Tiểu Hồ Ly PK Đại Ca Sói Xám
|
|
Tiểu Hồ Ly PK Đại Ca Sói Xám Tác giả: Lam Yên Hiểu Nguyệt Dịch giả: Thương Thương Đặng Thể loại: Võng du, Ngôn tình hiện đại
Giới thiệu
Lần đầu tiên họ gặp nhau khi cô đã là tiểu tiên oai phong lẫm liệt trong khi anh chỉ mới là một tân thủ chân ướt chân ráo bắt đầu vào sự nghiệp chơi game. Nhưng chỉ một câu nói mang tính bùng nổ “lần sau muốn chết cứ gặp ta” của anh khiến mối nghiệt duyên của hai người cả ở trong game lẫn đời thực hoan hỉ bắt đầu!
Câu nói của chàng tân thủ Phong Diệp Vô Nhai ấy khiến Kỷ Hiểu Nguyệt đang bất lực trơ mắt đứng nhìn nhân vật Tế Nguyệt Thanh Thanh của mình bỏ mình vong mạng quyết tâm mạnh mẽ tiến hành cuộc báo thù người không biết, quỷ không hay.
Kết quả của cuộc báo thù ấy khiến anh trong game rơi vào con đường ma đạo; anh ngoài đời lần đầu tiên nếm trải cảm giác “bị người khác đá” ngay trước mặt bàn dân thiên hạ. Nhưng cùng lúc đó lại mở sang một trang kế hoạch báo thù hoành tráng khác. Mục đích ban đầu là rửa hận cho lòng tự tôn bị chà đạp, rồi dần biến thành cuộc báo thù lấy vui. Bởi có ai đó rất thích nhìn vẻ mặt tức giận trước màn hình của cô hồ li nhỏ. Cuối cùng kế hoạch báo thù mang mục đích lớn nhất ấy là biến cô tiểu tiên tinh nghịch trở thành người mãi mãi ở bên mình, đời game hợp nhất.
Cuộc gặp gỡ trong game để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp, cuộc gặp gỡ ngoài đời lại chẳng sáng sủa gì hơn khi mà Tề Hạo hội đủ những điều kiện mà Hiểu Nguyệt căm ghét và đã thẳng thắn đặt ra khi tìm hiểu một chàng trai nào đó: Ấy là không thich người lăng nhăng, có quyền, lại có tiền.
Sau những cuộc chạm trán nảy lửa giữa đời và game ấy liệu cô hồ li nhỏ Kỷ Hiểu Nguyệt khoác lên mình tấm áo cừu non có thắng nổi đại ca sói xám Tề Hạo vào phút chót khi địch ở trong tối ta ở ngoài sáng?
|
Trích đoạn
“Ôi, yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt! Gương mặt đẹp trai đăt nhầm lên một Con Sói. Đúng là tạo hóa sai lầm!”
Phong Diệp Vô Nhai rất bình tĩnh hỏi: “Bà xã, em chắc là mình muốn ly hôn chứ?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh tức giận đáp lại: “Tôi chắc chắn, tôi nhất định và tôi khẳng định”.
Hậu quả của việc bốc đồng này là…
Ta Là Một Con Rồng khoái trá dắt cô vợ vừa cưỡng hôn được đến xem một màn cưỡng hôn khác.
Kênh Thế Giới lại được dịp bùng nổ.
Phong Diệp Vô Nhai và Tế Nguyệt Thanh Thanh đang diễn trò gì vậy? Trước ly hôn, sau đó lại cưỡng hôn. Dĩ nhiên Tế Nguyệt Thanh Thanh thua là cái chắc!
Kỷ Hiểu Nguyệt giận dữ ném gối về phía người đang ngồi trên ghế sô pha vui vẻ lên mạng, Tề Hạo ngẩng đầu cười: “Bà xã, sau này em hết đường ly hôn rồi nhé!”
Mục lục
1. Tân thủ xem chiến
2. Lần sau muốn chết cứ gọi ta
3. Không qua đây thì cậu chết chắc!
4. Kỷ Hiểu Nguyệt, cậu tàn nhẫn quá!
5. Anh hùng cứu mỹ nhân
6. Chim sẻ sao hiểu được chí hướng thiên nga
7. Nhóc con, tôi chờ anh lâu lắm rồi!
8. Muốn tạo tin đồn, phải có thực lực!
9. Lần đầu bị “đá” trước mặt bao người
10. Thà đắc tội với tiểu nhân, đừng đắc tội với nữ nhân
11. Thì ra, cậu là đàn ông!
12. Hi vọng ngày mai ngươi vẫn sống sót!
13. Tên biến thái nào viết trò chơi vậy?
14. Hiểu Nguyệt, sao cậu lại chết nữa rồi?
15. Không phải hắn ta đã bị chém chết rồi sao?
16. Tôi chưa bao giờ cần lần thứ hai
17. Anh ta chính là tổng giám đốc
18. Nợ máu phải trả bằng máu
19. Mộng uyên ương hồ điệp
20. Phép lạ chốn văn phòng
21. Cô gái gặp một lần không thể nào quên
22. Thần tiên tỷ tỷ kìa!
23. Gã đàn ông không đêm nào cô đơn
24. Gieo họa nhân gian
25. Em thật sự, thật sự rất thần tượng anh!
26. Đàn ông nhà lành
27. Chú thỏ con bị nhốt trong lồng
28. Xin chào Tổng Giám đốc!
29. Sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời
30. Đây là Đại Thần trong truyền thuyết sao?
31. Phong Diệp Vô Nhai! Tôi thề không đội trời chung với anh!
32. Mình thấy cậu nên đi theo anh ta thì hơn
33. Địch chưa loạn mà ta đã loạn là điều tối kỵ!
34. Tiểu hồ ly bị lợi dụng
35. Tế Nguyệt, cậu thật sự đi theo Phong Diệp Vô Nhai rồi hả?
36. “Phù thủy nhỏ” và chàng thanh niên xinh đẹp
37. Cảm giác thiên hạ vô địch thì ra là như vậy!
38. Tiểu hồ ly không chịu nổi khích tướng
39. Một đêm cùng nhau
40. Mọi người đều nói Đại Thần thích cậu!
41. Chắc là đang… khúc dạo đầu
42.Động cơ đáng nghi
43. Bùng nổ trong im lặng
44. Gã ta có ý đồ gì vậy?
45. Tuyệt sắc thế gian, siêu cấp đẹp trai!
46. Sự tĩnh lặng trước cơn bão
47. Trên chữ “sắc” có một cây đao
48. Gần mực thì đen...
49. Đó không phải là loạn luân sao?
50. Tân thủ đòi cướp bà xã của Đại Thần!
51. Lại giẫm chân lên giới hạn
52. Hiểu Nguyệt! Các cậu đang sống chung sao
53. Bới lông tìm vết
54. Nhất cự ly…
55. Kế hoạch “mượn đao giết người”
56. Động lòng
57. Mình có bị điên không vậy?
58. Người mới – Tùng Phong Hàn
59. Sau này, ít trêu chọc Kỷ Hiểu Nguyệt là hay nhất!
60. “… Phú quý bất năng dâm”
61. Đây rõ ràng là một m mưu!
62. Nếu không phải là cô, anh sẽ không lấy ai hết
63. Động phòng trong truyền thuyết
64. Anh rất muốn… ôm cô!
65. Người thật PK
66.Tên biến thái đó chính là ông xã em đấy!
67.Không phải Đại Thần... ghen đấy chứ?
68.“Cặp đôi trời sinh”
69.Buổi sáng bất ngờ
70.Hãy cho anh một cơ hội
71.Dê vào miệng cọp
72.Không ngờ Đại Thần lại lợi hại như vậy
73.Cố tình kiếm chuyện
74. Bà xã “ngoại tình”
75.“Uyên ương nghịch nước”
76.Công khai phạm tội
77.Trường quay
78.Lần này xem cô trốn thoát thế nào!
79.Đùa giỡn với đại thần
80.Tối nay, cô là của anh.
81.Chi bằng thoái ẩn giang hồ
82.Nhất định phải giúp cậu thu phục Tề phu nhân
83.Cô… Cô tấn công đại thần
84.Yên tâm, để tôi giúp cậu
85.Bà xã để yêu để thương chứ không phải để giẫm lên!
86.Gặp nguy
87.Nước hoa kích thích tình dục
88.Cảnh này không thích hợp với trẻ em
89.Với người phụ nữ nào anh cũng lạnh lùng thế sao?
90.Thuận vợ thuận chồng, tát Biển Đông cũng cạn
91.Cuối cùng, anh cũng đợi được rồi!
92.m mưu của chàng sói
93.Ông xã ngoại tình
94.Ôi, tốt quá rồi! Tổng giám đốc Tề bị Kỷ Hiểu Nguyệt “đá” rồi!
95.Cưỡng hôn trong thang máy
96.Không sao, chẳng qua em bị chó cắn thôi!
97.Đúng là báo ứng!
98.Bà xã, anh yêu em
99.Có lẽ, em đã thích Phong Diệp Vô Nhai
100.Tức quá! Cái tên biến thái kia lại dám ở trong văn phòng
101.Ông xã, tên này trêu em!
102.Bà xã, hôm nay anh rất vui
103.Hôm nay là ngày … em hẹn gặp Đại Thần
104.Bà xã, cuối cùng em cũng đến!
105.Lần đầu tiên dẫn bạn gái về nhà?
106.Tề Tiểu Bạch về nước
107.Thỏa hiệp của hai con sói
108.Cuộc đối đầu bất tận
109.Nội chiến
110.Kỷ Hiểu Nguyệt, mình hận cậu!
111.Ghen?
112. Hiểu Nguyệt, bọn mình chụp chung một kiểu ảnh đi!
113.Hiểu Nguyệt cô nương sắp gặp xui xẻo rồi!
114.Đúng là một người đàn ông hoàn hảo!
115.Bà xã, hãy tin tưởng anh!
116.Đoạn kết
|
1. Tân thủ xem chiến
Vị Tổng giám đốc cũ cáo bệnh xin nghỉ việc không phải là chuyện gì quá mới mẻ. Sức khỏe ông vốn không tốt nên nghỉ hưu chỉ là chuyện diễn ra sớm hay muộn mà thôi. Vấn đề là tân Tổng giám đốc vừa trẻ vừa đẹp trai, có tài lại có tiền, quan trọng nhất vẫn độc thân. Đây thật sự là một tin khiến chị em phụ nữ trong công ty sôi sục cả buổi sáng!
“Đặc biệt, đặc biệt đây, ảnh chân dung rõ nhất vừa mới ra lò của tân Tổng giám đốc đây…” Một anh chàng quần áo chỉn chu, thân hình gầy tong teo cầm tấm ảnh bước vào phòng ngay lập tức làm bùng lên những tiếng la hét.
Trong khi mọi người đang bàn luận sôi nổi thì duy nhất chỉ có mình Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn ngồi yên tại chỗ, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Chỗ ngồi của cô ở vị trí khuất nhất văn phòng, quay lưng vào cửa sổ. Bởi vậy, mọi người không thể nhìn thấy màn hình của cô, chỉ có thể thấy được vẻ mặt chủ nhân đang rất chăm chú.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào khiến gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô càng thêm mịn màng, mái tóc đen dài ngang vai, đuôi tóc hơi uốn nhẹ, trông cô đúng thật là một cô gái ngoan. Cặp kính to tròn che đi đôi mắt lanh lợi, gọng kính vừa đen vừa dày khiến cô nhìn có vẻ ngoan hiền hơn nhiều. Khi bức ảnh gây sốt lướt qua bên cạnh, cô vẫn không hề chớp mắt.
Thực tế thì…
Trên màn hình lúc này, một Tử Y Nữ Hiệp tay cầm Ngọc Tiêu đang phi thân bay lên, tung ba chiêu liên tiếp về phía quái vật răng nanh xanh. Đột nhiên, trên màn hình một màu tím dày đặc bao phủ, trên đầu đối phương hiện lên một chuỗi các con số màu đỏ[1]. Một chút xíu nữa, chỉ còn một chút xíu nữa là có thể thăng cấp rồi! Đánh xong con quái này là không còn vấn đề gì nữa. Kỷ Hiểu Nguyệt càng thêm chăm chú.
[1]. Biểu thị điểm.
Đúng lúc này, một tiếng quát chói tai vang lên:
“Yên lặng, yên lặng! Mọi người nghe đây, hôm nay là ngày đầu tiên tân Tổng giám đốc nhậm chức, lát nữa sẽ xuống đây kiểm tra, mọi người chăm chỉ một chút đi!”
“Phù thủy già” đến rồi! Mọi người trong phòng không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.
“phù thủy già” là biệt danh của Trưởng phòng Lưu Dĩnh. Năm nay 38 tuổi, chưa chồng, mái tóc ngắn kiểu từ những thập niên trước, cặp kính gọng đen ngự trên khuôn mặt, kính của Kỷ Hiểu Nguyệt cũng là do học tập ở “phù thủy già”.
“Kỷ Hiểu Nguyệt!”, “phù thủy già” điểm danh, Kỷ Hiểu Nguyệt như tỉnh cơn mê.
“Có!” Còn chút xíu nữa thôi! Chỉ chút xíu nữa là yêu quái tiêu tùng rồi. Chẳng nhẽ không thể đợi tôi thêm một phút thôi sao?
Bất ngờ “phù thủy già” đi thẳng về phía cô, Kỷ Hiểu Nguyệt sợ tới mức cửa sổ game không kịp đóng lại, lập tức đứng phắt dậy. Cô ngước nhìn lên, ẩn dưới cặp kính gọng đen là đôi mắt với những tia sáng lanh lợi, tràn đầy sức sống. Đó là ánh mắt của loài động vật nhỏ khi phải đối mặt với kẻ thù, cảnh giác và khôn ngoan.
“Tài liệu chị bảo em đã chuẩn bị xong chưa?” Lúc nói chuyện với Kỷ Hiểu Nguyệt, giọng nói của “phù thủy già” nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Quá rõ ràng, vật sống theo đàn cả thôi!
Lúc này, cặp kính gọng đen bỗng trở thành tấm áo giáp tốt nhất cho Kỷ Hiểu Nguyệt.
Trên màn hình, đại yêu quái vẫn đang ra sức phản công, Tử Y Nữ Hiệp choáng váng đứng đó chịu trận, những con số màu đỏ không ngừng giảm mạnh xuất hiện trên đầu, thu hút một tân thủ đến Tề theo dõi trận chiến.
2. Lần sau muốn chết cứ gọi ta
“Chuẩn bị xong rồi thưa Trưởng phòng”. Dù trong lòng đang gào thét, Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười thật dễ thương.
Lưu Dĩnh nhận lấy tập tài liệu, xem qua, gật đầu rất hài lòng, rồi quay về phía mọi người giáo huấn:
“Mấy người xem, nếu ai cũng chuyên tâm làm việc như Hiểu Nguyệt, có phải tôi đã tiết kiệm được không ít công sức rồi không?”
Thật vậy sao? Chị chắc chứ? Mọi người thầm vặn lại trong lòng.
Trên màn hình, lần đầu tiên chàng tân thủ nhìn thấy tư thế chiến đấu như vậy, rõ ràng người kia tự tìm đánh yêu quái, giờ lại đứng bất động, đúng là tự tìm đến cái chết. Chàng tân thủ tiếp tục Tề theo dõi cuộc chiến.
Kết thúc bài giáo huấn, “phù thủy già” hóa thân thành sư mẫu hiền lương:
“Hiểu Nguyệt à! Lát nữa trước khi họp, em nhớ in một bảng thành tích công việc và hồ sơ nhân sự mấy tháng vừa qua của công ty cho chị, được chứ?”
“Vâng ạ!” Kỷ Hiểu Nguyệt gật đầu lia lịa.
Trên màn hình, đại yêu quái vừa tung một chiêu khá mạnh, Kỷ Hiểu Nguyệt đau lòng nhắm mắt. Máu của cô sắp hết sạch rồi. Chàng tân thủ kia cuối cùng không nhịn được, trên đỉnh đầu hiện lên một câu:
“Vì sao không đánh trả?”
Anh nghĩ tôi không muốn sao? Kỷ Hiểu Nguyệt khóc thầm. Thanh máu của cô sắp cạn thật rồi.
Lưu Dĩnh hắng giọng:
“Yêu cầu của Tổng giám đốc với công việc rất cao, cho nên… “@#@$%@&*&...bla bla…”
Lại nữa rồi! Từ sau khi biết tân Tổng giám đốc còn độc thân, mỗi khi nhắc đến anh ta, hai mắt Lưu Dĩnh lập tức sáng lên. Nhưng điều khó chịu là, mỗi lần chị ta nhắc đến Tổng giám đốc, ánh mắt đám người đối diện cũng sáng lên, không khác gì đám sói ngửi thấy mùi thịt tươi, chỉ có thể dùng hình ảnh “thèm nhỏ dãi” để miêu tả.
Loạn thế xuất anh hùng, Kỷ Hiểu Nguyệt đã sớm luyện được tấm thân “mình đồng da sắt” trong cái đám “thèm muốn” này, cô ngoảnh mặt làm ngơ với thế giới bên ngoài, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn nhân vật của mình bị chém tơi tả, cột máu tụt giảm không phanh mà không làm được gì.
Đau quá, đau lòng quá đi thôi!
Không nhịn nổi nữa rồi!
Vừa với tay ra, Lưu Dĩnh đột nhiên quay người lại nhìn cô:
“Vì vậy nên, Hiểu Nguyệt, em nhớ làm cho tốt!”
“Vâng!” Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức đứng thẳng người, lại một lần nữa khóc thầm.
“Tốt lắm!”
Lưu Dĩnh gật đầu, ánh mắt uy nghiêm quét qua tất cả mọi người, cuối cùng cũng hài lòng rời đi. Trước khi đi chị ta còn không quên tiện tay lấy luôn bức ảnh chân dung của Tổng giám đốc. Trong khi tất cả mọi người đang dõi mắt nhìn theo bức ảnh trong tay Lưu Dĩnh, Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng với lấy con chuột. Cùng lúc đó, đại yêu quái vừa giáng thêm một chiêu, Tử Y Nữ Hiệp chỉ kịp vung Ngọc Tiêu lên thì đã mất mạng.
Chàng tân thủ thản nhiên bước đến nhặt những món trang bị rơi ra, trước khi đi còn không quên quay đầu lại nói:
“Lần sau muốn chết, cứ gọi ta!”
A… a… a! Kỷ Hiểu Nguyệt không còn chút sức lực để tức giận, đại yêu quái cười to mấy tiếng rồi biến mất, trên màn hình chỉ còn lại thi thể bị đánh tan tác của cô.
Hệ thống thông báo: “Trong cuộc quyết đấu với U Linh Dạ Xoa, Tế Nguyệt Thanh Thanh hy sinh anh dũng, quay về động phủ tu luyện thêm ba giờ. Cấp bậc -1, danh tiếng -1”.
Kỷ Hiểu Nguyệt đau lòng, nằm bò ra bàn.
“Phù thủy già” vừa đi, không khí trong văn phòng đã sôi nổi trở lại.
“Tân Tổng giám đốc bên ngoài cũng đẹp trai vậy hả?”
“Đương nhiên rồi! Còn đẹp trai hơn cả trong ảnh nữa!”
|
“Trẻ như vậy đã được làm Tổng giám đốc rồi, thật không đơn giản chút nào!”
“Dĩ nhiên! Nghe nói Tổng giám đốc trước sống ở nước ngoài, gần đây mới về nước. Theo nguồn tin đáng tin cậy, lúc còn đi học anh ta đã có công ty riêng ở nước ngoài rồi!”
“Ôi, lợi hại thật!”
“Tân Tổng giám đốc tên gì thế?”
“Tề Hạo!”
Kỷ Hiểu Nguyệt tức giận bùng nổ:
“Ai còn nhắc đến Tổng giám đốc nữa là tôi giết đấy!”
Không khí lập tức yên lặng!
3. Không qua đây thì cậu chết chắc!
Một anh chàng mặc áo sơ mi hoa tách khỏi đám con gái đi về phía Kỷ Hiểu Nguyệt, ánh mắt đầy sự cảm thông:
“Hiểu Nguyệt à, không phải cậu lại chết đấy chứ?”
Cái gì mà lại chết chứ? Đây là lần đầu tiên cô chết, được chưa! Lại còn bị chết rất oan uổng!
“Hoa Hồ Điệp, cậu muốn chết phải không?” Kỷ Hiểu Nguyệt nheo mắt đầy nguy hiểm.
“Mình sai rồi, đừng giận nữa. Hay thế này đi, tối nay mình mời cậu ăn, đến Lan Quế Phương, thế nào?” Hoa Hồ Điệp rất biết điều, ai bảo anh chàng là tỷ muội tốt nhất của Kỷ Hiểu Nguyệt chứ!
Đúng vậy, là tỷ muội tốt nhất! Hoa Hồ Điệp cũng giống mọi người, rất thích trai đẹp và vì thế rất có hứng thú với vị Tổng giám đốc này, bởi anh chàng vẫn chưa có bạn trai.
Hơn nữa, tên thật của anh chàng là Hồ Điệp.[1]
[1]. Tên Thật của anh chàng là Hồ Điệp (蝴 蝶)nhưng Kỷ Hiểu Nguyệt Thường gọi là Hoa Hồ Điệp (花 蝴 蝶, Hồ Điệp ở đây nghĩa là con bướm) để trêu chọc giới tính của anh chàng.
Đúng vậy, anh chàng là GAY.
Kỷ Hiểu Nguyệt liếc xéo, ầm ừ mấy tiếng, ý rằng đồng ý. Cô cũng mong mau đến giờ tan làm để đi đập phá một trận, giải tỏa cơn giận vì bị giáng cấp ngày hôm nay.
***
Vừa đến Lan Quế Phương, di động của Kỷ Hiểu Nguyệt đã kêu ầm lên mãi không chịu dứt.
“Mẹ?” Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức cảm thấy đau đầu, yếu ớt day day hai bên thái dương. Mẹ cô mà gọi điện thoại thì có một chuyện duy nhất, đó là…
“Hiểu Nguyệt à, hôm qua mẹ đã gặp bạn trai của con gái lớn cô ba con đó, cậu ta nói có một người bạn, điều kiện cũng không tệ lắm…” Mẹ Kỷ bắt đầu lải nhải.
Kỷ Hiểu Nguyệt đưa tay lên ôm đầu, quyết định dùng biện pháp mạnh.
“Mẹ, con có bạn trai rồi”. Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên buông một câu có thể xem là kinh thiên động địa.
“Cái gì? Lúc nào vậy?” Đầu bên kia bàng hoàng kinh ngạc.
Bên này, Hoa Hồ Điệp đang sặc nước trái cây. Thật sao? Không phải chứ? Sao anh chàng lại không biết? Kỷ Hiểu Nguyệt trừng mắt làm Hoa Hồ Điệp lạnh cả người. Không… không phải nói mình đấy chứ? Không được, người ta còn trong sáng lắm!
Nỗi sợ hãi hiện rõ trên gương mặt Hoa Hồ Điệp, anh chàng vừa lắc đầu vừa lùi về phía sau.
Kỷ Hiểu Nguyệt dữ tợn mấp máy môi:
“Không qua đây thì cậu chết chắc đấy!”
Hoa Hồ Điệp bị ánh mắt Kỷ Hiểu Nguyệt bóp ngạt, hậm hực đi đến. Hức, ai bảo giờ cô nàng không đeo kính. Ánh mắt ấy, chẹp chẹp, thật là thu hút, nó có thể giết chết cả những linh hồn trong sáng lẫn không trong sáng n lần! Cho nên, thất bại này của anh chàng cũng không có gì đáng xấu hổ cả, phải không?!
Kỷ Hiểu Nguyệt kéo Hoa Hồ Điệp lại, nhét di động vào tay. “Bạn trai mới” Hoa Hồ Điệp đành miễn cưỡng nhậm chức:
“Cháu chào bác gái! Cháu là Văn Cường…”
|
“!@#$%!@#$......” (Đây là lúc trí tưởng tượng tha hồ được phát huy, chỉ biết mẹ Kỷ đang đặt ra hàng loạt những câu hỏi ngớ ngẩn).
Ở một góc khác, dưới ánh đèn rực rỡ, một dáng người cao ráo đột nhiên đứng lên, Lan Quế Phương cũng vì thế mà như nhỏ lại. Bầu không khí vốn mờ ảo bị vẻ lạnh lùng toát ra từ con người anh ta làm đông cứng trong nháy mắt. Ánh mắt mọi người trong nhà hàng đều bị hút về phía người ấy. Kỷ Hiểu Nguyệt thích thú cầm đồ uống lên, vừa uống nước chanh vừa xem kịch vui. Dù sao cũng đã có Hoa Hồ Điệp ứng chiến rồi, chắc trong khoảng một tháng tới, mẹ sẽ không làm phiền cô nữa.
u phục được cắt đúng kiểu làm nổi bật dáng người cao ráo thanh mảnh của chàng trai, dưới ánh đèn, khuôn mặt như được chạm khắc tỉ mỉ, vầng trán cao khiến anh càng thêm tuấn tú. Đôi mắt lạnh lùng dừng lại trên khuôn mặt của cô gái xinh đẹp ngồi phía đối diện, giọng nói bỡn cợt, lạnh như băng:
“Tôi đã nói từ trước rồi, đừng nhắc đến việc kết hôn với tôi. Giờ cô đã nói, cho nên…”
Chàng trai cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cô gái, khóe môi nở nụ cười đầy mê hoặc nhưng cũng thật xấu xa:
“Chúng ta kết thúc tại đây”.
“Tề Hạo!” Cô gái xinh đẹp lo lắng đứng dậy, giữ chặt lấy cánh tay chàng trai, mắt ngấn nước nhìn anh. “Đừng mà, sau này em sẽ không bao giờ nhắc đến việc kết hôn nữa, được không?”
4. Kỷ Hiểu Nguyệt, cậu tàn nhẫn quá!
Tề Hạo không nói gì, đôi mắt lạnh lẽo lướt qua cánh tay cô, ánh mắt ấy như một lưỡi kiếm tàn nhẫn đâm vào trái tim khiến đối phương ngượng ngùng buông tay, đau khổ gọi khẽ: “Tổng giám đốc Tề…”
Tề Hạo không muốn phí lời thêm nữa, xoay người bỏ đi, thân hình cao lớn phủ đầy vẻ thờ ơ.
“Tề Hạo , anh thật là tàn nhẫn!” Cô gái xinh đẹp thốt lên.
Đúng là một gã đàn ông xấu xa! Kỷ Hiểu Nguyệt uống một ngụm nước trái cây, tiếp tục xem kịch vui. Đàn ông đẹp trai đa phần đều là bọn bất lương, không làm được một việc gì có ích, chỉ biết gây tai họa cho nhân gian thôi.
Tề Hạo, cái tên này… Mình đã nghe thấy ở đâu rồi nhỉ?
Đúng lúc ấy, Hoa Hồ Điệp đã nói chuyện với mẹ Hiểu Nguyệt xong.
“Hiểu Nguyệt…” Hoa Hồ Điệp nhào đến ôm cổ Kỷ Hiểu Nguyệt như thể muốn được thưởng công.
Kỷ Hiểu Nguyệt theo thói quen đá anh chàng một cú, đã dặn không được động tay động chân rồi mà cái tên này vẫn không chịu nghe lời.
“Á…!” Hoa Hồ Điệp kêu thảm thiết rồi ngã xuống đất.
Dù anh chàng có vài điểm giống con gái, nhưng đá vào chỗ kia thì anh chàng vẫn rất đau. Hoa Hồ Điệp đang nhăn nhó ngồi dưới đất khóc lóc. Đúng lúc này, Tề Hạo đi lướt qua. Nếu Hoa Hồ Điệp biết mình vừa bỏ qua ai, nhất định anh chàng sẽ ôm lấy Kỷ Hiểu Nguyệt mà cùng nhảy lầu!
“Kỷ Hiểu Nguyệt, cậu thật tàn nhẫn!”
Quá đau, không còn nghĩ được gì, anh chàng thuận miệng nhắc lại câu vừa nghe được, câu nói ấy trong trường hợp này thật vô cùng thích hợp!
Lời của Hoa Hồ Điệp vừa dứt lập tức khiến Tề Hạo đang chuẩn bị rời đi phải quay đầu lia ánh mắt về phía Kỷ Hiểu Nguyệt. Thật là một cô gái xinh đẹp! Dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar, cô như ánh mặt trời trong đêm đen yên tĩnh. Đôi mắt cô dường như có thể thắp sáng cả màn đêm. Ánh mắt Tề Hạo khẽ ánh lên, bước chân có chậm lại đôi chút rồi lại tiếp tục sải bước và nhanh chóng biến mất sau cánh cửa. Vừa hay phía trong vang lên tiếng thở dài.
Nhìn Hoa Hồ Điệp gập người rất lâu vẫn không đứng dậy được, Kỷ Hiểu Nguyệt đành lại gần hỏi:
“Này, không đau đến vậy chứ?”
“Hỏi thừa! Cậu cứ thử bị như mình xem!” Hoa Hồ Điệp không thể hiểu nổi một cô gái tính tình tồi tệ như vậy, tại sao mình lại có thể chơi thân được cơ chứ.
Ừ thì, anh chàng thừa nhận, những lúc Hiểu Nguyệt đáng yêu, cô khiến người khác không nhịn được, chỉ muốn cắn cho một cái. Nhưng mỗi khi cô lên cơn tức giận, thật chỉ muốn giết luôn cho xong!
Sau cùng, anh chàng quyết định đi về nhà trút giận vào game!
“Thật ra mình cũng muốn thử, nhưng cả đời này chắc không có cơ hội rồi. Đợi kiếp sau vậy”. Kỷ Hiểu Nguyệt nói bâng quơ rồi đỡ Hoa Hồ Điệp ngồi dậy.
Ôi, đứa trẻ này thật là đáng thương!
***
|