Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài
|
|
Chương 245: Mục đích lần này
Edit: Maria Liêu
Beta: Ha.chi
Lầu hai biệt thự.
Cửa thư phòng được người nhẹ nhàng gõ hai cái, quản gia đứng ở ngoài cửa, cung kính nói, "Lão gia!"
"Vào đi!" Âm thanh thâm trầm của Tần Nhân Tông vang lên.
Quản gia nhận được đồng ý, lúc này mới đi vào trong gian phòng.
Bên trong thư phòng, Tần Nhân Tông ngồi ở trên ghế lớn mà bên cạnh hắn, là tâm phúc của hắn, Chú Quản.
Quản gia cẩn thận mà đi đến trước bàn làm việc, cúi người chào một cái, báo cáo, "Lão gia! Bên ngoài có một cô gái nói muốn gặp thiếu gia!"
"Nhĩ lão hồ đồ sao? Tấn Dương ở Đài Loan! Trước kia từng chọc phải cục nợ gì sao? Đem cô bé kia đuổi đi! Không chịu đi, thì cho một khoản tiền!" Nét mặt già nua Tần Nhân Tông trầm xuống, lớn tiếng quát.
Quản gia có chút quẫn, cũng là gật đầu, "Dạ! Là ta già nên hồ đồ rồi!" Xoay người đi vài bước, lại có điểm không yên tâm, "Lão gia! Nhưng vị tiểu thư kia nói lưu loát Trung văn, hơn nữa. . . . . ."
"Hơn nữa cái gì?" Tần Nhân Tông hỏi.
Quản gia vội vàng đứng thẳng, bẩm báo nói, "Hơn nữa, vị tiểu thư kia nói chỉ cần thiếu gia nghe được tên của cô, thiếu gia nhất định sẽ đi ra gặp !"
"A?" Tần Nhân Tông có chút ngạc nhiên, trong lòng nghĩ tới tất cả khả năng.
Chú Quản đột nhiên cúi người, ở bên cạnh hắn nhỏ giọng nói, "Lần trước thời điểm thiếu gia ngồi trên xe, dường như cùng Kỳ Kỳ tiểu thư tranh chấp qua! Tiểu thư còn hỏi thiếu gia có thể hay không cưới cô bé kia!"
"Ta nghĩ, có lẽ là cô bé này đi theo thiếu gia tới nước Anh!"
Tần Nhân Tông gật đầu một cái, trong lòng đối với cái nữ hài tử khiến Tần Tấn Dương thần hồn điên đảo cảm thấy tò mò. Ngẩng đầu lên, trầm giọng nói, "Mang cô đi vào gặp ta!"
"Dạ! Lão gia!" Quản gia ứng tiếng, thối lui ra khỏi thư phòng.
Bên ngoài biệt thự, Đồng Thiên Ái vẫn như cũ kiên nhẫn chờ đợi. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô chợt có chút phiền lòng .
Rốt cuộc, cửa nhỏ được người mở ra.
Người mặc tây trang đeo nơ là quản gia xuất hiện ở bên trong cửa, hướng về phía cô trầm giọng nói, "Tiểu thư! Mời đi theo tôi!"
Đồng Thiên Ái nâng lên khuôn mặt tươi cười, trong lòng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi theo phía sau hắn, vừa cảm kích nói, "Cám ơn chú! Thật là thật cám ơn chú!"
Bước nhỏ theo sát sau lưng quản nhà, theo hắn đi qua một bể phun nước dài.
Những thứ kia dâng lên nhũ bạch sắc sáng bóng, hơi nước tràn ngập ra.
Không biết vì sao , Đồng Thiên Ái nhìn về bốn phía xa xỉ. Đầu óc cũng là đang suy nghĩ, Tần Tấn Dương khi còn bé chính là sống ở trong hoàn cảnh như vậy sao?
Nghĩ như thế, bất tri bất giác đã đi vào đại sảnh.
Dưới sự hướng dẫn của quản gia, lên lầu hai.
Đồng Thiên Ái có chút không hiểu, cũng là nghi ngờ nhìn người nam nhân phía trước. Tại sao mang cô tới nơi này? Không phải nói muốn đi gặp Tần Tấn Dương sao? Còn là, Tần Tấn Dương đang ở trên lầu?
Quản gia gõ cửa, sau đó đem cửa thư phòng khẽ mở ra, xoay người nói, "Tiểu thư! Vào đi thôi!"
"Dạ? . . . . . . Dạ. . . . . . Cám ơn. . . . . ." Đồng Thiên Ái lễ phép mỉm cười, tay nắm chặt tay nắm cửa, lấy dũng khí, nở nụ cười rực rở, nghĩ đến một giây kế tiếp sẽ nhìn thấy hắn.
Đồng Thiên Ái đi vào thư phòng, cửa phòng được quản gia đóng lại.
Cô nghiêng đầu nhìn quanh gian phòng lớn, có chút chần chờ đi về phía trước hai bước. Chợt nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về bên trái. Tầm mắt chống lại người đang ngồi ngay thẳng trên ghế lớn, trong lòng chợt căng thẳng.
Ông ấy. . . . . . Là ai? . . . . . .
Ánh mắt Tần Nhân Tông xem kỹ, sắc bén đem cô bé trước mắt khóa lại. Muốn từ trên người cô tìm ra dấu vết, đến tột cùng là có mị lực như thế nào!
"Cô tên là gì!" Hắn cuối cùng mở miệng.
"Cháu tên là Đồng Thiên Ái!" Cô đàng hoàng trả lời.
Đồng Thiên Ái trở nên câu nệ , hai chân cũng ở chung một chỗ, đứng tại chỗ. Liếc thấy người đang ngồi trên ghế, cảm thấy có chút nhìn quen mắt. Cũng là nhớ không nổi đã gặp qua ở nơi nào, nhưng có thể xác định một chút, mình nhất định gặp qua gương mặt này.
Lại đem tầm mắt thu hồi, dừng ở trên người lão giả.
Chỉ là đối mặt hắn như vậy, cũng có thể cảm thấy áp lực. Mà ngũ quan lão nhân gia nhìn rất lạnh, khí thế mãnh liệt, trong khoảnh khắc, làm cho mình giật mình, lão nhân trước mắt, lại có mấy phần tương tự Tần Tấn Dương!
Không phải chứ? Ông ta đến tột cùng là ai?
Tần Tấn Dương đâu? Hắn đi nơi nào?
Trường hợp bây giờ, coi là cái gì?
Tất cả trở nên rối rắm, bởi vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp, nội tâm thấp thỏm lo âu.
Tần Nhân Tông nheo mắt lại, vừa trầm giọng nói, "Đồng Thiên Ái? Cô là từ Đài Loan tới?"
Ông ấy làm sao biết cô từ Đài Loan tới? Ông ấy đến tột cùng là ai? Khi ánh mắt sắc bén của ông nhìn soi mói, cảm thấy mình dường như là bị ông xem như đang xem vật phẩm, cả người không được tự nhiên.
"Phải . . . . ." Đồng Thiên Ái nuốt một ngụm nước bọt, cũng là có chút tối nghĩa trả lời.
Tần Nhân Tông gật đầu một cái, nói, "Cô biết Tấn Dương cùng Kỳ Kỳ là có hôn ước sao?"
"Biết!" Cô vừa thẳng thắn trả lời.
Tần Nhân Tông có chút thích tính thẳng thắn của cô, tiếp tục trầm giọng hỏi, "Như vậy cô tại sao còn phải tới Anh quốc? Cô làm như vậy là vì cái gì? Cô là cô gái thông minh nên chắc có mưu đồ riêng, nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền?"
Bao nhiêu tiền? Ông ấy cư nhiên hỏi cô muốn bao nhiêu tiền?
Đồng Thiên Ái sửng sốt một chút, cũng là buồn buồn nói, "Tại sao lại nói như vậy!"
"Đàn ông, bên ngoài vui đùa một chút là chuyện rất bình thường! Nhưng là phụ nữ thì phải hiểu đúng mực! Mình phải hiểu thân phận của mình, đừng tưởng rằng leo lên, là có thể lấy được tất cả!"
"Tôi nói như vậy cô hiểu không?"
Trong lời nói Tần Nhân Tông, tràn đầy khinh thường, mà thái độ của ông tất cả đều là châm chọc.
Ông ta đã đem cô nhận định giống người phụ nữ tục tằng kia muốn quyền quý mà mê hoặc Tần Tấn Dương không buông tay. Trong lòng suy nghĩ muốn Tần Tấn Dương cùng Du Ty Kỳ kết hôn, càng thêm chỉ trích hà khắc.
Đồng Thiên Ái ngẩng đầu lên, ánh mắt trấn định nhìn ông , khẳng định nói, "Ông là gia gia của Tần Tấn Dương!"
Trong lòng không phải là không có hoài nghi, bởi vì lúc trước Quan Nghị đối với cô nói gia gia Tấn Dương bệnh nặng, như vậy người hiện tại xuất hiện ở trước mặt cô rốt cuộc là ai?
Lão gia trước mắt cho cô cảm giác bá đạo cuồng vọng, tính tình Tần Tấn Dương cực kỳ giống ông ta!
|
Chương 246: Ba chục triệu vô dụng
Edit: Maria Liêu
Beta: Ha.chi
Tần Nhân Tông kinh ngạc vì dũng khí của cô, thật đúng là không có ai, dám can đảm ở trước mặt ông làm càn như vậy. Nhưng dù vậy ông chỉ là cười lạnh, nói tiếp, "Xem ra cô đã tìm hiểu rất cẩn thận, nghĩ như vậy là có thể ngồi lên vị trí cháu dâu của Tần gia?"
Đồng Thiên Ái nghe ông nói như vậy, trong lòng đã hiểu.
Ông lão trước mắt, không phải là ai khác, chính là Tần gia nhất gia chi chủ, gia gia của Tần Tấn Dương.
Hơn nữa là người lần này cô tới Anh quốc cần đối mặt!
"Tôi hiện tại nói cho cô biết, chỉ cần tôi còn sống một ngày, Tấn Dương cũng chỉ có thể cùng Kỳ Kỳ kết hôn! Về phần chủ ý lệch lạc ở trong long cô tốt nhất từ bỏ đi ý niệm!"
"Muốn tiền thì có thể! Bao nhiêu tiền, cô tùy tiện ra cái giá đi! Những cô gái như cô làm vậy không phải là vì tiền sao?"
"Cô nói đi! Ba chục triệu có đủ hay không? Tiền Đài Loan nếu như ngại quá ít, như vậy bảng Anh có đủ hay không?"
Thân thể Tần Nhân Tông hướng về sau khẽ dựa, quải trượng đầu rồng trong tay, buông lỏng một chút. Mắt sáng như đuốc, đem cả người cô nhìn xuyên thấu. Số tiền kia đối với một cô gái mà nói, đây là con số trên trời!
Đồng Thiên Ái bỗng nở nụ cười, chợt nghĩ đến lần đầu gặp mặt Tần Tấn Dương.
Ba chục triệu bảng Anh? Ra tay thật hào phóng!
Rốt cuộc đã hiểu hắn tại sao lại thành ra như vậy, là do gia đình hắn đã ảnh hưởng đến hắn. Thật là không biết nên hâm mộ hắn có điều kiện vật chất như vậy, hay là muốn thay hắn bi ai, tiền tài có thể che mờ tâm trí.
Sống trong môi trường như vậy qua thời gian dài ,Tần Tấn Dương biến thành cái dạng như vậy thì không có gì lạ.
Bây giờ nhìn gia gia của hắn, phát hiện mình đột nhiên lại rất nhớ hắn.
"Tần lão tiên sinh! Tôi không cần tiền!" Đồng Thiên Ái trấn định nhìn lão ông trước mặt, lạnh nhạt nói.
Âm điệu vững vàng, không có một chút run rẩy cùng với khiếp đảm. Không nhìn ra được cô có bất kỳ lo lắng gì, chỉ thản nhiên nhìn đối phương, mà nụ cười của cô, cười rất rực rỡ.
Tần Nhân Tông sửng sốt, cũng không phải là bởi vì lời cô nói, mà bởi vì nụ cười tự tin của cô.
Cô bé trước mắt này, tựa hồ cùng với những cô gái ham tiền trong ấn tượng của mình có chút không giống nhau.
Vừa nhíu mày, mình tại sao lập trường lại dao động?
Nghĩ đến đám hỏi hai nhà, lập tức xụ mặt xuống.
"Ba chục triệu bảng Anh cô vẫn còn chê ít sao? Tham vọng của cô thật đúng là không nhỏ!" Tần Nhân Tông hừ lạnh một tiếng, trong lỗ mũi dường như có thể phun ra lửa.
Đồng Thiên Ái mỉm cười lắc đầu một cái, lạnh nhạt nói, "Tần lão tiên sinh! Ba chục triệu đối với tôi mà nói, không đáng quan tâm!"
Lời của cô vừa ra khỏi miệng, chọc Tần Nhân Tông tức chết.
Vẫn an tĩnh đứng ở bên cạnh Tần Nhân Tông, Chú Quản chợt đối với vị Đồng tiểu thư này cảm thấy khâm phục. Có thể đối mặt với lão gia, còn trấn tĩnh như thế thật đúng là không có mấy người!
Cô bé trước mắt, dáng dấp cũng không phải quá xuất sắc, chỉ có thể coi là có mấy phần thanh tú. Nhưng còn cách xinh đẹp một khoảng chênh lệch khá xa. Nếu nói về điểm đặc biệt của cô ấy có có lẽ là nụ cười.
Giống như ánh mặt trời, làm cả người cô tỏa sáng.
Chẳng lẽ cô bé này, lai lịch không đơn giản?
Nếu không sao trong lời nói của cô, làm sao có thể sẽ bình tĩnh như vậy đây?
Chú Quản nghĩ như thế, cong người xuống cuối gần bên tai Tần Nhân Tông nói, "Lão gia! Tốt nhất là hỏi rỏ thân phận của cô ấy!"
Tần Nhân Tông áp chế buồn bực trong lòng, nghiêng đầu nhìn Đồng Thiên Ái, thử dò xét hỏi, "Cha của cô là tổng tài tập đoàn nào ở Đài Bắc? Quản lý của xí nghiệp nào?"
Chẳng lẽ cô bé này biểu hiện trấn định như vậy, là bởi vì cô có gia thế hùng hậu?
Cho nên mới bình thản như vậy !
"Ba chục triệu đối với tôi mà nói, không đáng quan tâm!"
Thật đúng là cuồng vọng! Cũng là có chút khí thế năm đó ông có!
Đồng Thiên Ái từ từ lắc đầu một cái, vân đạm phong thanh nói, "Tôi không phải là thiên kim nhà giàu có, cũng không có gia thế hiển hách. Tôi không muốn giấu giếm, mẹ của tôi lúc tôi còn rất nhỏ đã qua đời, tôi thậm chí ngay cả cha của mình là ai cũng không biết!"
"Lại nói thẳng một chút thì tôi chỉ là một cô nhi!"
"Tôi hôm nay đứng ở chỗ này, chỉ là tới tìm Tần Tấn Dương!"
"Tôi biết ở trong mắt các vị, tôi chỉ là dạng phụ nữ muốn leo lên cành cao biến thành phượng hoàng, yêu thích quyền thế, yêu thích địa vị, hoặc là nghĩ một cước bước vào nhà giàu có.Các vị cho rằng tôi cố gắng từ Đài Bắc bay tới đây, ít nhất cũng phải thu được một số tiền lớn chứ gì?Nhưng tôi hiện tại chỉ muốn nói cho các vị biết.Tôi không cần tiền! Tôi càng sẽ không miễn cưỡng các vị tiếp nhận tôi! Yên tâm! Tôi cũng vậy sẽ không ép buột Tấn Dương! Càng không muốn phá hư quan hệ của hai người!"
Đồng Thiên Ái bình tĩnh nói xong, cảm thấy cả người vô cùng thoải mái.Tựa hồ những lời chất chứa trong lòng, tất cả đã nói ra được.
Không phải là vì tiền, không phải là vì địa vị, càng không phải là vì quyền thế, những thứ đó, đều không phải là thứ cô muốn!
Chú Quản giương mắt nhìn qua cô gái nhỏ trước mặt, trong đầu chợt có một bóng dáng trong nháy mắt xẹt qua. Khí thế của cô, ánh mắt của cô, làm cho hắn nhớ tới một người nào đó ở trong trí nhớ hỗn loạn của mình.
Nhưng lại thế nào cũng nhớ không nổi, trong trí nhớ, người này rốt cuộc là ai.
Tần Nhân Tông, nghe được lời cô nói, nhìn thấy gương mặt kiêu căng cùng với tự tin của cô, đột nhiên cảm giác được cô bé này không giống nhưng cô gái ham tiền trong tưởng tượng của mình.
Nheo mắt lại, càng thêm cẩn thận đem cô từ trên xuống dưới nhìn qua mấy lần.
Không có ăn mặc xa xỉ, không có trang điểm quá lòe loẹt, chỉ là mặt mộc không trang điểm, chỉ là áo sơ mi áo khoác thêm quần jean, nhìn rất đơn giản.
Trong lòng đột nhiên tò mò, cô là lấy dũng khí từ đâu mà dám can đảm ở trước mặt hắn nói những lời này?
"Cô bé! Lời cô nói đối với tôi một chút tác dụng cũng không có!" Tần Nhân Tông dù sao cũng đã gặp qua vô số loại người, duy trì bình thản.
Suy nghĩ một lát, cũng là giống nhau kiên quyết nói, "Tóm lại, dù thế nào tôi cũng sẽ không đồng ý! Trừ phi, ông già ta đây chết đi !"
Đồng Thiên đáng yêu cười, nụ cười kia làm cho không người nào có thể dời mắt đi.
"Tôi tới Anh quốc chỉ là vì muốn gặp Tần Tấn Dương, nếu anh ấy không có ở nơi này! Vậy tôi cũng không cần thiết ở lại! Tần lão tiên sinh! Tôi cáo từ trước!"
Nói xong, đi thẳng ra khỏi thư phòng.
|
Chương 247: Bôn ba qua lại
Edit: Maria Liêu
Beta: Ha.chi
Tần Nhân Tông hiển nhiên không ngờ được cô còn có thể sảng khoái như vậy rời đi, ngơ ngác nhìn cô đi ra thư phòng. Trong lúc nhất thời, lại không kịp phản ứng, chỉ là như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng của cô rời đi.
Nếu như loại bỏ những nguyên nhân khác, không phải là ở trường hợp như vậy gặp mặt. . . . . .
Bên trong lòng mình, ngược lại có chút thưởng thức cô bé này. . . . . .
Chú Quản dù sao từ lúc còn trẻ đã đi theo Tần Nhân Tông, đã nhiều năm như vậy, làm sao lại không hiểu biết suy nghĩ trong nội tâm của ông. Lập tức, nhìn thấy vẻ mặt của ông, đại khái cũng đoán được bảy tám phần.
"Lão gia! Trong lòng người đối với cô bé này thật hài lòng?" Chú Quản đứng ở bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.
Nét mặt già nua cứng nhắc của Tần Nhân Tông rốt cuộc lộ ra nụ cười, cũng có chút cảm khái, sâu kín thở dài một tiếng, nghiêng đầu nói, "A Quản! Ngươi cảm thấy cô bé này là thật hay giả?"
Là giả vờ thanh cao, hay đây chính là bản tính của cô?
Cùng những cô gái hám giàu kia không giống nhau, chỉ là yêu cái đứa cháu trai có tính khí thối không làm người thích kia?
"Căn cứ những gì mà A Quản nhìn thấy, chín phần là thật!" Chú Quản cũng lộ ra nụ cười, bằng vào cảm giác của mình trả lời.
Nhưng nếu là giả, như vậy chỉ có thể nói kỹ thuật diễn của cô bé này thật sự là cực kỳ quá cao siêu! Cư nhiên lừa gạt hai người bọn họ, đã tung hoành ở trên thương trường hơn nửa đời người!
Tần Nhân Tông không nói gì thêm, nhắm hai mắt lại.
Trong thư phòng, an tĩnh có chút quỷ dị.
Biệt thự một đầu khác, Đồng Thiên Ái sải bước ra khỏi thư phòng, xoay người hướng cầu thang đi tới.
Trong lòng lại không nhịn được bắt đầu oán giận mình, Đồng Thiên Ái! Ngươi mới vừa rồi nói thứ gì vậy! Cư nhiên ở trước mặt gia gia hắn, không lễ phép như vậy, thậm chí còn nói những lời nói thiếu lễ độ kia!
Ngày! Sau này vẫn còn thế nào đối mặt !
Vốn là muốn giả bộ làm bộ dạng hiền lương thục đức, thế nào vừa đến hiện trường liền toàn bộ biến dạng rồi !
Bây giờ nên làm gì mới phải?
Nghĩ đến đây, cảm thấy vô cung nhức đầu. Tần Tấn Dương đâu? Anh ở nơi nào? Du Ty Kỳ đâu? Bọn họ không phải đồng thời cùng trở về sao? Tại sao hiện tại ở trong biệt thự, cũng không thấy được bóng người của hai người bọn họ!
Hơn nữa, gia gia của hắn không phải là bệnh tình nguy kịch sao?
Thế nào mới vừa rồi còn xuất hiện ở trước mặt cô, hơn nữa còn dáng vẻ cường tráng như vậy, hoàn toàn là không nhìn ra giống như là "Bệnh tình nguy kịch" nữa à! Nếu như cái dạng mặt mày hồng hào gọi bệnh tình nguy kịch, đoán chừng trên cái thế giới này ai cũng là bệnh tình nguy kịch rồi !
Đồng Thiên Ái đi xuống cầu thang, nhìn thấy quản gia đang chờ ở cuối cầu thang.
Cũng là chần chờ quét mắt qua toàn bộ biệt thự, mong đợi vào lúc này, có thể đúng dịp nhìn thấy Tần Tấn Dương!
Nếu cứ như vậy rời đi, cô tuyệt đối sẽ tiếc nuối mà chết!
Bước chân chậm đến không thể chậm nữa, ở giờ khắc này hận mình không biến thành ô quy được, như vậy có thể không rời đi. Nhưng cô cũng không phải là Ô Quy, bất đắc dĩ, chạy tới bên cạnh quản gia.
Quản gia là một người làm đàng hoàng, cứng nhắc nói, "Tiểu thư! Tôi dẫn cô đi ra ngoài!"
"Dạ. . . . . . Cám ơn. . . . . ." Đồng Thiên Ái vội vàng nói cảm ơn, lúc nói chuyện, vừa nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Trong lòng lo lắng, nếu như cứ như này ra khỏi biệt thự, cô không biết kế tiếp mình nên đi nơi nào! Làm sao bây giờ? Tần Tấn Dương! Cô nên đi nơi nào tìm hắn!
Trong lúc bất chợt phát hiện, mình là bối rối như vậy!
Dưới sự hướng dẫn của quản gia, Đồng Thiên Ái hướng về phía cửa sắt lớn mà đi.
Nhìn thấy cửa sắt cách mình càng ngày càng gần, trong lòng đột nhiên khó chịu . Không nhịn được dừng bước lại, có chút bi thương nhìn quản gia bên cạnh.
Khẩn cầu, "Chú Quản gia! Tôi muốn nhờ chú giúp tôi một việc có được hay không?"
Quản gia nghiêng đầu sang chỗ khác, trầm giọng hỏi, "Tiểu thư có chuyện gì không?"
"Nếu như nhìn thấy Tần Tấn Dương, Xin đem tờ giấy này cho anh ấy!" Đồng Thiên Ái lo lắng lấy ra tờ giấy tùy thân mang theo bên người, cẩn thận từng li từng tí đưa tới trước mặt ông.
Vốn là muốn lưu câu hoặc là ghi chép gì đó.
Nhưng chính mình lại phát hiện bên cạnh không có mang giấy bút, cũng không nghĩ tới cần nhiều thứ như vậy. Đồ duy nhất ở bên cạnh cô, chỉ có tờ giấy nhỏ từ Đài Bắc vẫn mang theo tới Anh quốc .
Tờ giấy này, ở bên cạnh hắn mấy ngày.
Hiện tại, lại đang bên người cô.
Quản gia nhận lấy tờ giấy, cẩn thận cất đi, đáp ứng nói, "Tiểu thư! Nếu như thiếu gia trở lại, tôi sẽ này đem tờ giấy chuyển giao cho thiếu gia!"
Dĩ nhiên, hắn cũng không biết lúc nào thì thiếu gia mới trở lại!
"Cám ơn chú! Cám ơn!" Khuôn mặt Đồng Thiên Ái cao hứng lộ ra tươi cười, vội vàng cúi người gật đầu chào.
Cửa hông bên cạnh cửa sắt to lớn, mới mở ra liền đóng lại.
Đồng Thiên Ái cô đơn đứng ở trước biệt thự, nghiêng đầu nhìn về tràng kiến trúc khí thế rộng lớn này. Không nhịn được cắn môi, hung hăng cắn, đột nhiên cảm thấy mình giờ phút này là cỡ nào vô dụng!
Vốn cho là đến Anh quốc, là có thể nhìn thấy hắn!
Nhưng là không nghĩ tới, người đầu tiên nhìn thấy không phải là hắn, ngược lại lại là gia gia của hắn!
Tần Tấn Dương. . . . . . Anh rốt cuộc ở nơi nào. . . . . .
Cô mất mác xoay người, hướng một đầu khác bâng quơ đi tới. Giờ phút này, cảm thấy chưa bao giờ thất vộng như vậy. Cô nên đi nơi nào? Lại nên làm gì?
Không tìm được Tần Tấn Dương. . . . . . Mình kế tiếp nên làm cái gì bây giờ. . . . . .
Tại sao thời điểm khi cô lấy hết dũng khí. . . . . . Ông trời chính là cố tình không chịu giúp cô. . . . . .
Nhắm mắt lại, hít mũi một cái.
Mẹ. . . . . . Con còn chưa gặp được anh ấy. . . . . .
Thân ảnh nhỏ gầy đơn bạc, rốt cuộc từ từ biến mất ở cuối phố.
Chưa được vài phút, một chiếc taxi dừng ở trước biệt thự.
Từ trong xe vội vàng đi ra là không phải là ai khác, chính là người từ Đài Bắc lại chạy về Anh quốc
- Tần Tấn Dương. Dung nhan anh tuấn, thần sắc tràn đầy lo lắng, bôn ba nhiều, khiến cho hắn có vài phần tiều tụy.
Cho dù là như thế, nhưng vẫn như cũ đẹp trai chói mắt.
Hắn vội vàng rời khỏi taxi, chạy vội tới trước màn hình trước cổng, đè xuống chuông điện.
Màu lam trên màn ảnh lần nữa thoáng hiện thân ảnh của quản gia, nháy mắt nhìn thấy đối phương, cũng là cả kinh, vội vàng hô một tiếng, "Thiếu gia!"
"Quản gia! Mở cửa nhanh!" Trong giọng của Tần Tấn Dương là rất gấp gáp.
Hắn không biết Đồng Thiên Ái có hay không chạy tới nơi này. . . . . . Tốt nhất là không có.
|
Chương 248: Đau lòng không chịu được
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có hình ảnh, bạn bật hiển thị hình ảnh để đọc nha
Tần Tấn Dương chạy xuống lầu, tức giận xông thẳng ra , cảm giác buồn bực lòng mình không phát tác được.
Quản gia một mực trong đại sảnh chờ, nhìn thấy thần sắc lo lắng của Tần Tấn Dương, vội vàng đi tới bên cạnh hắn, lấy ra tờ giấy mới vừa được vị tiểu thư kia giao cho mình, "Thiếu gia! Đây là mới vừa rồi có vị tiểu thư, để cho tôi thay cô ấy chuyển tới cho thiếu gia đấy!"
". . . . . ." Tần Tấn Dương chợt dừng lại bước chân, nắm lấy tờ giấy con kia.
Cúi đầu vừa nhìn, hốc mắt một hồi chua xót.
Hàng chữ thứ nhất, là trước kia cô viết —— Tần Tấn Dương tên biến thái chết tiệt.
Hàng thứ hai, là nét chữ của hắn,—— Đồng Thiên Ái anh nhớ em.
Hiện tại, trên tờ giấy lại xuất hiện dòng chữ thứ ba —— Em cũng nhớ anh.
"Cô ấy đi bao lâu rồi?" Nhìn dòng chữ xinh đẹp này, trong thanh âm cũng bắt đầu run rẩy.
Quản gia thành thật trả lời, "Hồi thiếu gia! Không sai biệt lắm đã hơn 10'!"
Hơn 10'? . . . . . . Hơn 10'! . . . . . .
Nói cách khác lúc hắn trở lại, cô mới vừa đi? Có lẽ thời gian giữa bọn họ kém nhau chỉ là ở một cua quẹo, chỉ là trong nháy mắt!
Tần Tấn Dương chỉ là cảm thấy mình sắp không chịu được nữa, tim đập hốt hoảng, ngón tay nắm tờ giấy này cũng bắt đầu thấy đau rồi, không thể tiếp tục chịu được vọt ra khỏi biệt thự.
Đồng Thiên Ái. . . . . . Tại sao lần này. . . . . . Lại là như vậy bỏ qua em. . . . . .
Tại sao. . . . . . Đau lòng không tả được. . . . . .
Lúc này trời đã bắt đầu tối, đèn nê ông ở đầu đường đã được bật lên, chợt lóe chợt lóe. Ánh đèn chiếu lên trên mặt người đi đường. Trước mắt tất cả mọi thứ cũng bắt đầu không còn rõ nữa .
Người đàn ông anh tuấn khuông mặt là vẻ phong trần mệt mỏi, đang đi trên đường.Nếu quan sát sẽ thấy anh ta vẽ mặt hốt hoảng nhìn khắp nơi
Tần Tấn Dương quay đầu nhìn người đến người đi ở trên đường, đột nhiên cảm thấy không biết nên đi hướng nào.
Tần Tấn Dương lo lắng tìm, nghĩ đến cô rời đi không lâu, có lẽ còn ở gần đây thôi. Trong lòng lại có cái âm thanh tự nói với mình, cô đang ở nơi nào chờ hắn! Cô nhất định sẽ không rời đi!
Trong tay còn nắm tờ giấy con kia, tầm mắt cố hgắng tìm kiếm trong đám người đang qua lại.Từng gương mặt, nam,nữ, già, trẻ, người xinh đẹp hay bình thường. Nhiều gương mặt như vậy, nhiều người như vậy, tại sao không có gương mặt của Đồng Thiên Ái, tại sao không có Thiên Ái của hắn!
Thời gian dài không có ăn gì vào bụng, ba mươi sáu giờ bay, làm cho thể lực hắn bắt đầu tiêu hao.
Chỉ là cảm giác trước mắt tối đen một mảnh, thế nhưng hắn lại mạnh mẽ chống lại, không để cho mình ngã xuống.
Hắn sao có thể ngã xuống? Hắn còn chưa có tìm được ánh mặt trời của hắn!
Đồng Thiên Ái. . . . . . Em đang ở đâu. . . . . .
Đồng Thiên Ái. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . . Đồng Thiên Ái. . . . . .
Nhưng. . . . . . Nhưng cơ thể của hắn đã không nghe theo lời hắn nữa. . . . . .
Hai chân trở nên mềm nhũn, trước mặt bỗng tối sầm, nháy mắt nhắm mắt lại, thế nhưng hắn lại thở nhẹ ra một tiếng, "Đồng Thiên Ái!"
Để mặc cho mình, lọt vào trong bóng tối.
"Thiếu gia!"
Chú Quản vẫn lái xe theo sau lưng hắn, nhìn thấy hắn sắp ngã xuống, vội vàng ngừng xe, mở cửa xe, sải bước chạy vội tới bên cạnh hắn, đem thân thể hắn sắp ngã xuống đở lấy.
Mà tùy tùng đi theo phía sau ông, theo thứ tự xuống xe, tranh thủ đỡ người vào trong xe.
Trên đường, bỗng một đoàn người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện đưa tới kinh động không nhỏ. Nhưng rất nhanh sau đó đột nhiên biến mất, khi mọi người kịp chú ý thì xe đã đi xa.
Đồng Thiên Ái đứng cách đó không xa, cảm thấy khác thường, cũng tò mò quay đầu lại nhìn.
Tầm mắt nhìn về phương hướng đó, chỉ thấy một đám người, mà bên tai của cô, tất cả đều tiếng Anh ồn ào. Cô không cách nào nghe hiểu được, mới vừa rồi đến tột cùng chuyện gì xảy ra. ( Ed mà cứ bực mình, vậy mà không gặp nhau dc nữa! Tức muốn ói máu luôn).
Chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, lại nhìn thấy trước mặt không biết từ lúc nào xuất hiện một người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng đó.
|
Chương 249: Gặp phải ép buộc
Edit: Maria Liêu
Beta: Ha.chi
Đồng Thiên Ái trong lòng buồn bực, người đàn ông ở trước mắt cư nhiên ban đêm còn mang kính râm màu đen .
Thử bước sang bên trái một chút, nhưng người người đàn ông trước mặt cũng không để cho cô qua, cũng bước sang bên trái một bước. Cô lại cố gắng hướng bên phải xoải một bước, muốn tránh người người đàn ông này.
Nhưng là người đàn ông mặc tây trang màu đen, giống nhau lại hướng bên phải bước một bước.
Đồng Thiên Ái hốt hoảng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chăm hắn. Đầu óc trống rỗng, trực giác mà dùng tiếng trung mở miệng, khẩn trương nói, "Tiên sinh! Làm phiền anh nhường một bước! Anh đang ngăn trở tôi !"
"Đồng Thiên Ái!" Người đàn ôngmặc tây trang màu đen cúi người, nhẹ nhàng hô một tiếng.
Tại sao hắn lại biết tên của mình? Đây là ý tưởng trong nháy mắt của cô, trong lòng hồ nghi càng lúc càng lớn, người đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là ai?
Nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Chân run rẩy hướng về sau lui một bước dài, vội vàng xoay người, liền muốn chạy trốn.
Nhưng là tay của cô, lại bị người mặt đồ đen một phát bắt được.
Đồng Thiên Ái thất kinh, hé miệng liền muốn lớn tiếng kêu cứu. Nhưng miệng của cô, lại bị người lấy tay che. Âm thanh cũng không phát ra được, một viên thuốc nhỏ, bị người kia nhét vào trong miệng.
Nuốt xuống viên thuốc này, nhất thời cảm giác cả người hỗn loạn.
Cố nén không cho mình nhắm mắt lại, nhưng là bây giờ mí mắt đã nặng ngàn cân rồi.
Cô đã không thể khống chế thân thể của mình, nhưng vẫn để ý nhẹ giọng hô, "Tần. . . . . . Tấn. . . . . . Dương. . . . . ."
Tại sao. . . . . . Cô vẫn không có. . . . . . Tìm được hắn. . . . . .
Tần Tấn Dương. . . . . .
Người đàn ông áo đen cao lớn, đem Đồng Thiên Ái sắp sa vào trạng thái hôn mê ôm vào trong ngực. Sau đó, cũng không bận tâm, ở đầu đường trực tiếp bồng cô lên.
Hướng về phía nút cài bỏ túi trong túi áo, nhỏ giọng nói, "Đã tìm đượcngười ! Tôi hiện tại mang người tới đây! Các ngươi ở nơi nào?"
"Ngươi đi qua một phố, ngõ hẻm thứ ba bên trái!" Trong nút cài truyền ra âm thanh của đồng bọn.
Người đàn ông gật đầu một cái, hiểu nói, "Tôi sẽ lập tức đến gặp các ngươi!"
"Nhanh lên một chút!" Đồng bọn vội vàng thúc giục.
Người đàn ông ôm Đồng Thiên Ái sải bước đi qua con phố, hắn áo đen kính đen, cũng làm cho người đi đường tò mò nhìn. Trên đường đêm người đàn ôngđ eo kính đen, trong ngực còn ôm một cô gái trẻ bất tỉnh nhân sự, thật sự là làm cho người ta cảm giác kỳ quái.
Nhưng người đàn ông lại không có để ý tới ánh mắt của người khác, trên mặt không có bất kỳ vẻ mặt khác thường. Dễ dàng ôm cô gái trong ngực đi xuyên qua đường phố thật dài.
Bước chân không có ngừng, mãi cho đến đi tới ngõ hẻm thứ ba bên trái xoay người liền nhìn thấy một chiếc xe con màu đen đang đậu trong hẽm.
Người đàn ông sải bước hướng xe hơi dừng ở trong ngõ hẻm đi tới, thái độ rốt cuộc thư giãn lộ ra nụ cười tươi tắn.
Một giây kế tiếp, rồi lại nhíu mày.
Trong ghế xe đồng bọn nhìn thấy người đàn ông áo đen trở lại, vội vàng mở cửa xe, đi xuống xe.
Người đàn ông cẩn thận từng li từng tí đem Đồng Thiên Ái ôm vào chỗ ngồi phía sau xe, hắn cũng cùng ngồi xuống. Đưa tay cầm gối đầu mềm mại đệm ở phía dưới đầu của cô, lúc này mới ngẩng đầu chuyển sang đồng bọn ngồi phía trước.
"Lái xe!" Giọng nam thâm trầm.
Ngồi ở chỗ tài xế đồng bọnn vội vàng đáp một tiếng, "Biết!" Ngay sau đó, đạp chân ga.
Xe một hồi lắc lư, đèn xe sang lên. Khởi động, rốt cuộc chậm rãi lái ra khỏi cái hẻm nhỏ. Hướng về con đường phía trước không biết tên mà đi.
Giống nhau ngồi ở trước xe một tên khác nghiêng đầu sang chỗ có cô gái, ngắm nhìn cô gái đang hôn mê. Tựa hồ còn có chút hoài nghi, cũng là dời tầm mắt hướng người đàn ông áo đen.
Tỉ mỉ quan sát cô một phen, tò mò hỏi nói, "Cô ta chính là tiểu thư?"
Miệng của cô khẽ mở ra, mặt trái xoan hơi gầy, sắc mặt có chút tái nhợt . Sắc môi là nhàn nhạt màu hồng, lông mi cong lên. Không tính là tuyệt sắc, chỉ có thể nói là có chút đáng yêu.
Này tựa hồ cùng cô gái trong tấm ảnh trong trí nhớ chênh lệch khá xa.
Người đàn ông nhíu mày, tựa hồ là biết trong lòng đồng bọn đang hồ nghi những thứ gì. Thâm trầm nói, "Thật sự cô ấy chính là tiểu thư mà điện hạ một mực tìm kiếm!"
"Ngươi đã xem qua hình, là hình mẫu thân cô ấy lúc tuổi còn trẻ!"
Đồng bọn"Nha" một tiếng, sáng tỏ gật đầu, "Không trách được ! Mẹ cùng con gái, cách một đời, vẫn còn có chút chênh lệch!"
"Ai? Ngươi nói tiểu tiểu thư cùng điện hạ rốt cuộc là có cái quan hệ gì?" Đồng bọn tò mò hỏi.
Người đàn ông trầm tư, suy đoán nói, "Hẳn không phải là em gái của điện hạ, nhưng là điện hạ nói cô là tiểu thư! Như vậy liền cùng giáo phụ đã qua đời có liên hệ đi!"
"Ý của ngươi là nói, tiểu thư là con gái của giáo phụ?" Vừa nghe đến"Giáo phụ" cái tôn xưng này, đồng bọn cũng hít một hơi lãnh khí.
Đứng đầu Mafia Italy, người đàn ông thần bí được cả hắc đạo tôn xưng làm "Giáo phụ".
Hắn là người sáng lập tổ chức, là người đàn ông được vô số người sùng kính như thần. Thế nhưng cả đời hắn, cũng không có cưới vợ, bên cạnh thậm chí ngay cả một tình nhân đều không có.
Hiện tại, giáo phụ lại có con gái?
Rõ là. . . . . .
"Tốt lắm! Đừng nói nhảm! Trực thăng dừng ở nơi đó rồi hả ?" Người đàn ông nóng lòng muốn trở về phục mệnh, vừa vội vàng hỏi.
Bọn họ đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, trước đó điện hạ đã vô cùng không vui.
Nếu như tiếp tục mè nheo đi xuống, sau khi trở về còn không biết sẽ bị trách phạt như thế nào.
Đồng bọn vội vàng nghiêm mặt nói, "Dừng ở địa phương cách nơi này hai mươi km. Thụ đang ở nơi đó chờ chúng ta! Điện hạ lần này xem ra là gấp gáp, cho nên đem Thụ phái tới rồi !"
"Thụ cũng tới? Dạ! Mau sớm chạy trở về! Càng nhanh càng tốt!" Người đàn ông gật đầu một cái, nhắm hai mắt lại.
Xe con như cũ chạy về phía trước, trong xe Đồng Thiên Ái vẫn ngủ mê man không có dấu hiệu tỉnh lại. Chỉ là trong giấc mộng, cũng không an tĩnh mà nhíu mày.
Xe vội vàng mở ra thẳng tắp hướng đông mà chạy, cách bờ sông Thames càng ngày càng xa.
Biệt thự Tần gia, cũng cách cô càng ngày càng xa.
|