Bí Mật Của Hoa Hạnh
|
|
Chương 2-1: Hoàng hôn lại thấy hoàng hôn Mặt trời từ từ lặn xuống phía chân trời, treo nghiêng nghiêng giữa không trung. Bầu trời nhiễm sắc đỏ nhàn nhạt, hệt như mặt trời chiều đỏ rực lửa, đẹp đến vô cùng, cũng thê lương đến cực điểm. Vậy mà, Nhạn Hành Sơ lại yêu cảnh sắc lúc này, dường như mỗi ngày vào lúc này hắn cũng đi một chuyến vào trong rừng hoa hạnh, nhìn vẻ đẹp tự nhiên mà tạo hóa ban cho.
Nhạn Hành Sơ nhẹ nhàng bước từng bước chân chậm rãi trong rừng Hoa Hạnh rợp trời. Hắn mặc một bộ áo bào mỏng tím nhạt, vấn vương vài cánh hoa rơi, gió nhẹ lướt qua, tay áo bồng bềnh giống như trong lúc lơ đãng sẽ theo gió mà bay đi.
Vậy mà, phía sau hắn có một gã sai vặt đi theo bước ba bước một, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, làm phá hỏng mất tiên cảnh đẹp đẽ.
"Tiêu Vũ, ngươi đừng đi theo ta nữa." Nhạn Hành Sơ có chút bất đắc dĩ. Cái tên Tiêu Vũ này, cả ngày đều ở trước mặt sau lưng hắn, hại hắn không có một khắc có thể tỉnh táo.
"Chuyện này không thể được." Tiêu Vũ bước nhanh hơn, định chạy đến bên cạnh hắn, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Công tử, ngài không thể chịu được gió lớn, vẫn là sớm quay trở về thôi. Ngài. . . . . . Dù sao cũng nên suy nghĩ vì bản thân mình một chút, nếu còn tiếp tục giày vò như vậy. . . . . . ."
"Được rồi. Thân thể của ta, chẳng lẽ ta không biết phải làm sao sao?" Nhạn Hành Sơ nhẹ nhàng phất phất tay, như muốn ngăn lại cái miệng vẫn đang muốn tiêp tục lảm nhảm.
Tiêu Vũ ỉu xìu, nhỏ giọng thì thầm, "Biết cái gì chứ, chính là biết, ngài cũng sẽ không để ở trong lòng."
Liếc hắn một cái, Nhạn Hành Sơ làm như không nghe thấy gì, tiếp tục đi về phía trước .
"Công tử, ngài nghỉ một lát thôi. Chính là ngài không mệt, cũng thông cảm cho nô tài đi chứ." Đi theo một vòng lớn trong rừng hoa hạnh, Tiêu Vũ đấm bóp chân, âm thầm oán trách ở đáy lòng, thật không biết cánh rừng này có gì tố mà công tử sao lại ưa thích tản bộ bên trong rừng như vậy.
"Ngươi mệt mỏi thì trở về đi, ta không muốn ngươi đi theo." tuy là nói như vậy, nhưng Nhạn Hành Sơ cũng đã tìm tảng đá lớn gần đấy ngồi xuống.
"Ha ha, công tử, ngài thật thông cảm cho nô tài." Tiêu Vũ sung sướng ngồi xuống ngay tại chỗ bên cạnh hắn, vui vẻ mà nói.
Không để ý tới hắn, Nhạn Hành Sơ ngẩng đầu nhìn bầu trời. Những đám mây trên trời là một mảnh đỏ ngầu, giống như muốn bùng cháy, nhưng dần dần lại phai nhạt, hóa thành sắc đỏ cam, có lẽ, không bao lâu nữa, chờ mặt trời dần dần lặn xuống, màu đỏ tuyệt mỹ mà thê diễm (thê lương+đẹp đẽ) này cũng biến mất. Hoàng hôn dù sao cũng là hoàng hôn, nắng chiều cuối cùng vẫn là nắng chiều, muốn giữ lại cũng không giữ được.
Hai tay nâng má, Tiêu Vũ yên lặng nhìn hắn, trong lòng lại thấy chút sợ hãi hiếm có. Giống như, con người như công tử cũng sẽ như trời chiều này, chẳng mấy chốc sẽ rời đi. Hắn không thích không khí trầm mặc này, vì vậy mở miệng nói: "Công tử, ngài đang suy nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ cái gì? (minNAdidien'dan.l.q.d) Ta có thể nghĩ gì chứ." Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt cười cười, hỏi ngược lại: "Ngươi nói ra cho ta nghe một chút đi, bình thường ngươi muốn những thứ gì."
"Nô tài?" Tiêu Vũ nghiêng đầu nghĩ ngợi, "Dĩ nhiên là nô tài nghĩ phải làm như thế nào mới có thể hầu hạ tốt công tử."
"Trừ cái này ra? Không có khác à." Nhạn Hành Sơ nhìn hắn một chút, nói tiếp, "Người thì sao, không có nghĩ qua sao? Nha đầu Ngưng Ngọc ngày thường rót nước ben cạnh phu nhân thì sao?" Cái đôi trẻ con này liếc mắt đưa tình đã được một thời gian rồi, còn tưởng là hắn không biết sao.
"Công tử." Vọt xuống, gương mặt Tiêu Vũ hồng từ tai đến cổ. Dù thế nào hắn cũng không có nghĩ đến, ngay cả chuyện của hắn và Ngưng Ngọc công tử đều biết.
"Ha ha, có cái gì mà đỏ mặt. Đến lúc đó, ta giúp ngươi làm chủ là được."
"Nô tài cám ơn công tử." Tiêu Vũ cực kì cơ trí, gặp một cơ hội tốt như vậy làm sao lại có thể không nắm chặt cơ chứ. Có một câu nói này của công tử, chuyện của hắn và Ngưng Ngọc coi như đã giải quyết xong rồi. Sao hắn không mừng rỡ cho được.
"Công tử kia thì sao, trong lòng công tử có muốn cái gì không?" Lấy can đảm, Tiêu Vũ cẩn thận hỏi từng li từng tí.
Nhạn Hành Sơ nhẹ nhàng phất ống tay áo một cái, một mảnh lạc hồng từ từ bay xuống vào lòng bàn tay. Trong lòng bàn tay trắng muốt như ngọc lại có một mảnh hồng, cực kỳ rõ ràng. Ánh mắt hắn lướt qua cánh hoa Hạnh trong lòng bàn tay, nhìn về nơi xa, sắc mặt có một chút chờ đợi, lại mang một chút mơ hồ. Hồi lâu, hắn nở một nụ cười dịu dàng, "Giang Nam, ta muốn đi Giang Nam, nhìn Hoa Hạnh đầy trời Giang Nam."
"Giang Nam, công tử muốn đi Giang Nam?" Tiêu Vũ lầm bầm nhớ tới, chợt vỗ đùi, kêu lên, "Cái này có gì khó, công tử muốn đi, ngày mai có thể lên đường đi Giang Nam. Nô tài sẽ đi thu dọn ngay."
"Ngươi. . . . . . ." Nhìn gã sai vặt đã sớm nhảy dựng lên, chạy thật xa, Nhạn Hành Sơ bất đắc dĩ thở dài, cái tên Tiêu Vũ này, thật đúng là tính tình quá xúc động rồi.
Chỉ là cũng tốt, định luôn là ngày mai đi, ngày mai sẽ lên đường đi Giang Nam.
Dù sao. . . . . . Thời gain của hắn cũng không còn nhiều.
* * * * * *
Sắc trời dần tối, Nhạn Hành Sơ lững thững đi vào trong rừng hoa hạnh, không kịp để ý đã đi tới bìa ngoài của rừng. Hắn nhìn sắc trời một chút, vừa định trở về phòng nghỉ ngơi, lại nghe được truyền đến tiếng người từ bên ngoài cánh rừng.
|
Tuyệt Vân Cốc kế núi gần sông, chẳng những bốn mùa như mùa xuân, cảnh sắc tuyệt mỹ, hơn nữa địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công. Mấy năm này, Nhạn Hành Sơ dựa vào địa lợi, bày ba trận thế quan trọng trong vòng năm dặm xung quanh vườn hạnh, để ngăn địch từ bên ngoài xâm lấn.
Trận thế thứ nhất có tên gọi là "Từ chối tiếp khách" , ý nghĩa như tên, cũng sẽ không đả thương người, chỉ cần người tới nguyện ý lui về đường cũ, bảo đảm sẽ không bị thương chút nào. Nhưng không có mấy phần bản lãnh thật sự thì tuyệt đối không thể vượt qua trận thế này.
Trận thế thứ hai gọi là "Đuổi khách", một khi có người tiến vào "Đuổi khách", cơ quan mai phục sẽ xuất hiện, muốn không thấy máu rơi xuống dường nhưu là điều không thể. Chỉ là, những cơ quan mai phục này cũng không quá nguy hiểm, cũng không có độc, không có ý lấy tánh mạng người xông vào.
Gần sát rừng hạnh chính là Trận thế thứ ba, (mINNA'd'd?lequydon) tên là "Lưu khách" .
“Trong Tuyệt Vân Cốc hoa hạnh rơi đầy, hôm nay tàn hồng khắp nơi không giống hôm qua.”, một nửa nói là cảnh sắc của rừng hạnh hoa, một nửa nói lại chính là trận thế thứ ba "Lưu khách" . Một khi xông qua trận thế thứ nhất, thứ hai, tiến vào "Lưu khách", đều là cao thủ hàng đầu. Vậy mà, nếu như vùi lấp ở "Lưu khách", sống hay chết, toàn bộ dựa vào người khác. Nếu như Tuyệt Vân Cốc mở một mặt lưới, như vậy, lui về đường cũ thì còn có thể giữ lại tính mạng ở đây. Nếu như Tuyệt Vân Cốc mở ra cơ quan, chính là vạn tên cùng bắn, chim bay khó thoát. Đến lúc đó, tàn hồng khắp nơi, người quỷ khác đường.
Mà nay, tiếng người ngoài rừng rõ ràng chính là truyền đến từ "Lưu khách". Không nghĩ tới, thậm chí có người đã tiến qua hai ải, tiến vào trong "Lưu khách", mà trong cốc cũng không có phát hiện ra dù một chút , điều này làm hắn vừa kinh vừa sợ.
Nhạn Hành Sơ khóa chặt hai hàng lông mày, đi nhanh mấy bước về phía nguồn gốc âm thanh, ngưng mắt nhìn lại.
Chỉ thấy trong "Lưu khách" có hai nam một nữ đang ngồi xếp bằng, xem ra là đang ngưng thần suy nghĩ phương pháp phá trận. Hắn là biết ba người bọn họ, Xuyên Vân tiên tử Hoa Sơn Mạc Như Hồng, đứng đầu Nam Cung thế gia Nam Cung Phi Dương, cùng với công tử Mộ Dung thế gia Mộ Dung Tiêu. Kể từ tám năm trước bạch đạo xâm phạm, thế lực hai bên ngang nhau, mỗi bên đều mất một nửa. Ba người trong trận pháp này, có thể nói là chiếm cứ một nửa lực lượng của bạch đạo ngày nay. Hắn nghĩ tới đã cảm thấy sợ, nếu như ba người này, phá vỡ "Lưu khách" , lẻn vào bên trong Tuyệt Vân Cốc mà thần không biết quỷ không hay, hậu quả này chỉ sợ là khó có thể tưởng tượng.
Giết?
Không giết?
Vòng tay ở gốc cây hạnh cổ thụ trăm năm cường tráng nhất, chỉ cần nhẹ nhàng vận nội lực, làm rung động cơ quan ẩn trong cây khô, một người trong bọn họ cũng không trốn thoát, đều sẽ chết ở trong "Lưu khách". Nếu như không giết, lên tiếng cảnh báo, buộc bọn họ rời đi, khó bảo toàn sau này bọn họ sẽ không trở lại. Đến lúc đó, hối hận nữa cũng không làm nên chuyện gì. Nên làm như thế nào mới đúng, đã sớm rất rõ ràng rồi.
Nội lực tác dụng, vạn tên cùng bắn. Chỉ thấy ba người trong trận, bỗng nhiên giật mình, hoặc rút kiếm ngăn trở đầu mũi tên, hoặc dốc sức xoay chuyển thân thể, toàn lực ứng phó trận mưa tên trước mắt. Thời gian trôi qua từng chút một, vết thương trên người ba đại cao thủ trong trận cũng từ từ nhiều hơn, máu tươi nhiễm đỏ áo, thân hình xoay chuyển cũng chậm lại. Tiếng thở dốc tuyệt vọng, tiếng chửi rủa, tiếng gào thét liên tục truyền đến.
Nhạn Hành Sơ tái mặt, ho nhẹ một hồi. Hắn muốn lấy khăn tay theo bản năng, lại phát hiện không mang theo khăn bên người, vì vậy, lơ đãng dùng ống tay áo lau đi tia máu ở khóe miệng, máu đỏ tươi in trên ống tay áo tím nhạt cùng hòa quyện thành màu đen tuyệt vọng. Hắn ngước mắt nhìn cảnh tượng máu tanh, vẻ mặt cũng bình tĩnh đến mức chết lặng.
"Ngươi còn không mau dừng lại." Một tiếng kêu mềm mại truyền đến, nơi xa một bóng dáng màu lam nhỏ bé lên xuống mấy cái, đảo mắt đã đi tới trước mặt hắn. Áo dài lam nhạt rực rỡ, voan mỏng nhẹ bay, khuyên tai màu lam rung động theo gió phát ra tiếng vang thanh thúy mà buồn bã. Trên khuôn mặt còn trẻ tuổi và xinh đẹp của Dung Úc Ảnh nhuốm đầy sương lạnh.
"Dừng lại cái gì?" Nhạn Hành Sơ chậm rãi xoay người lại, nhìn nàng, chợt nhàn nhạt cười lên, "Ngươi vốn nên biết, một khi cơ quan của ‘ lưu khách ’ khởi động thì không bao giờ có thể dừng lại."
"Ngươi. . . . . . Thật là tàn nhẫn." Gần như là rung động âm thanh, tay của Dung Úc Ảnh bám thật chặt vào cây khô bên cạnh, từng dòng máu tươi cuồn cuộn rỉ ra từ những ngón tay xanh tím. Mắt thấy ba người trong trận từ từ kiệt lực, lại vẫn tiếp tục giãy giụa hết sức một cách vô ích như cũ, sau đó, mũi tên dài xuyên qua tim, mũi tên này tiếp theo mũi tên kia làm người nối nhau chết thảm trong trận, nàng lập tức không nhịn được cơn buồn nôn.
"Tàn nhẫn sao? Bọn họ vốn cũng không nên tới, sớm nên dự tính đến kết quả hôm nay phải chịu. Lại còn coi Tuyệt Vân Cốc là chỗ mặc cho người qua lại tự nhiên sao." Nhạn Hành Sơ nhìn nàng chăm chú, lạnh lùng thốt lên, "Ngươi đang là Cốc chủ Tuyệt Vân Cốc, nên vì an toàn của những người trong cốc mà suy tính, đừng có dùng lòng dạ đàn bà mà nhân nhượng, đến lúc đó, người phải chết nên là chính ngươi."
Môi run rẩy, ánh mắt của Dung Úc Ảnh nhìn hắn như là nhìn ác quỷ. Nàng không hiểu, tại sao nam tử cao cường mà tuấn nhã như vậy mà có thể vừa nhấc tay đã không thèm để ý mà giết người. Lặng người một lúc lâu, nàng kinh ngạc mở miệng, "Bọn họ cũng không hề làm tổn thương gì đến Tuyệt Vân Cốc."
"Ngươi cho rằng, chờ bọn họ thực sự tổn thương tới Tuyệt Vân Cốc thì còn kịp hối hận hay sao?" Nàng vẫn còn quá thiện lương, quá mềm lòng.
"Nhưng mẫu thân ta thì sao? Người đâu làm gì tổn thương Tuyệt Vân Cốc, không phải ngươi vẫn phát rồ lên mà giam lỏng nàng, cách ly mẹ con chúng ta sáu năm như vậy hay sao?" Bỗng nhiên kích động, Dung Úc Ảnh hung hăng nhìn chằm chằm hắn.
Cười như không cười nhìn nàng một cái, hắn nhàn nhạt nói: "Ta sớm đã nói qua với ngươi, nếu như có một ngày, ngươi đánh bại ta, đoạt lại quyền hành của Tuyệt Vân Cốc trong tay phu nhân tự nhiên sẽ trở lại bên cạnh ngươi. Mà tất cả chuyện lớn nhỏ trong cốc, cũng đều có thể do ngươi làm chủ." Hắn dừng một chút, lạnh lùng nói tiếp, "Nếu như ngươi không làm được, ngươi có tư cách gì can thiệp ta làm việc? Trong giang hồ, cá lớn nuốt cá bé, ngươi không hiểu sao?"
"Không tệ, trong giang hồ, cá lớn nuốt cá bé." Thu lại vẻ mặt kích động trên mặt, Dung Úc Ảnh dần dần bình tĩnh lại, nở nụ cười lạnh lùng, nàng nhìn hắn, "Nếu, một chút tình cảm ngươi cũng không có, vậy ta cũng không có cái gì cố kỵ nữa. Giờ hợi đêm nay, trước cửa thiện ác đường, ta và ngươi cùng nhau kết thúc."
"Chỉ có ta ngươi? Tinh Vũ đường, Thù Diễm của Hình đường, Tam đại hộ pháp bên trong Lạc Vân đều không ra tay sao?" Hời hợt nói một câu, đã vạch trần toàn bộ thực lực Dung Úc Ảnh khổ tâm giấu diếm.
Cố gắng che giấu kinh hãi trong lòng, Dung Úc Ảnh trấn tĩnh nói: "Nếu như bọn họ ra tay, thủ hạ của ngươi trong tam đường cũng nhất định ra tay. Ta không muốn trong cốc có máu chảy thành sông, tin tưởng ngươi cũng như vậy." Thế lực tự mình âm thầm bồi dưỡng, làm như vậy là để đánh một trận công bằng với hắn, mà không phải hi vọng trong cốc xảy ra một cuộc hỗn chiến.
"Được, ta đồng ý với ngươi. Đến lúc đó, thắng làm vua thua làm giặc, ngươi thắng, sống chết của Nhạn Hành Sơ ta là của ngươi, ta thắng, trong Tuyệt Vân Cốc không còn Cốc chủ này nữa." Thản nhiên cười, Nhạn Hành Sơ cất bước rời đi, không quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái nữa {Minna. dien.dan/lqd}.
Trên không trung, mặt trời chiều đã lặn xuống hẳn. mặt trăng màu bạc dần dần nhô lên phía chân trời, khẽ cong, trong trẻo, lạnh lùng.
Hoa Hạnh vẫn như cũ, ánh trăng lạnh lùng không tiếng động,.....
|
Chương 2-2:
Đêm càng khuya, người đứng trước của thiện ác đường cũng càng nhiều. Hôm nay, hai người Dung Úc Ảnh và Nhạn Hành Sơ coi như là chính thức trở mặt, không thể vãn hồi. Mà các trong cốc, rõ ràng chia làm hai phái, thần sắc đều khẩn trương chờ đợi hai nhân vật chính đến.
Hình như là chờ rất lâu sau, trong đám người chợt rối loạn tưng bừng, rốt cuộc Dung Úc Ảnh xuất hiện ở trước mặt mọi người. Nàng mặc một bộ trang phục màu xanh dương, tuy là một cô gái nhưng giữa hai lông mày lại có anh khí không thể bỏ qua .
Đông Phương Duyệt đi theo rất sát ở phía sau nàng, ánh mắt quét qua mọi người đang ở đây, không ngờ phát hiện đường chủ ba đường khác đều vừa giận vừa sợ nhìn hắn chằm chằm. Không để ý lắm mà nhìn chỗ khác, mọi người đều vì chủ của mình, hắn không có cái gì phải áy náy.
Gã sai vặt Tiêu Vũ của Nhạn Hành Sơ đã sớm đứng ở trong đám người, đôi mắt nhìn nơi này một chút, nhìn nơi đó một chút, thật giống như chốc lát cũng không an tĩnh được. Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, giờ hợi đã qua một khắc, vậy mà, Nhạn Hành Sơ vẫn còn chưa có tới.
Dung Úc Ảnh nhăn mày lại, nhiều người như vậy đều đang đợi một mình hắn, hắn coi đây là cái gì, yếu thế sao? Hay là thị uy? Nàng khẽ cười lạnh một tiếng, vẫy vẫy tay, đang muốn để cho người đi mời hắn ra ngoài thì khóe mắt cũng đã liếc thấy một bóng dáng tím nhạt của —— Nhạn Hành Sơ.
Trong nháy mắt này, chung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại, ánh mắt của mỗi người cũng khóa thật chặt trên người của hắn. Vậy mà, hắn hơi ngước mắt, cứ nhàn nhạt như vậy nhìn về phía trong sân một cái, trái tim của tất cả mọi người trong đều ngưng lại, kìm lòng không được mà cúi đầu.
Trừ Dung Úc Ảnh. Nàng vẫn nhìn chằm chằm hắn như cũ, lạnh lùng ném ra một câu, "Ngươi đã muộn."
"Ừ." Nhạn Hành Sơ chậm rãi đi tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng đáp một tiếng. Không giải thích gì, càng không hề áy náy mà đáp một tiếng.
Đè nén lửa giận trong lòng, Dung Úc Ảnh nói: "Đã đến như vậy rồi, trước mặt tất cả đang ở đây lúc này, chúng ta làm kết thúc."
"Giá cao đấy? Ngươi hiểu rõ chứ?" Nhạn Hành Sơ nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói.
"Hôm nay giữa rừng hoa hạnh, ta đã nói rất rõ ràng với ngươi. Ngươi thắng, Dung Úc Ảnh tự vẫn trước mặt. Từ đó, Cốc chủ tuyệt Vân Cốc chính là Nhạn Hành Sơ ngươi. Nếu như ngươi thua. . . . . . ."
"Nếu ta thua, tùy ngươi xử trí là được." Ánh mắt Nhạn Hành Sơ lành lạnh, theo thứ tự quét qua những người quan trọng trong cốc, nói tiếp: "Trận chiến ngày hôm nay bất kể thắng bại, sau này trên dưới Tuyệt Vân Cốc không thể có hai lòng."
"Phi, ngươi nói thật là mệt quá đi." Đường chủ Hình đường Cừu Diễm càng nghe càng giận, giọng tức tối mắng, " Nhạn Hành Sơ, lão Cốc chủ đối đãi với ngươi không bạc, hôm nay ngươi lại dám công khai động thủ với Cốc chủ, mưu đoạt quyền hành trong Tuyệt Vân Cốc, còn đường hoàng nói ra như vậy. Trên dưới Tuyệt Vân Cốc, nếu bàn về hai lòng, ai so sánh được với Nhạn Đại công tử ngươi."
"Cừu lão, đồng ý với hắn đi, {Minna-chan-le$quy&don} chớ làm cho người ta khinh thường." Dung Úc Ảnh vuốt nhuyễn kiếm bên hông, vẻ mặt kiên quyết nói.
"Chuyện này. . . . . . Vâng" Cừu Diễm hận trợn mắt nhìn Nhạn Hành Sơ một cái, cúi đầu nói.
"Các ngươi cũng đều nghe được chứ? Không cần ta lại nói nữa chứ." Ánh mắt của Nhạn Hành Sơ rơi vào người Tam đại Đường chủ, hỏi.
"Công tử yên tâm, bọn ta chắc chắn tận trung vì Tuyệt Vân Cốc."
Hài lòng gật đầu, tròng mắt Nhạn Hành Sơ cười một tiếng, nói với Dung Úc Ảnh: " Xin lỗi. Đã kéo dài thời gian, giờ Tý rồi."
Cười dịu dàng như vậy, nàng giống như lại gặp được Nhạn ca ca dắt tay của nàng, thương yêu nàng năm đó. Trong lòng Dung Úc Ảnh tràn đầy đau xót, quả thật muốn nhào vào ngực hắn, khóc lớn một trận, sau đó mặc cho hắn an ủi thương yêu cưng chiều.
"Cốc chủ đây là sao? Chẳng lẽ là sợ. Vậy cũng không sao, chỉ cần ngươi đồng ý rời khỏi Tuyệt Vân Cốc, vĩnh viễn không trở về nữa, ta cũng sẽ không làm khó ngươi, thả ngươi đi là được." Lời nói lạnh lùng truyền ào trong tai, lôi nàng trở về hiện thực. Không trở về được nữa rồi, hắn vĩnh viễn sẽ không phải là Nhạn ca ca thương nàng yêu nàng ấy nữa.
Mọi người trong Tuyệt Vân Cốc đã sớm tự động lui về đến hành lang, nhường lại một khoảng lớn trống trải.
Dung Úc Ảnh mỉm cười chua chát, đi vào trong sân.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, không nói gì nữa, thậm chí ngay cả lễ nghi khách sáo cũng giảm bớt, đã đồng thời ra tay.
Nhuyễn kiếm của Dung Úc Ảnh run lên, sử dụng nội lực, mang theo một tia hàn ý bắn nhanh về phái Nhạn Hành Sơ. Chợt lắc mình, bay nghiêng nghiêng ra ba trượng, bóng dáng tím nhạt giống như dung nhập vào bóng đêm. Thoải mái mà tránh thoát 18 kiếm quang, song chưởng của Nhạn Hành Sơ đều xuất hiện, trong thời gian nháy mắt, 7749 chưởng hoa trắng muốt như ngọc xuyên qua đan vào quang ảnh, bao vây Dung Úc Ảnh thật chặt bên trong. Chỉ nghe "Xích" một tiếng, một mảnh vải vụn màu xanh dương bay xuống theo gió, đó là tay áo của Dung Úc Ảnh đang tránh né không kịp bị chưởng phong sắc bén cắt rơi[Min#na"d.d?le@q#don].
Bên ngoài, mọi người đều ngưng mắt nín thở, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chăm chú hai người, lòng bàn tay từng người một đều đầy mồ hôi, mà bản thân mình lại hoàn toàn không biết. Cho dù là đang ở bên trong hành lang, cách nơi hai người giao thủ có một đoạn cự ly, nhưng kiếm khí chưởng phong vẫn trực đánh tới đây như cũ, làm trên mặt đau nhức. Thanh niên có một chút công lực kém cõi càng lui ra ngoài cách mười trượng, lúc này mới đứng vững chân.
Trong nháy mắt đã giao thủ mấy trăm chiêu, tóc mai Dung Úc Ảnh đều bay loạn, sắc mặt ửng hồng, đã hơi thở dốc. Chóp mũi Nhạn Hành sơ tràn mồ hôi, sắc mặt cũng tái nhợt kinh người. Trừ mảnh tay áo bị cắt rơi kia, hai người cũng không có ai bị thương. Cao thủ như bọn họ chỉ cần đánh phải đối phương một kiếm một chưởng, trận tranh đấu dài này có thể kết thúc. Bởi vì, cao thủ đánh nhau, một chiêu thường thường có thể quyết định sống chết.
|
Lại qua trăm chiêu, kiếm pháp của Dung Úc Ảnh chợt biến đổi, đường kiếm từ nhẹ nhàng linh hoạt đổi thành mạnh mẽ trầm ổn. Trong lúc nhất thời, kiếm quang đầy trời, giống như sấm chớp chợt nổi lên, trời đất nghiêng ngả. thân hình Nhạn Hành Sơ không ngừng di chuyển trong võng kiếm nhuyễn kiếm, sắc bén nhiều lần cũng suýt nữa đâm trúng thân thể của hắn, tuy nhiên cũng bị hắn hữu kinh vô hiểm* tránh ra.
*hữu kinh vô hiểm: Nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm. Dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn.
Trải qua 900 chiêu, bỗng nhiên, thân hình Nhạn Hành Sơ dừng lại, thay đổi cách di chuyển, ở giữa không trung xẹt qua từng tia kiếm quang, 36 chưởng đều xuất hiện, xuất ra chưởng phong lại hóa thành từng đóa Tử Sắc Liên Hoa (hoa sen tím).
"Thiên địa Cửu Trọng!" Không biết là người nào kêu lên một tiếng. Tám năm trước ba chiêu Cửu Trọng đánh gục Võ Lâm Minh Chủ Nam Cung Trác Thiên rốt cuộc lần nữa tái hiện ở trước mặt mọi người.
Dung Úc Ảnh nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, mũi kiếm trong tay dài ra, lại như Tử Sắc Du Long cùng với Thiên Địa Chi Uy, chao liệng ở giữa Tử Liên. Lại là Thiên địa Cửu Trọng! Dung Úc Ảnh cũng dùng Thiên địa Cửu Trọng. . . . . .
Hai bóng người lam tím, lần lượt thay đổi nhanh như điện, chưởng phong kiếm ảnh đầy trời bỗng nhiên biến mất.
Nhuyễn kiếm của Dung Úc Ảnh đã gãy, trong tay chỉ còn lại chuôi kiếm ngắn ngủn. Mũi kiếm sắc nhọn, nhỏ dài đã xuyên qua vai, đang rung rung trên vai phải của Nhạn Hành Sơ.
"Phu nhân ở Lạc Hà thôn cách đây ba mươi dặm." Hắn lẳng lặng nhìn nàng, chỉ nói một câu nói như vậy, rồi phun ra một ngụm máu tươi ngai ngái, chìm vào trong bóng tối vô biên.
* * * * * * * *
Sau khi tỉnh dậy, cảm giác duy nhất là lạnh, lạnh quá. Hắn không hiểu tại sao cuối mùa xuân đầu mùa hạ lại vẫn rét lạnh như vậy. Vết thương trên bả vai cũng đau đớn mà co quắp lại, máu là tạm thời dừng lại, cũng không được bôi thuốc băng bó.
Ngước mắt nhìn chung quanh, đầu tiên đập vào mi mắt là một hàng song sắt thô như cánh tay trẻ em phía trước, cùng với hai cây đuốc phát ra ánh sáng yếu ớt treo nghiêng nghiêng bên ngoài song sắt. Cả phòng đều là mùi thối rữa ẩm thấp, không khí vẩn đục hết sức. Đây nên là địa lao của Hình đường, Nhạn Hành Sơ tự giễu cười cười, không nghĩ tới có một ngày hắn cũng sẽ bị cầm tù ở chỗ này. Trước kia là thượng khách, nay là tù nhân, chính là như vậy. Hắn khẽ giật giật, trên người lập tức truyền đến một tiếng "Đinh đang" nhỏ nhẹ, cúi đầu nhìn, phát hiện hai cổ tay cùng mắt cá chân cũng bị khóa thật chặt. Chung Nam hàn thiết, khó trách hắn có thể cảm thấy lạnh như vậy, thì ra là toàn nhờ công lao của ổ khóa này. Bọn họ quá để ý hắn, kỳ thật với tình trạng của hắn bây giờ chính là dưới tình hình cửa tù mở rộng ra thân thể không hề trói buộc hắn cũng không chống đỡ được ba bước.
Nhẹ giọng ho khan, từng giọt máu tươi từ trong miệng tràn ra. Hắn giơ tay muốn lau, bị còng sắt trói buộc cổ tay lại như vậy không nhấc lên được. Hắn cười khổ, tựa thân thể trên tường gạch, chậm rãi nhắm hai mắt. Dù sao nàng vẫn không đủ hung ác, tàn nhẫn, một kiếm kia vốn có thể đâm qua tim hắn, nhưng một khắc sau cùng nàng vẫn di chuyển kiếm phong, lựa chọn vai phải của hắn. Quả nhiên nàng là một võ học kỳ tài, trong vài năm ngắn ngủn, chỉ dựa vào thực lực của mình đánh bại hắn. Nàng bản lĩnh như vậy, muốn đón lấy Tuyệt Vân Cốc đã đủ năng lực rồi. [D&d*le^q%don] Chỉ là, rốt cục nàng vẫn quá mức thiện lương, quá mức mềm lòng, tính tình như vậy trong giang hồ, là chắc chắn sẽ bị tổn thương.
Mặc cho tinh thần thư giãn, hình như là qua thật lâu, trong lúc mông lung, hắn nghe thấy một loạt tiếng bước chân chầm chậm, ngay sau đó là tiếng kim loại va chạm. Cố sức mở mi mắt, gò má trẻ tuổi mà tuấn tú xuất hiện trong tầm mắt mơ hồ của hắn. Cố hết sức cong cong khóe môi, Nhạn Hành Sơ cười cười với hắn, "Đông Phương, không nghĩ tới, người đầu tiên ta nhìn thấy lại là ngươi."
"Không tệ, là ta." Đông Phương Duyệt ngồi xuống bên cạnh hắn, trông thấy cổ tay hắn bị xiềng xích, nhíu nhíu mày, đưa tay sờ, chạm tay vào là giá rét thấu xương. Hắn thu bàn tay về, chân mày nhíu sâu hơn, "Là Chung Nam hàn thiết."
Lẳng lặng rũ mắt xuống, Nhạn Hành Sơ nói: "Đúng vậy, bộ xiềng xích hàn thiết này chỉ sợ bị Hình đường đã cất thật lâu, đến hôm nay mới có đất dụng võ."
"Ngươi. . . . . ." Thái độ khinh thường như vậy bất giác làm cho Đông Phương Duyệt hơi giận, hắn lạnh lùng thốt lên: "Ngươi nghĩ như thế nào thì như thế đó, muốn tự chịu tội, ta không xen vào, cũng không muốn quan tâm. Chỉ là, ta muốn biết, đến tột cùng ngươi đang diễn tuồng gì vậy, diễn cho ai nhìn?"
"Ta không hiểu rõ." Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt nói.
"Ngươi có cái gì không hiểu, tất cả sự tình, đều là ngươi một tay che trời, ngươi vẫn không rõ?" Đông Phương Duyệt giễu cợt hỏi ngược lại.
Liếc nhìn hắn một cái, Nhạn Hành Sơ không có nói gì, chỉ là nhẹ nhàng khép lại con ngươi.
Đông Phương Duyệt cầm giữ chặt đầu vai hắn, cứng rắn nói: "Ngươi mở mắt, chẳng lẽ ngay cả nhìn người khác một cái ngươi cũng khinh thường sao? Là ta đang hỏi ngươi đó, ngươi có nghe thấy không?"
Vết thương do kiếm gây ra trên vai phải bị hắn dùng lực bóp mạnh như vậy, nhất thời rách ra, làm đau đớn toàn thân. Máu tươi không ngừng phun ra khỏi miệng, sắc mặt của Nhạn Hành Sơ tức khắc trở nên trắng bệch, hắn(NHS) lạnh lùng nhìn Đông Phương Duyệt một cái, cứ nhìn như vậy khiến cho lòng Đông Phương Duyệt ngày càng lạnh.
Hắn rút tay về, lòng bàn tay đầy máu tươi ấm áp, ướt nhẹp, hắn âm thầm thấy may mắn, trong địa lao u ám không thấy rõ màu sắc, nếu không, màu máu đỏ tươi thê diễm (thê lương+đẹp đẽ) này sẽ đem hắn ép đến điên. Gầm nhẹ một tiếng, Đông Phương Duyệt hung ác trợn mắt nhìn hắn một cái, [dien.dan?lqd:minna-chan] chạy nhanh như gió bay ra khỏi địa lao, không quay đầu lại nữa.
Nhìn phương hướng hắn rời đi, Nhạn Hành Sơ nhàn nhạt nở một nụ cười, thanh u (thanh tịnh +đẹp đẽ) mà chua chát. Cười một tiếng, rồi lại không nhịn được ho sặc sụa một trận. Tầm mắt rơi vào bóng tối, ý thức cũng dần dần mơ hồ, mà cảnh tượng cuối cùng lưu lại trong đầu là hình ảnh mơ hồ vạn dặm xuân sắc Giang Nam.
Mười dặm đê dài, tơ liễu phất phơ, chín cây hạnh này cũng sớm nên nở hoa đẹp đẽ. Vậy mà, cuối cùng hắn không kịp đi Yên Vũ Giang Nam, nhìn hoa bay khắp trời.
Mười năm ước hẹn, sẽ thành ước hẹn chưa xong,.....
|
Chương 3-1: "Các ngươi mau tránh ra, mau để cho ta gặp Cốc chủ, tại sao các ngươi ngăn ta...ta muốn gặp Cốc chủ." Dung Úc Ảnh vừa trở về từ Lạc Hà thôn cách đây ba mươi dặm, vừa tự đưa mẫu thân Tiêu Tử Vận về sau sáu năm xa cách, đạng định về phòng nghỉ ngơi lại nghe thấy tiếng ồn ào truyền tới từ bên ngoài Cúc Mộng Hiên.
Nàng khẽ nhíu mày một cái, đi ra ngoài. Nàng thật muốn xem là ai to gan như vậy, lại dám ồn ào bên ngoài Cúc Mộng Hiên như thế.
Trên cầu Lạc Nguyệt trong Mộng hồ, một thiếu niên mặt mày linh động đang đỏ mắt, vẻ mặt vội vàng tranh chấp với hộ vệ, nét ngây thơ toát ra từ khuôn mặt ửng đỏ. Người nọ cũng chính là gã sai vặt Tiêu Vũ của Nhạn Hành Sơ.
Đương nhiên Dung Úc Ảnh nhận ra được người thân cận với Nhạn Hành Sơ, nàng phất phất tay về phía những hộ vệ, ý bảo bọn họ thả hắn tới đây.
"Cốc chủ, nô tài ra mắt Cốc chủ." Tiêu Vũ chợt đẩy hộ vệ ra, vọt tới trước mặt nàng. "Đông" một tiếng, hắn quỳ xuống, dập đầu nói, "Cốc chủ, ngài đại nhân đại lượng (Ý là khoan dung độ lượng), thả công tử đi, nô tài khấu đầu với ngài."
Nghe được tên gọi quen thuộc, trong đầu Dung Úc Ảnh như bị quất mạnh một cái, không nói ra là cái tư vị gì. Nàng phất mạnh tay áo, lạnh lùng thốt lên: "Ta không có giết hắn đã là hết lòng nhân nhượng. Giờ ngươi đòi ta thả hắn, về sau ta làm sao phục chúng."
"Nhưng. . . . . ." Tiêu Vũ cứng ngắc, ngay sau đó phản kháng nói, "Nhưng công tử người cũng không hề đả thương Cốc chủ, càng không có lỗi gì với Tuyệt Vân Cốc, ngài đối với ngài ấy như vậy bảo nô tài tâm phục thế nào đây?" Đối với hắn, công tử giống như huynh đệ thủ túc (như tay chân), chưa bao giờ đối đãi với hắn như hạ nhân. Mà nay, hắn cũng nguyện ý vì công tử mà liều cái mạng nhỏ này.
"Hắn giam lỏng phu nhân, khơi lên tranh đấu bè phái trong cốc, cướp đoạt thực quyền của Cốc chủ ta đây, một tay che trời, hô mưa gọi gió, còn nói không hề có lỗi với Tuyệt Vân Cốc sao?" mắt Dung Úc Ảnh khép hờ, vuốt vuốt ngọc Phượng Hoàng trắng thuộc hạ mới vừa dâng lên, trong tiếng nói mang theo sự lạnh lẽo.
"Công tử làm tất cả đều là vì tốt cho Tuyệt Vân Cốc. Đối đãi phu nhân càng thêm cung cung kính kính, mỗi tháng cũng sai người đến phục vụ.[d'd%lê!quy#đôn@min$na] Đối với sự vụ trong cốc cũng là tận tâm tận lực, không dám có chút khinh thường, sơ suất. Coi như có lúc ngài ấy bất kính với Cốc chủ, ngài thêm nhiều tội danh cho ngài ấy như vậy, cũng là không công bằng." Tiêu Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ánh mắt của Dung Úc Ảnh, phản bác.
"Lá gan ngươi cũng không nhỏ, lại dám chống đối ta như vậy." Dung Úc Ảnh chợt cười cười, khẽ vuốt ve ngọc Phượng Hoàng trắng, lại nói, "Chỉ là, muốn ta thả hắn cũng là điểu không thể. Hắn soán quyền nhiều năm, cũng nên chịu chút dạy dỗ, đợi ngày nào đó hắn nguyện ý cúi đầu dưới chân ta, tôn ta là chủ, thề không dám có hai lòng nữa, có lẽ, khi đó ta sẽ thả hắn ra." Nàng chưa từng nghĩ tới việc giết hắn, thậm chí cũng chưa từng hận, chỉ là giận hắn, giận hắn, một lòng muốn đánh bại hắn mà thôi.
"Nhưng đến lúc đó sẽ không kịp nữa rồi." Tiêu Vũ rơi lệ, run giọng nói, "Thân thể của công tử làm sao chịu nổi giày vò trong tù, vả lại ngài ấy còn trúng một kiếm của ngài. . . . . ."
"Dừng lại, ngươi nói cái gì không còn kịp rồi?" Dung Úc Ảnh khẽ quát một tiếng, "Công lực của hắn cao thâm, một kiếm kia của ta cũng không thể làm hắn bị thương quá nặng, làm sao sẽ nguy hiểm đến tánh mạng."
"Công tử đã sớm bệnh nặng rồi, chỉ là ngài ấy ẩn nhẫn cũng không cho người biết. Hôm nay ngài nhốt ngài ấy tù ở trong tù, ngay cả thuốc cũng không có, bảo ngài ấy làm sao tiếp tục chống đỡ được. Cốc chủ, nô tài van xin ngài khai ân, thả công tử ra." Khấu đầu, rồi lại khấu đầu, cái trán đã xuất hiện máu tươi chảy ròng ròng, nhưng dường như hắn vẫn không cảm thấy đau đớn chút nào.
Trái tim bỗng nhiên chùng xuống, ngọc Phượng Hoàng trắng bị dùng sức giữ chặt trong lòng bàn tay. Dung Úc Ảnh cau mày, vừa định hỏi thêm lại nhìn thấy một cai ngục của địa lao Hình đường lảo đảo chạy tới.
"Cốc chủ, Nhạn Hành Sơ hắn. . . . . . Hắn chết rồi."
"Choang" ngọc Phượng Hoàng trắng rơi xuống trên mặt đất, hóa thành mảnh vụn. Mà thoắt một đã không thấy bóng dáng cái thân hình Dung Úc Ảnh.
* * * * * *
Một đường vội vàng xông vào địa lao, đập vào mắt nàng là gò má tiều tụy không có sức sống. Dung Úc Ảnh tái mặt, khẽ run run dò hơi thở của hắn. Chỉ thấy lạnh lẽo không cảm thấy một hơi thở yếu ớt nào, trong lòng nàng đau nhói một hồi, gần như phát ra tiếng rên rỉ, trong mắt ẩn lệ ẩm ướt, tại sao hắn có thể cứ chết như vậy? Âm thầm cắn răng, lại đưa tay phủ xuống ngực Nhạn Hành Sơ, dò nhịp tim của hắn, nàng lại phát hiện ra một tia hi vọng.
Mặc dù tâm mạch yếu gần như không có nhịp đập, nhưng lại lúc liền lúc đứt như cũ, vẫn chưa đến mức hoàn toàn không thể cứu sống.
Nhắm hai mắt lại, Dung Úc Ảnh vận khí, liên tục đưa chân khí vào trong cơ thể cơ thể hắn. Sau đó, chung quanh hai người được bao phủ bởi một quầng ánh sáng màu tím nhạt, quầng ánh sáng tím càng lúc càng mạnh, sắc mặt nàng lại càng ngày càng tái nhợt.
|