Tiểu Hồ Ly PK Đại Ca Sói Xám
|
|
“Mấy người muốn làm gì? Hiểu Nguyệt, em không sao chứ?” An Húc Dương lo lắng nhìn cô khắp một lượt.
Để không gây hiểu lầm giữa cha con An Húc Dương, Kỷ Hiểu Nguyệt giải thích:
“Em không sao, không cẩn thận nên bị bong gân thôi, Bạch lão gia vừa giúp em, em đang định về”.
Kỷ Hiểu Nguyệt quay lại cúi đầu chào Bạch Thế Cơ, trong ánh mắt ông hiện lên sự khen ngợi.
“Em không phải nói hộ ông ấy, anh biết vì sao ông ấy tìm em, chúng ta đi thôi!” An Húc Dương liếc nhìn Bạch Thế Cơ, ánh mắt dường như có muôn vàn oán hận.
Kỷ Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, xem ra mâu thuẫn giữa cha con họ không hề nhỏ! Nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, người ngoài như cô im lặng vẫn tốt hơn.
Vì Kỷ Hiểu Nguyệt bị đau chân nên An Húc Dương tìm một phòng để cô tạm thời nghỉ ngơi, còn mình không rời khỏi cô nữa bước, anh sợ Bạch Thế Cơ lại phái người đến tìm.
“Em thật sự bị ngã nên mới bong gân, việc này không liên quan đến bố anh. Anh hiểu nhầm bác rồi”.
An Húc Dương im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới nói:
“Thật ra, anh là con riêng của ông ta. Năm đó mẹ anh và ông ta chỉ là “tình một đêm”, không ngờ lại sinh ra anh. Mẹ anh thật lòng yêu Bạch Thế Cơ, bà tình nguyện chịu đựng mọi vất vả vì ông, lặng lẽ nuôi anh lớn khôn. Nếu không phải vì anh bị bỏng, cần rất nhiều tiền để chữa bệnh, bà sẽ không đi tìm Bạch Thế Cơ. Dù lúc ấy bị bỏng nhưng ý thức anh vẫn rất tỉnh táo, anh tận mắt chứng kiến mẹ anh quỳ dưới chân ông ta, cầu xin ông ta cứu anh. Lúc ấy, ánh mắt ông ta nhìn anh lạnh lùng biết bao, thậm chí còn có chút xem thường, đó hoàn toàn không phải ánh mắt của một người cha”.
“Sau khi xét nghiệm AND, xác nhận thân phận của anh, ông ta mới đồng ý đưa anh ra nước ngoài trị liệu, nhưng lại từ chối thừa nhận mẹ anh. Bạch gia là một gia tộc đã tồn tại cả trăm năm, ông ta không chấp nhận một người phụ nữ xuất thân thấp kém làm phu nhân của nhà họ Bạch. Vì vậy, dù sau này ông ta biết cả cuộc đời mẹ anh chỉ có một người đàn ông là Bạch Thế Cơ, dù ông ta biết cả đời mẹ anh ngậm đắng nuốt cay nuôi anh khôn lớn, ông ta cũng chỉ lạnh lùng ném cho mẹ anh một khoản tiền rồi bảo mẹ anh biến mất. Mẹ anh đã biến mất, không còn xuất hiện lại nữa, anh đã dùng mọi cách nhưng vẫn không tìm được mẹ”.
“Nếu ông ta thật sự cần thể diện, sao lúc trước còn tìm đến mẹ anh? Chẳng qua ông ta ích kỷ thôi! Ông ta cho rằng, đàn ông có thể chơi đùa bên ngoài, nhưng người phụ nữ dễn về nhà phải phù hợp với yêu cầu của xã hội thượng lưu, phù hợp với thân phận phu nhân của nhà họ Bạch! Ông ta đối xử tốt với anh chẳng qua vì anh là đứa con trai duy nhất của họ Bạch mà thôi. Ông ta không có sự lựa chọn nào khác”.
An Húc Dương đấm mạnh lên tường, mái tóc dài tung bay, Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ có thể thấy bóng lưng giận dữ của anh.
Tại sao những gia đình giàu có luôn xảy ra nhiều ân oán như vậy?
Nếu đã là chuyện nhà người ta, Kỷ Hiểu Nguyệt thấy mình không nên can thiệp vào. Một lúc sau không thấy An Húc Dương lên tiếng, Kỷ Hiểu Nguyệt mới lựa lời nói:
“Có lẽ, anh chưa hiểu hết bố mình. Ít nhất hôm nay bác cũng không có ý định làm hại em, bác ấy chỉ hỏi em có thích anh hay không, sau đó bác đã cảm ơn em”.
An Húc Dương từ từ quay đầu lại, đôi mắt buồn bã:
“Nếu như, anh nói nếu như, sau khi gặp Phong Diệp Vô Nhai, em phát hiện hai người không hợp nhau, em có đồng ý cho anh thêm một cơ hội không?”
“…” Việc này Kỷ Hiểu Nguyệt chưa từng nghĩ tới.
An Húc Dương thở dài: “Câu hỏi này có phải rất ngu ngốc không? Anh chỉ muốn em biết, chỉ cần em quay đầu lại, anh lúc nào cũng ở phía sau em”.
“A Tước, như vậy không công bằng với anh. Anh không cần phải…”
“Hiểu Nguyệt, đây không phải là việc anh có thể kiểm soát được”. An Húc Dương ngắt lời Kỷ Hiểu Nguyệt, ánh mắt man mác buồn.
Ánh mặt trời trải xuống bờ vai anh, mái tóc dài nhẹ bay, trong thoáng chốc, cô nhìn anh giống như một thiên thần với đôi cánh bị thương. Một hoàng tử u buồn khiến trái tim Kỷ Hiểu Nguyệt thắt lại.
“Anh yêu em, rất yêu em, trái tim anh muốn chờ đợi em, có công bằng hay không không quan trọng”.
Lời An Húc Dương nhẹ tựa làn gió nhưng lại nặng nề rơi xuống hồ nước trong trái tim Kỷ Hiểu Nguyệt, làm gợn lên những tiếng than vô tận.
Kỷ Hiểu Nguyệt muốn nhanh chóng quay lại Vườn hoa Thế Kỷ, lần hẹn đầu tiên mà đến muộn có lẽ sẽ không hay. Đáng tiếc đôi chân không chịu nghe lời, cô vừa đặt chân xuống lại nhói đau, cô đành phải nghe theo lời đề nghị của An Húc Dương, tạm thời ở lại để bác sĩ đến băng bó. Sau đó xử lý xong xuôi cũng đã quá giờ hẹn.
Không biết bây giờ Đại Thần sao rồi?
|
Nhìn đôi chân bị băng bó như một cái bánh bao, Kỷ Hiểu Nguyệt lo lắng nhìn điện thoại.
An Húc Dương: “Em sao vậy?”
Kỷ Hiểu Nguyệt do dự một chút rồi nói: “Hôm nay là ngày… em hẹn gặp Đại Thần”.
Kỷ Hiểu Nguyệt do dự một chút rồi nói: “Hôm nay là ngày… em hẹn gặp Đại Thần”.
Lúc này An Húc Dương mới phát hiện, hôm nay Kỷ Hiểu Nguyệt ăn mặc rất cẩn thận, đôi mắt trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi tô hồng, quần áo trên người cũng mới.
Người con gái làm đẹp vì người mình yêu.
Trong đầu An Húc Dương đột nhiên hiện lên câu hỏi ấy, từng chữ từng chữ khiến trái tim anh nhói đau.
“Anh đưa em đi”.
…
Dưới toàn nhà Vườn hoa Thế Kỷ, An Húc Dương nói:
“Hiểu Nguyệt, điện thoại của anh mở máy 24/7 đợi em”.
Ngoài hai tiếng “cảm ơn”, Kỷ Hiểu Nguyệt không tìm được từ nào khác để diễn đạt cảm xúc của cô lúc này.
Trong giây phút đi vào thang máy, cô vẫn thấy An Húc Dương đứng lặng bên trong đám đông, đột nhiên, cô rất rất muốn An Húc Dương cũng có thể tìm được hạnh phúc của chính mình. Anh là một người đàn ông tốt, hoàn toàn xứng đáng có được hạnh phúc của riêng mình.
Nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt đứng trong thang máy đi lên từng tầng, trái tim An Húc Dương chùng xuống. Tự đưa người con gái mình yêu vào vòng tay của người đàn ông khác, có phải anh rất ngu ngốc không?
Tòa nhà Thế Kỷ như một con quái vật khổng lồ, mở chiếc miệng rộng ngoác nuốt lấy vô số người qua lại, lần đầu tiên An Húc Dương cảm thấy mình nhỏ bé như một hạt bụi.
Uể oải ngồi vào trong xe, An Húc Dương ngẩng đầu nhìn vườn treo trên không phía xa xa, Kỷ Hiểu Nguyệt và Phong Diệp Vô Phong… đã gặp nhau chưa?
104.Bà xã, cuối cùng em cũng đến!
Dịch vụ của vườn treo trên không quả là cao cấp, dù hôm nay là ngày miễn phí nên rất đông khách nhưng nhân viên phục vụ không hề chậm trễ chút nào.
Kỷ Hiểu Nguyệt vừa nhảy lò cò ra khỏi thang máy lập tức có một nhân viên chạy đến đỡ cô, đưa cô từ thang máy lên thẳng khu vườn treo, anh ta giúp cô tìm chỗ thích hợp rồi mới lịch sự rời đi. Tầng thượng của tòa nhà được trang trí vô cùng xinh đẹp, xung quanh có rất nhiều người đang đi lại.
Ngày đầu tiên mở cửa, đông khách cũng là chuyện bình thường, nhưng rốt cuộc ai mới là Đại Thần?
Kỷ Hiểu Nguyệt không thể nhảy lò cò để tìm người nên cô ngồi tại chỗ gửi tin nhắn cho Đại Thần.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Đại Thần, em đến rồi, anh ở đâu vậy?”
Phong Diệp Vô Nhai: “Bà xã, cuối cùng em cũng đến rồi!”
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng chuông báo cháy, đám đông vội vã bỏ chạy.
Không phải chứ! Kỷ Hiểu Nguyệt lo lắng.
Họ chỉ hẹn gặp nhau thôi mà, không đến mức xảy ra nhiều biến động bất ngờ vậy chứ! Lúc thì bị bắt cóc, lúc thì chứng kiến cảnh cha con đối đầu, giờ lại còn có chuông báo cháy, không lẽ cô phải chơi thêm trò “sinh ly tử biệt” nữa sao?
Đám người vội vàng chạy xuống, Kỷ Hiểu Nguyệt cố gắng dựa người vào lan can, khó khăn lắm mới đến được đây, khó khăn lắm mới có cơ hội gặp Đại Thần, cô không thể bỏ đi được!
Kỷ Hiểu Nguyệt không ngờ những chuyện chỉ có trên phim ảnh lại xảy đến với mình.
Người trên tầng thượng đã rút đi gần hết, những khoảng không tuyệt đẹp của nơi này cũng dần hiện ra, Kỷ Hiểu Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng tự hỏi: “Đại Thần có còn ở đây không?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Đại Thần, có chuông báo cháy đấy, anh còn ở đây không?”
Phong Diệp Vô Nhai: “Anh vẫn ở đây. Chưa tìm thấy em, anh sẽ không bỏ đi đâu hết!”
Trong lòng Tế Nguyệt Thanh cảm thấy ấm áp: “Anh đang ở đâu?”
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn khắp nơi rồi nhanh chóng gửi vị trí của mình cho anh.
Phong Diệp Vô Nhai nhanh chóng trả lời: “Em rẽ trái, nhìn ra ngoài, em có thấy hòn đảo nhỏ phía xa xa đó không?”
Giờ này mà còn đi ngắm đảo sao? Lẽ nào có liên quan đến vị trí của Đại Thần?
Kỷ Hiễu Nguyệt nghe lời nhìn ra phía xa, thấy rồi, đó là một hòn đảo nhỏ… nhìn khá quen.
Dựa vào phương hướng… nơi đấy chắc là… phiên bản hiện thực hóa của Chân Linh Thần Giới! Đó là hòn đảo mà Tề Hạo đã dẫn cô đến!
Điện thoại Kỷ Hiểu Nguyệt đột nhiên vang lên, là Đại Thần gọi đến qua tài khoản game, trái tim Kỷ Hiểu Nguyệt đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với Đại Thần, không biết giọng nói của anh ấy thế nào?
“A lô…” Kỷ Hiểu Nguyệt hồi hộp.
|
Đầu bên kia điện thoại hơi ồn ào, nhưng tiếng ồn nhanh chóng biến mất, Kỷ Hiểu Nguyệt nghe thấy rất rõ tiếng thở của Đại Thần, còn có tiếng bước chân phía sau.
Kỷ Hiểu Nguyệt nắm chặt tay, nín thở.
“Đại Thần…”
Đột nhiên Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy không chắc chắn, Đại Thần ở ngay sau lưng nhưng không hiểu sao cô không dám quay đầu nhìn lại.
“Bà xã”. Trong di động và sau lưng cùng vang lên một giọng nói quen thuộc.
Giọng nói này như tiếng sấm vang lên giữa trời quang, khiến Kỷ Hiểu Nguyệt choáng váng đầu óc.
Giọng… giọng… giọng nói này rõ ràng là…
“Bà xã, cuối cùng em cũng đến rồi”.
Gần như cùng lúc, một cánh tay rắc chắc khóa chặt Kỷ Hiểu Nguyệt bên lan can, hơi thở quen thuộc khiến cô run rẩy đánh rơi điện thoại trong tay. Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú với nụ cười đầy mê hoặc trước mặt khiến cô hét lên chói tai.
“Á á á………!”
Không thể nào! Sao lại như vậy! Đầu óc Kỷ Hiểu Nguyệt trống rỗng, theo bản năng cô chỉ muốn chạy trốn.
Đáng tiếc, cũng giống như trước đây, cô có nhảy sang trái nhảy sang phải cũng không thoát được.
“Buông tôi ra! Buông tôi ra! Buông tôi ra!”
Tiếc là Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ có một chân lành, không đấu lại được vời người ta, sức lực chênh lệch quá lớn nên có lò cò cả nửa ngày cô vẫn ở trong lòng Tề Hạo.
“Bà xã, em nhẫn tâm thật đấy, nhìn thấy chồng không chào hỏi gì đã muốn đi rồi. Bà xã có biết chồng em đợi ở đây sắp cả bạc đầu rồi không?” Tể Hạo cười tươi, ánh mắt mê hoặc.
Giây phút hạnh phúc! Cuối cùng cũng có thể đối diện gọi cô ấy là “bà xã” rồi!
“Anh cố ý phải không?” Nhận ra mình có làm mọi cách cũng không thể chạy thoát, Kỷ Hiểu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, tức giận lườm khuôn mặt đang tươi cười đến mức muốn đánh của Tề Hạo.
Tại sao lại là tên quái gở này? Tại sao lại là tên biến thái này? Ông trời ơi…!
“Phải, anh cố ý làm vậy đấy. Kể từ khi anh biết em chính là Tế Nguyệt Thanh Thanh, anh đã cố gắng thu hút sự chú ý của em, cố tình tiếp cận em, cố tình chuyển em lên làm việc gần anh. Tất cả mọi việc, anh đều đã sắp xếp từ trước, chỉ vì, anh yêu em”.
“Anh yêu tôi? Anh hiểu thế nào gọi là yêu sao? Chẳng qua anh đã chán mấy cô gái bên cạnh mình rồi nên mới thấy tôi mới mẻ thôi! Tề Hạo, anh muốn tìm phụ nữ chứ gì, anh chỉ cần vung tay thiên hạ này có vô số cô gái sẵn sàng yêu thương nhớ nhung anh, đừng đến làm phiền tôi nữa! Tránh ra!”
Tề Hạo mệt mỏi day hai bên thái dương, lần đầu tiên tỏ tình đã bị thất bại là làm sao?! Mọi việc cứ tan biến như khói bụi vậy sao…?!
Kỷ Hiểu Nguyệt chớp cơ hội nhanh chóng nhảy đi nhưng cô chợt nhận ra, trên tầng thượng không còn một bóng người, thang máy đã xuống tầng một từ lâu, toàn bộ cửa ra đều đã bị đóng lại.
“Sinh ly tử biệt” cái khỉ gì chứ? Đây rõ ràng là cái bẫy, một cái bẫy hoàn hảo!
Kỷ Hiểu Nguyệt tìm không được lối thoát, tức giận cầm cốc ném người. Còn Tề Hạo rất mực tao nhã xoay người ném đòn.
Tề Hạo biết, để Kỷ Hiểu Nguyệt chấp nhận những việc này là cả một quá trình khó khăn. Nhưng giờ anh không hề lo lắng, thứ anh có là thời gian, anh sẽ từ từ “chơi đùa” với cô gái bé nhỏ này!
Còn Kỷ Hiểu Nguyệt có trở thành “người mất tích” hay không, anh chắc chắn sẽ không có điều đó xảy ra.
Bởi việc bố mẹ Kỷ đi du lịch vòng quanh thế giới là do anh một tay bố trí.
Hoa Hồ Điệp đang bận thăng cấp để cướp bà xã về cũng là anh đưa ra chủ ý.
Còn về An Húc Dương, anh đã sớm dặn Nhiếp Phong tung mấy tấm ảnh chụp thân mật của Tế Nguyệt Thanh Thanh và Phong Diệp Vô Nhai trong ngày gặp mặt rồi, cho nên An Húc Dương cũng không còn là vấn đề nữa.
Cô bé ơi, lần này em không chạy được nữa rồi!
Kỷ Hiểu Nguyệt sắp điên lên mất!
Tay chân không nhanh nhẹn linh hoạt cũng không sao, sau khi cố gắng nhảy lò cò khắp cả sân thượng, cuối cùng cô cũng tìm được một cánh cửa có thể mở ra, nhưng mà… bên trong lại là phòng ngủ!
|
Có nhầm không vậy? Tên biến thái quái gở này rốt cuộc định làm gì vậy?
Nhìn con sói đang từng bước tiến lại gần, Kỷ Hiểu Nguyệt muốn chạy trốn, ngờ đâu sức lực đã cạn kiệt, cô dễ dàng bị người ta ôm ngang eo rồi ném lên… một cái võng trên đài quan sát. Những món ăn đặt trước võng nhắc nhở Kỷ Hiểu Nguyệt đã đến giờ ăn tối.
Để thể hiện sự tức giận, Kỷ Hiểu Nguyệt quyết định tuyệt thực. Tề Hạo không miễn cưỡng mà chỉ lặng lẽ ngồi đó gắp những món ăn thơm ngào ngạt ăn ngon lành trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt, lúc thấy khóe môi cô mấp máy, anh còn rất quan tâm, cẩn thận gắp mấy món ngon đưa đến miệng cô…
Kỷ Hiểu Nguyệt quyết định, ăn no mới có sức chạy, vì thế cô ăn lấy ăn để. >0<
Khi Kỷ Hiểu Nguyệt đòi về, Tề Hạo lấy mấy bức ảnh nhìn rất thân mật chụp lúc hai người ngủ chung đưa qua đưa lại trước mặt cô.
A… a… ảnh nóng!
Kỷ Hiểu Nguyệt vừa ăn no lại tiếp tục nổi điên. Dù chỉ có một chân để nhảy lò cò, cô cũng phải đuổi theo cái kẻ hai chân biết chạy kia, cô thề phải tiêu hủy vật chứng! Tên quái gở này đúng là đã giở trò khi cô ngủ mà, a a a a a!
Đi đi lại lại nhiều mệt, không thể nhảy thêm được nữa, Kỷ Hiểu Nguyệt ngã xuống võng thở hổn hển. Nhìn ánh hoàng hôn phía Tây, Kỷ Hiểu Nguyệt khóc không thành tiếng, bẫy, lại là một cái bẫy! Bây giờ một chân mỏi nhừ, một chân lại đau, dù Tề Hạo có thả cho cô đi cô cũng đi không nổi! #.....#
Tên sói ranh mãnh, đa mưu túc trí kia lại cười tươi rói:
“Bà xã em đừng giận, thật ra chỉ cần em chịu tin tưởng, em sẽ biết chồng em thật sự đã suy nghĩ cực khổ như thế nào”.
Kỷ Hiểu Nguyệt không còn sức lực để cãi nhau, cô đành dùng ánh mắt “giết chết” anh. Tề Hạo bất chấp nguy hiểm đưa một ly nước cho cô, Kỷ Hiểu Nguyệt do dự một chút, xem xét tính linh hoạt của mục tiêu, cuối cùng vẫn quyết định… uống cạn ly nước.
Hay lắm, rốt cuộc cũng có tiến bộ, Tề Hạo nở nụ cười quyến rũ.
Bầu không khí giữa hai người mới vừa tốt đẹp thì Nhiếp Phong ở đâu đùng đùng chạy tới.
“Không hay rồi, không hay rồi! Chân Linh Thần Giới bị hacker tấn công, xuất hiện rất nhiều lỗi phần mềm”.
“Cái gì?” Hai người mấy giây trước còn như nước với lửa giờ đã chung một chí hướng.
Nhiếp Phong vừa thở dài vừa nói: “Làm ơn đi, hai người có hẹn hò cũng phải bật điện thoại lên chứ!”
Không phải lỗi của tôi! Di động của tôi bị người ta tắt máy rồi ném lên cái bàn xa tít tắp! Tề Hạo làm!!!!
Không phải lỗi của tôi! Di động của tôi bị người ta coi là bao cát, quăng vào góc sân thượng! Kỷ Hiểu Nguyệt làm.
“Ai hẹn hò với anh ta chứ!” Kỷ Hiểu Nguyệt quát lớn.
Tề Hạo quyết định tạm thời không thảo luận vấn đề này, anh vội vã quay sang Nhiếp Phong hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
Nhiếp Phong lắc đầu:
“Muốn biết tình hình cụ thể thì đến công ty đi. Nhân viên Bộ phận Phát triển game trừ Hồ Điệp không liên lạc được những người khác đã quay về làm việc rồi, nhưng vẫn không đủ nhân lực”.
Kỷ Hiểu Nguyệt nghĩ, chắc Hoa Hồ Điệp đang trốn trong nhà “bế quan luyện cấp”, giờ trời có sập xuống anh chàng chắc cũng chẳng còn tâm trạng mà quan tâm.
Mặc dù Kỷ Hiểu Nguyệt rất ghét Tề Hạo nhưng cô lại rất yêu thích trò chơi này, vì thế vừa về đến Lãng Thăng, Kỷ Hiểu Nguyệt nhanh chóng thay vào vị trí bị khuyết của Hoa Hồ Điệp. Hơn nữa lại là game thủ lão luyện, nên cô thực sự đã giúp được rất nhiều việc…
Kỷ Hiểu Nguyệt không ngờ chuyến đi này lại thành chuyến đi bốn mươi tám giờ không ngủ không nghỉ.
Do vào dịp Tết m lịch nên số người lên mạng tăng cao, sự cố lại xảy xa quá đột ngột khiến việc xử lý vấn đề càng thêm rắc rối. Cũng may có Tề Hạo bình tĩnh chỉ đạo. Bên cạnh đó còn có chuyên viên hàng đầu khoa Tin học như Nhiếp Phong ổn định tình hình, cùng toàn bộ nhân viên Bộ phận Phát triển game đồng tâm hiệp lực kháng chiến suốt đêm. Vấn đề cuối cùng cũng được giải quyết.
Kỷ Hiểu Nguyệt ngồi trước máy tính suốt bốn mươi tám tiếng đồng hồ, hai mắt đã thâm quầng… Vì thế lúc Tùng Ca mở sâm panh ăn mừng, Kỷ Hiểu Nguyệt ý thức mơ màng nghĩ sâm panh là nước thường, liền một hơi uống cạn. Đến lúc nhận ra mình đang uống gì thì đã không còn ý thức được mọi việc xung quanh nữa.
Vốn quay cuồng cả ngày, cùng hai đêm không ngủ không nghỉ, lại cộng thêm chút hơi rượu, Kỷ Hiểu Nguyệt lăn ra ngủ đủ mười bốn tiếng đồng hồ. Đến cả khoảnh khắc giao thừa thiêng liêng cũng trôi qua không chút luyến tiếc trong giấc ngủ say ấy. Thấy vậy Nhiếp Phong ngao ngán thở dài, anh chưa thấy ai có thể ngủ được như vậy!
Tề Hạo tâm trạng vui vẻ rất nhanh đuổi hết đám người không liên quan ra ngoài, vừa nhấm nháp rượu vừa đợi chờ người anh thương yêu tỉnh giấc.
Tính ra đây đã là lần thứ ba Kỷ Hiểu Nguyệt ngủ cạnh anh, việc này chứng tỏ điều gì? Dĩ nhiên là chứng tỏ họ rất có duyên, cô gái này không muốn lấy anh cũng không được! Còn gì nữa nhỉ? Có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, có lần thứ ba thì sẽ có lần thứ tư, thứ năm, thứ sáu…
|
105.Lần đầu tiên dẫn bạn gái về nhà?
Khi Kỷ Hiểu Nguyệt tỉnh giấc, cô hoảng sợ phát hiện quần áo trên người đã bị người ta đổi thành áo ngủ, một tiếng thét chói tai đâm thủng nóc nhà. Rồi cũng nhanh chóng nhận ra mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, cơn hoảng loạn càng tăng thêm.
Đây... đây... đây là đâu? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô chỉ nhớ mình và Tùng Ca cùng uống rượu...
Rượu! Trời ơi, từ trước đến giờ cứ uống rượu vào là cô say không biết gì hết.
Cánh cửa mở ra, ánh mặt trời tràn vào phòng, một người đàn ông trong trang phục ở nhà màu trắng mang theo nụ cười quyến rũ bước trong ánh nắng từ từ tiến lại gần.
“Bà xã, em dậy rồi à?”
“Anh đã làm gì?” Kỷ Hiểu Nguyệt hoảng sợ kéo chăn lên che ngực, dù hoàn toàn chỉ là “vẽ rắn thêm chân” nhưng hành động đó cũng giúp cô có thêm chút cảm giác an toàn.
Tề Hạo nhướn mày: “Em thấy thế nào?”
“Rốt cuộc anh đã làm gì?” Tiếng hét như sư tử Hà Đông lại lần nữa vang lên.
Tề Hạo than thở: “Bà xã, nếu anh thật sự làm gì thì chắc em sẽ biết mà”.
Hiểu Nguyệt cô nương thuần khiết ngây thơ nhất thời không hiểu được ý nghĩa sâu xa của Tề Hạo, cô chỉ đơn giản nghĩ rằng anh đang đề cập đến mấy tấm “ảnh nóng”, vì thế thù mới hận cũ cùng lúc dồn lại, cô liền thuận tay lấy gối ném người:
“Không cho phép anh gọi tôi là bà xã, tôi không phải bà xã của anh!”
“Ai nói vậy, em cũng lấy anh rồi đó thôi!” Tề Hạo sửa lại, tiện thể nhặt gối lên, thả xuống giường.
“Đó chỉ là trong trò chơi thôi”. Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng nhảy xuống giường giữ khoảng cách với Tề Hạo, nào ngờ chân cô vừa chạm đất đã thấy đau nhói, suýt nữa ngã lăn ra.
Cũng may, một đôi tay đã kịp thời giữ được cô, tiện đà ôm cô vào lòng, bàn tay kia thì nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn thẳng vào anh:
“Cho đến giờ, anh chưa bao giờ coi đó là trò chơi”. Trong tiếng nói hút hồn của Tề Hạo chứa đựng tình cảm nồng cháy, trong ánh mắt anh một ngọn lửa đang bừng lên.
Ánh mắt ấy khiến trái tim Kỷ Hiểu Nguyệt loạn nhịp, quên cả kháng cự. Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt Tề Hạo, nụ cười hoàn hảo càng thêm rực rỡ, bộ trang phục ở nhà cho anh một phong thái hoàn toàn khác với ngày thường, dường như anh không còn mang vẻ lạnh lùng cao ngạo, mà ngược lại vô cùng thân thiết dịu dàng.
Lần đầu tiên Hiểu Nguyệt thấy một Tề Hạo như vậy, cô cảm thấy có chút gì đó không thật. Không phải, rất không thật mới đúng!
“Em đói chưa? Lại đây ăn sáng đi đã!” Tề Hạo đột nhiên ôm lấy Kỷ Hiểu Nguyệt, quay người đi ra khỏi phòng.
“Chờ chút!” Cuối cùng Kỷ Hiểu Nguyệt cũng hoàn hồn, hai chân đạp loạn lên phản kháng.
“Quần áo của tôi... có phải anh thay không?”
“Em thấy sao?”
Người nào đó rất khó tránh khỏi bị cắn. Hết cách rồi, ở vị trí này, cắn người có vẻ dễ dàng hơn.
***
Kỷ Hiểu Nguyệt rất đói.
Đối diện với những món ăn ngon lành, bổ dưỡng, cô lập tức ăn quên trời quên đất.
Bên cạnh, dì Lý khuôn mặt hiền lành nhìn Hiểu Nguyệt tủm tỉm cười, tiện thể lấy thêm một bát canh cho cô:
“Uống thêm chút canh đi, canh này tôi đặc biệt nấu cho cô cậu đấy!”
“Cảm ơn dì!” Kỷ Hiểu Nguyệt mỉm cười biết ơn.
“Không cần cảm ơn! Đây là lần đầu tiên cậu chủ dẫn bạn gái về nhà, dĩ nhiên tôi phải chuẩn bị cẩn thận rồi! Cậu chủ nói đây đều là những món cô thích ăn, cô ăn thêm nhiều một chút!” Trên mặt dì Lý nở nụ cười theo kiểu “Tề gia sắp có chuyện vui rồi”.
“…” Không ăn nổi nữa mà.
|