Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
|
|
Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen – Ngoại Truyện 1
Ngoại truyện 1
Trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện lớn nhất thành A không ngừng truyền ra tiếng cười hi hi ha ha, nam, nữ đều có. Trong đó không thiếu tiếng cười trầm thấp hấp dẫn, thanh thúy như hoàng oanh, đây là việc chưa từng xảy ra trong bệnh viện. Mỗi lần đi ngang qua phong bệnh này bác sĩ và y tá sẽ không tự chủ được thả chậm bước chân, nghiêng tai lắng nghe những giọng nói mê người, nơi này trở thành nơi mọi người cảm thấy thoái mái nhất trong viện.
Mấy ngày trước, một người đàn ông có thân phận địa vị ôm một phụ nữ có thai cả người đầy máu gấp gáp chạy đến. Qua hơn ba giờ cố gắng, rốt cuộc cứu được đôi long phượng thai và sản phụ, sau hôm ấy, cô được chuyển vào phòng bệnh cao cấp này, cũng từ đó, tiếng cười trong phòng chưa từng dừng lại qua.
"Ha ha ha. . . . . . Thật? Thật quá buồn cười rồi, ha ha ha. . . . . ." tiếng cười thanh thúy như Hoàng Oanh kêu khóc từ phòng bệnh vang lên.
"Ha ha! Đúng vậy, tớ cũng nghe y tá nói. Họ vừa nói vừa cười tớ không biết xấu hổ, những bác sĩ kia vì cứu tớ và Bảo Bảo mà cố gắng phẫu thuật hơn ba giờ. Bác sĩ vừa ra tới, anh liền trực tiếp đấm bác sĩ một cái, nghe nói người kia chẳng những bị chảy máu, mà còn không ngừng hôn mê suốt một ngày đấy." Hồ Cẩn Huyên nhìn bạn tốt Quý Dữ San của mình đang cười sắp sốc hông, cũng không nhịn cười theo. Suy nghĩ trở lại ngày đó, những y tá thay dịch truyền kể tất cả mọ chuyện ngày cô phẫu thuật, còn ý vị không rõ nhìn cô cười, cho dù da mặt dày cũng sẽ không nhịn được đỏ mặt.
"Ha ha! Ông xã cậu rất thương cậu ah, như vậy không phải vừa vặn." Lý Vân Hi cười ha hả tổng kết nói, trong giọng điệu không còn vẻ chua buồn bực khí trước đây, có nhàn nhạt hâm mộ.
Những người khác nghe cô nói, cũng liếc thoáng nhìn, dù sao trong tổ chức, Lý Vân Hi thích Hồ Cẩn Huyên là sự thực mọi người đều biết, chỉ có Hồ Cẩn Huyên mơ hồ không biết mà thôi, Thật sự mơ hồ thành ra như vậy, hay cô không muốn biểu hiện, làm mọi người khốn nhiễu cũng chỉ có Hồ Cẩn Huyên biết thôi.
Tất cả mọi người thật tò mò, đến tột cùng thủ lĩnh gặp chuyện gì, lại đột nhiên thay đổi thái độ với Hồ Cẩn Huyên, không có lưu luyến si mê trước đây, chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ liên quan đến chuyến đi Italy của cô?
"Ha ha ha. . . . . . Đúng vậy, đúng vậy, Cẩn có một người đàn ông thật tốt." Quý Dữ San cười hì hì nói, gương mặt khéo léo sáng rỡ, có thể thấy được tâm tình cô không tệ, ngay cả sắc mặt cũng đỏ thắm.
"Tốt lắm, tốt lắm, bà cô của tôi, em ngàn vạn lần không được kích động nữa, nếu thương tổn đứa bé trong bụng thì làm thế nào?" Hồ Chính Phong ôm cô lo lắng nói, lúc này anh thèm để ý việc tối nay có bị bà xã đại nhân ném tới thư phòng hay không. Nói tóm lại, nhìn cô cười sắp sốc hông, anh thật lo lắng cô nhóc này vẫn như lúc mới yêu, không biết mang thai thì không được kích động sao? Còn nữa, span class="cô có cần thiết hâm mộ cô gái khác không? Chẳng lẽ anh biểu hiện được còn chưa đủ tốt? Xem ra muốn lấy điểm tuyệt đối, anh còn cần cố gắng a.
"Oh —— tốc độ mau thật, Chính Phong, đây là bí kíp gia truyền theo đuổi vợ của anh? Vô cùng có tác dụng đấy." Hồ Cẩn Huyên cười nhìn bụng Quý Dữ San, thấy gương mặt cô càng ngày càng hồng, cười càng vui sướng, không nghĩ tới cô bỏ lỡ tiết mục đặc sắc như vậy. Đều do ông xã không để cho cô ra khỏi nhà, Hồ Cẩn Huyên ngoan ngoan trừng mắt liếc người bên cạnh đang dùng ánh mắt nồng cháy nhìn mình, cho dù trong lòng còn tức hơn nữa, cũng bị lửa nóng của ánh đốt cháy.
Hồ Chính Phong cười nhạt không nói, mắt cưng chiều nhìn cô gái bên cạnh vì xấu hổ mà mặt hồng hồng, trong lòng trào ra ngọt ngào, mặc dù con đường tu thành chánh quả vô cùng gian nan, nhưng kết cục rất hoàn mỹ.
"Hừ. . . . . . Ai nói gả cho anh rồi." Quý Dữ San đỏ mặt phản bác, thiệt là, đều do người đàn ông bên cạnh này, nếu không phải là anh dùng mưu kế, cô cũng không bị anh mê hoặc như vậy, còn hồ đồ cảm thấy anh rất tốt.
"Em dám, em không gả cho anh thì muốn gả cho ai? Đừng mơ tưởng để con trai anh gọi người khác là ba." Hồ Chính Phong bốc lửa nói, thầm muốn làm sói bỏ đi chữ sắc, anh đã hao tốn nhiều công phu như vậy, rốt cuộc thành công làm cô mang thai. Vì cái gì lại không gả cho anh? Không nghĩ tới cô nhóc làm người ta vừa yêu vừa hận lại không chịu thua, ôm cốt nhục của anh còn dám nói muốn gả cho người khác, thật khiến anh ghen vừa tức.
"Hừ. . . . . . Anh là cái gì, em muốn gả cho người khác, không cần gả cho người dã man như anh." Quý Dữ San cứng rắn nói, trong lòng biết anh thật ra chẳng những không dã man, hơn nữa cực kỳ sủng ái cô, nhưng có lúc quá bá đạo, khiến cô vừa yêu vừa hận, cô không muốn nhìn thần khí bộ dáng của anh bây giờ, cô muốn phản kháng.
"Được, rất tốt, anh hiện tại cho em biết cái gì gọi là dã man." Hồ Chính Phong dùng lực, dịu dàng ôm ngang Quý Dữ San, nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh. Anh hiện tại cho cô xem thế nào là dã man, dù sao bác sĩ nói cơ thể cô khoẻ mạnh, chỉ cần vận động không quá kịch liệt sẽ không ảnh hưởng đến Bảo Bảo.
"Uy —— Hồ Chính Phong, anh là tên khốn kiếp, mau thả em xuống, cứu mạng a!" Quý Dữ San thanh thúy kêu ầm lên, thanh âm càng ngày càng nhỏ, có thể thấy được hành động rất nhanh.
"Ha ha! Thật đúng là một đôi oan gia!" Hồ Cẩn Huyên cười ha hả nói, tin tưởng không bao lâu nữa trong tổ chức sẽ có thêm người mới! Sẽ rất náo nhiệt.
"Ha ha! Là oan gia không sai, nhưng cũng thương yêu nhau, Chính Phong a, quả nhiên là phái hành động." Quan Hạo Vũ cười ha hả phụ họa, thời đại khác nhau rồi, xem ra phải bá đạo một chút mới có thể ôm mỹ nhân về a. Dựa vào tốc độ như rùa của anh, đến lúc con của Chính Phong ra đời chắc cũng chưa cua được cô gái mình thích, hôm nào nhất định phải theo Chính Phong và Thẩm Dật Thần học hỏi sách lược theo đuổi vợ mới được.
"Chẳng lẽ Hạo không phải là phái hành động sao?" Hồ Cẩn Huyên cười hì hì nhìn anh nói, mấy người bọn họ biết nhau từ nhỏ, mọi người cũng hiểu rõ tính tình lẫn nhau, đừng xem Quan Hạo Vũ một bộ ôn hoà hiền hậu, nếu thật sự theo đuổi người ta, tốc độ và trình độ bá đạo tuyệt đối không thấp hơn CHính Phong, trừ phi anh muốn một quá trình vô cùng lãng mạn.
|
Tất cả mọi người ý vị không rõ nhìn Quan Hạo Vũ, tình sử của mọi người đều không bằng Quan Hạo Vũ. Vì vậy người đàn ông ôn hoà hiền hậu tiến hành yêu qua mạng a, cùng con gái nhà người ta nói chuyện gần năm năm, có thể thấy anh rất thích đối phương, chỉ là thời gian dài như vậy còn chưa đem đối phương mang về, khiến mọi người rất giật mình.
Thẩm Dật Thần nghe cô gọi người đàn ông khác thân thiết như vậy, còn mắt sáng lóng lánh nhìn người ta, oán khí nổi dậy. Cho dù anh em vào sanh ra tử cũng không thể thân mật như vậy. Cô là người đã có chồng, có con trai con gái rồi, cho dù quan hệ bọn họ rất thuần khiết trong sạch, nhưng anh là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông lo được lo mất khi yêu nên mới không tự chủ được ăn dấm, anh bá đạo đem Hồ Cẩn Huyên ôm vào trong ngực, trong tròng mắt thâm thúy viết đầy uất ức và ghen tỵ.
Cốc cốc cốc. . . . . .
Khi mọi người cười hì hì nháy mắt, cửa phòng bệnh bị gõ.
Một vị phụ nhân ôm một bé trai ba bốn tuổi đi vào phòng bệnh, theo phía sau cô là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Thẩm Dật Thần vừa nhìn thấy ba người này, thần sắc đột nhiên trở nên lạnh như băng. Tất cả mọi người không giải thích được, Hồ Cẩn Huyên đối với người trước mắt không có ấn tượng gì, cô chống lại ánh mắt nghi hoặc của bạn tốt này, chỉ có thể lắc đầu một cái bày tỏ không biết, nhìn tình hình này, tuyệt đối không phải đơn giản là đi nhầm cửa như vậy.
"Các ngươi tới làm gì? Cút ra ngoài, nơi này không hoan nghênh các ngươi." Thẩm Dật Thần lạnh mặt nói, sắc mặt đã có chút hòa hoãn, đoán chừng là sợ hù doạ cô, mặc dù giọng anh có hòa hoãn, nhưng vẫn nghe ra tức giận rất lớn.
"Chúng tôi tới nói xin lỗi! Phu nhân, cô khỏe chứ, vô cùng xin lỗi, đều tại tôi không dạy dỗ Thắng Tử tốt, khiến nó không cẩn thận đụng đến cô, thiếu chút nữa gây đại họa, may nhờ cô và Bảo Bảo không có chuyện, nếu không một nhà chúng tôi đời này cũng sẽ không an lòng, Thắng Tử, mau nói xin lỗi." Phụ nhân thành tâm thành ý nói với Hồ Cẩn Huyên, đừng xem cô bình thường rất người nhát gan. Trải qua mấy giờ chung đụng, cô ít nhiều gì cũng biết người trước mắt chẳng những anh tuấn, ngay cả lời nói đều lạnh như băng lại rất cưng chiều bà xã. Cho nên vừa vào cửa anh đã bắt trúng nhân vật trọng điểm.
"A di, thật xin lỗi, thắng tử sẽ không bao giờ bướng bỉnh nữa." đứa bé ba bốn tuổi hướng về phía Hồ Cẩn Huyên cong môi nói, dáng vẻ thật đáng yêu ah, trong nháy mắt khiến tình mẹ của Hồ Cẩn Huyên tràn lan.
"Nhân viên bảo vệ, các ngươi đang chết ở đâu, thế nào lại cho người ngoài đến?" gương mặt Thẩm Dật Thần lạnh lùng hướng về phía ngoài cửa hô, những người muốn dùng khổ nhục kế là được sao? Đừng mơ tưởng, nếu không phải tại bọn họ không trông coi tốt đứa bé, bảo bối thân ái cũng sẽ không nguy hiểm lớn như vậy , lần này vô luận bọn họ nói gì, anh cũng sẽ không bỏ qua, cho dù dùng đứa bé diễn trò cũng không được.
"Chủ tử, thật xin lỗi, thật xin lỗi, bọn họ nói biết phu nhân, chúng tôi cho là người thân của phu nhân, cho nên mới cho bọn họ vào, thật xin lỗi, lần sau chúng tôi sẽ không tái phạm rồi." Nhân viên bảo vệ nghe chủ tử nhà mình rống giận, hoảng sợ chạy vào, gia đình thật hại chết bọn họ, sớm biết vậy vô luận thế nào cũng không cho bọn họ vào.
"Vị tiên sinh và phu nhân, làm phiền hai người theo chúng ta ra ngoài đi!" Nhân viên bảo vệ gấp giọng nói, nhìn sắc mặt chủ tử, đoán chừng mấy người này nếu đi chậm một chút, toàn bộ nhân viên bảo vệ đều gặp nạn a.
"Chờ một chút, những người này tôi biết, các anh ra ngoài đi!" đầu Hồ Cẩn Huyên đột nhiên chợt lóe nhớ tới cái gì, hướng về phía nhân viên bảo vệ nói, nhẹ nhàng kéo tay ông xã, đưa qua một ánh mắt trách cứ cho anh.
Nghe phu nhân nói như vậy, toàn bộ nhân viên bảo vệ thở phào nhẹ nhõm, sau đó cung kính thối lui khỏi phòng.
"Nguyên lai là các ngươi, các ngươi đừng đứng nữa, ngồi đi. Chuyện vừa rồi ngàn vạn lần đừng để trong lòng, tính khí anh ấy như vậy. Chuyện ngày đó mọi người cũng đừng để trong lòng, dù sao cũng do tôi, bụng lớn như vậy còn chạy trong khu thương mại, hiện tại không sao rồi. Đúng rồi, người bạn nhỏ, cháu nói cháu tên là Thắng Tử đúng không?" Hồ Cẩn Huyên cười híp mắt nói, đứa bé trai trước mắt đúng là đáng yêu. Nói thật, cô rất buồn bực, cô sinh tiểu bảo bảo đến giờ còn chưa được gặp chúng, chỉ nghe nói là Long Phượng Thai chưa đủ tháng, cho nên vẫn phải nuôi ở lồng kính, hiện giờ rất khỏe mạnh. Cô rất muốn ra ngoài nhìn một chút, bất đắc dĩ người bên cạnh quản quá nghiêm, không những không để cô xuống giường đi lại, còn phải đúng hạn bổ sung dinh dưỡng phong phú, chỉ cho cô xem video của đứa bé.
"Đúng nha, dì!" Thắng Tử thấy nụ cười ấm áp của Hồ Cẩn Huyên liền không còn câu nệ, vui sướng đi tới bên người Hồ Cẩn Huyên, sắc mặt của Thẩm Dật Thần càng ngày càng đen.
Người đáng chết, lại dám dùng đứa bé tới hấp dẫn bảo bối, nói tới đứa bé, so với Long Phượng Thai đáng yêu của anh và cô, đứa bé là một Tiểu Ma Vương ghê tởm. Nếu không làm sao sẽ đụng vào bà xã anh, muốn anh lấy sắc mặt đối đãi tên Tiểu Ma Vương này, xin lỗi anh không làm được.
"Ha ha! Thật đáng yêu." Hồ Cẩn Huyên cười híp mắt ngắt gò má của đứa bé, vươn tay lôi kéo người đàn ông bên cạnh, hi vọng lãnh khí trên người anh không mở rộng, đến cô cũng cảm thấy lạnh.
"Thắng Tử, không thể phiền dì, phu nhân, nếu không có việc gì, chúng ta xin về trước." phụ nhân ở trên ghế sofa vẫn đứng ngồi không yên đứng lên cười nói, sau đó ôm lấy đứa bé liền theo chồng rời đi. Mà người đàn ông theo phụ nhân tiến vào từ đầu đến cuối nói cái gì không nói gì, chỉ để tư thái bảo vệ vợ và con trai.
Nói xin lỗi cũng nói rồi, đoán chừng bọn họ sẽ thức thời rời đi, nếu không người đàn ông như vị thần kia nổi đóa, đây không phải là nhân vật bọn họ có thể chọc.
"Đúng rồi, chuyện trong nhà mọi người không cần lo lắng, chờ một thời gian sẽ không có chuyện gì." ngay lúc một nhà ba người phụ nhân sắp đi tới cửa phòng bệnh, Hồ Cẩn Huyên đột nhiên lên tiếng. Phụ nhân cả kinh xoay người, chống lại ánh mắt của Hồ Cẩn Huyên, lập tức cái gì cũng biết rồi, thì ra mỹ nữ trước mắt nằm ở trên giường biết, bà cảm kích cười cười, sau đó cùng chồng xoay người ra khỏi phòng bệnh. Mặc dù bà ở khuê phòng, nhưng chuyện buôn bán của gia tộc đột nhiên bị cản trở bà cũng biết. Nghĩ tới việc này ít nhiều gì cũng có liên quan đến con trai Thắng Tử đột nhiên xông ra gây tai hoạ. Cả nhà liền tới thăm cô gái tuyệt mỹ đó, không phải vì cầu cạnh, chỉ muốn an lòng. Thế nhưng không nghĩ đến cô gái trước mắt sẽ bỏ qua cho gia tộc họ, bà có thể nào không kích động.
|
Nhìn một nhà ba người ra ngoài, sắc mặt của Thẩm Dật Thần còn không quá tốt, Hồ Cẩn Huyên bất đắc dĩ lôi kéo ống tay áo anh, khẽ thở dài một cái. Anh đến tột cùng cưng chiều cô cỡ nào, cô đều biết rõ ràng, cho nên khi biết cô bị đứa bé kia đụng phải, liên hệ với phong cách làm việc của anh, cô lập tức đoán ra anh đã làm gì với gia đình kia.
Nhìn vợ chồng tình thâm trước mắt dường như có chuyện nóng lòng giải quyết, nhóm người Lý Vân Hi cũng thức thời kiếm cớ đi ra ngoài, về phần lấy cớ này, dĩ nhiên chính là đi xem đôi Long Phượng Thai đáng yêu.
"Thần, anh tức giận lời em mới nói sao?" Hồ Cẩn Huyên lôi kéo ống tay áo anh hỏi, nhìn sắc mặt của anh không tốt , hơn nữa còn vẫn đứng như vậy, chẳng lẽ anh thật tức giận, thời điểm có thể xuất đòn sát thủ rồi.
"Ai nha —— thật là đau!" Hồ Cẩn Huyên đột nhiên buông tay áo anh kêu lên, làm Thẩm Dật Thần sợ tới mức vội vàng xoay người, cúi đầu nóng nảy toàn thân đem cô cao thấp quan sát một lần, không thấy vết thương nứt ra, nhưng thân thể cô đến tột cùng có vấn đề gì, anh nhìn không ra.
"Nơi nào đau? Đáng chết, nhất định là giải phẫu xảy ra vấn đề, anh đi kêu bác sĩ tới đây." gương mặt Thẩm Dật Thần xanh mét gấp giọng nói, trong lòng còn có tự trách, rõ ràng vừa nãy còn tốt , nếu không phải anh mặt lạnh lùng hù doạ, đoán chừng cô cũng sẽ không như vậy.
"Anh không tức giận em liền không đau, em biết rõ anh là quan tâm em, nhưng em làm vậy cũng vì tích phúc cho bảo bảo. Anh suy nghĩ một chút, nếu về sau Bảo Bảo biết anh bởi vì bọn chúng mà hủy diệt một gia đình, bọn chúng sẽ tự trách." Hồ Cẩn Huyên đột nhiên đưa tay ôm đầu Thẩm Dật Thần nũng nịu nói, giờ phút này cô nào có bộ dáng đau đớn, hoàn toàn là cô gái nhỏ làm nũng với người yêu, trong lòng cô suy nghĩ lần nào chiêu này cũng có tác dụng đi!
Lúc này Thẩm Dật Thần mới nhẹ nhàng thở phào, thì ra là khổ nhục kế, làm anh sợ muốn chết, cô gái này thật đúng là thiện lương, nhưng đây chẳng phải người anh yêu sao?
"Sợ là sợ bọn họ không thèm sợ hãi, em nha, chính là quá mức thiện lương, thôi, tất cả nghe theo em." Thẩm Dật Thần bất đắc dĩ nói, dù thế nào chuyện gì anh làm cũng vì cô, chỉ cần cô khoẻ mạnh là tốt.
"Sẽ không! Em biết anh tốt nhất." Hồ Cẩn Huyên ôm Thẩm Dật Thần nói, thần sắc vô cùng hạnh phúc.
|
Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen – Ngoại Truyện 2
Ngoại truyện 2
Hồ Cẩn Huyên mặc một chiếc váy trắng, nụ cười như ngọc, răng trắng hơi lộ ba phần, tư chất nổi trội thong dong, giống như Tiên Tử hạ phàm. Bước chân ưu nhã, hưởng thụ tầm mắt ái mộ và ghen tỵ, theo phục vụ vào phòng. Không sai, hiện tại đường đường một đệ nhất sát thủ như cô đang muốn đi xem mắt, chuyện này nói ra thật buồn bực.
Khi Hồ Cẩn Huyên theo phục vụ tới bàn ăn, liền phát hiện cô đến sớm, đối phương còn chưa xuất hiện. Đàn ông xung quanh bắt đầu hướng mắt tới, rối rít muốn bắt chuyện, nhưng bởi vì sợ hù giai nhân, đành phải thôi, chỉ có sắc tâm không có sắc đảm a.
Hồi tưởng lại chuyện mấy ngày trước, Hồ Cẩn Huyên đang du lịch thế giới đột nhiên bị cấp trên kiêm bạn tốt hạ lệnh cưỡng chế lập tức trở lại, làm hại cô cho rằng tổ chức xảy ra chuyện. Không thể làm gì hơn là hấp tấp chạy về, ai biết cô bước vào cửa chính , cả tổ chức đều nhàn nhã ngồi trên ghế sa lon, thần thái không đồng nhất. Khẳng định chắc chắn chính là chuyện gì cũng không có, tảng đá trong lòng Hồ Cẩn Huyên cuối cùng cũng buông xuống, đối với cô, những hảo hữu này là người nhà, ngoại trừ họ cô cái gì cũng không có, khẽ thở ra một hơi.
"Cẩn, cậu rốt cuộc đã về rồi!" Quý Dữ San phát hiện sự tồn tại của cô đầu tiên, hưng phấn chạy đến bên người nhiệt tình ôm lấy cô. Hồ Cẩn Huyên đã tập mãi thành quen, cho cô một cái ôm, liền trực tiếp vào phòng khách.
"Nói đi, khẩn cấp gọi tớ về làm gì?" Hồ Cẩn Huyên lười biếng ngồi trên ghế salon, cả người giống như một chú mèo Ba Tư, hợp với dung nhan tuyệt mỹ, tạo ra một loại hấp dẫn.
"Cẩn, nói cậu trở về là có chuyện quan trọng, cậu còn nhớ mấy năm trước tớ thiếu một món nợ nhân tình không?" Lên tiếng là người từ lúc Hồ Cẩn Huyên xuất hiện vẫn yên lặng " Lý Vân Hi, trong con ngươi thoáng hiện áy náy và phức tạp.
"Hả? Dĩ nhiên nhớ, người ta yêu cầu cậu hồi báo?" Hồ Cẩn Huyên hứng thú, ngồi thẳng người, nháy nháy mắt hỏi. Mấy năm trước Lý Vân Hi thi hành nhiệm vụ ngoài ý muốn bị thương được người cứu giúp. Đối phương vẫn trầm mặc nhiều năm như vậy, chẳng lẽ hiện tại có chuyện muốn cô đi làm? Nhưng cho dù đối phương muốn thủ lĩnh làm chuyện gì, có liên quan gì đến mình à?
"Người kia xuất hiện, hắn thỉnh cầu tớ giúp hắn làm một chuyện, hắn muốn tìm người thay thế con gái hắn đi xem mắt." Lý Vân Hi nhìn chăm chú vào Hồ Cẩn Huyên, cô rất sợ mình nói xong, Cẩn sẽ tức giận bỏ rơi cô. Dù sao họ tiếp nhận đủ loại nhiệm vụ hung hiểm, nhưng tới bây giờ chưa từng tiếp nhận việc thay người khác xem mắt. Nghĩ đến tình thế vô cùng khẩn cấp, cho nên người kia mới vội vàng tìm tới cô thôi.
"Xem mắt? ! Cậu nói là xem mắt? Thế giới này thật quá điên cuồng, ngay cả xem mắt cũng tìm người thay thế, nhưng có liên quan đến tớ ah?" Hồ Cẩn Huyên kích động nói, hiển nhiên lần đầu tiên nghe được chuyện này.
" Nghe nói cô gái đó yêu người khác, đang cùng người kia bỏ trốn thì xảy ra tai nạn xe, nhưng nhà hắn có hôn ước với một chính khách. Nếu để đối phương biết chuyện này, đoán chừng sẽ xé xác 2 nhà. Để tránh tình huống này xảy ra, hắn mới gấp gáp tìm tới tớ, hi vọng tớ giúp hắn tìm một người thay thế đi xem mắt." Lý Vân Hi chậm rãi nói .
"Nhưng lão đại, cậu nói nhiều như vậy, vẫn không nói đến tại sao đột nhiên gọi tớ trở lại." Hồ Cẩn Huyên vẫn chưa tin suy nghĩ trong lòng mình, hỏi đến cùng.
"Bởi vì tình thế rất gấp, con gái hắn có khí chất tương tự với cậu. Vì tránh trường hợp không may, cho nên tớ mới muốn gọi cậu đi xem mắt. Cậu đừng lo lắng, nhiệm vụ của cậu là làm cho đối phương biết khó mà lui là được." Lý Vân Hi mỉm cười giải thích. Cứ như vậy, đường đường đệ nhất sát thủ Hồ Cẩn Huyên bị bán ra ngoài.
Suy nghĩ dần dần trở lại, lúc này, một dáng dấp đàn ông có chút ngăm đen, cao lớn hướng về phía cô, sau đó lễ phép hỏi: "Xin hỏi là tiểu thư Dương Mộng Đan sao?" .
Hồ Cẩn Huyên vừa quan sát người đàn ông trước mắt vừa gật đầu nói. Đúng vậy, hiện tại cô đang thay thế tiểu thư Dương Mộng Đan vì đào hôn mà bị tai nạn xe cộ bỏ mình. Nhìn dáng dấp người trước mắt, lớn lên cũng không tệ lắm, có một chút mùi vị khí khái, cả người cũng rất cường tráng.
"Xin chào, rất xin lỗi tôi tới muộn, tôi là Từ Kiến Trung." Đối phương lễ phép nói, sau đó không trực tiếp ngồi xuống, mà là rất lịch sự đứng chờ.
"Không sao, là tôi đến sớm, mời ngồi!" Hồ Cẩn Huyên cười nhạt, đối với thái độ lễ phép của đối phương rất tán thức.
|
Chưa từng có người yêu, Hồ Cẩn Huyên cũng không biết phải nói cái gì. Chỉ là chờ đối phương mở miệng, nhưng đối phương cũng rất trầm lặng. Hồ Cẩn Huyên từ trong ánh mắt hắn biết hắn rất hài lòng với mình, nhìn đến đây, Hồ Cẩn Huyên không dấu vết nhíu mày một cái. Mục đích của cô là làm cho đối phương thối lui, chứ không phải muốn đối phương hài lòng. Mặc dù không ghét người trước mắt, nhưng cô cũng chưa đến trình độ thích, cô cũng không hy vọng gặp mặt lần nữa, thủ lĩnh giao cho cô chuyện này đúng là khó giải quyết ghê gớm.
"Dương tiểu thư thích làm gì nhất?" Nam nhân nhìn không khí hơi trầm, rốt cuộc tìm đề tài. Nhưng vừa hỏi lại hỏi Hồ Cẩn Huyên bình thường thích làm gì? Cô có thể nói cô bình thường thích nhất giết người sao? Hơn nữa còn đem người chẻ thành nhiều hình dạng, rất dễ nhận thấy những thứ này không thể nói, cô chỉ có thể nỗ lực hồi tưởng những thứ mà nữ diễn viên truyền hình thích.
"Thích xuống bếp, đọc sách, còn có đan!" Hồ Cẩn Huyên mỉm cười nói, nói láo không nháy mắt. Ngay cả phòng bếp còn chưa bước vào, nói lời này đoán chừng có người ngừoi chết, nhưng giờ phút này cô đóng thân phận là danh môn thục nữ Dương Mộng Đan mà không phải sát thủ Hồ Cẩn Huyên, cho nên chỉ có thể vắt óc nghĩ những việc thục nữ có thể làm.
Người đàn ông trước mắt lúc bắt đầu thì trầm mặc, bây giờ không ngừng hỏi Hồ Cẩn Huyên thích đồ gì, nhìn ánh mắt đối phương càng ngày càng hài lòng, cô quả thật hết ý kiến. Cô nói đều là những thứ khuê tú bình thường thích đi! Chẳng lẽ đối phương thích phụ nữ trung quy, mà cô đi lầm lối?
Hồ Cẩn Huyên không yên theo đối phương hỏi đáp, nhất cử nhất động của bọn họ lại rơi vào tầm mắt của một người đàn ông lầu hai. Chỉ thấy anh cao quý lạnh lùng, một thân âu phục đen cắt xén thích đáng, cổ áo sơ mi màu trắng khẽ mở, lộ ra xương quai xanh trắng nõn đẹp mắt, một đôi mi như họa xinh đẹp tuyệt trần mà không mất anh khí, tròng mắt thâm thúy thoáng qua nóng bỏng, giống như con báo nhìn thấy thức ăn, không mang theo một chút tà niệm.
Từ lúc cô gái đó tiến vào phòng ăn, Thẩm Dật Thần liền chú ý tới sự tồn tại của cô. Một cô gái chói mắt như vậy không chú ý cũng không được, còn chân chính có cảm giác hứng thú nhất cử nhất động của cô. Hơn nữa khi cô tiến vào phòng ăn, anh cảm thấy nhịp tim trầm mặc hơn hai mươi năm không bị khống chế sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Loại cảm giác đó càng lúc càng giống cảm giác động lòng, chớ hoài nghi, đám thuộc hạ lo lắng anh chán ghét phụ nữ, đem tất cả bac sĩ tâm lý bên tai anh càu nhàu, nếu không phải đối phương đều là những trưởng lão theo anh vào sinh ra tử, đoán chừng anh đã sớm đem đối phương đập chết.
Thẩm Dật Thần cứ như vậy nhìn cô theo một người đàn ông khác chuyện trò vui vẻ, càng xem trong lòng anh càng không có cảm giác. Người đàn ông kia rốt cuộc nói cái gì dụ dỗ cô vui vẻ, hừ —— đàn ông chỉ biết dỗ đứa bé gái nhất định là hoa hoa công tử. Một người nào đó hoàn toàn không phát hiện mình bây giờ chính là hình tượng oán phu, càng không nghĩ tới tương lai ngày càng phát triển. Dĩ nhiên không phải theo hướng hoa hoa công tử, mà là nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ ai đó.
Đối tác ngồi đối diện Thẩm Dật Thần đang thận trọng hồi báo hạng mục công ty mình, càng hồi báo đến khúc cuối, thanh âm càng nhỏ, cho đến khi không tiếng động. Nhìn tổng giám đốc chẳng những nhíu chặt chân mày không vui, hơn nữa còn rõ ràng không yên lòng, ông lo lắng có phải tiến trình công ty mình quá chậm không đạt tới mục tiêu tổng giám đốc muốn, cho nên đối phương mới không vui mừng.
Nhìn đôi trai gái lầu dưới ‘ nói chuyện thật vui ’, Thẩm Dật Thần tức giận cắn răng, nhưng bộ dáng tức giận uy nghiêm làm người khác run lên. Không thể nhịn cũng không cần nhịn nữa, Thẩm Dật Thần đột nhiên đứng lên, trong ánh mắt không hiểu của đối tác bước nhanh tới lầu một.
Hồ Cẩn Huyên nhìn người trước mắt nói chuyện không ngừng, chỉ có thể lễ phép mỉm cười gật đầu, nhưng đối phương giống như nói không hết. Nhìn tình hình này không biết lúc nào cô mới có cơ hội nói chuyện, nội tâm rối rắm không dứt. Đột nhiên một giọng nam ôn nho truyền tới.
"Rất xin lỗi, thân ái, anh tới chậm." Thẩm Dật Thần đi tới bên cạnh Hồ Cẩn Huyên, hạ thân thể thân mật nắm đầu vai cô dịu dàng nói.
Lòng Hồ Cẩn Huyên bởi vì ngôn ngữ thân mật này cùng hơi thở cương dương đến gần mà đập bùm bùm. Cô xoay người nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ khẽ sững sờ, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một ngừoi đàn ông cao 1m9, vai rộng dầy ngực, vóc người hoàn mỹ, gương mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra góc cạnh rõ ràng như một tác phẩm nghệ thuật. Thân thể anh bao bọc trong bộ tây trang mới nhất, vẫn không thể che giấu được khi chất quý tộc trời sanh. Tóc ngắn xanh đen mang theo một tia cuồng ngạo không kềm chế, tròng mắt thâm thúy là thâm tình vô tận, giống như sẽ đem người hút vào.
Hồ Cẩn Huyên quan sát người đàn ông trước mắt không kịp nói, chỉ suy nghĩ mình dường như không biết người đàn ông tuyệt sắc này, chẳng lẽ đối phương nhận lầm người? Mà lúc này người ngồi đối diện cô không xác định mở miệng nói: "Dương tiểu thư, vị này là?" .
"Di —— thân ái, bạn của em cũng ở đây a, Xin chào, tôi tên là Thẩm Dật Thần, là bạn trai của cô ấy! Rất hân hạnh được biết anh." Thẩm Dật Thần sảng lãng cười một tiếng, nhìn người đàn ông trước mắt gật gật đầu nói. Thật ra trong lòng đã sớm chửi đối phương không dưới N lần, đàn ông đáng chết, lúc này còn dám giả bộ ngu, chờ một chút có người chịu tội.
|