Thiên Giới Hoàng Hậu
|
|
THIÊN GIỚI HOÀNG HẬU (天价皇后) Tác Giả: Ngô Tiếu Tiếu (吴笑笑) Thể loại: xuyên không, cung đình, chiến tranh, HE. Nhân vật chính: Mộc Thanh Dao x Mộ Dung Lưu Tôn, phối hợp: Mộ Dung Lưu Chiêu, Sở Thiển Dực, Vô Tình, Trưởng Tôn Trúc… Độ dài: 147 chương Dịch: QT và Google ca ca ^^ Bản convert: Yappa- tangthuvien
Giới thiệu truyện: Thiên Giới Hoàng Hậu
Hoàng thượng, hưu!
Phủ thừa tướng tam tiểu thư, Mộc Thanh Dao bị Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu một quyền đánh chết, nhưng lại nghênh đón một nữ nhân hoàn toàn mới , hào quang bắn ra bốn phía, mị lực kinh người.
Mộc Thanh Dao , mặc dù ngươi là hoàng đế cao quý, cho ta thiên giới sính lễ, nhưng ta đường đường tham mưu trưởng lục chiến, quân đoàn thứ 17, lại cùng nữ nhân khác cộng thị nhất phu sao? nam nhân như vậy ta hưu!
Mộ Dung Lưu Tôn, hoàng đế tuấn mỹ túc trí đa mưu trong thất quốc, lại bị một nữ nhân háo sắc hưu, đôi mắt đen nhuộm tia sáng chói mắt, hắn sẽ không chịu để yên!
Mộ Dung Lưu Chiêu, Huyền Nguyệt quốc Nam An vương, lạnh lùng tà mị, xem nữ nhân là vật hạ đẳng, một đấm đánh chết nữ nhân háo sắc, nhưng lại nghênh đón một người hoàn toàn mới, mê đắm hắn!
Sở Thiển Dực, con trai của Huyền Nguyệt quốc hữu thừa tướng, phúc hắc vô địch, mắt cao hơn đầu, nhưng lại thích cái háo sắc nữ nhân kia, đây là không phải là gọi tự gây nghiệt không thể sống?
Vô Tình, quỷ y của Vô Tình cốc, trích tiên mỹ nam, mới gặp gỡ nàng, thoáng như ngàn năm hiểu rõ đợi chờ, ta nguyện từ bỏ qua này thân, hóa thành cây hứa nguyện, một thân đơn độc từ đây.
Trưởng Tôn Trúc, Thanh La quốc thái tử, yêu nghiệt duy mỹ, Người đời không nhìn được vàng cẩn ngọc, lại đem minh châu xem như bụi đất, ta nguyện ý lấy Thanh La quốc thái tử phi vị cưới ngươi làm vợ.
Trời hiện dị tướng, phượng rơi tướng phủ, người được phượng thống nhất thất quốc, có ai biết? Phượng lại là cái nữ nhân mang danh háo sắc khắp thiên hạ.
|
Q.1 - Chương 1: Tiết Tử
Ban đêm, ngọn đèn đường bậc lên, dưới ánh đèn nê ông đủ mọi màu sắc càng làm cho thành thị như được phủ kín một tầng sắc màu mông lung mờ ảo, chứa đựng hơi thở mập mờ bất an.
Thành phố Tân Hải, trên đường phố xe cộ qua lại không dứt, uyển chuyển kéo dài như con rắn khổng lồ.
Một chiếc xe việt dã lớn, bắt mắt chạy trong dòng xe lưu thông đó, lái xe chính là một cô gái xinh đẹp chói mắt, tóc ngắn, mắt to, đang mặc quân trang màu xanh lục, làm cho khuôn mặt đẹp đó thêm một phần anh khí, quanh thân cuồng dã tùy ý tung bay.
Cô gái lái xe tên Tô Trần, là tham mưu trưởng lục chiến quân của đoàn quân sự mười bảy.
Tô Trần, tổ mẫu xuất thân từ giới xã hội thượng lưu Anh quốc, tổ phụ là thủ lĩnh quân sự nổi danh của quốc nội, vì thế trên người Tô Trần có một phần tư huyết thống Anh quốc, nàng từ nhỏ ở bên người tổ mẫu lớn lên, tốt nghiệp ở Sandhurst, học viện quân sự hoàng gia Anh quốc, bởi vì gốc gác ở Trung Quốc, vì thế sau khi học thành đã về nước.
Tối nay, ánh mắt Tô Trần nhu hòa, con ngươi như chứa sức nóng, cô liếc qua túi hàng hóa được đóng gói tinh xảo nằm ở chổ ngồi bên cạnh người lái, bên trong là bộ nội y sexy cô vừa mới mua, hôm nay cô định ở lại cùng bạn trai vượt qua một đêm cuồng dã.
Tô Trần mặc dù lớn lên ở Anh quốc, nhưng trong xương lại có truyền thống năm ngàn năm của Trung Hoa, tuy rằng hai mươi sáu tuổi, nhưng vẫn là một xử nữ.
Ở đêm nay, cô muốn trước sau một lần tự mình kết liễu tầng lá mỏng kia....
Bởi vì mấy ngày nữa chính là ngày cô cùng Tiêu Duệ kết hôn, hắn là mẫu người chuẩn lão công của cô, nên cô muốn cho Tiêu Duệ kinh hỉ một chút.
Mỗi lần lửa tình đến thời điểm mấu chốt, thì cô tỉnh táo và kiểm soát được nên luôn hô ngừng, thực sự là làm khó Tiêu Duệ, cũng không biết khi về hắn đã tắm bao nhiêu nước lạnh, bởi vậy nàng càng yêu người nam nhân kia hơn, hắn luôn trân trọng yêu thương cô, là người bạn người chồng suốt đời của nàng. (hix đoạn này edit theo ta hiểu có chém chút đỉnh ^^)
Tô Trần, vừa nghĩ tới Tiêu Duệ, khuôn mặt liền trở nên hạnh phúc.....
Rất nhanh có thể nhìn thấy hắn, cô gia tăng chân ga, chiếc xe liền lao đi như mũi tên rời cung mạnh mẽ bắn ra ngoài....
Khu Bích thủy lục, là nơi kẻ có tiền nghĩ dưỡng, ở đây có khu biệt thự riêng, vì vậy Tiêu Duệ cùng Tô Trần liền mua một ngôi nhà ở chỗ này.
Bởi vì muốn cho Tiêu Duệ một kinh hỉ, nên Tô Trần đem xe dừng ở trong một góc xa, tâm tình sung sướng xuống xe, trong tay dẫn cầm theo cái túi đựng nội y sexy, hướng biệt thự đi đến.
Lầu hai, bên trong tân phòng của bọn họ có ánh sáng đèn chiếu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Trần giãn ra, đôi mắt to trong sáng có thần, lấp lánh như ánh sao trên bầu trời, khóe môi vẽ ra nụ cười mê người, nghĩ đến chuyện khuya hôm nay sẽ phát sinh, trong lòng của nàng vừa chờ đợi vừa khẩn trương.
Trong biệt thự rất yên tĩnh, Tô Trần mở cửa đi vào, tim đập chậm rãi gia tốc, nhẹ chân nhẹ tay đi tới, chuẩn bị lên lầu cho Tiêu Duệ một kinh hỉ, thế nhưng nàng nhìn thấy cái gì?
Một đôi giày cao gót màu đỏ mảnh....
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Trần như bị tát một bạt tay, trong nháy mắt đã trắng như tờ giấy, bộ nội y sexy trong tay chậm rãi rơi xuống đến trên mặt đất, hô hấp của nàng dồn dập lên, con ngươi bị lây cuồng nộ, thân thể nhanh chóng chống đở không nổi....
Tiêu Duệ, ngươi đối xử với ta như vậy sao? Còn mấy ngày nữa là chúng ta kết hôn , ngươi như vậy mà đối đãi với ta sao?
Chẳng lẽ làm như Tô Trần là dễ bị khi dễ phải không?
Thân thể của nàng chạy như bay lên lầu, thân hình bất ổn, thế nhưng ánh mắt sắc bén như một cây đao, sát khí bắn ra bốn phía, lòng bàn tay nắm chặt, thang lầu ngắn như vậy mà lúc này lại dài như đường trường.....
Lầu hai, trên sàn nhà được xây theo kiểu Pháp, nội y nam nhân, nữ nhân, lẫn lộn hỗn hợp cùng một chỗ, nàng giận quá hóa cười, con ngươi sâu không lường được, chậm rãi đẩy cửa tân phòng sắp kết hôn của nàng rồi đi vào.
Trên giường ngủ rộng thùng thình xa hoa Tiêu Duệ trần truồng nửa người, trên gương mặt đẹp trai một mảnh an tường, lúc này đang chìm đắm trong mộng đẹp của chính mình.
Mà cô gái, Tô Trần ngây ngẩn cả người, cô gái này là bạn tốt của nàng, Kiều Nam...
Kiều Nam là người bạn thân duy nhất ở trong nước của nàng, nàng vẫn hay giới thiệu cho Tiêu Duệ, mà bây giờ cô gái này lại bò lên giường lão công của nàng, nàng thực sự không biết nên khóc hay nên cười....
Tô Trần bỗng nhiên bình tĩnh, chết lặng, xoay người ngồi vào trên ghế sa lon bên trong gian phòng, một khẩu súng lục màu đen chớp mắt rơi vào trên tay, nàng nhẹ nhàng thưởng thức, vật này học thật tốt a, súng của nàng luôn luôn là bách phát bách trúng.
Trong phòng tiếng vang rất nhỏ đã kinh động người ngủ trên mặt đất, Kiều Nam, nàng mở mắt ra xoa xoa đầu, đau quá a, đây là di chứng của uống rượu mà, rồi ngước mắt quét một vòng gian phòng, nàng há to miệng, cảm nhận được đỉnh đầu ngay phía trước tầm mắt có gì đó vừa lướt qua, liền nhanh chóng quay lại đầu.
"A, Trần Trần."
Kiều Nam nói xong, phát hiện có cái gì đó không đúng, trên người mình một mảnh vải cũng không có, liền đưa tay lên, lôi y phục che ở trước mặt, khẩn trương kêu lên: "Trần Trần, ngươi hãy nghe ta nói?"
Lúc này người trên giường cũng giật mình, Tiêu Duệ xoay mình mở mắt ra, đôi mắt đen chói mắt lóe sáng, rất nhanh quay đầu nhìn phía bên này, chỉ thấy Kiều Nam thân thể trần truồng, lúc này đang thất kinh dùng y phục che mình lại, mà Tô Trần, mặt không chút thay đổi nhìn hắn, con ngươi sâu u kia triệt để hận ý, khóe môi thật lạnh đến cả xương cũng lạnh.
"Trần Trần? Ngươi nghe ta giải thích?" Tiêu Duệ lập tức hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này, cử động nửa người vội vàng mở miệng muốn giải thích.
Đáng tiếc Tô Trần căn bản không để cho hắn cơ hội, giương khẩu súng trong tay, vẻ mặt lãnh lệ nhắm vào hắn, cười nhạt "Tiêu Duệ, ngươi biết không? Đạn bắn vào phía trên trái cách tim 0. 5 cm đi xuyên qua, sẽ không chết, nhưng sẽ đau thấu xương, cả đời không thoát khỏi cái đau đó được, ta muốn ngươi cả đời nhớ kỹ, nữ nhân là không thể lừa dối."
Nói xong, ngón tay khẽ động cò súng, liền 0. 01 phân cơ hội cũng không cho người khác, lúc này vẫn ngồi ở dưới đất, Kiều Nam dùng thời gian nhanh nhất đứng lên xông lại, muốn ngăn cản Tô Trần bóp cò súng, bởi vì lực đánh vào quá lớn, khẩu súng lệch phương hướng, mà lúc này Tô Trần đã bóp cò súng, viên đạn kia bắn thủng không phải Tiêu Duệ, cũng không phải Kiều Nam, mà là trái tim mình....
Thế nhưng cùng thời khắc đó, tiếng súng lại vang lên, lúc này đây bị viên đạn bắn thủng chính là trái tim của Kiều Nam, thân thể Tô Trần chậm rãi ngã xuống, lạnh lùng cười: "Kiều Nam, ta vốn chỉ muốn giáo huấn hắn một chút, thế nhưng ngươi đã phá hủy ba người chúng ta ...."
Kiều Nam thân thể mệt mỏi gắng đứng lên, sắc mặt tái nhợt, vết máu tràn ra hết trên sàn nhà, tượng một đóa hoa anh túc nở rộ.
"Tô Trần, không phải như ngươi nghĩ, chúng ta chỉ là uống rượu, Tiêu Duệ không có phản bội ngươi."
Nam nhân ở trên giường , trong con ngươi chứa đựng tuyệt vọng đến hủy thiên diệt địa, hắn chạy tới, ôm chặt thân thể Tô Trần, điên cuồng kêu lên: "Tô Trần, ngươi đừng làm ta sợ, tất cả đều là lỗi của ta, Tô Trần, van cầu ngươi tha thứ, ta không nên uống rượu, Tô Trần, van cầu ngươi."
Tô Trần cố sức vươn tay lên, đầu ngón tay của nàng xanh nhạt, nhưng dính máu của chính mình, lại lộ ra mỹ lệ khác thường, nhẹ nhàng chạm lên mặt của Tiêu Duệ, con ngươi đen nhánh tràn đầy thống khổ, đau như vậy quấn quýt như vậy, một khắc cũng không nháy mắt, tựa hồ muốn đem dung nhan này thật sâu khắc ở trong đầu.
Nàng gằng từng chữ mở miệng: "Tiêu —— Duệ, mặc dù —— như —— vậy, ta cũng không thể tha thứ cho ngươi, bởi vì —— trong —— mắt ta —— không —— chứa được—— dù là—— hạt — cát!"
Nói xong liền đầu nghiên một cái, tay buông xuống, ánh mắt chậm rãi khép lại, khóe môi là vẻ ra nụ cười băng lãnh, thật giống như châm chọc Tiêu Duệ, mà trên gương mặt tuấn mỹ của Tiêu Duệ còn lưu lại rõ ràng huyết thủ ấn, trên đôi mắt hắc đồng to đẹp tràn đầy sóng to gió lớn, thời gian vào giờ khắc này như ngừng lại.
Mà Kiều Nam ở bên cạnh, sắc mặt như tro tàn, môi chậm rãi mất đi huyết sắc, nhìn Tô Trần chết đi, nàng dùng sức nhìn một lần cuối cùng, trong lòng nhẹ lẩm bẩm.
"Tô Trần, nếu có kiếp sau, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa trả lại hết thảy......."
|
Q.1 - Chương 2: Trọng sinh nữ nhi Thừa tướng
Tháng sáu, giữa hè, cái nóng như thiêu đốt làm cho mọi thứ thêm khó chịu, trên những tàng cây nhiều tiếng kêu to, một tiếng cao hơn một tiếng...
Ở ngọn cây cao rậm rạp xanh um không nhúc nhích, nhưng dưới đường cái người đi trên đường trên sông qua lại không dứt, hương xa bảo mã như nước chảy, người bán hàng rong, tiếng rao hàng thanh lảnh vang lên, cảnh tượng náo nhiệt phồn vinh đồng nhất, cũng không có bởi vì cái nóng của mùa hạ, mà có chút giảm thiểu, ngược lại càng có nhiều cậu ấm phong lưu nhìn chằm chằm nơi tầm hoa vấn liễu.
Nơi này là Lâm An thành kinh đô của Huyền Nguyệt quốc, kinh tế phát đạt, nhân khẩu đông đảo, đường phố hai bên rộng rãi, mọi dạng hình thức cửa hàng mọc lên san sát, thiên kì bách quái chiêu bài chỗ nào cũng có.
Lâm An thành, kinh đô lớn nhất dưới chân thiên tử, thì không thể so với nơi khác, trị an rất tốt, thương mậu phát đạt, phương diện quân sự cũng rất vững vàng, bởi vậy càng ngày càng nhiều người ở chỗ này cắm rễ an cư, nơi này cũng mới xây rộng thêm mười hai đường phố, vì những con phố cũ từ lâu đã ở đầy nhà mua bán, mà hết thảy đều này phải quy công cho Huyền Nguyệt quốc tân hoàng, tân hoàng sau khi đăng cơ, đã cải cách thể chế, khiến cho kinh tế, quân sự, dân sự của Huyền Nguyệt quốc nâng cao một bước.
Huyền Nguyệt quốc tân hoàng, thế nhân xưng hắn là Huyền đế, đăng cơ không được hai năm, đã dứt khoát hẳn hoi vứt bỏ quy định cũ, lập ra tân pháp, thân dân sự, trọng thân thần, ở bên trong quần thần, chọn lựa ra đệ nhất nhân đó là tả thừa tướng Mộc Ngân, Mộc Ngân khi tiên đế còn tại vị vẫn là một trong những thần tử được coi trọng, tiên đế trước khi chết đem mọi sự phó thác cho hắn, nhất định phải trợ tân hoàng vững chắc giang sơn, thống nhất thất nước.
...
Tả thừa tướng phủ, sáu chữ ở đại môn mở ra đối diện với mặt đường, trước cửa thạch sư tử chia làm hai bên, uy vũ khí phái, hạ nhân ăn mặc hoa phục núp ở nơi râm mát nói chuyện phiếm cắn hạt dưa.
Ánh mặt trời như nước chiếu vào ngọc lưu ly trên nóc nhà, chiết xạ ra tia sáng chói mắt, chiếu rọi một diện tích lớn ở trong đình, chung dục thanh tú, cửu khúc hành lang gấp khúc, ba bước một đình, năm bước một cầu, đình đài lầu các, thác loạn hữu trí.
Thỉnh thoảng có hạ nhân qua lại các nơi, trong đó không ngớt tiếng cười bay qua mái hiên, bay vào ở giữa không trung.
Hậu viện là chổ ở của các gia quyến, một mình một tòa, trong sân sắp xếp có trật tự, núi giả gấp khúc, phía trên đỉnh có dây leo bò đầy như tấm màn xanh biếc, xa xa nhìn lại, tựa như từng tấm bình phong, ngăn cách phong cảnh của mỗi tràng viện.
Tả thừa tướng Mộc Ngân, quyền cao chức trọng, là một trong những thần tử rất được hoàng thượng coi trọng, tổng cộng cưới ba vị phu nhân, sinh được ba vị nữ nhi như hoa như ngọc, đáng tiếc nhất chính là tam nữ nhi Mộc Thanh Dao, mẫu thân nàng đã sớm qua đời, vì thế trong phủ thừa tướng, tam tiểu thư là người được lão gia sủng ái nhất, chính bởi vì nàng có được sự cưng chiều, nên vô pháp vô thiên, hoành hành không cố kỵ.
Thanh viện, là chỗ ở của Mộc Thanh Dao, trong viện trồng rất nhiều thúy trúc, xanh um tươi tốt, tự thành một phong cách, đá cuội lớn nhỏ không đều trãi thành con đường u kính, nối thẳng hướng ba giang nhà chính, trước cửa nhà chính là bạch ngọc thềm đá tầng tầng nối đuôi nhau, lúc này ở trên thềm đá, dưới hành lang kia, đứng mấy người nha đầu mày thanh mắt đẹp, trên mặt của mỗi người đều lo lắng, ánh mắt lóe ra sợ hãi.
Xuyên thấu qua nửa cửa sổ mở rộng, thấy rõ ràng tình huống trong phòng ngủ, bình phong gỗ tử đàn trên mặt thêu điệp hí hoa, giường đàn hương chạm khắc, màu trắng màn lụa, bên trong màn lụa nằm một giai nhân như ẩn như hiện, làn da nõn nà như trong suốt, đôi mày như nguyệt thanh tú giống nhau, lông mi hơi cong cong xinh đẹp, mũi nhỏ, chỉ tiếc cánh môi vốn nên phấn hồng, nhưng lúc này có chút tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, một chút phản ứng cũng không có.
Bên giường một tiểu nha đầu sợ đến khóc lên, vừa lau nước mắt, vừa cố gắng đánh thức nàng.
"Tiểu thư, tiểu thư, ngươi tỉnh a? Ngươi tỉnh a."
Tiểu thư cái gì cũng tốt, chỉ có một cái bệnh háo sắc, thấy mỹ nam liền điên cuồng đuổi theo không tha, xế chiều hôm nay, ở trong quán trà thấy được Nam An vương gia, Nam An vương gia kia ở Huyền Nguyệt quốc có là danh lãnh khốc băng hàn, cho tới bây giờ chưa có nữ tử nào lọt vào trong mắt, đáng tiếc tiểu thư nhà mình hết lần này tới lần khác lại nắm chặt Nam An vương gia không tha.
Nam An vương gia một đấm vung tới, đánh ngất xỉu tiểu thư, nàng thật vất vả mới xin tiểu nhị trong điếm và nàng cùng nhau đem tiểu thư đưa về.
Lão gia vẫn chưa về, nếu như biết tiểu thư bị đánh ngất xỉu, kẻ xui xẻo sẽ là nha đầu nàng, lão gia nhất định sẽ lột da của nàng, tiểu thư a, ngươi nhanh lên một chút tỉnh lại đi, đừng dọa Mai Tâm.
Không biết là tiếng khóc của Mai Tâm ầm ĩ tới người trên giường, hay bởi vì lão thiên gia nghe được giọng nói của nàng.
Người trên giường liền giật mình...
Mai Tâm mở to mắt, lau khô nước mắt, vui mừng kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư, ngươi đã tỉnh?"
Đáng tiếc người trên giường vẫn như cũ cũng không nhúc nhích, Mai Tâm nhìn chằm chằm nàng khó có thể tin, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy động, chẳng lẽ là nàng hoa mắt, không nên a, nghĩ vậy lại khóc lên: "Tiểu thư a, nếu ngươi không tỉnh, lão gia nhất định sẽ lột da ta, ngươi nhanh lên một chút tỉnh lại đi."
Người trên giường không chịu nỗi quấy nhiễu, rốt cuộc ưm một tiếng, thân thể giật mình, lạnh như băng mở miệng: "Câm miệng."
Xoay mình mở mắt ra, nheo lại, lạnh lùng bức người, âm ngao sâu không lường được, như nước trong hồ mênh mang, nhưng một chút nhiệt độ cũng không có, cứ như vậy mà bình tĩnh nhìn nàng...
Mai Tâm không tự chủ lui về phía sau một bước, tiểu thư tựa hồ không giống nhau, mâu quang hoàn toàn không giống háo sắc lúc trước, lạnh lùng như vậy , thật là dọa người a...
"Tiểu thư, tiểu thư, ngươi làm sao vậy?" Mai Tâm cẩn thận từng li từng tí hỏi, người trên giường chưa lên tiếng, chỉ quay đầu đánh giá hết thảy bên cạnh, nàng không phải là đã chết rồi sao? Kiều Nam đụng vào làm sai lệch khẩu súng, cho nên nàng đả thương chính mình, thế nhưng tại sao lại xuất hiện ở đây, một phòng ngủ cổ kính, còn có một tiểu nha đầu tóc chảy đuôi sam đang nhìn mình, liên tục gọi nàng là tiểu thư, đây là chuyện gì xảy ra?
Tô Trần rơi vào trầm tư, nàng Tô Trần tốt nghiệp trường Sandhurst học viện quân sự hoàng gia Anh quốc, gặp chuyện phải tỉnh táo không hoảng loạn, hơn nữa năng lực suy nghĩ đặc biệt mạnh, trước tiên có thể cảm ứng được tin tức ngoại giới, nàng tựa hồ xuyên qua, mà còn xuyên vào thế giới nam tôn nữ ti cổ đại, là một tiểu thư, tiểu thư này gọi là Mộc Thanh Dao, nha đầu kia hình như kêu là Mai Tâm, Tô Trần vốn còn muốn chỉnh lý một chút tin tức trong đầu, nhưng ở bên cạnh Mai Tâm vẫn khóc, làm rối loạn suy nghĩ của nàng.
"Ta không sao, khóc cái gì?" Tô Trần không nghĩ tới mình thế nhưng không chết, nghĩ đến cha mẹ của mình còn có tổ mẫu yêu thương mình, không biết mọi người sẽ thương tâm đến cỡ nào a, nàng chỉ là muốn đả thương Tiêu Duệ, cho hắn biết nữ nhân không phải dễ khi dễ, ai ngờ cuối cùng Kiều Nam lại nhào tới, làm mình bắn chết chính mình.
Bất quá cuối cùng nàng cũng đem Kiều Nam bắn chết, nếu mình đã xuyên qua, vậy Kiều Nam đâu....
Còn có Tiêu Duệ nữa, mặc dù biết bọn họ chỉ là uống rượu say, nàng cũng không thể tha thứ bọn họ, bởi vì trong mắt nàng không thể chấp nhận dù là hạt cát, nàng quý trọng Tiêu Duệ như vậy, mà hắn lại cùng hảo bằng hữu của mình uống đến say mèm, sau đó hai người còn cởi hết quần áo ngủ cùng một chỗ.
Thật buôn cười, Tô Trần cười rộ lên, thế nhưng con ngươi một điểm nhiệt độ cũng không có, lạnh như băng, hoàn toàn cùng với hình tượng háo sắc bình thường không hợp, tiểu nha đầu Mai Tâm một chút cử động mạnh cũng không dám, nhanh chóng sợ đến choáng váng, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, tiểu thư cùng trước đây không giống nhau, lạnh như vậy, thật là dọa người a.
"Mai Tâm, đầu ta đau, đã xảy ra chuyện gì?" Tô Trần, không, hiện tại bắt đầu nàng là Mộc Thanh Dao, chân chính Mộc Thanh Dao đã không tồn tại, thay vào đó là nàng: Tô Trần, nàng muốn ở thế giới nam tôn nữ ti này sống sót, hơn nữa còn phải sống vượt qua chủ thể, Mộc Thanh Dao cười nhạt, nhìn về tiểu nha đầu Mai Tâm ở bên cạnh, có lẽ là tự mình quá mức lạnh lùng, làm nha đầu kia tựa hồ có điểm sợ nàng.
"Tiểu thư, người đã quên, người bị Nam An vương gia một quyền đánh bất tỉnh."
|
Q.1 - Chương 3: Đệ Nhất Đế
"Đánh bất tỉnh, " Mộc Thanh Dao đưa tay sờ một chút cái ót, thảo nào lại đau như vậy, nguyên lai là bị người đánh, bất quá cái vương gia gì đó thế mà đi đánh một nữ nhân, xem ra không phải là cái thứ tốt gì, lần sau nếu để cho nàng gặp phải, tuyệt đối sẽ không cho hắn sống dễ chịu, ánh mắt Mộc Thanh Dao u ám đi xuống.
"Mai Tâm?" Mộc Thanh Dao muốn hỏi một chút tình huống nơi này, nhưng không đợi đến nàng mở miệng, âm thanh của châu liên xanh vang lên, từ ngoài cửa một trung niên nam tử khôi ngô vội vã đi tới, cao ngất to lớn, nhìn không thấy có chút nào là già nua, ngược lại tinh thần rất hăng hái, bước tiến vững vàng, trên dưới khoản bốn mươi tuổi, mặc một thân hoa phục được may khéo léo, vừa nhìn thấy Mộc Thanh Dao, liền thân thiết hỏi.
"Dao nhi, ngươi không sao chứ?"
Nam nhân này? Mộc Thanh Dao nhìn quét đến Mai Tâm đối với nam nhân này thái độ cung kính, liền nhìn ra nam nhân này là đại gia trưởng, phụ thân Mộc Thanh Dao, nghĩ đến đây liền chậm rãi lắc đầu, hiện tại không nói lời nào mới là hành động sáng suốt, bởi vì nàng còn không hiểu rõ bây giờ là tình huống gì, mạo muội mở miệng, chỉ bộc lộ chân tướng, rước lấy không ít phiền phức.
Trung niên nam tử chính là Huyền Nguyệt quốc tả thừa tướng Mộc Ngân, hắn vừa hồi phủ liền nghe nói ái nữ bị Nam An vương gia đánh, nên vội vàng sang đây xem nữ nhi, thấy nữ nhi không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến chuyện Dao nhi đã làm, thân là Huyền Nguyệt quốc tả thừa tướng, Mộc Ngân có chút bất đắc dĩ, có lẽ là tự mình quá mức cưng chìu nàng, nên đã nuôi nàng thành tật bệnh, thấy mỹ nam liền điên cuồng đuổi theo không tha, bây giờ thì được rồi, động đến trên đầu Nam An vương gia, toàn bộ Huyền Nguyệt quốc người nào cũng biết, Nam An vương gia ghét nhất nữ nhân, luôn luôn không coi nữ nhân ở trong mắt, vậy mà Thanh Dao cũng dám trước mặt mọi người nắm Nam An vương gia không tha, không có bị đánh chết đã là chuyện tốt.
Làm một người cha, hắn căn bản không có lý do gì đi tìm Nam An vương gia tính sổ, chỉ trách nữ nhi không chịu thua kém, cũng may không có việc gì.
Mộc Ngân thở dài một hơi, ngồi vào bên giường, phất phất tay để cho Mai Tâm đang đứng ở trong phòng ngủ lui ra ngoài.
Mộc Thanh Dao biết nam nhân này có chuyện muốn nói cùng nàng, nên vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, lẳng lặng chờ...
Mai Tâm đi ra ngoài, đứng hầu ở hành lang phía sau, Mộc Ngân thấy trong phòng ngủ không có ai, liền vươn tay sờ sờ đầu Mộc Thanh Dao: "Dao nhi a, đừng làm việc ngốc này nữa, nếu như ngày hôm nay Nam An vương đánh ngươi chết, phụ thân cũng không có biện pháp gì tìm người ta tính sổ, ngươi xem ngươi mỗi lần nhìn thấy mỹ nam liền điên cuồng đuổi theo không tha, nữ hài tử tại sao có thể làm chuyện như vậy đây?"
Thấy mỹ nam liền điên cuồng đuổi theo không tha?
Mộc Thanh Dao nháy mắt ngây người, đây thật đúng là một tật xấu, tại sao có thể điên cuồng đuổi theo không tha chứ?
Nữ nhân này danh tiếng nhất định không tốt, nói không chừng còn rất thối, mà Nam An vương đánh nàng, nguyên lai là tự nàng chuốc lấy, bất quá nam nhân hạ kia ra tay đúng là độc.
Một đấm đưa người ta đến Tây Thiên, nhưng đối với nàng mà nói, cũng nên cảm tạ hắn, nếu như không có một đấm của hắn, nàng không chừng đã đến âm tào địa phủ.
Mộc Thanh Dao gật gật đầu, tỏ vẻ tự mình đã biết, vẫn như cũ không nói chuyện, nam nhân kia bỗng nhiên bị hoảng sợ, hoặc là khó có thể tin, Dao nhi dĩ nhiên đáp ứng rồi, trước đây mỗi khi hắn nói đến chuyện này, nàng sẽ khóc nháo không ngớt, không nghĩ tới bây giờ dĩ nhiên đáp ứng rồi, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
"Dao nhi, ngươi làm sao vậy? Vì sao không nói lời nào?"
Đáy mắt Mộc Thanh Dao trở nên u ám, bất quá có thể nhìn ra nam nhân này là thật lòng quan tâm nàng, nếu quyết định phải sống ở chỗ này, nàng đương nhiên phải thích ứng hoàn cảnh ở đây: "Ta nghe được, phụ thân."
Thật đúng là không có thói quen, Mộc Thanh Dao nói xong mắt trợn trắng, thuận thế đưa tay che miệng, ngáp một cái, động tác này rất rõ ràng nàng tỏ vẻ mệt mỏi.
Trung niên nam nhân quả nhiên đứng lên: "Dao nhi a, nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút đi, ngươi có thể đáp ứng phụ thân, phụ thân thật cao hứng."
Nam nhân kia vô cùng nhẹ nhàng mà đi ra ngoài, thật giống như nhặt được bảo vật gì, chắc hẳn trước kia Mộc Thanh Dao làm cho hắn rất đau đầu, cho nên khi thấy nàng đáp ứng mới kích động như thế ·!
Lão gia vừa đi khỏi, Mai Tâm từ bên ngoài đi vào, trên dưới phải trái đánh giá Mộc Thanh Dao.
"Tiểu thư, người thực sự không giống trước nha? Lại chịu đáp ứng lão gia, trước đây khi lão gia nhắc tới chuyện này, người đều vừa khóc vừa nháo, cuối cùng chỉ có lão gia phải chịu thỏa hiệp, không nghĩ tới lần này cư nhiên lại đồng ý với lão gia."
Mộc Thanh Dao mặt không chút thay đổi quét nhìn về phía Mai Tâm, mâu quang sâu kín lộ ra sắc bén, khiến người ta bị thương, tiểu nha đầu kia thoáng cái cúi đầu trầm mặc, không dám nói thêm nữa, trong lòng không ngừng nói thầm, tiểu thư làm sao vậy? Cùng trước đây thực sự không giống nhau, chẳng lẽ là Nam An vương gia đem đầu óc của nàng đánh hư rồi?
Tuy rằng hoài nghi, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Mộc Thanh Dao đạm nhiên mở miệng: "Mai Tâm, đi ngoài cửa coi chừng đi, nói ta mệt mỏi, người nào cũng đều không muốn gặp."
"Dạ, tiểu thư, " Mai Tâm cung kính mở miệng, chậm rãi lui ra ngoài, tiểu thư uy nghi, thật đúng là làm cho người ta không tự chủ được mà tôn kính, trước đây nàng mặc dù hầu hạ tiểu thư, nhưng đáy lòng cũng thấy khinh thường hành vi của tiểu thư, hiện tại tiểu thư không giống như lúc trước, lại làm cho trong lòng nàng không khỏi tôn kính.
Mộc Thanh Dao đợi Mai Tâm lui ra ngoài, mới chậm rãi quay đầu quan sát phòng ngủ, xa xỉ xa hoa, danh quý tinh xảo, cửa chạm mân côi hồng, bình phong thủy tinh, bách điệp chơi đùa, giường lớn đóng bằng gỗ đàn hương, điêu khắc tinh xảo, xuất phát từ tay danh gia, ngay tại các góc cạnh cũng tạo được hình chạm khắc mượt mà, không hề tỳ vết nào, nguyên bộ bàn ghế đàn hương, cùng bàn trang điểm, phân bố ở các góc trong gian phòng, có cơn gió theo cửa sổ thổi vào, như ẩn như hiện mùi thơm phiêu du trong không khí.
Xem ra tiền thân của chủ thể là người được cưng chiều, Mộc Thanh Dao mi tâm hạ xuống một chút, hai chân đưa lên nằm giữa giường, một đôi mâu quang lợi hại chậm rãi nhắm lại, toàn bộ tư duy rơi vào trong suy nghĩ, cảm ứng tin tức của cổ thân thể này .
Nơi này là nơi không có ghi chép trong sách sử của Trung Quốc.
Trên thế giới này, tồn tại thất quốc, thất quốc đều có dã tâm, lúc này chính là thời gian không ổn định nhất, mỗi quốc gia đều có thực lực bất phàm, hơn nữa đã nhiều năm củng cố lực lượng, chính là vì ngày sau nhất thống giang sơn.
Nếu như không ăn người, tất nhiên sẽ bị người ăn, kẻ mạnh làm vua, người thua làm giặc đạo lý này người người đều hiểu.
Vì thế mặt ngoài hòa bình, chỉ là một loại hình thức.
Trong thất quốc, có sự phân chia mạnh yếu, hiện nay vượt lên đứng đầu chính là Huyền Nguyệt quốc, Thanh La quốc, Đan Phượng quốc, nhưng trên thực tế, những quốc gia khác, đến tột cùng là thực sự kém hay là ẩn giấu thực lực, chỉ có đến cuối cùng mới thấy được chân tướng.
Huyền Nguyệt quốc, tân hoàng vừa đăng cơ hai năm, liền dứt khoát hẳn hoi cải cách thương mậu thể chế, khiến cho buôn bán nâng cao một bước, kế đến còn cải cách pháp luật, quân sự, triều đình trên dưới, đối với việc làm của hoàng đế, lúc ban đầu còn nhiều nghi vấn, nhưng đến bây giờ khẳng định, ai cũng không dám coi thường tân hoàng.
Tuy rằng hắn chỉ có hai mươi ba tuổi, nhưng Huyền Nguyệt quốc người người đều biết tân hoàng thủ đoạn cơ trí quyết đoán, từ lúc hắn còn là thái tử, liền phụ trợ tiên hoàng bình thương châu chi loạn, còn khắc phục được lũ lụt ở duyên giang, dưới con mắt của người trong thiên hạ , tân hoàng là một người khôn khéo sắc bén.
Nghe đồn hắn là hoàng đế tuấn mỹ trẻ tuổi nhất trong thất quốc, cũng là người có thực lực lớn nhất, thế nhân xưng hắn là Huyền đế.
Thất quốc đều biết, nên ai cũng không dám mạo muội hành động, tất cả mọi người ngắm nhìn, đều chờ đợi, chờ một thời cơ tốt nhất...
Hoàng đế thành công, không thể rời bỏ hai thần tử, tả thừa tướng Mộc Ngân, cùng hữu thừa tướng Sở Phong Ngọc, hai người một phụ nội, một phụ ngoại, là phụ tá đắc lực của hoàng thượng .
Mà Mộc Ngân chính là phụ thân của Mộc Thanh Dao.
Mộc Ngân hiện nay có hai vị phu nhân, đại phu nhân cùng nhị phu nhân, và ba nữ nhi, đại nữ nhi Mộc Thanh Châu, là đại phu nhân sở sinh, nhị nữ nhi Mộc Thanh Hương, là nhị phu nhân sở sinh, tam nữ nhi Mộc Thanh Dao, cũng chính là chủ khối thân thể này, bởi vì từ nhỏ không có mẫu thân quan tâm, vì thế rất được thừa tướng phụ thân sủng ái, điều này cũng nuôi dưỡng Mộc Thanh Dao có cá tính náo loạn ầm ĩ, còn có một căn bệnh cổ quái nữa.
Thấy mỹ nam liền điên cuồng đuổi theo không tha...
|
Q.1 - Chương 4: Trầm Ngư Lạc Nhạn Chi Tư
Trong đầu Mộc Thanh Dao hiện ra một ít hình ảnh mỹ nam, nói là mỹ nam, nhưng suýt chút nữa làm cho nàng ói ra, rõ ràng là khủng long, vậy mà nói là mỹ nam, đối với con mắt thẩm mỹ của chủ thể, nàng thực sự không dám tưởng tượng, thật là đủ thấp kém.
Còn có một khuôn mặt làm cho nàng ấn tượng sâu sắc, lông mày tô đến vừa thô vừa đen, trên mặt trét một lớp bột nước màu trắng, còn thoa thêm một tầng phấn, môi màu huyết hồng, trên đầu chất đầy châu ngọc, vừa nhìn thật là có chút giống như tú bà ở kỹ viện, mười phần mùi vị son phấn .
Mộc Thanh Dao sợ hết hồn, nữ nhân này là ai a? Không phải là chủ thể sao, cả diện mạo thật đều thấy không rõ, xoay mình thở ra một hơi, liền mở mắt ra, hiện tại nàng hoàn toàn tiếp thu tin tức của chủ thể, tự mình dung nhập trong đầu....
Hiện tại nàng chính là Mộc Thanh Dao, mà Tô Trần thì đã chết.
Mộc Thanh Dao đang muốn nghĩ đến nhập thần, thì bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói, một đạo thanh âm tinh tế ôn nhu vang lên: "Mai Tâm, tam muội còn không có tỉnh lại sao?"
"Bẩm nhị tiểu thư, tiểu thư đã tỉnh, hiện tại đang ngủ, " thanh âm cung kính của Mai Tâm vang lên.
Mộc Thanh Dao cũng không để ý tới giọng nói bên ngoài, hiện tại nàng không muốn gặp bất luận kẻ nào, hay là xem một chút mình lớn lên trông thế nào đi, ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng tốt xấu gì cũng là một mỹ nhân, xuyên thủng cổ đại, ngàn vạn lần không cần trở thành khủng long, tiền thân trước đây xấu như vậy, thấy nam nhân liền đuổi theo, hơn nữa thường xuyên đem khoát lên mình trang phục vừa tục lại xấu, ngay cả diện mạo thật đều bị che mất, Mộc Thanh Dao mặc bộ y phục nguyệt sắc bạch nha, xuống giường đi tới trước bàn trang điểm.
Trong gương đồng chiếu ra một gương mặt tinh xảo, Mộc Thanh Dao nhìn thấy liền ngây người...
Nữ nhân này lớn lên đẹp quá a, tuy rằng ở hiện đại tự mình đủ đẹp, nhưng hình dáng nàng bây giờ hoàn toàn bất đồng với mình ở hiện đại, đây là một cổ điển mỹ nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn hình trái xoan, đôi mắt to, trong suốt như nước hồ mùa xuân, long lanh ánh quang, lông mi thật dài cong mà đẹp, dưới cái mũi nhỏ nhắn là đôi môi anh đào đỏ hồng, cả người giống như là từ bức tranh bước ra.
Chỉ có thể dùng tám chữ để hình dung.
Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn...
Nguyên lai thật sự có người có thể đẹp đến như vậy, Mộc Thanh Dao khóe môi uốn lượn một chút, trong gương mỹ nhân cười khẽ, tiếng cười như thanh âm của hoa nở, êm tai và hấp dẫn đến thế.
Mỹ nữ như vậy lại tự đem tướng mạo của mình biến thành người gặp người hận, rêu rao khắp nơi, thảo nào người ta thấy nàng liền bỏ chạy, bất quá chủ thể lúc trước có bộ dạng không người nào có thể chịu được, còn có một nhược điểm trí mạng nữa.
Trong đầu Mộc Thanh Dao lập tức hiện ra một phen cảnh tượng, nguyên lai nàng không chỉ thích điên cuồng đuổi theo mỹ nam, hơn nữa còn thích chà đạp mỹ nam, nhìn một ít mỹ nam ở dưới ma trảo của nàng, trên mặt một mảnh đen một mảnh trắng, vô cùng thê thảm, thảo nào người ta gặp nàng là bỏ chạy, không chạy thì chính là đồ ngốc đó.
Bất quá thân thủ của nàng tương đối gọn gàn, Mộc Thanh Dao hoạt động gân cốt một chút, nội tức lưu mở nhẹ nhàng, đan điền khí đi như gió, nguyên lai nàng còn có võ công, điều này thật sự là quá tốt, ở cổ đại có võ công đương nhiên là một chuyện tốt.
Mộc Thanh Dao chậm rãi cười rộ lên.
Ngoài phòng thanh âm lại vang lên.
"Mai Tâm, nha đầu chết tiệt kia, lập tức đi đem tiểu thư nhà ngươi đánh thức, nàng cho rằng nàng là cái gì a, đại tiểu thư nhị tiểu thư sang đây thăm nàng, còn ở đó ngủ?" Một đạo thanh âm bén nhọn vang lên, lông mày Mộc Thanh Dao nhẹ chau lại, đại tiểu thư này không phải là nữ nhân thích cùng Mộc Thanh Dao đối nghịch sao? Mộc Thanh Châu phải không?
"Đại tiểu thư, tiểu thư không cho người khác quấy rầy đến nàng."
Tiếng nói của Mai Tâm vừa dứt, liền nghe được bốp một tiếng vang lên, rất hiển nhiên Mai Tâm đã bị đánh một cái tát, Mộc Thanh Dao vốn không muốn để ý tới các nàng, nhưng Mộc Thanh Châu lại dám đánh nha đầu của nàng một bạt tay, như vậy chẳng khác nào đánh nàng, nàng cũng không phải là dễ khi dễ, hay là trước đây Mộc Thanh Dao dễ bị ăn hiếp, nhưng nàng sẽ không.
Mộc Thanh Dao xoay người nằm qua một bên trên chiếc ghế ngà voi, lạnh lùng lên tiếng: "Ầm ĩ muốn chết, để cho các nàng vào đi."
Mai Tâm nghe xong tiểu thư nói, che mặt lên tiếng: "Dạ, tiểu thư" đại tiểu thư này ỷ là đại phu nhân sinh, không ít lần khi dễ tiểu thư, vì nàng có liên quan nên cũng thường xuyên bị nha đầu khi dễ, lão gia tuy rằng sủng ái tiểu thư, thế nhưng hắn một năm bốn mùa thường xuyên không ở trong phủ, là đại phu nhân quản lý tất cả mọi việc trong phủ, cho nên mẹ con bọn họ không ít lần khi dễ tiểu thư cùng các nha đầu của nàng.
Mai Tâm nhấc lên rèm cửa, mời đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đi vào.
Trong phòng, trên chiếc ghế ngà voi được điêu khắc tinh tế, an tĩnh nằm một mỹ nhân, mái tóc đen như mực, tùy ý xõa ở trên ghế, gió nhẹ theo cửa sổ thổi vào, nhẹ đung đưa những sợi tóc kia, giống như tàm ti mềm nhẵn, nhẹ nhàng để lên trên một ít, một ít thì xinh đẹp thả xuống, giống như sợ quấy nhiễu đến nàng.
Lông mày của nàng dài nhỏ như trăng rằm, lông mi thật dài vừa cong lại đẹp che giấu hai tròng mắt sáng bóng, ánh dương quang chiếu vào, soi sáng trên mặt của nàng, làm da thịt càng phát ra óng ánh trong suốt, giống như Nam Hải trân châu lóe sáng trong nước, khóe môi khẽ nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu, càng giống vẻ châm chọc.
Mai Tâm nhìn tiểu thư nhà mình, ngây dại, trời ạ, đây là tiểu thư sao? Đẹp quá a, trước đây sao mình lại không phát hiện thế?
Theo sát phía sau Mai Tâm đi tới, Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương cũng ngây dại, nữ nhân này là ai a? Tam muội sao? Chỉ tùy ý mặc một bộ quần áo bình thường, trên tay áo thêu mấy đóa tường vân vòng quanh, cùng mấy sợi tóc đen phân tán ở trên quần áo trắng noãn, thanh nhã thoát tục làm cho người ta nói không nên lời, hoàn toàn bất đồng với trước đây, trang điểm ướt át, vừa tục lại xấu xí, vậy nên trong phủ cơ hồ không ai biết hình dáng của nàng, hiện tại xem ra, nàng mới là người xinh đẹp nhất mộc phủ.
Mộc Thanh Châu vừa đố kỵ vừa ghen ghét, hừ lạnh một tiếng, oán hận căm tức tiêu sái qua một bên ngồi xuống.
Mai Tâm đã biết tiểu thư không giống như trước đây, vì thế không dám mạo muội quấy rầy nàng, chỉ dám cẩn thận từng li từng tí mở miệng.
"Tiểu thư, đại tiểu thư nhị tiểu thư đã tới."
"Ừ " người trên chiếc ghế đáp nhẹ một tiếng, lười biếng chuyển động thân thể, hai tròng mắt đột nhiên mở ra, ánh nhìn bén nhọn hiện lên, lạnh lùng bức người, lộ ra yếu ớt hàn quang, thẳng dọa Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương, hai nữ nhân kinh hãi, thật lâu không dám mở lời, mâu quang dọa người như thế, coi như muốn thôn tính tiêu diệt lòng người, làm hại các nàng không dám thở mạnh một chút.
"Làm phiền hai vị tỷ tỷ."
Mộc Thanh Dao đạm nhiên lên tiếng, thanh âm kia hoàn toàn không giống lúc trước háo sắc, mà lành lạnh dị thường, tam muội rốt cuộc làm sao vậy? Cùng lúc trước hoàn toàn không giống nhau, Mộc Thanh Châu chớp chớp mắt, nghiêm túc nhìn sang, nhìn nàng ta tướng mạo tuyệt sắc thiên hương như vậy, trong lòng của nàng không khỏi bốc lên từng đợt chua xót, nàng tình nguyện nàng ta bôi lên xóa sạch cái tươi đẹp kia, như vậy, người ở kinh thành mới có thể nói mộc đại tiểu thư là mỹ nhân đệ nhất kinh thành.
"Tam muội, ngươi không sao chứ?" người nói chuyện chính là Mộc Thanh Hương, một nữ nhân ôn nhu nhã nhặn lịch sự, tư sắc bình thường, vóc người mềm mại tinh tế, giở tay nhấc chân cũng tự có một cỗ lã lướt phong lưu, nhìn nàng ân cần thân thiết, hình như rất quan tâm nàng, Mộc Thanh Dao nhàn nhạt gật đầu một cái, trong trí nhớ, tiền thân cũng không thích Mộc Thanh Hương, rốt cuộc cũng có nguyên nhân, Mộc Thanh Hương do nhị phu nhân sở sinh, tại đây trong mộc phủ, không có quyền thế gì, bình thường cũng bị phòng lớn độc hại, mà Mộc Thanh Hương cùng Mộc Thanh Dao bất đồng, Mộc Thanh Dao tốt xấu cũng có thừa tướng phụ thân yêu chìu, mặc dù đại phu nhân có khi dễ, nhưng cũng không dám đụng đến nàng, chỉ dám làm một ít động tác, như là trong lời nói khi dễ nàng, hoặc có hành động khi dễ nha đầu của nàng.
|