Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi
|
|
Chương 42: Gả cho ta có rất nhiều chỗ tốt!
Một người nào đấy ra vẻ lão luyện càng thêm xấu hổ, khuôn mặt phấn hồng biến thành đỏ bừng, có chút cáu giận mở miệng: "Không có!" Mỗ nữ như phát hiện ra Đại Lục mới nhất quyết không tha: "Đúng vậy, chính là mặt đỏ!" Ha ha ha....... Thương Thương mặt đỏ, thật đáng yêu, so với tên tiểu tử Hiên Viên Triệt kia cũng không kém! Hung hăng cắn lên môi của nàng: "Nàng lại nói!" Mỗ nữ ủy khuất chu mỏ: "Được thôi, người ta không nói nữa!" "Tam nhi muốn cuộc sống như thế nào?" Sau một lúc lâu yên tĩnh, giọng nói rất có từ tính vang lên. Vũ Văn Tiểu Tam nhướng mày, muốn cuộc sống như thế nào? "Có một người yêu ta, chiều chuộng ta, đương nhiên, nếu hắn rất nhiều tiền, vậy thì hoàn mỹ rồi!" "Chỉ đơn giản như vậy?" Giống như, hắn làm được. Mỗ nữ ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt câu hồn của hắn, có chút nghiêm cẩn mở miệng: "Nhưng mà, người kia chỉ có thể có một nữ nhân là ta, ta Vũ Văn Tiểu Tam tuyệt không cùng người hầu chung một chồng!" Hắn ngẩn ra, có chút ngoài dự đoán, nhưng cũng cảm thấy tình lý bên trong: "Tam nhi là vì chuyện này mới không thích Ngạo à?" Cong cong môi: "Chuyện này chỉ là một trong những nguyên nhân, toàn thân tên kia không có một chút ưu điểm, còn mỗi ngày muốn mạng của ta! Ta thích hắn? Ta cũng không phải ngại sống lâu rồi!" Dưới thân truyền đến tiếng cười của người nọ, chợt Hiên Viên Vô Thương có chút vui đùa mở miệng: "Nếu là có một ngày, Thương Thương không làm được chuyện này thì sao?" "Ta sẽ không cần ngươi nữa! Thế giới bên ngoài bát ngát như thế, có một đống soái ca chờ ta, còn muốn ngươi làm cái gì!" Lời này tuy là mang theo chút uy hiếp, nhưng cũng là lời thật lòng của nàng . "Được, vậy Tam nhi cũng không được qua lại với nam nhân khác, nếu để cho ta lại nghe một chút giống như nhìn lén Ngạo tắm rửa . . . . ." Nói tới đây, dừng lại, chính là giọng nói kéo thật sự dài. Này....... Nghe đến đó Vũ Văn Tiểu Tam do dự , muốn nàng không có nhìn trộm Hiên Viên Ngạo tắm rửa rất đơn giản, nhưng là muốn nàng đối với hai soái ca Hiên Viên Mặc và Hiên Viên Triệt làm như không thấy, thật sự rất khó! Thấy nàng không nói chuyện, ánh mắt tà mị lại nhiễm lên một chút não ý, có lẽ giữ nàng bên người mới tương đối an toàn! "Tam nhi chuẩn bị khi nào thì cho ta một cái danh phận? Nàng nói sẽ phụ trách người ta!" Ngón tay thon dài vén sợi tóc trên trán nàng đẩy ra sau đầu....... Ai biết tiểu nữ nhân nghe xong lời này, thế nhưng cắn môi dưới, suy nghĩ sau một lúc lâu. Chợt vẻ mặt bi sợ ngẩng đầu: "Thương Thương, chúng ta thế này có tính là yêu đương vụng trộm không?" Lời này làm Hiên Viên Vô Thương nháy mắt hóa đá rồi....... Thấy hắn không nói chuyện, nàng càng thêm buồn bực, cáu giận từ trên người hắn ngồi dậy, vẻ mặt cầu xin nhìn hắn: "Ta không biến thành nữ nhân vụng trộm sau lưng trượng phu chứ?" Hiên Viên Vô Thương giật giật khóe miệng, có chút bất đắc dĩ ngồi dậy, ôn nhu vươn tay, giúp nàng buộc dây lưng bên hông, mỗi một động tác đều cực kỳ cẩn thận....... Vũ Văn Tiểu Tam kinh ngạc nhìn mặt hắn, da thịt vô cùng mịn màng so với nữ nhân còn muốn mềm nhẵn hơn, lông mi dài cong vút như cánh bướm, nhẹ nhàng cài đai lưng cho nàng, như là đối với báu vật, buộc lại, ngẩng đầu....... "Tam nhi, chúng ta không phải là yêu đương vụng trộm. Bởi vì chúng ta cũng không có....... Hơn nữa nàng cùng Ngạo cũng không phải vợ chồng thực. Nếu hiện tại nàng không phải là vương phi trên danh nghĩa của Ngạo, ta đã sớm đem nàng......." Nói tới đây cũng không lại mở miệng, mà là có chút ái muội nhìn nàng. Nàng chưa phục hồi tinh thần, kinh ngạc nhìn hắn, dung mạo tuyệt mỹ cho nàng một loại cảm giác tựa như ảo mộng, khóe mắt kia một nốt ruồi giọt lệ lại làm cho nàng cảm thấy rất không chân thật, phảng phất người này, có một ngày sẽ cách nàng mà đi....... Cảm thấy đau xót, vô ý thức mở miệng: "Thương Thương, sẽ có ngày ngươi không cần ta nữa phải không?" Giọng nói yếu ớt không dễ dàng phát giác . Lời này lại làm cho hắn đang tươi cười ái muội bỗng cứng đờ, bình tĩnh nhìn nàng: "Sẽ không, trừ phi ta chết!" Đúng vậy, trừ phi hắn chết, nhưng là, sinh tử của hắn không nằm trong tay hắn! Hắn như vậy, thật sự có thể cho nàng hạnh phúc sao? Vũ Văn Tiểu Tam có chút yên tâm thở phào nhẹ nhõm, đứng lên: "Ta đây yên tâm!" Nhìn bộ dáng hùng hổ của nàng, hắn dương môi cười, giống như trăm hoa đua nở, đồng thời cũng giấu đi nỗi lòng phức tạp ... ... "Tam nhi, trở lại tam vương phủ, đừng chọc giận Ngạo nữa, bằng không chịu thiệt chính là nàng." Hắn nhẹ nhàng dặn. Mỗ nữ lông mày liền ngã xuống, rất là căm tức nhìn hắn: "Ngươi tốt, vẫn đứng ở bên hắn! Cái gì ta chọc giận hắn, rõ ràng là con heo kia luôn chọc giận ta!" Hắn khẽ cười một tiếng, lôi kéo tay nàng: "Tam nhi nhịn vài ngày đi, chờ mấy ngày nữa, Tam nhi gả cho Thương Thương, sẽ không cần lại đối mặt hắn nữa!" "Ta chưa đáp ứng gả cho ngươi đâu!" Mỗ nữ tà tà ngắm hắn, muốn cầu hôn Vũ Văn Tiểu Tam nàng mà đơn giản như vậy à? Huống chi là tái giá, khó khăn lớn cỡ nào! Cho rằng vài câu vân đạm phong khinh lời ngon tiếng ngọt là có thể để cho nàng chấp nhận? "Gả cho ta có rất nhiều chỗ tốt!" Hắn ngẩng mặt, cười nhìn nàng. "Nói thí dụ ?" Có chỗ tốt gì? Tuy rằng bộ dạng Thương Thương đẹp mắt nhất, nhưng Hiên Viên Triệt và Mặc bọn họ cũng không kém! Tuy rằng Thương Thương đối nàng tốt lắm, nhưng là Hiên Viên Mặc đối nàng cũng không sai! Tuy rằng nàng và Thương Thương ở cùng nhau có cảm giác an toàn, nhưng nàng đối với Hiên Viên Mặc và Hiên Viên Triệt đều có hảo cảm! Tuy rằng Thương Thương rất nhiều tiền, nhưng hình như nam nhân hoàng gia nào cũng không nghèo! Nàng không rõ có cái gì ưu việt hơn! Nam tử tà mị làm như biết trong lòng nàng suy nghĩ, dương môi cười: "Có một ưu việt rất lớn, ta có, Mặc và Triệt bọn họ đều không có!" Hả? Mỗ nữ rất là hoài nghi nhìn hắn, nhưng không phủ nhận quả thật miệng nàng bị hắn treo lên ... ... "Nếu là Tam nhi gả cho ta, về sau Ngạo nhìn thấy nàng, muốn cung kính hành lễ, còn muốn tôn xưng một tiếng 'hoàng thẩm'!" Hiên Viên Vô Thương nói xong, chờ phản ứng của nàng. Quả nhiên không ngoài hắn sở liệu, chỉ thấy miệng anh đào nhỏ của người nhỏ kéo đến sau tai. Trong đầu tưởng tượng thấy con heo Hiên Viên Ngạo kia, bộ dáng cung kính cúi đầu, kêu nàng "Hoàng thẩm", a, ha ha! Kia thật sự rất hạnh phúc! @#$%$%$^%$%^&%(một câu nói bậy xin phép không edit) Nhìn Hiên Viên Vô Thương, rồi sau đó nhanh chóng gật đầu: " Ừm, chủ ý này không sai, ta trở về suy nghĩ thêm!" Hì hì....... Nàng sẽ trở thành trưởng bối! "Vậy Tam nhi hãy cân nhắc!" Hắn cười định liệu trước, nha đầu kia, trở về tam vương phủ nếu lại bị Ngạo chọc giận, khẳng định sẽ đáp ứng! "Ừm!" ... ... "Tam vương gia, vương gia nhà chúng ta mời tam vương phi đi Lưu Vân các, mệnh thuộc hạ tiến đến bẩm báo!" Liên Hoa đợi Hiên Viên Ngạo từ thư phòng của Vũ Văn Cảnh Thiên bước ra, liền đi lên bẩm báo. Vũ Văn Cảnh Thiên khẽ nhíu mày, nhìn sắc mặt Hiên Viên Ngạo, bất luận nói như thế nào, Hi vương gia một mình mời Tam nhi một phụ nhân (gái đã có chồng) quả thật không thích hợp, dễ dàng để người ta liên tưởng không hay, không biết tam vương gia có tức giận hay không. Hiên Viên Ngạo nhéo nhéo mi, có chút kinh ngạc, hoàng thúc mời nữ nhân như vậy làm cái gì? Chớ không phải là vì xả giận cho bản thân mình? Lập tức lắc đầu, làm sao hoàng thúc có thể ngây thơ như vậy!
|
Chương 43: Bổn vương phi hồng nhan bạc mệnh
Nhìn nhìn thủ hạ đắc lực của hoàng thúc, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Bổn vương đã biết, hoàng thúc có nói khi nào thì trở về?" "Vương gia chưa nói, chỉ nói đợi ngài xử lý xong việc, đi Lưu Vân Các đón vương phi là có thể!" Liên Hoa đáp lời theo công thức. Nhéo nhéo mi, Lưu Kim điện là nơi mà hoàng thúc để kết bạn. Mà Lưu Vân Các, cho đến tận bây giờ, trừ bỏ hắn và hoàng huynh, Triệt ở ngoài thì đều không có người khác bước vào. Hoàng thúc mời nữ nhân kia làm cái gì? Không lại nghĩ nhiều, xoay người đối với Vũ Văn Cảnh Thiên mở miệng: "Nhạc phụ đại nhân, bổn vương đi về trước!" "Vương gia, mời!" Vũ Văn Cảnh Thiên đưa tay ý bảo....... Trên đường cái, một chiếc xe ngựa chạy chậm rì rì....... Hiên Viên Ngạo bình yên ngồi ở trên xe ngựa, chợt, trong đầu hiện lên những hình ảnh của nữ nhân kia khi thấy mỹ nam tử. Hiện tại nàng và hoàng thúc đang ở cùng nhau! Mặt tối sầm, đối với xa phu mở miệng: "Tốc độ nhanh chút!" Không biết vì sao, nhớ tới hoàng thúc khả năng bị nàng phi lễ, cảm thấy rất không thoải mái! "Vâng!" Xa phu cung kính trả lời, rồi sau đó tăng nhanh hơn tốc độ . . . ... ... Hai người nói xong, chợt, Hiên Viên Vô Thương nhướng mày, trong vòng trăm mét có người, nghe tiếng bước chân và khí tức hẳn là thuộc hạ của hắn, chắc là Ngạo đến, tới thông báo ! Vì thế mở miệng: "Tam nhi, Ngạo đến đón nàng rồi!" "Hắn tới đón ta? Vậy người ta khi nào thì có thể lại thấy Thương Thương?" Nhớ tới nam nhân kia năm lần bảy lượt mắng nàng tiện nhân, Vũ Văn Tiểu Tam thập phần khó chịu! Lập tức lại đầy mặt không tha nhìn Hiên Viên Vô Thương hỏi, bộ dạng Thương Thương tốt nhìn như vậy, nếu có thể mỗi ngày đều thấy thì tốt rồi! "Rất nhanh!" Hắn cười khẽ đáp lời, đúng vậy, rất nhanh. "Vương gia!" Ngoài cửa giọng nói của ẩn vệ cung kính vang lên. "Tam vương gia đến?" Nhẹ nhàng mở miệng hỏi. "Đúng vậy! Tới đón tam vương phi!" "Tam nhi, đi thôi." Nhẹ nhàng cầm tay nàng. "Người ta không muốn đi, mệt!" Nàng làm nũng với hắn. Tuyệt sắc dung nhan lộ ra một cái lúm đồng tiền còn hơn trăm hoa nở rộ: "Thương Thương ôm nàng đi ra nhé?" "Được!" Vui rạo rực cọ vào trong lòng hắn. . . . . . Vuốt ve mái tóc của nàng, rồi sau đó mở cửa, bế nàng lên, bước đi ra ngoài, nhìn ra hắn nên tìm thời gian nói chuyện với Ngạo rồi....... Vũ Văn Tiểu Tam ngửa đầu, nhìn khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc của hắn, nước miếng lại bắt đầu tràn ra, tay nhỏ bé lại bắt đầu giở hạnh kiểm xấu ở trên người hắn lộn xộn....... Hiên Viên Ngạo không dám tin trừng mắt to, nhìn hoàng thúc hắn tối kính yêu ôm nữ nhân kia đi ra, mà nữ nhân vô sỉ kia đang....... Chảy nước miếng, còn ở trên người hoàng thúc sờ loạn! Trong nháy mắt hắn có cảm giác đầu choáng váng mắt hoa! Lung lay thoáng động sắp ngã quỵ! Tất cả mọi người, biết tam vương phi, không biết tam vương phi đều hoảng sợ mở to mắt, rồi sau đó không hẹn mà cùng xoa xoa ánh mắt! Tiếng lòng của những người biết Vũ Văn Tiểu Tam: bọn họ có phải hoa mắt rồi không hả? Làm sao Hi vương gia có thể ôm tam vương phi? Tiếng lòng của những người kông biết Vũ Văn Tiểu Tam: vương gia không phải là không gần nữ sắc sao? Cô gái này có sức quyến rũ lớn như vậy? Từ ở đâu ra? "Hoàng thúc, người......." Hiên Viên Ngạo không biết nói gì nhìn hắn. Hiên Viên Vô Thương buông Vũ Văn Tiểu Tam ra, rời khỏi ôm ấp của soái ca, mỗ nữ rất tiếc nuối mím môi, ước gì con đường này dài một chút thì tốt rồi! "Tam nhi nói nàng không muốn đi, sợ mệt!" Đôi mắt nhiễm lên nhiều điểm sủng nịch. "Vậy......." Hiên Viên Ngạo một chữ cũng không biết nên nói như thế nào nữa! Này....... Vũ Văn Tiểu Tam nhìn hắn, không kiên nhẫn mở miệng: "Vậy cái gì! Nhìn nhìn Thương Thương thật tốt, người ta không nghĩ đi, liền ôm người ta đi. Trên thế giới này nam nhân giống Thương Thương như vậy thật hiếm có, đáng tiếc bổn vương phi hồng nhan bạc mệnh, gả cho một người như vương gia không biết thương hương tiếc ngọc! Bổn vương phi thật sự là mệnh khổ!" Lời này vừa ra, ngay cả Hiên Viên Vô Thương cũng suýt nữa không đứng vững, ánh mắt tà mị đều là dở khóc dở cười, nha đầu kia! Hiên Viên Ngạo càng muốn đánh! Tiện nhân này! Thời điểm nào cũng không quên chửi bới hắn! Hồng nhan bạc mệnh? Chỉ bằng nàng cũng xứng "Hồng nhan"? "Ngạo, có rảnh chúng ta nói chuyện." Ngữ khí của Hiên Viên Vô Thương thật nghiêm cẩn. Hiên Viên Ngạo ngẩn ra, hoàng thúc rất ít khi nói chuyện nghiêm cẩn như vậy với hắn. Vì thế không quan tâm nữ nhân giống như bệnh thần kinh kia, đối với Hiên Viên Vô Thương gật gật đầu: "Vâng!" "Ta đi về trước!" Vẫn là ngữ điệu lạnh lẽo như vậy. "Ừ!" Tuyệt mỹ thiên hạ cười khẽ gật đầu, chợt, trong óc đột nhiên thoáng qua lời nói của nha đầu kia —— bọn họ có tính là yêu đương vụng trộm không? Nhìn lại Ngạo, chợt cảm thấy có chút xấu hổ. Đi theo phía sau Hiên Viên Ngạo, Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu lại, lưu luyến không rời nhìn xét hắn: "Thương Thương, ngươi nhất định phải mau lại đây tìm người ta!" Lời này nói ra làm cho Hiên Viên Ngạo đang đi phía trước nàng mặt tối sầm, nữ nhân này, hoàn toàn coi hắn không tồn tại, quay đầu, đang muốn nói nàng vài câu, lại thấy hoàng thúc ôn nhu gật đầu: "Ừ!" Hiên Viên Ngạo cảm giác trước mặt bỗng tối sầm, vì sao hắn cảm thấy hắn là dư thừa, nữ nhân này với hoàng thúc mới là một đôi? Nghĩ tới khả năng này, cảm thấy có chút hậm hực, nhéo nhéo mi, đối với cảm giác của bản thân có chút kinh ngạc....... Bọn hạ nhân cũng cảm giác đau cả đầu, vì sao bọn họ cảm thấy....... Là bọn hắn suy nghĩ nhiều sao? Mỗ nữ cẩn thận mỗi bước đi, không tình nguyện đi theo Hiên Viên Ngạo rời khỏi Lưu Kim điện....... Lên xe ngựa, còn vén rèm lên nhìn khuôn mặt câu hồn của tuyệt sắc nam tử còn đang đứng ở đình hóng mát. Nước miếng lại nhẹ nhàng từ khóe miệng chảy xuống....... Bên cạnh nàng, khuôn mặt tuấn dật của nam tử nháy mắt lại trắng xanh đen! "Vũ Văn Tiểu Tam!" Giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên! Kỳ thực cảm thấy đã có rất nhiều hoang mang. Hôm nay, nữ nhân này và hoàng thúc có gì đó không đúng! "Vương gia thân ái, ngài có chuyện gì sao?" Tâm tình mỗ nữ rất tốt, thái độ đối đãi kẻ thù cũng là vô cùng tốt. "Vương gia thân ái?" Mỗ vương gia rụt rụt khóe miệng, cách xưng hô này, làm cho hắn quên mất bản thân vốn chuẩn bị nói cái gì....... Cả đầu đều là cảnh tượng nổi da gà mà ngày đó nữ nhân này làm với hắn! Cuống quít quay đầu, không nhìn nàng, hiện tại đang ở trên xe ngựa, nếu nữ nhân này lại động kinh, muốn hắn an ủi một chút tâm linh nàng tịch mịch, hắn chạy trốn nơi nào? Thấy hắn quay đầu không nói chuyện, Vũ Văn Tiểu Tam trợn trừng mắt, tên Hiên Viên Ngạo này, chính là bị bệnh thần kinh! "Vương gia, người ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện!" Mỗ nữ lúm đồng tiền như hoa. "Nói." Ngữ khí lạnh như băng, nếu không phải sợ nữ nhân này lại động kinh, hắn mới lười mở miệng! "Nếu không, ngươi hưu ta đi?" Tràn ngập nịnh nọt nhìn hắn. Sắc mặt lạnh như băng cứng đờ, quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn nữ nhân này: "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi không phải điên rồi chứ?" Nữ nhân này thế nào suốt ngày nói mê sảng? Nếu hắn thật sự hưu nàng, một người bị chồng ruồng bỏ, nàng còn có đường sống sao? Mỗ nữ nhe răng trợn mắt nhìn hắn, gầm lên giận dữ: "Ngươi mới điên rồi! Miệng chó không mọc ra ngà voi!" Rống xong rồi mới nhớ tới Thương Thương không ở nơi này, sắc mặt cứng đờ, hơi hoảng sợ che miệng lại....... Con heo này sẽ không lại muốn giết nàng đi?
|
Chương 44: Nàng muốn rộng lượng!
"Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi có tin bổn vương hiện tại sẽ làm thịt ngươi không?" Một bàn tay bóp cổ nàng, nhấc thân thể của nàng lên, cặp mắt lạnh tràn đầy sát ý. "Khụ khụ....... Vương gia, người ta sai lầm rồi, người ta thật sự biết sai rồi....... Khụ khụ......." Vũ Văn Tiểu Tam cầm lấy tay hắn, nhanh chóng nhận sai, đại nữ tử co được dãn được, không cùng nam nhân này so đo! "Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, thu tay, nhắm mắt lại chợp mắt. Mỗ nữ nước mắt lưng tròng ôm lấy cổ vừa tưởng mất mà được lại, chợt thập phần tưởng niệm Thương Thương, mới rời đi Thương Thương một lát, đã bị con heo này bắt nạt, bi thương! "Vương gia, đến!" Giọng nói của xa phu vang lên. "Ừ!" Tiếng nói lạnh lẽo vang lên, rồi sau đó xốc lên màn xe, đang muốn đứng dậy thì nữ nhân đáng chết kia lại chạy trước đi ra ngoài! Mỗ vương gia hít sâu mấy hơi thở, đối với bóng lưng đã mau đi vào vương phủ kia gầm lên: "Vũ Văn Tiểu Tam, nếu ngươi lại vào trước bổn vương, bổn vương sẽ cho ngươi biết tay!" Thị vệ ở ngoài cửa, đều đồng tình nhìn vương gia nhà bọn họ bị vương phi liên tiếp không để vào mắt....... Bóng dáng mỗ nữ cứng ngắc ở cửa, nhớ tới Thương Thương dặn, nàng tận lực không nên chọc con heo này tức giận, vì thế nỗ lực đè nén tức giận trong lòng....... Nam nhân lòng dạ hẹp hòi này! Hừ! Tức chết nàng rồi! Nàng Vũ Văn Tiểu Tam là hoàng thẩm tương lai của hắn, là trưởng bối của hắn! Nàng muốn rộng lượng, không thể cùng hậu bối so đo! Lập tức chạy nhanh về xe ngựa, trước tất cả ánh mắt kinh ngạc của mọi người liền leo lên xe ngựa, một mặt nịnh nọt, cung tất kính mở miệng: "Vương gia, mời! Mời ngài! Ngài đi xuống trước, bổn vương phi theo sau xuống lần nữa!" Sau đầu mọi người đều bay qua một đám quạ đen, vương phi....... Thật ấu trĩ! Hiên Viên Ngạo nổi giận đùng đùng lườm nàng một cái, rồi sau đó dẫn đầu xuống xe, Vũ Văn Tiểu Tam bay lên một cước, đối với mông của hắn khoa tay múa chân, nhưng không dám đá thật. Bọn hạ nhân không hẹn mà cùng run rẩy khóe miệng nhìn chân của nàng, đáng thương cho vương gia....... Trông thấy bộ dáng run rẩy của thị vệ ở cửa, khiến cho Hiên Viên Ngạo để ý! Quay đầu....... Vũ Văn Tiểu Tam nhanh chóng thu hồi chân, rồi sau đó hai tay giở vờ chống lưng, một bộ dáng ngại ngùng, cười nịnh nọt nhìn hắn....... Tuy rằng bộ dáng rõ ràng chột dạ của nàng làm cho khóe miệng Hiên Viên Ngạo có chút run rẩy, trong lòng hoài nghi càng sâu, nhưng là hắn quay đầu chậm chút, vẫn chưa thấy cái chân kiêu ngạo của nữ nhân kia. Vì thế không quan tâm nàng, bước nhanh tới cửa vương phủ....... Mỗ nữ nhấc lên làn váy, đối với bóng lưng của hắn làm mặt quỷ, vui vẻ đi theo chạy đi vào....... Lưu lại một đám thị vệ khóe miệng run rẩy, khóe mắt co rút nhìn xét bóng lưng bọn họ....... Hậu viện vương phủ, Nguyệt Vô Hạ đã sớm trở về vương phủ....... Nguyệt Vô Hạ ngồi ở trước bàn, vỗ về mặt mình, nhớ lại tình hình trở lại phủ thừa tướng hôm nay....... Mẫu thân thấy phía sau nàng không có bóng dáng của vương gia, hừ lạnh một tiếng liền không quan tâm, chỉ vì nàng là thiên kim cao quý của phủ thừa tướng, đường đường dòng chính nữ lại làm tiểu thiếp! Để cho mẫu thân bị nhóm di nương trào phúng! Hơn nữa ngày thứ ba lại mặt, vương gia cũng không về cùng với nàng, trong mắt nhóm di nương khinh thị rõ ràng phá lệ chói mắt! Nàng gả tiến vương phủ quả thật là vì thiệt tình yêu Hiên Viên Ngạo, nhưng lại cũng là yêu cầu của phụ thân nàng: bất luận như thế nào, nhất định phải gả tiến vương phủ! Mẫu thân cũng không biết nội tình, cho nên không hiểu nàng cam nguyện làm tiểu thiếp cũng muốn gả tiến vương phủ, vốn tưởng rằng nhìn thấy phụ thân, có thể được một chút an ủi....... Đáng tiếc....... Phụ thân gọi nàng đi thư phòng, thấy nàng, liền hung hăng tát một cái lên mặt nàng: "Ngươi thế nào không biết đúng mực như vậy? Muốn ngươi gả vào vương phủ là để cho ngươi mỗi ngày cùng người tranh giành tình nhân à? Có thể nắm chặt Hiên Viên Ngạo như vậy đủ rồi! Không cần đi trêu chọc Vũ Văn Tiểu Tam, nàng là nữ nhi của Vũ Văn Cảnh Thiên! Hiên Viên đế quốc có bốn mươi vạn binh mã nắm ở trong tay Vũ Văn Cảnh Thiên, ngày thường phụ thân thấy hắn cũng là tươi cười đón chào, không nghĩ gây thù hằn, ngươi khen ngược, lại đi đắc tội nữ nhi của hắn!" "Phụ thân, là nàng đánh ta, bất quá ta đánh nha hoàn của nàng!" Nguyệt Vô Hạ giải thích. Nhưng mà, kết quả phụ thân không thông cảm, mà lại thêm một cái tát đến trên mặt của nàng: "Còn không biết hối cải! Bảo ngươi tạm thời không nên đi trêu chọc nàng! Ngươi nếu là có công phu ki, phải lén đưa binh phù của Hiên Viên Ngạo đến cho ta! Chờ phụ thân lấy đến Hổ Phù, Vũ Văn Tiểu Tam tùy ngươi xử trí!" Nếu là có thể lấy đến Hổ Phù 60 vạn binh mã của Hiên Viên Ngạo, đừng nói đối phó một Vũ Văn Cảnh Thiên, chính là toàn bộ Hiên Viên đế quốc cũng đều ở trong túi của hắn! "Hổ Phù?" Nguyệt Vô Hạ không dám tin mở to mắt: "Phụ thân muốn Hổ Phù của Ngạo ca ca làm cái gì?" Nguyệt Dịch Thừa có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nữ nhi ngu xuẩn nữ này liếc mắt một cái: "Muốn Hổ Phù làm cái gì? Tự nhiên là làm hoàng đế! Ngươi chịu khó dỗ Hiên Viên Ngạo, lén đưa Hổ Phù cho phụ thân!" "Nhưng phụ thân, hiện tại người làm thừa tướng không phải tốt à? Dưới một người trên vạn người, mưu phản, nếu thất bại là liên luỵ cửu tộc." Nàng có chút thất kinh nhìn Nguyệt Dịch Thừa. "Dưới một người, mãi mãi vẫn là dưới một người! Hạ nhi, ngươi phải biết rằng, nếu phụ thân làm hoàng đế, đến lúc đó ngươi chính là công chúa, khi đó, cái kia cái gì Vũ Văn Tiểu Tam không là chỉ có đường chết sao? Hiên Viên tộc rơi đài, Hiên Viên Ngạo tự nhiên cũng là của một mình ngươi!" Nguyệt Dịch Thừa nhẹ nhàng mở miệng, rồi sau đó nhìn biểu cảm của nàng. Nhớ tới bộ dáng lúc Vũ Văn Tiểu Tam đánh nàng, còn có tình cảnh bản thân tất cung tất kính quỳ gối trước mặt nàng dâng trà, Nguyệt Vô Hạ cắn lấy môi dưới. Ngạo ca ca chỉ có thể là của một mình nàng, người khác muốn tranh giành đều phải đi tìm chết mới đúng! Ngẩng đầu, kiên định nhìn Nguyệt Dịch Thừa: "Hạ nhi đã biết! Phụ thân yên tâm, Hạ nhi nhất định giúp người lấy!" Đáy mắt đều lóe qua tia độc ác, tuy rằng nàng phải giúp phụ thân trộm Hổ Phù, nhưng nàng cũng sẽ không thể để tiện nhân Vũ Văn Tiểu Tam kia tốt hơn! ... ... Thu hồi suy nghĩ, đứng lên, vẫn là một bộ dáng đơn thuần mà lại yếu đuối: "Thị Kỳ, chuẩn bị vài thứ, chúng ta đi nhìn Mị phu nhân và Điệp phu nhân!" Vũ Văn Tiểu Tam nhanh mồm nhanh miệng, muốn làm suy sụp nàng, tất phải cần giúp đỡ, cũng thật cần....... Có người giúp! So với bản thân tự ra tay, không bằng mượn đao giết người, xảy ra chuyện, không quan hệ tới Nguyệt Vô Hạ nàng! "Nhưng tiểu thư, không phải ngài chán ghét các nàng sao?" Thị Kỳ có chút không hiểu. "Bốp!" Nguyệt Vô Hạ vung một cái tát đến trên mặt của nàng: "Ngu xuẩn, bảo ngươi đi chuẩn bị ngươi phải đi chuẩn bị, không nên nói những lời vô nghĩa!" Thị Kỳ chảy nước mắt, bụm mặt, vội vàng đáp một tiếng: "Vâng!" Rồi sau đó vội vàng đi xuống chuẩn bị lễ vật, lại cảm thấy vô cùng hâm mộ nha hoàn Tiểu Nguyệt của vương phi. Ngày đó, Tiểu Nguyệt bị tiểu thư nhà mình đánh, vương phi lập tức liền đứng ra che chở cho nàng, lại còn nói Tiểu Nguyệt là tỷ muội của nàng ... ... Nếu là bản thân cũng có thể gặp được một vị tiểu thư như vậy thì tốt rồi! Vũ Văn Tiểu Tam vui sướng hài lòng trở lại phòng mình, Tiểu Nguyệt thấy tiểu thư nhà nàng, tràn ngập phấn khởi chạy đến: "Tiểu thư, người đã trở lại, ăn cơm chưa? Có đói bụng không?" Nhìn nha đầu kia quan tâm bản thân mình như vậy, tâm tình Vũ Văn Tiểu Tam vốn không sai càng thêm khoái trá, nhào đi lên ôm nàng: "Tiểu Nguyệt, tiểu thư nhớ ngươi muốn chết! Thật là có chút đói bụng, chúng ta ăn cơm đi?" Cách đó không xa Nguyệt Vô Hạ và Thị Kỳ đều nhìn nhìn bên này, đôi mắt thuần khiết như thiên sứ nhiễm lên một tia âm độc. Vũ Văn Tiểu Tam, ta nhìn ngươi còn có thể cao hứng bao lâu! Trong mắt Thị Kỳ tràn đầy ngưỡng mộ.......
|
Chương 45: Công tử, kết giao bằng hữu?
"Mặc, gần đây ngươi thế nào?" Vũ Văn Hạo tựa vào trên tường, ngắm huynh đệ kết bái của hắn, cũng là Đương Kim hoàng thượng Hiên Viên Mặc. Mấy ngày nay luôn rầu rĩ không vui, mất hồn mất vía, thật không biết hắn suy nghĩ cái gì! Mặc đứng ở cửa sổ, cầm trong tay ly rượu một ngụm uống cạn, rồi sau đó, kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, có chút tự giễu mở miệng: "Có lẽ, ta là bị bệnh." Nếu không bị bệnh, vì sao trong đầu hắn tất cả đều là từng cái nhăn mày từng nụ cười của nàng? Nếu không bị bệnh, vì sao nhìn phi tử của bản thân, luôn có thể liên tưởng đến bóng dáng của nàng? Nếu không bị bệnh, cảm giác hậm hực chua xót trong lòng từ đâu mà đến? Vũ Văn Hạo có chút sợ sệt nhìn hắn: "Mặc . . . . ." Quay đầu lại, nhìn huynh đệ tốt, dương môi cười, tươi cười ở trên gương mặt phong thần tuấn lãng khí phách mười phần lại khiến người như tắm gió xuân: "Tốt lắm! Ta không sao!" Vũ Văn Hạo nhìn ngó hắn, chợt mở miệng trêu đùa: "Không phải tiểu tử ngươi bị bệnh tương tư chứ?" Thốt ra lời này xong, chỉ thấy trên môi người nọ ý cười cứng đờ, tươi cười tắt ngấm, quay đầu chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, bệnh tương tư....... Này....... "Ngươi là đế vương, muốn nữ nhi nhà ai mà không được? Một đạo thánh chỉ cưới về bên người không phải là xong sao?" Làm chi còn lôi kéo hắn đến uống rượu giải sầu? Hắn cho rằng hắn thật rảnh rỗi sao? Minh cốc nhiều việc chờ hắn đi xử lý như vậy! "Nếu có thể cưới, làm sao ta không nghĩ tới?" Ẩn ẩn mở miệng, trong giọng nói lại tràn đầy cô đơn. Cái này làm cho Vũ Văn Hạo hoảng sợ mở to mắt, không phải chứ? Thật sự chính là bệnh tương tư? "Nói nói nhìn, có lẽ ta có thể giúp ngươi!" Hắn nhưng là tò mò, cô nương như thế nào có thể làm cho Mặc cũng nhớ thương, còn cưới cũng không có thể lấy! Cầm trong tay ly rượu nhẹ nhàng ném một cái, ném tới trên bàn, ly rượu xoay vòng rồi an phận rơi nhẹ xuống bàn không lay động....... "Ai đều không giúp được ta!" Là chính bản thân hắn một tờ thánh chỉ đẩy nàng đến bên người Ngạo. Hiện tại, hắn chẳng trách bất luận kẻ nào! Vũ Văn Hạo đại khái đã hiểu, chỉ sợ Mặc là thích người không nên thích, thở dài một hơi, nói cái gì cũng không nhiều lời, đi lên phía trước vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Đừng tự làm khổ bản thân là tốt rồi, huynh đệ vĩnh viễn ủng hộ ngươi!" Liền tính là thích người không nên thích thì sẽ thế nào? Nếu là hắn Vũ Văn Hạo, mặc kệ là ai hắn đều sẽ đi tranh thủ! Chính là Mặc mang trọng trách của một quốc gia chi quân, nhất cử nhất động của hắn đều là làm gương mẫu cho thiên hạ thần dân nhìn! Đế vương, quyền thế ngập trời, nhưng vẫn có những chuyện mà bản thân muốn mà không thể làm được! "Ừ!" Quay đầu lại, ánh mắt giao nhau, hai người nhìn nhau cười, rồi sau đó tay hắn đặt ở trên vai mình vỗ vỗ , ánh mắt như đá quý vẫn không tránh qua một tia lo lắng. Lại quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, chợt, mắt đẹp của Hiên Viên Mặc trừng lớn, nhìn ngoài cửa sổ thấy hai bóng dáng đáng khinh đang đứng trên đường lớn....... Một người ra dáng "Công tử" phe phẩy cây quạt ở phía trước nghênh ngang đi, dưới mũi còn có ria mép đong đưa, một "gã sai vặt" đi theo phía sau "hắn". Ánh mắt kinh hoảng nhìn nhìn chung quanh, còn thường thường kéo một chút ống tay áo của vị "Công tử" kia....... "Tiểu thư, chúng ta vẫn là trở về đi!" Không sai, hai người này chính là hai kẻ dở hơi, Vũ Văn Tiểu Tam và Tiểu Nguyệt. Vũ Văn Tiểu Tam tức giận nhìn nha đầu vô dụng này liếc mắt một cái. Buổi sáng nàng nói muốn chuồn ra ngoài chơi, nha đầu chết tiệt kia mốn theo chân, các nàng thật vất vả chốn ở trong sọt để đồ ăn giấu ở phòng bếp, mới thành công chuồn ra ngoài. Bây giờ vẫn còn nhớ tới biểu cảm thất kinh của đám hạ nhân khi thấy các nàng từ trong sọt đi ra đây! Bây giờ còn đi chưa được mấy bước, nha đầu kia liền kéo nàng, lặp lại yêu cầu trở về, thật sự là phiền chết nàng rồi! Lần sau không bao giờ mang nha đầu chết tiệt này đi nữa! "Tiếp tục nhiều chuyện, ngươi về sau cũng đừng trông cậy sẽ lại đi theo ta ra ngoài! Còn có, bảo ta công tử! Công tử!" Mỗ nữ cắn răng mở miệng. Tiểu Nguyệt co rúm lại một chút, nhìn ánh mắt kỳ dị của mọi người chung quanh đang nhìn về phía các nàng, thưa dạ mở miệng: "Tiểu thư, bọn họ đều nhìn chúng ta đấy, có phải chúng ta bị nhận ra không?" Nói tới đây, giọng nói Tiểu Nguyệt ẩn ẩn mang theo tiếng khóc nức nở, này nếu như bị phát hiện, vương gia không đánh đoạn đùi nàng thì không thể! Cây quạt gõ lên đầu heo của nàng: "Cái gì đã nhìn ra? Người ta là thấy ngươi luôn luôn kéo tay áo của ta, tay áo đều nhanh bị ngươi kéo đứt, cho nên mọi người cho rằng hai ta là đoạn tụ!" Thật sự là tức chết nàng, nha đầu vô dụng chết tiệt kia, kéo chân sau nàng thì thôi, còn để bản thân nàng đối mặt mọi người." Nàng thực hận không thể đánh nàng mấy bàn tay mới tốt! "A?" Tiểu Nguyệt vừa nghe, lại nhìn nhìn ánh mắt mọi người chung quanh nhìn các nàng, quả nhiên đều là ánh mắt phỉ nhổ, nhanh chóng đem tay rút về, rất mất mặt rồi! Vũ Văn Hạo theo ánh mắt Hiên Viên Mặc nhìn qua đi, chợt sắc mặt cũng cứng đờ, mắt sáng trợn to, rồi sau đó khóe miệng giật giật, nhìn lại biểu cảm của Hiên Viên Mặc....... Hoàn hảo, không có tức giận! Lập tức quay đầu, nhìn kỹ thuật hóa trang cực kỳ kém của tiểu muội nhà mình! Ria mép thì xộc xệch, đều sắp rơi xuống, dáng đi cũng là nhẹ nhàng uyển chuyển, không có nửa điểm khí phách của nam tử. Này....... Tiểu Nguyệt nha đầu kia vẫn nhát gan như vậy, chính là tiểu muội nhà mình lấy đâu lá gan lớn như thế ? Hiên Viên Mặc quay đầu lại, có chút trêu tức nhìn Vũ Văn Hạo, cái này làm cho Vũ Văn Hạo càng là xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú có chút ửng đỏ, Tam nhi nha đầu chết tiệt kia, mặt mũi phủ tướng quân đều bị nàng ném xong rồi! Hiên Viên Mặc dùng ánh mắt ý bảo: đi xuống hay không? Vũ Văn Hạo do dự sau một lúc lâu, lại quay đầu, đã không còn có bóng dáng nha đầu chết tiệt kia....... Tiếp theo dưới lầu truyền đến giọng nói mềm mại: "Chuẩn bị cho ta một nhã gian tốt nhất!" "Được! Gia, trên lầu mời!" Giọng nói nịnh nọt của tiểu nhị vang lên. Hai nam nhân liếc nhau, càng thêm không nói gì, còn "Ta?" Vũ Văn Tiểu Tam ngửa đầu, một bộ dáng ăn chơi trác táng, cao hứng phấn chấn phe phẩy cây quạt lên lầu, nha nha! Rốt cục đến đường cái của cổ đại, cảm giác tự do thực sảng khoái, nếu có thể nhìn đến vài soái ca thì càng thêm sảng khoái! Tiểu Nguyệt lại giương ra một gương mặt đau khổ, đi theo phía sau nàng, tiểu thư của ta, có phải Lão Nhân Gia quên là chúng ta không mang tiền phải không? Nhã gian thì không tính, còn muốn tốt nhất? Hiện tại nàng lại không dám nhắc nhở tiểu thư, sợ tiểu nhị nghe được, trực tiếp ném hai nàng ra bên ngoài! Chợt, Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu, tại đầu bậc thang thấy hai bóng dáng quen thuộc....... Tiểu Nguyệt khóe miệng cứng đờ, là hoàng thượng cùng Đại công tử! "Tiểu thư, làm sao bây giờ?" Hai người này cố ý từ nhã gian đi ra, đứng ở cửa thang lầu, vốn là chuẩn bị giáo dục Vũ Văn Tiểu Tam một chút, không nghĩ tới Vũ Văn Tiểu Tam thấy hai người bọn họ, ngoạn tâm nổi lên, nhìn nhìn Tiểu Nguyệt, nói khẽ: "Yên tâm, bọn họ nhận không ra chúng ta đâu!" Rồi sau đó bước nhanh lên lầu, đi đến trước mặt hai người bọn họ, cây quạt vừa thu lại, tay phải sờ sờ râu mép, tiếp theo rung đùi đắc ý ra vẻ nho nhã mở miệng: "Hai vị huynh đài thật sự là anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng! Vừa thấy liền biết không phải vật trong ao! Tiểu đệ đối nhị vị rất kính ngưỡng, cái gọi là gặp nhau đó là duyên phận, nếu là không để ý lời nói, chúng ta kết giao bằng hữu như thế nào?"
|
Chương 46: Tự mình đề cử với Hiên Viên Mặc
Tiểu nhị kinh hoàng nhìn một chút Vũ Văn Tiểu Tam, vị tiểu công tử này quần áo tuy rằng đơn giản, nhưng lại là loại vải dệt tốt nhất, chắc là công tử của nhà có tiền nào đó! Mà hai người kia, tuy rằng hắn không biết vị mặc y công tử khí phách mười phần kia, nhưng Vũ Văn gia Đại công tử hắn vẫn nhận thức được, có thể ở cùng hắn cùng nhau nâng cốc nói cười, tuyệt đối sẽ không phải người bình thường. Vị tiểu công tử này thế nhưng đi trêu chọc bọn hắn, này....... Tiểu nhị đang muốn giảng hòa, đã thấy trong mắt hai người kia nhiễm lên một chút ý tứ dở khóc dở cười....... Vũ Văn Hạo đang muốn đánh nàng, lại nghe thấy giọng nói Hiên Viên Mặc ôn nhuận nho nhã vang lên: "Vị tiểu huynh đệ này thoạt nhìn cũng thật là quen thuộc, có thể kết giao bằng hữu như vậy, là tại hạ vinh hạnh!" Vũ Văn Hạo có chút không hiểu quay đầu, nhìn Hiên Viên Mặc, lại thấy trong mắt hắn đều là thần thái sung sướng, ngẫm lại những lời nói của hắn vừa mới ở nhã gian, cảm thấy cả kinh, nhíu nhíu mày, hay là.......? Hắc hắc....... Quả nhiên Hiên Viên Mặc dễ lừa, người như vậy làm hoàng đế, ai....... Hiên Viên đế quốc tiền cảnh kham ưu! Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu không phải là Hiên Viên Mặc rất ngu ngốc, mà là kỹ thuật hóa trang của bản thân quá cao minh rồi! Ha ha ha....... Một người nào đấy hoàn toàn không biết bản thân đã sớm bại lộ thân phận, ở trong nội tâm tiến hành các loại khinh bỉ đối người khác và tự khen ngợi đối bản thân! Vì thế mỗ nữ lên mặt lại sờ sờ râu mép của bản thân, tràn ngập chờ mong nhìn đại ca nhà mình....... Vũ Văn Hạo thu được ánh mắt ý bảo của Hiên Viên Mặc, có chút không nói gì mở miệng: "Đúng vậy, tại hạ cũng cho rằng cùng tiểu huynh đệ rất có duyên, rất thích ý cùng ngươi kết giao!" Dứt lời Hiên Viên Mặc lui qua một bên, mời các nàng đi vào. . . . . Trái tim nhỏ bé của Tiểu Nguyệt kia sợ tới mức mau nhảy ra khỏi cổ họng, tiểu thư thấy hoàng thượng cùng Đại công tử không chạy thì thôi, còn tự đưa đi lên cửa! Có phải lúc tiểu thư chui vào cái sọt đựng thức ăn bị đập đầu rồi phải không? Vụng trộm nhìn một chút Đại công tử nhà bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút phiếm hồng, Đại công tử rất đẹp trai, Nhị công tử cũng đẹp trai, ta chọn ai đây? Nghĩ đến đây, Tiểu Nguyệt như bị sét đánh! Vẻ mặt cầu xin....... Còn chọn người nào! Nàng lại học xấu của tiểu thư nhà mình! Đại công tử và Nhị công tử là nàng xứng đôi à? Đều do tiểu thư! Bước vào nhã gian, một bức bình phong sơn thủy xuất hiện trước mắt, vòng qua bình phong, một chiếc bàn làm bằng gỗ đàn hương xuất hiện tại trước mắt, bốn ghế vây quanh cái bàn. Căn phòng to như thế trừ bỏ những thứ này ra thế nhưng cái gì cũng không có, vô cùng đơn giản, lại làm cho người ta cảm giác phá lệ thoải mái, khói xanh lượn lờ ở lư hương dấy lên, có một loại cảm giác như hơi thở của mưa bụi ở Giang Nam....... Trên bàn chỉ có mấy đĩa thức ăn tinh xảo, còn có vài cái ly rượu trống trơn, nhìn tình huống, hai người này trước đó đã uống rượu rồi....... Thực biết hưởng thụ! Căn phòng này miễn cưỡng nhìn như phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ của Vũ Văn Tiểu Tam. Bởi vì cuộc đời nàng yêu nhất là kiến trúc phòng ốc, trừ bỏ toàn bộ đều là vàng bạc châu báu ra thì chính là tràn ngập tình thơ ý hoạ rồi! Vì thế còn không chờ chủ nhân mở miệng, mỗ nữ rất là "Tự nhiên thoải mái" tự tìm một chỗ ngồi cho bản thân....... Vũ Văn Hạo vì bản thân muội muội biến hóa nghiêng trời lệch đất mà khóe miệng run rẩy một lát, rồi sau đó ngồi vào bên trái của nàng, Hiên Viên Mặc thì ở trong lòng lắc đầu cười khẽ, ngồi vào bên phải của nàng. Tiểu Nguyệt nhìn hoàng thượng, nhìn lại Đại công tử nhà mình, sợ tới mức nuốt từng ngụm nước miếng, lông tơ dựng thẳng lên....... Vội vàng mở miệng: "Tiểu....... Công tử, tiểu nhân ở ngoài cửa!" Nói xong không đợi Vũ Văn Tiểu Tam đáp lời, liền nhanh chạy trốn ra ngoài....... Nhìn bóng lưng nha đầu giống như chạy nạn, Vũ Văn Tiểu Tam không nói gì giựt giựt khóe miệng, đúng là sợ chết! Rồi sau đó quay đầu, đắm đuối đưa tình nhìn xét Hiên Viên Mặc đại soái ca, vừa mới rồi còn cảm thán nếu nhìn thấy soái ca liền sảng khoái, quả nhiên có! Hắc hắc....... Ánh mắt đói khát của nàng kia làm cho Vũ Văn Hạo vô cùng xấu hổ, nếu không phải muốn phối hợp Mặc làm bộ như không nhận ra thì hắn thật muốn mấy bàn tay chụp đến trên đầu tiểu muội, thân là phụ nữ có chồng, còn như vậy....... Hiên Viên Mặc quay đầu, biết rõ còn cố hỏi: "Vị tiểu huynh đệ này không phải là người kinh thành đi? Tại hạ thế nào chưa từng gặp quá?" Sặc....... Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng: "Ai, đừng nói nữa ta vốn là nhân sĩ Lạc Dương, bởi vì trong nhà gặp đại hỏa, phụ thân cùng các ca ca đều bị thiêu chết, chỉ còn lại ta tránh được một kiếp, đến kinh thành tìm thân thích làm nơi nương tựa!" Nàng thốt ra lời này, Vũ Văn Hạo một ngụm rượu trực tiếp phun ra ngoài....... Phụ thân và ca ca đều bị đại hỏa thiêu chết rồi hả?! Này nha đầu chết tiệt kia ngóng trông bọn họ chết ư? Hiên Viên Mặc cũng là cúi đầu, muốn cười mà không dám cười, đến mức khó chịu cực kỳ, đồng tình nhìn Vũ Văn Hạo....... Tiểu Nguyệt trực tiếp ở cửa ngã quỵ rồi....... Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu, nhìn ngó Vũ Văn Hạo: "Vị huynh đài này, ngươi uống rượu thì uống rượu, làm gì mà phun ra thế, thật bẩn!" Lời tuy là nói như vậy, lại rất nghiêm cẩn quan sát đến biểu cảm của hắn, kích động như vậy, sẽ không nhận ra mình chứ? Tuy rằng chính nàng cũng thật xấu hổ vì bản thân tùy ý nói ra thân thế như vậy....... "Khụ khụ, Mặc, các ngươi tán gẫu, ta có việc, đi trước!" Vũ Văn Hạo đứng lên, nếu ở lại, ai biết được hắn có bị nha đầu vô lương tâm chết tiệt kia làm cho tức chết hay không? Sặc....... Hiên Viên Mặc gật gật đầu, Vũ Văn Hạo giống như rất tức giận rời đi, hắn hoài nghi Mặc là thích......., nếu đúng vậy, nhìn đức hạnh của tiểu muội nhà mình, hơn nữa thân phận của Mặc, cũng không phải hoàn toàn không thể nào. Thái độ của Hiên Viên Ngạo đối Tam nhi ra sao hắn không phải là không biết, có lẽ ở bên Mặc sẽ tốt hơn! Đây là suy nghĩ của Vũ Văn Hạo, hắn không có nhiều quan niệm trói buộc, tùy tâm sở dục! Vốn Vũ Văn Hạo ở chỗ này, mỗ nữ còn lòng có cố kị, hiện tại Vũ Văn Hạo đi rồi, chuyện kia có thể nghĩ rồi! Đắm đuối đưa tình lại nhìn ngó Hiên Viên Mặc: "Vị công tử này rất anh tuấn, không biết có thể có thê phòng?" Tiểu Nguyệt đứng ở cửa khóe miệng giật giật, tự mình an ủi....... Kỳ thực ta cái gì cũng chưa nghe được! Thật sự! "Có thiếp, không thê." Thanh âm cực kỳ ôn nhu. Không thể không ôn nhu như vậy, lại khiến mỗ nữ tâm thần dập dờn, lại sờ sờ râu mép của bản thân, mở miệng lần nữa: "Có thể nói cho tiểu đệ, huynh đài có yêu cầu kén vợ kén chồng gì không?" Tiểu Nguyệt ở cửa bịt lấy lỗ tai, tự mình thôi miên....... Hiên Viên Mặc cười: "Không có yêu cầu gì, thích là tốt rồi!" Này....... Mỗ nữ nhãn tình sáng lên....... Rồi sau đó vui sướng hài lòng mở miệng: "Không dối gạt huynh đài, ta là biết một cô nương tốt, có lẽ có thể xứng đôi huynh đài!" Nghe nàng muốn giới thiệu người khác cho hắn, khuôn mặt tuấn dật thoáng qua một chút thất lạc, lập tức đôi mắt như đá quý lại nhẹ nhàng nhìn chằm chằm nàng, ôn nhu phảng phất có thể chảy ra nước, cười khẽ mở miệng: "Không biết là cô nương nhà ai ?" "Không nói gạt ngươi!" Mỗ nữ nói xong còn cao hứng phấn chấn đứng lên: "Cô nương kia, là người thông minh nhất mà từ nhỏ đến lớn như vậy đây là lần đầu tiên đệ gặp qua, thiện lương nhất, đáng yêu nhất, cực kỳ có tài hoa, cũng là cô nương xinh đẹp nhất! Nói lên ưu điểm của vị cô nương này, trước kia để tiểu đệ nói, cần nói ba ngày ba đêm, hiện tại tiểu đệ là bảy ngày bảy đêm cũng nói không xong, nếu huynh đài có thể lấy được vị cô nương này, kia thật là phúc khí suốt đời của ngươi!" Nghe nàng nói nhiều như vậy, Hiên Viên Mặc cũng có chút buồn bực, trên đời này thực có vị cô nương xuất sắc như vậy? "Không biết vị cô nương kia là.......?" Mỗ nữ lắc lắc cây quạt lên mặt mở miệng: "Chính là biểu tỷ bà con xa của tiểu đệ, cũng là vương phi của tam vương gia —— Vũ Văn Tiểu Tam!" Tiếng nói vừa dứt, ngoài cửa truyền đến tiếng động của vài vật rơi xuống đất . . . . .
|