Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen
|
|
"Thu cô làm đồ có thể, nhưng cô xác định cô đến lúc đó chịu được huấn luyện của ta sao?" Hồ Cẩn Huyên liếc thân thể yếu đuối, mang theo giọng hoài nghi, con đường học võ cũng không dễ dàng, nói là một việc, làm là một việc, chân chính huấn luyện là quá trình thật sự rất vất vả tịch mịch, cô không hy vọng mình bồi dưỡng một người đột nhiên không chịu được, như vậy công phu của cô uổng phí, Hồ Cẩn Huyên cô không làm chuyện vô dụng.
"Xin phu nhân không cần cố kỵ, Thủy Tâm tuyệt sẽ không lùi bước." Thủy Tâm nói thật, thanh âm còn kích động run rẩy, nhìn phu nhân rốt cuộc thở dài một hơi, trong lòng cao hứng biết bao nhiêu, trong giọng nói cũng biết chỉ cần cô có thể phu nhân tin tưởng cô có thể chịu đựng bất kỳ khó khăn, như vậy cô có thể trở thành đồ đệ phu nhân, lấy được chỉ điểm của cô, trong lòng Thủy Tâm thầm nghĩ.
"Rất tốt, hi vọng cô không làm ta thất vọng, về phần thu cô làm đồ đệ cần phải quan sát mấy ngày, chuyện huấn luyện, cô hiện tại tự mình huấn luyện, không cần bà bầu bụng bự vội tới vội đi, tất cả chờ Bảo Bảo bình an sinh ra rồi hãy nói!" Hồ Cẩn Huyên cười ha hả nói, mắt ngắm thấy sắc mặt Thủy Tâm vốn kích động bởi vì mình nói mà sửng sốt, không nhịn được cười, cô lần đầu tiên cảm giác trên người mình cũng có tính ác liệt.
Xa xa Thẩm Dật Thần nghe trong lương đình truyền đến thanh âm bảo bối cùng người khác nói chuyện, từ giọng nói có thể xác định tâm tình cô không tệ, khóe miệng anh cưng chiều gợi lên một độ cong đẹp mắt, bước nhanh đi tới bên cạnh cô.
"Chủ tử." Cô hầu gái mắt tinh nhìn thấy chủ tử nhà mình đến, đứng lên cung kính hô một tiếng, Thủy Tâm cúi đầu chủ động thức thời lui tới một bên.
"Chuyện gì vui vẻ như vậy?" Thẩm Dật Thần đi tới bên cạnh Hồ Cẩn Huyên , đón lấy công việc cô hầu gái, êm ái vuốt ve bắp chân cô, cảm thấy thịt trong tay nhiều hơn, trong lòng anh có một cổ cảm giác thỏa mãn, nhưng nghĩ thịt chân là đến từ mang thai, hơn nữa thường vì mang thai mà chuột rút, trong lòng anh liền đau, vì cốt nhục bọn họ, thật là khổ cực cho cô.
"Không có gì a, em ngày ngày đều vui vẻ như vậy." Hồ Cẩn Huyên cười ha hả nói, chân bị anh xoa bóp thư thư phục phục, để cô không nhịn được buồn ngủ.
Thủy Tâm ở một bên chính mắt nhìn thấy chủ tử trong truyền thuyết thận trọng xoa bóp bắp chân phu nhân, không có một tia không bình tĩnh, ngược lại mang theo nồng đậm cưng chiều, trong lòng cô kinh ngạc một hồi, đảo mắt nhìn cô hầu gái bên cạnh giống như đối với tình cảnh như vậy cũng không kinh ngạc, vậy là chuyện rất thường xảy ra rồi, trong lòng cô lần nữa xác nhận chủ tử thật cưng chiều phu nhân.
Lời nói Hồ Cẩn Huyên chọc cho Thẩm Dật Thần cưng chiều cười, cô nói không sai, kết hôn lâu như vậy, tính tình cô thật tốt vô cùng, cơ hồ mỗi ngày đều cười híp mắt, điều này làm trong lòng anh cũng có cảm giác ưu việt, điều này nói rõ anh bảo vệ cô vô cùng tốt, mà thôi sau này cũng muốn hảo hảo cưng chiều cô, như vậy mỗi ngày có thể nhìn thấy nụ cười như hoa của cô.
#269 | Tác giả : tuithichtruyen - kenhtruyen.com
Chương 116: Là con trai anh muốn ăn!
Lúc này Thẩm Dật Thần mới trong lúc vô tình nhìn thấy Thủy Tâm cúi đầu ở một bên, trong lòng thật là nghi ngờ vì anh chưa từng thấy bên cạnh cô có người lạ mặt như vậy, người hầu nữ có thể phục vụ cô đều là người mà anh đả tỉ mỉ chọn lựa, người trước mắt anh tuyệt đối chưa từng thấy.
"Cô ấy là ai?" Thẩm Dật Thần nghi ngờ hỏi, mắt cưng chìu nhìn cô gái nhỏ đã buồn ngủ vì được mình xoa bóp, tay vẫn không có dừng lại.
"Hả?" Hồ Cẩn Huyên mở mắt long lanh ra, theo tầm mắt của anh nhìn sang, mới biết anh nói tới ai, ông xã của cô luôn nói lời ít ý nhiều, cũng chỉ có cô có thể từ trong ánh mắt của anh lĩnh ngộ ý tứ của anh.
"Một đồ đệ mới nhận." Hồ Cẩn Huyên cười ha hả nói, có thể biểu hiện tâm tình của cô tốt cỡ nào.
"Em xác định em muốn mang theo bảo bối của chúng ta đi làm sư phụ người ta?" Thẩm Dật Thần vươn tay dịu dàng đặt trên bụng nhỏ nhô ra của cô, trêu chọc, cô rốt cuộc có biết cô là một phụ nữ có thai không, phụ nữ có thai yếu ớt nhất, sao còn muốn nhận người ta làm đồ đệ, thật là càng ngày càng bướng bỉnh, anh còn tưởng rằng sau khi cô mang thai sẽ nghỉ ngơi và dưỡng thai, không ngờ còn muốn đùa bỡn võ công.
Hơn nữa tại sao cô có thể tùy tiện nhận người ta làm đồ đệ, thứ nhất cô đường đường là Bang chủ phu nhân, thân phận cao quý, làm sao đến phiên cô phải dạy mấy thuộc hạ này; thứ hai lai lịch đối phương ra sao anh còn chưa tra được, cũng không biết ở cạnh cô có mục đích gì, anh tuyệt đối là không thể để nhân vật nguy hiểm ở bên cạnh cô, bởi vì anh không đánh cuộc cô được, đời này nếu cô gái nhỏ trước mắt có chuyện gì xảy ra, một mình anh làm sao cho phải, không chừng sẽ hỏng ất không còn nhân tính.
Nghĩ tới đây, Thẩm Dật Thần nhẹ nhàng ra hiệu bằng mắt với ám vệ đang ở chỗ tối, đối phương tự nhiên biết phải làm sao, tin tưởng không cần bao lâu, mọi chuyện về cô gái xa lạ trước mắt này sẽ được thu thập đầy đủ đặt ở trong phòng sách của anh.
Đây chỉ là một khúc nhạc đệm ngắn, không có ai chú ý tới ánh mắt của nam chủ tử mình và hành động của ám vệ ở chỗ tối.
Như biết phối hợp với sự không đồng ý của anh, bụng nhỏ hơi nhô ra của Hồ Cẩn Huyên giật giật, bàn tay đặt trên bụng cơ khựng lại chốc lát, vẻ cưng chiều và mừng rỡ trên mặt càng sâu, anh không nhịn được muốn chia sẻ vui sướng của mình với cô, nhanh chóng cầm bàn tay nhỏ bên cạnh của cô đặt lên bụng cô, tình cảnh này thật là hạnh phúc.
"Ai nói em dạy cô ấy ngay, chờ sanh con ra em mới dạy mà." Hồ Cẩn Huyên cầm ngược bàn tay rộng mở của anh, giận trách, cũng biết anh khẳng định không cho phép cô mệt mỏi, cho nên mới bảo Thủy Tâm tự luyện tập trước, đợi cô sanh con xong mới dạy võ cho cô ấy.
"Biết, nhưng không thể mệt mỏi, có biết hay không?" Thẩm Dật Thần cưng chìu nói, mặc dù rất muốn ngăn cản cô, nhưng anh không đành lòng nhìn thấy ánh mắt mất mác của cô, tình yêu thật sự là rất vĩ đại, nó có thể khiến một người bá đạo trở nên vô hại, chỉ biết làm nũng giống như con mèo nhỏ.
Hơn nữa anh cho rằng thời điểm thích hợp nên để cho cô tự do một chút, tựa như hiện tại, nhượng bộ thích hợp có thể khiến cô càng ngày càng dính mình cũng không chừng, không thể bởi vì muốn độc chiếm cô mà tước đoạt rất nhiều quyền lợi của cô, như vậy cô sẽ cảm thấy hít thở không thông, mà anh không muốn nhất là nhìn thấy tình huống đó, anh làm nhiều như vậy còn không phải bởi vì quá quan tâm cô sao.
Hồ Cẩn Huyên nghe vậy, khóe miệng gợi lên một đường cong đẹp mắt, trong nháy mắt mê hồn mọi người, hé mở môi đỏ mọng: "Biết." Rất khó được anh không cảm cô làm chuyện mình muốn, anh có thể thông cảm thế này không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa cô lại cảm thấy dáng vẻ như vậy của anh cũng có chỗ mê chết người, không phân cao thấp với sắc thái bá đạo mà cô thích nhất, xem ra cô đã bị bỏ thuốc mê không biết rõ phương hướng rồi, nhưng cô rất thích.
"Đói bụng không? Bây giờ nên trở về ăn cơm trưa." Thẩm Dật Thần dịu dàng nói, mắt nhìn thấy khóe miệng hơi nhếch của cô, tâm tình cũng trở nên thật tốt, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, từ từ đi vào trong biệt thự, trong lòng cảm thán đây mới là sức nặng của một người bình thường, trước kia cô quá nhẹ rồi, thật giống như một trận gió có thể thổi bay, nhưng trong cơ thể của cô gái nhỏ mềm mại này lại có lực lượng vô hạn, suy nghĩ đến cơ thể nhẹ bẫng của cô trước kia, trong lòng anh cảm thấy thành công hơn bao giờ hết, vẫn là hiện tại tốt hơn, nghe nói sau khi sanh con xong, phụ nữ có thai bình thường sẽ trở nên mập mạp, xem ra anh phải đốc thúc cô ăn cơm thật tốt, phòng ngừa cô sanh con xong lại giảm cân.
Hồ Cẩn Huyên cũng an tâm tựa vào trong ngực của anh, cô luôn luôn tin cậy anh nhất, vừa mới bắt đầu, cô còn lo lắng thể trọng của mình quá nặng sẽ làm anh cảm thấy nặng, không ngờ anh có thể bế cô lên dễ dàng, hơn nữa đi cũng rất an ổn, lúc này cô mới biết tay của anh tuyệt đối không yếu.
|
Thủy Tâm và cô hầu gái hâm mộ đi theo sau lưng Thẩm Dật Thần và Hồ Cẩn Huyên, trong lòng nghĩ nếu có thể gặp một người đàn ông yêu thương cô như chủ tử yêu thương phu nhân thì tốt biết bao, không, chỉ cần bằng một phần mười tình yêu của chủ tử dành cho phu nhân là tốt rồi.
Buổi trưa, Hồ Cẩn Huyên bị Thẩm Dật Thần đốc thúc ăn một đống thức ăn, cuối cùng còn uống một chung thuốc bổ đầy, tâm ý thỏa mãn nhìn anh, giống như là một đứa bé ngoan ngoãn cơm nước xong liền muốn cha mẹ thưởng kẹo, anh nhìn thấy, khóe mắt cũng toát ra nụ cười, trên mặt là vẻ dịu dàng tan không được, anh phát hiện nhìn cô ăn cũng là một loại hưởng thụ.
"Sao anh không ăn, nhìn em ăn có thể no à?" Nhìn trên bàn chỉ có cô động tới thức ăn, Hồ Cẩn Huyên chu môi hỏi, là ai nói anh lạnh lùng không thích cười, như vậy người đàn ông trước mắt chẳng những trên mặt, mà ngay cả mắt cũng nhuộm nụ cười là ai? Rõ ràng nụ cười chưa từng dừng trên miệng, giống y một con hổ mặt cười.
Còn có bị anh tận mắt nhìn thấy bộ dáng tham ăn của mình, dù da mặt cô dày, cô cũng không thể không biết xấu hổ, không đợi anh nói chuyện, Hồ Cẩn Huyên lập tức giải thích: "Không phải em muốn ăn nhiều như vậy, mà là con trai bảo bối của anh muốn ăn." dứt lời cái cổ trắng noãn của cô lập tức ửng đỏ, Thẩm Dật Thần nhìn ở trong mắt, rất là mê người, ánh mắt anh càng sâu.
"Ha ha! Anh biết rõ, vậy nên em mới ăn nhiều, em không muốn để con chúng ta đói bụng phải không?" Thẩm Dật Thần gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong chén của cô, cười ha hả nói, cảm thấy lời giải thích của cô thật đáng yêu, cô có biết Thẩm Dật Thần anh có nhiều nhất là tiền không, dù cô sinh cho anh mười tám đứa, anh cũng cảm thấy có năng lực nuôi mập mạp, chớ nói chi là chỉ là em bé nhỏ trong bụng cô.
"Vậy em sẽ ăn nhiều chút, chúng ta cùng ăn." Hồ Cẩn Huyên cười ha hả nói, nhanh chóng gắp món ăn thả vào trong chén anh, cúi đầu mừng rỡ ăn cơm, kể từ sau khi mang thai, lượng cơm của cô đã tăng nhiều hơn thường, điều này làm cho cô rất mừng rỡ, bởi vì Hồ Cẩn Huyên cô thích nhất thức ăn ngon, trước kia cô luôn chỉ ăn một chút thức ăn ngon đã no bụng muốn chết, không giống hiện tại, cô có thể tận tình ăn ăn nhiều thức ăn ngon, không cần lo lắng ăn quá no bụng, hơn nữa cô cũng có thể dùng em bé lừa gạt qua, cứ nói em bé muốn ăn là được, suy nghĩ một chút cô liền cảm thấy mình vô cùng thông minh, lại không biết tất cả ý định của cô đã bị người đàn ông thâm tình này nhìn thấy hết.
Các người hầu ở bên cạnh nhìn thấy tình hình này, liền che miệng len lén cười, phu nhân của họ thật là biết nói chuyện.
Một bữa cơm hoàn thành trong không khí buông lỏng, sau khi ăn xong, Thẩm Dật Thần và Hồ Cẩn Huyên đi tản bộ, chỗ bọn họ đi qua không có nơi nào mà các người hầu không nhìn bằng ánh mắt hâm mộ và cung kính, sau đó Thẩm Dật Thần mới ôm cô gái nhỏ buồn ngủ trở về phòng, săn sóc đắp kín mền cho cô, đợi đến trong phòng có tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên, khóe miệng anh mới cong lên, lặng lẽ ra khỏi phòng, trực tiếp đi tới phòng sách.
Lúc trở lại phòng sách, trên bàn sách có từng chồng tư liệu, không có cái nào mà không phải là sự tích về Thủy Tâm, từ khi ra đời đến bây giờ, thứ thích nhất, chuyện thường làm nhất đều rất rõ ràng, Thẩm Dật Thần xem đến đây, càng ngày càng hài lòng với năng lực làm việc của ám vệ.
"Biết tại sao cô ta đến gần phu nhân không?" Thẩm Dật Thần ngừng đảo tài liệu, nheo mắt lại, lạnh lẽo nói, bây giờ anh như một con báo nguy hiểm, nếu người nào chạm đến ranh giới cuối cũng của anh, anh sẽ không chút nào chần chờ mà xé nát người đó.
"Hình như là cảm thấy hứng thú với bản lĩnh của phu nhân, còn có thời gian trước Thủy Tâm bởi vì đắc tội phu nhân mà bị chủ tử ném cho cái đám người điên kia." Ám vệ cung kính nói, anh có thể cảm nhận được rất rõ ràng hơi thở nguy hiểm bên cạnh càng ngày càng đậm hơn, trong lòng không khỏi co lại, âm thầm cầu nguyện, chủ tử ngàn vạn lần đừng phát giận lên người anh, dù sao không phải anh có dị tâm với phu nhân.
"Vậy sao?" Thẩm Dật Thần ý vị không rõ nói, khóe miệng nhếch lên nụ cười nguy hiểm như ác ma, ngón tay thon dài khẽ cong, nhẹ nhàng gõ bàn, cả thư phòng chỉ còn lại thanh âm do anh gõ bàn, khí thế rất đè nén.
Ám vệ thật sự không rõ trong lòng nghĩ chủ tử nhà mình như thế nào, cho nên không dám tùy tiện mở miệng, nếu không sẽ chết rất thảm.
"Tìm người để ý kỹ, nếu có dị tâm liền trực tiếp xử lý, chuyện này đừng cho phu nhân biết." Thẩm Dật Thần trầm thấp phân phó, nếu anh đã đồng ý cho cô thu người kia làm đồ đệ, như vậy thì không thể phản đối nữa, xem ra chỉ có thể bảo người âm thầm để ý, Thẩm Dật Thần cảm thán một tiếng, hi vọng người kia có thể thấy rõ vị trí của mình, đừng làm ra chuyện gì khiến người ta căm hận, nếu không anh sẽ khiến người nọ bị chặt làm trăm mảnh.
"Không có việc gì thì xuống đi! Gần đây bảo vệ phu nhân an toàn là trên hết." Thẩm Dật Thần phất phất tay, nghiêm túc phân phó, hiện tại cơ thể của cô càng ngày càng nặng nề, em bé bên trong càng lúc càng lớn, bản lĩnh của cô không thể dùng nữa, nếu không sẽ bất lợi cho sự khỏe mạnh của cô và em bé.
|
Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen – Chương 117-118
Chương 117: Muốn thì em hãy tự qua lấy
Kể từ khi Vệ Thanh Nhiên tự mình đến nhà mafia Italy trộm sợi dây chuyền màu tím kia đến bây giờ đã qua rất nhiều ngày rồi, nhưng hắn chờ mòn chờ mỏi, còn là động tĩnh gì cũng không có, theo lý mà nói không nên yên tĩnh như thế mới phải, vì để cho cô sớm biết sợi dây chuyền kia đang ở trong tay hắn, hắn còn đặc biệt lên tin tức, lộ liễu to vậy, cô không thể nào không có phát hiện, hơn nữa căn cứ biểu hiện điều tra, sợi dây chuyền kia có ý nghĩa vô cùng quan trọng với cô.
Vệ Thanh Nhiên nhắc nhở mình phải có tính nhẫn nại, tin tưởng cô sớm muộn sẽ xuất hiện, Vệ Thanh Nhiên phân tích không sai, đến buổi tối, hắn quả thật chờ được một người, một người không ngờ được.
Đêm, trăng sáng rỡ, ánh sao thưa thớt, tất cả chung quanh đều quy về yên tĩnh.
Giờ phút này, trong thư phòng lầu ba biệt thự Vệ Thanh Nhiên ở, một tiếng huyên náo thật nhỏ vang lên, không để ý nghe thật không thể nghe ra, ngay sau đó một người áo đen che mặt linh hoạt nhảy vào trong thư phòng từ cửa sổ.
Người áo đen cẩn thận đảo một vòng ở thư phòng, vẫn không tìm được thứ mình muốn, trong lòng nhất thời rất giận, ngay vào lúc này, anh liền cảm thấy không ổn, có hơi thở xa lạ nhào qua, anh không hề nghĩ ngợi, cánh tay như sắt nắm thành đấm mạnh mẽ đấm tới một bên, còn không đợi đối phương phản ứng kịp, anh lại tung một cú đá xoáy, cơ hồ phát tiết tất cả tức giận trên người vào trong đó, bịch một tiếng, chỉ nghe thanh âm vật thể đụng nhau, người áo đen nháy mắt thu hồi chân của mình, nhanh chóng vọt ra.
Cạch một tiếng, chỉ là chuyện trong nháy mắt, thư phòng vốn đen như mực trong nháy mắt bị cây đèn treo nhập khẩu chiếu sáng, người áo đen hí mắt để thích ứng ánh sáng thình lình đến, tròng mắt sắc bén rất nhanh nhìn thấy một người đàn ông dáng dấp anh tuấn đang tựa bên bàn học, người nọ chính là người có quyền lực nhất thành A, thị trưởng Vệ Thanh Nhiên.
"Ngươi là ai?" Vệ Thanh Nhiên híp mắt hỏi, trên người đã tiến vào trạng thái đề phòng, mặc dù vì để một cô gái có thể nhẹ nhàng tiến vào thư phòng ‘ cầm lấy ’ sợi dây chuyền màu tím kia mà tắt bớt một vài hệ thống phòng vệ, nhưng năng lực phòng vệ của biệt thự hắn cũng không giảm đến trình độ bất kỳ mèo mèo chó chó nào cũng có thể tiến vào, trừ phi bản lĩnh đối phương cực kỳ không tệ, Vệ Thanh Nhiên mới vừa giao thủ với đối phương dĩ nhiên biết người áo đen trước mắt này có năng lực mạnh bao nhiêu, nhưng đối phương đột nhiên xông vào thư phòng của hắn có mục đích gì? Chẳng lẽ vì sợi dây chuyền màu tím này mà đến? Hắn nghi ngờ nghĩ.
Người áo đen hình như không muốn nói thêm cái gì, đáy mắt mang theo sát ý khát máu, giống như một trận gió, nhanh chóng vọt đến bên người Vệ Thanh Nhiên, lạnh lùng cười một tiếng, ngay sau đó, anh liền ra tay đánh thẳng đến cổ họng Vệ Thanh Nhiên, bước chân cực nhanh, mang theo một lực lượng tấn công rất mạnh.
Vệ Thanh Nhiên kinh ngạc, không ngờ người áo đen bản lĩnh không tệ trước mắt lại ra chiêu trí mạng với hắn, mục đích là khiến hắn chết, cảm thấy có thế công đột kích hắn, phản ứng phòng ngự trời sanh khiến hắn nhanh chóng lách qua, ngay sau đó cánh tay dài của hắn duỗi ra nắm chặt cánh tay đưa tới của người áo đen, muốn làm vậy để kềm lại lực lượng từ cánh tay cô.
Đối với sự tấn công và kiềm chế của Vệ Thanh Nhiên, người áo đen không chút nào tránh né, mượn lực chống lực, chỉ thấy anh cúi người lách qua, thuận đường thấp người quay người đá xoáy, sức lực ngoan độc ước chừng có thể đá nát một bức tường.
Mà Vệ Thanh Nhiên không ngờ bản lĩnh của người áo đen này lại bén nhạy như thế, hắn bị trúng một cước mạnh, lập tức trọng tâm không vững liên tiếp lui về phía sau mấy bước —— rõ ràng bị thương, trong lòng lại hô to thú vị, nguyên bản hắn chờ lâu vậy vẫn không đợi được cô gái mà hắn muốn, trong lòng đang phiền muộn, không ngờ lúc này lại có người chủ động đưa tới cửa, hắn đương nhiên phải chơi thật vui, thuận đường phát tiết sự muộn phiền trong lòng, về phần tại sao người áo đen lại ra nhiều chiêu trí mạng với hắn, hắn đã không cách nào truy cứu, chỉ muốn tỷ thí một phen.
Khi Vệ Thanh Nhiên còn chưa phản ứng kịp, người áo đen đã đánh tới lần nữa, quả đấm thật to hung hăng vung lên, khiến cho Vệ Thanh Nhiên chỉ có thể vung tay của mình theo bản năng, bốp một tiếng, hai người mạnh mẽ chạm tay một cái, sau đó tách ra riêng, cảm giác đó sợ rằng chỉ có bọn họ hiểu, dù sao nắm tay của họ cũng làm bằng thịt, chứ không phải bằng sắt, xung lực mạnh vậy mà không đau thì là chuyện lạ rồi.
Người áo đen không ngờ Vệ Thanh Nhiên khó trị thế, vốn là anh muốn đánh ngã đối phương, sau đó làm chuyện của anh, sớm kết thúc thì sớm về, không ngờ bản lĩnh của Vệ Thanh Nhiên đã tốt hơn trước nhiều, muốn đánh hắn còn cần tốn hao một ít thời gian, nhưng bây giờ căn bản không có bao nhiêu thời gian.
Nghĩ tới đây, người áo đen tức giận, nhanh chóng đánh úp tới Vệ Thanh Nhiên, rồi chợt phất tay đánh tới bụng hắn, hình như biết được đối phương sẽ mau tránh ra, người áo đen không có dừng lại, tăng theo một cú đá xoay mang theo gió mạnh về phía hắn, động tác còn nhanh và ác hơn vừa rồi, hung hăng đánh hắn té xuống đất.
Khi người áo đen tính toán đá Vệ Thanh Nhiên thêm một cước, ho hắn xuống Địa ngục trong nháy mắt, nhưng từ cửa sổ đang đóng lại có một bóng dáng nhỏ nhắn tiến vào, cô khẽ quát một tiếng: "Dừng tay!" sau đó giống vọt đến bên cạnh người áo đen giống như một cơn gió.
Lúc người áo đen nghe được thanh âm quen thuộc này, nhất thời dừng bước, quay đầu quả nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, nhất thời trong lòng vừa nóng vừa giận, nhưng vô luận trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang như thế nào, tất cả tình cảm đều biến thành than thở cam chịu, nhất thời tiến lên thận trọng ôm cô gái nhỏ to bụng.
Dù bây giờ Vệ Thanh Nhiên rất nhếch nhác nằm trên mặt đất, nhưng vẫn không tổn hại hình tượng anh tuấn của hắn, tròng mắt như mực từ lúc Hồ Cẩn Huyên đi vào đã lan tỏa nhiều đợt sóng, trong mắt trừ cô gái trước mắt ra không còn ai khác, chẳng qua là khi đôi mắt hắn không cẩn thận liếc đến bụng nhỏ hơi nhô ra của cô, thì trong mắt nhất thời thoáng qua khổ sở, sáng tỏ, quyết tâm, cuối cùng chuyển thành si ngốc yêu say đắm.
#272 | Tác giả : tuithichtruyen - kenhtruyen.com
"Có phải anh muốn giết chết hắn mới cam tâm không?" Hồ Cẩn Huyên gắt giọng, bây giờ cô không có mặc áo đen, cũng không có che dung nhan tuyệt mỹ, chỉ mặc áo rộng của phụ nữ có thai, mắt phượng nũng nịu phong tình vạn chủng, giọng nói mềm mại dịu dàng, quả thực là chìm vào trong lòng của người ta, tim của hai người đàn ông trong thư phòng hơi dừng lại vì chấn động bởi sự phong tình này.
"Em không nỡ à?" Thẩm Dật Thần mặc áo đen ghen nói, bá đạo ôm eo của cô, trong giọng nói tràn đầy chua xót và ghen tỵ, cô lo lắng anh sẽ thương tổnVệ Thanh Nhiên, cho nên mới không để ý em bé, vội vàng chạy tới nơi này sao? Nghĩ đến có thể là nguyên nhân này, trong lòng anh nhất thời sinh ra ghen tỵ mãnh liệt, anh nhớ lúc anh đi ra, cô rõ ràng đã ngủ, hơn nữa bởi vì mang thai, cô luôn luôn ngủ rất ngon, cho dù anh không ở bên người, cô cũng có thể ngủ bình yên, như vậy lúc này cô xuất hiện ở đây là vì Vệ Thanh Nhiên?
Nghe được lời người áo đen nói, trong lòng Vệ Thanh Nhiên nằm dưới đất nổi lên mừng rỡ, trong lòng cô có hắn, nhưng sự mừng rỡ của hắn còn chưa duy trì được một phút,lời kế tiếp của Hồ Cẩn Huyên đã hoàn toàn đánh hắn vào vực sâu không đáy, kích thích toàn thân hắn đều run rẩy.
"Anh đang nói bậy bạ gì đó? Hắn là thị trưởng thành A, nếu hắn có chuyện gì, anh sẽ phiền toái." Hồ Cẩn Huyên trợn trắng mắt, không vui nói, người đàn ông của cô sao lại trở nên ngốc thế, Vệ Thanh Nhiên là ai của cô chứ, tại sao cô không nỡ, thiệt là.
"Tốt nhất là như vậy, anh mới không sợ phiền toái." khóe miệng Thẩm Dật Thần nhếch lên một đường cong đẹp mắt, không mặn không nhạt nói, trong lòng lại hồi hộp.
"Anh không sợ, nhưng mà em lại sợ, được chưa! Anh có phải ngại chuyện trong nhà còn chưa đủ nhiều, cho nên muốn ôm thêm chuyện trên người không?" Hồ Cẩn Huyên không vui nói, biết năng lực của anh rất mạnh, căn bản là không sợ trời không sợ đất, nhưng bình thường anh đã bận rộn lắm rồi, không cần thiết gây chuyện nữa, hơn nữa anh còn là trùm xã hội đen, thân phận ngầm không tiện bị cảnh sát biết được.
Hồ Cẩn Huyên không nói gì nữa, từ từ quét mắt chung quanh, nhìn hết các nơi có thể giấu đồ cô muốn tìm, nhưng mà không tìm được gì cả, cô nghi ngờ nhìn về phía Vệ Thanh Nhiên nằm dưới đất, đến tột cùng hắn giấu dây chuyền đi đâu? Trên ti vi cô đã từng thấy hắn có, tuyệt đối không phải gạt người.
"Em tìm thứ này sao?" Vệ Thanh Nhiên chống người lên, thận trọng từ trong lòng ngực móc ra một sợi dây chuyền màu tím, tham lam nhìn Hồ Cẩn Huyên, cười ôn hòa.
Hồ Cẩn Huyên nhìn thấy sợi dây chuyền quen thuộc này, không kiềm hãm được muốn đi đến bên người Vệ Thanh Nhiên, muốn cầm lấy sợi dây chuyền kia xem kỹ, nhưng cô mới bước ra một bước nhỏ, bả vai của cô đã bị người khác nắm lại, khiến cô không thể động đậy, cô chỉ có thể nghi vấn nhìn bên cạnh, không hiểu dụng ý của anh, dây chuyền đang ở trước mắt nhưng anh lại không cho cô qua lấy, chẳng lẽ anh lo lắng Vệ Thanh Nhiên sẽ tổn thương cô? Nhưng Vệ Thanh Nhiên đã bị thương thành thế này, làm sao có năng lực gì thương tổn cô.
"Đừng đi! Anh đi." Thẩm Dật Thần trầm thấp nói, vỗ nhẹ nhẹ đầu của cô trấn an, Vệ Thanh Nhiên nầy rất xảo trá, anh sẽ không cho vợ yêu qua.
"Muốn sợi dây chuyền này thì em tự tới lấy đi." Vệ Thanh Nhiên đến gần tham lam nhìn cô nói, hắn chỉ hy vọng nhìn kỹ cô thôi, không ngờ cô lại phòng bị hắn, điều này làm cho hắn rất đau lòng, nhưng về sau vẫn còn thời gian cho họ ở chung, một ngày nào đó cô sẽ quen với hắn.
"Ngươi cho rằng bây giờ ngươi có quyền lợi ra điều kiện sao?" Thẩm Dật Thần khinh thường nói, không ngờ Vệ Thanh Nhiên này chết cũng không lĩnh ngộ, còn dám nhớ nhung bà xã bảo bối của anh.
Vệ Thanh Nhiên không nói lời gì, chỉ nửa nằm, mắt thẳng tắp nhìn Hồ Cẩn Huyên, ý tứ trong đó làm cho người ta nhìn không rõ.
Hồ Cẩn Huyên thở dài một tiếng, cầm tay Thẩm Dật Thần an ủi, sau đó chạy về phía Vệ Thanh Nhiên.
Nhưng Thẩm Dật Thần là ai chứ? Bá đạo như anh, có dục vọng độc chiếm mạnh mẽ thế, có người nhớ nhung bà xã đại nhân của anh, anh làm sao chịu, nên cứ giữ chặt cô không cho cô đi qua.
CÒN TIẾP
|
Chương 118
Hồ Cẩn Huyên vô cùng bất đắc dĩ, không phải cô không khẩn trương muốn lấy dây chuyền mẹ cô để lại, nhưng lực trên vai cô rất lớn, cô căn bản bị anh vây trong ngực, không đi được nơi nào.
Thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút, giai nhân sẽ tự mình tới bên cạnh hắn, để hắn tỉ mỉ nhìn rõ cô. Đều do người áo đen chết tiệt, nếu không phải bàn tay hắn ta quấy rối ngăn trở bước chân giai nhân, hiện tại cũng không trở thành như vậy. Vốn khóe miệng Vệ Thanh Nhiên không tự giác kéo ra, con ngươi nháy mắt tản mát ra tức giận, cứ gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay to trên vai Hồ Cẩn Huyên, hận không được lập tức đem nó chém xuống.
Nhưng vừa nghĩ, Vệ Thanh Nhiên đột nhiên trấn định lại, dù sao trong tay hắn còn có dây chuyền này, hắn lại không ngăn được người áo đen bên người cô, sự tồn tại của người áo đen này thật sự là một uy hiếp lớn, cô tựa hồ rất nghe người kia, điều này làm hắn không thể không nhìn kỹ người áo đen này đến tột cùng là thần thánh phương nào?
Nhìn thấy ánh mắt tình địch muốn giết hắn cho thống khoái, trong lòng Thẩm Dật Thần đắc ý, anh chính là muốn chọc giận Vệ Thanh Nhiên, ai bảo hắn dám mơ ước bà xã, quả thực là chán sống.
Thẩm Dật Thần nhanh chóng lắc mình, đánh úp về phía Vệ Thanh Nhiên, không ai nhìn rõ chuyện gì xảy ra, chỉ cảm giác có một trận gió thoáng qua, một hai giây sau, anh đã đứng ở vị trí cũ, mà dây chuyền màu tím mới còn trong tay Vệ Thanh Nhiên không biết đã bị Thẩm Dật Thần cầm trong tay từ lúc nào.
Vệ Thanh Nhiên trên đất nhìn tay mình rỗng tuếch, trong lòng khiếp sợ không cần nói cũng biết, hắn quá kinh người rồi, Vệ Thanh Nhiên dù gì cũng là một cao thủ, không nghĩ tới người áo đen trước mắt lại có thể vô tức vô thanh lấy đồ trong tay hắn, chỉ cần hai giây, này. . . . . . Này nói ra hắn muốn như thế nào, người áo đen này là siêu nhân sao? Vệ Thanh Nhiên không thể không cười khổ trong lòng, đối thủ của mình đúng là mạnh mẽ, nhưng đối với cô, vô luận thế nào anh cũng sẽ không buông tay. Một cô gái mới gặp qua vài lần lại giống như một cây xương sườn trên người hắn, rút ra đau muốn chết, lấy được tinh thần liền thoải mái.
Thẩm Dật Thần không ngờ từ trong mắt Vệ Thanh Nhiên nhìn thấy vẻ khiếp sợ, trong lòng hừ nhẹ một tiếng, dám uy hiếp anh, không biết tự lượng sức mình. Không phải nói Thẩm Dật Thần anh cuồng vọng, mà là Thẩm Dật Thần anh xác thực có tư cách cuồng vọng, dám cùng anh đấu, chính là tìm chết.
Không nhìn thẳng bất kỳ gì, khóe môi Thẩm Dật Thần nhếch lên thâm tình cưng chiều mỉm cười, đưa dây chuyền tay màu tím lấy từ trong tay Vệ Thanh Nhiên cho Hồ Cẩn Huyên, gương mặt anh hữu ý vô ý đến gần cô, thần thái cực kỳ giống đưa bé đòi kẹo người lớn, nhưng Hồ Cẩn Huyên một lòng muốn có dây chuyền màu tím nơi nào chú ý được những thứ này, điều này không khỏi làm dục vọng độc chiếm rất mạnh trong lòng người nào đó thất bại, cảm thán mình ngay cả đám sợi dây chuyền cũng không bằng, kể từ lúc đi vào gian phòng kia, tất cả suy nghĩ của cô đều đặt vào day chuyền.
Hồ Cẩn Huyên run rẩy cầm dây chuyền, trong lòng vừa muốn nhanh chóng coi đây có phải dây chuyền đã mất hay không, nhưng đồng thời cũng sợ sợi dây chuyền này giống cái trước, đều là công dã tràng, như vậy cô không thể chịu được.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Hồ Cẩn Huyên thận trọng quan sát dây chuyền, dị thường tinh xảo, ánh sáng chói mắt, trong lòng cô đáp án đã có, đây có thể là dây chuyền của cô, nhưng vẫn muốn nghiệm chứng lần nữa. Cô thận trọng đẩy mặt trong dây chuyền, quả nhiên có một chuỗi tiếng anh quen thuộc, đó là dây chuyền của cô, cảm giác mất mà tìm lại được trong nháy mắt tràn ngập toàn thân, Hồ Cẩn Huyên kích động, trong mắt toát ra hơi nước, bộ dáng vừa kích động lại vui vẻ, nhìn qua cực kỳ khiến người trìu mến.
Thẩm Dật Thần rất thành thực thừa nhận anh đối mặt với một ái thê kích động như thế, xác thực ghen, cô xem dây chuyền thì được, thế nào còn hướng môi đỏ mọng nũng nịu không ngừng hôn cái dây chuyền đáng ghét kia? Anh không quên cái dây chuyền kia là tên Vệ Thanh Nhiên vừa chạm qua , đó không phải là hôn tay hắn sao? Thật là tức chết anh, trong lòng anh không ngừng khuyên mình, để cho cô hạ tâm tình, dù sao cô tưởng niệm dây chuyền đó đã lâu, lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời, Thẩm Dật Thần cảm giác mình rộng lượng như vậy.
"Là sợi dây chuyền này, chính là sợi dây chuyền này, tìm được, rốt cuộc tìm được rồi. . . . . ." Hồ Cẩn Huyên kích động nói với anh, muốn cùng chia sẻ với anh nội tâm của mình, dây chuyền yêu thích rốt cuộc tìm được, như vậy cuộc đời này Hồ Cẩn Huyên cô cái gì cũng không thiếu, có thể nói là một cô gái hạnh phúc người người hâm mộ.
"Biết, anh biết rồi, không nên kích động như vậy, thương tổn Bảo Bảo không tốt." Thẩm Dật Thần cưng chiều sờ sờ mái tóc cô, khẩn trương nói, hiện tại cô đang mang thai, tâm tình quá mức kích động cũng không hay. Thật lâu không nhìn thấy cô cao hứng như vậy, mặc dù bình thường anh dụ dỗ cô cười đến rất vui vẻ, nhưng hiện tại càng vui.
Nhìn thấy bộ dáng cô vui mừng, khóe miệng Thẩm Dật Thần không kìm hãm được gợi lên một độ cong đẹp mắt, nhu tình trong mắt quả thật có thể chìm chết người.
"Đúng nga, em thiếu chút nữa quên mất, tâm tình không thể quá kích động, nhưng em chỉ thật vui nha, Bảo Bảo chắc là không có chuyện gì đâu!" Hồ Cẩn Huyên khẩn trương nói, cô mới chỉ kích động, huống chi tâm tình người có đôi khi rất khó khống chế, Bảo Bảo cũng sẽ không mảnh mai như vậy!
#274 | Tác giả : tuithichtruyen - kenhtruyen.com
"Ha ha! Em biết là tốt rồi, về sau phải luôn luôn chú ý cảm xúc của mình, có biết không? Không cần lo lắng, hiện tại Bảo Bảo không có việc gì, nhưng mà chúng ta có phải nên về hay không, đã ra ngoài cả đêm, cho dù em không phải ngủ, Bảo Bảo cũng muốn ngủ." Thẩm Dật Thần cưng chiều nói, cô quan tâm Bảo Bảo trong bụng tuyệt đối không kém anh, cho nên chỉ cần anh lấy Bảo Bảo làm cớ, cô liền tuyệt đối đầu hàng. Đây là chuyện anh mới phát hiện những ngày gần đây, không thể phủ nhận, Thẩm Dật Thần đối với ham muốn giữ lấy cô mà nói, anh đang ghen, hơn nữa anh có thể là người đàn ông đầu tiên trong lịch sử ăn dấm chua của con mình, thật là bất đắc dĩ hơn nữa còn chân chính tồn tại.
"Ha ha! Đi thôi." Hồ Cẩn Huyên đem dây chuyền màu tím giữ trong lòng bàn tay, cười híp mắt hướng về phía Thẩm Dật Thần nói, hoàn toàn không thấy một người đàn ông yêu cô, dáng vẻ như vậy không thể nghi ngờ khiến Thẩm Dật Thần thống khoái, Vệ Thanh Nhiên ảm đạm.
Thẩm Dật Thần một cái chớp mắt cũng không rời khỏi người cô, dịu dàng ôm lấy thân thể mềm mại, tính toán lát nữa trên đường trở về tuyệt đối không cho cô cử động, anh ôm cô là tốt rồi. Để tránh thương tổn đứa bé.
"Chờ một chút! Các ngươi không hi vọng ngày mai báo chí sẽ viết ‘Tổng giám đốc Thẩm Dật Thần tập đoàn Thần Thoại đêm khuya xông vào nhà dân ’ đi!" Vệ Thanh Nhiên nửa tựa trên đất, cả người không có một tia nhếch nhác, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, ngược lại giống có thể khống chế tất cả trong lòng, hắn nhàn nhạt nói một câu thành công ngăn trở đôi phu thê đang nhẹ nhàng rời đi thư phòng.
Có lẽ lúc trước hắn không có biện pháp tra thân phận người áo đen, nhưng qua đối thoại của bọn họ và thân mật khiến hắn ghen tỵ, kết hợp với điều tra trước, Vệ Thanh Nhiên suy đoán người áo đen trước mắt có khả năng là anh. Cho nên khi giai nhân muốn đi, hắn mới không kìm hãm được nói câu này, muốn giữ cô lại, nhưng chỉ sợ bộ dạng này để lại ấn tượng không tốt với cô! Nhưng không sao, cái này về sau có thể từ từ thay đổi, hiện tại quan trọng nhất là hắn vất vả chuẩn bị kế hoạch, tuyệt đối không thể cứ thất bại như vậy, hắn làm tất cả đều vì cô, vì muốn cô ở lại bên cạnh mình, bất kể tất cả thủ đoạn.
Hồ Cẩn Huyên nghe nói như thế, hồ hồ xoay người, rốt cuộc lần đầu tiên nhìn về Vệ Thanh Nhiên, nhưng trong mắt phượng xinh đẹp chỉ có cáu giận, cô cũng biết mình không có lý do gì trách tội người khác, bởi vì chính bọn họ không được đồng ý đã xông vào, nhưng đó cũng là vô tình, nhiều lắm thì lấy tiền mua dây chuyền trả lại cho hắn, dù sao dây chuyền trước kia là của cô, hắn cũng chỉ nhặt được ở đâu đó thôi.
"Ngươi cho rằng ta sẽ chịu ngươi uy hiếp sao?" Thẩm Dật Thần kéo nhẹ miếng vải đen che mặt, nhất thời lộ ra khuôn mặt anh tuấn khiến phụ nữ điên cuồng, khóe miệng khêu gợi treo nụ cười khinh miệt, giống như Thanh Nhiên trước mắt chỉ là con kiến hôi, chỉ cần anh giẫm giẫm sẽ chết không nơi táng thân.
#8220;Tôi không thông minh như Thẩm tổng giám đốc, tất nhiên biết tính chất nghiêm trọng của chuyện này." Vệ Thanh Nhiên ý vị không rõ nói, không chút nào đặt lời của anh ở trong lòng, thật là một công tử văn nhã, không trách phụ nữ A thị ái mộ hắn như vậy.
"Không biết thị trưởng đại nhân có cao kiến gì? Ngài cũng biết nếu chuyện này truyền tới, đối với ngài mà nói cũng không có ích lợi gì, không phải sao?" Hồ Cẩn Huyên cười cầm tay Thẩm Dật Thần, an ủi vuốt ve hắn, cười ha hả nói ý của cô, muốn hắn nghĩ phương pháp xử lí có lợi, tất cả mọi người sẽ không bị tổn thương.
Người đàn ông này là trung tâm quyền lợi A thị, tuyệt đối không thiếu tiền, vậy hắn đến tột cùng muốn xử lý chuyện này như thế nào? Chẳng lẽ nể mặt mũi cũng không được? Thần đánh hắn té xuống đất? Nhưng thế giới từ trước đến giờ chính là cường giả vi tôn (kẻ mạnh thì thắng), hắn sẽ thua không dậy nổi sao? Chẳng lẽ muốn đem Thần đánh ngã lại? Hồ Cẩn Huyên tưởng tượng, chân mày đã theo suy nghĩ của cô nhíu lại.
"Ha ha! Là không có ích lợi gì, nhưng đường đường tài phú đệ nhất chọc phải quan tòa hình như cũng rất vui, anh cảm thấy thế nào?" Vệ Thanh Nhiên cười ôn nhã, nhưng ý tứ lại làm người ta không ngừng nhíu mày, giống như hắn chỉ bàng quan nhìn người đùa giỡn, mà bọn họ là chủ đạo của vợ kịch này, trong lòng Hồ Cẩn Huyên vô cùng không thích.
|
Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen – Chương 119-120
Chương 119
Dáng vẻ Vệ Thanh Nhiên thật làm người ta rất muốn đánh hắn, nhưng lại không thể, bởi vì trong tay hắn nắm giữ nhược điểm của bọn họ, Hồ Cẩn Huyên mặc dù tin tưởng ông xã có đầy đủ năng lực giải quyết chuyện này, nhưng sẽ rất phiền toái, có đường tắt để đi tốt hơn.
"Vệ Thanh Nhiên, ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao? Có bản lãnh ngươi liền báo cảnh sát bắt ta, hừ. . . . . . Hôm nay ta dám đến nơi này liền dự liệu được hậu quả." tròng mắt sắc bén của Thẩm Dật Thần bắn thẳng đến Vệ Thanh Nhiên đang nằm trên đất, khóe miệng nâng lên mỉm cười tàn nhẫn, khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Đừng tưởng rằng hắn ngồi không, ý đồ của tên Vệ Thanh Nhiên này rõ ràng như vậy, cho dù kẻ ngu cũng nhìn ra được, huống chi là Thẩm Dật Thần anh " một âm mưu gia chân chính, am hiểu nhất chính là tâm kế, tên tiểu tử hao tốn nhiều công phu như vậy là vì đưa phụ nữ của Thẩm Dật Thần anh tới đây, không biết nói Vệ Thanh Nhiên ngu ngốc hay là lá gan quá lớn.
"Mặc dù Thẩm tổng giám đốc không sợ, nhưng dường như có người rất sợ." Vệ Thanh Nhiên làm bộ như không sao cả cười hì hì, nháy mắt một cái cũng không nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé tuyệt mỹ của Hồ Cẩn Huyên, trong lòng đã sớm thương tiếc, lo lắng trong mắt giai nhân không chút nào che giấu, hắn không muốn điều đó, trong lòng tự nói với mình cô quan tâm Thẩm Dật Thần như vậy, hoàn toàn bởi vì người đó là chồng của cô, đợi đến lúc mình đem cô đoạt lại, trong mắt cô, trong lòng cô chỉ biết có Vệ Thanh Nhiên hắn một người, hắn bảo đảm!
Thẩm Dật Thần nghe vậy, mắt nhìn về cô gái nhỏ trong ngực, quả nhiên nhìn thấy trong mắt cô toàn là lo lắng và tự trách. Anh cầm bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô, không tiếng động an ủi, cười ha hả nói: "Làm phiền Vệ thị trưởng quan tâm, Vệ thị trưởng có thời gian quan tâm người khác không bằng hảo hảo quan tâm mình một chút, nếu về sau cả đời tàn thì làm thế nào, đả thương lòng phụ nữ ngưỡng mộ Vệ thị trưởng sẽ không tốt lắm." , Anh không thể không nói cái tên Vệ Thanh Nhiên này là một cái đèn dầu đã cạn, nếu không tâm kế sẽ không lớn như vậy, bày ra một đống hỗn độn, chỉ là trong đống hỗn độn đó có Thẩm Dật Thần anh thì đừng nghĩ đến thành công, sử dụng phép khích tướng cũng vô ích.
"Ha ha! Tôi chỉ nhắc nhở Thẩm tổng giám đốc mà thôi, hôm nay các ngươi ra khỏi cái cửa này, tôi không dám cam đoan tin tức ‘ Thẩm tổng giám đốc đêm khuya xông vào nhà dân’ sẽ truyền ra ngoài." Vệ Thanh Nhiên cười đến mặt không tim không phổi, mắt thấy lòng giai nhân dao động, mục đích hắn hôm nay đã đạt tới, nói gì hắn cũng sẽ không buông tha, chỉ cần thêm một cây đuốc là tốt rồi, nhưng nắm lửa này, không phải là không làm tim mình cháy lên, cảm giác đau.
"Tùy tiện, ngươi muốn thế nào liền thế đấy." Thẩm Dật Thần không sao cả nói, nâng mặt Hồ Cẩn Huyên cùng đối mặt với anh, trên mặt trừ dịu dàng chỉ còn dịu dàng, nơi nào còn có mùi thuốc súng vừa nói chuyện với Vệ Thanh Nhiên, cưng chiều vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ , cảm thụ da thịt trơn mềm, tâm tình rất tốt, dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, không có chuyện gì, đi thôi!" .
"Ừ!" Khẽ thở dài một cái, Hồ Cẩn Huyên cuối cùng thỏa hiệp, trở về nắm bàn tay to của anh, cả người nhẹ nhàng đến gần trong ngực Thẩm Dật Thần, nhắm mắt lại lắng nghe nhịp tim anh đập mạnh mà có lực, nên tin tưởng năng lực làm việc của anh, nếu anh nói chính mình có thể giải quyết, như vậy liền giao cho anh, tiết kiệm suy nghĩ.
Thẩm Dật Thần khinh miệt nhìn Vệ Thanh Nhiên một cái, trong mắt có khiêu khích trần truồng, uổng phí hắn bày ra kết cục lớn như vậy kết quả quay đầu lại chẳng có gì, hơn nữa còn tổn thất một sợi dây chuyền, cộng thêm bị đánh, suy nghĩ một chút trong lòng Thẩm Dật Thần đã cảm thấy rất thỏa mãn. Dám mơ ước người của anh, nên trừng phạt thật tốt một phen, anh không đem hắn đôi đã là nhân nhượng rồi.
Mắt thấy người mình vất vả dụ tới lại muốn đi, trong lòng Vệ Thanh Nhiên hận nha. Nếu không phải Thẩm Dật Thần chặn ngang một cước, chuyện sẽ không diễn biến như vậy, không còn kịp suy nghĩ, hắn vội vàng mở miệng hô: "Đợi chút, chớ đi!". Hắn chỉ biết nếu không ngăn bọn họ lại, dựa vào nhảy cảm và dục vọng độc chiếm cường đại của Thẩm Dật Thần, về sau hắn có thể không còn cơ hội gặp lại cô. Như vậy sao được, không thấy cô mấy tháng, hắn sắp điên mất rồi, về sau cuộc sống từ từ không có cô làm bạn, một mình hắn làm sao sống, cho nên trực giác hắn muốn ngăn cản bước chân bọn họ rời đi.
Thẩm Dật Thần không để ý đến thanh âm phía sau vội vội vàng vàng, ôm bà xã yêu thích đi về phía cửa sổ, trong lòng khẳng định, lần sau nhất định không để cho Vệ Thanh Nhiên nhìn thấy cô nữa.
U mê như Hồ Cẩn Huyên, lúc này cũng biết chuyện có gì không đúng. Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, biểu tình Vệ Thanh Nhiên giống như không quan tâm bọn họ đánh cắp dây chuyền, hơn nữa ánh mắt hắn nhìn cô là lạ, làm lòng cô không thoải mái. Hai lần hắn gọi thanh âm đều vội vã như vậy, hơn nữa còn xen lẫn chờ đợi, hắn đến tột cùng chờ đợi thứ gì? Chẳng lẽ chờ đợi bọn họ tới đánh cắp dây chuyền? Nhưng bây giờ bọn họ trộm được rồi, không phải nên thả bọn họ đi sao? Thế nào lặp đi lặp lại nhiều lần cản lại bước chân của bọn họ.
Nhưng có người ngu như vậy sao? Chờ người khác trộm đồ của mình? Mục đích hắn ở chỗ nào? Không nghĩ ra a, không nghĩ ra! Có lẽ hắn nhàm chán đến điên rồi, muốn cảm thụ phấn khích người khác trộm đồ, điều này cũng không thể không có khả năng, Hồ Cẩn Huyên ý định xoay chuyển, rốt cuộc lưu loát xoay người, nghi ngờ gạt gạt mày đẹp, kiều tiếu nói: " Trong tay Thị trưởng đại nhân chẳng lẽ còn có nhược điểm của chúng ta, muốn hảo hảo lợi dụng một phen?" Cô cũng muốn xem hắn còn có chuyện gì.
"Cô nhất định phải cứ gọi tôi như vậy sao? Còn nữa nhất định phải nhìn tôi như vậy sao?" Vệ Thanh Nhiên cười khổ nói, cô cho là Vệ Thanh Nhiên hắn là người tâm cơ khá sâu sao? Nếu như không phải vì dẫn cô ra ngoài, hắn cũng không cần bày mưu khống chế, hắn làm như vậy hoàn toàn vì cô, cô gái mới gặp vài lần đã khắc sâu trong tim hắn, nhưng người hắn yêu quả thật đang giễu cợt nhìn hắn, lòng hắn giống như bị kim đâm.
|