Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi
|
|
Chương 27: Vương gia, người thật đáng ghét!
Hiên Viên Ngạo từng bước một tiêu sái lại gần, mỗ nữ khẩn trương đứng lên, nói sang chuyện khác: "Vương gia, còn chưa tới giờ ăn cơm trưa, sao người đã tới rồi?" Ăn cơm trưa? Tiện nhân này lúc này còn có tâm tình nhớ đến chuyện ăn cơm? "Ăn cơm?" Ngữ điệu lạnh như băng, để cho Vũ Văn Tiểu Tam nhẹ nhàng run lên một cái. Mỗ nữ lúm đồng tiền như hoa: "Vương gia đến đây sớm như vậy, không phải là vì gọi người ta cùng dùng cơm trưa sao?" "Vũ Văn Tiểu Tam, bổn vương có phải đối với ngươi thật tốt quá hay không, mới khiến cho ngươi không có sợ hãi như vậy?" Ngữ điệu lạnh lẽo đều là sát khí, nữ nhân này lại một lần nữa đánh bạo chọc giận hắn, không phải là nhìn hắn không có thật sự đem nàng làm thế nào sao? Ta phi! Chết tiệt suốt ngày mắng lão nương là tiện nhân, lại vẫn động một tí liền uy hiếp sinh mệnh an toàn của lão nương, ngươi không tồi ý tứ nói là ta thật tốt quá? Mỗ nữ ở trong lòng đem hắn hung hăng phỉ nhổ một trận xong, ra vẻ khó xử che đậy mặt: "Quả thật Vương gia đối với người ta rất tốt, người ta gả vào cửa mấy ngày nay, Vương gia thường xuyên đối với cổ của bản vương phi quan tâm đầy đủ, đối nô tì xưng hô cũng là cực kỳ 'thân mật', thời điểm bổn vương phi đánh người, Vương gia cũng dũng cảm đúng lúc ra mặt ngăn lại. Biết sẽ gặp chuyện, Vương gia liền để bổn vương phi tại cửa cung. Ngay cả chuyện ăn cơm, Vương gia cũng lo lắng bổn vương phi chịu không nổi việc tranh cãi ầm ĩ, để cho bổn vương phi về chính phòng mình ăn, tất cả những chuyện này đều làm cho người ta vô cùng cảm động!" Hai từ "thân mật" và "cảm động" cắn rất nặng! Mỗi một câu mà nàng nói, khóe miệng Tiểu Nguyệt liền giật một lần, tiểu thư nhà bọn họ nói ra tất cả việc ác của Vương gia rồi! Nghe nàng nói xong, trên mặt Hiên Viên Ngạo cũng nhiễm lên một chút xấu hổ , có vẻ như mình có chút quá phận, nhưng là ngay sau đó, mắt lạnh nheo lại...... Thiếu chút nữa bị tiện nhân này hù qua đi! Tất cả mọi chuyện hắn làm đều không phải bị tiện nhân này làm cho tức giận? Đang muốn mở miệng, đã thấy nữ nhân kia lại bắt đầu nói sang chuyện khác: "Ai nha, Vương gia, chuyện quá khứ chúng ta cũng không được nói ra, đi thôi, chúng ta vẫn là đi ăn cơm trước đi, đói chết ta rồi!" Xem ra nữ nhân này tựa hồ hoàn toàn quên tất cả những lời nàng vừa rồi nói với Tiểu Nguyệt, Hiên Viên Ngạo thâm sâu cho rằng hắn tất yếu phải nhắc nhở nàng một phen: "Mới vừa rồi bổn vương ở ngoài cửa, nghe đánh giá của vương phi đối bản vương, hoàng huynh, hoàng thúc còn có hoàng đệ, có thể nói thu hoạch không phải là ít, vương phi vừa mới nói thật sự là trữ châu ngọc, bổn vương nên 'cảm tạ' vương phi như thế nào?" Hai chữ "cảm tạ" giống như từ trong kẽ răng nặn đi ra! Vũ Văn Tiểu Tam ra vẻ kinh ngạc nhìn hắn, rồi sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, khó xử bụm mặt mở miệng: "Vương gia, người thật đáng ghét! Vậy mà nghe lén chuyện riêng của nữ nhân, người như vậy làm cho người ta thật xấu hổ!" Nhìn bộ dáng làm làm ra vẻ của nàng kia, lại nghe một chút hồ ngôn loạn ngữ của nàng, mỗ Vương gia suýt nữa tức giận đến ngất lịm! "Vương phi nói những lời này, chẳng lẽ không cần giải thích một chút sao?" Hiên Viên Ngạo đen mặt nhìn nàng. "Vương gia là nói câu nào?" Mỗ nữ vẻ mặt mê võng nhìn hắn, vẫn chờ hắn hỏi chính mình, cũng không rõ ràng tới cùng hắn nghe được bao nhiêu, mình không muốn chưa đánh tự khai mới là tốt. "Ví như, cảm tưởng của vương phi đối hoàng huynh, hoàng thúc cùng hoàng đệ." Giọng nói mỗ Vương gia vô cùng nguy hiểm. Ngữ khí kia, ngay cả Tiểu Nguyệt vừa nghe cũng vì tiểu thư nhà bọn họ ra một thân mồ hôi lạnh. Gặp quỷ! Đều đã nghe được! Mỗ nữ con mắt xoay xoay, cười tít mắt mở miệng: "Y da, đó là người ta vì giúp Tiểu Nguyệt nhà chúng ta tìm được lang quân như ý, cho nên mới nói." Tiểu Nguyệt không dám tin há to mồm, cái gì? Chuyện này thì có quan hệ gì tới ta? Thấy Hiên Viên Ngạo rõ ràng không tin, mỗ nữ lập tức bổ sung: "Người xem, người ta không phải vẫn đang nói tới ưu điểm của hoàng huynh, hoàng thúc cùng hoàng đệ sao, chính là vì để cho Tiểu Nguyệt cẩn thận suy nghĩ, tới cùng nên chọn người nào! Tiểu Nguyệt nhà chúng ta có tâm muốn gả, thật sự để cho bổn vương phi đồng tình, cho nên thân là chủ tử của nàng, quan tâm tới chuyện hôn nhân của nàng cũng là việc nên làm!" Tâm muốn gả? Tiểu Nguyệt như bị sét đánh...... "Vương phi vừa mới không phải nói chính mình cực kỳ thích ba người bọn họ sao?" Hiên Viên Ngạo lạnh lùng mở miệng, tiện nhân này thực xem hắn là ngốc tử? "Y da, bọn hắn đều là thân thích của Vương gia, bổn vương phi gả cho Vương gia, đó chính là người của Vương gia, chẳng lẽ không nên thích bọn hắn sao? Chỉ cần là quan hệ với Vương gia tốt, bổn vương phi đều thích, Vương gia cũng không cần vì thế cảm động, những thứ này đều là việc nên làm!" Vũ Văn Tiểu Tam biết nghe lời. Khóe môi mỗ Vương gia cứng đờ, suýt nữa không đứng vững, hắn vì thế mà cảm động? Nghĩ ngụy biện của nàng, đúng là không phản bác được! Rồi sau đó cắn răng mở miệng: "Vương phi không phải vẫn là cực kỳ kinh ngạc hỏi chọn người nào mới được chứ?" "Bổn vương phi kia không phải đang hỏi Tiểu Nguyệt sao, nguyên thoại là 'Tiểu Nguyệt, ngươi nói ta chọn người nào? ', bổn vương phi là hỏi Tiểu Nguyệt, nên chọn người nào giới thiệu cho nàng!" Mỗ nữ cười hì hì nói xong, lại vẫn che miệng khẽ nở nụ cười, ở trong lòng vì năng lực ứng biến của chính mình hung hăng đắc ý một phen! Tiểu Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn tiểu thư nhà nàng bịa đặt lung tung, tiểu thư của ta, ngay cả ông trời cũng có thể xả thôi? "Vậy 'đệ nhất hoàng hậu —— Vũ Văn Tiểu Tam!' là có ý tứ gì?" Hiên Viên Ngạo xanh mặt, hắn cũng không tin nữ nhân này có thể nói đen thành trắng! Ặc...... Cái này...... Đại não của Vũ Văn Tiểu Tam ngắn ngủi đi bị đơ một phen...... Vấn đề này có phần phức tạp! Nhìn nhìn mỗ Vương gia tay trái từ từ nâng lên, có vẻ như đối nàng bất lợi, mỗ nữ khẩn trương kéo dài thời gian: "Vương gia, cái kia sự tình là như vậy......" Hiên Viên Ngạo trên mặt vậy mà xuất hiện tươi cười khó có được, để sát vào nàng: "Sự tình là như thế nào?" Bổn vương thật đúng là tin ngươi cái gì đều có thể bậy bạ! Nâng lên tay trái, vận đủ nội lực chuẩn bị đập nữ nhân này một chưởng...... Mỗ nữ hoảng sợ nhìn cái tay kia đang càng ngày càng gần mình, trái tim nhỏ căng lên, trong đầu một nguồn điện "ầm" một tiếng...... Có rồi! Đang lúc bàn tay kia cách mình chỉ có một centimet, mỗ nữ bắt lấy cánh tay của hắn, rồi sau đó rất nhanh mở miệng: "Bổn vương phi là thấy Tiểu Nguyệt nói ra nhiều khuyết điểm của hoàng thượng, có vẻ như không thích hoàng thượng, nhưng là hôm qua hoàng thượng đem những thứ trân quý gì đó đều đã ban cho nàng, cho nên bổn vương phi thâm sâu cho rằng hoàng thượng là lương phối của Tiểu Nguyệt!" Nhìn nữ nhân này bắt được tay mình, lại vẫn còn nói một đống nói chuyện không đâu vào đâu, khóe miệng Hiên Viên Ngạo ẩn ẩn giật giật, dùng lực rút tay mình về, rồi sau đó mở miệng: "Cho nên?" Nàng nói những cái này cùng "Đệ nhất hoàng hậu —— Vũ Văn Tiểu Tam" có gì quan hệ? "Cho nên người ta liền cố ý lấy chính mình so sánh, xem Tiểu Nguyệt có ghen hay không! Thuận tiện nói cho Tiểu Nguyệt kỳ thật gả cho hoàng thượng là có rất nhiều chỗ tốt, vô cùng có khả năng để cho nàng trở thành đệ nhất hoàng hậu, ghi danh sử sách! Bổn vương phi nói chính mình, chẳng qua là vì bắt chước một chút, lời nói và việc làm đều là mẫu mực, để cho Tiểu Nguyệt có thể càng thêm khắc sâu nhận thức đến những thứ này ưu đãi!" Mỗ nữ mặt không đỏ khí không thở gấp nói hưu nói vượn. Tiểu Nguyệt vô tội trúng đạn không nói gì ngẩng đầu nhìn trần nhà, nàng đây là tạo ra nghiệt gì, hầu hạ một vị tiểu thư như vậy, tự nhiên đá việc này qua cho nàng! Hiên Viên Ngạo nghe nàng nói khéo như rót mật vào tai, tức giận kìm nén tại ngực, phát cũng phát không ra, nuốt cũng nuốt không trôi, sắc mặt đến mức xanh mét! "Vậy vương phi nói muốn ngừng bổn vương, còn có những đánh giá đối bản vương là sao?" Nếu những lời này đều có thể nói đến trên người Tiểu Nguyệt, vậy hắn thật sự nên suy xét xây một tòa thần điện cho nàng, để cúng bái! Nhưng là...... Lập tức bên tai hắn liền vang lên giọng nói thanh thúy lại không mất đẹp ngọt ngào, lại vẫn mang theo một chút tự mãn . . . . .
|
Chương 28: Người tới, vả miệng cho bổn vương phi!
"Bởi vì thời điểm mà bổn vương phi nói những ưu điểm của hoàng thượng thì Tiểu Nguyệt nói cho bổn vương phi rằng Vương gia cũng không sai, tuy nhiên Tiểu Nguyệt và bổn vương phi quan hệ rất tốt, nhưng vẫn là muốn phòng bị nàng cũng thích Vương gia, muốn tranh cùng với bổn vương phi . Cho nên, bổn vương phi trước hết nói để cho Vương gia ngừng bổn vương phi, cùng với việc bổn vương phi sẽ ngừng Vương gia mà nói chính là để dò xét nàng một phen. Xem biểu hiện của nàng, tựa hồ không hề tán thành nô tì cùng Vương gia chia ly, cho nên nô tì hơi yên tâm. Nhưng lại sợ nha đầu kia khẩu thị tâm phi, cho nên cố ý nói một chút bậy bạ về Vương gia, để cho nàng hiểu lầm Vương gia, như vậy bổn vương phi có thể tránh cho tỷ muội thân thích cùng người ta cướp đoạt phu quân rồi!" Mỗ nữ nói xong lại vẫn khó xử nhìn Hiên Viên Ngạo...... Thấy hắn như bị sét đánh...... Nàng lại đỏ mặt, ưỡn ẹo mở miệng: "Kỳ thật người ta thật sự cực kỳ để ý Vương gia!" Tiểu Nguyệt miệng há thành hình chữ o, không biết nói gì nhìn tiểu thư nhà nàng, nói láo quá thể thôi? Trong lòng Hiên Viên Ngạo cảm xúc ngổn ngang phức tạp đã không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả! Tiện nhân này, tới cùng còn có chuyện gì là nàng không thể nói? Nhớ tới quyết định mới vừa rồi trong lòng mình...... Nếu là chuyện này cũng có thể nói đến trên người Tiểu Nguyệt, hắn thật sự suy xét nên xây một tòa miếu thờ cho nữ nhân này lấy cúng bái để bày tỏ, trên mặt liền vô cùng xấu hổ...... Vũ Văn Tiểu Tam nhìn vẻ mặt hắn xấu hổ, cảm thấy vừa động, tính mở miệng thăm dò: "Vương gia có phải người đang suy nghĩ tính xây điện thờ cho bổn vương phi hay không . . . . . ." "Làm sao bổn vương có thể suy xét xây điện thờ cho ngươi!" Đáp rất nhanh, lại làm cho người ta thấy được giấu đầu hở đuôi. Mỗ nữ che miệng nhẹ cười: "Người ta biết Vương gia sẽ không cân nhắc xây thần điện, bởi vì Vương gia chuẩn bị xây miếu thờ!" Mỗ Vương gia nghe nàng vừa nói như vậy, tức giận đến suýt nữa phun ra một búng máu tươi! Rồi sau đó gắt gao trừng mắt nàng, sau một lúc lâu trong lòng rất nhanh loại bỏ một lần hắn đá văng cửa, nữ nhân này già mồm át lẽ phải. Trong đầu tự nhiên không có một câu có thể lấy ra phản bác! Vũ Văn Tiểu Tam lên mặt ngồi trở lại trên ghế, bắt chéo hai chân nhìn hắn, ha ha...... Cùng bản tiểu thư giảng đạo lý, hoàn toàn là không biết lượng sức! Tuy là không phản bác được, nhưng không sửa chữa tiện nhân này hắn lại cảm thấy tức giận khó mà nhịn! Nhìn nhìn dáng ngồi bất nhã cùa nàng kia, lại gầm lên: "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi có thể có bộ dáng làm vương phi hay không, ngồi không có tướng, phủ tướng quân dạy bảo ngươi như vậy sao?" Ta đi! Chết tiệt hiện tại ngay cả lão tử ngồi như thế nào ngươi cũng quản? Nhà ngươi ở trong cầu Hoàng hà à? Quản rộng như vậy! Mỗ nữ cười hì hì mở miệng: "Vương gia, người cũng biết đó là phủ tướng quân, nô tì đúng là tướng môn hổ nữ, đương nhiên phải hào sảng hơn so với những nữ tử bình thường một chút!" Nói xong còn đứng đứng dậy vỗ vỗ bộ ngực chính mình, đại não nghiêng 75 độ nhìn phía trên, một bộ dáng dương dương đắc ý...... Thấy nữ nhân này nửa điểm cũng không xấu hổ, lại vẫn dương dương tự đắc, Hiên Viên Ngạo vận đủ bẩy phần nội lực mới cưỡng chế kích thích một chưởng chụp chết nàng! Đầu Tiểu Nguyệt lại càng đầy hắc tuyến nhìn tư thế của tiểu thư nhà nàng, không nói gì nhìn ngoài cửa sổ...... "Vương gia, Trắc vương phi mang theo các phu nhân tới thỉnh an vương phi!" Hạ nhân tiến vào thông báo. Các phu nhân? Vũ Văn Tiểu Tam kinh ngạc nhìn Hiên Viên Ngạo liếc mắt một cái, này nha diễm phúc không ít, còn có các phu nhân? Nhìn ánh mắt kỳ dị của nữ nhân này, Hiên Viên Ngạo lại buồn bực, đây là ánh mắt gì? Hắn có mấy thị thiếp thì không bình thường sao? Vũ Văn Tiểu Tam không có phản ứng đến hắn, một bộ dáng ung dung đắt tiền như hoa đi đến chỗ của chủ vị, ngồi xuống, rồi sau đó môi son khẽ mở: "Để cho các nàng tiến vào." Nếu là con heo này còn có thị thiếp, dựa theo lễ tiết, hôm qua sau khi các nàng từ hoàng cung trở về thì nên tới bái kiến nàng. Vậy mà kéo dài tới hôm nay mới đến, xem ra là muốn ra oai phủ đầu với nàng, vậy thì để cho chúng ta nhìn xem, là ai ra oai phủ đầu với ai rồi ! Hiên Viên Ngạo đi nhanh sải bước ngồi xuống ở vị trí chủ tọa, miễn cho nữ nhân này lại bắt nạt người khác! Chỉ chốc lát sau, Nguyệt Vô Hạ liền dắt một đám nữ quyến tiến vào, nhìn xem khuôn mặt xanh tím của nàng kia, Hiên Viên Ngạo cùng Tiểu Nguyệt đều có chút không đành lòng xem quay đầu đi...... Vũ Văn Tiểu Tam lại nhìn nhóm người thị thiếp, ngầm hạ suy xét, các nữ nhân đồng loạt khom lưng: "Bái kiến vương phi!" Miệng thì nói cung kính, ánh mắt lại quấn ở trên người Hiên Viên Ngạo, Nguyệt Vô Hạ cũng là có chút kinh ngạc, làm sao Ngạo ca ca có thể ở trong này? Sau một lúc lâu...... Mãi đến lúc thắt lưng các nữ nhân đều mỏi muốn gãy, cũng không có nghe thấy âm thanh của người ngồi trên chủ vị để cho các nàng đứng dậy, cảm thấy vô cùng buồn bực, có phải đầu óc vị vương phi này có bệnh hay không? Biết rõ rành rành Vương gia không thích nàng, nàng lại ở trước mặt vương gia làm khó dễ các nàng, này không phải tự chui đầu vào rọ sao? Hiên Viên Ngạo ở một bên không lên tiếng, nhìn xem nữ nhân này nghĩ muốn làm cái quỷ gì! Vũ Văn Tiểu Tam nâng ly trà lên, nhẹ nhàng uống một hớp, rồi sau đó mở miệng nói: "Tiểu Nguyệt, hồ sen hoa nở như thế nào?" A? Tiểu thư đột nhiên hỏi cái này làm cái gì? Tuy là khó hiểu, nhưng là ngoan ngoãn đáp lời: "Tiểu thư, bây giờ là đầu hè, cho nên cũng chỉ là chút nụ hoa." "Ừm!" Nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó lại mở miệng: "Hôm qua, bản cung trong lúc vô ý thấy được một câu, nói rằng: trưởng ấu hữu tự, tôn ti hữu thứ. Nề hà bổn vương phi tài sơ học thiển, nhìn thật lâu sau, đúng là không thể hiểu thấu đáo hàm nghĩa này, nghe nói trắc phi muội muội là đệ nhất tài nữ của Hiên Viên đế quốc ta, liền do muội muội tới giải đáp một phen như thế nào?" Lời này để cho chúng cơ thiếp cảm thấy cả kinh, vốn tưởng rằng nàng năm lần bảy lượt chọc giận Vương gia, lại vẫn động một tí liền ra tay đánh người, bất quá là người đàn bà đanh đá ngốc nghếch thôi, nhưng là nàng lại nói ra lời này...... Xem ra vị vương phi này không hề dễ đối phó giống như các nàng tưởng tượng! "Tỷ tỷ, những lời này là ý nói, già, trẻ, lớn bé đều có thứ tự, câu này nhắc nhở mọi người phải chú ý lễ nghĩa!" Nguyệt Vô Hạ không cam nguyện đáp lời, Vũ Văn Tiểu Tam đây chính là vì nhắc nhở nàng, nàng mới đúng chính thất sao? Tiếng nói của Nguyệt Vô Hạ vừa dứt, cái chén của Vũ Văn Tiểu Tam liền ném vào trên bàn: "Vậy bọn muội muội có thể nói cho tỷ tỷ hay không, vì sao ngày hôm trước bổn vương phi vào cửa, các ngươi lại kéo dài tới hôm nay mới đến?" Một tiếng này vang lên, để cho mấy cơ thiếp nhát gan chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối xuống...... Hiên Viên Ngạo tuấn mi cũng hơi vặn lên, đám nữ nhân này khi nào thì trở nên không có đúng mực như vậy? Bất luận Vũ Văn Tiểu Tam có làm hắn thích hay không, chính thất, chung quy là chính thất! "Vương phi tỷ tỷ, hôm qua nô tì thân thể không khoẻ, cho nên không có đến!" Một người mặc quần áo mầu hồng, cực kỳ yêu mị mở miệng, đáy mắt đều là khinh thường Vũ Văn Tiểu Tam. Ánh mắt của nàng, tự nhiên để cho Vũ Văn Tiểu Tam thu nhập đáy mắt, cảm thấy cười thầm một tiếng, nàng đang lo chọn người nào để ra tay đây, có đưa lên cửa là tốt! "Muội muội tên gọi là gì?" Một tiếng hỏi này cực kỳ ôn hòa, để cho các nữ nhân đều có chút phản ứng không kịp. Nữ tử áo đỏ xinh đẹp cười: "Bẩm vương phi tỷ tỷ, nô tì là nữ nhi của Binh Bộ Thượng Thư, Hoa Mị Ảnh." Nàng là hòn ngọc quý trên tay Binh Bộ Thượng Thư, trong bữa tiệc bách hoa, nàng đối với Vương gia vừa gặp đã thương, hoàng thượng đem nàng tứ hôn cho Vương gia, Vương gia lại trực tiếp cự tuyệt! Vì thế nàng liền đối với hoàng thượng nói chỉ cần có thể gả cho Vương gia, kể cả làm thị thiếp nàng cũng cam nguyện, về sau Vương gia mới thu nàng, về sau đối nàng cũng là đặc biệt yêu chiều, trước khi Nguyệt Vô Hạ vào cửa, nàng là nữ chủ nhân thực quyền ở vương phủ . Vương phi lại như thế nào, không phải có thể đối nàng ấm giọng nói lời nhỏ nhẹ? Chợt, trên vị trí chủ thượng nữ tử vẻ mặt ôn hoà tử biến sắc, một tiếng gầm lên: "Người tới, vả miệng cho bổn vương phi !"
|
Chương 29: Tỷ tỷ đánh là muốn tốt cho muội!
Mọi người nghe xong lời của nàng mắt trừng to không dám to, đều vừa nói chuyện tốt, như thế nào lại đột nhiên muốn đánh? Vũ Văn Tiểu Tam nhìn một thị tì bên cạnh đứng ngây người: "Bổn vương phi nói chuyện, ngươi không nghe thây sao?" Thị tì run lên, cuống quít quỳ xuống, mở miệng: "Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ......" Cảm thấy sốt ruột không thôi, chuyện hôm qua vị tân vương phi này, đánh Trắc vương phi cùng hai ma ma không không biết, nàng vừa rồi đứng ngẩn người, đem lời Vương phi như gió thoảng bên tai, hôm nay nàng không hẳn sẽ vậy đi.... "Tốt lắm, lần sau bổn vương phi nói chuyện, tỉnh táo chút là được!" Người không chân chính đắc tội với nàng, nàng cũng không làm khó dễ. Thị tì kia nghe vậy, kích động mở miệng: "Tạ (tạ ơn) Vương phi!" Trong mắt đều là sự cảm kích, nàng làm sai mà Vương phi cũng không chỉ trích, Vương phi thật sự là người tốt! Nhìn ánh mắt cảm kích của nàng, ngay cả da mặt Vũ Văn Tiểu Tam từ trước đến nay dày hơn so với Nam Sơn, cũng có chút xấu gổ quay đầu đi... Thị tì đứng lên, rồi sau đi qua chỗ Hoa Mi Ảnh, giơ tay lên chuẩn bị đánh.... "Vương phi tỷ tỷ, thần thiếp đã làm sai điều gì? Người vì sao phải đánh thiếp?" Hoa Mị Ảnh tránh tay của thị tì, vẻ mặt không phục nhìn nàng. Mày kiếm Hiên Viên Ngạo cũng nhăn lại, có chút không hờn giận nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, hắn vốn cho rằng nàng chỉ nói đùa một chút mà thôi, không nghĩ tới thật muốn đánh! Hắn cũng thấy trong mắt Hoa Mị Ảnh có chút khinh thường, chỉ là nữ nhân này không hề có lý do cũng đánh người, cũng không thể nào nói nổi! Vũ Văn Tiểu Tam đứng lên, từng bước đi tới, khóe môi nhếch lên nụ cười ôn nhã, tư thái đi cũng cực kỳ tao nhã, giống như từng bước từng bước giẫm lên hoa sen, khiến cho nhóm cơ thiếp câm như ve mùa đông... Bước đến trước mặt nàng, một bộ dạng duyên dáng quý phái: "Vậy thì để tỷ tỷ nói cho muội muội, muội đã làm sai điều gì." "Muội muội có thể biết rõ thân phận của mình?" Vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam khinh thường nhìn nàng, dám lấy ánh mắt khinh thị nhìn lão nương, không chỉnh chết ngươi ta đã sống uổng phí rồi! Đôi mắt hoa đào của Hoa Mị ẢNh nhíu lại, hiện lên một chút ý tứ không cam lòng, rồi sau đó mở miệng: "Muội muội chỉ là một thị thiếp nho nhỏ, tự biết thân phận thấp kém." Đôi mắt đẹp kia có chút di chuyển lướt qua Hiên Viên Ngạo, Hiên Viên Ngạo cũng có chút bất đắc dĩ, Hoàng huynh tứ hôn cho hắn cùng Hoa Mị Ảnh, hắn cũng không tiện từ chối, đúng là Vũ Văn Tiểu Tam thật muốn Hoàng huynh hạ một đạo thánh chỉ đưa cho hắn, cự tuyệt cũng không được! Sau này thấy Hoa Mị Ảnh thật sự đối với hắn một mảnh chân tình, xuất phát từ cảm động, hắn đối với nàng cũng tệ, cũng không phải không nghĩ tìm cơ hội đưa nàng lên làm trắc phi, còn không có làm kịp, Vũ Văn Tiểu Tam cùng Nguyệt Vô Hạ đã vào cửa rồi. Hiện tại nhìn ánh mắt Hoa Mị Ảnh, trong lòng hắn cũng có chút áy náy! "A...? Thị thiếp? Nếu bồn Vương phi nhớ không làm, tại Hiên Viên đế quốc ta, bất luận là tiểu thiếp hoặc là thị thiếp địa vị hèn mọn, đều chỉ có thể tự xưng ta, nô tỳ, thiếp thân hoặc tiện thiếp, là ai cho muội muội gan, dám tự xưng thần thiếp? Có phải trong lòng ngươi, có ý muốn ngồi lên vị trí Vương phi?" Câu hỏi sau cùng, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị! Này....thân thể Hoa Mị Ảnh run lên, nàng vẫn không chú ý đến những chi tiết này, dĩ vãng vẫn đều tự xưng là "thần thiếp", cái này... Thân thể Nguyệt Vô Hạ bên cạnh nàng cũng run lên, nàng cũng tự xưng là "thần thiếp", may mắn hôm nay đụng vào họng súng không phải nàng! Về sau xưng hô này nhất định phải thay đổi, nếu không thì.... "Đây là điều thứ nhất!" Vũ Văn Tiểu Tam lạnh lùng dứt lời, nàng đi tới vài bước, mấy người vây quanh đều vì Hoa Mị Ảnh đổ mồ hôi lạnh sau lưng, mở miệng lần nữa: "Thứ hai, màu đỏ này, từ trước đến nay chỉ có chính thất mặc, ngay cả trắc phi muội muội cũng biết quy tắc tự chuyển qua mà hồng, là ai cho muội muội lá gan dám mặc màu đỏ?" Tất cả mọi người đều nhìn xiêm y đỏ rực kia của Hoa Mị Ảnh, tại Vương phủ ba bốn năm qua, Hoa Mị Ảnh vẫn đều là mặc y phục mày đỏ, Vương phủ cũng không có nữ chủ tử chính thất, nên tất cả mọi người đều xem nhẹ vấn đề này! Kỳ thật bọn hắn không biết là, đây là mỗ nữ có ý muốn bới móc, nàng muốn phiền toái, mặc kệ là mặc y phục màu gì ta có thể đều lựa chọn để chỉ trích ngươi! "Vương phi tỷ tỷ, thần thiếp.... Không nô tỳ không phải là có ý mạo phạm Vương phi tỷ tỷ!" Hoa Mị Ảnh vội vàng mở miệng, bởi vì hai tội danh này thật sự quá lớn! Không tôn trọng chính thật, hoặc có lòng riêng, trong Vương thất quý tộc, ít nhất cũng là bốn mươi hình trượng (40 trượng), đánh bốn mươi đại bản kia, nàng còn đường sống sao? "Đây là thứ hai!" Mỗ nữ không phản trước lời cầu xin tha thứ của nàng, lại mở miệng. Tiếp theo từng bước một tiêu sái từ từ về phía ghế chủ vị, xoay người ngồi xuống, lại bưng cố trà kia lên, nhẹ nhàng nhấp một chút, nước trà đã có chút hơi lạnh, uống được...Tao nhã để cái chén xuống, đôi mắt nhìn chúng cơ thiếp trong đại sảnh vẫn duy trì trạng thái hành lễ, thấy mọi người trong lòng đều đổ mồ hôi lạnh, lại mở miệng với Hoa Mị Ảnh... "Thứ ba, bổn vương phi sai người vả miệng, vậy mà còn dám trốn, hoàn toàn không để bổn vương phi vào mắt! Trong lòng muội, không có vị trí của bổn Vương phi?" Nới tới đây, Vũ Văn Tiểu Tam không khỏi bắt đầu cảm tạ kiếp trước xem những vở kịch cung đấu, tiểu thuyết cung đấu, hôm nay thật là đại ân giúp nàng! Nhìn đi, nàng sắm vai Vương phi thật chuẩn! Riêng ba tội lớn này, tại Hiên Viên đế quốc đã là phạm vào nữ giới, có trục xuất nàng khỏi Vương phủ cũng không đền hết tội! Hoa Mị Ảnh vội vội vàng vàng ngẩng đầu nhìn về phía Hiên Viên Ngạo, hi vọng hắn có thể giúp mình, nhưng nhìn mặt hắn không biểu cảm, đành phải mở miệng tự cứu: "Là nhà muội muội dạy chưa đúng, làm việc thất đức, là muội muội không phải, muội muội đa tạ tỷ tỷ dạy bảo! Tỷ tỷ là đương gia chủ mẫu, nhất định khoan hồng độ lượng, nói vậy sẽ không so đo cùng muội muội mới đúng!" Nói xong lời này, nét mặt hồ ly có chút tự mãn, ta cũng không tin ta tâng bốc ngươi như vậy, ngươi còn có thể đánh ta, nếu ngươi vẫn đánh, vậy thì chứng minh Vũ Văn Tiểu Tam ngươi là kẻ lòng dạ hẹp hỏi, không có lòng bao dung! Nếu nàng gặp người khác, có lẽ hôm nay thật sự nàng có thể tránh được một kiếp, nhưng mà hết lần này đến lần khác, nàng lại gặp phải đúng Vũ Văn Tiểu Tam.... Chỉ thấy vị chủ tọa kia khẽ cười một tiếng, rồi sau đó mở miệng: "Muội muội biết chính mình là nhà dạy không tốt, còn có thể thẳng thắn thành khẩn như vậy, thật làm cho tỷ tỷ có chút khâm phục." Lời này thốt ra, khuôn mặt hiện vẻ đắc ý của Hoa Mị Ảnh nháy mắt trở nên cứng ngắc... Tuy là chế nhạo, nhưng so với việc bị đánh thì tốt hơn! Đây là tiếng lòng của mọi người, nhưng mà.... Đã thấy người nọ mở miệng lần nữ: "Muội muội nói không sai, tỷ tỷ nên khoang dung độ lượng, theo lẽ thường hẳn không nên cùng muội muội so đo, nhưng mà nếu không cho muội muội nhớ kỹ chút, tỷ tỷ sợ..." Trong lòng mọi người vì lời nói ra mà dâng lên, chờ đoạn dưới của nàng... Thu hồi đủ vẻ mặt của mọi người, mỗ nữ lại mở miệng lần nữa: "Ài, hôm nay tại vương phủ thì không sao, nếu một ngày kia muội muội nhìn thấy thiên nhan (mặt Hoàng thượng), hoặc là may mắn được thái hậu triệu kiến, cũng bất kính như vậy đối với Hoàng thượng mẫu hậu, kia tuyệt đối không phải là chỉ mấy cái bạt tai đơn giản như vậy đâu! Nhẹ thì mất đầu, nặng thì liên lụy cả nhà! Vì muốn tốt cho muội muội, tỷ tỷ hôm nay quyết định sẽ cho muội muội chút giáo huấn, để tránh tương lai muội muội lại phảm phại sai lầm lớn không thể cứu vãn! Muội muội cũng không nên quá cảm kích tỷ tỷ! Người tới, đánh cho ta!" Khóe miệng Hiên Viên Ngạo giật giật, quay đầu nhìn nàng....Cái nữ nhân này, sự tình gì trong miệng nàn mà ra, cũng đều là vì tốt cho người khác? Thị tì nghe lời tiến lên, đối với mặt xinh đẹp của Hoa Mị Ảnh kia một cái tát lại một cái tiết liên tiếp giáng xuống.... Hiên Viên Ngạo không lên tiếng, thờ ơ lạnh nhạt...... Tiểu Nguyệt nuốt nước miếng, vừa sùng bái vừa sợ hãi nhìn tiểu thư nhà nàng...May mắn nàng cùng tiểu thư là một phe! May mắn! Vũ Văn Tiểu Tam mặt không đổi nhìn người bị đánh, chỉ bằng ngươi cũng dám dùng ánh mắt khinh thị nhìn lão nương? Không cho ngươi chút giáo huấn ngươi không biết vì sao hoa lại đỏ như thế! "Bốp! Bốp! Bốp!" Trên đại điện yên tĩnh tiếng động vô cùng rõ ràng......
|
Chương 30: Chim gõ kiến, sống không lâu!
Khóe mắt Nguyệt Vô Hạ có chút hả hê, Hoa Mị Ảnh này, luôn tự cho mình là nữ chủ nhân của vương phủ, ngay cả trắc phi như nàng cũng không để ở trong mắt. Hôm nay Vũ Văn Tiểu Tam giúp nàng dạy dỗ thật đúng lúc! Đỉnh đầu của các cơ thiếp khác đều là mồ hôi hột cũng không dám động đậy, tư thế hành lễ cứng đờ, sợ lại làm ra sai lầm, lại chịu kết cục bi thảm như Mị phu nhân! Các nàng không biết, nếu Vũ Văn Tiểu Tam có tâm chọn chỗ sai, toàn thân các nàng đều là lỗi! Ở đâu còn cần đợi các nàng lộ ra sơ hở! Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Mị Ảnh bị đánh xưng lên, dưới lớp tay áo bào rộng lớn kia, móng tay đâm sâu vào thịt, máu dọc theo ngón tay trắng noãn chảy xuống.... .... Nàng tuyệt đối nhớ cái nhục ngày hôm nay! Mắt thâm độc quét về phía Vũ Văn Tiểu Tam, mối thù này, Hoa Mị Ảnh ta nhất định sẽ đền gấp trăm ngàn lần! Mỗ nữ bưng chén lên, nhẹ nhàng mân mê, đem ánh mắt của nàng thu về đáy mắt, xem ra Hoa Mị Ảnh này học không ngoan tí nào, chúng ta còn nhiều thời gian, tỷ tỷ từ từ giáo huấn ngươi! Vẫn là đánh cho trong mắt Hoa Mị Ảnh chỉ còn thảm hại và nước mắt, Vũ Văn Tiểu Tam mới hài lòng mở miệng: "Tốt lắm, dạy dỗ nhỏ nhẹ vậy là đủ rồi, trừng phạt quá nặng, người khác sẽ nói bổn vương phi không thấu tình đạt lý!" Gì? Đánh thành như vậy, còn nói "Dạy dỗ nhỏ nhẹ"? Ngay cả khóe miệng Hiên Viên Ngạo cũng hơi co quắp một chút. Lúc này ánh mắt mọi người nhìn lại vị vương phi này, đây mới là thật thay đổi, nữ nhân này thật sự quá kinh khủng! Nhìn một chút tình trạng khom lưng hành lễ của mọi người, Vũ Văn Tiểu Tam nhẹ nhàng mở miệng:" Tốt lắm, đứng lên trước đã!" Chúng cơ thiếp như nhặt được đại xá, nếu vương gia không ở nơi này, các nàng thật muốn xoa xoa cái thắt lưng đau của mình! Tiếp theo, chính là kính trà vị vương phi này! Hạ Vô Nguyệt đi lên, chỉ thấy nàng hé ra mặt sưng lên giống như đầu heo, từng bước từng bước bưng trà, cung kính quỳ xuống, nhưng vẻ mặt không cam lòng: "Mời vương phi tỷ tỷ uống trà!" A! Quả nhiên là vợ cả có khác! Hiên Viên Mặc kia thật sự không tệ, nhỡ rõ để nàng làm vương phi, nếu để cho Nguyệt Vô Hạ kia làm vương phi, quỳ gối nơi này chính là nàng! Nhận lấy trà, uống một hớp, rồi sau đó để xuống: "Hôm qua muội muội vì sao chưa đến chào bổn vương phi? Không lẽ cũng giống Mị Ảnh muội muội thân thế khó chịu?" Nàng đây là đang chặn đường lui, người khác vừa rồi nói thân thể khó chịu, đã bị đánh, xem ngươi còn dám nói thân thể khó chịu nữa hay không! Quả nhiên, đôi mi thanh tú Nguyệt Vô Hạ nhíu lại, không biết đáp lại như thế nào.... ... Ở bên Hiên Viên Ngạo mở miệng: "Hôm qua Hạ nhi không phải bị vương phi đánh sao? Thân thể khó chịu cũng là bình thường!" Mỗ nữ căm tức nhìn con chim gõ kiến này một cái, ngươi đặc biệt nhiều chuyện! Lão nương nói cái gì ngươi cũng phải chen miệng! Nhìn thấy ảnh mắt của nàng, Hiên Viên Ngạo giả vờ quay đầu đi, hắn đây là đang giảng đạo lý có được hay không? "Nếu vương gia vì muội muội mở miệng, tỷ tỷ cũng không chỉ trích muội muội, nhưng mà muội muội phải nhớ, có một số là của ngươi, tỷ tỷ sẽ không giành, mà một số là thuộc về tỷ tỷ, muội muội không cần phải tranh!"Vũ Văn Tiểu Tam có thâm ý nói một câu, cành ô-liu là ta ném, có tiếp hay không là ở ngươi. Con ngươi Nguyệt Vô Hạ trợn to, không dám tin nhìn nàng, ý của nàng ta là, nàng ta sẽ không cùng nàng giành Ngạo ca ca sao? Con ngươi thanh khiết thoáng qua có chút do dự, rồi sau đó nháy mắt kiên định, hừ, đã ngồi lên vị trí vương phi, ý tứ hoàn hảo nói là không cùng nàng tranh Ngạo ca ca! Nhìn Nguyệt Vô Hạ một chút, Vũ Văn Tiểu Tam không thú vị nhếch miệng, bầy cổ nhân này thật là ngoan cố! Hiên Viên Ngạo cũng nhíu mày suy nghĩ sâu xa, suy nghĩ ý tứ của những lời này.... .... "Tốt lắm, đứng lên đi!" Nguyệt Vô Hạ vừa nghe, lập tức đứng lên, ngoan ngoãn lui ra.... ........ Tiếp theo một nữ nhân quần áo màu vàng tiến lên, trên mặt cũng là kiêu ngạo và ngang ngược, đánh Hoa Mị Ảnh thì như thế nào, vương gia không thích, nàng cũng không phải là gì, hơn nữa nàng tự nhận không thể bị nàng ta tìm ra lỗi! "Thiếp thân Mục Điệp Y, mời vương phi tỷ tỷ uống trà!" Một ly trà giơ lên ở trước mặt Vũ Văn Tiểu Tam. Sắc mặt ương ngạnh và đầy kiêu ngạo này, ảnh hương nghiêm trọng tâm tình của Vũ Văn Tiểu tam, đặc biệt sao, một thị thiếp nho nhỏ cũng dám trước mặt lão nương phách lối? Nhận lấy cái ly, tay của Mục Y Điệp cố ý run lên, nước trà hướng Vũ Văn Tiểu Tam hất đi, cũng may nàng sớm có phòng bị, giơ chân thật nhanh, chín mươi độ xoay tròn, thánh thoát một kiếp.... .... "Thật xin lỗi, tỷ tỷ, muội muội cũng không phải cố ý!" Thấy không thành công hất lên người nàng, mặc dù Mục Y Điệp cảm thấy đáng tiếc, nhưng mà bộ dáng còn giả vờ sợ hãi. Không phải cố ý? Ngươi tưởng mẫu thân đại nhân ngươi là đứa trẻ ba tuổi sao? Vũ Văn Tiểu Tam theo lời của nàng, nói: "Nếu muội muội không phải cố ý, tỷ tỷ cũng không nói thêm gì.... ......" Nghe nàng nói đến chỗ này, Hiên Viên Ngạo rất kinh ngạc nhìn nàng, hôm nay nữ nhân này nói chuyện tốt như vậy? Chỉ thấy mỗ nữ dừng một lát, con ngươi chợt trợn to lên, hình như có chút kinh dị nhìn y phục của nàng, mở miệng lần nữa: "Muội muội hôm nay mặc y phục, một bộ màu vàng, khiến bổn vương phi vừa nhìn, còn tưởng rằng thấy được Hoàng hậu đây!". A? Này.... ..... Mục Y Điệp mặt méo thành một đoàn, đây không phải là hãm hại sao? Hiên Viên Ngạo khóe mắt kéo lên, mặc dù đã sớm đoán được nữ nhân này không phải tốt như vậy, nhưng mà thời điểm phát sinh chuyện, hắn sâu sắc không nói gì! Tiểu Nguyệt khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, đồng tình nhìn Mục Điệp Y.... ...... "Tỷ tỷ, Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, muội muội mặc bộ y phục há có thể bắt chước, kính xin tỷ tỷ không nên chế nhạo muội muội" Ở vương phủ nhiều năm như vậy, nàng há có thể dễ dàng bị đánh sụp đổ! Mỗ nữ khẽ cười một tiếng: "Phong thái Hoàng hậu, đương nhiên người bình thường như muội muội sao có thể bắt chước. Chẳng qua là muội muội hôm nay ngay cả hoàng y cũng mặc, thật sự là đối với Hoàng tẩu tương lai đại bất kính, cho nên.... ...." "Tỷ tỷ, muội muội chẳng qua là mặc hoàng y, làm sao đối với hoàng hậu.... ....." Mục Điệp Y cố gắng để ý. "Mặc hoàng y cũng không phải đại sự gì, chẳng qua là màu vàng, từ trước đến nay đều chỉ có hoàng gia chính thống mới có thể dùng màu sắc này, tỷ tỷ rất sợ muội muội hôm nay mặc hoàng y, ngày mai liền đánh bạo mặc hoàng bào! Tỷ tỷ mới giúp dạy dỗ Mị Ảnh phu nhân, bây giờ cũng không thể thiên vị, người đâu, lôi ra, đánh hai mươi trượng" Ta đánh ngươi! Ta đánh ngươi! Ngươi đánh ta thử coi! Ngu ngốc! Hiên Viên Ngạo cũng không lên tiếng, đã sớm dự liệu loại kết quả này, hơn nữa hắn biết rõ, nếu như bây giờ hắn mở miệng giúp, nữ nhân kia có thể kéo người ủng hộ Mục Điệp Y đối với Hoàng hậu bất kính! Vì vậy.... .... Mọi người cùng nhau nhìn thấy Mục Điệp Y bị bắt ra ngoài.... ..... Từng tiếng kêu thảm thiết truyền vào, làm cho mọi người lạnh cả người.... ..... Từ trước đến nay cùng Mục Điệp Y quan hệ không tệ, Ngọc Vân Hà từ bên cạnh mở miệng: "vương phi tỷ tỷ, y phục Điệp Y phu nhân chẳng qua là.... ...." Vậy mà Vũ Văn Tiểu Tam căn bản không cùng nàng nói, mà là kinh ngạc mở miệng: "Y phục muội muội hôm nay cũng kỳ, bổn vương phi vừa nhìn.... ...." Ngọc Vân Hà vừa nghe, vội vàng quỳ xuống: "Vương phi tỷ tỷ, nô tì sai lầm rồi, nô tì không bao giờ, hồ ngôn loạn ngữ nữa!" Giúp người khác ra mặt, chính là liên lụy đến mình. Thấy nàng có lòng hối cải, Vũ Văn Tiểu Tam hài lòng gật đầu một cái, không hề gây khó khăn nữa: "Muội muội biết mình sai lầm là tốt rồi, bổn vương phi bình sinh ghét nhất chính là chim gõ kiến, miệng thì dài vô cùng, còn vui vẻ với thuyết tam đạo tứ, người như vậy, bình thường mệnh không được lâu!". Vừa nói thâm ý liếc nhìn Hiên Viên Ngạo, ánh mắt viết: Chim gõ kiến, sống không lâu! Hiên Viên Ngạo nghe nàng chỉ gà mắng chó, lại nhìn thấy mắt nàng tràn đầy ám chỉ, giận suýt nữa một hơi không nói đi lên.... .....
|
Chương 31: Lại là tên dương thọ ngắn kia giở trò quỷ!
"Được rồi, hôm nay đến đây đi, bổn vương phi mệt mỏi, các ngươi cũng không cần mỗi ngày tới thỉnh an nữa." Vũ Văn Tiểu Tam bày ra một bộ dáng mệt mỏi, nhưng thấy thế nào cũng cảm thấy được đây là bộ dáng của người tiều tụy vì bệnh tật. Tiểu Nguyệt không nói gì xem xét tiểu thư nhà nàng, tiểu thư, người giả vờ quá mắc rồi! Bộ dáng của người không phải mệt mỏi, là bị bệnh! "Thiếp thân cáo lui!" Chúng cơ thiếp cúi chào xong, mỗi người lại bày ra một tư thế tự nhận là đẹp nhất, tự nhận là tao nhã nhất cất bước đi ra ngoài, hi vọng ở trước mặt vương gia lưu lại ấn tượng tốt. Chỉ có Hoa Mị Ảnh là bị đỡ trở về, mà Mục Điệp Y tức thì bị nâng trở về! "Vương gia, các nàng đều đã đi, người còn không đi sao?" Săc mặt mỗ nữ không mấy thiện cảm nhìn hắn! Vừa mới muốn tìm Nguyệt Vô Hạ gây sự, bị hắn ngăn cản, con chim gõ kiến lắm miệng này! Tên dương thọ ngắn ngày này! Cút thật xa cho lão nương! Nhìn nữ nhân này trong mắt rõ ràng là ghét, mỗ Vương gia một hơi ngăn lại ở ngực, suýt nữa không khống chế được! "Vương phủ này là của bổn vương, vương phi đây là hạ lệnh đuổi khách sao?" Hiên Viên Ngạo nổi giận đùng đùng trừng mắt nàng, một ngày nào đó hắn sẽ bị tiện nhân này làm cho tức chết! Mỗ nữ con mắt xoay xoay, không nghĩ muốn đi? Bổn vương phi sẽ có biện pháp để cho anh cút đi! Vũ Văn Tiểu Tam đi đến bên cạnh hắn, giả vờ đứng không vững, hướng trên người hắn ngã vào, Hiên Viên Ngạo khẩn trương đứng lên, rồi sau đó tránh đi...... Tiếp theo mỗ nữ lại đi qua, làm bộ vừa muốn thật...... Mỗ Vương gia đỉnh đầu đầy hắc tuyến: "Vũ Văn Tiểu Tam, cô muốn làm gì?" Mỗ nữ khó xử che mặt: "Vương gia không phải nói vương phủ này là của người sao? Vậy bổn vương phi tự nhiên cũng là của anh!" Dứt lời xoắn xoắn vạt áo, vẻ mặt mê say ngẩng đầu: "Vương gia hãy để người ta tựa vào, an ủi một chút tâm hồn tịch mịch đi?" Nói xong sắc mặt xấu hổ đến đỏ bừng, mà thân thể lại vẫn giống như xấu hổ xoay vặn...... Nhìn đức hạnh của nàng kia, hôm qua Hiên Viên Ngạo ăn cơm chiều đều đã suýt nữa thổ ra! Nữ nhân này, không thấy ghê tởm chút nào sao? Tiểu Nguyệt lại càng cảm thấy vô cùng mất mặt, ôm trán của chính mình, trời ạ, bệnh điên của tiểu thư nhà bọn họ ...... Lại tới nữa! Vũ Văn Tiểu Tam cúi đầu cười trộm, đáy mắt lướt qua một chút giảo hoạt, tôi không tin anh còn không đi! "Vương phi! Người tới cùng có biết cảm thấy thẹn là gì hay không?" Một biện sĩ cấp lão phu tử nào đấy cưỡi mây xuất hiện. Chỉ thấy mỗ nữ chậm rãi ngẩng đầu, chậm rãi khoan thai tiến vào hắn, rồi sau đó chậm rãi mở miệng: "Vì Vương gia, người ta nguyện ý không biết......" Tiếp theo giống như phim hành động quay chậm, mỗ nữ giang rộng hai tay ra, làm bộ muốn ôm Hiên Viên Ngạo...... Khuôn mặt Hiên Viên Ngạo đủ mọi màu sắc rực rỡ như cầu vồng xem xét nàng, rồi sau đó hơi hơi nghiêng người, tránh thoát ôm ấp của mỗ nữ, vội vàng vàng mở miệng: "Vương phi một đêm chưa ngủ, vẫn nên nghỉ ngơi đi, bổn vương đi trước!" Nói xong giống như chạy mất dép, xoay người rời đi rất nhanh, đi chưa được mấy bước, liền nghe thấy giọng nói của mỗ nữ từ phía sau truyền đến: "Vương gia, người quan tâm người ta như vậy, có những lời này của người, nô tì định sẽ ngủ thật sự an ổn, cũng nhất định sẽ mơ tới Vương gia!" Mỗ Vương gia ngừng cước bộ một lát, quay đầu, muốn để cho nữ nhân kia thu liễm một chút, kết quả quay đầu lại liền thấy nữ nhân kia đối với hắn làm một cái tư thế hết sức kỳ quái lại ghê tởm...... Mặt cứng đờ, quay đầu, tăng nhanh cước bộ...... Nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy trốn của hắn, mỗ nữ vui sướng hài lòng trở lại trong phòng. Bay lên một cước đem cửa phòng đóng lại, năng lực thừa nhận của hắn thật kém, mới có mấy cái hôn gió mà đã bị dọa thành như vậy! Nhìn nhìn Tiểu Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, vươn tay quơ quơ trước mắt nàng: "Hoàn hồn, hoàn hồn!" "Tiểu thư, người vừa mới......" Tiểu Nguyệt cảm giác mình giống như nuốt phải một quả trứng chim, mắc kẹt tại yết hầu khó chịu cực kỳ! "Ta vừa mới rất tốt a! Biểu hiện không sai đi?" Mỗ nữ vui sướng hài lòng mở miệng. Tiểu Nguyệt giật giật khóe miệng: "Tiểu thư, người không phải không thích Vương gia sao? Vừa mới......" "Vì là không thích hắn, cho nên mới muốn hắn cút đi! Cứng rắn không được, ta liền mềm! Rốt cục tên dương thọ ngắn cút đi, hiện nay tâm tình bổn vương phi rất sung sướng!" Mỗ nữ nói xong đối với giường lớn của nàng đi tới...... Mệt chết rồi...... Để lại Tiểu Nguyệt ngơ ngác mở to mắt, trong đầu loại bỏ tình hình vừa mới nhìn thấy, rồi sau đó ánh mắt đờ đẫn bước ra khỏi phòng...... Hiên Viên Ngạo trở lại thư phòng, trên người vẫn là lãnh ý ức chế không nổi, ngẫm lại bộ dáng vừa rồi của nữ nhân kia, toàn thân nổi da gà! Loại cảm giác này so với lúc hắn ở trên chiến trường một mình một người đối mặt thiên quân vạn mã vẫn còn khủng bố hơn! "Vương gia!" Ám dạ báo lại. "Tiến vào." Tiếng nói lạnh lẽo nghe không ra chút cảm xúc nào. "Thuộc hạ đã điều tra quá, một ngày trước khi vương phi gả vào vương phủ đã tự sát, vốn là không cứu được, nhưng đột nhiên sống lại, rồi sau đó tính tình thay đổi." Trở thành bộ dáng người đàn bà đanh đá như bây giờ......Một câu sau cùng hắn giấu ở trong lòng chưa nói ra. Đôi mi nhăn lại, tay trái gõ ở trên bàn bắt đầu suy nghĩ sâu xa, tính thời gian, ngày ấy là chính mình nói làm cho nàng tự sát. Tính tình thay đổi? Nữ nhân này vì che dấu cái gì, hay là có ý đồ gì không thể để cho ai biết? "Vương gia, Phùng tướng quân và Úy Trì tướng quân đã trở lại, dự tính là chiều hôm nay sẽ tới kinh thành." Ám ảnh báo lại. Nghe tin tức này, tâm tình Hiên Viên Ngạo tốt trở lại, mặc dù vẫn là gương mặt lạnh lùng kia, nhưng lãnh ý trong mắt đã biến mất không ít...... "Bãi yến, buổi tối mời hai người bọn hắn tới đây!" Giọng nói lạnh như băng mang theo một chút lo lắng. Ám ảnh mở miệng hỏi: "Vương gia, có mời Phong công tử và Mộ công tử đến cùng không?" Trước đây, Vương gia mở tiệc rượu, đều không thiếu hai người kia. Nào biết lần này mỗ Vương gia vừa nghe, biến sắc, nhớ tới đức hạnh của hai người vui sướng khi người gặp họa trong tiệc cưới ngày ấy, tức giận mở miệng: "Không cần, bổn vương không nghĩ muốn thấy bọn hắn!" Sặc...... Ám ảnh khóe miệng rụt rụt, có chút không nói gì thối lui ra ngoài...... Hắn phát hiện từ ngày vương phi nhà bọn họ vào cửa, Vương gia càng ngày càng...... Khụ khụ...... Ngây thơ rồi! Trong giấc ngủ Vũ Văn Tiểu Tam mơ chính mình đuổi theo soái ca chạy...... Cực kì lên mặt chảy nước miếng, xong còn nói mớ: "Mĩ nam, đợi ta với......" Tiểu Nguyệt ở sau đầu xẹt qua một đường hắc tuyến...... Tiểu thư ơi tiểu thư, nằm mơ cũng không quên mĩ nam...... Chợt trong nội viện vương phủ vang lên tiếng đàn sáo...... Mỗ nữ phiền muộn trở mình một cái, che chăn kín đầu...... Nhưng là thanh âm kia lại xuyên qua chăn truyền vào đi! Oán hận lại trở mình một cái...... Vẫn còn có thể nghe được giọng nói đáng chết kia! Một cước đá văng chăn, ngồi xuống, đầy mặt lửa giận: "Người nào lại thổi địch lúc lão nương đi ngủ thế, muốn chết!" Khóe miệng Tiểu Nguyệt giật giật: "Tiểu thư, đó là tiếng tiêu." "Giống nhau thôi!" Trên mặt mỗ nữ rõ ràng viết mấy chữ to"Lão nương rất không cao hứng!" Nghe ngóng thanh âm kia, là từ trong viện của con heo Hiên Viên Ngạo truyền đến, mỗ nữ nổi giận đùng đùng đứng lên: "Lại là tên dương thọ ngắn kia giở trò quỷ! Lão nương muốn hắn đẹp mặt!" Dứt lời, đứng lên, cắn răng, đen mặt, hấp tấp đối với phương hướng mà thanh âm truyền đến chạy vội mà đi......
|