là muốn đến phòng vệ sinh, ai biết hai người nói cái này, hai người cũng vậy, nói chuyện làm gì không đi nơi xa nói, đứng tại cửa không sợ bên trong nghe được sao?" Văn Y cũng bắt đầu trách cứ.
"Được rồi, hiện tại nói cái gì đều không còn hữu dụng rồi, nhanh lên vào xem Mật Mật, đừng làm cho cô ấy xảy ra chuyện gì." Mạc Triết Hiên vội vàng đẩy cửa dẫn mọi người tiến vào gian phòng.
Lạc Mật Mật cứ ngây ngốc như vậy ngồi ở trên ghế sa lon, không có tâm tình, không nhìn ra là bi thương hay là cao hứng, càng không có một ý nghĩ muốn náo loạn.
Văn Y không yên lòng, đi đến cầm tay của Lạc Mật Mật, quan tâm hỏi, "Mật Mật, muốn khóc cứ khóc ra đi, như vậy trong lòng sẽ dễ chịu hơn chút."
"Đúng vậy nha, trên ti vi nói thất tình đều sẽ khóc, khóc mới có thể tốt lại, cô khóc đi. . . . . ." Tô Trạch đứng ở một bên vội vàng nói, lại bị Mạc Triết Hiên hung hăng đánh một cái, trừng mắt liếc.
Thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.
Lạc Mật Mật vẫn không có phản ứng như cũ, chỉ là mặt không vẻ gì chuyển sang Văn Y, "Hôm nay là thứ mấy?"
Văn Y vội vàng lấy điện thoại di động ra xem một chút, nhếch miệng hạ thấp giọng trả lời, "Thứ bảy."
"Ờ, chính là ngày mốt." Lạc Mật Mật nhìn về phía trước, cầm lấy túi xách chuẩn bị đứng dậy, "Ngày mốt tôi sẽ đi tham gia, Tô Trạch, anh nói cho lão đại của các anh biết. Hôn lễ của anh trai, tại sao có thể thiếu đi em gái!"
Nói xong, Lạc Mật Mật đứng lên, kéo tay Văn Y, mỉm cười nói, "Văn Y, chúng ta về nhà."
Nhanh chóng trôi qua. Đã đến ngày Thứ hai, trong hoa viên Đại Tửu Điếm Đế Hào bố trí lộng lẫy, một khung cảnh màu xanh lãng mạn.
Ngồi ở phía sau sân khấu trong phòng hóa trang, Bùi Nhã Phi nhìn gương trang điểm không ngừng loay hoay, không ngừng yêu cầu thợ trang điểm bên cạnh, "Cô xem lông mày của tôi hình như vẽ bị lệch rồi, cô phải sửa lại cho tôi, hôm nay tôi phải là cô dâu xinh đẹp nhất."
"Bây giờ tiểu thư cũng rất đẹp nha, bản thân tiểu thư chính là minh tinh lớn, nội tình lại rất tốt, thật làm cho người hâm mộ." Thợ trang điểm vừa sửa sang lại áo cưới, vừa cười khanh khách tán dương.
"Đúng vậy, xinh đẹp cũng cần có nội tình tốt. Nếu nội tình không được tốt, dù xinh đẹp thế nào cũng không tốt." Trong lòng Bùi Nhã Phi rất đắc ý.
Chợt thợ trang điểm nóng nảy, đảo quanh áo cưới tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng bất đắc dĩ chỉ có thể dừng lại nói với Bùi Nhã Phi, "Bùi tiểu thư, tôi không tìm thấy khăn trùm đầu, có phải rơi trong xe rồi hay không, tôi tìm một chút."
"Vậy sao?" Bùi Nhã Phi đứng dậy chạy đến bên cạnh áo cưới cũng bắt đầu tìm kiếm mọi nơi, "Đúng vậy, không tìm được, đây chính là một ngàn cái mới chọn được một cái nha, tôi thích nhất khăn trùm đầu Hàn thức, làm sao lại không thấy đây? Cô đi nhanh vào xe tìm đi, tôi tìm ở chỗ này."
Nói xong, thợ trang điểm lao ra khỏi cửa, nhất thời trong phòng hóa trang chỉ còn lại một mình Bùi Nhã Phi ở nơi này hốt hoảng tìm kiếm.
Không biết khi nào, cửa phòng hóa trang bị người lặng lẽ mở ra, một bóng dáng màu trắng đến sau lưng Bùi Nhã Phi.
|
154 Ôi mẹ nó, cô cư nhiên dùng miệng!
Editor: Trà sữa trà xanh
"A ——"
Tiếng thét vừa dứt, Bùi Nhã Phi ngã vào bên cạnh áo cưới, cả người lâm vào hôn mê.
Mặc lễ phục màu hồng, trang điểm tinh xảo tôn lên ngũ quan mê người của Lạc Mật Mật, kết hợp với những đường cong uyển chuyển, phác họa nên một mỹ nữ mê người.
Lạc Mật Mật đứng ở bên cạnh Bùi Nhã Phi, khóe miệng khẽ giơ lên. Người phụ nữ trước mắt này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Quen thuộc đến nỗi trong thâm tâm của Lạc Mật Mật đều muốn giết chết cô, xa lạ đến nỗi khi Lạc Mật Mật thấy cô "Thuận buồm xuôi gió" lại không có cảm giác gì.
"Bùi Nhã Phi, tôi không hiểu, tại sao nhiều năm như vậy mà cô còn có thể xuất hiện bên cạnh Thiểu Trạch. Nhưng mà tôi lại càng không hiểu, trước khi cô xuất hiện một lần nữa, tại sao Thiểu Trạch lại muốn gạt tôi. Bùi Nhã Phi, cô có thể nói cho tôi biết hay không, là cô đang lừa gạt Thiểu Trạch, còn Thiểu Trạch đang lừa gạt tôi?"
Lạc Mật Mật sửa sang lại tóc của mình, rất là bất mãn ngồi ở bên cạnh Bùi Nhã Phi, "Cô biết không, không biết vì sao nha, mấy ngày nay tôi đều suy nghĩ, tôi có nên tha thứ cho hai người các ngươi không, cứ như vậy buông tay tùy các ngươi đi, tôi sẽ sống cuộc sống của riêng mình. Nhưng, không được nha.., tôi thật sự không kiềm chế được mình."
Lạc Mật Mật từ từ đi tới bàn trang điểm, trong nhiều đồ trang sức tìm được cây kéo lóng lánh, tiếp theo đi tới bên cạnh Bùi Nhã Phi, từ từ ngồi xổm xuống, "Tôi không tin là Thiếu Trạch phản bội tôi, nhưng mà ta lại rất rõ là nhiều năm trước cô đã làm tổn thương Thiểu Trạch, hôm nay sau khi trở lại lần nữa cô lại làm tổn thương tôi. Cô nên biết tánh khí của tôi. . . . . ."
Lạc Mật Mật giơ cây kéo lên, cắt tóc Bùi Nhã Phi xuống, vừa cắt bỏ còn vừa nhai đi nhai lại, "Mặc dù tôi không biết cô uy hiếp Thiểu Trạch như thế nào, nhưng Tô Trạch đã nói với tôi, là cô ép Thiểu Trạch, là một tay cô ngăn cản tôi cùng Thiểu Trạch ở chung một chỗ, cũng là cô không để cho tôi sống tốt. Người phụ nữ xấu xa như cô vậy, nên dạy dỗ tốt. Cho nên, không có biện pháp, chỉ có thể hả giận trước thôi."
Lạc Mật Mật mạnh mẽ không dễ chọc trong quá khứ lại trở về rồi, mặc dù cô không có cách nào thay đổi cục diện bây giờ, nhưng cô biết ai làm tổn thương người thân của cô, cô sẽ giúp hắn dọn dẹp kẻ đó. Mặc dù cô cũng không biết lúc này mình làm đúng hay không, nhưng, làm như vậy, trong lòng cô rất thoải mái.
Lạc Mật Mật cắt bỏ tóc dài của Bùi Nhã Phi, tiếp theo lại tiếp tục xén, cho đến cắt bỏ đến gần da đầu, tóc chỉ còn lại một tấc thì thôi.
Đứng dậy, Lạc Mật Mật ném cây kéo đi, tiếp theo bước nhanh ra khỏi phòng.
Nghĩ cũng biết, khi thợ trang điểm cầm khăn trùm đầu trở lại phòng trang điểm, thấy tóc cô dâu bị cắt ngắn như thế sẽ sợ ngây người ra sao. Mà Bùi Nhã Phi, ngồi ở bàn trang điểm thét chói tai không dứt.
"Là ai làm? ! Là ai làm? ! Tóc của tôi, tóc của tôi!"
Thợ trang điểm vội vàng đi tới an ủi Bùi Nhã Phi, "Bùi tiểu thư, hiện tại quan trọng không phải ai cắt bỏ tóc, mà là, sắp tới giờ rồi, tiểu thư không thể cứ như vậy đi ra ngoài được?"
"Vậy làm sao bây giờ?" Bùi Nhã Phi nhất thời luống cuống tay chân, vươn tay bắt lấy cánh tay thợ trang điểm lắc qua lắc lại, "Nghĩ biện pháp nhanh đi, nếu không một phân tiền tôi cũng không trả cho các cô!"
"Nếu không chúng ta dùng tóc giả đi, như vậy còn có thể cứu nguy." Thợ trang điểm bất đắc dĩ nói.
Bùi Nhã Phi nắm tóc giả để ở một bên lên đặt ở trên đầu mình, nhìn mình trong gương khóc không ra nước mắt, "Đừng cho tôi biết là ai làm, nếu không tôi sẽ không tha cho hắn!"
Lạc Mật Mật ra khỏi phòng trang điểm bước nhanh về phía sân khấu. Hôm nay là hôn lễ của Lạc Thiểu Trạch, không có ba mẹ tham dự, Lạc Mật Mật cũng không muốn xuất hiện quá sớm. Mặc dù mới vừa xả giận, nhưng trong lòng Lạc Mật Mật một chút cũng không sung sướng, cô chỉ muốn tìm một địa phương để trốn, từ từ điều chỉnh tâm tình của mình.
"Mật Mật." Giọng nói của một người đàn ông vang lên ở phía sau, Lạc Mật Mật không khỏi rùng mình.
Là Lạc Thiểu Trạch. Giọng nói ấy quá quen thuộc với cô, nó cực kỳ giống đàn vi-ô-lông, ở bất cứ đâu đều là dồi dào từ tính như thế.
Nhưng, hiện tại Lạc Mật Mật một chút cũng không muốn gặp anh.
"Mật Mật, d[dlq]d anh không nghĩ tới hôm nay em sẽ đến." Lạc Thiểu Trạch từ từ đi tới trước mặt Lạc Mật Mật, thâm tình nhìn cô, tựa hồ cô dâu hôm nay của anh là cô.
Lạc Mật Mật từ từ ngẩng đầu lên, trong con ngươi hết sức khắc chế không lộ ra một tia lưu luyến đối với anh, "Vậy sao, em làm em gái mà không tới sợ là không thích hợp."
"Em gái? Mật Mật, sao hôm nay em lại nói cái này, em luôn luôn không thừa nhận chúng ta là anh em. Huống chi em cũng có thể hiểu, trong lòng của anh chỉ có em, anh muốn người cả đời ở chung một chỗ với anh nhất cũng chính là em. . . . . ."
"Thôi đi." Lạc Mật Mật bực tức cự tuyệt, "Bây giờ anh nói cái này có ý gì? Anh sắp là chồng của người khác, một người đàn ông có vợ đứng ở chỗ này nói trong lòng chỉ có em, anh không cảm thấy hoang đường sao? Mời tránh ra, em còn có rất nhiều chuyện muốn làm."
Lạc Mật Mật cố gắng từ bên cạnh Lạc Thiểu Trạch rời đi, nhưng không có thành công, ngược lại bị Lạc Thiểu Trạch níu lại. Chỉ thấy Lạc Thiểu Trạch nhanh chóng móc ra một hộp trang sức từ trong quần áo ra, đưa tới trước mặt Lạc Mật Mật nhẹ nhàng mở ra, một sợi dây chuyền màu bạc treo một chiếc nhẫn, đã cũ nhưng vẫn rất sáng ngời.
"Em còn nhớ rõ cái này không?" Lạc Thiểu Trạch giơ lên trước mặt Lạc Mật Mật, thâm tình nhìn cô.
Lạc Mật Mật chăm chú nhìn, vẻ mặt đột nhiên kích động không thôi.
Làm sao sẽ không nhớ rõ vật này đây? Lúc nhỏ, Lạc Mật Mật thường kêu muốn gả cho anh trai làm vợ, hơn nữa bọn họ thích chơi trò gia đình nhất. Có một lần, Lạc Thiểu Trạch trộm chiếc nhẫn của mẹ đeo vào ngón tay của Lạc Mật Mật, như tiểu đại nhân nói với Lạc Mật Mật, "Từ nay về sau, em chính là vợ của anh rồi."
Mặc dù khi đó còn nhỏ nhưng Lạc Mật Mật lại coi vật này trở thành trân bảo mà giữ gìn. Sau đó, cô còn lấy sợi dây chuyền bạc xuyên qua đeo lên trên cổ của mình rất nhiều năm. Nhưng không biết đánh mất từ lúc nào, từ đó về sau Lạc Mật Mật không tìm được nữa. Mỗi khi nhớ tới, trong lòng không biết là tư vị gì.
Bởi vì trong lòng cô, chiếc nhẫn đó đại biểu cô đã gả cho Lạc Thiểu Trạch, mặc dù đó không phải là thật.
Nhưng, không nghĩ tới, chiếc nhẫn thất lạc nhiều năm cư nhiên ở trong tay Lạc Thiểu Trạch, hơn nữa còn giữ đầy đủ như thế.
"Mật Mật, chiếc nhẫn này là anh lấy từ chỗ của em, ha ha, khi đó nhỏ, không thông qua sự đồng ý của em liền lấy đồ, nhưng mà anh vẫn dụng tâm giữ gìn, anh tin tưởng trò chơi lúc còn nhỏ, anh cũng quý trọng ý nghĩa của nó."
Chiếc nhẫn bạc phản xạ ánh sáng xinh đẹp, nó mang theo tình cảm của hai người, đồng thời cũng ký thác ý nghĩa phi phàm. Lạc Mật Mật si ngốc nhìn chiếc nhẫn, vẫn không nhúc nhích cũng không có né tránh. Lạc Thiểu Trạch đứng ở bên cạnh lẳng lặng đến gần cô, cầm chiếc nhẫn lên từ từ đeo vào cổ của Lạc Mật Mật, con ngươi thâm tình không có rời khỏi Lạc Mật Mật nửa bước.
"Mật Mật, cho nên anh kết hôn với Bùi Nhã Phi là có nỗi khổ tâm, em phải tin tưởng trong lòng của anh chỉ có em, vẫn là câu nói kia, em phải kiên trì." Dừng lại mấy giây, Lạc Thiểu Trạch khẽ cúi đầu, cố gắng hôn cái trán của Lạc Mật Mật.
Nhưng ngay khi sắp sửa đến gần trong nháy mắt đó, Lạc Mật Mật đưa tay đẩy Lạc Thiểu Trạch ra, con mắt lạnh lùng nâng lên, "Bây giờ anh nói cái này là muốn nói cho em biết phải chờ anh sao? Anh quá ích kỷ, mình đã là chồng của người khác, còn muốn biến em thành tiểu tam (=vợ nhỏ) của anh sao?"
"Mật Mật, anh tuyệt đối không có ý này. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch kích động nói không mạch lạc.
"Được rồi, đừng nói nữa!" Lạc Mật Mật quay mặt sang một bên, "Anh nên đi xem cô dâu của mình đi, sợ rằng cô ta đang gặp vấn đề rất lớn đấy. . . . . ."
Một loại cảm giác chẳng lành ập vào lòng, Lạc Thiểu Trạch giống như thấy được trên người Lạc Mật Mật có U Linh nghịch ngợm đang cười, không khỏi bắt đầu sợ hãi, "Mật Mật, chẳng lẽ em đối với Bùi Nhã Phi. . . . . ."
"Yên tâm, không chết được." Nói xong, Lạc Mật Mật nhanh chóng rời đi, cũng không quay đầu lại.
Có thể cảm thấy sau lưng Lạc Thiểu Trạch chạy đến phòng trang điểm, trong lòng Lạc Mật Mật bắt đầu khó chịu. Cô chậm rãi giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng sờ sợi dây chuyền đeo trên cổ, lạnh lùng cười, "Lạc Mật Mật, cô cắt bỏ tóc của người phụ nữ kia chẳng lẽ chính là vì muốn cho Lạc Thiểu Trạch có cơ hội đi quan tâm cô dâu sao? Buồn cười."
Hôn lễ tiến hành bình thường.
Nhìn Bùi Nhã Phi tóc dài phất phới, nụ cười rực rỡ kéo Lạc Thiểu Trạch đi về phía lễ đường, trong lòng Lạc d]d[lq]d Mật Mật như bị ai xé rách rất khó chịu.
Cô không thèm để ý Bùi Nhã Phi có phải hoàn hảo như lúc ban đầu hay không, cô là để ý là người bên cạnh cô dâu, là người mà kiếp này mình cực kỳ quan tâm, cực kỳ không thể bỏ lỡ.
Cô ngoan cường chịu đựng, nhưng cho dù cô kiềm nén thế nào, nước mắt vẫn đong đầy trong con ngươi.
Chính mình tới đây làm gì? Là muốn cho mình đi chịu khổ sao? Thật là chuyện cười, biết rất rõ là mình không chịu nổi trường hợp này, tại sao còn phải cắn răng kiên trì!
"Cô là muốn hoàn toàn buông tha cho mình sao?" Giang khải đã đứng ở bên cạnh Lạc Mật Mật quan sát đã lâu, chẳng qua là Lạc Mật Mật không có phát hiện mà thôi, "Vẫn là suy nghĩ muốn thiêu đốt vết thương của mình thêm lần nữa hả?"
Lạc Mật Mật mắt lóe ra lệ lắc lư nhìn sang Giang Khải, tiếp theo quay đầu lại lặng lẽ xoa xoa nước mắt đã chảy ra, "Ai cần anh lo, Giang Tiểu Khai, anh nên làm tốt bổn phận rể phụ của mình đi, bớt can thiệp vào chuyện của tôi, tôi rất tốt."
"Cô thật rất tốt sao?" Giang Khải tiến tới trước mặt Lạc Mật Mật, hứng thú xem xét, "Nhìn bộ dạng của cô, không giống bộ dạng rất tốt nha."
Lạc Mật Mật nâng lên cặp mắt, trừng mắt một cái.
Người đàn ông này thật làm cho người ta chán ghét, sao địa phương nào cũng có anh vậy! Tính ra mình thật xui xẻo, mình không chọc nổi sao không nhanh trốn thoát đi? !
Thừa dịp Giang Khải dời lực chú ý đến sân khấu, Lạc Mật Mật nhân cơ hội chạy ra ngoài.
Từ vườn hoa ra ngoài, Lạc Mật Mật vốn định đi bộ, nhưng mới vừa bước ra, liền nghe thấy trên sân khấu loạn thành một mảnh.
"Thế nào? Chẳng lẽ là Thiếu Trạch đã xảy ra chuyện gì sao?" Lạc Mật Mật không kịp nghĩ nhiều, bước nhanh chạy về phụ cận sân khấu. Nơi đó đã đông người huyên náo, loạn thành một mảnh.
Trên sân khấu Bùi Nhã Phi vốn là phải cùng Lạc Thiểu Trạch đối mặt với cha xứ tuyên thệ, nào ngờ khăn trùm đầu của mình bị dâu phụ sau lưng không cẩn thận kéo xuống, kéo theo tóc giả cùng nhau rơi xuống đất, đồng loạt tóc ngắn trong nháy mắt tiến vào tầm mắt của mọi người. Làm cho mọi người ở đây bao gồm Lạc Thiểu Trạch cũng rất kinh hãi.
Nhưng Lạc Thiểu Trạch rất nhanh liền phản ứng kịp, vội vàng nhặt khăn trùm đầu trên đất lên cùng tóc giả đặt ở trên đầu Bùi Nhã Phi đang thét chói tai liên tiếp, cố gắng đội lên cho cô, nhưng là làm sao cũng làm không được.
"Tại sao có thể như vậy? ! Nhất định là có người muốn chơi em, nhất định là có người muốn bêu xấu em. . . . . ." Đã sớm gấp đến độ dậm chân tại chỗ lúc này Bùi Nhã Phi chỉ còn lại nhếch nhác cùng oán trách.
Lạc Thiểu Trạch không nói gì. Anh biết, lúc này mình chỉ có thể an ủi tốt Bùi Nhã Phi, dù sao người phụ nữ trước mắt này bây giờ đang chịu đựng một loại nhục nhã.
Vì vậy, anh nhanh chóng sửa sang lại tóc giả, nhưng coi như lúc thợ trang điểm đi lên lần nữa sửa sang lại, sợ rằng cũng đã trễ.
Định kéo tóc giả trong khăn trùm đầu xuống, Lạc Thiểu Trạch nhẹ nhàng linh hoạt đặt khăn lại trên đầu Bùi Nhã Phi, đưa tay vỗ bả vai của cô.
"Không có chuyện gì, cô vẫn rất đẹp."
Một câu nói an ủi nhất thời làm cho mọi người ở đây hơi bị kinh ngạc, cũng làm cho Bùi Nhã Phi đứng ở bên cạnh nhất thời cảm động chảy ra nước mắt. Tất cả mọi người vì chú rễ si tình mà đứng dậy, tiếng vỗ tay như sấm.
Nhưng, đứng dọc theo đám người, một mình Lạc Mật Mật tinh thần chán nản.
Mặc dù trong cơn tức giận cắt đi tóc của Bùi Nhã Phi, nhưng cô không nghĩ muốn đi bêu xấu cô ta. Tại sao cô lại cảm thấy trò đùa dai của mình ở trong hôn lễ này lại trợ giúp Bùi Nhã Phi, trở thành chất xúc tác tình cảm của bọn họ. Sao Lạc Mật Mật lại cảm giác người buồn cười nhất nơi này không phải là Bùi Nhã Phi, ngược lại chính là cô.
Từ từ thối lui khỏi đám người, trong nháy mắt quay người lại, Lạc Mật Mật nhẹ nhàng nâng con mắt thu hút, một lần cuối cùng liếc mắt nhìn Lạc Thiểu Trạch.
Người đàn ông này, mình càng ngày càng không hiểu rồi, người đàn ông này, từ nay cách xa mình đi.
Trở lại sảnh lớn, đột nhiên Lạc Mật Mật có cảm giác không biết đi nơi nào. Cả người giống bị hút hết linh hồn, ngây ngô dại dột. Cô biết là, tối nay 'phòng tổng thống' đắt tiền nhất ở nơi này chính là nơi Lạc Thiểu Trạch cùng Bùi Nhã Phi Động Phòng Hoa Chúc. Hôm nay cô không nên nán lại chỗ này.
Điện thoại di động chợt rung xuống. Là tin nhắn của Văn Y.
"Mật Mật, cậu vẫn khỏe chứ?"
Lúc này chỉ có Văn Y lo lắng cho mình có tốt hay không, có phải vẫn còn bi thương hay không. . . . . . Nhưng, cô rất tốt nha, đúng vậy, cô rất tốt.
Lạc Mật Mật cắn chặt môi, cho đến khi mùi máu tanh tràn đầy khoang miệng, cô mới từ từ ngưng dùng sức.
"Văn Y, mình rất khỏe. Yên tâm."
Tin nhắn phát ra, Lạc Mật Mật loay hoay cắm đầu ngã vào quầy rượu, một mình muốn uống rượu đỏ.
Đêm tới thật nha. Một ngày bận rộn khiến Lạc Thiểu Trạch không có cơ hội đi tìm Lạc Mật Mật mà anh cực kỳ lo lắng. Lúc này, khi đã rảnh rỗi, lại nhớ đến cô.
Bên cạnh là người phụ nữ nhớ thương anh bao năm, còn người phụ nữ mình cực kỳ lo lắng không biết bây giờ ở nơi nào. Lạc Thiểu Trạch bắt đầu nhức đầu, trong lòng đột nhiên có cảm giác đặc biệt phiền muộn trong trái tim.
"Thiểu Trạch, rốt cuộc chúng ta cũng kết hôn, rốt cuộc chúng ta có thể ở cùng một chỗ, chúng ta uống một ly nào." Bùi Nhã Phi mặc sườn xám lửa đỏ, một tay bưng một ly cao cổ, hưng phấn mà quyến rũ đi đến bên cạnh Lạc Thiểu Trạch, ngồi ở trên đùi của anh.
Lần này, ngược lại khiến nhất thời cả người Lạc Thiểu Trạch không được tự nhiên, anh cứng rắn đứng thẳng người, không dám nhúc nhíc nhìn người phụ nữ quyến rũ trước mắt này.
Tất cả tới quá nhanh. Lạc Thiểu Trạch còn không có làm rõ ràng rốt cuộc là cái tình trạng gì, bên miệng của mình đã kề sẵn một ly rượu đỏ, cứng rắn bị người đổ vào.
"Thiểu Trạch, chúng ta đến với nhau không dễ dàng, anh biết không, em đợi ngày này đã rất lâu rồi. Tối nay, hãy để cho em chăm sóc anh thật tốt đi." Bùi Nhã Phi thuận tay đặt cái ly ở trên khay trà, đôi môi lửa đỏ từ từ đến gần Lạc Thiểu Trạch, đôi tay cũng bắt đầu từng bước từng bước cởi nút áo sơ mi của Lạc Thiểu Trạch ra.
Con ngươi Lạc Thiểu Trạch trợn to tiếp xúc với ánh mắt của Bùi Nhã Phi, mắt thấy mỹ nhân kiều diễm sắp dính vào mặt mình, Lạc Thiểu Trạch giật mình một cái, thuận tay đẩy Bùi Nhã Phi tới trên ghế sa lon bên cạnh.
"Làm sao vậy? Thiểu Trạch. . . . . ." Đôi tay của Bùi Nhã Phi chống đỡ ở ghế sa lon, tràn đầy kinh ngạc mà nhìn Lạc Thiểu Trạch.
Lạc Thiểu Trạch cuống quít sửa sang lại quần áo của mình, ngồi thẳng người không nhìn tới Bùi Nhã Phi, "Cô đi tắm rửa trước đi, mệt mỏi một ngày sao còn không thay quần áo!"
Vốn cho là mình bị Lạc Thiểu Trạch cự tuyệt, nhưng vừa nghe như vậy trên mặt Bùi Nhã Phi liền lộ ra nụ cười.
"Em biết rồi, em lập tức đi ngay tắm thay quần áo ngay, sau đó cùng anh nha." Ngón tay thon dài xẹt qua cổ của Lạc Thiểu Trạch, Bùi Nhã Phi loay hoay đường cong hoàn mỹ của mình, mang theo ánh mắt mê người mỉm cười nhẹ nhàng đi về phía phòng tắm.
Khóe mắt thấy Bùi Nhã Phi từ từ vào phòng tắm, Lạc Thiểu Trạch liền bắt đầu không ngồi yên. Lúc này tâm tựa như vạn con kiến đang cắn xé, làm cho anh khó chịu vô cùng. Một cảm xúc muốn chạy trốn dục niệm ở trong đầu Lạc Thiểu Trạch không ngừng hiện lên, làm cho anh ngồi không yên đứng không xong.
Không thể như vậy, Nhã Phi là vợ của anh, anh cũng không thể như vậy.
Mặc dù trong cuộc đời Lạc Thiểu Trạch có vô số phụ nữ, nhưng lúc này anh lại không nổi một chút hứng thú với Bùi Nhã Phi, thậm chí còn muốn chạy trốn. Anh biết, tối nay coi như mình lưu lại, sợ rằng chỉ mang đến vũ nhục cho Bùi Nhã Phi.
Thay vì như vậy, nên chạy trốn sớm một chút, ít nhất trong lòng của anh không cho phép xảy ra, Lạc Thiểu Trạch không nghĩ nhiều. . . . . .
Nhanh chóng đứng lên, Lạc Thiểu Trạch bước nhanh đi về phía cửa, đưa tay kéo cửa chính hoa lệ, đột nhiên trong khoảnh khắc đó, Lạc Thiểu Trạch không nhịn được liếc nhìn bóng dáng trong phòng tắm.
"Nóng quá!" Lạc Thiểu Trạch tập tễnh đi trong hành lang, một cỗ nóng ran không ngừng lăn lộn toàn thân, giống như là một con mãng xà hung mãnh xổng chuồng thoát ra, không ngừng khuấy động dục vọng ma quỷ đó.
"Đáng chết! Không nghĩ tới cô ta lại biến thành như vậy! Tôi còn muốn đối xử tốt một chút với cô, tôi cứ nghĩ do tôi không quả quyết làm tổn thương cô, cô lại dám bỏ thuốc vào rượu của tôi!" Lạc Thiểu Trạch hung hăng nhìn chằm chằm, lảo đảo bước tới phía trước.
Đôi tay không khống chế được xé rách cổ áo, cảm xúc nóng ran khiến cả người Lạc Thiểu Trạch vô lực, mồ hôi đầm đìa.
"Làm thế nào đây, hiện tại chỉ sợ là tìm không thấy lối ra cái khách sạn này rồi, ngay cả sảnh lớn mình cũng không có hơi sức mà đi. . . . . . ***, trong hành lang lại không có một người, nên làm cái gì đây? !"
|
Lạc Thiểu Trạch dựa vào một chút ý thức còn sót lại, khống chế mình cố gắng đi về phía trước, anh d[d]lq[d] nghĩ tìm người khác cho mình gian phòng, nhưng lúc này thân thể đã không hề nữa nghe anh chỉ huy, mặc cho anh làm sao làm đều không đi được nữa. . . . . .
Vung tay lên, cả người Lạc Thiểu Trạch ngồi xuống trước cửa một gian phòng. Cửa phòng không có khóa chặt, tiếp theo cả người liền đi vào, thuận tay đóng cừa lại.
Nặng nề ngã trên mặt đất, trong bóng tối không thấy rõ kết cấu trong phòng, nhưng trong mơ hồ Lạc Thiểu Trạch có thể ngửi thấy trong nhà tràn đầy mùi rượu nồng nặc, cách đó không xa trên giường, một người say rượu đang ngủ say.
Ý thức càng ngày càng mơ hồ, Lạc Thiểu Trạch chỉ cảm thấy cây đuốc thiêu đốt trước ngực càng ngày càng lớn, anh cũng không kiềm chế được bắt đầu cởi nút áo ra, cởi áo khoác trên người xuống.
Suy nghĩ vẩn đục ở bên trong, Lạc Thiểu Trạch lục lọi dọc theo sàng nhà, dùng sức đi lên, thuận thế nằm cạnh người trên giường.
Mùi thơm ngát của mái tóc xông vào cánh mũi, mùi thơm cơ thể phụ nữ hòa lẫn vào mùi thơm rượu đỏ tựa như một dòng nước ấm trôi vào bộ ngực Lạc Thiểu Trạch.
Khống chế không được, cánh tay của anh vươn ra. Chợt lòng bàn tay mò tới một cái vòng tròn tròn, mềm mại, ấm nóng.
"Đáng chết, đây là một người phụ nữ, còn *** không có mặc quần áo! Mẹ kiếp, ông trời ngươi thật biết nói đùa, chẳng lẽ hôm nay lại muốn trêu chọc mạng của anh sao? !"
Lạc Thiểu Trạch vốn là chỉ muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, nhưng không khéo lại ngủ trên giường phụ nữ.
Tư tưởng còn có thể phân biệt thị phi, Lạc Thiểu Trạch không muốn ăn bữa tối miễn phí này, vì vậy dùng hết toàn lực lật người, cố gắng ngồi dậy rời đi.
Thật vất vả đi được nửa đoạn, đùi của người phụ nữ đó đột nhiên hạ xuống, một cái đánh Lạc Thiểu Trạch trở về trên giường. Tiếp đến, là tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng rơi vào trên bộ ngực của anh.
Mẹ kiếp! Đây là muốn mạng của anh sao?
Vốn là ngực bị lửa đốt không khống chế được, cứ như vậy, Lạc Thiểu Trạch chỉ cảm giác bảo bối trong đũng quần không có tiền đồ dựng lên, chôn ở trong quần tây nhìn anh, chờ đợi hiệu lệnh.
"Không phải là tôi vô sỉ, là cô dẫn dụ, vậy cũng chớ trách tôi không khách khí!"
Giọng nói qua kẽ răng phun qua, Lạc Thiểu Trạch dùng sức lật người, một cái liền đặt con mồi ở phía dưới. Trước kia đều nhìn đủ loại phụ nữ cởi quần áo, bây giờ lại không cần phí sức, lại đụng phải con mồi trần như nhộng, xem ra hôm nay vận khí của Lạc Thiểu Trạch không tệ.
Bàn tay tráng kiện không ngừng vuốt ve qua lại hai ngực của cô, giống như là đang sờ soạng một tác phẩm nghệ thuật, nghiêm túc và ý vị sâu xa, thỉnh thoảng còn đi siết chặt điểm mềm mại ở giữa.
Đôi môi khêu gợi mút thật chặt hai cánh môi mềm mại kia, giống như là càng hút lại càng không đủ, không ngừng thăm dò, không ngừng xông vào, cho đến khi hai môi dung hợp, răng lưỡi bắt đầu hỗn chiến. . . . . .
Lạc Thiểu Trạch không ngừng ra sức hôn cổ gáy cùng lổ tai, bàn tay không ngừng được chạm tới bộ phận cực kỳ nhạy cảm của cô, cho đến khi đốt một ngọn lửa lớn lên người cô gái đó, đến khi khuôn mặt cô hồng hồng, mới chậm rãi tuột xuống, hôn giữa bộ ngực trơn mịn cùng hai điểm khêu gợi.
Lạc Thiểu Trạch tập trung toàn bộ lực chú ý, lần đầu tiên anh cảm giác mình lại kiên nhẫn ở những chỗ như vậy, cứ như vậy từ từ thưởng thức, trước kia đều là như hổ đói.
"A ~" Người phụ nữ bắt đầu có phản ứng, không khống chế được từ từ kêu lên, đôi tay cũng không ngừng nắm chặt gối nằm, cho đến khi người đàn ông chạm tới nửa người nhạy cảm phía dưới, cô mới đột nhiên thức tỉnh, bắt được lưng của Lạc Thiểu Trạch.
"Anh là ai? Nói cho tôi biết! Mau, nói cho tôi biết!" Người phụ nữ vừa dùng sức thét lên, vừa không kiên nhẫn hỏi thăm tên tuổi Lạc Thiểu Trạch.
Nhưng, căn bản Lạc Thiểu Trạch không có tính trả lời cái vấn đề này, cho đến khi vũ khí của anh lại một lần nữa cương cứng, liền không quan tâm nhiều như vậy nhấn lên. . . . . .
Lần thứ nhất, lần hai, lần ba. . . . . .
Người đàn ông không ngừng đòi lấy thân thể của người phụ nữ, chiếc giường rung động đầy tiết tấu. . . . . .
Có lẽ là do thuốc trong người Lạc Thiểu Trạch chưa hết, có lẽ là do chất cồn vẫn còn ở tác quái trong người cô, khi Lạc Thiểu Trạch mới vừa ngã xuống trong nháy mắt, một cánh tay khoát lên, người phụ nữ đó thế nhưng nằm ở trên người của Lạc Thiểu Trạch.
"Ha ha, cô làm cái gì nha, chẳng lẽ là muốn nếm thử tư vị Nam Hạ Nữ Thượng sao? Lạc Thiểu Trạch vung vẫy mồ hôi, không ngừng vuốt ve da thịt trơn mịn của người phụ nữ.
"Anh lại dám nói ra như vậy, nếu đã bắt đầu, vậy tôi sẽ để cho anh nếm thử một chút lợi hại của bản cô nương!"
Tóc dài xẹt qua da thịt vàng nhạt, Lạc Thiểu Trạch cảm thấy phần dịu dàng này đã chảy vào máu của anh, làm cho cả người anh bắt đầu tê tê .
Đầu lưỡi của người phụ nữ nhẹ nhàng lướt qua trên da thịt anh, thỉnh thoảng dùng răng hung hăng cắn một cái, phần trêu đùa này khiến Lạc Thiểu Trạch cảm giác như bay lên trời như rớt xuống đất. . . . . .
"Ôi mẹ nó, cô cư nhiên dùng miệng? ! . . . . . ." Lạc Thiểu Trạch nâng lên cổ, nhìn người phụ nữ ở dưới thân thể của mình không ngừng hành động, lửa nóng trong lòng lại một lần nữa bắt đầu sống lại.
Thân thể dựng thẳng ở trên người dùng sức vận động , đêm hôm đó, Lạc Thiểu Trạch trọn đời khó quên. . . . . .
Ngày thứ hai, ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ từ từ chiếu vào, nhấp nhoáng đánh vào trên mặt Lạc Thiểu Trạch, nhẹ nhàng đánh thức.
Lạc Thiểu Trạch mở mắt ra, quay đầu nhìn một chút gối bên cạnh, người phụ nữ đã sớm không biết đi nơi nào, nhìn giày vớ cùng quần áo của mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Ha ha, náo loạn tối hôm qua đều là mộng nha, sao lại giống như Liêu Trai quá vậy, cả đêm đều cùng chơi đùa cùng hồ ly tinh!" Lạc Thiểu Trạch từ từ đứng dậy, cầm áo sơ mi trên đất lên mặc vào , khóe miệng còn treo một nụ cười vẫn chưa thỏa mãn, "Nhưng vừa nhắc tới, người tối hôm qua đúng là ăn ngon thật, nếu là thật, vậy lần này anh kiếm lợi lớn rồi!"
Nhặt quần cùng giầy lên, Lạc Thiểu Trạch nhanh nhẹn mặc quần áo tử tế, xoay người muốn rời đi, chợt xoay người, từ từ đi đến giường.
Giơ tay cầm chăn lên, trên giường màu trắng nở rộ một đóa hoa hồng thật chói mắt.
"Ôi mẹ nó, thì ra đều là thật, hơn nữa tối hôm qua lại cùng người đó ở cùng một nơi!" Lạc Thiểu Trạch nặng nề ném chăn xuống, lần nữa hiện lên nụ cười lưu manh, "Nhưng kỹ thuật này cũng không giống như là lần đầu nha! Mặc kệ nó, nếu là ông trời ban thưởng, sao lại không ăn."
Khinh thường quay người lại, chợt một đạo ánh sáng màu bạc trắng tiến vào tròng mắt.
Ở trên đầu giường tủ, Lạc Thiểu Trạch giống như nhìn thấy đồ trang sức đặc biệt.
Soải bước lớn lên trước, Lạc Thiểu Trạch từ từ ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng cầm lên. Chợt, sắc mặt Lạc Thiểu Trạch trở nên xanh mét, trong con ngươi đen bóng hiện lên một tia ánh sáng kinh ngạc.
"Làm sao lại như vậy? ! Làm sao lại như vậy? ! . . . . . . Chẳng lẽ tối hôm qua người đó là cô ấy? ! . . . . . ."
Trong tay là chiếc nhẫn bạc giống như là một trái Lựu đạn nổ tung, chói mắt như vậy, khiến bàn tay đau đớn. Dây chuyền màu bạc đã bị kéo đứt, nhưng Lạc Thiểu Trạch vẫn có thể nhận ra, vật này chính là ngày hôm qua anh tự tay đeo cho Lạc Mật Mật.
~~~~ tổng giám đốc nhiệt cưng chiều cục cưng bé nhỏ ~~~ hoa lệ lệ tuyến phân cách ~~~~
Tối hôm qua, Bùi Nhã Phi từ trong phòng tắm ra ngoài, không tìm được bóng dáng của Lạc Thiểu Trạch, vô luận cô gọi diên thoại bao nhiêu lần, đối phương vẫn không nhận, điều này làm cho cô vô cùng căm tức.
Tóc còn ướt không còn kịp nữa thổi khô, Bùi Nhã Phi cứ như vậy si ngốc ngồi ở bên giường đợi suốt cả đêm. Cho đến khi ánh mặt trời chói mắt rải đầy 'phòng tổng thống', Lạc Thiểu Trạch mới kéo thân thể mệt mỏi trở về phòng.
Thấy Lạc Thiểu Trạch đi vào, Bùi Nhã Phi đỏ mắt thù hận nhìn người đàn ông trước mắt này, cô rất hận, rất phẫn nộ. . . . . .
Chợt, không đợi Lạc Thiểu Trạch ngồi xuống, Bùi Nhã Phi bước một bước dài xông lên phía trước, một d[d]l[qd] phát bắt được cổ áo của Lạc Thiểu Trạch, dùng sức kéo xuống.
Dấu móng tay đỏ rực rơi vào trên cổ Lạc Thiểu Trạch, đồng thời lộ ra tràn đầy vết hôn lọt vào tầm mắt của Bùi Nhã Phi.
Đột nhiên tập kích như vậy khiến Lạc Thiểu Trạch theo bản năng tự vệ, vung cánh tay đẩy Bùi Nhã Phi xuống đất. Xé rách đau đớn ở trên cổ lan tràn ra, Lạc Thiểu Trạch che vết thương, cặp mắt tức giận nhìn về phía Bùi Nhã Phi, "Cô điên rồi sao? ! Cô ở đây làm gì? !"
"Anh mới điên rồi ! Lạc Thiểu Trạch, anh khốn kiếp!" Bùi Nhã Phi ngồi dưới đất lúc này tựa như dã thú phát điên, cả người tức giận tới mức phát run, "Anh cư nhiên ở đêm tân hôn ra đi không từ giả, hơn nữa. . . . . . Hơn nữa sau lưng em cùng người phụ nữ khác lên giường!"
Bùi Nhã Phi làm sao sẽ biết? Chẳng lẽ anh nói rõ ràng như vậy sao? Trên mặt của anh cũng không có viết hai chữ "Ngoại tình" nha!
"Cô đừng náo loạn." Lạc Thiểu Trạch có điểm chột dạ, từ từ ngồi lên ghế sa lon, trốn tầm mắt của Bùi Nhã Phi.
Bùi Nhã Phi vụt một cái từ dưới đất đứng lên, nhanh chóng đi tới bàn trang điểm bên lấy gương ném tới trước mặt Lạc Thiểu Trạch, "Chính anh xem một chút, trên cổ anh đều là những thứ gì?"
"Còn có thể có cái gì, không phải là dấu móng tay của cô!" Lạc Thiểu Trạch cầm gương soi lên, trên cổ đều là vết hôn hồng hồng, nhất thời liền không nói gì.
Trong nháy mắt Bùi Nhã Phi không thể tiếp tục chịu được Lạc Thiểu Trạch lạnh lùng như vậy, nước mắt như suối trào chảy ra, "Lạc Thiểu Trạch, anh cư nhiên phụ em, coi như anh không muốn cùng em lên giường, anh cũng không thể ở đêm tân hôn cùng người phụ nữ khác làm loại chuyện đó chứ? Anh làm như vậy là vũ nhục em anh biết không? !"
"Còn không phải là bởi vì cô hạ thuốc sao!" Lạc Thiểu Trạch cúi đầu, giọng buồn buồn như cũ lộ ra tức giận phát ra từ nội tâm.
Đang khóc đột nhiên im bặt, Bùi Nhã Phi nhìn chằm chằm bóng lưng Lạc Thiểu Trạch, "Anh cho rằng em nguyện ý sao? Em muốn cho anh và em chân chính ở chung một chỗ. Những thứ này không phải là chúng ta vẫn muốn sao. . . . . ."
"Cô câm miệng! Suốt ngày cô hồ đồ như vậy, tới khi nào thì mới xong? ! Bùi Nhã Phi, nếu cô không hạ thuốc thì tôi cũng sẽ không cùng Mật Mật như vậy. . . . . ." Lời vừa nói ra khiến Lạc Thiểu Trạch ngồi ở bên này sửng sờ .
***, Mình không muốn nói vậy nha, chuyện này tuyệt đối không thể nói cho Bùi Nhã Phi, kết quả lại lỡ lời nói ra! Anh đã có lỗi rất lớn với Mật Mật, mà như vậy nữa. . . . . .
"Lạc Mật Mật! Anh nói là tối hôm qua anh cùng Lạc Mật Mật ở chung một chỗ?" Bùi Nhã Phi khom lưng chậm rãi mà tới gần Lạc Thiểu Trạch, vẻ mặt cực kỳ rối rắm.
Lạc Thiểu Trạch đứng dậy, lần đầu tiên anh muốn làm một đào phạm, "***, sáng nay cũng không nên trở về."
Mới vừa đứng dậy liền bị Bùi Nhã Phi hung hăng níu lấy, cặp mắt tràn đầy lửa giận giống như là lò nướng nóng bỏng chiếu vào gương mặt của Lạc Thiểu Trạch, "Lạc Thiểu Trạch, anh chính là một cầm thú!"
"Đúng, tôi là cầm thú, cái gì cũng đều sai. Tôi không nên làm tổn thương Mật Mật như vậy, tội của tôi. . . . . ." Hai tay Lạc Thiểu Trạch ôm đầu, khổ sở như hồng thủy xâm thực linh hồn.
"Đến bây giờ anh còn cho rằng anh có lỗi nhất chính là với Lạc Mật Mật sao? Sao anh không nghĩ người anh có lỗi nhất chính là em? Hai anh em các anh cư nhiên đối đãi với em như vậy, em sẽ không bỏ qua cho hai người, em sẽ không bỏ qua cho anh, Lạc Mật Mật!"
Bùi Nhã Phi điên cuồng giống như bóng cao xu bị xì chợt xoay người chạy ra cửa, Lạc Thiểu Trạch đứng ở phía sau định thần nhìn lại, theo bản năng đuổi theo, một tay lấy ôm lấy, "Nhã Phi, không cần, tất cả lỗi đều là tôi, cô trách tôi, mắng tôi, như thế nào đều được, xin cô không cần đẩy vào trên người Mật Mật. Tôi đã không tìm được cô ấy, tìm khắp không tới cũng không thấy. . . . . ."
Sau khi xác nhận người tối hôm qua chính là Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch liền giống như điên gọi điện thoại tìm kiếm khắp nơi, nhưng không có một chút tin tức. Anh liên lạc đến trường học, tìm Văn Y, ra lệnh cho Tô Trạch cùng Mạc Triết Hiên tìm kiếm khắp nơi, thậm chí anh cũng liên lạc với Giang Khải, cũng không thu hoạch được gì.
Vốn tưởng rằng mình đã khống chế tốt nội tâm đau đớn của mình, muốn trở về phòng xem một chút tình trạng của Bùi Nhã Phi, kết quả là nói lỡ miệng. Xem ra trong lòng vẫn lo nghĩ chuyện này, ở nơi nào cũng sẽ lộ ra dấu vết.
Bùi Nhã Phi đột nhiên dừng lại kích động xông ra ngoài, đứng tại chỗ, ở trong ngực Lạc Thiểu Trạch, ngây ngốc nở nụ cười.
"Lại là Lạc Mật Mật, xem ra trong lòng của anh chỉ có Lạc Mật Mật, xem ra hôn nhân của chúng ta chính là một chuyện cười! Lạc Thiểu Trạch, sao em lại ngốc nghếch đi yêu anh, quan tâm anh như vậy, thì ra trong lòng của anh đã sớm có người khác, dù em cố gắng thế nào, đều vô pháp trở lại trong lòng của anh rồi, vậy sao? Nhưng, anh làm những thứ này, anh sẽ bồi thường cho em thế nào? !" (Editor: em lạy chị)
Một câu nói, hoàn toàn biểu lộ không bỏ sót dã tâm của Bùi Nhã Phi.
|