Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc
|
|
Chương 139: Tối kỵ của Đường Bạch Dạ
Editor: thanh huyền "Em không đáp ứng?" Hai hàng lông mày Đường Bạch Dạ hơi cau lại, xẹt qua một giọng nói lạnh nhạt mỉa mai, cấp tốc lại che giấu, anh dựa lưng vào ghế dựa, rõ ràng cười đến ưu nhã như vậy, nhưng lại bừa bãi như vậy. "Tưởng Tuệ, em cho là đây là phòng làm việc thị trưởng sao? Đến phiên em tới nói không đáp ứng." "Đường thị em là chủ, hay tôi là chủ? Đường Bạch Dạ mới là tổng giám đốc tập đoàn Đường thị quốc tế!" Câu nói cuối cùng kia vang vang hữu lực, nói năng có khí phách, ánh mắt Đường Bạch Dạ xẹt qua hung ác nham hiểm, Tưởng Tuệ tâm hoảng ý loạn, cô biết cô phạm vào tối kỵ Đường Bạch Dạ. Đường Bạch Dạ bị Đường lão khống chế nhiều năm như vậy, ghét nhất người khác với anh khoa tay múa chân. Ai dám nói nhiều một câu, anh tất nhiên trở mặt vô tình. Mắt Tưởng Tuệ đỏ lên, ủy khuất đến cực điểm, cô đến gần Đường Bạch Dạ, chăm chú ôm cánh tay anh, "Đường, xin lỗi, xin lỗi, em chỉ là một lúc sốt ruột, anh em bởi vì Hạ Thần Hi mới bị thương xuất ngoại, em ghét cô ta, anh tại sao có thể cho cô ta ở bên cạnh anh làm việc." "Tôi ghét người công tư chẳng phân biệt được." Đường Bạch Dạ lạnh lùng rút ra cánh tay, sắc mặt lạnh lùng đến cực điểm. Tưởng Tuệ toàn thân băng lãnh, như ngâm mình ở trong nước biển. "Đường, chúng ta sẽ phải kết hôn, qua không lâu, chúng ta sẽ phải kết hôn." Nước mắt Tưởng Tuệ hạ xuống, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, "Em chỉ là sợ hãi..." Sợ hãi Hạ Thần Hi sẽ là một chuyện xấu, đoạt đi anh rồi. Đường Bạch Dạ nhìn cô, nước mắt của phụ nữ với anh mà nói, cái gì cũng không phải là. Nước mắt Tưởng Tuệ, không đả động đến tâm lạnh lùng của anh. "Em sợ cái gì?" Tưởng Tuệ cắn môi, càng phát ra điềm đạm đáng yêu, nếu là người đàn ông khác thấy, hận không thể đem thế giới đến trước mắt cô, chỉ mong giành được nụ cười của cô. "Đường, anh sẽ kết hôn với em, đúng không?" Tưởng Tuệ thống khổ hỏi, này đã là chờ đợi lớn nhất của cô. "Hôn lễ là ý nghĩ của hai bên.” Đường Bạch Dạ lạnh lùng nói. "Em mặc kệ, em nhất định muốn gả cho anh." "Cô thực sự là cố chấp, không phải yêu." Đường Bạch Dạ cũng nổi giận, chỉ vào cửa, "Ra!" Tưởng Tuệ rưng rưng, giậm chân một cái, xoay người ròi đi, tiếng Đường Bạch Dạ từ phía sau truyền đến, "Lần sau tiến phòng làm việc của tôi, tốt nhất trước hết để cho thư ký thông báo." Lung Tưởng Tuệ cứng đờ, khóc rời đi. Thư kí tổng giám đốc nhìn thấy Tưởng Tuệ khóc như vậy rời đi, nhao nhao bát quái. Hạ Thần Hi đem việc của mình giao cho Chu Phóng, cẩn thận giao tiếp, cô cùng Tiết Giai Vân đến Đường thị làm việc, bắt đầu từ ngày mai đến Đường thị báo danh, giao tiếp xong, đã đến lúc tan việc. Hạ Thần Hi đem ly trà tới phòng giải khát, vừa mới ra, lại bị Tưởng Tuệ để ở trên vách tường phòng giải khát, một chén nước sôi nóng hổi phóng tới trước hai má Hạ Thần Hi, cô thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ nước nóng. Ánh mắt Tưởng Tuệ ôm nỗi hận, tay không ngừng run rẩy. Hạ Thần Hi thật sợ cô ta sẽ làm ra chuyện gì đến, một chén nước nóng này nếu là hắt đến trên mặt cô, không hủy dung cũng sẽ bị lột một lớp da, Hạ Thần Hi chỉ có thể ngoan ngoãn. "Tưởng Tuệ, cô bình tĩnh một chút." Hạ Thần Hi nói, vô cùng bình tĩnh. Tưởng Tuệ bóp của cô yết hầu, "Hạ Thần Hi, cô biết không? Đường có nhiều phụ nữ như vậy, tôi cho tới bây giờ không để vào mắt, duy chỉ có cô, để cho tôi tôi như ăn cách đêm thái (một loại rau gì đó) buồn nôn." Hạ Thần Hi buồn chán nghĩ, cách đêm thái ăn rất ngon , quả nhiên các cô khẩu vị không giống nhau. Thảo nào cô coi Đường Bạch Dạ là thành bảo. "Đường tổng hoa tâm phong lưu, chọc không ít nợ hoa đào , cô hẳn là nên tìm Đường tổng." Hạ Thần Hi nói, chẳng sợ bị người uy hiếp, cô lúc này cũng không hợp tác bị uy hiếp, yên lặng như nước.
|
Chương 140: Hạ Thần Hi thăm dò Tưởng Tuệ
Editor: thanh huyền Như vậy Hạ Thần Hi, càng thấy ra Tưởng Tuệ nhếch nhác. "Hạ Thần Hi, cô câm miệng!" Tưởng Tuệ cả giận nói, hai tay, hạ ở vai Hạ Thần Hi, hơi tê rần, Hạ Thần Hi nhíu mày, trong lòng đã không vui, cô thực sự là chưa từng thấy loại phụ nữ không có ý nghĩ như Tưởng Tuệ. Chuyện ngu xuẩn như thế cô ta cũng có thể làm được. "Tôi thật muốn bóp chết cô!" Tưởng Tuệ hung hăng nói, hận không thể thực sự bóp chết người. "Tưởng công chúa, thân là danh viện thục nữ, loại chuyện giết người thực sự ô uế tay cô, mượn dao giết người sẽ là một biện pháp hay.” Hạ Thần Hi lạnh lùng châm chọc, sắc mặt Tưởng Tuệ trong nháy mắt tái xanh, không có chút huyết sắc nào. "Cô..." "Sợ?" Hạ Thần Hi tươi cười nói, nhưng trong lòng như có người đốt một cây đuốc, "Tôi chỉ là phỏng đoán Triệu Phong tại sao muốn mạng của tôi, bây giờ xem thần sắc cô, quả nhiên là cô phía sau bày ra, Triệu Phong làm kẻ chết thay." "Được, rất tốt, Tưởng công chúa, tôi nghĩ cô ngu xuẩn, không ngờ cô vẫn có chút đầu óc ." "Chỉ tiếc, mượn đao giết người, vì sao không tìm một người ngoài, trái lại tìm người thân, thế nào cũng có điểm không sạch sẽ?” Tưởng Tuệ đột nhiên đẩy ra Hạ Thần Hi, chén nước nóng hổi kia tràn lên da của cô ta, Tưởng Tuệ đau đến thét chói tai, nước nóng cùng chén nước rơi trên mặt đất, đầy đất, Hạ Thần Hi cấp tốc tránh, miễn cho bị phỏng thương. "Cô chứng cớ gì cũng không có, dựa vào cái gì nói là tôi làm?" Hạ Thần Hi nói, "Tôi vì sao nhất định phải biết là cô làm, dù cho biết là cô làm, tôi lại có thể làm cái gì, cha cô là thị trưởng, ông ta có biện pháp để cuộc sống cô tiêu dao.” "Có phải cô làm hay không, không quan trọng, tôi cũng không quan tâm." "Chỉ là Tưởng Tuệ, tôi khuyên cô, lần sau lại nghĩ đụng đến tôi, tốt nhất trước chính cô nên mua một cỗ quan tài." Hạ Thần Hi nói xong, xoay người rời khỏi phòng giải khát. Hạ Thần Hi trong lòng phẫn nộ khó bình, tất cả là lòng ghen tỵ của phụ nữ tác quái, bạch bạch tử vài người, Tưởng Tuệ, cô thật là đáng chết, thực sự đáng chết. Cô không tức giận Tưởng Tuệ sẽ đối phó cô, nhưng vì cái gì muốn xả đến người vô tội. Hạ Thần Hi vẫn thờ phụng cường quyền công lý. Quả đấm của người nào mạnh, ai liền hoành hành thiên hạ. Nếu là Tưởng Tuệ thực sự giết chết cô, là cô quá yếu, chẳng trách người khác, nhưng mà, đây là đây đó chiến tranh, liên lụy đến người khác thực sự đáng chết. Hạ Thần Hi thu thập xong về nhà, không ngờ dưới lầu có một chiếc Lamborghini, Đường Bạch Dạ một thân tây trang Armani dựa ở trên xe, hương xe mỹ nam, thành phần xinh đẹp phong cảnh tuyến. Giơ tay nhấc chân, sức quyến rũ vô biên. Yêu lý yêu khí, tựa muốn câu linh hồn của người. Cửa WPL, Lamborghini này thực sự là một trăm phần trăm người quay đầu lại. Trên đời thực sự khó tìm được một người đàn ông, như Đường Bạch Dạ vậy, đem ưu nhã cùng lưu manh, thân sĩ cùng càn rỡ kết hợp được hoàn mỹ như vậy, anh thực sự là thành công là thuyết minh cái gì gọi là đàn ông không xấu, nữ nhân không yêu. Hạ Thần Hi xưa nay điệu thấp, lúc này thấy Đường Bạch Dạ, thực sự nghĩ đi đường vòng đi. Nhưng mà, vừa nghĩ tới Tưởng Tuệ, Hạ Thần Hi trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ tâm lý trả thù. Cô thừa nhận, cô không phải là thiện nam tín nữ gì. Hạ Thần Hi mở mặt khác hơi nghiêng cửa xe, yên tâm thoải mái ngồi vào trong xe, chính là tan tầm, công nhân WPL thấy Hạ Thần Hi ngồi ở trong xe Đường Bạch Dạ. Đường Bạch Dạ ngẩn ra, ưu nhã cười. Hạ tiểu thư hợp tác như vậy, tình cảm Đường tiên sinh sâu đậm tốt. Anh ngồi vào trong xe, nhấn ga, tuyệt trần mà đi, tiếng rít kiêu ngạo vang vọng cả con đường. Hạ Thần Hi 囧, cải trang tiếng rít quá có đặc sắc. Tưởng Tuệ vừa ra tới, liền nhìn thấy bóng dáng bọn họ cùng nhau ời đi, ánh mắt như thối độc, chặt chẽ cắn răng. Mọi người thấy thần sắc Tưởng Tuệ, thông minh không nghị luận nữa, vội vã rời đi.
|
Chương 141: Không giải thích được bi thương
Editor: boconganh1503 Xe đua gào thét quay về nhà trọ cảnh biển. Tâm tình Đường Bạch Dạ vô cùng tốt, Hạ Thần Hi vừa mới biết được Tưởng Tuệ muốn mưu sát cô, nên tâm tình không được tốt, Đường tiên sinh cũng nhìn ra cô tâm tình không được tốt, nhíu mày hỏi, "Ai chọc giận em sao ?" "Lão bà tương lai của anh." "Tại sao em chọc giận chính mình ?" Đường tiên sinh rất ngây thơ hỏi. Hạ Thần Hi nhịn không được cười lên một tiếng, miệng bị anh chiếm tiện nghi thành thói quen . "Nghĩ muốn tôi làm lão bà tương lai sao, chỉ sợ anh không có bản lĩnh đó." Hạ Thần Hi cũng theo thói quen bồi anh. "Anh bản lĩnh gì cũng đều rất vượt trội, Hạ tiểu thư xin yên tâm, tính phúc của em nhất định được bảo đảm, tuyệt đối là kỹ thuật lưu ." Đường Bạch Dạ cấp tốc hứa hẹn tinh phúc sau này cho Hạ tiểu thư, đây không phải là chuyện thường tình gấp gáp. Thời đại này, cái gì là kỹ thuật lưu . Hạ Thần Hi, "Đường tiên sinh, anh một ngày không nói lời thô tục sẽ chết sao?" "Sẽ không!" Đường tiên sinh chững chạc đàng hoàng trả lời. Hạ Thần Hi nói chuyện dục vọng cũng không có. "Để ăn mừng ngày mai em đến Đường thị đi làm, chúng ta cùng đi ra ngoài ăn đi, chọn nhà hàng nào em thích." Đường Bạch Dạ nói, ý định muốn lừa Hạ Thần Hi đi hẹn họ. Hạ Thần Hi nói, "Nhà của tôi còn có một người chờ nuôi nấng." Đường Bạch Dạ rất khinh bỉ nhìn Hạ Thần Hi, "Chờ nuôi nấng sao? Tiểu tử nhà em tự nuôi chính mình, còn phải nuôi nấng em." "Cho dù như vậy, cũng muốn hỏi bảo bối." Hạ Thần Hi nói, xe đua ở bờ sông gào thét mà qua, Hạ Thần Hi đột nhiên có chút cảm khái, "Trẻ con lớn rất nhanh, tôi muốn dành nhiều thời gian cho bé ." "Chờ bảo bối lớn thêm một hai tuổi, thời gian bé ở bên cạnh tôi cũng không phải là rất nhiều, chờ bé mười bốn mười lăm tuổi nữa, khả năng thì có bạn gái, tất cả thời gian đều dành cho bạn gái. Ai..." Đường Bạch Dạ rất không nể mặt bật cười, Hạ Thần Hi trừng anh, giận, cô khó có được tâm tư thương cảm như vậy, anh cười cái gì? "Mười bốn mười lăm tuổi yêu đương, em thật là coi trọng Hạ bảo bối, phụ tùng còn chưa có trưởng thành hoàn toàn, bé chắc chắn sẽ không làm việc này." Đường Bạch Dạ lấy thân phận của người trưởng thành khẳng định, nam sinh mười bốn mười lăm tuổi yêu đương tuyệt đối là mất mặt . Hạ Thần Hi, "... Anh thật sắc." "Đây là giáo dục lành mạnh không hiểu sao?" Đường Bạch Dạ cười trêu ghẹo, "Cho nên nói, quá trình trưởng thành của con trai mà không có cha dẫn dắt thì là thật đáng tiếc ." Đường Bạch Dạ chỉ là thuận miệng nói, bây giờ anh thật tình nghĩ có thể hay không yêu Hạ Thần Hi, thời gian ở chung với cô, tự nhiên cũng thật tình thương yêu Hạ bảo bối, huống chi Hạ bảo bối là đứa nhỏ ai nhìn cũng thích. Nhưng mà, người nói vô tâm, người nghe có ý định. Hạ Thần Hi đột nhiên nghĩ đến, bảo bối của cô lợi hại như vậy, mới nhỏ đã làm quản lý tổ chức lính đánh thuê, ngày sau nhất định sẽ có thế giới riêng của mình, có lẽ muốn rời nhà thời gian rất lâu, có lẽ qua một hai năm, có thể một tháng, hoặc là mấy tháng mới có thể thấy bảo bối một lần. Đường Bạch Dạ là cha của bảo bối, cô nhìn ra được Đường Bạch Dạ rất thương yêu bảo bối, cô đã tước đoạt thời gian ở chung của cha con bọn họ bảy năm. Bảo bối càng lúc càng lớn, ngày sau sẽ có không gian của mình, thời gian ở chung của bé và Đường Bạch Dạ sẽ càng ngày càng ngắn. Cô có phải hay không rất ích kỷ? Có phải cô đã tước đoạt quyền làm cha của Đường Bạch Dạ, nếu sau này Đường Bạch Dạ biết, có phải bóp chết cô hay không? Đây là thiên tính của người làm cha làm mẹ, tự nhiên có thể cảm nhận được phụ thân tâm tình. Hạ Thần Hi đột nhiên thương cảm nói, "Đường Bạch Dạ, xin lỗi." "Xin lỗi cái gì?" Hạ Thần Hi miễn cưỡng cười, "Kỳ thực cũng không có gì." Đường Bạch Dạ nhíu mày, cũng không suy nghĩ nhiều.
|
Chương 142: Đường Bạch Dạ muốn bồi dưỡng con dâu từ bé
Editor: boconganh1503 Xe lái vào khu nhà trọ cạnh biển, ở trên đường nhỏ liền nhìn thấy bảo bối đang ở trong vườn hoa dắt chó đi dạo, thiếu niên người Đức ở bên cạnh bé, hai người không biết đang nói cái gì, vô cùng vui vẻ. "Hạ bảo bối..." Đường Bạch Dạ phất tay một cái, Hạ bảo bối thấy cha mẹ bé trở về, mặt phấn nộn cười tươi như hoa. "Đường tiên sinh, mẹ..." "Lên xe, chúng ta ra ngoài ăn cơm." Hạ Thần Hi xoa xoa đầu con trai, trong lòng âm thầm quyết định, đúng, cô muốn bảo bối cùng Đường tiên sinh có nhiều thời gian ở chung với nhau, sự tình trước kia, mặc kệ như thế nào, dù sao cô cũng không nhớ. Bây giờ cô, chỉ nghĩ tận lực bù đắp tiếc nuối cho hai người. Hạ bảo bối nằm bò ở cửa xe, trêu tức nhìn Đường Bạch Dạ, "Đường tiên sinh nhất định sẽ cảm thấy bảo bối là bóng đèn." "Con tự mình hiểu lấy." Đường Bạch Dạ cũng không khách khí, "Con ôm tiểu bảo, tiểu bối lên lầu đi, chính mình nấu mỳ ăn liền ăn đi." "Con biết!" Hạ bảo bối cười hì hì nói, quay đầu chạy đi, không biết cùng thiếu niên người Đức nói cái gì, lại chạy lại, "Trước hết để cho soái ca giúp con dắt chó đi dạo, lát quay về mang về." Hạ Thần Hi cười, cô biết, con trai nhất định rất cam tâm tình nguyện cùng bọn họ đi ăn cơm. Một bóng đèn ngồi ở phía sau, nếu là người phụ nữ khác dám mang đứa nhỏ cùng anh đi hẹn hò, nửa đường anh sẽ không khách khí ném bọn họ ở bờ sông, nhưng nếu là Hạ Thần Hi cùng Hạ bảo bối, Đường Bạch Dạ cảm thấy cảm giác không tệ. Có lẽ, cái cảm giác làm cha cũng rất tốt. "Hạ tiểu thư, cơm trưa ăn cơm Tây cô thấy sao?" "Lẩu!" Hạ Thần Hi cùng Hạ bảo bối trăm miệng một lời, Hạ bảo bối ôm Hạ Thần Hi, thân thân thiết thiết hôn một cái, "Mẹ thật hiểu lòng con." Đường Bạch Dạ một tay đem Hạ bảo bối đẩy ra, "Người phụ nữ của chú, con bớt dính." Hạ bảo bối ưu nhã nói, "Con mỗi ngày đều cùng mẹ hôn, còn có thể hôn miệng, mẹ, đến, hôn miệng một cái." Hạ bảo bối phấn nộn đưa môi đến, Hạ Thần Hi cũng sảng khoái, rất vang dội ba một cái, Đường Bạch Dạ không ngờ hai mẹ con thực sự hôn môi, đầu óc mông lung, cầm lấy mông Hạ bảo bối đánh một cái. Ba. "Oa, mẹ, chú đánh con." Hạ bảo bối phịch, giận. "Đáng đời, lần sau lại hôn người phụ nữ của chú, con nhất định phải chết." Đường Bạch Dạ uy hiếp, ánh mắt hung hăng trừng Hạ Thần Hi, một chút cảnh cáo. Hạ bảo bối quang minh chính đại nói, "Trước khi con chưa tìm được bạn gái, thì mẹ con cũng là người phụ nữ của con, con và mẹ yêu nhau, lúc đó không biết chú đang vui vẻ với người phụ nữ nào a." Đường Bạch Dạ vì phúc lợi của mình suy nghĩ, nhanh chóng làm một quyết định, "Ngày mai chú sẽ tìm cho con một đứa nhỏ làm vợ chưa cưới của con, con sẽ có người phụ nữ của mình." "Vừa lúc con cũng biết nuôi dưỡng, thích gì cái dạng gì thì tự con bồi dưỡng đi." Hạ bảo bối, "..." o(╯□╰)o. Dựa vào, cha, như vậy cũng được a. Hạ Thần Hi cười đến co quắp, cha con này thật ấu trĩ. Quả nhiên là máu mủ tình thâm a. Một nhà ba người nhà hàng hải sản lần trước ăn lẩu. Hạ Thần Hi cùng Hạ bảo bối đều thích ăn lẩu, ở đây trừ hải sản, cũng có đủ loại thịt cùng rau dưa, Hạ bảo bối hỏi Đường Bạch Dạ, "Chú ăn cay được sao?" "Ăn!" Hạ bảo bối sảng khoái vung tay lên, "Cho một nồi lẩu cay, ớt càng nhiều càng tốt." Đường Bạch Dạ cầm thực đơn ngẩng đầu, "Đừng nghe bé , bỏ ít thôi, phụ nữ không nên ăn cay nhiều." Hạ Thần Hi cười, trong lòng ấm áp .
|
Chương 143: Một nhà ba người ăn lẩu
Editor: boconganh1503 Kỳ thực Đường Bạch Dạ nói anh không biết yêu, lại vô ý quan tâm, làm cho người khác cảm thấy ngọt ngào. Một người đối một người khác có bản năng thương yêu, đó chính là yêu. Đường Bạch Dạ còn đang nhìn thực đơn, Hạ bảo bối thực đơn cũng không nhìn, bắt đầu gọi cơm, "Tôm hùm, cá trê, cá lốc, ốc biển, sò điệp, bào ngư, thịt bò, thịt gà, cà rốt, củ sen, rong biển, nấm và một lớp thịt viên, một phần miến, rau xanh cùng rau cải trắng tùy tiện đem một ít. Cuối cùng là sáu con cua hấp cay." Đường Bạch Dạ, "... Nghe bé đi." Hạ Thần Hi nói, "Một ly sữa bắp và một ly nước ép dưa chuột." Mẹ con bọn đã gọi đồ ăn cùng đồ uống, Đường Bạch Dạ nghĩ nghĩ, "Một chai rượu vang trắng." Hạ Thần Hi nói, "Đừng nghe anh ta , không cho phép uống rượu." Đường Bạch Dạ nói, "Vì sao không cho phép uống rượu?" "Một lát anh phải lái xe." Hạ bảo bối cũng lắc đầu, "Đúng vậy, uống rượu lái xe sẽ bị trừ 12 điểm." Đường Bạch Dạ càn rỡ cười lạnh, "Thành phố S có cảnh sát giao thông nào dám ngăn xe của anh sao?" Hạ Thần Hi 囧 囧 hữu thần nói, "Nói không chừng anh sẽ gặp phải một cảnh sát mới ra trường, còn không biết anh là ai." Hạ bảo bối cũng châm chọc, "Đường tiên sinh vừa nhìn chính là vượt đèn đỏ xông đến cảnh sát giao thông không dám ngăn ." Cuối cùng tranh luận kết quả là, Đường tiên sinh không thể uống rượu. Đường tiên sinh rất ấm ức, "Hạ tiểu thư, cho anh uống một ly rượu đi, lão tử uống một bình cũng không thể say." "Không được!" Mặc dù ấm ức, không thể uống rượu, nhưng bầu không khí vẫn rất nhẹ nhàng cùng ấm áp . Hạ Thần Hi hài hước, bảo bối càng khỏi phải nói, gặp những lời nói ác độc của Đường Bạch Dạ, ba người này hợp lại làm cho bầu không khí thêm dễ chịu. Đường Bạch Dạ từ nhỏ đến lớn ăn vô số lần cơm, không có lần nào hài lòng như vậy. Nếu ở nhà một mình, thì tùy tiện ăn cái gì để đối phó, nếu là ở bên ngoài xã giao, đều là ăn cho có lệ, có lúc có rất nhiều món ăn ngon cũng không có tâm trạng để ăn. Bây giờ, chỉ món lẩu đơn giản này, lại ăn rất hạnh phúc. Hạ bảo bối ăn cua rất không có ý tứ, cái kìm ở bên cạnh bé không cần, liền dùng răng đi cắn, răng rắc răng rắc, Đường Bạch Dạ thấy thế cũng muốn ăn. Thế là, Đường Dạ Bạch cũng bắt đầu cầm cua cắn. Hạ bảo bối nói, "Ăn cua là phải ăn như thế này, sảng khoái hơn a." Đường Bạch Dạ lập tức cảm thấy, trước đây anh không ăn cua , nên không cảm nhận được lý do chính. Nước sôi, Hạ bảo bối đem tôm hùm cùng cá bỏ vào, lại một ít củ sen cùng thịt viên. "Các người thường xuyên ăn lẩu sao?" Đường Bạch Dạ hỏi. Hạ Thần Hi nói, "Bình thường trong nhà có khách đến đều ăn lẩu, nhiều người ăn lẩu rất náo nhiệt." Ánh mắt Đường Bạch Dạ hơi khẽ động, ăn lẩu, chính xác là cần nhiều người, nếu không một người lẻ loi ăn không có ý gì, khó trách bọn họ ba người tới dùng cơm, Hạ Thần Hi cùng Hạ bảo bối đều muốn ăn lẩu. Hạ bảo bối nói, "Đường tiên sinh nhất định không thường ăn lẩu đi." "Không thường ăn." Đường Bạch Dạ nói, bình thường đi xã giao ít ai ăn lẩu, lẩu với anh mà nói, xem như là mới mẻ. "Nhìn liền nhận ra." Hạ bảo bối khinh bỉ nói, "Sau này đi theo chúng tôi, bảo đảm chú sẽ có lẩu ăn." Đường Bạch Dạ đột nhiên cảm giác không giải thích được, vừa mới có chút cảm giác liền bị Hạ bảo bối đập chết .
|