Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi
|
|
Chương 32: Tướng quân, ngươi nên làm Thừa tướng
Lúc mỗ nữ hùng hổ đến trước cửa đại sảnh, nhìn cánh cửa đóng chặt, hít sâu vài cái. Tên tiện nam này, đóng cửa mà vẫn còn làm lớn tiếng như vậy! Hại soái ca trong mộng của nàng đã không có! Hôm nay nàng không mắng hắn một trận, nàng không là Vũ Văn Tiểu Tam! Mỗ nữ đi đến trước cửa, nhìn thị vệ hai bên, bọn thị vệ lập tức mở miệng: "Vương phi, chúng ta đi vào bẩm báo Vương gia!" "Không cần!" Mỗ nữ một tiếng hét to, sau đó...... Cực kì hung hãn nhấc chân, dùng lực...... một cước đá văng cánh cửa! Tiếng nói tiếng cười tràn đầy đại điện trong nháy mắt an tĩnh lại...... Hai nam nhân ngồi hai bên trái phải đồng loạt quay đầu nhìn cái chân vừa đạp cửa kia...... Nam tử ngồi trên chủ vị đen mặt nhìn cái chân đang đặt trên cửa kia...... Mỗ nữ nâng bàn chân vừa đạp cửa lên, mặt đầy lửa giận đánh giá tình hình trong đại điện...... Chợt...... Sắc mặt tức giận đến đỏ bừng cứng đờ, tiếp theo chuyển sang màu hồng nhàn nhạt, ánh mắt tỏa ra đào tâm, nhìn hai người đang ngồi bên cạnh Hiên Viên Ngạo...... Bên trái là một nam tử văn nhã tuấn tú, càng xem càng làm cho người ta đặc biệt thoải mái, phải gọi là người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc...... Bên phải là một nam tử khí phách sắc bén, trên mặt còn có một vết sẹo mờ càng tôn thêm cho gương mặt cương nghị kia có vị nam nhân...... Mẹ kiếp, nhìn ánh mắt kinh ngạc của hai người bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Văn Tiểu Tam khó có được đỏ lên, nhiễm lên một chút ý tứ khó xử ...... Mắc cỡ ngại ngùng đi vào, nhìn nhìn hai người bọn hắn, đang muốn mở miệng, lại nghe Hiên Viên Ngạo một tiếng gầm lên: "Vũ Văn Tiểu Tam, là ai cho ngươi vào?" Mỗ nữ một hơi chặn tại ngực, rất muốn điên cuồng hét lên đối với con heo làm lớn tiếng ảnh hưởng tới giấc ngủ của nàng, nhưng là xét thấy soái ca ở trong này, nàng cố gắng nhịn xuống...... "Vương gia lúc này chiêu đãi khách nhân, làm nữ chủ nhân của vương phủ, đương nhiên người ta nên tham dự." Vũ Văn Tiểu Tam nói xong thâm tình khẩn thiết dừng ở hai đại soái ca. Úy Trì Phong cùng Phùng Giang liếc nhau, vì sao bọn hắn cảm thấy được ánh mắt của vị vương phi này nhìn bọn hắn có chút...... Quái dị? Tuy là kinh ngạc, nhưng hai người vẫn lại cùng đứng dậy, đối Vũ Văn Tiểu Tam hành lễ: "Bái kiến vương phi!" "Y da, không cần khách khí, hành lễ cái gì, hành lễ có vẻ không quen!" Vũ Văn Tiểu Tam cười hì hì nói xong, trong ánh mắt đều là một lùm một lùm mộng ảo...... Hai người nhìn bộ dáng thân thiện của nàng, liếc nhau, sau đầu mỗi người treo một giọt mồ hôi lạnh, bọn hắn cùng vương phi rất quen thuộc sao? Xem bộ dáng cao hứng phấn chấn của tiện nhân kia, lồng ngực mỗ Vương gia lại bắt đầu kịch liệt lên xuống, tiện nhân này! Thấy nam nhân anh tuấn liền là đức hạnh này đây! Nàng coi Hiên Viên Ngạo hắn đã chết hay sao? "Được rồi, nơi này không có chuyện của vương phi, vương phi đi về trước đi!" Hiên Viên Ngạo lạnh lùng hạ lệnh trục khách. Mẹ kiếp! Đánh thức lão nương liền tính, rất không dễ dàng nhìn thấy hai vị soái ca lại còn bắt ta trở về? Ngươi nghĩ rằng ta cũng ngốc giống ngươi à? Trong lòng mỗ nữ hung hăng mắng Hiên Viên Ngạo một trận, rồi sau đó cười tít mắt mở miệng: "Vương gia, vương phủ không phải lúc nào cũng có khách đến đây, nếu bổn vương phi trở về, có vẻ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa! Vương gia là đại nam nhân, tâm tư khó tránh khỏi không có để ý như nữ nhân chúng ta, nô tì sợ người nhất thời không chú ý, thất lễ với khách nhân, cho nên nô tì liền cả gan nghịch ý Vương gia, ở lại đây!" Nói xong, không đợi Hiên Viên Ngạo đáp lời, liền đối với hai vị soái ca đang xấu hổ đứng ở đằng kia mở miệng: "Hai vị là?" Đôi mắt lạnh lẽo của Hiên Viên Ngạo nhiễm lên hừng hực lửa giận, Phùng Giang và Úy Trì Phong là phụ tá đắc lực của hắn, đồng thời cũng là huynh đệ xuất sinh nhập tử là huynh đệ tốt của hắn, hôm nay thật không dễ dàng gặp bọn họ, mà tiện nhân này lại vào đây phá rối! Nếu trên tay Hiên Viên Ngạo có một chiếc dao phay, thì không thể không phi vào nữ nhân kia! Nam tử tuấn tú lịch sự mở miệng: "Bẩm vương phi, thuộc hạ Phùng Giang!" Phùng Giang —— là thủ hạ của Hiên Viên Ngạo đồng thời cũng là Đệ Nhất Đại Tướng, dũng mãnh vô cùng, cái gọi là đánh tất thắng, công nhất định khắc! Vốn có tên gọi là "Sát thần" "Bẩm vương phi, thuộc hạ Úy Trì Phong!" Nam tử còn lại mở miệng. Úy Trì Phong ——thủ hạ thứ hai của Hiên Viên Ngạo, một thế hệ"Sát Thần", đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi! "Ừ, tên rất hay, tên rất hay!" Mỗ nữ cười hì hì gật đầu, rất nhanh suy tư làm như thế nào để ngáng chân con heo Hiên Viên Ngạo dám phá giấc ngủ của nàng , lại vẫn không ảnh hưởng đến việc nàng theo đuổi soái ca, hừ...... Hai nam tử sau đầu mỗi người đều xẹt qua một đường hắc tuyến...... Dưới tình huống bình thường không phải là nên nói vài câu khách sáo giống như "ngưỡng mộ đã lâu", hoặc là nói một chút an ủi như là bọn hắn đi theo bên người Vương gia rất vất vả ư? Vậy "Tên rất hay" là ý tứ gì? Chợt mỗ nữ nào đó hai mắt sáng lên, rồi sau đó dừng lại ở trên gương mặt của Phùng Giang tinh tế đánh giá, lại vẫn lộ ra một bộ dáng suy tư...... Thấy thế Phùng Giang có chút như lọt vào trong sương mù, da đầu run lên, nhưng lại không tiện mở miệng hỏi...... Trái lại ở vị trí chủ tọa Hiên Viên Ngạo có chút không thể nhịn được nữa mở miệng: "Vương phi đang nhìn cái gì?" "Nếu là bổn vương phi không đoán sai, Phùng Giang là tướng quân đi?" Nàng có vẻ đăm chiêu mở miệng. Này...... Chẳng lẽ vị vương phi này ngay cả hắn đều không có nghe qua? Ra ngoài đánh trận vài năm, ở kinh thành mọi người đều quên hắn rồi hả? Tuy là có chút không nói gì, nhưng vẫn cung kính mở miệng: "Bẩm vương phi, thuộc hạ là tướng quân dưới trướng Vương gia!" Mỗ nữ vây quanh hắn chuyển đổi vài vòng, thỉnh thoảng thở dài, lại thỉnh thoảng nhíu mày, ra vẻ bộ dáng của một cao nhân. Rồi sau đó mở miệng: "Kỳ thật đêm hôm qua bổn vương phi xem sao, liền tính tướng quân hôm nay sẽ đến!" Đêm qua xem sao? Nữ nhân này còn có bản lĩnh này nữa? Vẻ mặt Hiên Viên Ngạo hoài nghi xem nàng, chợt mặt tối sầm, nữ nhân này đêm qua không phải làm cả một đêm mộng tưởng hão huyền sao, xem sao cái gì? "Mong vương phi vui lòng chỉ giáo!" Phùng Giang mang bộ dáng cung kính, có thể làm vương phi của Vương gia, nhất định không phải người bình thường. "Lấy tài của tướng quân, làm sao có thể ở vị trí này? Số mệnh của tướng quân không phải là như vậy, y bổn vương phi xem ra, tướng quân phải làm...... Làm Thừa tướng mới đúng!" Mỗ thần côn dương dương đắc ý nói xong, lại nhớ lại những lời mà chính mình vừa nói, đột nhiên có một loại kích thích che miệng mình lại, khóe mắt có một chút giật giật! Sặc...... Nàng vốn là muốn nói với tài năng như ngươi, phải làm đại soái, sau đó kích Phùng Giang phấn khởi phản kích, đem Hiên Viên Ngạo một cước giẫm xuống, kết quả không biết lại nói thành "Thừa tướng" ...... Chết tiệt...... Quả nhiên, vẻ mặt Úy Trì Phong không tin nhìn nàng, cảm thấy thầm nghĩ: tên Phùng Giang kia, mặc dù có thời điểm nói chuyện thích bắt chước danh nhân nhã sĩ, nhưng trên thực tế là một chữ cũng không biết, lại còn làm Thừa tướng? Hiên Viên Ngạo lại càng là vẻ mặt không tin thêm một chút khinh bỉ! Ai ngờ vậy mà Phùng Giang lại nhéo nhéo mi, suy tư, rồi sau đó nâng lên khuôn mặt ôn nhuận như ngọc: "Tạ vương phi chỉ giáo! Thuộc hạ sinh ra ở danh môn thế gia, tổ tiên ra quá tám vị Tể tướng, nề hà về sau gia đạo sa sút, bị ép nhập ngũ, nhưng chưa bao giờ quên quá chí nguyện của tổ tiên, hôm nay chịu vương phi chỉ điểm, rộng mở tầm mắt! Thuộc hạ quyết định trở về hăng hái khổ đọc, sẽ làm rạng danh Phùng gia ta!" Cái gì? Mỗ nữ không dám tin trừng mắt to, nàng đối với vị soái ca này rất có hảo cảm, nàng đúng là vì muốn hại Hiên Viên Ngạo, mà không phải vì hại hắn! Được rồi một vị tướng quân đi làm Thừa tướng, vậy không phải truyện cười sao? Này không thể được! Hiên Viên Ngạo nghiến răng khanh khách
|
Chương 33: Vương phi, mấy ngày nữa ngươi dâng mẫu hậu bức tranh thêu đi.
"Chuyện kia...... Phùng tướng quân, ý của vương phi là......" Mỗ nữ muốn giải thích, hại người không phải là sở thích của nàng, huống chi lại là một soái ca! Nhưng người khác ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho: "Vương phi, băn khoăn của người thuộc hạ hiểu, thuộc hạ cũng biết mình còn có rất nhiều chỗ không tốt! Nhưng là mong vương phi yên tâm, thuộc hạ nhất định không để cho người cùng Vương gia thất vọng!" Hắn nói xong, không để ý khóe miệng mỗ nữ giật giật, quay đầu, quỳ một gối xuống đất, hướng Hiên Viên Ngạo mở miệng: "Vương gia, mấy chục năm qua cảm ơn người, nếu không có Vương gia liền không có thuộc hạ hôm nay, nhưng, được vương phi thức tỉnh, mới khiến cho thuộc hạ nhớ tới ý nguyện từ nhỏ thuộc hạ cầu được xuất ngũ, về nhà hăng hái khổ đọc, lại vẫn mong Vương gia thành toàn!" Úy Trì Phong giựt giựt khóe miệng, nhìn Phùng Giang kia, hôm nay có phải bị lừa đá vào não rồi hay không? Lời nói của Vương phi không hề có căn cứ, nếu nói cho hắn nghe, đánh chết hắn cũng không tin! Mà Vũ Văn Tiểu Tam nói chuyện ma quỷ này, sở dĩ có thể thành công, bất quá là vì vừa lúc từ nhỏ Phùng Giang đã có mộng làm Thừa tướng! Hiên Viên Ngạo hung hăng trừng mắt nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một cái, rồi sau đó hướng Phùng Giang mở miệng: "Đừng nghe nữ nhân này nói bậy bạ, nàng đâu biết xem sao gì, đêm qua bổn vương cùng nàng ở một chỗ, vẫn chưa thấy nàng xem số trời." Hiên Viên Ngạo vì khuyên Phùng Giang mà mọi lời nói dối đều đem ra, tối hôm qua hắn chưa từng ở cùng nữ nhân kia? Nhưng là vì giữ phụ tá đắc lực của mình lại, Vương gia địa vị cao quý như hắn, cũng không thể không nói vài câu nói dối! Nghe hắn nói dối, Vũ Văn Tiểu Tam cảm thấy là một kì tích, mà ở một bên gật đầu, đúng vậy, đúng vậy, bổn vương phi không biết xem số tử vi, nàng không muốn bởi vì một câu nói sai của nàng, hủy đi một soái ca! Ai ngờ Phùng Giang kia nhưng là một người ngay thẳng, một đường ruột thông tới đáy, nhận thức chuẩn rồi thì có mấy con trâu đều đã kéo không trở lại! Chỉ thấy hắn kiên định mở miệng: "Vương gia, tâm ý thuộc hạ đã quyết, mong Vương gia thành toàn!" Hiên Viên Ngạo nhất thời cảm giác đau đầu vô cùng, oán hận trừng mắt một cái, Úy Trì Phong cũng là nhíu mày, nhìn về phía Vũ Văn Tiểu Tam ánh mắt cũng cực kỳ không có thiện ý. "Mong Vương gia thành toàn!" Giọng nói leng keng hữu lực lại vang lên. Hiên Viên Ngạo nhíu mày một lúc lâu, tính tình Phùng Giang hắn biết, người nầy cố chấp cực kỳ! Kìm nén hồi lâu, cuối cùng không thể không mở miệng: "Đứng lên đi, nếu là hối hận, tùy thời có thể trở về, bổn vương luôn mở rộng cửa cho ngươi!" "Tạ Vương gia!" Trong mắt Phùng Giang có chút nước mắt, bọn hắn không những là quan hệ cấp trên với cấp dưới, mà còn là huynh đệ vào sinh ra tử, hiện giờ, hắn vì ý nguyện cá nhân to lớn rời bỏ chiến trường, rời bỏ Vương gia, rời bỏ dám huynh đệ vào sinh ra tử này, hắn...... Không hề bỏ! Chỉ là...... Đứng lên, nắm chặt quả đấm, hắn tuyệt đối hẳn không để cho hy sinh hôm nay trôi theo nước, hắn nhất định sẽ thành công! Vũ Văn Tiểu Tam giựt giựt khóe miệng, hơi chút tự trách, là bởi vì một câu nói sai của nàng, dẫn đến......Nàng không biết là, cũng là một câu nói sai của nàng hôm nay, tạo nên một thế hệ danh tướng! Nhìn nhìn ánh mắt của Hiên Viên Ngạo hận không thể ăn nàng, gian nan nuốt một phen nước miếng, nói, cố sự bắt đầu, là con heo ầm ĩ này không cho nàng đi ngủ, hiện tại nàng thành công hại hắn ít đi một phụ tá đắc lực, đúng là hại một soái ca, nàng là thật không đành lòng! "Vương phi còn có chuyện gì sao?" Hiên Viên Ngạo mặt âm trầm nhìn nàng, nếu không phải nhìn mặt mũi Vũ Văn Cảnh Thiên thì hôm nay nữ nhân này tuyệt đối không có khả năng còn sống đi ra đại điện này! Mỗ nữ xấu hổ ho khan một tiếng, nhìn Phùng Giang đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình không biết suy nghĩ cái gì, Úy Trì Phong xem sắc mặt của nàng cũng là cực kỳ không thiện ý, bộ dáng Hiên Viên Ngạo lại càng hận không thể ăn nàng, này...... Có vẻ như ở lại đây cũng không có giá trị rồi. "Không có gì, bổn vương phi bỗng nhiên nhớ tới trong phòng còn một bức tranh thêu còn chưa xong, bổn vương phi đi về trước!" Tùy tiện tìm lý do, vội vàng xoay người, ý muốn đi, đi chưa được mấy bước liền nghe thấy thanh âm lạnh lẽo truyền đến. . . "Vương phi còn có thể thêu? Bổn vương trái lại không biết! Mấy ngày nữa là đại thọ mẫu hậu, đến lúc đó xin mời vương phi thêu một bộ Hải Đường mẫu hậu thích nhất đưa đi!" Nữ nhân này biết thêu? Đức hạnh này của nàng, đánh chết hắn cũng không tin! Quả nhiên, tấm lưng kia cứng đờ...... Vũ Văn Tiểu Tam cố gắng ở trong lòng báo cho chính mình, không cần nổi giận, ngàn vạn lần không cần nổi giận, rõ ràng người này đang rất tức giận, chọc giận hắn nàng có khả năng thật sự không thể còn sống bước ra cánh cửa này! Nàng chỉ là không chịu để tâm, cũng không phải là người ngu muội! Đang muốn nói nói mấy câu thoái thác việc này, lại nghe người nọ mở miệng: "Nếu vương phi không có dị nghị, bổn vương coi ngươi như đáp ứng. Nay bổn vương đi thỉnh an mẫu hậu, sẽ nói vương phi vì mẫu hậu thêu một bộ hoa hải đường, mấy ngày đêm cũng chưa ngủ ngon. Mẫu hậu thập phần đau lòng, để cho vương phi chú ý mình thân thể cùng hài nhi trong bụng.'' Bổn vương tin tưởng vương phi hẳn không để cho mẫu hậu thất vọng đi?" "Hài nhi" hai chữ cắn rất nặng, tràn ngập ý tứ uy hiếp. Quay đầu, nhìn chim gõ kiến kia đầy mặt sát khí. Trong lòng Vũ Văn Tiểu Tam bùng lên từng đợt hỏa diễm, cũng dám uy hiếp lão nương, ngươi thực đặc biệt sao, ngày trôi qua thật tốt quá! Nhưng là...... Con mắt xoay xoay, có vẻ như thái hậu nếu là thật sự biết nàng mang thai là giả, tuy là không chết được, cũng tuyệt đối không tốt! Cắn chặt răng, hung hăng trợn mắt nhìn hắn, tiện nam! Một ngày nào đó ngươi sẽ rơi vào trong tay lão nương! Nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Vương gia yên tâm, tất nhiên bổn vương phi không để cho mẫu hậu thất vọng!"Vũ Văn Tiểu Tam đen mặt, từng bước một bước ra đi, tưởng tượng thấy dưới chân mình là đầu của con heo Hiên Viên Ngạo kia! Lại ra sức giẫm lên! Nhìn bóng lưng tức giận của tiện nhân kia, trong lòng mỗ Vương gia cảm thấy vui thích! Hừ, bổn vương nhìn ngươi quá vài ngày làm sao bây giờ! Mỗ nữ cực kì tức giận trở lại phòng, một cước đá văng cửa, rồi sau đó tức giận ngồi xuống, mặt đen như đáy nồi! "Tiểu thư, người làm sao vậy?" Tiểu Nguyệt có chút kinh ngạc, tiểu thư nhà bọn họ đúng là chưa từng có nếm qua kìm nén a! Hôm nay biểu tình này là...... "Tiểu Nguyệt......" Mỗ nữ vẻ mặt cầu xin ngẩng đầu......Tiểu Nguyệt sau đầu xẹt qua một đường hắc tuyến, nhìn biểu tình, Vũ Văn Tiểu Tam kia giống như cha mẹ đã chết có chút không nói gì mở miệng: "Tiểu thư, làm sao vậy?" "Ngươi biết thêu sao?" Tràn ngập chờ mong xem xét nàng. Tiểu Nguyệt có chút xấu hổ: "Một chút." "Một chút là như thế nào?" Có một chút liền còn có hi vọng. "Một chút đại khái là có thể coi như không có." Tiểu Nguyệt rất nhanh nói xong, rồi sau đó chờ tiểu thư nhà bọn họ gầm thét. Ai ngờ sau một lúc lâu cũng không có nghe đến gào thét, có chút kinh ngạc cúi đầu, thấy tiểu thư nhà nàng gục xuống bàn, vẻ mặt càng thêm đáng sợ...... "Tiểu thư, tới cùng phát sinh chuyện gì rồi hả?" "Tên dương thọ ngắn, con chim gõ kiến Hiên Viên Ngạo kia, để cho bổn vương phi mấy ngày nữa dâng cho thái hậu một bộ bức tranh thêu Hải Đường!" Mỗ nữ mệt mỏi mở miệng. Dương thọ ngắn chim gõ kiến? Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng...... Lại nghe câu nói phía sau của nàng, Tiểu Nguyệt không cho là đúng: "Không phải là một bộ Hải Đường sao? Lấy kỹ thuật thêu của tiểu thư . . . . . Từ từ......" Tiểu Nguyệt hoảng sợ trừng mắt to, nàng đã quên tiểu thư nhà bọn họ mất trí nhớ rồi hả? "Tiểu thư, người còn nhớ rõ như thế nào thêu sao?" Thăm dò mở miệng. Gầm lên giận dữ: "Nhớ rõ thì lão nương phiền cái rắm!"
|
Chương 34: Chúng ta đi tìm Thương Thương làm nơi nương tựa.
Sau đầu Tiểu Nguyệt xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh......"Rắm?" Gần đây tiểu thư càng ngày càng thô tục rồi! Hai người đều đang suy nghĩ...... Thật lâu sau...... Chợt, người ở bên bàn, đột nhiên đứng lên, đập bàn một cái, Hiên Viên Ngạo, muốn làm suy sụp lão nương! Không có cửa đâu! Trong đầu đã có kế sách ứng phó! Khóe môi gợi lên nụ cười âm hiểm, Tiểu Nguyệt thấy da đầu run lên, co rúm lại mở miệng: "Tiểu thư......" "Bổn vương phi đã nghĩ đến biện pháp rồi!" Tràn đầy tự tin. Tiểu Nguyệt nhìn bộ dáng kia của nàng, cho rằng thật sự có ý kiến hay, vì thế hưng phấn mở miệng: "Biện pháp gì?" Nàng biết tiểu thư nhà bọn họ là vạn năng! "36 Kế, chạy là thượng sách! Thu thập quần áo, chúng ta nhanh đi!" Mỗ nữ nói xong rồi bắt đầu lục tung thu thập...... Này...... Tiểu Nguyệt không nói gì tiến lên: "Tiểu thư, vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, người trốn không......" "Trốn không thoát cũng cần phải trốn! Ngươi hoặc là bản tiểu thư thu thập rồi cùng chạy trốn, hoặc là liền một người ở tại chỗ này, bổn vương phi đi trước!" Mỗ nữ thu thập cực nhanh, đem những bộ quần áo nàng thích, giầy, cùng một loạt đồ vật quý trọng đóng gói. . . . "Tiểu thư, người muốn chạy trốn đi nơi nào?" Tiểu Nguyệt giật giật khóe miệng, nàng thoát được rồi chứ? "Ha ha, ta đã sớm nghĩ xong, chúng ta đi tìm Thương Thương nương tựa, nhất định Thương Thương có ý kiến hay!" Mỗ nữ nói xong lộ ra một cái nụ cười ngọt ngào. . . "Làm sao người biết Hi Vương gia nhất định có ý kiến hay?" Tiểu Nguyệt nhìn bộ dáng ngọt ngào của nàng kia, có chút bất đắc dĩ mở miệng. "Bởi vì bộ dạng Thương Thương xinh xắn!" Mỗ nữ một bên thu thập đồ đạc, một bên phát biểu giải thích độc đáo của nàng. Sau đầu Tiểu Nguyệt treo một cái dấu chấm hỏi: "Bộ dạng xinh xắn có quan hệ với biện pháp sao?" "Ngươi đúng là heo! Bộ dạng xinh xắn nói lên là có gien tốt! Gien tốt thế thì phải đặc biệt thông minh! Bổn vương phi đã phát hiện, Hiên Viên đế quốc này bộ dáng đẹp mắt nhất là Thương Thương, nếu hắn cũng không có cách nào, bổn vương phi thật sự chỉ có đường chết rồi!" Vũ Văn Tiểu Tam thở dài mở miệng. "Gien" là cái gì? Tiểu Nguyệt tuy kinh ngạc, cũng không có mở miệng lần hỏi nữa, Thương Vương gia là đệ nhất mỹ nam Hiên Viên đế quốc không sai, đồng thời cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử, chỉ là tiểu thư mấy ngày trước đây không phải còn nói cũng cực kỳ thích hoàng thượng sao? "Tiểu thư, vì sao không tìm hoàng thượng và thất vương gia?" Nàng thật sự sợ tiểu thư bọn họ thích Vô Thương Vương gia thật, nói vậy, tương lại của nàng và tiểu thư khá mờ mịt rồi! Mỗ nữ buông gì đó trong tay ra, đi tới, một cái tát vỗ vào trên đầu nàng: "Nói ngươi ngu dốt ngươi liền ngu dốt! Trong hoàng cung có thái hậu, bổn vương phi tiến cung tìm hoàng thượng nương tựa vậy không phải muốn chết sao? Tiểu gia hỏa Hiên Viên Triệt kia sợ Hiên Viên Ngạo muốn chết, sợ là cũng không giữ được bổn vương phi, Thương Thương là hoàng thúc, khẳng định có thể chế trụ Hiên Viên Ngạo!" May mắn! May mắn! Chỉ là xuất phát từ suy tính, chẳng thế thì nàng thật đúng là lo lắng tiểu thư nhà bọn họ chạy đến Hi vương phủ là vì...... Khụ khụ...... Khinh bạc vô Thương Vương gia...... "Lại vẫn thất thần làm gì, còn không giúp đỡ cho bổn vương phi!" Đối với nha đầu ngốc ngơ ngác kia gào một tiếng, thật sự là ngu dốt! Tiểu Nguyệt lập tức ngoan ngoãn tiến lên giúp đỡ, đem những gì đáng giá trong phòng gói đi...... Mỗ nữ nhìn mấy cái bình hoa, trong mắt hiện lên do dự và bối rối, loại này có vẻ như rất tốt, cũng cực kỳ chiếm chỗ! Nhưng là...... Tuyệt đối rất đáng tiền bạc! Không mang hay mang theo...... Cắn răng một cái, mang theo! Đáng giá gì đó nàng không mang theo đi không phải tiện nghi cho con heo Hiên Viên Ngạo kia rồi hả? Đợi các nàng thu thập xong...... Tiểu Nguyệt giật giật khóe miệng nhìn đám bao bọc như một tòa núi nhỏ . . . . "Tiểu thư, có vẻ như chúng ta mang không được!" Xoay người nhìn nhìn sắc mặt cũng bối rối như Vũ Văn Tiểu Tam. Tiến lên đếm, tổng cộng sáu cái bao bọc, vừa lúc! Nắm lên một cái lớn nhất cột vào trên lưng, rồi sau đó mỗi bàn tay xách một cái, tiếp theo tràn ngập ám chỉ xem xét Tiểu Nguyệt...... Tiểu Nguyệt nuốt nước miếng một cái, tiến lên, cũng học cách của nàng đem bao quần áo buộc ở trên người, nhưng là cảm giác bước tiếp bước là gian nan tiếp nối...... Vũ Văn Tiểu Tam nhưng là bước đi như bay, ngẫm lại trên lưng nàng đều là tiền bạc! Riêng một điểm này liền đủ làm cho nàng cao hứng đến thần hồn điên đảo, đâu còn có thể cảm giác được nặng hay là không nặng! Tiểu Nguyệt đi theo phía sau, gian nan bắt kịp bước chân của nàng, vẻ mặt bi sợ mở miệng: "Tiểu thư, chúng ta không phải là chạy trối chết, căn bản chính là đang chuyển nhà!" Đi tới cửa chuẩn bị mở cửa mỗ nữ thân thể cứng đờ, rồi sau đó đem bao quần áo sắp trợt xuống thân kéo lên, một lần nữa buộc lại, tiếp theo ngửa mặt lên trời thở dài: "Ta đến đây nhẹ nhàng, ta ra đi thoải mái, ta mang theo bao quần áo, không để lại chút tài sản nào!" Tiểu Nguyệt nhìn bóng lưng nàng kia tình thơ ý hoạ, sau đầu xuất hiện mảng lớn hắc tuyến...... Mỗ nữ buông bao quần áo trong tay ra, mở cửa phòng, rồi sau đó là vẻ mặt hạnh phúc đem bao quần áo xách lên, mặt đầy ý cười đi ra ngoài...... Vẻ mặt Tiểu Nguyệt đau khổ đi theo phía sau nàng...... Vương phủ hậu viện, đoạn đường tối đên yên lặng, hai cái bóng màu đen, ở dưới ánh trăng phóng đến trên tường...... Kia hai cái bóng dáng cao độ tương đương, sau lưng đột ngột lồi ra một khối, trên tay lại vẫn giống như mang theo vật thể không rõ giống như là tảng đá, chậm rãi hoạt động...... Rất xa nhìn lại, giống như hai cái gì đó không sạch sẽ...... "Tiểu thư, chúng ta còn đi bao lâu nữa?" Tiểu Nguyệt ở sau lưng nàng oán giận, nếu nàng xách bao quần áo này thêm một hồi nữa, đoán chừng cánh tay dài quá gối! Phía trước kia bóng dáng bì ổi nhìn trái nhìn phải: "Suỵt...... Đừng ầm ĩ, không phát hiện ta đang quan sát sao?" Quan sát? Này đã quan sát hơn nửa canh giờ rồi! Lại vẫn quan sát! Rốt cục Tiểu Nguyệt không thể nhịn được nữa mở miệng: "Tiểu thư, người tới cùng có biết từ nơi nào có thể ra ngoài hay không?" Phía trước bóng dáng kia cứng đờ, tiếp theo, ha ha ngây ngô cười ra tiếng: "Ha ha, Tiểu Nguyệt, kỳ thật tiểu thư nhà ngươi mù đường!" Tiểu Nguyệt tức giận đến suýt nữa phun một búng máu tươi! Nếu không phải là quan niệm hạn chế chủ tớ, nàng thật muốn hành hung vương phi nhà nàng một trận! Mang theo nàng còn mang theo đồ nặng như vậy đi loanh quanh vô số vòng ở vương phủ, hiện tại lại cho nàng một câu kỳ thật nàng mù đường! Cách đó không xa, Ám Dạ và Ám Ảnh nội lực sâu đậm cũng nghe xong, hai người liếc nhau, đều thấy ở trong mắt của nhau là một câu "Không nói gì!" Từ lúc vương phi mang theo nha hoàn đầy thương cảm kia, mang theo những bao quần áo này ra khỏi cửa, bọn hắn vẫn đi theo, nhìn hai nàng lưng mang đồ nặng chạy quanh vương phủ vô số vòng, chính bọn họ là hai nam nhân võ nghệ cao cường, tưởng tượng một phen, cũng mệt mỏi muốn chết! Lại cứ vương phi nhà bọn họ, khỏe như trâu như hổ, đi lại uy vũ sinh phong, thật không biết nàng lấy khí lực và sự dẻo dai lớn như vậy ở đâu ra! Đi một hồi lâu, bọn hắn còn tưởng rằng là có mục đích gì đặc biệt, hóa ra là không biết đường! Quay đầu, nhìn biểu tình khủng bố của Tiểu Nguyệt, mỗ nữ cười khan một tiếng: "Hô hô...... Nếu không chúng ta liền từ nơi này leo lên đi thôi?" Tiểu Nguyệt quay đầu, nhìn nhìn tường vây kia vô cùng bóng loáng, cao hơn năm thước, khóe miệng giật giật...... Leo lên đi? Lại vẫn mang theo nhiều đồ như vậy, tiểu thư, không phải Lão Nhân Gia đang nói mớ đi?
|
Chương 35: Oa, thế nào mà ngã không đau?
"Cái kia, biện pháp khẳng định là có, để ta nghĩ một lúc đã......" Mỗ nữ nghiêng đầu lâm vào trầm tư...... Mang theo gói đồ, đi dọc theo tường vây rồi sau một lúc lâu lại đi...... Chợt thấy bên kia có mấy tảng đá lớn, hai mắt sáng lên......"Chúng ta đi đem cái kia chuyển qua đây, sau đó trèo lên rồi bay qua tường!" Vũ Văn Tiểu Tam vui rạo rực mở miệng. Tiểu Nguyệt nhận lệnh thở dài một hơi, lại cùng tiểu thư nhà bọn họ đi bê mấy tảng đá...... Nhưng là các nàng lại bỏ qua một vấn đề thật nghiêm túc...... Trên lưng các nàng là hai gói đồ to vĩ đại , sau nhiều lần trải qua khổ cực mới leo lên được bờ tường nhưng......vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam cầu xin nhìn nhìn bên ngoài tường, đi lên là lên đây rồi , nhưng làm thế nào để đi xuống...... Tiểu Nguyệt nhìn ngoài tường vừa thấy, kia tường cao hơn năm thước, suýt nữa dọa nàng ngã xuống đi! Mỗ thị nữ hai mắt nén lệ chỉ tiểu thư nhà nàng xem, run run thân mình, đứt quãng mở miệng: "Tiểu...... Tiểu thư...... Ta...... Ta, chúng ta thế nào...... Thế nào...... Đi xuống đây?" "Ta cũng không biết!" Vũ Văn Tiểu Tam cũng là một bộ dạng cực kỳ bi thương, sao ông trời luôn đối nghịch với nàng! "Tiểu thư, nếu không chúng ta trở về đi......" Tiểu Nguyệt đều nhanh khóc ra rồi. Mỗ nữ hùng hổ: "Không dễ dàng buông tha!" Thật vất vả ôm bao lớn bao nhỏ như vậy chạy đến, lại quay trở về? Đùa à! Một đôi mắt đẹp chung quanh bắn phá, hết nhìn bên trái, lại nhìn xem bên phải...... Tiểu Nguyệt ngồi ở trên tường phát run, nhắm mắt lại không dám nhìn xuống bên ngoài tường . . . . . Ám Ảnh cùng Ám Dạ ở một bên nuốt một chút nước miếng, bọn họ thật sự bị sức khỏe dẻo dai của vương phi mà làm cho cảm động, đồng thời cũng đồng tình với cái kia kêu Tiểu Nguyệt! Này từng ngọn cây cọng cỏ đều ở trong phạm vi khống chế của vương gia, hai người mang theo nhiều đồ lớn như vậy, ở vương phủ không coi ai ra gì mù quáng đi lại, làm sao vương gia có thể không biết? Tiễn bước Úy Trì tướng quân cùng Phùng Giang xong . . . . . Hiện tại không thể gọi hắn là Phùng tướng quân rồi...... Sau đó, vương gia liền lạnh mặt, làm cho bọn họ tiếp tục quan sát vương phi làm cái quỷ gì, rồi sau đó trở về phòng, làm cho bọn họ ở thời điểm quan trọng thì báo cho hắn. Xem tình huống vương phi là muốn đi ra ngoài, chính là hiện tại giờ tý đã qua nàng còn đi làm cái gì? Còn mang nhiều đồ như vậy...... Hai người liếc nhau, muốn đi thông báo cho vương gia hay không? Vũ Văn Tiểu Tam dọc theo mặt tường xem qua đi, cách vị trí các nàng đang ngồi đại khái khoảng mười thước, đi qua nóc một gian phòng ở , có một gốc cây đại thụ, cành lá rậm rạp, thoạt nhìn hẳn là có thể từ đó trượt xuống...... "Tiểu Nguyệt, chúng ta đi bên kia!" Vũ Văn Tiểu Tam đối với nàng bĩu bĩu môi, bởi vì trên tay xách nhiều đồ lắm, chỉ có thể bĩu môi ý bảo. Tiểu Nguyệt hướng nàng ý bảo phương hướng vừa thấy, suýt nữa ngất đi......"Tiểu thư, đó là tẩm cung của vương gia!" "Chúng ta chính là từ này đi qua một chút!" Vũ Văn Tiểu Tam mất hứng xem nàng, tẩm cung của Hiên Viên Ngạo thì như thế nào, nóc nhà không thể đi sao? Tiểu Nguyệt nhịn đau xúc động khóc: "Tiểu thư, võ công của vương gia cao cường, ngài từ nơi này đi qua nhất định sẽ bị phát hiện!" "Nói không chừng hiện tại hắn đã ngủ!" Mỗ nữ không cho là đúng. Ám Ảnh cùng Ám Dạ liếc nhau, xem ra không cần thông báo cho vương gia, có người từ nóc nhà của vương gia đi qua, làm sao vương gia có thể không biết? Liền tính là đang ngủ cũng sẽ lập tức bị bừng tỉnh, đây là cảnh giác của người tập võ. "Chúng ta đây thế nào đi qua?" Cách căn phòng đó còn có mấy chục thước...... Vũ Văn Tiểu Tam gian nan đứng lên, hai tay xóc lên hai giỏ đồ rồi rang rộng tay ra, rồi sau đó ở trên tường đi giống như đi trên cầu thăng bằng...... Tiểu Nguyệt trợn mắt há hốc mồm xem nàng, tiểu thư khi nào thì học được chiêu thức ấy...... Vũ Văn Tiểu Tam đi vài chục bước sau, quay đầu lại, đối với nàng mở miệng: "Cứ như vậy đi qua!" "Tiểu thư, ngài có thể đi qua, ta đây đâu?" Tiểu Nguyệt nửa chết nửa sống xem nàng. Sặc...... Đã quên...... Mỗ nữ thở dài một hơi, lại mang theo gói đồ quay về chỗ Tiểu Nguyệt: "Đi thôi, đi xuống!" "Đi xuống? Chúng ta không chạy?" Tiểu Nguyệt kích động mở to mắt, đáy mắt còn ẩn ẩn lóe ra nước mắt hạnh phúc. "Đi xuống đem tảng đá chuyển đến bên kia đi, chúng ta trực tiếp leo đến nóc nhà!" Vũ Văn Tiểu Tam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nàng một cái, tiền đồ chỉ có vậy! "À!" Một tiếng của Tiểu Nguyệt mang theo giọng mũi dày đặc, chỉ cần tưởng tượng một chút...... Nàng vừa mới cùng tiểu thư khuân mấy tảng đá lớn cộng lại chừng mấy trăm cân kia chuyển qua, nàng đã nghĩ khóc...... Tiểu thư, ta là làm nha hoàn, không phải làm cu li! Hai người cùng nhau đi xuống, rồi sau đó chuyển tảng đá...... Ám Ảnh cùng Ám Dạ sau đầu đều là một giọt mồ hôi lớn, vương phi nhà bọn họ, thật sự là...... Rất quyết đoán! Nhìn thì giống như một tiểu thư được dưỡng ở khuê phòng nhưng rõ ràng chính là cu li bị sung quân biên cương! Hai người lại nhiều lần trải qua trăm ngàn khổ cực leo đến nóc nhà...... Vũ Văn Tiểu Tam mang theo gói đồ hạnh phúc đi về phía trước, Tiểu Nguyệt nửa chết nửa sống đuổi kịp...... Hiên Viên Ngạo trở về phòng, xử lý một chút công vụ, liền bắt đầu tắm rửa, ngâm mình ở trong thùng gỗ nghĩ lại đủ loại chuyện đã xảy ra trong ngày, cảm thấy tang thương. Hôm nay ngay cả Phùng Giang cũng đi rồi, có chút cáu giận thở dài một hơi, hắn cảm giác bản thân phảng phất già đi mười mấy tuổi! Chợt, nghe được tiếng động trên nóc nhà, mày kiếm nhíu lại, lập tức tiếng bước chân càng lúc càng lớn, sau đầu hắn cũng toát ra một chút hắc tuyến, vốn tưởng rằng là thích khách, nhưng là tiếng bước chân kia ...... Ra vẻ, nếu thật sự đến ám sát hắn, đi lớn tiếng như vậy, hoàn toàn chính là hành vi muốn chết! Nào có thích khách kém như vậy! Đang muốn đứng dậy...... Đi tới đi lui, sau lưng Tiểu Nguyệt là gói đồ trăm cân, chợt vừa trợt, rớt đi xuống...... Tiểu Nguyệt hoảng sợ trừng mắt to, miệng cũng hơi hơi mở ra...... Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu...... Ta đi! Trong gói đồ đó đều là đồ trang sức! Bất chấp mọi thứ, bay nhanh bổ nhào qua, tưởng lao trúng nó, cũng không cẩn thận dẫm vào góc áo của bản thân. Vì vậy cả người và gói đồ cùng ngã xuống, kêu thảm một tiếng: "A ~!" , tay trái trượt ra với gói đồ ...... Hiên Viên Ngạo mới vừa đứng lên...... Chợt, một tiếng nổ...... Nóc nhà bị thủng một mảng lớn, một vật thể không rõ rớt xuống chỗ hắn, may sao hắn đứng dậy nhảy ra khỏi thùng gỗ mới tránh thoát một kiếp...... Thùng gỗ cũng bị dập nát! Còn chưa kịp phát tác, liền nghe thấy tiếng hét, là giọng của nữ nhân kia . . . . . Ngẩng đầu, lại có một vật thể không rõ bay đến phương hướng hắn đang đứng...... Lại khó khăn nhảy ra...... Thở phào một hơi, có chút may mắn —— lại sau một giây bị ngã xuống đất! Lần này đập vào hắn dẫn đến khí huyết sôi trào, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu tươi! Đang muốn phát tác, lại bị một vật đập vào gáy của hắn, hắn ngửi thấy được một chút mùi không tầm thường, vì thế...... Đưa tay lên đầu mình vừa sờ, đều là xúc cảm ấm áp, đưa tay lại vừa thấy...... Quả nhiên là đầu rơi máu chảy! Nếu nàng là tới làm thích khách, vậy thật sự là thích khách lợi hại nhất, hắn bị các loại cao thủ ám sát vô số lần, trừ bỏ lần trước bảo hộ Nguyệt Vô Hà ra, là hắn cố ý bị thương ở ngoài, liền không chảy qua một giọt máu. Hôm nay lại đưa đến trên tay tiện nhân nay! Còn bị đè ở trên đất không thể động đậy! Chợt, trên lưng vang lên giọng nói kinh ngạc của mỗ nữ: "Oa, thế nào mà ngã không đau?" "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi cút đứng lên cho bổn vương!" Một tiếng hét to, chấn động toàn bộ vương phủ......
|
Chương 36: Vương gia, đừng tới đây!
Hắn hét to một tiếng, làm cho tất cả thị vệ của vương phủ đều tiến vào, bọn thị vệ bất chấp qui định, bay nhanh tới đá cửa, để tránh vương gia nhà bọn họ gặp phải thích khách. . . . Kết quả, sau khi cửa phòng bị đá văng, mọi người đồng loạt dừng tất cả động tác lại...... Mọi người đồng loạt cứng đờ...... Yên lặng...... Yên lặng đến ngay cả tiếng thở đều có thể nghe thấy...... Bọn họ thấy cái gì rồi hả? Thấy đầy đồ trang sức trên mặt đất, một cái thùng gỗ bị vỡ nát, cả căn phòng bên trong rối thành một nùi...... Thấy trên nóc nhà có một cái lỗ lớn, bên cạnh có cái lỗ thủng lớn hơn nữa, trông giống như một cái hồ lô...... Nhưng là, này đó cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là...... Bọn họ thấy vương gia thân không mảnh vải, bị vương phi đè ở trên đất! Này cảnh tượng kinh sợ làm cho bọn họ bỏ qua vương gia kia sau đầu máu tươi, cùng với việc sau lưng vương phi có gói đồ khổng lồ . . . . . Bọn thị vệ khóe miệng giật giật, vô cùng hối hận bản thân vì sao muốn hoàn thành trách nhiệm như vậy! Thấy được một màn này, vương gia khẳng định sẽ không bỏ qua bọn họ! Hiện tại bọn họ vô cùng thống hận hai mắt bản thân sáng ngời, nếu bản thân là người mù thì thật tốt! "Vương...... Vương gia......" Ám Ảnh co rúm lại mở miệng, sớm biết rằng vương phi sẽ rơi xuống, hắn nên bẩm báo, hiện tại xong đời, vương gia muốn giết chết bọn họ! "Đều cút đi cho bổn vương!" Một tiếng gầm lên, sắc mặt mỗ vương gia so với vật thể không rõ nào đó trong hầm cầu còn muốn khó coi hơn! Đời này Hiên Viên Ngạo hắn chưa từng mất mặt như vậy! Mọi người vừa nghe, lập tức làm chim thú tán đi...... May mắn vương gia không phạt bọn họ, may mắn...... Còn chưa có cao hứng xong, liền nghe thấy giọng nói lạnh lẽo từ sau người truyền đến: "Tất cả thị vệ xông tới toàn bộ đi xuống chịu bốn mươi trượng! Ám Ảnh và Ám Dạ đi lĩnh 100 tiên!" Mọi người bước chân chậm một chút, không hẹn mà đều là vẻ mặt cầu xin đi lĩnh phạt...... Lúc này mỗ nữ mới tiêu hóa...... Nuốt từng ngụm nước miếng, từ thân hắn đi xuống dưới, rồi sau đó cởi xuống gói đồ sau lưng mình, ném qua một bên, bay nhanh chạy đến chỗ cách Hiên Viên Ngạo xa nhất mà đứng...... Tiểu Nguyệt ở trên nóc nhà co rúm lại, rồi sau đó nhanh chóng cởi xuống đồ ở trên người, dọc theo tảng đá đạp xuống đi, bất chấp tiểu thư nhà nàng chết sống, giống như một trận gió chạy về phòng tiểu thư...... Nếu để cho vương gia biết nàng là cùng tiểu thư tới, chỉ sợ nàng cũng muốn chịu hình! Tiểu thư có tướng quân làm chỗ dựa, mà nàng thì không có! Tiểu thư nhà bọn họ lần trước nói cái gì nhỉ? A, đúng rồi...... Nàng phong nhã hào hoa, thanh xuân phơi phới, nàng còn không muốn chết! Làm sao Hiên Viên Ngạo có thể không biết nàng đã ở trên nóc nhà, chính là hiện nay giận quá, lười để ý nàng! Đứng lên, máu đỏ tươi dọc theo khuôn mặt tuấn dật trợt xuống, mắt sáng tràn đầy sát khí lạnh lẽo...... Mỗ nữ xem xét sắc mặt của hắn, gian nan nuốt một chút nước miếng, nội tâm cũng là vô cùng vui sướng, nha nha! Đập vào đầu con heo này ha ha ha...... Nhìn hắn còn muốn nàng thêu! Ông trời đối nàng thật tốt, ngã xuống không chết thì thôi, còn có thể ngã vào Đại Cừu Nhân hạng nhất, thật sự là sảng khoái! Mỗ nữ ở trong nội tâm cảm tạ ông trời, hoàn toàn quên vừa rồi là ai ở trên tường mắng ông trời luôn cùng nàng đối nghịch! "Vũ Văn Tiểu Tam!" Giọng nói nghiến răng nghiến lợi, Hiên Viên Ngạo từng bước một đi qua. Từng giọt máu loãng đỏ tươi rơi trên đất, tạo thành từng đóa huyết hoa, thoạt nhìn âm trầm khủng bố cực kỳ. Sặc. . . . . Người nào đó vừa cao hứng phấn chấn bây giờ đã minh bạch tình trạng của bản thân hiện tại cũng không lạc quan lắm...... Mỗ nữ co rúm lại lui về phía sau: "Vương gia, không cần xúc động, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, ngài trước đem miệng vết thương băng bó một chút đi, ừ, đúng vậy! Trước đem miệng vết thương băng bó một chút......" Chờ ngươi băng bó xong rồi, biết đâu lại quên chuyện này rồi! Đúng vậy! Hiên Viên Ngạo cũng không để ý tới nàng, từng bước một tới gần, chuẩn bị bóp chết tiện nhân này! Nhìn hắn cách bản thân càng ngày càng gần, Vũ Văn Tiểu Tam mới chú ý tới một cái vấn đề nghiêm túc, sặc . . . . . Này nha ra vẻ không có mặc quần áo! Nhìn nhìn dáng người to lớn của hắn, còn có mấy khối cơ ngực cùng cơ bụng kia, nước miếng ở trong miệng mỗ nữ điên cuồng nổi lên, không nghĩ tới dáng người của hắn lại tốt như vậy. Lập tức ánh mắt liếc đi xuống...... Đột nhiên một tiếng hét to: "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi đang nhìn nơi nào!" Kém chút nữa thì nhìn đến này nọ không sạch, mỗ nữ nào đó ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú lãnh ngạo của hắn, cùng biểu cảm khủng bố kia, nịnh nọt mở miệng: "Người ta không có xem nơi nào, người ta thật sự không có xem!" Một bộ dáng chỉ trời thề thốt Nội tâm lại bắt đầu tiến hành các loại tưởng tượng...... ...... Sóng nước lăn tăn...... Hiên Viên Ngạo trần truồng, khuôn mặt lãnh ngạo bối rối, khom người, hai tay ôm "Nơi đó", bộ dáng vừa xấu hổ vừa giận dữ, môi mỏng khêu gợi kia khẽ nhếch, kinh hoảng đối nàng kêu "Không cần lại đây!" "Không cần lại đây!", ha ha ha...... Mỗ nữ nhớ đi nhớ lại, hoàn toàn quên đi tình trạng mà bản thân đang gặp phải, còn vuốt cằm lên mặt nở nụ cười...... "Thu hồi tươi cười đáng khinh của ngươi đi!" Vừa nhìn thấy nụ cười này của nàng, hắn chỉ biết nàng sẽ không nghĩ chuyện gì tốt! Sóng nước tan biến...... Sặc...... Mỗ nữ trở về hiện thực, xem bộ dáng khủng bố của hắn, lại đối lập với tưởng tượng mà bản thân vừa nghĩ đến, tương phản vĩ đại! Vĩnh viễn không thể trông cậy vào người này có một ngày như vậy, nhưng là Hiên Viên Triệt – tên tiểu gia hỏa kia rất có khả năng! Ra vẻ, dưới tình huống như vậy còn có tâm tình nghĩ lung tung, trừ bỏ nàng Vũ Văn Tiểu Tam, trên thế giới này tuyệt đối tìm không thấy người thứ hai rồi! "Vương phi, ngươi có thể nói cho bổn vương hay không, tại sao ngươi lại xuất hiện tại nơi này?" Giọng nói âm trầm khủng bố vang lên. Vũ Văn Tiểu Tam co rúm lại một chút, mở miệng bịa chuyện: "Bổn vương phi là vì nhớ vương gia!" Khóe mắt Hiên Viên Ngạo giật một chút: "Nhớ bổn vương? Nhớ bổn vương mà lại mang nhiều đồ như vậy, còn từ trên nóc nhà rơi xuống ?" Này......"Hắc hắc...... Vương gia, bởi vì người ta rất thích vài thứ kia, sợ đi lại xem vương gia, vương gia nếu đem người ta lưu lại, thì hôm nay người ta sẽ không có thể thấy chúng nó rồi! Nhưng mà lại sợ vương gia không để cho bổn vương phi tiến vào, cho nên người ta đương nhiên chỉ có đi nóc nhà, vừa vặn phát hiện vương gia đang tắm, cho nên người ta đã nghĩ nhìn trộm, nào biết liền rơi xuống, còn ngã vào vương gia, thật sự là thực xin lỗi, người ta rất đau lòng!" Mỗ nữ nói xong, một bộ dáng Tây Thi đau lòng...... "Muốn nhìn trộm bổn vương tắm rửa? Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi có biết như thế nào là vô liêm sỉ hay không?" Tuy rằng biết nàng là nói dối, nhưng là những lời này thật sự là bảo hắn khó có thể chấp nhận được! Mỗ nữ ở trong lòng gào thét chửi bới, Lão Đồ Cổ phong kiến! Xã hội cũ hại ngươi! Rồi sau đó ra vẻ hoạt bát mở miệng: "Vương gia, nô tì đã sớm nói nô tì là tướng môn hổ nữ mà, phóng khoáng một ít, cũng là đúng lúc!" Phóng khoáng? Nếu cái này gọi là phóng khoáng, hắn thề đời này tuyệt đối không gặp qua nữ nhân nào "phóng khoáng" hơn so với nàng! Lười nói vô nghĩa với nàng, Hiên Viên Ngạo đi từng bước một tới gần nàng, hôm nay hắn không giết chết nữ nhân này không thể! Ngã vào hắn thì thôi, còn làm hắn mất hết thể diện! Xem hắn càng chạy càng gần, mỗ nữ cảm thấy chuông báo động đang kêu mãnh liệt, hai mắt chuyển động...... Toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, rồi sau đó ngượng ngùng che mặt, ngại ngùng nói: "Vương gia, ngài đừng tới đây, người ta vẫn là hoa cúc khuê nữ đâu!" Thốt ra lời này, Hiên Viên Ngạo chân trượt, suýt nữa té ngã!
|