Chọc Nhầm Sếp Lớn
|
|
Chọc Nhầm Sếp Lớn
Tác giả: Phù Sinh Y Thủy
Convert: ngocquynh520
Edit: Lavender89
Giới thiệu nội dung:
Cô là con gái của Lâm Khải Nghiệp tổng giám đốc công ty Lương Thị, con gái hợp pháp, được luật pháp bảo vệ.
Lúc mẹ cô gả cho ba cô, có ngọt ngào, cũng có yêu, nhưng vẫn không thể đánh bại sự hấp dẫn của tiền tài.
Ba cô rất đào hoa.
Bỏ vợ bỏ con, ốm đau cũng mặc kệ, chết đi cũng đáng.
Khi cô lâm vào đường cùng, xem mắt còn có lấy nhầm đối tượng.
“Rất xin lỗi về việc kết hôn, không suy nghĩ kỹ tạo nên sai lầm lớn, tôi hy vọng anh Cố có thể ký tên vào đơn xin ly hôn.” Cô cứng cõi nói, hình như không còn hối tiếc gì nữa.
Anh khẽ cười......
|
Chương 1: Xem mắt, Kết hôn.
Sau tết trung thu, thời tiết từ từ chuyển lạnh, đôi lúc bất chợt sẽ có một cơn gió thổi qua, khiến cho những cô gái xinh đẹp còn mặc đồ mùa hè đi trên đường không khỏi rùng mình một cái.
Khả Lan kéo kéo chiếc áo khoác mới mua, vuốt lại sợi tóc rối trên trán, hít sâu, nhấc chân, đi vào quán cà phê.
Trong quán cà phê tiếng dương cầm du dương, khung cảnh yên bình, là khung cảnh mà Khả Lan cực kỳ ít thấy.
Đối tượng xem mắt là một quân nhân, hơn ba mươi tuổi, lúc trước vì sự nghiệp, năm nào cũng ở trong quân đội, nên vẫn chưa lập gia đình, bây giờ lớn tuổi, nhu cầu cấp bách chính là tìm một cô vợ.
Quân nhân là người miền nam, không thích nữ quân nhân giống như mình, cho nên nhờ họ hàng thân thích ở xa, tìm giúp xem có đối tượng nào thích hợp hay không.
Yêu cầu của quân nhân rất đơn giản, một, muốn tìm một cô gái ôn hòa đoan trang; hai, phải còn trinh.
Có lẽ với yêu cầu này, đối với phần lớn phụ nữ hiện đại, sẽ cảm thấy quân nhân này là một người biến thái, nhưng đối với Khả Lan mà nói, đây chính là một cơ hội.
Cô đang cần một khoản tiền lớn, mà vị quân nhân kia cũng hứa hẹn, nếu như hai bên vừa mắt, lại còn trinh, anh ta sẽ trả một trăm vạn tiền mừng.
Một trăm vạn! Cô có thể đưa mẹ đang bệnh nặng ra nước ngoài, sử dụng công cụ tiên tiến nhất để chữa trị.
Khả Lan đứng ở cửa quán cà phê, mắt nhìn bốn phía, sau khi nhìn thấy người đàn ông mặc quân phục, không chút do dự đi tới, khẽ nở nụ cười mà cô đã không ngừng đứng trước gương luyện tập hàng trăm lần, nhẹ nhàng ngồi xuống, cố gắng tỏ rõ vẻ ôn hòa.
Vì để cho hợp khẩu vị của quân nhân, cô đặc biệt hỏi qua dì Vương người mai mối, tất cả sở thích của quân nhân.
Thật ra thì dì Vương cũng không hiểu rõ quân nhân này lắm, chỉ nghe họ hàng nhắc tới, liền thấy Khả Lan rất thích hợp, trong lúc nói chuyện phiếm liền nói với Khả Lan.
Nhưng không ngờ Khả Lan lại đồng ý ngay.
Nếu Khả Lan đồng ý, quân nhân kia lại có thể tìm được người thích hợp, cho nên dì Vương liền nói Khả Lan thử một chút.
Mặc dù chênh lệch mười mấy tuổi, nhưng bây giờ cũng không ít cô gái vì muốn gả vào nơi tốt, cũng đều đồng ý gả cho người lớn hơn mình hai mươi, ba mươi tuổi?
Nếu chuyện của Khả Lan và quân nhân kia thành công, đối với Khả Lan cũng tốt.
“Xin hỏi có phải Cố thủ trưởng không?” Trước lúc Khả Lan ra cửa, sáng sớm dì Vương đã dặn, mặc dù quân nhân chỉ là trưởng doanh trại, nhưng rất thích người khác gọi mình là thủ trưởng.
Vốn dĩ người đàn ông vẫn đang cúi đầu quấy cà phê, nghe thấy giọng nói dịu dàng, không khỏi ngẩng đầu.
Đôi mắt đen thâm thúy tựa như biển, vẻ mặt bình thường, anh khẽ quét mắt nhìn Khả Lan, khuôn mặt bất động, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu hiện nào.
Khả Lan cho rằng, một thủ trưởng hơn ba mươi tuổi, phải có cảm giác như một người trung niên, nhưng người đàn ông trước mặt cô lúc này, hoàn toàn không giống như cô tưởng tượng.
Khuôn mặt đẹp trai, vẻ mặt tự nhiên, đôi mắt sâu và đen giống như Tinh Hải, anh ngồi thẳng, bộ quân phục toát ra vẻ nghiêm túc, mặc dù không mở miệng, cả người lại toát ra vẻ khí thế tự nhiên.
Thủ trưởng thật đúng là không giống với những người khác.
Hình như anh hơi hoàn mỹ, nếu không phải anh mặc quân phục, Khả Lan cho rằng mình nhận nhầm người rồi.
“Ha ha.....” Khả Lan xấu hổ cười, biết mình nói nhiều, sẽ khiến cho đối phương ghét, nhưng, trong quán cà phê, chỉ có một người đàn ông mặc quân phục, anh không phải Cố thủ trưởng, vậy anh là ai chứ?
Sau khi Khả Lan cười xong, đưa tay vẫy vẫy nhân viên phục vụ, gọi một ly cà phê, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng không khỏi có chút cảm giác kỳ quái.
Rõ ràng dáng dấp vô cùng đẹp trai, hơn nữa còn là thủ trưởng, hoàn mỹ đến không chê vào đâu được, sao lại có thể không tìm được vợ chứ?
Chẳng lẽ, do tính tình hướng nội sao? Hay là bởi vì cái kia......chỉ cần gái còn trinh?
Đây xem như là thích sạch sẽ sao? Ừ......Nhìn cũng giống là như vậy.
“Điều kiện của tôi, chắc Cố thủ trưởng cũng đã nghe người giới thiệu nói rồi.”
Khả Lan tiếp tục mở miệng, không muốn quanh quo lòng vòng, từ trong túi xách lấy ra giấy giám định gái còn trinh của bệnh viện, đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt người đàn ông ngồi đối diện.
Vẻ mặt người đàn ông vẫn lạnh nhạt như cũ, bình tĩnh nhận đồ mà Khả Lan đẩy tới, mở ra nhìn, vẻ mặt hơi động, rồi sau đó để xuống nói: “Bình thường cô Lâm có sở thích gì?”
Rốt cuộc Cố thủ trưởng cũng mở miệng nói chuyện, điều này làm cho Khả Lan hòa hoãn không ít.
Cô nở nụ cười đã luyện tập nhuần nhuyễn: “Thích gấm Tô Châu, phác thảo, đàn tranh, đàn cổ......”
Khả Lan nói tới đây, trong đầu hiện lên một tia bất đắc dĩ, chỉ vì kiếm tiền, bình thường cô làm đủ mọi việc, cô làm gì có thời gian bồi dưỡng những sở thích của mình chứ.
Nếu không phải vì lần xem mắt này có thể thành công, sợ rằng cả đời này cô cũng sẽ không đụng tới gấm Tô Châu, phác thảo, đàn tranh, đàn cổ.
Người đàn ông không ngờ Lâm Khả Lan sẽ nói đến các loại gấm Tô Châu, đôi mắt thâm trầm bình tĩnh, chợt thoáng qua kinh ngạc, ánh mắt bắt đầu nhìn thẳng Lâm Khả Lan, sau khi nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một lần, khóe miệng bắt đầu nở nụ cười.
Lúc này vừa đúng lúc phục vụ đưa cà phê tới, ánh mắt lơ đãng liến nhìn nội dung trong giấy giám định, sắc mặt thoáng qua vẻ khinh bỉ.
Khả Lan thấy cà phê đặt lên bàn, cầm cái muỗng lên nhẹ nhàng khuấy, động tác ôn hòa đoan trang cùng ưu nhã, cực kỳ giống một phụ nữ quý phái.
Mà từng cử động của Khả Lan, đều bị người đàn ông thu hết vào mắt.
“Tôi đối với cô Lâm tương đối hài lòng.” Người đàn ông thản nhiên nói, hơi gật đầu.
Lời nói của anh súc tích, nhưng mà như vậy hai mắt Khả Lan cũng sáng lên.
Nói như vậy, chuyện này có quá mức?
Cô mong đợi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông mặc quân phục, hai mắt đen nhánh, sau thẳm giống như một hồ nước, bề ngoài yên tĩnh. Vĩnh viễn làm cho người ta không thể thấy sự mãnh liệt ở phía dưới.
“Tôi đối với Cố thủ trưởng cũng rất hài lòng.” Lâm Khả Lan cảm thấy may mắn trong lòng, Cố thủ trưởng là một người đàn ông đẹp trai, chứ không phải một người ông đầu trọc.
Đối mặt với người đàn ông như vậy, ít nhất cuộc sống của cô sau này, sẽ không quá khó chịu.
Đối với câu trả lời của Lâm Khả Lan, người đàn ông bề ngoài hình như hài lòng, gật đầu một cái, ánh mắt dừng lại trên mặt Khả Lan, nhếch miệng nở nụ cười như có như không.
Khả Lan thấy Cố thủ trưởng từ nãy tới giờ không nói gì, trong lòng cũng buồn bực, ngẩng đầu nhìn Cố thủ trưởng, lại nói: “Ý của Cố thủ trưởng là?”
Khả Lan thận trọng hỏi, trong lòng thấp thỏm.
Mặc dù mọi người đến đây với mục đích riêng, nhưng từ nãy tới giờ đều là cô tự nói tự diễn, khó tránh khỏi cảm thấy lúng túng.
“Kết hôn, đúng không?”
Hình như Cố thủ trưởng nhìn thấu tâm tư Lâm Khả Nhi, khóe miệng nhếch thành một đường cong, không e dè nói ra suy nghĩ trong lòng Lâm Khả Nhi, con ngươi đen như mực, mơ hồ thoát ra chút sắc lạnh.
Trong lòng như đang ra quyết định, tính toán gì đó, hoặc là đang giễu cợt.
“Hả?... ....Ừ!” Lâm Khả Nhi nghe thấy Cố thủ trưởng nói, cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cái, tỏ vẻ quả thật như thế.
Người đàn ông mặc quân phục cũng không trả lời cô......mà đột nhiên đứng dậy, bóng dáng cao lớn rắn rỏi, khiến Khả Lan không khỏi hít sâu một hơi, một người như Cố thủ trưởng, sao lại không tìm được vợ chứ? Chẳng lẽ bởi vì yêu cầu cô gái phải còn trinh đó sao?
Khả Lan thấy Cố thủ trưởng đứng dậy, cũng vội vàng đứng theo, Cố thủ trưởng nhìn cô một cái, không nói thêm gì, chỉ cất bước đi ra ngoài.
Cố thủ trưởng đi ra bên ngoài quán cà phê, cô đi theo phía sau, mặc dù cô không hiểu Cố thủ trưởng muốn làm gì, nhưng cô biết, Cố thủ trưởng nói đúng câu trả lời mà cô muốn, nhưng không cho cô biết số điện thoại, hoặc phương thức liên lạc nào khác.
Cô cũng không muốn kết thúc ở đây, dù sao, mẹ cô vẫn còn ở bệnh viện, chờ cô đem tiền về cứu mạng!
Hai người một trước một sau đi ra khỏi quán cà phê, đi vào bãi đậu xe, Cố thủ trưởng dừng lại trước một chiếc xe Jeep, đứng thẳng, khiến không khí vô hình trở nên khẩn trương.
Mặc dù Khả Lan không hiểu, nhưng vẫn đứng im như cũ không bước đi.
“Cố thủ trưởng muốn đi đâu? Anh không hài lòng về tôi sao?” Tầm nhìn của Khả Lan rất rõ, vì một triệu tệ, nếu như Cố thủ trưởng không hài lòng, cô có thể nghĩ cách khác.
Hèn mọn bán mình, cũng không phải là lựa chọn duy nhất của cô.
Người đàn ông mặc quân phục nhìn về phía cô, khóe miệng nở nụ cười đùa giỡn: “Có đem theo hộ khẩu không?”
Khả Lan nghe thấy vậy, hơi dừng lại, nhất thời không hiểu, nhưng ngay lúc đó liền phản ứng kịp, vội vàng móc hộ khẩu trong túi xách ra, dì Vương nói, nếu như chọn trúng, đối phương có thể ngay lập tức đi đăng ký kết hôn, sau đó đưa cô về doanh trại.
Cho nên, trước khi đi, Khả Lan đã chuẩn bị đầy đủ giấy tờ để đăng ký kết hôn.
Người đàn ông mặc quân phục nhận lấy hộ khẩu trong tay Khả Lan, miệng nở nụ cười lạnh: “Rất tốt.” Giúp Khả Lan mở cửa xe, ý bảo cô lên xe.
Khả Lan nghe lời lên xe, nhìn người đàn ông mặc quân phục cầm hộ khẩu của cô, lái xe, đi về phía cục dân chính.
Đối với việc kết hôn vội này, mặc dù Khả Lan cảm thấy cực kỳ áp lực, nhưng cô cũng biết rõ, trong quân đội, nếu muốn ly hôn, sẽ ảnh hưởng rất lớn tới sự nghiệp của một quân nhân.
Cho nên, lúc này Khả Lan cảm thấy, cô đang suy nghĩ trước, sau này phải đối xử với Cố thủ trưởng thế nào, để qua hết nửa đời sau.
Kết hôn nhanh như tia chớp, đối với Khả Lan mà nói, thật sự khiến cô kinh ngạc, sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, cô vẫn có cảm giác không thật.
Vậy mà nhìn tên tuổi trong giấy đăng ký kết hôn, Lâm Khả Nhi có chút lâng lâng.
Cố Thành Viêm, Lâm Khả Nhi.
Không phải nói tên Cố thủ trưởng chỉ có hai chữ sao? Sao lại biến thành ba? Dì Vương nhớ nhầm sao? Hay là tên thường gọi và tên trên giấy khai sinh khác nhau?
Đối với chuyện tên tuổi, Khả Lan cũng không hỏi nhiều, sau khi nhận giấy đăng ký kết hôn, nhìn Cố Thành Viêm: “Như vậy, chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, tiền mừng mà anh nói, có phải nên……”
Khả Lan nói đến cuối, không nhịn được hoảng sợ nhìn Cố Thành Viêm, đối với người đàn ông trước mặt này, dù sao cô cũng hơi hoảng sợ.
Huống chi, cô cũng không thích bản thân mình lúc này, nhỏ giọng nói, sẽ cảm giác bản thân giống như một kỹ nữ.
Hình như Cố Thành Viêm muốn đổi ý chuyện tiền mừng, quay đầu nhìn Lâm Khả Nhi, chân mày nhíu lại.
“Cái gì?”
Mục đích của Lâm Khả Nhi thật sự là tiền mừng, tự nhiên sẽ không buông tha. “Trước khi kết hôn anh nói sẽ đưa một trăm vạn tiền mừng.” Lâm Khả Lan nói thẳng, nếu như cô cứ như vậy đi cùng Cố Thành Viêm, mẹ cô phải làm sao chứ? Tiền, cô cần một khoản tiền lớn, bảo vệ tính mạng người thân của mình.
Hình như Cố Thành Viêm cảm thấy bất mãn đối với việc lập tức đòi tiền mừng của Khả Lan, chân mày khẽ nhíu, nhưng cuối cùng không nói thêm gì, gọi điện thoại, hình như cho người đem tiền tới đây, xe dừng lại bên đường, hai người cũng im lặng.
|
Chương 2: Tiền Mừng
Khả Lan nhẹ nhàng ngồi xích lại gần, biết mình muốn tiền, đối với người khác không phải là điều gì vui.
Nhưng cô không quản nhiều như vậy, mặt mũi với tôn nghiêm, lúc cô quyết định muốn bán mình, đã sớm không còn.
Mà người giúp Cố Thành Viêm đưa tiền tới, hình như trên đường đi xảy ra chút chuyện, nên tới chậm một chút, Khả Lan cùng Cố Thành Viêm ở đây đợi.
Trên đường người đến người đi, thỉnh thoảng có người liếc nhìn chiếc xe Jeep đậu bên đường, không phải là chưa từng thấy quân nhân, mà là nhìn bảng số ở đuôi xe.
Quân trưởng cấp cao, sao chỉ đi có một chiếc ce, không có xe cảnh sát mở đường sao? Không sợ ám sát sao?
Mà không khí trong xe có chút đè nén.
Khả Lan cho rằng vì chuyện cô đòi tiền khiến cho Cố thủ trưởng mất hứng.
Cô nỗ lực nghĩ cách điều chỉnh không khí, nhưng suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không biết nên mở miệng thế nào.
Thủ trưởng? Chồng? Cố Thành Viêm? Cô nên gọi người đàn ông trước mặt là gì?
Lúc mặt Khả Lan buồn rười rượi, Cố Thành Viêm đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn về phí Khả Lan, môi mỏng khẽ mở: “Muốn nói cái gì? Nói đi.”
Qua cửa kính xe Cố Thành Viêm nhìn thấy toàn bộ biểu tình của Khả Lan, để cho cô có gì thì cứ nói thẳng.
Khả Lan hiển nhiên không nghĩ tới, Cố thủ trưởng lại đột nhiên quay đầu nhìn cô, sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Cố thủ trưởng, đầu tiên là giật mình, sau đó gấp rút hiểu rõ vấn đề nên nói: “Muốn uống nước không?”
Khả Lan cảm thấy, bọn họ đã là vợ chồng, không nên khiến cho không khí giữa hai người trở nên khẩn trương như vậy, quan tâm xem như là điều đơn giản nhất.
Cô cho rằng, Cố thủ trưởng sẽ trả lời uống hoặc không uống, nhưng lại không ngờ, Cố thủ trưởng lại đột nhiên dựa vào người cô, hơi thở thơm mùi cỏ xanh nhẹ nhàng phà về phía cô.
Khả Lan chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với một người đàn ông như vậy, sau khi ngửi thấy mùi trên người Cố Thành Viêm, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, trong đầu trống rỗng.
Cô vội vàng nhắm hai mắt, cho rằng Cố Thành Viêm sẽ làm cử chỉ thân mật, cô là bà Cố, về lý nên phối hợp.
Nhưng mà kế tiếp, không có cử chỉ thân mật như Khả Lan mong muốn, còn có tiếng cười nhẹ của Cố Thành Viêm.
Nghe thấy tiếng cười, Khả Lan vội vàng mở mắt ra, nhưng thấy Cố Thành Viêm đã trở lại vị trí của mình, sắc mặt bình tĩnh như đang muốn nói với Khả Lan, vừa rồi cái gì cũng đều phát sinh.
Thấy tình huống như thế, Khả Lan thổn thức, cúi đầu sắc mặt hơi ửng đỏ.
Trong lòng mong đợi cái gì, ảo tưởng cái gì, lại không dám nhìn vào ánh mắt Cố Thành Viêm.
Không khí trong xe cực kỳ yên tĩnh, cửa sổ xe đột nhiên bị gõ hai cái, là một quân nhân trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi.
Quân nhân trẻ tuổi đứng bên ngoài cửa xe, nhìn thấy Khả Lan ngồi trong xe thì ánh mắt khẽ chớp, mặt hoài nghi, há mồm nhìn về phía Cố Thành Viêm hô khẩu hiệu, sau đó muốn hỏi về cô gái ngồi trong xe.
Nhưng Cố Thành Viêm hiểu rõ tâm tư của quân nhân trẻ tuổi trước mặt, khẽ mỉm cười nói: “ Đây là chị dâu.” Cố Thành Viêm giới thiệu, khiến cho Khả Lan chưa bao giờ được người khác gọi như vậy liền đỏ mặt, hơi cúi đầu, không lên tiếng.
Quân nhân trẻ tuổi hiển nhiên không nghĩ tới, bên cạnh Cố Thành Viêm đột nhiên xuất hiện một chị dâu, khuôn mặt vốn dĩ đang cười liền thay đổi, nhìn Cố Thành Viêm, nhanh miệng nói: “Anh không tính sai chứ.” Quân nhân trẻ tuổi lo lắng thay cho Cố Thành Viêm.
Vị hôn thê chính xác của đại ca là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Lương Thị, sao lại biến thành một cô gái thẹn thùng, ôn hòa, động lòng người như vậy!
Khả Lan nghe thấy lời của quân nhân trẻ tuổi, không khỏi cảm thấy có chút buồn bực trong lòng, ngẩng đầu nhìn về phía quân nhân trẻ tuổi.
Da tay ngăm đen, đôi mắt trợn to, nhìn qua rất có vẻ khôi hài.
Khả Lan muốn nghe thêm, nhưng Cố Thành Viêm lại bình tĩnh nói với quân nhân trẻ tuổi rằng không sai, lấy thẻ ngân hàng trong tay cậu ta, đóng cửa sổ, không giải thích thêm bất cứ chuyện gì với quân nhân trẻ tuổi kia.
“Mật mã là: XXXXXX” Cố Thành Viêm cầm thẻ, quay đầu đặt thẻ vào tay Khả Lan, đơn giản dặn dò mật mã, liền khởi động xe.
Nhìn tấm thẻ ngân hàng nhẹ tênh, đối với Khả Lan mà nói lại giống như một tảng đá nặng.
Chứng tỏ, cô vì tiền, bán mình.
“Cảm ơn.” Khả Lan lịch sự nói cảm ơn, đút thẻ ngân hàng vào trong túi xách, vẫn bày ra bộ dáng ôn hòa như cũ.
Cố Thành Viêm không để bụng Lâm Khả Lan là cái dạng gì, chỉ là bây giờ anh cần một người con gái giống như Lâm Khả Lan bây giờ.
Xe chạy được một đoạn, lúc này Cố Thành Viêm mới lên tiếng: “Cô muốn đi đâu?” Hình như Cố Thành Viêm cũng không định đưa Khả Lan về doanh trại.
Điều này không giống với tưởng tượng của Khả Lan, nhưng lại làm cô cảm thấy vui mừng.
Nếu như không về doanh trại, cô muốn tới bệnh viện thăm mẹ, nộp tiền viện phí, chuyển ra nước ngoài chữa trị bằng phương pháp hóa học, nếu như có thể, cô muốn đi cùng mẹ.
“Tôi muốn đến bệnh viện, anh......” Khả Lan trả lời nửa câu, ngẩng đầu đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm, muốn mời anh đi thăm mẹ vợ, nhưng lại cảm giác như vậy quá đường đột.
Kết hôn, gặp mẹ vợ, theo lẽ thường mà nói là chuyện bình thường, nhưng việc kết hôn của bọn họ diễn ra quá nhanh, chuyện gặp mẹ vợ, dĩ nhiên phải xem lại.
Cố Thành Viêm hiển nhiên không ngờ Lâm Khả Nhi sẽ nói đến bệnh viện, vốn dĩ anh cũng không muốn quản Lam Khả Nhi nhiều, nhưng lại hỏi một câu: “Cô đến bệnh viện làm gì?”
Có lẽ bởi vì đã kết hôn, nên anh mới hỏi, Cố Thành Viêm nghĩ như vậy.
Nghe thấy Cố Thành Viêm hỏi, Khả Lan không khỏi cảm thấy kỳ quái, bà mối, không phải nên nói rõ ràng tình hình của cô, còn có một mẹ già bệnh nặng, cần tiền để chữa bệnh,chỉ cần đối phương nhìn trúng cô, cô có thể lập tức kết hôn, hơn nữa còn vì đối phương mang thai sinh con.
Dĩ nhiên, bây giờ Khả Lan đã lấy được tiền, mặc kệ đối phương nói gì, làm gì, cô đều sẽ tận lực làm theo.
“Mẹ tôi bị bệnh, tôi đi đóng viện phí.” Khả Lan nhỏ giọng nói, đột nhiên sợ bà mối chưa nói rõ tình hình của cô, làm cho đối phương hiểu lầm, sợ cô làm liên lụy, sau đó vứt bỏ cô.
Nếu như im lặng đến cục dân chính, làm thủ tục ly hôm, đối với thân phận của Cố Thành Viêm chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng điều làm Khả Lan kinh ngạc là Cố Thành Viêm không hỏi nhiều, chỉ bình tĩnh ừ một tiếng.
Sau đó hỏi mẹ Khả Lan ở bệnh viện nào, lái xe đưa cô tới.
Sau khi tới nơi, Khả Lan xuống xe, Cố Thành Viêm lái xe rời đi.
Khả Lan đứng tại chỗ nhìn Cố Thành Viêm rời đi, ánh mắt hơi trầm xuống, Cố thủ trưởng đúng như bà mối Vương nói thuộc cấp cao.
Nhưng mặc kệ thế nào, cô cũng đã được nhìn thấy tận mắt, cô sẽ tuân thủ quy tắc trò chơi.
Nghĩ tới đây, Khả Lan lắc đầu một cái, đem chuyện của Cố Thành Viêm gạt sang một bên, xoay người đi vào bệnh viện.
Trên ti vi trong bệnh viện, đang đưa tin về tập đoàn giải trí Lương Thị.
Đứng ở thứ hạng cao! Công ty độc quyền! Từ thiện công ích!
Đây là cuộc sống của người cha ruột sau khi vứt bỏ hai mẹ con cô, công ty giải trí lóng lánh.
Người đàn ông đào hoa, vung tiền như rác, ngay khi mẹ cô bị bệnh nặng, ba cô không trả bất kỳ khoản tiền chữa bệnh nào.
Lý do lại rất đơn giản, giữa bọn họ đã không còn bất kỳ quan hệ gì, trừ đứa con gái không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Con gái này không thể lộ ra ngoài ánh sáng sao?
Có thể có người biết, Lâm Khải Nghiệp cũng chỉ là một tên căn bã bỏ vợ cưới con gái nhà giàu.
Náo nhiệt vô hạn, cũng lau không hết những dơ bẩn phía sau lưng ông.
Nghĩ đến đây, Khả Lan lắc đầu, không muốn nghĩ về chuyện của Lâm Khải Nghiệp, đi vào trong bệnh viện.
Tin tức về giải trí vẫn đưa tin về tập đoàn Lương Thị.
Con gái của Lương Thị, Lương Bảo Nghi sắpkết hợp tạo quan hệ hữu nghị cùng với thành viên có chiến công hiển hách của gia tộc họ Cố.
Một cuộc quan hệ hữu nghị, cũng là sự kết hợp mỹ lệ của vương tử cùng công chúa.
Trai tài gái sắc? Kim đồng ngọc nữ?
|
Chương 3: Nhất Định Sẽ Tổ Chức.
Trong bệnh viện toàn mùi thuốc sát trùng, không ngừng đánh thẳng vào trong não Lâm Khả Lan, giường bệnh trên hành lang, hình như vĩnh viễn là sự đặc sắc của một bệnh viện.
Khả Lan đi lên lầu hai, mở cửa phòng bệnh 207, không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên giường bệnh, mẹ đổi phòng rồi sao?
Khả Lan sững sờ khi không thấy mẹ đâu, có chút gấp gáp, người nhà họ Lương lại làm cái gì sao?
Không, người nhà họ Lương sẽ không ngốc đến trình độ này, bắt nạt hai mẹ con cô không có bất kỳ năng lực phản kích.
Như vậy?
Khả Lan nghiêng đầu, đi ra bên ngoài phòng bẹnh, quét mắt nhìn giường bệnh trên hành lang, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên chiếc giường không xa ở trên hành lang.
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Khả Lan nói xong, khuôn mặt lạnh lẽo, nghiêng đầu muốn đi tìm y tá hỏi cho rõ ràng.
Tại sao, cô đã đóng tiền viện phí, mẹ vẫn phải ở trên hành lang.
Tố Phương thấy vẻ mặt của con gái, biết con gái đang nghĩ cái gì, vội vàng kéo tay Khả Lan, vội vàng nói: “Là mẹ tự ra đây, đối phương cho mẹ 1000 tệ.” Tố Phương nói xong, đưa tay từ trong ngực móc ra 1000 tệ, đặt vào tay Khả Lan, khóe miệng nở nụ cười, có một ngàn tệ này, bà muốn Khả Lan có một bữa ăn ngon.
Khả Lan thấy 1000 tệ này hai mắt khẽ ướt, hốc mắt tràn ra nước mắt.
“Mẹ.” Giọng nói Khả Lan hơi rung, là tức giận, là phẫn nộ, không cam lòng.
Nếu như, từ nhỏ cô có ba, thì mẹ không cần phải vừa làm ba vừa làm mẹ.
Càng sẽ không phải không ngừng làm việc, cơm ăn không đủ bữa, mà bệnh đau dạ dày, sau khi bị bệnh lại không đi khám, dẫn đến ung thư dạ dày, hiện tại, chỉ có thể nằm viện, dùng thuốc kéo dài tính mạng.
Nếu như, nếu như, không có nếu như.
Tố Phương nghe thấy giọng Khả Lan, vốn khuôn mặt đang thư giãn, lập tức nhăn lại, kéo tay Khả Lan nói: “Mẹ không sao, đừng lúc nào cũng làm bộ mặt tang thương như vậy, rất xấu.” Tố Phương dứt lời, lại cầm quả táo bên cạnh giường lên gọt.
Miệng lẩm bẩm nói với Khả Lan, hôm nay bà Vương hàng xóm đến thăm bà, còn tặng mấy quả táo, bà cũng không ăn hết nhiều như vậy, bảo Khả Lan lúc nào về thì đem táo về.
Mặc dù bên ngoài Khả Lan trả lời mẹ, nhưng tỏng lòng lai tràn đầy khổ sở.
Không khí giữa hai người trở nên yên tĩnh.
Tố Phương gọt táo, Khả Lan chần chừ.
“Mẹ.....Con kết hôn.” Khả Lan nhận lấy trái táo Tố Phương vừa mới gọt xong, nhỏ giọng nói với mẹ, cô kết hôn, kết hôn với một người đàn ông xa lạ.
Mặc dù cảm thấy chuyện này xảy ra quá đường đột, quá buồn cười, thật đáng buồn.
Nhưng ở trước mặt mẹ, cô phải cố gắng vui vẻ, không thể để cho mẹ lo lắng.
Tố Phương đem trái táo đã gọt xong thả vào tay Khả Lan, sau khi nghe Khả Lan nói kết hôn, động tác tay trong tay dừng lại, rồi sau đó lại lấy trái táo khác ra gọt.
Chuyện này, bà biết, Khả Lan vì bà, nên chọn cách gả cho một người đàn ông sắp bốn mươi tuổi, mặc dù mọi điều kiện đều không tệ, nhưng kết hôn nhanh như vậy, có phải là quá nhanh không?
Trong lòng Khả Lan dễ chịu hơn sao?
“Kết hôn cũng tốt, có người để dựa vào.” Tố Phương lo lắng cho Khả Lan, đồng thời không muốn Khả Lan khó chịu trong lòng, bà là một người mẹ không có năng lực, điều có thể làm chính là khôn để Khả Lan cảm thấy áp lực trong lòng.
“Mẹ, đối phương có thể sẽ không tổ chức hôn lễ, cho nên, trong hai ngày này, mẹ chuẩn bị ra nước ngoài điều trị, có thể con sẽ không thể ở bên cạnh mẹ.” Khả Lan nghe thấy lời mẹ nói, hơi cúi đầu, cố gắng làm cho mình thoạt nhìn có vẻ vui vẻ. Nhưng trên thực tế, cô càng nói, càng cảm thấy bi ai.
Cô có một người ba tỷ phú, nhưng chỉ vì một triệu tệ mà bán mình, chuyện này nghe qua có vẻ kỳ quái, cô có ba là tỷ phú, nhưng lại không được nhận một xu tiền phụ cấp.
“Hôn lễ nhất định sẽ được tổ chức.” Ngay lúc Khả Lan vừa dứt lời, một giọng nói ôn hòa vang lên, chen vào giữa cuộc đối thoại của hai mẹ con.
Cố Thành Viêm?
Khả Lan nghiêng đầu, thấy bóng dáng thon dài của Cố Thành Viêm, lời nói của anh, giống như một vì sao chiếu sáng trong đêm,chiếu sáng con đường tối tăm trong lòng Khả Lan.
Lời nói của Cố Thành Viêm khiến Khả Lan vô cùng cảm động.
Lúc này trong mắt Khả Lan ngoại trừ kinh ngạc, vẫn là kinh ngạc, cô cho rằng Cố Thành Viêm đã rời đi rồi!
Nhưng không ngờ, Cố Thành Viêm không rời đi, mà là đi mua nước hoa quả. Đến thăm mẹ cô sao? Lấy thân phận con rể sao?
Xem ra Cố Thành Viêm thật sự nhìn trúng cô, tính toán ở cùng cô!
Ừ......Cũng đúng, nếu không nhìn trúng cô, làm sao lại kết hôn với cô chứ.
Khả Lan đột nhiên cảm thấy rất may mắn, Cố Thành Viêm là một người đàn ông lịch sự, biết đối nhân xử thế, Cố Thành Viêm như vậy, khiến cho cô cảm thấy, ít nhất cuộc sống của cô sau này, ngoại trừ mục đích kết hôn, có lẽ sẽ ngọt ngào.
“Cố.....Cố.....Anh......Sao anh lại tới đây?” Khả Lan thấy Cố Thành Viêm đến, có chút luống cuống, nghĩ tới nghĩ lui, không biết nên xưng hô với Cố Thành Viêm thế nào, cuối cùng chỉ có thể hàm hồ kêu.
“Tôi không thể tới sao?” Cố Thành Viêm nghe thấy lời của Khả Lan, khuôn mặt trở nên ôn hòa nhìn về phía Khả Lan, điều này làm cho khuôn mặt Khả Lan đỏ bừng.
Cố thủ trưởng, không nên như vậy, không nên!
“Không.....Không phải như vậy, dĩ nhiên anh có thể tới.” Khả Lan vội vàng trả lời, sau đó vội vàng đứng dậy, đi tìm ghế cho Cố Thành Viêm ngồi.
Cố Thành Viêm liếc nhìn băng ghế, không nói gì, mím môi nhẹ nhàng ngồi xuống, trên bộ quân phục phẳng lỳ xuất hiện vài nếp nhăn.
Lúc này Cố Thành Viêm không lạnh lẽo như lúc Khả Lan nhìn thấy trong quán cà phê, thu lại vẻ cương nghị, để lộ vẻ ôn hòa, như ánh mặt trời rọi chiếu trong ngày mùa đông, khiến trái tim Khả Lan ấm áp.
“Dì nằm viện, cháu không đến thăm dì, cháu cảm thấy rất có lỗi.” Đầu tiên Cố Thành Viêm hướng về phía Tố Phương xin lỗi, giọng nói ôn hòa, khiến cho không ít người chú ý.
Đối mặt với một người đàn ông lễ phép, lại đẹp trai như vậy, ngay cả đám ý tá kiêu ngạo, cũng nhìn một cách si mê.
Không ai biết anh là ai, chỉ biết anh là một quân nhân, một quân nhân sắp kết hôn!
Nhưng đáng tiếc, lại sắp kết hôn rồi!
“Không sao, không sao.” Tố Phương nghe thấy Cố Thành Viêm nói, đầu tiên vẻ mặt hơi khựng lại, sau đó nở nụ cười nói với Cố Thành Viêm, không đến thăm bà, cũng không sao.
Chỉ cần......Chỉ cần, anh có thể đối xử tốt với Khả Lan là được rồi.
Vậy mà những lời đó, Tố Phương lại không dám nói ra, bà sợ mình nhiều lời, làm cho thủ trưởng mất hứng.
Hèn mọn, hạ tiện, không dám ngẩng đầu lên, đây là sự đánh giá về bà của người đàn bà đã cướp chồng bà.
“Dì, dì quá khách khí rồi, là cháu không tốt.” Cố Thành Viêm vẫn khách sáo như cũ, bộ dáng bình dị gần gũi.
Khiến Khả Lan cảm thấy, bình dị gần gũi, mới là diện mạo thực sự của Cố Thành Viêm.
Vậy mà chính vì thái độ của Cố Thành Viêm như vậy, khiến cho Khả Lan tỉnh táo lại, Cố thủ trưởng, là một con hồ li.
|
Chương 4: Đừng sợ
Sau khi Khả lan xử lý chuyện ở bệnh viện xong, liền đi theo Cố Thành Viêm lên xe.
Khả Lan không phải một người nói nhiều, nhưng cũng không phải một người quá yên tĩnh.
Nhưng ngồi trên xe của Cố Thành Viêm, lại làm cho cô có cảm giác một cảm giác nặng nề bao trùm xung quanh, ép tới nỗi cô không thở được.
Cách xử sự của Cố thủ trưởng không phải là không được, chỉ là quá mức phương thức hóa.
Chính bởi vì Cố thủ trưởng phưởng thức hóa, khiến cho Khả Lan cảm thấy, bọn họ không giống vợ chồng, giống đối tác hơn, một người diễn vai vợ, một người diễn vai chồng.
Khả Lan chưa nghĩ ra cách thăm dò Cố Thành Viêm nên không dám nói một câu, một chữ trước mặt anh, ngay cả một động tác, cô cũng không dám để lộ ra ngoài.
Thận trọng, hơn nữa cực kỳ đè nén.
Xe chạy được một đoạn, Cố Thành Viêm đột nhiên giảm tốc độ, thanh chắn màu đen xen lẫn màu vàng ở phía trước xe, từ từ mở ra, một quân nhân mặc quân phục, đứng nghiêm, hướng về phía trong xe giơ tay chào.
Chiếc xe được cho qua.
Đây là trung tâm quân sự và chính trị của thành phố, bên trong có một đại viện.
Khả Lan cho rằng, Cố thủ trưởng chỉ là doanh trưởng, chưa đạt được tư cách để vào ở trong đại viện, nhưng không ngờ, Cố thủ trưởng lại có thể tự do ra vào.
Điều này làm cho Khả Lan cảm thấy kỳ quái, trong lòng không khỏi đặt ra câu hỏi.
Cố thủ trưởng đã lên chức? Hay là đến thăm đồng nghiệp?
Xe dừng lại trước một biệt thự tĩnh lặng, đơn giản và hiện đại hóa lại có diện tích rất rộng.
Cách đó không xa cạnh căn biệt thự, Khả Lan mơ hồ thấy được người nhà của người lãnh đạo quốc gia.
Kỳ quái, quá kỳ quái.
Cố Thành Viêm xuống xe, Khả Lan cũng nhanh chóng đi theo.
Hai người cùng vào nhà.
Cố Thành Viêm cởi áo khoác ra, tiện tay ném lên ghế sa lon, đi lên lầu.
Khả Lan cẩn thận cầm áo khoác trên ghế sa lon, nhẹ nhàng bỏ lên trên kệ, rồi sau đó đi theo Cố Thành Viêm đi lên lầu.
Hình như Cố Thành Viêm muốn tắm, cởi nút áo, liền đi vào trong phòng tắm trên lầu hai.
Cách trang trí căn phòng thiên về phong cách cổ của Trung Quốc, giường gỗ lim phục cổ, thảm lông cừu thật dày, tủ treo quần áo của thập niên chín mươi, còn có một tấm hình chung.
Bên trong tấ hình là một chàng trai hai mươi tuổi cùng một cô gái mười mấy tuổi.
Khuôn mặt chàng trai tuấn tú, vóc dáng chưa phát triển hết, nhưng lại có thể nhìn ra được, là bộ dáng thời niên thiếu của Cố Thành Viêm, cô gái nhỏ thật đáng yêu, nhưng Khả Lan không biết là ai.
Cố Thành Viêm đang tắm, Khả Lan nhìn khắp mọi nơi, cảm thấy lúc này không có việc gì làm, liền muốn đi xuống lầu.
Mà lúc này trong phòng tắm lại truyền ra giọng nói lười biếng của Cố Thành Viêm.
“Giúp tôi lấy khăn lông.”
Giọng nói cuủa Cố Thành Viêm quanh quẩn trong căn phòng, khiến cả căn phòng càng lộ ra vẻ yên tĩnh.
“Được.” Khả Lan trả lời.
Tìm khăn lông ở khắp mọi nơi, cô quét mắt khắp phòng, không thấy chỗ để khăn lông.
Khả Lan đi ra cửa, đầu tiên xuống dưới lầu tìm, sau khi không tìm được, thầm nghĩ, có thể ở trên lầu, lại đi lên lầu tìm.
Nhưng phòng ở trên lầu, đa số rất vắng vẻ, trừ những dụng cụ cơ bản, không có những đồ vật khác.
Khả Lan tìm liên tiếp mấy phòng, vẫn không tìm thấy.
Đúng lúc cô đang cảm thấy buồn bực trong lòng, cũng là lúc thấy căn phòng đối diện phòng Cố Thành Viêm, thấy không giống nhau lắm.
Tường màu hồng, giường công chúa, baby, còn có một tấm khăn lông lớn.
Phòng này của ai? Con gái Cố Thành Viêm? Người thân? Hay là em gái...?
Khả Lan nghi ngờ, nhưng đây không phải là việc cô cần quan tâm.
Cô cầm khăn lông dài, có nhiều phòng như vậy, nhưng căn phòng này lại có một tấm khăn lông lớn, không bằng lấy cho Cố Thành Viêm dùng trước.
Khăn lông màu trắng nhìn rất bình thường, không có dấu hiệu đặc biệt.
Khả Lan đưa khăn lông tới phòng tắm cho Cố Thành Viêm thì tiếng nước đã ngừng.
Có thể Cố Thành Viêm đang tắm, hoặc đã tắm xong.
Khả Lăn mở của phòng tắm, cẩn thận đi tới đưa khăn lông.
Cố Thành Viêm nhìn thấy tay Khả Lan, khi nhìn thấy khăn lông thì khuôn mặt vốn dĩ bình tĩnh, trở nên phức tạp, nhận lấy khăn lông, lau nước trên người, thay quần áo.
Khả Lan hoàn thành nhiệm vụ, thu tay từ phòng tắm lại, sau đó liền chạy nhanh xuống lầu như muốn chạy trốn.
Trên cánh tay cô vẫn còn sự ẩm ướt mê hoặc, giống như còn lưu lại nhiệt độ của Cố Thành Viêm.
Khả Lan thầm nghĩ trong lòng, cô và Cố Thành Viêm đã kết hôn, có một số việc tất nhiên sẽ xảy ra.
Nhưng vừa rồi, cô chỉ cảm thấy tim đập rộn lên, trong lòng thoáng qua vô số khả năng.
Mặc dù cuối cùng Cố Thành Viêm không làm gì cả, nhưng, vẫn khiến tim Khả Lan đập rộn lên.
Không thể không thừa nhận, Cố Thành Viêm là một người đàn ông có lực hấp dẫn, xem như không làm gì, cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của phụ nữ!
Sau khi Cố thủ trưởng tắm xong, thay quần áo ở nhà, từ trên lầu đi xuống, bóng dáng ca lớn, vẻ mặt ung dung bình tĩnh, khuôn mặt tuấn mỹ cương nghị, ưu nhã giống như vương giả!
Khả Lan thấy Cố Thành Viêm đi xuống lầu, vội vàng từ trên ghế sa lon đứng dậy, hai tay đặt ngang hông cảm thấy không tốt lắm, lại đặt trước bụng, rồi lại thả xuống hai bên, đối mặt với Cố thủ trưởng cô thật sự rất bối rối.
Vậy mà lúc này Cố thủ trưởng lại nhẹ nhàng nở nụ cười, đo tới ngồi trước mặt Khả Lan.
“Không cần thận trọng như vậy, đây là nhà cô.” Lời nói của Cố thủ trưởng nghe có vẻ nhẹ nhàng, lại làm cho Khả Lan bối rối, hốc mắt có chút mờ sương.
Nhà cô? Đây là nhà cô!
“Tôi.....Tôi biết rồi.” Khả Lan vội vàng nói.
Mặc dù lúc này cô rất muốn buông lỏng, nhưng trong lòng lại hoảng sợ, ngoại trừ một chút ấm áp mới chảy qua lòng.
Khả Lan cố gắng trấn tĩnh tâm tình, ngồi xuống bên cạnh Cố Thành Viêm.
Quay đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm, sống mũi cao thẳng, gò má cương nghị, khiến cho trái tim Khả Lan khẽ run.
“Cố.....Bình thường anh rất bận sao?” Khả Lan quay đầu lại, không nhìn Cố Thành Viêm, nhớ lại lời dì Vương nói, Cố thủ trưởng rất bận, cho nên không có thời gian tìm bạn gái.
Vì vậy, rõ ràng nhìn qua có vẻ hoàn mỹ, cẫn phải dựa vào xem mắt để hoàn thành việc đại sự cả đời.
Tròng mắt Cố Thành Viêm vốn dĩ trầm tu, nghe thấy giọng nói mềm mại của Khả Lan, hơi ngước mắt nghiêng đầu, nhìn Khả Lan nói: “Cũng có lúc rảnh rỗi.”
Cố Thành Viêm cho rằng, Khả Lan đang sợ mình.
Khả Lan nghe thấy Cố Thành Viêm nói, đôi mắt khẽ động, quay đầu nhìn về phía Cố Thành Viêm, lại vừa lúc chống lại hai mắt như biển sao của Cố Thành Viêm.
“Thời gian rảnh rỗi, anh thường thích làm gì.” Khả Lan tránh hai mắt của Cố Thành Viêm, hỏi tới sở thích của Cố Thành Viêm, là vợ, cô phải hiểu Cố Thành Viêm.
Vậy mà Cố Thành Viêm thấy Khả Lan tránh ánh mắt của mình, khóe miệng khẽ nở nụ cười, đột nhiên che giấu, đứng lên, chỉ để lại một câu nói với Khả Lan: “Cô đại khái có thể nhìn thẳng tôi.” Liền đi lên lầu.
Khả Lan nhìn theo bóng dáng Cố thủ trưởng, trong lòng khẽ run.
Ghi nhớ, đây là Cố Thành Viêm nói với cô......Không cần thận trọng!
Xác thực, vợ chồng, quá mức thận trọng, cuộc sống sau này làm sao sống!
|