Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi
|
|
Chương 37: Phủ tướng quân bị vương gia xem thường
"Vũ Văn Tiểu Tam! Ngươi......" Mỗ vương gia tức giận sôi lên. "Người ta làm sao?" Vũ Văn Tiểu Tam tung đòn mê muội. Hiên Viên Ngạo hung hăng thở ra một hơi, rồi sau đó mặt đầy sát khí tiến lên, hắn hôm nay nhất định cho nữ nhân này một chút giáo huấn! Mỗ nữ xem dáng người của hắn, cách bản thân mình càng ngày càng gần, làm cho nàng đem tất cả sự tình quên tận lên chín từng mây! Quên mất Hiên Viên Ngạo là kẻ thù, quên mất hắn là muốn giết nàng, trong đầu chỉ còn lại có "Soái ca" "Mãnh nam" đang ra sức kêu gào...... Gian nan nuốt một chút nước miếng, một câu nói vô ý thức thốt ra: "Hiên Viên Ngạo, ngươi dám lại qua, lão nương liền phi lễ ngươi!" Những lời này thành công làm cho Hiên Viên Ngạo dừng chân lại, sắc mặt tối đen khẽ biến thành hơi có chút xanh trắng! Nữ nhân này! Nhìn tiếp ánh mắt của nữ nhân kia đang ở trên người hắn bắn phá, nước miếng ở bên trong miệng anh đào nhỏ còn có khuynh hướng tràn ra, cặp mắt đẹp kia càng có xu thế nhìn xuống, nhất thời hắn lạnh cả sống lưng, có cảm giác bản thân giống như một thiếu nữ con nhà lành đang đối mặt sắc lang! Hiện tại hắn đang suy xét thật cẩn thận, có lẽ trước phải mặc cái quần! Chợt, chỉ thấy nữ nhân kia chảy nước miếng vọt lại chỗ hắn, sau đầu mỗ vương gia xuất hiện một đàn quạ đen, phản xạ có điều kiện trong nháy mắt xoay người, lập tức chạy về phòng ngủ, đóng cửa phòng. Nhốt nữ nhân khủng bố kia ngoài cửa...... Thế là chỉ còn lại Vũ Văn Tiểu Tam đứng nhìn phương hướng hắn vừa chạy đi tức thì thay đổi tuyến đường, xông ra ngoài cửa đi...... Oh yeah! Toàn thắng! Rốt cục chạy mất rồi! Mỗ vương gia trở lại phòng ngủ, nhớ tới hành vi ngây thơ của bản thân, sắc mặt xanh trắng chuyển sang xám ngoét...... Hắn thật sự là bị nữ nhân kia dọa mà! Nhưng là phản ứng của hắn, thật sự là...... Mất mặt! Lại nghe tiếng bước chân chạy hướng ngoài cửa, nhất thời mặt liền đen, gầm lên giận dữ: "Vũ Văn Tiểu Tam!" Chạy đến thật xa mỗ nữ nào đó nghe thấy một tiếng gầm lên này, rất là bất nhã móc móc lỗ tai, lẩm bẩm: "Gần đây bổn vương phi ráy tai hơi nhiều, không có nghe thấy!" Vui sướng hài lòng trở về phòng, liền gặp được nha hoàn rất sợ chết bỏ rơi nàng! Tiểu Nguyệt xoa xoa ánh mắt, không thể tin được tiểu thư nhà bọn họ còn sống trở về, cái mũi đau xót, đối với Vũ Văn Tiểu Tam chạy vội đến...... "Tiểu thư, người đã trở lại...... Hu hu hu...... Tiểu Nguyệt lo lắng gần chết!" Mỗ thị nữ đổ mồ hôi lạnh liên miên, tiểu thư sẽ không đánh nàng đi? Vũ Văn Tiểu Tam một cái nghiêng người, làm cho Tiểu Nguyệt từ bên người nàng lao qua, rồi sau đó xoay người, bay lên một cước, đá vào mông của nàng...... Tiểu Nguyệt bị một cước ngã gục, oan ức quay đầu lại, nhìn tiểu thư nhà nàng...... Mỗ nữ cười lạnh một tiếng: "Tiểu Nguyệt, ngươi thực nghĩa khí! Thấy tiểu thư nhà ngươi gặp rủi ro, quay đầu bỏ chạy, thật sự là tỷ muội tốt của ta!" Một chũ "tốt" phảng phất là từ trong hàm răng nặn đi ra! Tuy rằng nàng cố ý dạy nàng ta thành nha hoàn phúc hắc, nhưng phúc hắc của nàng ta dùng ở trên người Vũ Văn Tiểu Tam nàng, thật là khó chấp nhận! Tiểu Nguyệt lập tức từ trên mặt đất đứng lên, đi qua xoa bóp bả vai cho nàng, một mặt nịnh nọt: "Chẳng phải là biết tiểu thư nhà chúng ta không gì làm không được sao, nhất định có thể dưới ma trảo của vương gia trốn về, Tiểu Nguyệt sợ cản trở lão nhân gia ngài thôi!" Lời này nói ra làm cho Vũ Văn Tiểu Tam sau đầu xuất hiện một chút mồ hôi, gần son thì đỏ gần mực thì đen sao? Tiểu Nguyệt nha đầu kia nói chuyện đều bắt đầu có tác phong của nàng rồi! "Tiểu thư, chúng ta còn chạy hay không chạy?" Tiểu Nguyệt lập tức hỏi ra vấn đề mà nàng quan tâm nhất, gói đồ đều ở trong phòng với lại trên nóc nhà vương gia, tiểu thư hẳn là không nghĩ chạy đi? "Ngã vào Hiên Viên Ngạo, hiện tại tâm tình bản tiểu thư sung sướng, không chạy!" Ha ha ha ha...... Đây là báo ứng vì dám hại Vũ Văn Tiểu Tam nàng! "Tiểu thư, ngày mai là ngày thứ ba lại mặt, ngài nói vương gia nếu không đồng ý cùng ngài về tướng quân phủ làm sao bây giờ?" Tiểu Nguyệt hỏi ra lo lắng của bản thân, vốn vương gia thiên vị trắc phi, hôm nay lại bị tiểu thư ngã vào, chỉ sợ ngày mai sẽ cùng Nguyệt Vô Hà cùng nhau lại mặt. "Hắn nguyện ý theo ta cùng nhau về phủ mới rộn lòng! Ta nhìn thấy hắn liền chán ghét!" Mỗ nữ không cho là đúng. "Nhưng là tiểu thư, ngài là chính thất, nếu vương gia không chịu trở về cùng ngài, chỉ sợ sau này mọi người lại càng không để ngài vào mắt!" Tiểu Nguyệt nói cho Vũ Văn Tiểu Tam tình trạng mà các nàng sẽ phải đối mặt. Vũ Văn Tiểu Tam mím môi, một bộ dáng đau lòng như chết cha chết mẹ: "Vậy bản tiểu thư cũng chỉ có thể mang theo hắn thôi!" Sau đầu Tiểu Nguyệt xẹt qua một đám quạ đen, tiểu thư, hiện tại vấn đề không phải là ngươi có nguyện ý mang theo hắn hay không, mà vấn đề là hắn có nguyện ý cùng đi với người hay không...... Nhìn nhìn Tiểu Nguyệt, biết trong lòng nàng suy nghĩ, mỗ nữ cười rất đáng khinh: "Ngủ đi, sơn nhân tự có diệu kế!"(1) Dứt lời xoay người đi vào phòng ngủ, để lại Tiểu Nguyệt tại chỗ sững sờ, tươi cười đáng khinh kia...... Nàng thật sự cảm thấy tiểu thư giống như biến thành một người khác! Hôm sau...... Sáng sớm, Tiểu Nguyệt liền điên cuồng gọi tiểu thư nhà nàng: "Tiểu thư, nhanh chút, nếu không dậy sẽ không kịp!" "Làm sao! Làm sao! Muốn chết!" Vũ Văn Tiểu Tam không tình nguyện mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt đáng đánh đòn của nha đầu chết tiệt kia, sáng sớm kêu la cái gì, ầm ĩ muốn chết! "Tiểu thư, hôm nay là ngày lại mặt, vương gia đã thông báo Trắc vương phi chuẩn bị. Hắn muốn đi cùng Trắc vương phi lại mặt, ngài nếu không dậy sẽ đến không kịp rồi!" Tiểu Nguyệt lập tức đem tin tức nàng tìm hiểu đến một hơi nói xong. Trên giường mỗ nữ nào đó một cái giật mình, lý ngư đả đĩnh (2) ngồi dậy: "Nhanh chút giúp bản tiểu thư mặc quần áo! Chậm ta đánh ngươi!" Trời ạ, cổ đại quần áo chính là rất khó mặc, mấy chục khối vải rách, hay dùng mấy cái dây lưng cột lấy, may mắn có Tiểu Nguyệt, bằng không trông cậy vào chính nàng mặc, vậy muốn tới ngày tháng năm nào! Tiểu Nguyệt giúp nàng mặc xong quần áo, rồi sau đó rửa mặt chải đầu trang điểm, lúc hai người thở hổn hển xuất hiện tại cửa, Hiên Viên Ngạo chính là đang đỡ Nguyệt Vô Hà chuẩn bị lên xe ngựa, trên đầu còn buộc lại một cái băng vải, hẳn là chỗ mà đêm qua bị gói đồ trong tay nàng đập vào...... Hoàn hảo! Kém một chút sẽ đến không kịp rồi! "Vương gia!" Mỗ nữ thâm tình khẩn thiết kêu lên. Hiên Viên Ngạo đưa lưng về phía nàng một cái giật mình, trong đầu lập tức xuất hiện một màn lúc nửa đêm hôm qua, xanh mặt chuyển qua xem tiện nhân kia : "Vương phi có việc?" "Vương gia, hôm nay là ngày lại mặt, ấn theo lễ mà nói, vương gia phải cùng bổn vương phi lại mặt mới đúng! Trắc phi muội muội để cho chính nàng trở về đi!" Vũ Văn Tiểu Tam chân thành tiến lên, ánh mắt còn có thâm ý khác ở trên người hắn bắn phá. Quét một cái làm Hiên Viên Ngạo cả người không được tự nhiên, lạnh lùng mở miệng: "Vương phi vẫn là tự mình trở về đi, bổn vương muốn cùng Hà nhi trở về!" Tiếp cận Nguyệt Vô Hà là vì thiết kế thừa tướng, thật sự hôm nay hắn cũng có thể lấy lý do lễ chế để cự tuyệt, cùng Vũ Văn Tiểu Tam lại mặt. Muốn hắn cùng tiện nhân này lại mặt, còn không bằng cho hắn một đao cho thoải mái! "Ồ!" Vũ Văn Tiểu Tam ra vẻ thật thất vọng quay đầu: "Tiểu Nguyệt, vương gia không chịu, chúng ta cũng chỉ có thể tự mình trở về!" Tiểu Nguyệt đen mặt xem nàng, tiểu thư không phải nói sơn nhân tự có diệu kế sao? Cứ như vậy dễ dàng buông tha rồi hả? Hiên Viên Ngạo cũng bị hành động khác thường của tiện nhân này mà cảm thấy kinh ngạc...... Chợt, nghe nữ nhân kia lẩm bẩm: "Hừ, vương gia không chịu cùng người ta lại mặt, đều do phụ thân! Nếu hắn làm quan lớn một chút thì tốt rồi, hiện tại tốt lắm, hại người ta cùng phủ tướng quân đều bị vương gia xem thường, ngày thứ ba lại mặt đi cùng tiểu thiếp cũng không chịu đi cùng với người ta!" Hiên Viên Ngạo nghe xong, mắt đẹp trợn to, hận không thể đi lên bổ cho tiện nhân này một phát, đây rõ ràng là uy hiếp hơn nữa rõ ràng là đang châm ngòi ly gián mà! Tiểu Nguyệt cũng rất là đồng tình nhìn Hiên Viên Ngạo liếc mắt một cái...... (1) Sơn nhân tự có diệu kế, ý bảo đừng lo ta đây đã có diệu kế, câu này là của Khổng Minh Gia Cát Lượng (sơn nhân: người ở thâm sơn cùng cốc) (2) Lý ngư đả đĩnh ( 鲤鱼打挺 ) [ Theo baike ] : là chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu . Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất .
|
Chương 38: Vô Thương tức giận
"Vương gia, đêm qua...... Khụ khụ......" Đình Vân không biết có nên nói hay không. Tuyệt sắc nam tử cười rất xinh đẹp, lại mang theo chút nguy hiểm: "Đêm qua như thế nào?" Xem bộ dạng này của Đình Vân, chỉ biết sẽ không có chuyện gì tốt! Quả nhiên......"Nghe nói, đêm qua thời điểm tam vương gia tắm rửa, tam vương phi đi nhìn lén, sau đó...... Nghe nói là sau đó dục hỏa khó nhịn, rồi sau đó phá cửa phòng mà vào, đem tam vương gia thân không mảnh vải áp ở dưới thân......" Đình Vân nói tới đây, thật sự không đành lòng, tam vương gia thật sự là đáng thương! Mà giờ đây, chuyện này lại thành đề tài trong lúc trà dư tửu hậu của tất cả dân chúng trong kinh thành! Đôi mắt tà mị của Hiên Viên Vô Thương nhíu lại, khuôn mặt như cánh hoa đào ý cười dạt dào, lại làm cho Đình Vân sau lưng lông tơ dựng đứng, bình thường vương gia nhà bọn họ mà lộ ra biểu cảm này, chứng tỏ...... Rất tức giận! "Vương gia, ngài có phải cũng thật đồng tình tam vương gia phải không, tam vương phi thật sự là hơi quá đáng!" Đình Vân thật lòng vì Hiên Viên Ngạo mà bất bình! "Đúng vậy! Tam nhi thật sự hơi quá đáng!" Trên môi mỏng như cánh hoa đào ý cười càng sâu, nữ nhân này, hôn hắn, làm hắn động tâm, cũng nói đối hắn phụ trách, thế nhưng còn dám đi nhìn lén Ngạo tắm rửa! Còn áp Ngạo ở dưới thân?! Thật to gan! "Cẩn thận quan sát hành động hướng đi của tam vương phi, một chút cũng không thể lơi lỏng!" Giọng nói rất có từ tính vang lên, xem ra hắn phải cho nha đầu kia một chút giáo huấn rồi. Đình Vân giựt giựt khóe miệng, vương gia, đó là vương phi của tam vương gia, chúng ta chú ý làm cái gì? "Vâng!" Tuy rằng Đình Vân không nói gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời. "Chỉ cần nàng ra khỏi tam vương phủ, phải đến thông báo." Nha đầu kia, tuyệt đối không đợi ở trong vương phủ được! Đình Vân co rúm lại một chút, nói ra phỏng đoán của bản thân: "Vương gia, tam vương phi ra vương phủ đến thông báo ngài làm cái gì? Người tưởng thay tam vương gia giáo huấn nàng?" "Quả thật muốn giáo huấn nàng!" Bất quá không phải vì Ngạo, còn nửa câu sau, chưa nói. Đình Vân vừa nghe, thâm sâu chấp nhận, quả thật vị tam vương phi này nên giáo huấn, không để tam vương gia mà vương gia đau nhất chiều chuộng nhất vào mắt! Vì thế lớn tiếng đáp: "Vâng!" Đợi Đình Vân bước ra khỏi, bạch y thiên hạ xoay người, một chưởng nhẹ nhàng chụp đến bàn, trong nháy mắt bàn dập nát! Khuôn mặt tuyệt sắc như cánh hoa đào, tươi cười tà mị lại càng thêm xinh đẹp...... Ngón tay thon dài vươn ra, lau đi bọt máu bên môi, đôi mắt đào hoa nhiễm lên nhiều tia sáng lạnh...... Tam nhi, thật sự rất được! ...... Hiên Viên Ngạo lạnh mặt cùng Vũ Văn Tiểu Tam ngồi ở trên xe ngựa, sắc mặt tuấn dật vô cùng khó coi...... Tiện nhân này! Cũng dám uy hiếp hắn! Vũ Văn Tiểu Tam ở một bên đắm đuối đưa tình xem xét hắn, hắc hắc hắc...... Chuyện mà bản tiểu thư muốn làm, chưa có bao giờ thất bại! "Vương gia, người ta hi vọng, trở lại phủ tướng quân, ngài biểu hiện ân ái với người ta một ít!" Miễn cho phụ thân và các ca ca lo lắng. Mỗ vương gia mặt tối sầm, xem nữ nhân này được một tấc lại muốn tiến một thước: "Vũ Văn Tiểu Tam, bổn vương không nhiều thời gian rỗi đóng kịch với ngươi!" "Ài, người ta nói cho phụ thân, nói vương gia bảo cha nói bậy!" Mỗ nữ ngửa đầu lên mặt. "Ngươi!" Hiên Viên Ngạo vì hành động vô sỉ của nữ nhân này mà không biết nói gì! "Vương gia, người ta làm thế cũng là vì tốt cho ngài, nếu để cho phụ thân biết vương gia đối người ta không tốt thì quan hệ của phủ tướng quân và vương phủ cũng sẽ không vừa mắt. Nói vậy vương gia cũng không muốn như thế đi?" Tâm tư của những người làm chính trị, tuy rằng nàng không hiểu, nhưng đoán được ra một hai. Hiên Viên Ngạo nhắm mắt lại, không muốn quan tâm tới cô gái này, chính là trong lòng có một đốm lủa nhỏ đang bắt đầu thiêu đốt...... "Vương gia, đến!" Thanh âm của hạ nhân truyền đến. Mỗ nữ cười hì hì chuẩn bị xuống xe ngựa, lại bị Hiên Viên Ngạo giữ chặt......"Bổn vương đi xuống trước!" Đen mặt, cái cô gái này luôn như vậy không coi trọng hắn! Mím môi: "Vương gia, mời !" Lập tức ở phía sau hắn nhăn mặt...... Đợi Hiên Viên Ngạo xuống xe ngựa, quay đầu lại xem thấy nàng đang làm mặt quỷ...... Mặt tối sầm, tiện nhân này! Vũ Văn Tiểu Tam thản nhiên xuống xe ngựa, liền thấy phụ thân, đại ca, nhị ca của nàng đang đứng ở cửa phủ, cao hứng phấn chấn tiến lên: "Phụ thân, đại ca, nhị ca!" Để lại mỗ vương gia đen mặt đứng ở phía sau nàng...... Nét mặt già nua của Vũ Văn Cảnh Thiên cũng nhiễm lên một chút xấu hổ, nhẹ giọng trách cứ: "Sao Tam nhi không biết đúng mực như vậy!" Trong mắt đều là yêu thương khó nén. Nói xong liền đối với Hiên Viên Ngạo hành lễ: "Vương gia!" Rồi sau đó quay đầu đối với nữ nhi nhà mình kêu một tiếng: "Vương phi!" Vũ Văn Tiểu Tam cười hì hì mở miệng: "Phụ thân, vương gia đối người ta tốt lắm, hắn sẽ không để ý, đúng không?" Nói xong nhìn ngó Hiên Viên Ngạo, mỗ vương gia sắc mặt cứng đờ, rồi sau đó cố gắng tươi cười gật gật đầu: "Đương nhiên bổn vương sẽ không để ý!" "Ha ha...... Vương gia mời!" Vũ Văn Cảnh Thiên nói xong lui qua một bên, nhìn thấy Hiên Viên Ngạo trên đầu băng vải trắng. Tưởng tượng buổi sáng hôm nay mới nghe được đồn đãi, nét mặt già nua có chút không nhịn được. Đoàn người đến đại sảnh, đang ăn cơm...... "Vương phi!" Hiên Viên Ngạo giống như thâm tình gắp thức ăn cho mỗ nữ...... "Tạ vương gia!" Mỗ diện mạo giống như hạnh phúc ăn...... Vũ Văn Cảnh Thiên, Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Triệt ba người hai mặt nhìn nhau, tuy rằng thoạt nhìn thật ngọt ngào, nhưng là vì sao bọn họ luôn cảm thấy vô cùng...... Khụ khụ...... Quái dị? "Ai nha, đúng rồi, phụ thân, vương gia mấy ngày trước đây nói muốn nhận thức một chút Vượng Tài nhà chúng ta! Mau sai người dắt tới để hai người bọn họ nhận thức!" Mỗ nữ chợt nhớ tới lời nói ngày ấy với Hiên Viên Ngạo. Hiên Viên Ngạo mặt đen xì...... Vũ Văn Cảnh Thiên cũng có chút buồn bực: "Vượng Tài?" "Chính là con chó nhà chúng ta!" Vũ Văn Tiểu Tam nói xong, đối với Vũ Văn Cảnh Thiên nhướn nhướn mày. Tuy Vũ Văn Cảnh Thiên là võ tướng, nhưng tốt xấu cũng trà trộn quan trường nhiều năm, vì thế quay đầu đối hạ nhân nói: "Kêu quản gia dắt Vượng Tài tới!" Mỗ vương gia sắc mặt cứng đờ, giọng nói âm lãnh: "Không cần! Bổn vương không muốn nhận thức!" Vũ Văn Tiểu Tam đang muốn nói cái gì, lại bị Vũ Văn Cảnh Thiên chặn lại: "Vương gia đã không nhận thức thì thôi!" Nói xong trừng mắt nhìn nữ nhi nhà mình liếc mắt một cái, nha đầu kia, khi nào thì trở nên không có đúng mực như vậy, vương gia là người nàng có thể trêu cợt à? Nếu để cho hắn biết tình huống cụ thể đã xảy ra mấy ngày hôm nay ở vương phủ, chỉ sợ dọa ra bệnh tim! Ăn cơm xong, Vũ Văn Cảnh Thiên cùng Hiên Viên Ngạo đi thư phòng, để lại Vũ Văn Tiểu Tam cùng hai ca ca ngồi cùng nhau . "Tam nhi, hắn có khi dễ ngươi không?" Khuôn mặt Vũ Văn Hạo tràn đầy khí phách tràn đầy sủng nịch. Nghe xong làm cho Vũ Văn Tiểu Tam thấy xúc động, có thân nhân quan tâm cảm giác thật tốt: "Đại ca, hắn không có khi dễ ta!" Ta không khi dễ hắn, hắn nên cám ơn trời đất rồi! Còn tưởng muốn khi dễ ta? "Có chuyện gì thì nói với các ca ca, các ca ca sẽ làm chủ cho ngươi!" Giọng nói của Vũ Văn Triệt ôn nhu vang lên. "Ừ!" Vũ Văn Tiểu Tam hạnh phúc gật đầu, đến cổ đại lâu như vậy, lần đầu tiên bị người quan tâm, nàng làm sao có thể không cảm động! "Đại công tử, Nhị công tử, Vô Thương vương gia cầu kiến!" Quản gia báo lại. Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Triệt liếc nhau, lập tức đứng dậy, vội vàng đi ra cửa, đi chưa được mấy bước, chợt một trận gió từ bên cạnh thổi qua, bọn họ thấy tiểu muội nhà mình đã mau vọt tới cửa, một giọng nói ngọt ngào truyền đến: "Thương Thương đến đây, nhất định là đến xem người ta, ha ha......" Hai người sau đầu xuất hiện một giọt mồ hôi lớn, này......
|
Chương 39: Có phải người ta làm cái gì sai phải không ?
Vừa ra khỏi cửa, mỗ nữ liền thấy tuyệt thế mĩ nam mà bản thân mong nhớ ngày đêm...... Vẫn là quần áo bạch y tuyệt trần, khóe môi vẫn là lúm đồng tiền tà mị, vẫn là khuôn mặt đẹp như cánh hoa đào, vẫn làm cho người ta mê say như vậy...... Vũ Văn Tiểu Tam nhìn xem hai mắt bốc sao sáng, quả nhiên Thương Thương đẹp trai nhất! Hiên Viên Vô Thương xem nàng thật cao hứng lao ra cửa, lòng tràn đầy lửa giận bình ổn một ít, xinh đẹp cười, rồi sau đó ôn nhu mở miệng: "Tam nhi, nhớ ta sao?" Trong lòng đã có chút lửa bốc lên, hắn hôm nay nhất định phải cấp nha đầu kia một chút giáo huấn! A? Hỏi câu này làm Đình Vân quay đầu, không biết nói gì xem vương gia nhà hắn...... Vũ Văn Tiểu Tam nhìn nhìn gương mặt mỹ diễm của hắn kia, một giọt nước miếng lại xuất hiện tại khóe môi, rất là kích động tiến lên, một cái chạy vội nhào vào trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ a cọ ở trước ngực hắn: "Nhớ Thương Thương, người ta mấy ngày cũng chưa thấy Thương Thương rồi!" Tay nhỏ bé rất là không thành thật ở trên người hắn sờ soạng, cảm giác ăn đậu hũ của soái ca thật không sai! Hì hì...... Cảm giác được tay nhỏ bé đang ở trên người mình tác loạn, môi mỏng của Hiên Viên Vô Thương tiến đến bên tai nàng, giọng nói tràn ngập hấp dẫn lại mang theo một chút uy hiếp mở miệng: "Nếu Tam nhi lại sờ loạn, người ta liền ăn ngươi ngay tại chỗ !" Sặc...... Thương Thương còn có thể nói ra lời quyết đoán như vậy? Mỗ nữ rất kích động tăng nhanh tốc độ cùng tần suất sờ soạng, rất hưng phấn đối với hắn ánh mắt ý bảo: mau làm ta đi! Đến đây đi! Loại phản ứng này của nàng, biến thành sau đầu Hiên Viên Vô Thương cũng xuất hiện một đám quạ đen. Vốn tưởng dọa nha đầu kia, không nghĩ tới còn phản tác dụng! Nếu không phải là địa điểm không đúng, hắn thật muốn ăn nàng! Trong lòng Đình Vân đồng tinhg với tam vương gia, cưới phải vương phi gì đây? Thấy mĩ nam chính là đức hạnh này? Ngã vào lòng không nói, còn tại trên người người khác sờ loạn? Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Triệt vừa ra tới liền thấy hành động của tiểu muội nhà mình...... Xấu hổ ho khan một tiếng: "Khụ khụ...... Hi vương gia!" Nghe được các ca ca ho khan, mỗ nữ rất là không cam lòng từ trong lòng Hiên Viên Vô Thương đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thu thành một đoàn...... "Vũ Văn Đại công tử, Vũ Văn Nhị công tử, ngưỡng mộ đã lâu!" Hiên Viên Vô Thương nhẹ nhàng cười, phong hoa tuyệt đại, mỗ nữ nước miếng lại điên cuồng nổi lên...... "Hi vương gia quá khen, mời! Tại hạ đã sai người đi mời phụ thân!" Vũ Văn Hạo mở miệng. Tuấn mi nhéo một cái, hôm nay là vì giáo huấn nha đầu kia hắn mới tới, nhưng không nghĩ tới đi gặp Vũ Văn Cảnh Thiên, vì thế mở miệng nói: "Không cần, bổn vương tới là mời tam vương phi đi Lưu Vân Các, nói chút chuyện tình, cũng không nhọc phiền đến Vũ Văn tướng quân rồi!" Hả...... Là tìm tiểu muội? Hai người liếc nhau, không biết như thế nào ứng đối, Vũ Văn Tiểu Tam rất là kích động mở miệng: "Quả nhiên Thương Thương tới tìm ta! Đại ca, nhị ca, các ngươi về trước đi, người ta cùng Thương Thương nói xong sẽ trở lại!" Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Triệt có chút do dự, xem đức hạnh của tiểu muội nhà mình. Bọn họ không lo lắng vương gia sẽ làm gì, nhưng là vương gia rất có khả năng bị...... Vũ Văn Hạo nhíu mày mở miệng: "Vương gia mời tiểu muội, xác thực không vấn đề, chính là tam vương gia bên kia......" "Về phía Ngạo bên kia bổn vương sẽ phái người thông báo!" Hiên Viên Vô Thương nhàn nhạt mở miệng. Ôm quyền cười: "Vậy tiểu muội liền làm phiền vương gia chiếu cố rồi!" "Ừ!" Nhẹ nhàng gật đầu, rồi sau đó bước lên trên xe ngựa, mỗ nữ không kịp cùng các ca ca cáo biệt, rất là kích động đi theo phía sau của hắn, bay nhanh lủi lên xe ngựa...... Xem bóng lưng gấp gáp của nàng kia, mấy người đứng ngoài cửa phủ tướng quân sau đầu đều là giọt lớn mồ hôi...... Xe ngựa yên tĩnh tiêu sái, mỗ nữ đắm đuối đưa tình xem xét khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn: "Thương Thương......" Bạch y nam tử từ từ nhắm hai mắt, không để ý! "Thương Thương......" Giọng nói ngại ngùng, không ngừng cố gắng. Lông mi hơi hơi run rẩy, vẫn là không để ý! "Thương Thương......" Giọng Bắc Kinh kéo dài. Mở mắt ra, do dự một lát, rồi sau đó nhắm mắt lại, vẫn cứ không để ý! Sặc...... Đây là làm sao? Mỗ nữ tâm tình có chút không yên...... Lặng im sau một lúc lâu, Vũ Văn Tiểu Tam lại nhẹ nhàng mở miệng: "Thương Thương, có phải người ta làm sai cái gì rồi hả?" Lông mi dài run rẩy, vài cái mang theo một chút ý tứ nguy hiểm từ trong môi mỏng khêu gợi tràn ra: "Nàng nói đâu?" Ta nói? Thực làm sai chuyện gì a? Mẹ kiếp...... Mỗ nữ ở trong lòng suy tư, loại bỏ mấy ngày nay phát sinh đủ loại...... Thật đúng là không biết bản thân làm sai cái gì! Đình Vân ở ngoài xe ngựa, phẫn nộ ở trong lòng thay Vũ Văn Tiểu Tam đáp lời, sai quá nhiều chứ! Khi dễ tam vương gia, ẩu đả với Trắc vương phi không tính, còn phi lễ hoàng thúc! Thật sự đáng xấu hổ! Mỗ nữ nhíu mày suy nghĩ sau một lúc lâu, cũng không biết là như vậy lại làm cho hắn không thoải mái: "Thương Thương, nói một chút chút với người ta được không?" "Vương gia, đến!" Giọng nói cung kính của Đình Vân vang lên. "Ừ!" Khẽ ừ, liền đi ra ngoài, Vũ Văn Tiểu Tam không yên đi theo phía sau của hắn...... Xuống xe ngựa, liền thấy một cái đình hóng mát, sau đình hóng mát là trăm mét hành lang gấp khúc, dựng ở trên nước, hồ nước gợn sóng trong vắt...... Dọc theo hành lang gấp khúc đi đến, năm bước là tới một tầng lầu, mười bước lại tới nhất các; hành lang uốn lượn liên hồi, mái ngói cong cong, đẹp không sao tả xiết! Nhưng là Vũ Văn Tiểu Tam hiện tại không có nửa điểm tâm tình thưởng thức phong cảnh. Theo Hiên Viên Vô Thương đi đến tận cùng của hành lang gấp khúc, liền thấy một cái bảng hiệu vĩ đại , có khắc mấy chữ: Lưu Kim điện. Ngoài cửa có hai gã hắc y đứng hầu, nhìn thấy Hiên Viên Vô Thương, cung kính cúi đầu: "Chủ tử!" Cảm thấy đã có chút kỳ quái, Lưu Kim điện là nơi mà chủ tử dùng để kết bạn, hôm nay lại mang nữ nhân vào? Đi vào phòng kia, lại cùng hắn bước lên trên lầu, giờ phút này tâm tìn Vũ Văn Tiểu Tam vô cùng không yên...... Ngoan ngoãn cúi đầu, cùng đi theo, chợt người đi phía trước dừng chân lại, rồi sau đó âm thanh tà mị vang lên: "Toàn bộ đứng cách gian phòng này trăm mét cho bổn vương. Trong vòng trăm mét, một chút ruồi bọ bổn vương cũng không muốn nhìn thấy!" "Vâng!" Thanh âm được huấn luyện nghiêm chỉnh âm vang lên, vài cái bóng đen nhanh chóng lòe ra...... Cái này làm cho trong lòng Vũ Văn Tiểu Tam càng không yên rồi...... Thon dài tay vươn ra, đẩy cửa ra, rồi sau đó đạp đi vào, quay sang, ý cười nhẹ nhàng xem nữ tử đang do do dự dự ngoài cửa kia: "Tam nhi không vào sao?" Ặc...... Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bộ dáng nguy hiểm của hắn, do dự thật lâu sau, rồi sau đó cắn răng một cái, soái ca ở bên trong, vì sao không đi vào? Vài bước đi nhanh tiến vào, rồi sau đó thấy yêu nghiệt kia tiến lên đem cửa đóng lại...... Trong lòng càng thêm không yên, đánh giá một chút căn phòng này, trước mắt đều là đá quý, vật trang trí đều là hoàng kim, ngay cả cây cột bên ngoài cũng bao quấn một tầng vàng ròng, quả thật là xanh vàng rực rỡ, quả nhiên Thương Thương là người có tiền! Hiên Viên Vô Thương xoay người, không cùng nàng nói chuyện, đi đến chiếc ghế bên cạnh cái bàn ngồi xuống, Vũ Văn Tiểu Tam hơi sợ kéo kéo tay áo của hắn: "Thương Thương, không muốn không để ý ta được chứ?" "Vậy Tam nhi nói đi , nàng làm sai cái gì? Đôi mắt đào hoa tà mị lóe lên một tia nguy hiểm, nhìn chằm chằm nàng. "Người ta thật sự không biết!" Lời này nói ra đã mang theo một chút nức nở. Kia tuyệt mỹ thiên hạ bỗng nhiên đứng lên, ôm chặt eo của nàng, một cái xoay người, đè nàng ở trên bàn: "Có phải ngày hôm qua Tam nhi đối với Ngạo như vậy phải không? Hả?" âm thanh nguy hiểm vang lên, chữ "hả" cuối cùng còn tràn ngập ý tứ hấp dẫn.
|
Chương 40: Rất muốn...... Cùng nàng cả đời!
Nhìn xem gương mặt tuấn tú của hắn cách bản thân gần như thế, lập tức, hơi thở nam tính tiến vào mũi, trái tim Vũ Văn Tiểu Tam nhảy lên, suýt nữa muốn nhảy ra khỏi yết hầu! Còn chưa có phản ứng kịp hắn nói cái gì, đã vô ý thức gật đầu, gật đầu xong thấy trong mắt người kia lóe lên tia nguy hiểm, lạnh cả sống lưng...... Rồi sau đó nhớ lại lời hắn vừa mới nói: "Ngày hôm qua Tam nhi đối với Ngạo như thế này?" Sặc...... Không phải thế chứ! Vì thế nhanh chóng lắc đầu: "Thương Thương, không phải như thế...... Không phải......" "Không phải như thế?" Nói xong bàn tay đặt ở trên eo nàng rút ra, hai tay đồng loạt quấn đến sau cổ nàng, rồi sau đó không hề để lại khe hở áp ở trên thân thể nàng, thậm chí còn có thể cảm nhận được mềm mại dưới thân, môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch: "Hay là như vậy?" Tâm Vũ Văn Tiểu Tam muốn nhảy ra cổ họng, co rúm lại mở miệng, mang theo giọng mũi dày đặc khóc nức nở: "Cũng không phải như vậy, hu hu......" Tuyệt mỹ thiên hạ mày nhíu lại, suy tư một lát, rồi sau đó hai tay bắt đầu lần vào trong vạt áo của nàng...... "Thương Thương, ngươi làm gì?" Rốt cục mỗ nữ có chút kinh hoảng rồi. "Ngày hôm qua Ngạo không có mặc quần áo, phải không?"Tà mị ngắm nữ nhân dưới thân, đôi mắt đào hoa tràn đầy tức giận! Sặc...... Hóa ra là vì chuyện ngày hôm qua?"Thương Thương, ngươi nghe người ta giải thích......" Mỗ nữ vội vàng mở miệng, đồng thời bắt lấy tay hắn. Hiên Viên Vô Thương cúi người, ở trên môi nàng nhẹ nhàng hôn một cái, vừa lòng nhìn đến nữ nhân dưới thân mình cứng đờ. Rồi sau đó hơi trừng phạt ở trên miệng anh đào nhỏ nhắn kia cắn thêm vài lần. Cuối cùng còn chưa vừa ý lại liếm môi nàng: " Được, người ta nghe Tam nhi giải thích." Mỗ nữ như bị sét đánh! Cuộc đời, lần đầu tiên nàng bị tuyệt thế mĩ nam chủ động hôn, này cảm giác phức tạp thực kêu nàng khó có thể hình dung! Thấy nàng lâu không phản ứng, thiên hạ lại nhẹ nhàng cắn lên môi của nàng...... Cái này mỗ nữ rốt cục phản ứng kịp: "Thương Thương...... Ừm!" Hé miệng, lại để cho người nọ đưa lưỡi vào trong miệng mình, rồi sau đó người lọ mút vào cái lưỡi thơm tho của nàng, hôn thẳng đến khi mỗ nữ suýt nữa tắt thở, mới rời đi bờ môi của nàng: "Hiện tại Tam nhi giải thích thế nào?" Vũ Văn Tiểu Tam thở gấp liên tục, thật vất vả mới thở nổi, rồi sau đó nhanh chóng mở miệng: "Đêm qua người ta thu thập gói đồ, muốn đi tìm Thương Thương làm nơi nương tựa, nhưng là lúc đi qua nóc nhà của con heo kia, gói đồ không cẩn thận rơi xuống, người ta bay đến giữ lại, sau đó người ta và gói đồ cùng rơi xuống...... Vừa đúng lúc con heo kia đang tắm, cho nên......" "Thật sự?" Dung nhan như cánh hoa đào có một chút hoài nghi. "Thật sự!" Vũ Văn Tiểu Tam nhanh chóng gật đầu! "Làm sao Tam nhi có thể nghĩ đến tìm ta làm nơi nương tựa? Ngạo khi dễ nàng?" Nói đến chỗ này thì thanh âm đã ôn nhu rất nhiều. Hắn thốt ra lời này, Vũ Văn Tiểu Tam chu mỏ, chợt cái mũi đau xót, vài giọt lệ lạch cạch lạch cạch rớt xuống...... Cái này làm cho Hiên Viên Vô Thương hoảng, đứng dậy chạy nhanh tới ôm nàng vào trong lòng, tay chân có chút luống cuống lau lệ cho nàng: "Sao vậy ? Có chuyện gì nói với Thương Thương, Thương Thương giúp Tam nhi làm chủ!" "Hu oa...... Người ta gả cho Hiên Viên Ngạo, hắn mỗi ngày khi dễ ta, còn muốn giết ta. Thái hậu còn tưởng rằng người ta mang thai, tiếp qua chín tháng sinh không ra đứa nhỏ chính là tội khi quân! Đám nữ nhân trong tam vương phủ còn mỗi ngày muốn ta chết, bọn hạ nhân cũng không đặt ta ở trong mắt, hiện tại Thương Thương còn khi dễ ta...... Hu oa......" Cảm xúc đè nén rất nhiều ngày rốt cục xuất ra, có tưởng niệm đối với người thân ở kiếp trước, có khủng hoảng đối với thế giới không biết này, có lo lắng trong lòng mấy ngày nay...... Kiếp trước, nàng chẳng qua là một nhân viên văn phòng nho nhỏ, chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày cuốn vào bên trong tranh đấu phức tạp này? Không chịu để tâm ứng đối nguy hiểm, nói đến cùng, nàng cũng chỉ là nữ nhân mới hơn hai mươi...... "Tam nhi đừng khóc, Thương Thương không bao giờ khi dễ nàng nữa!" Hiên Viên Vô Thương gắt gao ôm lấy nàng. Không biết vì sao, nhìn nàng đau lòng như vậy, trong lòng hắn cũng đau đớn như kim đâm, nhìn nàng luôn không chịu để tâm, lại đã quên nàng chỉ là một tiểu nha đầu, làm sao có thể đối mặt nhiều áp lực như vậy! Ru rú tại trong lòng hắn, khóc đủ, rồi sau đó ở trên thân hắn xoa xoa nước mũi, ngượng ngùng ló mặt ra, rất dọa người rồi! Làm như biết trong lòng nàng suy nghĩ, Hiên Viên Vô Thương cười khẽ mở miệng: "Đem quần áo người ta làm dơ, giờ không nghĩ ra rồi hả?" Lời này nói ra làm cho mỗ nữ mặt càng là đỏ bừng...... Thưa dạ mở miệng, nhẹ như ruồi muỗi: "Thương Thương......" "Ta ở đây!" Thanh âm ôn nhu vang lên. Hai chữ vô cùng đơn giản, lại làm xúc động tiếng lòng Vũ Văn Tiểu Tam, hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu xem hắn tuyệt sắc dung nhan: "Về sau không được khi dễ người ta!" "Được!" Gọn gàng linh hoạt. "Về sau không được không để ý người ta!" Thanh âm có chút bốc đồng. "Được!" Không chút nào dong dài dây dưa. "Về sau tùy ý cho người ta phi lễ!" Nói xong lau một chút nước mũi, ánh mắt chờ mong xem hắn. "Được!" Sủng nịch chấm cái mũi nàng. Vì thế, mỗ nữ được một tấc lại muốn tiến một thước: "Về sau không được gây trở ngại người ta đi tìm soái ca khác!" "Nàng dám!" Hắn nhéo ở ngang hông nàng. Vũ Văn Tiểu Tam cười khanh khách, bổ nhào hồi trong lòng hắn, níu chặt quần áo của hắn, xoa xoa nước mũi lại chảy ra, rồi sau đó nhẹ nhàng mở miệng: "Thương Thương......" "Ừ?" Thanh âm vô cùng ôn nhu. "Không biết vì sao, ở cùng một chỗ với Thương Thương, người ta luôn có cảm giác an toàn!" Vũ Văn Tiểu Tam nói ra suy nghĩ trong lòng. Nam tử khẽ cười một tiếng: "Đó là bởi vì Tam nhi nhất định chỉ có thể cùng Thương Thương ở cùng nhau, Thương Thương sẽ bảo hộ Tam nhi cả đời!" Nói xong, cảm thấy đã có chút bi thương, hắn thật sự có thể cho nàng cả đời sao? Thân mình của hắn...... "Thương Thương không thể nuốt lời! Bằng không người ta sẽ rất tức giận!" Vểnh môi lại nghiến răng nghiến lợi mở miệng. Lần này nhưng không có nghe được hắn đáp lời...... "Thương Thương......" Ngẩng đầu xem hắn. Nhìn nàng muốn tràn nước mắt, hắn cuống quít mở miệng: "Không nuốt lời, tuyệt không!" "Thương Thương thật tốt!" Nói xong ở ngực hắn cọ xát, cười đến ngọt ngào. Tâm Hiên Viên Vô Thương lại nhói đau, cho tới bây giờ hắn cũng không để ý sống chết của bản thân. Chỉ là vì nàng, đột nhiên hắn rất muốn sống sót, rất muốn...... Cùng nàng cả đời! "Tam nhi, nếu là có một ngày Thương Thương nuốt lời làm sao bây giờ?" Hắn nhẹ giọng mở miệng. Nàng hung tợn ngẩng đầu, cắn lên môi của hắn, rồi sau đó nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Vậy người ta sẽ chết cho ngươi xem!" Lời này nói ra làm cho tâm của hắn đau xót, lập tức cảm thấy một dòng nước ấm ở trong lòng hắn lướt qua, vươn tay đem nàng hung hăng ôm ở ngực mình: "Được, vì Tam nhi, Thương Thương quyết không nuốt lời!" Ánh mắt đào hoa tà mị tràn đầy kiên định, vì nàng, hắn nhất định phải sống sót! "Thương Thương......" Trong ngực lại vang lên giọng nói của nàng. "Ừ?" Vẫn là giọng điệu ôn nhu như vậy. "Ngươi ôm người ta sắp tắt thở rồi!" Có chút tức giận mở miệng. Dung nhan như cánh hoa đào cứng đờ, có chút xấu hổ đưa tay nới ra......
|
Chương 41: Dáng người Thương Thương không có đẹp như Hiên Viên Ngạo
"Thương Thương, người ta không nghĩ về tam vương phủ." Vũ Văn Tiểu Tam ru rú ở trong ngực hắn, nhỏ giọng mở miệng. Dung nhan tuyệt mỹ hơi giật một chút, tuấn mi hơi nhíu, ánh mắt đào hoa lướt qua một chút do dự, lập tức kiên định: "Được! Tam nhi không nghĩ về, sẽ không về." Lấy năng lực của hắn, làm sao có thể không bảo đảm an toàn cho nàng, chỉ là muốn tốn nhiều chút tâm tư! "Hì hì....... Lừa gạt ngươi, người ta khẳng định phải về." Nàng là tam vương phi trên danh nghĩa, làm sao có thể không quay về? Đây là cổ đại, cũng là hoàng gia, nếu nàng không quay về, sẽ gây phiền hà cho hắn! Nghe xong lời của nàng, dung nhan như cánh hoa đào tràn đầy không vui: "Sao vậy? Tam nhi luyến tiếc Ngạo?" Giọng nói tràn ngập uy hiếp, hắn thế nào đã quên, lúc trước là nàng nói không phải Ngạo thì không gả! "Ta luyến tiếc con heo kia?" Vũ Văn Tiểu Tam không dám tin trừng mắt to, thưởng thức của nàng thoạt nhìn có kém như vậy sao? Môi mỏng khêu gợi lên một chút cười khẽ, giọng nói rất có từ tính vang lên: "Vậy để Ngạo hưu Tam nhi, sau đó gả cho Thương Thương được không?" Mỹ nhân nhíu mày suy nghĩ sâu xa....... Hiên Viên Vô Thương thấy nàng còn đang lo lắng, đôi mắt đào hoa thoáng qua một chút cô đơn. Nàng vẫn là không bỏ Ngạo xuống được? Một lát sau, người nọ chợt ngẩng đầu: "Thương Thương đưa bao nhiêu sính lễ? Ta nhìn nhìn có lời hay không đã!" Khóe miệng hơi có chút run rẩy, dung nhan như cánh hoa đào đều là dở khóc dở cười, này tiểu ham tài! "Ta đưa mình cho nàng được không?" Có chút ái muội nhíu mày. Này....... Mỗ nữ nuốt từng ngụm nước miếng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của hắn, do dự một chút, vẫn mở miệng nói: "Không tốt, người ta vẫn thích tiền! Còn có....... Thương Thương, người ta rất đáng tiền......." Rồi sau đó mắt đẹp chợt lóe, đều là khát vọng với tiền tài....... "Người ta cũng rất đáng tiền, giá trị con người khoảng vài tỉ hoàng kim,Tam nhi thật sự không lo lắng?" Ánh mắt đào hoa tà mị thâm thúy nhếch lên, hắn nói chính là thật, quả thật hắn rất giàu có. Chính là mỗ nữ không hề để ý đến ý tứ trong lời nói của hắn, cúi đầu, lại lo lắng một lát. Khuôn mặt có phức tạp, mâu thuẫn, rối rắm, uể oải. Rồi sau đó chợt rộng mở trong sáng: "Được, người ta đáp ứng, thời điểm không có tiền, đưa Thương Thương đến tiểu quan quán giúp người ta kiếm tiền!" Lời này vừa ra, chỉ thấy người nọ khóe môi gợi lên một chút ý cười tà tứ: "Tam nhi bỏ được?" "Ừ! Bỏ được!" Mỗ nữ cười tủm tỉm gật đầu. Chợt, người nọ đứng lên, Vũ Văn Tiểu Tam cũng bị bế lên, giọng nói mang theo một chút tức giận vang lên: "Nhìn ra, nên cho nàng chút giáo huấn rồi!" Nói xong ôm nàng hướng chiếc giường nơi sương phòng kia đi đến....... Mỗ nữ thất kinh: "Này, này, này! Làm gì vậy!" Đặt nàng đến trên giường, lấn người lên, môi mỏng khẽ mở: "Không phải lúc ấy Tam nhi đã nói chín tháng sinh không ra đứa nhỏ, chính là tội khi quân sao? Thương Thương giúp nàng sinh một đứa được không được?" Nói xong bàn tay thon dài lần vào trong vạt áo nàng, đáy mắt đều ánh lên tia nguy hiểm, nha đầu kia, thế nhưng còn tưởng đưa hắn đi tiểu quan quán kiếm tiền? Hắn Hiên Viên Vô Thương ở trong lòng nàng chỉ đến như vậy? So ra còn kém xa tiền? Này....... Mỗ nữ mặt đỏ lên, vội vàng mở miệng: "Không cần, thật sự không cần, cám ơn ý tốt của Thương Thương! Người ta sẽ nghĩ biện pháp khác!" "Nhưng không có cách nào so biện pháp này tốt hơn!" Nam tử cười càng thêm xinh đẹp, nói xong ngón tay thon dài nhẹ nhàng hất lên, cởi vạt áo bên ngoài của nàng xuống. Vũ Văn Tiểu Tam nhanh bắt lấy tay hắn: "Này Thương Thương......." Con mắt xoay xoay, rốt cục tìm được một cái lý do: "Ta là cháu dâu của ngươi, ngươi sẽ không cho cháu ngươi đội nón xanh đi?" Lời này nói để cho người nọ dừng lại một chút, bình tĩnh nhìn ánh mắt nàng có chút hoảng, cười khẽ mở miệng: "Tam nhi không nói ta ngược lại đã quên, con ta, làm sao có thể kêu Ngạo là phụ thân." "Đúng vậy! Đúng vậy!" Mỗ nữ nhanh chóng gật đầu, Thương Thương ngươi mau thanh tỉnh, ta không chịu được rồi! Hơi đứng dậy, lại để cho mỗ nữ thấy da thịt màu mật ong đằng sau vạt áo, nuốt một chút nước miếng, vô ý thức mở miệng: "Thương Thương, làn da ngươi thật đẹp!" "Tam nhi có nghĩ muốn sờ?" Tràn ngập hấp dẫn mở miệng. "Muốn!" Mỗ nữ nhanh chóng gật đầu, nước miếng chảy điên cuồng. "Vậy Tam nhi cũng để người ta sờ?" Đôi mắt đào hoa tà mị đều là dấu vết cười không có hảo ý. Sặc......." Vậy hay là thôi đi!" Mỗ nữ uể oải mở miệng, cặp mắt kia lóe sáng lại vụng trộm hướng trong vạt áo của hắn mà liếc. Hơi để sát vào, để nàng nhìn rõ ràng một ít, rồi sau đó giọng nói trêu đùa vang lên: "Tam nhi nhìn đủ sao?" Mồm miệng mỗ nữ không rõ mở miệng: "Không có!" Đáy mắt lóe ra ánh sáng, hì hì, cảnh xuân xán lạn, ẩn ẩn còn có thể thấy điểm đỏ trước ngực hắn . . . . . "Đẹp mắt sao?" Thanh âm vô cùng ôn nhu. "Đẹp mắt!" Lại nuốt một chút nước miếng, cảm thấy cân nhắc không biết có nên tự thân đi qua kiểm tra hay không, nhưng lại sợ thằng nhãi này thật sự sờ mình. "Có cảm tưởng gì?" Nói xong cúi đầu nhẹ nhàng cắn môi nàng. Cảm tưởng....... Mồm miệng không rõ mở miệng: "Ừm ... ... Dáng người không có đẹp như Hiên Viên Ngạo." Lời này rơi xuống, tuyệt mỹ thiên hạ rời bờ môi của nàng, đôi mắt tà mị tất cả đều là nguy hiểm, khóe môi gợi lên một chút tươi cười xinh đẹp, mị hoặc như hoa anh túc lại ẩn chứa kịch độc....... Mỗ nữ nhìn vẻ mặt của hắn, giật mình tự mình nói sai, cuống quít ngậm miệng mình! Mẹ kiếp....... "Dáng người Ngạo rất đẹp?" Ôn nhu mở miệng, ánh mắt bừng tỉnh như thêm mỡ vào trong mật, thâm tình khẩn thiết nhìn chằm chằm mắt nàng....... Mỗ nữ thành công bị sắc đẹp mê hoặc, vui sướng hài lòng gật đầu: "Ừ! Đúng vậy! Trên người hắn có cơ ngực và cơ bụng, bộ dáng rất mạnh mẽ!" Sau khi nói xong, liền thấy người nọ cười càng thêm khiếp người, mỗ nữ cảm thấy cả kinh, lại ngậm miệng mình....... Mẹ kiếp....... Có chút hơi sợ nhìn hắn, cảm thấy khóc không ra nước mắt, Thương Thương này không phải là cố tình tính kế nàng sao? Vì lời nói đó mà dùng Mỹ Nam Kế, vô sỉ! "Người ta cũng rất mạnh mẽ, Tam nhi có muốn thử một chút hay không?" Tràn ngập hấp dẫn nhìn nàng, chính là đáy mắt hàn quang càng lúc càng thịnh. Nghe hắn tràn ngập ý tứ ám chỉ, mỗ nữ điên cuồng muốn gật đầu, muốn thử nhìn, muốn thử nhìn, nhưng là nàng không thể không thừa nhận, kỳ thực nàng....... Không có lá gan đó! "Thương Thương, không cần đè nặng người ta, ngươi thật nặng!" Mỗ nữ ý đồ nói sang chuyện khác. Tiếng nói vừa dứt, xoay tròn một cái, Vũ Văn Tiểu Tam còn chưa có phản ứng kịp, hai người liền thay đổi vị trí....... "Tam nhi đè Thương Thương, sẽ không nặng rồi!" Giọng nói ôn nhu vang lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của mỗ nữ ghé vào ngực hắn. Chợt, nháy mắt biểu cảm cứng ngắc....... Ngẩng đầu, cũng thấy người nọ xấu hổ....... "Thương Thương, nếu không người ta đứng lên đi, được không?" Có chút rối rắm nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn khuynh thành thu thành một đoàn. Hắn vươn tay, ôm nàng trở lại một lần nữa, có chút bá đạo phun ra mấy chữ: "Không tốt! Ôm Tam nhi như vậy, thật thoải mái!" "Nhưng Thương Thương, ngươi ôm người ta không thoải mái. . . . ." Giọng nói nhẹ như ruồi muỗi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ. "Thói quen liền thư thái!" Cảm thấy có chút xấu hổ, đây cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với nữ nhân gần gũi như vậy. Này....... Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu, thế nhưng thấy khuôn mặt như cánh hoa đào của hắn hơi hơi đỏ lên, nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt kia càng thêm kiều diễm ướt át, có chút buồn bực mở miệng: "Thương Thương, ngươi xấu hổ hả?"
|