Hãn Phi Bổn Vương Giết Chết Ngươi
|
|
Chương 40: Rất muốn...... Cùng nàng cả đời!
Nhìn xem gương mặt tuấn tú của hắn cách bản thân gần như thế, lập tức, hơi thở nam tính tiến vào mũi, trái tim Vũ Văn Tiểu Tam nhảy lên, suýt nữa muốn nhảy ra khỏi yết hầu! Còn chưa có phản ứng kịp hắn nói cái gì, đã vô ý thức gật đầu, gật đầu xong thấy trong mắt người kia lóe lên tia nguy hiểm, lạnh cả sống lưng...... Rồi sau đó nhớ lại lời hắn vừa mới nói: "Ngày hôm qua Tam nhi đối với Ngạo như thế này?" Sặc...... Không phải thế chứ! Vì thế nhanh chóng lắc đầu: "Thương Thương, không phải như thế...... Không phải......" "Không phải như thế?" Nói xong bàn tay đặt ở trên eo nàng rút ra, hai tay đồng loạt quấn đến sau cổ nàng, rồi sau đó không hề để lại khe hở áp ở trên thân thể nàng, thậm chí còn có thể cảm nhận được mềm mại dưới thân, môi mỏng khêu gợi khẽ nhếch: "Hay là như vậy?" Tâm Vũ Văn Tiểu Tam muốn nhảy ra cổ họng, co rúm lại mở miệng, mang theo giọng mũi dày đặc khóc nức nở: "Cũng không phải như vậy, hu hu......" Tuyệt mỹ thiên hạ mày nhíu lại, suy tư một lát, rồi sau đó hai tay bắt đầu lần vào trong vạt áo của nàng...... "Thương Thương, ngươi làm gì?" Rốt cục mỗ nữ có chút kinh hoảng rồi. "Ngày hôm qua Ngạo không có mặc quần áo, phải không?"Tà mị ngắm nữ nhân dưới thân, đôi mắt đào hoa tràn đầy tức giận! Sặc...... Hóa ra là vì chuyện ngày hôm qua?"Thương Thương, ngươi nghe người ta giải thích......" Mỗ nữ vội vàng mở miệng, đồng thời bắt lấy tay hắn. Hiên Viên Vô Thương cúi người, ở trên môi nàng nhẹ nhàng hôn một cái, vừa lòng nhìn đến nữ nhân dưới thân mình cứng đờ. Rồi sau đó hơi trừng phạt ở trên miệng anh đào nhỏ nhắn kia cắn thêm vài lần. Cuối cùng còn chưa vừa ý lại liếm môi nàng: " Được, người ta nghe Tam nhi giải thích." Mỗ nữ như bị sét đánh! Cuộc đời, lần đầu tiên nàng bị tuyệt thế mĩ nam chủ động hôn, này cảm giác phức tạp thực kêu nàng khó có thể hình dung! Thấy nàng lâu không phản ứng, thiên hạ lại nhẹ nhàng cắn lên môi của nàng...... Cái này mỗ nữ rốt cục phản ứng kịp: "Thương Thương...... Ừm!" Hé miệng, lại để cho người nọ đưa lưỡi vào trong miệng mình, rồi sau đó người lọ mút vào cái lưỡi thơm tho của nàng, hôn thẳng đến khi mỗ nữ suýt nữa tắt thở, mới rời đi bờ môi của nàng: "Hiện tại Tam nhi giải thích thế nào?" Vũ Văn Tiểu Tam thở gấp liên tục, thật vất vả mới thở nổi, rồi sau đó nhanh chóng mở miệng: "Đêm qua người ta thu thập gói đồ, muốn đi tìm Thương Thương làm nơi nương tựa, nhưng là lúc đi qua nóc nhà của con heo kia, gói đồ không cẩn thận rơi xuống, người ta bay đến giữ lại, sau đó người ta và gói đồ cùng rơi xuống...... Vừa đúng lúc con heo kia đang tắm, cho nên......" "Thật sự?" Dung nhan như cánh hoa đào có một chút hoài nghi. "Thật sự!" Vũ Văn Tiểu Tam nhanh chóng gật đầu! "Làm sao Tam nhi có thể nghĩ đến tìm ta làm nơi nương tựa? Ngạo khi dễ nàng?" Nói đến chỗ này thì thanh âm đã ôn nhu rất nhiều. Hắn thốt ra lời này, Vũ Văn Tiểu Tam chu mỏ, chợt cái mũi đau xót, vài giọt lệ lạch cạch lạch cạch rớt xuống...... Cái này làm cho Hiên Viên Vô Thương hoảng, đứng dậy chạy nhanh tới ôm nàng vào trong lòng, tay chân có chút luống cuống lau lệ cho nàng: "Sao vậy ? Có chuyện gì nói với Thương Thương, Thương Thương giúp Tam nhi làm chủ!" "Hu oa...... Người ta gả cho Hiên Viên Ngạo, hắn mỗi ngày khi dễ ta, còn muốn giết ta. Thái hậu còn tưởng rằng người ta mang thai, tiếp qua chín tháng sinh không ra đứa nhỏ chính là tội khi quân! Đám nữ nhân trong tam vương phủ còn mỗi ngày muốn ta chết, bọn hạ nhân cũng không đặt ta ở trong mắt, hiện tại Thương Thương còn khi dễ ta...... Hu oa......" Cảm xúc đè nén rất nhiều ngày rốt cục xuất ra, có tưởng niệm đối với người thân ở kiếp trước, có khủng hoảng đối với thế giới không biết này, có lo lắng trong lòng mấy ngày nay...... Kiếp trước, nàng chẳng qua là một nhân viên văn phòng nho nhỏ, chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày cuốn vào bên trong tranh đấu phức tạp này? Không chịu để tâm ứng đối nguy hiểm, nói đến cùng, nàng cũng chỉ là nữ nhân mới hơn hai mươi...... "Tam nhi đừng khóc, Thương Thương không bao giờ khi dễ nàng nữa!" Hiên Viên Vô Thương gắt gao ôm lấy nàng. Không biết vì sao, nhìn nàng đau lòng như vậy, trong lòng hắn cũng đau đớn như kim đâm, nhìn nàng luôn không chịu để tâm, lại đã quên nàng chỉ là một tiểu nha đầu, làm sao có thể đối mặt nhiều áp lực như vậy! Ru rú tại trong lòng hắn, khóc đủ, rồi sau đó ở trên thân hắn xoa xoa nước mũi, ngượng ngùng ló mặt ra, rất dọa người rồi! Làm như biết trong lòng nàng suy nghĩ, Hiên Viên Vô Thương cười khẽ mở miệng: "Đem quần áo người ta làm dơ, giờ không nghĩ ra rồi hả?" Lời này nói ra làm cho mỗ nữ mặt càng là đỏ bừng...... Thưa dạ mở miệng, nhẹ như ruồi muỗi: "Thương Thương......" "Ta ở đây!" Thanh âm ôn nhu vang lên. Hai chữ vô cùng đơn giản, lại làm xúc động tiếng lòng Vũ Văn Tiểu Tam, hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu xem hắn tuyệt sắc dung nhan: "Về sau không được khi dễ người ta!" "Được!" Gọn gàng linh hoạt. "Về sau không được không để ý người ta!" Thanh âm có chút bốc đồng. "Được!" Không chút nào dong dài dây dưa. "Về sau tùy ý cho người ta phi lễ!" Nói xong lau một chút nước mũi, ánh mắt chờ mong xem hắn. "Được!" Sủng nịch chấm cái mũi nàng. Vì thế, mỗ nữ được một tấc lại muốn tiến một thước: "Về sau không được gây trở ngại người ta đi tìm soái ca khác!" "Nàng dám!" Hắn nhéo ở ngang hông nàng. Vũ Văn Tiểu Tam cười khanh khách, bổ nhào hồi trong lòng hắn, níu chặt quần áo của hắn, xoa xoa nước mũi lại chảy ra, rồi sau đó nhẹ nhàng mở miệng: "Thương Thương......" "Ừ?" Thanh âm vô cùng ôn nhu. "Không biết vì sao, ở cùng một chỗ với Thương Thương, người ta luôn có cảm giác an toàn!" Vũ Văn Tiểu Tam nói ra suy nghĩ trong lòng. Nam tử khẽ cười một tiếng: "Đó là bởi vì Tam nhi nhất định chỉ có thể cùng Thương Thương ở cùng nhau, Thương Thương sẽ bảo hộ Tam nhi cả đời!" Nói xong, cảm thấy đã có chút bi thương, hắn thật sự có thể cho nàng cả đời sao? Thân mình của hắn...... "Thương Thương không thể nuốt lời! Bằng không người ta sẽ rất tức giận!" Vểnh môi lại nghiến răng nghiến lợi mở miệng. Lần này nhưng không có nghe được hắn đáp lời...... "Thương Thương......" Ngẩng đầu xem hắn. Nhìn nàng muốn tràn nước mắt, hắn cuống quít mở miệng: "Không nuốt lời, tuyệt không!" "Thương Thương thật tốt!" Nói xong ở ngực hắn cọ xát, cười đến ngọt ngào. Tâm Hiên Viên Vô Thương lại nhói đau, cho tới bây giờ hắn cũng không để ý sống chết của bản thân. Chỉ là vì nàng, đột nhiên hắn rất muốn sống sót, rất muốn...... Cùng nàng cả đời! "Tam nhi, nếu là có một ngày Thương Thương nuốt lời làm sao bây giờ?" Hắn nhẹ giọng mở miệng. Nàng hung tợn ngẩng đầu, cắn lên môi của hắn, rồi sau đó nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Vậy người ta sẽ chết cho ngươi xem!" Lời này nói ra làm cho tâm của hắn đau xót, lập tức cảm thấy một dòng nước ấm ở trong lòng hắn lướt qua, vươn tay đem nàng hung hăng ôm ở ngực mình: "Được, vì Tam nhi, Thương Thương quyết không nuốt lời!" Ánh mắt đào hoa tà mị tràn đầy kiên định, vì nàng, hắn nhất định phải sống sót! "Thương Thương......" Trong ngực lại vang lên giọng nói của nàng. "Ừ?" Vẫn là giọng điệu ôn nhu như vậy. "Ngươi ôm người ta sắp tắt thở rồi!" Có chút tức giận mở miệng. Dung nhan như cánh hoa đào cứng đờ, có chút xấu hổ đưa tay nới ra......
|
Chương 41: Dáng người Thương Thương không có đẹp như Hiên Viên Ngạo
"Thương Thương, người ta không nghĩ về tam vương phủ." Vũ Văn Tiểu Tam ru rú ở trong ngực hắn, nhỏ giọng mở miệng. Dung nhan tuyệt mỹ hơi giật một chút, tuấn mi hơi nhíu, ánh mắt đào hoa lướt qua một chút do dự, lập tức kiên định: "Được! Tam nhi không nghĩ về, sẽ không về." Lấy năng lực của hắn, làm sao có thể không bảo đảm an toàn cho nàng, chỉ là muốn tốn nhiều chút tâm tư! "Hì hì....... Lừa gạt ngươi, người ta khẳng định phải về." Nàng là tam vương phi trên danh nghĩa, làm sao có thể không quay về? Đây là cổ đại, cũng là hoàng gia, nếu nàng không quay về, sẽ gây phiền hà cho hắn! Nghe xong lời của nàng, dung nhan như cánh hoa đào tràn đầy không vui: "Sao vậy? Tam nhi luyến tiếc Ngạo?" Giọng nói tràn ngập uy hiếp, hắn thế nào đã quên, lúc trước là nàng nói không phải Ngạo thì không gả! "Ta luyến tiếc con heo kia?" Vũ Văn Tiểu Tam không dám tin trừng mắt to, thưởng thức của nàng thoạt nhìn có kém như vậy sao? Môi mỏng khêu gợi lên một chút cười khẽ, giọng nói rất có từ tính vang lên: "Vậy để Ngạo hưu Tam nhi, sau đó gả cho Thương Thương được không?" Mỹ nhân nhíu mày suy nghĩ sâu xa....... Hiên Viên Vô Thương thấy nàng còn đang lo lắng, đôi mắt đào hoa thoáng qua một chút cô đơn. Nàng vẫn là không bỏ Ngạo xuống được? Một lát sau, người nọ chợt ngẩng đầu: "Thương Thương đưa bao nhiêu sính lễ? Ta nhìn nhìn có lời hay không đã!" Khóe miệng hơi có chút run rẩy, dung nhan như cánh hoa đào đều là dở khóc dở cười, này tiểu ham tài! "Ta đưa mình cho nàng được không?" Có chút ái muội nhíu mày. Này....... Mỗ nữ nuốt từng ngụm nước miếng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của hắn, do dự một chút, vẫn mở miệng nói: "Không tốt, người ta vẫn thích tiền! Còn có....... Thương Thương, người ta rất đáng tiền......." Rồi sau đó mắt đẹp chợt lóe, đều là khát vọng với tiền tài....... "Người ta cũng rất đáng tiền, giá trị con người khoảng vài tỉ hoàng kim,Tam nhi thật sự không lo lắng?" Ánh mắt đào hoa tà mị thâm thúy nhếch lên, hắn nói chính là thật, quả thật hắn rất giàu có. Chính là mỗ nữ không hề để ý đến ý tứ trong lời nói của hắn, cúi đầu, lại lo lắng một lát. Khuôn mặt có phức tạp, mâu thuẫn, rối rắm, uể oải. Rồi sau đó chợt rộng mở trong sáng: "Được, người ta đáp ứng, thời điểm không có tiền, đưa Thương Thương đến tiểu quan quán giúp người ta kiếm tiền!" Lời này vừa ra, chỉ thấy người nọ khóe môi gợi lên một chút ý cười tà tứ: "Tam nhi bỏ được?" "Ừ! Bỏ được!" Mỗ nữ cười tủm tỉm gật đầu. Chợt, người nọ đứng lên, Vũ Văn Tiểu Tam cũng bị bế lên, giọng nói mang theo một chút tức giận vang lên: "Nhìn ra, nên cho nàng chút giáo huấn rồi!" Nói xong ôm nàng hướng chiếc giường nơi sương phòng kia đi đến....... Mỗ nữ thất kinh: "Này, này, này! Làm gì vậy!" Đặt nàng đến trên giường, lấn người lên, môi mỏng khẽ mở: "Không phải lúc ấy Tam nhi đã nói chín tháng sinh không ra đứa nhỏ, chính là tội khi quân sao? Thương Thương giúp nàng sinh một đứa được không được?" Nói xong bàn tay thon dài lần vào trong vạt áo nàng, đáy mắt đều ánh lên tia nguy hiểm, nha đầu kia, thế nhưng còn tưởng đưa hắn đi tiểu quan quán kiếm tiền? Hắn Hiên Viên Vô Thương ở trong lòng nàng chỉ đến như vậy? So ra còn kém xa tiền? Này....... Mỗ nữ mặt đỏ lên, vội vàng mở miệng: "Không cần, thật sự không cần, cám ơn ý tốt của Thương Thương! Người ta sẽ nghĩ biện pháp khác!" "Nhưng không có cách nào so biện pháp này tốt hơn!" Nam tử cười càng thêm xinh đẹp, nói xong ngón tay thon dài nhẹ nhàng hất lên, cởi vạt áo bên ngoài của nàng xuống. Vũ Văn Tiểu Tam nhanh bắt lấy tay hắn: "Này Thương Thương......." Con mắt xoay xoay, rốt cục tìm được một cái lý do: "Ta là cháu dâu của ngươi, ngươi sẽ không cho cháu ngươi đội nón xanh đi?" Lời này nói để cho người nọ dừng lại một chút, bình tĩnh nhìn ánh mắt nàng có chút hoảng, cười khẽ mở miệng: "Tam nhi không nói ta ngược lại đã quên, con ta, làm sao có thể kêu Ngạo là phụ thân." "Đúng vậy! Đúng vậy!" Mỗ nữ nhanh chóng gật đầu, Thương Thương ngươi mau thanh tỉnh, ta không chịu được rồi! Hơi đứng dậy, lại để cho mỗ nữ thấy da thịt màu mật ong đằng sau vạt áo, nuốt một chút nước miếng, vô ý thức mở miệng: "Thương Thương, làn da ngươi thật đẹp!" "Tam nhi có nghĩ muốn sờ?" Tràn ngập hấp dẫn mở miệng. "Muốn!" Mỗ nữ nhanh chóng gật đầu, nước miếng chảy điên cuồng. "Vậy Tam nhi cũng để người ta sờ?" Đôi mắt đào hoa tà mị đều là dấu vết cười không có hảo ý. Sặc......." Vậy hay là thôi đi!" Mỗ nữ uể oải mở miệng, cặp mắt kia lóe sáng lại vụng trộm hướng trong vạt áo của hắn mà liếc. Hơi để sát vào, để nàng nhìn rõ ràng một ít, rồi sau đó giọng nói trêu đùa vang lên: "Tam nhi nhìn đủ sao?" Mồm miệng mỗ nữ không rõ mở miệng: "Không có!" Đáy mắt lóe ra ánh sáng, hì hì, cảnh xuân xán lạn, ẩn ẩn còn có thể thấy điểm đỏ trước ngực hắn . . . . . "Đẹp mắt sao?" Thanh âm vô cùng ôn nhu. "Đẹp mắt!" Lại nuốt một chút nước miếng, cảm thấy cân nhắc không biết có nên tự thân đi qua kiểm tra hay không, nhưng lại sợ thằng nhãi này thật sự sờ mình. "Có cảm tưởng gì?" Nói xong cúi đầu nhẹ nhàng cắn môi nàng. Cảm tưởng....... Mồm miệng không rõ mở miệng: "Ừm ... ... Dáng người không có đẹp như Hiên Viên Ngạo." Lời này rơi xuống, tuyệt mỹ thiên hạ rời bờ môi của nàng, đôi mắt tà mị tất cả đều là nguy hiểm, khóe môi gợi lên một chút tươi cười xinh đẹp, mị hoặc như hoa anh túc lại ẩn chứa kịch độc....... Mỗ nữ nhìn vẻ mặt của hắn, giật mình tự mình nói sai, cuống quít ngậm miệng mình! Mẹ kiếp....... "Dáng người Ngạo rất đẹp?" Ôn nhu mở miệng, ánh mắt bừng tỉnh như thêm mỡ vào trong mật, thâm tình khẩn thiết nhìn chằm chằm mắt nàng....... Mỗ nữ thành công bị sắc đẹp mê hoặc, vui sướng hài lòng gật đầu: "Ừ! Đúng vậy! Trên người hắn có cơ ngực và cơ bụng, bộ dáng rất mạnh mẽ!" Sau khi nói xong, liền thấy người nọ cười càng thêm khiếp người, mỗ nữ cảm thấy cả kinh, lại ngậm miệng mình....... Mẹ kiếp....... Có chút hơi sợ nhìn hắn, cảm thấy khóc không ra nước mắt, Thương Thương này không phải là cố tình tính kế nàng sao? Vì lời nói đó mà dùng Mỹ Nam Kế, vô sỉ! "Người ta cũng rất mạnh mẽ, Tam nhi có muốn thử một chút hay không?" Tràn ngập hấp dẫn nhìn nàng, chính là đáy mắt hàn quang càng lúc càng thịnh. Nghe hắn tràn ngập ý tứ ám chỉ, mỗ nữ điên cuồng muốn gật đầu, muốn thử nhìn, muốn thử nhìn, nhưng là nàng không thể không thừa nhận, kỳ thực nàng....... Không có lá gan đó! "Thương Thương, không cần đè nặng người ta, ngươi thật nặng!" Mỗ nữ ý đồ nói sang chuyện khác. Tiếng nói vừa dứt, xoay tròn một cái, Vũ Văn Tiểu Tam còn chưa có phản ứng kịp, hai người liền thay đổi vị trí....... "Tam nhi đè Thương Thương, sẽ không nặng rồi!" Giọng nói ôn nhu vang lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của mỗ nữ ghé vào ngực hắn. Chợt, nháy mắt biểu cảm cứng ngắc....... Ngẩng đầu, cũng thấy người nọ xấu hổ....... "Thương Thương, nếu không người ta đứng lên đi, được không?" Có chút rối rắm nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn khuynh thành thu thành một đoàn. Hắn vươn tay, ôm nàng trở lại một lần nữa, có chút bá đạo phun ra mấy chữ: "Không tốt! Ôm Tam nhi như vậy, thật thoải mái!" "Nhưng Thương Thương, ngươi ôm người ta không thoải mái. . . . ." Giọng nói nhẹ như ruồi muỗi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ. "Thói quen liền thư thái!" Cảm thấy có chút xấu hổ, đây cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với nữ nhân gần gũi như vậy. Này....... Vũ Văn Tiểu Tam ngẩng đầu, thế nhưng thấy khuôn mặt như cánh hoa đào của hắn hơi hơi đỏ lên, nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt kia càng thêm kiều diễm ướt át, có chút buồn bực mở miệng: "Thương Thương, ngươi xấu hổ hả?"
|
Chương 42: Gả cho ta có rất nhiều chỗ tốt!
Một người nào đấy ra vẻ lão luyện càng thêm xấu hổ, khuôn mặt phấn hồng biến thành đỏ bừng, có chút cáu giận mở miệng: "Không có!" Mỗ nữ như phát hiện ra Đại Lục mới nhất quyết không tha: "Đúng vậy, chính là mặt đỏ!" Ha ha ha....... Thương Thương mặt đỏ, thật đáng yêu, so với tên tiểu tử Hiên Viên Triệt kia cũng không kém! Hung hăng cắn lên môi của nàng: "Nàng lại nói!" Mỗ nữ ủy khuất chu mỏ: "Được thôi, người ta không nói nữa!" "Tam nhi muốn cuộc sống như thế nào?" Sau một lúc lâu yên tĩnh, giọng nói rất có từ tính vang lên. Vũ Văn Tiểu Tam nhướng mày, muốn cuộc sống như thế nào? "Có một người yêu ta, chiều chuộng ta, đương nhiên, nếu hắn rất nhiều tiền, vậy thì hoàn mỹ rồi!" "Chỉ đơn giản như vậy?" Giống như, hắn làm được. Mỗ nữ ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt câu hồn của hắn, có chút nghiêm cẩn mở miệng: "Nhưng mà, người kia chỉ có thể có một nữ nhân là ta, ta Vũ Văn Tiểu Tam tuyệt không cùng người hầu chung một chồng!" Hắn ngẩn ra, có chút ngoài dự đoán, nhưng cũng cảm thấy tình lý bên trong: "Tam nhi là vì chuyện này mới không thích Ngạo à?" Cong cong môi: "Chuyện này chỉ là một trong những nguyên nhân, toàn thân tên kia không có một chút ưu điểm, còn mỗi ngày muốn mạng của ta! Ta thích hắn? Ta cũng không phải ngại sống lâu rồi!" Dưới thân truyền đến tiếng cười của người nọ, chợt Hiên Viên Vô Thương có chút vui đùa mở miệng: "Nếu là có một ngày, Thương Thương không làm được chuyện này thì sao?" "Ta sẽ không cần ngươi nữa! Thế giới bên ngoài bát ngát như thế, có một đống soái ca chờ ta, còn muốn ngươi làm cái gì!" Lời này tuy là mang theo chút uy hiếp, nhưng cũng là lời thật lòng của nàng . "Được, vậy Tam nhi cũng không được qua lại với nam nhân khác, nếu để cho ta lại nghe một chút giống như nhìn lén Ngạo tắm rửa . . . . ." Nói tới đây, dừng lại, chính là giọng nói kéo thật sự dài. Này....... Nghe đến đó Vũ Văn Tiểu Tam do dự , muốn nàng không có nhìn trộm Hiên Viên Ngạo tắm rửa rất đơn giản, nhưng là muốn nàng đối với hai soái ca Hiên Viên Mặc và Hiên Viên Triệt làm như không thấy, thật sự rất khó! Thấy nàng không nói chuyện, ánh mắt tà mị lại nhiễm lên một chút não ý, có lẽ giữ nàng bên người mới tương đối an toàn! "Tam nhi chuẩn bị khi nào thì cho ta một cái danh phận? Nàng nói sẽ phụ trách người ta!" Ngón tay thon dài vén sợi tóc trên trán nàng đẩy ra sau đầu....... Ai biết tiểu nữ nhân nghe xong lời này, thế nhưng cắn môi dưới, suy nghĩ sau một lúc lâu. Chợt vẻ mặt bi sợ ngẩng đầu: "Thương Thương, chúng ta thế này có tính là yêu đương vụng trộm không?" Lời này làm Hiên Viên Vô Thương nháy mắt hóa đá rồi....... Thấy hắn không nói chuyện, nàng càng thêm buồn bực, cáu giận từ trên người hắn ngồi dậy, vẻ mặt cầu xin nhìn hắn: "Ta không biến thành nữ nhân vụng trộm sau lưng trượng phu chứ?" Hiên Viên Vô Thương giật giật khóe miệng, có chút bất đắc dĩ ngồi dậy, ôn nhu vươn tay, giúp nàng buộc dây lưng bên hông, mỗi một động tác đều cực kỳ cẩn thận....... Vũ Văn Tiểu Tam kinh ngạc nhìn mặt hắn, da thịt vô cùng mịn màng so với nữ nhân còn muốn mềm nhẵn hơn, lông mi dài cong vút như cánh bướm, nhẹ nhàng cài đai lưng cho nàng, như là đối với báu vật, buộc lại, ngẩng đầu....... "Tam nhi, chúng ta không phải là yêu đương vụng trộm. Bởi vì chúng ta cũng không có....... Hơn nữa nàng cùng Ngạo cũng không phải vợ chồng thực. Nếu hiện tại nàng không phải là vương phi trên danh nghĩa của Ngạo, ta đã sớm đem nàng......." Nói tới đây cũng không lại mở miệng, mà là có chút ái muội nhìn nàng. Nàng chưa phục hồi tinh thần, kinh ngạc nhìn hắn, dung mạo tuyệt mỹ cho nàng một loại cảm giác tựa như ảo mộng, khóe mắt kia một nốt ruồi giọt lệ lại làm cho nàng cảm thấy rất không chân thật, phảng phất người này, có một ngày sẽ cách nàng mà đi....... Cảm thấy đau xót, vô ý thức mở miệng: "Thương Thương, sẽ có ngày ngươi không cần ta nữa phải không?" Giọng nói yếu ớt không dễ dàng phát giác . Lời này lại làm cho hắn đang tươi cười ái muội bỗng cứng đờ, bình tĩnh nhìn nàng: "Sẽ không, trừ phi ta chết!" Đúng vậy, trừ phi hắn chết, nhưng là, sinh tử của hắn không nằm trong tay hắn! Hắn như vậy, thật sự có thể cho nàng hạnh phúc sao? Vũ Văn Tiểu Tam có chút yên tâm thở phào nhẹ nhõm, đứng lên: "Ta đây yên tâm!" Nhìn bộ dáng hùng hổ của nàng, hắn dương môi cười, giống như trăm hoa đua nở, đồng thời cũng giấu đi nỗi lòng phức tạp ... ... "Tam nhi, trở lại tam vương phủ, đừng chọc giận Ngạo nữa, bằng không chịu thiệt chính là nàng." Hắn nhẹ nhàng dặn. Mỗ nữ lông mày liền ngã xuống, rất là căm tức nhìn hắn: "Ngươi tốt, vẫn đứng ở bên hắn! Cái gì ta chọc giận hắn, rõ ràng là con heo kia luôn chọc giận ta!" Hắn khẽ cười một tiếng, lôi kéo tay nàng: "Tam nhi nhịn vài ngày đi, chờ mấy ngày nữa, Tam nhi gả cho Thương Thương, sẽ không cần lại đối mặt hắn nữa!" "Ta chưa đáp ứng gả cho ngươi đâu!" Mỗ nữ tà tà ngắm hắn, muốn cầu hôn Vũ Văn Tiểu Tam nàng mà đơn giản như vậy à? Huống chi là tái giá, khó khăn lớn cỡ nào! Cho rằng vài câu vân đạm phong khinh lời ngon tiếng ngọt là có thể để cho nàng chấp nhận? "Gả cho ta có rất nhiều chỗ tốt!" Hắn ngẩng mặt, cười nhìn nàng. "Nói thí dụ ?" Có chỗ tốt gì? Tuy rằng bộ dạng Thương Thương đẹp mắt nhất, nhưng Hiên Viên Triệt và Mặc bọn họ cũng không kém! Tuy rằng Thương Thương đối nàng tốt lắm, nhưng là Hiên Viên Mặc đối nàng cũng không sai! Tuy rằng nàng và Thương Thương ở cùng nhau có cảm giác an toàn, nhưng nàng đối với Hiên Viên Mặc và Hiên Viên Triệt đều có hảo cảm! Tuy rằng Thương Thương rất nhiều tiền, nhưng hình như nam nhân hoàng gia nào cũng không nghèo! Nàng không rõ có cái gì ưu việt hơn! Nam tử tà mị làm như biết trong lòng nàng suy nghĩ, dương môi cười: "Có một ưu việt rất lớn, ta có, Mặc và Triệt bọn họ đều không có!" Hả? Mỗ nữ rất là hoài nghi nhìn hắn, nhưng không phủ nhận quả thật miệng nàng bị hắn treo lên ... ... "Nếu là Tam nhi gả cho ta, về sau Ngạo nhìn thấy nàng, muốn cung kính hành lễ, còn muốn tôn xưng một tiếng 'hoàng thẩm'!" Hiên Viên Vô Thương nói xong, chờ phản ứng của nàng. Quả nhiên không ngoài hắn sở liệu, chỉ thấy miệng anh đào nhỏ của người nhỏ kéo đến sau tai. Trong đầu tưởng tượng thấy con heo Hiên Viên Ngạo kia, bộ dáng cung kính cúi đầu, kêu nàng "Hoàng thẩm", a, ha ha! Kia thật sự rất hạnh phúc! @#$%$%$^%$%^&%(một câu nói bậy xin phép không edit) Nhìn Hiên Viên Vô Thương, rồi sau đó nhanh chóng gật đầu: " Ừm, chủ ý này không sai, ta trở về suy nghĩ thêm!" Hì hì....... Nàng sẽ trở thành trưởng bối! "Vậy Tam nhi hãy cân nhắc!" Hắn cười định liệu trước, nha đầu kia, trở về tam vương phủ nếu lại bị Ngạo chọc giận, khẳng định sẽ đáp ứng! "Ừm!" ... ... "Tam vương gia, vương gia nhà chúng ta mời tam vương phi đi Lưu Vân các, mệnh thuộc hạ tiến đến bẩm báo!" Liên Hoa đợi Hiên Viên Ngạo từ thư phòng của Vũ Văn Cảnh Thiên bước ra, liền đi lên bẩm báo. Vũ Văn Cảnh Thiên khẽ nhíu mày, nhìn sắc mặt Hiên Viên Ngạo, bất luận nói như thế nào, Hi vương gia một mình mời Tam nhi một phụ nhân (gái đã có chồng) quả thật không thích hợp, dễ dàng để người ta liên tưởng không hay, không biết tam vương gia có tức giận hay không. Hiên Viên Ngạo nhéo nhéo mi, có chút kinh ngạc, hoàng thúc mời nữ nhân như vậy làm cái gì? Chớ không phải là vì xả giận cho bản thân mình? Lập tức lắc đầu, làm sao hoàng thúc có thể ngây thơ như vậy!
|
Chương 43: Bổn vương phi hồng nhan bạc mệnh
Nhìn nhìn thủ hạ đắc lực của hoàng thúc, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Bổn vương đã biết, hoàng thúc có nói khi nào thì trở về?" "Vương gia chưa nói, chỉ nói đợi ngài xử lý xong việc, đi Lưu Vân Các đón vương phi là có thể!" Liên Hoa đáp lời theo công thức. Nhéo nhéo mi, Lưu Kim điện là nơi mà hoàng thúc để kết bạn. Mà Lưu Vân Các, cho đến tận bây giờ, trừ bỏ hắn và hoàng huynh, Triệt ở ngoài thì đều không có người khác bước vào. Hoàng thúc mời nữ nhân kia làm cái gì? Không lại nghĩ nhiều, xoay người đối với Vũ Văn Cảnh Thiên mở miệng: "Nhạc phụ đại nhân, bổn vương đi về trước!" "Vương gia, mời!" Vũ Văn Cảnh Thiên đưa tay ý bảo....... Trên đường cái, một chiếc xe ngựa chạy chậm rì rì....... Hiên Viên Ngạo bình yên ngồi ở trên xe ngựa, chợt, trong đầu hiện lên những hình ảnh của nữ nhân kia khi thấy mỹ nam tử. Hiện tại nàng và hoàng thúc đang ở cùng nhau! Mặt tối sầm, đối với xa phu mở miệng: "Tốc độ nhanh chút!" Không biết vì sao, nhớ tới hoàng thúc khả năng bị nàng phi lễ, cảm thấy rất không thoải mái! "Vâng!" Xa phu cung kính trả lời, rồi sau đó tăng nhanh hơn tốc độ . . . ... ... Hai người nói xong, chợt, Hiên Viên Vô Thương nhướng mày, trong vòng trăm mét có người, nghe tiếng bước chân và khí tức hẳn là thuộc hạ của hắn, chắc là Ngạo đến, tới thông báo ! Vì thế mở miệng: "Tam nhi, Ngạo đến đón nàng rồi!" "Hắn tới đón ta? Vậy người ta khi nào thì có thể lại thấy Thương Thương?" Nhớ tới nam nhân kia năm lần bảy lượt mắng nàng tiện nhân, Vũ Văn Tiểu Tam thập phần khó chịu! Lập tức lại đầy mặt không tha nhìn Hiên Viên Vô Thương hỏi, bộ dạng Thương Thương tốt nhìn như vậy, nếu có thể mỗi ngày đều thấy thì tốt rồi! "Rất nhanh!" Hắn cười khẽ đáp lời, đúng vậy, rất nhanh. "Vương gia!" Ngoài cửa giọng nói của ẩn vệ cung kính vang lên. "Tam vương gia đến?" Nhẹ nhàng mở miệng hỏi. "Đúng vậy! Tới đón tam vương phi!" "Tam nhi, đi thôi." Nhẹ nhàng cầm tay nàng. "Người ta không muốn đi, mệt!" Nàng làm nũng với hắn. Tuyệt sắc dung nhan lộ ra một cái lúm đồng tiền còn hơn trăm hoa nở rộ: "Thương Thương ôm nàng đi ra nhé?" "Được!" Vui rạo rực cọ vào trong lòng hắn. . . . . . Vuốt ve mái tóc của nàng, rồi sau đó mở cửa, bế nàng lên, bước đi ra ngoài, nhìn ra hắn nên tìm thời gian nói chuyện với Ngạo rồi....... Vũ Văn Tiểu Tam ngửa đầu, nhìn khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc của hắn, nước miếng lại bắt đầu tràn ra, tay nhỏ bé lại bắt đầu giở hạnh kiểm xấu ở trên người hắn lộn xộn....... Hiên Viên Ngạo không dám tin trừng mắt to, nhìn hoàng thúc hắn tối kính yêu ôm nữ nhân kia đi ra, mà nữ nhân vô sỉ kia đang....... Chảy nước miếng, còn ở trên người hoàng thúc sờ loạn! Trong nháy mắt hắn có cảm giác đầu choáng váng mắt hoa! Lung lay thoáng động sắp ngã quỵ! Tất cả mọi người, biết tam vương phi, không biết tam vương phi đều hoảng sợ mở to mắt, rồi sau đó không hẹn mà cùng xoa xoa ánh mắt! Tiếng lòng của những người biết Vũ Văn Tiểu Tam: bọn họ có phải hoa mắt rồi không hả? Làm sao Hi vương gia có thể ôm tam vương phi? Tiếng lòng của những người kông biết Vũ Văn Tiểu Tam: vương gia không phải là không gần nữ sắc sao? Cô gái này có sức quyến rũ lớn như vậy? Từ ở đâu ra? "Hoàng thúc, người......." Hiên Viên Ngạo không biết nói gì nhìn hắn. Hiên Viên Vô Thương buông Vũ Văn Tiểu Tam ra, rời khỏi ôm ấp của soái ca, mỗ nữ rất tiếc nuối mím môi, ước gì con đường này dài một chút thì tốt rồi! "Tam nhi nói nàng không muốn đi, sợ mệt!" Đôi mắt nhiễm lên nhiều điểm sủng nịch. "Vậy......." Hiên Viên Ngạo một chữ cũng không biết nên nói như thế nào nữa! Này....... Vũ Văn Tiểu Tam nhìn hắn, không kiên nhẫn mở miệng: "Vậy cái gì! Nhìn nhìn Thương Thương thật tốt, người ta không nghĩ đi, liền ôm người ta đi. Trên thế giới này nam nhân giống Thương Thương như vậy thật hiếm có, đáng tiếc bổn vương phi hồng nhan bạc mệnh, gả cho một người như vương gia không biết thương hương tiếc ngọc! Bổn vương phi thật sự là mệnh khổ!" Lời này vừa ra, ngay cả Hiên Viên Vô Thương cũng suýt nữa không đứng vững, ánh mắt tà mị đều là dở khóc dở cười, nha đầu kia! Hiên Viên Ngạo càng muốn đánh! Tiện nhân này! Thời điểm nào cũng không quên chửi bới hắn! Hồng nhan bạc mệnh? Chỉ bằng nàng cũng xứng "Hồng nhan"? "Ngạo, có rảnh chúng ta nói chuyện." Ngữ khí của Hiên Viên Vô Thương thật nghiêm cẩn. Hiên Viên Ngạo ngẩn ra, hoàng thúc rất ít khi nói chuyện nghiêm cẩn như vậy với hắn. Vì thế không quan tâm nữ nhân giống như bệnh thần kinh kia, đối với Hiên Viên Vô Thương gật gật đầu: "Vâng!" "Ta đi về trước!" Vẫn là ngữ điệu lạnh lẽo như vậy. "Ừ!" Tuyệt mỹ thiên hạ cười khẽ gật đầu, chợt, trong óc đột nhiên thoáng qua lời nói của nha đầu kia —— bọn họ có tính là yêu đương vụng trộm không? Nhìn lại Ngạo, chợt cảm thấy có chút xấu hổ. Đi theo phía sau Hiên Viên Ngạo, Vũ Văn Tiểu Tam quay đầu lại, lưu luyến không rời nhìn xét hắn: "Thương Thương, ngươi nhất định phải mau lại đây tìm người ta!" Lời này nói ra làm cho Hiên Viên Ngạo đang đi phía trước nàng mặt tối sầm, nữ nhân này, hoàn toàn coi hắn không tồn tại, quay đầu, đang muốn nói nàng vài câu, lại thấy hoàng thúc ôn nhu gật đầu: "Ừ!" Hiên Viên Ngạo cảm giác trước mặt bỗng tối sầm, vì sao hắn cảm thấy hắn là dư thừa, nữ nhân này với hoàng thúc mới là một đôi? Nghĩ tới khả năng này, cảm thấy có chút hậm hực, nhéo nhéo mi, đối với cảm giác của bản thân có chút kinh ngạc....... Bọn hạ nhân cũng cảm giác đau cả đầu, vì sao bọn họ cảm thấy....... Là bọn hắn suy nghĩ nhiều sao? Mỗ nữ cẩn thận mỗi bước đi, không tình nguyện đi theo Hiên Viên Ngạo rời khỏi Lưu Kim điện....... Lên xe ngựa, còn vén rèm lên nhìn khuôn mặt câu hồn của tuyệt sắc nam tử còn đang đứng ở đình hóng mát. Nước miếng lại nhẹ nhàng từ khóe miệng chảy xuống....... Bên cạnh nàng, khuôn mặt tuấn dật của nam tử nháy mắt lại trắng xanh đen! "Vũ Văn Tiểu Tam!" Giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên! Kỳ thực cảm thấy đã có rất nhiều hoang mang. Hôm nay, nữ nhân này và hoàng thúc có gì đó không đúng! "Vương gia thân ái, ngài có chuyện gì sao?" Tâm tình mỗ nữ rất tốt, thái độ đối đãi kẻ thù cũng là vô cùng tốt. "Vương gia thân ái?" Mỗ vương gia rụt rụt khóe miệng, cách xưng hô này, làm cho hắn quên mất bản thân vốn chuẩn bị nói cái gì....... Cả đầu đều là cảnh tượng nổi da gà mà ngày đó nữ nhân này làm với hắn! Cuống quít quay đầu, không nhìn nàng, hiện tại đang ở trên xe ngựa, nếu nữ nhân này lại động kinh, muốn hắn an ủi một chút tâm linh nàng tịch mịch, hắn chạy trốn nơi nào? Thấy hắn quay đầu không nói chuyện, Vũ Văn Tiểu Tam trợn trừng mắt, tên Hiên Viên Ngạo này, chính là bị bệnh thần kinh! "Vương gia, người ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện!" Mỗ nữ lúm đồng tiền như hoa. "Nói." Ngữ khí lạnh như băng, nếu không phải sợ nữ nhân này lại động kinh, hắn mới lười mở miệng! "Nếu không, ngươi hưu ta đi?" Tràn ngập nịnh nọt nhìn hắn. Sắc mặt lạnh như băng cứng đờ, quay đầu, có chút kinh ngạc nhìn nữ nhân này: "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi không phải điên rồi chứ?" Nữ nhân này thế nào suốt ngày nói mê sảng? Nếu hắn thật sự hưu nàng, một người bị chồng ruồng bỏ, nàng còn có đường sống sao? Mỗ nữ nhe răng trợn mắt nhìn hắn, gầm lên giận dữ: "Ngươi mới điên rồi! Miệng chó không mọc ra ngà voi!" Rống xong rồi mới nhớ tới Thương Thương không ở nơi này, sắc mặt cứng đờ, hơi hoảng sợ che miệng lại....... Con heo này sẽ không lại muốn giết nàng đi?
|
Chương 44: Nàng muốn rộng lượng!
"Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi có tin bổn vương hiện tại sẽ làm thịt ngươi không?" Một bàn tay bóp cổ nàng, nhấc thân thể của nàng lên, cặp mắt lạnh tràn đầy sát ý. "Khụ khụ....... Vương gia, người ta sai lầm rồi, người ta thật sự biết sai rồi....... Khụ khụ......." Vũ Văn Tiểu Tam cầm lấy tay hắn, nhanh chóng nhận sai, đại nữ tử co được dãn được, không cùng nam nhân này so đo! "Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, thu tay, nhắm mắt lại chợp mắt. Mỗ nữ nước mắt lưng tròng ôm lấy cổ vừa tưởng mất mà được lại, chợt thập phần tưởng niệm Thương Thương, mới rời đi Thương Thương một lát, đã bị con heo này bắt nạt, bi thương! "Vương gia, đến!" Giọng nói của xa phu vang lên. "Ừ!" Tiếng nói lạnh lẽo vang lên, rồi sau đó xốc lên màn xe, đang muốn đứng dậy thì nữ nhân đáng chết kia lại chạy trước đi ra ngoài! Mỗ vương gia hít sâu mấy hơi thở, đối với bóng lưng đã mau đi vào vương phủ kia gầm lên: "Vũ Văn Tiểu Tam, nếu ngươi lại vào trước bổn vương, bổn vương sẽ cho ngươi biết tay!" Thị vệ ở ngoài cửa, đều đồng tình nhìn vương gia nhà bọn họ bị vương phi liên tiếp không để vào mắt....... Bóng dáng mỗ nữ cứng ngắc ở cửa, nhớ tới Thương Thương dặn, nàng tận lực không nên chọc con heo này tức giận, vì thế nỗ lực đè nén tức giận trong lòng....... Nam nhân lòng dạ hẹp hòi này! Hừ! Tức chết nàng rồi! Nàng Vũ Văn Tiểu Tam là hoàng thẩm tương lai của hắn, là trưởng bối của hắn! Nàng muốn rộng lượng, không thể cùng hậu bối so đo! Lập tức chạy nhanh về xe ngựa, trước tất cả ánh mắt kinh ngạc của mọi người liền leo lên xe ngựa, một mặt nịnh nọt, cung tất kính mở miệng: "Vương gia, mời! Mời ngài! Ngài đi xuống trước, bổn vương phi theo sau xuống lần nữa!" Sau đầu mọi người đều bay qua một đám quạ đen, vương phi....... Thật ấu trĩ! Hiên Viên Ngạo nổi giận đùng đùng lườm nàng một cái, rồi sau đó dẫn đầu xuống xe, Vũ Văn Tiểu Tam bay lên một cước, đối với mông của hắn khoa tay múa chân, nhưng không dám đá thật. Bọn hạ nhân không hẹn mà cùng run rẩy khóe miệng nhìn chân của nàng, đáng thương cho vương gia....... Trông thấy bộ dáng run rẩy của thị vệ ở cửa, khiến cho Hiên Viên Ngạo để ý! Quay đầu....... Vũ Văn Tiểu Tam nhanh chóng thu hồi chân, rồi sau đó hai tay giở vờ chống lưng, một bộ dáng ngại ngùng, cười nịnh nọt nhìn hắn....... Tuy rằng bộ dáng rõ ràng chột dạ của nàng làm cho khóe miệng Hiên Viên Ngạo có chút run rẩy, trong lòng hoài nghi càng sâu, nhưng là hắn quay đầu chậm chút, vẫn chưa thấy cái chân kiêu ngạo của nữ nhân kia. Vì thế không quan tâm nàng, bước nhanh tới cửa vương phủ....... Mỗ nữ nhấc lên làn váy, đối với bóng lưng của hắn làm mặt quỷ, vui vẻ đi theo chạy đi vào....... Lưu lại một đám thị vệ khóe miệng run rẩy, khóe mắt co rút nhìn xét bóng lưng bọn họ....... Hậu viện vương phủ, Nguyệt Vô Hạ đã sớm trở về vương phủ....... Nguyệt Vô Hạ ngồi ở trước bàn, vỗ về mặt mình, nhớ lại tình hình trở lại phủ thừa tướng hôm nay....... Mẫu thân thấy phía sau nàng không có bóng dáng của vương gia, hừ lạnh một tiếng liền không quan tâm, chỉ vì nàng là thiên kim cao quý của phủ thừa tướng, đường đường dòng chính nữ lại làm tiểu thiếp! Để cho mẫu thân bị nhóm di nương trào phúng! Hơn nữa ngày thứ ba lại mặt, vương gia cũng không về cùng với nàng, trong mắt nhóm di nương khinh thị rõ ràng phá lệ chói mắt! Nàng gả tiến vương phủ quả thật là vì thiệt tình yêu Hiên Viên Ngạo, nhưng lại cũng là yêu cầu của phụ thân nàng: bất luận như thế nào, nhất định phải gả tiến vương phủ! Mẫu thân cũng không biết nội tình, cho nên không hiểu nàng cam nguyện làm tiểu thiếp cũng muốn gả tiến vương phủ, vốn tưởng rằng nhìn thấy phụ thân, có thể được một chút an ủi....... Đáng tiếc....... Phụ thân gọi nàng đi thư phòng, thấy nàng, liền hung hăng tát một cái lên mặt nàng: "Ngươi thế nào không biết đúng mực như vậy? Muốn ngươi gả vào vương phủ là để cho ngươi mỗi ngày cùng người tranh giành tình nhân à? Có thể nắm chặt Hiên Viên Ngạo như vậy đủ rồi! Không cần đi trêu chọc Vũ Văn Tiểu Tam, nàng là nữ nhi của Vũ Văn Cảnh Thiên! Hiên Viên đế quốc có bốn mươi vạn binh mã nắm ở trong tay Vũ Văn Cảnh Thiên, ngày thường phụ thân thấy hắn cũng là tươi cười đón chào, không nghĩ gây thù hằn, ngươi khen ngược, lại đi đắc tội nữ nhi của hắn!" "Phụ thân, là nàng đánh ta, bất quá ta đánh nha hoàn của nàng!" Nguyệt Vô Hạ giải thích. Nhưng mà, kết quả phụ thân không thông cảm, mà lại thêm một cái tát đến trên mặt của nàng: "Còn không biết hối cải! Bảo ngươi tạm thời không nên đi trêu chọc nàng! Ngươi nếu là có công phu ki, phải lén đưa binh phù của Hiên Viên Ngạo đến cho ta! Chờ phụ thân lấy đến Hổ Phù, Vũ Văn Tiểu Tam tùy ngươi xử trí!" Nếu là có thể lấy đến Hổ Phù 60 vạn binh mã của Hiên Viên Ngạo, đừng nói đối phó một Vũ Văn Cảnh Thiên, chính là toàn bộ Hiên Viên đế quốc cũng đều ở trong túi của hắn! "Hổ Phù?" Nguyệt Vô Hạ không dám tin mở to mắt: "Phụ thân muốn Hổ Phù của Ngạo ca ca làm cái gì?" Nguyệt Dịch Thừa có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nữ nhi ngu xuẩn nữ này liếc mắt một cái: "Muốn Hổ Phù làm cái gì? Tự nhiên là làm hoàng đế! Ngươi chịu khó dỗ Hiên Viên Ngạo, lén đưa Hổ Phù cho phụ thân!" "Nhưng phụ thân, hiện tại người làm thừa tướng không phải tốt à? Dưới một người trên vạn người, mưu phản, nếu thất bại là liên luỵ cửu tộc." Nàng có chút thất kinh nhìn Nguyệt Dịch Thừa. "Dưới một người, mãi mãi vẫn là dưới một người! Hạ nhi, ngươi phải biết rằng, nếu phụ thân làm hoàng đế, đến lúc đó ngươi chính là công chúa, khi đó, cái kia cái gì Vũ Văn Tiểu Tam không là chỉ có đường chết sao? Hiên Viên tộc rơi đài, Hiên Viên Ngạo tự nhiên cũng là của một mình ngươi!" Nguyệt Dịch Thừa nhẹ nhàng mở miệng, rồi sau đó nhìn biểu cảm của nàng. Nhớ tới bộ dáng lúc Vũ Văn Tiểu Tam đánh nàng, còn có tình cảnh bản thân tất cung tất kính quỳ gối trước mặt nàng dâng trà, Nguyệt Vô Hạ cắn lấy môi dưới. Ngạo ca ca chỉ có thể là của một mình nàng, người khác muốn tranh giành đều phải đi tìm chết mới đúng! Ngẩng đầu, kiên định nhìn Nguyệt Dịch Thừa: "Hạ nhi đã biết! Phụ thân yên tâm, Hạ nhi nhất định giúp người lấy!" Đáy mắt đều lóe qua tia độc ác, tuy rằng nàng phải giúp phụ thân trộm Hổ Phù, nhưng nàng cũng sẽ không thể để tiện nhân Vũ Văn Tiểu Tam kia tốt hơn! ... ... Thu hồi suy nghĩ, đứng lên, vẫn là một bộ dáng đơn thuần mà lại yếu đuối: "Thị Kỳ, chuẩn bị vài thứ, chúng ta đi nhìn Mị phu nhân và Điệp phu nhân!" Vũ Văn Tiểu Tam nhanh mồm nhanh miệng, muốn làm suy sụp nàng, tất phải cần giúp đỡ, cũng thật cần....... Có người giúp! So với bản thân tự ra tay, không bằng mượn đao giết người, xảy ra chuyện, không quan hệ tới Nguyệt Vô Hạ nàng! "Nhưng tiểu thư, không phải ngài chán ghét các nàng sao?" Thị Kỳ có chút không hiểu. "Bốp!" Nguyệt Vô Hạ vung một cái tát đến trên mặt của nàng: "Ngu xuẩn, bảo ngươi đi chuẩn bị ngươi phải đi chuẩn bị, không nên nói những lời vô nghĩa!" Thị Kỳ chảy nước mắt, bụm mặt, vội vàng đáp một tiếng: "Vâng!" Rồi sau đó vội vàng đi xuống chuẩn bị lễ vật, lại cảm thấy vô cùng hâm mộ nha hoàn Tiểu Nguyệt của vương phi. Ngày đó, Tiểu Nguyệt bị tiểu thư nhà mình đánh, vương phi lập tức liền đứng ra che chở cho nàng, lại còn nói Tiểu Nguyệt là tỷ muội của nàng ... ... Nếu là bản thân cũng có thể gặp được một vị tiểu thư như vậy thì tốt rồi! Vũ Văn Tiểu Tam vui sướng hài lòng trở lại phòng mình, Tiểu Nguyệt thấy tiểu thư nhà nàng, tràn ngập phấn khởi chạy đến: "Tiểu thư, người đã trở lại, ăn cơm chưa? Có đói bụng không?" Nhìn nha đầu kia quan tâm bản thân mình như vậy, tâm tình Vũ Văn Tiểu Tam vốn không sai càng thêm khoái trá, nhào đi lên ôm nàng: "Tiểu Nguyệt, tiểu thư nhớ ngươi muốn chết! Thật là có chút đói bụng, chúng ta ăn cơm đi?" Cách đó không xa Nguyệt Vô Hạ và Thị Kỳ đều nhìn nhìn bên này, đôi mắt thuần khiết như thiên sứ nhiễm lên một tia âm độc. Vũ Văn Tiểu Tam, ta nhìn ngươi còn có thể cao hứng bao lâu! Trong mắt Thị Kỳ tràn đầy ngưỡng mộ.......
|