Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 790: Thần Hi phải rời khỏi Marseille 5
Trên mặt Hạ Thần Hi không lộ ra nửa điểm chán ghét, bình thản đến cực điểm, Tiêu Tề cười giúp cô kéo ra đĩa đồ ăn, bò bít tết vừa mới làm, thoạt nhìn sắc hương đều hoàn hảo, Hạ Thần Hi nhìn đĩa thức ăn tinh mỹ, trái lại không có tâm tình. Lo lắng về Hạ Thanh, không có tâm tư cùng Tiêu Tề thưởng thức đồ ăn tinh mỹ.. “Mùi vị ra sao?” Tiêu Tề thấy Hạ Thần Hi ăn, không nhịn được cười hỏi, Hạ Thần Hi gật gật đầu, xem như là tán đồng tay nghề, “Màu sắc rất đẹp, so với lần trước càng thuần thục hơn, tay nghề của anh ngày càng tiến bộ.” Tiêu Tề vừa nghe, trong lòng rất vui sướng. Hạ Thần Hi vừa dùng cơm, vừa uống rượu, thường thường kính Tiêu Tề một chén, Tiêu Tề luôn luôn điểm đến tức chỉ, Hạ Thần Hi cười nói, “Thành phố S có một tập tục, mời rượu mà không uống, thì sẽ bị phạt rượu, tự phạt ba chén.” “Có loại quy củ này?” “Có!” Hạ Thần Hi nói, Tiêu Tề cười, cũng rất lưu loát, tự phạt ba chén, uống một hơi cạn sạch. Hạ Thần Hi mặt mày rãn ra, cũng đem rượu trong chén uống hết. Một chai rượu đỏ, với khả năng nói chuyện của Hạ Thần Hi, rượu trong chai đã bị Tiêu Tề uống hơn phân nửa, Hạ Thần Hi uống ba chén, còn lại tất cả đều là Tiêu Tề uống, Tiêu Tề tửu lượng cao, cũng không say, mặt cũng không hồng. Hạ Thần Hi vốn muốn chuốc say Tiêu Tề, hôm nay xem ra là không được, may mắn, Tiêu Tề quá chén, chỉ là chiêu số dự phòng, chính là biện pháp Hạ Thần Hi dùng để đối phó Tiêu Tề, uống rượu chỉ là chút lòng thành, cô đã sớm nhìn ra Tiêu Tề là rộng lượng. Chẳng sợ nam nhân là rộng lượng, uống rượu nhiều hơn, không có say, cũng là dễ làm sự. Hạ Thần Hi chủ động như vậy, Tiêu Tề đương nhiên là vui mừng. Một bữa cơm, ăn một giờ, uống hai bình rượu đỏ, Hạ Thần Hi cũng uống nửa bình, đã có chuếnh choáng say, sau bữa cơm chiều, cả người núp ở trên sô pha, bộ dáng buồn ngủ. Sắc mặt Hạ Thần Hi đỏ bừng, tóc dài tán xuống, che phân nửa khuôn mặt, cả người thoạt nhìn, rất là mỹ lệ biếng nhác, đặc biệt hô hấp, ngực cùng nhau một phục, Tiêu Tề cảm thấy thân thể của mình có chút nóng. Tiêu Tề rất chính nhân quân tử, ngồi vào bên người Hạ Thần Hi. Hạ Thần Hi nhắm mắt lại, lông mi hơi rung động, “Âm nhạc thật là dễ nghe.” Hạ Thần Hi rất hưởng thụ khúc nhạ này, du dương từng khúc, như muốn bay vút lên, tất cả Tiêu Tề đều không dối gạt, tất cả bi thương, tất cả thống khổ, cả người chỉ có chìm đắm ở trong âm nhạc, không thể tự thoát khỏi. “Anh biết em thích nhất là khúc dương cầm này, là anh ghi lại diễn tấu thôi.” “Thực sự?” “Đương nhiên là thực sự.” Tiêu Tề nói, “Đây là anh luyện để đàn cho em nghe, anh cuối cùng cũng có cơ hội đàn em nghe một chút, chính anh cũng rất vui vẻ, Thần Hi, thủ khúc này là khúc đính ước của chúng ta.” Hạ Thần Hi nghĩ đến ngày đó bờ biển, Đường Dạ Bạch cũng là đánh thủ khúc dương cầm này, hướng cô cầu hôn, tinh quang khắp bầu trời, cô cảm giác mình chưa từng thấy qua tinh không xinh đẹp như vậy, ánh trăng ôn nhu như vậy. Còn có người đó, ánh mắt ôn nhu kia, vẫn như hình với bóng. Chẳng sợ bây giờ, yêu hận lưỡng nan, Hạ Thần Hi cũng không cách nào quên ngày hạnh phúc đó. Hạ Thần Hi nghĩ đến lúc được cầu hôn trên bờ biển, hoa hồng đen, trắng, màu trắng dương cầm, tâm tình như muốn bay lên, “Thật hạnh phúc...” Trên mặt của cô, tất cả đều là hạnh phúc. Tiêu Tề cũng có chút hoảng hốt, hiện tại biểu tình hạnh phúc trên mặt Thần Hi, làm Tiêu Tề động tâm, Tiêu Tề nhịn không được kề sát vào, Hạ Thần Hi nhắm nửa con mắt, mị nhãn như tơ, thổ khí như lan. Hạ Thần Hi uống rượu, khí hô hấp mang theo rượu tinh khiết và thơm, lại dẫn nhàn nhạt hương hoa, Tiêu Tề nghe thấy được hương khí quen thuộc, lông mi Thần Hi run nhè nhẹ, như có thứ gì vừa chạm qua tim của anh.
|
Chương 791: Thần Hi phải rời khỏi Marseille 6
Tim đập nhanh như vậy, giống như quay về lúc trước, thời gian khi bọn họ vừa yêu nhau, luôn luôn một ánh mắt vô ý như thế, để Tiêu Tề động tâm như vậy, Tiêu Tề xúc động như chàng thanh niên mới biết yêu. Hạ Thần Hi nhắm hờ mắt, nhìn ánh sáng xung quanh, mặt hơi hồng đẹp như hoa bàn đào, mang theo một cỗ mị hoặc, mị thái như vậy, chỉ cần là nam nhân không thể chống cự hấp dẫn như vậy. Tiêu Tề nhịn không được hôn lên môi của Hạ Thần Hi. Hạ Thần Hi hình như đã rất say, Tiêu Tề biết, Thần Hi tửu lượng có hạn. Tiêu Tề hơi mút đôi môi như cánh hoa của Hạ Thần Hi, lại sợ cô phản cảm, không dám quá cấp tiến, Hạ Thần Hi không đẩy Tiêu Tề ra, cũng không đáp lại, cả người thoạt nhìn có chút mơ hồ, mị thái lan tràn, càng làm cho Tiêu Tề đỏ mắt. Ngón tay dài của Tiêu Tề, hơi đẩy cúc áo sơ mi của Hạ Thần Hi ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo của cô, theo cánh môi ẩm ướt hôn xuống, từ dái tai một đường đi xuống, chui đầu vào xương quai xanh của Hạ Thần Hi, ngửi hương khí quen thuộc, Tiêu Tề càng ý loạn tình mê. Đột nhiên Tiêu Tề có chút hoảng hốt, thân thể có chút trầm trọng, còn chưa kịp phản ứng, cả người liền rơi vào trạng thái hôn mê, Hạ Thần Hi đẩy Tiêu Tề ra, nhìn qua khuôn mặt quyến rũ của Tiêu Tề, chân mày thẳng, lãnh lệ như đao. Mỹ nhân kế, xưa nay luôn là phần mộ của anh hùng. Cho dù là thời đại nào, thì lần nào cũng đúng. Hạ Thần Hi đóng quản chế khí trong biệt thự, tất cả quản chế khí cũng có một kiện chốt mở, cô đóng quản chế khí, đi đến thư phòng Tiêu Tề tìm đông tây, ở môi Hạ Thần Hi thoa mê huyễn dược. Sau hai tiếng đồng hồ dược liệu sẽ phát tác, làm cho con người ta sản sinh ảo giác, như đang cùng nữ tử giao huân, thân thể cũng nảy sinh hưng phấn, đây là Hạ Thần Hi hỏi phương đông, y thuật của phương đông đã đạt đến một trình độ nào đó, Phương Đông cho Hạ Thần Hi. Cũng không hỏi cô muốn làm cái gì. Hữu cầu tất ứng. Hạ Thần Hi đến thư phòng, tìm tư liệu mình muốn, hệ thống nội bộ hỏa vân, Hạ Thần Hi tiến vào bằng cảm giác, cũng không không ổn, cơ hồ là vùng đất bằng phẳng, không người ngăn cản, cứ như vậy rất thuận lợi tiến vào hệ thống bên trong. Căn cứ tập đoàn Hỏa vân, căn cứ quân sự, trụ sở huấn luyện, tất cả căn cơ, nội bộ tiền vốn, tiền lời, Hạ Thần Hi nhất nhất ký ở trong đầu, tốc kí của Hạ Thần Hi có thể nói là đệ nhất toàn thế giới. Nhớ kỹ những tài liệu không nói chơi này. Hạ Thần Hi phát hiện một danh sách bí mật, cô mở ra, hoảng sợ, lại là tài liệu của một phần danh sách đặc công nằm vùng ở Đông Âu, trong đó có Lâm Tình cùng Lâm Lâm, Hạ Thần Hi nhíu mày, nhớ kỹ danh hiệu bọn họ cùng thân phận nằm vùng. Danh sách đặc công nằm vùng ở Đông Âu, tại sao lại xuất hiện ở máy vi tính của Tiêu Tề, chẳng lẽ tập đoàn Hỏa vân cùng Đông Âu đã liên kết thành một? Nhất thời Hạ Thần Hi không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là tốc kí tốt những tư liệu mình muốn, tìm tòi tất cả tin tức nội bộ hỏa vân, nhân viên, còn có danh sách nằm vùng tập đoàn hỏa vân, có một chút bí mật cần mật mã, Hạ Thần Hi thử vài cái mật mã, cũng không có thể mở được. Cuối cùng Hạ Thần Hi buông tha. Mặc dù có điểm đáng tiếc, thế nhưng, cô không phải Hạ bảo bối, giải mã lời phải cần một khoảng thời gian, tốc kí của cô cũng cần thời gian, cô còn phải ly khai trấn nhỏ, thời gian quá ngắn căn bản không kịp. Hạ Thần Hi cơ hồ đem nội bộ tư liệu tập đoàn hỏa vân, toàn bộ sao chép ở trong đầu, có thể nói là một chữ không lọt. Hạ Thần Hi tắt máy vi tính, nhớ lại tất cả những gì mình đã ghi chép trong đầu, sau đó xuống lầu ôm Tiêu Tề đem đến trong phòng ngủ, cởi ra y phục của Tiêu Tề, vứt toán loạn trong phòng, Hạ Thần Hi biết, Tiêu Tề sẽ có ảo giác cùng mình hoan ái. Sắc mặt Tiêu Tề đỏ bừng, thoạt nhìn rất không thoải mái. Hạ Thần Hi cũng không nhàn rỗi bận tâm, lại mở quản chế khí, ly khai biệt thự Tiêu Tề, cô chậm rãi nhớ lại những tin tức mình vừa thấy, chính Hạ Thần Hi cũng không biết, mình muốn bắt những tin tức này làm cái gì.
|
Chương 792: Thần Hi phải ly rời khỏi Marseille 7
Chỉ là, Hạ Thần Hi biết, trong tay cô phải có một vương bài, cho mình một đường lui. Hạ Thần Hi trở lại trong nhà của mình, thu thập đồ đạc đông tây, đặt vào chiếc ba lô nhỏ, ôm meo meo ra cửa, mới vừa ra tới, cô liền nhìn thấy phương đông, anh ta như biết trước được là cô muốn đi, ngay trên đường trấn nhỏ gặp cô. "Anh thực sự là tính toán tài tình." Hạ Thần Hi lạnh giọng nói. Rốt cuộc có chuyện gì là phương đông không biết, nam nhân quá sâu không lường được chỉ biết làm người ta cảm thấy sợ hãi, sợ hãi. Phương đông nói, "Cô hỏi xin tôi thuốc, tôi liền biết, cô sẽ đi, Thần Hi, cô muốn đi đâu?" "Trời đất bao la, luôn có chỗ cho tôi dung thân." Hạ Thần Hi nói, thân là sát thủ, luôn luôn bốn biển là nhà, không cố định một chỗ an ổn, cô buôn bán lời nên có tám năm yên lặng, sau này sợ rằng lại muốn bắt đầu những ngày lưu lạc như vậy. "Thần Hi, kỳ thực, ở đây vĩnh viễn hoan nghênh cô." Phương đông khẽ nói, "Nếu như là khúc mắc với Tiêu Tề, cô yên tâm, sẽ không lâu nữa, ở đây sẽ biến thiên." Hạ Thần Hi hơi nhíu mày, nhìn về phía phương đông, biến thiên? Lời anh ta nói là có ý gì? "Anh muốn đoạt quyền?" Phương đông cười mà không nói, đứng chắp tay, ánh trăng ở trên người anh ta tràn ngập ra một tầng xa hoa, "Thần Hi, cô chỉ nói đúng phân nửa." Hạ Thần Hi than buông tay, " sự tình tập đoàn Hỏa vân, cùng tôi không hề có quan hệ." "Vậy tôi cũng hi vọng, cô đừng đến phá hủy nó." Hạ Thần Hi nhìn phương đông thật sâu liếc mắt một cái, ôm meo meo ly khai trấn nhỏ, đi tới sân ga của trấn nhỏ. Tại sân ga, Hạ Thần Hi theo trong giày lấy ra một cây chủy thủ quân dụng, hôn hôn trên lông meo meo, "Meo meo, xin lỗi, nhịn một chút được không? Rất nhanh sẽ qua thôi, sẽ không đau." Meo meo kêu ngao ô một tiếng, Hạ Thần Hi dùng chủy thủ, rạch tại bụng dưới meo meo, máu tươi lập tức nhiễm đỏ bộ lông trắng muốt của meo meo, meo meo lại rất khôn ngoan, chỉ là ngao ô khóc, cũng không có phịch. Một màn này, thập phần tàn nhẫn. Hạ Thần Hi giết người vô số, lại chưa bao giờ có cảm giác xót xa trong lòng như bây giờ, cô rạch bụng dưới meo meo, lấy ra một con chip dò vị trí, meo meo đau đến chảy nước mắt, chiếc mũi càng lúc càng đỏ, nước mắt lưng tròng nhìn Hạ Thần Hi, như đang làm nũng. "Ngoan bảo bối, không đau, không đau...." Hạ Thần Hi lấy ra châm tuyến chữa bệnh đã chuẩn bị, khâu lại vết thương meo meo, sân ga có một toilet, Hạ Thần Hi lại vội vàng rửa vết máu cùng bộ lông. Meo meo ngao ô khóc, Hạ Thần Hi rất đau lòng, ôm tâm can bảo bối, liền giống như trước, lúc Hạ bảo bối sinh bệnh, cô cũng là an ủi con trai của mình như thế, với Hạ Thần Hi mà nói, meo meo là đứa nhỏ thứ 2 của cô. "Ngoan meo meo, không đau, không đau, mammy sẽ không làm thương tổn ngươi." Con chip định vị này, Hạ Thần Hi hôm qua mới biết, là được meo meo nhắc nhở, hôm qua buổi trưa, thời gian ngủ trưa, cô cùng meo meo lặng lẽ nói chuyện, meo meo vẫn luôn gãi phần bụng dưới của mình, Hạ Thần Hi chứa lòng nghi ngờ, vuốt bụng dưới của meo meo, phát hiện có vật lạ. Hạ Thần Hi rất nhạy bén, trực giác mách bảo chính là máy dò định vị, Tiêu Tề vô duyên vô cớ đem meo meo cho cô, tất nhiên là vì muốn tra được hành tung của cô, Hạ Thần Hi đi chỗ nào cũng sẽ mang theo meo meo, meo meo còn có thể tìm cô. Một hòn đá ném hai con chim. Sau khi Hạ Thần Hi phát hiện, bất động thanh sắc. Tiêu Tề tính kế với cô, cô cũng không ngu xuẩn, hà tất cho Tiêu Tề biết, cô đã biết có máy định vị, bình thường Tiêu Tề giấu ở bụng dưới meo meo, cô cũng không phát hiện được, ai có thể nghĩ đến Tiêu Tề sẽ cài máy định vị trên sủng vật của cô. Meo meo rạch một đao, tinh thần rất không tốt, oa ở Hạ Thần Hi trong lòng ngủ.
|
Chương 793: Ở Paris ẩn thân mà qua 1
Hạ Thần Hi ngồi lên đoàn tàu đi Paris. Lần này, ngồi đối diện là một đôi tình nhân đi Bắc Âu, bọn họ muốn tới lý ngang, Hạ Thần Hi cùng bọn họ bắt chuyện, thừa dịp bọn họ không chú ý, đem máy định vị đặt ở trong túi của người phụ nữ, đây là máy định vị cỡ nhỏ, không dễ phát hiện. Mục đích của Hạ Thần Hi chỉ là đánh lạc hướng Tiêu Tề, làm chậm chễ thời gian tìm kiếm của anh, lấy bản lĩnh của Tiêu Tề, sau này cũng sẽ biết cô ở đâu, có thể tránh được lúc nào hay lúc ấy, không cần thiết để Tiêu Tề đuổi theo mình mãi. Paris có máy bay, bay thẳng nước A, Hạ Thần Hi lợi dụng hộ chiếu giả mua một vé máy bay, ngồi ở hàng cuối trong phòng đợi, xem tạp chí chờ máy bay, đột nhiên nhìn thấy một đôi bóng người quen thuộc. Hạ Thần Hi trợn tròn mắt nhìn, cuống quít cầm tạp chí lên, che khuất mặt chính mình, cô vậy mà thấy Đường Bạch Dạ cùng Hạ bảo bối, còn có Lục Trăn ở sân bay. Hạ Thần Hi buông tờ tạp chí, đi đến cửa phòng đợi, nhìn bóng lưng của bọn họ. Là bọn họ, đích thực là bọn họ. Đường Bạch Dạ sống, anh ấy còn sống, Hạ Thần Hi hơi nhắm mắt lại, như được uống một viên thuốc an thần, cô vẫn không dám hỏi thăm tin tức Đường Bạch Dạ, sợ sẽ phải thấy tin tức bi thương. Mặc dù Hạ Thần Hi biết, Đường Bạch Dạ rất có thể sẽ không chết, nhưng cũng sợ vạn nhất. Bây giờ thấy bọn họ, Hạ Thần Hi triệt để an tâm. Chỉ là, bọn họ đến Pháp làm cái gì? Hạ Thần Hi muốn theo sau, nhưng lại dừng bước lại, trong lòng xót xa đến cực điểm, nhịn không được hai mắt đẫm lệ mông lung, Đường Bạch Dạ, bảo bối của cô, liền gần ngay trước mắt, chỉ cần chính cô hô một tiếng, bọn họ liền sẽ quay đầu lại, phát hiện cô ở đây. Chỉ là, một tiếng này, cứng rắn nghẹn ngào ở yết hầu, vô pháp gọi ra. Bảo bối, xin lỗi. Bây giờ mammy, không có biện pháp đối mặt với daddy, không muốn cùng Đường Bạch Dạ gặp mặt, xin lỗi. Trong lòng nói xin lỗi vô số lần, Hạ Thần Hi trừ nghẹn ngào, vẫn là nghẹn ngào, vô pháp ngôn ngữ, trong lòng như có một đạo nói không nên lời đau xót, vẫn quấn vòng quanh cô, lòng như đao cắt. Đau đớn, lan tràn đến lục phủ ngũ tạng, nước mắt tràn mi. Đường Bạch Dạ đột nhiên quay đầu lại, anh cảm giác sau lưng có một tầm mắt nóng rực, quay đầu lại nhìn, lại cái gì cũng không phát hiện, sân bay người đến người đi, người đủ loại màu da nói bất đồng ngôn ngữ, cảnh tượng vội vã, cũng không thấy người anh đang tìm. Đường Bạch Dạ rất kinh ngạc, anh rõ ràng cảm giác được, xuất hiện người anh quen thuộc, nhịp tim đập nhanh quen thuộc. Thần Hi... Là anh đã quá nhớ Thần Hi sao? "Daddy, cha làm sao vậy?" Hạ bảo bối nhìn thấy Đường Bạch Dạ dừng lại, nhịn không được theo tầm mắt của anh nhìn sang, cũng không phát hiện cái gì, Đường Bạch Dạ lại đứng, ngơ ngẩn nhìn phía sau. "Daddy?" Hạ bảo bối giục, "Chúng ta còn muốn đi Marseille." Ngồi đường sắt cao tốc đi Marseille, chỉ cần ba giờ sau, so với máy bay còn muốn nhanh và tiện. "Ta biết." Đường Bạch Dạ thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, không phát hiện cái gì đặc thù, Đường Bạch Dạ cũng triệt để hết hy vọng, có lẽ là anh đa tâm, Thần Hi người ở Marseille, sẽ không ở sân bay Paris. Hạ bảo bối có chuyên cơ riêng của mình, chỉ là hôm nay sân bay tư nhân của tổ chức Vương Bài xảy ra một chút sự tình, máy bay cũng có một chút vấn đề nhỏ, bọn họ ngồi đoàn tàu đi Marseille. Lục Trăn nói đùa nói, Hạ bảo bối vận khí cũng là gạch thẳng đánh dấu, chuyên cơ tư nhân tổ chức Vương Bài chưa bao giờ từng xuất hiện vấn đề, kết quả Hạ bảo bối vừa xuất hiện liền xảy ra vấn đề, chỉ là do nhân phẩm vấn đề. Hạ Thần Hi lệ rơi đầy mặt, vô pháp ngôn ngữ, đúng vào lúc này, phát thanh nhắc nhở, chuyến bay của cô sắp cất cánh.
|
Chương 794: Ở Paris ẩn thân mà qua 2
Hạ Thần Hi lau nước mắt. Meo meo bị thương, cô không thể gửi vận chuyển, nếu là người ngoài không cẩn thận, lại một lần nữa làm cho meo meo bị thương, có thể cô sẽ mất đi meo meo, cô một khắc cũng không thể ly khai meo meo. Hạ Thần Hi đem meo meo buông đến, "Ngoan bảo bối, một hồi đến tìm mammy." Hạ Thần Hi đi qua cửa kiểm tra an ninh, vừa tới cửa lên phi cơ, meo meo cũng là tập tễnh mà đến, Hạ Thần Hi khó chịu, đau lòng ôm nó, tâm can bảo bối, đem nó đặt ở trong gói to, giấu kỹ meo meo. Meo meo kích thước cũng nhỏ, cất giấu như thế, người ngoài cũng không biết là cái gì. Hạ Thần Hi đùa nó, cũng không để cho người khác thấy. "Máy bay sẽ phải bay 8 tiếng đồng hồ, meo meo không được lên tiếng, ta sẽ cho ngươi ăn." Hạ Thần Hi ôn nhu căn dặn, mang theo meo meo lên máy bay, cô vận khí tốt, chỗ người khoang hạng nhất không nhiều, chỗ bên cạnh cô không có ai, Hạ Thần Hi này mới an tâm. Đường Bạch Dạ, Hạ bảo bối cùng Lục Trăn đi thẳng tới Marseille, tiến vào quán rượu, nơi này cách trấn nhỏ không xa, lái xe không quá một giờ, đường dài máy bay ngồi lâu, bọn họ đã rất mệt, phải nghỉ ngơi, chuẩn bị sẵn sàng. Này đã là địa bàn của Tiêu Tề, Tiêu Tề đến thành phố S, rất kiêng dè Đường Bạch Dạ, Đường Bạch Dạ đơn thương độc mã đến Marseille, đi lại trong địa bàn của người ta, đương nhiên kiêng dè. Nếu thật sự dám đơn thương độc mã đi trấn nhỏ, dự đoán sẽ bị đánh thành tổ ong vò vẽ. Hạ bảo bối ngủ hai tiếng đồng hồ liền tỉnh, lợi dụng máy vi tính xâm nhập vệ tinh tập đoàn Hỏa Vân, kiểm tra thiết bị an toàn trấn nhỏ cùng cảnh giới. Đường Bạch Dạ cũng tỉnh. "Thế nào, có thể đi trấn nhỏ sao?" Đường Bạch Dạ hỏi. Hạ bảo bối vuốt cằm, nghiêm túc tự hỏi, bé trên cơ bản đã có thể tìm được biệt thự Hạ gia, chỉ thì không cách nào phán định, mẹ bé có phải còn đang ở trấn nhỏ hay không, căn cứ tin tức vệ tinh vương bài truyền đến, mammy mấy ngày nay vẫn ở cây ngô đồng hạ phơi nắng. Vệ tinh tổ chức Vương Bài quản chế toàn cầu, càng có thể vi điều, Hạ bảo bối chính là lợi dụng vệ tinh đến truy tung hành tung Hạ Thần Hi, theo hình trong vệ tinh, tìm được Thần Hi, chỉ cần người còn ở trên địa cầu, cũng không che vật, vệ tinh là có thể chụp đến Hạ Thần Hi. Hạ bảo bối nghĩ thầm, chỉ là một thiên công phu, mammy hẳn là còn đang ở trấn nhỏ. Hôm nay có đầu mối mới truyền đến, có thể là mammy ở nhà đi ngủ, mammy bé ở nhà thường không đi lại. "Daddy, cha hơi chờ một chút, con nhìn nhìn có thể cho cha tranh thủ mấy phút." Hạ bảo bối trầm giọng nói, Lục Trăn cũng tỉnh lại, ở một bên nhìn Hạ bảo bối hacker, Hạ bảo bối muốn đem bọn họ phân biệt hệ thống, nhìn nhìn có thể tranh thủ bao lâu thời gian để cho bọn họ xử lý. Người ở trấn nhỏ này, tất cả đều có vẻ mặt phân biệt, chỉ cần đi qua máy vi tính kiểm tra mặt sẽ dễ dàng nhận ra, những người lạ mặt đi vào trấn nhỏ máy vi tính sẽ phát ra cảnh báo, máy vi tính sẽ kiểm tra vũ khí trên người bọn họ. Phát hiện bọn họ có chỉ số uy hiếp cao. Cha bé muốn đi trấn nhỏ, không có khả năng tay không xích quyền, nhất định phải làm chuẩn bị, phân biệt hệ thống vi tính, phải đánh hỏng, nếu không, daddy còn chưa tới trấn nhỏ bên cạnh cũng sẽ bị kích quang thương quét chết không toàn thây. Trung ương trấn nhỏ là bạch tháp có một hồng ngoại cảnh giới vòng tròn, nếu là mở ra, cho dù là một con muỗi cũng không thể tiến vào trấn nhỏ, bảo đảm người có đến mà không có về, Hạ bảo bối rất lo lắng, cho nên mới phải nghiên cứu thấu triệt. "Quay đầu lại, chúng ta cũng phải sửa lại này hệ thống, con phát hiện hệ thống tự động phân biệt này của tập đoàn Hỏa Vân cũng không phải lỗi, phòng ngự kẻ địch bên ngoài rất tốt, cũng khó trách, chúng ta vẫn truy không được đại bản doanh của bọn họ."
|