Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi
|
|
Chương 35: Oa, thế nào mà ngã không đau?
"Cái kia, biện pháp khẳng định là có, để ta nghĩ một lúc đã......" Mỗ nữ nghiêng đầu lâm vào trầm tư...... Mang theo gói đồ, đi dọc theo tường vây rồi sau một lúc lâu lại đi...... Chợt thấy bên kia có mấy tảng đá lớn, hai mắt sáng lên......"Chúng ta đi đem cái kia chuyển qua đây, sau đó trèo lên rồi bay qua tường!" Vũ Văn Tiểu Tam vui rạo rực mở miệng. Tiểu Nguyệt nhận lệnh thở dài một hơi, lại cùng tiểu thư nhà bọn họ đi bê mấy tảng đá...... Nhưng là các nàng lại bỏ qua một vấn đề thật nghiêm túc...... Trên lưng các nàng là hai gói đồ to vĩ đại , sau nhiều lần trải qua khổ cực mới leo lên được bờ tường nhưng......vẻ mặt Vũ Văn Tiểu Tam cầu xin nhìn nhìn bên ngoài tường, đi lên là lên đây rồi , nhưng làm thế nào để đi xuống...... Tiểu Nguyệt nhìn ngoài tường vừa thấy, kia tường cao hơn năm thước, suýt nữa dọa nàng ngã xuống đi! Mỗ thị nữ hai mắt nén lệ chỉ tiểu thư nhà nàng xem, run run thân mình, đứt quãng mở miệng: "Tiểu...... Tiểu thư...... Ta...... Ta, chúng ta thế nào...... Thế nào...... Đi xuống đây?" "Ta cũng không biết!" Vũ Văn Tiểu Tam cũng là một bộ dạng cực kỳ bi thương, sao ông trời luôn đối nghịch với nàng! "Tiểu thư, nếu không chúng ta trở về đi......" Tiểu Nguyệt đều nhanh khóc ra rồi. Mỗ nữ hùng hổ: "Không dễ dàng buông tha!" Thật vất vả ôm bao lớn bao nhỏ như vậy chạy đến, lại quay trở về? Đùa à! Một đôi mắt đẹp chung quanh bắn phá, hết nhìn bên trái, lại nhìn xem bên phải...... Tiểu Nguyệt ngồi ở trên tường phát run, nhắm mắt lại không dám nhìn xuống bên ngoài tường . . . . . Ám Ảnh cùng Ám Dạ ở một bên nuốt một chút nước miếng, bọn họ thật sự bị sức khỏe dẻo dai của vương phi mà làm cho cảm động, đồng thời cũng đồng tình với cái kia kêu Tiểu Nguyệt! Này từng ngọn cây cọng cỏ đều ở trong phạm vi khống chế của vương gia, hai người mang theo nhiều đồ lớn như vậy, ở vương phủ không coi ai ra gì mù quáng đi lại, làm sao vương gia có thể không biết? Tiễn bước Úy Trì tướng quân cùng Phùng Giang xong . . . . . Hiện tại không thể gọi hắn là Phùng tướng quân rồi...... Sau đó, vương gia liền lạnh mặt, làm cho bọn họ tiếp tục quan sát vương phi làm cái quỷ gì, rồi sau đó trở về phòng, làm cho bọn họ ở thời điểm quan trọng thì báo cho hắn. Xem tình huống vương phi là muốn đi ra ngoài, chính là hiện tại giờ tý đã qua nàng còn đi làm cái gì? Còn mang nhiều đồ như vậy...... Hai người liếc nhau, muốn đi thông báo cho vương gia hay không? Vũ Văn Tiểu Tam dọc theo mặt tường xem qua đi, cách vị trí các nàng đang ngồi đại khái khoảng mười thước, đi qua nóc một gian phòng ở , có một gốc cây đại thụ, cành lá rậm rạp, thoạt nhìn hẳn là có thể từ đó trượt xuống...... "Tiểu Nguyệt, chúng ta đi bên kia!" Vũ Văn Tiểu Tam đối với nàng bĩu bĩu môi, bởi vì trên tay xách nhiều đồ lắm, chỉ có thể bĩu môi ý bảo. Tiểu Nguyệt hướng nàng ý bảo phương hướng vừa thấy, suýt nữa ngất đi......"Tiểu thư, đó là tẩm cung của vương gia!" "Chúng ta chính là từ này đi qua một chút!" Vũ Văn Tiểu Tam mất hứng xem nàng, tẩm cung của Hiên Viên Ngạo thì như thế nào, nóc nhà không thể đi sao? Tiểu Nguyệt nhịn đau xúc động khóc: "Tiểu thư, võ công của vương gia cao cường, ngài từ nơi này đi qua nhất định sẽ bị phát hiện!" "Nói không chừng hiện tại hắn đã ngủ!" Mỗ nữ không cho là đúng. Ám Ảnh cùng Ám Dạ liếc nhau, xem ra không cần thông báo cho vương gia, có người từ nóc nhà của vương gia đi qua, làm sao vương gia có thể không biết? Liền tính là đang ngủ cũng sẽ lập tức bị bừng tỉnh, đây là cảnh giác của người tập võ. "Chúng ta đây thế nào đi qua?" Cách căn phòng đó còn có mấy chục thước...... Vũ Văn Tiểu Tam gian nan đứng lên, hai tay xóc lên hai giỏ đồ rồi rang rộng tay ra, rồi sau đó ở trên tường đi giống như đi trên cầu thăng bằng...... Tiểu Nguyệt trợn mắt há hốc mồm xem nàng, tiểu thư khi nào thì học được chiêu thức ấy...... Vũ Văn Tiểu Tam đi vài chục bước sau, quay đầu lại, đối với nàng mở miệng: "Cứ như vậy đi qua!" "Tiểu thư, ngài có thể đi qua, ta đây đâu?" Tiểu Nguyệt nửa chết nửa sống xem nàng. Sặc...... Đã quên...... Mỗ nữ thở dài một hơi, lại mang theo gói đồ quay về chỗ Tiểu Nguyệt: "Đi thôi, đi xuống!" "Đi xuống? Chúng ta không chạy?" Tiểu Nguyệt kích động mở to mắt, đáy mắt còn ẩn ẩn lóe ra nước mắt hạnh phúc. "Đi xuống đem tảng đá chuyển đến bên kia đi, chúng ta trực tiếp leo đến nóc nhà!" Vũ Văn Tiểu Tam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nàng một cái, tiền đồ chỉ có vậy! "À!" Một tiếng của Tiểu Nguyệt mang theo giọng mũi dày đặc, chỉ cần tưởng tượng một chút...... Nàng vừa mới cùng tiểu thư khuân mấy tảng đá lớn cộng lại chừng mấy trăm cân kia chuyển qua, nàng đã nghĩ khóc...... Tiểu thư, ta là làm nha hoàn, không phải làm cu li! Hai người cùng nhau đi xuống, rồi sau đó chuyển tảng đá...... Ám Ảnh cùng Ám Dạ sau đầu đều là một giọt mồ hôi lớn, vương phi nhà bọn họ, thật sự là...... Rất quyết đoán! Nhìn thì giống như một tiểu thư được dưỡng ở khuê phòng nhưng rõ ràng chính là cu li bị sung quân biên cương! Hai người lại nhiều lần trải qua trăm ngàn khổ cực leo đến nóc nhà...... Vũ Văn Tiểu Tam mang theo gói đồ hạnh phúc đi về phía trước, Tiểu Nguyệt nửa chết nửa sống đuổi kịp...... Hiên Viên Ngạo trở về phòng, xử lý một chút công vụ, liền bắt đầu tắm rửa, ngâm mình ở trong thùng gỗ nghĩ lại đủ loại chuyện đã xảy ra trong ngày, cảm thấy tang thương. Hôm nay ngay cả Phùng Giang cũng đi rồi, có chút cáu giận thở dài một hơi, hắn cảm giác bản thân phảng phất già đi mười mấy tuổi! Chợt, nghe được tiếng động trên nóc nhà, mày kiếm nhíu lại, lập tức tiếng bước chân càng lúc càng lớn, sau đầu hắn cũng toát ra một chút hắc tuyến, vốn tưởng rằng là thích khách, nhưng là tiếng bước chân kia ...... Ra vẻ, nếu thật sự đến ám sát hắn, đi lớn tiếng như vậy, hoàn toàn chính là hành vi muốn chết! Nào có thích khách kém như vậy! Đang muốn đứng dậy...... Đi tới đi lui, sau lưng Tiểu Nguyệt là gói đồ trăm cân, chợt vừa trợt, rớt đi xuống...... Tiểu Nguyệt hoảng sợ trừng mắt to, miệng cũng hơi hơi mở ra...... Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu...... Ta đi! Trong gói đồ đó đều là đồ trang sức! Bất chấp mọi thứ, bay nhanh bổ nhào qua, tưởng lao trúng nó, cũng không cẩn thận dẫm vào góc áo của bản thân. Vì vậy cả người và gói đồ cùng ngã xuống, kêu thảm một tiếng: "A ~!" , tay trái trượt ra với gói đồ ...... Hiên Viên Ngạo mới vừa đứng lên...... Chợt, một tiếng nổ...... Nóc nhà bị thủng một mảng lớn, một vật thể không rõ rớt xuống chỗ hắn, may sao hắn đứng dậy nhảy ra khỏi thùng gỗ mới tránh thoát một kiếp...... Thùng gỗ cũng bị dập nát! Còn chưa kịp phát tác, liền nghe thấy tiếng hét, là giọng của nữ nhân kia . . . . . Ngẩng đầu, lại có một vật thể không rõ bay đến phương hướng hắn đang đứng...... Lại khó khăn nhảy ra...... Thở phào một hơi, có chút may mắn —— lại sau một giây bị ngã xuống đất! Lần này đập vào hắn dẫn đến khí huyết sôi trào, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu tươi! Đang muốn phát tác, lại bị một vật đập vào gáy của hắn, hắn ngửi thấy được một chút mùi không tầm thường, vì thế...... Đưa tay lên đầu mình vừa sờ, đều là xúc cảm ấm áp, đưa tay lại vừa thấy...... Quả nhiên là đầu rơi máu chảy! Nếu nàng là tới làm thích khách, vậy thật sự là thích khách lợi hại nhất, hắn bị các loại cao thủ ám sát vô số lần, trừ bỏ lần trước bảo hộ Nguyệt Vô Hà ra, là hắn cố ý bị thương ở ngoài, liền không chảy qua một giọt máu. Hôm nay lại đưa đến trên tay tiện nhân nay! Còn bị đè ở trên đất không thể động đậy! Chợt, trên lưng vang lên giọng nói kinh ngạc của mỗ nữ: "Oa, thế nào mà ngã không đau?" "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi cút đứng lên cho bổn vương!" Một tiếng hét to, chấn động toàn bộ vương phủ......
|
Chương 36: Vương gia, đừng tới đây!
Hắn hét to một tiếng, làm cho tất cả thị vệ của vương phủ đều tiến vào, bọn thị vệ bất chấp qui định, bay nhanh tới đá cửa, để tránh vương gia nhà bọn họ gặp phải thích khách. . . . Kết quả, sau khi cửa phòng bị đá văng, mọi người đồng loạt dừng tất cả động tác lại...... Mọi người đồng loạt cứng đờ...... Yên lặng...... Yên lặng đến ngay cả tiếng thở đều có thể nghe thấy...... Bọn họ thấy cái gì rồi hả? Thấy đầy đồ trang sức trên mặt đất, một cái thùng gỗ bị vỡ nát, cả căn phòng bên trong rối thành một nùi...... Thấy trên nóc nhà có một cái lỗ lớn, bên cạnh có cái lỗ thủng lớn hơn nữa, trông giống như một cái hồ lô...... Nhưng là, này đó cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là...... Bọn họ thấy vương gia thân không mảnh vải, bị vương phi đè ở trên đất! Này cảnh tượng kinh sợ làm cho bọn họ bỏ qua vương gia kia sau đầu máu tươi, cùng với việc sau lưng vương phi có gói đồ khổng lồ . . . . . Bọn thị vệ khóe miệng giật giật, vô cùng hối hận bản thân vì sao muốn hoàn thành trách nhiệm như vậy! Thấy được một màn này, vương gia khẳng định sẽ không bỏ qua bọn họ! Hiện tại bọn họ vô cùng thống hận hai mắt bản thân sáng ngời, nếu bản thân là người mù thì thật tốt! "Vương...... Vương gia......" Ám Ảnh co rúm lại mở miệng, sớm biết rằng vương phi sẽ rơi xuống, hắn nên bẩm báo, hiện tại xong đời, vương gia muốn giết chết bọn họ! "Đều cút đi cho bổn vương!" Một tiếng gầm lên, sắc mặt mỗ vương gia so với vật thể không rõ nào đó trong hầm cầu còn muốn khó coi hơn! Đời này Hiên Viên Ngạo hắn chưa từng mất mặt như vậy! Mọi người vừa nghe, lập tức làm chim thú tán đi...... May mắn vương gia không phạt bọn họ, may mắn...... Còn chưa có cao hứng xong, liền nghe thấy giọng nói lạnh lẽo từ sau người truyền đến: "Tất cả thị vệ xông tới toàn bộ đi xuống chịu bốn mươi trượng! Ám Ảnh và Ám Dạ đi lĩnh 100 tiên!" Mọi người bước chân chậm một chút, không hẹn mà đều là vẻ mặt cầu xin đi lĩnh phạt...... Lúc này mỗ nữ mới tiêu hóa...... Nuốt từng ngụm nước miếng, từ thân hắn đi xuống dưới, rồi sau đó cởi xuống gói đồ sau lưng mình, ném qua một bên, bay nhanh chạy đến chỗ cách Hiên Viên Ngạo xa nhất mà đứng...... Tiểu Nguyệt ở trên nóc nhà co rúm lại, rồi sau đó nhanh chóng cởi xuống đồ ở trên người, dọc theo tảng đá đạp xuống đi, bất chấp tiểu thư nhà nàng chết sống, giống như một trận gió chạy về phòng tiểu thư...... Nếu để cho vương gia biết nàng là cùng tiểu thư tới, chỉ sợ nàng cũng muốn chịu hình! Tiểu thư có tướng quân làm chỗ dựa, mà nàng thì không có! Tiểu thư nhà bọn họ lần trước nói cái gì nhỉ? A, đúng rồi...... Nàng phong nhã hào hoa, thanh xuân phơi phới, nàng còn không muốn chết! Làm sao Hiên Viên Ngạo có thể không biết nàng đã ở trên nóc nhà, chính là hiện nay giận quá, lười để ý nàng! Đứng lên, máu đỏ tươi dọc theo khuôn mặt tuấn dật trợt xuống, mắt sáng tràn đầy sát khí lạnh lẽo...... Mỗ nữ xem xét sắc mặt của hắn, gian nan nuốt một chút nước miếng, nội tâm cũng là vô cùng vui sướng, nha nha! Đập vào đầu con heo này ha ha ha...... Nhìn hắn còn muốn nàng thêu! Ông trời đối nàng thật tốt, ngã xuống không chết thì thôi, còn có thể ngã vào Đại Cừu Nhân hạng nhất, thật sự là sảng khoái! Mỗ nữ ở trong nội tâm cảm tạ ông trời, hoàn toàn quên vừa rồi là ai ở trên tường mắng ông trời luôn cùng nàng đối nghịch! "Vũ Văn Tiểu Tam!" Giọng nói nghiến răng nghiến lợi, Hiên Viên Ngạo từng bước một đi qua. Từng giọt máu loãng đỏ tươi rơi trên đất, tạo thành từng đóa huyết hoa, thoạt nhìn âm trầm khủng bố cực kỳ. Sặc. . . . . Người nào đó vừa cao hứng phấn chấn bây giờ đã minh bạch tình trạng của bản thân hiện tại cũng không lạc quan lắm...... Mỗ nữ co rúm lại lui về phía sau: "Vương gia, không cần xúc động, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, ngài trước đem miệng vết thương băng bó một chút đi, ừ, đúng vậy! Trước đem miệng vết thương băng bó một chút......" Chờ ngươi băng bó xong rồi, biết đâu lại quên chuyện này rồi! Đúng vậy! Hiên Viên Ngạo cũng không để ý tới nàng, từng bước một tới gần, chuẩn bị bóp chết tiện nhân này! Nhìn hắn cách bản thân càng ngày càng gần, Vũ Văn Tiểu Tam mới chú ý tới một cái vấn đề nghiêm túc, sặc . . . . . Này nha ra vẻ không có mặc quần áo! Nhìn nhìn dáng người to lớn của hắn, còn có mấy khối cơ ngực cùng cơ bụng kia, nước miếng ở trong miệng mỗ nữ điên cuồng nổi lên, không nghĩ tới dáng người của hắn lại tốt như vậy. Lập tức ánh mắt liếc đi xuống...... Đột nhiên một tiếng hét to: "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi đang nhìn nơi nào!" Kém chút nữa thì nhìn đến này nọ không sạch, mỗ nữ nào đó ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú lãnh ngạo của hắn, cùng biểu cảm khủng bố kia, nịnh nọt mở miệng: "Người ta không có xem nơi nào, người ta thật sự không có xem!" Một bộ dáng chỉ trời thề thốt Nội tâm lại bắt đầu tiến hành các loại tưởng tượng...... ...... Sóng nước lăn tăn...... Hiên Viên Ngạo trần truồng, khuôn mặt lãnh ngạo bối rối, khom người, hai tay ôm "Nơi đó", bộ dáng vừa xấu hổ vừa giận dữ, môi mỏng khêu gợi kia khẽ nhếch, kinh hoảng đối nàng kêu "Không cần lại đây!" "Không cần lại đây!", ha ha ha...... Mỗ nữ nhớ đi nhớ lại, hoàn toàn quên đi tình trạng mà bản thân đang gặp phải, còn vuốt cằm lên mặt nở nụ cười...... "Thu hồi tươi cười đáng khinh của ngươi đi!" Vừa nhìn thấy nụ cười này của nàng, hắn chỉ biết nàng sẽ không nghĩ chuyện gì tốt! Sóng nước tan biến...... Sặc...... Mỗ nữ trở về hiện thực, xem bộ dáng khủng bố của hắn, lại đối lập với tưởng tượng mà bản thân vừa nghĩ đến, tương phản vĩ đại! Vĩnh viễn không thể trông cậy vào người này có một ngày như vậy, nhưng là Hiên Viên Triệt – tên tiểu gia hỏa kia rất có khả năng! Ra vẻ, dưới tình huống như vậy còn có tâm tình nghĩ lung tung, trừ bỏ nàng Vũ Văn Tiểu Tam, trên thế giới này tuyệt đối tìm không thấy người thứ hai rồi! "Vương phi, ngươi có thể nói cho bổn vương hay không, tại sao ngươi lại xuất hiện tại nơi này?" Giọng nói âm trầm khủng bố vang lên. Vũ Văn Tiểu Tam co rúm lại một chút, mở miệng bịa chuyện: "Bổn vương phi là vì nhớ vương gia!" Khóe mắt Hiên Viên Ngạo giật một chút: "Nhớ bổn vương? Nhớ bổn vương mà lại mang nhiều đồ như vậy, còn từ trên nóc nhà rơi xuống ?" Này......"Hắc hắc...... Vương gia, bởi vì người ta rất thích vài thứ kia, sợ đi lại xem vương gia, vương gia nếu đem người ta lưu lại, thì hôm nay người ta sẽ không có thể thấy chúng nó rồi! Nhưng mà lại sợ vương gia không để cho bổn vương phi tiến vào, cho nên người ta đương nhiên chỉ có đi nóc nhà, vừa vặn phát hiện vương gia đang tắm, cho nên người ta đã nghĩ nhìn trộm, nào biết liền rơi xuống, còn ngã vào vương gia, thật sự là thực xin lỗi, người ta rất đau lòng!" Mỗ nữ nói xong, một bộ dáng Tây Thi đau lòng...... "Muốn nhìn trộm bổn vương tắm rửa? Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi có biết như thế nào là vô liêm sỉ hay không?" Tuy rằng biết nàng là nói dối, nhưng là những lời này thật sự là bảo hắn khó có thể chấp nhận được! Mỗ nữ ở trong lòng gào thét chửi bới, Lão Đồ Cổ phong kiến! Xã hội cũ hại ngươi! Rồi sau đó ra vẻ hoạt bát mở miệng: "Vương gia, nô tì đã sớm nói nô tì là tướng môn hổ nữ mà, phóng khoáng một ít, cũng là đúng lúc!" Phóng khoáng? Nếu cái này gọi là phóng khoáng, hắn thề đời này tuyệt đối không gặp qua nữ nhân nào "phóng khoáng" hơn so với nàng! Lười nói vô nghĩa với nàng, Hiên Viên Ngạo đi từng bước một tới gần nàng, hôm nay hắn không giết chết nữ nhân này không thể! Ngã vào hắn thì thôi, còn làm hắn mất hết thể diện! Xem hắn càng chạy càng gần, mỗ nữ cảm thấy chuông báo động đang kêu mãnh liệt, hai mắt chuyển động...... Toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, rồi sau đó ngượng ngùng che mặt, ngại ngùng nói: "Vương gia, ngài đừng tới đây, người ta vẫn là hoa cúc khuê nữ đâu!" Thốt ra lời này, Hiên Viên Ngạo chân trượt, suýt nữa té ngã!
|
Chương 37: Phủ tướng quân bị vương gia xem thường
"Vũ Văn Tiểu Tam! Ngươi......" Mỗ vương gia tức giận sôi lên. "Người ta làm sao?" Vũ Văn Tiểu Tam tung đòn mê muội. Hiên Viên Ngạo hung hăng thở ra một hơi, rồi sau đó mặt đầy sát khí tiến lên, hắn hôm nay nhất định cho nữ nhân này một chút giáo huấn! Mỗ nữ xem dáng người của hắn, cách bản thân mình càng ngày càng gần, làm cho nàng đem tất cả sự tình quên tận lên chín từng mây! Quên mất Hiên Viên Ngạo là kẻ thù, quên mất hắn là muốn giết nàng, trong đầu chỉ còn lại có "Soái ca" "Mãnh nam" đang ra sức kêu gào...... Gian nan nuốt một chút nước miếng, một câu nói vô ý thức thốt ra: "Hiên Viên Ngạo, ngươi dám lại qua, lão nương liền phi lễ ngươi!" Những lời này thành công làm cho Hiên Viên Ngạo dừng chân lại, sắc mặt tối đen khẽ biến thành hơi có chút xanh trắng! Nữ nhân này! Nhìn tiếp ánh mắt của nữ nhân kia đang ở trên người hắn bắn phá, nước miếng ở bên trong miệng anh đào nhỏ còn có khuynh hướng tràn ra, cặp mắt đẹp kia càng có xu thế nhìn xuống, nhất thời hắn lạnh cả sống lưng, có cảm giác bản thân giống như một thiếu nữ con nhà lành đang đối mặt sắc lang! Hiện tại hắn đang suy xét thật cẩn thận, có lẽ trước phải mặc cái quần! Chợt, chỉ thấy nữ nhân kia chảy nước miếng vọt lại chỗ hắn, sau đầu mỗ vương gia xuất hiện một đàn quạ đen, phản xạ có điều kiện trong nháy mắt xoay người, lập tức chạy về phòng ngủ, đóng cửa phòng. Nhốt nữ nhân khủng bố kia ngoài cửa...... Thế là chỉ còn lại Vũ Văn Tiểu Tam đứng nhìn phương hướng hắn vừa chạy đi tức thì thay đổi tuyến đường, xông ra ngoài cửa đi...... Oh yeah! Toàn thắng! Rốt cục chạy mất rồi! Mỗ vương gia trở lại phòng ngủ, nhớ tới hành vi ngây thơ của bản thân, sắc mặt xanh trắng chuyển sang xám ngoét...... Hắn thật sự là bị nữ nhân kia dọa mà! Nhưng là phản ứng của hắn, thật sự là...... Mất mặt! Lại nghe tiếng bước chân chạy hướng ngoài cửa, nhất thời mặt liền đen, gầm lên giận dữ: "Vũ Văn Tiểu Tam!" Chạy đến thật xa mỗ nữ nào đó nghe thấy một tiếng gầm lên này, rất là bất nhã móc móc lỗ tai, lẩm bẩm: "Gần đây bổn vương phi ráy tai hơi nhiều, không có nghe thấy!" Vui sướng hài lòng trở về phòng, liền gặp được nha hoàn rất sợ chết bỏ rơi nàng! Tiểu Nguyệt xoa xoa ánh mắt, không thể tin được tiểu thư nhà bọn họ còn sống trở về, cái mũi đau xót, đối với Vũ Văn Tiểu Tam chạy vội đến...... "Tiểu thư, người đã trở lại...... Hu hu hu...... Tiểu Nguyệt lo lắng gần chết!" Mỗ thị nữ đổ mồ hôi lạnh liên miên, tiểu thư sẽ không đánh nàng đi? Vũ Văn Tiểu Tam một cái nghiêng người, làm cho Tiểu Nguyệt từ bên người nàng lao qua, rồi sau đó xoay người, bay lên một cước, đá vào mông của nàng...... Tiểu Nguyệt bị một cước ngã gục, oan ức quay đầu lại, nhìn tiểu thư nhà nàng...... Mỗ nữ cười lạnh một tiếng: "Tiểu Nguyệt, ngươi thực nghĩa khí! Thấy tiểu thư nhà ngươi gặp rủi ro, quay đầu bỏ chạy, thật sự là tỷ muội tốt của ta!" Một chũ "tốt" phảng phất là từ trong hàm răng nặn đi ra! Tuy rằng nàng cố ý dạy nàng ta thành nha hoàn phúc hắc, nhưng phúc hắc của nàng ta dùng ở trên người Vũ Văn Tiểu Tam nàng, thật là khó chấp nhận! Tiểu Nguyệt lập tức từ trên mặt đất đứng lên, đi qua xoa bóp bả vai cho nàng, một mặt nịnh nọt: "Chẳng phải là biết tiểu thư nhà chúng ta không gì làm không được sao, nhất định có thể dưới ma trảo của vương gia trốn về, Tiểu Nguyệt sợ cản trở lão nhân gia ngài thôi!" Lời này nói ra làm cho Vũ Văn Tiểu Tam sau đầu xuất hiện một chút mồ hôi, gần son thì đỏ gần mực thì đen sao? Tiểu Nguyệt nha đầu kia nói chuyện đều bắt đầu có tác phong của nàng rồi! "Tiểu thư, chúng ta còn chạy hay không chạy?" Tiểu Nguyệt lập tức hỏi ra vấn đề mà nàng quan tâm nhất, gói đồ đều ở trong phòng với lại trên nóc nhà vương gia, tiểu thư hẳn là không nghĩ chạy đi? "Ngã vào Hiên Viên Ngạo, hiện tại tâm tình bản tiểu thư sung sướng, không chạy!" Ha ha ha ha...... Đây là báo ứng vì dám hại Vũ Văn Tiểu Tam nàng! "Tiểu thư, ngày mai là ngày thứ ba lại mặt, ngài nói vương gia nếu không đồng ý cùng ngài về tướng quân phủ làm sao bây giờ?" Tiểu Nguyệt hỏi ra lo lắng của bản thân, vốn vương gia thiên vị trắc phi, hôm nay lại bị tiểu thư ngã vào, chỉ sợ ngày mai sẽ cùng Nguyệt Vô Hà cùng nhau lại mặt. "Hắn nguyện ý theo ta cùng nhau về phủ mới rộn lòng! Ta nhìn thấy hắn liền chán ghét!" Mỗ nữ không cho là đúng. "Nhưng là tiểu thư, ngài là chính thất, nếu vương gia không chịu trở về cùng ngài, chỉ sợ sau này mọi người lại càng không để ngài vào mắt!" Tiểu Nguyệt nói cho Vũ Văn Tiểu Tam tình trạng mà các nàng sẽ phải đối mặt. Vũ Văn Tiểu Tam mím môi, một bộ dáng đau lòng như chết cha chết mẹ: "Vậy bản tiểu thư cũng chỉ có thể mang theo hắn thôi!" Sau đầu Tiểu Nguyệt xẹt qua một đám quạ đen, tiểu thư, hiện tại vấn đề không phải là ngươi có nguyện ý mang theo hắn hay không, mà vấn đề là hắn có nguyện ý cùng đi với người hay không...... Nhìn nhìn Tiểu Nguyệt, biết trong lòng nàng suy nghĩ, mỗ nữ cười rất đáng khinh: "Ngủ đi, sơn nhân tự có diệu kế!"(1) Dứt lời xoay người đi vào phòng ngủ, để lại Tiểu Nguyệt tại chỗ sững sờ, tươi cười đáng khinh kia...... Nàng thật sự cảm thấy tiểu thư giống như biến thành một người khác! Hôm sau...... Sáng sớm, Tiểu Nguyệt liền điên cuồng gọi tiểu thư nhà nàng: "Tiểu thư, nhanh chút, nếu không dậy sẽ không kịp!" "Làm sao! Làm sao! Muốn chết!" Vũ Văn Tiểu Tam không tình nguyện mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt đáng đánh đòn của nha đầu chết tiệt kia, sáng sớm kêu la cái gì, ầm ĩ muốn chết! "Tiểu thư, hôm nay là ngày lại mặt, vương gia đã thông báo Trắc vương phi chuẩn bị. Hắn muốn đi cùng Trắc vương phi lại mặt, ngài nếu không dậy sẽ đến không kịp rồi!" Tiểu Nguyệt lập tức đem tin tức nàng tìm hiểu đến một hơi nói xong. Trên giường mỗ nữ nào đó một cái giật mình, lý ngư đả đĩnh (2) ngồi dậy: "Nhanh chút giúp bản tiểu thư mặc quần áo! Chậm ta đánh ngươi!" Trời ạ, cổ đại quần áo chính là rất khó mặc, mấy chục khối vải rách, hay dùng mấy cái dây lưng cột lấy, may mắn có Tiểu Nguyệt, bằng không trông cậy vào chính nàng mặc, vậy muốn tới ngày tháng năm nào! Tiểu Nguyệt giúp nàng mặc xong quần áo, rồi sau đó rửa mặt chải đầu trang điểm, lúc hai người thở hổn hển xuất hiện tại cửa, Hiên Viên Ngạo chính là đang đỡ Nguyệt Vô Hà chuẩn bị lên xe ngựa, trên đầu còn buộc lại một cái băng vải, hẳn là chỗ mà đêm qua bị gói đồ trong tay nàng đập vào...... Hoàn hảo! Kém một chút sẽ đến không kịp rồi! "Vương gia!" Mỗ nữ thâm tình khẩn thiết kêu lên. Hiên Viên Ngạo đưa lưng về phía nàng một cái giật mình, trong đầu lập tức xuất hiện một màn lúc nửa đêm hôm qua, xanh mặt chuyển qua xem tiện nhân kia : "Vương phi có việc?" "Vương gia, hôm nay là ngày lại mặt, ấn theo lễ mà nói, vương gia phải cùng bổn vương phi lại mặt mới đúng! Trắc phi muội muội để cho chính nàng trở về đi!" Vũ Văn Tiểu Tam chân thành tiến lên, ánh mắt còn có thâm ý khác ở trên người hắn bắn phá. Quét một cái làm Hiên Viên Ngạo cả người không được tự nhiên, lạnh lùng mở miệng: "Vương phi vẫn là tự mình trở về đi, bổn vương muốn cùng Hà nhi trở về!" Tiếp cận Nguyệt Vô Hà là vì thiết kế thừa tướng, thật sự hôm nay hắn cũng có thể lấy lý do lễ chế để cự tuyệt, cùng Vũ Văn Tiểu Tam lại mặt. Muốn hắn cùng tiện nhân này lại mặt, còn không bằng cho hắn một đao cho thoải mái! "Ồ!" Vũ Văn Tiểu Tam ra vẻ thật thất vọng quay đầu: "Tiểu Nguyệt, vương gia không chịu, chúng ta cũng chỉ có thể tự mình trở về!" Tiểu Nguyệt đen mặt xem nàng, tiểu thư không phải nói sơn nhân tự có diệu kế sao? Cứ như vậy dễ dàng buông tha rồi hả? Hiên Viên Ngạo cũng bị hành động khác thường của tiện nhân này mà cảm thấy kinh ngạc...... Chợt, nghe nữ nhân kia lẩm bẩm: "Hừ, vương gia không chịu cùng người ta lại mặt, đều do phụ thân! Nếu hắn làm quan lớn một chút thì tốt rồi, hiện tại tốt lắm, hại người ta cùng phủ tướng quân đều bị vương gia xem thường, ngày thứ ba lại mặt đi cùng tiểu thiếp cũng không chịu đi cùng với người ta!" Hiên Viên Ngạo nghe xong, mắt đẹp trợn to, hận không thể đi lên bổ cho tiện nhân này một phát, đây rõ ràng là uy hiếp hơn nữa rõ ràng là đang châm ngòi ly gián mà! Tiểu Nguyệt cũng rất là đồng tình nhìn Hiên Viên Ngạo liếc mắt một cái...... (1) Sơn nhân tự có diệu kế, ý bảo đừng lo ta đây đã có diệu kế, câu này là của Khổng Minh Gia Cát Lượng (sơn nhân: người ở thâm sơn cùng cốc) (2) Lý ngư đả đĩnh ( 鲤鱼打挺 ) [ Theo baike ] : là chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu . Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất .
|
Chương 38: Vô Thương tức giận
"Vương gia, đêm qua...... Khụ khụ......" Đình Vân không biết có nên nói hay không. Tuyệt sắc nam tử cười rất xinh đẹp, lại mang theo chút nguy hiểm: "Đêm qua như thế nào?" Xem bộ dạng này của Đình Vân, chỉ biết sẽ không có chuyện gì tốt! Quả nhiên......"Nghe nói, đêm qua thời điểm tam vương gia tắm rửa, tam vương phi đi nhìn lén, sau đó...... Nghe nói là sau đó dục hỏa khó nhịn, rồi sau đó phá cửa phòng mà vào, đem tam vương gia thân không mảnh vải áp ở dưới thân......" Đình Vân nói tới đây, thật sự không đành lòng, tam vương gia thật sự là đáng thương! Mà giờ đây, chuyện này lại thành đề tài trong lúc trà dư tửu hậu của tất cả dân chúng trong kinh thành! Đôi mắt tà mị của Hiên Viên Vô Thương nhíu lại, khuôn mặt như cánh hoa đào ý cười dạt dào, lại làm cho Đình Vân sau lưng lông tơ dựng đứng, bình thường vương gia nhà bọn họ mà lộ ra biểu cảm này, chứng tỏ...... Rất tức giận! "Vương gia, ngài có phải cũng thật đồng tình tam vương gia phải không, tam vương phi thật sự là hơi quá đáng!" Đình Vân thật lòng vì Hiên Viên Ngạo mà bất bình! "Đúng vậy! Tam nhi thật sự hơi quá đáng!" Trên môi mỏng như cánh hoa đào ý cười càng sâu, nữ nhân này, hôn hắn, làm hắn động tâm, cũng nói đối hắn phụ trách, thế nhưng còn dám đi nhìn lén Ngạo tắm rửa! Còn áp Ngạo ở dưới thân?! Thật to gan! "Cẩn thận quan sát hành động hướng đi của tam vương phi, một chút cũng không thể lơi lỏng!" Giọng nói rất có từ tính vang lên, xem ra hắn phải cho nha đầu kia một chút giáo huấn rồi. Đình Vân giựt giựt khóe miệng, vương gia, đó là vương phi của tam vương gia, chúng ta chú ý làm cái gì? "Vâng!" Tuy rằng Đình Vân không nói gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời. "Chỉ cần nàng ra khỏi tam vương phủ, phải đến thông báo." Nha đầu kia, tuyệt đối không đợi ở trong vương phủ được! Đình Vân co rúm lại một chút, nói ra phỏng đoán của bản thân: "Vương gia, tam vương phi ra vương phủ đến thông báo ngài làm cái gì? Người tưởng thay tam vương gia giáo huấn nàng?" "Quả thật muốn giáo huấn nàng!" Bất quá không phải vì Ngạo, còn nửa câu sau, chưa nói. Đình Vân vừa nghe, thâm sâu chấp nhận, quả thật vị tam vương phi này nên giáo huấn, không để tam vương gia mà vương gia đau nhất chiều chuộng nhất vào mắt! Vì thế lớn tiếng đáp: "Vâng!" Đợi Đình Vân bước ra khỏi, bạch y thiên hạ xoay người, một chưởng nhẹ nhàng chụp đến bàn, trong nháy mắt bàn dập nát! Khuôn mặt tuyệt sắc như cánh hoa đào, tươi cười tà mị lại càng thêm xinh đẹp...... Ngón tay thon dài vươn ra, lau đi bọt máu bên môi, đôi mắt đào hoa nhiễm lên nhiều tia sáng lạnh...... Tam nhi, thật sự rất được! ...... Hiên Viên Ngạo lạnh mặt cùng Vũ Văn Tiểu Tam ngồi ở trên xe ngựa, sắc mặt tuấn dật vô cùng khó coi...... Tiện nhân này! Cũng dám uy hiếp hắn! Vũ Văn Tiểu Tam ở một bên đắm đuối đưa tình xem xét hắn, hắc hắc hắc...... Chuyện mà bản tiểu thư muốn làm, chưa có bao giờ thất bại! "Vương gia, người ta hi vọng, trở lại phủ tướng quân, ngài biểu hiện ân ái với người ta một ít!" Miễn cho phụ thân và các ca ca lo lắng. Mỗ vương gia mặt tối sầm, xem nữ nhân này được một tấc lại muốn tiến một thước: "Vũ Văn Tiểu Tam, bổn vương không nhiều thời gian rỗi đóng kịch với ngươi!" "Ài, người ta nói cho phụ thân, nói vương gia bảo cha nói bậy!" Mỗ nữ ngửa đầu lên mặt. "Ngươi!" Hiên Viên Ngạo vì hành động vô sỉ của nữ nhân này mà không biết nói gì! "Vương gia, người ta làm thế cũng là vì tốt cho ngài, nếu để cho phụ thân biết vương gia đối người ta không tốt thì quan hệ của phủ tướng quân và vương phủ cũng sẽ không vừa mắt. Nói vậy vương gia cũng không muốn như thế đi?" Tâm tư của những người làm chính trị, tuy rằng nàng không hiểu, nhưng đoán được ra một hai. Hiên Viên Ngạo nhắm mắt lại, không muốn quan tâm tới cô gái này, chính là trong lòng có một đốm lủa nhỏ đang bắt đầu thiêu đốt...... "Vương gia, đến!" Thanh âm của hạ nhân truyền đến. Mỗ nữ cười hì hì chuẩn bị xuống xe ngựa, lại bị Hiên Viên Ngạo giữ chặt......"Bổn vương đi xuống trước!" Đen mặt, cái cô gái này luôn như vậy không coi trọng hắn! Mím môi: "Vương gia, mời !" Lập tức ở phía sau hắn nhăn mặt...... Đợi Hiên Viên Ngạo xuống xe ngựa, quay đầu lại xem thấy nàng đang làm mặt quỷ...... Mặt tối sầm, tiện nhân này! Vũ Văn Tiểu Tam thản nhiên xuống xe ngựa, liền thấy phụ thân, đại ca, nhị ca của nàng đang đứng ở cửa phủ, cao hứng phấn chấn tiến lên: "Phụ thân, đại ca, nhị ca!" Để lại mỗ vương gia đen mặt đứng ở phía sau nàng...... Nét mặt già nua của Vũ Văn Cảnh Thiên cũng nhiễm lên một chút xấu hổ, nhẹ giọng trách cứ: "Sao Tam nhi không biết đúng mực như vậy!" Trong mắt đều là yêu thương khó nén. Nói xong liền đối với Hiên Viên Ngạo hành lễ: "Vương gia!" Rồi sau đó quay đầu đối với nữ nhi nhà mình kêu một tiếng: "Vương phi!" Vũ Văn Tiểu Tam cười hì hì mở miệng: "Phụ thân, vương gia đối người ta tốt lắm, hắn sẽ không để ý, đúng không?" Nói xong nhìn ngó Hiên Viên Ngạo, mỗ vương gia sắc mặt cứng đờ, rồi sau đó cố gắng tươi cười gật gật đầu: "Đương nhiên bổn vương sẽ không để ý!" "Ha ha...... Vương gia mời!" Vũ Văn Cảnh Thiên nói xong lui qua một bên, nhìn thấy Hiên Viên Ngạo trên đầu băng vải trắng. Tưởng tượng buổi sáng hôm nay mới nghe được đồn đãi, nét mặt già nua có chút không nhịn được. Đoàn người đến đại sảnh, đang ăn cơm...... "Vương phi!" Hiên Viên Ngạo giống như thâm tình gắp thức ăn cho mỗ nữ...... "Tạ vương gia!" Mỗ diện mạo giống như hạnh phúc ăn...... Vũ Văn Cảnh Thiên, Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Triệt ba người hai mặt nhìn nhau, tuy rằng thoạt nhìn thật ngọt ngào, nhưng là vì sao bọn họ luôn cảm thấy vô cùng...... Khụ khụ...... Quái dị? "Ai nha, đúng rồi, phụ thân, vương gia mấy ngày trước đây nói muốn nhận thức một chút Vượng Tài nhà chúng ta! Mau sai người dắt tới để hai người bọn họ nhận thức!" Mỗ nữ chợt nhớ tới lời nói ngày ấy với Hiên Viên Ngạo. Hiên Viên Ngạo mặt đen xì...... Vũ Văn Cảnh Thiên cũng có chút buồn bực: "Vượng Tài?" "Chính là con chó nhà chúng ta!" Vũ Văn Tiểu Tam nói xong, đối với Vũ Văn Cảnh Thiên nhướn nhướn mày. Tuy Vũ Văn Cảnh Thiên là võ tướng, nhưng tốt xấu cũng trà trộn quan trường nhiều năm, vì thế quay đầu đối hạ nhân nói: "Kêu quản gia dắt Vượng Tài tới!" Mỗ vương gia sắc mặt cứng đờ, giọng nói âm lãnh: "Không cần! Bổn vương không muốn nhận thức!" Vũ Văn Tiểu Tam đang muốn nói cái gì, lại bị Vũ Văn Cảnh Thiên chặn lại: "Vương gia đã không nhận thức thì thôi!" Nói xong trừng mắt nhìn nữ nhi nhà mình liếc mắt một cái, nha đầu kia, khi nào thì trở nên không có đúng mực như vậy, vương gia là người nàng có thể trêu cợt à? Nếu để cho hắn biết tình huống cụ thể đã xảy ra mấy ngày hôm nay ở vương phủ, chỉ sợ dọa ra bệnh tim! Ăn cơm xong, Vũ Văn Cảnh Thiên cùng Hiên Viên Ngạo đi thư phòng, để lại Vũ Văn Tiểu Tam cùng hai ca ca ngồi cùng nhau . "Tam nhi, hắn có khi dễ ngươi không?" Khuôn mặt Vũ Văn Hạo tràn đầy khí phách tràn đầy sủng nịch. Nghe xong làm cho Vũ Văn Tiểu Tam thấy xúc động, có thân nhân quan tâm cảm giác thật tốt: "Đại ca, hắn không có khi dễ ta!" Ta không khi dễ hắn, hắn nên cám ơn trời đất rồi! Còn tưởng muốn khi dễ ta? "Có chuyện gì thì nói với các ca ca, các ca ca sẽ làm chủ cho ngươi!" Giọng nói của Vũ Văn Triệt ôn nhu vang lên. "Ừ!" Vũ Văn Tiểu Tam hạnh phúc gật đầu, đến cổ đại lâu như vậy, lần đầu tiên bị người quan tâm, nàng làm sao có thể không cảm động! "Đại công tử, Nhị công tử, Vô Thương vương gia cầu kiến!" Quản gia báo lại. Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Triệt liếc nhau, lập tức đứng dậy, vội vàng đi ra cửa, đi chưa được mấy bước, chợt một trận gió từ bên cạnh thổi qua, bọn họ thấy tiểu muội nhà mình đã mau vọt tới cửa, một giọng nói ngọt ngào truyền đến: "Thương Thương đến đây, nhất định là đến xem người ta, ha ha......" Hai người sau đầu xuất hiện một giọt mồ hôi lớn, này......
|
Chương 39: Có phải người ta làm cái gì sai phải không ?
Vừa ra khỏi cửa, mỗ nữ liền thấy tuyệt thế mĩ nam mà bản thân mong nhớ ngày đêm...... Vẫn là quần áo bạch y tuyệt trần, khóe môi vẫn là lúm đồng tiền tà mị, vẫn là khuôn mặt đẹp như cánh hoa đào, vẫn làm cho người ta mê say như vậy...... Vũ Văn Tiểu Tam nhìn xem hai mắt bốc sao sáng, quả nhiên Thương Thương đẹp trai nhất! Hiên Viên Vô Thương xem nàng thật cao hứng lao ra cửa, lòng tràn đầy lửa giận bình ổn một ít, xinh đẹp cười, rồi sau đó ôn nhu mở miệng: "Tam nhi, nhớ ta sao?" Trong lòng đã có chút lửa bốc lên, hắn hôm nay nhất định phải cấp nha đầu kia một chút giáo huấn! A? Hỏi câu này làm Đình Vân quay đầu, không biết nói gì xem vương gia nhà hắn...... Vũ Văn Tiểu Tam nhìn nhìn gương mặt mỹ diễm của hắn kia, một giọt nước miếng lại xuất hiện tại khóe môi, rất là kích động tiến lên, một cái chạy vội nhào vào trong lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ a cọ ở trước ngực hắn: "Nhớ Thương Thương, người ta mấy ngày cũng chưa thấy Thương Thương rồi!" Tay nhỏ bé rất là không thành thật ở trên người hắn sờ soạng, cảm giác ăn đậu hũ của soái ca thật không sai! Hì hì...... Cảm giác được tay nhỏ bé đang ở trên người mình tác loạn, môi mỏng của Hiên Viên Vô Thương tiến đến bên tai nàng, giọng nói tràn ngập hấp dẫn lại mang theo một chút uy hiếp mở miệng: "Nếu Tam nhi lại sờ loạn, người ta liền ăn ngươi ngay tại chỗ !" Sặc...... Thương Thương còn có thể nói ra lời quyết đoán như vậy? Mỗ nữ rất kích động tăng nhanh tốc độ cùng tần suất sờ soạng, rất hưng phấn đối với hắn ánh mắt ý bảo: mau làm ta đi! Đến đây đi! Loại phản ứng này của nàng, biến thành sau đầu Hiên Viên Vô Thương cũng xuất hiện một đám quạ đen. Vốn tưởng dọa nha đầu kia, không nghĩ tới còn phản tác dụng! Nếu không phải là địa điểm không đúng, hắn thật muốn ăn nàng! Trong lòng Đình Vân đồng tinhg với tam vương gia, cưới phải vương phi gì đây? Thấy mĩ nam chính là đức hạnh này? Ngã vào lòng không nói, còn tại trên người người khác sờ loạn? Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Triệt vừa ra tới liền thấy hành động của tiểu muội nhà mình...... Xấu hổ ho khan một tiếng: "Khụ khụ...... Hi vương gia!" Nghe được các ca ca ho khan, mỗ nữ rất là không cam lòng từ trong lòng Hiên Viên Vô Thương đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thu thành một đoàn...... "Vũ Văn Đại công tử, Vũ Văn Nhị công tử, ngưỡng mộ đã lâu!" Hiên Viên Vô Thương nhẹ nhàng cười, phong hoa tuyệt đại, mỗ nữ nước miếng lại điên cuồng nổi lên...... "Hi vương gia quá khen, mời! Tại hạ đã sai người đi mời phụ thân!" Vũ Văn Hạo mở miệng. Tuấn mi nhéo một cái, hôm nay là vì giáo huấn nha đầu kia hắn mới tới, nhưng không nghĩ tới đi gặp Vũ Văn Cảnh Thiên, vì thế mở miệng nói: "Không cần, bổn vương tới là mời tam vương phi đi Lưu Vân Các, nói chút chuyện tình, cũng không nhọc phiền đến Vũ Văn tướng quân rồi!" Hả...... Là tìm tiểu muội? Hai người liếc nhau, không biết như thế nào ứng đối, Vũ Văn Tiểu Tam rất là kích động mở miệng: "Quả nhiên Thương Thương tới tìm ta! Đại ca, nhị ca, các ngươi về trước đi, người ta cùng Thương Thương nói xong sẽ trở lại!" Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Triệt có chút do dự, xem đức hạnh của tiểu muội nhà mình. Bọn họ không lo lắng vương gia sẽ làm gì, nhưng là vương gia rất có khả năng bị...... Vũ Văn Hạo nhíu mày mở miệng: "Vương gia mời tiểu muội, xác thực không vấn đề, chính là tam vương gia bên kia......" "Về phía Ngạo bên kia bổn vương sẽ phái người thông báo!" Hiên Viên Vô Thương nhàn nhạt mở miệng. Ôm quyền cười: "Vậy tiểu muội liền làm phiền vương gia chiếu cố rồi!" "Ừ!" Nhẹ nhàng gật đầu, rồi sau đó bước lên trên xe ngựa, mỗ nữ không kịp cùng các ca ca cáo biệt, rất là kích động đi theo phía sau của hắn, bay nhanh lủi lên xe ngựa...... Xem bóng lưng gấp gáp của nàng kia, mấy người đứng ngoài cửa phủ tướng quân sau đầu đều là giọt lớn mồ hôi...... Xe ngựa yên tĩnh tiêu sái, mỗ nữ đắm đuối đưa tình xem xét khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn: "Thương Thương......" Bạch y nam tử từ từ nhắm hai mắt, không để ý! "Thương Thương......" Giọng nói ngại ngùng, không ngừng cố gắng. Lông mi hơi hơi run rẩy, vẫn là không để ý! "Thương Thương......" Giọng Bắc Kinh kéo dài. Mở mắt ra, do dự một lát, rồi sau đó nhắm mắt lại, vẫn cứ không để ý! Sặc...... Đây là làm sao? Mỗ nữ tâm tình có chút không yên...... Lặng im sau một lúc lâu, Vũ Văn Tiểu Tam lại nhẹ nhàng mở miệng: "Thương Thương, có phải người ta làm sai cái gì rồi hả?" Lông mi dài run rẩy, vài cái mang theo một chút ý tứ nguy hiểm từ trong môi mỏng khêu gợi tràn ra: "Nàng nói đâu?" Ta nói? Thực làm sai chuyện gì a? Mẹ kiếp...... Mỗ nữ ở trong lòng suy tư, loại bỏ mấy ngày nay phát sinh đủ loại...... Thật đúng là không biết bản thân làm sai cái gì! Đình Vân ở ngoài xe ngựa, phẫn nộ ở trong lòng thay Vũ Văn Tiểu Tam đáp lời, sai quá nhiều chứ! Khi dễ tam vương gia, ẩu đả với Trắc vương phi không tính, còn phi lễ hoàng thúc! Thật sự đáng xấu hổ! Mỗ nữ nhíu mày suy nghĩ sau một lúc lâu, cũng không biết là như vậy lại làm cho hắn không thoải mái: "Thương Thương, nói một chút chút với người ta được không?" "Vương gia, đến!" Giọng nói cung kính của Đình Vân vang lên. "Ừ!" Khẽ ừ, liền đi ra ngoài, Vũ Văn Tiểu Tam không yên đi theo phía sau của hắn...... Xuống xe ngựa, liền thấy một cái đình hóng mát, sau đình hóng mát là trăm mét hành lang gấp khúc, dựng ở trên nước, hồ nước gợn sóng trong vắt...... Dọc theo hành lang gấp khúc đi đến, năm bước là tới một tầng lầu, mười bước lại tới nhất các; hành lang uốn lượn liên hồi, mái ngói cong cong, đẹp không sao tả xiết! Nhưng là Vũ Văn Tiểu Tam hiện tại không có nửa điểm tâm tình thưởng thức phong cảnh. Theo Hiên Viên Vô Thương đi đến tận cùng của hành lang gấp khúc, liền thấy một cái bảng hiệu vĩ đại , có khắc mấy chữ: Lưu Kim điện. Ngoài cửa có hai gã hắc y đứng hầu, nhìn thấy Hiên Viên Vô Thương, cung kính cúi đầu: "Chủ tử!" Cảm thấy đã có chút kỳ quái, Lưu Kim điện là nơi mà chủ tử dùng để kết bạn, hôm nay lại mang nữ nhân vào? Đi vào phòng kia, lại cùng hắn bước lên trên lầu, giờ phút này tâm tìn Vũ Văn Tiểu Tam vô cùng không yên...... Ngoan ngoãn cúi đầu, cùng đi theo, chợt người đi phía trước dừng chân lại, rồi sau đó âm thanh tà mị vang lên: "Toàn bộ đứng cách gian phòng này trăm mét cho bổn vương. Trong vòng trăm mét, một chút ruồi bọ bổn vương cũng không muốn nhìn thấy!" "Vâng!" Thanh âm được huấn luyện nghiêm chỉnh âm vang lên, vài cái bóng đen nhanh chóng lòe ra...... Cái này làm cho trong lòng Vũ Văn Tiểu Tam càng không yên rồi...... Thon dài tay vươn ra, đẩy cửa ra, rồi sau đó đạp đi vào, quay sang, ý cười nhẹ nhàng xem nữ tử đang do do dự dự ngoài cửa kia: "Tam nhi không vào sao?" Ặc...... Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bộ dáng nguy hiểm của hắn, do dự thật lâu sau, rồi sau đó cắn răng một cái, soái ca ở bên trong, vì sao không đi vào? Vài bước đi nhanh tiến vào, rồi sau đó thấy yêu nghiệt kia tiến lên đem cửa đóng lại...... Trong lòng càng thêm không yên, đánh giá một chút căn phòng này, trước mắt đều là đá quý, vật trang trí đều là hoàng kim, ngay cả cây cột bên ngoài cũng bao quấn một tầng vàng ròng, quả thật là xanh vàng rực rỡ, quả nhiên Thương Thương là người có tiền! Hiên Viên Vô Thương xoay người, không cùng nàng nói chuyện, đi đến chiếc ghế bên cạnh cái bàn ngồi xuống, Vũ Văn Tiểu Tam hơi sợ kéo kéo tay áo của hắn: "Thương Thương, không muốn không để ý ta được chứ?" "Vậy Tam nhi nói đi , nàng làm sai cái gì? Đôi mắt đào hoa tà mị lóe lên một tia nguy hiểm, nhìn chằm chằm nàng. "Người ta thật sự không biết!" Lời này nói ra đã mang theo một chút nức nở. Kia tuyệt mỹ thiên hạ bỗng nhiên đứng lên, ôm chặt eo của nàng, một cái xoay người, đè nàng ở trên bàn: "Có phải ngày hôm qua Tam nhi đối với Ngạo như vậy phải không? Hả?" âm thanh nguy hiểm vang lên, chữ "hả" cuối cùng còn tràn ngập ý tứ hấp dẫn.
|