Hôn Mê Liền Cưới
|
|
Chương 32. Bỏ nhà ra đi
Ngồi trên ghế sa lon ở trong phòng trọ ba người ngày xưa, xem phim mới thuê 《 nhà có chuyện vui 2009》, tôi vừa uống cola, vừa ăn khoai tây chiên, còn phải vừa cười thoải mái, cuộc sống của nhà này thật là có ăn có cười, rất sảng khoái, thoải mái, tự tại.
A? Các bạn muốn hỏi tôi vì sao lại xuất hiện ở phòng trọ chứ gì?
Bởi vì tôi và cái tên kia cãi nhau, bỏ nhà ra đi chứ sao.
Hỏi lại, vì sao tôi không lên net xem mà là thuê đĩa về nhà xem?
Bởi vì trốn đi giờ quên mang laptop theo. Đây cũng là lần trốn đi thất bại nhất trong lịch sử của tôi, lần sau phải tốt hơn, nên kiểm điểm, nhiệt liệt kiểm điểm.
Cuối cùng một cái vấn đề quan trọng: tôi tại sao muốn rời nhà trốn đi?
Này, không phải vừa nói đấy thôi, cùng Cao Phàm cãi nhau!
Mọi người: . . . . . .
Được, tôi không nhiều lời nữa, kỳ thật sự tình phải quay lại một tháng trước. . . . . .
Ngày nào đó một tháng trước.
"Diệp Nhã thân mến, cái ideal không ổn rồi, nghĩ lại đi!" Một giọng nói vốn rất êm tai nhưng đối với tôi mà nói lại là mị âm Địa Ngục, sau gáy tôi vang lên.
Tôi thấy bản thiết kế và bản nháp đáng thương của mình bị ném ra trước mặt, hít ngụm khí thứ N trong ngày, nội tâm nghĩ là mình nên từ chức buông xuôi tất cả hay là đem cái tên Louis chủ nghĩa hoàn mỹ đáng chết này trùm bao tải kéo vào cái hẻm tăm tối nào đó hành hung một lát để giải hận thì có lời hơn.
Cuối cùng đau lòng phát hiện, nếu mà từ chức lại luyến tiếc Cao Phàm, còn hành hung Louis một là sợ đánh không lại anh ta, hai lại sợ trái lại bị anh ta đánh thì toi.
Mà mà cái tên chết bằm kia rõ ràng lại vứt bỏ một mình tôi đơn độc phấn đấu, rồi rất âm mưu lấy danh nghĩa ôn lại chuyện cũ bắt cóc Cao Phàm nhà tôi.
Chịu không nổi nữa rồi! Cái tên chết tiệt này đã về mấy tuần rồi cơ mà, sao lại tìm cái cớ thối tha là ôn chuyện nữa chứ, chẳng lẽ anh ta quên lúc anh ta vừa về nước cùng với Cao Phàm ôn chuyện suốt 3 buổi tối liên tục sao? Cái này cũng trực tiếp ảnh hưởng tới giấc ngủ ba buổi tối của tôi đó !
Nói sau Cao Phàm, tên nhóc này rõ ràng không có chút nghi ngờ nào cùng anh ta đi, còn ôm tay tên chết tiệt kia nữa chứ, tức chết tôi mất, một chút phòng bị trong lòng cũng không có, chẳng lẽ hắn không biết Đường Dịch Tư (Louis) là GAY sao? Đúng, vấn đề chính là hắn không biết! A, tôi giận muốn phóng hoả đốt nhà đây nè! Nếu ngày nào đó bị anh ta rờ rẫm ăn cả người ngàn vạn lần đừng có mong tôi cho mượn bả vai khóc nhé!
Tôi đây hiện tại hẳn là uống Vương Lão Cát (nước uống thanh nhiệt giống Dr Thanh bên mình :]]) hạ hỏa hay là nên đập bàn cho hả giận đây?
Bởi vì người theo chủ nghĩa hoàn mỹ Louis đối với phương án đưa ra nào cũng xét nét, cho nên cái CASE nhẫn cầu hôn này vẫn bị buông trôi, ông chủ đã không vội, mấy tên lâu la như tôi ngay cả một chút không khí gấp gáp cũng tìm không ra.
Tuy Louis có đã nói với tôi từ từ nghĩ, nhưng mà học anh ta cả ngày dùng tìm linh cảm làm cái cớ để trốn việc tôi cũng không làm được, bởi vì sẽ phải chịu lương tâm khiển trách, đã nói tôi là là một người phụ nữ có phẩm chất tốt mà!
Nhưng mà tôi sở dĩ chưa từng chịu khó công tác là có nguyên nhân, bởi vì Cao Phàm tiết lộ, làm xong mau ngày nào, Louis sẽ sớm quay về Mỹ ngày đó.
Đây đối với tôi quả là một tin tức rung động lòng người, bởi vậy từ ngày đó, tiểu vũ trụ của tôi mãnh liệt thiêu đốt hơn bao giờ hết, tuy rằng sự thật chứng minh hiệu quả không lớn lắm.
Lúc trí nhớ, tâm lý và sinh lý của tôi đều sắp hỏng mất, tôi lại tuyệt vọng phát hiện là, dì tôi lại đến thăm tôi. . . . . .
Là ai nói áp lực lớn sẽ khiến cho bà dì đến chậm hoặc không đến ? Vì cái gì của tôi hết lần này tới lần khác, trước nay chưa có ám hiệu đã đến? Không công bằng mà! Không công bằng!
Lúc bị "Rong huyết" tôi đây chơi xấu nằm gục trên bàn công tác giả chết, thứ nhất là nghĩ không ra phương án, thứ hai thật sự đau chịu không thấu.
Vốn tưởng rằng sẽ giống như trước như vậy qua một thời gian ngắn sẽ thoải mái hơn, ai ngờ lần này lại đau liên tục kéo dài, chưa đến hai phút, không cần soi gương tôi cũng biết rõ chính mình giờ phút này nhất định là mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch.
Chẳng lẽ Diệp Nhã tôi đây lại chết vì đau bụng trong văn phòng của tên chết giẫm kia? Hơn nữa nguyên nhân cái chết lại là đau bụng kinh gây ra. . . . . .
Tuyệt đối không được! Đau chết là việc nhỏ, bị đồ chết bằm cười nhạo mất mặt mới chuyện lớn!
Nghiêng về phía lòng tin tuyệt đối không thể để đồ chết tiệt kia cười nhạo, tôi yếu ớt cầm lấy điện thoại, bấm dãy số đứng đầu trong não, dùng hơi thở cuối cùng thều thào với người bên kia máy: "Cứu mạng. . . . . . "
Không biết là qua vài phút hay là vài giây đồng hồ, tiếng bước chân dồn dập cùng một luồng gió ấm áp làm người đang đau chết đi sống lại là tôi đây bừng tỉnh.
Mở mắt ra, Cao Phàm xem ra mặt mũi cũng trắng bệch lại rõ ràng lộ ra khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ quan tâm xuất hiện ở trước mắt tôi, sắc mặt đoán chừng là bị tôi làm cho sợ hãi.
Thấy tôi tỉnh lại, Cao Phàm vừa giúp tôi lau mồ hôi lạnh vừa khẩn trương hỏi: "Em làm sao thế? Sắc mặt sao lại trắng bệch như vậy hả? Còn đổ mồi hôi lạnh ròng ròng nè? Rốt cuộc là đau ở chỗ nào?"
Em nói Cao Phàm này, anh hỏi nhiều như vậy vấn đề như vậy thì muốn em trả lời cái nào trước đây?
Tôi nhìn với hắn cười yếu ớt: "Em đau bụng kinh. . . . . . "
Nghe xong tôi nói. . . , Cao Phàm không chỉ sắc mặt trắng bệch, còn không biết phải làm thế nào.
Nhìn mặt hắn đang ngốc ra, tôi tốt bụng nhắc nhở nói: "Thuốc giảm đau. . . . "
Cao Phàm nhanh chóng phản ứng lập tức lao ra bên ngoài, tốc độ cực nhanh làm cho tôi thời gian nói tên thuốc cũng không có.
Rất nhanh, Cao Phàm hai má ửng đỏ, thở hồng hộc trở về, dịu dàng cho tôi uống thuốc, làm tôi giật mình chính là, hắn mua cho tôi hộp thuốc giảm đau mà tôi đã nói qua cho hắn một lần —— Anh Thái Thanh.
Uống thuốc xong cơn đau vơi dần, tuy tôi đã tỏ vẻ là đừng lo lắng quá, nhưng Cao Phàm rất không yên tâm bế tôi vào phòng nghỉ trong văn phòng của hắn.
Hắn đã có thành tâm thành ý mời rồi, tôi không đi chẳng phải là rất không nể tình sao?
Nằm trên giường, tôi đột nhiên rất khát khao nhiệt độ cơ thể Cao Phàm, vì vậy vô thức kéo kéo vạt áo vest của hắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cao Phàm có vẻ mặt kinh ngạc, ngẫm lại hành động này thật sự không ổn, vì vậy buông tay.
Vượt quá dự kiến của tôi chính là, Cao Phàm được tự do chẳng những không đi ra ngoài, mà còn khóa trái cửa rồi cởi áo khoác leo lên giường ôm tôi.
Khó có được lúc tỉnh táo mà có thể cảm thụ nhiệt độ cơ thể quen thuộc kia, tôi thoả mãn lại nhịn không được thoải mái rên rỉ một tiếng.
Cao Phàm rất là tự nhiên ôm tôi, tôi càng rất tự nhiên ghé sát vào ngực hắn.
"Anh sao biết phải mua loại thuốc giảm đau hiệu này ?" Tôi hiếu kỳ hỏi.
"Tôi cũng không rõ nữa, nhưng lúc đi vào tiệm thuốc, tôi phản ứng đầu tiên là nói muốn mua loại thuốc này. " Cao Phàm cũng không rõ ràng nói.
Tuy hắn cảm thấy không có gì, nhưng đối với tôi mà nói nhưng lại rất cảm động, vì vậy chi tiết nhỏ biểu thị rằng Cao Phàm trước kia luôn để ý mọi thứ của tôi, nếu không trong tiềm thức của hắn không có khả năng đối với thuốc này quen thuộc như vậy.
|
Làm sao bây giờ, đôi mắt của tôi rát rát, mũi cũng ê ẩm, quả nhiên, ngay tại thời điểm này con gái rất dễ dàng cảm động .
Nhờ phúc của đau bụng kinh, Cao Phàm đối với tôi là càng ngày càng thân mật và quan tâm, chúng tôi cũng cuối cùng từ hai người hai chăn thành hai người một chăn, cũng dần dần tìm lại được cảm giác Cao Phàm trước khi mất trí nhớ.
Điều này làm cho tôi không khỏi cảm thấy, dù cho bị đồ chết toi kia cười nhạo chết cũng rất đáng.
Thỏa mãn vài ngày ngọt ngào , Louis cái tên chết tiệt này lại đến quấy rối .
"Diệp Nhã thân mến, chúng ta không thể kéo dài được nữa, chúng ta lại đi tìm linh cảm đi!"
Tiếng người nói đến, chỉ thấy Louis vừa đẩy tôi và Cao Phàm ra xa nhau vừa nói.
Không có lựa chọn khác, thoáng cái tôi liền bị Louis lôi đi, thẳng đến quán bar mà hắn thường xuyên lui tới.
Ngồi ở góc quán bar, tôi vừa uống nước trái cây khóe miệng vừa co giật hỏi: "Anh xác định trong này có thể tìm được linh cảm hả?"
Louis vẻ mặt vô sỉ cười nói: "Làm sao có thể, tôi chỉ là vì không thể ở chung với Phàm, cho nên cũng không muốn cho các người bên nhau mà thôi. "
Biến thái! Louis là đại biến thái! Tôi dưới đáy lòng dùng hai câu này lặp lại N lần mắng hắn.
Bởi vì nơi này có thể xem như địa bàn Louis , cho nên anh ta rất nhanh đã bị bạn bè gọi đi, để lại một mình tôi ngây ngốc đứng trong góc.
Do cơ hội hiếm gặp, tôi vừa uống nước trái cây vừa quan sát bốn phía, phát hiện kỳ thật đây là một bar rất có phong cách và một anh đứng quầy rượu hơi bị đẹp trai, cùng với các bar khác bố cục không sai biệt lắm, khác nhau chính là khách trong chỗ này, tất cả đều là trai xinh gái đẹp.
Nói cách khác, có thể đi vào tới nơi này, tất cả đều là tuấn nam mỹ nữ, không có một người nào, không có một ai làm ảnh hưởng tới bộ mặt thành phố (xấu) , mà tôi sở dĩ có thể đi vào, nói thẳng ra tôi cũng xem như là mỹ nữ đi.
Trong lúc này những người khách đều rất có khí chất và tố chất, giống nhau là uống rượu tán tỉnh, nhưng là anh ta ( chị ta ) làm cho người ta có cảm giác sao lại triền miên như vậy, cao nhã, thoải mái, thỉnh thoảng Kiss, thỉnh thoảng trêu chọc lẫn nhau, thỉnh thoảng vuốt ve nhau, làm cho tôi cả đêm nuôi mắt, tuy rất sướng, nhưng mà mệt chết mất.
Do thường xuyên cùng Louis ở một chỗ nhưng là lại làm không ra thành tích, dần dần không gạt được Cao Phàm.
Tuy tôi đối với cái tâm tình này hắn rất là thoả mãn, nhưng là cũng lực bất tòng tâm, ai bảo hắn lúc trước đem tôi " giao cho" Louis làm chi?
Một buổi tối nọ, Louis một mình mời tôi ăn cơm, hơn nữa còn là nhà hàng mấy sao, làm cho tôi vô cùng thụ sủng nhược kinh, mà bữa tối đúng là nguyên nhân chính làm cho tôi rời nhà ra ngoài.
Ăn xong, Louis hoà nhã kéo tôi đến công viên phía sau tản bộ, khi chúng tôi ngồi trên ghế dài, Louis vẻ mặt dịu dàng nhìn tôi chăm chú.
Bởi vì anh ta nãy giờ rất khác thường không nói không rằng lại nhìn tôi đăm đăm, thế cho nên làm tôi hoài nghi hắn là uống nhầm thuốc hoặc là quỷ nhập vào người
Đột nhiên, anh ta nhìn tôi ý vị rồi cười thâm sâu, sau đó khuôn mặt tuấn tú xịch tới tôi, tôi liền thối lui, hắn vẫn tới gần, cuối cùng, hắn và tôi khoảng cách cận kề , nhỏ giọng nói: "Cái CASE kia tôi tối hôm qua đã hoàn thành, phải cảm ơn cô đã cho tôi linh cảm, làm tôi liền muốn bay trở lại Mỹ, bây giờ, cho tôi một cái goodbye Kiss nhé!"
Hắn nói vừa xong, tôi liền cảm miệng mình mát lạnh.
Không phải chứ! Tôi bị mộtmột anh chàng cưỡng hôn?
Tôi bị cử động này của hắn doạ tới mức tứ chi cứng ngắc tại chỗ, đầu óc làm việc không kịp thời, mãi đến khi. . . . . .
"Các người đang làm cái gì đó? !"
Tôi làm sao có thể nghe được giọng Cao Phàm nhỉ? Chẳng lẽ bị doạ đến mức nghe nhầm?
Mãi đến khi tôi bị rơi vào một vòng ôm ấm áp, tôi mới dám tin tưởng Cao Phàm xuất hiện trong lúc này. Tôi vừa kịp phản ứng, tại chỗ ý thức được đây là trò quỷ của tên Louis khốn kiếp kia.
Louis hoa lệ đón máy bay đi, để lại Cao Phàm vẻ mặt hoài nghi cùng tôi vẻ mặt vô tội ở công viên phía sau tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ.
Tuy rằng Cao Phàm có ghen tôi thật vui mừng, nhưng trong đôi mắt đang ngập tràn hoài nghi và không tin tưởng của hắn lại làm cho tôi rất không thoải mái.
"Em rõ ràng để cho cậu ta hôn em?" Cao Phàm la lên như không thể tin được.
"Chẳng lẽ anh không thấy là em bị cưỡng hôn sao ?"
"Nhưng mà em đâu có đẩy hắn ra!"
Không phát hiện tôi bị doạ sao?
"Nếu như tôi không chạy đến, các người. . . . . . "
"Anh không tin em?" Tôi lạnh lùng hỏi.
". . . . . . "
"Thì ra. . . . . . Là anh không tin em, em đây có nói gì nữa cũng vô dụng thôi. " Tôi lạnh lùng nói. Không ngờ tới, câu kịch này trong tiểu thuyết ngôn tình tần suất xuất hiện rất nhiều lại từ trong miệng tôi phun ra.
Cao Phàm vẫn không nói gì, hình như là trong lúc đó đang phân vân có nên tin tôi hay không.
Hắn không biết rằng, sự do dự của hắn làm cho tôi cảm thấy tổn thương thật sâu, tuy không thể trách hắn toàn bộ, nhưng giờ phút này tôi đây nộ khí công tâm, lửa giận lớn lập tức quyết định bỏ nhà ra đi, ít nhất trong tối nay tôi không muốn nhìn thấy hắn.
Vì vậy, tôi bỏ hắn trở về phòng ở trước kia, rất may là không có quên mang chìa khóa, may mắn hơn ngoại trừ Computer trong phòng cái gì cũng có, may mắn nhất là Quan Duẫn Phi vẫn nộp tiền thuê nhà giúp tôi đều đều. . . . . .
Cao Phàm vẫn không có tìm tôi, Louis cũng chẳng có tin tức gì, tôi cũng vậy vẫn nằm trong ổ. . . . . .
Thông qua điện thoại của Thư kí Tống truyền tin biết được khách hàng bên kia rất là thoả mãn, nhưng mà tôi cảm thấy chẳng giúp được gì cho tôi?
Tôi muốn nằm trong nhà! Cố gắng nằm trong nhà! Vui vẻ nằm trong nhà!
Mãi đến buổi tối một ngày. . . . . .
Mở cửa. Tôi nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Cao Phàm . . . .
|
Chương 33. Kỳ tích sau khi vận động ra mồ hôi
Lúc trông thấy vẻ mặt tiều tụy, mỏi mệt lại anh tuấn như cũ của Cao Phàm xuất hiện ở cửa ra vào, tôi có một loại cảm giác không thể nói rõ, là ngạc nhiên, không thể tưởng tượng nổi, mừng rỡ, kích động hay là mâu thuẫn. . . . . .
Nhưng dù như thế nào, trông thấy hắn không có tinh thần như vậy, cảm giác đau lòng là rõ ràng nhất, ai bảo hắn là người tôi yêu cơ chứ?
Xuất phát từ lễ phép, tôi quyết định làm cho hắn vào nhà trước rồi nói sau. Sự thật là tôi muốn ngồi mà không muốn đứng, bởi vì đứng lâu chân sẽ thô lại tê.
Cho tay vào túi quần, bởi vì biết rõ hắn sẽ đóng cửa, vì vậy xoay người định trở lại trên ghế salon.
Lại không ngờ khi nghe thấy tiếng đóng cửa đồng thời bị Cao Phàm từ phía sau kéo vào vòng ôm nóng rực, vì vậy, Cao Phàm cứ như vậy ôm tôi dựa trên ván cửa lại bất động.
Tuy cảm giác được ôm rất khá, nhưng cứ đứng như vậy cũng không phải là biện pháp.
Tôi nhẹ nhàng vặn vẹo thân thể, ý bảo hắn buông tay, ai ngờ vừa có động tác, Cao Phàm lại tăng thêm độ mạnh của cái ôm, cũng liên tiếp tuôn ra tiếng rít gào dường như đã bị đè nén vài ngày: "Sao em có thể như vậy! Đột nhiên đem anh vứt bỏ, về đến nhà cũng nhìn không thấy người, gọi điện thoại lại không tiếp! Cái gì cũng không nói lại không thấy bóng người, còn trốn việc, biết anh lo lắng bao nhiêu không ! Sợ em bị bắt cóc mất, lo lắng cho em ăn không ngon ngủ không ngon, làm cho anh như ruồi bọ không đầu tìm kiếm em khắp nơi, kết quả, em chẳng những không có việc gì, còn ăn được ngủ ngon, sắc mặt hồng nhuận thế này, cả mặt cũng tròn hẳn ra. . . . . . Em. . . . . . Em. . . . . . May mà em không có việc gì. . . . . . "
Thật là lời trách mắng ngọt ngào, tôi dựa vào trong ngực hắn ngọt ngào cười, đột nhiên có cảm giác mình có chút thích khuynh hướng ngược đãi, thật không phải là một hiện tượng tốt.
"Vậy làm sao anh tìm được chỗ này mà tới?" Tôi rất nghi ngờ là ai nói cho hắn biết địa chỉ, bởi vì tôi cũng không vọng tưởng là do hắn đột nhiên khôi phục trí nhớ rồi tự tìm đến.
Nghe xong câu hỏi của tôi, Cao Phàm đang ôm tôi đột nhiên toàn thân cứng đờ, dùng giọng vô cùng đáng thương lại ủy khuất nói: "Lúc đầu bọn họ ăn hiếp anh, ai cũng không nói cho anh biết địa chỉ này của em hết, làm cho anh điên cuồng tìm em 3 ngày, sau đó Quan Duẫn Phi rốt cục bị anh dùng một bản in số lượng có hạn. . . . . . Ặc, truyện tranh mua chuộc mới nói cho anh biết, vì vậy sau khi biết được địa chỉ này liền chạy tới . "
Hay cho Quan Duẫn Phi nhà mi, lại vì một bộ truyện tranh màu số lượng có hạn đem ta bán bán đi! Xem ta về sau thu thập cái tên Gay thấy sắc quên nghĩa nhà mi như thế nào!
Xoay người nhìn Cao Phàm, nhịn không được đưa tay sờ lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, lúc sờ đến cái trán đột nhiên cảm giác trong lòng bàn tay như bị phỏng, tên ngu ngốc này, chẳng lẽ hắn không có phát hiện hắn đang phát sốt sao?
Tôi không nói gì đem Cao Phàm kéo vào phòng ngủ mình, đem hắn nhét trên giường sau qua phòng Quan Duẫn Phi lấy một bộ đồ ngủ.
Đem đồ ngủ đưa cho Cao Phàm, tay hắn cầm đồ ngủ mỉm cười mà cứng ngắc, tôi thở dài nói: "Chớ suy nghĩ quá nhiều, là quần áo của Quan Duẫn Phi cái tên GAY đã bán đứng em cho anh đó, thay nhanh lên, em ra ngoài rót cho anh cốc nước. "
Hắn chỉ là quên tôi mà thôi, những người khác vẫn nhớ rõ , quả nhiên, nghe tôi nói xong. . . , đàn ông này mỉm cười thay quần áo ngay tại chỗ.
Nếu là bình thường tôi chắc chắn sẽ không lãng phí cơ hội rửa mắt tốt đẹp như vậy, nhưng mà lúc này không được, bỏ qua việc hắn đang mất trí nhớ, bây giờ người ta còn đang phát sốt, nếu mà tôi giữ không nổi nhào tới thì hơi khó coi, biến thân thành sói thì cũng phải coi tình huống ra sao chứ.
Trên tay cầm cốc nước cùng thuốc hạ sốt trở lại phòng, thấy Cao Phàm sớm đã thay áo ngủ đang đắp chăn nằm ngoan ngoãn ở trên giường vẻ mặt vô hại chờ tôi, chứng kiến cảnh này, tôi lập tức phiền não không biết đêm nay chính mình nên ngủ ở đâu, bây giờ không được, cũng chỉ có thể ủy khuất chính mình đến phòng Quan Duẫn Phi nằm một đêm .
Cao Phàm uống thuốc xong rất nhanh biểu hiện đặc điểm của người giải nhiệt—— mồ hôi đầm đìa.
Chỉ chớp mắt, không đến 2 phút, trên khuôn mặt tuấn tú của Cao Phàm lấm tấm mồ hôi chảy ra, trong đó vài giọt còn theo gò má chảy xuống cái cổ nằm trên cổ áo rộng mở xuống dưới ngực. Có lẽ là mồ hôi làm cho quần áo cùng làn da tiếp xúc quá nhiều, Cao Phàm vặn vẹo thân thể không thoải mái, ngay cả lông mi xinh đẹp cũng không thể khống chế mà khép lại.
Tôi thở dài, nhận mệnh tìm khăn mặt giúp hắn lau mồ hôi. Mồ hôi trên mặt rất nhanh bị tôi dùng khăn mặt hút khô, hiện tại phải giúp hắn lau chỗ mồ hôi trên người.
Cởi bỏ cúc áo đồ ngủ, một lồng ngực mê người hiện ra ở trước mắt tôi, tôi tận lực để không bị hấp dẫn, nghiêm túc lau sạch lấy mồ hôi trước ngực, kế tiếp chính là phía sau lưng, đỡ hắn đang mơ mơ màng màng tựa ở trên người của tôi, tiếp tục ra sức lau, nhưng tôi mệt mỏi nha, không khỏi oán giận người này không có việc gì lớn lên sao lại cao lớn, mê người chi vậy, làm hại tôi còn phải vừa nhắc nhở chính mình, hắn là người bệnh, tôi không phải cầm thú, tôi một chút cũng không muốn bổ nhào vào hắn, sắc tức thị không, sắc tức thị không, sắc tức thị không. . . . . .
Lau hết mồ hôi lại đổi quần áo sạch Cao Phàm giờ phút này vẻ mặt thoải mái ngủ trên giường, mà tôi lại vì chăm sóc hắn mà ra một thân mồ hôi, vì vậy quyết định tắm rửa trước rồi nói sau.
Bởi vì sợ Cao Phàm bệnh nặng, vì vậy tốc độ tắm rửa của tôi lần này có thể nói là nhanh chưa từng có.
Bước ra khỏi phòng tắm, trông thấy Cao Phàm đang muốn xuống giường. Tôi nhanh chóng đến bên cạnh hắn, đè vai hắn khó hiểu hỏi: "Muốn làm gì đấy?"
Cao Phàm vẻ mặt vô tội nhìn tôi, cười nói: "Vừa mới ra mồ hôi quá nhiều, không thoải mái, muốn tắm vòi sen. "
Tôi trừng mắt nhìn hắn, trong nội tâm nói thầm, còn không thoải mái cơ đấy, xem ra vừa mới tôi là toi công bận rộn .
Bởi vì lo lắng Cao Phàm suy yếu sẽ ở trong phòng tắm đột ngột té xỉu, bởi vậy tôi quyết định canh giữ ở trước cửa phòng tắm, vạn nhất xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ trước tiên xông vào hiện trường.
Đợi trong chốc lát, cửa phòng tắm mở ra, chỉ thấy một mỹ nam bên hông chỉ vây khăn tắm, vẻ mặt nhẹ nhàng khoan khoái hướng tôi đi tới.
Thấy tạo hình này của Cao Phàm, tôi la to lên: "Sao anh lại như thế! Tại sao không mặc quần áo! Muốn bệnh tình tăng thêm sao?"
Cao Phàm hướng tôi ôn nhu cười, dùng ngón tay trỏ ngăn tại miệng tôi trước rồi kéo tôi lại giường, hắn đặt mông ngồi ở bên giường, kéo tay của tôi để tôi đứng giữa hai chân hắn, dịu dàng nói: "Anh đã thanh tỉnh rất nhiều, không có gì đáng ngại nữa. "
"Rất tốt, vậy anh nghỉ ngơi đi, em cũng muốn ngủ rồi. " Tôi một bên vẻ mặt tốt bụng nói một bên muốn giãy tay ra khỏi hắn đi ra ngoài.
Cao Phàm thấy thế càng thêm dùng sức lôi kéo tôi, đáng thương nói: "Em muốn đi đâu vậy? Chúng mình là vợ chồng, ngủ cùng một chỗ không được sao?"
Nhìn hắn, tôi rất muốn nói cho hắn biết, không phải là không được, mà là tôi không muốn bị lây bệnh cảm mạo. . . . . . (suýt ngất)
"Trong mấy ngày em bỏ đi” Cao Phàm đột nhiên nói ra: “Anh đã hiểu là mình rất yêu em, trông thấy em và Lộ Lộ thân mật như vậy anh thấy rất không thoải mái, trông thấy cậu ta đột nhiên hôn em là anh giận điên lên, tuy không nhớ rõ trước khi mất trí nhớ chính mình yêu em bao nhiêu, nhưng anh sẽ nhớ kỹ về sau yêu em hơn trước, không cần phải đột ngột không nói tiếng nào bỏ anh đi được không?" Thấy tôi gật đầu, hắn tiếp tục nói: "Bây giờ, để anh nói em biết anh yêu em nhiều thế nào được không ?"
Khá lắm, cái tên này rõ ràng là muốn tôi cùng hắn làm vận động chăn đệm đây mà, mặc dù rất buồn nôn, nhưng là đối với tôi dùng rất được. (đúng ý chị còn giề :]])
Tôi không trả lời hắn, chỉ là dùng hành động cho hắn thấy —— bổ nhào vào hắn, đây cũng là chuyện từ lúc tôi nhìn thấy hắn vẫn muốn làm.
( sao lại có cảm giác nam nữ đảo ngược thế này, đổ mồ hôi . . . ) ( lời tác giả )
Nghe nói người bị cảm nếu đem cảm mạo lây cho người khác mình mới mau khỏi, kệ nó, cảm mạo thì cảm mạo chứ, cùng lắm truyền cho hắn một lần nữa là được.
( bởi vì cua đồng, cho nên quá trình XXOO phiền mọi người mạnh dạn tự tưởng tượng, tôi cũng không muốn tỉnh lược đâu, chỉ là bất đắc dĩ mà . . . . . ) (lời tác giả, đừng ném dép editor)
Một người mất trí nhớ sẽ dưới tình huống nào đột nhiên khôi phục trí nhớ ? Người khác thì tôi không biết, tôi chỉ biết rõ rằng trải qua một hồi vận động tẩy lễ tràn ngập mồ hôi lại kịch liệt, Cao Phàm lại khôi phục trí nhớ như kỳ tích . . . . . .
Nói không lâu sau khi tôi đây vận động mệt mỏi nằm sấp, mở mắt ra, chỉ thấy Cao Phàm vẻ mặt thỏa mãn lại hưng phấn nhìn chằm chằm vào tôi, gương mặt cười đến sáng lạn lại chói mắt làm cho tôi nhất thời, đối với hắn giờ phút này trơn bóng nằm trên giường của tôi, cảm thấy khó hiểu.
Trông thấy tôi vẻ mặt biểu lộ nghi hoặc, Cao Phàm đầu tiên là cho tôi một nụ hôn nóng bỏng, sau đó vẻ mặt hưng phấn kêu lên: "Vợ yêu à! Tiểu Nhã yêu dấu ơi!"
Tuy đây đều là ngôn xưng rất bình thường của một người đàn ông đối với người phụ nữ của chính mình, nhưng đối với tôi thì hàm nghĩa không phải đơn giản như vậy, bởi vì này cái cụm từ vợ yêu cùng tiểu Nhã yêu dấu này chỉ có Cao Phàm trước khi mất trí nhớ gọi mà thôi, sau khi mất trí nhớ hắn chưa từng gọi tôi như vậy, chẳng lẽ nói. . . . . .
"Anh, anh, anh, anh, anh, anh khôi phục trí nhớ rồi hả?" Tôi không thể tin được chỉ vào hắn kêu to.
"Anh, anh, anh, anh, anh, anh khôi phục nhớ rồi nè!" Cao Phàm buồn cười nắm lấy bàn tay mà tôi đang dùng để chỉ vào hắn, vẻ mặt khẳng định nói.
"Chẳng lẽ là bởi vì em với anh. . . " Tin này cũng quá giật gân đi!
"Anh cũng nghĩ thế!"
Mọi người có tin không? Bởi vì một hồi tứ chi vận động kịch liệt , người đàn ông này lại khôi phục nhớ như kỳ tích! Sớm biết như vậy, tôi lúc đầu nên không để ý đến rụt rè kiểu con gái sớm một chút bổ nhào vào hắn! Xem này, lại là rụt rè gây họa.
Tuy chuyện này rất huyền diệu khó hiểu, nhưng tôi còn rất vui mừng, bởi vì Cao Phàm người tôi yêu hơn nữa cũng đã nhớ rõ chính mình rất yêu tôi đã trở lại!
Tôi kích động, lần nữa bổ nhào vào Cao Phàm, ai ngờ cái cử động này trong mắt của tôi rất CJ nhưng mà rõ ràng làm cho hai người kích động hẳn lên, cùng Cao Phàm nhìn nhau cười, tiếp tục trùm chăn làm vận động !
Hê hê! Hôm nay quả là ngày đẹp trời để trốn việc, thời tiết thực sáng sủa, mặt trời chiếu qua đầu!
Đối với chuyện Cao Phàm khôi phục trí nhớ tất cả mọi người đều rất vui vẻ, đặc biệt Cao gia một nhà già trẻ, mà tôi cũng vậy quay lại nhà Cao Phàm, tiếp tục trải qua những ngày tháng vừa ngọt ngào vừa chán ghét này.
Tuy mọi việc đã có chiều hướng phát triển tốt, nhưng tôi vẫn chưa quên ghi sổ nhớ trả thù mối hận mê trai bán bạn của tôi và Quan Duẫn Phi.
Người này cái gì cũng không sợ, chỉ sợ nhất Nghiêm đại ca nhà hắn và phim kinh dị.
Vào một đêm mưa to gió lớn khi người đàn ông của tôi và của hắn vắng mặt, tôi vẻ mặt ngây thơ dụ Quan Duẫn Phi vẻ mặt ngây thơ quẹo vào phòng cho thuê của tôi, khóa cửa lại, đem hắn cột vào ghế bành, buộc hắn một hơi xem chỗ phim kinh dị mà tôi cất dấu bấy lâu: 《 The ring 》, 《 Tiếng chuông nửa đêm》, 《 Hồn ma trinh nữ》, 《 cô gái quỷ ám 》, bản đẹp 《 The ring 》Mỹ, 《 chơi ngãi》(1, 2, 3, 4 ), 《 quỷ báo thù 》(1, 2, 3). . . . . .
Nghe nói ngày hôm sau có hàng xóm nhiều chuyện rằng, cả đêm, từ trong phòng của tiểu Nhã liên tục truyền ra tiếng cười gian của một người phụ nữ cùng tiếng kêu thảm thiết của một người đàn ông. . . . .
Chap này thì ngọt thôi rồi, chỉ tội mỗi anh Phi " làm ơn mắc oán". Nhưng cũng tại ảnh quá mê trai làm chi!!! Hì
Spoil: Chia lìa ngắn ngủi. :eat:
|
Chương 34: Ngắn ngủi chia lìa
Một sớm thích hợp nằm ỳ trên giường nào đó, lúc tôi đây đang hai mắt mơ màng đối diện với Cao Phàm hai mắt tỏa sáng, tôi liền hiểu là, sáng hôm nay tuyệt đối không thể thiếu mồ hôi, thở gấp, rên la, tắm vòi sen và muộn làm.
Cao Phàm vẫn kiên nhẫn nhìn tôi, ánh mắt kia giống như tôi nhìn món thịt bò hầm tiêu ngon lành. Rốt cục đợi cho tôi ánh mắt thanh tĩnh, có thần trở lại, Cao Phàm vẻ mặt vô tội lại làm nũng nói: "Vợ à! Anh đói bụng!"
Nhìn hai con ngươi màu sắc dần dần biến sang thâm trầm, tôi đã lười học những câu trả lời kinh điển của các nữ chủ trong ngôn tình trong tiểu thuyết CJ với lại cũng không biết nhiều, cúi đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định hay là thừa dịp tuổi trẻ có thể lực làm nhiều một chút, để tránh sau này hối hận.
Vì vậy ngồi dậy rồi leo trên bụng Cao Phàm, từ trên cao dùng cái mũi nhìn xuống thấy hắn đang cười nịnh nọt, tay hất tung mái tóc đang xoã bồng bềnh, đem váy ngủ như trêu chọc kéo đến thắt lưng, thè lưỡi liếm môi mấy lần, thoả mãn nhìn Cao Phàm hầu kết nhấp nhô cao thấp, cúi người, hướng hầu kết mẫn cảm của hắn thổi vài hơi, rồi hôn xung quanh vài cái, một tay xoa xoa ngực hắn. . . . . (má ơi sắc nữ)
Nếu chồng yêu đã muốn vợ yêu hẳn là nên vui vẻ tiếp nhận , nếu không, ngày nào đó chồng yêu không hề hứng thú với mình nữa, tìm ai khóc lóc đây?
Nghe thấy gầm nhẹ một tiếng, Cao Phàm rốt cục chịu không được sự tấn công ngọt ngào của tôi, xoay người một cái đem tôi đặt dưới thân, đoạt lại quyền chủ đạo. . . . . .
Hì! Mỗi ngày sách lược là ở sáng sớm, mỗi sớm vận động lại càng khỏe mạnh. . . . . .
Khi tôi cùng Cao Phàm đến công ty, không hề ngoài ý muốn (cố ý) lại đến muộn. Đang lúc mọi người mập mờ ngó nghiêng, Cao Phàm trên miệng treo ý cười thỏa mãn trở lại văn phòng, mà tôi thì là mặt dày mày dạn trốn khỏi chỗ làm.
Không biết trốn việc có thể có hậu di chứng hay không, dù sao tôi vẫn nghiện ra vẻ vênh váo, hay bởi vì CASE trước đó Lộ Lộ đã hoàn thành, mà tôi trong lúc nhất thời lại không việc để làm, vì vậy, nhờ sự nuông chiều của Cao Phàm, tôi lại một lần quang minh chính đại mà lại hoa lệ trốn việc.
Thành công trốn việc, tôi một mình đi dạo lung tung trên đường, hôm nay là thứ sáu, vì vậy quyết định hẹn hai cô bạn thân đi High tiếp. Tiếp viên hàng không An Thiến do mới từ nước Pháp bay về, bởi vậy thời gian nhàn rỗi; người bận rộn như luật sư Mạc Tuyên dĩ nhiên là không còn rãnh rỗi như vậy rồi, tôi chỉ có thể hẹn cô ấy vào buổi tối mà thôi. Cuối cùng, chúng tôi hẹn buổi tối 8 giờ tại XXPUB không gặp không về.
Buổi tối 8 giờ, XXPUB.
Tôi và Mạc Tuyên đúng giờ tại cửa ra vào gặp mặt, không cần phải nói, đại mỹ nhân An Thiến kia lại đến muộn.
Đi vào PUB, chúng tôi chọn một góc tương đối bí mật lại yên tĩnh ngồi xuống, kêu bia cùng một ít đồ ăn vặt, hành động Diệp Nhã quan tâm Mạc Tuyên bắt đầu.
Tôi tiện tay kéo miếng thịt bò khô để gặm, mắt nhìn Mạc Tuyên đang uống bia, phát hiện nàng cùng Bàng Chính Vũ thật sự là càng nhìn càng xứng, vì vậy bà mối bắt đầu làm việc.
"Này, cậu và Chính Vũ nhà mình phát triển đến giai đoạn nào rồi?" Tôi vừa gặm thịt bò vừa hỏi.
"Vậy cậu nghĩ chúng mình đã phát triển đến giai đoạn gì hả ?" Mạc Tuyên nhìn tôi buồn cười hỏi lại.
"Mình nghĩ là. . . . . . " Tôi cố tình tạo vẻ mặt phát xuân tưởng tượng: “He he. . . . . . Đương nhiên là mỗi đêm đều XXOO. . . . . . "
"X cái gì mà O hả, cậu đó! Đầy trong đầu những thứ không có tư tưởng đứng đắn gì hết, sao nào , Cao Phàm nhà cậu còn không thỏa mãn được cậu sao?" Mạc Tuyên chịu không được hỏi.
Nhắc tới Cao Phàm, tôi hai tay nâng gò má, cố tình thẹn thùng, nũng nịu nói: "Tớ cùng Cao Phàm nhà tớ hiện tại có thể nói là như thuở tân hôn, hàng đêm tốt đẹp, triền miên đến cực điểm, tan ra như nước, khiến cho người khác ao ước, quả thực chính là vợ chồng mô phạm mẫu mực! Không biết tiểu nhân trả lời như vậy, đại nhân có thể thoả mãn chưa?"
Mạc Tuyên bị vẻ trêu ghẹo của tôi làm cười to không ngừng, thật vất vả trì mới ngưng được, mở miệng nói ra: "Ghét thế đấy, cậu mà nói nữa, xem tớ có đạp cậu ra ngoài không. Nói, Bàng Chính Vũ rốt cuộc cho cậu cái gì, mà cậu nói giúp anh ta như vậy. "
Nghe vậy, tôi hai đấm đặt ở trước ngực, vẻ mặt thương tâm nói: "Làm sao cậu có thể đem tình hữu nghị của chúng tớ nói thành không thuần khiết như vậy, tuy là tớ ủng hộ Bàng Chính Vũ bên này, nhưng tớ cũng là vì muốn tốt cho cậu. Cậu đó, thử tiếp nhận hắn đi, tớ thấy hai người các cậu rât xứng đôi!"
Mạc Tuyên cười nói: "Sao tớ cảm thấy cậu giống mấy bà mối quá vậy ?"
Tôi cười nói: "Bà mối là chị em của tớ mà, bà mối là nghề tay trái của tớ đấy!"
Mạc Tuyên cuối cùng đành phải đầu hàng, thành thật khai báo: "Được rồi được rồi, đừng có chọc ghẹo nữa, tớ cùng Bàng Chính Vũ hiện tại sống chung rất tốt, yên tâm đi!"
Tôi cao hứng được ôm cổ Mạc Tuyên: "A! Tuyên Tuyên thân mến! Chúc mừng cậu thoát ra âm u, trở lại ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi! Nhưng mà cái tên Bàng Chính Vũ cũng thật là, có lớn tiến triển như vậy cũng không báo cáo cho tớ một tiếng. . . . . . " Hại người ta đang lo lắng cho Cao Phàm mất trí nhớ lại còn phải phân thần lo lắng bọn họ.
Làm sao vừa mới tới, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến!
Vừa nói xong Bàng Chính Vũ, người này cùng với nhà chúng ta Cao Phàm xuất hiện, đương nhiên, là tôi thông tri .
Vì vậy, Cao Phàm ngồi bên cạnh tôi, Bàng Chính Vũ ngồi bên người Mạc Tuyên.
Tôi tinh tế quan sát, Mạc Tuyên hình như đối với sự tồn tại Bàng Chính Vũ rất quen thuộc, không phải chứ, cô gái nhỏ này vụng trộm cầm tay Bàng Chính Vũ , hắn đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức cười đến vẻ mặt ngây ngốc nghiêm túc đáp lại.
Thật sự là hiện tượng tốt, tôi thỏa mãn tựa trong ngực Cao Phàm, cùng hắn ăn ý nhìn nhau cười.
Trong không khí ấm áp lại ngọt ngào thế này, một giọng nữ bén nhọn vang lên: "Mấy người khá lắm! Có đôi có cặp cả, kêu tôi tới làm Felip hả!" (Felip: bóng đèn)
Chúng tôi nghe tiếng nhìn lại, thì ra là đại mỹ nhân An Thiến khoan thai đến trễ.
Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, dù cho bão nổi vẫn đẹp như vậy.
Tôi cười mời nàng ngồi xuống, vẻ mặt vô hại nói: "Tớ nào dám cho cậu làm Felip ! Ngồi đi, giúp cậu giới thiệu đàn ông mà , thật đó! Thật sự là nhắc người người đến, nam chủ cũng tới rồi. Tôi nói các cậu, sẽ không phải ở cùng một chỗ mà đến trễ đó chứ?"
Đúng vậy, người đàn ông tôi muốn giới thiệu cho An Thiến chính là Âu Dương Liệt!
Khoan thai đến chậm An Thiến và khoan thai đến chậm Âu Dương Liệt rốt cục cuối cùng cũng gặp được nhau, chỉ là, vì sao hai người bon họ biểu lộ chút kỳ quái?
Chỉ thấy đại mỹ nhân An Thiến nhìn thấy Âu Dương Liệt lập tức hoa dung thất sắc, cặp môi đỏ mọng gợi cảm khẽ nhếch, chữ “Á” mắc nghẹn trong cổ, cánh tay chỉ vào người kia run không ngừng, hắn cũng làm vẻ mặt giống giống nàng.
Không đợi chúng tôi kịp phản ứng, An Thiến đẩy Âu Dương Liệt chạy ra ngoài, Âu Dương Liệt ngây ra một lúc rồi xoay người muốn đuổi theo, nhưng mà một tay bị kéo lại nên không nhúc nhích được.
Lôi kéo hắn là Bàng Chính Vũ, nhưng người chỉ thị là tôi, đây cũng là sự ăn ý hiếm có của hai chúng tôi.
Tranh thủ thời gian, tôi hỏi tiếng lòng của hắn: "Muốn đuổi theo cũng được, nhưng nói cho em biết trước chuyện của hai người!"
Âu Dương Liệt vừa giãy ra khỏi tay Bàng Chính Vũ, cũng không quay đầu lại nói: "Cô ấy! Là đối tượng 419 của tôi!"
Wow! Tôi đã nghe thấy cái gì nhỉ? 419?
Tôi cùng với Mạc Tuyên đối liếc mắt nhìn, đồng thời chợt cười lên tiếng, xem ra An Thiến hay đùa với lửa này cuối cùng cũng đã rơi vào võng tình !
Bất quá, đây cũng là chuyện hai người bọn họ.
Sau đó thời gian có thể nói là đã phong phú lại càng phong phú hơn, tôi từ bỏ thói quen xấu trốn việc, thành thành thật thật, an phận tiếp tục công việc, tiếp vài CASE, sự thật chứng minh, không có Louis áp bách tôi vẫn có thể đảm nhiệm .
Mãi đến có một ngày, Cao Phàm rất chân thành nhìn tôi nói: "Anh. . . . . . Bắt đầu từ ngày mai. . . . . . Phải rời xa em nửa năm. . . . . . "
Không có thất kinh, không có la to, tôi chỉ thật là bình tĩnh dùng ánh mắt ý bảo hắn nói tiếp.
Cao Phàm tiếp tục nói: "Em cũng biết đó, ban giám đốc quyết định mở công ty con ở Mỹ, hi vọng anh có thể qua điều hành nửa năm. . . . . . "
Đã ngờ tới là vì công việc, thân là chủ tịch phu nhân tôi đây rất là sáng suốt, vì vậy ôm hắn ôn nhu nói: "Đi đi, em thích anh là người đàn ông có sự nghiệp, đừng làm cho em thất vọng, nửa năm, rất nhanh sẽ trôi qua thôi, nhưng mà. . . . . . nước Mỹ, là một đất nước của dục vọng, rất nhiều mấy em tóc vàng mắt xanh, mông to ngực lớn và cả dân chơi nữa, anh đừng để em biết được! Bằng không. . . . . . "
Tôi lời còn chưa nói hết đã bị Cao Phàm dùng miệng ngăn chặn, một hồi hôn nồng nhiệt qua đi, Cao Phàm cười nói: "Tóc vàng mắt xanh anh không thích, anh chỉ yêu mỗi tóc đen mắt đen Diệp Nhã thôi, ngực to mông lớn anh cũng không thích, anh chỉ yêu mỗi Diệp Nhã lớn nhỏ vừa phải, dân chơi anh càng không thích, bởi vì anh đã vì Diệp Nhã thủ tiết mười năm, thói quen thành tự nhiên rồi!" (*yêu anh Phàm-ing*)
A! Tôi sao lại quên mất, người đàn ông Cao Phàm này đã từng thầm mến tôi và thủ thân như ngọc chờ tôi đến 10 năm.
Cuối cùng, tôi nói một câu lần đầu tiên nói cũng là câu Cao Phàm muốn nhất nghe được: "Cao Phàm, em yêu anh, em sẽ nhớ anh lắm!"
Si ngốc qua đi Cao Phàm trả cho tôi một đêm tình cảm mãnh liệt.
Ngày hôm sau tôi không ra sân bay tiễn Cao Phàm, bởi vì tôi sợ tôi sẽ khóc, hơn nữa tôi cũng biết rõ chỉ cần tôi khóc, Cao Phàm sẽ xúc động vì tôi mà lưu lại, cho nên tôi không đi tiễn hắn.
Kỳ thật thì là nửa năm mà thôi, cũng không phải là một đi không trở lại, thật không rõ chính mình ngày hôm qua phiến tình như vậy làm gì, ngẫm lại đều cảm thấy buồn nôn, mình bị thôi miên mà, tuyệt đối không phải là Nhã bình thường !
Nhìn nhìn phòng ở trống trải, phát hiện thì ra thiếu hơi ông chủ phòng ốc lại lạnh tanh như vậy.
Bớt chút thời gian suy nghĩ về ý nghĩa của nửa năm, ý nghĩa của 6 tháng, hai quý, hơn một trăm tám mươi ngày, giờ đồng hồ chẳng thể đếm xuể rồi.
Thì ra, nửa năm cũng rất là lâu .
Mặc dù có máy tính có camera, có điện thoại, nhưng là chạm không đến người của hắn.
Thì ra, bất tri bất giác, tôi đã yêu thương hắn như thế, giống như hắn yêu tôi.
Làm sao bây giờ, Cao Phàm vừa mới rời đi, tôi liền đã bắt đầu nhớ hắn rồi.
Cao Phàm. . . . . .
Em nhớ anh lắm. . . .
Spoil: Kết cục hạnh phúc, thoả mãn.
|
Chương 35. Hạnh phúc nhân đôi
Nhớ nhung có rất nhiều loại, chờ đợi Cao Phàm trở về trong tiêu cực kể ra không phải là phong cách của tôi, điều tôi muốn chính là vừa chờ đợi vừa vui vẻ trong nhung nhớ.
Công ty không có ông chủ Cao Phàm điều hành vẫn chạy tốt như cũ, nghỉ trưa nhóm Bát Quái tiếp tục nhiều chuyện, mà tôi vẫn là hội viên kì cựu của nhóm Bát Quái.
Tuy khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển, điện thoại, Computer đều rất thuận tiện, nhưng Trung Quốc và Mỹ Quốc chênh lệch múi giờ, hơn nữa chi nhánh công ty vừa thành lập có rất nhiều chuyện cần xử lý, cho nên, trong tháng thứ nhất kể từ lúc Cao Phàm rời đi, chúng tôi chỉ gọi 2 lần điện thoại mà thôi.
Hắn không đành lòng để tôi nửa đêm bị đánh thức, tôi càng không đành lòng hắn lãng phí thời gian nghỉ ngơi cùng tôi trò chuyện, tình nguyện để hắn có thể ngủ nhiều, ăn nhiều hơn một chút.
Thì ra, đây là tình yêu cách xa trong truyền thuyết: tràn ngập nhớ nhung, một mình trở về chốn yêu thương vắng bóng ai kia.
Chỉ chớp mắt, Cao Phàm rời đi đã đến tháng thứ hai, có lẽ là tháng này hắn không còn bận rộn như trước, chúng tôi gọi điện thoại 3 lần.
Lần thứ ba trò chuyện:
"Vợ à!" Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng than của Cao Phàm vô cùng đáng thương.
"Làm sao vậy?" Tôi cười hỏi.
"Mấy lão già bên ban giám đốc chết tiệt kia tất cả đều là quỷ hút máu mà! Không cho anh nghỉ ngơi xíu nào hết á! Cả ngày cho anh một đống lớn công tác, thời gian đi vệ sinh cũng không có! Vì cái gì người ta là tổng giám đốc anh cũng là tổng giám đốc, mà tổng giám đốc anh lại bận muốn chết ! Một chút quyền con người cũng không có! Hu hu. . . . . . Vợ à! Anh rất nhớ em! Rất muốn bãi công để ôm em chết được ấy!" Một người đàn ông tiếp tục đáng thương ở đầu kia phàn nàn. (ôi em chết vì anh Phàm mất)
"Đừng, anh ngàn vạn lần đừng có mà bãi công, như vậy anh sẽ bị giết, còn em sẽ biến thành quả phụ đó nha!" Tôi nghiêm túc trả lời.
". . . . . . Vợ yêu. . . . . . Sao anh lại cảm thấy em chẳng nhớ anh một chút nào hết vậy ? Chẳng lẽ em không còn thương anh nữa? Hay là. . . . . . Em, đi, cua, trai, ở đâu rồi, hả? !" Đầu bên kia điện thoại đầu tiên là do dự sau đó rít gào.
"Nghĩ bậy bạ không à!" Tôi buồn cười nói: “Em là vì anh suy nghĩ, càng làm tốt ở chi nhánh công ty chúng ta bao nhiêu thì chúng mình gặp nhau càng sớm bấy nhiêu, chẳng lẽ anh không muốn ở cùng em một chỗ lâu dài à?"
"Vợ yêu à . . . . . "
"Được rồi, có thời gian gọi cho vợ chi bằng tranh thủ công tác đi!"
"Vợ à. . . . . . "
"Em sắp cúp máy đây, nghe kỹ câu cuối cùng của em nè! . . . . . . Chồng à! Em nhớ anh lắm. . . . . . " Cạch.
Cúp điện thoại xong tôi đây lập tức cảm thấy trên mặt nong nóng, quả nhiên, nói những lời dỗ ngon dỗ ngọt cũng không phải là phong cách của tôi.
Đối với tình huống ở hai nửa địa cầu như chúng tôi, Bàng Chính Vũ trêu chọc nói chúng tôi tựa như Ngưu Lang và Chức Nữ hiện đại, mà Quan Duẫn Phi thì cho một cái đề nghị vô cùng thực dụng: muốn gặp thì đi gặp thôi, chẳng lẽ em đáp máy bay không tới được nước Mỹ, như đàn ông của em không rảnh trở về tìm em, vậy thì em đi tìm hắn đi!
Đúng rồi! Tôi sao lại đem phương tiện giao thông quan trọng là máy bay quên mất nhỉ? Chỉ nhớ rõ Cao Phàm có thể bay lại mà quên tôi cũng có thể bay đi. Quả nhiên, con gái khi yêu đều trở nên ngốc hết.
Vì vậy, vào một đêm nào đó, tôi vẻ mặt nịnh nọt hướng Quan Duẫn Phi đề nghị: "Duẫn Phi yêu dấu! Nghiêm đại ca nhà anh không phải đang nước Mỹ sao? Chẳng lẽ anh cũng không muốn gặp anh ấy?"
Quan Duẫn Phi rùng mình một cái, vẻ mặt hơi sợ nói: "Em muốn gì thì cứ nói thẳng đi! Không cần phải làm cho anh sợ như vậy!"
"Em chỉ là muốn nói là, lúc nào đó anh muốn đi nước Mỹ thăm Nghiêm đại ca thuận tiện mang em đi thăm tiện nội của em luôn đó mà!"
Nghe vậy, Quan Duẫn Phi vẻ mặt cười xấu xa, tủm tỉm nói: "Nếu anh nói không thì sao?"
Dám cự tuyệt? Xem tôi trị anh thế nào!
Tôi vẻ mặt tiếc nuối nói: "Em cũng biết mà, miễn cưỡng không hạnh phúc, nhưng mà anh cũng biết đó, mẹ Quan thích nhất là tìm em uống trà, nếu ngày nào đó, em không cẩn thận nói lộ ra miệng, Duẫn Phi đáng yêu nhà chúng ta chỉ thích đàn ông chứ không thích phụ nữ thì. . . . . . "
"Được rồi! Được rồi! Được rồi! Anh sợ em nhất, em chọn thời gian đi, anh sẽ phụng bồi!" Quan Duẫn Phi lập tức hai tay giơ lên cao đầu hàng.
Vì vậy, dưới sự dụ dỗ áp bức đầy uy lực của tôi, tìm lịch làm việc của Cao Phàm trước một ngày xong, tôi dưới sự hộ tống của Quan Duẫn Phi lần đầu xuất ngoại.
Rốt cục đi vào khách sạn Cao Phàm đang ngụ ở Nước Mỹ, Quan Duẫn Phi ghi cho tôi số phòng và số tầng của Cao Phàm liền chạy như chớp tới gặp tình lang rồi, hiểu rõ tình yêu của hắn đang sốt ruột, vì vậy tôi rộng lượng thả hắn đi trước, tự mình đi tìm người.
Đi vào trước cửa phòng Cao Phàm, tôi đầu tiên là lấy ra cái gương hảo hảo sửa sang lại một phen, sau đó tim đập trống ngực như sấm giơ tay lên, gõ cửa.
Bên trong rất nhanh truyền đến câu hỏi thăm lịch sự, vì vậy tôi nghịch ngợm đáp: "Room service!" ( phục vụ phòng)
Có lẽ Cao Phàm đã nghe ra giọng tôi, bởi vì tôi hình như nghe thấy tiếng cái ghế rơi, tiếng bước chân bối rối.
Cửa rất nhanh được mở ra, bóng dáng Cao Phàm anh tuấn như trước đập vào mắt tôi, chỉ là, bóng dáng này hình như có chút cứng ngắc.
Cao Phàm vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn tôi, còn có thể đáng yêu dùng hai tay xoa xoa mắt, trong lúc nhất thời lại chỉ ngây ngốc đứng ở trước cửa, cũng quên mời tôi vào trong.
Tôi giả bộ như điềm nhiên như không thò đầu vô phòng, quả nhiên trông thấy một cái cái ghế đáng thương nằm chỏng chơ trên mặt đất, sau đó, tôi cố tình nhẹ nhàng nói: "Tôi là tới kiểm tra phòng đột xuất, xem anh có dấu mỹ nữ tóc vàng mắt xanh nào không, tốt lắm, bên trong không có. . . . . . "
Tôi lời còn chưa nói hết, đã bị Cao Phàm đột nhiên tỉnh táo lại kéo vào trong ngực sau đó bị đặt ở trên cánh cửa đã đóng lại.
Cao Phàm dúi đầu vào cổ của tôi, hít sâu mùi hương của tôi, ôm tôi thật chặt, thì thào nói: "Rất nhớ em. . . . . . Rất nhớ em. . . . . . "
Tôi cũng ôm hắn thật chặt, thật là, chúng taôicái ôm này đợi đã 3 tháng rồi, hiện tại, thật là thỏa mãn!
Đột nhiên, Cao Phàm ngẩng đầu nhìn tôi thật sâu, sau đó cúi đầu, cho tôi một nụ hôn tiêu chuẩn mạnh mẽ và nồng nhiệt.
Nụ hôn này tựa như ngòi nổ, làm cho hai cỗ thân thể đang đói khát quyện lại một chỗ, càng giống một ngọn lửa, nhóm lên hai cây đuốc.
Rất nhanh, Cao Phàm không hề thoả mãn với hôn nồng nhiệt, hắn bắt đầu vuốt ve thân thể tôi, mà tôi càng bắt đầu kéo kéo quần áo hắn, giờ phút này tôi đây thầm nghĩ cùng hắn tiếp xúc thân mật nhất, nguyên thủy nhất.
Hôn nồng nhiệt rất nhanh đi đến trước ngực, một chân của tôi cũng bị kéo lên ngang thắt lưng Cao Phàm . . . . .
Giờ phút này làm bọn tôi như củi khô gặp lửa, có thể nói càng cháy càng nóng?
Khi tôi lần nữa mở mắt ra lần nữa, phát hiện bên cạnh đã không có bóng dáng Cao Phàm. Nhắm mắt lại, tôi nhịn không được đỏ mặt hồi tưởng lại hai ngày điên cuồng này. Đúng! Tôi tới hai ngày rồi, nhưng là hai ngày đều chưa ra khỏi cửa phòng! Cao Phàm đối với tôi nhiệt tình và yêu thương cơ hồ khiến tôi có chút chống đỡ không được, ván cửa trước, phòng tắm, trên ghế sa lon, trên giường, trên mặt thảm, trên mặt bàn, cửa sổ sát đất. . . . . . Hầu như chỗ nào cũng đều có dấu vết yêu nhau điên cuồng của chúng tôi, không nghĩ tới những địa điểm này trong ngôn tình trong tiểu thuyết xuất hiện tôi cũng có thể may mắn biết qua, tôi không khỏi cảm thán: đời này cuối cùng cũng không phí công sống rồi!
|