Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ
|
|
Văn Y bưng tới một ly nước đường đỏ đặt ở trên tay Lạc Mật Mật, nhất thời kinh ngạc há to mồm, "Mật Mật, cổ tay của cậu! Đây là cái gì, cậu cắt cổ tay của mình sao! Chẳng lẽ cậu vì Thiểu Trạch nhà cậu mà tự sát? Sao cậu lại ngốc như vậy! Mình còn tưởng rằng cậu đến kinh nguyệt, sao cậu lại tự làm tổn thương mình như vậy!"
Nhìn bộ dáng khẩn trương của Văn Y, Lạc Mật Mật không khỏi mỉm cười, "Xem ra ở nơi này vẫn còn người quan tâm đến mình. Mình cho cậu biết đây không phải là vết thương bình thường, là vết thương cứu mạng của mình."
Mấy câu nói đó làm cho Văn Y rất là không hiểu. Cắt tay cũng có thể cứu người? Kỳ quặc!
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì nha?" Chân mày Văn Y vặn thành một vướng mắc.
"Nói rất dài dòng nha, nhưng cậu phải đồng ý với mình, không được nói cho Lạc Thiểu Trạch mình ở chỗ này. . . . . ."
~~~~~ hoa lệ lệ tuyến phân cách ~~~~
Ánh mặt trời sáng sủa, sáng chói đánh vào rèm cửa sổ, ngoài cửa sổ tiếng chim hót líu lo, biểu thị hôm nay rất tốt đẹp.
Lạc Mật Mật nằm trong chăn ngủ ấm áp thật thơm mát, chìm sâu như vậy, chỉ sợ là khua chiêng gõ trống đều vô pháp đánh thức cô nhóc này.
Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, một bóng dáng thon dài chậm rãi đi vào. Bước chân ấy thật nhẹ, không có bất kỳ dấu vết quấy rầy, thuận lợi ngồi ở bên cạnh đầu giường Lạc Mật Mật.
"Mật Mật, em vẫn khỏe chứ?" Giọng nói dồi dào từ tính vang vọng ở Lạc Mật Mật bên tai, hồi lâu cũng không thấy cô có phản ứng.
Nhưng, bất chợt, Lạc Mật Mật giống như gặp cơn ác mộng, cả người bắt đầu không ngừng khóc thút thít cùng giãy giụa, lắc đầu lớn tiếng kêu lên, "Bánh nướng áp chảo, anh không cần phải đi, em biết rõ là em không đúng, anh đừng rời khỏi em được chứ?"
Tay nhỏ bé giơ lên bắt lung tung trong không khí bị người nắm chặt, Lạc Mật Mật cũng vì thế tỉnh lại. Cô từ từ quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh, không khỏi há to miệng, "Anh, tại sao anh ở chỗ này?"
Lạc Mật Mật bắt đầu tránh khỏi đôi tay của anh, hướng ra cửa kêu to, "Văn Y, Văn Y đâu rồi, không phải mình đã kêu cậu không được nói sao? Tại sao cậu còn gọi anh ấy đến! Mình không muốn thấy người này không muốn thấy anh. . . . . ."
Thấy Lạc Mật Mật khổ sở kêu to, Lạc Thiểu Trạch thật khổ sở, anh đứng lên, ôm Lạc Mật Mật, "Mật Mật, em đừng như vậy nữa? Em như vậy anh sẽ rất đau lòng, em đừng như vậy có được hay không?"
Nghe được giọng nói của Lạc Thiểu Trạch, trong lòng Lạc Mật Mật không khỏi khó chịu.
Tại sao phải để cô gặp được Lạc Thiểu Trạch? ! Cô đã là một người không trong sạch, chẳng lẽ muốn để cho cô như vậy đi đối mặt người cô yêu d;d[l[q[d sao? Không được, này không thể!
Lạc Mật Mật lại một lần lựa chọn bắt đầu tránh thoát lồng ngực của Lạc Thiểu Trạch, lại bị Lạc Thiểu Trạch càng ôm càng chặt, cho đến khi Lạc Mật Mật mệt mỏi buông tha.
"Em đừng trách Văn Y, không phải cô ấy nói cho anh biết, anh nghe nói tối hôm qua em ở trong quán bar gây chuyện, anh liền đoán được em nhất định sẽ ở nhà Văn Y, cho nên anh liền tới."
"Ha ha, anh rất thông minh sao? Bây giờ sao anh không ở nhà bồi vợ yêu của anh đi, anh chạy đến nơi đây làm gì?" Lạc Mật Mật không biết vì sao mình lại bắt đầu tức giận, nhưng vừa nghe đến Lạc Thiểu Trạch nói chuyện, không biết lý do lại nghĩ đến chuyện anh đã kết hôn, đã cùng Bùi Nhã Phi ở cùng một chỗ.
Nghĩ tới Bùi Nhã Phi Lạc Mật Mật liền hận nghiến răng nghiến lợi. Dĩ nhiên không phải bởi vì Bùi Nhã Phi gả cho Lạc Thiểu Trạch, thay thế vị trí của cô, mà là cô có thể nhìn ra được, người phụ nữ này đi tới Lạc gia tuyệt đối không phải bởi vì yêu Lạc Thiểu Trạch.
Nghe được lời nói của Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch lại không nhịn được cười, "Xem ra em chính là quan tâm anh nha, cái cô nhóc này còn biết ghen!"
"Em đang ghen sao? Con mắt nào của anh nhìn thấy nha? Còn nữa, không phải bây giờ anh đã biết mình muốn cái gì rồi sao? Không phải anh đã xác định người anh yêu là Bùi Nhã Phi rồi sao, anh mới cùng cô ta kết hôn sao? Vậy bây giờ anh tới tìm em làm gì đây?" Lạc Mật Mật cáu giận.
Lạc Thiểu Trạch nhìn Lạc Mật Mật trong ngực nhất thời không nói được gì.
Mấy ngày này, không biết Lạc Mật Mật đã trải qua bao nhiêu chuyện, thấy ánh mắt quật cường kia của cô, Lạc Thiểu Trạch nghĩ cũng không dám nghĩ.
Trước kia Lạc Mật Mật không buồn không lo, nhưng bây giờ cô thật giống như toàn thân trang bị võ trang, gai nhọn thật dài đâm ra bảo vệ mình, chỉ sợ người khác động vào cô.
"Mật Mật, nếu như mà anh nói anh cưới Bùi Nhã Phi không phải bởi vì tình yêu, mà là có nỗi khổ tâm em tin tưởng sao?" Đầu Lạc Thiểu Trạch từ từ đặt ở trên bả vai Lạc Mật Mật, mắt mệt mỏi nhìn về phía trước.
Lạc Mật Mật sửng sốt, có chút không hiểu rõ ý tứ của Lạc Thiểu Trạch.
"Anh đang nói cái gì?"
Lạc Thiểu Trạch từ từ ngẩng đầu lên nhẹ nhàng hôn một cái vào tóc Lạc Mật Mật, Lạc Mật Mật cảm giác trong nháy mắt có một dòng điện chạy toàn thân, loại cảm giác đó rất quen thuộc.
"Mật Mật, em còn nhớ rõ không? Anh đã từng nói, em phải kiên trì, chỉ có như vậy chúng ta mới đi tới cuối cùng. Anh biết em không muốn gặp anh, không chỉ là bởi vì anh kết hôn, anh rời khỏi em, mà là vì cái đêm đó đúng không? . . . . . ."
Lời nói thong thả ung dung khiến Lạc Mật Mật nhất thời có chút cảm giác lờ mờ, cô chợt không biết rõ rốt cuộc Lạc Thiểu Trạch muốn nói cái gì rồi, cả người cũng bất động.
"Mật Mật, em xem." Dây chuyền màu bạc treo nhẫn bạc trong nháy mắt đáp xuống trước mặt Lạc Mật Mật, giống như là một đạo ánh sáng sáng ngời đánh vào đáy lòng cô.
"Cái này. . . . . . Tại sao cái này lại ở chỗ của anh?" Lạc Mật Mật từ từ nhận lấy chiếc nhẫn cẩn thận nhìn một chút, tiếp theo liếc nhìn người đàn ông rúc vào bên cạnh mình, "Chẳng lẽ, người đêm đó là anh. . . . . ."
Lạc Thiểu Trạch nâng lên tròng mắt thâm thúy, gắt gao chụp lấy lòng của Lạc Mật Mật, "Đúng, là anh."
"Sao lại là anh? Em tưởng rằng đêm hôm đó em hoàn toàn mất đi anh, em cho là em có lỗi với anh, nhưng, tất cả cũng là. . . . . ."
"Cũng là ông trời cố ý an bài, đúng không?" Khóe miệng Lạc Thiểu Trạch lộ ra một tia nụ cười an ủi, "Mật Mật, em biết không? Anh cho là ngày đó anh phạm vào Thập Ác Bất Xá ( mười tội nặng nhất), người kia sao thuần khiết, tốt đẹp như vậy, anh lại. . . . . . Cho nên, anh vẫn tự trách, khổ sở. . . . . . Nhưng, sau đó, trong mấy ngày nay đi tìm em, anh đã suy nghĩ nghiêm túc về tất cả của chúng ta, đã trải qua nhiều như vậy, anh mới phát hiện trong đáy lòng của anh người anh yêu vẫn là em, cuối cùng vẫn là em. . . . . ."
Lạc Mật Mật yên lặng nhìn ánh mắt của Lạc Thiểu Trạch, vẻ mặt nhàn nhạt, "Em còn có thể tin tưởng anh sao? Trước khi Bùi Nhã Phi xuất hiện, anh đã nói anh yêu em với em, anh phải cùng em ở chung một chỗ, dù ba mẹ có phản đối. . . . . . Nhưng sau đó thì sao? Bùi Nhã Phi xuất hiện, anh lại nhiều lần cùng cô ta dây dưa không rõ, khi đó, anh đang ở đâu?"
Những lời này, Lạc Thiểu Trạch đột nhiên có cảm giác không phản bác được, yên lặng cúi đầu.
"Ha ha, anh biết không, một đêm kia em cho là người khác, em mất đi lần đầu tiên vì anh cất giữ khổ sở như vậy, nhưng bây giờ biết là anh, em lại không có một chút vui vẻ. Thiểu Trạch, anh nói cho em biết đi, rốt cuộc tất cả là vì sao nha?"
"Là do anh, là do anh do dự, là do anh không quả quyết. Cho tới nay, anh đều không biết rõ rốt cuộc là anh yêu ai, nhưng mà anh lại không muốn tổn thương bất cứ người nào, nhưng khi quay đầu lại, giống như anh lại làm thương tổn hết." Lạc Thiểu Trạch cúi đầu, giống như là một đứa bé biết mình phạm sai lầm, áy náy đáng thương như vậy.
Lạc Mật Mật không khóc, cứ như vậy cúi đầu nhìn Lạc Thiểu Trạch. Người đàn ông này là người anh từ nhỏ đến lớn của cô, cho tới nay cũng là bạch mã hoàng tử cô mơ ước, nếu cô yêu hắn như vậy, còn có chuyện gì không thể tha thứ đây?
Lạc Mật Mật mỉm cười từ từ nâng lên gương mặt của Lạc Thiểu Trạch, ánh mắt nghiêm túc, "Bánh nướng áp chảo, em biết rõ, anh luôn giữ trọng trách bảo vệ người thân, nhưng mà em lại không muốn chuyện gì anh cũng tự mình đối phó, để cho em giúp anh, được chứ?"
"Em nói là em chịu cùng anh trở về biệt thự sao?" Lạc Thiểu Trạch kích động cầm tay nhỏ bé của Lạc Mật Mật, lại không cẩn thận dùng quá sức chạm vào vết thương của Lạc Mật Mật.
"Em làm sao vậy, tại sao lại bị thương? Cái người này rốt cuộc đã trải qua cái gì? Anh quá đáng chết rồi, không nên thả em rời khỏi anh, nếu không em cũng sẽ không bị tổn thương như vậy. . . . . ."
Nhìn khuôn mặt kinh hoảng của Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật đưa tay vuốt lên mi tâm vướng mắc của anh, cười híp mắt nói, "Ai nói bị thương liền nhất định là bị thương hại nha, vết thương này nhưng lại là vết thương cứu mạng nha. Chuyện này, về sau em sẽ nói với anh."
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch không khỏi chậm rãi mà tới gần. Ánh mắt quay tròn như quả nho dưới ánh mắt nóng rực của Lạc Thiểu Trạch lại trở nên mềm mại xấu hổ.
Khi hơi thở của hai người lần nữa lẫn vào nhau, Lạc Thiểu Trạch nhẹ nhàng đẩy ngã Lạc Mật Mật, thuận thế đặt Lạc Mật Mật ở trên giường.
"Tại sao anh cứ cảm thấy ăn em không đủ như vậy nhỉ, nếu không chúng ta làm một lần nữa?"
Không đợi Lạc Mật Mật trả lời, Lạc Thiểu Trạch đã cúi đầu, chôn ở trong hương thơm dịu dàng.
Theo cổ mềm mại, Lạc Thiểu Trạch hôn mỗi một tấc da thịt mịn màng của Lạc Mật Mật, giống như là hút lấy thạch hoa quả trơn mềm, thưởng thức hơi thở phụ nữ đặc biệt.
Khi bàn tay hữu lực lần nữa chạm được áo lót của Lạc Mật Mật thì Lạc Mật Mật cũng có phản ứng, tiết tấu thở dốc cũng đi theo từ từ tăng nhanh.
Lần này, là thoải mái hưởng thụ.
Theo rãnh ngực thật sâu từ từ xuống phía dưới, Lạc Thiểu Trạch nghiêm túc mút thỏa thích, chạm tới rốn, dọc theo quần lót, thuận thế liền đưa tay muốn gạt ra.
Vào lúc này, Lạc Mật Mật giống như bị điện giựt, cả người nhanh chóng thức tỉnh, nhanh chóng bắt được tay xấu xa của Lạc Thiểu Trạch, nhanh chóng ngồi dậy, "Không thể!"
Một tiếng này, khiến Lạc Thiểu Trạch rất giật mình, vì vậy từ từ đứng dậy nhìn Lạc Mật Mật đang hoảng sợ, dịu dàng nói, "Tại sao, Mật Mật?"
"Không thể, em. . . . . ." Lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, Lạc Mật Mật cứ như vậy cứng đơ nhìn người đàn ông trước mặt.
Không thể để cho Lạc Thiểu Trạch biết mình mang thai! Nếu không toàn bộ thế giới cũng sẽ điên mất! Chẳng lẽ muốn khiến Lạc Thiểu Trạch cùng Bùi Nhã Phi ngả bài, hoàn toàn phá hủy cái nhà này sao? Làm cha mẹ d'dlq'd tức giận quay lưng đi? Không được, tất cả mọi chuyện, không có xử lý tốt trước, chuyện này không thể nói ra.
"Mật Mật, có phải chỗ nào anh làm không tốt hay không, anh có thể từ từ làm." Lạc Thiểu Trạch dịu dàng nhìn Lạc Mật Mật.
Lạc Mật Mật khẩn trương cúi đầu cài nút khuy áo, "Không có, không phải chuyện của anh, em đang nghĩ tới chúng ta ở chỗ này không quá thích hợp. Em cảm thấy chúng ta nên nên thu thập một chút trở về biệt thự."
À? Em chỉ một mình đến nhà Văn Y, còn có cái gì tốt cần dọn dẹp sao!
Lạc Thiểu Trạch không có nói gì, mỉm cười đỡ Lạc Mật Mật xuống giường, đợi cô hoàn toàn thu thập xong sau đó liền đưa cô đến biệt thự.
Vừa vào cửa, Lạc Mật Mật lại cảm thấy tràn đầy cảm giác quen thuộc, tất cả mọi thứ cũng đặt ở đúng chỗ, trong phòng cũng không có đồ dùng biểu hiện là phòng tân hôn, tất cả trước sau như một, rồi lại thấy không được tự nhiên.
"Bánh nướng áp chảo, anh nói coi là anh kết hôn sao? Tại sao chữ hỷ cũng không có, anh xem phòng của anh tựa hồ cũng không có thay đổi nha! Xem ra, anh là một tên lòng dạ hẹp hòi nha, may nhờ người gả cho anh không phải là em." Lạc Mật Mật quan sát bốn phía một phen, giả bộ dáng vẻ bất mãn bỉu môi, nhưng trong lòng đừng không biết cao hứng biết bao nhiêu rồi.
Anh nói xem, phòng tân hôn như vậy đối với Bùi Nhã Phi mà nói có tính là một loại nhục nhã không?
"Ai, tại sao không có thấy cô dâu nha, thời gian này chẳng lẽ đi ra ngoài mua thức ăn hay sao?" Lạc Mật Mật xem xét phòng ngủ của Lạc Thiểu Trạch, có chút cố ý nói.
Lạc Thiểu Trạch cứ như vậy cười ha hả đi theo sau lưng Lạc Mật Mật, nghe cô nhắc đi nhắc lại, giống như chính là một loại hưởng thụ đẹp nhất. Khi Lạc Mật Mật kỳ quái vì sao anh không nói lời nào, quay đầu lại nhìn anh thì anh mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
"À, anh không ở chung phòng với Bùi Nhã Phi. Cô ấy vẫn ở trong phòng dành cho khách."
"À? Hai người ở riêng sao! Vậy làm sao hai người làm loại chuyện đó?" Trong lòng Lạc Mật Mật thật vui mừng nha, nhưng vẫn không chịu lộ ra dấu vết, cố ý thử dò xét Lạc Thiểu Trạch.
"Không có, anh thật sự không có xảy ra chuyện gì với Bùi Nhã Phi, đêm động phòng đó không phải anh cùng với em sao. . . . . . Ở chung một chỗ đó?" Lạc Thiểu Trạch hơi xấu hổ.
"Bốp . . . . ."
Một âm thanh thanh thúy truyền tới. Lạc Mật Mật cùng Lạc Thiểu Trạch quay đầu lại, thấy Bùi Nhã Phi đang hơi giật mình đứng ở cửa, ví da đã rơi trên mặt đất.
Vẻ mặt lạnh lùng cộng thêm ánh mắt tức giận, Bùi Nhã Phi cảm thấy vô cùng nhục nhã, đôi tay nhất thời siết thật chặt vào nhau.
Mà Lạc Mật Mật đứng ở trước mặt đôi môi khẽ giơ lên, trong ánh mắt tràn đầy khi dễ, một bộ dáng xinh đẹp của người thắng cuộc.
Lần này hoàn toàn chọc giận Bùi Nhã Phi, cô giơ tay lên thẳng tắp chỉ hướng Lạc Mật Mật, cắn răng nghiến lợi theo sát mấy bước xông tới, "Ai kêu cô trở về? ! Thiểu Trạch, anh đã đồng ý cái gì với em?"
Ánh mắt tức giận trừng Lạc Thiểu Trạch, ngón tay Bùi Nhã Phi như cũ chỉ Lạc Mật Mật.
"Xem lại lời nói của cô đi, đây là nhà của tôi, dĩ nhiên tôi có thể quay về. Chẳng lẽ nơi này viết dành riêng cho cô sao?" Lạc Mật Mật cười lạnh một tiếng, "Coi như tôi kết hôn, một gian phòng nơi này cũng có một d[dl[qd phần của tôi, tôi quay về cũng là chuyện bình thường."
"Thiểu Trạch, anh nói coi, như vậy là sao?" Bùi Nhã Phi tức giận thở không ra hơi, không nhìn tới Lạc Mật Mật, ngược lại vẫn nhìn chằm chằm vào Lạc Thiểu Trạch.
Lạc Thiểu Trạch đứng ở bên cạnh cũng không có lập tức phản ứng lại, anh cứ như vậy lẳng lặng nhìn Bùi Nhã Phi, đến khi . . .
|
157 Cơ hội sẽ tới rất nhanh
Editor: Trà sữa trà xanh
Lạc Thiểu Trạch chậm lại.
"Có phải anh muốn em nói ra toàn bộ hay không, Lạc Thiểu Trạch?" Bùi Nhã Phi căm tức d[]d]l[qd] nhìn bộ dạng thoạt nhìn không thể nói lý, nhưng mà đối với Lạc Thiểu Trạch mà nói, vẫn không thể không để ý tới cô.
May nhờ Lạc Mật Mật đã đi xa, không có nghe được lời nói của Bùi Nhã Phi, nếu không lấy tính tình của cô sẽ truy hỏi kỹ càng sự việc, chuyện như vậy rất khó giải thích.
Lạc Thiểu Trạch kéo Bùi Nhã Phi đến, mà Bùi Nhã Phi không nhịn được đánh rụng tay Lạc Thiểu Trạch, mắt nhìn sang một bên.
Lạc Thiểu Trạch có thể nhịn Bùi Nhã Phi vô lý, nhưng lại không muốn chịu đựng uy hiếp của cô, "Nhã Phi, đừng cho là tôi không biết cô nghĩ như thế nào, cô vào Lạc gia mục đích là cái gì chúng ta ai cũng rõ ràng. Nhưng mà tôi lại có thể cho không gian cô muốn, cô nên đối với Mật Mật tốt hơn một chút. Nếu không tôi có thể cho cô, cũng có thể khiến cô mất hết."
Vì để cho Lạc Mật Mật cùng Bùi Nhã Phi có thể sống chung một nhà, chuyện gì Lạc Thiểu Trạch cũng có thể làm, cũng làm rất nhiều chuyện. Trước kia đồng ý với điều kiện của Bùi Nhã Phi chính là không muốn tổn thương Lạc Mật Mật, nhưng kết quả lại làm tổn thương Lạc Mật Mật càng thêm nghiêm trọng.
Anh biết, mình đắc tội người phụ nữ này sẽ phải đối mặt với thực tế, nhưng so với việc Lạc Mật Mật rời khỏi anh hoặc là đi ra ngoài bị uy hiếp mà nói, Lạc Thiểu Trạch lựa chọn mạo hiểm.
"Ngươi nghĩ tốt lắm, nếu như ngươi bước ra một bước kia, ta liền sẽ làm ngươi mất đi tất cả."
Bùi Nhã Phi nhìn Lạc Thiểu Trạch trước mặt, nhìn người mình yêu vì người phụ nữ khác uy hiếp mình, Bùi Nhã Phi cảm thấy đây là một loại sỉ nhục.
Nhưng khi hai ánh mắt giao nhau, cuối cùng Bùi Nhã Phi vẫn lựa chọn thỏa hiệp. Dù sao mục đích của cô vẫn chưa có thực hiện xong, hiện tại cũng không cần lấy ra lá bài tẩy.
Cho nên, nhất thời dễ dàng tha thứ Lạc Mật Mật, đối với Bùi Nhã Phi mà nói rất khó chịu, nhưng cũng không phải là cái việc gì khó.
Nhưng, đối với Lạc Mật Mật mà nói, lần trở lại biệt thự này cũng không phải nhận sự khinh thường, cô có rất nhiều việc muốn làm.
"Ai u, chủ nhà này cưới cô về cũng không phải là để cho cô hưởng thụ xài tiền bậy bạ, tới giờ rồi còn không nấu cơm, chẳng lẽ cô muốn anh tôi đói chết hay sao?" Lạc Mật Mật xoi mói này kia, cố ý bới móc mà nói.
Vốn Bùi Nhã Phi có chút tức giận, nghe được lời nói tức giận của Lạc Mật Mật, càng thêm tức giận không phục.
Cô hung hăng liếc một cái, quay đầu ra cửa.
"Thuộc tổng, tôi muốn gặp bà, ở chỗ cũ." Bùi Nhã Phi cúp điện thoại, lái xe ra khỏi biệt thự.
Quán cà phê.
"Thuộc tổng, đây là chuyện gì xảy ra, không phải tôi đã thương lượng xong với bà bắt giữ Lạc Mật Mật sao? Tại sao lại để cho cô ta trở lại biệt thự. Bây giờ, cả ngày ở nhà tìm tật xấu, làm hại tôi không muốn trở về biệt thự nữa. . . . . ." Bùi Nhã Phi giống như tìm được đối tượng tâm sự, vừa mở miệng liền dừng lại không được.
Nhưng, cô lại tìm lộn đối tượng.
Vừa nghe đến Lạc Mật Mật trở lại biệt thự, nhất thời tinh thần Thuộc Oái Nương tỉnh táo, căn bản không có ý định nghe Bùi Nhã Phi càu nhàu không ngừng, "Lạc Mật Mật về nhà? Cô ấy về nhà có tốt hay không?"
Bùi Nhã Phi nghe lời này, không khỏi ở bên này sửng sờ, "Bà quan tâm Lạc Mật Mật? Thuộc tổng, mới vài ngày như vậy, hai người đã có tình cảm rồi à!"
"Không phải, không phải, tôi chỉ là hỏi một chút."Thiệu Oái Nương hoảng hốt ánh mắt bắt đầu tránh né, bà vẫn không thể nói suy đoán của mình cho Bùi Nhã Phi biết, dù sao người phụ nữ này không phải là cái người tốt lành gì, càng sẽ không vì bà suy nghĩ.
Thế nhưng một câu nói này lại khiến Bùi Nhã Phi hoài nghi, cô từ từ cúi đầu nhấp một hớp cà phê, "Thuộc tổng, bà có chuyện gì gạt tôi phải không?"
|"Không có, không có. . . . . ." Thiệu Oái Nương căn bản không dám nhìn Bùi Nhã Phi, cũng đưa tay cầm lên cà phê uống một chút.
"Thuộc tổng, bà đã không làm theo hợp đồng bắt giữ Lạc Mật Mật, vậy tôi cũng sẽ không giao tin tức mới nhất của công ty Hành Phong cho bà. Thật ngại quá." Mặc dù nói xin lỗi, nhưng mà ở trên mặt Bùi Nhã Phi, Thiệu Oái Nương căn bản không có thấy một chút xíu biểu tình áy náy nào.
Đã từng, bà cũng bởi vì Bùi Nhã Phi không có đạt tới yêu cầu của bà mà dương dương hả hê nói cho đối phương biết, ước định của bọn họ không thể thực hiện, thời điểm đó sự chủ động cùng cảm giác thắng lợi đó bây giờ đã đến trong tay đối phương.
Thật là thế sự trêu người.
"Bà phải biết rằng hiện tại chúng ta là người trên một cái thuyền, nếu là chúng ta còn có tâm tư, chiếc thuyền này sớm muộn gì cũng sẽ lật phải không?" Bùi Nhã Phi cầm thìa lên khuấy khuấy cà phê, khóe miệng bay lên một nụ cười, ngạo mạn "Nếu là có chuyện gì, nói thẳng ra thì tốt hơn."
Lời nói đến mức này, Thuộc Oái Nương nói hay không nói cũng không được. Nói là bà biết người Bùi Nhã Phi giấu diếm không cho bà biết, không nói lại cho là bà cố ý che dấu cái gì. Điều này làm cho Thiệu Oái Nương rất không thoải mái.
"Cô thật muốn biết?" Thiệu Oái Nương mặt mày nhíu lại, thử dò xét nhìn Bùi Nhã Phi một chút.
Bùi Nhã Phi cảm thấy buồn cười, chính mình vẫn đang hỏi bà, nơi nào biểu hiện không muốn biết rồi. Nhưng bị hỏi ngược lại như vậy, cũng cảm thấy tình thế giống như rất nghiêm trọng.
"Bà nói đi, chuyện gì."
"Lạc Mật Mật mang thai, cô biết không?" Thuộc Oái Nương nhìn chăm chú vào Bùi Nhã Phi, vẻ mặt ấy sao sâu không lường được, "Cô lập ra mưu kế, không nghĩ tới sẽ xuất hiện sự tình này chứ? Nếu như Lạc Thiểu Trạch biết Lạc Mật Mật có đứa bé của hắn, hắn còn có thể cưng chiều cô sao?"
Nghe lời này, Bùi Nhã Phi nhất thời không nói thêm gì nữa, mặt không chút thay đổi.
Chẳng lẽ Lạc Thiểu Trạch đã biết chuyện Lạc Mật Mật mang thai mới mang cô ta về? Không trách được Lạc Mật Mật vừa vào cửa liền ra oai, Lạc Thiểu Trạch cũng rất bảo hộ cô ta, không để cô ở trong mắt. Xem ra bước này của cô quả thật đi không đủ chu toàn.
Càng thêm đáng hận chính là, Lạc Mật Mật cư nhiên mang thai, chẳng lẽ đây chính là câu mẹ quý nhờ con sao? Không được, cô không thể để cho cô ta vì vậy mà đoạt lấy hết những thứ của cô, từ đó về sau trắng trợn cưỡi lên trên đầu của cô! Đây cũng không phải là ở cổ đại, ở bên ngoài Lạc Thiểu Trạch rõ ràng nuôi dã chủng.
Nhưng, nói như vậy, cũng không có thấy Thiểu Trạch bảo hộ Lạc Mật Mật cực kỳ cẩn thận nha, bộ dáng của anh không giống như là đã biết chuyện mang thai, chẳng lẽ. . . . . .
"Bà làm sao biết? Bà xác định sao?" Bùi Nhã Phi nhìn Thiệu Oái Nương, lần nữa xác định có thật hay không.
Thuộc Oái Nương cười cười, "Có ý gì, nếu cô không tin tôi, ban đầu tại sao phải hỏi tôi đây? Để cho tôi nói rồi, cô lại không tin tôi, thật là lãng phí miệng lưỡi của tôi!"
Từ từ đứng dậy, Thuộc Oái Nương d[dl]qd cầm lên ví da muốn đi, ngược lại Bùi Nhã Phi có chút sốt ruột.
"Bà đừng đi, chuyện của chúng ta còn chưa nói hết!"
"Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với cô. Mà tin tức mới nhất của công ty Phong Hành tôi cũng không cần cô ta, cô tự làm đi."
Bị Thuộc Oái Nương làm một phát như vậy, Bùi Nhã Phi ngược lại rất là không được tự nhiên. Vốn cho là mình đã nắm giữ quyền chủ động giữa hai người, nhưng bây giờ nhìn lại, là mình xem thường người phụ nữ này rồi. Căn bản bà ta không có nghe theo lời cô.
~~~~~~ hoa lệ lệ tuyến phân cách ~~~~~~
Phòng làm việc công ty Hành Phong.
"Lão đại, chuyện anh bảo em tra đã điều tra xong. Bùi Nhã Phi quả thật âm thầm cùng một người phụ nữ liên lạc rất thân, hơn nữa cô ta ở Macao cũng thiếu nợ đánh bạc kếch xù, mấy ngày trước đây anh cho tiền cô ta cũng bị cô ta dùng để trả nợ. Không phải đi mua đồ trang sức đắt giá gì mà chính là đi trả nợ đánh bạc, tùy ý tiêu xài." Mạc Triết Hiên rất là nghiêm túc báo cáo với Lạc Thiểu Trạch, thỉnh thoảng nhìn phản ứng của Lạc Thiểu Trạch.
Lạc Thiểu Trạch từ từ đi đến cửa sổ, tay cầm xì gà đang cháy, "Tôi biết rõ rồi, tất cả mọi chuyện vẫn theo kế hoạch tiến hành, tôi không muốn xảy ra cái gì không may. Tôi nghĩ, cơ hội sẽ tới rất nhanh."
Mạc Triết Hiên gật đầu một cái, nhìn bóng lưng của Lạc Thiểu Trạch yên lặng đi ra cửa.
Tô Trạch đứng ở cửa, đã đợi Mạc Triết Hiên lâu rồi, thấy anh vừa ra khỏi phòng làm việc, tựa như khối mật đường dính người tiến tới.
"Anh hai, hai người ở bên trong thương lượng cái gì vậy? Sao không gọi em vào cùng, em cũng muốn tham dự, có chuyện quan trọng gì không muốn nói với em phải không?" Tô Trạch nói chuyện rất trực tiếp, hấp ta hấp tấp đi theo phía sau Mạc Triết Hiên, nhất định truy hỏi kỹ càng sự việc.
Mạc Triết Hiên liếc một cái, không có một tia muốn dừng bước lại "Tôi nói này chừng nào thì cậu có thể tưởng tượng phong phú như vậy nha, cậu hỏi vấn đề như vậy, có ai sẽ nguyện ý nói cho cậu biết."
"Bởi vì em nói chuyện với anh nha, nếu là đổi lại người khác, em mới không thèm trực tiếp như vậy đâu, anh nói phải không?" Tô Trạch cười cười, "Em nói này, hai người các anh thương lượng chuyện lại không nói với em, làm cho trong lòng em rất không dễ chịu đấy."
"Ha ha, tiểu tử cậu thật đúng là rất trực tiếp nha, bất quá về việc nói với cậu, bây giờ không nói, tự nhiên có lý do, trước tiên cậu nên đuổi theo cô bé của cậu đi, khi cần cậu tự nhiên sẽ nói cho cậu biết."
Nhìn bóng lưng Mạc Triết Hiên bước nhanh, trong lòng Tô Trạch không thể nói là cái tư vị gì.
Đã nhiều ngày không có đi theo lão đại rồi, ngay cả bây giờ hai người bọn họ đang làm gì anh cũng không rõ. Điều này làm anh buồn bực không thôi.
Thật ra thì, Tô Trạch biết, mấy ngày nay lão đại đều vội vàng đi tìm Lạc Mật Mật. Nếu không phải ban đầu anh vứt bỏ Lạc Mật Mật, anh cũng sẽ không có rảnh rỗi như vậy. Nhưng, cô nhóc Lạc Mật Mật kia không có dễ chọc, muốn biết nơi cô ở còn khó hơn so với việc lên trời.
Nhưng, hiện tại lão đại không dùng mình nữa, sợ rằng cũng chỉ có Lạc Mật Mật có thể giúp mình nói giúp vài tiếng thôi.
Vì vậy, Tô Trạch quyết định đến gặp Lạc Mật Mật. Cũng thật lâu không có gặp mặt.
Lái xe đến biệt thự Lạc gia, Tô Trạch bước nhanh đi về phía cửa, nhưng vừa định gõ cửa, liền nghe có tiếng ầm ỹ bên trong.
"Lạc Mật Mật, tại sao cô nhóc như cô có thể như vậy, dầu gì tôi cũng là chị dâu của cô, cô cư nhiên ném toàn bộ quần áo của tôi vào thùng rác, cô không biết tôn trọng người lớn hơn mình sao?" Bùi Nhã Phi cực kỳ tức giận, trong tay vừa sửa sang lại quần áo mới cầm về từ thùng rác, vừa ngồi ở trên ghế sa lon kêu to than vãn với Lạc Mật Mật.
Thật ra thì Bùi Nhã Phi rất không muốn cầm những bộ quần áo này về, nhưng bên trong lại có mấy bộ quần áo nhãn hiệu nổi tiếng cô cực kỳ thích, đây chính là khi Bùi Nhã Phi tham gia hoạt động được tặng cho, mặc dù không thường mặc, nhưng lại rất hiếm thấy.
Hôm nay lại bị Lạc Mật Mật cho ném vào thùng rác, điều này làm cho Bùi Nhã Phi rất căm tức.
"Bây giờ cô cũng biết câu không thể đụng vào đồ của người khác gì đó hả, ban đầu cô ném đồ của tôi ở ngoài cửa, cô có bao giờ nghĩ tới cảm thụ của tôi. Thật ra thì, cái này kêu là quả báo. Trước kia cô làm chuyện xấu bây giờ bị báo ứng thôi." Lạc Mật Mật vừa ăn quả nho, một bộ dạng không sợ trời không sợ đất.
Lần này có thể làm cho Bùi Nhã Phi hận đến cắn răng nghiến lợi, "Cô nói cái gì cô biết không? Bây giờ cô đang cùng tôi khai chiến rõ rệt, cô cảm thấy Bùi Nhã Phi tôi dễ khi dễ sao?"
"Cho tới bây giờ tôi cũng không có cảm thấy Bùi Nhã Phi cô dễ khi dễ, nhưng mà tôi lại biết cô đã làm cái gì. Cô làm chuyện gì đừng tưởng rằng chỉ có mình cô biết , còn có tôi đây." Lạc Mật Mật đứng ở bên cạnh cô, một bộ dạng khoan thai tự đắc, "Tôi không ra tay là không muốn cùng cô so đo, nhưng là cô ép ta đến bước này, tôi không thể nào không đánh trả lại."
Lời này khiến Bùi Nhã Phi cảm thấy rợn cả tóc gáy, rốt cuộc cô nhóc này biết cái gì rồi, cư nhiên công khai khai chiến như vậy, nhưng Bùi Nhã Phi xem ra, chuyện này chỉ là vừa mới bắt đầu.
"Tôi ép cô? Tôi ép cô hồi nào? Cô nói chuyện cũng cần phải có lương tâm, bây giờ cô trở về tôi chưa từng nói muốn đuổi cô đi? Bây giờ cô lại hồ đồ như vậy, tôi có nói muốn đuổi cô ra khỏi nhà hay sao, tại sao cô lại đối đãi với chị dâu của mình như vậy hả?" Bùi Nhã Phi không biết vì sao mở lời lại chột dạ.
Lạc Mật Mật cười, trên mặt đều là cười nhạt, "Chị dâu cái gì, tôi chưa từng nói thừa nhận cô."
Đối mặt với sự xem thường của Lạc Mật Mật, trong lòng Bùi Nhã Phi lửa giận thiêu đốt. Vốn là sau khi cùng Thuộc Oái Nương gặp mặt cũng chưa biết phải làm gì, nhưng cô nhóc này cứ như vậy, Bùi Nhã Phi ngược lại hạ quyết tâm rồi.
Nhưng, cô muốn thăm dò một chút Lạc Thiểu Trạch có biết Lạc Mật Mật đang mang thai hay không trước.
"Tôi không so đo với cô." Bùi Nhã Phi ôm lấy quần áo đi vào gian phòng của mình, cầm điện thoại lên gọi đi.
"Thiểu Trạch, anh đang ở đâu? Anh trở về nhanh đi, trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi." Giọng nói làm nũng cộng thêm tâm tình uất ức, Bùi Nhã Phi giả bộ rất giống.
Nhưng Lạc Thiểu Trạch bên kia điện thoại cũng không có quan tâm, ừ một tiếng liền cúp điện thoại, ngay sau đó điện thoại Lạc Mật Mật vang lên.
"Mật Mật, em ở nhà sao? Không có chuyện gì không thuận tâm chứ?"
"À, em không sao, tất cả đều rất tốt nha."
Nghe điện thoại của Lạc Mật Mật, Bùi Nhã Phi cảm giác mình quá đáng thương, trong lòng là vừa tức giận lại khó chịu.
Tô Trạch đứng ở cửa vẫn không có vào nghe được mọi chuyện rõ ràng, anh không nghĩ tới lão đại ở trong công ty đã bận rộn, ở nhà cũng làm đầu óc choáng váng.
Còn phải đi vào tìm Lạc Mật Mật sao?
Tô Trạch suy nghĩ một chút vẫn là buông tha đi, vì vậy xoay người muốn rời khỏi. Nhưng lúc này lại truyền tới một giọng nói.
"Thiểu Trạch, gần đây Mật Mật không giống như bình thường, có phải có cái gì không thoải mái không, hình như là trên thân thể?"
Là giọng nói của Bùi Nhã Phi, sau khi Lạc Thiểu Trạch đối đãi lạnh lùng như vậy lại gọi điện thoại cho anh lần nữa. Người này vừa mặt dày lại vừa không biết trời cao đất rộng.
Bên kia điện thoại lời nói tỉnh táo của Lạc Thiểu Trạch truyền đến, "Cám ơn cô đã quan tâm, gần đây cô ấy ở bên ngoài thời gian dài nên mệt mỏi, những thứ khác không có gì. Ngược lại còn nhở cô bao dung cho, cô ấy còn nhỏ, rất nhiều chuyện không hiểu lễ phép lắm."
Mặc dù Tô Trạch không nghe được Lạc Thiểu Trạch nói cái gì nhưng nhìn đến biểu tình của Bùi Nhã Phi trên ban công, nhất thời có loại cảm giác chẳng lành.
"À, em nói này, không có gì, chắc anh rất bận đi, em sẽ chăm sóc Mật Mật thật tốt." Bùi Nhã Phi cúp điện d[dl[qd thoại, khóe miệng nâng lên một tia cười âm hiểm.
Tô Trạch đứng ở cửa nhất thời không dám làm hành động gì, dán chặt vào vách tường bình tĩnh hô hấp. Anh không muốn cho Bùi Nhã Phi biết tối nay mình có tới, dù sao mình đã quyết định muốn đi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Nhưng, lời nói kế tiếp của Bùi Nhã Phi lại làm cho Tô Trạch cảm thấy rợn cả tóc gáy.
|
158 Không thể nhìn vẻ ngoài của người khác
Editor: Trà sữa trà xanh
"Xem ra Thiểu Trạch không biết chuyện của d[d[]lq]d Lạc Mật Mật, nếu như vậy, đứa bé này tồn tại có ý nghĩa gì nữa? Vậy tôi không khách khí, chỉ có thể ra tay trước chiếm lợi thế thôi."
Mặc dù không biết Bùi Nhã Phi muốn làm cái gì, nhưng sau khi nghe xong, Tô Trạch đổ xuất mồ hôi lạnh cả người.
"Chuyện như vậy có nên nói cho lão đại biết hay không đây? Nhưng rốt cuộc là cái sự tình gì, sao mình không hiểu gì hết." Tô Trạch đứng ở cửa biệt thự, hồi lâu cũng không có rời đi.
"Mật Mật, cô đừng làm việc, để tôi làm cơm." Bùi Nhã Phi cao hứng phấn chấn từ trên ban công chạy xuống, đoạt lấy thức ăn trong tay Lạc Mật Mật.
Lạc Mật Mật vốn không có tính nấu ăn, chỉ là muốn cầm thức ăn đi rửa sạch ướp lạnh ăn dần, nhưng bị Bùi Nhã Phi gọi như vậy, nhất thời ở bên này sửng sờ.
"Cô làm gì vậy?" Lạc Mật Mật không hiểu nhìn Bùi Nhã Phi, chỉ đành phải đoạt lấy rổ đồ ăn vọt sang một bên, "Không cần, tôi muốn làm gì kệ tôi. Cô muốn nấu cơm thì lấy nguyên liệu khác, chớ cướp của tôi."
"Tôi không có muốn lấy nguyên liệu nấu ăn của cô, tôi chỉ không muốn cô quá vất vả thôi." Bùi Nhã Phi nở nụ cười, nhất thời giống như biến thành một người hiền lành lại thông tình đạt lý.
Những thứ này ở trong mắt Lạc Mật Mật đều là giả tạo. Nếu không phải là gần đây thân thể thực không quá thoải mái, đoán chừng Lạc Mật Mật sẽ náo loạn với Bùi Nhã Phi một phen. Bây giờ cô chỉ muốn chăm sóc mình thật tốt trước, người này cũng không đi đâu, sớm muộn gì cũng có cơ hội dọn dẹp.
Lạc Mật Mật rửa quả nho, trừng mắt với Bùi Nhã Phi, thuận thế đi về phía gian phòng của mình. Chỉ chốc lát sau, Lạc Mật Mật liền gọi cho Tô Trạch.
Tô Trạch dán vào trên vách tường, điện thoại di động vừa vang lên, thiếu chút nữa hù dọa mất hồn, ôm điện thoại di động vội vàng chạy thật nhanh vào trong xe.
"Này, Mật Mật, sao lại nhớ gọi điện thoại cho tôi nha?" Tô Trạch ôm điện thoại di động nhẹ giọng nói chuyện.
Lạc Mật Mật vừa nhai quả nho, vừa vội vàng nói chuyện, "Này, tôi nói Tô Trạch anh đó, gần đây cũng không thấy anh, anh đang bận rộn gì sao?"
"Không có việc gì cả, luôn ở trong công ty. . . . . ."
"Ngày mai tôi muốn đến trường học, anh hộ giá chứ?"
Nghe lời này, nhất thời sau lưng Tô Trạch đổ mồ hôi.
Còn muốn mình đưa đi, trước kia mỗi lần đưa đón Lạc Mật Mật, gặp chuyện không may đều là ở trong tay của mình, mỗi khi đó lão đại đều muốn giết chết mình. Bây giờ bởi vì ban đầu mình bảo vệ bất lợi, lão đại đã không trọng dụng rồi, lần này xảy ra trục trặc gì nữa, đây chẳng phải là sẽ phải gặp Diêm Vương saỏ?
Thấy hồi lâu bên kia điện thoại không có hồi âm, Lạc Mật Mật bắt đầu có chút kỳ quái, "Tô Trạch, anh chết rồi hả?"
"Không có, không có, còn sống thật tốt." Tô Trạch sửng sốt một chút.
"Vậy sao anh không nói lời nào, giả bộ câm hả? À, tôi nói này, rốt cuộc anh có đồng ý hay không nha?" Lạc Mật Mật tiếp tục bẹp bẹp miệng ăn quả nho.
Tô Trạch có quyền nói không hay sao, anh ôm điện thoại di động tựa như ôm củ khoai lang phỏng tay, nhận cũng không được ném cũng không xong, "Tôi, tôi hỏi lão đại một chút có được hay không?"
"Anh còn phải hỏi anh ấy sao, không cần không cần, anh ấy tuyệt đối đồng ý." Lạc Mật Mật không hề nghĩ ngợi nói, "Vậy anh không muốn à?"
"Mật Mật, tôi có thể nói thật sao?" Tô Trạch can đảm nói.
Lạc Mật Mật sửng sốt, khóe miệng nâng lên nụ cười, "Hắc, anh làm sao vậy, nói đi."
"Trước kia tôi đưa cho cô đi học, lại xảy ra rất nhiều sự cố, lão đại rất bất mãn tôi đâu nè, hiện tại cũng không trọng dụng tôi, bây giờ cô lại kêu tôi đưa, tôi sợ. . . . . ."
Lạc Mật Mật cười ha ha, "Vậy thì tôi cho anh cơ hội chuộc lỗi, anh thật ngu ngốc, loại chuyện như vậy không phải là do tôi định đoạt sao? Tôi không đùn đẩy lỗi cho anh, không phải anh được cứu rồi sao?"
Tô Trạch: "Nhưng mà, ngộ nhỡ cô lại bị người ta bắt đi? Nếu không như vậy, cô tìm Giang Khải đi, lấy quan hệ của Giang Khải cùng lão đại, ngộ nhỡ. . . . . ."
"Đừng nhắc đến người cặn bã kia trước mặt tôi, về sau ta cũng không muốn nhìn thấy hắn."Lạc Mật Mật giận dữ vứt bỏ da quả nho trong tay, liếc một cái.
Tô Trạch không hiểu, "Ý của cô là cô rất ghét hắn sao? Không đúng, không phải người ta đối rất tốt với cô sao?"
Lạc Mật Mật không muốn nói chuyện, miệng dùng sức ăn quả nho.
"Vậy cô nói với lão đại giúp tôi đi, về sau đừng lạnh nhạt với tôi như vậy, tôi liền đi cùng cô." Tô Trạch nhân cơ hội nói lên yêu cầu.
Nếu lúc này Tô Trạch đang đứng bên cạnh cô, đoán chừng Lạc Mật Mật sẽ hung hăng đá anh hai cái. Nhưng, lúc này cô đang cần người hỗ trợ, dù sao mấy ngày nay trải qua nhiều nguy hiểm trong lòng Lạc Mật Mật vẫn có chút hoảng hốt, "Tô Trạch lần này là lần duy nhất, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."
"Lần duy nhất? Vậy thì bước kế tiếp. . . . . . Hì hì." Tô Trạch xốc lại tính toán trong đầu.
Lạc Mật Mật cũng không có tức giận, cũng theo Tô Trạch cười ha hả.
Bùi Nhã Phi ở trong phòng bếp lo trong lo ngoài vội vàng nấu cơm đồng thời cũng không có quên chuyện khác.
Bùi Nhã Phi vừa nấu ăn, vừa thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động, tựa hồ đang đợi cái gì, thật vất vả điện thoại vang lên, Bùi Nhã Phi liền xông về trước nhanh chóng trả lời.
"Bác sĩ Trương, rốt cuộc ông cũng trả lời điện thoại rồi, có loại thuốc kia hay không?"
Điện thoại bên kia là một giọng nói thành thục của một người đàn ông, "Nhã Phi nha, tin nhắn của cô tôi đã nhận được, thuốc là có, nhưng mà, vật này là phi pháp. . . . . ."
"Không có chuyện gì, là tôi sử dụng, không muốn quá đau khổ." Bùi Nhã Phi giả vờ một bộ dáng khoan thai tự đắc.
Bác sĩ Trương bên kia điện thoại giống như đã hoài nghi, "Cô dùng à? Vậy tại sao cô không tới bệnh viện, bây giờ kỹ thuật rất tân tiến, không đau khổ đâu. Nhưng nếu như cô dùng thuốc này, tổn thương thân thể là cực lớn."
"Không có việc gì, ta không sợ, bác sĩ Trương." Bùi Nhã Phi từ từ đi tới hành lang nhìn coi có người hay không, ngay sau đó lại vòng vo trở lại, "Thật ra thì, bác sĩ Trương, ông cũng biết, tôi đây mới vừa vào Hào Môn, trong nhà khẳng định quản rất nghiêm khắc, sẽ không tùy tiện để cho tôi đi làm phẫu thuật."
"Vậy chắc bọn họ cũng rất hi vọng cô có đứa bé nha, sao lại?"
"Bác sĩ Trương, ông cũng đừng hỏi nhiều như vậy, chuyện giữa vợ chồng chúng tôi phức tạp lắm. Nếu không như vậy, ông xem d[d'l'qd' một chút thuốc này bao nhiêu tiền, tôi trả gấp ba giá tiền, nhưng ông nhất định không được nói ra ngoài, được chứ?" Bùi Nhã Phi bị vị bác sĩ tò mò này làm phiền.
"Được rồi, ngày mai cô đến chỗ cũ lấy thuốc đi."
"Tốt, cám ơn ông. Ngày mai gặp." Bùi Nhã Phi cúp điện thoại, khóe miệng mím lại thành một tia cười quỷ quyệt.
Bùi Nhã Phi làm dạ tiệc phong phú, chờ Lạc Thiểu Trạch trở lại, mặc dù từ trước đến nay cô không có làm cơm cho người khác ăn, nhưng lần này xuống bếp tuyệt đối có thể được xưng tụng là hạng nhất.
Một bàn món ngon dùng cái mâm bảo bọc, không cần đến gần là có thể ngửi thấy được mùi thơm. Lạc Mật Mật để điện thoại xuống vốn chỉ là muốn xem một chút đến cùng Bùi Nhã Phi đang làm cái gì, ra cửa nhìn thấy thức ăn đầy bàn, nhất thời nổi lên hứng thú.
"Ai u, nhiều thức ăn ngon như vậy, tôi thèm sắp chết rồi, rốt cuộc có thể hưởng thụ rồi." Lạc Mật Mật nói xong, mắt hiện lên kim quang vọt tới bên cạnh bàn.
Mới vừa cầm lên đôi đũa muốn ăn, Bùi Nhã Phi ở phía sau liền nói, "Này, cô không chờ Thiểu Trạch trở về sao? Tôi chính là. . . . . ."
"Chờ anh ấy chi, còn không biết lúc nào thì anh ấy mới trở về. Cô ở đây lâu như vậy chẳng lẽ không biết bình thường rất khuya anh ấy mới trở về sao?" Lạc Mật Mật dừng một chút, từ từ quay đầu lại liếc nhìn Bùi Nhã Phi, "Vậy cô không muốn cho tôi ăn à?"
"Không có không có, không phải làm một bàn lớn này rồi sao. Tôi cố ý làm cho cô ăn, cô ăn, ăn đi." Bùi Nhã Phi giả bộ cười rất không thoải mái.
Lạc Mật Mật trừng mắt một cái, "Thôi đi, lấy lòng còn muốn trước mặt Thiểu Trạch sao. Tôi sẽ ăn hết."
Nhìn dáng vẻ Lạc Mật Mật ăn như hổ đói, Bùi Nhã Phi đứng ở nơi đó hận nghiến răng nghiến lợi. Mắt thấy một bàn thức ăn bị người ăn sáng loáng, còn là người mình ghét nhất, hận ý trong lòng Bùi Nhã Phi lại nồng đậm thêm.
"Biết vậy, mới vừa đã bỏ thuốc chuột vào, tiết kiệm lương thực, cô là máy hút thức ăn!" Giọng nói rất nhỏ, như là Bùi Nhã Phi cũng không nghe được giọng nói của mình. Nghĩ đến mục đích của mình còn chưa có xong, cô còn phải cố gắng chịu đựng cô nhóc này, trong lòng Bùi Nhã Phi liền bốc lửa.
"Đến ngày mai, cô sẽ khóc không ra mà coi."
Sáng sớm ngày thứ hai.
"Mật Mật, cô rời giường chưa? Tôi ở cửa ra vào chờ cô một giờ rồi đó." Giọng nói Tô Trạch trong điện thoại rất là buồn bã.
Lạc Mật Mật dụi mắt, giọng điệu buồn bực nói, "Mấy giờ rồi, anh ở đây than vãn gì, có phải muốn chết hay không?"
Tô Trạch vừa nghe cũng biết Lạc Mật Mật còn chưa dậy, "Mật Mật, cô, cô còn chưa dậy sao? Hôm nay chúng ta không phải nói muốn đến trường học sao?"
"Trường học? Có nói qua sao?" Lạc Mật Mật vùi đầu vào trong gối nằm mình thích nhất, vừa định ngủ tiếp, chợt bừng tỉnh, "Đúng vậy, chúng ta muốn đến trường học nha, coi đầu óc của tôi này, mấy ngày nay không đi học, đồng hồ sinh vật cũng bị rối loạn. Anh chờ tôi, tôi lập tức tựu đi ra."
Lạc Mật Mật tay chân luống cuống loạn một mạch sửa sang lại, hành động thuần thục, trước khi ra cửa vẫn liếc mắt nhìn gối nằm màu hồng của mình, giận trách, "Đều tại ngươi, dính vào là có thể ngủ, làm hại ta không muốn rời giường."
Chạy đến phòng khách, Lạc Mật Mật vừa hay nhìn thấy Bùi Nhã Phi đang cầm điện thoại la to nói lớn, "Lạc Thiểu Trạch, tại sao anh có thể như vậy, không phải anh đã đồng ý với em buổi tối nhất định sẽ trở về sao? Nhưng tối hôm qua, anh lại qua đêm bên ngoài, nói đi, rốt cuộc anh lại cùng ngủ cùng ngưởi phụ nữ nào? !"
Nhìn bộ dạng Bùi Nhã Phi nổi giận, Lạc Mật Mật không biết vì sao trong lòng rất thoải mái.
Dĩ nhiên, nếu như đổi lại Lạc Mật Mật biết Lạc Thiểu Trạch cả đêm không về, sợ rằng so với Bùi Nhã Phi rống giận càng lợi hại hơn, nhưng, lần này, Lạc Mật Mật vui vẻ còn không kịp đấy.
Bởi vì lần này là do cô gọi điện thoại d/'lq;d[d không để cho Lạc Thiểu Trạch trở về, mà bây giờ Lạc Thiểu Trạch quả thật là nghe cô nói gì nghe nấy. Cứ theo đà này, ngày đuổi Bùi Nhã Phi đi sắp tới rồi.
Lạc Mật Mật không nhìn Bùi Nhã Phi, sải bước đi về phía trước ra khỏi biệt thự. Vừa ra khỏi cửa, liền thấy Tô Trạch chờ ở cửa.
Lạc Mật Mật cười hì hì nhìn Tô Trạch, Tô Trạch chẳng những không có biểu tình không muốn, ngược lại bộ mặt đều là vui mừng, "Mật Mật, cám ơn cô đã giải thích với lão đại, tối hôm qua lão đại đi tìm tôi, chúng tôi uống rượu với nhau, sau đó lại ở nhà tôi."
"Tôi biết rồi, tôi đã nói hai người đều là huynh đệ, chuyện gì cũng nên nói rõ. Tôi không muốn trở thành đầu mối then chốt tan rã các anh." Sau khi Lạc Mật Mật mở cửa xe ra, vừa định nhấc chân vào, lại thấy được một mỹ nữ tóc dài, "Văn Y, sao cậu lại tới đây? Chẳng lẽ cậu đã ở cùng Tô Trạch rồi sao?"
Nhìn ánh mắt khiêu khích của Lạc Mật Mật, Văn Y vội vàng khoát tay giải thích, "Không có không có, Mật Mật cậu đừng có hiểu lầm, cậu hiểu lầm cả thế giới đó. Mình cũng là sáng sớm hôm nay bị tên tiểu tử này cứng rắn kéo tới, mình còn không từ chối được nè."
Lạc Mật Mật hơi nhíu mày nhìn Tô Trạch, "Tô Trạch, tối hôm qua Văn Y thức đêm đi làm, anh không để cho cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt, làm gì lại đưa cô ấy tới đây? Chẳng lẽ anh lại cho rằng tôi sẽ vứt bỏ anh sao, cho nên kéo Văn Y tới giúp một tay?"
Tô Trạch nghe lời này, trong lòng không thể không bội phục Lạc Mật Mật thông minh. Mình chính là tính toán khiến Văn Y một tấc cũng không rời phải chăm sóc Lạc Mật Mật, như vậy coi như mình không có cách nào đi theo, chuyện cũng sẽ không hỏng bét tới trình độ nào.
Nhưng bị Lạc Mật Mật lập tức đoán được, sao Tô Trạch lại cảm giác mình có chút đần, nhất thời càng không biết nói gì rồi.
Văn Y ngồi ở trong xe túm lấy quần áo của Lạc Mật Mật, ý bảo cô vào xe ngồi đi, Tô Trạch mới miễn cưỡng chui vào chuẩn bị lái xe.
Lạc Mật Mật cũng không có tức giận. Thật ra thì có thể kéo Văn Y tới, đối với Lạc Mật Mật mà nói cũng là một chuyện tốt. Dù sao trong khoảng thời gian này Lạc Mật Mật vẫn còn rất sợ, có nhiều người bảo vệ chính là một chuyện tốt.
"Mật Mật, cậu nói cho mình biết chuyện của Giang Khải đi, gần đây cậu có gặp anh ấy hay không?" Lạc Mật Mật vừa lên xe, Văn Y liền không kịp chờ đợi hỏi thăm Giang Khải. Điều này làm cho Lạc Mật Mật vừa ngồi xuống rất không thoải mái.
Người càng không thoải mái hơn là Tô Trạch đang ngồi phía trước, vừa nghe đến Văn Y quan tâm Giang Khải như vậy, nhất thời cả người muốn nổ tung.
"Văn Y, cô và Giang Khải rất thân quen sao? Sao lại quan tâm hắn. . . . . ." Trong lời nói Tô Trạch lộ ra mùi dấm.
Văn quần áo trừng mắt liếc Tô Trạch, tiếp theo xoay mặt cười nhìn về phía Lạc Mật Mật.
Lạc Mật Mật cũng có chút không được tự nhiên, "Đúng nha, Văn Y, cậu rất quan tâm hắn sao?"
"Mật Mật, tại sao cậu cũng nói như vậy, mình chỉ là hỏi thăm tí thôi, hỏi một chút mà thôi."
"Văn Y, nếu như cậu chịu nghe mình nói, về sau không cần quan tâm Giang Khải, hắn không phải là người tốt lành gì, ngược lại tâm địa rất gian giảo." Lạc Mật Mật vừa thu xếp đồ đạc vừa nói, không có đi nhìn biểu tình của Văn Y.
Nhưng Văn Y ngồi ở một bên không vui, "Làm sao có thể chứ, mình thấy Giang Khải này rất lỗi lạc nha, không giống như cậu nói vậy."
"Không thể nhìn bề ngoài của người khác, cậu nhìn người khác rất lịch sự trên thực tế không nhất định đàng hoàng, cậu nhìn người đàng hoàng trên thực tế không nhất định như vậy, đúng không, Tô Trạch?"
Lạc Mật Mật đột nhiên quăng tới ngữ khiến Tô Trạch không ứng phó kịp. Một là không biết trong lời nói của Lạc Mật Mật rốt cuộc là ý tứ gì, hai là lâu như vậy mới nghe Lạc Mật Mật kêu tên anh đàng hoàng như vậy.
"À, đúng đúng đúng." Tô Trạch lái xe, nhanh chóng gật đầu một cái.
Văn Y nhìn Lạc Mật Mật lại nhìn Tô Trạch, trong lòng không khỏi có điều cảm khái.
Lạc Mật Mật trước kia tựa hồ đã trưởng thành, mấy ngày nay không gặp nhau cô lại phát hiện Lạc Mật Mật đã thay đổi, cũng không biết này mấy ngày này Lạc Mật Mật đã trải qua chuyện gì.
|
159 Để em phục vụ anh thật tốt
Editor: Trà sữa trà xanh
Biệt thự Lạc gia.
Bùi Nhã Phi đã sớm trang điểm, thay xong quần áo chuẩn bị ra cửa, hôm nay cô phải làm một một chuyện lớn.
Xe dừng lại trước cửa nhà hàng Tây, Bùi Nhã Phi xuống xe trực tiếp đi thẳng tới bàn số 42.
Bàn ăn này là nơi cô thường ăn cơm với bác sĩ Trương trước kia.
Hồi lâu, một người trung niên mập mạp đi vào phòng ăn, trên mặt ôn hòa mỉm cười đi tới bên cạnh Bùi Nhã Phi d/d/l[q[d, ưu nhã ngồi xuống.
"Bác sĩ Trương, rốt cuộc ông đã tới, đồ mang đến rồi sao?" Bùi Nhã Phi vừa thấy bác sĩ Trương, cả người liền dán lại gần.
Bác sĩ Trương thủy chung mỉm cười, từ trong túi tây trang móc ra một bình nhỏ trong suốt, từ từ đặt ở trên bàn.
"Đây chính là thứ cô muốn."
Bùi Nhã Phi nhìn chằm chằm bình nhỏ không thể nhỏ hơn nữa trên bàn, kinh ngạc không thôi, "Bác sĩ Trương, ông nói đùa với tôi sao, cái bình nhỏ như vậy, ít thuốc như vậy, có thể làm cái gì?"
"Nói cô không biết chỉ sợ cô còn chối, đây quả thật là chính là đồ mà cô muốn. Bên trong là thuốc chưng lọc. Cô trở về rót nó vào bình phun, sau đó cho vào 5 phần nước, phun lên quần áo hoặc bất kỳ vật thân cận gì đó, không tới hai ngày sẽ có hiệu quả. Hơn nữa, thuốc này tính bốc hơi rất nhanh, không quá mấy ngày sẽ vô ảnh vô tung biến mất, sẽ không lưu lại một chút dấu vết."
Nhìn bác sĩ Trương nói nghiêm túc như thế, Bùi Nhã Phi cũng không khỏi không coi trọng. Cô từ từ cầm bình thuốc lên, dùng tầng tầng khăn giấy gói kỹ, thận trọng đang muốn bỏ vào túi xách, một bàn tay tráng kiện ngăn cản cô.
Bùi Nhã Phi giương mắt nhìn bác sĩ Trương, chợt nhớ tới cái gì, "À, đúng rồi, cô xem trí nhớ của tôi, xúc động quá rồi."
Bùi Nhã Phi để bình thuốc lên bàn, đưa tay từ trong túi xách lấy ra một phong thư thật dày, đẩy tới trước mặt bác sĩ Trương.
"Ừ, đây là của ông, thù lao gấp ba." Bùi Nhã Phi thấy mắt của bác sĩ Trương bốc kim quang, lúc đưa tay muốn cầm đột nhiên cô lại hạ tay xuống, ấn thật chặt phong thư, nghiêm túc nhìn chằm chằm người bác sĩ trước mặt, "Bác sĩ Trương, ông phải nhớ thương lượng trước kia của chúng ta, không được nói chuyện này ra. Nếu như bị người biết. . . . . ."
"Điểm này cô yên tâm, những chuyện này với tôi không phải là lần thứ nhất rồi, dĩ nhiên quy củ." Bác sĩ Trương vẫn nở nụ cười như cũ, nghiễm nhiên chính là một Tiếu Diện Hổ.
Bác sĩ Trương cầm tiền liền rời khỏi nhà hàng Tây.
Bùi Nhã Phi nhìn bình thuốc trong tay, không nhịn được cười thành tiếng.
Trở lại biệt thự, Bùi Nhã Phi đầu tiên là nhìn tình huống xung quanh một lần, xác định không có ai, mới chậm rãi đi tới phòng ngủ của Lạc Mật Mật. . . . . .
Lấy áo ngủ ra phun một lần, lấy áo khoác ra phun một lần, thậm chí giầy cũng phun một lần. Bùi Nhã Phi nhìn "Thành quả lao động" của mình, trong lòng không nói được cao hứng ra sao.
Vừa muốn bước ra phòng ngủ, ánh mắt của Bùi Nhã Phi rơi xuống gối đầu màu hồng trên giường của Lạc Mật Mật.
Cô đi từ từ đến trước giường, xốc lên gối đầu màu hồng nhìn một chút, lại ghét bỏ ném tới một bên. Cô cầm bình phun hung hăng phun nhiều lần về phía gối đầu cùng chăn.
~~~~~~ hoa lệ lệ tuyến phân cách ~~~~~~
Hôm nay Lạc Mật Mật đợi ở trong trường học cực kỳ buồn bực, nếu không phải do có Văn Y đi cùng, đoán chừng hôm nay Lạc Mật Mật buồn bực nổi điên lên. Trở lại trường học, Lạc Mật Mật cảm thấy tất cả thật xa lạ, tựa hồ cô học ở chỗ này đã là chuyện của kiếp trước.
Nhưng đến nơi này sẽ biết tiếp theo sắp đi đâu, loại cảm giác này khiến Lạc Mật Mật rất là vui mừng.
Không muốn về nhà quá sớm, Lạc Mật Mật lôi kéo Văn Y đến hồ Tiểu Nhĩ. Sóng hồ lấp lánh, một mảnh tràn đầy cảnh sắc sức quyến rũ, nhưng lúc này ở trong mắt của Lạc Mật Mật không có cảnh quang tuyệt đẹp này, còn sót lại chỉ là không khí mát mẻ mà thôi.
"A, Xin chào, bạn mạnh khỏe. . . . . ." Một giọng nói mát mẻ mà giàu từ tính truyền đến từ sau lưng.
Lạc Mật Mật và Văn Y từ từ đi về phía trước, cũng không để ở trong lòng giọng nói này.
"Này, mỹ nữ, mời dừng lại. . . . . ."
Lúc này, Lạc Mật Mật và Văn Y quay đầu lại, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn phía sau rốt cuộc là cái soái ca gì đang gọi.
Hai người chợt ý thức được điều này thì lúng túng, Lạc Mật Mật và Văn Y nhìn nhau cười một tiếng.
"Mình nói d[dl]]]]]d này, đây không phải chính là hoa si hoặc tự luyến sao? Cậu nhìn hai người chúng ta vừa nghe đến hai chữ ‘mỹ nữ’, cả người đều giống như dính máu gà, đều hoảng hốt nha." Lạc Mật Mật cười híp mắt nhìn Văn Y, dáng vẻ rất là buồn cười.
Nhưng Văn Y đứng ở một bên đần độn đứng tại chỗ, chu cái miệng nhỏ nhắn, "Thật ra thì, mình hi vọng có một nam sinh có thể đi đến gần . . . . . ."
"Chẳng lẽ chưa từng có người cùng cậu trải qua ngượng ngùng sao?" Lạc Mật Mật trừng to mắt nhìn Văn Y, vẻ mặt không thể tin được.
Văn Y trừng mắt Lạc Mật Mật, "Xem cậu nói kìa, ngược lại có, nhưng là cậu cũng biết mình vẫn luôn ở làm việc trong quán bar, mấy người đàn ông đến gần mình đều có âm mưu, cho nên mình cũng không dám. . . . . ."
"À, mình hiểu, thật ra thì dáng dấp của cậu rất đẹp cậu biết không? Mỹ nữ như cậu cũng không thiếu hụt đàn ông tới đuổi theo mới phải, cho nên cậu không cần lo lắng." Lạc Mật Mật nhìn sang biểu tình Văn Y, "Thật ra thì, mình cảm thấy Tô Trạch cũng không tồi, cậu không cảm thấy hắn đối với cậu rất tốt sao?"
Văn Y chớp mắt to, nhìn Lạc Mật Mật không biết né tránh như thế nào, "Thật ra thì, hắn là đối với mình rất tốt. . . . . ."
"Vậy cậu thích người ta sao? À, mình muốn nói, cậu cảm thấy Tô Trạch như thế nào nha?" Lạc Mật Mật trực tiếp vào vấn đề khiến Văn Y nhất thời đỏ mặt, thế nhưng đối với Lạc Mật Mật mà nói, là một việc bình thường.
Dù sao ở trong mắt của Lạc Mật Mật, Tô Trạch và Văn Y cũng sớm đã là một đôi rồi. Chỉ là Văn Y vẫn không có tiếp nhận, không hiểu nổi đang suy nghĩ gì.
Văn Y không nói gì, cúi đầu tựa hồ đang suy nghĩ gì. Nếu như là ở trước kia, đoán chừng Lạc Mật Mật sẽ rất nóng nảy hỏi cô, tại sao còn không trả lời, nhưng bây giờ Lạc Mật Mật lại không có gấp.
Bởi vì bây giờ Lạc Mật Mật đã biết rõ, tình yêu là không thể gấp.
Hồ Tiểu Nhĩ dập dờn xao động, gió nhẹ lay động lấp lánh ánh sáng, tâm sự của thiếu nữ, hiện lên dáng người đáng yêu, trên thực tế tâm ướt át của chỉ có mình hiểu.
"Mật Mật, cậu cảm thấy Giang Khải như thế nào nha?" Văn Y chợt nặng nề hỏi lạc Mật Mật, khiến Lạc Mật Mật đứng ở một bên rất là kinh ngạc, đồng thời lại cảm thấy là chuyện phải làm.
Đã sớm nhìn ra Văn Y có ý tứ với Giang Khải. Từ lần trước ở phòng cà phê gặp mặt, Lạc Mật Mật liền phát hiện lúc Văn Y cùng Giang Khải nói chuyện phiếm trên mặt vô tình hiện lên một tia đỏ ửng, thể hiện hứng thú vô hạn với Giang Khải.
Bộ dạng thiếu nữ hoài xuân này của Văn Y khi ở cùng với Tô Trạch lại không có, chỉ khi chung đụng với Giang Khải mới thấy được.
Nhưng, muốn Lạc Mật Mật trả lời thế nào đây?
Chẳng lẽ muốn mình nói cho cô biết, Giang Khải đã từng cố gắng vô lễ với mình? Hay là nói cho cô ấy biết hắn là một playboy, chỉ để cô kính nhi viễn chi (kính trọng từ xa)? Những thứ này nếu như không có chứng cớ mười phần, lúc này nói ra sợ rằng sẽ khiến Văn Y cảm thấy đây là đang ghen tỵ, đang phỉ báng. . . . . .
Đổi lại góc độ mà nói, những lời này của Văn Y là đang thay mình hỏi hay là hỏi cô, Lạc Mật Mật cũng không nhìn thấu.
"Người này, mình không biết." Lạc Mật Mật thản nhiên nói.
"Ừ?" Văn Y gật đầu một cái, như có điều suy nghĩ quay đầu lại nhìn về phía mặt hồ, "Thật ra thì, mình cảm thấy hắn giống như bạch mã hoàng tử, chắc có rất nhiều cô gái yêu thích!"
Lạc Mật Mật liếc mắt một cái, cau mày, "Văn Y, bất kể cậu nghĩ gì, mình đều muốn nói cho cậu biết, hắn không thích hợp với cậu. Hắn không phải là hoàng tử, thậm chí ngay cả kỵ sĩ cũng không hợp, cho nên. . . . . ."
Văn Y chớp đôi mắt to ngây thơ của mình, nhìn chằm chằm vào Lạc Mật Mật không nói lời nào, nhưng cái bộ dáng này lại mang theo lực lớn làm cho Lạc Mật Mật cảm giác áp lực rất lớn.
"Chúng ta trở về thôi!" Lạc Mật Mật chậm rãi đứng dậy, bước chậm đi tới cửa trường học.
Lúc trời tối, Lạc Mật Mật trở lại biệt thự. Cùng một lúc, Lạc Thiểu Trạch cũng đi vào.
Chừng mấy ngày không có thấy Lạc Thiểu Trạch, Lạc Mật Mật thật vui vẻ, nhưng không đợi mình nhào tới thân thiết một phen, "Nàng dâu" người ta đã vượt lên trước làm chủ.
"Thiểu Trạch, rốt cuộc anh đã trở về, mấy ngày nay em sắp hỏng rồi nè." Bùi Nhã Phi thân mật dán vào trong ngực Lạc Thiểu Trạch, vừa yêu kiều làm nũng, vừa dùng dư quang quan sát biểu tình của Lạc Mật Mật.
Đúng vậy, bất kể là có thật hay không, dù sao về mặt danh nghĩa Lạc Thiểu Trạch đã là chồng của người khác rồi, người phụ nữ trước mắt này so với bất luận d[;dl[q[d kẻ nào cũng có lý do đi đón Lạc Thiểu Trạch nhất, chăm sóc Lạc Thiểu Trạch, hơn nữa còn là danh chánh ngôn thuận. Mà mình, có lẽ chỉ có thể mang danh em gái đi hết đoạn đường này.
Trong lòng Lạc Mật Mật rối rắm khó chịu, vốn nên là biểu hiện rất là khổ sở, không biết tại sao ở trong lòng liền bắt đầu so sánh hăng say. Mặt mỉm cười tự nhiên đi tới bên sofa ngồi xuống.
"Ai yêu, vợ chồng hai người thân mật cũng nên đi vào trong phòng chứ, ở chỗ này không tế nhị nha!" Lạc Mật Mật cố làm bộ dạng hào phóng đồ đạc của mình, cố ý giả bộ dáng vẻ khinh thường.
Cái này đánh trúng vào ý muốn của Bùi Nhã Phi, cô vội vã ôm chặt lấy lạc Thiểu Trạch, càng thêm làm nũng mà nói, "Đúng nha, Thiểu Trạch, mọi người đều nói rồi, nếu không chúng ta trở về gian phòng đi, để cho em phục vụ anh thật tốt, nếu không ở chỗ này người ta sẽ ngại nha."
Nghe lời nói của Bùi Nhã Phi, Lạc Mật Mật liếc một cái thật lâu, tiếp tục ăn phần của mình.
Nhưng mà, Lạc Thiểu Trạch đứng tại chỗ vẫn không nói gì lúc này lại cũng không nhịn nổi. Anh dùng lực đẩy Bùi Nhã Phi từ trên người mình ra, sau đó đi thẳng tới bên cạnh Lạc Mật Mật, mỉm cười nhìn Lạc Mật Mật.
"Mật Mật, nghe nói hôm nay em đến trường học, như thế nào, tất cả vẫn thuận lợi chứ?"
"Ừ, tất cả đều tốt. Chẳng qua em còn phải cám ơn anh cho Tô Trạch theo em." Lạc Mật Mật thấy Lạc Thiểu Trạch chủ động đi tới trước mặt mình, vẻ mặt cũng tự nhiên lại.
Nhưng, Bùi Nhã Phi đứng ở bên cạnh cũng không thư thái. Rõ ràng như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ rất khó chịu. Nhưng mình lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, cho nên Bùi Nhã Phi chịu đựng bất mãn trực tiếp đi về phía trên lầu.
"Tôi là người thắng cuộc, tôi còn không trị được cô sao?" Bùi Nhã Phi hận đến hàm răng cắn lộp cộp vang lên, vốn là muốn vào phòng ngủ của mình, đột nhiên vào lúc này xoay người đi tới phòng ngủ Lạc Mật Mật.
Mở tủ ra, Bùi Nhã Phi đưa tay lấy ra một cái áo khoác, đột nhiên trong đầu vang lên lời nói của bác sĩ Trương, "Cái thuốc này sau hai giờ sẽ tự nhiên phát huy, liên tục dùng hai ngày sẽ có hiệu quả."
Khóe miệng Bùi Nhã Phi khẽ mỉm cười, cầm áo khoác đi xuống lầu.
"Ai nha, nghe nói gần đây Mật Mật luôn bị bệnh, nhìn thân thể cũng không chịu được nha. Khí trời lạnh, mặc áo khoác vào đi." Bùi Nhã Phi nở nụ cười đi tới bên sofa, cố gắng phủ lên cho Lạc Mật Mật.
Nhưng, Lạc Mật Mật ngồi ở trên ghế sa lon lại đột nhiên né qua bên cạnh, lúc này cô và Lạc Thiểu Trạch cũng quăng tới ánh mắt khác thường, rối rít ra vẻ thụ sủng nhược kinh.
Lúc này tay cầm áo khoác dừng ở giữa không trung, vẻ mặt Bùi Nhã Phi hơi chậm lại, tiếp theo lại nở nụ cười sáng lạn, "Thiểu Trạch, không phải anh bảo em chăm sóc thật tốt Mật Mật sao, cho nên em đặc biệt đi lấy cái áo khoác này. À, đây chính là áo khoác của Mật Mật nha, không phải là của em."
Lạc Mật Mật dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn người trước mắt đột nhiên thay đổi tính tình, chân mày ngưng tụ, "Cô đến phòng của tôi?"
"À, đúng vậy, tôi vào phòng của cô lấy quần áo. Thật ngại quá, không có sự đồng ý của cô mà vào, nhưng mà tôi lại nghĩ tới bởi vì tôi quan tâm cô mới làm như thế, cho nên chắc cô không tức giận chứ?"
Người ta cũng nói như vậy, Lạc Mật Mật còn có thể như thế nào?
Lạc Mật Mật quay đầu lại nhìn Lạc Thiểu Trạch, Lạc Thiểu Trạch nhìn cô nặng nề gật đầu một cái. Vì vậy, Lạc Mật Mật vươn tay mình cầm lấy áo khoác choàng lên, sau đó cúi đầu như có như không nói tiếng, "Cám ơn."
Rốt cuộc lại để cho Lạc Mật Mật thuận lợi đón nhận "Ý tốt" của mình, Bùi Nhã Phi không quên nói thêm.
"Xem Mật Mật của chúng ta là một cô gái thông tình đạt lý chưa kìa, bây giờ em đi nấu cơm, hai người thích ăn cái gì? Nếu không ăn những món lần trước có được hay không?"
"Món ăn lần trước. . . . . ." Lạc Thiểu Trạch cau mày, không hiểu Bùi Nhã Phi đang nói cái gì.
Nhưng trong nội tâm Lạc Mật Mật hiểu rõ rõ ràng, trong lời nói Bùi Nhã Phi có ý gì, món ăn lần trước không phải là chỉ mấy ngày trước Lạc Mật Mật ăn hết thức ăn mà cô ta làm cho Lạc Thiểu Trạch sao? Bây giờ ở nơi này nói như vậy, chẳng lẽ là muốn tố cáo với Lạc Thiểu Trạch sao?
Lạc Mật Mật trừng mắt một cái, "Tôi không phải là người thông tình đạt lý, cô cũng đừng khen ngợi tôi. Món ăn cô nấu nên thay đổi đa dạng đi, chưa ra hình dáng gì. . . . . ."
Những lời này khiến Lạc Thiểu Trạch ngồi ở một bên có chút dở khóc dở cười, "Thì ra là Nhã Phi nấu cơm cho em ăn sao, thật là khổ cực Nhã Phi rồi."
Nhìn Lạc Thiểu Trạch mắt chứa nụ cười nhìn Bùi Nhã Phi cảm ơn, làm sao mà Lạc Mật Mật lại cảm thấy tức giận như vậy đấy. Nhưng bất kể nói thế nào, bây giờ người ta cũng không có mạo phạm mình, mình cũng không cần như con nhím, cả ngày dựng gai khắp người chỉ muốn bảo vệ mình thôi.
Nhưng, trong đêm nay, Lạc Mật Mật quả thật rất không thoải mái.
Cũng không phải bởi vì thấy Bùi Nhã Phi đột nhiên "Ngoan" cho nên trong lòng mình khó chịu, mà là từ lúc bắt đầu ăn cơm cùng đi ngủ, Lạc Mật Mật đã cảm thấy mình lạnh quá, giống như là tiến vào trong hầm băng, bất kể mình uống bao nhiêu nước nóng hoặc là quấn thặt nhiều chăn, thân thể tựa như một người băng, toàn thân không có một chút hơi nóng.
Đây là chuyện gì xảy ra chứ? Thân thể mình chịu lạnh rất tốt, chưa từng xuất hiện loại tình trạng này, chẳng lẽ đồ ăn tối nay có gì không đúng, nhưng cũng không thấy Thiểu Trạch xuất hiện loại tình trạng này, coi như là do đồ ăn d[d]l]qd] cũng nên biểu hiện ra bụng khó chịu sao?
Rốt cuộc không nhịn được, Lạc Mật Mật đứng dậy chạy tới chạy lui hoạt động một phen, cũng đang lúc này, nghe được trên ban công lầu hai truyền đến âm thanh.
|
160 Tin tức ngoài ý muốn có kết quả ngoài ý muốn
Editor: Trà sữa trà xanh
Đã trễ thế này, ai còn ở trên sân thượng đây? Vẫn còn đang gọi điện thoại sao, chẳng lẽ là Thiểu Trạch còn đang bận nghiệp vụ sao?
Lạc Mật Mật rón ra rón rén đi đến bên ban công, cúi người thò đầu ra. Vốn định tiến lên cho Lạc Thiểu Trạch một kinh hỉ, nhưng mà, mới vừa đi tới ban công liền bị giọng nói bên ngoài truyền đến.
"Thuộc tổng, bà còn nhớ rõ ước định giữa chúng ta sao? Không phải là bà vẫn luôn đi tìm con gái ruột thịt của mình sao, đúng vậy, bà gặp mai rồi, bây giờ tôi liền nói cho bà biết con gái ruột thịt của bà là ai. Nhưng bà cũng không cần cao hứng quá sớm, muốn tôi nói cũng có điều kiện."
Là Bùi Nhã Phi, đã trễ thế này lại gọi điện d[ql[qd thoại! Thuộc tổng đó là người nào? Còn nói điều kiện. . . . . .
Lạc Mật Mật nghe những lời này, lòng hiếu kỳ càng tăng thêm, liền càng thêm chuyên chú lắng nghe.
"Con gái ruột thịt của bà chính là Lạc Mật Mật!"
Âm thanh nặng nề vang lên, đập thần kinh của Thuộc Oái Nương bên kia điện thoại, đồng thời cũng đập vào thần kinh của Lạc Mật Mật.
Làm sao có thể? Cô là con gái của Thuộc tổng? Thuộc tổng chính là người lần trước nhốt cô tên Thuộc Oái Nương sao? Điều này sao có thể đây?
Lạc Mật Mật trừng lớn cặp mắt, không thể tin tưởng lỗ tai mình. Nhưng, bất kể trong lòng cuồn cuộn thế nào, luôn có một ý nghĩ phải ráng chống đỡ.
Tại sao Bùi Nhã Phi biết chuyện này? Chẳng lẽ đây cũng là mưu kế của cô ta sao?
"Thuộc tổng, bất kể bà nghĩ gì, đây là thật. Bà có thể đợi đến khi tận mắt nhìn thấy cô ta thì sẽ nhìn thấy hai khỏa nốt ruồi đỏ trong lòng bàn tay cô ta . . . . ."
Lạc Mật Mật nghe nói thế, chợt đưa tay phải ra cẩn thận nhìn lại.
Hai khỏa nốt ruồi đỏ! . . . . . .
Lạc Mật Mật chỉ cảm thấy cả người mềm yếu, cả người tê liệt ngã xuống ở góc tường. Mặt tràn đầy nước mắt giống như đê vỡ nước lũ tràn vào.
"Dĩ nhiên, tôi giúp bà tìm được con gái, bà nên thực hiện điều kiện trước đó của chúng ta. Điều kiện của tôi, mang Lạc Mật Mật rời khỏi Lạc gia, vĩnh viễn không cho cô ta trở lại." Nhìn bộ dáng Bùi Nhã Phi chân cao khí ngang, lúc này Lạc Mật Mật thật muốn tiến đến, một tay đè cô ta xuống đất.
Nhưng, lý trí vẫn còn khống chế được cô.
Dù sao, chuyện này quá quan trọng, nếu đúng như vậy lỗ mãng đi đến chất vấn Bùi Nhã Phi, chỉ sợ đến tột cùng cũng chẳng biết trong hồ lô của người phụ nữ này đang bán thuốc gì.
Lạc Mật Mật hít sâu chịu đựng, nhưng cũng đồng thời dựng thẳng lỗ tai lên, dùng sức nghe rõ âm thanh bên kia điện thoại.
Âm thanh trong điện thoại Bùi Nhã Phi rất cao, cho nên dùng sức nghe vẫn có thể nghe rõ ràng.
"Bùi tiểu thư, lần nào mưu kế của cô cũng rất buồn cười, cô không cảm thấy cô nói điều kiện như vậy rất lãng phí sao? Này, nếu như Lạc Mật Mật thật giống như cô nói vậy, là con gái ruột thịt của tôi, không cần cô nói, tôi cũng sẽ mang nó đi, sẽ không để cho nó và Lạc gia có bất kỳ liên hệ. Nhưng có phải hay không, đến lúc đó nếu tôi biết cô trêu chọc tôi, nói vậy kết quả chính cô tự biết đi."
Giọng nói bên kia điện thoại khiến Bùi Nhã Phi khó chịu vô cùng, cả người tức giận không nói được gì, ngược lại khiến cơ thể của mình kìm nén đến run rẩy.
Bên kia điện thoại tiếp tục truyền đến, "Bùi tiểu thư, Lạc Mật Mật có phải là con gái của tôi hay tự tôi sẽ tra rõ, cũng không cần cô quan tâm."
Bị người khác hung hăng cúp điện thoại, Bùi Nhã Phi há to mồm kinh ngạc nhìn điện thoại di động, sau đó tức giận ném điện thoại di động ra phía bên ngoài cửa sổ.
"MD, bà lại dám cúp điện thoại của tôi. Thuộc Oái Nương, bây giờ bà lại cắn tôi một hớp, đến lúc đó sẽ có thứ hay d;d;'l'qd cho bà xem đấy!"
Bùi Nhã Phi thở phì phò đôi tay đỡ ở lan can nhìn nơi xa, nhưng chợt xoay động con ngươi, tựa hồ đã hiểu ra cái gì, "Đúng vậy, bất kể như thế nào, chuyện này còn như mong muốn của mình, chỉ cần Thuộc Oái Nương có thể mang Lạc Mật Mật đi, sau đó cả đời không qua lại với Lạc gia, vậy mình còn cần để ý những thứ này sao?"
Nghe lời của Bùi Nhã Phi, Lạc Mật Mật giận dữ muốn phát điên. Mình như một con cờ trong tay Bùi Nhã Phi, muốn làm gì thì làm. Nhưng, Bùi Nhã Phi chưa làm rõ ràng, Lạc Mật Mật là một người sống, cô có tư tưởng của cô, làm sao sẽ chịu người khác định đoạt? !
Lạc Mật Mật lặng lẽ về tới gian phòng của mình, núp ở góc tường một đêm không có ngủ. Cô không biết mình nghe được những thứ này có thật hay không. Nhưng thiệt giả bây giờ, đối với cô mà nói đều không phải là chuyện gì tốt. Huống chi bây giờ cô đang có thai, không thể cùng người phụ nữ này xảy ra tranh chấp. Nhưng, đi tìm Lạc Thiểu Trạch, không có chứng cớ Lạc Thiểu Trạch sẽ tin tưởng cô sao?
Ban ngày đột nhiên đến, tựa hồ không có bao lâu mặt trời cũng đã chiếu cao đỉnh đầu. Lạc Mật Mật cứ khoanh hai chân như vậy, đầu dựa vào trên đầu gối vẫn ngồi thẳng tắp, cho đến khi trong phòng có người đi vào.
Là Bùi Nhã Phi, cầm trong tay một bình phun, rón ra rón rén đi tới gian phòng, nhìn khắp nơi lại không nhìn thấy Lạc Mật Mật đang ngồi ở góc tường, sau đó nhẹ nhàng đi tới trước tủ quần áo, từ từ mở cửa ra.
Nhưng, Lạc Mật Mật ngồi ở góc tường cũng đã sớm chú ý tới cô ta, nhưng mà, không có gì tâm tình đi "Quấy rầy", cho đến khi thấy cô ta không tốt lành gì mở cửa tủ ra.
"Cô ở đây làm cái gì?"
Bùi Nhã Phi bị giọng nói đột nhiên truyền đến sau lưng hù dọa, ngơ ngác đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích. Cho đến khi cô từ từ đóng cửa lại, mới chậm rãi xoay người, giấu bình phun phía sau lưng, vẻ mặt cứng ngắc vô cùng.
"Mật Mật, cô ở nhà sao, tôi còn cho là cô đi ra ngoài rồi chứ!"
Thấy Bùi Nhã Phi làm bộ ngu ngơ, Lạc Mật Mật vịn vách tường từ từ đứng lên, khuôn mặt không có một tia biểu tình, "Cho là tôi đi ra ngoài là có thể tùy tiện vào phòng của tôi sao? Trong tay cô cầm cái gì?"
Thấy Lạc Mật Mật chỉ sau lưng mình, bắt đầu cảm thấy hứng thú với đồ trong tay mình thì cả người Bùi Nhã Phi cũng cảnh giác hẳn lên, "Không có, không có gì. . . . . ."
"Không có gì sao cô lại tới phòng của tôi, còn mở tủ quần áo ra!"
Bùi Nhã Phi không dám nhìn tới ánh mắt của Lạc Mật Mật, chỉ đành phải vừa di chuyển ra phía ngoài cửa, vừa nhẹ giọng trả lời, "Chính là thuốc diệt gián nha. Tôi đang quét dọn nhà cửa, cho nên cũng muốn giúp cô quét dọn một chút, giúp cô trừ sâu trứng trong tủ quần áo. . . . . ."
"Tôi không tin, cô cho tôi nhìn một chút!" Lạc Mật Mật giống như điên rồi xông về trước, cố gắng đoạt lấy bình phun trong tay Bùi Nhã Phi, nhưng ngay khi mới vừa nhào lên trong nháy mắt, Bùi Nhã Phi lôi kéo cửa phòng chạy ra ngoài.
Bùi Nhã Phi đi tới phòng vệ sinh, liền tranh thủ mở bình phun ra, đổ toàn bộ dược thủy vào trong bồn cầu cuốn đi, sau đó ném tới trong bồn rửa tay bắt đầu xả nước.
Khi Lạc Mật Mật theo sát phía sau chạy vào phòng vệ sinh thì Bùi Nhã Phi bình thường lại từ từ tẩy rửa bình phun.
Nhưng, ở trong mắt của Lạc Mật Mật, tất cả đều rất khả nghi. Cô đi từ từ vào phòng vệ sinh, hai mắt d;d'lq'd tràn đầy sát khí, "Bùi Nhã Phi, rốt cuộc trong bình phun của cô đang chứa cái gì?"
"Chính là một chút thuốc trừ sâu bình thường, chẳng lẽ cô thấy gì đó khác biệt sao?" Bùi Nhã Phi nhẹ nhõm tự nhiên, nhìn mình trong gương sửa sang lại tóc của mình.
Lạc Mật Mật nhìn nước trong bình phun, mặt nghiêm túc, "Cô đang gạt đứa bé ba tuổi sao? Nếu như là dược thủy bình thường, cô lại không cho tôi xem sao?" Lạc Mật Mật chợt bắt được cổ tay của Bùi Nhã Phi, hung hãn nói, "Nói cho tôi biết, đến tột cùng cô muốn làm gì?"
"Tôi có thể làm gì? !" Bùi Nhã Phi dùng sức hất cánh tay của Lạc Mật Mật, sau đó sửa sang lại quần áo một chút chuẩn bị đi ra ngoài, "Cô lại nghi ngờ vô cớ như vậy, chẳng qua là một chút thuốc trừ sâu bình thường thôi, coi như cho cô xem cô cũng nhìn không ra. Làm gì cần phải tìm cho mình cái phiền toái này đây?"
Bùi Nhã Phi đẩy cửa đi.
Nhưng lúc này Lạc Mật Mật đứng ở phía trước gương lại có một cảm giác chẳng lành thăng lên trái tim.
Bùi Nhã Phi này tuyệt đối không phải là một người chủ động đi quan tâm người khác, lấy lý do quét dọn phòng, cho nên cô ta lén lút đi vào phòng của cô, nhất định cô ta có mục đích không thể cho ai biết. Thế nhưng mục đích sẽ là gì chứ. . . . . .
Lạc Mật Mật bỗng nhiên có cảm giác cả người lạnh lẽo, bụng nhỏ đau đớn khó nhịn, đau không ngừng phịch một tiếng ngồi trên mặt đất. Cô há hốc miệng hết sức hít thở chịu được đau đớn, dùng sức chống đỡ lấy thân thể muốn đứng lên lần nữa, nhưng không có biện pháp.
Khi nàng nhìn đến phía dưới thân thể thì thấy có máu chảy ra, một cảm giác sợ hãi không tiếng động xông về đầu, cũng không nhịn được nữa lớn tiếng kêu cứu.
"Cứu mạng, cứu mạng, đứa bé của tôi, đứa bé của tôi. . . . . ."
Lạc Mật Mật đưa tay muốn đi mở cửa phòng vệ sinh, nhưng thân thể cồng kềnh làm cho cô căn bản không có phương pháp đứng dậy, hơn nữa không với tới tay nắm cửa. Bây giờ cô hy vọng dường nào có người xuất hiện trước mặt của mình. Cho dù là Bùi Nhã Phi mình cực kỳ ghét, nhưng mà gọi thật lâu cũng không có người đến.
Nàng xoay tay lại đưa về phía túi tìm kiếm điện thoại của mình, nhưng ông trời không có mở to mắt, lúc này cô lại bỏ quên điện thoại di động trong phòng.
Trong phòng vệ sinh máu không ngừng chảy ra, nhiệt độ cũng lạnh dần. . . . . .
Thật ra thì Bùi Nhã Phi đã sớm nghe được tiếng kêu cứu trong phòng vệ sinh, nhưng cô vẫn không nhúc nhích. Đối với cô mà nói, bất kể bây giờ Lạc Mật Mật xảy ra chuyện gì chính là ngoài ý muốn, cho dù là chết rồi, đối với cô ta mà nói đều là chuyện tốt.
Cũng không có nghĩ tới tất cả mọi chuyện đến thật đột nhiên, sáng sớm hôm nay Lạc Mật Mật còn muốn đến trường học bổ túc, bây giờ nhìn lại, cũng không có quan trọng như vậy. Bất kể Lạc Mật Mật kêu cứu thế nào, trong lòng Bùi Nhã Phi đều có một khoái cảm không nói ra được.
"Về mặt tình yêu tôi không thắng được cô, nhưng mà vận mệnh lại nắm giữ ở trong tay của d'd'lq'd tôi. Tôi có thể thay đổi vận mệnh của tôi, nhưng cô có thể sao? Chỉ sợ cô sẽ là một con chim nhỏ lụn bại, số mạng vĩnh viễn nắm giữ ở trong tay người khác. Chỉ cần thoáng dùng lực bóp, cô sẽ chết rất thảm rất thảm. . . . . ."
Đối với Bùi Nhã Phi mà nói, bây giờ cô muốn làm chính là mau rời khỏi đất thị phi này, tận lực thoát khỏi mọi hiềm nghi với mình.
Vì vậy, Bùi Nhã Phi bước nhanh đi về phía gian phòng của mình, cầm áo khoác cùng túi xách, mang theo giày cao gót chân không đi tới cửa biệt thự, sau đó mang giày rời đi.
|