Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài
|
|
Chương 135: Anh sẽ chờ em Trước khi tan ca mười phút, Tiêu Bạch Minh vô cùng đúng giờ nhắn tin: "Thiên Ái! Anh ở dưới lầu công ty em! Em tan sở chưa?"
Đồng Thiên Ái đọc từng chữ từng chữ một, trong lòng có chút ấm áp.
Anh Bạch Minh......Sợ quấy rầy công việc của cô sao?........... Cho nên....... Không gọi điện thoại cho cô......... Lại nhắn tin cho cô ........ Luôn nghĩ vì cô như thế.....
Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, ngón tay nhanh chóng ấn: “Anh Bạch Minh, em sắp tan ca rồi! Còn mấy phút nữa! Em lập tức đi xuống!”
Chẳng bao lâu sau, tin nhắn lại tới: “Được! Cứ từ từ đi, không nên gấp gáp! Anh chờ em!”
“..........” Nhấn mấy chữ cái, lại xóa hết.
Không biết nên nói những gì nữa! Không có cách nào biểu đạt ý nghĩ trong lòng mình! Ba chữ “Anh chờ em” này đã bao hàm rất nhiều ý tứ rồi!
Có lẽ ở trong cuộc đời mỗi con người, sẽ có rất nhiều người qua lại xuất hiện trở về. Nhưng là có một người luôn tụ nhủ: “anh chờ em”, mặc dù chỉ là trong nháy mắt, tâm hồn cũng sẽ cảm kích.
Bởi vì, biết mình đối với người kia mà nói là quan trọng.
Ít nhất, vào thời điểm đó.........
Vào lúc đi ra khoi Cao ốc công ty, trực giác ngẩng đầu nên, nhìn về phía bên kia.
Lần này, không có thất vọng. Chiếc xe con ở kia, vững vàng dừng sát ven đường, dường như cũng giống với chủ nhân của mình vậy, kiên nhẫn chờ cô đến.
Tiêu Bạch Minh ngồi trong xe nhìn chằm chằm Cao Ốc, ánh mắt nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn kia, lộ ra nụ cười ôn hòa.
Vội vàng mở cửa xe, muốn đi xuống xe.
“Anh Bạch Minh.......” Đồng Thiên Ái hét to một tiếng, đôi tay vòng lên giống cái loa, hô “Đừng xuống! Em đi tới! Bên ngoài gió lớn!”
Đúng a! Mỗi một lần, đều là anh Bạch Minh đối với cô yên lặng! Đồng Thiên Ái, ngươi biết không? Mình chuyện gì cũng không cho anh Minh Bạch làm! Một cái cũng không có!
Cho nên hiện tại, cũng chỉ có thể nói một câu như vậy. Mặc dù ngay cả mình cũng không biết, những lời này căn bản không có bao nhiêu tác dụng!
Nhưng là, chỉ có thể như vậy thôi. Tạm thời cũng chỉ có thể như vậy!
Đi vòng sang bên kia xe, vừa định mở cửa xe, vừa chạm đến tay mở lại phát hiện ra cửa xe đã sớm được mở ra. Chỉ là nửa chư, làm cho người ta tưởng đang đóng.
“........” Là anh Bạch Minh trước đó liền thay mình mở cửa đàng hoàng!
Không khỏi chỉ vì động tác nhỏ này mà đột nhiên cảm động. Đúng vậy! Cảm động!
Khom người, ngồi vào bên trong xe. Đem ba lô dặt ở trên đùi.
Nâng lên khuôn mặt tươi cười, nghiêng đầu: “Anh Bạch Minh! Em cho anh biết! Hôm nay tiểu Tình cùng đại ca Hướng Phàm từ nước ngoài trở về! Buổi tối hôm nay cùng nhau ăn cơm đấy!”
“Cho nên hai người ăn cơm đổi thành bốn người ăn cơm nhé! Được không?” Cẩn thận từng li từng tí một hỏi ý kiến của anh.
“Được! Vậy thì bốn người cùng nhau ăn cơm!” Tiêu Bạch Minh nghiêng đầu, nhìn lại ánh mắt của cô. Chợt, nhu tình nói: “ Chỉ cần là việc Thiên Ái muốn làm, anh cũng đều muốn!”
“............” Lại là một dòng nước ấm.
Đồng Thiên Ái nhìn Tiêu Bạch Minh, cảm thấy hốc mắt có một chút chua xót. Dường như, ở cùng anh một chỗ, tám chín phần, mình cũng sẽ có chút khó chịu. Đây là vì sao......
Cám ơn anh..... Anh Minh Bạch...... Thực sự cám ơn anh........
Luôn là như vậy...... vô điều kiện hướng tới em......
Tiêu Minh Bạch hơi cười, không có tiếp tục nói nữa. Không ép cô, không cô, cho dù mình đem cô ép lấy bên người, nhưng mà đối với chuyện tình cảm, không muốn dùng thái độ cương quyết.
Bởi vì....... thích cô sâu sắc.......
“Bọn họ có nói tới nơi nào ăn cơm không?” Khởi động xe, nhìn đường phía trước, mở miệng hỏi thăm.
Đồng Thiên Ái vội vàng vỗ đầu mình, ảo não kêu: “Em thật là đần! Thật là ngu ngốc quá! Cư nhiên không có hỏi! Em liền gọi điện đi hỏi!”
Nói xong, vội vàng lấy điện thoại trong ba lô, ấn xuống nút khóa.
“Uy! Tiểu Tình! Ăn cơm ở nơi nào? Mình cùng anh Bạch Minh đã đi rồi1” Điện thoại thông, Đông Thiên Ái vội vàng hỏi.
Đầu điện thoại bên kia, Phương Tình bất đắc dĩ âm thanh kêu gào: “Làm sao cậu lại đần như vậy! Đương nhiên là ở chỗ cũ a! Chính là chỗ khách sạn nhỏ lúc trước chúng ta vẫn đi đó!”
“Éc........” Đồng Thiên Ái sửng sốt một chút, cau mày: “Mình biết rõ mình sai lầm rồi! Bọn mình lập tức tới ngay đây!”
“A a a! Bạn trai! A a a!” Phương Tình không nhịn dược nhạo báng: “Mình đã sớm nhìn ra! Anh ta đối với cậu có ý tứ!”
Đồng Thiên Ái mặt đỏ lên, ánh mắt liếc về phía người bên cạnh, lại phát hiện ra anh đang chăm chú lái xe.
“.........” Hít thở. “Một lát nữa gặp rồi nói! Mình tắt máy đây! Bái bai!”
Xe một đường đi đến khách san Thời Đại không cách xa lắm, dừng xuông xe.
Đồng Thiên Ái nhìn rèm hồng ô vuông cửa sổ quen thuộc, đột nhiên nhớ lại cuộc sống bắt đầu đại học bốn năm trước. Dường như có thể nhớ tới cảnh tượng ngay lúc mới vào học. Nhưng là chớp mắt, đường ai nấy đi rồi sao........
Liếc mắt một cái, nhìn thấy cửa sổ thứ ba bên trái, Phương Tình đưa tay gõ cửa thủy tinh, một cái tay khác ra hiệu, ý bảo tự mình đi tới.
Đồng Thiên Ái xoay người, nhìn thấy Tiêu Bạch Minh đã đem xe dừng sát ở nơi quy định.
“Anh Bạch Minh! Chính là chỗ này!” Hướng anh ngoắc ngoắc tay, sau đó chỉ vị trí Phương Tình.
Tiêu Bạch Minh gật đầu một cái, nghiêng đầu về phía Đồng Thiên Ái chỉ mỉm cười. Đi tới sau người cô, hướng vào trong tiệm.
“Ân! Nơi đó cách trường học rất gần! Đồ trong nhà hàng ăn rất ngon sao?” Vừa đi vừa hỏi.
Đồng Thiên Ái lắc đầu mạnh một cái, lạnh nhạt nói: “Đồ ăn trong này ngược lại rất bình thường, không có gì đặc biệt ngon!”
“.........” Tiêu Bạch Minh tò mò nhìn cô: “Vậy sao còn tới đây ăn?”
Đồng Thiên Ái “Hắc hắc he he hắc” cười gian mấy tiếng, đột nhiên bình tĩnh nói: “Bởi vì chủ quản ở đây rất tốt! Hơn nữa, nơi này có mùi vị chúng em thích!”
Đó là........mùi vị gia đình!
|
Chương 136: Chúng ta đính hôn đi Đây mới thật là một khách sạn rất nhỏ, một hang mười cái bàn sôpha màu hồng quýt để dựa lưng vào nhau.Khăn trải bàn màu vàng chanh,cảm giác rất sáng lệ.
Tâm tình trong nháy mắt trở nên sáng sủa…..
Điếm rất nhiều món ăn,đều là chút món ăn gia đình.Dấm đường tiếu đứng hang, rau cải xào nấm hương,cá tươi,tôm xào với nước sốt, còn có một tô canh chua trứng.
Phương Tình cùng Quý Hướng Phàm ngồi cạnh nhau,than mật gắp thức ăn, đùa giỡn lẫn nhau.
“Quý Hướng Phàm!Mau đưa tôm bóc vỏ !” Phuơng Tình dùng chiếc đũa chỉ vào một ít tôm sốt, mặt hiện lên vẻ thèm ăn
Quý Hướng Phàm liếc cô một cái,cố ý cùng cô cãi vã, “Là em ăn tôm,cũng không phải là anh muốn ăn!Tại sao muốn anh bóc? Chẳng lẽ em không có tay sao?”
Phương Tình nhìn chằm chằm người con trai bên cạnh,cắn chiếc đũa, “Hai lựa chọn!Bóc!Còn chưa phải bóc!”
“A?Vậy em gả hay còn chưa phải gả đây?”Quý Hướng Phàm không quên cò kè mặc cả,trực tiếp vào chủ đề.
“,,,,,,,” Phương Tình bị anh nói như thế cũg đỏ mặt,có chút ngượng ngùng liếc mắt Quý Hướng Phàm, “Anh nói lung tung gì thế!Ai muốn gả cho anh!”
“Tất cả ba mẹ đều nói!” Quý Hướng Phàm hướng cô dịu dàng cười, “Hiện tại cũng không khác lắm!Trước tiên có thể đính hôn!”
“Hướng Phàm đại ca đáng thương!”Đồng Thiên Ái đột nhiên toát ra một câu nói như vậy!
Vừa mới dứt lời,cùng lúc đó,sáu con mắt,ba đạo ánh mắt bắn ra,cùng nhau chăm chú vào trên người cô.
Cái gì cái gì nha!Loại ánh mắt này!
Đồng Thiên Ái buồn bã cố ý thở dài,một tay chống cằm, “Hướng Phàm đại ca, trên thể giới nhiều phụ nữ như vậy,người nào tốt anh không chọn,cư nhiên lại chọn một người cực kỳ hung hãn!”
“Cho nên em ở chỗ này nhắc nhở anh!Anh về sau ngày ngày không dễ chịu rồi…! “vợ tương lai” của anh sẽ lấy tất cả thời gian riêng tư của anh!”
“Quý Hướng Phàm nhìn về phía Phương Tình bên cạnh,trong mắt nhu tình hiện rõ, “Tất cả riêng tư của anh chính là cô ấy!Còn sợ gì đây?”
“……..”Phương Tình “Ai nha” một tiếng.
Đồng Thiên Ái hướng Quý Hướng Phàm phụ họa, “Vậy ngươi có lấy chồng hay không nha?Cái mác “Quý phu nhân”rất tốt a!”
“Thiên Ái chết tiệt!”Phương Tình liếc xéo cô một cái,”Ta……”
“Ngươi làm sao?” Đồng Thiến Ái cùng Quý Hướng Phàm đồng thời hỏi.
Phương Tình nghẹn đỏ gương mặt,qua một thời gian,rốt cuộc đầu hang, “Không phải kết hôn sao?Ta muốn cùng Thiên Ái kết hôn!Trước có thể đính hôn!”
Ách……Thế nào vòng tới vòng lui……Cư nhiên lại vòng lên người cô? Cô như thế nào nói tiếp đây?Thật là buồn bực!Quá buồn bực!
“…………..”Đồng Thiên Ái hiển nhiên có chút xấu hổ,len lén dung đuôi mắt liếc nhìn Tiêu Bạch Minh bên cạnh.
Hỏng bét!Mới vừa rồi lại đem anh Bạch Minh như không thấy!Cô làm sao lại phạm phải sai lầm như vậy!Mình cùng Tiểu Tình còn có anh Hướng Phàm nói chuyện đến khí thế ngất trời,cư nhiên cũng không có quan tâm người bên cạnh Tiêu Bạch Minh vẫn không nói gì,chợt mở miệng nói, “Thật ra thì tôi cũng có dự tính này,muốn cùng Thiên Ái xác nhận.Nhưng là bây giờ còn không thành thục,đính hôn là một đề nghị tốt!”
“Thiên Ái!” Tiêu Bạch Minh đưa tay cầm tay cô,nghiêng đầu sang chỗ khác, chân thành hỏi, “Không biết,em có nguyện ý hay không?”
“………..”Đầu óc trống rỗng.
Đồng Thiên Ái nhìn Tiêu Bạch Minh,hiển nhiên còn chưa có từ trong cơn chấn động thức tỉnh.
Anh Bạch Minh…….Nói cái gì đây?.......Hỏi cô có nguyện ý hay không cùng anh đính hôn?......Cô cón chưa có chuẩn bị tư tưởng…..Làm như thế nào lấy……
Nhưng là,lúc trước không phải đã nghĩ tới muốn cùng anh Bạch Minh cùng sống cả đời sao?
Tại sao giờ phút này lại do dự đây?
“Thiên Ái!Như thế nào?Chúng ta cùng nahu nhưu?”Phương Tình bắt đầu giựt dây rồi.
Tiêu Bạch Minh nhìn khuôn mặt luống cuống của cô,trong long hoảng hốt. Nụ cười nơi khóe môi cứng ngắc hạ xuống,lạnh nhạt nói, “Không sao!Chung thân là việc đại sự!Cho Thiên Ái suy nghĩ kỹ càng mới được!”
“…………”Nghe được thanh âm của anh lại êm ái như thế,tất cả do dự dường như cũng bị tan biến hết rồi!
Mình muốn không phải là một người như vậy ôm tỏng ngực sao?Hy vọng tương lai mỗi một ngày đều có người làm bạn.Có thể đối với hắn vui vẻ,cùng nhau oán trách không vui…………..
Như vậy hiểu được mình,tha thứ mình,bao dung mình,mình vẫn còn suy tính những gì đây?
Đúng vậy!Không cần suy tính……
Lựa chọn anh là chính xác!Mà cái người cuồng ngạo đó,cắt đứt không cùng hắn dây dưa không rõ!
Trở tay cầm lấy tay của anh,chần chừ mở miệng,trấn định nói. “Anh Bạch Minh,chúng ta đính hôn đi!”
“……”Lần này đổi thành Tiêu Bạch Minh ngây dại nhìn.Một giây sau,vô cùng sung sướng.Bởi vì lời nói của cô,cảm thấy trên thế giới này mình là người hạnh phúc nhất.
Có cô,tựa như có tất cả…….
Có phải hay không lấy được người yêu sâu đậm…. CHình là một loại cảm giác như vậy………
Cao ốc Tần thị.
Quan Nghị xoa mi tâm,đem máy tính tắt đi.Nghiêng đầu nhìn thời gian,lúc này mới phát hiện đã sắp qua bảy giờ!Hắn thật là mệnh khổ,cho nên đời này đoác chừng sẽ chết ở Tần thị rồi!
“Đô đô ------“ điện thoại vang lên.
Thân thể hướng bên phải,đưa tay nhận điện thoại, “Xin hỏi Tần đại tổng tài, lần này lại phân phó cái gì à?”
“Gần đây thông minh!Vừa tiếp điện thoại cũng biết là tớ!”Tần Tấn Dương ở bên đầu kia điện thoại tâm tình tốt nói.
Quan Nghị nhíu mày, ý tứ có chút khinh bỉ, “Tại thời gian này gọi điện thoại đến phòng làm việc của người ta, không cần suy nghĩ cũng biết là cậu!”
“Chuyện xử lý như thế nào?”Không cùng hắn đùa giỡn nữa, trực tiếp hỏi.
Nóng nảy!Nhìn xem!Còn chưa nói đến ba câu!Bản tính đã lộ!Cũng biết gọi điệnt hoại tới đây,chính là hỏi thăm chuyện tình của cô bé cô nhi kia!Hắn chấp hành công việc thư kí này thật là buồn thảm!
Thở dài nói, “Chuyện cũng làm xong!Ngày mai cô ta sẽ tới Tần thị bắt đầu đi làm!”
Vậy thì tốt!Tớ dự định quay trở về trước thời hạn!Chuyện làm tốc độ tốt lắm!”Nói xong,không chút nào lưu luyến đem điện thoại tắt.
|
Chương 137: Chỉ cần vẫn còn ở bên cạnh
Vòng đi vòng lại cuộc sống,một ngày mới lại bắt đầu.Chỉ là,hôm nay cũng không phải là một ngày may mắn.Ít nhất đối với Đồng Thiên Ái mà nói là như vậy.
Nhìn đôi giày,ngồi xổm xuống thắt dây giày.
Hôm nay sẽ phải đi Tần thị đi làm,làm sao bây giờ!Cái tên biến thái kia không phải nói đi Italy rồi sao?Nên mấy ngày nay cũng sẽ không đụng phải hắn!Nhất định phải ổn định vị trí!
“Biến thái chết tiệt!Ta sẽ không thua bởi ngươi!”Nghiến răng nghiến lợi nói,trên tay dùng sức đem dây giày buộc thật chặt.
Mở cửa,đập vào mắt chính là khuôn mặt tươi cười ấm áp của Tiêu Bạch Minh.
“…..”Đồng Thiên Ái vẻ mặt sáng rỡ,ấp úng hô một tiếng, “Anh Bạch Minh……”
Trời ơi!Cô rốt cuộc nói như nào với anh Bạch Minh? Hiện tại cô không có ở công ty Âu Tiệp đi làm,mà là đi Tần thị!Ghê tởm nhất chính là bị cái tên biến thái kia cố ý điều đi qua đấy!
Tiêu Bạch Minh cúi đầu,dịu dàng nói, “Thiên Ái!Anh đưa em đi làm!”
Nói xong,đưa tay dắt lấy tay của cô.Cố gắng để cho mình nhìn giống như một “Vị hôn phu”, bởi vì cuộc sống về sau, đều muốn cùng Thiên Ái vượt qua!
“Hả…….” Đồng Thiên Ái vội vàng trở tay đóng cửa lại,rầu rĩ nói, “Vâng….”
Xe con dừng sát ở cao ốc đối diện dừng xe trong khu vực nhà để xe
“……”Đồng Thiên Ái liếc mắt nhìn về hướng người bên cạnh,trong lòng ấm áp.
Một chút mờ ám rất nhỏ,là có thể theo dõi đến nội tâm của một người.Chân chính biết quan tâm người của ngưoi,chỉ lặng lẽ bỏ ra,hơn nữa không để cho ngươi biết
Chợt trong ánh mắt,toát ra một ít đau thương.Quá phai nhạt, nhạt đến không thể nhận ra.
Chỉ là,anh Bạch Minh……Anh biết không….Người như vậy, thường rất dễ bị tổn thương……….
“Thiên Ái!Tay của em có chút lạnh!Có muốn hay không trở về lấy mặc thêm y phục?” Nghiêng đầu,săn sóc hỏi.
Đồng Thiên Ái chợt lắc đầu một cái,vội vàng nói, “Em không lạnh!Không cần……… anh Bạch Minh….”Cô thực sự một chút cũng không lạnh……Chỉ là…..Cảm thấy áy náy….
Tiêu Bạch Minh cũng không để ý đến thay đổi của cô,bởi vì hôm qua cô đã đáp ứng lời “Cầu hôn”của anh.Mặc dù,chỉ là đồng ý “Đính hôn”, nhưng cũng đã là một bước rất lớn!
Một ngày nào đó,anh nhất định sẽ làm cô yêu anh….
Giống như,anh thích cô nhiều như vậy,thích…….
Trong xe,Đồng Thiên Ái cúi đầu,ngồi lên chỗ ngồi đằng trước.Một đôi tay nhỏ níu lấy đai an toàn,trong đầu loạn hết lên,luống cuống mà nghĩ nên giải thích tất cả như thế nào đây.
Trực tiếp nói cho anh Bạch Minh…..Cô hiện tại đi làm ở Tần thị?....
Hay là chưa nói cho anh biết….Chờ sau này nói cho anh biết?......
Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ!Đồng Thiên Ái!Ngươi quyết định nhanh một chút đi!Không cần do dự!Làm sao ngươi luôn chậm như vậy!Làm chuyện gì cũng không nhanh như vậy!
Rốt cuộc cố lấy dũng khí, hô một tiếng “anh Bạch Minh”
“Hử?Sao vậy!”Tiêu Bạch Minh líu ríu một tiếng,xoay người,đưa tay từ sau xe xách ra một cái túi.
Một mùi thơm theo đó bay tới.
Tiêu Bạch Minh mở túi ra,đem tới bữa sáng đã mua từ sớm tại cửa hang, “Không biết em thích ăn cái gì?Anh mua rất nhiều!Thiên Ái!Em xem một chút,em thích ăn cái gì đây?”
“……”Vốn là có lời muốn nói,trong nháy mắt tất cả nuốt xuống bụng.
Tiêu Bạch Minh lấy ra một túi sữa ấm áp,có chút khẩn trương đưa tới trước mặt cô, “Còn có sữa đậu nành,em thích gì đây?Thật xin lỗi!Thiên Ái!Anh thật thất bại,cư nhiên không biết Thiên Ái của anh yêu thích gì!”
…….
“Bảo bối Thiên Ái!Ăn điểm tâm rồi….!”
“Mẹ!Con không uống sữa!Trong nhà trẻ Đào Đào nói,người bạn nhỏ uống sữa tươi sẽ biến thành bò đấy!Con không cần như bò cái!”
“Thiên Ái ngốc!Đào Đào là lừa Thiên Ái!Bởi vì Đào Đào không thích uống sữa tươi!”
“Vậy sao?Nhưng là Thiên Ái cũng không thích uống sữa tươi!”
“Không thể a!Thiên Ái không thể như vậy!Bởi vì đây là mẹ đặt biệt chuẩn bị cho Thiên Ái đấy….”
“Vậy cũng tốt!Vậy con liền đem nó uống cạn!”
“Như thế nào,có phải hay không rất ngon ?”
“………..”
“Mẹ cho Thiên Ái sữa tươi…tăng thêm một vật nha…đó là mẹ yêu Thiên Ái…..”
Chợt,trước mắt một hồi sương mù.
Là vật gì,từ từ hiện lên.Sau đó,che ở mắt nàng..Cho nên nàng không rõ hình dánh anh Bạch Minh rồi sao…
“Thiên Ái?.....Ân?” Tiêu Bạch Minh nhìn nàng có chút mất hồn,tay cầm sữa tươi có chút cứng ngắc.
Thật ảo não a!Nên hỏi Thiên Ái thích gì mới đúng!Cư nhiên như vậy tự chủ trương, nhìn xem!Thiên Ái căn bản một chút cũng không thích uống sữa tươi!Cho tới bây giờ cũng không gặp qua Thiên Ái uống sữa tươi!
Vội vàng đem sữa để xuống,lại lấy ra một túi sữa đậu nành, “Cái này,sữa đậu nành có thích không?”
“Sữa đậu nành cũng không thích sao?Vậy lần sau đổi thành ca-cao nóng nha?Thiên Ái thích gì?”Thấy cô còn chưa nói chuyện,càng thêm vội vàng hỏi.
“………..”Đồng Thiên Ái ra sức lắc đầu,vẫn lắc đầu.
Cô không dám mở miệng,cô sợ chính mình nói chuyện sẽ phát ra âm thanh nghẹn ngào.Không thích ở trước mặt người khác hiện ra một mặt yếu ớt của mình.
Không muốn làm cho mình quá đáng thương,làm cho người khác tới an ủi mình.
Không có cần thiết….
Nhưng là cô không có nhịn được…..
“Không phải…Không phải vậy….anh Bạch Minh”Đồng Thiên Ái khàn khàn nỉ non,đột nhiên đánh về phía ngực anh,đôi tay ôm anh thật chặt.
Những thứ kia là nước mắt,rốt cuộc phát tiết ra,tựa hồ là chất chứa đã lâu.
“Em thích….Em đều thích….Bất kể là sữa tưoi….Còn là sữa đậu nành….Em đều thích….”
Chỉ cần vẫn còn ở bên cạnh cô….Bất kể thứ gì….Cô đều thích….Chỉ cần sẽ không rời cô đi….Để lại cô một mình…..
|
Chương 138: Một cái nhận bạc
Đột nhiên cô khóc thút thít,khiến Tiêu Bạch Minh chân tay luống cuống. Ngược lại lo lắng khó chịu,cảm thấy có phải mình làm sai chỗ nào hay không!Cho nên làm cho Thiên Ái khóc…..
“Thiên Ái!Thế nào?Đừng nữa nữa!”Tiêu Bạch Minh lung túng đưa tay lên giữa không trung,lại không biết nên đặt ở đâu.
Thiên Ái ở trước mặt anh lại khóc thương tâm đến như vậy.
Cho dù là người bình tĩnh đi nữa,đầu óc cũng sẽ trống rỗng,không có bất kì một năng lực phản ứng nào!,
Đồng Thiên Ái dung sức ôm chặt anh,giống như khi còn bé bị ủy khuất,ôm chặt lấy mẹ.Rốt cuộc một lần nữa tìm được một người như vậy ôm trong ngực,có thể dựa vào,không cần một mình nữa.
“………..”Tiêu Bạch Minh không nói gì thêm,lựa chọn im lặng.
Hai tay cứng ngắc từ từ duỗi ra,vuốt sống lưng an ủi cô.Cô tựa như một đứa trẻ,phải có tính tình như vậy,cho nên khóc đều là khóc to như vậy.
Không hỏi nữa,không cần biết nguyên nhân.Cô có thể ôm anh khóc như vậy,chẳng lẽ bởi vì tín nhiệm anh
Đúng vậy a,Tiêu Bạch Minh anh đã bắt đầu trở thành người thân tín của Thiên Ái rồi sao………
Khóc một lúc lâu,tựa hồ đem cuộc sống độc lập,chua cay nhiều năm như vậy phát tiết ra hết.
Rốt cuộc,rầu rĩ ngẳn đầu từ trong ngực của anh lên,nhìn đến áo sơ mi trắng tinh bị ướt một một mảnh, chu mỏ uất ức nói, “Thật xin lỗi!anh Bạch Minh,đem áo sơ mi của anh làm dơ…”
“Không sao!Áo bẩn có thể giặt…”Chỉ cần em chịu đem tâm giao cho anh…
Đồng Thiên Ái đưa tay xoa mắt,nhân tiện đem nước mặt còn lưu lại trong hốc mắt lau đi,lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Anh Bạch Minh,bụng của em rất đói,em cái gì cũng muốn ăn….”
“Được”Tiêu Bạch Minh đem túi đầy thức ăn,xách đến trước người cô,mỉm cười hỏi, “Cho Thiên Ái tùy chọn”
Đồng Thiên Ái cúi đầu,lấy ra một túi sữa tươi,”Em uống cái này!”
“Vậy em từ từ uống!Anh lái xe đưa em đi làm!Phải tăng nhanh tốc độ,nếu không sẽ bị muộn!”Tiêu Bạch Minh nói rõ,đưa tay nổ máy
Xe rung một lúc,chậm rãi đi về phía trước.
Đồng Thiên Ái thẳng sống lưng bình tĩnh nói, “anh Bạch Minh,hôm nay phải thay đổi địa phương”
“Hả?Đổi địa phương?Thiên Ái đổi chỗ làm rồi à?”Tiêu Bạch Minh nghiêng đầu nhìn cô,đem tầm mắt thu hồi,nhưng trong long hết sức tò mò.
Đồng Thiên Ái hút sữa tươi,gật đầu một cái,nói có chút mơ hồ không roc. “Em bị điều đến Tần thị đi làm”
“Tần thị?”Tiêu Bạch Minh cầm tay lái.cảm thấy long bàn tay mình có chút đổ mồ hôi.
Thiên Ái làm sao sẽ đi Tần thị đi làm đây?Ngày hôm qua vẫn còn ở Âu tiệp mà! Làm sao qua một buổi tối liền bị điều đi?Huống chi,Tần thị là địa bàn của Tần Tấn Dương!
Đồng Thiên Ái tâm tham món lợi nhỏ cẩn thận liếc nhìn Tiêu Bạch Minh,rầu rĩ nói, “Công ty của bọn em bị Tần thị thu mua rồi!Ngày hôm qua em nhận được thông báo bị điều đến Tần thị đi làm!”
“………..”Tiêu Bạch Minh trầm mặc,trông lòng đã hiểu tất cả.
Vận dụng tiền bạc,đem công ty Thiên Ái thu mua rồi hả?cái tên ngạo mạn kia,lần này thật sự phải đến!Nên làm cái gì bây giờ?
Đồng Thiên Ái thấy anh không nói gì,tưởng anh tức giận, “Anh Bạch Minh,em cùng hắn không có gì”
Anh biết rất rõ”Giọng rất nhạt,thực sự là rất nhạt.Cũng khẻ thở dài trong lòng.Anh biết làm sao dừng lại chuyện này đây
Đánh mạnh tay lái,lúc trước đi phía trái,bắt đầu từ bây giờ sẽ phải đi hướng phải.
Cao ốc Tần thị
Khẽ nheo mắt lại,ngẩng đầu nhìn cao ốc cao vút.Hôm nay ánh mặt trời cũng không qua chói mắt,kính xanh sẫm,khúc xạ ra ánh sáng cũng ôn nhuận chút.
“Thiên Ái!Anh có thứ muốn đưa cho em!”Tiêu Bạch Minh bỗng nhiên thò tay vào túi áo vest.
Đồng Thiên Ái yêu thích mà theo dõi hắn, “Anh Bạch Minh là gì thế ?”
“Đây là mẹ anh để lại cho anh.Mặc dù kiểu dáng có chút cũ,nhưng là hi vọng em có thể nhận lấy”Tiêu Bạch Minh có chút va chạm nỉ non
Một đôi bàn tay mở ra trước mặt cô.Trong lòng bàn tay,là một hộp màu đỏ nhung.
“Đây là cái gì?”
“……”Tiêu Bạch Minh đưa tay mở hộp ra,một chiếc nhẫn bạc mảnh có chút cũ kỹ, màu bạc là bởi vì thời gian làm ra,cũng hiện ra chút màu đen,lại mang theo chút dịu dàng.
Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt,”Cái này đưa cho em?”Quý trọng như vậy,lại muốn cho cô sao?
“Đúng vậy!Bởi vì Thiên Ái đã là vị hôn thê của anh rồi!Trong lúc nhất thời,không có chuẩn bị xong chiếc nhẫn kia cương!Cái này trước có thể thay thế không?”Tiêu Bạch Minh có chút ngượng ngùng mỉm cười.
ĐỒng Thiên Ái vội vàng từ chối, “Anh Bạch Minh!Không cần!Thật sự là di vật của mẹ anh quá quý trọng .
“Thiên Ái!Không cần từ chối!Anh nghĩ mẹ anh cũng hy vọng nhìn thấy nó được đeo trên tay em!Bà nhất định rất thích giống như em vậy như một đứa trẻ!”Tiêu Bạch Minh đưa tay nắm lấy tay phải của cô,đeo ở ngón giữa.
“Em….”Đồng Thiên Ái nhìn thấy nhẫn trên ngón tay mình,trong lòng bỗng nhiên loạn một trận.
Tiêu Bạch Minh cũng không đợi cô nói tiếp,đưa cánh tay dài,đem cửa xe mở ra, “Mau đi đi!Ngầy đầu tiên đến công ty mới làm, phải cố gắng lên!Biết không?”
“…….”Đồng Thiên Ái nắm chặt túi xách,không thể làm gì khác nói, “Được!Anh Bạch Minh cũng thế!Đi làm phải cố gắng lên!”
Nói xong,chan hướng ra ngoài xe đi ra.Trở tay,đem cửa xe đóng lại.Xoay người lại hướng anh phất tay.
Tiêu Bạch Minh mỉm cười,hướng cô gật đầu một cái.
Tầm mắt của anh vẫn nhìn chăm chú theo bóng lưng cô.Không biết làm sao,nhìn cô cách anh càng ngày càng xa,chợt có cảm giác mãnh liệt.
Thiên Ái,vô hình trung cách anh ngày càng xa……
Nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.Đưa tay bóp nhẹ một chút,mới lái xe rời Tần thị .
|
Chương 139: Trở về trước thời hạn
Đi vào đại sảnh cao ốc Tần thị, Đồng Thiên Ái ngẩng đầu,ánh mắt vô tư nhìn chăm chú vào phía trước.Nhìn thấy bên cạnh quầy phục vụ,thân ảnh cao ngất của Tần Nghị đứng,hai tay vòng trước ngực,ngang nhiên hứng thú mà nhìn cô.
“……….”Mím môi,tên chó săn ghê tởm!Cư nhiên sáng sớm ở chỗ này chờ cô.
Ghê tởm hơn chính là cái tên biến thái kia!Thật là không dứt,nghĩ ra một số ý tưởng mới,muốn chỉnh nàng!Hiện tại chế giễu,lạm dụng chức quyền,đem cô điều tới nơi này.
Quan Nghị đi về phía trước hai bước,cong người xuống, nhẹ giọng nói, “Đồng Thiên Ái,cô tới trễ năm phút”
“A!”Đồng Thiên Ái rầu rĩ nói, “Vậy thì thế nào?Đến muộn sẽ bị khai trừ sao?”
Nếu như mà nói đến trễ sẽ bị khai trừ,vậy từ ngay mai cô sẽ mỗi ngày mặc gió mặc mưa đều đến trễ.Mãi cho đến ngày cô bị đuổi khỏi Tần thị mới thôi!
“………….”Quan Nghị vội vàng ngậm miệng,trước mắt là một tiểu nữ cô nhi nhưng không giống với ban đầu rôi,cô bây giờ là “Bảo bôi” trong mắt Tần đại tổng tài,hắn không nên đắc tội.
Đồng Thiên Ái vô cùng khinh thường trừng mắt liếc hắn một cái,tức giận hỏi, “Tôi làm việc ở chỗ nào?”
“Dẫn cô đi lên”Quan Nghị nhún vai một cái đi về phía thang máy chuyên dụng.
Thang máy một đường đèn sáng,không có báo dừng lại.
Đồng Thiên Ái nghi ngó nghiêng đầu sang chỗ khác,hỏi “Quan đại thư ký,tôi muốn hỏi một chút,công việc của tôi là gì?Ở tầng mấy?”Trong lòng đã chuẩn bị tốt,tiến nhận điều kiện của hắn không hợp lí.
“A!Công việc của cô à?”Quan Nghị có chút nhức đầu,nghĩ một lát,nhếch môi nói, “Xin lỗi!Tôi tạm thời cũng không biết!”
Vừa dứt lờ nhận được hai đạo ánh mắt giết người
Quan Nghị lạnh lung mà chống đỡ,thở dài.Hắn thật sự không biết! cái tiểu tử thối Tấn Dương kia!Trước khi đi đột nhiên phân phó việc làm cho hắn!Cũng không nói cho hắn biết,cho cô đi đến Tần thị làm công việc gi!
Hơn nữa hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ!Một lát giao một công việc cho cô làm ,nếu không có chuyện gì lại làm cho Tần đại tổng tài mất hứng
Cho nên không thể làm gì khác hơn là quyết định án binh bất động
“Đinh-------“một tiếng,cửa thang máy mở ra.
Quan Nghị rất có phong độ mà mời Đồng Thiên Ái đi trước,không ngờ,lại gặp phải ánh mắt lạnh của cô quét qua.Trên mặt có chút cam chịu,lần nữa cảm than cho vận mệnh của mình.
Đông Thiên Ái đi chậm mấy bước về phía trước,lại xoay người lại tức giận hỏi, “Hiện tại muốn tôi đi đâu!Không có khả năng để cho tôi đứng ở chỗ này làm trang trí chứ?”
“……..”Quan Nghị sửng sốt một chút,thật đúng là không muốn nghĩ đến cái vấn đề này!Để cho cô đi nơi nào thì tốt nhỉ?
Suy tư chốc lát,gương mặt trẻ con lộ ra một khuôn mặt tươi cười, “Cô đi đến phòng làm việc của tổng tài đi!Nơi đó có máy tính,thiết bị giải trí tùy cô chơi!Chơi mệt mỏi thì cô đi đến phòng nghỉ ngơi ngủ!”
“Anh nói cái gì?..........”Nghe được lời nói này Đồng Thiên Ái trợn mắt há mồm.Cái gì đây? Cho cô đi đến nơi này,cư nhiên chính là tới chơi!Làm ơn đi!Cô tới là làm việc có được hay không
Hé ra khuôn mặt lạnh,nghiêm trang nói, “Tôi không đi!Nếu như phải giống như anh nói,vậy tÔI không đi!tôi liền đứng ở đây!”
“Cái nữ hài tử này thế nào lại quật cường như vậy!”Quan Nghị không chịu nổi hừ hừ, đầu hàng nói, “Được được được!Cô muốn làm việc có đúng không?Như vậy đi!Xin Đồng tiểu thư sửa sang lại phòng làm việc tổng tài!”
Quét mắt nhìn phòng làm việc lớn có chút dọa người,Đồng Thiên Ái đem khăn lông buộc trên đầu.
Đôi tay ngay sau đó bắt chéo ngang hông,tức giận lầm bầu lầu bầu, “Đồng Thiên Ái! Phải bắt đầu làm việc!Nói cho những kẻ có tiền biết Cô là dựa vào lao động mà kiếm tiền”
Cầm máy hút bụi lên căm điện vào trong nháy mắt phát ra thanh âm”Ông ông ông”.Cầm hút bụi,bắt đầu dọn dẹp sàn nhà.
Bất tri bất gíac,đồng hồ để bàn rơi xuống đất,kim chỉ từ “9” đi thẳng đến “11”
“Mệt quá!”Đồng Thiên Ái mệt mỏi kêu một tiếng.
Ngay sau đó,cả người ngã ngồi trên sôpha.Trên mặt toàn màu hồng,thở không ra hơi.Đang nhìn “Kiệt tác” mà mình đã dọn dẹp qua,cảm thấy thật hài lòng.
Nhắm mắt lại,cảm thấy có chút mệt mỏi.Trong lòng nhắc nhở mình: Đồng Thiên Ái!Nghỉ ngơi một chút!Nhắm mắt nghỉ ngơi mười phút!”
………….
Thời gian từng giây từng phút trôi qua,hiển nhiên đã qua cái “Mười phút”này rồi.
Trong giấc mộng Đồng Thiên Ái cảm thấy có chút lạnh,lật người đưa tay vòng chắc thân thể mình.
“Làm sao ngươi lại trở lại nhanh như vậy?”
“Tối hôm qua đã làm xong việc,đêm đó lên phi cơ trực tiếp bay trở về rồi!”
………
Giọng nói càng ngày càng rõ ràng,cửa phòng làm việc chợt bị đẩy ra.
Tần Tấn Dương ngẩng đầu nhìn bốn phía,tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia.Chợt tầm mắt dừng lại tại người trên nằm trên sôpha.Gương mặt cũng theo đó trở nên nhu hòa.
Đồng Thiên Ái cuộn tròn người lại,giống như nửa năm trước uống say cũng vậy, ngủ hết sức ngọt ngào.
“Các người cứ từ từ,ta trước tránh ra!”Quan Nghị nhìn thấy trường hợp này,rất thức thời nói.Sau đó xoay người đi,không quên đem cửa đóng lại.
Tần Tấn Dương đứng tại chỗ nhìn cô một lát,nhìn thấy đôi tay cô vòng bó sát ngừơi,chợt nhíu mày.
Cái tiểu Gai nhỏ này đáng giận,hiện tại cũng đã là cái thời tiết gì rồi hả ?Cư nhiên cứ như vậy ngủ?Chẳng lẽ cô không biết như thế này sẽ cảm sao?Thật là một điểm cũng không biết chăm sóc mình!
Nên là nhanh tay lấy cô về nhà,để cho anh chăm sóc cô
Vừa đưa tay cở nút áo ,vừa đi đến bên người cô.Cở áo khoác ra,đưa tay muốn khoác lên người cô.
Cúi đầu,trong nháy mắt,ánh mắt nhìn thấy chiếc nhẫn bạc kia.
Chiếc nhẫn?...........Chiếc nhẫn!Còn đeo vào ngón giữa?.......Đây là cái gì?....... Đính hôn sao?
Chiếc nhẫn này từ đâu tới?Là ai đưa cho cô?
Trong đầu hắn đột nhiên nhớ ra một cái tên ------ Tiêu Bạch Minh!Đúng vậy!Nhất định là hắn!Trừ hắn ra,không có khả năng thứ hai!
|