Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi
|
|
Chương 47: Tam vương gia thú tính quá
"Vương gia, tam vương phi nữ giả nam trang ra vương phủ, giờ phút này đang ở Lạc Vũ hiên!" Liên Hoa bẩm báo. Hiên Viên Vô Thương nhéo mi một cái: "Có bị Ngạo phát hiện?" "Không bị tam vương gia phát hiện." Liên Hoa kính cẩn đáp lời. Tuyệt sắc dung nhan lộ ra tươi cười xinh đẹp, nhẹ nhàng bước ra cửa: "Đi thôi, chúng ta cũng đi Lạc Vũ hiên!" Hắn đã có một đêm không gặp nàng, thật là nhớ! "Vương gia, hoàng thượng ở đó!" Liên Hoa ở một bên nhắc nhở, chuyện của tam vương phi và vương gia nhà mình hắn biết một hai, chuyện của chủ tử là hắn không thể hỏi đến, nhưng là nên nhắc nhở, vẫn phải làm. Mày kiếm khẽ nhíu: "Mặc sao có thể ở đó?" Vì thế Liên Hoa tường thuật lại quá trình, đang nói đến đoạn tam vương phi hướng hoàng thượng tự tiến cử, làm cho hành tung của bọn họ bại lộ. Tuyệt sắc dung nhan kia cười phá lệ xinh đẹp, chính là ý cười chưa từng tới đáy mắt....... Tự mình hướng Mặc tiến cử? Chỉ một buổi tối, liền quên lời hắn nói không còn một chữ! Cô gái này, thật sự rất giỏi! Sau khi Liên Hoa nói xong, mở miệng lần nữa: "Vương gia, chúng ta có đi hay không?" Nữ nhân như tam vương phi, làm sao mà xứng đôi với vương gia? Vốn là vương phi của tam vương gia, không tuân thủ nữ tắc quyến rũ vương gia nhà mình thì thôi. Bây giờ còn tự mình đề cử với hoàng thượng, Liên Hoa đối nàng nửa điểm cảm tình đều không có! "Đi! Vì sao không đi!" Dung nhan như cánh hoa đào đều là ý cười như hoa anh túc. Hắn muốn nhìn một chút, nàng còn muốn giở trò gì! ... ... Hiên Viên Mặc dở khóc dở cười nhìn nhìn nàng, nha đầu kia, nhưng là rất....... Khụ khụ....... Tự tin! Nhìn bộ dáng hắn có vẻ không nhiệt tình lắm, Vũ Văn Tiểu Tam rất không cao hứng mím môi, nàng không được? "Như thế nào? Ngươi biết nàng?" Vũ Văn Tiểu Tam rất là mất hứng nhìn hắn, tức giận đến mức thổi bay cả râu giả. Xấu hổ ho khan một tiếng: "Ừ, biết." "Ngươi cảm thấy nàng như thế nào?" Mỗ nữ ngắm hắn, nếu hắn dám nói nàng không tốt, quản hắn có là hoàng đế hay không là hoàng đế, đánh rồi bỏ chạy! Hiên Viên Mặc suy tư một lát, trên khuôn mặt ôn nhuận lộ ra ý cười: "Tốt lắm!" Quả thật tốt lắm, nhìn trong ánh mắt khủng bố của nha đầu kia, hắn có thể nói không được sao? Mỗ nữ vừa nghe, cũng là rất không hài lòng: "Chỉ thế thôi?" Nàng còn muốn nghe cái gì? Trên mặt Hiên Viên Mặc biểu lộ một chút cười đầy khí phách hào sảng, cười đến độ Vũ Văn Tiểu Tam tâm hoa nộ phóng, rồi sau đó ôn nhu mở miệng: "Tại hạ cũng cảm thấy nàng quả thật như huynh đài nói —— rất ưu tú!" Ừ, thế này còn được! Mỗ nữ vừa lòng sờ sờ râu giả của bản thân, có chút tán thưởng mở miệng: "Tính tiểu tử ngươi thật tinh mắt!" Sặc....... Tiểu Nguyệt ở cửa lại giựt giựt khóe miệng. . . . .Tiểu thư nhà bọn họ , trình độ tự kỷ thật là ... ... Đã siêu việt thành thần rồi! Quả thực chính là không thể cứu! Được đến đáp án mà bản thân vừa lòng, Vũ Văn Tiểu Tam lắc lắc cây quạt, ngồi trở lại vị trí của bản thân, đem ghế xích lại gần Hiên Viên Mặc....... Rồi sau đó liếc mắt vụng trộm ngắm hắn một cái, nhìn hắn không phản ứng, vì thế lại xê dịch....... Lại liếc mắt nhìn ngắm một chút, thấy hắn vẫn là không có phản ứng gì, lại tiếp tục di chuyển....... Chuyển đến khi ghế tựa của hai người chạm vào nhau, rồi sau đó ngẩng đầu, có chút hạnh phúc nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn: "Vậy ngươi có động tâm với cô nương mà ta vừa nói hay không?" Sau đầu Hiên Viên Mặc xẹt qua một đám quạ đen, vấn đề này hắn trả lời thế nào? Hắn là đế vương, không phải là người bình thường, không thể tùy tâm sở dục, huống chi nha đầu kia lại hỏi dưới tình huống như vậy! "Nàng là tam vương phi." Một câu nói, lại biểu đạt thái độ của hắn. Đây là cửa ải mà trong lòng hắn không cách nào vượt qua, vương phi của thân đệ đệ, bất luận Ngạo có thích hay không, cũng không đến lân hắn có thể mơ tưởng. "Vậy có vấn đề gì, ngài chỉ cần ra một đạo thánh chỉ, để tam vương phi hưu tam vương gia không được sao!" Mỗ nữ ra vẻ thâm trầm vuốt râu giả của nàng, rồi sau đó thần thần bí bí mở miệng lần nữa: "Theo bần đạo nhìn, nếu là huynh đài có thể lấy được tam vương phi, được đến nữ tử như vậy tương trợ, khẳng định có thể mở rộng giang sơn, Nhất Thống Thiên Hạ!" Hình như hoàng đế cổ đại đều thích Nhất Thống Thiên Hạ, đúng không? Hiên Viên Mặc ho nhẹ vài tiếng, dở khóc dở cười nhìn nha đầu kia, chỉ một lát, lại bắt đầu tự xưng "Bần đạo" rồi hả? Thấy hắn không hưởng ứng, còn ho khan, Vũ Văn Tiểu Tam có chút tiếc nuối nhìn hắn một cái....... Này nha, quan niệm đạo đức quá nặng, vẫn là Thương Thương tốt hơn! Nhớ tới Thương Thương, mỗ nữ lại bắt đầu tưởng niệm hắn, trong đầu còn xẹt qua cảnh đẹp yy....... Nhìn bộ dáng nàng say mê, làm cho Hiên Viên Mặc nhớ tới lời đồn nghe thấy hôm qua, chớ không phải là vì Ngạo? Vì thế thử tính mở miệng: "Nghe nói nửa đêm ngày hôm trước, tam vương phi đem tam vương gia ... ... Không biết tiểu huynh đệ có biết chuyện này hay không?" Mỗ nữ khóe miệng giật giật, trời, việc này đều truyền ra làm dư luận xôn xao rồi hả? Này không là ảnh hưởng tới tương lại nàng truy đuổi soái ca sao? Rất là không kiên nhẫn mở miệng: "Đừng nghe người bên ngoài nói bậy! Theo tiểu đệ biết, là tam vương phi đi ngang qua cửa tẩm cung của tam vương gia, bỗng nhiên tam vương gia thú tính quá, kéo nàng đi vào, muốn làm việc xấu, rồi sau đó tam vương phi thét một tiếng chói tai, đưa tới vô số thị vệ, sau này không biết thế nào truyền ra ngoài liền truyền thành như vậy!" Hiểu biết đối với đệ đệ nhà mình từ trước đến nay Hiên Viên Mặc có chút hoài nghi nhìn xét nàng, Ngạo sẽ đối nữ nhân "Thú tính quá, muốn làm việc xấu?" Tiểu Nguyệt biết tất cả sự tình đứng ở cửa đỉnh đầu đầy hắc tuyến....... Vương gia nhà bọn họ tạo ra nghiệt gì! Cưới phải vương phi như vậy! Giờ khắc này, nàng là thật tâm đồng tình vương gia nhà các nàng! Thấy rõ ràng ánh mắt hoài nghi của hắn, Vũ Văn Tiểu Tam vỗ bả vai hắn, có chút than thở mở miệng: "Ngươi cũng cảm thấy khó mà tin được đúng hay không? Tam vương gia bình thường ở trước mắt người đời, đều là dạng chó hình người, nhìn rất giống sẽ không thể làm ra chuyện như vậy! Vẫn là Chiến thần mà Hiên Viên đế quốc người người ngợi khen, không nghĩ tới cư nhiên sẽ làm ra loại chuyện này, may mắn tam vương phi tỉnh táo trốn thoát, bằng không nha, chắc là khó thoát khỏi ma chưởng! Chỉ sợ đã bị tam vương gia cầm thú kia vùi hoa dập liễu rồi!" Một câu nói sau cùng không sai, nếu không phải nàng tỉnh táo trốn tới, chỉ sợ cũng bị con heo kia giết chết rồi! Lời nói này làm cho Hiên Viên Mặc khóe mắt rút rút: "Dạng chó hình người" là dùng để hình dung Ngạo? Còn có, Ngạo thật sự làm loại chuyện này, Vũ Văn Tiểu Tam là vương phi của hắn, chuyện này cũng không có gì phải chỉ trích đi? Còn "Ma chưởng", "Vùi hoa dập liễu" Nhìn bộ dáng hắn như bị sét đánh, Vũ Văn Tiểu Tam cũng đột nhiên cảm thấy trước mặt đại ca người ta nói bậy, không phải là quyết định sáng suốt gì. Vì thế chuẩn bị nói sang chuyện khác, đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên....... Tiểu Nguyệt nhìn Đình Vân mặt lạnh gõ cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có chút đỏ lên....... Nhìn nhìn lại Hiên Viên Vô Thương ở một bên, này. . . . . Hi vương gia cũng tới rồi? Tiểu thư sẽ không bị nhận ra đi? "Ai?" Giọng nói ôn nhuận nho nhã vang lên. "Là bổn vương!" Hiên Viên Vô Thương đáp lời. Hoàng thúc? Hiên Viên Mặc đứng dậy....... Vũ Văn Tiểu Tam hoảng sợ mở to mắt, sặc....... Thương Thương đến đây? Có phải nhận ra mình hay không? Nghĩ vậy vội chạy nhanh đem ghế của chính mình chuyển đến nơi cách Hiên Viên Mặc xa nhất.......
|
Chương 48: Đều do Hoàng Thượng không có việc gì làm, đi làm bà mai!
Hiên Viên Mặc mở cửa, cung kính mở miệng: "Hoàng thúc!" Tuy hắn là đế vương, nhưng Hoàng thúc đối với hắn mà nói vừa là thầy vừa là bạn, lại là bậc trưởng bối, cho nên hắn đối với Hoàng thúc luôn luôn kính trọng. Đôi mắt tà mị của Hiên Viên Vô Thương liếc hắn một cái, cười mở miệng: "Tiểu tử nhà ngươi, nâng cốc nói cười mà không gọi Hoàng thúc?" Đôi mắt tà mị lập tức tập trung trên gương mặt tiểu râu mép kia, hóa trang cả người chẳng ra gì cả, nhìn đến cái ghế, rõ ràng là có dấu vết di chuyển qua, khóe môi như đóa hoa kia cười càng thêm mê người..... Nhìn thấy nụ cười của hắn, mỗ nữ hốt hoảng, cảm giác sau lưng lành lạnh, thẳng lưng ngồi ngay ngắn, hừ, hiện tại nàng đang nữ giả nam trang, làm sao hắn có thể nhận ra bản thân mình được chứ! Nhưng càng lúc càng ngồi không yên, khom người đứng lên, mở miệng hàn huyên: "Vị huynh đài này bộ dáng thật phong thần tuấn lãng, diện mạo có thể so sánh với Phan An, hôm nay có phúc được diện kiến, thật là vinh hạnh của tiểu đệ, không biết công tử có hứng thú kết giao bằng hữu?" Nhìn nha đầu chết tiệt kia càng diễn càng quá đáng, cánh hoa đào khẽ nhếch lộ ra lúm đồng tiền làm cho dung nhan càng thêm lóe mắt, nốt ruồi giọt lệ xinh đẹp kia càng thêm câu hồn đoạt phách, bờ môi hoa anh đào khẽ mở, một âm thanh có từ tính vang lên: "Tất nhiên là đồng ý, có thể cùng kết giao với tiểu huynh đệ là vinh hạnh của tại hạ." Sặc... Nghe giọng nói của hắn, mỗ nử càng cảm thấy da đầu tê dại, đến cái lông trên người nàng cũng ngửi được mùi nguy hiểm? Lập tức tự an ủi trong lòng mình, nhất định hắn không có nhận ra ta, đúng vậy! Hiên Viên Mặc nhìn điệu bộ của Hiên Viên Vô Thương, nói như vậy là cũng đã nhận ra nàng nên mới đến đây, không tránh khỏi trên mặt càng thêm xấu hổ, bản thân biết rõ rành rành nàng là ai, làm huynh trưởng còn ở chung một chỗ...... Hiên Viên Vô Thương vừa sải bước tiến lên, tìm vị trí ngồi xuống: "Nói nhìn, các người đang nói cái gì?" Hiên Viên Mặc còn chưa kịp mở miệng, đã bị Vũ Văn Tiểu Tam lôi ra đề tài: "Chúng ta đang bàn luận về lịch sử huy hoàng và sức quyến rũ cá nhân của đệ nhất mỹ nhân Hiên Viên quốc _ Vũ Văn Tiểu Tam!" Lời này vừa dứt, trên đầu của Hiên Viên Vô Thương và Hiên Viên Mặc xẹt qua một đường hắc tuyến. Ngoài cửa, Đình Vân lén liếc nhìn Tiểu Nguyệt, gương mặt đã cứng đờ..... "Đệ nhất mỹ nữ Hiên Viên quốc?" "Lịch sử huy hoàng" của tiểu thư nhà bọn họ? Và "sức quyến rũ cá nhân"? Khụ khụ...... Khóe mắt lãnh khốc của Đình Vân không ngừng co giật, Tam Vương Phi không khỏi quá tự tin đi? Dính chút râu giả, sau khi giả dạng nam nhân da mặt càng dày hơn, tự biên tự diễn khắp nơi, còn có lịch sử huy hoàng? Ngẫm lại, nàng đánh trắc phi Tam Vương phủ, sự tích gây thương tích Tam Vương Gia... Quả thật huy hoàng tột đỉnh Khiến cho hắn quay qua nhìn người bên cạnh có liên quan, Tiểu Nguyệt, giống nhau đều cải trang chẳng ra gì, trong mắt ánh lên tia hèn mọn nhìn thường, quả nhiên là chủ nhân nào thì có hạ nhân dạng đó! Thấy ánh mắt Đình Vân nhìn xét mình, Tiểu Nguyệt khóc không ra nước mắt, thật sự bị tiểu thư nhà mình hại chết mà! "Không biết các người bàn luận như thế nào?" Hiên Viên Vô Thương khẽ cười mở miệng. Hiên Viên Mặc xấu hổ ho khan vài tiếng..... Không đáp. Vũ Văn Tiêu Tam sờ sờ cái ria mép khôi hài kia, mở miệng lần nữa: "Y da..... Đáng tiếc cho một giai nhân phong hoa tuyệt đại như vậy, đúng là hồng nhan bạc mệnh, gả cho đương kim tam vương gia cầm thú kia! Đều do Hoàng Thượng có mắt không tròng, làm loạn Uyên Ương phổ, mới tạo ra một sai lầm lớn thế này! Thật sự là đáng buồn, đáng tiếc!" Mỗ nữ nói tới đây, làm ra bộ dáng tức giận bất bình! Mắng Hoàng Đế, nếu Hiên Viên Mặc muốn trách tội nàng, thì nàng nói kỳ thực nàng không biết hắn là Hoàng Đế, đây gọi là người không biết không có tội, hắc hắc..... Hiên Viên Mặc bị sặc một ngụm rượu trong cổ họng, đứng lên ho khan sặc sụa..... Ngày đó, rõ ràng chính nàng quỳ giữa chánh điện nói không phải Ngạo không gả, hắn mới vì bọn họ mà tứ hôn? Tại sao bây giờ trở thành là hắn có mắt không tròng? Hiên Viên Vô Thương vẫn tựa tiếu phi tiếu nhìn điệu bộ của nàng......... Nha đầu kia, vậy mà dám trước mặt Mặc mắng hắn, lá gan quả là lớn! Tiểu Nguyệt càng cảm thấy đau cả đầu, tiểu thư của ta. Rốt cục lão nhân gia có biết như thế nào là đúng mực không, Hoàng thượng đang ở đây vậy mà lại mắng như vậy, nếu như bị lôi đi chặt đầu thì làm sao bây giờ? Còn mắng Vương Gia là cầm thú? Nàng cảm thấy bản thân mình đầu choáng mắt hoa..... Khóe miệng Đình Vân không kìm chế được co giật vài cái, sắc mặt đỏ bừng quay đầu nhìn nhìn người bên cạnh, Tiểu Nguyệt không nói gì cũng giống như hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng đỏ cực kỳ đáng yêu, phút chốc làm cho tim hắn đập nhanh hơn một nhịp...... Lập tức quay đi, cảm thấy kinh ngạc đối với cảm giác kỳ lạ trong lòng, đây là cảm giác gì? Thấy Hiên Viên Mặc cố sức ho, Vũ Văn Tiểu Tam vỗ bờ vai của hắn, như là tri kỷ mở miệng: "Người cũng đồng tình thấy Tam Vương Phi kia đáng thương đúng không? Haiz... Tiểu đệ cũng rất đồng tình với những chuyện mà nàng gặp phải! Lại phải nói đến Hoàng Thượng của chúng ta từ trước đến nay Anh Minh Thần Võ, yêu dân như con, tại sao phạm một sai lầm lớn như vậy?" Nói xong, lại ra vẻ tiêu sái phe phẩy đùa nghịch cây quạt: "Tiểu đệ cho rằng, Hoàng Thượng phải lập tức hạ chỉ, cho Tam Vương Gia hưu Tam Vương Phi, hoặc là cho Tam Vương Phi hưu Tam Vương Gia, mới có thể cứu vãn sai lầm lớn đó, mới không để Khổng Tước Đông Nam bay, mới không còn tài tử giai nhân vì Tam Vương Phi tiếc hận, mới không làm cho người ta than thở thiên cổ, gây thảm kịch nhân gian, mới không còn....." Ánh mắt mỗ nữ hàm chứa sự miêu tả, nói đến đồng tình, còn không tự chủ đứng lên, ngẩng mặt lên trời nhìn nóc nhà, như bộ dáng một đại thi nhân, một học giả than thở..... Hiên Viên Mặc nhìn bộ dáng đồng tình của nàng không nói gì, quay mặt đi.... Hiên Viên Vô Thương bưng ly rượu lên, vẫn tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng xướng, biểu diễn thật tốt..... Tiểu Nguyệt như bị sét đánh, vẻ mặt vô cảm..... Khóe mắt và khóe môi của Đình Vân giật rất nhanh..... Vũ Văn Tiểu Tam phát biểu thao thao bất tuyệt xong, rồi sau đó quay đầu lại, cực kỳ nghiêm túc nhìn HIên Viên Mặc: "Huynh đài thấy ý kiến của tiểu đệ là ngu muội hay hợp lý?" Ngươi cũng biết là "ngu kiến" à? Đây là tiếng lòng của mọi người. Hiên Viên Mặc xấu hổ ho khan một tiếng, không biết đáp lại như thế nào, hắn có một loại cảm giác muốn chạy trốn, sờ sờ cái mũi, giọng nói ấm áp vang lên: "Vị tiểu huynh đệ này cũng không cần đi sâu vào vấn đề này thêm nữa, đó là chuyện trong nhà của người ta, làm gì có chỗ cho người ngoài như chúng ta xen vào chứ?" Hiên Viên Vô Thương uống một hơi cạn sạch rựou trong tay, rồi dung nhan tuyệt sắc kia ửng lên một chút sắc đỏ, khóe mắt ẩn tình nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, mỗ nữ vừa quay đầu, liền nhìn thấy dáng vẻ mê người của nam tử kia, trái tim bé nhỏ kia đập loạn như nai con nhảy nhót, trong đầu chỉ còn tiếng kêu gào _ Đè hắn xuống! Đè hắn xuống! Nghĩ muốn đè hắn xuống thì trước tiên phải thoát khỏi cái tên Hiên Viên Ngạo heo kia, vì vậy khí thế nghiêm nghị quay đầu nhìn Hiên Viên Mặc, không ngừng cố gắng: "Cái gì chuyện trong nhà? Nếu không phải lão nhân gia Hoàng Thượng nhiều chuyện, chuyện quốc sự nhiều như vậy không lo xử lý, bày đặt chạy tới làm bà mối, tại sao có thể xuất hiện người như thế gây thảm kịch cho nhân gian? Tiểu đệ cho rằng, lão nhân gia Hoàng Thượng nếu còn một chút lương tri ở đây, thì phải lập tức lập chỉ, hủy bỏ hôn sự này." "Bà mối?" Hiên Viên Mặc ho càng thêm điên cuồng, ho đến nổi khiến cho gương mặt dịu dàng đỏ bừng. Này đã lôi kéo đến "Lương tri" Hiện tại Hiên Viên Mặc cảm thấy nếu như hắn không lập tức hạ chỉ hủy bỏ đi hôn sự này, thì liền trở thành tội nhân tội ác tày trời! Nhưng hắn là đế vương, làm gì có thể làm ra lọai sự tình này?
|
Chương 49: Nam nhân đều không đáng tin
Nhìn nhìn bộ dáng xấu hổ của Hiên Viên Mặc, Hiên Viên Vô Thương thật sự không đành lòng nhìn xuống, vì thế mở miệng giúp hắn giải vây: "Tại hạ cho rằng việc giải trừ hôn sự, chỉ có thể từ đương sự giải quyết, hoàng thượng ban thưởng hôn, không quá vài ngày lại đem hôn sự hủy đi, nếu là truyền ra ngoài, khó tránh khỏi tổn hại tới uy danh của hoàng thượng." Nhìn nhìn Hiên Viên Vô Thương kia không đứng về phía bản thân mình, mỗ nữ rất là tức giận, ta đây chính là vì tương lai của hai ta có được không? Cư nhiên không giúp ta nói chuyện! Hiên Viên Mặc nghe xong lời hắn nói, giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, nhẹ nhàng gật đầu: "Tại hạ cũng cho rằng như vậy!" Chỉ để lại Vũ Văn Tiểu Tam một mình hờn dỗi, tà ngắm hai người kia, càng nhìn càng bốc hoả. Nếu không phải hôm qua nàng không thành công khi làm cho Hiên Viên Ngạo hưu mình thì hôm nay sao nàng phải phí nhiều nước miếng với Hiên Viên Mặc như vậy chứ? Hiên Viên Vô Thương này không hỗ trợ cho nàng thì thôi, còn giúp Hiên Viên Mặc tìm lý do! Hừ, không cần hắn nữa! Nàng quyết định, kể cả có đi thông đồng với con heo Hiên Viên Ngạo kia đi nữa thì cũng không bao giờ để ý tên Hiên Viên Vô Thương hai mặt này. Ngày hôm qua còn muốn nàng gả cho hắn, hôm nay liền đá chân sau của nàng! Nếu tên tiểu tử Hiên Viên Triệt kia ở đây, tuyệt đối sẽ không đối nghịch với nàng! Càng nghĩ càng tức giận! Mỗ nữ đứng lên, hung hăng trừng mắt hai người bọn họ: "Hai vị huynh đài cứ tiếp tục ở đây mà thông cảm cho Hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ của chúng ta đi, tiểu đệ đi trước, cáo từ! Sau này....... Không....... Không hẹn gặp lại!" Dứt lời cũng không chờ bọn họ đáp lời, tức giận đạp cửa đi ra ngoài, đi tới cửa, thấy Tiểu Nguyệt đang lộ vẻ háo sắc với Đình Vân một tiếng điên cuồng hét lên: "Nhìn cái gì vậy! Đi mau! Nam nhân đều là những kẻ không đáng tin! Mau đi với công tử ngươi cùng nhau tìm việc vui đi!" Tiểu Nguyệt giựt giựt khóe miệng nhìn nhìn tiểu thư nhà bọn họ, lại chịu cái gì kích thích rồi hả? Tuy kinh ngạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đuổi kịp....... Đầu Đình Vân lờ mờ, hai mắt biến thành màu đen trước phản ứng của nàng, nam nhân đều không đáng tin?! Hình như tam vương phi ngài mới là người làm cho người ta không đáng tin, nữ nhân mà suốt ngày nghĩ muốn vượt tường mới tương đối không đáng tin cậy đi? Phòng trong hai nam nhân liếc nhau, nhìn ra nha đầu kia là thật tức giận! Hiên Viên Mặc sờ cái mũi, có chút bất đắc dĩ....... Hiên Viên Vô Thương khẽ cười một tiếng, lại bưng lên một ly rượu . . . . . Nha đầu kia! Mặc làm sao có thể nghe nàng nói mấy câu mà vội ban ra thánh chỉ hoang đường như vậy chứ? Hắn mở miệng chỉ là vì muốn nói sang chuyện khác thôi, không nghĩ tới lại làm cho nàng tức giận. Nhìn ra phải nghĩ biện pháp tìm nàng giải thích một chút, tiểu nha đầu hay tức giận! Vũ Văn Tiểu Tam ở trên đường cắm đầu đi tới, càng nghĩ càng tức giận, tên Hiên Viên Vô Thương này, nàng cũng không cần quan tâm đến hắn nữa! Tiểu Nguyệt nhanh chóng chạy theo, đi theo phía sau nàng, tiểu thư hôm nay đến cùng là làm sao vậy? "Công tử, đợi ta với......." Tiểu Nguyệt mệt đến thở hổn hển, cũng đuổi không kịp bước chân của nàng, chỉ phải ra tiếng kêu nàng. Dừng bước lại, hít sâu mấy hơi....... Quay đầu, nhìn con ốc sên sau lưng kia....... "Tiểu thư, tiếp theo chúng ta đi nơi nào?" Tiểu Nguyệt ai oán mở miệng. Mỗ nữ nhíu mày suy nghĩ sâu xa, chợt khóe môi giương lên tươi cười đáng khinh cực độ. Nụ cười kia khiến da đầu Tiểu Nguyệt run lên, trong lòng xuất hiện một dự cảm xấu....... Quả nhiên......."Chúng ta đi dạo thanh lâu!" Cười hì hì phun ra những lời này, bộ dáng lại còn lên mặt. Tiểu Nguyệt rút rút cái mũi, khóc nức nở mở miệng: "Tiểu thư, chúng ta nếu đi, vậy thì chết chắc rồi!" "Không có việc gì! Thánh nhân nói rằng: con người rồi sẽ phải chết, hoặc chết ở thanh lâu, hoặc chết ở trong nhà! Chết ở đâu không phải là đều như nhau sao? Đi thôi đi thôi, mau dẫn đường cho công tử gia nhà ngươi!" Mỗ nữ nói xong cao hứng phấn chấn dắt nàng. "Người rồi sẽ phải chết, hoặc chết ở thanh lâu, hoặc chết ở trong nhà!" Có một câu nói như vậy sao? Vị thánh nhân ấy nói? Sao nàng lại không biết? "Chúng ta không mang bạc!" Tiểu Nguyệt nửa chết nửa sống phun ra một câu nói như vậy. Không mang bạc? Mỗ nữ mím mím môi, tuy rằng không mang bạc, coi thuật lừa gạt của nàng, có thể giải quyết, nhưng là cuộc đời lần đầu tiên dạo thanh lâu, chuyện có ý nghĩa kỷ niệm như vậy, nàng không có ngân lượng mà tiêu xài, thật mất mặt! "Được rồi, chúng ta về vương phủ!" Trở về moi tiền của Hiên Viên Ngạo, hì hì....... "A?" Tiểu Nguyệt không dám tin nhìn nàng, quyết định về vương phủ rồi hả? Thật tốt quá! Cũng không ngờ rằng, ở góc phố, có mấy tên du côn đã nhắm vào hai người các nàng....... "Lão đại, nhìn bọn hắn không giống người kinh thành, bắt hay không bắt?" Một nam tử dáng người nhìn giống như con khỉ đáng khinh mở miệng. Bên cạnh hắn nam tử cường tráng mập mạp đáng khinh cười: "Bắt! Vì sao không bắt! Hai vị này mặt trắng giống đàn bà, đưa đi tiểu quan quán, có thể bán vài quan tiền!" Vũ Văn Tiểu Tam vung cây quạt ở phía trước đông nhìn tây ngó, đường cái cổ đại rất phồn hoa. Chợt quay đầu, thấy một cô nương thắt khăn tay, ở một bên thẹn thùng e lệ nhìn nàng....... Ặc....... Này tốt a, thật tốt! Mỗ nữ cũng rất là ngượng ngùng cầm cây quạt che nửa mặt, che đậy chỉ lộ ra nửa đôi mắt phóng điện với cô nương kia. Đôi mắt đẹp ra sức nháy....... Ai biết người ta rất là khinh thường đối nàng nhổ một ngụm nước miếng! Ặc....... Này....... Vũ Văn Tiểu Tam dọc theo tầm mắt của nàng nhìn qua đi....... Sặc....... Hóa ra là đang nhìn Tiểu Nguyệt! Đây là thể loại ánh mắt gì chứ, bày đặt nàng một người phong lưu tiêu sái như vậy thì không nhìn, lại đi nhìn nha đầu Tiểu Nguyệt chết tiệt kia? Hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Nguyệt liếc mắt một cái, mỗ nữ rất không cao hứng phe phẩy quạt xếp đi nhanh về phía trước, tức chết nàng rồi! Tiểu Nguyệt ở sau lưng nàng bất đắc dĩ mím môi, tiểu thư của ta, Lão Nhân Gia ở trên mặt dính hai cái râu kia, người ta có thể coi trọng ngươi mới là lạ rồi! Cho đến khi hai người đi đến giữa đường nhỏ, Vũ Văn Tiểu Tam mới giựt mình thấy không thích hợp, thế nào luôn cảm giác hình như có người đi theo các nàng? Liếc mắt quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên ở ngay góc rẽ có mấy người đang nhìn chằm chằm các nàng....... Mi nhéo một cái, khóe môi gợi lên một chút cười lạnh....... Chợt râu giả kia do nàng cười nên bị rơi xuống một nửa, thoạt nhìn khôi hài cực kỳ....... Tiểu Nguyệt chỉ vào nàng, cười đến trong mắt tràn đầy nước mắt: "Tiểu thư, râu của ngươi....... Ha ha ha......." Tiếng cười thật lớn, để cho Vũ Văn Tiểu Tam hận không thể nhét miếng vải vào trong miệng nàng mới tốt! Quả nhiên, tiếng cười vừa ra, mấy người kia liền nhảy ra....... Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu, phía trước cũng xuất hiện vài người bộ dạng giống nhau....... "Lão đại, hôm nay thật sự là kiếm hời, hóa ra là hai con đàn bà!" Nam tử cao gầy cười hì hì mở miệng, đáy mắt đều hiện lên tia ghê tởm....... Nam nhân được gọi là lão đại kia ha ha cười: "Quả thật buôn bán lời! Vẫn là tiểu nương tử có vài phần tư sắc! Ha ha......." Nói xong dựa vào các nàng càng ngày càng gần, Tiểu Nguyệt mới giựt mình thấy các nàng gặp chuyện gì! Sợ tới mức ngửa đầu, miệng mở rộng, không hề báo trước ở bên tai Vũ Văn Tiểu Tam gào khóc lớn: "Tiểu thư, làm sao bây giờ ... ... Tiểu thư....... Oa......." Bỗng nhiên vừa khóc, làm cho Vũ Văn Tiểu Tam giật nảy mình! Mẹ kiếp, muốn khóc trước tiên có thể báo một tiếng hay không? Rất là căm tức rống giận: "Khóc cái gì mà khóc, tiểu thư nhà ngươi còn chưa có chết đâu!" Bệnh tim đều bị nha đầu này dọa nhảy ra rồi! Một tiếng rống này làm cho Tiểu Nguyệt sợ tới mức quên cả khóc, ngơ ngác há to mồm....... "Ha ha....... Lại là người hung hãn! Gia thích!" Nam nhân được gọi là lão đại kia cười thật đáng khinh, rồi sau đó lại nhìn nhìn Tiểu Nguyệt: "Tiểu cô nương, yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, gia sẽ làm ngươi thật thoải mái, bất quá....... Nếu không nghe lời, hừ hừ....... Xong việc gia liền bán các ngươi vào thanh lâu!" Vũ Văn Tiểu Tam cười lạnh, thật không? Dám có ý đồ với Vũ Văn Tiểu Tam nàng, thực là con mẹ nó chán sống! Chỉ thấy mỗ nữ ném cây quạt trong tay đi, rồi sau đó kiều mị mở miệng: "Gia, ngươi nếu có lá gan thì đến đi!"
|
Chương 50: Không thích, tặng cho Triệt được không?
"Ha ha....... Không nghĩ tới tiểu nương tử còn suốt ruột hơn cả ta!" Lão đại nói xong cười đáng khinh đi tới chỗ Vũ Văn Tiểu Tam. Tiểu Nguyệt sợ tới mức hồn bay phách tán, nước mắt tung hoành như gió bão....... Điên cuồng níu chặt tay áo Vũ Văn Tiểu Tam . . . . . Tiểu thư của ta, ngài đang nói hươu nói vượn cái gì vậy! Thấy lão đại đi tới, khuôn mặt Vũ Văn Tiểu Tam tràn ngập nụ cười đầy ám chỉ , muốn chết sao , vừa vặn lão nương tâm tình không tốt, các ngươi tự mình đưa lên cửa chính hợp ý ta. Đem Tiểu Nguyệt đang cầm tay áo mình kéo ra ngoài....... Lúc mấy nam nhân kia đi vào chỉ thấy mỗ nữ vươn tay, một cái ném qua vai....... Ném nam nhân cao gầy giống như con khỉ tới trên đất....... Rồi sau đó bay lên không đá một cước, đem hai người sau lưng chuẩn bị đưa tay ôm lấy nàng đá bay ra xa khoảng hai thước . . . . . Tiếp theo liên tiếp tung ra quyền cước....... Đánh cho đám người này mặt mũi bầm dập, kêu thảm thiết liên tục....... Cuối cùng xoay người 360 độ bay lên không rồi sau đó đá xoáy, đem hai tên côn đồ bên người Tiểu Nguyệt đá bay....... Tiểu Nguyệt trợn mắt há hốc mồm, mắt sùng bái nhìn tiểu thư nhà nàng biểu diễn, từng chiêu từng thức, thật tiêu sái! Đám côn đồ ngã trên mặt đất kêu thảm thiết, lão đại che bịt chặt mặt mũi xưng phù, nhìn lại tay, đúng là một tay máu mũi....... Những người khác nằm trên mặt đất rầm rì không ngừng....... Đánh xong, vừa lòng nhìn lại kiệt tác của bản thân, hừ, bản lĩnh Judo nàng còn chưa có bày ra đâu, chỉ vài chiêu thức của Taekwondo mà đã không chịu được rồi hả? Chỉ thấy mỗ nữ cười hì hì tiêu sái đi qua, cười đến thập phần....... Đáng khinh....... Một cước dẫm nát mặt lão đại: "Vừa mới không phải nói muốn để cho bản tiểu thư thật thoải mái sao? Bản tiểu thư hầu hạ cho ngươi thoải mái đi?" Lão đại hung hăng trừng mắt nàng: "Xú Bà Nương! Đừng tưởng rằng lão tử sợ ngươi! Hôm nay lão tử không chết, về sau tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!" Xú Bà Nương?! Vũ Văn Tiểu Tam không dám tin trừng mắt to, lớn như vậy còn chưa có người dám dùng loại từ này để hình dung nàng! Nha Nha cái phi! "Đã như vậy, lão nương sẽ đưa ngươi đi chết!" Sau khi nói xong một cước lại một cước, vận đủ lực đạo hung hăng dẫm nát trên người lão đại kia....... Đánh cho lão đại kia suýt nữa tắt thở, mở miệng đứt quãng cầu xin tha thứ: "Cô nãi nãi, tiểu nhân sai lầm rồi, tiểu nhân có mắt không biết Thái Sơn, ngài tha....... Tha tiểu nhân đi....... Cô nãi nãi......." Vũ Văn Tiểu Tam vừa lòng thu hồi chân, vừa mạnh mẽ đá mạnh vào chỗ lão nhị của hắn, đá cho đến khi lão đại ôm hạ thân, đau đến mức sắc mặt đỏ bừng....... Bên cạnh, mấy tên côn đồ ngã trên đất đều đồng tình nhìn lão đại nhà bọn họ.... ... Chỉ thấy mỗ nữ đánh đủ, bày ra một bộ dáng tự trách mở miệng: "Làm cao thủ đai đen Taekwondo, bản tiểu thư thế nhưng không có tinh thần của Taekwondo, phải tự kiềm chế, nhẫn nại! Ai....... May quá hoàn hảo, bản tiểu thư không có đem tuyệt học của Taekwondo lộ ra, chỉ cần ta không nói, sẽ không có người biết!" Sặc....... Tất cả mọi người như lọt vào trong sương mù nhìn nàng: cao thủ đai đen Taekwondo là cái gì? Tuyệt học Taekwondo lại là cái gì? Tiếp theo mỗ nữ lại tiêu sái đến trước mặt bọn họ: "Đều tại các ngươi làm bản tiểu thư phát hỏa, các ngươi biết không? Bản tiểu thư ôn nhu nhàn thục, cao quý thanh lịch, tuy rằng võ nghệ cao siêu, nhưng chưa bao giờ tùy ý bắt nạt người khác, nhưng là các ngươi cố tình ép ta đánh các ngươi! Nghiêm trọng phá hủy hình tượng Anh Minh Thần Võ của bản tiểu thư! Lời nói phát ra kèm theo tư thế bất nhã hai tay chống nạnh, với đức hạnh này, còn "Ôn nhu nhàn thục", "Cao quý thanh lịch", "Anh Minh Thần Võ"? Vậy trên thế giới này còn có cọp mẹ sao? Vũ Văn Tiểu Tam càng nói càng bốc hoả, nàng tuy rằng tì khí nóng nảy, nhưng là rất ít khi ra tay đánh người, đều do mấy tên tiện nam này! Nhớ đi nhớ lại lại xông lên mỗi người hung hăng bổ mấy đá, miệng còn hùng hùng hổ hổ: "Bộ dạng xấu như vậy còn đi làm Hái Hoa Tặc, ảnh hưởng tâm tình lão nương, đánh!" Tiểu Nguyệt một bàn tay nắm chặt thành quyền, đặt ở miệng, kinh sợ nhìn bạch y "công tử" đang kích động đánh người kia ... ... "Ai ôi....... Cô nãi nãi, chúng ta sai lầm rồi......." "Cô nãi nãi tha mạng....... Chúng tiểu nhân cũng không dám nữa rồi......." "Cô nãi nãi....... Tiểu nhân thật sự biết sai rồi......." ... ... "Hừ! Về sau lại để ta thấy các ngươi, gặp một lần đánh một lần!" Cuối cùng, hướng lên người nam tử gầy giống con khỉ đạp một cước, rồi sau đó tiêu sái thu hồi chân, chạy đến chỗ cái quạt cách đó không xa mà chính mình vừa mới ném đi qua nhặt lên đến, lên mặt lắc lắc....... "Tiểu Nguyệt, chúng ta đi!" Ngẩng đầu ưỡn ngực, đi nhanh hướng vương phủ, tâm tình sung sướng không ít. Hóa ra con người ta có thể vui vẻ ở trên sự thống khổ của người khác. À không, đánh người tâm tình của nàng vô cùng sung sướng....... Tiểu Nguyệt tràn ngập sùng bái đi theo phía sau nàng, tiểu thư nhà bọn họ tuy rằng thật hung, nhưng là cũng thật lợi hại....... "Tiểu thư, chiêu thức vừa rồi của người rất xinh đẹp a, mỗi một chân đều đá thật sự......." Ừ....... Nghĩ nửa ngày cũng không biết dùng từ gì để hình dung. "Tao nhã đúng không?" Đặc điểm lớn nhất của Taekwondo chính là mỗi một chiêu thức, đá chân đều cực kỳ tiêu sái tao nhã, có thể cho người đánh nhau đều đánh cho rất có khí chất! "Ừ, Đúng vậy!" Tiểu Nguyệt nhanh chóng gật đầu, đánh người mà cũng có thể đánh cho tao nhã như vậy, so lần trước đánh trắc vương phi thì lần này tiêu sái hơn! Nàng nào biết đâu rằng, lần trước Vũ Văn Tiểu Tam mặc váy đuôi dài, thế nào phát huy? "Tiểu thư dạy ta đi?" Tiểu Nguyệt đầy cõi lòng chờ mong nhìn nàng. "Muốn học?" Liếc mắt một cái, nhìn ánh mắt đầy sùng bái của tiểu nha đầu này, lòng hư vinh của Vũ Văn Tiểu Tam lại bành trướng: "Được rồi, dạy ngươi, về sau giáo huấn mấy tên Hái Hoa Tặc xấu phải chết này! Bộ dạng xấu như vậy còn muốn phi lễ bản tiểu thư, hừ" Sặc....... Tiểu thư, vì sao Tiểu Nguyệt cảm thấy ngươi tức giận giống như không phải là bọn họ xuất hiện, mà là bộ dạng của bọn họ quá xấu?" Rốt cục Tiểu Nguyệt nhịn không được, co rúm lại hỏi ra hoang mang trong lòng. "Ngu ngốc!" Vũ Văn Tiểu Tam cầm quạt gõ lên đầu của nàng : "Vô nghĩa, nếu Hiên Viên Mặc, Hiên Viên Triệt, còn có Thương Thương soái ca như vậy đến phi lễ bản tiểu thư, ta đương nhiên sẽ không tức giận! Hơn nữa bản tiểu thư sẽ rất vui, nếu bọn họ không biết, ta còn không để ý dạy bọn hắn, hì hì!" Mỗ nữ nói xong ngửa đầu hạnh phúc nở nụ cười....... Sau đầu Tiểu Nguyệt chảy đầy mồ hôi, đi theo phía sau nàng, nàng chỉ biết nhất định là như vậy....... Trên nhà cao tầng, một đôi mắt như lưu ly thu hết thảy vào đáy mắt, đáy mắt đều là ánh lên tia hứng thú, tao nhã bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, gương mặt tinh xảo đáng yêu giống như tinh linh ... ... Hoàng tẩu của hắn, quả thực không làm hắn thất vọng đâu....... "Triệt, ngươi đang nhìn cái gì?" Bên bàn giọng nói lạnh lẽo vang lên. Quay đầu, nhìn tam ca trên tay, trên đầu đều cột băng gạc trắng, thanh âm mềm mềm dẻo dẻo vang lên: "Không có gì. Tam Hoàng huynh, ngươi thật sự không thích hoàng tẩu sao?" Lời này vừa ra, Hiên Viên Ngạo vốn đang không sai sắc mặt lập tức liền đen: "Đừng nói tới tiện nhân kia!" "Nếu hoàng huynh đã không thích, tặng cho Triệt được không?" Gương mặt như thiên sử bình tĩnh nhìn hắn, trong đôi mắt là nghiêm cẩn ít có.
|
Chương 51: Nhị vương phi khiêu khích
Đôi mắt lạnh lẽo nháy một cái: "Ngươi nghiêm túc?" "Lúc nào thì Triệt nói đùa với hoàng huynh?" Không đáp mà hỏi lại, trên gương mặt búp bê kia trừ bỏ nghiêm túc, không có gì khác. Vốn chuẩn bị nói "được" , nhanh chút ném nữ nhân đáng chết kia đi, ném càng xa càng tốt! Ai biết lời nói đến bên miệng rồi nhưng không đi ra, cảm thấy buồn bực cực kỳ, ngẩng đầu có chút phiền muộn nhìn Hiên Viên Triệt liếc mắt một cái: "Tốt lắm, không có việc gì đừng chọc ghẹo ta, bị tiện nhân kia quấy đến đủ phiền rồi!" Hiên Viên Triệt sửng sốt, con ngươi như lưu ly xẹt qua một chút ánh sáng, nhìn ra, Tam Hoàng huynh lâm vào trong đó mà không tự biết rồi....... "Trước hết ngươi hãy nghĩ chuẩn bị mà thưởng hà yến mấy ngày sau đi!" Đôi mắt lạnh lẽo của Hiên Viên Ngạo khó được nhiễm lên một chút ý cười vui sướng khi người gặp họa. Mấy ngày nữa là sinh nhật mẫu hậu, mẫu hậu lại muốn thuận tiện làm cái gì thưởng hà yến, nói ra cho oai là mời tất cả dòng chính nữ của các quan viên tam phẩm cùng nhau ngâm thi tác phú, nhưng người sáng suốt vừa thấy liền biết, thực ra là vì thất vương gia tổ chức yến tuyển chọn phi! Quả nhiên, gương mặt búp bê kia vừa nghe đến lời này liền suy sụp xuống, đôi mắt như thủy tinh chọc người thương yêu hiện lên chút lệ quang "Tam Hoàng huynh, ngươi phải giúp ta......." Giọng điệu ghê tởm hề hề vừa thốt ra, Hiên Viên Ngạo run lên, trong đầu lại lướt qua cảnh tượng nữ nhân ghê tởm kia nói chuyện với hắn, trên người phát lạnh, một cước đạp tới Hiên Viên Triệt: "Cút!" Hiên Viên Triệt sờ đùi, làm gì mà ra tay nặng như vậy chứ? ... ... Mỗ nữ nghênh ngang quay về vương phủ, lại bị thị vệ ở cửa ngăn lại: "Các hạ là?" Hai nam tử này thật sự là nhìn quen mắt, rất buồn cười chính là bạch y"Công tử" tay cầm quạt xếp, trên mặt một nửa râu, một nửa không có, thoạt nhìn buồn cười cực kỳ! "Vương phi nhà các ngươi!" Vũ Văn Tiểu Tam có chút tức giận nhìn hai người bọn họ, mới một đêm không gặp, đã không nhận ra nàng rồi hả? Bộ dạng nàng có thay đổi lớn đến như vậy sao? Ăc....... Hai người cố sức nhìn thật lâu, rốt cục, nuốt một chút nước miếng, chạy nhanh tránh ra: "Vương phi, mời ngài!" Vương phi làm sao lại trang điểm thành này bộ dáng này rồi hả? "Bổn vương phi hôm nay nơi nào cũng chưa đi, các ngươi cái gì đều không có nhìn đến, biết không?" Vũ Văn Tiểu Tam có chút khí phách nhìn bọn họ, nếu để cho con heo Hiên Viên Ngạo kia biết nàng chạy đi, về sau muốn chuồn ra sẽ không dễ dàng như vậy rồi. Trên mặt thị vệ lập tức hiện lên đầy vẻ khó xử, này....... Vương gia bên kia bọn họ thế nào có thể gạt? Mỗ nữ con mắt xoay xoay, rồi sau đó tràn ngập chờ mong nhìn bọn họ: "Ai....... Bổn vương phi là vì muốn chuẩn bị lễ vật cho vương gia, muốn cho vương gia một cái kinh hỉ nho nhỏ, các ngươi ngàn vạn lần không thể nói ra, bằng không vương gia đã biết, kinh hỉ sẽ không có, cầu xin các ngươi rồi!" Nói xong quay lại nhìn bọn họ xoay người làm cái vái. À....... Hóa ra là có chuyện như vậy! Bọn họ nhanh chóng đáp lễ với vương phi, vốn bọn họ rất có cảm tình đối với vị vương phi vừa đáng yêu lại hòa ái này. Hiện giờ lại nghe nàng nói như vậy, tự nhiên toàn lực phối hợp: "Vương phi yên tâm, tiểu nhân sẽ giữ kín!" Những người khác cũng đều là một mặt kiên định, còn kém chỉ trời thề thốt nói tuyệt không bán đứng nàng thôi! Mỗ nữ rất là vừa lòng gật đầu, trong mắt có chứa lệ quang kích động: " Vậy thật sự là rất cảm tạ các ngươi!" Nhìn bộ dáng cảm động của vương phi, bọn thị vệ cảm thấy cảm khái liên tục, vương phi thật sự là thiện lương, thế nhưng không lấy thân phận nữ chủ nhân áp bách bọn họ, mà là có chút thiện ý khẩn cầu bọn họ, làm cho bọn họ đều cảm thấy vương phi không phải là chủ tử mà là bằng hữu của bọn họ! Còn chân thành nói lời cảm tạ cùng bọn họ, chủ tử tốt như vậy, đi nơi nào tìm? Vì thế vội vàng mở miệng: "Vương phi, không cần khách khí, đó đều là chúng tiểu nhân phải làm!" "Ừ!" Trong mắt mỗ nữ hiện lên đầy cảm động: "Bổn vương phi tạ ơn trước, về sau nếu có chuyện gì, phàm là việc ta giúp được, quyết không chối từ!" Nàng đây là đang củng cố tốt quan hệ, hắc hắc, quan hệ tốt với bảo vệ cửa, về sau muốn ra khỏi cửa sẽ không bị bọn thị vệ tiến hành ngăn trở gì, có khi còn nhốt Hiên Viên Ngạo ngoài cửa, ha ha ha ha....... Bọn thị vệ vừa nghe, càng thêm cảm động: "Tạ vương phi quan tâm! Vương phi đi vào trước đi, vương gia chỉ chốc lát nữa sẽ trở lại!" Đám thị vệ nhịn không được đem hành tung của Hiên Viên Ngạo đều tiết lộ, mỗ nữ vừa nghe, cảm thấy giật mình, chạy nhanh đối với hắn gật gật đầu: "Cảm tạ!" Rồi sau đó chạy nhanh xông vào vương phủ, hóa ra con heo kia cũng không ở vương phủ, nếu hai người ở cửa gặp nhau, có khi hắn lại mắng nàng nửa ngày "Tiện nhân!" Chạy rất nhanh, đến góc rẽ, một nữ tử cũng đang tạm biệt đi lại, hai người đụng vào, nàng kia bị đụng ngã tại chỗ....... "Cẩu nô tài không có mắt! Cũng dám đụng bổn vương phi!" Một tiếng khẽ kêu truyền đến. Cẩu nô tài? Bổn vương phi? Vũ Văn Tiểu Tam tập trung nhìn vào, là một nữ tử xa lạ, một thân cẩm tú trường bào, áo ngực màu vàng ôm trọng dáng người đầy đặn, ẩn có thể thấy được khe ngực, gương mặt mỹ diễm lông mày dựng đứng, một bộ dáng nổi giận đùng đùng, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay cũng thập phần tinh xảo, kỳ quái thế nào càng nhìn càng giống Hoa Mị Ảnh? Nhưng Hoa Mị Ảnh ra vẻ yêu mị hơn so với nàng ta....... Hoa Nhược Yên ngẩng đầu, thấy một nam tử xa lạ trên mặt có bộ râu khôi hài đang đánh giá nàng, ánh mắt còn như có như không quét về phía bộ ngực của nàng, lúc này tức giận đến sắc mặt đỏ lên, đứng lên, một cái tát hướng về phía Vũ Văn Tiểu Tam ... ... Chính là cách mặt nàng còn có mấy cm, bị một bàn tay bắt được....... Lạnh mặt nhìn nàng: "Nguyên nhân?" Nàng Vũ Văn Tiểu Tam lớn như vậy còn chưa có bị người đánh vào mặt đâu, nàng là cái gì, còn muốn đánh mặt nàng! Ánh mắt lạnh lẽo làm cho Hoa Nhược Yên run lên, nhưng vẫn là kiên trì mở miệng: "Đồ dê xồm! Đụng phải bổn vương phi, còn nhìn lén bổn vương phi....... Bổn vương phi......." Nói xong sắc mặt phiếm hồng....... Nhìn nhìn cổ tay mình bị bắt được, dùng sức muốn rút về: "Đồ dê xồm, ngươi buông tay bổn vương phi!" Hừ.......! Vũ Văn Tiểu Tam rất ít khi tức giận như vậy, nữ nhân này là người đầu tiên muốn đánh mặt nàng, tuy rằng không có thành công, nhưng đã đủ để khơi mào lửa giận trong lòng nàng! Lập tức, bày ra một bộ dáng háo sắc, ngả ngớn mở miệng: "Cô nương mặc như vậy, không phải là hi vọng người khác nhìn sao?" Nói xong đưa tay giống như còn muốn sờ lên....... Hoa Nhược Yên sắc mặt đỏ bừng nháy mắt chuyển sang trắng bệch, cao giọng thét chói tai: "Cứu mạng! Cứu mạng! ... ..." Lúc đó tất cả thị vệ vương phủ đều chạy lại....... "Hừ!" Vũ Văn Tiểu Tam hừ lạnh một tiếng, lấy tay về. Tiểu Nguyệt cũng đi theo lên, nhìn nhìn Vũ Văn Tiểu Tam: "Tiểu thư......." Nhìn nhìn lại khí thế giương cung bạt kiếm ... ..."Sặc....... Nô tì bái kiến nhị vương phi!" Tiểu Nguyệt cung kính hành lễ. Hoa Nhược Yên ngẩn ra, tiểu thư? Đó là một nữ nhân? Hừ, vương phi của tam vương phủ sai người đánh tỷ tỷ thì thôi, liền ngay cả một thị thiếp nho nhỏ của tam vương phủ cũng dám bất kính với mình như vậy? Thấy Tiểu Nguyệt đối nàng hành lễ, Hoa Nhược Yên khí thế đã tới rồi, quay mặt sang hướng Tiểu Nguyệt rống giận: "Quản tiểu thư nhà người cho tốt! Mặc nam không ra nam nữ không ra nữ làm mất mặt hoàng gia, còn dám đối bản vương phi bất kính! Không gia giáo gì đó! Người tới, đem nàng bắt cho ta, hôm nay bổn vương phi muốn thay hoàng đệ quản giáo nàng!"
|