Anh Phát Bệnh Rồi Em Đến Đây
|
|
Chương 94: Vượt qua
“Tên nhóc, đừng khua môi múa mép!”, Tiểu Giang dùng sức ném những bức ảnh vào mặt hắn: “Những tấm ảnh này đều được tìm thấy trong phòng của cậu, cậu giải thích thế nào?” Tất cả đều hình ảnh liên quan đến hai người bị hại trước đó. Đối mặt với những tấm hình, Trần Khánh Khôn không chút nào hoảng sợ, dường như đã sớm đoán được chuyện này: “Tấm hình này tôi tải từ trên mạng xuống. Anh cảnh sát! Các anh lẽ nào không biết việc này đã sớm công khai trên internet.” Tiểu Giang nhìn dáng vẻ thành thạo điêu luyện ấy, giận đến mức chỉ muốn nhào đến đánh hắn. Thẩm vấn Trần Khánh Khôn không moi ra được tin tức nào hữu hiệu, hơn nữa như hắn nói, vụ án lần này so với vụ của Trương Tùng có chút khác biệt, chính là hung thủ biết lợi dụng hệ thống mạng internet. Sau khi phát sinh án mạng, trên internet xuất hiện bài đăng công bố những tin tức liên quan đến vụ án, người đăng tin tự xưng là hung thủ. Phía bên nhóm cảnh sát thẩm vấn Vương Minh kết quả cũng giống vậy, không có thu hoạch, duy nhất một chuyện có thể xác nhận chính là: Quản ngục nói không sai, Trương Tùng thành công tẩy não Vương Minh. Đối mặt với sự tra hỏi của cảnh sát hắn trả lời cẩn thận từng li từng tí, nét mặt còn phảng phất sự thành kính, cuối cùng còn hỏi ngược lại cảnh sát: “Anh ta đã trở về rồi đúng không?” Nhà dột còn gặp mưa rào. Trong lúc quá trình điều tra chạm hết chướng ngại này đến chướng ngại khác, đột nhiên cha mẹ của Trương Tùng đứng ra, hướng về phía báo giới than khóc muốn đòi lại công đạo. “Con trai tôi bị oan. Nó là thế mạng cho kẻ khác ---- Cảnh sát vô năng, không tìm được hung thủ, liền bắt nó phải chịu tội … Bây giờ hung thủ thật sự quay trở về … Nhưng con trai chúng tôi mãi mãi không về được nữa!” Bà Trương nét mặt già nua, quay về màn ảnh, gào khóc, nước mắt giàn giụa. Trước đó đã gây ấn tượng xấu trong vụ án Lâm Bình, lần này những lời mẹ Trương Tùng nói thành công lấy được không ít cảm tình của người dân. Những ngày tiếp đó, mấy bà tám thừa dịp đem vụ án Trương Tùng ngày đó xào đi nấu lại khiến cảnh sát tiếp tục đối mặt với sự truy hỏi của đám phóng viên … Phía Cục cảnh sát đành tạm thời trả lời: --- Cảnh sát đã nắm được một số manh mối. --- Xin lỗi chuyện liên quan đến tiến triển vụ án, hiện nay không thể trả lời. --- Hiện tại cảnh sát đã khóa chặt một số nghi phạm. … Thế nhưng trả lời với mọi người như vậy vẫn chưa đủ, không cách nào thỏa mãn được tính tò mò của giới truyền thông, cách này chỉ có thể càng khiến cho bọn họ suy đoán lung tung. Cuối cùng cảnh sát tung ra đáp án có trọng lượng nhất: “Chúng tôi đã mời về Cục cảnh sát thành phố Chuyên gia tâm lý tội phạm hàng đầu thế giới Su. T đến hiệp trợ điều tra. Rất nhanh sẽ có kết quả công báo rộng rãi đến quần chúng nhân dân.” Câu trả lời lần này thành công khiến hơn nửa ‘hỏa lực công kích’ chuyển hướng về phía Đường đại thần. May là những thông tin liên quan đến giáo sư Đường, mọi người và Hứa Luật đều trước sau như một: “Chỉ nghe danh chứ chưa thấy mặt’, đã nâng cao cảm giác thần bí, càng hấp dẫn tính hiếu kỳ của đám nhà báo. “Tại sao anh đột nhiên đồng ý cho cấp trên công bố sự xuất hiện của anh?!?” “Bởi vì muốn gây sự chú ý của hắn!”, Đường Tố ngã người xuống ghế sofa, đầu gối lên đùi Hứa Luật ---- Đây là tư thế mới mà anh thích nhất trong khi Hứa Luật xem mấy chương trình tẻ nhạt trên tivi: “Hắn làm tất cả mọi chuyện, từ gửi mấy tấm ảnh cho Cục cảnh sát, công bố đoạn clip trên mạng, đăng một bài viết … đều chỉ muốn lợi dụng độc giả, thu hút sự quan tâm, tán đồng của mọi người. Bây giờ anh xuất hiện ngáng đường, dễ dàng phân tán sự chú ý đang đổ dồn vào hắn. Hành động này sẽ làm hắn tức giận …” Hứa Luật đang lấy tay gảy gảy những lọn tóc của anh, nhẹ nhàng gãi gãi, như đang nựng nịu một con mèo, nghe anh nói đến đây, đột nhiên ngừng động tác: “Làm hắn tức giận … Thì sẽ thế nào???” Cô có linh cảm câu trả lời sẽ không khiến người khác thấy vui vẻ. Đường Tố nhắm mắt: “Có thể gần được rồi, hắn không kiên nhẫn được lâu, nhiều lắm là ba ngày nữa hắn sẽ ra tay.” “Ý anh nói ba ngày nữa sẽ có thêm người chết?” “Không nhất định!”, Đường Tố đưa tay, nắm lấy tay Hứa Luật: “Có lẽ so với giết người còn thú vị hơn nhiều, khả năng quy mô sẽ lớn hơn!”, gương mặt anh lộ ra sự vui vẻ. Thú vị??? Hứa Luật hầu như hết ý kiến với những tính từ miêu tả của người đàn ông này. “Đường Tố! Anh trong đầu anh đã có kế hoạch rồi?” Đường Tố nhìn cô. Rõ ràng là anh đang nằm, người nhìn từ trên cao xuống là Hứa Luật nhưng cho dù đang ở phía dưới đưa mắt nhìn lên, cô cũng cảm nhận được ánh mắt bức người, cảm giác như tất cả mọi chuyện đều nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Xuyên qua đôi mắt lành lạnh kia, Hứa Luật có thể nhìn thấy được anh khơi gợi trong não bộ tất cả những cái tên liên quan, sau đó nhanh chóng tiến hành chỉnh sửa, sàng lọc, sắp xếp, cắt bỏ, cuối cùng có được kết quả. “Năm đó, đối tượng ra tay của Trương Tùng toàn là nam nữ trẻ đẹp, đặc biệt là đàn ông. Điều này rất hợp với lý luận của ‘Bộ tộc ăn thịt người’, chinh phục một người đàn ông sẽ có cảm giác thành tựu hơn gấp nhiều lần so với phụ nữ. Thế nhưng, lần này đối tượng gây án của hung thủ lại không có quy luật nhất định”, Đường Tố nói tiếp, “Đây cũng chính là điểm thông minh của hung thủ. Không có đối tượng đặc biệt, tất cả mọi người đều có thể trở thành tầm bắn của hắn. Điều này cho thấy hung thủ là một tên có tư duy đặc biệt cẩn trọng, hắn tạo ra hai vụ án này mục đích không phải để mô phỏng hay gửi một lời chào mà ý nghĩa chính là: Vượt qua!” “Vượt … Qua?????” “Ừm!”, Đường Tố ngồi dậy, hai tay đan vào nhau, chống cằm: “Xét ở một khía cạnh nào đó, hắn xem thường Trương Tùng, cho rằng Trương Tùng là kẻ thất bại” Hứa Luật líu lưỡi … Giời ạ! Có thể coi như là ‘Bạn bè đâm nhau’ không? Không may, tiến triển của sự việc lại y như sự tiên đoán của Đường Tố. Ngày hôm sau, một phụ nữ trung niên vẻ mặt hoảng sợ đi đến Cục cảnh sát. Hứa Luật cảm thấy người phụ nữ này rất quen nhưng nhất thời lại không nhớ nổi là ai … Cuối cùng, chính Tiểu Giang là người nhớ ra đầu tiên. “Bà là mẹ của Trịnh Hiểu Hồng?” Cái tên Trịnh Hiểu Hồng vừa nói ra, Hứa Luật liền nghĩ ngay đến nạn nhân suýt chết dưới tay tên hung thủ biến thái Trương Tùng. Khi cảnh sát ập đến, bụng cô ta đã bị rạch một đường, may là đến kịp lúc, cứu cô ta thoát chết. Tuy nhiên, do gặp chấn động tâm lý quá lớn, cuối cùng tinh thần khủng hoảng, không cách nào ra tòa chỉ chứng Trương Tùng. Mẹ của Trịnh Hiểu Hồng cầm chặt tay Tiểu Giang lay mạnh: “Anh cảnh sát … Hắn … hắn về rồi … hắn lại đến tìm Hiểu Hồng.” Tiểu Giang biến sắc, vội vã trấn an: “Dì này! Những tin tức trên báo chí đều là viết lung tung thôi!”, sau đó anh rót cho bà ta một ly nước ấm. Mẹ Trịnh lấy ra một phong thư từ trong túi xách: “Không … Không phải viết linh tinh đâu. Sáng sớm hôm nay, tôi phát hiện ra cái này.” Tiểu Giang tiếp nhận lá thư đưa cho Tô Tử Khiêm. Tô Tử Khiêm mở thư ra đọc, những người xung quanh im lặng như tờ. Trong đó có vài bức hình đã ố vàng, đó chính là những tấm ảnh Trương Tùng chụp Trịnh Hiểu Hồng khi bị hại, còn có một tờ giấy viết vài chữ rất đơn giản: Tôi vẫn luôn ở bên cạnh cô. “Phát hiện ở đâu?” “Trong cửa hàng, sáng nay khi tôi đến mở cửa thì nhìn thấy!”, mẹ Trịnh toàn thân run rẩy, “Ác ma lại trở về làm tổn thương Hiểu Hồng … Hiểu Hồng nhà tôi khó lắm mới khá hơn được một chút … Bây giờ tôi phải làm gì, tôi phải làm gì…”, lời cuối cùng chưa dứt bà đã ôm mặt khóc rống. Bầu không khí trở nên ngột ngạt, bà ta hoảng sợ cực độ, nghĩ đến đứa con gái đáng thương bà ta lại khóc mãi không ngừng. Đối mặt với sự thương tâm của người mẹ, tất cả mọi người tim như đeo đá tảng. “Bà Trịnh!”, Tô Tử Khiêm đợi bà ta bình tĩnh một chút mới mở miệng nói: “Vụ án này tuy rất giống với vụ án Trương Tùng … Thế nhưng, Trương Tùng đã chết, chúng tôi khẳng định chuyện này. Vụ án lần này không phải do hắn làm.” “Vậy những tin trên báo là lừa người sao?”, bà ta nhìn thẳng vào mắt Tô Tử Khiêm, muốn từ trong miệng anh đưa đến đáp án khẳng định: “Trên tin tức có chứng cứ … Chứng minh là chính tên đó ra tay ... Điều này có thật không?” Chứng cứ chính là mẫu tinh dịch của Trương Tùng trên cơ thể của nạn nhân thứ hai. Liên quan đến điểm này, Hứa Luật cũng đã có đáp án. DNA phát hiện trên thi thể khả năng là do năm đó Trương Tùng được cấp đông lưu lại, sau này lấy ra dùng vào vụ án hiện tại. Trương Tùng là một bác sĩ, DNA của bản thân được lưu lại trong tủ cấp đông cũng không phải chuyện khó. Chỉ là … Tại sao hung thủ có được những món đồ này? Làm sao biết có những thứ này tồn tại. Đây cũng chính là lý do mọi người hết sức nghi ngờ, Đường Tố đưa ra một đáp án có khả thi cao nhất, đó chính là: Vụ án ăn thịt người năm đó hung thủ không chỉ có một người. Nếu là như vậy, có thể giải thích tại sao hai vụ án lần này lại có điểm tương đồng rất lớn so với vụ án năm đó. Thế nhưng … Hứa Luật nghĩ đến lời Đường Tố nói với cô hôm qua. “Tổ hợp phạm tội hai người không giống với một người. Trong hai người sẽ có mối quan hệ phụ thuộc, một người nắm quyền chủ đạo, một người bị động làm theo; nhìn chung lý luận ‘Cá lớn nuốt cá bé’, ‘Lý luận một xã hội ăn thịt người tiến bộ’ đều thể hiện từ trong xương tủy hắn muốn là kẻ nắm quyền thống trị. Chính vì lẽ đó, hắn sẽ là người lãnh đạo trong nhóm này. Thế nhưng nếu là như vậy, tất cả hành động của tên hung thủ lần này sẽ mô phỏng giống y hệt ‘Người lãnh đạo’ của mình coi như một lời chào hoặc để tưởng nhớ; mà sẽ không hề có ý là: Vượt Qua.” Đây chính là điểm mâu thuẫn. Bây giờ tất cả biểu hiện của tên hung thủ lại không hề phụ hợp với mối quan hệ phụ thuộc này. “Là có người ra sức bắt chước thôi … Trương Tùng đã chết rồi!”, Hứa Luật ôn nhu động viên tinh thần hoảng loạn của bà Trịnh, đưa khăn giấy cho bà: “Dì Trịnh, Hiểu Hồng gần đây thế nào?” Mẹ Trịnh lau nước mắt: “Từ sau khi phát sinh vụ đó, tinh thần của nó không tốt lắm, luôn nói tên hung thủ đến tìm nó. Nửa năm trước nó mới khá hơn một chút … Nhưng cho dù thế nào, không lấy lại được dáng vẻ trước đây. Bây giờ nó cứ trông thấy người lạ là hoảng sợ. Không dám một mình ra ngoài, biểu hiện bệnh trạng lúc tốt, lúc xấu …” mẹ Trịnh lắc lắc đầu, nắm chặt tay Hứa Luật, viền mắt đỏ au: “Các cô cậu phải cố gắng bắt cho được hung thủ!” Hứa Luật: “Để tôi đưa dì về!”, Cô đưa mắt nhìn Tô Tử Khiêm, sau đó đưa bà Trịnh rời khỏi Cục cảnh sát. Cô hi vọng lợi dụng chuyến này xem xét lại tình hình của Trịnh Hiểu Hồng, thuận tiện hỏi coi năm đó cô ta còn nhớ vụ án rốt cục có bao nhiêu hung thủ.
|
Chương 95: Hai kẻ gây án
Đi đến nhà họ Trịnh. Bấm chuông cửa, đợi một lúc lâu sau cánh cửa mới hé ra một khe hở rất nhỏ, Trịnh Hiểu Hồng đứng nơi khe cửa, đưa một mắt nhìn chằm chằm hai người bọn họ. Mẹ Trịnh nhỏ giọng nói: “Hiểu Hồng, mẹ đây. Mẹ về rồi, con mau mở cửa đi!” Ánh mắt Trịnh Hiểu Hồng dừng trên người Hứa Luật một hồi lâu, sau đó mới e dè mở cửa ra. Trong phòng rèm cửa kéo kín, không mở đèn, tia sáng mờ mờ. Trịnh Hiểu Hồng mái tóc dài đến eo, tóc mái che quá lông mày, đứng phía sau mẹ Trịnh, thỉnh thoảng đưa mắt lén nhìn Hứa Luật, ánh mắt ngây dại. “Hiểu Hồng đừng sợ, Hứa Luật không phải là người xấu!”, mẹ Trịnh kéo tay Trịnh Hiểu Hồng, đồng thời kéo cô ta ngồi xuống ghế sofa: “Hứa Luật có vài điều muốn hỏi con, con phải thành thật trả lời.” Trịnh Hiểu Hồng vẫn nhìn Hứa Luật bằng ánh mắt cảnh giác, ngồi trên sofa bất giác co rúm người lại. Hứa Luật mỉm cười, cố gắng biểu hiện cho cô ta thấy thiện ý của mình: “Hiểu Hồng sợ tôi sao?” Chờ một lúc, Trịnh Hiểu Hồng mời chậm rãi lắc đầu: “Cô không phải người xấu!” Sau đó cúi đầu nghịch mái tóc dài của mình. Hứa Luật: “Ừm! Tôi không phải người xấu, tôi đến bắt người xấu cho cô.” Trịnh Hiểu Hồng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Hứa Luật. Nhìn vào ánh mắt ấy khiến Hứa Luật thầm sợ hãi: “Hiểu Hồng, cô có thể nói cho tôi biết … Có mấy kẻ xấu?” Trịnh Hiểu Hồng cúi đầu, im lặng cả buổi mời dè dặt lên tiếng: “Hắn về rồi đúng không? Hắn đã nói hắn sẽ về mang tôi đi … Hắn nói hắn nhất định sẽ quay về.”, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Luật lộ ra nụ cười ảm đạm: “Tôi sớm đã nên chết đi … Trái lại sống so với chết còn thống khổ hơn …” “Hiểu Hồng, con không được nói như vậy!” mẹ Trịnh ngắt lời cô ta. “Mẹ …. Con đã nói từ trước … Hắn nhất định sẽ quay về … Các người có cản cũng không được.” Trịnh Hiểu Hồng không khống chế được tâm trạng, quay về hướng mẹ Trịnh gào thét: “”Không ai có thể ngăn cản được … Con sống thế này người không ra người, quỷ không ra quỷ … còn không bằng để con chết đi thì hơn …” Bốp!!! Mẹ Trịnh tát mạnh một cái, cắt đứt tất cả những tiếng thét chói tai của Trịnh Hiểu Hồng. “Mẹ …” Một cái tát của mẹ khiến Trịnh Hiểu Hồng như mê như tỉnh, kinh ngạc nhìn bà ta. Mẹ Trịnh viền mắt hồng hồng: “Hiểu Hồng, có mẹ ở đây, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con … Không ai được phép làm tổn thương con.” Sau đó hai mẹ con ôm nhau khóc rống, Hứa Luật ở bên cạnh cũng không khỏi bùi ngùi đau xót. Di chứng vụ án năm đó mang đến cho gia đình này … không cách nào xóa sạch. Một lúc lâu sau, Trịnh Hiểu Hồng mới bình tĩnh, hai mắt đỏ ngầu, rời khỏi lồng ngực của mẹ, nói với bà: “Mẹ! Con muốn nói chuyện riêng với Hứa Luật!” Mẹ Trịnh nhìn cô ta có chút không yên lòng. “Yên tâm đi … con không sao rồi!”, Trịnh Hiểu Hồng thanh âm nghẹn ngào. Mãi cho đến khi mẹ Trịnh đi vào phòng, Trịnh Hiểu Hồng mới đưa mắt nhìn Hứa Luật một lần nữa, , nở nụ cười u buồn: “Dọa cô sợ rồi!” Hứa Luật: “Cô vẫn ổn chứ???” “Ừm!”, Hứa Luật cúi đầu, “Chính cô đã trông thấy tận mắt, lúc tốt lúc xấu.” Cô ta khẽ nở nụ cười, thanh âm uể oải: “Tôi không muốn thấy mẹ tôi lo lắng. Tôi khó chịu, mẹ tôi cũng rất đau lòng. Các người có chuyện gì cứ hỏi, đừng tiếp tục làm phiền mẹ tôi nữa.” Cô ta nhắm mắt, cuộn mình nơi sofa trong góc phòng. Nhìn dáng vẻ cô ta như vậy, Hứa Luật không đành lòng gợi lại ký ức đau buồn kia: “Trịnh Hiểu Hồng …”, cô ngừng một chút: “Nếu không phải có chuyện, ngày hôm nay tôi cũng sẽ không đến quấy rầy cuộc sống của cô … Tôi chỉ muốn hỏi … năm đó ….” Trịnh Hiểu Hồng giơ tay ôm đầu, cúi gằm mặt, ngăn chặn câu hỏi của Hứa Luật: “Không biết … Tôi không biết gì hết …” Chuyện năm đó cô ta không muốn nhớ lại nữa. “Trịnh Hiểu Hồng!”, Hứa Luật ngồi xuống bên cạnh cô ta, kéo tay, an ủi cô ta: “Cô bây giờ rất an toàn. Không cần sợ hãi, hắn đã chết, không còn ai có thể tổn thương được cô!” Ở khoảng cách gần thế này, Hứa Luật mới phát hiện cô ta gầy đến mức kinh hãi, người trắng bệch, xanh xao, như đã từng rất lâu chưa nhìn thấy ánh nắng mặt trời. “Tôi biết chuyện này với cô mà nói rất khó khăn .. Thế nhưng, bên ngoài có một người dựng lại vụ án năm đó … Thậm chí … còn muốn vượt qua Trương Tùng …” Hứa Luật chú ý khi nhắc tới Trương Tùng, cô ta run bắn lên một cái: “Chúng tôi cần cô giúp đỡ … Nếu không bắt được tên hung thủ kia, chắc chắn còn có rất nhiều người bị hại.” “Vượt qua????”, Trịnh Hiểu Hồng tròng mắt hoe đỏ, nhìn Hứa Luật tựa như không hiểu ý nghĩa của từ ngữ này. “Đúng!”, Hứa Luật nói ra suy luận của Đường Tố, “Hắn muốn vượt qua Trương Tùng, vì hắn cho rằng Trương Tùng năm ấy là kẻ thất bại.” Hứa Luật cảm giác Trịnh Hiểu Hồng muốn bóp nát tay cô, giống như muốn cô truyền cho cô ta chút sức mạnh và dũng khí để có thể đối mặt với sự hoảng sợ vô hình kia. “Không!”, Trịnh Hiểu Hồng lắc đầu, “Làm sao có chuyện này …” Hứa Luật cầm tay, cổ vũ cô ta: “Vì thế chúng tôi cần cô hỗ trợ để ngăn hắn lại.” “Tôi … tôi không muốn nghĩ đến”, ngữ khí run rẩy, cô ta rút tay về, tiếp tục nghịch mái tóc dài của mình: “Nhắm mắt vào là trông thấy … Hắn ở đó … rất gần tôi … dường như đứng ngay trước mặt tôi … nói với tôi … Hắn sẽ quay về tìm tôi …” Hứa Luật sợ cô ta lại lâm vào tình trạng hoảng loạn, u mê, liền vội vã cắt ngang: “Trịnh Hiểu Hồng! Cô đừng kích động, tỉnh táo nghe tôi nói … Bây giờ cô hít thở thật sâu … cố gắng giữ cho mình tỉnh trí một chút …” Trịnh Hiểu Hồng hít thở mấy lần, trạng thái kích động cũng dần ổn định: “Được … được!” Rõ ràng ngữ khí còn chút run rẩy nhưng ánh mắt hiện tại cũng bình tĩnh không ít. Hứa Luật có chút kinh ngạc, tuy rằng nhìn Trịnh Hiểu Hồng là người nhút nhát nhưng cặp mắt kia tỏa ra ánh sáng khiến Hứa Luật cảm giác giống như dũng sĩ muốn chiến đấu đến cùng. Rất tốt. Chính là như vậy! Hứa Luật trong lòng thở phào nhẹ nhõm; nếu ẩn sâu bên trong, Trịnh Hiểu Hồng vẫn là kẻ yếu đuối, thì thật sự cô không biết cách phải đi bước kế tiếp như thế nào --- chỉ sợ tác động lên thần kinh mẫn cảm của cô ta … khiến cô ta hoảng sợ. “Trịnh Hiểu Hồng!”, Hứa Luật mở miệng hỏi, “Hôm nay tôi muốn đến hỏi cô … Vụ án năm đó, Trương Tùng có đồng bọn hay không?” Trịnh Hiểu Hồng hô hấp ngưng trệ, đưa mắt ngơ ngác nhìn Hứa Luật: “Tôi … Tôi không rõ lắm … Hình như có … mà cũng hình như không … Tôi không nhớ ra được … Hình như có một người ở đó … Tôi không nhớ ra được …” Giọng Hứa Luật trì hoãn: “Đừng gấp gáp, đừng kích động. Bây giờ cô làm theo tôi --- Nhắm mắt lại! Đúng rồi, nhắm mắt lại. Đừng nghĩ gì nữa … Hãy thả lỏng …” Hứa Luật dùng thanh âm dịu dàng hướng dẫn cô ta. Phương pháp này khá giống biện pháp thôi miên, nhưng không ở cấp độ cao như thôi miên. Nó chỉ có tác dụng dẫn dắt. Trong một số quá trình điều tra, đối với những nạn nhân có những chấn động tâm lý rất mạnh như Trịnh Hiểu Hồng rất cần dùng đến phương pháp này. Chuyện năm đó là ký ức không thể xóa nhòa, tiềm thức tự bảo vệ bản thân sẽ ảnh hưởng lên não bộ, từ chối gợi lại những hồi ức không tốt. Thế nhưng, không nghĩ đến không đồng nghĩa với việc sẽ quên. Giống như cô ta vừa kể, nhắm mắt là trông thấy hắn. Mà Hứa Luật lúc này đây chỉ muốn gợi lại chi tiết nhỏ nhất trong vụ án. Vì thế phương pháp dẫn dắt phải được thực hiện dựa trên cơ sở tình nguyện của người bị hại. Bởi vì chỉ có như vậy ý thức của họ sẽ không chống cự lại quá trình hồi tưởng, mới nhớ ra những tiểu tiết trong vụ án năm đó. Hứa Luật: “… Nói tôi nghe … Cô nhìn thấy gì?” Hai tay Trịnh Hiểu Hồng đan vào nhau: “Trong phòng tối lắm … Hắn ở đó, tay cầm dao, đang cười … Hắn đang cười …”, nhịp thở Trịnh Hiểu Hồng trở nên gấp gáp. Hứa Luật lên tiếng: “Đừng nhớ đến hắn, chỉ cần nghĩ đến trong phòng có gì?” “Gian phòng rất nóng … Có một cái quạt đang thổi … Bàn … Trên bàn có một bộ bình trà …”, cô nuốt nước miếng: “Còn có hai cái tách … có người nằm trên bàn dài … đều là máu …” Hai cái? Tâm trạng Hứa Luật hơi động. “Trong phòng tắm có tiếng nước chảy … Có người bên trong đang rửa đồ.” “Là Trương Tùng sao?” “Không … Hắn đang ngồi trên sofa nhìn tôi …” “Người ở trong phòng tắm dáng vẻ thế nào …” Trịnh Hiểu Hồng: “Tối lắm … Không nhìn rõ … Tôi không nhìn thấy …” “Bình tĩnh một chút!”, chí ít đã biết năm đó là do một nhóm người làm, sau khi Trương Tùng bị bắt tên đồng phạm đã đào tẩu … “Đi ra … Người trong phòng tắm đi ra … Hắn bước đến, ôm lấy người kia …” Ôm lấy?!? Tình huống này nằm ngoài suy nghĩ của Hứa Luật, xem ra Trương Tùng và người kia quan hệ không bình thường? Là cái ôm giữa những người anh em ... hay là tình nhân??? “Rất trắng … Cánh tay rất trắng ….”, hơi thở Trịnh Hiểu Hồng gấp gáp, hai tay nắm thật chặt bàn tay Hứa Luật, rồi đột nhiên mở mắt ra. “Trịnh …” Cô ta đẩy Hứa Luật ra sau, sau đó lảo đảo chạy về phía phòng ngủ. Hứa Luật không kịp đề phòng, bị cô ta đẩy suýt ngã, sau khi đứng vững, vội chạy đuổi theo, gõ cửa: “Trịnh Hiểu Hồng! Trịnh Hiểu Hồng! Mở cửa … cô mở cửa đi!” Trong phòng mẹ Trịnh nghe động tĩnh cũng chạy ra ngoài, trông thấy Trịnh Hiểu Hồng khóa chặt cửa. Bà ta nhanh chóng lấy chìa khóa dự phòng, mở cửa ra. “Hiểu Hồng …” Trong phòng, Trịnh Hiểu Hồng đứng trước kệ sách. Phòng ngủ cô ta không lớn. Cũng giống phòng khách, cửa sổ khóa chặt, kèm cửa kéo kín, cả phòng trông rất âm u. Trịnh Hiểu Hồng tóc tai bù xù, không ngừng lục tung sách trên kệ, giống như đang tìm kiếm gì đó. Hứa Luật cẩn thận từng li từng tí, nhỏ giọng: “Trịnh Hiểu Hồng?” “Hắn ở đây … Hắn ở ngay đây …”, miệng Trịnh Hiểu Hồng không ngừng lẩm bẩm, “Tôi thấy hắn rồi … Tôi vừa trông thấy hắn …”, nói đến đây, ngữ khí cô ta trở nên sắc bén. Hứa Luật hơi kích động: “Hắn? Ý cô nói là người ở trong phòng tắm sao?” “Đúng … Hắn ở đây … Tôi đã từng thấy hắn … Tôi nhớ hắn ở đây!”, Trịnh Hiểu Hồng rất gấp gáp, quyển sách trong tay cô lật liên tục. Sách … Hứa Luật vội đảo mắt nhìn lên giá sách của Trịnh Hiểu Hồng, tầm mắt rơi vào những quyển sách được đặt kề nhau, đều được bọc mày đen, cô ta lấy ra một quyển, chỉ vào tấm ảnh phía trên đó. “Là hắn ư?” Tầm mắt cô nhìn chằm chằm tấm ảnh trên tay Trịnh Hiểu Hồng.
|
Chương 96: Sự cao ngạo của kẻ biến thái
Cùng thời gian ấy, một ‘lá thư’ được ghi là ‘Gửi đến Cục cảnh sát thành phố Giang’, xuất hiện trên mạng: ---- Xin chào toàn thể thành viên Cục cảnh sát, cùng vị Giáo sư Đường danh tiếng khắp thế giới: Tôi tên Jack, chính là chủ mưu của hai vụ án. Tôi có thể nói hai vụ án mổ bụng mà tôi thực hiện chính là muốn các người trả giá cho sự ngu ngốc của mình. Nếu như các người đồng ý công khai việc ngừng truy tra vụ án, vậy tôi sẽ ngừng tay. Mong rằng các người đừng tiếp tục điều tra, bởi chỉ dựa vào các người thì không tài nào bắt được tôi. Chúng ta đã gặp nhau, vậy mà thậm chí các người còn không biết tôi là ai. … Lá thư không dài, chỉ vài câu rất ngắn, đọc một chút là xong … Thế nhưng nội dung không che giấu ý muốn khiêu khích cảnh sát, thậm chí có thể nói là xem thường. Thành viên tổ trinh sát ai nấy mặt đen như đít nồi. Giời ạ! Cái này có phải quá kiêu căng không cơ chứ! Trương Tùng năm đó tuy rằng biến thái đến mức khiến người ta giận sôi gan sôi máu … thế nhưng vẫn là ‘Tên biến thái biết điều’. Lẩn trốn cảnh sát. Còn tên này thì không vậy, ở đâu nhảy ra làm mấy trò nhăng cuội … hận không thể làm cho toàn thế giới biết đến sự tồn tại của hắn. Mà hắn đúng là nói được làm được. Sau khi bài viết này được đăng, trong vòng một ngày người dân thành phố Giang chỉ cần nhắc đến JACK* sẽ không nhớ đến Jack the ripper kẻ giết người mổ bụng ở vùng White Chapel – London, cũng sẽ chẳng nhớ đến nhân vật JACK trong phim Titanic … mà lại chính là ‘Hắn’. Đối với Cục cảnh sát thành phố Giang, hắn chính là bom hẹn giờ nằm xó nào đó trong thành phố, chỉ chờ đến lúc nổ tung. “A! Jack!”, Đường Tố đột nhiên kêu lên một tiếng, gọi ‘biệt danh’ của hung thủ: “Oh …. Jack!”, anh lại chậm rãi gọi thêm lần nữa, không hề che giấu sự chế giễu: “Tên sát thủ mổ bụng Jack, sát thủ liên hoàn được ngưỡng mộ nhất, tên hung thủ này của chúng ta cũng đang hi vọng chính bản thân hắn có thể tạo nên được kỳ tích.” Ngay sau khi bài viết xuất hiện, Tô Tử Khiêm lập tức cho người điều tra địa chỉ IP đã đăng ‘lá thư’ đó. “Không cần điều tra, hắn đã dám đăng, dĩ nhiên không sợ bị tra xét. Chúng ta có tra ra cũng không bắt được”, trọng điểm Đường Tố không hề quan tâm đến IP mà là nội dung: “Đầu tiên, kẻ viết bài này không cần nghi ngờ chính là nam giới …” “Có thể làm ra vụ án biến thái đến mức này, đương nhiên là đàn ông.” Tiểu Giang cảm thấy bắt đầu không vừa mắt với con người làm ra vẻ thần thần bí bí. Đường Tố không thèm có ý kiến, chỉ cau mày: “Đừng xem thường phụ nữ, một khi bọn họ nổi giận, mấy người đàn ông như các người cũng không sánh được”, trong câu này dĩ nhiên Đường Tố tự loại mình khỏi danh sách ‘những người đàn ông’ đó: “Biệt danh ‘Nữ hoàng khát máu’ – Blood Countess, Elizabeth Báthory thích nhất nhìn cảnh những người phụ nữ liếm máu của nhau, thích dùng máu của thiếu nữ trẻ tuổi tắm rửa. Y tá điên Jane Toppan thú nhận chính mình đã giết hại 31 người, đồng thời cảm thấy hãnh diện vì tội ác mình gây ra. Lý tưởng của cô ta là có thể trở thành ‘Kẻ giết người nhiều nhất trong lịch sử loài người’ …” Nhìn xung quanh mộ đám người trợn mắt há miệng, Đường Tố ngừng chuyện phổ cập ‘Trường hợp sát thủ liên hoàn là phụ nữ’ lại, quay trở về vấn đề chính, tiếp tục phân tích: “Toàn nội dung tràn ngập các từ ngữ tự cao, ngạo mạn. Nếu là nữ, ngôn ngữ thể hiện sẽ là sử dụng rất nhiền ‘Vô lực ngữ thể’. Đừng đi hỏi tôi thế nào là ‘Vô lực ngữ thể’, các anh nên tự mà đi tìm . Các người không phải là Hứa Luật, tôi sẽ không giải thích.” Mọi người im lặng, bọn họ đã quá quen đối với chuyện đối xử phân biệt thế này. Thật! Sự! Là! Quá! Quen! “Hắn cực kỳ tự tin! Cho rằng mình nằm toàn quyền chủ động, có thể tóm các anh nằm trong lòng bàn tay, mặc sức chơi đùa. Mặc dù ra vẻ là đang nói chuyện với các anh. Nhưng dưới con mắt của hắn, thật ra mục đích chính chỉ là muốn biểu diễn ‘Quyền lực’ của hắn, trước bàn dân thiên hạ, hưởng thụ cảm giác thành công khi là kẻ nắm quyền. Đặc biệt câu nói cuối cùng của hắn ‘Chúng ta đã từng gặp mặt, vậy mà thậm chí các người còn không biết tôi là ai’, thực sự là muốn giẫm nát mặt mũi cảnh sát dưới đế giày.” Lần này ngay cả người bình tĩnh như Tô Tử Khiêm cũng không nhịn được, gương mặt bất giác tối xầm lại. Đường Tố nhướn mi, đứng dậy, đút hai tay vào túi, tầm mắt đang nhìn máy vi tính hướng về phía cửa sổ, ngữ khí vài phần kiêu ngạo: “Có chút ý nghĩa!” Dứt lời, anh đi thẳng ra khỏi cửa. * Phía bên kia, Hứa Luật sau khi rời khỏi nhà Trịnh Hiểu Hồng, ngay lập tức quay trở về Cục cảnh sát, báo cáo tin tức. Tin tức bay đến khiến trên dưới cảnh cục ai nấy phấn chấn trở lại, tất cả mọi người lại bừng bừng khí thế, hận không thể ngay tức khắc lôi tên Trần Khánh Khôn về cục. “Mẹ khiếp! Tôi đã nói tên nhóc ấy có vấn đề mà”, Tiểu Giang cuộn chặt tay, giọng nói rít qua kẽ răng: “Lần này để coi hắn nói thế nào!” Tô Tử Khiêm lại không lạc quan như bọn họ: “Đừng quên, tinh thần Trịnh Hiểu Hồng không ổn định, cô ấy rất khó trở thành nhân chứng trực tiếp. Thêm vào đó hiện tại chúng ta cũng không có chứng cứ chứng minh tên Trần Khánh Khôn ra tay mấy vụ án này.” Một câu nói như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt mọi người, khiến sự hưng phấn giảm đi quá nửa. Lại nghĩ tới lần trước tên Trần Khánh Khôn đến Cục cảnh sát thẩm vấn rất trấn định và bình tĩnh ứng phó với cảnh sát thì nửa sự hưng phấn còn lại cũng không còn, trong lòng chỉ còn sót lại ba chữ: Tên khốn khiếp! Cuối cùng, mọi người bàn bạc nhất trí không ‘Đánh rắn động cỏ’, duy trì án binh bất động, tăng cường giám sát Trần Khánh Khôn 24/24. Mãi cho đến lúc tan ca, vẫn chưa thấy Đường Tố quay về Cục cảnh sát. Hứa Luật nhìn đồng hồ, cô quyết định về nhà nấu cơm trước. Trước khi đi cô nhắn tin cho Đường Tố: --- Đang ở đâu vậy? Mấy giờ về? Tối nay có cá. Đường Tố trả lời tin nhắn cực nhanh. --- Em và cá ngồi trước bàn đợi anh, anh sẽ xuất hiện! Hứa Luật nhìn tin nhắn … Anh chỉ trả lời vấn đề thứ hai …. Còn câu hỏi đầu tiên thì sao? Cô tự nhận mình không phải là người bạn gái lúc nào cũng quản thời gian của bạn trai … cô chỉ là … Chỉ là có chút lo lắng. Tuy rằng tin tưởng anh có đủ năng lực tự vệ, rất nhanh chóng phát hiện được nguy hiểm. Thế nhưng … Keng!!! Tin nhắn nữa lại đến. --- Đừng lo lắng, về nhà sẽ kể em nghe. Được rồi! Hứa Luật nhìn tin nhắn trên màn hình, không kìm được nở nụ cười. Tuy rằng không hoàn toàn hiểu người khác … nhưng đã tốt lắm rồi. Chiếu theo tác phong hành sự đơn độc của anh từ trước đến nay mà hiện tại đã biết nghĩ đến tâm trạng của cô đã coi như tiến bộ vượt bậc! * Sau khi về đến nhà, Hứa Luật cho mèo ăn, rồi bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Từ khi Đường Tố vào ở cùng, trong tủ bếp của cô không còn tích trữ mì ăn liền mà thay vào đó là ‘một thế giới đầy ắp cá’. Cửa phòng truyền đến âm thanh, liền ngay sau đó Agatha cũng kêu meo meo vài tiếng. Anh về rồi! Canh thời gian thật chuẩn xác. “Nếu như anh không phải là Đường Tố, thì em thật sự hoài nghi không biết có phải anh gắn máy theo dõi em không nữa!”, Hứa Luật nhìn người đàn ông trước mắt mình buông lời trêu ghẹo. “Anh làm sao cho phép mấy thứ đó được xuất hiện trên người em!”, anh nhướn mi, thanh âm phảng phất chút bá đạo. “Rửa tay ăn cơm đi!”, cô bưng dĩa cá đặt trên bàn. “Anh đi gặp Trần Khánh Khôn.” Hứa Luật hơi run run. Đường Tố ăn một miếng cá, cá rất tươi khiến tâm trạng anh cảm thấy thoải mái: “Hừm! Chờ cơm nước xong xuôi, anh với em nói tiếp chuyện này. Còn bây giờ chúng ta hãy vui vẻ hưởng thụ bữa ăn em đã toàn tâm toàn ý làm cho anh!” Hứa Luật dở khóc dở cười, đang tò mò hết sức, đột nhiên anh nói câu này. Mặc dù chỉ là mấy món ăn đơn giản nhưng được anh coi trọng như vậy khiến Hứa Luật rất sung sướng. Cũng được, ăn cho no trước, trong thời gian tiêu cơm thì được thỏa mãn lòng hiếu kỳ. Sau bữa tối, Đường Tố vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, ra hiệu cô ngồi ở đây, sau đó đưa tay ôm cô vào trong ngực: “OK! Em muốn biết gì?” “Trần Khánh Khôn … là hung thủ thật sao?” Tuy rằng tin tức quan trọng này lấy được từ bên phía Trịnh Hiểu Hồng nhưng như Tô Tử Khiêm đã nói thần kinh của Trịnh Hiểu Hồng vốn có vấn đề, độ tin cậy sẽ là bao nhiêu phần trăm? “Chí ít là có quan hệ với hắn!”, Đường Tố nói, “Những bài viết trên mạng đó là tác phẩm của hắn. Thế nhưng, tình cảm của hắn đối với những thi thể này thì không đúng lắm.” “Tình cảm không đúng!” “Ừm! Vị ‘tác giả’ này của chúng ta chỉ coi hai bộ tử thi là công cụ. Thế nhưng những gì thể hiện trên thi thể thì không chỉ đơn giản là công cụ như vậy.” Đường Tố nhẹ nhàng gõ lên mu lòng bàn tay Hứa Luật: “Thi thể được tẩy rửa sạch sẽ, không phải chỉ là hành động phản trinh sát mà thôi. Anh cho rằng, đó còn là một ‘Nghi thức’. Nhìn người chết mỉm cười, mỉm cười đại diện cho tâm trạng của bản thân, có thể hiểu rằng đây chính là ‘Tự nguyện’: Tôi tự nguyện đem bản thân sạch sẽ dâng hiến cho ngươi. Đây chính là những điều anh đọc được trên tử thi.” “Vậy …”, Hứa Luật nhíu mày: “Nếu như giữa Trần Khánh Khôn và Trương Tùng tồn tại thứ gọi là tình cảm. Sau khi giết chết bọn họ, hắn đem tình cảm của mình đặt trên bọn họ.” “Anh đã từng thử, Trần Khánh Khôn tuyệt đối không phải là GAY. Trái lại, hắn là người phản đối chuyện đồng tính luyến ái!” “Không phải GAY … Anh vừa nói cái gì???? Anh từng thử??? Thử làm sao?”, Hứa Luật quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, cố gắng nhìn cho rõ anh dùng cách gì để thử. Mặc dù lúc này không phải là lúc suy nghĩ lung tung, phải đặt sự chú ý của mình lên vụ án. Thế nhưng … tha thứ cho cô … Cô không thể không nghĩ đến ‘Thí nghiệm’ Đường Tố sẽ thử trên người Trần Khánh Khôn để có kết quả xu hướng tình dục của hắn …. Haizza!!! Nếu thế thì hình ảnh quá mức tuyệt mỹ. “Hứa Luật! Em biết …”, đôi mắt màu trà trở nên sâu thăm thẳm, ngữ khí mờ ám: “Nếu như em muốn thử, anh có thể chuẩn bị ‘gươm dao xông pha trận mạc’.” “… Khụ khụ!!!”, Hứa Luật ngại ngùng sờ sờ mũi: “Em chỉ … Hiếu kỳ … Đúng rồi … Hiếu kỳ … Chỉ là em tò mò thôi!” “Hừm!”, anh khẽ nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng, sau đó giải thích cho cô: “Bất luận tên đồng tính nào nhìn thấy anh không thể nào không có cảm giác.” Hứa Luật nhìn vào gương mặt hại dân hại nước kia … Mẹ khiếp! Điều anh nói cô không thể phản bác. Đồng thời sâu trong tâm khảm còn tán đồng. Nếu như cô là đàn ông, gặp phải Đường Tố, chắc chắn sẽ nảy sinh cảm giác hơn nữa … Còn là loại cảm giác ‘ngàn chấm’ kia cơ. Vừa nghĩ đến đó, hai tai Hứa Luật đột nhiên nóng lên, cả người không khỏi run lên một cái. “Đừng đùa!”, Hứa Luật hờn dỗi, lườm anh một cái. Gương mặt Đường Tố nửa cười nửa không: “Em không chuyên tâm. Có phải đang nghĩ đến thân thể của anh … Muốn anh, đúng không?” Mấy chữ cuối anh cố ý kéo dài, hàm ý sâu xa, cộng với gương mặt ấy … Thật sự là … Quả thật rất yêu nghiệt. ~*Nữ bá tước Elizabeth Báthory (Báthory Erzsébet trong tiếng Hung) là một nữ bá tước thuộc dòng họ quý tộc Báthory người Hungary, nổi tiếng là xinh đẹp và tàn ác. Bà có lẽ là một trong số phụ nữ giết người nhiều nhất được ghi nhận trong lịch sử tính đến thời điểm hiện nay. Chỉ vì lòng ham muốn bệnh hoạn ‘Trẻ mãi không già’ của mình mà bà ta đã tắm máu hơn 600 thiếu nữ đồng trinh. Cuộc đời thực của nữ Dracula, nữ bá tước Transylvania Elizabeth Bathory thực sự là một câu chuyện có những đoạn làm người ta buồn nôn và rợn tóc gáy. ** Jane Toppan (1857 - 1938) lớn lên tại Boston, là con gái của một người cha có bệnh về thần kinh. Thời còn học sinh, các giáo viên đã nhận thấy sự thích thú không lành mạnh của Jane với những bức ảnh nude. Mặc dù có những hành vi như vậy nhưng Jane vẫn tốt nghiệp khóa học Y tá. Năm 1885, cô bắt đầu làm việc tại bệnh viện Cambridge, Massachusetts. Người nữ y tá này thường nhận chăm sóc bệnh nhân khi họ đang trong trạng thái vô thức và vuốt ve kích thích phần nhạy cảm của họ. Vào năm 1895, Jane bắt đầu những thử nghiệm tàn bạo và giết người. Trong khi tiếp tục gây tội ác, bà bị bắt. Khi bị tống giam, Jane thú nhận đã giết 31 người vì cảm thấy có hứng thú tình dục với người chết. Bà ta không bị luận tội vì lý do bị điên và sau đó đã sống suốt đời trong nhà thương điên.
|
Chương 97: Mỗi câu hỏi một nụ hôn
“…” Đúng là tên đàn ông không biết xấu hổ, lại còn có thể nói ra một cách trắng trợn như vậy: “Biến đi! Anh đừng nói lảng sang chuyện khác, mau kể chuyện vụ án!” Anh lười nhác, dựa vào người cô: “Em còn muốn biết gì nữa?”, Hứa Luật còn đang tính mở miệng nói liền bị anh chặn ngang: “Mỗi câu hỏi một nụ hôn!” “Anh nói gì?” Anh nở nụ cười, giọng khàn khàn: “Đây là câu hỏi đầu tiên?” “Á! Không phải … em … em chỉ …” Không quản cô nói gì, giáo sư Đường trước tiên hôn một cái. Người đàn ông này!!! Hứa Luật không ngờ anh ra tay nhanh như vậy. Hai người vốn dĩ tựa vào nhau, cô vừa quay mặt sang, đúng ngay tầm. Anh cúi người … Vừa khít!!! Anh ngừng một chút rồi nói: “Anh đã nói ‘Mỗi câu hỏi, một nụ hôn’.” Và nụ hôn vừa rồi chứng minh anh nói được làm được, độ tin tưởng rất cao. Khuôn mặt Hứa Luật hồng hồng, một lúc lâu vẫn chưa có thể tỉnh trí. Đường Tố dĩ nhiên không gấp gáp, vô cùng thích chí thưởng thức dáng vẻ thẹn thùng này của cô. Hứa Luật âm thầm cắn răng nghiến lợi, Đường Tố quả thật càng ngày càng lộ rõ bản chất lưu manh, một mực dồn cô vào góc chết: “Có phải … Chính xác là có hai kẻ gây án?” “Có thể!” Hai chữ, lại thêm một nụ hôn. “Có phải là nhân cách phân liệt không?”, Hứa Luật chợt nghĩ đến căn bệnh ‘Tâm thần phân liệt’ của Trương Tùng. “Hừm! Độ khả thi nhỏ hơn so với cái trước.” Một nụ hôn nữa đáp xuống. Lần này lâu hơn hai lần trước, chờ đến khi môi miệng cô được giải thoát, Hứa Luật tức tối, trừng mắt nhìn anh: “Anh không thể nói tỉ mỉ hơn được sao. Không phải anh thích nhất là thao thao bất tuyệt à?” Sao bây giờ một chữ còn quý hơn vàng vậy … mau mau dùng mớ khoa học lý luận kia vùi chết cô đi … Trong lòng Hứa Luật âm thầm gào thét. Đường Tố nhếch khóe miệng: “Bởi vì … You – are – so_ _ _”, anh cố ý kéo dài từ ngữ: “---Cute!” Giọng điệu này, ánh mắt này, vẻ mặt này … Người này chắc chắn dụng kỹ xảo với cô, cộng thêm năng lực phòng vệ của cô quá yếu … Theo bản năng Hứa Luật vô thức liếm môi một cái. “Dĩ nhiên … nếu như em …”, nhìn động tác liếm môi của Hứa Luật ánh mắt của anh đột nhiên tối xầm lại: “Nếu em chủ động hôn anh thì không giống nhau. Chúng ta có thể dựa theo trình độ hôn môi của em để quyết định ‘Độ tỉ mỉ’ của đáp án.” Cái gì? Trình độ? “Yên tâm! Anh sẽ đưa ra đánh giá hết sức công tâm”, anh nói tiếp, “Em cũng biết dựa vào việc là người hướng dẫn của em trong lĩnh vực này, chấm điểm cũng không thành vấn đề.” “…” … Mịa nó! Quá kiêu căng! Hứa Luật nghiến răng nghiến lợi, thật sự muốn đứng lên bỏ đi, thế nhưng sự tò mò đã đánh bay tất cả. Dựa vào anh? Khụ khụ … Tuy rằng chẳng có thiệt thòi gì … hơn nữa cảm giác hôn anh rất … rất … Được rồi! Là rất tốt! Chỉ có điều, trông thấy anh ra vẻ kiêu căng như vậy, cô không muốn dễ dàng chiều theo ý nguyện của anh như thế. “Haizza … Quên đi …!”, cô giả bộ thở dài, hơi xoay người, ý muốn thoát khỏi lồng ngực anh … “Thôi để em tự nghĩ … Lúc em đang suy nghĩ không muốn có người đến quấy rầy, tối nay anh ngủ phòng mình đi!” Chưa kịp đứng dậy, đã bị anh kéo ngược trở lại, sà vào lồng ngực anh. Anh trừng phạt cô bằng cách ghì chặt eo cô nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô, hừ một tiếng: “Giảo hoạt!” “Hừ hừ … anh cũng vậy!” Đường Tố khẽ cắn lên đôi môi Hứa Luật, rồi lại ôm chặt cô vào lòng: “Tâm thần phân liệt nhất định phải cần thời gian và điều kiện, không phải cứ muốn phân liệt là phân liệt. Bình thường mà nói, người mang tính cách nhu nhược tự ti, không tự mình thay đổi hiện thực cuộc sống. Qua một thời gian dài sẽ nảy sinh cảm giác căm ghét bản thân mình, đợi đến thời cơ thích hợp mới tự bồi dưỡng sản sinh một con người hoàn toàn mới. ‘Con người mới’ này của người đó sẽ không giống thực chất con người của họ, có đôi lúc thậm chí phân ra thành hai, ba con người khác nhau, cùng nhau giao lưu chuyện trò … thế nhưng thân thể của họ chưa chắc đã biết. Trong quá trình trưởng thành của Trần Khánh Khôn, khả năng hắn phân liệt thành một nhân cách khác là rất nhỏ. Trừ khi hắn vừa sinh ra đã tồn tại hai nhân cách. Dĩ nhiên điều này là chỉ là ‘Có thể’ chứ từ trước đến nay vẫn chưa từng thấy xuất hiện!” Nói đến đây anh ngừng một chút, đảo mắt: “Nếu là vậy .. đến thời điểm đó muốn nghiên cứu hắn một chút.” “Nếu là như vậy thì thật khó giải quyết”, Hứa Luật cau mày: “Hiện tại cảnh sát đang theo dõi hắn 24/24 nhưng chuyện này chưa hẳn đã là kế hoạch lâu dài.” Đường Tố không nói gì thêm, nhưng trong lòng rất rõ, hành động này của cảnh sát là: Vô dụng! Nếu là anh dễ dàng loại bỏ được hết sự theo dõi của mấy chục tên cảnh sát kia … còn Trần Khánh Khôn dầu gì … hắn cũng có thể loại được hai ba người. * Ngày hôm sau, hung thủ dùng hành động để chứng tỏ hắn ‘Từ chối nói chuyện với cảnh sát’: Nạn nhân thứ ba xuất hiện. Sáu giờ sáng, một anh taxi chạy ca đêm, đang trên đường về nhà, đến nửa đường thì tắp vào một con hẻm nhỏ ‘giải quyết nhu cầu sinh lý’, kết quả phát hiện ra thi thể. Sau khi nhận được tin tức, Hứa Luật và Đường Tố ngay lập tức chạy đến hiện trường. Đến được hiện trường trời vẫn còn chưa sáng rõ, xung quanh sương mù dày đặc, đường cảnh giới vừa được kéo, cảnh sát đang ở gần đó xem xét. “Thời gian tử vong khoảng hai ba giờ sáng”, Hứa Luật bước đầu kiểm tra thi thể, đeo găng tay cao su, không ngừng tìm kiếm từng chi tiết nhỏ nhất trên tử thi. Đột nhiên một ngón tay trỏ xen vào, chỉ vào vết thương nơi ổ bụng: “Cũng giống như hai thi thể trước đó, một dao rạch bụng.” Đường Tố ngồi xổm, dùng tay mở ổ bụng nạn nhân ra một chút. Ổ bụng trống rỗng, anh ghé sát mặt: “Mùi thuốc tẩy còn rất nồng. Kết hợp nhiệt độ và độ ẩm không khí … khả năng bị tẩy rửa cách đây một tiếng.” Ngón tay anh xục xạo trong ổ bụng: “Vết cắt bằng phẳng, một dao rất chuẩn.” Hứa Luật gật đầu: “Hừm! Là kẻ có am hiểu thủ pháp dùng dao mổ.” Tầm mắt của cô hướng lên trên: “Nạn nhân lần này không cười.” Hai bộ thi thể trước là nụ cười cứng ngắc. Lợi dụng hiệu ứng thi cương có thể làm ra được chuyện này. Thậm chí còn phát hiện dấu vết định hình. Cho thấy rõ ràng hung thủ tạo ra nụ cười cho nạn nhân sau khi chết. Đường Tố vẫn còn đang kiểm tra vết thương trên thi thể, tìm tới tìm lui, đột nhiên anh cởi bao tay, trực tiếp dùng tay không kiểm tra. “Sao vậy?” “Rất dùng sức …Không … Hẳn là rất tức giận!”, cuối cùng anh mới rời tay khỏi tử thi: “Ra tay tàn nhẫn hơn so với hai nạn nhân trước rất nhiều.” “Làm sao nhìn ra được?”, Tiểu Giang từ phía sau bước tới: “Không phải giống như nhau sao?”, anh ta chưa nhìn thấy điểm nào khác nhau. “Mò!”, Đường Tố đứng dậy. Mò … Mò …. Tiểu Giang liếc nhìn đôi bàn tay trắng nõn của Đường Tố, trong lòng thầm cảm thán: Được rồi! Đại thần chính là đại thần. “Sao vậy?” Hứa Luật nhìn ra được gương mặt có chút nghiêm túc của Đường Tố. Lúc này một trong những người phụ trách theo dõi Trần Khánh Khôn chạy đến báo cáo tin tức: “Chúng tôi mất dấu Trần Khánh Khôn rồi.” Tối qua, Trần Khánh Khôn ra ngoài, đi đến quán bar. Trong quán bar rất nhiều người, tình hình hỗn loạn, nên bọn họ mất dấu. Tô Tử Khiêm lên tiếng yêu cầu cảnh viên bắt tên Trần Khánh Khôn về Cục cảnh sát. Tại sao vừa mất giấu tên Trần Khánh Khôn thì xảy ra án mạng? Có nên nói là quá khéo không chứ? “Hỏi không được!”, Đường Tố mím mím môi, “Tôi đã nói, hung thủ có kế hoạch riêng của hắn. Biết hắn phải làm gì, đối phó với chúng ta ra sao, là một tên điên bình tĩnh.” Hứa Luật: “Anh cũng cảm thấy tên Trần Khánh Khôn chính là hung thủ sao?” Đường Tố nhìn cô một cái: “Không phải là ‘Cảm thấy’ mà thật sự chính hắn. Sự tình không hề đơn giản như vậy, chắc chắn hắn có chiêu cuối.” * Tên Trần Khánh Khôn nhanh chóng bị triệu về Cục cảnh sát. Tinh thần của hắn vẫn rất ổn định, vẫn hết sức phối hợp với cảnh sát. “Tôi biết các người hoài nghi tôi là hung thủ giết người”, hắn khẽ mỉm cười: “Thế nhưng, các người đã sai … Tôi muốn các người trả lại sự trong sạch cho tôi.” Trong phòng thẩm vấn, Tô Tử Khiêm tự mình tra hỏi, đồng thời phái Tiểu Giang dẫn người đến nhà của Trần Khánh Khôn tiến hành lục soát. Kết quả cho dù lục soát hay thẩm vấn, không tài nào kiếm ra được chứng cứ. Đối với hành tung của mình đêm qua, Trần Khánh Khôn trả lời đơn giản: “Cảnh sát Tô, tôi không phạm tội. Tôi đến quán bar tìm bạn bè uống vài ly rượu, sau đó quay về nhà ngủ. Chẳng lẽ làm vậy cũng phạm pháp?” Xác thực không có chứng cứ, do vậy cảnh sát không thể nào tiến hành khởi tố, chỉ được phép tạm giam, hết thời gian này bắt buộc phải thả người. “Cảnh sát Tô!” Tô Tử Khiêm đi đến cửa, tên Trần Khánh Khôn mở miệng nói: “Cục cảnh sát mấy người không phải có một giáo sư tâm lý học tội phạm rất lợi hại sao, nhất định có thể đem hung thủ thật sự lôi ra ánh sáng?” “Mày …”, Tô Tử Khiêm nắm cổ áo hắn: “Mày đừng quá đắc ý … Chính tay tao nhất định sẽ tống mày vào trong ngục.” Trần Khánh Khôn kéo tay anh ta: “Cảnh sát Tô! Với dáng vẻ của anh lúc này mà để bọn phóng viên trông thấy, bọn chúng lại viết lung tung. Cho rằng cảnh sát không phá được án, nên tùy tiện bắt đại một người, giống hệt vụ án Trương Tùng năm đó.” Ngay cả một người thường ngày bình tĩnh như Tô Tử Khiêm ngay lúc này còn vung tay muốn đấm hắn, may là đến phút cuối triệu hồi được lý trí, thu nắm đấm trở về, không tiếp tục tốn nước miếng với tên này. “Cảnh sát Tô! Tôi muốn gặp vị Giáo sư Đường kia!”, Trần Khánh Khôn đưa ra yêu cầu. “Không được!” “Vậy thì khi ra ngoài tôi nhất định sẽ lên mạng viết một bài về việc cảnh sát thành phố Giang uy hiếp tôi thế nào!” … Bên ngoài phòng thẩm vấn, qua tấm gương Đường Tố và Hứa Luật theo dõi hết toàn bộ sự tình phía bên trong. “Tôi sẽ vào gặp hắn!”, sau khi Tô Tử Khiêm đi ra, Đường Tố nói với anh ta, rồi bước vào. Trần Khánh Khôn nhìn Đường Tố, sững người, đứng phắt dậy: “Là anh? Tại sao anh có mặt ở đây …”, hắn hấp háy mắt, “Anh chính là vị giáo sư Đường kia????” So với sự kiếp sợ của hắn, Đường Tố trái lại trấn định hơn rất nhiều, vẻ mặt không giấu vẻ kiêu ngạo: “Sao? Kinh ngạc? Cũng phải, dù sao anh vẫn cho rằng tôi là một nhà xuất bản!” Ngày hôm qua, anh lấy thân phận là một nhà xuất bản tìm Trần Khánh Khôn bàn chuyện xuất bản sách. Trần Khánh Khôn cũng bình tĩnh trở lại. Hắn ngồi xuống ghế, gương mặt ra vẻ chế giễu: “Không nghĩ đến giáo sư Đường lại rụt đầu rụt cổ đến gặp tôi.” Có điều, hắn dĩ nhiên không biết, luận châm biếm, hắn có chạy theo hàng trăm con phố cũng không theo kịp Đường Tố. “Chiêu lừa người đơn giản như vậy mà nhìn không ra”, anh nở nụ cười mỉa mai: “Anh lấy tư cách gì đấu với tôi.” Đường Tố tiến đến gần, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe rõ: “Cố tỏ vẻ bí ẩn, nhưng tôi sớm đã nhìn thấu.” Trần Khánh Khôn gương mặt không biến sắc: “Giáo sư Đường đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu. Nếu giáo sư Đường thật sự có bản lãnh, vậy sớm đã đem hung thủ về quy án …”, hắn nhếch môi, “Nhìn đi, hôm qua lại có thêm người chết.” “Vậy thì sao?”, Đường Tố hai tay đút túi áo, nhàn nhạt lên tiếng: “Chết một người, và chết một trăm người có điểm gì khác nhau? Đáng tiếc … anh lại có không năng lực giết chết một trăm người. Nhờ có thêm nạn nhân sáng nay … mà tôi lại càng xác định.” Trần Khánh Khôn cũng đút hai tay vào túi áo: “Giáo sư Đường thân là một cảnh sát, nói những lời thế này, nếu để người ngoài nghe thấy thì …” “Cứ việc đi nói!”, Đường Tố không hề lay động: “Tuy nhiên, trái lại tôi có một câu muốn nói với anh …”, anh ngừng vài giây rồi tiếp lời: “Đừng tưởng rằng anh hiểu rõ mấy kẻ điên … Tôi còn hiểu bọn họ hơn anh nhiều!”
|
Chương 98: Sau khi kết án đi gặp phụ huynh
“Đừng để ý đến hắn!” Ra khỏi phòng thẩm vấn, Đường Tố nói với Tô Tử Khiêm: “Từ giờ trở đi, không cần cho người vào tiếp tục tra hỏi hắn.” Qua chiếc kiếng nhìn xuyên qua phòng thẩm vấn. Tên Trần Khánh Khôn hai tay đút túi áo, bình tĩnh, ung dung ngồi trên ghế. Giọng Đường Tố lạnh nhạt: “Hắn đã sớm chuẩn bị được xem trò vui!” Hứa Luật: “Xem trò vui?” “Ừm! Hắn tự tạo ra một màn kịch!”, Đường Tố nhếch miệng: “Hắn tự cao tự đại, vô cùng tin tưởng rằng cảnh sát không có chứng cứ cáo buộc hắn. Trước đây anh đã từng nói, chuỗi hành vi này của hắn chính là ‘Vượt Qua’, hắn muốn tự tạo ra một ‘kỳ tích mới’, thỏa mãn ‘quyền lực’ của hắn. Quyền lực mà hắn muốn chính là khả năng có thể khống chế cục diện. Giết người, chuyện này đối với hắn quá đơn giản, cũng không tài nào thỏa mãn được sở thích này của hắn. Hắn muốn chính là _ _ _”, nói đến đây anh ngừng một chút, ánh mắt nhìn về hướng Tô Tử Khiêm: “Điều khiển được phương hướng của dư luận, tạo nên sự khủng hoảng ở người dân, đem cảnh sát quay như chong chóng. Cuối cùng có thể thoát được sự trừng phạt của pháp luật. Đừng quan tâm đến hắn. Các người càng chú ý đến hắn, càng căng thẳng, hắn càng có cảm giác thành công.” “Chờ một chút … Vậy ý của anh là … Chúng ta không làm gì được hắn?”, Hứa Luật dường như không tin vào tai mình: “Chúng ta chỉ có thể tạm giam hắn, chờ hết thời hạn, phải thả hắn ra?” “Không phải chúng ta!”, Đường Tố sửa lại cách dùng từ: “Là ‘Bọn họ’.” Anh đưa mắt liếc nhìn ‘phía thứ ba’: “Bọn họ chính là những tên cảnh sát này … Không làm gì được hắn. Còn ‘Chúng ta’ đương nhiên không hết cách. Em còn có anh.” Tô Tử Khiêm đã sớm lãnh giáo sự ‘Phân biệt đối xử của giáo sư Đường’, đá mắt nhìn Hứa Luật một cái --- Đến em đi!!! Hứa Luật khóc dở mếu dở: “Anh có biện pháp gì?” “Đối phó với kẻ điên, phải để kẻ điên trị!”, Đường Tố nói ra một câu đầy ẩn ý sâu xa, sau đó bàn giao cho Tô Tử Khiêm: “Các anh thông báo với đám phóng viên của mấy tờ báo chính thống trong thành phố Giang, tiết lộ cho bọn họ một số tin tức quan trọng, để bọn họ phối hợp với công việc của cảnh sát.” Ngày hôm sau, trên báo chí truyền hình thành phố Giang đưa ra hai luồng tin tức. Một luồng tin cho rằng vụ án này còn kinh khủng hơn vụ án của Trương Tùng năm đó gấp nhiều lần. Một số khác thì đưa ra ý kiến ngược lại, cho rằng tất cả là do sức ảnh hưởng to lớn của vụ án Trương Tùng, vụ án lần này cũng học theo vụ năm đó. Trong khi hai luồng tin tức trái ngược đua nhau đưa tin, bên phía Cục cảnh sát lại nhận được một lá thư của hung thủ, mà ngay lúc này Trần Khánh Khôn vẫn còn đang bị tạm giam trong đồn cảnh sát. --- Nghe nói các người đã bắt được kẻ tình nghi … Chính vì thế đã có thể kết án được rồi ư. Vậy tôi có nên giết thêm một người để ăn mừng hiệu suất làm việc của cảnh sát … Đường Tố ngồi nơi sofa phòng khách nhìn tin tức mới nhất: “Xem đi! Đây chính là điều hắn muốn!” Hứa Luật khoác chiếc áo khoác bằng bông thật dày, tay cầm chén thuốc bắc giải cảm, mũi khụt khịt, dùng giọng mũi nói chuyện với anh: “Xem ra anh không cảm thấy ngạc nhiên!” “Bất ngờ? Có gì đáng ngạc nhiên”, ánh mắt đang nhìn màn hình vi tính từ từ chuyển sang phía Hứa Luật: “Mấy trò mèo của hắn anh sớm đã nhìn thấu. Dựa vào tính cách tự phụ của hắn, xuất hiện loại chuyện thế này chẳng có gì bất ngờ …. Em đột nhiên bị cảm mới khiến anh bất ngờ đây.” Hứa Luật nhấp một ngụm thuốc: “Rõ ràng là do gần đây thời tiết thay đổi!” Tối hôm qua cô đã cảm thấy cổ họng đau rát, nhanh chóng uống thuốc rồi. Vậy mà … sáng nay thức dậy vẫn bị cảm. Cô giơ tay xoa mạnh huyệt thái dương, cảm giác đầu đau không chịu nổi, đành phải xin nghỉ phép. Một giây sau, một đôi tay nối tiếp động tác này của cô, lực vừa đủ khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. “Aidda! Dựa vào ngón nghề này của anh, sau này nếu như có thất nghiệp cũng không lo không kiếm được việc làm”, trở thành chuyên gia trong lãnh vực massage chắc chắn sẽ không thành vấn đề. Đường Tố không có ý kiến, chỉ hừ nhẹ một tiếng, cầm chiếc tách trong tay cô, đặt ở trên bàn. Đỡ cô nằm xuống đùi anh, điều chỉnh tư thế thích hợp rồi tiếp tục vì cô ra sức phục vụ. “Anh không đi qua Cục sao?”, Hứa Luật vừa nhắm mắt vừa hỏi. Đường Tố: “Không!”, ngừng một chút, anh bổ sung thêm, “Hiện tại em cần anh!” Cô mở mắt, thu hết đôi mắt của anh vào tầm mắt mình: “Làm sao anh biết?” “Bệnh nhân lúc nào cũng rất yếu đuối, cần người chăm sóc!”, anh nói. Hứa Luật nheo mắt: “Ồ! Anh cũng biết chuyện này ư!”, đối với những lý luận về phương diện tình cảm của người bình thường này lẽ ra anh phải khịt mũi coi thường mới đúng chứ. Đôi tay đang xoa xoa huyệt thái dương cho cô chợt khựng lại: “Điều này học được từ bà Minh Hoa. Khi anh còn bé, chính bà dùng luận điệu này nói chuyện với anh, bảo rằng nhất định phải làm bạn với anh.” “Anh cũng bị bệnh?!?”, Hứa Luật cảm thấy thật thần kỳ. Giáo sư Đường không việc gì không làm được mà cũng bị ốm ư??? Đường Tố giải thích: “Vấn đề này không nằm ở anh. Khi đó anh còn nhỏ, là trách nhiệm của bà Minh Hoa.” “Mẹ anh ….”, miệng vô thức bật ra hai từ này, trong đầu Hứa Luật không ngừng suy nghĩ, bà Minh Hoa là một người phụ nữ thế nào đây? Có thể sinh ra được những người con như Đường Tu và Đường Tố: “… Nhất định rất đáng nể!” “Bà chắc chắn sẽ rất vui khi nghe em nói vậy!”, Đường Tố đáp: “Anh sẽ đưa em đến gặp bà.” “Gặp … gặp mẹ anh?”, đây gọi là gặp phụ huynh đúng không? Tim Hứa Luật đập loạn nhịp. “Ừm!”, Đường Tố trả lời một cách tự nhiên: “Để bà chuẩn bị hôn lễ.” “Hôn … Hôn lễ???” Ông trời ơi! Sự việc có phải diễn ra quá nhanh không? Không phải vừa mới đây họ đang thảo luận chuyện vụ án sao? Làm sao có thể nhảy ra chuyện gặp người lớn, tổ chức hôn lễ rồi. “Yên tâm, bà thích nhất làm những chuyện thế này. À! Anh nghĩ trước đó anh cũng nên đi gặp bố mẹ em!”, anh nhớ ra mình còn chưa gặp bên gia đình Hứa Luật: “Lúc nào chúng ta về nhà một chuyến.” Anh nhắc Hứa Luật mới nhớ cô còn chưa nói với mẹ chuyện cô đã ‘Đổi bạn trai’. Từ trước đến nay mẹ Hứa luôn cho rằng cô và Tô Tử Khiêm là một đôi. “Quyết định vậy đi!” “Hả! Cái gì??? Quyết định cái gì?”, Hứa Luật trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh. “Sau khi vụ này kết thúc, chúng ta đi gặp bố mẹ em!”, rồi anh đưa ra quả quyết: “Nhiều lắm chỉ cần ba ngày là phá án.” Hứa Luật há hốc miệng, thốt không nên lời. “Yên tâm! Tất cả đã có anh!”, anh thập phần tự tin, cúi xuống hôn cô: “Em chỉ cần cố gắng dưỡng bệnh để mình mau chóng khỏe lên là được.” “Đừng … Sẽ lây bệnh!”, Hứa Luật muốn tách ra. Không biết do tác dụng của thuốc hay do tay nghề mát-xa của anh quá tài tình mà cô ngủ say sưa không biết gì. Đến khi tỉnh lại, cả người cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Do ngủ một giấc dài nên khi thức dậy trời đã tối sầm. Cô rời giường, ra khỏi phòng ngủ. Ngoài phòng khách đã sáng đèn, nhưng không trông thấy bóng dáng anh đâu. Agatha đang đứng trước cửa bếp. Đi tới, thì ra anh đang loay hoay trước bàn bếp. Không phải là lần đầu tiên trông thấy anh làm cơm, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy … Rất ngọt ngào … Rất an tâm … Khiến tâm trạng cô trở nên kích động. “Đường Tố!”, cô bước đến, ôm chầm lấy anh từ phía sau, “Đợi vụ án kết thúc, về gặp bố mẹ em nhé!” Đường Tố đang cân đường trên cân tiểu ly, hành động đột ngột này của Hứa Luật khiến anh múc quá tay một ít. “Sườn xào chua ngọt!”, Hứa Luật thò đầu ra từ đằng sau, nhìn món ăn trên bếp: “Ôi ôi … Món em thích nhất! Đói quá …” Nghĩ đến vị chua chua ngọt ngọt khiến bụng cô sôi réo ùng ục: “Em đi rửa mặt đã!” Dứt lời liền chạy ù vào phòng tắm, để một mình Đường Tố đứng đó cau mày nhìn nồi sườn. Rõ ràng là anh đã canh lượng đường rất thích hợp … nhưng bây giờ … Anh không thèm sử dụng cân tiểu ly nữa mà múc thêm một muỗng nhỏ bỏ vào, ngọt một chút cũng không sao. Tâm tình của anh lúc này cũng vậy thôi … Rất ngọt. * Hết thời gian tạm giam. Trần Khánh Khôn lững thững ra khỏi cổng lớn của Cục cảnh sát. Nếu như có cặp mắt quan sát tỉ mỉ sẽ thấy bước chân của hắn khá gấp gáp, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. Thái độ xử lý của cảnh sát khiến trong lòng hắn cực kỳ bất mãn, đi ngang qua sạp báo gần Cục cảnh sát. Hắn mua một tờ. Trong báo đề cập ảnh hưởng của vụ án Trương Tùng quá lớn đối với tình hình hiện tại. Cho rằng vụ của Trương Tùng chính là án mạng điển hình, còn vụ án sau này hung thủ chỉ ‘Bắt chước theo’. Hắn tức giận, ném tờ báo vào sọt rác, sau đó bắt taxi, báo địa chỉ cần đến. “Đi theo!” Tiểu Giang lệnh cho đồng nghiệp đuổi theo Trần Khánh Khôn đến một tiệm mì. “Cái quán này …”, Tiểu Giang nhìn quán mì phía đối diện, quán ăn không lớn nhưng rất đắt hàng: “Không phải là quán ăn của mẹ Trịnh Hiểu Hồng sao … Tên này mới ra đã muốn làm loạn rồi ư.” Được một lúc bên trong quán ăn vọng ra một trận huyên náo ồn ào. Hai người nhanh chóng xuống xe. Chưa đến giờ cơm, khách không đông lắm. Trần Khánh Khôn ngồi ở bàn bên cạnh, Trịnh Hiểu Hồng đứng một góc, dưới chân toán loạn mảnh chén dĩa vỡ, cả người cô ta run bần bật, đứng đó nhìn chằm chằm Trần Khánh Khôn. Nghe thấy thanh âm chén dĩa rơi vỡ, mẹ Trịnh Hiểu Hồng vội vã từ nhà sau chạy lên, vừa nhìn thấy Trần Khánh Khôn bà ta nhanh chóng che chắn phía trước Trịnh Hiểu Hồng, rồi lớn tiếng la hét: “Hung thủ, Hung thủ giết người đang ở đây!” Tất cả thực khách trong quán đồng loạt đưa mắt nhìn về phía bọn họ. Đúng lúc này hai người bên Tiểu Giang chạy vào. Mẹ Trịnh nhận ra Tiểu Giang, trông thấy anh ta như gặp được cứu tinh, chỉ vào Trần Khánh Khôn gấp gáp lên tiếng: “Anh cảnh sát! Hắn chính là tên giết người. Hắn lại muốn đến đây hại con gái tôi. Mau đến bắt hắn đi.” --- Nếu như có thể bắt thì cảnh sát đã sớm làm, làm sao có thể để hắn có thể ung dung như thế chứ. Tiểu Giang trong lòng cười khổ. “Khách hàng là thượng đế. Các người mở quán không phải muốn có khách tới ăn sao?”, tên Trần Khánh Khôn cầm tờ thực đơn, nhìn Tiểu Giang nở nụ cười: “Hơn nữa, chính cảnh sát đã nói tôi không phải hung thủ, tại sao bà lại nói tôi như vậy. Nếu bà cứ tiếp tục tôi sẽ tố cáo bà tội phỉ báng. Cảnh sát Giang sao trùng hợp vậy. Anh cũng đến đây ăn mì sao?” Tiểu Giang không thèm nói nhảm với hắn, trực tiếp kéo ghế ngồi đối diện: “Anh nói đúng, quán mở cửa chỉ mong có khách đến ăn. Anh có thể đến, tại sao tôi lại không thể.” Trần Khánh Khôn: “Ở đây rất tuyệt. Có điều bà chủ hình như không hoan nghênh tôi. Để không ảnh hưởng đến khẩu vị của anh, tôi đi trước vậy …”. Sau đó hắn khép quyển thực đơn, nhìn chằm chằm nét mặt đầy cảnh giác của mẹ Trịnh. Móc tiền từ trong túi đặt lên bàn: “Bữa này tôi mời. Ăn nhiều một chút. Ăn no mới có đủ sức theo dõi tôi.”
|