Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
|
|
Trong giọng nói Vệ Thanh Nhiên tất cả đều là cô đơn, nơi nào còn có thoải mái nhàn nhã vừa rồi. Biểu tình này thế nào nghèo túng, hoàn toàn chính là bộ dáng thất tình! trong lòng Hồ Cẩn Huyên quái dị, thế nào nháy mắt, hắn liền thay đổi thành ra như vậy, người không biết còn tưởng bọn họ khi dễ hắn đấy.
Giờ phút này Hồ Cẩn Huyên đồng học hoàn toàn quên chính hai người bọn họ đem người ta chọc giận gần chết, hơn nữa còn trộm đồ của người ta, này không gọi khi dễ thì gọi là gì?
Hồ Cẩn Huyên nghi ngờ hỏi thăm người đàn ông bên cạnh bởi vì động tác đột nhiên của cô mà dừng lại, không tiếng động hỏi anh có biết tại sao giọng của Vệ Thanh Nhiên như oán phu, thấy quái dị thế nào.
Lừa lương tâm, Thẩm Dật Thần lắc đầu một cái, bày tỏ cái gì đều không hiểu, thật ra trong lòng anh đang cười nghiêng ngửa, từ biểu tình Vệ Thanh Nhiên cũng biết anh đã đánh bại một đối thủ, nói anh có thể nào không thoải mái. Nhưng nói gì anh cũng sẽ không nói cho cô biết bộ dáng Vệ Thanh Nhiên như vậy hoàn toàn là vì thái độ thờ ơ của cô, thương tâm a! Không phải dễ dàng chữa khỏi , nếu chủ ý tiểu tử này không phải đánh vào trên người bảo bối của anh, anh tuyệt đối sẽ rảnh rỗi đi trông nom nhiều như vậy, muốn trách thì trách tại sao nhiều phụ nữ như vậy không chọn, cố tình nhìn trúng bà xã anh, đó không phải đã định trước sẽ thất tình sao.
Cường hãn như Hồ Cẩn Huyên, nghe lời nói buồn bã, cũng không hạ được quyết tâm, trong lòng đoán chừng có thể trước kia Vệ Thanh Nhiên quen với một người có dung mạo giống cô. Mà cô gái kia rời bỏ hắn, cho nên hắn xem mình thành thế thân, đại khái là như vậy. Cô gấp giọng giải thích: "Khụ khụ! Có phải anh hiểu lầm cái gì? Nói như thế giống như tôi phụ lòng anh, tôi cho anh biết, tôi chỉ thấy gặp anh một lần, anh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tôi lớn như vậy chỉ yêu một lần, cũng không phụ lòng người nào, ông xã nhà tôi có thể làm chứng ." .
"Tôi không hiểu lầm, em không phụ lòng tôi, mà là tôi tình nguyện. Nếu như nói Vệ Thanh Nhiên tôi yêu em, em có tin không?" Vệ Thanh Nhiên chằm chằm nhìn cô, trong mắt có chờ đợi, còn có tâm thần thấp thỏm, không nghĩ tới lần đầu tiên thổ lộ sẽ ở dưới tình huống này, có một chút đột ngột, nhưng Vệ Thanh Nhiên hắn làm việc cho tới nay đều không có điểm mấu chốt đạo đức, muốn làm liền làm rồi.
"A. . . . . ." Hồ Cẩn Huyên mở to hai mắt, miệng cũng không ngậm lại, bộ dáng kinh ngạc, thật đáng yêu ah! Cô hoàn toàn có lý do tin tưởng mình nghe nhầm, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt nói: "Ha ha! Thị trưởng đại nhân chớ có nói đùa, chúng ta không hẹn gặp lại." , nói xong, cô lập tức lôi kéo người nào đó bên cạnh không sai biệt lắm sắp sửa bộc phát, đợi tiếp nữa, tình huống cô nghe nhầm có thể sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
"Tôi không nói giỡn, tôi là nghiêm túc, em cho rằng tôi tốn công phu lấy dây chuyền đó, hơn nữa còn lên TV vì cái gì?" Vệ Thanh Nhiên trầm thấp nói, mắt nóng rực nhìn cô. Trong đôi mắt trừ thâm tình chính là yêu say đắm, tâm tư của hắn rõ ràng như vậy, ngay cả ngừoi đàn ông bên cạnh cô đều nhìn ra, cô thế nào còn không để ý tới. Là người đó bảo vệ cô quá tốt, cho nên cô mới khăng khăng một mực chỉ thích người kia, hắn không thể không nói Thẩm Dật Thần đích xác rất cao minh, hiểu được như thế nào vì mình tranh thủ, công việc bảo vệ làm rất tốt.
"Ý của anh là vì tôi?" Hồ Cẩn Huyên không thể tin chỉ mình nói, không nghe được một tiếng phản bác, Hồ Cẩn Huyên biết mình đã đoán đúng. Ông trời của tôi a, mị lực của cô có phải quá lớn, rõ ràng đã có một ông xã, hay lại có người lớn tiếng thổ lộ, trong lòng cô thầm nói.
Thẩm Dật Thần bên cạnh ghen tức sắp phát điên, trong lòng thầm hận Vệ Thanh Nhiên, không nghĩ tới tiểu tử này lại lớn mật thổ lộ với cô ngay trước mắt ông xã là anh, đáng chết, Vệ Thanh Nhiên hắn chết không có toàn thây.
#277 | Tác giả : tuithichtruyen - kenhtruyen.com
Chương 120
" Khiếp sợ vậy sao? Tôi mới đầu phát hiện cảm giác mình đối với em cũng rất khiếp sợ, dù sao chúng ta chỉ có duyên. Nhưng tình yêu chính là như vậy, thời điểm chúng ta không hề chuẩn bị liền đi tới, ngăn cũng ngăn không nổi. Tôi cố gắng khống chế tim của mình, nói cho mình biết cô đã có chồng, không cần suy nghĩ nữa, nhưng càng làm như vậy, lòng tôi sẽ càng tưởng niệm cô. Nó cơ hồ sắp bị tưởng niệm hành hạ chết rồi." Vệ Thanh Nhiên kích động vuốt ngực mình nói.
Hắn hiện tại cái gì cũng không chú ý rồi, đầy bụng đều là người trước mắt, nếu không cho hắn biết tâm ý của mình, đoán chừng hắn sẽ bị tưởng niệm hành hạ tới chết .
Hồ Cẩn Huyên nghe mấy lời nói, trừ sững sờ chính là sững sờ, Cô thật không biết mị lực mình lớn đến mức chỉ gặp một lần đã có người tưởng nhớ. Xem ra sau này cô nên hạn chế ra ngoài đi lại, không cần giết hại thanh niên quốc gia mới phải. Cô cái gì cũng không kịp nói, chỉ nghe thấy người bên cạnh quát lên một tiếng lớn: "Đủ rồi, Vệ Thanh Nhiên, ngươi cho ta là người chết sao! Muốn thổ lộ hãy những thứ kia oanh oanh yến yến của ngươi thổ lộ đi."
Thẩm Dật Thần giận đến ngực đau a đau. Có thể nói, tham muốn giữ lấy đặc biệt mạnh của anh lại nghe người khác tỏ tình với bảo bối, trong lòng đến cỡ nào giận dữ, cảm giác giống như vật trân quý nhất bị người khác mơ ước. Muốn bao nhiêu không thoải mái liền bấy nhiêu không thoải mái, anh nhiều lần lưu lại mệnh tên tiểu tử Vệ Thanh Nhiên này, không nghĩ tới hắn báo đáp anh rất tốt, rất tốt!
"Thẩm tổng giám đốc chẳng lẽ hiểu lầm thứ gì? Bên người Thanh Nhiên cho tới bây giờ chưa từng có bất kỳ một phụ nữ nào. Nếu nói đến oanh oanh yến yến, hồng phấn tri kỷ của Thẩm tổng giám đốc sợ rằng không ít đi!" Vệ Thanh Nhiên cũng đánh một cái, ám hiệu nói Thẩm Dật Thần hoa tâm, mà chính hắn là người si tình, chỉ là chờ đợi người thật lòng xuất hiện mà thôi.
"Hừ. . . . . . Cưỡng từ đoạt lý (xảo biện), Vệ thị trưởng thích nói như thế nào liền nói như thế, về phần ta có bao nhiêu hồng phấn tri kỷ, ái thê ta rõ ràng nhất, đúng không? Bà xã." Thẩm Dật Thần hơi cong môi một cái, cưng chiều hôn gương mặt hồng hồng của Hồ Cẩn Huyên, thân mật ôm bả vai cô nói. Thần thái đắc ý khiến Vệ Thanh Nhiên chặt chẽ nhìn bàn tay to của anh đặt ở trên vai cô, ánh mắt bốc hỏa, hận không thể chém xuống. Vệ Thanh Nhiên không thể không nói Thẩm Dật Thần rất có bản lãnh dẫn tàn bạo trong lòng hắn ra.
Vệ Thanh Nhiên này dù cố gắng thế nào cũng là uổng phí, Thẩm Dật Thần không thể không bội phục mình, trước len lén đem lấy thuốc tránh thai của cô đổi thành Vitamin, nếu không anh hiện tại liền thiếu lợi thế. Tất cả công lao đều là Bảo Bảo trong bụng, Thẩm Dật Thần dịu dàng nhìn về bụng nhỏ nhô ra của cô, trong lòng quyết định chờ Bảo Bảo ra ngoài sẽ yêu thương nó thật tốt.
Chỉ là người khác quên mất tính tình chân thật của bảo bối, đường đường sát thủ đệ nhất thiên hạ, dĩ nhiên cũng có tôn nghiêm của mình. Không giống như các cô nương cổ đại xuất giá tòng phu, nếu không phải thật lòng thương anh, căn bản cũng không an tâm ôm anh, hơn nữa cũng sẽ không vui vẻ chịu đựng bồi bên người anh, để anh thời thời khắc khắc dính lấy, rất dễ nhận thấy một tên con trai nào đó là đa tâm.
Vệ Thanh Nhiên cũng không nói gì, hơn nữa chờ đợi nhìn về cô gái trước mắt rõ ràng bị chính mình hù doạ. Hắn biết mình nói trước mắt một người đàn ông, hơn nữa còn là thương nhân kỳ tai, tuổi trẻ tài phiệt không nói, số lượng tài sản đứng đầu thế giới, thông minh của anh ít người bình thường có thể vượt qua. Không muốn nói không có nghĩa là mình nhận thua, mà giao tất cả cho người trước mắt. Chỉ cần cô tin tưởng mình, tiếp nhận mình, như vậy bất luận kẻ nào nói nhiều cũng không có quan hệ.
"Đi thôi!" Thẩm Dật Thần hướng về phía Hồ Cẩn Huyên dịu dàng nói, cùng tên Vệ Thanh Nhiên điên này ở lại, anh thật sẽ tức đến muốn giết người, dĩ nhiên ngoại trừ cô. Anh bây giờ nên nhanh chóng dẫn cô cách xa đất thị phi này, cắt đứt tưởng niệm của tên Vệ Thanh Nhiên chết tiệt.
Hồ Cẩn Huyên an ủi cầm tay Thẩm Dật Thần, ý bảo anh không cần lo lắng. Cảm thấy người bên cạnh an ủi cô mà trấn định lại, trong lòng mới nổi lên chốc lát, thận trọng mở miệng nói: "Khụ khụ! Vệ thị trưởng, nếu như vì tôi mà mang khốn nhiễu cho anh, tôi cảm thấy rất có lỗi. Tình huống hiện tại của tôi anh ít nhiều cũng biết, người đàn ông bên cạnh tôi này không đơn thuần là quan trọng, anh là một phần cơ thể tôi, trái tim mất đi anh căn bản không có thể đạp bình thường. Trước mắt tôi cũng không muốn thay đổi cuộc sống, mà trong miệng anh nói thích có lẽ vì anh rất ít tiếp xúc với phụ nữ. Chỉ là mê hoặc một lúc, không phải yêu; còn có dây chuyền màu tím đối với tôi rất quan trọng, cho nên tôi không thể không lấy nó đi, về giá tiền sợi dây chuyền này anh cứ ra giá, đến lúc đó tôi đưa tiền trả lại."
Dứt lời sau, Hồ Cẩn Huyên nhìn sắc mặt Vệ Thanh Nhiên, trong lòng lo lắng bộ dáng như vậy có thể tổn thương lòng tự ái của đàn ông hay không? Cô đã đủ uyển chuyển đi! Nếu không phải trong lòng cô có ông xã xuất sắc bên cạnh, có lẽ cô sẽ thích hắn. Nhưng lòng cô chỉ có một, cho nên đối với Vệ Thanh Nhiên cô chỉ có thể nói xin lỗi, tựa như hắn nói, lòng người không thể khống chế được.
Hiện tại mơ hồ như cô, ít nhiều gì cũng từ trong lời nói của Vệ Thanh Nhiên mà nghe được chân tình của hắn. Hắn bày ra kế hoạch tỉ mỉ, chỉ vì dẫn cô ra ngoài, dụng tâm đến trình độ như vậy, sao có thể là nhất thời mê hoặc đây. Cô nói như vậy chỉ vì để trong lòng hắn bỏ đi mê hoặc, sau đó chậm rãi rút lại tình cảm trên người mà thôi. Một mặt cũng vì trái tim của mình.
Thẩm Dật Thần bên cạnh Hồ Cẩn Huyên nghe cô thật tâm thật ý thổ lộ, trong lòng không cầm được kích động và mừng rỡ. Cô nói anh là một phần cơ thể cô, không có anh thì không thể hô hấp bình thường, nha đầu này, nói thật tuyệt hảo. Nếu như không phải thời gian và địa điểm không đúng, anh thật muốn hảo hảo ‘thưởng ’ cho cô một phen, không hổ là người anh yêu, cuộc đời này có cô là đủ.
"Không có hắn không được sao? Thật sự chỉ là nhất thời mê hoặc sao?" Vệ Thanh Nhiên nghe vậy, trong lòng kinh hãi, một bộ thương tâm, tự lẩm bẩm. Mặc dù vô luận điều tra hay người khác nói, hắn cũng biết vợ chồng bọn họ rất ân ái, nhưng hắn vẫn hi vọng may mắn. Hi vọng lời đồn đãi không phải thật, và hắn cũng có cơ hội. Không nghĩ tới bản thân cô tự mình nói ra, bi thương sắp không thể hít thở, cô thật đúng là tàn nhẫn, cô có biết một câu ‘ nhất thời mê hoặc ’ liền đem hắn vĩnh viễn phai mờ, triệt để đánh hắn vào vực sâu vạn trượng.
|
"Đi thôi!" Hồ Cẩn Huyên nhẹ nhàng tựa vào trong ngực Thẩm Dật Thần, một tay lạnh như băng cầm bàn tay rộng của anh, hai người mười ngón tay đan xen, không nói ra nhu tình. Anh lần này ngược lại không có kích động, an tĩnh làm cô ngoài ý muốn, còn có ánh mắt nhìn cô thế nào càng ngày càng lửa nóng. Giống như cô trụi lủi đứng trước mặt anh, nghĩ đến cái này, khuôn mặt nhỏ bé tuyệt mỹ trong nháy mắt trở nên nóng rực.
"Ừ." Thẩm Dật Thần nhìn người đàn ông mới vừa còn đấu chí hừng hực lúc này có chút chán chường, trong lòng thản nhiên. Đúng thời gian gặp đúng người mới là một cuộc gặp gỡ xinh đẹp, mà rõ ràng Vệ Thanh Nhiên ở sai thời gian gặp gỡ sai người, vậy thì mười phần sai rồi. Nói anh lãnh huyết cũng đúng, trừ tâm can bảo bối của mình, những người khác anh đúng là lười để ý, chỉ cần người khác không đạp lên ranh giới cuối củng của anh. Mà ranh giới cuối củng chính là cô gái bên cạnh.
Anh lần nữa khẳng định trong lòng về sau ít để cho cô ra ngoài đi lại, cô cần gì, anh xây luôn trong bang, thương trường, quán ăn nhỏ, công viên. . . . . . Cái gì cũng được, để tránh cô ra ngoài gặp lại một hai kẻ giống như Vệ Thanh Nhiên.
Thẩm Dật Thần êm ái đem Hồ Cẩn Huyên ôm sát, từ từ hướng cửa sổ đi tới, lưu loát leo núi, hai người nhanh chóng biến mất trong đêm đen, cô đơn lưu lại một người đàn ông trong thư phòng.
Trong chốc lát sau, lục tục có bốn người mặc đồng phục an ninh đi vào thư phòng, nhìn chủ tử trên đất, thần sắc chấn động vô cùng. Bản lĩnh chủ tử bọn họ rõ ràng nhất, không nghĩ tới hiện tại bộ dạng chủ tử chật vật như vậy, đến tột cùng đối phương là người phương nào? Mấy ngày nay buổi tối bọn họ được thông báo phải buông lỏng thủ vệ, nhìn chủ tử tựa hồ là đang chờ người nào, bọn họ cũng không nói cái gì, chỉ vừa rồi đi xem xét, nghe chủ tử ở thư phòng cùng người khác nói chuyện, bọn họ biết người chủ tử chờ tới, tình hình này dường như người kia đả thương chủ tử rồi trốn.
"Chủ tử, muốn đuổi theo hay không?" nhân viên an ninh cung kính hỏi, trong lòng cũng thấp thỏm bọn họ nhìn bộ dạng chủ tử chật vật mà bất mãn với họ.
p>"Đi xuống đi! Tối nay không có chuyện gì." Vệ Thanh Nhiên lãnh đạm nói, bọn họ là một ít lâu la có thể đuổi đến sao. Cho dù đuổi tới sẽ làm thế nào, trong lòng cô căn bản không có hắn, toàn bộ may mắn trong lòng hắn cũng tan vỡ, cuối cùng còn không phải muốn trốn một mình liếm vết thương.
Thật chẳng lẽ chỉ có thể buông tha? Nhưng hiện tại không buông tha, hắn thật không biết còn có thể làm sao. Xem ra trước coi trộm một chút, nếu như Thẩm Dật Thần làm thương tổn cô, đến lúc đó tình cảm bọn họ trở nên xấu, chính là ngày Vệ Thanh Nhiên hắn nổi danh. Cô tự nhiên cũng chỉ có một mình hắn. Trong lòng Vệ Thanh Nhiên nghĩ như vậy, tương đối cân bằng một chút, hắn từ từ cố gắng đứng lên, nhưng chỉ một lát liền ngã trên mặt đất, nhếch nhác.
Nhân viên an ninh nhìn thấy tình hình này, vội vàng muốn tiến lên dìu. Tuy nhiên bị hắn lãnh tĩnh phất tay, hắn lảo đảo đứng lên, từ từ ra ngoài thư phòng, lưu lại một bầy thuộc hạ hai mặt nhìn nhau, trong lòng nghi ngờ chủ tử ôn nhã đó sao? Chủ tử hành động đúng là kỳ quái, vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
#279 | Tác giả : tuithichtruyen - kenhtruyen.com
Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen – Chương 121-122
Chương 121: Đứa bé tinh nghịch muốn ngủ
Đối với Thẩm Dật Thần có bản lĩnh cao cường mà nói, không bao lâu nữa bọn họ đã trở về tổng bộ bang Hắc Ưng " căn biệt thự bên bờ biển, mà những ám vệ cực phẩm lúc này đang nghiêm túc tuần tra tình huống an toàn của cả bang Hắc Ưng căn bản không hề biết chủ tử và phu nhân nhà họ đã lặng lẽ ra khỏi cửa một lần.
Trong phòng chủ nhân cực kỳ xa hoa, Thẩm Dật Thần ẵm vợ yêu hơi mệt mỏi đặt nhẹ nhàng lên chiếc giường lớn, dịu dàng cởi giày ra cho cô, đắp kín mền, ngồi bên giường híp mắt nhìn vợ yêu đang ngủ, trong con ngươi Thẩm Dật Thần đều là thâm tình và cưng chiều, hôm nay bận rộn cả ngày, cũng không biết em bé trong bụng của cô có khỏe hay không, xem ra ngày mai nên tìm người kiểm tra toàn thân kỹ càng cho cô, mặc dù trước đây không lâu cô mới vừa khám thai, nhưng tối nay cô đã tiêu hao phần lớn năng lượng, vì để ngừa ngộ nhỡ, khám chút mới tốt, dù sao cô gái nhỏ trước mắt là người mà anh muốn yêu thương cả đời, nếu cô có chuyện gì, bảo anh sống thế nào?
Nghĩ đến những lời cô và Vệ Thanh Nhiên nói tối nay, trong lòng Thẩm Dật Thần luôn thấy ngọt ngào, không ngờ địa vị của anh trong lòng cô lại quan trọng như thế, anh vẫn luôn cho rằng cô chỉ thích anh, dù là yêu cũng không đạt tới mức quan trọng như miếng thịt trên đầu quả tim, bởi vì cho tới nay anh luôn cảm thấy mình yêu cô nhiều hơn, đối với ai thích ai nhiều hơn anh cũng không cảm thấy có gì không ổn, bởi vì có anh cưng chiều cô, yêu cô là được, chỉ cần cô cho anh một chút xíu đáp lại, anh liền cảm thấy rất vui vẻ.
Xem ra tối nay thật là thu hoạch không tệ, không chỉ thu hồi lại dây chuyền mà mẹ để lại cho cô, khiến sau này cô có thể sống thật vui vẻ, không có chút tiếc nuối, đồng thời cũng làm cho anh biết trong lòng cô có vị trí của anh, hơn nữa còn là vị trí rất quan trọng, rất quan trọng.
Nhưng tối nay Vệ Thanh Nhiên vẫn không từ bỏ tình yêu dành cho cô sao? Nhưng yêu một người rồi từ bỏ là chuyện dễ dàng sao? Xem ra anh nên chuẩn bị đầy đủ, phòng ngừa tiểu tử kia liều chết cướp đi bảo bối thân yêu của anh.
Có lẽ ánh mắt của Thẩm Dật Thần nóng rực quá mức, người đang nằm ở trên giường nhắm mắt lại đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt không hề có vẻ buồn ngủ, mắt to như mực nhìn người đàn ông ngồi ở trước giường mà hồn không biết đã bay đến nơi nào, cô từ trong chăn đưa tay nhỏ bé ra kéo y phục của anh, trong nháy mắt gọi về thần chí của anh.
"Thế nào? Không ngủ được sao? Hay có chỗ nào không thoải mái?" Thẩm Dật Thần nhìn đôi mắt to tròn của cô nhưng không nhìn ra bất kỳ tâm tình, tỉ mỉ kéo kéo chăn cho cô, để ngừa có gió luồn vào, ngón tay dài như của nghệ thuật gia cưng chìu sờ sờ sống mũi nhỏ ngạo nghễ ưỡn lên của cô, dịu dàng hỏi, trong lòng suy nghĩ có phải cô vì lấy lại được dây chuyền mà rất vui, cho nên ngủ không yên không.
"Nghĩ gì thế? Sao anh còn chưa ngủ?" Hồ Cẩn Huyên không trả lời vấn đề của anh mà lại nghi ngờ hỏi, nếu không phải ánh mắt của anh quá mức nóng rực, cô cũng sẽ không thức dậy, nhưng anh rốt cuộc bị gì, trở về liền dùng loại ánh mắt thâm tình đến chết người này nhìn cô, cô bị nhìn đến mức tim đập thình thịch, làm sao còn có thể an tĩnh ngủ, trong lòng cảm khái, đã kết hôn lâu vậy rồi, sao cô vẫn không có chút năng lực miễn dịch nào với anh, chỉ có ánh mắt thâm tình cũng đủ làm cho cô cảm động, trong lòng tràn đầy mừng rỡ.
"Anh đang nghĩ về lời em nói." Thẩm Dật Thần vặn eo, lỗ mũi chạm vào lỗ mũi cô, mắt đối mắt, hai người gần đến có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, giọng trầm thấp truyền tới, mang theo hương vị đầu độc, đây là một tình cảm ấm áp không thể nào cắt đứt.
Cô đến tột cùng có biết thần thái quyến rũ như con thỏ nhỏ này của cô, sẽ khiến người ta muốn ăn sạch cô không, nhưng vừa nghĩ tới cô mang thai con của họ rất cực khổ, nên tạm thời bỏ qua cho cô! Một con sói xám lớn thầm nghĩ trong lòng.
"Lời em đã nói?" Hồ Cẩn Huyên nghi ngờ lặp lại lời của cô, trái tim bởi vì sự đến gần, ánh mắt cưng chìu, giọng nói trầm thấp hấp dẫn đến muốn chết của anh mà đập dữ dội, trái tim giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô thận trọng hít thở, lo lắng bị anh phát hiện dị trạng của mình mà đắc chí hoặc là cười cô, Hồ Cẩn Huyên suy nghĩ, hoàn toàn không biết mình nói lời gì khiến trong lòng anh phấn chấn như vậy, buổi tối khuya đi ngủ nhưng lại không ngủ mà nhìn cô ngẩn người.
"Không chỉ là quan trọng thôi, mà là miếng thịt trong tim tôi, không có anh tim của tôi không thể đập được." Thẩm Dật Thần lặp lại lời của cô lúc ấy, trong mắt đều là vẻ dịu dàng và ngọt ngào, hai ngọn lửa trong con ngươi không thể bỏ qua.
|
"Mấy lời này?" Hồ Cẩn Huyên kinh ngạc hỏi, anh bởi vì mấy câu cô nói cho Vệ Thanh Nhiên nghe mà vui mừng không ngủ được? Vậy thì hơi quá rồi! Nhưng nghĩ cũng đúng, người đàn ông này mặc dù lãnh đạo cả tổ chức xã hội đen, nhưng mà anh luôn luôn quan tâm chuyện của cô nhất, nếu như nói từ lúc họ quen nhau đến giờ, mỗi một câu cô nói anh đều nhớ, cô cũn sẽ không chút hoài nghi.
"Ha ha! Anh không biết địa vị của anh trong lòng và trong mắt bà xã quan trọng thế." Thẩm Dật Thần sờ sờ sống mũi nhỏ của cô, cười ha hả nói, từ trong giọng nói của anh đủ để biết anh vui vẻ cỡ nào.
Bị tâm trạng của người đàn ông như thần trước mắt ảnh hưởng, tim của Hồ Cẩn Huyên cũng bay vọt theo, cười ha hả từ trong chăn lộ ra hai cánh tay trắng nõn ôm cổ của anh làm nũng, tay nhỏ bé trắng noãn nghịch ngợm điểm điểm sống mũi khêu gợi, cười ha hả nói: "Đúng nha, rất quan trọng, cho nên hiện tại có phải nên đi ngủ rồi hay không? Bảo bối muốn ngủ rồi, em cũng muốn ngủ rồi." .
"Ha ha! Là đứa bé tinh nghịch như em muốn ngủ mới đúng!" Thẩm Dật Thần bắt lấy tay nhỏ của cô đặt bên môi hôn nhẹ, trêu ghẹo nói, sau đó mới nhẹ nhàng bò lên giường, nằm ở bên cạnh của cô, êm ái ôm cô vào trong ngực, săn sóc cho cô dần dần đi vào giấc ngủ trong ngực mình.
Sáng sớm hôm sau khi Hồ Cẩn Huyên tỉnh lại không ngoài ý nhìn thấy người bên cạnh đã rời giường, mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu xạ vào trong phòng, tâm trạng của cô cũng tốt khác thường, thận trọng lấy sợi dây chuyền tối qua lấy được từ cái gối bên cạnh ra, chuyện cũ hiện ra trước mắt, dù thời gian hạnh phúc đó không quá dài, nhưng ít nhất cô cũng từng có, hơn nữa hiện tại cô đã có tình yêu của người đàn ông cuồng dại nhất thế giới, tất cả đều nên thỏa mãn.
Dung nhan tuyệt mỹ của Hồ Cẩn Huyên cộng thêm nụ cười phát ra từ trong lòng, cả người liền có vẻ mê người khác thường, cô hôn sợi màu tím dây chuyền trong tay một cai, sau đó thận trọng đeo vào trên cổ của mình, trong lòng mới chất đầy thỏa mãn rồi mới rời giường, hôm nay cô còn rất nhiều chuyện phải làm, dĩ nhiên bây giờ cô không thích hợp đi làm, nhưng còn cần cô ra lệnh.
Ngoài cửa những người làm nữ đã quen thuộc cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của phu nhân mình đều đứng sẵn ở cương vị chờ phân phó, mà đồ đệ Thủy Tâm Hồ Cẩn Huyên mới thu cũng đang cung kính đứng ở cửa phòng, mặc dù phòng này cách âm, nhưng Thủy Tâm có lỗ tai đặc biệt bén nhạy vẫn nghe thấy từng tiếng vang nhỏ trong phòng, trong lòng sáng tỏ, đồng thời cũng mê mang tại sao vừa đến thời gian này, các người hầu trong bang đều sẽ chờ đợi ở cửa để phục vụ chủ nhân trong phòng? Họ làm sao biết phu nhân đã tỉnh lại? Dĩ nhiên những nghi vấn này cô chỉ có thể giấu ở trong lòng, bởi vì các người hầu nơi này đều tỏ vẻ đề phòng, mọi người đều cung kính đứng không nói lời nào, cảm giác như một cái máy, cực kỳ không thú vị, vẫn là phu nhân thú vị hơn, cô thích khí chất trên người phu nhân.
Thật ra thì Thủy Tâm làm sao biết thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Hồ Cẩn Huyên, vừa đến thời gian này, cô sẽ tự động tỉnh lại, các người hầu cũng đã biết phải tới phục vụ vào thời gian này, dĩ nhiên lúc đầu họ cũng đến cửa đợi lệnh từ sớm, nhưng chủ tử sợ sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của phu nhân nên không cho các cô đến quá gần căn phòng, trừ thời gian đặc biệt khi phu nhân rời giường, dần dà, mọi người đều biết lúc nào phu nhân rời giường.
Trong chốc lát, Hồ Cẩn Huyên đã lớn bụng chậm rãi từ trong phòng đi ra, các người hầu bên cạnh cung kính nhường ra một lối đi, nghiêm chỉnh huấn luyện nói: "Phu nhân, chào buổi sáng!", một người giúp việc trong đó săn sóc đỡ Hồ Cẩn Huyên.
"Chào buổi sáng mọi người, Thủy Tâm, thật sớm đó!" Hồ Cẩn Huyên cười ha hả chào hỏi, không biết có phải do cô ngủ quá muộn không, không ngờ lúc này lại gặp được Thủy Tâm ở cửa phòng của cô, ban đầu thu cô ấy làm đồ đệ, cô còn tưởng rằng khi cô bé Thủy Tâm này biết được cô bởi vì mang thai không thể dạy học, thì sẽ có lúc không xuất hiện ở đây vì lý do luyện tập một mình, không ngờ người này thật không có làm như vậy, rất được lòng của cô.
"Hình như sư phụ rất vui vẻ!" Thủy Tâm đỡ một bả vai khác của cô nói, thận trọng quan sát sắc mặt của cô, phát hiện cô cũng không có bởi vì lời của mình mà không vui vẻ, lòng của cô mới hơi thả lỏng, phu nhân bởi vì chuyện gì mà đột nhiên trở nên sáng sủa rất nhiều? Mặc dù bình thường thấy cô ấy hay cười, nhưng lại cảm thấy bây giờ mới chính là mừng rỡ từ trong lòng, chẳng lẽ tối hôm qua sau khi cô rời đi đã xảy ra chuyện gì tốt?
"Ừ, không khí không tệ, Thủy Tâm, đi ăn điểm tâm với tôi! Lát nữa tôi có việc cho em làm." Hồ Cẩn Huyên vừa đi vừa cười nói, Thủy Tâm này thật là tỉ mỉ, mặc dù tối hôm qua bọn họ lấy đi dây chuyền Vệ Thanh Nhiên cũng không có nói gì, nhưng vẫn phải trả tiền dây chuyền cho anh, tránh khỏi về sau có phiền toái gì tới cửa, huống chi bọn họ cũng không thiếu ít tiền lẻ đó; với lại đã rất lâu cô chưa về tổ chức, đám bạn tốt vào sinh ra tử khẳng định rất lo lắng cho cô, tất cả mọi chuyện cũng đã qua một thời gian, mà cô đã thẳng thắn thân phận với chồng yêu rồi, bây giờ nên liên lạc với họ, nói cho họ biết tình trạng gần đây của mình.
"Dạ, sư phụ!" Thủy Tâm vui vẻ nói, phu nhân rốt cuộc có chuyện cho cô làm, cô có thể không vui vẻ sao? Vô luận chuyện lớn hay là chuyện nhỏ, chỉ cần có chuyện làm là tốt.
|
Chương 122: Đại kết cục 1
Trong vòng mấy tháng sau, Hồ Cẩn Huyên không hề rời khỏi bang, việc thường làm chính là phơi nắng hoặc chat trên mạng với các bạn trong tổ chức, dĩ nhiên đây đều là thừa dịp Thẩm Dật Thần đi làm mới tiến hành, nếu không anh khẳng định lấy lý do có phóng xạ, bất lợi cho đứa bé lớn lên mà không cho cô đụng máy vi tính, nếu thế cô còn không buồn chết sao, nhưng cô là người biết nặng nhẹ, biết máy vi tính có phóng xạ lớn, cho nên bình thường đều chỉ vọc máy vi tính 1-2 tiếng, hơn nữa đại đa số đều là nói chuyện với bạn bè.
Hiện tại Thủy Tâm đã bắt đầu tự tập luyện rồi, mà Hồ Cẩn Huyên lúc rãnh rỗi cũng sẽ ở một bên xem cô rèn luyện, thỉnh thoảng chỉ điểm đôi câu, nhưng Hồ Cẩn Huyên đánh chết cũng không ngờ một cô gái nhỏ hoạt bát cũng có thể rất cố chấp, lúc Thủy Tâm luyện công phu luôn chuyên chú muốn chết, lần này Hồ Cẩn Huyên rốt cuộc thấy được không chỉ đàn ông nghiêm túc mới có vẻ quyến rũ, cả phụ nữ nghiêm túc cũng rất mê người.
Tháng tư, chính là mùa ấm áp, Hồ Cẩn Huyên mang thai hơn bảy tháng đang lười biếng nằm ở trên ghế quý phi trong đình nghỉ mát tại tổng bộ bang Hắc Ưng, bụng bự bảy tháng nhìn thật giống như chín tháng, khiến cô cảm thấy rất kỳ lại, tại sao bụng của cô lớn hơn phụ nữ khác nhiều vậy, chẳng lẽ là kết quả uống nhiều thuốc bổ, điều này cũng có khả năng, phải biết kể từ khi cô mang thai đến bây giờ, ông xã cưng chiều vợ như mạng của cô luôn tìm thức ăn phong phú từ toàn thế giới đến, còn đặc biệt mờiđầu bếp xuất sắc đến trong bang, để thay đổi biện pháp chuẩn bị đủ loại thực vật ngon miệng và thuốc bổ cho cô, dinh dưỡng của cô không tốt mới là lạ, gần đây thân thể của cô được nuôi đến vô cùng đẫy đà rồi, xem ra sanh em bé xong sau một thời gian rất dài mới có thể giảm thể trọng xuống.
Còn có hai tháng, em bé của cô mới có thể ra đời, thật rất tò mò, mỗi lần cô thấy dáng vẻ đáng yêu của em bé trên TV hay là trong sác, thì tình thương của mẹ trong lòng cô liền bắt đầu tràn lan, tưởng tượng thấy em bé tương lai của cô có phải cũng đáng yêu như trong TV không.
Các người hầu ở bên cạnh lo lắng nhìn phu nhân mình lâm vào trong suy nghĩ của mình, hiện tại phu nhân họ là đối tượng bảo vệ quan trọng, nếu cô không vui, chủ tử còn không phạt chết họ sao, ở thời khắc mấu chốt này ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì mới được, tất cả mọi người không dám tiến lên, lúc này chỉ có dựa vào Thủy Tâm thôi, dù sao cô ấy là đồ đệ của phu nhân, phu nhân vô luận không vui vẻ như thế nào cũng sẽ không làm gì cô ấy, đám hầu gái chợt đẩy Thủy Tâm bên cạnh một cái, ý bảo cô xem phu nhân có chuyện gì phiền muộn, sao cứ thở dài than ngắn hoài.
"Sư phụ, có phải ngài có chuyện gì phiền lòng?" Thủy Tâm bị đẩy ra sờ sờ sống mũi của mình, nghi ngờ hỏi, khuôn mặt tươi cười nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Hồ Cẩn Huyên, không có phát hiện có dị trạng gì, trái tim căng thẳng mới thả lỏng, trong sách đã dạy cách nhìn để đoán tâm trạng của phụ nữ có thai.
"Không có gì, chỉ hơi buồn buồn, ai ~ cuộc sống của phu nhân giàu có cũng không dễ dàng, quá rỗi rãnh." Hồ Cẩn Huyên sờ sờ bụng nhỏ nhô ra cười ha hả nói, nếu đổi lại quá khứ, cô đã sớm tự đi chơi rồi, đi dạo phố mua đồ cũng tốt, về tổ chức nghịch nước, hoặc là tự chạy ra du lịch thi hành nhiệm vụ, làm sao giống như bây giờ, ngày ngày đều ở một chỗ mấy tháng không ra cửa, cô thật rất bội phục sự chịu đựng của mình, nhưng cũng không có cách nào, tất cả đều là vì em bé trong bụng, hơn nữa nếu chồng cô biết cô không ngoan ngoãn dưỡng thai, chắc chắn sẽ bị dạy dỗ, dạy dỗ cũng không sao, anh không nỡ nói nặng cái gì với cô, nhưng lại rất càu nhàu, cứ như ông cụ non, cô không muốn bị phiền.
"Ha ha! Phụ nữ khác có ai không muốn làm phu nhân, sư phụ lại ghét bỏ thân phận phu nhân giàu." Thủy Tâm cười hì hì nói, nói cũng phải, cô tin tưởng ánh mắt mình sẽ không kém, sư phụ cô không phải người hám lợi, nếu không cô cũng sẽ không ưa thích đến gần cô ấy.
"Ha ha! Thủy Tâm muốn làm phu nhân?" lúc này Hồ Cẩn Huyên mới quay đầu híp mắt nhìn Thủy Tâm hỏi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ có nụ cười hài hước, cô gái thanh tú trước mắt cũng không phải loại phụ nữ coi trọng tiền tài vật ngoài thân, cô nhìn người nhất định chính xác, huống chi theo cô biết Thủy Tâm là một sát thủ, lúc giết người cũng nhận được tiền thuê cao, nếu nha đầu Thủy Tâm này thật sự coi trọng tiền tài, dựa vào thực lực của cô cũng có thể lấy được, chỉ phải bỏ chút thời gian thôi, nhưng mấy ngày nay Thủy Tâm vẫn luôn ở bên cạnh cô, chưa từng đi làm nhiệm vụ, hơn nữa chồng cô đã điều tra từng ly từng tý trước kia của Thủy Tâm, phát hiện nha đầu này rất ít nhận nhiệm vụ, từ đó có thể biết nha đầu này không coi trọng tiền tài.
"Tình yêu từ trước đến giờ là tùy duyên, cho dù sư phụ không thích cuộc sống thanh nhàn của phu nhân giàu, còn không phải vì chủ tử mà cam nguyện làm phu nhân sao." Thủy Tâm cười nói, phu nhân giàu? Đời này Thủy Tâm cô không hề muốn làm phu nhân giàu gì, chỉ cần có một người thật tâm thật ý thương cô là tốt, giàu có mà không được quan tâm, chỉ có những người ham muốn vật chất mới thế, tìm được một người thật lòng thật dạ đối đãi mình mới khó! Tất cả chỉ có thể tùy duyên, nếu thật không tìm được, một mình cô cũng có làm sao, huống chi còn có sư phụ ở bên cạnh.
"Ha ha! Tư tưởng giác ngộ rất là thấu đáo." Hồ Cẩn Huyên trêu nói, nụ cười ở khóe miệng không rõ, tình huống của nha đầu này cô rất rõ ràng, chỉ là nhìn thấy bộ dáng của cô ấy nên muốn trêu chọc chút thôi.
"Sư phụ suy nghĩ đi nơi nào rồi?" Thủy Tâm gắt giọng, cô cũng đã thấy nhiều cảnh đời mới có thể nói như vậy, trong cuộc sống hiện thực, cô đúng là chưa từng có bạn trai, làm sao có kinh nghiệm gì, nhưng thấy sư phụ cười hì hì với mấy cô hầu bên cạnh, khuôn mặt nhỏ đẹp của cô vẫn cảm thấy nóng hừng hực, giống như là làm chuyện gì xấu bị người ta đuổi kịp.
"Tôi đầu có nghĩ gì, hay là Thủy Tâm muốn tôi nghĩ đi đâu?" Hồ Cẩn Huyên cười ha hả nói, trong lòng thầm nghĩ nha đầu này thật đúng là quá đơn thuần, nói một chút mà thôi, đã đỏ mặt rồi, những ngày qua đều nhờ Thủy Tâm ở bên cạnh, thỉnh thoảng đùa giỡn cho vui, nếu không cô sẽ càng thêm nhàm chán.
"Mấy chị đều khi dễ em, không để ý tới các chị." Thủy Tâm dậm chân một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên nói, đám người này biết da mặt cô mỏng, vậy mà cứ cười cô.
"Ha ha ha. . . . Không nói, không nói, còn nói thì Thủy Tâm của chúng ta sẽ giận." Hồ Cẩn Huyên cười hì hì nói, chọc cho cô hầu gái bên cạnh nở nụ cười lần nữa.
"Lúc nãy sư phụ còn nói buồn bực, bây giờ lại cười hì hì rồi, nào còn vẻ buồn bực, còn có thể giễu cợt người ta." Thủy Tâm chu môi nói, nhìn thấy Hồ Cẩn Huyên không còn ngẩn người như vừa rồi, cô cũng yên tâm chút, mặc dù cô bị lấy làm trò cười, nhưng chỉ là trò đùa nhỏ mà thôi, cô còn không hẹp hòi đến mức này, tất cả mọi người nói phụ nữ có thai rất cổ quái, theo như cô quan sát, cũng không thấy cổ quái mấy, nhiều lắm là chính là phu nhân rất thích trêu chọc cô thôi.
"Buồn bực, bây giờ còn buồn bực, hay là chúng ta đi dạo phố đi! Thời gian này, mùa này thích hợp đi dạo phố nhất, thật lâu chưa ra khỏi cửa rồi, sắp theo không kịp thời đại rồi." Hồ Cẩn Huyên cười ha hả nói, cô luôn luôn là người phái hành động, nói liền làm ngay, cô lập tức thận trọng ngồi dậy từ ghế quý phi, khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ bởi vì câu nói lúc nãy mà chói lọi, cực kỳ chói mắt.
Đột nhiên Thủy Tâm biết tại sao chủ nhân của mình không cho sư phụ ra khỏi bang rồi, nếu cô là đàn ông, hơn nữa còn có một cô vợ tuyệt mỹ thế, cô cũng không dám để cô ấy đi ra ngoài quyến rũ người khác, quá bắt mắt, không! Chính xác mà nói là lo lắng người đàn ông khác bắt cóc cô ấy.
|
Nhưng Thủy Tâm cô thích nhất xem những việc mà làm người ta phải giơ chân, huống chi cơ sở tình cảm của sư phụ và chủ tử rất là bền chắc, dù đại thần tới cũng không chia bọn họ ra được, cô rất muốn xem bộ dáng ghen của chủ tử, nghe thì đã nghe người khác miêu tả, nhưng cô chưa có tận mắt nhìn.
"Phu nhân, không thể, chủ tử nói ngài không thể ra bang." Đám hầu gái nóng nảy, mấy ngày qua phu nhân đều theo yêu cầu của chủ tử, yên lặng ở trong bang dưỡng thai, cho dù buồn bực cỡ nào, cô cũng không có nói muốn đi ra ngoài chơi, làm sao bây giờ, chủ tử đang đi làm, phu nhân lại là người nói một không hai, thật là khó xử, chủ nhân nhỏ còn hai tháng nữa mới ra đời, giai đoạn quan trọng này ngàn vạn đừng xảy ra chuyện gì mới tốt, nếu không coi như cô có chín cái mạng cũng không đủ vứt.
"Không có việc gì, tôi cũng không đi ra ngoài một mình, không có việc gì, huống chi bang chủ của các cô không phải vẫn chưa về sao! Anh ấy sẽ không biết, cho dù có biết rõ rồi, có tôi ở đây các cô không cần sợ." Hồ Cẩn Huyên vỗ vỗ bả vai cô hầu gái cười híp mắt nói, đối phó chồng cô, cô dĩ nhiên biết phương pháp gì tốt nhất, bảo đảm sẽ không khiến anh giận chó đánh mèo đến những người khác.
"Nhưng, nhưng. . . ." Đám hầu gái khổ sở ấp úng, cô thật rất muốn nói có phu nhân ở đây, chủ tử sẽ không làm gì các cô, nhưng khí thế của chủ nhân thật sự là quá mạnh mẽ, họ cũng không muốn bị chủ nhân liệt vào trong danh sách đen làm việc bất lực, cũng không muốn bị khí thế lạnh lẽo của chủ nhân tàn phá, nhưng làm thuộc hạ cũng thấy xấu số.
"Không có nhưng nhị gì hết, cứ làm như thế, tôi và Thủy Tâm ra ngoài dạo một vòng, các cô cứ ở trong bang, nếu như các cô cũng muốn đi dạo, tôi cũng rất hoan nghênh." Hồ Cẩn Huyên cười híp mắt nói, không cho các cô hầu gái cơ hội nói chuyện, Hồ Cẩn Huyên trực tiếp kéo tay Thủy Tâm đi ra ngoài, để lại một đám hầu gái nóng nảy.
Tất cả người làm nữ liếc mắt nhìn nhau, không có biện pháp, chỉ có thể đi theo sau lưng Hồ Cẩn Huyên, để ngừa ngộ nhỡ, họ vẫn thời khắc nhìn chằm chằm phu nhân , phòng ngừa người khác đụng phải phu nhân đang to bụng.
Hồ Cẩn Huyên biết đi ra ngoài không bao lâu, cô sẽ phải trở lại, vì khắp nơi trong biệt thự đều là tai mắt của chồng yêu cô, phần lớn chuyện cô làm đều ở trong mắt của họ, nhưng cũng không sao, cô chỉ muốn ra ngoài hóng mát một chút mà thôi.
Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen – Chương 123-124
Chương 123
Chỉ trong một canh giờ, Hồ Cẩn Huyên đã tới khu thương mại lớn nhất A thị, Hiện tại là thời cơ tốt để mua đồ, trung tâm thương mại to như vậy, khó có cơ hội được nhìn thấy nhiều người như vậy, Hồ Cẩn Huyên thật kích động, đã lâu không có tâm tình mua đồ rồi. Mặc dù hôm nay cũng có ngừoi đi theo, đem cô bảo vệ ở giữa, chưa kể năm ám vệ ở chỗ tối.
Trung tâm thương mại sầm uất, nhưng Hồ Cẩn Huyên không hề lo lắng sẽ có người vô tình đụng trúng mình, bởi vì những người này sẽ đem mọi người cách xa cô, hơn nữa còn cảnh giác phòng bị những vật thể lạ, nhìn tình huống này, cô chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng. Khó có dịp ra ngoài chơi, họ cũng quá lo lắng rồi, thôi, thôi, chờ một lát họ nhìn thấy thứ mình thích sẽ buông lỏng cảnh giác, dù sao bốn cô hầu gái trước mắt và Thủy Tâm vẫn là những tiểu cô nương.
Toà nhà thương mại lớn nhất, lầu một là vàng bạc châu báu, mỗi khi qua những cửa hàng này, Hồ Cẩn Huyên thường có thói quen quan sát các kiểu trang sức bên trong, mỗi một dạng đều rất đẹp mắt. Nhưng so với những gì Thẩm Dật Thần đặc biệt tìm người thiết kế cho cô thì những trang sức này thật sự quá kém, cô nhìn cũng thiếu mất mấy phần hăng hái.
"Sư phụ thích cái này?" Thủy Tâm nhìn Hồ Cẩn Huyên vẫn đứng tại chỗ, liền chỉ vào một dây chuyền kim cương bên cạnh. Những đồ trang sức này mặc dù không cao nhã, trân quý bằng những thiết kế trong phòng sư phụ, nhưng cũng không tệ lắm, tại sao sư phụ lại nhìn dây chuyền kim cương đó đến mất hồn? Theo cô hiểu, sư phụ không thích những thứ quá lớn, cảm giác quá phù hoa, chỉ là sư phụ khó có dịp được ra ngoài, cô vẫn không thể làm sư phụ mất hứng.
Còn không đợi Hồ Cẩn Huyên trả lời, nhân viên đã đi tới, mặt mỉm cười nói: "Phu nhân có mắt, đây là thiết kế của đại sư Ger¬rfy, Australia, sản xuất hạn chế trên toàn thế giới, chúng tôi cũng chỉ còn dư lại một cái, cô nhìn, viên kim cương bên trong chừng 24k, độ tinh khiết VVS1, cô dùng kính có thể quan xét bên hông kim cương có phản quang sáng lóng lánh, tuyệt đối 100%, là kim cương tinh khiết hơn kiểu dáng dây chuyền này rất thích hợp với làn da của cô. . . . . . ." .
Phục vụ viên nhìn cô gái mang thai tuyệt mỹ trước mắt, coi như cô đã thấy được người có tướng mạo xuất sắc nhất, chẳng những ăn mặc bất phàm, hơn nữa còn có một đám người đi theo bên cạnh, thân phận nhất định cao quý. Bằng ánh mắt nhìn người mấy nắm, nói không chừng phu nhân này là vợ của đại gia nào đó, đương nhiên phải bán được hàng tốt, để lấy thêm hoa hồng, bởi vì rất nhiều phu nhân cũng thích người khác khích lệ, chưa bao giờ so đo những đồng tiền lẻ kia.
Phục vụ viên đã nghĩ lầm rồi, Hồ Cẩn Huyên là quý phu nhân không sai, nhưng cô tuyệt đối không phải người mặc người ta chém giết, cô">span> luôn luôn quan điểm thực dụng, nhân ái, không giống như những ngừoi khác xài tiền như nước.
"Sợi dây chuyền này tôi mua!" Một giọng nữ cao ngạo cách đó không xa truyền tới, không đợi Hồ Cẩn Huyên phục hồi tinh thần, dây chuyền trong tay cũng bị một bàn tay nhỏ bé sơn móng đỏ tươi đoạt mất, còn Hồ Cẩn Huyên thì bị người bên cạnh đẩy một cái.
Hồ Cẩn Huyên chống đỡ thân thể, lấy tay vỗ vỗ cô hầu gái bên cạnh. Mặc dù đối phương vừa dùng lực khá lớn, nhưng cô cũng không phải là một phụ nữ có thai nhu nhược, chỉ là bị họ bảo vệ quá tốt thôi. Lấy lại bình tĩnh quay đầu nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện, chỉ thấy một đầu tóc xoăn đỏ buông trên đầu vai, sexy mê người ~! Lông mi dày, ánh mắt mị hoặc, đôi môi hấp dẫn, để lộ ra phong tình vạn chủng. . . . . . Một bộ áo Joe&Jules cực ngắn cùng chiếc áo khoác nhỏ càng tôn lên vóc người nhất đẳng, hơn nữa phối hợp một chiếc váy nhung thiên nga vàng nhạt hiệu Chanel ngang gối, cùng đôi cao gót PINKY&ROSE. . . . . . Thật là kiều mỵ mười phần, chỉ cần không lên tiếng thì tốt, vừa nói đã phá hư phần mỹ mạo này.
"Sợi dây chuyền này tôi muốn rồi, Bằng ca ca, anh mau đến xem, sợi dây chuyền này thật xinh đẹp." cô gái kiều mỵ mừng rỡ nhìn người phía cách đó không xa, hai mắt ẩn tình, trong mắt có yêu say đắm làm người ta không thể bỏ qua.
Tấn Bằng cách đó không xa, thần sắc không kiên nhẫn, vốn là hôm nay hắn rất vội , ai biết gia đình hắn lại muốn ôm cháu trai ngày ngày an bài đối tượng cho hắn xem mắt. Nếu không, hắn cực kỳ dị ứng những chuyện tương tự như dậy, cùng đối tượng chán ghét hẹn hò, từ lúc vừa gặp đã quấn lấy hắn. Mà hắn lại không chịu được miệng lưỡi của mẹ, không thể làm gì khác hơn là theo cô ra ngoài mua đồ, theo tính cách của hắn, thà ở phòng làm việc còn hơn đi chung với người phụ nữ làm người ta chán ghét này. Chẳng những ái mộ hư vinh , còn làm bộ, nhưng cho dù đối phương đáng ghét cỡ nào, hắn cũng phải đi, nếu không bắt đầu từ ngày mai hắn sẽ bị mẹ càm ràm đến mức không thể sống an bình rồi.
#283 | Tác giả : tuithichtruyen - kenhtruyen.com
Hồ Cẩn Huyên theo ánh mắt kiều mỵ nhìn lại, một người không giống với Thẩm Dật Thần khí phách, Mục Pháp Á tinh ranh, Nhiếp Phong trầm mặc, người đàn ông ở trước mắt hơn mấy phần ôn tồn nho nhã, phong độ trí thức.
Hình dáng tú nhã trước mặt mang theo tia anh khí, màu da trắng nõn, sóng mũi cao, hai má cao khiến hắn có vài phần cao ngạo, đôi môi mím chặt thể hiện hắn đang cố gắng chịu đựng.
Toàn thân là bộ quần áo trắng như tuyết thoải mái, không có khí thế tinh anh lão luyện, thêm mấy phần bình thản, đôi tay để trong túi, thân thể cao ráo có hơi mỏng manh khẽ nghiêng, trước cái nhìn chăm chú của mọi người từ từ bước đến quầy.
"Bằng ca ca, anh mau nhìn, có phải rất đẹp không?" cô gái kiều mỵ đưa dây chuyền kim cương đến trước mặt Tấn Bằng, mắt vì ái mộ mà lòe lòe sáng loáng. Người đàn ông trước mắt là nam tử xuất sắc hiến thấy, nhìn phụ nữ ven đường liên tiếp quay đầu lại vẻ mặt hâm mộ, cô càng toát ra thần sắc đắc ý, người đàn ông tuyệt sắc như vậy nhất định của cô.
Thủy Tâm cùng một cô hầu gái bên cạnh nhìn thấy mắt bốc hỏa, cái cô gái xinh đẹp trước mắt không biết từ nơi nào nhô ra đụng phu nhân còn không xin lỗi, lại cướp day chuyền phu nhân đang nắm trong tay, phu nhân khó khắn lắm mới được ra ngoài một lần, thích thứ gì tất nhiên phải mang về.
Phương Tấn Bằng không có tâm tư nhìn một cái, sau đó dời mắt, rất dễ nhận thấy đối phương không cảm thấy quá hứng thú, nhưng cô gái kiều mỵ lại không nhìn đươch sắc mặt của hắn, vui vẻ đưa dây chuyền trong tay nhìn qua xem lại.
Phục vụ viên nhìn hai người phi phú tức quý (không giàu cũng cao quý), không tiện đắc tội, vì vậy chỉ có thể bảo trì im lặng, thần sắc cung kính, khóe miệng khẽ nhếch.
Nhìn trường hợp này, khóe môi Hồ Cẩn Huyên khẽ nhếch lên nụ cười thản nhiên, thầm than tác phong nhân viên thật sự cao minh, chuẩn bị đến nơi khác nhìn một chút, chỉ là thủ vệ bên cạnh cô nào dễ dàng bỏ qua như vậy.
"Sư phụ, cô không phải rất thích dây chuyền kim cương kia sao?" Thủy Tâm kéo tay Hồ Cẩn Huyên, cười duyên nói, nghĩ thầm không phải sư phụ sợ phiền toái nên không cần dây chuyền kia nữa chứ? Nhưng cô vừa nhìn dây chuyền đến mất hồn.
Cô gái kiều mỵ nghe vậy, lúc này mới giương mắt nhìn Hồ Cẩn Huyên, khi nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ, trong mắt chớp qua kinh ngạc cùng ghen tỵ. Chính cô cũng là mỹ nhân khó gặp, nhưng người trước mắt rõ ràng đã mang thai, nhưng cũng không hề tổn hại khí chất cao quý và tuyệt mỹ của cô. Cô tự cho dung nhan mình không bằng, nhưng nghĩ lại người đẹp như vậy đã lập gia đình, đối với cô không có uy hiếp, hơn nữa dây chuyền trong tay cũng thuộc về mình, tâm tình rất tốt, đồng thời khóe miệng giơ lên nụ cười khinh miệt.
Hồ Cẩn Huyên lắc đầu một cái nói: "Không phải, tôi chỉ cảm thấy thiết kế như vậy không hợp lý, kim cương khảm quá lớn, hơn nữa phong cách thiết kế của đại sư Ger¬rfy " Australia nổi tiếng không phải như thế, huống chi ông ta sẽ không phạm lỗi như vậy." Thẩm Dật Thần đưa cô ít đồ trang sức, trong có cũng có Australia thiết kế của Ger¬rfy, cao quý đơn giản, rất vừa lòng cô.
"Dạ." Thủy Tâm không phải hiểu gật đầu một cái, nghĩ thầm sư phụ biết thật nhiều, là thấy nhiều mới biết, hay cô đã từng học thiết kế. Nếu không sao lại cực kỳ bội phục khả năng của sư phụ.
Thủy Tâm ngược lại đoán đúng mấy phần, Hồ Cẩn Huyên trước kia học đại học đã học qua thiết kế, không chỉ có thiết kế, còn có kinh tế, lịch sử, máy vi tính, ngữ văn, địa lý cô đều biết. Tất cả đều có liên quan đến công việc sát thủ của cô, kỹ thuật máy tính có thể giúp cô nhanh chóng xâm nhập máy tính của đối phương, từ đó tìm tin tức nhiệm vụ; lịch sử, thiết kế học giúp cô nghiên cứu đồ cổ, dù sao làm một sát thủ, nhiệm vụ không đơn thuần là giết người, có lúc cũng trộm đồ, chỉ cần cô thích.
Nghe vậy, Phương Tấn Bằng lúc này mới chú ý tới Hồ Cẩn Huyên, áo đầm màu trắng tôn lên ra cô gái tuyệt mỹ cao quý. Gương mặt trái xoan cổ điển, nhìn chỉ lớn hơn bàn tay một chút, tựa như mỹ nữ cổ đại, làm cho người ta cảm thấy nhu hòa.
Lông mi thon dài, vụt sáng giống như bàn chải nhỏ, đôi mắt sáng làm người ta chói mắt, linh động có hồn, giống như không quan tâm đến bất lỳ thứ gì.
Da thịt nõn nà trắng như tuyết sáng bóng, sống mũi kiên nghị thẳng tắp, mang theo xinh xắn đặc biệt của phụ nữ, môi anh đào mềm mại như thạch hồng, giống như một cái liếc mắt cũng có thể làm người ta say mê, mái tóc dài đen nhánh mềm mại buông xoã, tuỳ ý nhay múa trên vai như tinh linh trong đêm.
|